Vay nóng Tima

Truyện:Đại kỳ anh hùng truyện - Hồi 27 (cuối)

Đại kỳ anh hùng truyện
Trọn bộ 27 hồi
Hồi 27 (cuối): Sống Chết Mang Mang
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-27)

Siêu sale Shopee

Vân Tranh vừa đến nơi. Người mà chàng nhìn đầu tiên là người đàn bà áo xanh, dáng dấp mong manh đang chấp hai tay phía sau lưng đứng nhìn ra biển xa.

Người đàn bà này cũng không cao lớn mấy, thể hình cũng không có nét kỳ dị nào, áo quần cũng không hoa hòe gì mấy.

Vân Tranh cũng như bao nhiêu người khác khi vừa đặt chân đến đây đều cho rằng Nhựt Hậu cũng chỉ là một người bình thường nhưng trên thân hình dáng dấp của bà ta lại hàm chứa một sức mạnh hấp dẫn lạ thường. Những thiếu nữ đứng cạnh bà đều là những thiếu nữ tuyệt sắc giai nhân, cũng đủ biết rằng bà ta chính là Nhựt Hậu nương nương, chúa đảo Thường Xuân.

Đó là một nhân vật mà trong giới võ lâm xem như một thần thoại thì hôm nay bà ta chính là con người đang đứng trước mặt chàng, tâm lý của Vân Tranh làm sao lại không bị kích động.

Hai bàn tay của bà ta chấp sau lưng, mười ngón tay đan vào nhau đều đã bạc xanh, Vân Tranh lại càng bị kích động hơn nhưng chàng cũng không biết vì sao mà chàng bị kích động đến như vậy?

Vân Tranh cúi mình ôm quyền lễ phép:

- Đệ tử của Đại Kỳ xin tham kiến Nhựt Hậu nương nương.

Nhựt Hậu hỏi:

- Ngươi phụng mệnh của ai đến đây?

Tiếng nói tuy lạnh lùng, nhưng động tác của hai cánh tay của bà ta lại vô ý để lộ niềm kích động ở trong lòng nên giọng nói của bà ta cũng run run.

Vân Tranh lễ phép:

- Đệ tử phụng mệnh Vô Sắc đại sư Chưởng môn Thiếu Lâm tự đến đây.

Bỗng nhiên Nhựt Hậu lớn tiếng:

- Ngươi đã phụng mệnh của Vô Sắc đại sư đến đây thế xem mình như là đệ tử của Thiếu Lâm. Nghe rõ chưa?

Vân Tranh vô cùng ngạc nhiên, chàng cũng không biết do đâu mà bà ta lại nổi cơn thịnh nộ, nên cứ việc vâng lời.

Nhựt Hậu lại hỏi:

- Vô Sắc đại sư sai ngươi đến vì việc gì?

- Vô Sắc đại sư cho đệ tử đến chuyển bẩm với nương nương được biết trong giang hồ loạn lạc từ lâu không chịu để yên cho võ lâm bằng hữu, và hâu như đã lôi kéo tất cả các cao thủ võ lâm đều dính vào. Bây giờ đã đến lúc cần phải kết thúc. Mong nương nương trên thì nghĩ tới cái đức hiếu sinh của trời cao, dưới thì vì những kẻ cô đơn đau khổ. Đã hàng chục năm nay đâm chém nhau kể đã quá nhiều. Có lúc, ngay các xác người thân cũng không mang về để mai táng. Thù hận xem ra cũng đủ rồi, mời nương nương hãy ra tay để sớm kết thúc một thời cừu hận.

Bất chợt Nhựt Hậu hét lớn:

- Hãy im mồm!

Hai bàn tay bà như nắm lại chặt hơn, ngay cả toàn thân của bà cũng run lên. Bà nói lớn:

- Ngươi dạy ta phải không?

Vân Tranh phân trần:

- Tất cả những điều đó đều là do lời của Vô Sắc đại sư. Đệ tử chỉ tuân mệnh thưa lại với nương nương. Còn như công án như thế nào thì đệ tử hoàn toàn không hay biết.

Nhựt Hậu "hứ" một tiếng, cơn thịnh nộ như chưa hết, bà lại lớn tiếng:

- Vô Sắc cũng không tránh khỏi tự xem mình quá cao, dựa vào đâu mà Vô Sắc can thiệp vào mọi chuyện của người khác.

Vân Tranh thấy thái độ của Nhựt Hậu như vậy, chàng không dám nói gì thêm, chỉ cúi đầu.

Một hồi lâu, cơn thịnh nộ của Nhựt Hậu như đã nguôi. Nhưng bà vẫn không quay đầu lại mà chỉ nghe bà từ từ nói:

- Vô Sắc cho ngươi đến chỉ nói từng ấy thôi à?

- Dạ thưa, chỉ từng ấy.

Nhựt Hậu nói:

- Ngươi không ngại gì cứ về báo lại với Vô Sắc đại sư, tất cả những sự kiện ấy không do ta gieo nhân thì không phải do ta kết thúc. Ta vẫn tọa thủ bàng quang không hề quan tâm đến.

Càng nói, thì giọng nói của Nhựt Hậu càng kích động:

- Nếu Vô Sắc muốn kết thúc một tình hình xáo trộn. Chính ông ta sao không bày ra kế hoạch mà lại tìm đến ta.

Vân Tranh đáp gọn:

- Dạ!

Bây giờ Vân Tranh mới liếc nhìn Ôn Đại Đại, thấy gương mặt của nàng vừa kinh hoàng vừa bi thống, ngấn nước mắt vẫn chưa khô và cũng đang nhìn qua Vân Tranh.

Bốn mắt nhìn nhau, bất giác trên khóe mắt của Đại Đại nước mắt cứ tuông trào.

Trong đôi mắt ấy như ngụ ý chia biệt lại vừa đau khổ. Cũng trong đôi mắt của nàng như mong sao Vân Tranh hãy rời mau, đừng chú ý gì đến mình nữa.

Hai người như cùng một linh tính nên họ như hiểu ý nhau. Vân Tranh chỉ một tia nhìn cũng đủ biết rằng thỉnh cầu của Đại Đại đã bị Nhựt Hậu cự tuyệt. Chàng cảm thấy khí hận như đang xông lên.

Ôn Đại Đại nhìn gương mặt của Vân Tranh thay đổi, trong đôi mắt chàng như đang tỏa ra ánh lửa, nàng run giọng:

- Huynh... xin huynh đừng ở lại đây nữa, ở nơi này.

Nhưng bản tính của Vân Tranh, một khi đã bị xúc phạm cho dù thần tiên cũng không ngăn cản được chàng.

Ôn Đại Đại chưa nói hết, Vân Tranh đã ưỡn ngực hét lớn:

- Vân Tranh là một đệ tử của Đại Kỳ môn còn một việc nữa xin được thỉnh giáo.

Nhựt Hậu nổi giận:

- Ngươi còn dám nhận mình là đệ tử của Đại Kỳ môn!

Nghe xong, Vân Tranh cười như điên cuồng:

- Vân mỗ chỉ là người trao đổi sự việc của Thiếu Lâm. Còn bản lai diện mục của Vân Tranh này vẫn là một đệ tử của Đại Kỳ môn, dù có chết cũng làm quỷ của Đại Kỳ môn. Vì sao lại không dám nhận mình là đệ tử của Đại Kỳ môn. Võ của Đại Kỳ môn không chỉ như và. Chỉ cần nói ra bốn chữ "Thiết Huyết Đại Kỳ" thì bất cứ ở đâu cũng trọng vọng không như Thường Xuân đảo của bà.

Nhựt Hậu bị cơn thịnh nộ bốc lên, bà nói không ra lời:

- Ngươi... ngươi dám...

Thấy vậy, Ôn Đại Đại ôm chân Nhựt Hậu khóc nức nở:

- Xin nương... xin nương nương, huynh ấy còn nhỏ, đâu dám sánh bằng nương nương.

Nhựt Hậu cười nhạt nói:

- Ta đã vì hắn mà nổi cơn thịnh nộ. Nè, môn hạ của Đại Kỳ, ngươi còn việc gì cần thỉnh giáo?

Vân Tranh dõng dạc:

- Tại hạ dám hỏi nương nương, Ôn Đại Đại vốn không muốn ở đây, bà dựa vào đâu mà cưỡng bách cô ấy, có lý nào như thế gọi là cứu khổ cứu nạn?

Nhựt Hậu hỏi vặn:

- Ai cưỡng bách cô ấy ở đây?

Vân Tranh tự thấy mình đã phỏng đoán sai khiến chàng thật khó nói.

- Đã như vậy thì, Đại Đại, chúng ta hãy đi!

- Ai cho ngươi đưa cô ấy đi?

- Vừa rồi chính bà đã nói là không có ý giữ cô ấy. Bây giờ lại không tha cô ấy.

Nhựt Hậu nói rõ:

- Bất luận cô ấy muốn đi đâu ta cũng không lưu giữ, nhưng cô ấy cùng đi với ngươi thì không thể nào được.

Vân Tranh giận hỏi:

- Vì sao?

- Chỉ vì đệ tử của Đại Kỳ môn đều vô tình bạc nghĩa, chẳng khác gì loài súc sinh.

Nếu cô ấy muốn có một người chồng, thà lấy một thằng vô lại làm chồng, còn hơn là lấy một đứa môn hạ của Đại Kỳ môn.

Vân Tranh nhảy lên mắng:

- Ai nói? Hôi...

Vân Tranh định nói ra hai chữ "hôi hám" chợt chàng dừng lại. Nhưng đứng trước mặt Nhựt Hậu chàng dám nổi trận lôi đình thì có thể nói rằng chưa có ai dám.

Tất cả các thiếu nữ đều thất sắc. Họ nghĩ rằng Nhựt Hậu sẽ không tha. Không ngờ Nhựt Hậu hướng về Đại Đại nói:

- Kể từ đây, con muốn đi thì cứ đi, ta không giữ con.

Ôn Đại Đại ôm mặt khóc nghẹn ngào:

- Nương nương... con...

Nhựt Hậu buộc Đại Đại:

- Nhưng trước khi đi, con phải thề rằng suốt đời của con đừng bao giờ tiếp xúc giao hảo với các đệ tử của Đại Kỳ môn dù chỉ một tiếng, hay một câu nói.

Đại Đại ngập ngừng:

- Con... con...

Bỗng dưng nàng không ròng.

- Con không làm được sao?

Nhựt Hậu vẫn ra điều kiện:

- Nếu con muốn ở lại đây cũng phải lập lời thề. Thề rằng kể từ nay về sau không còn nhớ nghĩ đến đệ tử của Đại Kỳ môn.

Đại Đại giật nẩy mình, giọng nàng run run:

- Điều đó...

Nàng lại lạy xuống đất rồi khóc nức nở:

- Con không thể không nghĩ đến huynh ấy. Con quả thật không thể nào không nghĩ đến huynh ấy.

Nhựt Hậu lạnh lùng nói:

- Người nào đã ở đây thì cái tâm phải như lòng nước đã ngừng trôi. Nếu con còn mơ tưởng tới hắn thì không nên ở lại trên Thường Xuân đảo.

Nghe nói đến đó, chẳng những Vân Tranh cảm thấy rất bi phẫn, nước mắt rưng rưng, mà hầu như tất cả thiếu nữ ở Thường Xuân đảo cũng cảm nhận rằng hôm nay Nhựt Hậu quá khắc nghiệt nên họ đều có thiện cảm với Ôn Đại Đại. Cũng có người trong số họ không cầm được nước mắt.

Ôn Đại Đại lấy tay đánh xuống nền thưa:

- Nương nương! Sao nương nương lại đưa ra điều kiện mà bất cứ ai đang còn con tim cũng không thể nào làm được. Nương... xin nương nương cho con được chết!

Nhựt Hậu vẫn lạnh lùng nói:

- Xem ra ngươi chỉ có chết mới dứt được!

Vân Tranh không thể chịu nổi trước cái cảnh như thế này. Chàng hét lớn:

- Đại Kỳ môn của ta có hận cừu gì với bà...

Chàng vừa hét vừa xông tới phóng một chưởng vào lưng Nhựt Hậu.

Mấy thiếu nữ đều nhất tề la lên.

Nhựt Hậu vẫn lạnh lùng:

- Ngươi dám vô lễ!

Nhựt Hậu trở tay tức khắc như sau lưng bà cũng có con mắt, ống tay áo của Nhựt Hậu đánh vào ngực Vân Tranh.

Còn một quyền Vân Tranh chưa phóng ra, chàng nghe có một sức mạnh ghê gớm đang xô tới và cũng không thể nào ngăn chặn được. Chàng hét lên như điên cuồng, rồi dùng thế lăng không bay ra ngoài ba trượng.

Ôn Đại Đại cũng hét to, nàng định phóng tới nhưng tay áo của Nhựt Hậu đã rũ xuống, rồi thuận tay điểm vào tĩnh huyệt của Đại Đại thế là nàng không thể cử động.

Tuy võ công của Vân Tranh thì không bằng ai khác nhưng sức mạnh và lòng can đảm thì cũng hiếm có người như chàng, vừa đặt chân chấm đất chàng liền phi thân lại ngay.

Tay áo của Nhựt Hậu lại phẩy, Vân Tranh lại nhào. Nhào xuống lại đứng dậy. Sau mấy lần như thế, chàng không phóng ra được chiêu nào nhưng chàng cứ bị đánh ngã liên tục.

Lúc ấy Vân Tranh mới biết Nhựt Hậu nương nương là kỳ nhân số một trong võ lâm. Đúng là võ công của Nhựt Hậu nương nương không thể nghị bàn. Dù cho chàng có gia công luyện tập cả mười năm nữa cũng không thể nào chống cự nổi.

Trong một chớp mắt, Vân Tranh cho rằng tất cả đều hết rồi. Chàng ngửa mặt thở dài một tiếng, trên khóe mắt chàng óng ánh hai giọt nước mắt. Nhựt Hậu vẫn lạnh lùng:

- Bằng vào võ công như ngươi, nếu muốn cứu tính mạng cho cô ấy thì trừ phi ngươi chết. Nếu ngươi chết rồi thì cô ta sẽ hoàn tâm, để xem ngươi có can đảm nhận cái chết hay không?

Bất chợt Vân Tranh ngửa mặt cười như điên cuồng:

- Thì ra bà chỉ muốn ta chết? Điều này không khó gì, Vân mỗ có sống cũng vô cùng đau khổ.

Số là sau khi Thiết Trung Đường chết, lòng chàng như đã nguội lạnh. Bây giờ quá bi phẫn thành ra nỗi thất vọng chàng cảm thấy không còn gì thích thú. Nên biết rằng tính tình của Vân Tranh rất kịch liệt. Dù cho trong những lúc xung động, chưa bao giờ chàng nghĩ đến một cái chết. Thế mà trong giây phút này, tại sao chàng lại nghĩ đến cái chết. Chàng vừa cười như điên vừa phóng mình xuống vực thẳm cả trăm trượng.

Không ngờ Nhựt Hậu lại phóng tay áo ra cản Vân Tranh.

Thấy vậy, chàng nổi giận:

- Vân mỗ muốn chết, bà vẫn không cho là thế nào?

Nhựt Hậu nói:

- Dưới vực thẳm là nước biển, nếu ngươi nhảy xuống vị tất đã chết. Nếu ngươi đã muốn chết thì hãy đến đằng kia mà chết.

Nhựt Hậu vẫn không quay mặt lại, Vân Tranh lại phá lên cười:

- Ôn Đại Đại, khi sống huynh không được ở bên muội, sau khi chết thì không còn ai có thể cản ngăn huynh và muội gặp nhau. Nhị ca, xin hãy chờ đệ.

Vân Tranh cười như điên, chàng nhảy ngay xuống vực thẳm, chỉ còn vang vọng bên tai một tiếng cười như điên cuồng của Vân Tranh.

Chỉ nửa ngày trước đó, Vân Tranh phóng quyền đánh Thiết Trung Đường rơi xuống vực thẳm, nửa ngày sau chính chàng tự nhảy xuống vự thẳm. Vân Tranh nghĩ rằng nhờ cái chết của chàng mà cứu được tính mạng của Ôn Đại Đại. Đồng thời chàng cũng tẩy sạch hết tội lỗi đối với Thiết Trung Đường. Trước khi nhận cái chết, Vân Tranh chỉ thấy tâm lý của chàng hoàn toàn an nhiên, nhưng chàng lại không nghĩ tới người sống phải chịu đựng đau khổ như thế nào? Hà huống Vân Tranh và Thiết Trung Đường là hai đệ tử lớn của Đại Kỳ môn, là thế hẹ kế thừa rất xứng đáng trong giang hồ, đồng thời con đường phía trước họ rất tươi sáng sẽ trở thành hai đại cao thủ võ lâm.

Tính tình của hai người hoàn toàn khác nhau. Một người thì đầy mưu trí, nhạy bén, khi lâm nguy vẫn không loạn, một người thì nóng nảy, nhiệt tình, bầu nhiệt huyết trong người tưởng chừng như lúc nào cũng sôi lên sùng sục, bất khuất.

Cả hai người xứng đáng là thế hệ trẻ tiêu biểu cho sự nhiệt tình, xứng đáng là một môn đệ của Thiết Huyệt Đại Kỳ. Đồng thời chẳng biết còn bao nhiêu trọng trách trong giang hồ đang chờ họ gánh vác. Nhưng, chỉ trong hôm nay cả hai người lại tiếp nối nhau đi vào cái chết. Nếu lấy ngôn ngữ giang hồ mà nói thì sự kiện ấy là một tổn thất quá lớn đối với giang hồ, là một nỗi đau sâu sắc!

Tuy Ôn Đại Đại không thể cử động nhưng lòng nàng như tan nát, đôi mắt ràn rụa nhìn Nhựt Hậu nương nương, trong cái nhìn ấy bao hàm cả nỗi khổ đau oán hận, không ai có thể nói ra hết được.

Nhựt Hậu bất chợt ngoảnh đầu lại, thì ra trên gương mặt xanh xao của bà cũng đầy nước mắt. Bà từ từ nói:

- Hãy mang Ôn Đại Đại đưa vào Lưu Vân quán và chăm sóc cho cô ấy.

Trong tiếng nói của Nhựt Hậu nghe thật thân thiết.

Ôn Đại Đại định mở miệng mắng:

"Ngươi đã bức chàng phải chết, vì sao lại còn khóc?"

Chỉ vì nàng không thể cử động được, miệng không thể nói nên đành phải chịu mà thôi.

Hai thiếu nữ vội vàng đến bồng Đại Đại đưa xuống núi.

Nhựt Hậu vừa thấy họ đi đã khuất, chợt bà ta ngửa mặt lên trời thở dài đau khổ:

- Không ngờ môn hạ của Đại Kỳ môn lại có một con người chấp nhận chết cho tình yêu.

Nước mắt vẫn còn in dấu trên đôi mắt Nhựt Hậu nhưng đôi môi bà ta lại nở nụ cười, chẳng biết là bà ta đang buồn? Hay đang vui? Chỉ sợ rằng trong cuộc đời này không ai có thể đoán được ý Nhựt Hậu.

Sơn Am, Lưu Vân quán, Song Nguyệt kỷ tịnh.

Trong lúc ấy có bốn bóng người chạy về hướng bãi biển. Nhưng cả một dải cát dài dọc theo bãi biểnd dang hoàn toàn im ắng.

Bà lão tóc bạc phơ đang ngồi trên thuyền ngửa mặt nhìn lên khoảng trời xanh mênh mông. Hình như bà lão đang chờ một người nào đó. Cũng có thể ba ta đang ngồi tĩnh tọa. Với cảnh trí trời xanh bao la, biển xanh mênh mông, có một bà lão tóc bạc phếu ngồi trên chiếc thuyền. Chẳng khác nào là một bức họa tuyệt tác.

Bốn bóng người từ trong Lưu Vân quán phóng ra. Không chú ý gì đến bà lão chèo thuyền. Cả bốn người rất giỏi khinh công nên không hề phát ra một tiếng động nào cả.

Bà lão tuy không ngoảnh đầu lại nhưng hình như bà đã phát hiện, liền nghiêm giọng:

- Qua đây!

Bốn người nhìn nhau như hiểu ý, nhất tề bước tới. Thì ra đó là Quỷ Mẫu Âm Nghi, Âm Tần, Dị Băng Mai, và Linh Thanh Bình.

Với khuôn mặt của Âm Nghi lúc nào cũng âm trầm nhưng bây giờ lại lộ vẻ kích động. Còn đôi môi của Âm Tần lúc nào cũng tươi cười nhưng bây giờ không thấy còn nụ cười.

Bà lão từ từ quay mặt về phía họ, thế là họ cứ nhìn nhau, không ai nói với ai một lời. Cứ như vậy không biết đã trải qua bao lâu.

Bất chợt Âm Tần run giọng gọi:

- Đại thư...

Lão bà từ từ đáp:

- Tam muội.

Âm Tần giật mình rồi cười như điên cuồng. Bà ta vừa cười vừa nhảy lên thuyền đứng trước mặt bà lão rồi nghi ngờ hỏi:

- Có phải là... Đại thư không?

Bà lão hé nụ cười từ từ đáp:

- Không phải là ta thì còn ai?

Âm Tần mừng quá hét lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống lòng thuyền.

Âm Nghi thấy vậy, bà ta cũng phải ngơ ngẩn. Không ngờ họ lại gặp nhau ở đây.

Âm Nghi từ từ bước lên thuyền miệng nói thì thầm:

- Có thực là đại tỷ không? Có thực là tỷ không?

Bà lão cũng sững sờ nói:

- Nhị muội... nhị muội...

Âm Nghi mừng rỡ:

- Đã ba chục năm trời không gặp nhau, không ngờ bây giờ lại được gặp đại thư.

Đã bao nhiêu năm rồi, từng gian khổ với năm tháng tuế nguyệt, lòng Âm Nghi đã lạnh ngắt. Trước cái cảnh xúc động như thế nhưng Âm Nghi vẫn đứng thẳng người.

Bà lão nói thì thầm:

- Ba mươi năm... ba mươi năm rồi. Ngày tháng qua mau, chẳng khác gì như bóng câu qua.

Âm Nghi đồng tình:

- Đúng đấy đại thư.

- Nhị muội quên rồi sao? Khi ta ra đi, ta vẫn còn chải tóc cho hai muội. Không ngờ... hôm nay tóc muội cũng bạc cả rồi.

Âm Nghi cúi đầu nói:

- Tóc tỷ cũng bạc phơ.

Bà lão cười chua chát:

- Tóc bạc từ lâu.. từ lâu rồi! Hai mươi năm trước tóc ta đã bạc rồi. Không ngờ đã ba mươi năm, ta không còn được chải tóc cho hai muội. Bà từ từ thò tay vào lòng lấy ra một chiếc lược có gắn minh châu nay thì quá cũ nhưng chắc chắn ba mươi năm trước chiếc lược ấy là một vật rất quí.

Bà lão chăm chú nhìn chiếc lược một hồi thật lâu rồi nở nụ cười chua xót:

- Muội còn nhớ không? Cũng chiếc lược này, ngày xưa ta đã chải tóc cho muội.

Hai mắt của Âm Nghi cũng nhìn sửng sơ chiếc lược rồi run run đáp:

- Muội vẫn còn nhớ!

- Muội nhìn mái tóc của muội đi, rối quá rồi… qua đây để chị chải cho.

Bà lão vẫn xem hai người em gái như ngày xưa khi họ còn là những thiếu nữ. Nào ngờ đâu người em gái của bà là một nữ ma đầu trên giang hồ, khét tiếng đã hai mươi năm qua.

Trong hai khoé mắt của Âm Nghi long lanh giọt lệ. Âm Nghi đến ngồi kề bên người chị để cho chị chải đầu.

Bà lão chèo thuyền tủm tỉm cười theo từng đường chải. Bà ta càng chải tóc cho Âm Nghi, nước mắt càng tuông trào, từng giọt nước mắt nhỏ xuống mái đầu bạc phơ của Âm Nghi.

Dị Băng Mai và Linh Thanh Bình đứng yên lặng nhìn, chẳng khác nào họ đang ngắm nhìn một bức tranh khiến cho lòng người tan tác.

Âm Tần cũng nước mắt tuông trào, bỗng nhiên Âm Tần hét lên một tiếng rồi nhảy vào lòng người chị. Âm Nghi cũng quá xúc động, bà nhảy vào lòng của người chị cả.

Trong một lúc, cả ba chị em đều quên cả tuổi tác của mình, đồng thời họ cũng quên tất cả một quá khứ huy hoàng nhưng gian khổ, quên hết cả những gì hạnh phúc và đau khổ...

Cả ba như đã quên hết tất cả, quên hết những ngày tháng có lúc thật đáng khóc và cũng có lúc vô cùng sung sướng.

Bà lão chợt ngước đầu lên nói thì thầm:

- Trời đã rủ lòng thương, trời đã rủ lòng thương, nên đã giúp cho ba chị em họ Âm này lại gặp nhau.

Âm Nghi từ từ ngồi xuống lau kho nước mắt rồi cười nhạt:

- Thật buồn cười, đây là lần đầu tiên muội ngồi ở trên thuyền của đại thư mà không nhận ra tỷ.

Âm Tần cũng ngồi xuống nói:

- Nếu muội không kiên trì nhìn thật kỹ, chỉ sợ đại tỷ không chú ý gì đến hai tỷ muội mình.

- Ta còn lạ gì hai muội, nhưng nếu ta không nói ra thì hai muội đâu có ngờ rằng trên chiếc thuyền này lại có mặt dị nhân Âm Tố ngày xưa.

Bà lão vô ý nhắc lại quá khứ, một quá khứ vàng son của một vĩ nhân trong võ lâm nhưng bây giờ đã biến thành một bà lão sống với biển cả vô tình. Ngày xưa dung nhan đẹp đẽ chừng nào thì hôm nay lại xấu xí chừng đó.

Ba mươi năm, ba mươi năm sống cùng tuế nguyệt và năm tháng, thời gian có chừa ai đâu.

Cõi lòng đà băng giá, tình yêu đam mê hạnh phúc đã hoá thành đớn đau.

Ba người nhìn nhau, nhưng người nào cũng không thấy dung mạo của mình. Chỉ nhìn vào những đường nhăn trên trán và đôi má nhăn nheo của người khác rồi cảm thấy trên những nếp nhăn nheo ấy có bóng dáng của mình.

Bất chợt cả ba người như đều tỉnh ngộ, ngày tháng đã qua đi qua mãi mãi không bao giờ lấy lại được, những cảnh hoan lạc trong quá khứ cũng chỉ còn lại trong ký ức.

Vạn vật trên cuộc đời này đều không đánh động được ba người. Duy chỉ có thời gian thì lạnh lùng, dù cho bạn muốn thời gian ban cho bạn chỉ một chút hoan lạc, nó vẫn lạnh lùng đi qua không hề ngoái lại.

Chỉ còn lại dấu vết của những tháng ngày dù cho bạn muốn rửa sạch nhưng chẳng bao giờ bạn rửa sạch được, dù có muốn quên đi cũng không thể nào quên nổi.

Ba chị em cứ thế ngồi yên lặng nhìn nhau, không ai nói ra một lời.

Họ chỉ phát hiện ra rằng, ba chị em họ Âm này đã được gặp nhau nhưng không còn một chút gì của dĩ vãng.

Cuối cùng tiếng cười gượng của Âm Tố xua tan sự yên lặng khó chịu.

Bà ta đứng dậy nở nụ cười:

- Hai muội cứ ngồi đây để ta đi lấy chút nước ngọt để uống.

Âm Tần nhẹ nhàng lau nước mắt, cũng gượng cười:

- Đại tỷ vẫn xem chúng em như những đứa trẻ hay sao? Bây giờ chúng em chỉ uống rượu mà thôi chứ không uống nước ngọt.

- Hai em không uống thì để cho hai đứa trẻ này uống.

Dị Băng Mai và Linh Thanh Bình đưa mắt nhìn nhau như muốn nói:

- Chúng cháu cũng lớn rồi, chỉ uống rượu chứ không uống nước ngọt đâu.

Tuổi của hai người này tuy còn trẻ, họ chưa hiểu được rằng tuế nguyệt vô tình, nên trong giây phút này họ mới nở được nụ cười.

Âm Tố vẫn mang ra hai bình nước ngọt, Linh Thanh Bình thì còn ráng uống được, nhưng Dị Băng Mai thì thừa lúc Âm Tố không chú ý, nàng đổ nước ngọt xuống biển.

Âm Tần thở dài nói:

- Thực ra mà nói, đã ba chục năm qua, ta chưa hề nhìn thấy mặt huynh ấy.Thế thì gã họ Vân của Đại Kỳ như...

Bỗng nhiên Âm Nghi tằng hắng một tiếng như nhắc Âm Tần đừng nói nữa.

Thấy vậy, Âm Tố cười cay đắng:

- Có ngại gì đâu, để cho tam muội nói. Những năm tháng gần đây, ta có cảm giác như mình đã chết. Những chuyện trong quá khứ không thể nào hành hạ được ta.

Âm Tần tiếp lời:

- Cũng có thể huynh ấy đã chết rồi?

Âm Tố thản nhiên nói:

- Huynh ấy vẫn còn sống sờ sờ ra đó.

Với giọng oán hận, Âm Tần nói lớn:

- Đúng là một con người vô lương tâm, đành lòng bỏ đại thư một mình ở đây, nếu đại thư không cứu hắn thì làm sao hắn sống đến bây giờ!

Dị Băng Mai và Linh Thanh Bình đều trợn tròn đôi mắt, trong đôi mắt ấy biểu lộ sự kinh ngạc và lòng hiếu kỳ. Hai người này rất muốn nghe những điều bí ẩn của các tiền bối võ lâm nhưng không ai dám hỏi.

Âm Tần nhìn thần sắc của Linh Thanh Bình và Dị Băng Mai, bà đoán được ý tưởng của họ liền mắng:

- Hai con a đầu này cứ tưởng là sẽ được nghe một câu chuyện cũ?

Dị Băng Mai và Linh Thanh Bình không trả lời mà chỉ cúi đầu.

Âm Tần thở dài một tiếng rồi nói:

- Kể lại cho các ngươi nghe cũng được thôi, để cho các ngươi từ nay về sau phải quan tâm giữ gìn để đừng bị trói vào vòng tình ái đối với hạng đàn ông thối tha ấy.

Âm Tần chậm rãi kể:

- Hồi ấy ta còn quá nhỏ, cả ba chị em chúng ta đang sống trong một căn phòng ở trong một đại hoa viên. Vườn hoa rộng vô cùng, trong ngôi vườn này trồng toàn là các thứ hoa quí, hoa nở bốn mùa.

Âm Tần dừng lại, thở dài trên đôi môi nở nụ cười tươi. Bà kể tiếp:

- Hồi ấy, ngày tháng đi qua rất kỳ diệu, ba chị em ta luyện võ công xong, lại chăm tỉa hoa lá, bắt sâu đuổi bướm. Nhưng... một hôm bỗng dưng từ trong vườn hoa có một gã nam nhân mình đầy máu trông thật đáng sợ nhưng vóc dáng thì rõ ràng là một bậc anh tuấn.

Sắc mặt của người đàn ông này không còn một giọt máu. Tuy vậy, khuôn mặt ấy rất có ma lực khiến cho người khác phải động lòng.

Nhưng lúc ấy, chẳng qua ta cùng chỉ cho rằng chàng là một thanh niên đẹp trai mà thôi. Không ngờ đại thư của ta chỉ nhìn thấy người ấy có một lần mà đã... như muốn yêu người đó.

Nói đến đó, thấy gương mặt già nua, cằn cỗi của Âm Tố như cùng hồng lên đôi má nhưng chỉ trong chớp mắt, Âm Tố lại nhìn lên trời xanh như si như dại.

Âm Tần kể tiếp:

- Chúng ta nhìn thần sắc của người này biết rằng hắn ta đang bị kẻ thù truy tầm nên mới chạy vào trốn trong vườn hoa của chị em ta.

Nhị tỷ lúc ấy như đoán được ý của đại tỷ nên cố ý nói:

- Chúng ta chưa hề biết lai lịch của hắn, thì hà tất phải chịu phiền lụy, chẳng bằng để cho hắn ra đi!

Nghe vậy, tuy trong lòng đại tỷ không muốn nhưng đại tỷ không dám nói ra.

Cũng trong lúc ấy phía ngoài tường rào nghe có tiếng la hét om sòm, rõ ràng là kẻ thù đuổi tới mà còn rất đông người.

tuy đại tỷ không nói gì, bất chợt đại tỷ chạy đến bồng người đàn ông ấy mang đi giấu, sau đó đại tỷ xem như không có việc gì, vẫn chăm bón hoa lá và cũng không chú ý gì đến hai chị em ta.

Kẻ thù của người đàn ông ấy tràn vào hoa viên. Đại tỷ không hề nhắc đến người đàn ông mà lại bắt lý bọn họ đã tự ý xông vào nhà riêng, thế là đại tỷ mắng cho bọn họ một trận nên thân.

Thời ấy ba chị em ta đã nổi tiếng trong võ lâm. Bọn này cũng chẳng lợi hại gì lại phạm lỗi với chị em chúng ta. Hà huống, chị em chúng ta aic ũng biết là không bao giờ can thiệp vào việc của người khác. Dù có ai đang chết ở trước mắt, chị em chúng ta cũng mặc họ.

Bọn truy binh suy đi tính lại, cứ nghĩ rằng chị em ta không giấu người đàn ông ấy nên còn xin lỗi trước khi rời khỏi.

Kể từ ngày ấy trở về sau, đại tỷ không thăm hoa cắt cỏ nữa. Suốt ngày lo hầu hạ người đàn ông ấy như trị liệu vết thương, lo nấu nướng những món ăn ngon cho người đàn ông đó ăn.

Sau hơn một tháng, vết thương của người đàn ông đã lành hẳn. Suốt ngày, đại tỷ ngồi một bên giường bệnh. Ngày lại ngày, tình yêu bắt đầu phát sinh, đại tỷ rất mê huynh ta. Nào ngờ...

Kể đến đó, Âm Tần không chịu nổi. Bà thở dài, gương mặt buồn buồn, liếc nhìn Âm Tố, bà cũng đang rơi nước mắt.

Dị Băng Mai say sưa lắng nghe, nàng hồi hộp hỏi:

- Rồi sao nữa?

- Nào ngờ người đàn ông ấy sau khi vết thương phục hồi liền trốn đi. Chỉ để lại một mảnh giấy nói rằng đại tỷ nên quên anh ta. Nhưng đại tỷ làm sao mà quên được.

Đại tỷ cũng dư biết hai chị em ta phản đối, nên không hề nói với hai chị em ta một lời, tự ý đuổi theo.

Âm Tần lại dừng, bà ta cứ than thở mãi.

Dị Băng Mai nôn nao hỏi:

- Sau đó như thế nào?

- Sau này như thế nào chính ta cũng không biết, ta cũng đang muốn hỏi đại tỷ.

Thế là Dị Băng Mai và Linh Thanh Bình đều nhìn về phía Âm Tố.

Trên gương mặt đầy nước mắt của Âm Tố từ từ nói:

- Sau đó ta đuổi theo kịp chàng.

Dị Băng Mai và Linh Thanh Bình đều thở phào nhẹ nhõm như mừng thay cho Âm Tố.

Âm Tố ngước mắt nhìn trời xanh rồi sững sờ một lát, bất giác trên khóe môi hé nụ cười rất ngọt ngào, tựa hồ như trên khuôn mặt già nua ấy đang tỏa ra cái gì đó khiến lòng người rung động.

Âm Tố nói dịu dàng:

- Trong khoảng thời gian đó, cuộc sống của chúng ta rất đẹp đẽ hạnh phúc. Suốt ngày, từ sáng cho đến tối chúng ta đều ở bên nhau, và hình như huynh ấy đã quên hết tất cả những gì đã qua. Nhưng... nhưng có những việc không thể nào quên được.

Nói đến đó, từ nụ cười liền chuyển qua bi thương:

- Vì sự nghiệp phục cừu của võ phái nên họ phải ra ngoài biên ải và quy củ của môn phái này là không cho phép bất cú ai mang nữ nhân cùng đi.

Dị Băng Mai nôn nóng hỏi:

- Ngay như thê tử cũng không được nữa sao?

Âm Tố đáp:

- Thê tử cũng không được mang theo.

Dị Băng Mai mở nhỏ hai mắt, nói thì thầm:

- Ác quá! Ác quá!

Âm Tố lại tiếp:

- Họ rời khỏi thê tử cũng vì không muốn bị phân tâm trong lúc luyện võ, đồng thời họ cũng không muốn những người con cháu kế thừa bị ảnh hưởng tình thương của người mẹ. Họ sống ở một vùng trời đất băng giá để rèn luyện bản thân, huấn luyện con cái của họ và họ rèn luyện vừa nghiêm khắc lại vừa tàn nhẫn, ai nhìn vào cũng không tránh khỏi chạnh lòng.

Họ muốn rèn luyện con cháu của họ thành một thân hình bằng thép và cũng muốn rèn luyện cho con cháu của họ đều mang một trái tim băng giá. Nếu có mặt người mẹ ở bên cạnh thì không thể nào rèn luyện được một con người sắt đá được.

Chỉ có một mình ta không còn nghĩ đến tất cả nên ta cũng tìm ra vùng biên ải. Vì vậy ta mới chứng kiến được như vậy. Ta cũng là một người ác độc nhưng thấy tình cảnh như vậy cũng phải rơi nước mắt.

Âm Tần cũng ngạc nhiên hỏi:

- Đại tỷ cũng đuổi theo ra biên ải.

Âm Tố yên lặnh cúi đầu, nước mắt cứ trào ra:

- Ta đã ra ngoài đó tất cả đến bảy lần. Nhưng lần nào cũng bị vị Chưởng môn đuổi về. Chỉ vì trái tim của ta chưa khô héo, dù cho gian khổ đến đâu, dù có bị kết tội như thế nào. Có khi ta đã bị đánh khắp người đầy vết thương. Nhưng sau khi vết thương bình phục, ta lại tìm ra.

Lương thực của họ không nhiều. Co được bao nhiêu đều dồn cho con trẻ để cho mau khôn lớn. Ta đã ra cái vùng trời đất băng giá ấy để tìm họ nhưng lại không thể nào tìm được một thứ gì đó để mà ăn.

Có khi ta phải chịu đói đến hai ngày, đói đến nỗi phải tìm bắt chuột già, hoặc rắn độc mang về nướng mà ăn.

Ta van xin họ đồng ý cho ta cùng đi theo, dù phải khốn đốn như thế nào ta cũng bằng lòng chấp nhận. Ta đã dùng mọi cách, nói hết lời. Thậm chí.. thậm chí quì xuống van xin. Nhưng... nhưng họ vẫn... không động lòng. Rồi họ vẫn đuổi ta.

Dị Băng Mai mà Linh Thanh Bình không ngờ rằng bà lão phụ đang đứng trước mặt họ, đã có một thời si tình đến như vậy. Dù cho một ai đó lòng dạ sắt đá như thế nào nghe cũng không khỏi rơi lệ.

Âm Tần như muốn khóc, nhưng không thể nào khóc được, run giọng nói:

- Hèn gì... hôm nay tỷ... già đến như thế...

Âm Nghi vừa khóc vừa nói:

- Muội biết... muội biết tính tình của tỷ đã chịu quì trước người khác, thì nỗi đau đớn của tỷ đến chừng nào.

Bất chợt Âm Tần lớn tiếng:

- Đại tỷ đã chịu quá nhiều đau khổ, đáng lý phải quyết tâm đến cùng. Trừ phi.. trừ phi họ giết tỷ.

Âm Tố ngắt lời:

- Họ không giết ta. Nhưng đến lần sau cùng họ đã nói với ta. Nếu ta còn phiền hà đến họ thì họ.. sẽ giết!

Âm Tần hỏi:

- Từ đó, đại tỷ không còn tìm tới nữa?

Âm Tố không nói gì chỉ gật đầu.

Âm Tần dậm chân:

- Tỷ đúng là...họ Vân ấy đã nhẫn tâm gây đau khổ cho tỷ, hà tất tỷ phải quan tâm gì đến việc sống chết của hắn.

Âm Tố nói:

- Người ấy... cũng không có cách nào, trừ hi người ấy phản bội sư môn.

Linh Thanh Bình giật nảy, nàng run giọng hỏi:

- Lão tiền bối họ Vân ấy, phải chăng là đệ tử của Đại Kỳ môn?

Âm Tố ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao ngươi lại biết?

Linh Thanh Bình cũng vừa khóc vừa đáp:

- Tỷ tỷ của cháu cũng không khác gì lão tiền bối. Chỉ sợ rằng còn đau đớn hơn.

Âm Tố hỏi:

- Thực... thực không?

Linh Thanh Bình kể:

- Tỷ tỷ của cháu cũng cứu một người họ Vân đệ tử của Đại Kỳ môn, rồi cũng yêu người ấy mà còn có một hài nam.

Bây giờ đến lượt Âm Tố nôn nóng hỏi:

- Sau này như thế nào?

Linh Thanh Bình rơi nước mắt cho biết:

- Sau này sự việc này bị Chưởng môn của Đại Kỳ biết được. Trượng phu của chị ấy liền bị họ áp dụng hình phạt năm ngựa phanh thây!

Linh Thanh Bình kể tiếp:

- Vị Chưởng môn của Đại Kỳ là phụ thân của huynh ấy.

Nghe vừa xong Âm Tố giật mình, nhưng bà vẫn không nói gì.

Âm Tần đầy vẻ oán hận:

- Ngườ Chưởng môn của Đại Kỳ đúng là con người không có con tim. Nếu ta mà gặp hắn ta sẽ mổ bụng lấy trái tim của hắn xem hắn như thế nào?

Âm Tố chậm rãi nói:

- Huynh ấy cũng gặp nghịch cảnh như vậy, huynh ấy đã yêu một thiếu nữ nhưng thiếu nữ này lại có quan hệ với kẻ thù của huynh ấy.

Bất chợt Âm Tố nói ra những điều bí ẩn trong võ lâm mà xưa nay chưa có ai nói đến. Mọi người đều thất kinh hỏi:

- Thực không?

Âm Tố mỉm cười chua xót:

- Việc ấy bị phụ thân biết được, nhưng ông ta lại rất độc ác, mang thiếu nữ ấy thả xuống vực thẳm.

Linh Thanh Bình không nhẫn nại được nàng nôn nao hỏi:

- Còn lão... lão...

- Ý trung nhân của ta chính là Vân Cửu Tiêu, là bào đệ của huynh ấy.

Linh Thanh Bình run giọng hỏi:

- Bản thân ông ấy cũng chịu nhiều đau khổ, tại sao ông ấy lại độc ác với bào đệ mình như vậy?

Âm Tố ngửa mặt nhìn trời rồi nói:

- Đó là truyền thống vô tình của Thiết Huyết Đại Kỳ. Truyền thống từ đời này sang đời khác, lúc nào cũng như vậy. Mà còn...

Âm Tố nở nụ cười u ẩn rồi nói tiếp:

- Mà còn nghe nói cứ mỗi đời của Đại Kỳ môn đều xảy ra những trường hợp bi thảm như vậy cả!

Một hồi lâu, Âm Tần lại hỏi:

- Những sự việc như thế, muội chưa bao giờ nghe đến vì sao đại tỷ lại biết?

Sắc mặt của Âm Tố lại càng u ẩn bà chậm rãi nói:

- Tự nhiên là ta phải biết... sau này rồi các muội cũng sẽ biết mà còn biết rõ nhiều hơn bây giờ nữa.

Âm Tần thắc mắc:

- Vì sao?

Âm Tố nói từng tiếng:

- Nhân vì Thường Xuân đảo chính là...

Bất chợt nghe một hồi chuông từ trên đỉnh núi như ngân vọng lên tận trời cao.

Hai thiếu nữ mặc áo đen, tay xách giỏ tre, uốn éo theo tiếng chuông ngân đi tới, chưa kịp tới nơi đã gọi lớn:

- Bà bà, chúng cháu lại nhờ bà bà trao cơm đây.

Thấy vậy, Âm Nghi lấy làm lạ:

- Mang cơm cho người nào?

Âm Tố chưa kịp trả lời, hai thiếu nữ đã nhảy lên thuyền nhanh miệng hỏi:

- Các vị vừa mới đến, sao lại biết đến bà bà?

Hai thiếu nữ này không biết họ là chị em, Âm Tố cũng không nói. Gương mặt bà trở lại lạnh lùng và chỉ nói thì thầm:

- Muốn ta đưa cơm thì các ngươi hãy đi.

Hai thiếu nữ đều cười:

- Đúng đấy, các vị hãy để cho bà bà mang cơm đi, khi trở về chúng ta sẽ còn nhiều thời gian. Nếu không thì người ta sẽ đói rồi chết mất và như vậy là không tốt.

Thiếu nữ thứ hai tươi cười nói:

- Các vị mới đến chưa được bao lâu, chúng ta sẽ rỗi rảng, chúng muội sẽ đưa các tỷ đi tham quan một vòng.

Âm Nghi và Âm Tần chỉ nhịn cười cám ơn hai thiếu nữ.

Trong bốn người. Ai cũng có nhiều nghi vấn. Thường Xuân đảo chính là...chính là gì mới được chứ? Có quan hệ gì đến những sự kiện lịch sử bí ẩn của Đại Kỳ môn?

Âm Tố thì vội vã mang cơm đi, rốt lại mang cơm cho ai?

Trong giây phút này, cả bốn người còn rất nhiều nghi vấn. Chỉ còn đợi khi Âm Tố trở về mới có lời giải đáp.

Mặt biển phẳng lặng như tấm kiếng vĩ đại, ánh nắng phản ánh và mặt nước xanh, óng ánh một màu vàng tươi.

Bất chợt Linh Thanh Bình chạy về bãi cát gọi lớn:

- Bà bà... bà bà...

- Có việc gì?

Linh Thanh Bình vội vã nói:

- Ở bên kia bờ, có một người tên là Thiết Trung Đường cũng muốn đến đây, mong bà bà cho huynh ấy lên thuyền, xin bà bà chớ quên.

Khi ở trong chiếc hương thuyền của phong nữ, nàng cứ nghĩ rằng Thiết Trung Đường đã bị rơi xuống nước chết. Sau này, Linh Thanh Bình tháp tùng với Quỷ Mẫu đến đế cung của Ma Y Khách, nhưng nàng chỉ giữ bên ngoài vòng đai nên không nhìn thấy Thiết Trung Đường, nhưng nàng lại biết rõ tin tức về Thiết Trung Đường. Cho đến khi các thánh nữ áo đen cùng với Quỷ Mẫu và các cô trở lại Thường Xuân đảo. Linh Thanh Bình lại nghe tin Thiết Trung Đường cũng muốn đến Thường Xuân đảo.

Âm Tố nhíu mày hỏi:

- Hắn là ai?

- Huynh ấy cũng là đệ tử của Đại Kỳ môn.

- Có phải hắn là nhị ca của cái thằng tiểu tử họ Vân?

- Đúng vậy, sao bà bà lại biết huynh ấy?

Âm Tố hừ một tiếng rồi nói:

- Hắn không muốn đến nữa.

Linh Thanh Bình lấy làm lạ:

- Vì sao huynh ấy lại không đến?

Âm Tố cho biết:

- Hắn đã rơi xuống biển, không tìm thấy xác hắn!

Linh Thanh Bình hốt hoảng:

- Bà bà... nói sao?

Âm Tần nói lớn:

- Hắn đã chết rồi!

Vừa nghe xong, Linh Thanh Bình giật nẩy, hai chân nàng không còn đứng vững, mắt hoa đầu váng ngã xuống bãi cát.

Âm Tố thấy Linh Thanh Bình ngã xuống bãi cát. Bà thở dài một tiếng rồi nói:

- May mà Thiết Trung Đường đã chết, còn không thì hắn phải chịu những ngày tháng tội lỗi. Rồi cũng đến một ngày hắn chịu hình phạt năm ngựa phanh thây.

Một hồi lâu Âm Tố thì thầm:

- Hắn cũng biết rõ đệ tử của Đại Kỳ môn đều là những con người vô tình bạc nghĩa.

Bà tuy mở miệng trách mắng đệ tử của Đại Kỳ môn đều là những người không có lương tâm, nhưng chỉ cần trong một phút bà lại quan tâm cho đệ tử của Đại Kỳ? Phải chăng cậu họ Thiết cũng giống như thời trai trẻ của Vân Củu Tiêu đã làm mê mệt biết bao thiếu nữ. May mà Thiết Trung Đường đã chết... may thay đã chết rồi...

Một hồi chuông từ trên đỉnh núi lại ngân vọng, đây là lệnh triệu tập toàn bộ môn hạ của Thường Xuân đảo.

Từ ngoài khơi xa thấp thoáng ẩn hiện một chấm đen, càng lúc càng lớn dần. Thì ra đó là một chiếc đại thuyền, khi đến gần bờ lại thấy rõ trên cột buồm cao có một lá cờ lớn bay phần phật trong gió biển. Trên khoang thuyền lố nhố một số người.

Lúc này trên bãi cát dọc bờ biển Nhựt Hậu và các môn đệ cũng có mặt. Thuyền còn cách bờ chừng mười trượng, chợt nghe tiếng phật hiệu vang rền, một bóng hoàng y như cánh chim đại bàng đã rời thuyền đáp xuống bờ. Vừa đặt chân xuống bãi cát lão tăng vận hoàng y đã lên tiếng:

- A di đà phật! Nữ thí chủ vẫn mạnh khỏe.

Nhựt Hậu nương nương cười lớn:

- Thì ra Vô Sắc đại sư đã phá lệ rời Thiếu Lâm quang lâm đến Thường Xuân đảo này, hạnh hội, hạnh hội.

Một loạt người từ trên chiếc đại thuyền lúc này cũng lần lượt nhảy lên bờ, người cuối cùng là một tráng hán vận hắc y, khăn đen che kín mặt.

Nhựt Hậu đảo mắt nhìn quanh một lượt lên tiếng:

- Thiếu hoàng tử Dạ Đế cũng đến đây, hân hạnh được đón tiếp, chẳng hay tiên phụ và lệnh đường có mạnh giỏi?

Một lão hán vận ma y màu tím chính là Ma Y Khách Châu Tháo, bên cạnh lão ta là một thiếu nữ, người này chính là Thủy Linh Quang, chỉ nghe Ma Y Khách cất tiếng:

- Đã nhiều năm không gặp, không ngờ nương nương vẫn như xưa. Tiên mẫu đã trở thành người thiên cổ còn phụ thân thì...

Vô Sắc đại sư chợt cắt lời:

- Dạ Đế đã trở thành hòa thượng của Thiếu Lâm, người đã chán cảnh hồng trần, hiện tại người đang trấn giữ Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm tự.

Mọi người nghe xong đều ô lên tỏ vẻ ngạc nhiên. Một vị thánh trong võ lâm cuối cùng lại rời xa trần thế, sự đời quả nhiên có nhiều sự thay đổi khó lường.

Lúc này Vô Sắc đại sư chợt nghiêm giọng nói:

- Lão nạp hôm nay cùng chư vị anh hùng của Đại Kỳ môn đến đây để diện kiến cùng nương nương chấm dứt một công án của võ lâm.

Thì ra nhóm người cùng đến với Vô Sắc thiền sư chính là Vân Dự, Chưởng môn của Đại Kỳ môn, Vân Cửu Tiêu bào đệ của lão và một số huynh đệ khác.

Âm Nghi chợt nhìn Vân Cửu Tiêu trên khuôn mặt của lão bà long lanh giọt lệ, còn Vân Cửu Tiên hình như cũng nhận ra, lão cúi đầu thật thấp xuống đất.

Không khí lúc này như ngưng đọng, Vô Sắc thiền sư giọng rõ ràng từng tiếng một:

- Nương nương, người có nhớ chăng, người cũng là một phần của Đại Kỳ môn.

Nhựt Hậu biến sắc nói lớn:

- Không, đừng nhắc lại chuyện xưa...

Giọng của Vô Sắc vẫn đều đều:

- Vân thí chủ, người có nhận ra hay không?

Vân Dực khẽ thở dài:

- Những tiên nhân giờ đã không còn nữa, chỉ còn lại người xưa giờ hội tụ ở chốn này, ta làm sao quên được. Ta chỉ xin lỗi nàng, Vân Kiên đã chịu thảm hình, còn Vân Tranh tì bị trục xuất khỏi sư môn… Nhựt Hậu hét lớn:

- Bọn nam nhân Đại Kỳ môn các ngươi quả thật là những người không có lương tâm, cũng may mà Vân Tranh hài tử đã đến đây...

Chợt Nhựt Hậu xoay người nói:

- Đại Đại, hãy ra sa núi nơi "biệt cốc" dẫn Vân Tranh đến đây.

Lão hán Vân Dực buồn bã:

- Vì để trùng chấn môn phong, bất đắc dĩ ta phải làm như vậy, ta thành thật xin lỗi nàng!

Vô Sắc thiền sư chợt nói:

- Ân oán giang hồ tạm thời đã lắng dịu. Lão nạp đã thuyết phục Phong Cửu U và Trác tam nương thoái lui qui ẩn. Bọn Tư Đồ Tiếu, Hắc Bạch Song Tinh đã bị Dạ Đế phế bỏ võ công trước khi người lên Thiếu Lâm tự. Còn Linh Nhứt Phong vì luyện độc công nên bị "tẩu hỏa nhập ma", hiện được Linh Thanh Sương săn sóc ở Linh gia trang.

Linh Thanh Bình nghe đến đây nước mắt chảy dài trên đôi má.

Vô Sắc thiền sư lại nói:

- Vân, Thiết nhị lão anh hùng ngày xưa đã một thời phát dương võ học Trung Nguyên, ngày nay ta hy vọng các vị vì võ lâm Trung Nguyên gác bỏ chuyện xưa, trùng chấn Đại Kỳ môn để khỏi phụ lòng các vị tiền bối.

Vân Dực chợt nói:

- Nguyên Đại Kỳ môn tiền nhân có ghi lại chiến công trên một lá huyết kỳ, lá huyế tkỳ từ lâu đã bị thất lạc, trong Đại Kỳ môn có truyền rằng nếu người nào trong Đại Kỳ môn tìm được lá huyết kỳ thì người ấy là chưởng giáo của Đại Kỳ môn, hiện tại lá huyết kỳ ấy vẫn chưa tìm ra.

Âm Nghi nãy giờ đang đứng bên cạnh Âm Tố chợt lên tiếng:

- Ta đã gặp một người của Đại Kỳ môn có lá huyết kỳ này.

Mọi người đều hỏi:

- Là ai?

Âm Nghi tiếp:

- Thiết Trung Đường. Truyền tôn của Thiết lão anh hùng.

Lúc này tráng hán vận hắc y che mặt bằng khăn đen bước ra giữa chợt quì xuống, chàng nhẹ nhàng tháo tấm khăn che mặt, thì ra đó chính là Thiết Trung Đường.

Nguyên chàng đã bị Vân Tranh đánh rơi xuống biển và được chiếc thuyền của Vô Sắc thiền sư cứu, vì muốn không lộ hành trang nên chàng đã dùng khăn che mặt. Lúc này vì sự tình đã rõ ràng nên chàng mới xuất hiện. Hai tay của chàng nâng cao tấm huyết kỳ nhuộm máu. Thủy Linh Quang chợt phóng tới la lớn:

- Đại ca! Muội không thể nào sống thiếu đại ca!

Bất chấp mọi người có mặt, Thủy Linh Quang ôm chặt lấy Thiết Trung Đường.

Phía xa có một đôi nam nữ tung tăng đi tới. Đó là Ôn Đại Đại và Vân Tranh.

Vô Sắc thiền sư ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Lành thay! Lành thay! Ngã Phật từ bi, giang hồ từ nay ắt bớt nhiều sóng gió.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-27)


<