Vay nóng Homecredit

Truyện:Ác Hán - Hồi 090

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 090: Âm thác dương soa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

Đổng Phi tuyệt đối không nghĩ tới, một kích nhất định sẽ trúng, rõ ràng lại thất thủ!

Lao nhanh, nhưng mà mũi tên nhọn còn so với lao còn nhanh hơn. Ở trong tích tắc Hoàng Phủ Tung nhắm mắt lại, một mũi tên nhọn xuyên thấu cổ Hoàng Phủ Tung bắn hắn lật mình trên mặt đất. Lao cơ hồ là sát lỗ tai Hoàng Phủ Tung gào thét xẹt qua.

Liên châu tiễn pháp?

Đổng Phi cả kinh, thuận thế hướng khe suối nhìn lại.

Từ trong khe suối đã lộ ra hơn hai trăm người, mặc đồng tụ khải cùng một màu, nhưng thực sự không phải là đồng phục quan quân.

Những người này lao tới, vây quanh quan quân đuổi giết một hồi. Bầu trời tối đen, tai nạn tăng thêm liên tiếp, quan quân đã sớm không còn giống như quan quân. trên áo giáp trát đầy bùn đen, hơn nữa chạy cả ngày, đám giáp mũ đều xiêu vẹo, đừng nói trong lúc vội vàng tương ngộ, phỏng chừng coi như là mặt đối mặt nhìn nhau hơn nữa ngày, cũng chưa hẳn có thể nhận ra những người này là Hà Nội kỵ quân cường duệ.

Kỵ quân không có ngựa, thậm chí còn kém hơn cả bộ quân.

Đối phó cự ma sĩ của Đổng Phi, bọn họ dựa vào nhiều người còn có thể chiếm cứ thượng phong.

Nhưng hôm nay bỗng xuất hiện nhiều người như vậy, hơn nữa sát pháp cực kỳ hung hãn, vốn là sĩ khí đã nguội lạnh thoáng cái không còn sót chút gì.

Có người chứng kiến Hoàng Phủ Tung ngã úp trong vũng máu, kinh hô một tiếng:

-"Tướng quân chết rồi!"

Một tiếng này hình như đã đè sập phòng tuyến cuối cùng, Hà Nội kỵ quân rốt cuộc không chịu nổi. La hét tứ tán bỏ chạy.

Ba mươi Ngũ Khê man nhân. Chết đi mười tám.

Đổng Phi mục quang chăm chú tại hai người từ cuối khe núi đi tới.

Một người thân cao bảy xích sáu tấc, tướng mạo tuấn tú, tuổi chừng hai mươi. dáng vẻ đường đường, khí khái bất phàm.

Một tay nắm cường cung, bên hông xách bảo kiếm, sau lưng còn có một con ngựa trắng đốm đen, trên đắc thắng câu treo một cây đại thương. Ở bên người thanh niên này là một văn sĩ. Tướng mạo xấu xí. Tròng mắt xoay tròn lộ ra một cổ cơ linh.

Đường Chu?

Đổng Phi chứng kiến người này, lắp bắp kinh hãi.

Hắn tại sao lại ở chỗ này? Trách không được những binh lính kia trông có điểm quen mắt, nguyên lai là Đan Dương binh Trần Khuê đưa cho hắn.

Nhưng bọn họ không phải sớm nên trở lại Hà Đông sao? Vu Mỹ đâu? Vì sao không trông thấy Vu Mỹ?

Đổng Phi không có buông lỏng cảnh giác, chằm chằm vào hai người Đường Chu, tay cầm Trảm Mã kiếm, không tự chủ được nắm chặt hơn.

Đường Chu vẻ mặt mừng rỡ, bước nhanh tới trước mặt Đổng Phi.

- Chủ công. Đường Chu đã đến!

Đổng Phi nghi ngờ hỏi:

"Đường Chu, ta không phải bảo ngươi trở lại Hà Đông sao, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Vu Mỹ đâu?"

Cũng khó trách Đổng Phi hoài nghi Đường Chu. Người này biến đổi quá nhanh, có đôi khi khiến cho người ta rất khó nghĩ thấu tâm tư của hắn.

Đường Chu cười khổ nói:

"Chủ công. Chuyện này nói đến cũng lâu rồi. Ngày ấy ta và chủ công chia tay tại Lư Giang. Quân binh hộ tống người nhà Cống tiên sinh đến Ngọa Long Cương. Nhưng Quân Cống tiên sinh giữ chúng ta lại hơn mười ngày, cuối cùng vẫn là ta nhất định phải đi, hắn mới để chúng ta rời khỏi. Nhưng sau khi qua Nam Dương, phản tặc lại náo loạn... Chủ công, người không biết tình huống lúc đó. Khắp nơi khắp núi đều là phản tặc, ta phát hiện tình huống không ổn, lập tức núp vào trong núi. Nhưng trốn lần đó cũng đã trốn đến bây giờ, nguyên lai tưởng rằng phản tặc rất nhanh sẽ... Nhưng ai biết thế đạo càng ngày càng nghiêm trọng.

Nói rất nhịp nhàng ăn khớp, thật không có gì sai lầm.

Nhưng Đổng Phi lại cảm thấy một vấn đề: Đường Chu luôn dùng ' Ta' xưng hô đội ngũ bọn họ, mà không phải chúng ta.

Cùng Vu Mỹ giận dỗi? Hoặc là....

" Vu Mỹ đâu? "

Đường Chu biểu tình cứng lại, tựa hồ rất khó mở miệng.

Ngược lại thanh niên phía sau hắn tiến lên một bước nói:

"Xin hỏi các hạ chính là Phi công tử?"

"Là ta!"

‘ Tiểu nhân trước kia sai cho rằng đoàn người Đường tiên sinh là phản tặc, vì vậy âm thầm đánh lén, giết lầm Vu tướng quân, đặc biệt đến thỉnh tội.

- Ngươi giết Vu Mỹ?

Đổng Phi lại lắp bắp kinh hãi, nhìn người thanh niên này, thầm nghĩ: còn tưởng rằng là Đường Chu một mình tư tâm âm thầm trừ Vu Mỹ, không nghĩ tới lại là ngộ sát. Bất quá đã như vậy, vì sao Đường Chu lại ở cùng một chỗ với người này? Liên châu tiễn trước, hẳn là từ tay người này xuất ra. Có bản lĩnh như thế, thật không đơn giản à... Giữa vùng sơn dã này, thực là tàng long ngọa hổ.

Đang muốn mở miệng hỏi thăm, tai nghe LongThập Nhị kêu khóc: - Lão Lang, tỉnh lại, lão lang, tỉnh lại!

Quay đầu xem, chỉ thấy Long Thập Nhị đang ôm thi thể đã dần dần lạnh buốt của Cuồng Lang khóc rống. Chiến sự cũng đã chấm dứt, Đan Dương binh đang tại quét dọn chiến trường. Mà Ngũ Khê man nhân, đã yên lặng thu thập thi thể đồng bạn, trong mắt đầy bi thương.

Ù ù cạc cạc đánh một trận, ù ù cạc cạc hao tổn hơn phân nửa nhân thủ, Cuồng Lang.... là năm đó chiến đấu liên tục ở các chiến trường Tây Bắc, một trong hai người còn sống. Hôm nay Cuồng Lang cũng đã chết, chỉ còn lại một người Long Kỵ.

Nói một tiếng xin lỗi, Đổng Phi đi tới bên cạnh Long Kỵ.

Vỗ vỗ bờ vai của hắn, ngồi xổm người chà lau máu đen trên mặt Cuồng Lang.

Thanh niên kia thấy một màn như vậy, không khỏi khẽ giật mình. Nói khẽ:

- Đường tiên sinh, tấm lòng Phi công tử thật là nhân hậu.

Đường Chu cười cười, đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Tung, nhặt ngạnh cung trên mặt đất lên.

Đột nhiên, sắc mặt hắn đại biến, ngồi xổm người xuống, dùng tay áo chà lau nước bùn trên khôi giáp Hoàng Phủ Tung, hét lớn nói:

- Lấy lửa!

Đan Dương binh lập tức chạy tới, giơ đuốc lên.

Tại ánh lửa, Đường Chu lại lau đi máu đen trên mặt Hoàng Phủ Tung, sau đó lục lọi trên người hắn hồi lâu, tại bên hông hắn tìm được một khối ngọc bội hình khuyên, chính diện là đồ án mãnh hổ, mặt sau đã có một hàng chữ. Đường Chu thấy rõ ràng chữ ở trên mặt, mặt xám như tro. Cũng bất chấp báo cho thanh niên kia, vội vã chạy tới bên người Đổng Phi.

Tại bên tai Đổng Phi nhẹ giọng nói một câu nói, Đổng Phi đang chà lau gương mặt cho Cuồng Lang hô một tiếng đứng lên, mở to hai mắt hỏi:

- Không thể nào!

- Là sự thật.... Chủ công xin xem.

Đem ngọc bội đưa cho Đổng Phi, Trong ánh lửa chiếu rọi nhìn kỹ: Nghĩa Chân An Định

Đường Chu khẽ nói:

- Nghe nói trước kia Đại tướng quân Đậu Vũ muốn cất nhắc Hoàng Phủ Nghĩa Chân, nhưng lại bị hắn chối từ. Đại tướng quân không trách cứ mà còn sai người đưa một khối mãnh hổ bội. Trên đó viết bốn chữ Nghĩa Chân An Định. Nghĩa Chân, là tên tự của Hoàng Phủ Tung, An Định là quê quán của Hoàng Phủ Tung. Còn có ý khác là, có Hoàng Phủ Tung Bắc Địa bình an.

Nuốt một ngụm nước bọt, Đổng Phi lắp bắp nói:

- Như vậy nói lên, người này là Hoàng Phủ Tung?

- Nghe đồn Hoàng Phủ Tung đối với ngọc bội kia phi thường yêu thích, cả ngày mang trên người, thường xuyên lấy ra thưởng thức. Nếu như ngọc bội kia không phải giả, chứng minh.... Hẳn chính là Hoàng Phủ Tung.

- Nói thế thì. Những người này không phải là giặc cỏ?

Đường Chu cười khổ gật đầu,

- Chẳng những không phải giặc cỏ, thậm chí có thể là quan quân.

Đối với Hoàng Phủ Tung, Đổng Phi một chút hảo cảm cũng không có. Có lẽ là trong Bình thư giảng thuật ảnh hưởng quá lớn với hắn, cảm giác người có thể hung ác quyết tâm giết chết một lão ẩu tóc bạc trắng, tuyệt không phải là hạng người tốt gì. Huống chi, lão ẩu đó là nãi nãi đời này của hắn. Chợt nghe người vừa rồi chết đi là Hoàng Phủ Tung, Đổng Phi trước là không tin. Sau đó lại có chút mừng rỡ.

Nhưng theo sát lấy, nhưng là một trận khẩn trương không nguồn gốc.

- Đường Chu, chúng ta nên làm gì bây giờ?Đổng Phi hơi mất đi chủ trương, nhẹ giọng hướng Đường Chu thỉnh giáo.

Đường Chu nhìn thoáng qua thanh niên xa xa đang giúp Đan Dương binh quét dọn chiến trường.

- Chủ công, chúng ta lập tức bỏ chạy.... Vào núi. Chỉ cần vào núi, ai cũng không có biện pháp bắt được chúng ta. Đúng rồi, đem tất cả dấu vết đều muốn xóa đi, thi thể, binh khí, còn có ngựa toàn bộ chở đi, tuyệt không thể lưu lại chỗ này.

Rồi sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời, dứt khoát nói:

- Chủ công, chúng ta hiện tại nên đi.

- Thi thể quan quân....

- Vứt ở chỗ này.... Đúng rồi, đem giáp trụ của bọn họ lột bỏ, binh khí lấy đi.

- Cứ làm như lời ngươi nói!

Lập tức xoay người lệnh Long Thập Nhị hiệp trợ quét dọn chiến trường. Đem chiến mã thu nạp, đem thi thể cự ma sĩ bỏ lên trên ngựa.

- Vào núi, lập tức vào núi!

Nhìn thấy sắc trời đã không còn sớm. Đổng Phi liên tục thúc giục, đoàn người ném từng cỗ thi thể trần truồng, rất nhanh tiến vào thâm sơn.

Đám người Đổng Phi ly khai ước chừng hai canh giờ sau, quan quân nhận được báo cáo của bại binh vội vã chạy tới địa điểm xảy ra chuyện.

- Tướng quân bị giết, mau hướng triều đình bẩm báo!

Tướng lãnh lĩnh đội kể từ sau khi biết tin Hoàng Phủ Tung chết, đã sợ tới mức đau tim. Hoàng Phủ Tung, đây chính là tả trung lang tướng Tổng đốc chiến sự Toánh Xuyên. Hắn vừa chết, chiến sự Toánh Xuyên giờ phải làm sao đây? Mấy vạn đại quân, ai sẽ chỉ huy chứ?

* * *

Đầu tháng 3 Bình Nguyên niên, quân khăn vàng Toánh Xuyên cừ suất Trử Yến xếp đặt vở sông Ẩm Mã, sau khi đánh bại Hoàng Phủ Tung, liền đêm tối đi Trần Lưu.

Tại Trần Lưu huyện cùng Bành Thoát giáp công, đánh bại Chu Tuấn.

Thái Bình Đạo Địa công tướng quân Trương Bảo từ Thanh Châu mở một đường máu, đến Dự Châu tụ hợp cùng bọn người Trử Yến.

Lúc này, Trử Yến mới biết được Trương Ngưu Giác tại Cao Ấp bị Đổng Trác sở sát, dưới bi phẫn, đổi tên là Trương Yến, thề phải vì Trương Ngưu Giác báo thù. Nhưng bị Trương Bảo khuyên can, chuẩn bị sau khi liên thủ đánh tan Chu Tuấn, rồi chỉ huy công phá Hổ Lao quan, Trực Bức Dương (uy hiếp triều đình).

Nhưng cũng chính lúc này, Uyển Huyện truyền đến tin tức Trương Mạn Thành bị bắt, quân khăn vàng đại bại.

Trương Bảo suy nghĩ một hồi, mệnh lệnh Trử Yến đã đổi tên là Trương Yến lập tức xuôi nam đến Uyển Huyện, làm Tổng đốc chiến sự Nam Dương. Trương Yến tuy không quá tình nguyện, nhưng cũng biết tầm quan trọng của Nam Dương. Đang cùng Trương Lương thương thảo một phen, ngày kế sẽ lên đường khởi hành.

Cơ hồ cùng một ngày, tin Hoàng Phủ Tung tử trận rơi vào tay triều đình.

Hán đế Lưu Hoành quá sợ hãi, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Trên triều càng lòng người bàng hoàng, Viên Ngỗi xưa nay cáo già cũng mất đi chuẩn mực. Việc cấp bách, là do ai tới tiếp nhận thay cho Hoàng Phủ Tung, đốc chiến Dĩnh Hà?

Năm đầu Đông Hán, danh tướng xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Nhưng đến đời Hán đế Lưu Hoành, cũng rải rác không còn bao nhiêu.

Hoàng Phủ uy minh, đã mười năm trước bệnh mà chết, Đoạn Dĩnh Đoạn Kỷ Minh, năm đầu Quang Hòa vì thái giám xèm tấu, ở trong ngục tự sát, Trương Hoán Trương Nhiên Minh, tại ba năm trước đã qua đời tại nhà. Trước kia uy chấn Lương Châu tam minh tây bắc, cũng không còn ở nhân gian.

Còn có ai, còn có ai có thể thay Hoàng Phủ Tung, ngăn cơn sóng dữ?

Quan viên lớn nhỏ đều hoảng sợ. Nhát gan, sợ sau khi tiếp củ khoai lang phỏng tay này, một khi thất bại tính mạng gia đình và bản thân khó bảo toàn. Gan lớn không bởi tuổi tác, chính bởi tài năng không đủ, đảm đương không nổi nhiệm vụ nặng nề này.

Mãi đến lúc này, có một vài người mới tỉnh ngộ lại, có phải đã áp bách quá đáng đối với quân nhân?

Trương Nhượng nhân cơ hội đề cử Đổng Trác, điều này làm cho Hán đế nhớ tới tháng trước Lâm Thao lương gia tử từng tại triều liều chết hộ vệ Nam Cung.

Mà lúc này đây, ai cũng không nhảy ra ngăn trở.

Trên triều đình hỗn loạn này, không cần quá mức rườm rà. Tóm lại. Đổng Trác đảm nhiệm tả trung lang tướng. Tổng đốc chiến sự Toánh Xuyên.

Đổng Phi tâm hoảng hoảng, nhanh chóng dẫn dắt mọi người tiến sâu vào trong núi.

Thi thể cự ma sĩ, chôn ở trong núi sâu. Thân là Ngũ Khê man nhân. Tướng mạo đặc thù của bọn họ quá mức rõ ràng, Đổng Phi cũng chỉ có thể làm như vậy. Trong nội tâm rất minh bạch, sau lần này về sau đừng mơ tưởng tìm được bọn họ. Chỉ có thể cắt tóc, bảo tồn.

Trong núi sâu rừng hoang, có một sơn cốc rất bí ẩn.

Bọn người Đổng Phi sau khi tiến vào. Mới phát hiện nơi đây rõ ràng có không ít người ở.

Phần lớn là dân chúng từ Nhữ Nam, Trần Lưu, còn có Toánh Xuyên. Vì tránh né chiến loạn, bất đắc dĩ tiến vào trong sơn cốc.

Thanh niên bắn chết Hoàng Phủ Tung, tên là Trần Đáo, tự Thúc Chí, là người Nhữ Nam.

Trải qua danh sư chỉ điểm, binh pháp thao lược xuất chúng, càng giỏi về trị binh. Đồng thời, kiêm võ nghệ cao cường, cung mã thành thạo. Hắn vì bảo vệ thôn dân từ Nhữ Nam trốn đến nơi này. Về sau cùng Đường Chu gặp mặt, song phương đầu tiên bởi vì hiểu lầm mà sinh ra xung đột, Vu Mỹ và Trần Đáo giao thủ ba hiệp. Đã bị hắn giết chết. Trải qua Đường Chu nói rõ tình hình, Trần Đáo giờ mới hiểu được giết sai người rồi.

Lại nghe nói Đường Chu chính là thủ hạ của Đổng Phi. Không khỏi tâm hướng tới.

Đổng Phi cũng không biết mình hôm nay danh khí lớn bao nhiêu, nhưng liên tục chiến đấu ở các chiến trường mấy ngàn dặm, chuyện tình tung hoành Thanh Từ nhị châu, hỏa thiêu Bàn Long cốc, đã lặng yên truyền lưu ở dân gian. Bất quá, đại đa số mọi người không biết thân phận Đổng Phi cho nên đem hắn hình dung thành thân cao quá trượng(230cm), lưng eo quá trượng, yêu quái mặt xanh nanh vàng. Há miệng ra có thể nuốt mười vạn binh giáp, phóng cái rắm cũng có thể thối chết mấy ngàn người.

Trần Đáo xuất thân cũng không phải quá tốt, nghe nói sau khi Đường Chu giới thiệu, đã tự đề cử mình, trợ giúp đường Chu Thống lĩnh Đan Dương binh.

Không thể không nói, người này quản binh thật có chút môn đạo.

Đan Dương binh vốn là hãn tốt thiên hạ ít có. Trải qua huấn luyện của Trần Đáo, tuy chỉ hơn vài tháng thời gian, cũng đã thoát thai hoán cốt.

Sau khi minh bạch những tình huống này, Đổng Phi không khỏi đối với Trần Đáo sinh ra lòng hiếu kỳ.

* * * * *

Bọn người Đổng Phi đến, làm cho dân chúng trong sơn cốc cảm thấy một trận sợ hãi. Nguyên nhân là do Đổng Phi hắn lớn lên quá xấu. Hơn nửa đêm đột nhiên xuất hiện, vài tiểu hài tử sợ tới mức oa oa khóc lớn không ngừng. Làm cho Đổng Phi rất xấu hổ, dứt khoát không vào sơn cốc, ở lại ngay tại cốc khẩu.

Long Thập nhị mai táng Cuồng Lang, một người tại bên cạnh phần mộ nói liên miên thao thao không dứt, tựa hồ như muốn thổ lộ hết lòng mình.

Đổng Phi, Trần Đáo và Đường Chu ba người tụ lại cùng một chỗ.

Đan Dương binh còn bắt được hai tù binh, đã áp giải đến trước mặt ba người.

Vừa nghe nói mình giết tả trung lang tướng triều đình, tiểu bạch kiểm Trần Đáo mặt thoáng cái đã trắng bệch, không có nửa điểm huyết sắc.

Đổng Phi cố nén kinh hoảng, cẩn thận hỏi thăm tù binh một phen, mới xem như minh bạch sự tình.

Nhìn hai cái tù binh lạnh run, Đổng Phi đột nhiên hỏi:

«Đường Chu, ngươi biết trong Thái Bình Đạo, có ai có thể ra kế sách ngoan độc này? Có thể không quản tổn thất nhân mã của mình, dám dùng vạn người đến toàn diệt quan quân tinh nhuệ, người này không đơn giản. »

Đường Chu nghiêng đầu, trầm tư không nói.

Mà Trần Đáo thì mục quang đăm đăm, thì thào lẩm bẩm:

- Ta lại giết Hoàng Phủ tướng quân sao?

Lúc này, Đổng Phi đã từ thất kinh lúc đầu tỉnh táo lại. Thấy Trần Đáo còn đang ngẩn người, không khỏi chau mày.

Nhìn thoáng qua hai cái tù binh, đột nhiên kêu đến hai cự ma sĩ.

- Hai người này giao cho các ngươi, truy điệu huynh đệ Ngũ Khê man. Các ngươi tự hành xử trí, xử lý sạch sẽ một chút.

Ngũ Khê man cự ma sĩ vô duyên vô cớ chết mười tám người, việc này khiến trong lòng nghẹn một cổ tức khí.

Nghe thấy liền mừng rỡ,

- Đa tạ Nhị lão gia!

Trần Đáo bỗng dưng tỉnh ngộ lại, hô to đứng lên, lạnh lùng nói:

- Không được, ngươi không thể giết bọn họ....

Đổng Phi tròng mắt hơi híp lại,

- Vì sao không thể giết?

- Lúc trước còn có thể nói là hiểu lầm, nhưng hiện tại.... Chúng ta đã giết sai người, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa.

Đổng Phi lại nở nụ cười,

- Thúc chí huynh, ta không giết bọn hắn, chẳng lẽ để bọn họ còn sống đi ra ngoài, bẩm báo triều đình giết ta sao?

Trần Đáo lắc đầu liên tục nói:

- Ta mặc kệ, không thể để cho công tử sai thêm nữa.

Đứng dậy bắt cánh tay Trần Đáo, Đổng Phi ý bảo cự ma sĩ đem hai quan quân mang đi. Trần Đáo liều mạng giãy dụa, muốn ngăn trở. Nhưng bàn tay lớn của Đổng Phi, giống như một gọng kìm sắt, năm chặt hăn tại chỗ, không thể động đậy.

- Thúc Chí huynh trưởng, huynh phải biết rõ, ta đây là cứu huynh, cứu gia đình huynh!

Trần Đáo khẽ giật mình, nhìn xem Đổng Phi nói:

- Công tử thế là ý gì?

- Kỳ thật lan truyền ra ngoài thì ta không sợ. Ai ai cũng biết ta thiện dùng lao, không dùng cung tiễn. Nhưng Hoàng Phủ Tung lại chết ở dưới tiễn, chết ở dưới tên của huynh. Người nhà của ta đều ở Lâm Thao, quá lắm thì ta mang người đi Tây Vực, ai có thể làm khó dễ được ta? Nhưng Thúc Chí huynh thì sao? Huynh sẽ làm sao đây? Nếu như triều đình biết huynh giết Hoàng Phủ Tung, sẽ xử trí như thế nào.... Ha ha, xem như là huynh không sợ chết, người nhà của huynh? Ta nhớ trong sơn cốc có mẹ huynh, còn có thân thích nữa!

Một câu uy hiếp chọc đến Trần Đáo.

- Vậy, ta nên làm gì bây giờ?

- Thúc Chí huynh trưởng, nam nhi đại trượng phu hẳn nên đẫm máu sa trường, cầu lấy công danh. Nếu huynh không chê, có thể mang theo người nhà đi Lâm Thao. Nơi đó núi cao hoàng đế xa, thường xuyên sẽ có Khương Hồ làm loạn, đúng là chỗ tốt để thành lập công danh. Ta xem huynh trưởng cũng là người có bản lĩnh, cùng với ở đại sơn tầm thường vô vi, chẳng thà đến biên quan thành lập công danh sự nghiệp.

- Việc này....

Trần Đáo có chút động tâm.

Đổng Phi nhún vai,

- Đương nhiên, huynh cũng có thể không đi theo ta. Nhưng nếu như sự tình một khi bại lộ, huynh sẽ làm sao đây? Người nhà của huynh làm sao đây? Kết quả tốt nhất, cũng là bị người chặt đầu, cha mẹ của huynh sẽ phải trở thành quan nô. Thúc Chí huynh, mẹ của huynh đã lớn tuổi như vậy, kiều thê cũng đang tuổi thanh xuân, huynh nhẫn tâm làm cho các nàng bởi vì huynh phải chịu liên lụy?

- Để ta suy nghĩ, để ta suy nghĩ....

Trần Đáo thật sự rất khó nghĩ. Một mặt là thuở nhỏ bị quán thâu chữ trung với triều đình, mặt khác phải cùng lúc chu toàn cha mẹ thê nhi.

Chọn lựa sao đây?

Đổng Phi sở dĩ nói những lời này, là vì dưới tay hắn xác thực không có người thống binh.

Đường Chu đối với năng lực Trần Đáo vô cùng tôn sùng, lại làm cho Đổng Phi động tâm. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, tựa hồ cũng không có Trần Đáo người này. Nhưng Đổng Phi cũng hiểu được, thiên hạ này to lớn, người tài ba rất nhiều. Trời mới biết có nhân tài nào đó đã bị mai một.

Mà Trần Đáo, quả thực chính là lễ vật ông trời đưa cho hắn.

Thấy Trần Đáo do dự, Đổng Phi cũng không miễn cưỡng,

- Thúc Chí huynh, không miễn cưỡng huynh. Chỉ là chọn lựa ra sao, huynh nên cẩn thận.

Trần Đáo mặt âm trầm, khẽ gật đầu.

Lúc này, Đường Chu đột nhiên a một tiếng kêu lên kinh sợ:

- Chủ công, ta nhớ tới một người!

- Người nào?

- Trong Thái Bình Đạo, người có thao lược không tính là nhiều, có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay. Chẳng qua ta nhớ tới một người, đánh bại Hoàng Phủ Tung, chỉ có thể là người này. Người này là con nuôi của bắc Phương đại soái Trương Ngưu Giác, địa vị không lớn, chỉ là một tiểu cừ suất, nhưng rất được Trương Ngưu Giác tín nhiệm. Hắn rất có mưu lược, biết tiến thối, càng thêm tâm ngoan thủ lạt.

Đổng Phi vội hỏi nói:

- Đường Chu, ngươi nói đến tột cùng là ai?

- Trử Yến, chỉ có thể là Trử Yến.... Trừ người đó ra, ta thật sự là nghĩ không ra, kẻ nào lại có thủ đoạn như thế.

Phi Yến?

Đối với Đổng Phi mà nói, cái tên này quả thực xa lạ, cũng giống như tên của Trần Đáo, không có chút nào ấn tượng.

Hay là do thời gian đến thời đại này quá dài? Trí nhớ mơ hồ? Đổng Phi cũng không dám khẳng định.

Trong buổi tối, Đổng Phi đã từ miệng của Đường Chu hiểu biết chuyện tình ở Toánh Xuyên, thậm chí cả khu chiến sự Trần Lư, trong người không khỏi cảm thấy lo lắng.

Quan quân, thoạt nhìn không thể trông cậy a. Hơn nữa, Hoàng Phủ Tung đã chết, có trời mới biết, cục diện Toánh Xuyên sẽ nát đến tình trạng gì, tiếp tục hướng về Lạc Dương đi sao? Đổng Phi có chút lo lắng, nếu lộ mặt ra, chỉ sợ lại bị đám quan quân đào tẩu nhận ra, sự việc lại thêm phiền toái.

Làm sao bây giờ.... Đổng Phi lâm vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan.

" Chủ công, không bằng để cho mọi người nghỉ ngơi, chờ trời sáng lại tính tiếp!"

Đường Chu nhìn thấy Đổng Phi không nói lời nào, vì thế nhẹ giọng ai ủi: " Sự tình nếu đã phát sinh, nếu cứ suy nghĩ cũng vô ích, kế hiện tại là về sau phải làm thế nào, theo suy nghĩ của Chu, Triều đình chắc chắn trong mười ngày tới sẽ có hành động."

" Đành vậy, nghe lời ngươi!"

Đổng Phi biết, Đường Chu nói rất đúng. Hoàng Phủ Tung bị giết, cuộc chiến Toánh Xuyên lâm vào hỗn loạn, triều đình chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu lại, nhưng có trời mới biết, triều đình lúc nào mới cứu lại?

Xa xa, cự ma sĩ ngũ khê man nhân cất tiếng ca, hát cho những huynh đệ đã chết đi được yên nghỉ.

Long Thập nhị đang dựa vào phần mộ của Cuồng lang, ngửa đầu nhìn ánh trăng, trên mặt biểu hiện thê lương.

Tượng Long tựa hồ không thích loại không khí này, không ngừng rung đùi, phát ra tiếng phì phì từ mũi. Đổng Phi đứng lên nhìn Trần Đáo, nhẹ giọng nói: " Thúc Chí huynh, nghĩ lại đề nghị của ta một lần đi, cứ nghĩ đến chuyện Hoàng Phủ Tung tướng quân chết đi làm gì, không bằng cố gắng lưu giữ tính mạng rong ruổi sa trường, bảo vệ quốc gia, nếu anh linh Hoàng Phủ Tung tướng quân linh thiêng, nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta.". Đổng Phi nói xong liền mang theo Tượng Long rời đi.

Tâm tư Trần Đáo rất phức tạp, áy náy nhất định là có, nhưng mà muốn hắn cùng đi chết cùng Hoàng Phủ Tung, trong lòng hắn có chút không cam lòng. Lời nói của Đổng Phi quả nhiên đả động đến tâm tư của hắn, đồng thời hắn cũng mơ hồ nghe đến một tầng ý tứ khác.

Ta cũng không muốn cùng người đi chết a! Đúng vậy, ai lại nguyện ý tự nhiên chết đâu?

Đường Chu vỗ vỗ bả vai của hắn, " Thúc Chí, chuyện đã phát sinh như vậy, thực là ngoài mong muốn, chúng ta bây giờ nên nghĩ biện pháp giải quyết, ta biết ngươi không sợ chết, nhưng ngươi phải nghĩ nến lão mẫu, cùng vị hôn thê của ngươi đi.... Làm cho tất cả cùng theo ngươi chết, ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy sao?"

Trong lòng Trần Đáo lại giao động. Đường Chu lại nói tiếp: " Thúc Chí, bổn sự của ngươi lớn hơn ta, nhưng nếu bàn về kiến thức, chắc chắn không bằng ta, có chút thời điểm hãy mở tấm lòng một chút, lưu cho mình một đường lui, đây cũng chính là vì người khác lưu lại chút đường sống, đây là chỗ tốt của tất cả mọi người."

" Đường huynh, để ta nghĩ lại, để ta nghĩ lại!"

*************

Đổng Phi tuần tra ở chô cự ma sĩ ơ, sau đó lại hỏi thăm tình hình đan dương binh. Đám người Đan dương binh ở chung với hắn thời gian không dài, cho nên không không quen thuộc cho lắm, nhưng tình cảm có thể bồi dưỡng, điều này Đổng Phi hiểu được. Tuy rằng hắn không nói gì nhiều, nhưng hắn biết, đám Đan dương binh lính có ấn tướng với hắn rất tốt.

Sau khi xử lý một số việc vặt vãnh, một người mang theo Tượng Long, ở phía ngoài sơn cốc tìm được một con suối, đầu tiên là cởi ra khôi giáp trên người, dùng nước rửa đi vết máu trên khôi giáp, sau đó chùi rửa qua thân thể Tượng long, cuối cùng mới nhảy vào dòng nước lãnh lẽo, dòng nước lãnh lẽo làm cho ý nghĩ Đổng Phi phá lệ thanh tĩnh, sau khi tắm xong xong, lập tức mặc quần áo mới nằm tựa vào trên người tượng long, cẩn thận chà lau máu ô trên chuỳ, ý nghĩ càng ngày càng rõ ràng.

Kế hay nhất bây giờ là phái người đi Dương, lén tiếp xúc với Thái (Thái ung), sau đó mới nói đến tình trạng ở Uyển Huyện, nhưng người được sai đi phải phù hợp mấy điều kiện, đầu tiền là phải nhận biết với Thái, nếu không thì không thể lấy được tín nhiệm của Thái; hơn nữa người này phải cơ trí, có thể nghe nói mà quan sát; điều kiện thứ ba là, người này phải là thân tín, nếu không, một khi đầu phục quân khăn vàng, vấn đề sẽ trở nên phiền toái.

Ai? Ai có thể phù hợp ba điều kiện này? Đổng Phi vắt óc suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ chỉ có thể có một người đảm đương, nhưng người này cũng không đáng tin, Đổng Phi cũng không rõ ràng, hắn có phải hay không nên tín nhiệm người này, có thể hay không giao phó trọng trách? Đối với điểm này, Đổng Phi rất do dự, có lẽ đoạn thời gian này quá mệt mỏi, bất tri bất giác lại ngủ quên. Trong lúc ngủ, giống như đang nhớ lại chỗ máu và lửa trộn lẫn với nhau ở Uyển huyện.

Thời tiết đầu xuân, có một tầng sương mù mong manh quanh quẩn.

Đổng Phi sau khi tỉnh lại, chân trời vừa xuất hiện ánh sáng, tinh thần chấn hưng, cưỡi tượng long đi tới một địa phương trống phía trước, sau khi hô hấp một khối không khi trong lành, Đổng Phi chậm rãi luyện tập ngũ cầm hí.

Một bộ ngũ cầm hí luyện xong, mồ hôi trên người đầm đìa, Đổng Phi cởi áo ra, tay cầm lên song chuỳ, đang muốn phi thân lên ngựa luyện tập một phen thì nghe thanh âm vó ngựa.

Theo thanh âm nhìn lại thì thấy Trần Đáo cưỡi thất bạch mã có điểm màu đen từ trong màn sương xuất hiện. Trong tay cầm một thanh ngân thương, thời điểm chứng kiến Đổng Phi, Trần Đáo có chút giật mình.

" Phi công tử, sao dậy sớm như vậy?"

Đổng Phi ha ha cười nói: " Thúc Chí huynh cũng dậy sớm a, chúng ta là người tập võ, phải thích ứng với việc chăm chỉ. Có câu, một ngày không luyện ngượng tay, luyện võ giống như đang đi ngược dòng nước, không tiến chắc thối, muốn nhàn hạ cũng không thể được a."

Trần Đáo có chút cảm khái gật đầu, " Thoạt nhìn Phi công tử cũng phi thường chăm chỉ a."

" tư chất ta không tốt, chỉ cậy một thân sức mạnh, nếu không khổ luyện, chỉ sợ đã sớm chết...Thúc Chí huynh, ta nghe Đường Chu nói, võ nghệ ngươi không sai, nếu có hứng thú, chúng ta thử đối luyện một phen, ngươi xem thế nào?"

Trong lòng Trần Đáo một trận hoảng: Hắn muốn giết ta diệt khẩu? Nhưng lại nhìn bộ dạng của Đổng Phi lại không giống như hắn tưởng tượng. Có tâm quá chiêu, nhưng người ta đã mở miệng, nếu từ chối chỉ sợ có chút khiếp đảm, mà nếu so chiêu chỉ sợ.... Thôi, tin hắn một lần có ngại gì?

Hai tay Trần Đáo hoành đại thương, " Một khi đã như vậy, tại hạ hướng Phi công tử lãnh giáo."

" Lãnh giáo không dám nhận, chúng ta chỉ so chiêu mà thôi."

Lời Đổng Phi còn chưa dứt liền giục ngựa xông qua, song chuỳ đều ra chiêu, nhất chiêu hướng về ngựa, nhất chiêu hướng về Trần Đáo.

Trần Đáo cũng không khách khí, giục ngựa lùi về phía sau, hắn nhìn ra được, thanh thế của song chuỳ Đổng Phi có lực lớn vô cùng, nếu muốn đối cứng nhất định sẽ chịu khổ sở, nhưng Trần Đáo dù sao cũng trải qua danh sư chỉ điểm, đầu thương run lên, đầu thương điểm ngay giữa đầu chuỳ, thuận thế xoay cán thương đánh tới, Đổng Phi thấy vậy, tay hành động thành một đường cong quái dị, thương cũng theo đường vòng cung chuyển động, điểm vào một đầu chuỳ khác của Đổng Phi.

Chuỳ mang lực vạn quân, cứ nhiên đánh trật, nếu không phải tượng long có song đăng*(Bàn đạp), hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa của Đổng Phi cao minh, chỉ sợ chỉ một chiêu này hắn phải rớt xuống ngựa.

Hít sâu một hơi, Đổng Phi giật mình không nhỏ. Trách không được Đường Chu đối với người này tán thưởng, quả nhiên không giống với, thương pháp hắn thi triển tựa hồ có chút âm nhu, làm cho Đổng Phi suýt nữa thì thua, loại tình huống này Đổng Phi chưa bao giờ gặp.

" Hảo thương pháp!"

Đổng Phi nhịn không được, quát to một tiếng, bắt đầu trở nên hưng phấn, khó có thể gặp được nhân vật lợi hại, tất nhiên phải cố gắng lĩnh giáo.

Lúc đầu còn giữ mấy phần bản lĩnh, sợ Trần Đáo không chịu nổi, nhưng lúc này hưng phấn, Đổng Phi không chút lưu thủ, đại chuỳ cao thấp tung bay, lúc đánh ra mang theo tiếng gió, giống như không khí bị xé rách. Trần Đáo cũng chấn hưng tinh thần, đại thương giũ ra từng đạo hồ quang, Quấn, ngăn, đâm, .... Hai người liên tục chiến đấu một chỗ, chuỳ như lưu tinh, Thương như giao long, hơn mười hiệp không phân được thắng bại.

Đổng Phi rất khó chịu, thương pháp Trần Đáo quả thực rất quái lạ, đại chuỳ giống như bị một lực lượng quái dị dắt đi, đánh nửa ngày, binh khí hai ngươi cứ nhiên chưa va chạm với nhau, cái loại cảm giác này thật giống như thân không có khí lự đang cùng đánh nhau với không khí.

Thương pháp Trần Đáo rất diệu, toé ra hồ quang, đại thương xoay quanh thân, kín không một kẽ hở. Nếu ngẫu nhiên phóng ra, đúng là linh xà xuất động, làm cho Đổng Phi rất khó lòng phòng bị. Nguyên lý thương pháp này giống như thái cực quyền của đời sau vô cùng giống nhau.

Đổng Phi càng đánh càng khó chịu, càng đánh càng nóng vội, đột nhiên nổi giận, gầm lên một tiếng, cũng không quản thương ảnh quỷ dị, một chuỳ che ngực, một chuỳ đánh ra, Trần Đáo thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, khố ngựa cùng hắn tâm ý tương thông, lập lức lùi về phía sau, đại thương đánh ra.

Đang một tiếng, cuối cùng va chạm.

Nhưng Trần Đáo trong nháy mắt đón chuỳ, rất rõ ràng có làm động tác giảm bớt lực. Đổng Phi a lên một tiếng, thu tay không được, liền rơi xuống ngựa, Trần Đáo cũng không bắt được đại thương, khố ngựa hí một tiếng dài, chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, hắn liền rớt xuống ngựa.

Trần Đáo nhìn qua thì chống đỡ dễ dàng, nhưng thực tế có khổ mà không nói nên lời.

Đại thương bị đập trúng có chút biến hình, trước khi rơi xuống đất, hắn thuận thế lăn mấy vòng, hai tay run rẩy. Mỗi lần giảm bớt lực chính là phải vận toàn thân khí lực.

Lực lượng của Đổng Phi rất mạnh, tuy rằng đã giải trừ đại bộ phận lực đạo, nhưng vẫn lãm cho Trần Đáo chịu không nổi. Đương nhiên khố chiến mã cũng không chịu đựng được.

" Phi công tử, ngươi không sao chứ?"

Đổng Phi sau khi rơi xuống ngựa, nửa ngày không đứng lên, hắn ngửa mặt lên trời, tứ chi mở ra, vừa rồi vì đã giảm lại lực đạo, cho nên hắn cũng không có cái tổn thương gì. Nhưng trải qua cuộc chiến đấu này, làm cho linh quang trong đầu hắn chợt loé.

Lấy khí vận chuỳ...Này khí cũng không phái là người đời sau nói là nội lực, mà chỉ là hơi thở phân phối hợp lý mỗi phân lực lượng, điều này cũng chính là mấu chốt tâm pháp mà Mã Viện lưu lại. trước kia có thể nói, hắn đang lấy lực vận chuỳ, dựa theo cách nói của Mã Viện, lấy khí vận chuỳ, chẳng phải là giống cách nói của Hoàng Trung, cử trọng nhược khinh?

Đối thủ nếu như là Điển Vi, Sa Ma Kha là người hung hãn, có thể lấy lực mà thắng, nhưng Lực lượng Trần Đáo rõ ràng không thể qua hai người Điển Vi, nhưng lại có thể đấu với hắn lâu như vậy, chẳng lẽ là do.... Đổng Phi không để ý tới Trần Đáo, xoay người đứng dậy, từ trong lồng ngực lấy ra tấm da trâu.

Đây là lễ vật lúc rời khỏi uyển huyện Hoàng Trung tặng cho hắn. Lúc này, ánh mặt trời dã lên cao, Đổng Phi mở ra tấm da trâu, nghiêm túc nghiền ngẫm mỗi chữ ở bên trong, có khi hoa chân múa tay vui sướng, giống như điên, hơn nửa ngày đột nhiên hét lớn: " Ta hiểu được!"

Đem tấm da trâu cất lại, hai tay cầm lên đại chuỳ, sau khi hít thở một hơi, giống như cảm thấy được khí lưu chuyển, Đổng Phi cẩn thận cầm chuỹ vũ lộng, cảm thụ đường chuỳ và hô hấp được kết hợp.

Dần dần đại chuỳ trong tay càng ngày càng nhẹ, giống như bàn tay không cầm gì.

Trần Đáo thấy vậy, khôi phục lại thần sắc, kinh ngạc nhìn Đổng Phi, cầm đại thương lên, " Phi công tử, ta và ngươi tiếp tục!"

Hơn hai mươi năm khổ luyện, lại có danh sư chỉ điểm mới hiểu được giảm lực thuật, Trần Đáo không tin Đổng Phi có thể lĩnh ngộ nhanh như vậy.

Hai người đi lại, đứng gần một chỗ, mà hai người lúc này giao thủ phá lệ quái dị.

Chiêu thức thương pháp Trần Đáo uyển chuyển, nhưng chuỳ pháp của Đổng Phi tựa hồ cũng mất đi sự cương mãnh lực đạo. Nhìn như mềm nhẹ, lại giống như lôi đình vạn quân; rõ ràng là sấm nổ giữa trời, sau đó lại như đụng phải khoảng không trống rỗng, nhìn không ra có nửa điểm khí lực.

Lúc này đây, Trần Đến có vẻ không chịu nổi, chiêu thức ngày càng chậm chạp, đánh hơn hai mươi hiệp, đột nhiên quát to một tiếng, " Phi công tử, ta nhận thua."

Đổng Phi huy chuỳ có vẻ rất thoải mái, Trần Đáo thì ngược lại, rốt cục không tránh được, chỉ nghe một tiếng Đang, đại thương rớt xuống đất.

Nhìn lại thanh ngân thương thì chỉ thấy nó cong như con tôm.

" Đa tạ Thúc Chí huynh chỉ điểm!"

Trần Đáo cười khổ nói: " Ngày đó ta xuất sư, sư phụ ta từng nói, thương pháp của ta ở trong thiên hạ có thể đi ngang, nhưng không nghĩ tới...."

" Thúc Chí huynh, thương pháp của ngươi quả thực xảo diệu, cuộc đời ta chưa từng thấy qua, Phi thắng nhờ vào binh khí, cậy một thân sức mạnh, nếu không nhờ vào những thứ này, Phi cũng không phải là đối thủ của Thúc Chí huynh."

Đổng Phi nói rất chân thành, làm cho Trần Đáo rất cảm động, khúc mắc trong lòng cũng từ đó mà trôi đi.

Đúng vậy, thiên hạ làm gì có người khí lực như Đổng Phi? Hai người nhìn nhau một lát, sau đó nở hụ cười to.

Đổng Phi đang định buông đại chuỳ xuống, đột nhiên giật mình, người nhảy lên, đại chuỳ hướng về khối cự thạch phía sau đánh tới.

Oanh......

Cự thạch bị đánh nát, lộ ra một thân ảnh đơn bạc, tướng mạo thanh tú, nhưng nhìn qua lại rất có anh khí.

Một chuỳ này của Đổng Phi có thể xem như thanh thế kinh người, trong lòng thiếu niên cực kỳ sợ hãi, nhưng cố tình làm ra vẻ ta không sợ.

Mười bốn mười lăm tuổi thiếu niên, ưỡn ngực lên, tay chống nạnh, nghạnh cổ nhìn Đổng Phi.

" Từ Thứ...Ngươi sao lại ở chỗ này?"

Trần Đáo nhận biết thiếu niên này, nhịn không được kinh ngạc kêu lên một tiếng nói: " Thế nào, có bị thương hay không?"

" Thúc Chí huynh, huynh nhận biết hắn?"

Trần Đáo gật đầu nói: " Đây là dân chúng tỵ nạn trong cốc, tên là Từ Thứ, là người Dĩnh Âm."

" Ta không phải dân tỵ nạn, là ta bảo hộ mẹ ta..." Thiếu niên mở to mắt nói, sau đó hướng về phía Đổng Phi nói: " Đại thúc, ta có thể hay không cùng ngài học võ nghệ?"

Đại thúc?

Một câu nói kia của thiếu niên, quả thực là thương tổn Đổng Phi.

Ta nhìn qua có già như vậy không? Bất quá đột nhiên phản ứng, đem chuỳ buông xuống, cẩn thận đánh giá thiếu niên một phen.

Thiếu niên ưỡn bộ ngực lên cao, bộ dạng ‘ ngươi nhìn ta có rắn chắc không’.

" Ngươi kêu Từ Thứ?"

" Đúng vậy!"

" Ngươi có tự chưa?"

" Đại thúc, ta năm nay mới mười bốn tuổi, làm sao có tự?"

Đổng Phi bị hai chứ "Đại thúc" làm cho xấu hổ không chịu nổi, cười khổ mà nói: " ca ca, ta mới có mười bốn tuổi, có thể hay không đừng gọi ta là đại thúc?"

Từ Thứ cau mày, một bộ " Ngươi lừa ai"

" Ngươi mới mười bốn tuổi? nhưng ta xem ngươi so với Thúc Chí đại ca còn muốn lão..."

Mẹ nó, đây không phải gọi là lão, mà là thành thục! Đổng Phi rất khó mà liên tưởng tới thiếu niên này với Đan Phúc tiên sinh trong tam quốc thành một người, Đan Phúc tiên sinh có thể nói, thế nhưng sao tiểu tử này nói chói tai đến như vậy?

" Ngươi thật là Từ Thứ?"

Trần Đáo không nhịn được nói: " Phi công tử, hắn thật sự kêu là Từ Thứ, còn có một mẫu thân, nàng phi thường hiền lương, người ở nơi này rất tôn kính nàng.... Từ Thứ, ngươi sáng sớm chạy đến đây làm gì? Chẳng lẽ không biết sao, nhìn người khác luyện võ là không có lễ phép sao?"

"Ta, ta muốn học võ!"

" Học võ?"

Đổng Phi ngạc nhiên nhìn Từ Thứ hỏi: " Ngươi vì cái gì muốn học võ?"

" Ta, ta muốn làm một vị đại hiệp..."

Đổng Phi không nói gì, cũng rất hoài nghi, Từ Thứ này có phải hau không chính là Đan Phúc tiên sinh trong Tam Quốc Diễn Nghĩa?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-298)


<