Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại kiếm sư truyền kỳ - Hồi 075

Đại kiếm sư truyền kỳ
Trọn bộ 131 hồi
Hồi 075: Ai Là Tù Binh
5.00
(một lượt)


Hồi (1-131)

Siêu sale Shopee

Chúng ta vây quanh Vinh Đạm Như đang ngồi trên đất, vừa nghỉ ngơi vừa ngắm kỹ nàng đang nằm trên đất trong tư thế dụ nhân vô cùng.

Vạt áo dưới của nàng được phanh ra, lộ ra cặp đùi thon dài căng tròn trắng bóc, làm mấy đại nam nhân chúng ta không khỏi nuốt nước bọt.

Cái tên "Ngạ Lang" Chiến Hận hai mắt càng sáng bừng nhỏ dãi, vừa định giơ tay sờ đùi thì Vinh Đạm Như đã cảnh giác nói: "Ngươi mà động vào, ta sẽ không nói gì hết."

Chiến Hận cười hì hì rồi rút bàn tay to lớn về, càu nhàu nói: "Nàng cũng không phải là xử nữ, khẩn trương như vậy làm gì?"

Vinh Đạm Như khinh thường hướng mặt về phía ta nói: "Yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là Lan Đặc ngài phải lấy ta làm vợ. Nếu ngài trở thành vua của Đế quốc, Vinh Đạm Như ta sẽ là hoàng hậu. Nếu không thì ta thà tự sát cũng không phản bội Vu đế."

Ta lại chấn động trong lòng.

Không thể ngờ nàng thật sự là người do Vu đế phái đến.

Cự Linh lạnh lùng nói: "Ta sẽ khiến ngươi muốn chết cũng không được."

Vinh Đạm Như cười nói: "Ngươi làm sao hiểu được thủ đoạn của Vu đế. Ngươi căn bản không biết ta tự sát thế nào, có phương pháp gì cản trở ta đây."

Khôi Ưng nói: "Các vị đừng cho rằng nàng chỉ đe dọa suông. Nếu nàng là người của Vu đế, xác thực có thủ đoạn này. Ta đã từng tận mắt nhìn thấy một Vu nhân đột nhiên chết đi, sau đó không thể tra ra hắn ta tự sát thế nào."

Vinh Đạm Như nói: "Nghe khẩu âm của ngươi, có lẽ là người của Ưng tộc rồi!" Chúng ta đều cảm thấy dựng tóc gáy. Nàng quả nhiên là yêu ma người Vu quốc. Dùng kiếm giỏi? Lại giảo hoạt như vậy! Vinh Đạm Như lại như cực lực đề cao mình nói: "Lấy ta rồi, bảo đảm Lan Đặc ngài sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Ta không những tinh thông thuật trên giường, hiểu tâm lí nam nhân, ngoài ra còn là một trong những nhân vật cao cấp của Vu quốc, đối với việc ngài chinh phục Vu quốc trong tương lai sẽ có những trợ giúp rất lớn."

Mỹ nữ này nói rất rõ ràng, khi nói đến chuyện nam nữ sắc mặt cũng không hề đỏ lên. Tư vị này thật đúng là làm nam nhân khó mà cầm lòng được.

Chiến Hận than thở: "Nếu không phải ta có Thải Dung rồi, không chiếm được nàng khéo ta đau khổ đến tự sát mất."

Tất cả mọi người đều không có tâm tình mà cười.

Ta trầm giọng nói: "Tại sao nàng dám phản bội Vu đế? Nàng không sợ ông ta sao?"

Vinh Đạm Như cười nắc nẻ, ưỡn ngực lên, nhẹ nhàng uốn éo, bộ nhực cao vút nhô lên hụp xuống, mị nhãn như tớ, làm mấy người chúng ta đều nhìn đến không chớp mắt, môi lưỡi se lại.

Một hồi lâu sau nàng mới dừng lại. Mĩ mục nửa nhắm nửa khép liếc nhìn ta nói: "Ta sợ muốn chết đi chứ, nhưng Đạm Như lại thích nhất là đánh bạc, thích nhất là kích thích. Ta muốn mang thân thể yếu ớt này thế chấp với ông chủ ngài, đổ một trận thống khoái, Đại Kiếm Sư có hiểu không vậy?"

Ta hướng về mọi người cười khổ rồi mới nhìn về mỹ nữ quyến rũ kia nói: "Nàng không phải hận ta nhất sao, Tú Lệ pháp sư!"

Vinh Đạm Như chỉ run rẩy một chút rồi lạnh lùng nói: "Ngài đang nói với ai vậy?"

Sau khi mọi người được ta đề tỉnh, mắt đều xuất hiện kỳ quang, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rực rỡ như ánh sáng mặt trời của nàng.

Trong mắt Vinh Đạm Như xuất ra một tia lãnh ý, nhìn chằm chằm vào mắt ta không nhường nhịn chút nào, tiếp đó khoé miệng lộ xuất vẻ tươi cười làm mất đi vẻ mặt băng lạnh. Ánh mắt từ băng lạnh chuyển thành nóng bỏng. Cảm giác đó giống như từ lạnh như băng sương chuyển thành nóng như liệt hỏa, mạnh mẽ vô cùng, đúng là có thể làm cho người ta hồn phi phách tán.

Ngay cả Chiến Hận cũng bị thần thái động nhân của nàng chấn nhiếp, kích thích dục niệm trong lòng.

Vinh Đạm Như thiên kiều bách mị liếc mắt nhìn ta cười nói: "Có lẽ ta phải đánh giá lại ngài thôi. Ngài nói không sai, ta chính là Tú Lệ pháp sư, một trong tứ đại pháp sư dưới trướng Vu đế, Vinh Đạm Như là tên thật của ta. Bất quá số người biết điều này cũng rất ít thôi. Ngài có phải là nam nhân không vậy? Mau nói cho Đạm Như biết ngài có nguyện lấy ta làm vợ không?"

Nàng dừng lại một chút rồi nói: "Mau lên một chút được không? Nếu không thì ngay cả ta cũng không ngăn cản kịp bọn thủ hạ hành sự đâu."

Cho dù khám phá được bí mật thân phận nàng, nhưng phiền não của ta lại chỉ tăng chứ không giảm. Ngay lần đầu ta đã nổi lên cảm giác mình không phải là đối thủ của nàng, thậm chí ngay lúc này nàng tuy bị cầm tù nhưng vẫn chiếm được tiên cơ.

Nếu nữ nhân này có ý định dùng mị thuật của nàng làm vũ khí, sức phá hoại đối với liên quân của chúng ta còn mạnh hơn cả thiên quân vạn mã, càng khó đề phòng.

Ta có thể đáp ứng yêu cầu của nàng không?

Không thể!

Anh Diệu đột nhiên đứng lên, đến bên cạnh ta cúi đầu thấp giọng nói: "Tôi đi đến chỗ Hắc Kiểm mượn vài người đến dùng tạm. Trong thành có thể có chỗ bị phá hoại."

Ta gật đầu đồng ý. Anh Diệu vẻ mặt lo âu cùng với Bạch Đan đi ra. Khi biết nữ tử này là Tú Lệ pháp sư, ai còn có thể không lo lắng chứ?

Vũ khí của nữ nhân này chính là bản thân nàng.

Trói nàng như vậy cũng vô dụng!

Cự Linh trầm giọng nói: "Chỉ cần Đại Kiếm sư nói một câu, ta lập tức chém đầu nàng xuống."

Tim của ta như nhảy ra ngoài.

Sau khi biết được nữ nhân trước mắt là Tú Lệ pháp sư, Hắc Ưng sắc mặt xám như tro nói: "Nếu nàng ta thật sự là Tú Lệ pháp sư thì thủ hạ của nàng ta chính là thập nhị du nữ được tinh tuyển ra từ Ma Linh tộc, thiện nghệ nhất về thám tra, ám sát và lật đổ; khó mà đề phòng được. Binh vệ bình thường tuyệt không thể cản trở bọn họ."

Ta cười lạnh nói: "Vinh Đạm Như, cô vừa nói có năm trăm người, thì ra chỉ có mười hai người, ta làm sao có thể tin lời ngươi đây."

Chiến Hận lạnh lùng nói: "Đến đây! Tự sát cho ta xem xem! Ta không tin con mụ ngươi lại có thể thưởng thức đủ tư vị của nam nhân nhanh như vậy."

Cự Linh bực bội nói: "Đại Kiếm sư hạ lệnh đi, chỉ cần có thể giết nàng, cho dù mất Vọng Nguyệt thành thì chúng ta vẫn có lãi." Hắn đã nhìn ra điểm đáng sợ của nàng.

Nàng ta là tai họa nguy hiểm nhất, có yêu lực khuynh quốc khuynh thành.

Khuôn mặt xinh đẹp của Vinh Đạm Như hiện ra vẻ ai oán, nàng ôn nhu nói: "Lan Đặc, ta hi vọng ngài có thể tự tay giết ta, đó là yêu cầu cuối cùng của ta với ngài. Chỉ cần ngài đáp ứng, ta lập tức dời mười hai cô bé ngoan ngoãn kia đi."

Ta đứng lên hướng về Cự Linh cười nói: "Nếu anh có thể nhẫn tâm giết nàng, ta sẽ vô cùng cảm kích."

Trong mắt Cự Linh hiện ra một tia lạnh lẽo, "Keng" một tiếng cự kiếm được rút ra, rung rung trên không trung, rồi dừng lại ở nơi cao nhất. Cuối cùng một ánh sáng lóe lên, chém thăng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Vinh Đạm Như.

Chúng ta nhất tề nhắm mắt lại, không dám nhìn tình cảnh sau đó.

Không nghe thấy tiếng kêu thảm, bọn ta vội vàng mở mắt ra.

Thanh kiếm của Cự Linh chỉ cách cổ họng nàng trong gang tấc bỗng dưng dừng lại.

Chúng ta thoải mái thở ra một hơi.

Vinh Đạm Như thần sắc bình tĩnh, nàng không hề vui vẻ cũng không hề sợ hãi, trên mặt phát ra ánh sáng thần thánh. Đó là một tư thế mà không ai dám mạo phạm, chỉ nhìn thế này, ai cũng không tin nàng có thể hại người.

Cự Linh lạnh lùng nói: "Ngươi không sợ chết sao? Tai sao ta lại không cảm thấy ngươi có một chút sợ hãi nào vậy."

Vinh Đạm Như lạnh lùng nói: "Ta không phải không sợ chết, nhưng lại thích chết cho Đại Kiếm Sư xem. Ngươi đã vừa lòng với đáp án này chưa?"

Cự Linh thở dài một tiếng rồi cho kiếm vào vỏ, y cụt hứng nói: "Ta không xuống tay nổi. Tuy ta biết chỉ cần chém xuống một nhát có thể sẽ phá được yêu pháp của nàng nhưng đáng hận là vẫn không làm được." Y nhìn về phía Chiến Hận rồi nói: "Ngươi nhẫn tâm hơn ta nhiều, ngươi tới giết cô ta đi!"

Chiến Hận giơ tay lắc đầu nói: "Ta lại càng không được!"

Hôi Ưng đi đến bên cạnh ta thấp giọng nói: "Đại Kiếm Sư, có thể bước qua đây nói mấy câu được không?"

Ta hướng về mọi người vẫy tay rồi cùng hắn đi đến một góc khác.

Khôi Ưng nói: "Đại Kiếm sư, ngài muốn phá yêu pháp của nàng, chỉ có một phương pháp là chiếm lấy tim của nàng. Nếu thành công thì một nửa Vu quốc đã nằm trong tay ngài rồi. Vu đế ít nhất cũng có một nửa đất đai là do dựa vào mị pháp của nàng nên không tốn một binh một tốt mà thu lại được, cho nên nàng mới có được sự sủng ái của Vu đế."

Chiến Hận nói: "Nếu Đại Kiếm sư bị nàng mê hoặc ngược lại, há không phải là mất cả chì lẫn chài sao. Chi bằng chúng ta tìm một kẻ bịt mắt lại rôi giết nàng luôn cho rồi."

Cự Linh nói: "Ai đi hạ lệnh?"

Chiến Hận á khẩu không biết nói thế nào.

Ta đột nhiên không thể cười được nữa, cảm thấy chuyện này quá hoang đường vô lí nhưng cũng lại rất thật. Ta đi tới cạnh Vinh Đạm Như, bạt xuất Ma Nữ nhận, chém đứt dây trói trên chân tay nàng rồi nói: "Vinh tiểu thư mời đứng dậy!"

Vinh Đạm Như nhẹ nhàng đứng dậy. Nàng xoa chỗ cổ tay bị trói nãy giờ, tú mục lóe lên quang mang nói: "Nếu ngài không đáp ứng lấy ta, ta lập tức tự sát."

Ta lạnh nhạt nói: "Ta đã sớm đã lấy rất nhiều thê tử rồi, nếu nàng muốn làm một trong số đó ta tuyệt không ngần ngại." Từ khi gặp Vinh Đạm Như tới giờ đây là lần đầu tiên ta nhớ tới Thải Nhu, Hoa Nhân bọn họ, có thể thấy mị lực của nàng lợi hại thế nào.

Vinh Đạm Như ôn nhu nói: "Vậy thì có gì không được? Từ hôm nay trở đi, ngài chính là phu quân của Vinh Đạm Như rồi, chuyện gì ta cũng nghe ngài hết."

Ta cười nhẹ nói: "Nếu là như vậy thì mệnh lệnh đầu tiên của ta là nàng không được bước ra khỏi tòa cung điện này nửa bước.

Quân đội của Dã Mã tộc phải rút hết ra khỏi thành trước bình minh để cho đại quân của Hoa Nhân tiến vào thành. Đến hoàng hôn hôm đó, Vọng Nguyệt thành đã được chúng ta không chế hoàn toàn trong sự hoan nghênh của tất cả mọi người. Tất cả thủ vệ được huy động tới các nguồn nước và những khu vực dầy đặc phòng ốc mà vẫn không hề tra ra mười hai du nữ đó.

Chúng ta đã vượt qua được ngày đầu tiên mà không có sóng gió gì xảy ra.

Nếu như ta đoán không nhầm, mười hai du nữ không nhận được mệnh lệnh của Tú lệ pháp sư Vinh Đạm Như đang bị ta giam lỏng cho nên đã không động thủ.

Cũng có thể là bọn họ căn bản không ở đây, đó chỉ là những lời lừa gạt mà Vinh Đạm Như dọa dẫm chúng ta.

Khi ta có cơ hội ngồi xuống ghế chủ tọa ở chính điện để nghỉ ngơi, đột nhiên nghĩ tới Vinh Đạm Như đã bị giam lỏng gần một ngày.

Hoa Nhân bên cạnh thấp giọng hỏi: "Ngài định xử trí thế nào với Tú Lệ pháp sư kia? Ta chỉ sợ ngài mềm lòng mà làm hỏng việc."

Hàn Sơn Mỹ ở bên kia nói: "Hoa tỷ! Sao tỉ lại không có lòng tin với Đại Kiếm Sư như vậy chứ. Muội cược là Đại Kiếm sư thắng, nhất định sẽ thu phục được nàng ta."

Hoa Nhân sẵng giọng: "Sơn Mỹ muội thật là không biết tốt xấu gì cả. Muội sợ thê tử của anh ta còn chưa đủ nhiều hay sao?"

Hàn Sơn Mỹ lè lưỡi, ra vẻ sợ hãi nói: "Muội chỉ biết nếu như thu phục được nàng ta, khi đối phó với Vu đế sẽ nắm chắc hơn rất nhiều."

Hoa Nhân động dung nói: "Nói cũng đúng. Chúng ta lấy thân phận thê tử đại biểu, ủy quyền cho Lan Đặc chiếm lấy trái tim của Tú Lệ pháp sư, hoàn thành bá nghiệp thống nhất Đế quốc."

Hàn Sơn Mỹ còn nói thêm một câu: "Chỉ được thành công, không được thất bại."

Ta chỉ còn cách cười khổ đáp lại.

Đây là một chuyện hoàn toàn không thể nắm chắc. Ta cảm thấy sự tồn tại của Vu đế trên người của nàng.

Ta bước vào trong Trí Tuệ cung rồi cho tất cả những người giám thị Vinh Đạm Như lui ra.

Vinh Đạm Như đang khoanh chân ngồi trên tấm thảm màu hồng dưới sàn, vẻ mặt điềm tĩnh khoan thai.

Ta đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng mỉm cười.

Vinh Đạm Như nở nụ cười đáp: "Thật tốt quá! Cuối cùng cũng có lúc được ngồi một mình với ngài rồi."

Ta ngạc nhiên nói: "Nàng không hận ta giam lỏng nàng ở đây sao?"

Khuôn mặt mỹ lệ tươi cười của Vinh Đạm Như thoáng đỏ ửng chấn nhiếp tâm thần người ta, sau đó lại hồi phục vẻ thanh bạch trước đó, giống như một dải cầu vồng hiện ra trên bầu trời quang đãng, làm ta nhìn đến ta ngây người ra.

Nàng cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói: "Cho dù ngài giam ta ở đây suốt đời ta cũng không trách ngài, cũng sẽ không tự sát."

Trời ạ! Nàng thực là quá lợi hại, những lời tình thoại của ta so với nàng giống như là Chiến Hận với ta vậy, khoảng cách quá xa.

Thể chất của nàng thật là vô cùng đặc biệt, trải qua một buổi tối dữ dội, lại buồn rầu cả một ngày, nhưng hơi thở nàng vẫn vô cùng thanh tân khỏe mạnh như vậy, thân thể vẫn toát ra hương thơm dụ nhân như cũ.

Loại mị thuật này đã vượt ra khỏi phạm trù yêu pháp, mà liên quan tới những tiềm năng, dị lực của con người, bí ẩn đến không thể lường được. Vinh Đạm Như phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn ta, nàng ôn nhu nói: "Ta biết ngài không tin tưởng ta, nhưng ta lại có cách chứng minh cho ngài xem ta đối với ngài thật lòng."

Ta ngạc nhiên nói: "Cái này cũng có thể chứng minh sao?"

Vinh Đạm Như yêu kiều nói: "Đương nhiên có thể rồi. Ví dụ như sau khi ta nói gả cho ngài, nhưng thậm chí đến tận bây giờ ngài vẫn chưa hôn ta, điều đó chứng minh ngài còn chưa tin ta, đúng không? Lan Đặc công tử."

Ta đưa môi qua, tham lam cường bạo hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, từng trận cảm giác hồn tiêu phách tán như hồng thủy đi qua đầu óc ta.

Trong lòng ta thầm nghĩ: "Nếu như bây giờ trên tay nàng có một thanh chủy thủ là có thể hành thích ta, nhưng ta có thể phát giác kịp thời không?"

Trong họng Vinh Đạm Như phát ra những âm thanh "ư, ư, a, a...", kích thích dục hỏa của ta dâng lên mạnh mẽ.

Ta dùng thần lực vô thượng không chế bản thân mình rời khỏi bờ môi thơm giống như có ma quỷ dụ hoặc của nàng.

Vinh Đạm Như giống như không còn chút sức lực nào mở đôi mắt hừng hực lửa tình ra. Ngay đến ta khi thấy tư thế yêu kiều của mỹ nữ này cũng không khỏi động tâm, nếu đổi lại là Chiến Hận chắc chắn đã sớm phát cuồng rồi.

Mặt chúng ta chỉ cách nhau ba tấc.

Ta ôn nhu nói: "Chứng minh cho ta xem!" Ngay từ lần đầu thấy được sự độc ác, giảo hoạt của nàng cho đến tình cảm chân thành, thiên y bách thuận hiện nay, bất kì tư thế nào của mỹ nữ này đều có thể khiến cho nam nhân thần hồn cho đảo. Nhưng người ta lại khó có thể đoán được cảm giác đó là thật hay giả, điều này càng làm tăng thêm mị lực và sự thần bí của nàng.

Khi nàng thành công trong việc chứng minh nàng đã yêu ta, chỉ sợ đó cũng là thời khắc ta thất bại trên trận chiến ái tình này.

Cho dù ta có thể chế ngự được sự mê hoặc của nàng, chỉ sợ những người khác không có được định lực đó, như vậy không biết sẽ sinh ra hậu quả gì, thật là khó mà dự liệu được.

Vinh Đạm Như mỉm cười nói: "Phu quân của ta! Ngài nghĩ cái gì vậy?"

Ta tức giận nói: "Tạm thời đừng gọi ta là phu quân, hãy chứng minh cho ta là nàng thật sự yêu ta trước đi." Ta cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, cái đó có nói lên rằng nàng đã dần dần khống chế được tâm tình của ta không?

Trong mắt Vinh Đạm Như thoáng hiện ra một tia diễm quang nhiếp nhân, nàng bình tĩnh nói: "Ngài sợ ta vẫn trung thành với Vu đế, đúng không?"

Ta thu nhiếp tinh thần, hồi phục lại sự tỉnh táo nói: "Đừng quên nàng đã từng đâm một kiếm từ sau lưng ta. Nếu không phải ta thân thủ nhanh nhẹn, bây giờ có lẽ đã chẳng còn sống ở đây để nàng thi triển mị thuật rồi."

Vinh Đạm Như yếu ớt than vãn: "Ngài còn chưa biết sao, khi ngài huých cái khuỷu tay dơ bẩn đó vào người ta, làm người ta đau đến chết đi sống lại. Nhưng chính nó lại làm người ta yêu ngài rồi. Từ nhỏ đến lớn, chưa có nam nhân nào đối phó với ta độc ác như vậy. Chuyện này làm ta hận ngài đến thấu xương, nhưng cũng làm ta yêu ngài đến nhập tâm, kì thực tâm tình của ta rất mâu thuẫn, Lan Đặc! Ngài nhất định phải giúp ta, chỉ có tình yêu thực sự của ngài mới có thể giúp ta thoát li Vu đế."

Nàng cuối cùng là thật hay giả đây?

Thậm chí lúc này, nàng vẫn chiếm được thượng phong, làm ta khó có thể đoán được.

Ta lạnh lùng nhìn nàng nói: "Chứng minh cho ta xem!"

Vinh Đạm Như oán hận liếc mắt nhìn ta chậm rãi nói: "Để ta giúp ngài giết chết Âm Phong pháp sư. Đó là hành vi công nhiên phản lại Vu đế, lại gián tiếp chứng minh tình yêu của ta với ngài."

Ta mỉm cười nói: "Ta căn bản không cần sự trợ giúp của nàng, cũng có thể chắc chắn giết được hắn rồi."

Vinh Đạm Như lắc đầu nói: "Ngài suy nghĩ đơn giản quá rồi, có thể ngài thật sự có năng lực giết chết hắn nhưng đừng quên hắn có Vu thuật cực kì lợi hại cùng với mười vạn đại quân của Âm Phong tộc trong tay. Bọn chúng có thể gây nên rất nhiều thương vong và có sức phá hoại vô cùng to lớn với Đế quốc, ngài không muốn nhìn thấy hậu quả này chứ!"

Ta bị lời nàng nói ăn sâu vào tâm trí bèn trầm giọng nói: "Nàng có đề nghị gì?" Nếu chưa xem qua Vu Thần thư, ta nào có để lời nàng nói vào lòng. Bây giờ ta biết nàng không phải nói dối dọa người, chỉ một mình Âm Phong pháp sư đã có thể tạo ra một trận dịch khiến người của cả một thành chết sạch. Bởi vây nếu nàng có thể giết chết Âm Phong pháp sư, mười vạn đại quân lại không rõ hung thủ là ai, chỉ đành nghe lệnh của nàng, một pháp sư khác chỉ huy, như vậy sẽ không gây nguy hiểm. Ta làm sao mà không động tâm cơ chứ.

Mỹ nữ này với nhược điểm của ta vô cùng rõ ràng.

Vinh Đạm Như nói: "Ta có biện pháp để ngài có thể thấy Âm Phong pháp sư, rồi bằng lực lượng của hai người chúng ta giết chết hắn. Nhưng ngài không thể đem theo bất kì ai khác, bởi vì bọn họ chưa từng thấy qua siêu năng lực của Âm Phong pháp sư, nhưng ngài đã thấy rồi, nếu không thì mặt trên của cỗ phương cổ lục sắc cuối cùng đó không thể biến thành màu vàng được."

Ta bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: "Trò chơi của ta và cô kết thúc ở đây đi, ta tuyệt không rơi vào cạm bẫy của cô đâu."

Vinh Đạm Như ngọt ngào cườI nói: "Ta có thể dùng sự thực chứng minh cho ngài xem đây không phải là cạm bẫy."

Ta ngạc nhiên nói: "Chứng minh thế nào?"

Vinh Đạm Như cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Ngài sẽ biết rất nhanh thôi."

Khi bước ra ngoài điện, Chiến Hận, Cự Linh, Bạch Đan, Hôi Ưng bốn người đang đợi bên ngoài.

Ta hướng về Bạch Đan nói: "Đóng tất cả các cửa ra đường lại, trừ một ngày ba bữa ra không cho bất kì một ai tiến vào trong điện, cũng không cho bất kì ai cùng nàng nói chuyện."

Khôi Ưng nói: "Yêu nữ này thật lợi hại."

Chiến Hận nói: "Không bằng giao nàng cho tôi, không chừng tôi lại có cách thu phục nàng."

Ta nhìn chằm chằm vào Chiến Hận khiến anh ta cảm thấy vô cùng mất tự nhiên rồi mới từng chữ từng chữ nói: "Chiến Hận anh không nên nghĩ như vậy. Nếu anh thưởng thức qua tư vị của nàng, nhất định sẽ lún sâu vào vũng bùn, ngoài ra nếu đã có tiền lệ, ai lại không muốn thưởng thức nàng. Lúc đó chỉ sợ chúng ta sẽ bị phân tán nội bộ, rồi loạn hết cả lên, hiểu chưa?"

Chiến Hận nói: "Tôi hiểu! Nhưng mà ......."

Cự Linh vỗ vai hắn nói: "Đại Kiếm sư nói đúng đấy, vừa rồi chúng ta đều đến Ôn Nhu oa, tìm đến những căn phòng của kĩ nữ nổi danh nhất, nhưng cho dù trong lúc vui vẻ vô cùng, trong đầu vẫn không thể bài xuất mỹ cảnh mà yêu nữ đó tạo ra được,như vậy đủ biết ma lực của nàng lớn đến thế nào.

Ta ngạc nhiên nói: "Các ngươi đã đến nơi đó rồi sao?"

Bạch Đan cảm thán nói: "Không biết thế nào mà yêu nữ đó làm cho chúng tôi dục hỏa bốc lên, không thể không tìm những mỹ nữ khác phát tiết dục hỏa. Thật kì quái, từ trước đến nay ta chưa từng bị thế này."

Chiến Hận than vãn: "Nếu ta không có Thải Dung, chỉ sợ sớm đã bất chấp tất cả mà lao vào tìm nàng rồi. Lúc nhìn thấy nàng còn tốt một chút, lúc không ở bên nàng thì lại càng muốn thấy vẻ dâm đãng của nàng, cái này thật là hại đến tinh thần người ta."

Ta thở ra một hơi lạnh, không ngờ mị lực của Tú lệ pháp sư lại kinh nhân như vậy. Xem ra ta là người có thể kháng cự mị lực của nàng ta tốt nhất rồi, ít nhất ta cũng không cần đi tìm Hoa Nhân hay Hàn Sơn Mỹ làm vật thay thế.

Ta dứt khoát hạ quyết định: "Chúng ta tuy không nhẫn tâm giết nàng nhưng lại có thể vĩnh viễn giam cầm nàng lại, không cho bất kì ai thấy nàng, cùng nàng nói chuyện."

Bạch Đơn gật đầu nói: "Đây tuy là cách làm lãng phí vưu vật của trời đất nhưng chỉ sợ đó cũng là cách duy nhất thôi. Việc này giao cho ta đi, ta có thể đặc chế một phòng ngục cho nàng rồi đưa nàng đến đó."

Chiến Hận chán nản nói: "Nếu không phải có Đại Kiếm sư ở đây, chỉ sợ không có ai ngăn cản được ta đùa nghịch yêu nữ đó trong tay. Vu đế thật lợi hại, lại có thể huấn luyện ra nữ nhân như thế này."

Ta vỗ vỗ vào tay Chiến Hận rồi đi vào chính điện.

Đúng vậy!

Đây có lẽ là cách giải quyết duy nhất. Ta đã mất đi lòng tin có thể đoạt được trái tim nàng. Ta sợ ta sẽ không địch lại Vu đế trong lòng nàng.

Đêm đó ta và Hoa Nhân, Sơn Mỹ hai người ở tại trong sủng nam cung trước đây.

Không biết tại sao, trong đầu ta lại hiện ra dáng điệu và giọng nói khiến người ta hồn xiêu phách lạc của Vinh Đạm Như. Lửa dục cao vọt lên, ta phong cuống cùng Hoa Nhân và Sơn Mỹ triền miên trong hoan lạc, những tiếng kêu uyển chuyển của các nàng tựa như biến thành tiếng rên rỉ của Vinh Đạm Như.

Khi Hoa Nhân và Sơn Mỹ mệt mỏi ngủ đi, ta vẫn mở mắt trừng trừng, không thể ngủ được.

Nhìn hai nàng đang ngủ yên lành, trong lòng ta không khỏi cảm thấy day dứt vô cùng.

Cuối cùng ta khoác áo choàng lên, rời khỏi phòng ngủ, đi ra ngoài sảnh.

Bất ngờ ta phát giác Mỹ Cơ đang dựa trên ghế mà ngủ.

Cô bé này tại sao không tới các phòng bên cạnh mà ngủ nhỉ?

Ta bế nàng lên đi về một căn phòng nhỏ.

Nàng cố gắng mở hai mắt ra, vừa thấy được ta ôm trong lòng đã tỉnh ra quá nửa. Nàng ngạc nhiên nói: "Đại Kiếm sư!"

Ta ra lệnh: "Ôm chặt lấy ta!" Mỹ Cơ mặt đỏ hồng lên, vươn cánh tay ngọc ôm chặt lấy cổ ta.

Ta dùng chân đẩy cửa phòng ra rồi ngồi lên giường, vẫn để nàng nằm trong lòng mình.

Mỹ Cơ xấu hổ nằm trong lòng ta, thân thể mềm mại đang run rẩy liên tục.

Ta trong lòng vô cùng thương xót nói: "Tại sao nàng lại ngủ ở trong sảnh?"

Ngửi thấy mùi thơm của nàng, thấy tư thế xấu hổ vô cùng xinh đẹp của nàng, trong lòng ta vốn đang không thể yên ổn vì Vinh Đạm Như đột nhiên đã lắng xuống, làm ta cảm thấy một sự dễ chịu không nói lên lời.

Mỹ Cơ thấp giọng nói: "Nô tì sợ Đại Kiếm sư còn có phân phó gì nên không dám về phòng ngủ, không ngờ lại ngủ thiếp đi mất."

Ta cảm thấy chút xấu hổ, hình như vừa tiến vào phòng ta đã xâm phạm Hoa Nhân và Sơn Mỹ, đúng là có chút điên cuồng háo sắc.

Lúc này đã bình tĩnh lại, lập tức ta nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Ta lại nghĩ tới Ưng Vu. Đối đầu với sức mạnh dị năng tinh thần của hắn còn có thể tìm ra cách phá giải nhưng sức mạnh của Tú Lệ pháp sư Vinh Đạm Như lại chẳng thể phòng bị, làm người ta hoàn toàn không biết phải đối kháng thế nào.

Ta có nên một kiếm giết chết nàng ta không?

Ta biết mình không nỡ nhẫn tâm ra tay.

Trước khi chưa thể chứng thực nàng yêu ta hay không, ta tuyệt không thể hạ thủ. Mà cho dù sự thật là nàng lừa ta, chỉ sợ ta vẫn xuống tay không nổi.

Nếu ta không thắng nổi nàng ta, hoặc không dám cùng nàng "chính diện giao phong", điều đó nói lên rằng ta không thể theo kịp Vu đế. Sự lo lắng trong lòng này có thể là nguyên nhân mấu chốt dẫn đến sự thất bại của ta không?

Mỹ Cơ lén nhìn ta một chút rồi thấp giọng hỏi: "Đại Kiếm Sư hình như có rất nhiều tâm sự?"

Trong lòng ta đang vô cùng buồn bực, rất muốn tìm lấy những việc kích thích. Lại vì chuyện đã chuyển Vinh Đạm Như đi mà trong lòng sinh ra dục niệm và phiền não.

Ta muốn quên nàng ta đi không muốn nghĩ tới nữa.

Giam nàng ta lại cũng không phải là một biện pháp, chỉ có giết nàng đi mới có thể chắc chắn. Nhưng nàng ta lại mỹ lệ động nhân như thế, sung mãn sức sống như thế, đấu chí bất khuất như thế.

Ta cảm thấy một sự thống khổ và mâu thuẫn vô cùng lớn, chút nữa muốn gào lên.

Mỹ Cơ sợ hãi kêu: "Đại Kiếm sư!" Ta ôm nàng đứng dậy, cuồng bạo hôn lên bờ gáy ngọc non nớt của nàng, không hề khách khí cởi quần áo nàng ra.

Mỹ Cơ mặt đỏ bừng, làn da trắng như dương chi bạch ngọc đang không ngừng run rẩy trên thân thể không mảnh vải che, cái miệng nhỏ xinh không ngừng rên rỉ, lửa dục trong người bùng lên đến cực điểm.

Khi ta đang muốn tiến thêm một bước nữa thì có tiếng đập cửa truyền đến.

Ta ngơ ngẩn một chút. Ai lại đến tìm ta lúc này? Lẽ nào lại có chuyện gấp rồi.

Ta dừng xâm phạm Mỹ Cơ lại, mang thân thể đã mềm nhũn của nàng đặt lên giường.

Mỹ Cơ hơi thở yếu ớt miễn cưỡng nói: "Để nô tỳ đi mở cửa."

Ta nói: "Nàng ở đây chờ ta, nếu không có chuyện gì, hãy lập tức trở lại."

Mỹ Cơ nói: "Chính sự quan trọng hơn. Đại Kiếm sư lúc nào cũng có thể muốn nô tì được."

Ta trong lòng cảm kích, khẽ vuốt khuôn mặt xinh đẹp của nàng rồi đi ra bên ngoài.

Bạch Đan lắc đầu nói: "Vinh Đạm Như tự sát rồi!" Lời của anh ta giống như sét đánh, làm cho trong đầu ta trống rỗng, nhất thời không nghĩ ra được chuyện gì.

Ta ngạc nhiên nói: "Có phải Lệ Thanh mang quân đội tới?"

Khi vừa kéo cửa ra, đứng ở bên ngoài lại là Bạch Đan với vẻ mặt lo lắng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-131)


<