Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại mạc lãng tử đao - Hồi 022

Đại mạc lãng tử đao
Trọn bộ 134 hồi
Hồi 022: Đêm dài
4.00
(một lượt)


Hồi (1-134)

Siêu sale Lazada

Phương Thất tiếp tục kể: "Sau đó gia mẫu liền bảo tứ ca đến kinh thành tìm hiểu tin tức, trải qua nhiều lần thám thính, tứ ca trở về nói lại là Trầm đại nhân đã chết ở trong ngục, cả nhà già trẻ mười ba người đều bị chém đầu, chỉ có Trầm gia tiểu thư thoát được nhưng hiện tại không biết đã đi đâu".

Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu, Du Mộng Điệp trầm ngâm không lên tiếng. Đột nhiên Tiểu Hổ thấp giọng nói: "Thật thương cảm cho gia đình họ..."

Phương Thất lại thở dài, kể tiếp: "Chuyện đã như thế nên gia mẫu liền bảo Trầm Tuyết Quân hãy yên tâm ở lại gia môn, Trầm Tuyết Quân thông minh xinh đẹp, rất được lòng gia mẫu..."

Du Mộng Điệp đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười nhìn Phương Thất, nói xen vào: "Và cũng rất được lòng Thất ca phải không?"

Mặt Phương Thất đỏ lên, nói lắp bắp: "À... à..."

Hiên Viên Hoằng cười nói: "Một người ngọc thụ lâm phong, một người mỹ lệ động nhân, hai tình tương duyệt, cũng là chuyện tự nhiên thôi".

Phương Thất cười khổ.

Du Mộng Điệp mỉm cười, hỏi tiếp: "Tiếp đó thì sao? Cô ấy... được gả cho huynh phải không?"

Phương Thất gật đầu, nói: "Ngu huynh khi đó vừa trưởng thành, Trầm Tuyết Quân cũng rất... cũng rất... tiếp đó mọi chuyện do gia mẫu làm chủ cho và huynh đã kết hôn cùng nàng ta", Phương Thất nói đến đây, giọng nói đã nhỏ đi rất nhiều, khóe miệng còn vương nụ cười mỉm nữa, dường như đang nhớ lại khoảng thời gian tân hôn tốt đẹp đó.

Hiên Viên Hoằng lại uống một chén rượu, mỉm cười không nói.

Phương Thất dừng một chút rồi kể tiếp: "Bởi vì thân thế của Trầm Tuyết Quân không thể để cho người ngoài biết được cho nên khi kết hôn gia môn cũng không mời nhiều khách đến dự, và giới thiệu nàng là con gái của một thợ săn trên núi, vì cả nhà gặp đuợc đạo tặc nên cha mẹ nàng đã qua đời sớm".

Du Mộng Điệp gật đầu, nói: "Thất ca là người tốt, muội nghĩ Trầm Tuyết Quân được gả cho ca thì nhất định rất hạnh phúc".

Mắt Phương Thất đột nhiên lại lóe sáng, thấp giọng nói: "Trầm Tuyết Quân thông minh xinh đẹp, ôn nhu hiền tuệ, tâm địa thiện lương, đối với gia mẫu giống như đối với mẹ ruột vậy, hơn nữa lại rất kính trọng và hòa nhã với huynh tẩu, đối với người hầu trong sơn trang cũng rất tốt, từ trên xuống dưới không có ai mà không thích nàng. Ngu huynh có thể lấy được nàng, đích thật là phúc khí của ngu huynh".

Du Mộng Điệp đột nhiên không nói, cúi đầu nhìn xuống đất.

Hiên Viên Hoằng lại cười to, nói: "Xem ra tất cả những lời tốt đẹp đã dùng hết rồi".

Mặt Phương Thất lại đỏ lên, nói: "Chuyện này... vãn bối... thật làm cho Cửu công chê cười rồi".

Hiên Viên Hoằng liền nói: "Không sao, không sao, chỉ là lão ăn mày ta có lòng hâm mộ thôi, hơn nữa người hâm mộ sợ rằng không chỉ có lão ăn mày ta thôi đâu, nè, Du nha đầu con nói đi, có đúng không?"

Du Mộng Điệp vẫn cúi đầu không lên tiếng. Liễu Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi: "Lão gia gia, còn có người nào hâm mộ thế?"

Tiểu Hổ đột nhiên la lớn tiếng: "Khi đệ trưởng thành cũng phải cưới một người vợ tốt như vậy".

Du Mộng Điệp chịu không được liền cười lên, tiếng cười như chuông ngân rất thanh thúy, vang vọng khắp cả phòng.

Hiên Viên Hoằng cũng cười to, Phương Thất cũng cười, Liễu Thanh Thanh thấy thế liền khẽ khều khều Tiểu Hổ.

Du Mộng Điệp dịu dàng hỏi tiếp: "Tiếp đó ra sao?"

Phương Thất đột nhiên ngừng cười, vẻ mặt liền ảm đạm hẳn lên, cúi đầu nhìn mặt đất, chậm rãi kể tiếp: "Hai người cùng sống chung tại sơn trang hơn năm năm, nhưng sau đó... sau đó..." Phương Thất thở dài một tiếng: "Sau đó có một sáng khi huynh tỉnh lại thì nàng đã không còn thấy nàng đâu nữa".

Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Chẳng lẽ trước khi cô ấy bỏ đi huynh không để ý có dấu hiệu gì sao?"

Khóe mắt Phương Thất đột nhiên có chút ướt át, nói: "Tiếp đó huynh đây cẩn thận xem xét lại, đích thật trước lúc nàng ta bỏ đi cũng có một chút dấu hiệu báo trước, đáng tiếc là ngu huynh lúc ấy lại không tìm ra".

Du Mộng Điệp hỏi tiếp: "Là dấu hiệu gì?"

Phương Thất thở dài nói: "Đó là vài ngày trước đó, nàng ta đột nhiên trở nên buồn bã không nói chuyện, đôi mắt luôn ửng đỏ, thỉnh thoảng còn nổi cáu với huynh, ngu huynh tưởng rằng nàng đang hồi tưởng lại cái chết của cha mẹ nên trong lòng có chút nóng nảy mà thôi cho nên huynh chỉ dùng lời an ủi nàng ta, thật không nghĩ tới... thật không nghĩ tới..."

Du Mộng Điệp thở dài, hỏi tiếp: "Cô ấy không có lưu lại gì sao?"

Phương Thất gật đầu, buồn bã đáp: "Nàng ta chỉ để lại một bức thư, trong đó nói rằng nàng cũng vì bất đắc dĩ mà rời đi, không có nói rõ nguyên nhân".

Du Mộng Điệp cúi đầu, trầm tư không nói.

Hiên Viên Hoằng chậm rãi uống một chén rượu, sau đó lên tiếng: "Cô ta bỏ đi nhất định là có nguyên nhân, hơn nữa nhất định là một nguyên nhân mà không thể nói ra được".

Phương Thất gật đầu, đáp: "Vãn bối hiểu được, nhưng thật sự là không nghĩ ra tại sao lại thế".

Hiên Viên Hoằng nói: "Không nghĩ ra thì đừng nên nghĩ, nếu cô ta còn ở chỗ này thì sớm muộn gì hai người cũng gặp lại thôi".

Phương Thất chậm rãi gật đầu.

Hiên Viên Hoằng nói: "Bây giờ địch tối ta sáng, tiểu huynh đệ nghĩ trước mắt chúng ta nên làm gì đây?"

Phương Thất gật đầu, rồi chậm rãi uống một chén rượu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Binh pháp có câu, "tri kỷ tri bỉ bách chiến bất đãi; bất tri bỉ nhi tri kỷ, nhất thắng nhất phụ; bất tri bỉ, bất tri kỷ, mỗi chiến tất bại [1]". Chúng ta bây giờ đối với bọn chúng một chút cũng không biết, thiên thời địa lợi không ở bên chúng ta, vãn bối nghĩ trước tiên nên điều tra rõ ràng để xem bọn chúng là ai đã".

Hiên Viên Hoằng mỉm cười hỏi: "Có biện pháp gì không?"

Phương Thất cười khổ nói: "Vốn lần này bọn họ chúng chủ động xuất hiện, nếu vãn bối cẩn thận hơn thì đã tra ra một ít manh mối rồi, đáng tiếc lại không nắm bắt được cơ hội ấy, bây giờ chỉ có thể chủ động ra tay, đả thảo kinh xà thôi".

Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu.

*****

Đêm đã khuya.

Một vầng trăng sáng tròn lẳng lặng trôi trên phía tây bầu trời, ánh trăng nhu hòa như nước thắp sáng màn đêm của ngôi thành nhỏ trong sa mạc.

Không có một chút gió, bốn bề rất yên tĩnh.

Đột nhiên, có một bóng đen từ quán trọ Duyệt Lai phi thân lên, tiếp đó thân hình đạp trên mái phóng đi. Bóng đen bay trong màn đêm trông giống như một con chim ưng thật lớn, nhanh chóng vượt qua nhiều mái nhà, thân pháp nhanh đến nỗi khiến người nhìn vào cũng phân biệt không được là người hay chim nữa. Cuối cùng bóng đen đáp xuống một tòa tiểu viện yên tĩnh.

Đây là một tòa tiểu viện rất bình thường, rất thường thấy trong ngôi thành nhỏ này, bao quanh nó là bốn bức tường đất không quá cao, trong viện có trồng một vài loại hoa và vài cây bạch dương, bên cạnh có một dãy phòng.

Bóng đen bước đến và dừng lại trước một căn phòng, đưa tay gõ nhẹ cửa, không chờ có người lên tiếng đã đẩy cửa phòng bước vào, tiếp đó xoay người khép cửa lại.

Trong viện ánh trăng sáng như gương, trong phòng màn đêm vẫn bao trùm.

Bóng đen lẳng lặng đứng đó, không hề nói gì. Trong bóng tối đột nhiên vang lên giọng một người, hỏi: "Tình hình thế nào?"

Bóng đen đáp: "Hắn vẫn còn sống".

Người trong bóng tối suy nghĩ một chút lại lên tiếng: "Thật sự là không ngờ được".

Bóng đen đáp: "Vâng".

Người trong bóng tối lại nói: "Người trúng Ly Hồn Đoạn Mệnh châm sẽ chết chắc, thật không ngờ lão ăn mày kia thật có bản lĩnh".

Bóng đen cũng nói: "Đúng vậy, tuy nhiên cũng do Du Mộng Điệp của Minh Nguyệt sơn trang có mang theo Tuyết Liên Tục Mệnh tán cho nên mạng hắn mới được cứu".

Người trong bóng tối thở dài một chút rồi lên tiếng: "Thật sự là thất bại trong gang tấc, mạng của Phương Thất vẫn còn lớn".

Bóng đen cũng tiếp: "Bây giờ hai người con của Liễu Thiếu Kiệt đang ở cùng một chỗ với họ, cũng may là bọn chúng chả biết gì nên có thể tạm thời yên tâm".

Người trong bóng tối lại hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"

Bóng đen trả lời: "Bọn họ đã bắt đầu hoài nghi Trầm Tuyết Quân rồi".

Người trong bóng tối suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Hành động lần này của chúng ta thất bại, bọn họ có hoài nghi cũng phải thôi"

Bóng đen đáp: "Vâng".

Người trong bóng tối liền căn dặn: "Cẩn thận giám sát động tĩnh của bọn họ, không thể xem thường và vọng động".

Bóng đen đáp: "Vâng".

Người trong bóng tối tiếp tục hỏi: "Bọn họ có hoài nghi ngươi hay không?"

Bóng đen trả lời: "Không có".

Người trong bóng tối lại dặn dò: "Ngươi cũng phải cẩn thận đó".

Bóng đen đáp: "Thuộc hạ hiểu được".

Người trong bóng tối nói tiếp: "Ta vừa nhận được tin, Nam Cung Khiếu Không đang từ Hoài Nam đến đây, Hoài Nam cách nơi này mấy ngàn dặm, phỏng chừng hơn nửa tháng sau hắn mới tới, ngươi nhớ lưu ý".

Bóng đen đáp: "Vâng".

Người trong bóng tối nói: "Ngươi đi được rồi".

Bóng đen nói: "Thuộc hạ xin cáo lui!", sau đó nhẹ nhàng xoay người rồi mở cửa phòng, nhanh chóng lắc mình ra ngoài, tiếp đó khẽ khép cửa lại rồi phi thân lên mái nhà, biến mất trong bóng đêm.

Bóng đêm dày đặc.

Trong phòng màn đêm bao phủ.

Yên tĩnh, một sự yên tĩnh đến đáng sợ.

Một hồi lâu, trong bóng tối đột nhiên lại có tiếng vang lên: "Ngươi thật sự rất quan tâm đến hắn đúng không?"

Bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Một lúc lâu sau lại có một giọng nói nhẹ nhàng khác vang lên: "Ngươi có muốn giết hắn hay không?"

Một giọng lạnh lùng vang lên trong bóng tối: "Muốn".

Giọng nói nhẹ nhàng tiếp tục vang lên: "Đừng thương tổn đến hắn có được không?"

Một giọng cười lạnh lùng bỗng chốc phát ra, nói: "Bọn chúng hại chết Liễu đại ca, ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng tha cho bọn chúng sao?"

Người mang giọng nói nhẹ nhàng khẽ thở dài một tiếng.

Lại yên tĩnh.

Không còn ai nói nữa.

Trong màn đêm dày đặc và tĩnh lặng, xa xa truyền đến một hai tiếng gà gáy sáng.

Trời đã sắp sáng, đây là thời gian bóng đêm dày đặc nhất trước ánh bình minh.


[1] Binh pháp Tôn Tử: "Biết người biết ta, trăm trận không nguy; không biết người mà chỉ biết ta, một trận thắng một trận thua; không biết người, không biết ta, mọi trận đều bại".


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-134)


<