Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Đường đạo soái - Hồi 709

Đại Đường đạo soái
Trọn bộ 722 hồi
Hồi 709: Chiến thắng trở về, hiến phu, phong thưởng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-722)

Siêu sale Shopee

Tin tức Đỗ Hà chiến thắng trở về đã sớm rơi vào Đỗ phủ.

Gia chủ nhân lập được công tích như thế, từ nữ chủ cho tới nha hoàn gia đinh đều hân hoan vui mừng, nhảy nhót hoan hô, giăng đèn kết hoa nghênh đón gia chủ.

Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn đều thay y phục thật xinh đẹp, dự tính chạy tới cửa đông thành Trường An đi nghênh đón ái lang của mình trở về.

Lần này Đỗ Hà xuất chinh kéo dài tới một năm hơn.

Là phu thê tình cảm thâm hậu, một năm thời gian không thể nghi ngờ vô cùng mòn mỏi.

Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn từ sáng sớm hôm nay đã thay đổi xiêm y, sửa soạn thật lâu mới cảm thấy thỏa mãn.

Nhìn thấy thời gian không còn sớm, đoàn người đều chuẩn bị khởi hành.

Trường Nhạc một tay nắm tiểu Bảo Nhi, một tay kéo tiểu Bách Hợp, nhìn chung quanh không thấy Vũ Mị Nương, vội hỏi:

Mị Nương còn chưa tới, sáng nay có ai gặp qua nàng không?

Nàng nhớ được cả buổi sáng hôm nay đều không nhìn thấy Vũ Mị Nương.

Lý Tuyết Nhạn cũng nói:

Ta cũng không thấy nàng, ta đi gọi!

Tính tình nàng nóng nảy, liền bước đi nhanh.

Nàng nhanh nhưng còn có một tiểu hài tử nhanh hơn.

Năm nay tiểu Bách Hợp đã được ba tuổi, là tuổi tác hoạt bát nhất. Huống chi a đầu thiên tính hiếu động, bị Trường Nhạc nắm tay đã cảm thấy nhàm chán, đã sớm muốn tìm chuyện gì đó để làm. Vừa nghe có cơ hội này, vội giãy khỏi tay Trường Nhạc, cất bước bỏ chạy.

Trường Nhạc khẩn trương kêu lên:

Chậm một chút, coi chừng ngã...

Tiểu Bách Hợp khanh khách cười đáp:

Đã biết, mẫu thân không cần lo lắng...

Miệng a đầu nói hiểu, nhưng tốc độ không hề chậm lại, nhảy dựng nhảy dựng biến mất trong sân.

Có thể nói tiểu Bách Hợp tập trung hàng vạn hàng ngàn sủng ái trên người cũng không quá đáng, a đầu là nữ nhi duy nhất trong nhà, lại được Lý Thế Dân yêu thích, chiều chuộng hết mực, tính nết như dã nhi đồng, trực tính thẳng thắn, không chút âu sầu. Ngoại trừ có chút kiêng kỵ đối với Trường Nhạc, những người khác ai cũng không sợ.

Đi vào trong viện của Vũ Mị Nương, trực tiếp hô to:

Tam nương, tam nương...

Thấy không ai trả lời, a đầu lập tức đẩy cửa phòng xông vào.

Binh!

Một tiếng vang lên.

Ở bên trong phòng Vũ Mị Nương giật mình cả kinh, tay nhoáng lên, chén trà trong tay rơi lên mặt đất, cả người cũng phục hồi lại tinh thần. Thấy tiểu Bách Hợp ngơ ngác đứng ngoài phòng, trong lòng không khỏi hoảng hốt, miễn cưỡng cười nói:

Làm sao vậy, tiểu nha đầu?

Tiểu Bách Hợp tính tình tinh quái, nhìn thấy thần sắc Vũ Mị Nương có vẻ cổ quái không dám tiến vào, hiện giờ thấy nàng khôi phục trạng thái bình thường, cười hì hì đi tới, thân mật nói:

Tam nương, phụ thân sắp về đến, mẫu thân gọi tam nương cùng đi đâu!

Lúc này Vũ Mị Nương mới nhớ tới chính sự, hoang mang rối loạn đứng bật lên.

Tính tình Vũ Mị Nương ổn trọng, còn nhỏ đã trải qua quá khứ thống khổ, dưỡng thành tính tình lão thành, có phong cách dù thái sơn sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc. Chẳng sợ khi gặp phải chuyện liên quan tới tính mạng, nàng cũng có thể bình tĩnh mà chống đỡ. Nhưng hôm nay nàng lại suy tính hơn thiệt, trong lòng thậm chí sản sinh ý nghĩ trốn tránh, không dám gặp mặt Đỗ Hà.

Ẩn núp tuy phải chịu nỗi khổ tương tư vô tận, nhưng vẫn còn chút hi vọng, nhưng nếu gặp mặt sự tình bại lộ, hi vọng gì cũng không còn.

Nữ nhân nếu lâm vào lốc xoáy tình cảm, dù cho nàng là Vũ Mị Nương, là một nữ vương thiết huyết trong lịch sử, nhưng vẫn chẳng khác gì một nhi đồng, không biết phải làm sao, dù có được tài trí lật tay làm mây trở tay làm mưa, cũng không phát huy được nửa điểm.

Thấy tiểu Bách Hợp đứng một bên chờ đợi, trong nội tâm nàng quá mức rối loạn, cũng tìm không ra lý do đùn đẩy, qua loa sửa sang lại y phục, cùng Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn đi ra ngoài.

Thần, Lý Đạo Tông, Đỗ Hà gặp qua bệ hạ...

Đi tới trước mặt Lý Thế Dân, Đỗ Hà cùng Lý Đạo Tông với binh tướng phía sau cùng nhau xuống ngựa, ôm quyền bái. Bọn họ đều mặc mũ giáp, trong quân sớm có quy định, tướng sĩ thân mặc mũ giáp gặp được hoàng đế chỉ cần đơn giản bái xuống, không cần hành đại lễ.

Ở thời đó, giữa vua tôi cũng như ông chủ công ty cùng công nhân, đối với lễ tiết chỉ khom người chào hỏi, cũng không phải nô tài cùng chủ tử, căn bản không cần phải quỳ xuống, dù là bình dân dân chúng cũng không cần cúi lạy. Kỳ thật nhìn chung vương triều người Hán, gọi là lễ bái cũng thực sự không phải lãng phí lễ tiết bản thân. Chân chính cúi lạy chỉ vì Thanh triều tạo ra loại chế độ sỉ nhục nô dịch người Hán, tam quỳ cửu bái. Sau khi nhập chủ Trung Nguyên, họ lo lắng người Hán không tôn trọng mình, vì thế tiến hành cải cách lễ chế, quy định đại thần ngoại trừ tự xưng nô tài, còn phải hành lễ tam quỳ cửu bái. Trong miệng luôn nói Mãn Hán ngang hàng, trên thực tế vẫn đem người Hán đối đãi như nô tài.

Lý Thế Dân cười lớn, bước ra khỏi hành dinh, tự mình nâng dậy hai người, nói:

Hai vị ái khanh có giáp trụ trong người, không cần đa lễ!

Hắn nhìn quanh khắp nơi, hai lộ đại quân hai mươi mấy vạn binh mã rậm rạp xếp hàng chỉnh tề, cao giọng nói:

Đại Đường dũng sĩ nam chinh bắc phạt, các ngươi bách chiến bách thắng, lấy chiến đao trong tay mình mở mang bờ cõi cho Đại Đường ta, trẫm đại biểu hàng vạn hàng ngàn con dân Đại Đường, cảm tạ các dũng sĩ vì Đại Đường cống hiến, hoan nghênh các dũng sĩ về nhà!

Bất luận lời này của Lý Thế Dân có phải thu mua lòng người hay không, nhưng quân sĩ trải qua sinh tử nghe được lời này, đều sinh ra cảm giác khác thường, cùng hô to:

Đại Đường vạn thắng...

Thanh âm hô quát như sấm sét cửu tiêu, tốc hành phía chân trời.

Theo Lý Thế Dân cùng văn võ bá quan dẫn dắt, binh mã chiến thắng trở về chỉnh tề hướng Trường An bước vào.

Dân chúng Trường An luôn mang theo cảm giác vinh dự mạnh mẽ đã sớm xếp thành hàng dài, Chu Tước đại nhai rộng lớn cơ hồ treo đèn kết hoa, biểu hiện nhiệt tình cực cao, làm cho binh mã quân tốt đều ưỡn ngực hưởng thụ vinh dự do mình dùng tính mạng cùng nhiệt huyết sáng tạo ra chiến tích.

Đỗ Hà ở ngay cửa thành nhìn thấy đoàn người Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn.

Đối với dân chúng ra nghênh đón, Lý Thế Dân đã sớm an bài người của Lễ Bộ sắp xếp xong xuôi, đem ngoài cửa thành quy hoạch ra một khu vực cấm rộng lớn, đặc biệt an bài cho người nhà của các tướng sĩ xuất chinh. Trường Nhạc địa vị cao thượng, tự nhiên nhận lấy chiếu cố đặc thù nhất, cùng Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương với hai hài tử đứng phía trước nhất, căn bản không cần tìm kiếm, liếc mắt liền đã nhìn thấy.

Đỗ Hà hướng các nàng vẫy vẫy tay, ba nữ tử cười tươi vẫy tay đáp lại.

Tiểu Bách Hợp lôi kéo tiểu Bảo Nhi xuyên qua trong đám người, hướng chỗ Đỗ Hà chạy tới, hoàn toàn không để ý đến đại đội nhân mã.

Đỗ Hà dở khóc dở cười, nha đầu này vẫn luôn vô pháp vô thiên như vậy, nhưng loại cảm giác máu thịt hòa tan làm cho hắn nhịn không được nhảy xuống ngựa, đưa tay ôm hai hài tử vào lòng, cười nói:

Đã nặng rồi, lớn lên không ít, qua thêm vài năm phụ thân đã không ôm được nữa!

Nói xong hôn lên mặt hai hài tử.

Đôi mắt to của tiểu Bách Hợp liên tục xoay chuyển, cười hì hì nói:

Phụ thân, con nhớ cha nha, phụ thân uy phong như vậy, phụ thân, con muốn ngồi chung ngựa với cha, được không?

Nói xong đem ánh mắt chờ mong đáng thương nhìn cha của mình. A đầu vẫn còn tâm tính tiểu hài nhi, cảm giác phụ thân của mình thật lợi hại, được người yêu mến sùng bái, cũng muốn được dính chút mặt mũi.

Tiểu Bảo Nhi tuy ổn trọng hơn, nhưng dù sao cũng là tiểu hài tử, cũng không nói gì nhưng trong mắt cũng tràn đầy mong chờ, cùng một ý tứ.

Được!

Phân ly đã hơn một năm, Đỗ Hà đối với hai hài tử cảm thấy có thẹn trong lòng, cảm giác mình không phải người cha tốt, nên đối với yêu cầu này không chút suy nghĩ liền đáp ứng. Ôm hai hài tử lên Tuyết Vô Ảnh, mang theo hài tử tiếp nhận lời chúc mừng toàn thắng trở về.

Hai hài tử rúc trong lòng Đỗ Hà, đem đầu nâng thật cao, tựa hồ chỉ sợ người khác không biết mình là nhi đồng của Đỗ Hà.

Muốn nói nghênh đón đủ mọi lễ nghi, như vậy hiến phu cũng chính là một nghi thức nặng nề khác.

Hiến phu là một đại sự tuyên dương của một nước, nhìn chung từ lúc Đại Đường lập quốc, tổ chức nghi thức hiến phu đã không ít lần, nhưng đến hôm nay nghi thức được cử hành long trọng cũng chỉ có một lần, đó chính là Trinh Quán bốn năm, Lý Tĩnh phá Đông Đột Quyết bắt sống Lĩnh Lợi Khả Hãn, những lần khác cũng không long trọng bằng.

Nhưng lần này nghi thức được tổ chức long trọng không kém năm đó. Bởi vì Đỗ Hà còn trẻ tuổi đã diệt hai nước, sự tích bắt sống nhị vương thật quá mức kinh người, cũng là chuyện kể cả Lý Đạo Tông cũng không làm được. Mặt khác hiện tại không giống ngày xưa, Trinh Quán bốn năm bắt giữ tù binh làm cho dân chúng xem. Mà bây giờ bởi vì Đỗ Hà xuất hiện, Đường triều có biến hóa cực lớn, không hề giam ánh mắt trong lãnh thổ, mà đã đi hướng thế giới, trở thành đầu lĩnh các quốc gia, lần này mục đích hiến phu chính là hướng thiên hạ tuyên dương thần uy của Đường quân.

Gọi là hiến phu, cũng không phải đem toàn bộ tù binh cùng nhau đưa lên, mà là trong mười vạn tù binh lựa chọn người có thân phận địa vị tạo thành một đội ngũ chừng ngàn người chậm rãi áp giải nhập kinh.

Đi phía trước nhất chính là Cao Ly Uyên Cái Tô Văn, quốc vương Thổ Phiên Tùng Tán Kiền Bố, Nam Chiếu Ô Man Vương Mông Nan, Bạch Man Vương Dương Côn là những người có địa vị cao nhất.

Do Đường quân tướng sĩ áp giải, những người này bị đè quỳ rạp trước mặt Lý Thế Dân, nhận nhục nhã phán xét.

Đối với bọn họ mà nói hành động này là cực độ sỉ nhục. Cho dù là chết họ cũng không muốn thừa nhận. Nhưng làm kẻ chiến bại, bọn hắn căn bản không có lựa chọn.

Vì phòng ngừa bọn họ quấy rối, Đỗ Hà trước đó đã làm xử lý đặc thù.

Chết đối với những người này cũng không phải là chuyện đáng sợ, nhưng muốn chết không được lại không có người nào không sợ hãi.

Uyên Cái Tô Văn cùng Dương Côn đều cúi đầu trước khổ hình, Tùng Tán Kiền Bố cùng Mông Nan là những người rắn rỏi, chết sống không chịu quỳ gối trước mặt Lý Thế Dân, nhận lấy nỗi nhục nhã này.

Đỗ Hà cũng có thủ đoạn của mình, người đều có nhược điểm, Tùng Tán Kiền Bố cùng Mông Nan tự nhiên đều không ngoại lệ.

Hai người họ có một điểm giống nhau, đều bảo vệ sĩ binh. Nếu họ không cúi đầu, Đỗ Hà sẽ bắt lấy sáu vạn Thổ Phiên binh cùng ba vạn Nam Chiếu binh làm áp chế.

Tùng Tán Kiền Bố cùng Mông Nan sở dĩ được tướng sĩ kính yêu bởi vì họ không phải là những tiểu nhân không để ý tới tính mạng của binh sĩ dưới trướng.

Bị áp chế như thế, hai người không thể không thỏa hiệp, quỳ trước mặt Lý Thế Dân cúi đầu.

Lý Thế Dân cất tiếng cười to, văn võ bá quan cũng cùng nhau chúc mừng.

Đỗ Hà đứng bên cạnh Lý Thế Dân nhìn thấy, trong lòng cũng có chút không đành, Tùng Tán Kiền Bố cùng Mông Nan cũng được xem một đời anh kiệt, chịu nhục như thế cũng không phải điều mà hắn mong nhìn thấy. Nhưng hắn không thay đổi được sự thật, huống chi tất cả chuyện này đều do bọn họ tự chuốc lấy.

Ngay trong một khắc họ chọn lựa đối địch cùng Đại Đường, loại kết cục này đã được chú định, ai cũng không thể thay đổi.

Chiến thắng trở về, sau khi hiến phu, tự nhiên là luận công ban thưởng như muôn người chờ mong.

Không hề nghi ngờ, luận công đầu là hai chủ soái Đại Đường binh mã Đỗ Hà cùng Lý Đạo Tông, không ai tranh được.

Nhưng so với việc Lý Đạo Tông phá Cao Ly, Đỗ Hà nam chinh tình huống càng thêm tồi tệ, diệt nhị quốc, thành tích bắt nhị vương còn vượt hơn cả Lý Đạo Tông!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-722)


<