Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại quốc tặc - Hồi 331

Đại quốc tặc
Trọn bộ 349 hồi
Hồi 331: Đó là một con sói
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-349)

Siêu sale Lazada

Giang Long đời trước, văn phòng chính phủ luôn luôn khí thế, người Trung Hoa coi trọng thể diện, xây dựng tòa lầu chính phủ cao lớn đẹp đẽ hơn, cho thấy là ta có tiền không phải nghèo hèn cổ hủ, có thể đến chỗ ta đây đầu tư. Ngoài ra, sau lưng tự nhiên cũng có những thủ đoạn bẩn thỉu.

Không tốn thêm chút tiền, làm sao chăm sóc buôn bán làm ăn của bạn bè người thân được?

Buôn bán làm ăn với người thân bạn bè không kiếm được tiền, đương nhiên là sẽ không nhét được lợi ích gì cho quan viên.

Tuy nhiên, trong lịch sử Trung Hoa, cũng có một triều đại không coi trọng thể diện. Tất cả phòng ốc của nha môn đều rỉ nước, tường viện cũng sắp đổ, quan viên lại không dám tu sửa.

Đó chính là Minh triều, đặc biệt là trong thời kì Hồng Vũ.

Chu Nguyên Chương xuất thân là người bình thường, quê hương gặp phải thiên tai. Bởi vì quan viên tham ô tiền cứu tế lương bổng, cho nên cha mẹ huynh đệ từng người một chết đói trước mặt y. Vì thế mà y xuất gia làm hòa thượng, đi khất thực dọc đường, hoàn toàn chả khác gì so với ăn mày.

Cũng chính là vì đích thân trải nghiệm, cho nên y mới vô cùng xem trọng oán hận quan viên tham nhũng.

Đã ban bố ra pháp lệnh chống tham ô nghiêm khắc nhất, tham ô trên sáu mươi lượng bạc, chém ngay! Về sau lại giảm bớt điều kiện tham ô bạc xuống.

Giang Long xây dựng lại huyện Linh Thông, Huyện nha này tất nhiên cũng nằm trong đó. Xây dựng xong, cổng lớn huyện nha vô cùng rộng lớn cao to hùng vĩ. Đây đại diện cho sự uy nghiêm của triều đình, để phạm nhân sau khi nhìn thấy, liền sinh lòng sợ hãi, công đường thẩm án thì nghiêm túc trang trọng.

Ở sân sau, lại không hề có sửa chữa gì cả.

Phong cách nhìn chung khí thế sáng sủa, ngăn nắp rộng rãi.

Mỗi ngày đều có sai dịch vệ sinh quét tước trước cửa nha môn, quét dọn sạch sẽ bản đường xi măng trước cổng.

Tiền Đới xuống xe ngựa, liền nhìn thấy cổng lớn mới của huyện nha, lại nhìn quanh bốn phía, không khỏi gật đầu. Huyện nha này xây dựng lại thật đúng là rất đẹp. Văn sĩ trung niên hai mắt ánh lên tán thưởng. Tuy huyện nha không hề phí lực trang trí, nhưng nơi huyện nha này, điều cần chính là kiểu phong cách đơn giản rõ ràng như thế này.

- Bẩm đại nhân, công bộ Viên Ngoại Lang Tiền đại nhân cầu kiến.

- Mời vào.

Giang Long đã sớm biết tin, không hề thấy lạ.

Hà quản gia dùng sức giãy dụa, quay đầu nhìn phía sau, hai tên nha dịch tay gia tăng sức lực, còn đá cho mấy cú sau lưng, Hà quản gia không chịu được đau, liền hiền lành trở lại.

- Cảnh đại nhân!

Tiền Đới toàn thân áo gấm, một tay chắp sau lưng, dáng đi ung dung, bước đi ổn định chậm rãi từ cửa chính đi vào đại đường. Một tia mắt cũng không liếc nhìn, Hà quản gia tức thì hướng về Giang Long ở phía trên cười nói:

- Ta ngươi hai người tuy đều xuất thân kinh thành, nhưng đến tận hôm nay mới có may mắn gặp nhau.

- Tiền đại nhân xin bỏ quá cho, lần này ở trên đại đường, việc công quan trọng.

Giang Long đứng lên, từ xa chắp tay đối với Tiền đại nhân, xong ngồi trở lại.

- Tiền đại nhân đến đây lúc này, chắc chắn là vì việc Hà quản gia cưỡi ngựa tông người?

Tiền Đới thần sắc hơi ngẩn ra, ngay sau đó nhìn chằm chằm ánh mắt lấp lánh của Giang Long.

- Đúng vậy.

Tiếp theo lại tiếp tục hỏi:

- Không biết Cảnh đại nhân muốn xử phạt thế nào Hà quản gia?

- Không phải là bổn quan muốn xử phạt thế nào, là huyện nha có luật lệ.

Giang Long lên tiếng đính chính.

- Luật lệ huyện Linh Thông quy định ra, lại không phải là do Cảnh đại nhân quyết định ư?

Tiền Đới hừ lạnh.

Giang Long không giải thích nữa.

- Hà quản gia tông phải hai người đi bộ, một người già một đứa trẻ. Vết thương của người già và đứa trẻ tuy không nặng, nhưng vì bất ngờ chịu phải kinh hãi đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, theo luật lệ huyện nha, phạt mười lượng bạc.

Mười lượng?

Hà quản gia quỳ dưới đất giận dữ, cả đội ngũ hơn ba trăm người bọn họ ăn uống nghỉ ngơi một đêm ở trạm dịch chỉ tiêu hết có hơn hai lượng bạc mà thôi. Chỉ là tông phải hai người đi bộ, mà phạt những mười lượng? Thực ra trong mắt y mạng của một già một trẻ đó gộp lại cũng không đáng năm lượng bạc!

Nếu ở kinh thành, đừng nói chỉ là tông bị thương, là tông chết mấy người dân thường, lại có ai dám tìm đến Tiền phủ đòi công lý chứ?

- Còn gì nữa không?

Tiền Đới thần sắc thản nhiên, ung dung bình tĩnh.

- Đeo gông xiềng diễu phố, sau đó gia nhập đội tuần tra giúp đỡ duy trì trật tự và trị an giao thông, thời hạn bảy ngày.

Nghe đến đây, Hà quản gia đã giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng. Ngoài phạt bạc ra, lại còn phải đeo gông xiềng diễu phố nữa? Nếu thật sự bị xử phạt như thế, thì gã về sau đâu còn mặt mũi nào xuất hiện ở phố xá huyện Linh Thông? Nếu lại bị người ta ném trứng cùng rau quả thối nát nữa, thì không bằng gã tìm cái lỗ chui vào cho xong.

Về phần gia nhập đội tuần tra càng là điều không thể, gã theo đến huyện Linh Thông là hầu hạ Tiền Đới. Phải xử lý gọn gàng chu tất toàn bộ việc vặt vãnh bên người Tiền Đới, không để Tiền Đới để tâm vì việc này.

- Bạc ta nhận phạt, diễu phố cũng được.

Tiền Đới lúc này dùng giọng điệu thương lượng nói:

- Nhưng gia nhập đội tuần tra, duy trì trật tự và trị an giao thông việc này có phải là có thể dàn xếp một chút chứ?

- Dàn xếp thế nào?

Giang Long liếc nhìn Hà quản gia lộ ra thần sắc bất ngờ, vặn hỏi.

- Lần này bổn quan từ kinh thành xa xôi ngàn dặm đến huyện Linh Thông làm trợ thủ cho Cảnh đại nhân, nô bộc tôi tớ đem theo hơi nhiều, cần phải có Hà quản gia bên cạnh nghiêm khắc quản thúc mới được, rời xa gã, bản quan lại phải phân tâm đích thân xử lý, đến lúc đó sợ là không thể dốc hết sức trợ giúp Cảnh đại nhân mất.

Giọng điệu Tiền Đới chậm rãi trật trự rõ ràng.

- Không bằng thế này, bản quan có thể bỏ tiền thuê một người đi thay thế Tiền quản gia gia nhập đội tuần tra giúp đỡ làm việc.

- Bỏ tiền thuê mướn, không bằng phái hai tên hộ vệ thay thế.

Giang Long cười khẽ.

- Cũng được.

Tiền Đới hơi chút do dự, gật đầu đáp ứng, tiếp theo chắp tay nói:

- Bản quan vừa mới chuyển ra trạm dịch, đang muốn đi thuê nơi nghỉ chân, còn có rất nhiều việc phải sắp xếp, thêm đi đường quá sức mệt nhọc, đợi đến ngày mai lại đến huyện nha báo cáo, không biết ý Cảnh đại nhân thế nào?

- Tiền đại nhân hoàn toàn có thể nghỉ ngơi nhiều vài ngày mà.

Giang Long đứng lên đưa tiễn.

- Hiện giờ trời đông giá rét, công trình đào bới đường sông nhân tạo và cải tạo đồng ruộng tạm thời dừng lại. Tiền đại nhân mặc dù đã đến huyện nha, nhưng cơ bản cũng không có việc có thể làm.

- Sao lại vậy?

Tiền Đới lắc đầu.

- Bây giờ công trình dừng lại, bản quan đúng lúc có thể xem lại tài liệu đào móc công trình trước kia, tìm hiều chút khoản thu đào đường sông, có gì khó xử lý v. v... Trong lòng nắm rõ rồi, đầu xuân năm sau càng có thể trợ giúp tốt hơn cho Cảnh đại nhân đó.

- Cũng phải.

Giang Long đi xuống, sóng vai cùng Tiền Đới đi ra cổng huyện nha, hai người ai cũng không nhìn thấy Hà quản gia với sắc mặt lộ vẻ lo lắng.

Tiễn thẳng Tiền Đới lên xe ngựa, Giang Long mới dừng bước.

Tất Tác lúc này mới đi tới, theo sau là hai tên hộ vệ.

- Cảnh đại nhân, hai tên này sẽ thay thế Hà quản gia tới đội tuần tra.

Nói đến đây thì hạ giọng.

- Không biết việc áp giải Hà quản gia diễu phố, có phải là cũng có thể dàn xếp được?

- Dàn xếp thế nào?

Giang Long thần sắc khó đoán.

Tất Tác trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng.

- Có thể phái một người khác thế thân. Đương nhiên, tất nhiên là không thể thiếu lợi ích của Cảnh đại nhân được, bạc ròng năm mươi lượng!

- Năm mươi lượng?

Giang Long đột nhiên cười ha hả.

- Một con số lớn đấy. Năm mươi lượng bạc cũng đủ một gia đình dân thường mười người tiêu dùng trong mấy đời rồi!

Thấy Giang Long cười nói, Tất Tác liền biết là không hay.

Quả nhiên, Giang Long lúc này chăm chú nhìn vào đôi mắt Tất Tác, lạnh giọng nói:

- Vì sao Tiền đại nhân không dàn xếp chuyện này với bổn quan.

- Dạ dạ...

Tất Tác lắp bắp.

- Tiền đại nhân không cùng bổn quan dàn xếp, ngươi một kẻ tôi tớ thấp hèn, có tư cách gì dàn xếp với bổn quan?

Giang Long đột nhiên bước tới một bước quát hỏi.

Tất Tác chịu giận bùng phát trên người Giang Long, tình thế cấp bách, không kìm được rút lui, sắc mặt trắng bệch, biến đổi không chút màu máu nào.

Lúc trước khi Giang Long nói chuyện với Tiền Đới, giọng ôn hòa lộ vẻ rất dễ trò chuyện. Thế khiến Tất Tác cho rằng Giang Long tính khí dễ dãi, không ngờ Giang Long lại đột nhiên trở mặt.

Trong buồng xe, Tiền Đới hai mắt hơi khép, nghe thấy tiếng động bất giác khẽ nhíu mày.

Tiếp đó than nhẹ một tiếng.

Trung niên văn sĩ đã lên xe, cũng lại lắc đầu một hồi, trước bên ta ở tình thế xấu, sự ứng đối của công tử gia vô cùng hoàn mỹ, lại không ngờ Tất Tác cuối cùng tự mình làm chủ, khiến Giang Long nắm lấy cơ hội, thể hiện cứng rắn.

Quả thật là không sợ đối thủ mạnh, mà sợ đồng đội ngu.

Chỉ tiếc, Tiền Đới với trung niên văn sĩ đều không biết có câu nói này.

Than nhẹ xong, Tiền Đới hai mắt bỗng nhiên mở ra, trong con ngươi, lóe lên một luồng sắc bén, cái mặt của ta không phải dễ đánh vậy đâu!

Trung niên văn sĩ sau khi nhìn thấy, rủ đầu xuống, ông ta biết công tử nhà ta lập tức sẽ có phản kích.

Phu xe vẫy roi da, đoàn xe Tiền gia chầm chậm đi xa.

Lúc này hai tên nha dịch áp giải Hà quản gia quần áo xốc xếch tóc tai bù xù đi tới cổng huyện nha. Nhìn Hà quản gia bị trói với bộ mặt đỏ nhếch nhác khác thường, nghĩ gã ở kinh thành cũng gọi là có chút thanh danh, lại không ngờ bị bẽ mặt ở huyện Linh Thông.

Nếu bị truyền đi, gã thật còn mặt mũi nào gặp ai nữa.

Đang xấu hổ, gã sinh lòng oán độc. Thù này không báo, thề không làm người.

Tất Tác để lại hai tên hộ vệ liền được một nha dịch dẫn đến đội tuần tra. Vào đúng mùa đông, thời tiết lạnh lẽo khác thường, cho nên gia nhập đội tuần tra làm nhiệm vụ cũng không phải là nhiệm vụ tốt đẹp gì. Nếu mặc không đủ dày giữ ấm thì chắc chắn sẽ bị nứt da.

Trở về huyện nha, Trình Trạch đang ngồi với Tiêu Phàm.

- Hai vị tiên sinh cảm thấy công tử Tiền gia này thế nào?

Giang Long khẽ cười hỏi dò.

Tiêu Phàm lắc đầu.

- Không khớp với thanh danh truyền đi ở kinh thành, chỉ gặp mặt một lần, ta nhìn không thấu được.

Trình Trạch thì muốn nói lại thôi.

Giang Long lại hỏi dò, Trình Trạch chỉ là khẽ cười xua tay, có vẻ sâu xa khó hiểu.

Mãi đến sau khi Giang Long rời đi, Tiêu Phàm hỏi, Trình Trạch mới lạnh giọng nói:

- Đó là một con sói.

Sói?

Độc ác, xảo quyệt.

Tiêu Phàm biết rõ Trình Trạch nhìn người chuẩn xác, không khỏi kinh sợ, đánh giá này là không nhẹ rồi.

- Vậy sao ngươi không nhắc nhở một tiếng, để thiếu gia cẩn thận phòng bị chút.

- Tạm thời y vẫn chưa dám làm gì thiếu gia đâu.

Trình Trạch trả lời nói.

Nhưng những người khác thì không biết được...

Câu này Trình Trạch không nói ra.

Hà quản gia bị trói diễu phố, đương nhiên gợi người qua đường vây xem, khi có người hỏi, hai tên nha dịch áp giải Hà quản gia liền nói to trả lời nguyên nhân. Nghe nói là có người cưỡi ngựa tông phải người khác, dân chúng bàn tàn xôn xao, còn có người đoán Hà quản gia có phải là gặp phải kẻ ăn vạ không.

Đối với việc huyện Linh Thông xuất hiện kẻ ăn vạ, Giang Long lại không dốc sức chấn chỉnh, thực ra nếu muốn trừng trị, thì ở cổ đại tất cả do Giang Long định đoạt, cực kỳ đơn giản, lại không phải để ý gì mà bình đẳng nhân quyền hay cái gì cả.

Sở dĩ bỏ mặc, chính là muốn để người từ bên ngoài đến cẩn thận một chút. Đừng ỷ có chút thân phận thì cho rằng bản thân tài trí hơn người mà có thể làm bừa.

Những kẻ vô lại ăn vạ kia cũng không ngốc, tìm con dê béo đương nhiên là tìm loại mới lần đầu đến huyện Linh Thông rồi, cho nên tạm trước mắt chưa gây nên nguy hại lớn gì.

------oOo-----


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-349)


<