Vay nóng Tima

Truyện:Đại Đường cuồng sĩ - Hồi 083

Đại Đường cuồng sĩ
Trọn bộ 409 hồi
Hồi 083: Tranh chấp bên sông
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-409)


Lý Trân phát hiện ở góc tường phía tây bắc có một hàng dấu chân, trên tường cũng có dấu chân, rõ ràng cho thấy có người trèo tường ở đây. Tinh thần hắn lập tức phấn chấn, cẩn thận lục soát trong bụi cây, rất nhanh phát hiện một vài vết máu.

Hắn ngửi vết máu, vết máu rất mới, lại toát lên mùi tanh tưởi, bình thường chỉ có miệng vết thương chưa lành mới có loại máu đen này. Lý Trân nhớ tới bảy ngày trước hắn từng đâm Lam Chấn Ngọc bị thương, chẳng lẽ vết thương ở vai của Lam Chấn Ngọc vẫn chưa khỏi hẳn sao?

Đúng lúc này, Cao Lực Sĩ vội vàng chạy tới, gấp giọng nói:

- Lý đại ca, chúng ta ở phòng bếp phát hiện tình huống, một nữ đầu bếp bị giết, có người trông thấy.

Lý Trân lập tức nói:

- Dẫn ta đi xem.

Một lát, Cao Lực Sĩ dẫn Lý Trân đi vào phòng bếp. Trong viện tử đứng đầy gia đinh, hai gã bị giết cũng được khênh ra.

Lúc này, có gia đinh dẫn tới một thiếu niên mười một mười hai tuổi, cậu ta sợ hãi cả người run rẩy, trong ắt đầy nỗi hoảng sợ.

Lý Trân ngồi trước mặt cậu ta, ôn hòa nói:

- Cậu không cần phải sợ, hãy nói những gì cậu thấy cho ta biết.

Thiếu niên đứt quãng nói:

- Tôi... tôi nhìn thấy... một người co rúc trong viện tử, hộc máu không ngừng. Vương đại nương... cũng thấy, bước đến hỏi hắn, lại bị hắn một kiếm đâm chết, hắn xông vào phòng, giết chết Vương đại gia, lúc ấy tôi trốn sau đại thụ...

Thiếu niên nói đến đây, thất thanh khóc lên, Lý Trân ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:

- Trên vai hắn bị thương đúng không?

Thiếu niên gật gật đầu:

- Vai trái của hắn quấn vải trắng, toàn là máu đen.

Vậy là đúng rồi, người này chính là Lam Chấn Ngọc bảy ngày trước bị mình đâm bị thương. Hắn không đoán sai, Lam Chấn Ngọc trước tiên đã trốn ào trong Cao Diên Tự phủ.

- Sau đó thì sao?

Lý Trân lại hỏi thiếu niên:

- Hắn chạy khỏi từ nơi này?

Thiếu niên chỉ ra phía tây:

- Hắn nhảy lên đỉnh nhà, chạy về hướng kia, vừa mới thôi.

Đúng lúc này, phía tây Cao phủ vọng đến tiếng hét thảm. Lý Trân cả kinh, thả người chạy về hướng có tiếng kêu thảm thiết đó. Cao Lực Sĩ cũng gấp gáp, lớn tiếng ra lệnh với gia đinh đối diện:

- Nhanh đến tây tường!

Trong lòng Lý Trân nóng như lửa đốt, phía tây là Địch Yến lục soát, hy vọng đừng chia ra làm việc nha.

Hắn chạy một mạch đến tây tường, thấy cửa phía tây đã mở ra, hai bên cửa chính đứng đầy gia đinh, mặt người nào cũng kích động.

Trên mặt đất nằm hai gã gia đinh, đều là trước ngực trúng kiếm, máu nhuộm đẫm, xem ra đã chết rồi.

- Địch cô nương đâu?

Lý Trân không thấy Địch Yến, gấp gáp hô to.

Một gã gia đinh nơm nớp lo sợ chỉ vào ngoài cửa lớn:

- Địch... cô nương đã đuổi ra ngoài rồi.

Lý Trân đạp chân, vung kiếm lao ra cửa hông, chạy như điên.

Bên ngoài phường Tích Thiện nơi Cao phủ là một mảnh rừng dài dọc con sông chừng hơn mười dặm, xuyên qua khu rừng rộng hơn bốn trăm bước, phía trước là Lạc Thủy đen nhánh, rộng chừng mấy trăm trượng mơ hồ có thể thấy tường thành Hoàng thành Hoàng thành bờ Lạc Thủy bên kia.

Cách phía đông Lạc Thủy hai dặm là cầu Thiên Tân, mà hướng tây là quân doanh rộng lớn, quân đội dùng gỗ lớn dựng giữa sông một tòa thủy môn, có binh lính ở thủy trại đi lên tuần tra, phòng ngừa con thuyền không rõ lai lịch theo Lạc Thủy tiến vào trong thành.

Lý Trân chạy qua khu rừng, từ xa hắn đã nghe được tiếng la hét và tiếng đao kiếm va chạm, trong lòng của hắn càng thêm lo lắng, chạy một mạch ra khỏi khu rừng, thấy ở ghềnh bãi đá lởm chở bên Lạc Thủy

Lý Trân liếc mắt một cái liền nhận ra người áo đen, đúng là Lam Chấn Ngọc mà bọn hắn muốn bắt, gã là nguyên nhân duy nhất của vụ án Độc Kinh, chỉ bắt được gã mới chứng minh Địch Nhân Kiệt vô tội.

Thương thế trên vai trái của Lam Chấn Ngọc nghiêm trọng, cánh tay trái vô lực, không cách nào sử dụng nỏ tiễn được nữa, chỉ dùng tay còn lại vung kiếm đấu kịch liệt với Địch Yến.

Kiếm thuật của Lam Chấn Ngọc cao hơn Địch Yến rất nhiều, nhưng bởi vì gã trúng Khiên cơ tán, độc tính vẫn chưa được tiêu trừ, đau đớn kịch liệt ở bụng làm gã trong lúc chiến đấu với Địch Yến đã rơi vào thế hạ phong, đã dần dần sắp không chống đỡ nổi.

Lúc này, độc tính trong bụng lại bắt đầu phát tác, Lam Chấn Ngọc đau đớn vã mồ hôi, gã thoáng nhìn, thấy Lý Trân đang chạy tới.

Trong lòng Lam Chấn Ngọc khẩn trương, đem hết toàn lực bổ vài kiếm liên tiếp, bức Địch Yến lui vài bước, gã quay người chạy như điên, thả người nhảy vào Lạc Thủy đen nhánh.

Địch Yến kinh hãi, xông lên, lại một kiếm đâm vào không khí, trơ mắt nhìn Lam Chấn Ngọc biến mất ở trong dòng nước, nàng sốt ruột dậm chân.

Cuối cùng Lý Trân cũng chạy tới nơi, bao oán giận Địch Yến đều trút lên người hắn:

- Tại huynh cả, ta đã sắp bắt được hắn rồi, huynh lại dọa hắn sợ chạy mất. Huynh nói, giờ nên làm gì đây?

Lý Trân đứng ở trên bờ sông, lặng yên nhìn nước sông, trong lòng cũng tràn đầy ảo não, hôm nay vốn là cơ hội thật tốt bắt lại Lam Chấn Ngọc, vậy mà gã vẫn chạy thoát được.

Đúng lúc này, Lai Tuấn Thần suất lĩnh hơn hai mươi người đuổi tới bờ sông. Cách đó không xa, Ngư Phẩm Long cũng mang theo hơn mười người dưới tay chạy đến, bọn họ đều đã nghĩ rất có thể Lam Chấn Ngọc sẽ theo Lạc Thủy chạy trốn, nhưng bọn họ vẫn chậm một bước, Lam Chấn Ngọc đã biến mất ở trong nước.

Trong lòng Lai Tuấn Thần vô cùng căm tức, hiện tại cách kỳ hạn Thánh thượng giao cho y chỉ còn ba ngày, nếu y không bắt được Lam Chấn Ngọc, ăn nói sao với Thánh thượng đây?

Ánh mắt Lai Tuấn Thần ánh thoáng rơi trên người Lý Trân, chỉ cảm thấy người này hơi quen mắt, trong lòng lập tức nổi lên nghi ngờ, đi lên trước hỏi:

- Xin hỏi đại danh của vị công tử này là?

Lý Trân ở Đại Lý Tự giả mạo quan coi ngục đã từng gặp Lai Tuấn Thần, giờ là buổi tối, hắn lại thay đổi y phục, Lai Tuấn Thần vẫn chưa nhận ra hắn.

Lý Trân chắp chắp tay, bình thản nói:

- Tại hạ Đôn Hoàng Lý Trân, Lai Trung thừa có gì chỉ bảo?

- Ngươi chính là Lý Trân!

Lai Tuấn Thần giật mình kinh hãi, y từ trong miệng Lam Chấn Ninh đã được biết về vụ án Xá Lợi, biết Lý Trân này có liên quan rất sâu trong vụ án Xá Lợi, đây là nhân vật mấu chốt của vụ án.

Y đánh giá Lý Trân một lượt, lại nhìn Địch Yến ở bên cạnh, nhận ra nàng, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra là người của nhất hệ Địch Nhân Kiệt, ai nói Địch Nhân Kiệt không liên quan đến vụ án này chứ?

Ánh mắt Lai Tuấn Thần âm u nhìn Lý Trân, cười khan hai tiếng, nói:

- Bản quan phụng chỉ phá án, có thể mời Lý công tử đi theo ta một chuyến không?

Địch Yến đi lên trước Lý Trân, đối mặt với Lai Tuấn Thần, nói:

- Lai Tuấn Thần, ngươi không nên hơi một tí thì lấy Thánh chỉ ra, Lý công tử là Sa Châu cống sinh, sắp tham gia Võ Cử Binh bộ, gia thế trong sạch, quan phủ cũng chưa kết án, ngươi dựa vào cái gì dẫn hắn đi?

Lai Tuấn Thần âm hiểm mỉm cười:

- Ta đang nghĩ là ai, hóa ra là Địch cô nương, xem ra ngươi và Lý Trân này có giao tình không tầm thường. Bản quan tra được, Lý Trân có liên quan đến vụ án Độc Kinh, có lẽ phụ thân ngươi thật sự dính đến vụ án Độc Kinh, nếu không con gái Địch giả sao lại quen biết hắn?

Địch Yến nghĩ đến phụ thân bị Lai Tuấn Thần dùng khổ hình đòn hiểm, thương tích đầy mình, trong nội tâm nàng vô cùng căm hận, nghiến răng mắng:

- Ngươi chính là chó điên loạn cắn người, một ngày nào đó, ngươi sẽ bị người ngươi làm hại chém thành trăm ngàn mảnh.

Lai Tuấn Thần giận dữ, thét ra lệnh tả hữu

- Người đâu, dẫn Lý Trân này đi.

Hơn mười người một loạt xông lên, bao vây Lý Trân lại. Lý Trân vốn có thể nhảy vào Lạc Thủy để trốn, nhưng hắn lo lắng Địch Yến, khắc chế kích động bỏ chạy, chậm rãi rút kiếm ra, hạ thấp giọng nói với Địch Yến:

- A Yến, muội đi trước, chó săn này để ta đối phó

Địch Yến lại kiên định lắc lắc đầu:

- Nếu ta đi rồi, huynh chắc chắn sẽ chết.

Lai Tuấn Thần càng thêm phẫn nộ, rút kiếm ra quát:

- Bắt hai người đó lại, động thủ cho ta.

Đúng lúc này, Cao Lực Sĩ suất lĩnh gia đinh vội vàng chạy tới, cậu thấy tình thế nguy cơ, vội vàng hô to:

- Tất cả dừng tay!

Lai Tuấn Thần biết Cao Lực Sĩ, biết cậu ta là con nuôi của Cao Diên Phúc, mà Cao Diên Phúc là hoạn quan tâm phúc của Thánh Thượng, y nào dám lỗ mãng, thu kiếm vào vỏ, tươi cười hỏi:

- Sao Cao công tử lại tới vậy?

Cao Lực Sĩ chỉ Lý Trân:

- Lý công tử là khách quý của cha ta, giờ đang làm khách ở Cao phủ, vì sao Lai Trung thừa lại bắt hắn?

Lai Tuấn Thần hoảng sợ, sao Lý Trân cũng có quan hệ với Cao Diên Phúc vậy? Y bỗng nhiên ý thức được mình hơi lỗ mãng, Địch Nhân Kiệt thì y không sợ, nhưng Cao Diên Phúc y không thể đắc tội được.

Y vội vàng cấp liếc mắt ra hiệu với cấp dưới, hơn mười thủ hạ đều thu kiếm vào vỏ, lui xuống.

Lúc này Lai Tuấn Thần mới cười nói với Cao Lực Sĩ:

- Cao công tử có lẽ không biết, ty chức đang phụng chỉ tróc nã nghi phạm Lam Chấn Ngọc, lại phát hiện vị Lý công tử này hình như có biết Lam Chấn Ngọc, cho nên ta muốn mời hắn hiệp trợ phá án, cũng không có ý gì khác.

Cao Lực Sĩ lắc đầu nói:

- Ngươi muốn phá án không quan hệ gì với ta, nhưng Lý công tử là khác quý của cha ta, Lai Trung thừa muốn dẫn hắn đi, ít nhất phải nói qua với cha ta chứ hả?

Lý Trân âm thầm khâm phục Cao Lực Sĩ biết nói, không hổ là kế nghiệp quyền hoạn, tuổi nhỏ đã nắm bắt được trọng điểm.

Lý Trân cũng không muốn để Cao Diên Phúc cuốn vào vụ án này, hắn đứng ra nói với Lai Tuấn Thần:

- Không dối gạt Lai Trung thừa, tôi cũng được Địch gia nhờ vả, tìm tra chân tướng vụ án Độc Kinh.

Tôi đã phát hiện Lam Chấn Ngọc là nhân vật mấu chốt, có thể nói, mục tiêu của chúng ta nhất trí, không bằng chúng ta tạm thời hợp tác, cùng nhau bắtLam Chấn Ngọc, Lai Trung thừa có thể báo cáo kết quả công việc, tôi cũng có thể rửa oan cho Địch tướng quốc, ông cảm thấy thế nào?

Lai Tuấn Thần là người cực kỳ thông minh, y biết Lý Trân chỉ có liên quan đến vụ án Xá Lợi, không hề liên quan đến vụ án Độc Kinh, hơn nữa người này có gút mắt rất sâu với Lam Chấn Ngọc, còn mong muốn bắt được Lam Chấn Ngọc hơn cả mình.

Quan trọng hơn là, Lai Tuấn Thần chỉ còn thời gian ba ngày, y không bắt được Lam Chấn Ngọc, thì không thể báo cáo kết quả với Thánh thượng được.

Trong lòng Lai Tuấn Thần thầm nghĩ, 'Không bằng giữ thể diện cho Cao Diên Phúc, lợi dụng Lý Trân bắt Lam Chấn Ngọc, sau đó lại thu thập hắn. '

Nghĩ vậy, y ra vẻ vui vẻ nói:

- Nếu Lý công tử nói sớm hơn, có lẽ sẽ không có hiểu lầm như thế, vậy một lời đã định, chúng ta cùng hợp tác.

Lý Trân khẽ cười nói:

- Một lời đã định!

Lai Tuấn Thần chắp tay với Cao Lực Sĩ:

- Vừa rồi chỉ là chút hiểu lầm, Cao công tử chớ để trong lòng, ty chức cáo từ trước.

Y vung tay lên:

- Chúng ta đi!

Hai mươi mấy thủ hạ đi theo y đều rời khỏi, khi Lai Tuấn Thần đi qua người Ngư Phẩm Long, cười lạnh một tiếng:

- Hay là Phẩm Long huynh muốn đục nước béo cò?

Y ngửa đầu cười hai tiếng, trở mình lên ngựa, thúc ngựa đi.

Ngư Phẩm Long xấu hổ, cũng không biết nên nói gì, gã do dự chốc lát, liền dẫn lĩnh gia đinh bỏ đi, bên sông chỉ còn lại có đám người Lý Trân.

Lúc này, trong lòng Địch Yến lo lắng hỏi:

- Lý đại ca, chúng ta tìm Lam Chấn Ngọc kiểu gì đây?

- Ta cũng không biết, nhưng hắn sẽ tìm một nơi để chữa thương, vết thương trên vai hắn ít nhất phải nghỉ ngơi một tháng, hình như hắn còn trúng độc, ta nhờ bằng hữu hỏi thăm, xem có manh mối gì không.

Cao Lực Sĩ ở bên cạnh cười nói:

- Lý đại ca, Yến cô nương, đêm đã khuya, hai vị về phủ nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai nói sau.

Trong lòng Lý Trân cảm kích Cao Lực Sĩ đúng lúc cứu giúp, hắn tiến lên thi lễ với Cao Lực Sĩ:

- Hôm nay ít nhiều có công tử cứu giúp, nếu không ta sẽ phải chịu khổ rồi.

Cao Lực Sĩ hơi ngượng ngùng khoát tay:

- Ôi dài, chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến, hai vị theo ta về phủ trước đi.

Lý Trân và Địch Yến gật gật đầu, hai người liền đi theo Cao Lực Sĩ trở về Cao phủ.

...

Sáng sớm hôm sau, Lý Trân và Địch Yến chia tay, Địch Yến về trước Địch phủ tìm huynh trưởng thảo luận đối sách, Lý Trân thì vào Hoàng thành, thuê một gã thị vệ giúp hắn tìm Trương Hi, không bao lâu, thị vệ quay lại nói cho hắn biết, hôm nay Trương Hi nghỉ, hẳn là ở nhà.

Lý Trân đành vội vã quay lại chợ nam, tìm Trương Hi ở Vọng Xuân Trà Trang.

- Hiền đệ, đã lâu không gặp.

Trương Hi trước sau hào sảng như một, nhìn thấy Lý Trân, nhiệt tình vỗ vỗ bả vai hắn cười nói:

- Mấy ngày hôm trước ta cho người đi quán rượu tìm ngươi, đại tỷ ngươi nói ngươi đi Lương Châu rồi, trở về lúc nào vậy?

- Không dối gạt Trương đại ca, ta không đi Lương Châu, là ta bị thương, ở ngoài thành dưỡng thương, hôm trước mới trở về.

- Bị thương!

Trương Hi hoảng sợ, kéo hắn vào buồng trong, nghiêm nghị hỏi:

- Sao ngươi lại bị thương?

Gã bỗng kịp phản ứng:

- Chẳng lẽ là việc bị người ta tập kích tại Đại Lý Tự lần trước?

Lý Trân gật gật đầu:

- Đêm hôm đó, bọn họ chính là đến ám sát Địch tướng quốc, ta bất hạnh bị bắn trúng một độc tiễn, ước chừng bảy ngày mới khỏi.

- Hài, ta đã khuyên ngươi rồi, đấu tranh quyền lực trong triều đình rất tàn khốc, ngươi sao lại cuốn vào trong đó?

- Có một số việc ta không tự chủ được, Trương đại ca, chúng ta không nói chuyện này nữa, ta muốn xin ngươi giúp một chuyện.

- Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ giúp ngươi!

Lý Trân suy nghĩ một chút nói:

- Vụ án của Địch tướng quốc đã đến thời khắc mấu chốt, chúng ta đã phát hiện một nhân chứng quan trọng, tên là Lam Chấn Ngọc, tối hôm qua hắn trốn thoát khỏi Ngụy vương phủ, trên người có kiếm thương, còn trúng độc, hẳn là hắn sẽ trốn ở nơi nào đó tại Lạc Dương để chữa thương. Ta biết Trương đại ca giao thiệp rộng, có thể giúp ta tìm được người này hay không?

Trương Hi cười khổ một tiếng, Lạc Dương to lớn, sao gã có thể tìm được?

Nhưng gã cũng không cự tuyệt, gật đầu nói:

- Ta sẽ động viên tất cả bằng hữu hỗ trợ hỏi thăm, hết sức trợ giúp ngươi, mặt khác ngươi hãy tìm Thu Nương, nàng rất giỏi về giải độc, nói không chừng sẽ giúp được ngươi.

Trương Hi không đề cập tới, Lý Trân suýt nữa đã quên, hôm qua hình như hắn nghe Địch Yến nhắc tới Thu Nương, chung quy là độc của hắn thuốc được là nhờ thuốc giải của Thu Nương, hắn còn chưa đi gặp cảm ơn người ta.

Trong lòng Lý Trân áy náy, vội vàng đứng lên nói:

- Vậy kính nhờ Trương đại ca rồi, ta đây lập tức đi tìm Thu Nương đại tỷ.

Trương Hi tiễn hắn ra ngoài nhà, Lý Trân lại nghĩ tới một chuyện, hỏi:

- Trương đại ca quen người tên Ngư Phẩm Long không?

- Đó là một tên tiểu bạch kiểm!

Trương Hi khinh thường cười lạnh nói:

- Hắn là một trong những tình nhân của Vi Đoàn Nhi, kiếm thuật đẹp, hình thức cũng khá, đáng tiếc đầu óc kém, dựa vào chỗ dựa của Vi Đoàn Nhi, một Giáo Úy tép riu có thể tác oai tác quái, ngươi hỏi hắn làm gì vậy?

- Hắn cũng tìm Lam Chấn Ngọc!

Trương Hi cả kinh, vội vàng kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói:

- Ta phải nhắc nhở ngươi, Ngư Phẩm Long này không đáng để lo nghĩ, nhưng Vi Đoàn Nhi sau lưng của hắn cũng là nhân vật lợi hại, lòng lang dạ sói, quyền thế rất lớn, ngươi đừng trêu chọc vào ả ta.

- Ta không có quan hệ gì với hắn, là ta nhắc nhở đại ca coi chừng hắn.

Trương Hi ha hả cười:

- Ta là địa đầu xà (rắn địa phương), loại chuyện này ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, ngươi không cần lo lắng.

Lý Trân cáo từ, hắn không vội đi tìm Triệu Thu Nương, mà là đi đến quán rượu của đại tỷ trước. Hắn mới đi được nửa đường, lại nghe có người gọi hắn ở phía sau:

- Lý Trân, Lý công tử!

Lý Trân quay đầu lại, chỉ thấy một gã nam tử trẻ tuổi chạy lên trước, cười thi lễ với hắn, nói:

- Công tử xin dừng bước!

Lý Trân chưa từng gặp người này, không hiểu cười hỏi:

- Chúng ta quen biết nhau à?

- Tôi chỉ mang tin thôi, có người chờ ngươi, có liên quan đến tung tích của Lam Chấn Ngọc.

Người tới đưa một tấm tố tiên cho hắn, thi lễ đi luôn

Crypto.com Exchange

Hồi (1-409)


<