← Hồi 11 | Hồi 13 → |
Thanh Thanh không biết đánh cờ vây, đứng cạnh xem giây lát nản chí ngay, lại thêm trên vai bị thương, tinh thần mỏi mệt, liền gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Mộc Tang đạo nhân bảo Uyển Nhi rằng:
- Tiêu đại nương đỡ y vào phòng cô ngủ đi.
Mặt đỏ bừng, Uyển Nhi giả vờ không nghe, nghĩ thầm: “Vị trưởng này điên rồi chắc?” Mộc Tang ha hả cười và nói:
- Y là con gái đấy, cô sợ cái gì?
Uyển Nhi hỏi Thừa Chí rằng:
- Viên tướng công, có thật thế không?
Thừa Chí vừa cười vừa trả lời:
- Nàng mặc giả trai để đi lại bên ngoài cho tiện.
Uyển Nhi mỉm cười, đỡ Thanh Thanh vào trong nhà. Thanh Thanh gượng nói:
- Tôi không mệt, tôi còn muốn xem.
Lúc ấy, tuy nói vậy, nhưng nàn đã buồn ngủ, mắt đã híp lại rồi. Uyển Nhi tuy ít tuổi nhưng giàu kinh nghiệm, liền một mặt an ủi nàng:
- Chị muốn xem cũng được, hãy vào nghỉ một chốc, lát lại ra xem.
Uyển Nhi đỡ Thanh Thanh về phòng mình cởi khăn đầu ra, quả nhiên thấy nàng là con gái thật. Trên đầu còn cắm hai chiếc ngọc trâm.
Một mặt đánh cờ, một mặt nghĩ tới cuộc hẹn ước đêm mai của vợ chồng nhị sư huynh, Thừa Chí tâm thần bất định, đi nhầm liền hai nước, trấn định lại tinh thần sực nghĩ đến câu chuyện vừa rồi, liền cất tiếng hỏi:
- Tại sao đạo trưởng biết nàng là gái?
Mộc Tang ha hả cười nói:
- Tôi với Thôi thúc thúc năm hôm trước đã gặp cậu rồi, muốn dò xét xem võ nghệ và nhân phẩm của cậu ra sao, cho nên cứ lén lút như vậy. Này, cẩn thận tôi ăn quân đây này… Võ công của cậu đã giỏi lắm rồi. Tuy cậu chưa chắc đã thắng nổi sư phụ, nhưng đối với tôi, tôi tất phải thua.
Thừa Chí vội đứng dậy khiêm tốn và cảm tạ rằng:
- Nhờ ơn của đạo trưởng mới đưọc như vậy. Mấy ngày gần đây nếu đạo trưởng rỗi rãi, xin chỉ giáo thêm cho cháu ít tí võ nữa.
Mộc Tang cười nói:
- Cậu đánh cờ với tôi, có bao giờ mất công đánh không đâu. Nhưng bây giờ, võ nghệ của tôi cậu đã học hết rồi. Và còn giỏi hơn tôi là khác. Có lẽ tôi phải nhờ cậu dạy vài miếng thì đúng hơn. Ha, ha, tôi bị xâm nhập góc này rồi… Học giỏi võ tất nhiên là khó rồi, mà nhân phẩm của cậu mới thật là hiếm có. Một người thiếu niên tuổi trẻ ngày đêm gần một thiếu nữ xinh đẹp, lúc nào cậu cũng giữ tư cách đứng đắn và lễ phép nên tôi với Thôi thúc thúc không những thâm tâm khen ngợi cậu, mà còn chịu phục cậu là khác.
Thừa Chí mặt đỏ bừng, trong lòng nghĩ thầm: “Nếu mình có gì xấu xa có phải là nguy không. Ông ta theo dõi mấy ngày liền mà mình không hay biết tí gì. Như vậy, đủ thấy khinh công của ông ta cao siêu như thế nào?” Lúc ấy, bỗng nghe bên ngoài có tiếng động nho nhỏ, biết có người tới rình mò, thấy Mộc Tang làm thinh, Thừa Chí cũng để mặc, tiếp tục đánh cờ. Mộc Tang nói:
- Lúc nãy cử động của Nhị sư tẩu cậu, ta đều trông thấy hết. Cậu cứ yên chí, ngày mai ta sẽ giúp cậu đối phó với vợ chồng họ.
Thừa Chí nói:
- Đệ tử không muốn đấu với anh chị ấy. Xin đạo trưởng giảng hòa hộ cho thì hơn.
Mộc Tang lại nói:
- Sợ gì? Cậu cứ việc ra tay đánh đi. Sau này sư phụ cậu có khiển trách, thì cậu cứ nói là tôi bảo cậu đánh đấy!
Nói tới đây, trên mái nhà lại có bốn người nhảy xuống. Cộng với ba bóng người lúc trước là bảy người.
Một luồn gió mạnh đưa tới, bốn chiếc phi tiêu nhắm Mộc Tang và Thừa Chí phi tới. Mộc Tang quơ tay lên chộp hết bốn ám khí đó để lên mặt bàn, mắt vẫn nhìn vào bàn cờ coi như không có việc gì xảy ra cả. Những người ở bên ngoài nổi giận, cả bảy người do cửa giữa xồng xộc tiến vào, ai nấy trong tay đều có khí giới. Mộc Tang cười nói:
- Cậu có thể một lúc ăn hết bảy quân của tôi không?
Thừa Chí hiểu ý trả lời rằng:
- Đệ tử thử xem đã.
Lúc ấy hai người đi đầu cúi mình xuống đỡ đồng bọn đang nằm dưới đất. Còn năm người kia thì hùng hổ xông lại chém Mộc Tang và Thừa Chí. Nắm một số quân cờ ném ra, Thừa Chí tung mạnh ra chỉ nghe mấy tiếng, kẻ địch đều bị quân cờ ném trúng yếu huyệt, bọn này buông đao kiếm rơi xuống mặt gạch kêu “loảng xoảng.” Thanh Thanh ngủ xong, nghe tiếng động liền nhanh lẹ chạy ra thấy Thừa Chí và Mộc Tang đánh cờ, có quân cờ nằm trên mặt đất lại có bảy tên đại hán. Sợ ảnh hưởng đến nước cờ của Mộc Tang và Thừa Chí, Thanh Thanh chẳng dám lên tiếng hỏi, chỉ vỗ tay ba cái, mọi người trong nhà chạy ra. Uyển Nhi sai tất cả vây chặt bảy tên đại hán vào chính giữa tấn công ào ạt… Nửa tiếng sau, Thừa Chí thua ba quân. Mộc Tang cười nói:
- Võ công của cậu đã tiến khá xa, còn chuyện đánh cờ thì không thấy cao tí nào cả.
Thừa Chí đáp:
- Nước cờ của đạo trưởng kỳ diệu quá, đệ tử không sao đỡ nổi.
Mộc Tang quay đầu lại nói với Uyển Nhi rằng:
- Cô cho người khám xét trong người chúng xem.
Uyển Nhi ra lịnh, bọn gia đinh liền cúi xuống khám xét mười tên gian đồ. Thấy trong người chúng, ngoài chút ít tiền bạc, vài thứ ám khí ra, còn có mấy phong thơ và mấy cuốn sổ tay ghi chú những ám hiệu (tiếng lóng để nói riêng cho nhau hiểu). Có một phong thơ của Đa Nhĩ Cổn viết cho Thái giám Tào Háo Thuần. Trong thơ nói rõ vì Sơn Hải quan khám xét nghiêm nhặt quá, Đa Nhĩ Cổn phả sai sứ giả đi vòng qua đường bể tới và dặn Thái giám họ Tào cứ việc định các điều cơ mật với sứ Hồng Thắng Hải, vân vân… Mộc Tang cả giận la lớn:
- Những quân gian tặc này càng ngày càng to gan lớn mật. Trước mắt trong tay tay mà chúng còn đòi muốn cứu đi!
Liền đó ông ta giơ chân phải đá một cái, một tên gian nhào lộn, Mộc Tang định đá nữa, thấy vậy Thừa Chí vội ngăn lại:
- Thưa đạo trưởng, xin để chúng lại. Đệ tử xử lý đủ rồi.
Trong khi giận Mộc Tang còn muốn xé mấy lá thư, nhưng Thừa Chí đã cản lại, liền nói:
- Vậy ta cũng nghe theo nhưng ngày mai, ngươi đến đây gặp bần đạo.
Dù vậy vẫn còn hứng thú, hai người đánh liền mười ván đến mới chịu thôi.
Còn thức một mình, Thừa Chí suy tính giây trong lòng ray rức, thù cha ta chưa báo được. Những thư từ và tín vật này có lẽ là trời ban cho ta dịp may để ta được lén vào trong cung trả thù cho cha ta. Nghĩ đoạn, chàng giải huyệt cho một người tỉnh dậy, hỏi y xem ai là Hồng Thắng Hải. Thì thấy người đó mặt mũi tuấn tú, ngoài ba mươi tuổi. Thừa Chí tới gần giải huyệt cho y tỉnh dậy, xét hỏi mọi điều, Hồng Thắng Hải bướng bỉnh nhứt định không chịu nói. Thừa Chí nghĩ thầm: “Y ở trước mặt đồng đảng, mới không chịu xưng như vậy.” Thừa Chí sai gia đinh dẫn y vào trong thơ phòng liền hỏi:
- Anh là sứ giả của Cửu Vương, chắc phải là một tay hảo hán. Bây giờ tôi hỏi anh điều gì, anh trả lời điều đó. Nếu anh không nói thật, tôi sẽ làm anh phải đau đớn và chết dần.
Hồng Thắng Hải nổi giận nói:
- Tên yêu đạo kia, ngươi muốn sử dụng tà pháp. Dù có chết ta cũng không phục.
Thừa Chí nói:
- Thế ra anh cho anh võ nghệ tinh cường lắm phải không. Tôi nói để anh rõ: Anh là người Hán mà chịu làm tôi tớ Phiên bang thật là nhục nhã và đáng chết lắm, anh còn kêu oan gì nữa. Nếu anh không phục, tôi vui lòng để cho anh đấu võ lại, nhược bằng anh thua, tôi hỏi gì anh phải thành thật mà trả lời.
Thừa Chí biết tên đó võ nghệ cũng khá, muốn thâu phục để sau này phục vụ cho mình. Hồng Thắng Hải cả mừng nghĩ thầm: “Vừa rồi không hiểu tại sao yếu huyệt của mình bị tê một cái là ngã lăn đùng. Tất là tên yêu đạo sử dụng pháp thuật. Bây giờ tên yêu đạo kia đã vắng mặt. Tên thiếu niên này địch ta sao nổi? Dại gì ta lại không nhận lời y nhỉ?” Nghĩ đoạn, y liền trả lời:
- Được, nếu ta thua, ngươi muốn hỏi gì ta trả lời ngay.
Thừa Chí đi đến cạnh y, hay tay cầm dây thừng, chỉ khẽ dùng sức, dây thừng trói chân Hồng Thắng Hải đứt liền. Hồng Thắng Hải rất ngạc nhiên vì dây thừng trói chân tay y là dây gai rất chắc. Y đã dùng sức cựa thử mà không thấy suy xuyễn tí nào. Ngờ đâu Thừa Chí chỉ khẽ giựt một cái, cả sợi dây thừng đứt làm mấy đoạn ngay. Trong lòng khinh nhờn thấy vậy sợ hãi ngay, Hồng Thắng Hải liền nói:
- Ngươi muốn đấu như thế nào? Chúng ta ra ngoài kia đấu quyền hay đấu khí giới cũng được.
Thừa Chí cười nói:
- Ta dùng quân cờ ném trúng yếu huyệt của anh mà anh lại tưởng sử dụng yêu pháp. Thật là buồn cười! Coi thân pháp của anh nhảy vào sảnh này, tôi đã biết anh có học qua nội công.
Hồng Thắng Hải lại giựt mình kinh hãi, trong lòng nghĩ thầm: “Quái lạ, khi ta nhảy vào trong sảnh, thấy mắt hai người cứ nhìn vào bàn cờ, hình như không biết gì cả. Ngờ đâu hành động của mình đều lọt hết vào mắt của họ.” Nghĩ xong, y gật đầu.
Thừa Chí lại nói:
- Nếu vậy chúng ta cứ thử sức ở đây nhé.
Hồng Thắng Hải đáp:
- Vâng, chẳng hay các hạ quý tánh đại danh là gì?
Thừa Chí cười nói:
- Chờ lúc nào anh thắng, tôi sẽ cho hay sau.
Hồng Thắng Hải liền đứng thế chờ Thừa Chí đứng dậy. Thừa Chí cứ ngồi yên, mài mực cầm bút, trải tờ giấy trắng ra, rồi nói:
- Tôi ở đây viết, viết cái gì nhỉ? À, viết bài Đường thơ “Binh Xa Hành” của “Đỗ Công Bộ” vậy.
Thấy chàng bảo tỷ võ mà lại ngồi viết thơ, Hồng Thắng Hải ngạc nhiên vô cùng, cũng ngồi xuống xem.
Thừa Chí nói:
- Anh đừng ngồi!
Chàng giơ bàn tay trái ra nói tiếp:
- Nếu anh đẩy được tôi di chuyển mà những chữ tôi đang viết đây có nét nào cong queo là coi như anh đắc thắng, tôi tha anh ra khỏi đây ngay. Nếu tôi viết xong bài thơ mà anh không làm gì nổi tôi, thì tôi hỏi điều gì anh phải thành thật trả lời, chớ không được giấu diếm nửa câu.
Hồng Thắng Hải cả cười nghĩ thầm: “Thằng nhỏ này mới ra đời, không biết trời cao đất rộng là gì có khác. Nó tự thị võ nghệ cao cường, mà dám khinh ta đến thế. ừ! Phải đấy, có lẽ nó thấy ta mi thanh mục tú tưởng ta không có chút bản lãnh nào mới bảo ta thử tài như vậy.” Y liền nói:
- Đấu như thế này không được công bằng.
Thừa Chí cười nói:
- Không sao. Tôi đã bắt đầu viết đây, anh cứ ra tay đi!
Thừa Chí viết được ba chữ, Hồng Thắng Hải đã vận sức vào bàn tay, song chưởng dùng thế “Bài Sơn Đảo Hải” đẩy mạnh tay trái của Thừa Chí, Thừa Chí khẽ chếch bàn tay vào bàn để cho sức của đối phương lướt đi. Thấy thế đầu không làm gì nổi Thừa Chí, Hồng Thắng Hải liền dùng bàn tay phải đè xuống, bàn tay trái nâng lên, kẹp cánh tay đối phương vào giữa. Y tưởng chỉ dùng sức một cái là cánh tay của Thừa Chí phải gãy đôi. Thừa Chí vẫn viết thơ như thường, miệng nói:
- Thế này là “Thăng thiên Nhập địa” là một thế võ tuyệt tác của phái “Bột Hải” tỉnh Sơn Đông. Vậy anh là môn phái “Bột Hải” phải không.
Một mặt nói, chàng một mặt rút cánh tay lại, tựa như con cá chui ở trong hai bàn tay Hồng Thắng Hải ra. Chỉ nghe “bộp” một tiếng, Hồng Thắng Hải không kịp thu hai tay lại, đã tự tát vào mình một cái rồi. Y cả giận, giở hết tuyệt học của phái “Bột Hải” ra tấn công. Thừa Chí tay phải vẫn viết thơ không ngừng, tay trái ung dung đỡ hết các thế võ của đối phương. Chỉ thấy cánh tay trái chàng giơ ra co vào, mắt chàng chăm chú vào bài thơ đang viết, người vẫn ngồi yên như tượng đá như thế cho tới thế võ cuối cùng của Hồng Thắng Hải là “Trãm Giao quyền” sắp sử dụng xong. Chàng mới lên tiếng nói:
- Thế võ “Trãm Giao quyền” của anh còn chín miếng nữa mà bài thơ của tôi sắp viết xong. Thôi được, để tôi chờ anh. Bây giờ anh đánh một miếng là tôi viết một chữ vậy.
Hồng Thắng Hải giựt mình sợ hãi, nghĩ thầm: “Sao y lại thuộc quyền pháp của ta đến thế? Nhưng ta chưa hề thấy chưởng pháp của y bao giờ. Nếu bảo y là người đồng môn lại không đúng!” Nghĩ xong, y xử nốt chín miếng quyền kia. Lúc này y không mong đánh đổ được Thừa Chí, chỉ hy vọng làm cho Thừa Chí nhích người và nét chữ cong queo là y có thể thoát thân được. Nhưng sử dụng đến miếng thứ bảy vẫn không làm gì nổi Thừa Chí. Hồng Thắng Hải vắt hai tay lên đầu, húc mạnh vào người Thừa Chí. Y tưởng võ công của đối phương có giỏi chịu nổi cái húc này, nhưng còn cái ghết tất nhiên phải chuyển động. Ngờ đâu, y càng cáu kỉnh, càng dùng quá sức, đã phạm điều tối kỵ trong võ phái vì làm như thế y muốn ngừng tay hay kềm hãm sức lại không được nữa.
Quả nhiên, y thấy khĩu tay bị đối phương nâng lên, rồi không biết một sức mạnh ở đâu tới, không đứng vững được nữa, cả người ngả ngửa về phía sau và bay bổng lên trên không, lộn liền ba vòng. Chỉ nghe “thìn” một tiếng, y đã ngã ngồi xuống đất, tối tăm cả mặt mũi. Mấy phút sau y mới định thần đứng dậy được.
Lúc ấy Tiêu Uyển Nhi bưng một ấm chè mới pha bước vào và nói rằng:
- Viên tướng công, chè Long Tĩnh mới pha, mời tướng công xơi cho đỡ khát.
Thừa Chí uống một ngụm trà, cất tiếng khen ngon, rồi đưa bài thơ vừa viết xong cho Uyển Nhi xem và hỏi:
- Tiêu cô nương làm ơn xem hộ bài thơ này có chữ nào viết hư và có nét nào cong hay không?
Uyển Nhi cầm bài thơ lên xem một lát rồi cười nói:
- Viên tướng công quả thật là văn võ toàn tài. Chẳng hay tướng công có vui lòng cho tôi bài thơ này hay không?
Thừa Chí trả lời:
- Chữ tôi xấu lắm. Bài thơ này là tôi đánh cuộc với anh bạn kia mà viết ra đó thôi. Xin cô nương đừng cho người khác trông thấy, khỏi người ta chê cười.
Uyển Nhi cám ơn, gấp bài thơ đó bỏ vào túi rồi đi vào nhà trong.
Thừa Chí hỏi Hồng Thắng Hải rằng:
- Cửu Vương cử anh đến liên lạc với Tào Háo Thuần để thương lượng việc chi?
Hồng Thắng Hải ú ớ không dám nói. Thừa Chí lại nói:
- Vừa rồi chúng ta đã đánh cuộc, và anh có thắng tôi đâu?
Hồng Thắng Hải cúi đầu khẽ đáp:
- Võ nghệ của tướng công quả thật kinh người. Từ nhỏ tới giờ chưa hề thấy qua, và cũng chưa hề nghe qua.
Thừa Chí nói:
- Anh thử rờ vào xương sườn thứ hai ở phía dưới vú bên trái thử xem?
Hồng Thắng Hải nghe lời rờ vào chỗ đó, giựt mình sợ hãi và nói:
- Chỗ đó tê liệt không thấy đớn đau gì cả?
Thừa Chí lại nói:
- Anh lại rờ phía lưng bên phải xem?
Hồng Thắng Hải vừa đụng tay vào chỗ đó bỗng rú lên một tiếng rồi nói làm sao bên này lại đau thế?
Thừa Chí mỉm cười nói:
- Thế thì phải rồi.
Chàng rót một chén nước vừa uống, giở một cuốn sách trên bàn ra đọc, bỏ mặc Hồng Thắng Hải, không thèm ngó ngàng gì đến. Lúc này Hồng Thắng Hải khó nghĩ quá, muốn ở, không phải, muốn đi cũng không dám, thật là tiến thối lưỡng nan. Một lát sau, Thừa Chí mới ngửng đầu lên nói:
- Anh vẫn còn chưa đi ư?
Hồng Thắng Hải mừng quá liền hỏi:
- Tướng công tha tôi đấy à?
Thừa Chí nói:
- Anh tự đến không do tôi mời anh, vậy nay anh đi tôi cũng không giữ anh đâu.
Hồng Thắng Hải cả mừng, liền đứng dậy và nói:
- Tôi không dám quên ơn tướng công.
Thừa Chí gật đầu, lại cúi xuống tiếp tục đọc sách như thường. Y sở đi ra cửa giữa có người cản trở, nên đẩy cửa sổ phi thân ra ngoài, quay đầu lại nhìn, thấy Thừa Chívẫn đọc sách, không có vẻ theo đuổi, trong lòng mới yên tâm, nhảy lên mái nhà chạy thẳng.
Thấy Thừa Chí cứu cha mình thoát khỏi tai nạn, Uyển Nhi cảm động vô cùng. Lúc ấy, trời đã sắp sáng, nàng vẫn còn thức, thấy trong sảnh có ánh sáng đèn, biết Thừa Chí chưa đi ngủ, liền sai tỳ nữ làm mấy món điểm tâm rồi nàng bưng vào cho chàng ăn. Thấy Thừa Chí đang đọc cuốn Hán thư, nàng nói:
- Viên tướng công còn chưa đi nghỉ ư? Xin dùng chút điểm tâm này.
Thừa Chí đứng dậy cám ơn và nói:
- Cô nương đi nghỉ đi, đừng tiếp tôi nữa. Tôi còn phải ở lại đây chờ đợi một người… Vừa nói tới đây, đã có một người nhảy qua cửa sổ vào, Uyển Nhi giựt mình nhìn kỹ mới hay người đó là Hồng Thắng Hải. Cúi đầu chào Uyển Nhi xong, Hồng Thắng Hải tiến đến trước mặt Thừa Chí quỳ xuống và nói:
- Viên anh hùng, tiểu nhân đã biết lỗi rồi. Xin anh hùng cứu vớt cho tiểu nhân khỏi chết!
Thừa Chí giơ tay ra đỡ, Hồng Thắng Hải cứ quỳ không chịu đứng dậy, rồi khẩn khoản nói:
- Từ nay trở đi, tiểu nhân nhứt định hối cải. Xin Viên anh hùng xá lỗi cho.
Uyển Nhi đứng cạnh trố mắt lên nhìn, ngạc nhiên không hiểu. Chỉ thấy Thừa Chí hay tay dùng sức hất lên một cái, Hồng Thắng Hải lộn ngược về phía sau một vòng.
“Đùng” một tiếng, y đã ngồi phệt xuống đất, rồi rờ tay vào sườn bên trái và phía sau lưng, vẻ mặt hớn hở. Y lại ấn mạnh vào giữa ngực, bỗng cau mày buồn rầu.
Thừa Chí nói:
- Anh có hiểu không?
Có là người thông minh lanh lẹ, Hồng Thắng Hải mới được Cửu Vương cho là sứ giả, thấy Thừa Chí nói như vậy, y sực nghĩ lại, hiểu ngay tức thì, liền nói:
- Viên anh hùng muốn hỏi điều gì, tiểu nhân xin nói thật ngay.
Biết hai người nói chuyện cơ mật đại sự, Uyển Nhi vội cáo lui. Thì ra, Hồng Thắng Hải rời khỏi nhà họ Tiêu, chạy thẳng về khách sạn, cởi áo ra xem, thấy trước ngực có một dấu vết đỏ, to bằng đồng tiền, rờ mó vào không thấy đau đớn gì cả. Còn chỗ dưới nách có ba điểm đen bằng hạt đậu thì đau đớn vô cùng. Lúc ấy, y mới hay, khi đấu sức bị đối phương đánh bị thương mà không hay. Y liền ngồi xếp bằng tròn, điều khí phản nguyên, vận dụng nội công. Ngờ đâu, y vừa nhịn hơi một cái, dưới nách đã đau như dao cắt, vội nằm thẳng xuống, mới thấy đỡ đau. Thử liền ba lần, đều đau như thế cả, y mới sực nhớ ra trong võ thuật có gọi là Hỗn Thiên Công.
Thứ võ này có thể mượn sức kẻ địch đánh lại khiến kẻ địch bị thương không hay biết gì. Nếu kẻ địch để yên không chữa, chỉ trong một trăm ngày là vết thương sưng lên chết liền. Y càng sợ, liền nghĩ thầm: “Ngoài Thừa Chí ra, không ai có thể cứu nổi.” Vì vậy, y lại phải quay trở lại.
Thừa Chí nói:
- Người anh đã bị thương hai chỗ. Chỗ thấy đau đớn, tôi đã chữa khỏi cho rồi. Còn một chỗ không đau, ba tháng sau, vết thương tê đó lan rộng đến trái tim, anh sẽ hết thọ!
Hồng Thắng Hải vái lạy đầu chạm đất “cồm cộp”, Thừa Chí nghiêm nét mặt nói:
- Anh nối giáo cho giặc, nhận kẻ thù làm cha, tội đó không sao dung thứ được. Tôi muốn hỏi anh có muốn ********* tội lập công không?
Hồng Thắng Hải ứa nước mắt nói:
- Từ khi tiểu nhân làm việc này có lúc đêm khuya tự vấn lương tâm, cũng cảm thấy có lỗi với tiền nhân, nhục mạ tổ tiên. Chỉ vì một việc năm nọ, dồn tiểu nhân vào đường cùng mới chịu làm như vậy.
Thừa Chí thấy y có vẻ hối lỗi ăn năn thật, mới hỏi:
- Anh hãy đứng dậy, ngồi xuống ghế thong thả mà nói. Ai dồn anh vào con đường cùng?
Hồng Thắng Hải đáp:
- Là Phi Thiên Ma Nữ Tôn Trọng Quân và Quy nhị nương của phái Hoa Sơn.
Thấy y nói như vậy, Thừa Chí ngạc nhiên vô cùng, vội hỏi:
- Cái gì? Là thầy trò chị ta ư?
Hồng Thắng Hải biến sắc mặt hỏi:
- Viên anh hùng quen biết thầy trò nó hay sao?
Thừa Chí đáp:
- Vừa rồi tôi còn đấu với họ nữa.
Nghe chàng nói như vậy, Hồng Thắng Hải vừa mừng vừa lo. Y lo vì hay tin người đó ở Nam Kinh, chỉ sợ gặp gỡ dọc đường là nguy hiểm đến tánh mạng ngay. Y mừng là Thừa Chí một người bản lãnh cao cường như vậy, lại là địch thủ của kẻ thù mình. Y liền nói:
- Hai mụ đó bản lãnh cao cường lắm nhưng tôi quyết chúng không phải là địch thủ của Viên anh hùng đâu. Thầy trò nói thủ đoạn độc ác lắm. Việc gì chúng cũng dám làm. Viên anh hùng nên cẩn thận thì hơn.
Hừ một tiếng, Thừa Chí lại hỏi:
- Tại sao thầy trò chúng lại áp bức anh như vậy?
Hồng Thắng Hải trầm ngâm giây phút trả lời:
- Tiểu nhân không dám nói dối. Tiểu nhân vốn dĩ làm giặc bể ở ngoài khơi tỉnh Sơn Đông. Có một người anh em kết nghĩa mê sắc đẹp của Tôn Trọng Quân. Nhờ người đánh tiếng, nó không nhận lời người ta thì thôi, chẳng nói chẳng rằng, đến cắt hai tai nghĩa huynh tôi. Tiểu nhân thấy vậy trong lòng phẫn uất, hẹn cùng mấy chục anh em bắc cóc nó về, định ép nó lấy nghĩa huynh tiểu nhân. Ngờ đâu, sư mẫu nó Quy nhị nương đuổi theo tới, giết chết nghĩa huynh tiểu nhân cùng tất cả các bạn khác. May tiểu nhân nhanh chân mới thoát khỏi tai ách.
Thừa Chí nói:
- Họa ấy tự anh gây nên đấy chớ.
Hồng Thắng Hải đáp:
- Tiểu nhân cũng biết việc đó làm lỗ mãng quá, mới gây nên họa lớn nên thoát thân khỏi chết, tiểu nhân cũng không dám lộ diện. Hai mụ đó không biết ai cho chúng hay tin quê quán của tiểu nhân, chúng đến nơi giết chết bà mẹ tiểu nhân đã ngoài bảy mươi và còn giết cả vợ lẫn hai đứa con của tiểu nhân. Nghĩa là chúng giết sạch toàn gia của tiểu nhân.
Thấy y vừa kể vừa khóc, Thừa Chí biết y nói thật, gật đầu vài cái, tỏ vẻ đã tin.
Hồng Thắng Hải nói tiếp:
- Nếu đánh thì tiểu nhân không đánh nổi thầy trò nó. Nhưng mối thù này không trả được thì chịu sao nổi… Vì vậy tiểu nhân hết cách mới lên Liêu Đông phò Cửu Vương… Nói tới đây, y vừa phẫn uất, vừa đau lòng, Thừa Chí nói:
- Họ giết mẹ, vợ, và con anh tuy hơi quá đáng thật nhưng cũng tự anh mà nên trước. Vả lạ việc đó là tư thù, sao anh lại có thể đầu hàng Phiên bang cam chịu làm Hán gian như thế?
Hồng Thắng Hải đáp:
- Bây giờ tiểu nhân chỉ cầu Viên anh hùng trả hộ mối thù đó cho, muốn sai tiểu nhân làm gì, tiểu nhân vui lòng tuân theo.
Thừa Chí nói:
- Báo thù ư? Đời này anh khỏi mong. Vì Quy nhị nương võ công rất giỏi. Tôi cũng không phải địch thủ của nàng. Anh mau mau hối cải, làm lại một người lương thiện. Còn việc Cửu Vương sai anh đi gặp Tào thái giám làm gì.
Lúc này, Hồng Thắng Hải không dám giấu diếm nữa, kể hết sự thể cho Thừa Chí nghe. Thì ra Đa Nhĩ Cổn hẹn Tào thái giám làm nội ứng và khi quân Thanh đánh tới cửa thành Bắc Kinh, Tào thái giám phải mở cửa thàn ra hiến thành. Nghe y kể xong, Thừa Chí mừng thầm liền hỏi:
- Anh muốn cải tà quy chánh không? Hay là đành chịu ba tháng sau chết vì vết thương nọ.
Hồng Thắng Hải đáp:
- Viên anh hùng điềm chỉ cho tiểu nhân một con đường đi, có khác gì phụ mẫu tái sanh của tiểu nhân.
Thừa Chí nói:
- Thôi được. Vậy anh hãy theo tôi làm tùy tòng cho tôi.
Hồng Thắng Hải cả mừng, quỳ sụp xuống đất lạy ba lạy. Thừa Chí nói:
- Từ giờ trở đi, anh đừng có gọi tôi là anh hùng hảo hán nữa.
Hồng Thắng Hải đáp:
- Vâng, tôi xin kêu ngài là tướng công.
Nói xong, y mừng thầm, bụng nghĩ: “Ta cứ theo hầu người. Bây giờ không còn sợ Quy nhị nương và Tôn Trọng Quân đến hãm hại nữa. Ba tháng sau, vết thương của ta có làm nguy tất nhiên ngươi cũng phải chữa cho ta.” Nghĩ đoạn, y cảm thấy trong người khoan khoái và tỉnh táo hơn lúc làm Hán gian nhiều.
Bận suốt một đêm trường, Thừa Chí đã thấy mệt liền vào nhà trong đi ngủ và còn cho Hồng Thắng Hải ngủ chung một phòng. Thấy Thừa Chí tín nhiệm mình như vậy, Hồng Thắng Hải lại càng cảm động thêm. Ngủ đến giữa trưa, Thừa Chí mới thức dậy, vừa rửa mặt xong, đã thấy Mộc Tang cầm bàn cờ, Thanh Thanh bưng quân cờ bước vào. Thanh Thanh cười nói:
- Đến lúc này anh mới dậy. Đạo trưởng chờ anh đã lâu lắm rồi. Nào mau đánh cờ đi.
Thừa Chí đưa mắt nhìn Thanh Thanh bỗng nhiên cười khì. Thừa Chí vừa cười vừa hỏi:
- Anh cười cái gì thế?
Thừa Chí vừa cười vừa đáp:
- Chắc đạo trưởng đã nhận lời cho chú cái gì phải không, chú mới chịu khó như vậy và tìm tôi đánh cờ thay chú phải không?
Thanh Thanh cười nói:
- Đạo trưởng chỉ dạy em có môn võ thôi nhung môn võ đó thần diệu lắm. Người khác đấm mình một quyền, đá mình một cước, mình có thể theo đuôi họ khiến họ không sao đá và đánh trúng.
Thừa Chí nhìn trộm Mộc Tang, thấy ông ta để hai quân cờ trắng vào hai góc, tay cầm một quân cờ trắng, gõ vào bàn cờ, mỉm cười.
Thừa Chí nghĩ thầm: “Tối hôm nay vợ chồng Nhị sư huynh hẹn gặp mặt ở Vũ Hoa đài. Ta không đi không được, xem thái độ của nhị sư tẩu, không ra tay đánh không yên nhưng ta không thể đánh thật với họ được. Nhị sư huynh nổi tiếng là vô địch thần quyền dùng toàn lực ra đánh, ta chưa chắc đã thắng. Nếu ta nhường nhịn, có lẽ bị trọng thương, thậm chí lơ đễnh một chút, còn toi mạng là khác. Bây giờ đạo trưởng chịu truyền võ nghệ cho nàng, ta chắc thể nào cũng có ý gì đây.” Nghĩ đoạn, chàng liền nói:
- Chú muốn nhờ tôi đánh cờ hộ cũng được nhưng chú phải dạy lại tôi môn võ đó.
Thanh Thanh cười nói:
- Anh này khéo thật, không có bao giờ chịu thiệt thòi chi.
Hai người nói đùa vài câu rồi Thừa Chí ngồi đánh cờ với Mộc Tang đạo nhân. ăn xong cơm trưa, Thừa Chí và Thôi Thu Sơn nói chuyện thời cuộc. Lúc này Thừa Chí mới nay Sấm Vương đã mộ được nhiều quân và cũng được cả lòng người sửa soạn một ngày gần đây đánh vào Bắc Kinh.
Thanh Thanh ra hiệu gọi ra ngoài, Thôi Thu Sơn trông thấy cười nói:
- Bạn của cậu gọi cậu đấy, mau đi ra đi.
Thừa Chí xấu hổ mặt đỏ bừng, không tiện đứng dậy đi, Thôi Thu Sơn liền đứng dậy đi ra ngoài trước, Thanh Thanh chạy vào cười nói:
- Mau mau ra đây, em bảo môn võ của đạo trưởng dạy cho anh hay. Không hiểu tại sao lúc ông ta dạy em chả hiểu gì cả. Ông ta nói: Nếu em không hiểu ngay thì cứ cố nhớ lấy rồi dần dần sẽ hiểu. Em sợ để lát nữa em quên mất.
Nói đoạn, nàng đem miếng võ khinh công “Bách Biến Quỷ Ảnh” (Bóng ma trăm biến) kể lại cho Thừa Chí nghe.
Hồi ở núi Hoa Sơn, Mộc Tang chưa dạy môn võ tuyệt tác này cho Thừa Chí là vì lúc ấy võ nghệ của Thừa Chí hãy còn non nớt, học được cũng vô dụng, và cũng chưa chắc đã hiểu. Vì vậy Mộc Tang đạo nhân mới không truyền cho. Lần này mượn Thanh Thanh gián tiếp truyền cho chàng. Võ nghệ tuy không được tinh xảo, nhưng Thanh Thanh nhờ có trí nhớ hơn người lại thêm tinh khôn, biết Mộc Tang truyền cho mình là giả, mà truyền cho Thừa Chí là thật. Nên lúc đó, nàng cứ cố nhớ từ khẩu quyết, hành động, tay chân, thân pháp, vân vân. Nàng đều nhớ thuộc không sót một tí nào. Bây giờ nàng đọc lại nguyên văn kể lại và biểu diễn cho Thừa Chí xem.
Chàng mừng rỡ vô cùng, lập tức lãnh hội ngay, lại bắt Thanh Thanh ôn lại một lần nữa. Có một vài chỗ Thanh Thanh ngờ ngợ liền đi hỏi lại Mộc Tang. Sau khi đó, Thừa Chí liền luyện tập ngay ở trong sảnh. Chàng biết võ nghệ của nhị sư ca và sư tẩu tinh xảo tuyệt luân. Năm xưa, sư phục đã nói cho chàng hay rằng: “Đại sư huynh của con tánh hay hoạt kê nên hơi kém vững chắc. Còn nhị sư huynh ít nói thâm trầm nên vững chắc hơn.” Như vậy thì võ nghệ của nhị sư huynh còn giỏi hơn đại sư huynh, nếu ta dùng miếng võ mới này mà đối địch chả sợ địch không nổi. Chàng cố công nghĩ ngợi một lát lâu, bỗng sực nhớ lúc sư phụ mới dạy võ, có dạy cho chàng một pho võ “Thập Đoạn Cẩm”, mà chàng cố hết sức cũng không sao nắm nổi vạt áo của sư phụ, quả thật trong đó tinh diệu vô cùng. Môn võ “Bách Biến Quỷ Ảnh” của Mộc Tang đạo trưởng, tuy đã nhanh nhẹn cực điểm nhưng còn hiền không đủ trầm hậu, nếu đem hỗn hợp với khinh công của môn phái chàng, như vậy có phải đã kiêm cả sở trường của hai phái không?
Chàng vào thư phòng đóng kín cửa lại, ngồi xếp bằng tròn nghĩ ngợi, một chiêu một thức đều nghiên cứu cân nhắc kỹ lưỡng. Tất cả mọi người để cho chàng luyện tập, không ai vào quấy nhiễu cả. Cho tới giờ Thân, Thừa Chí đã hoàn toàn nghĩ ra được môn võ mới, và chắc chắn là thập phần hoàn hảo. Chàng đem ra luyện tập thử, và nhờ Uyển Nhi mời mười vị sư huynh đệ vào, mỗi người xách một thùng nước đứng chung quanh luyện võ trường, chàng đứng ở giữa ra hiệu một cái, ai nấy đều tạt nước vào. Chàng nhảy nhót luồn cúi, tránh Đông né Tây. Chờ mấy thùng nước đã tạt hết, chỉ có tay áo bên phải và chân trái hơi bị ướt thôi. Mọi người đều xúm lại mừng chàng đã sáng tạo một môn võ tuyệt kỹ mới. Trong khi chàng luyện tập, Mộc Tang đạo nhân ngủ thật say làm bộ không biết gì.
Cơm chiều xong, Thừa Chí định một mình đến “Vũ Hoa đài” phó ước. Tiêu Công Lễ, Tiêu Uyển Nhi cùng muốn đi để giải thích, Thanh Thanh cũng muốn đi theo để trợ trận, Thừa Chí đều từ chối cả. Thanh Thanh phùng mồm bĩu mép, tỏ vẻ không vui, Thừa Chí vội giải thích:
- Họ là sư huynh, sư tẩu của tôi, vì hôm nay tôi chỉ chịu đòn chớ không đánh lại. Thấy vậy nhứt định chú nhịn không nổi tất phải nhúng tay vào, như vậy có phải là hỏng hết việc của tôi không?
Thanh Thanh nói:
- Anh chỉ nhường cho họ ba miếng cũng đủ rồi, hà tất anh lại chịu đánh tới cùng làm gì?
Thừa Chí nói:
- Tôi muốn dùng môn võ chú dạy tôi để xem họ đánh nổi tôi không?
Thanh Thanh nói:
- Nếu thế tôi lại càng phải đi xem mới được, tôi xin hứa với anh là tôi không nói nửa lời, như vậy anh đã bằng lòng cho tôi đi chưa?
Thừa Chí cười nói:
- Chú giả làm thằng câm thật ư?
Thanh Thanh gật đầu, Thừa Chí đành phải cho nàng đi theo.
Hai người vào trong xin phép Mộc Tang để đi, đạo nhân ngủ say quá, gọi mấy tiếng cũng không tỉnh, và Thôi Thu Sơn thì không biết đi đâu.
Hai người mượn hai con ngựa của họ Tiêu để cỡi đi, đến canh hai mới tới Vũ Hoa đài. Nhìn xung quanh không thấy ai cả, biết vợ chồng Quy Tân Thụ chưa tới, hai người xuống ngựa nghỉ ngơi, chờ đợi nửa chừng canh, phía Đông có hai bóng đen chạy đến khẽ vỗ tay hai tiếng, Thừa Chí cũng vỗ tay trả lời, một cái bón người nói rằng:
- Viên sư thúc đã tới đấy à.
Nghe giọng nói biết ngay là Lưu Bội Sinh, Thừa Chí đáp:
- Tôi ở đây, chờ đợi sư huynh và sư tỷ.
Chờ đến Lưu Bội Sinh và Mai Kiếm Hòa đi tới gần, đã nghe thấy đằng xa có giọng nói lanh lảnh la lớn:
- Hay lắm, quả nhiên đã tới rồi.
Lời nói vừa dứt hai bóng người đã tới trước mặt. Thanh Thanh giựt mình nghĩ thầm: “Thân pháp của hai người này so lại nhanh thế?” Mai Kiếm Hòa và Lưu Bội Sinh đứng sang hai bên, hai bóng người kia mới hiện hình, chíng là vợ chồng Quy Tân Thụ, đằng xa lại có một bóng nữa chạy tới. Trông hình bóng, Thừa Chí đã biết là Phi Thiên Ma Nữ Tôn Trọng Quân. Võ nghệ kém sư phụ, sư mẫu xa, và tay lại ẵm thằng bé, nàng mới chạy chậm như vậy. Quy nhị nương lạnh lùng nói:
- Viên gia cũng là người biết coi trọng chữ tín đấy nhỉ? Vợ chồng tôi còn nhiều việc bận, đừng có làm mất thời giờ, xin sửa soạn ra tay đi.
Thừa Chí chắp tay vái nói:
- Hôm nay tiểu đệ theo lời hẹn mà tới, là để tạ lỗi sư huynh, sư tẩu, về vụ làm gãy thanh kiếm của sư tẩu, lúc đầu thật đệ không biết, có điều gì xúc phạm, xin hai vị nể mặt sư phụ mà đại lượng khoan thứ cho.
Quy nhị nương cười nhạt một tiếng nói:
- Cậu có phải là sư đệ của chúng tôi hay không chưa ai có thể biết được, hãy đánh vài miếng đã, chuyện gì để sau sẽ nói.
Thừa Chí cứ thoái thác không chịu ra tay. Thấy chàng khiêm tốn, Quy nhị nương càng yên trí là chàng sợ nên chắc là giả hiệu không sai, nàng giơ bàn tay trái lên bổ chéo xuống, Thừa Chí ngả về phía sau tránh, gió bàn tay lướt qua đầu mũi. Thừa Chí giựt mình bụng nghĩ: “Không ngờ chị ta là đàn bà mà quyền pháp lợi hại đến thế.” Quy nhị nương thấy thế đầu đánh không trúng, tay phải nắm quyền đánh theo luôn, dùng toàn thần quyền của phái Hoa Sơn.
Với quyền pháp, Thừa Chí rất tinh xảo, chàng buông thõng hai tay xuống, để rõ ra quyết không đánh lại. Người chàng chỉ khẽ nhích một cái, đã tránh khỏi hai thế quyền đó. Quy nhị nương đánh liền mười mấy miếng như vũ bão, nhưng Thừa Chí đều tránh khỏi cả. Quy Tân Thụ đứng cạnh xem cũng phải sởn lông dựng tóc gáy, trong lòng nghĩ thầm: “Thiếu niên này lợi hại như vậy, khinh công của y hơi giống bổn môn, nhưng trên phân nửa lại không giống, hay y là gian tế của phái khác lừa dối sư phụ học trộm được võ nghệ thượng thặng của môn phái ta chăng?” Nghĩ đoạn, chàng chăm chú xem xét thân pháp hai người, chỉ sợ vợ mình bị thua.
Quy nhị nương thấy Thừa Chí không đánh trả lại, nghĩ thầm: “Mi khinh thường ta như vậy, ta phải cho mi biết lợi hại của Quy nhị nương này!” Nghĩ xong, song quyền của nàng như gió, càng đánh càng nhanh. Vì biết đối phương không đánh trả lại, nàng không cần đề phòng thủ thân, cứ việc để ý tấn công. Thừa Chí thấy vậy trong lòng kêu khổ, chàng không ngờ thần quyền của Quy nhị nương lại biết hóa khôn lường như vậy, lại thêm nàng chỉ tấn công, không phải giữ mình, thế đánh càng mạnh gấp đôi, lúc này chàng mới định thần, nếu vạn nhứt địch không nổi, đành phải ra tay đánh lại.
Tôn Trọng Quân đứng cạnh chú ý theo dõi thấy Thừa Chí buông thõng hai tay, mặc cho sư mẫu tấn công nhanh như vũ bão mà cũng không đánh nổi một miếng nào cả.
Nàng nghĩ thầm: “Dù sư phụ mình có ra tay cũng chưa chắc đã đánh nổi y bị thương.” Càng nghĩ nàng càng thấy bực mình, liếc mắt trông thấy Thanh Thanh đứng bên đang khoái chí, vẻ mặt hớn hở tươi cười, liền đưa tiểu sư đệ đang ẵm trong tay cho Mai Kiếm Hòa bế hộ, rút kiếm ra nhảy xổ tới, múa kiếm đâm thẳng vào ngực Thanh Thanh.
Giựt mình sợ hãi, Thanh Thanh vội nhảy sang bên trái, vì nghe lời dặn bảo của Thừa Chí nên nàng không mang khí giới theo. Bị Tôn Trọng Quân đâm liền mấy kiếm, nàng cuống cả chân tay. Võ nghệ đã kém đối phương lại thêm tay không, nàng chỉ tránh được mấy miếng đầu, sau đó là gặp hiểm liên tiếp. Nghe thấy tiếng kêu rú của nàng, Thừa Chí muốn chạy sang cứu giúp nhưng chàng bị Quy nhị nương vây chặt đánh gấp không sao thoát thân nổi. Quy Tân Thụ quát mắng Tôn Trọng Quân rằng:
- Không được tổn thương đến tính mạng người ta!
Tôn Trọng Quân đáp:
- Y là con trai của Kim Xà Lang Quân. Y mới là thủ phạm gây ra tai họa.
Thấy đồ đệ nói như vậy, và cũng biết Kim Xà Lang Quân tâm địa độc ác, không phải là người lương thiện, Quy Tân Thụ làm thinh. Tôn Trọng Quân thấy sư phụ không nói gì, coi như đã được phép, càng đánh kiếm pháp càng nhanh, càng mạnh, chỉ thấy ánh sang lấp lóe, hình như sắp giết được Thanh Thanh đến nơi. Thấy tình thế khẩn cấp, Thừa Chí bỗng song phi hai chân, hai tay vẫn buông thõng như trước nhưng chân chàng liên hoàn đá liền sáu miếng, nhưng khi chân chàng sắp đụng đến người Quy nhị nương, chàng lại rút chân lại. Vì vậy Quy nhị nương đã phải giựt lùi liên tiếp. Nhân dịp đó Thừa Chí nhảy xổ lại định dùng hai ngón tay trái điểm vào yếu huyệt phía sau lưng và định cướp khí giới của Tôn Trọng Quân. Ngờ đâu, bên cạnh bỗng có một tiếng rú thật dài, một cái sức mạnh đánh tới ngang lưng, Thừa Chí phải cứu mình trước, không còn thì giờ tấn công Tôn Trọng Quân nữa. Chàng phẩy tay phải, móc lấy cổ tay của đối phương kéo mạnh, ngờ đâu đối phương vẫn đứng yên mà mình thì phản lực đẩy bắn ra. Thừa Chí từ khi xuống núi tới giờ chưa hề gặp người nào công lực mạnh như vậy, chàng biết ngay người đó là nhị sư huynh Thần Quyền Vô Địch Quy Tân Thụ. Chàng giựt mình sợ hãi nghĩ thầm: “Ta biết bản lãnh của nhị sư huynh phi thường nhưng không ngờ anh ta người gầy gò bé nhỏ như thế mà anh ta lại có thần lực như vậy.” Lúc xuống đất chàng đứng vững như đinh đóng cột, người không rung động mảy may.
Quy Tân Thụ tả chưởng đã theo tới. Lần này Thừa Chí đã đề phòng chỉ né vai trái, quyền của đối phương đã đánh hụt. Miếng này là chàng dùng thân pháp trong môn võ “Bách Biến Quỷ Ảnh”, Quy Tân Thụ trông thấy bàn tay của mình sắp tới đầu vai, sợ chàng bị thương, sư phụ quở trách, vội bớt sức lại chỉ còn ba phần thôi.
Thừa Chí nhanh nhẹn vô cùng, chỉ khẽ né mình đã tránh khỏi chưởng đó rồi. Quy Tân Thụ giựt mình kinh hãi, kêu lên:
- Thân pháp nhanh lắm!
Vừa nói y vừa đánh liền mấy chưởng. Chưởng pháp cũng y như của Quy nhị nương, nhưng công lực mạnh hơn và nhanh hơn. Thừa Chí cũng phải ngợi khen thầm và nghĩ rằng: “Thảo nào nhị sư huynh nổi tiếng như vậy. Và đồ đệ của anh ta ra ngoài mới được các giới cung kính như thế.” Vừa nghĩ chàng vừa thận trọng sử dụng môn võ “Bách Biến Quỷ Ảnh” mặc dầu chưa được thuần thục cho lắm. Môn võ này đối phó với Quy Tân Thụ thì bất cập chàng phải dùng “Phục Hổ chưởng” của sư phụ truyền cho để đối phó. Bên kia Tôn Trọng Quân thấy Thừa Chí đã bị sư phụ cản lại, trong lòng mừng thầm, kiếm pháp càng tấn công càng mạnh. Lưu Bội Sinh và Mai Kiếm Hòa đồng thời phải kêu gọi:
- Sư muội chớ có lỗ mãng, đánh người… Hai người chưa dứt lời, mũi kiếm của Tôn Trọng Quân đã đâm tới ngực đối phương rồi. Không sao tránh khỏi, Thanh Thanh đành phải ngã ngửa về phía sau, lộn một vòng tránh ra xa. Tôn Trọng Quân đuổi theo chám ngang một kiếm, Thanh Thanh cúi đầu tránh nhưng mũ đã bị chém rơi, tóc dài phủ xuống mặt. Thấy nàng là đàn bà, Tôn Trọng Quân ngẩn người giây phút, rồi lại cầm kiếm đâm tiếp. Bỗng nghe trên ngọn cây có giọng già lão quát lớn:
- Con nhãi này độc ác thật!
Một cái bóng đen nhảy xổ xuống, một chân đá thanh kiếm của Tôn Trọng Quân bay lên. Tôn Trọng Quân giựt mình sợ hãi, dưới bóng trăng, trông thấy người nọ ăn mặc đạo sĩ, râu tóc bạc phơ đứng trước mặt Thanh Thanh cản trở. Ba sư huynh muội Mai Kiếm Hòa không biết đạo sĩ đó là ai. Quy nhị nương nhận ra đành phải chạy lại chào.
Mộc Tang cười nói:
- Đừng chào ta vội, hãy xem hai anh em họ luyện võ đã.
Quy nhị nương quay lại nhìn chồng, thấy hai bóng người lẫn trong tiếng gió vù vù, đang đánh hăng hái vô cùng. Quy Tân Thụ sức mạnh thế trầm. Viên Thừa Chí chân tay nhanh nhẹn. Một người thuần thuộc võ công của bổn môn. Một người kiêm sở trường của ba nhà. Thật là kỳ phùng địch thủ khó bề phân biệt hơn kém.
Hai người càng đánh càng hăng. Thoạt tiên, Thừa Chí dùng toàn võ công bổn môn đối địch, nhưng một là công lực còn non, luyện tập không lâu bằng Quy Tân Thụ, hai là những miếng hiểm độc không dám sử dụng, cho nên càng đánh càng bị lép vế. Quy nhị nương đứng cạnh thấy chồng sắp thắng, trong lòng mừng thầm nhưng nàng thấy võ công bổn môn của Thừa Chí thuần thuộc như vậy không còn hoài nghi chàng không phải là sư đệ của mình nữa.
Đấu đến lưng chừng, Thừa Chí đột nhiên thay đổi quyền pháp, tựa như con rắn bơi chạy vậy. Đó là thế võ “Kim Du Than Chưởng” của Kim Xà Lang Quân thấy rắn bơi trên mặt nước mà sáng tạo ra. Nhưng khi sử dụng thế võ này, Thừa Chí bỏ hết những miếng hiểm độc không dùng, chỉ thêm vào diệu thuật khinh công “Bách Biến Quỷ Ảnh” của Mộc Tang, thân hình chạy Đông tránh Tây, không sao biết được. Quy Tân Thụ quyền pháp tuy cao nhưng không biết được thân hình của Thừa Chí ở đâu nên đánh liền mấy mươi hiệp mà không sao đụng đến đuôi áo của Thừa Chí. Quy Tân Thụ bỗng nhảy ra ngoài vòng lớn tiếng gọi:
- Hãy khoan.
Thừa Chí vội đứng yên, nghĩ thầm: “Anh đánh không nổi tôi, chúng ta coi như hòa, người nào cũng không mất sĩ diện, như vậy có hơn không?” Quy Tân Thụ hướng về trên không vái chào, rồi nói:
- Kính chào Sư phụ giá lâm.
Thừa Chí giựt mình thấy trên cây có bốn người liên tiếp nhảy xuống. Người đi trước đúng là ân sư “Bát Thủ Tiên Viên” Mục Nhân Thanh, chàng mừng quá chạy tới quỳ lạy, khi đứng dậy, mới thấy ba người phía sau là Thôi Thu Sơn, đại sư huynh Hoàng Chân, và người sau cùng là anh chàng Câm trên đỉnh núi Hoa Sơn. Bỗng gặp ân sư và cố nhân, Thừa Chí hớn hở vô cùng, ra hiệu trò chuyện với chàng Câm, và trong bụng nghĩ thầm: “Dù sao kinh nghiệm của mình còn kém, cứ mãi đấu với nhị sư huynh không để ý đến chung quanh tứ phía. Nếu trên cây không phải là sư phụ mà là kẻ địch, có phải là đã trúng phải mưu kế của người không? Như vậy, đủ thấy nhị sư huynh vẫn giàu kinh nghiệm hơn mình.” Nên chàng cũng phải phục thầm Quy Tân Thụ. Mục Nhân Thanh xoa đầu Thừa Chí mỉm cười nói:
- Ta nghe thấy đại sư huynh con nói những việc đã xảy ra ở Triết Giang Từ Châu, con làm khá lắm… Nói tới đây, ông ta lại xầm nét mặt nói tiếp:
- Người thiếu niên sao không biết kính trọng tôn trưởng, lại ra tranh đấu với sư huynh, sư tẩu?
Thừa Chí cúi đầu khẽ nói:
- Đệ tử đã biết lỗi nhiều. Lần sau đệ tử quyết không dám thế nữa.
Nói đoạn, chàng đến trước mặt vợ chồng Quy Tân Thụ vái hai vái, rồi nói:
- Tiểu đệ xin lỗi sư ca, sư tẩu.
Quy nhị nương tánh rất thẳng thắn, và nhanh nhẩu, liền nói với Mục Nhân Thanh rằng:
- Xin sư phụ đừng trách chú ấy, đó là lỗi vợ chồng con bắt buộc. Chúng con chỉ trách chú ấy sử dụng võ nghệ môn phái khác làm nhục nhã mấy đồ đệ không nên thân của chúng con ở trước mặt mọi người.
Nói xong, nàng chỉ bọn Mai Kiếm Hòa ba người. Mục Nhân Thanh nói:
- Nói đến thành kiến môn phái, ta rất coi thường. Nầy, Kiếm Hòa anh lại đây. Tôi hãy hỏi anh, y đấu với sư huynh, sư tẩu là y có lỗi vậy tại sao các anh chị ba người lại dám đấu với sư thúc như vậy? Trong môn phái của chúng ta có tôn ti trật tự, tại sao các anh chị không coi điều đó vào đâu?
Mai Kiếm Hòa và Lưu Bội Sinh hai người ở trưóc mặt sư tổ không dám giấu diếm nửa lời, đem chuyện Mẫn Tử Hoa mời các anh hùng hào kiệt đến thành Nam Kinh kiếm Tiêu Công Lễ trả thù cho anh, kể hết cả ra. Nhưng đến vụ Tôn Trọng Quân chặt đứt cánh tay của người, hai người chỉ nói lướt qua. Nhịn không nổi, Thanh Thanh xen vào nói:
- Bỗng tự nhiên chặt đứt một cánh tay của người ta, thấy nàng ngang ngược quá, Viên đại ca mới phải xuất ra giàn xếp.
- Có thật không?
Vợ chồng Quy Tân Thụ không rõ chuyện cứ nhìn vào mặt Tôn Trọng Quân, Mai Kiếm Hòa khẽ nói:
- Bẩm sư tổ, vì Tôn sư muội tưởng người đó là kẻ bất lương nên mới ra tay không dung tình như vậy. Bây giờ sư muội cũng ăn năn hối lỗi vô cùng. Xin sư tổ xá tội cho.
Mục Nhân Thanh cả giận quát lớn:
- Phái Hoa Sơn chúng ta giới luật lớn nhứt là không được tàn sát những kẻ vô tội. Tân Thụ lúc con nhận đồ đệ không dạy bảo chúng như vậy sao?
Từ xưa đến nay Quy Tân Thụ chưa thấy sư phục nổi giận thế này bao giờ, vội quỳ xuống nói rằng:
- Lỗi tự đệ tử, xin sư phụ bớt giận, thể nào đệ tử cũng xin trừng phạt nó.
Quy nhị nương, Mai Kiếm Hòa, Lưu Bội Sinh, và Tôn Trọng Quân bốn người vội quỳ xuống theo. Mục Nhân Thanh vẫn còn chưa nguôi cơn giận, quay lại mắng Thừa Chí:
- Con trông thấy việc như thế, tại sao con chỉ bẻ gẫy có thanh kiếm mà thôi? Sao không chặt đứt cánh tay của nó đi? Chúng ta không chỉnh đốn môn phong của mình tất bị giang hồ bạn hữu chê cười ngay!
Thừa Chí quỳ xuống vái lạy và nói:
- Đệ tử đã biết rồi.
Mục Nhân Thanh cười nhạt một tiếng liền nói với Tôn Trọng Quân rằng:
- Chị kia, lại đây!
Tôn Trọng Quân sợ hết hồn vía, không dám tới gần, chỉ dập đầu vái lạy lia lịa.
Mục Nhân Thanh nói:
- Chị không lại phải không?
Quy nhị nương biết ý của sư phụ là muốn điểm huyệt cho Tôn Trọng Quân thành phế nhân hủy bỏ hết võ công nhưng Trọng Quân là đồ đệ quý nhứt của nàng, nên nàng vội quỳ xuống lạy và van xin:
- Xin sư phụ bớt giận, để về nhà thể nào con cũng xin đánh nó một trận nên thân.
Mục Nhân Thanh nói:
- Con cũng chặt đứt cánh tay nó đi, ngày mai khiêng nó đến nhà họ Tiêu xin lỗi.
Quy nhị nương không dám nói nữa. Thừa Chí vội nói:
- Thưa sư phụ, việc này con đã xin lỗi nhà họ Tiêu rồi, và nhận lời dạy người đó một miếng võ để riêng cho người một tay sử dụng cho nên nhà họ Tiêu đã vui lòng nhận lời xóa bỏ mối thù này rồi.
- Đứng dậy cả đi! Cũng may Mộc Tang đạo huynh đây không phải là người ngoài, chớ không có phải là tiếng xấu đã đồn ra ngoài rồi không. Bây giờ, tôi mới chịu Mộc Tang đạo huynh thông minh, không thu nhận một người đồ đệ nào nên ông khỏi bị mất sĩ diện và bực như thế này!
Mọi người đều đứng dậy, Mục Nhân Thanh trợn mắt nhìn Tôn Trọng Quân, Tôn Trọng Quân lại vội quỳ xuống như trước, Mục Nhân Thanh nói:
- Chị đem thanh kiếm lại đây!
Tôn Trọng Quân trống ngực đập mạnh, tay bưng thanh kiếm nâng qua đầu dưng cho sư tổ. Mục Nhân Than cầm lấy cán kiếm, chỉ khẽ vung tay một cái, Tôn Trọng Quân đã thấy tay trái đau như cắt, máu tươi vọt ra. Thì ra ngón tay út của nàng đã bị sư tổ chặt đứt. Mục Nhân Thanh lại rung thanh kiếm một lần nữa. Thanh kiếm đó gãy ngay làm đôi, quát lớn:
- Từ nay trở đi cấm chị không được dùng kiếm.
Tôn Trọng Quân nhịn đau đáp:
- Đệ tử đã biết tội nhiều, xin sư tổ đại xá.
Vừa xấu hổ, vừa sợ, Trọng Quân nước mắt ràn rụa. Quy nhị nương vội xé vạt áo bọc vết thương cho nàng và khẽ nói:
- Thôi đừng khóc nữa. Sư tổ không phạt nữa đâu.
Mai Kiếm Hòa thấy sư tổ chỉ khẽ rung một cái, thanh kiếm đã gãy làm đôi. Lúc đó y mới hay Thừa Chí rung gãy những kiếm trong tay y, quả thật là võ công của bổn môn. Y nghĩ thầm: “Không ngờ võ công của bổn môn lại tinh diệu đến thế! Ta mới học được có chút ít, đã ra ngoài dương oai rồi.” Nghĩ lại quá khứ, y ăn năn hối lỗi vô cùng. Nay lại sợ sư phụ khiển trách, y toát mồ hôi lạnh. Mục Nhân Thanh trợn mắt nhìn y nhưng không nói năng gì, rồi quay nói với Thừa Chí:
- Con đã nhận lời dạy võ cho người, thì phải dạy cho đến nơi đến chốn. Chẳng hay con định dạy họ môn võ gì?
Thừa Chí đỏ mặt, rồi nói:
- Vì chưa xin phép sư phụ, đệ tử không dám dạy võ công của bổn môn cho họ. Nên đệ tử định truyền cho họ một môn tạp học dùng tay trái để sử đao, một đao pháp mà đệ tử đã vô tình học được.
Mục Nhân Thanh nói:
- Tạp học của con kể cũng hơi nhiều đấy! Vừa rồi ta thấy con đấu với Nhị sư huynh hình như con đã sử dụng tuyệt kỹ “Bách Biến Quỷ Ảnh” của Mộc Tang đạo trưởng. Có bạn cờ ấy giúp con thì Nhị sư huynh thắng sao nổi.
Nói xong, ông ta hà hà cả cười. Mộc Tang đạo nhân cười nói:
- Thừa Chí, cậu có dám nói dối sư phụ cậu không?
Thừa Chí đáp:
- Đệ tử không dám ạ.
Mộc Tang nói:
- Được lắm. Từ khi cậu rời khỏi núi Hoa Sơn đến giờ, ta có dạy cậu môn võ nào không? Phải nghe rõ, ta có chính tay truyền thụ không?
Thừa Chí mới vỡ lẽ tại sao đạo trưởng lại gián tiếp nhờ tay Thanh Thanh dạy, lại e sợ sư phụ và Nhị sư huynh oán trách ta. Ông ta tinh khôn thật!
Nghĩ xong, Thừa Chí liền đáp:
- Đạo trưởng không có chính tay dạy bảo đệ tử. Lần này gặp gỡ đạo trưởng, chỉ đánh có một ván cờ với đệ tử thôi.
Mộc Tang cười nói:
- Đúng thế đấy. Bây giờ cậu luyện tập lại với Nhị sư huynh. Cấm cậu sử dụng lại những môn võ nào mà trước kia ta đã dạy cho.
Thừa Chí nói:
- Nhị sư huynh hiệu là Thần Quyền Vô Địch quả thật danh bất hư truyền. Đệ tử địch không nổi, đang định xin Nhị sư huynh ngừng tay, ngờ đâu, sư huynh đã thấy sư phụ tới. Trong khi đấu võ, đệ tử không để ý tới xung quanh.
Mục Nhân Thanh cười nói:
- Thôi, đừng nói nữa. Đạo trưởng muốn các con luyện tập thì cứ việc đấu đi! Còn sợ cái gì?
Bất đắc dĩ, Thừa Chí sửa y phục cho ngay ngắn lại, rồi đến cúi chào Quy Tân Thụ và nói:
- Xin Nhị sư huynh chỉ giáo cho.
Quy Tân Thụ đáp lễ và nói:
- Tôi không dám.
Y quay đầu nói với Mục Nhân Thanh:
- Chúng con có chỗ nào sơ suất xin sư phụ sửa chữa cho.
Hai người bắt đầu vào cuộc đấu. Phen này khác hẳn lúc nãy. Trước mặt sư phụ, đại sư huynh, và các đồ đệ Quy Tân Thụ, không muốn mất sĩ diện, nên lúc tấn công thì như vũ bão sấm sét và lúc phòng thủ thì vững chắc như núi Thái Sơn. Thân pháp của những người đã có tên tuổi quả thật khác người. Còn Thừa Chí cũng có công lực có thừa nhưng chỉ dùng võ nghệ của bổn môn đỡ địch thôi. Đấu được hơn trăm hiệp, cả hai đều không có chút nào sơ hở. Mục Nhân Thanh và Mộc Tang đạo nhân đứng cạnh xem, vuốt râu mỉm cười. Mộc Tang cười nói:
- Thật là thầy nào trò nấy có khác, dưới tay cường tướng không nhược binh. Trông thấy hai vị đồ đệ của bác, lão đạo sĩ đây đến phải nổi cơn ghen. Bần đạo hối hận năm xưa không chịu thâu vài đồ đệ.
Hai người lại đấu thêm vài chục hiệp nữa. Thấy đánh mãi không hạ nổi sư đệ, Quy Tân Thụ lại tấn công lợi hại hơn. Thừa Chí nghĩ thầm: “Đánh đã khá lâu rồi, tới lúc này ta phải nhường cho Nhị sư huynh một miếng mới phải.” Nhưng thế công của Quy Tân Thụ mạnh và nhanh nhẹn vô cùng, nếu không dùng toàn lực chống đỡ, bị thương nặng tức thì. Thừa Chí không sao kiếm được dịp may để nhường một miếng, rồi lại đánh lâu thêm. Một lát lâu nữa, chàng bỗng nghĩ:
- “Nghe giọng nói của sư phục vừa rồi, hình như không vui lòng. Ta học võ của nhiều môn phái. Lúc này ta dùng võ công của ba nhà đối địch với Nhị sư huynh ta chiếm thế lợi hơn. Bây giờ chỉ dùng võ công của bổn môn ta phải cố gắng mới đánh ngang tay. Như vậy có khác gì võ công của môn phái khác giỏi hơn bổn môn không? Vậy ta phải dùng võ công phái khác để thua Nhị sư huynh.” Nghĩ đoạn, chàng liền thay đổi quyền pháp, sử dụng một pho “Kim Xà Cầm Hạc quyền.” Quy Tân Thụ thấy miếng đỡ miếng, thế công của y vẫn không sút chút nào. Thừa Chí đột nhiên liên tiếp đánh luôn bốn miếng quái thế, Quy Tân Thụ giựt mình kinh hãi vội thâu quyền để bảo vệ. Có cơ hội nghĩ ngợi giây phút, Thừa Chí liền vận hơi lên vai, Quy Tân Thụ bỗng thấy sau lưng Thừa Chí đột nhiên lộ ra một chỗ sơ hở, không do dự tí nào, đánh luôn một chưởng vào nơi đó. Thừa Chí đã phòng bị trước, theo sức đánh của đối phương, nhảy xổ về đằng trước ngã lăn ra đất nhưng đứng dậy ngay và quay lại nói:
- Tiểu đệ xin thua rồi.
Đánh xong chưởng đó, Quy Tân Thụ ân hận vô cùng, chỉ sợ sư đệ bị thương nặng, vội chạy lại đỡ. Ngờ đâu Thừa Chí vẫn tươi tỉnh như thường, không cảm thấy đau đớn gì cả. Quy Tân Thụ vẫn nghi ngờ và hoảng sợ nhưng y có biết đâu Thừa Chí đã vận hơi để đỡ trước và hơn nữa trong người lại có cái áo sợi vàng của Mộc Tang tặng cho bảo vệ. Chỗ bị đánh tuy hơi đau một chút nhưng trong người Thừa Chí không hề bị thương.
Lúc chàng quay người trở lại, mọi người trông thấy phía sau lưng chiếc áo dài mặc ngoài của chàng một chỗ đã rách nát, một luồng gió thổi qua những mảnh áo rách phất phới bay tứ tung. Thanh Thanh rất quan tâm vội vàng chạy lại hỏi:
- Có việc gì không anh?
Thừa Chí đáp:
- Em cứ yên trí.
Mục Nhân Thanh nói với Quy Tân Thụ:
- Võ của con tuy có tiến bộ thật nhưng miếng đánh vừa rồi quá độc, con có biết không?
Quy Tân Thụ đáp:
- Thưa Sư phụ, công lực của Viên sư đệ hơn đệ tử nhiều. Đệ tử xin phục.
Mục Nhân Thanh nói:
- Mấy năm gần đây, ta thường nghe người ta nói vợ chồng con dung túng đồ đệ ở bên ngoài, hung hăng tự phụ. Ta nghĩ vợ con là đàn bà không biết gì, còn có thể tha thứ được. Còn con tất nhiên không phải là hạng người hồ đồ như thế. Nhưng vừa rồi, ta trông thấy con đối phó với sư đệ như vậy, hừ!
Quy Tân Thụ cúi đầu khẽ đáp:
- Đệ tử đã biết lỗi rồi.
Mộc Tang nói:
- Khi đã tỷ võ không ai có thể nhường cho ai cả và bây giờ Thừa Chí lại không bị thương. Lão huynh còn nói anh ta làm gì.
Mục Nhân Thanh mới thôi không nói nữa. Vợ chồng Quy Tân Thụ nổi tiếng lâu năm, hầu như đã làm lãnh tụ võ lâm ở khắp vùng này rồi. Lần này bị sư phụ khiển trách trước mặt mọi người, nên cả hai hậm hực Thừa Chí.
Mục Nhân Thanh nói:
- Tới mùa Thu này, Sấm Vương sẽ cử binh khởi sự, các con phải mau mau liên lạc các anh em võ lâm ở Giang Nam này. Chờ lúc Sấm Vương đánh xuống miền Nam là vùng dập hưởng ứng ngay.
Vợ chồng Quy Tân Thụ vâng lời. Mục Nhân Thanh lại dặn bảo Thừa Chí rằng:
- Con với cậu bạn nhỏ này (chỉ Thanh Thanh) đi lên Bắc Kinh, thám thính tình hình của triều đình nhưng cấm không được bứt dây động rừng và cũng không được giết hại một người nào cả. Được tin tức gì quan trọng phải về Thiểm Tây báo tin ngay.
Thừa Chí vâng lời xong, Mục Nhân Thanh lại nói:
- Tối hôm nay ta còn phải đi gặp Trịnh Khởi Văn và Thập Lực đại sư. Mộc Tang đạo huynh bây giờ định đi đâu?
Mộc Tang cười nói:
- Quý vị là nhân nghĩa sĩ, vì nước vì dân suốt ngày bận bịu. Bần đạo không thể bắt chước được, chỉ muốn giữ tiểu đồ đệ của lão huynh mấy ngày chẳng hay có được không?
Mục Nhân Thanh cười đáp:
- Đằng nào nó cũng nhận lời dạy võ cho người ta rồi, còn phải ở lại Nam Kinh vài ngày. Đạo huynh với nó tha hồ mà đánh cờ. Còn bao nhiêu môn võ, nhân lúc này đạo huynh rảnh rang, sao không dạy cả cho nó đi.
Nói đoạn, ông ta cười ha hả quay mình đi luôn. Hoàng Chân và Thôi Thu Sơn cũng đi theo liền, còn chàng Câm thì đứng yên không chịu đi giơ tay ra hiệu muốn xin ở lại với Thừa Chí. Mục Nhân Thanh cười nói:
- Thôi được, con nhớ bạn nhỏ ở lại đây theo y.
Ông ta ra hiệu tỏ vẻ bằng lòng. Chàng Câm cả mừng chạy lại ôm chặt lấy Thừa Chí. Thanh Thanh giựt mình hoảng sợ. Dưới ánh sáng trăng, thấy mặt Thừa Chí hớn hở vô cùng, lúc ấy nàng biết là đùa. Vừa gặp sư phụ và Thôi Thu Sơn, nay lại phải chia tay, Thừa Chí tỏ vẻ luyến tiếc.
Mục Nhân Thanh cười nói:
- Con đã tiến bộ nhiều lắm, không uổng công mọi người chỉ bảo cho.
Nói đoạn, ông ta chỉ phẩy tà áo một cái, thân hình đã ẩn khuất trong bóng tối rồi. Vợ chồng Quy Tân Thụ chắp tay vái chào tống tiễn. Chờ sư phụ và đại sư huynh đã khuất mặt rồi, quay lại vái Mộc Tang một cái rồi lẳng lặng ẵm con đem ba đồ đệ đi.
Mộc Tang nói với Thừa Chí rằng:
- Vợ chồng họ đã oán hận cậu đấy. Võ nghệ của chúng không phải tầm thường đâu. Sau này gặp họ, cậu phải cẩn thận mới được.
Thừa Chí gật đầu nghĩ thầm: “Bỗng tự dưng ta lại gây thù gây oán với vợ chồng Nhị sư huynh thế này?” Vừa nghĩ, chàng vừa buồn rầu, về đến nhà họ Tiêu lên giường ngủ liền.
Ngày hôm sau mới ngủ dậy, Thanh Thanh đã kêu la bước vào, tay cầm hộp gỗ cười nói:
- Anh thử đoán xem đây là cái gì?
Thừa Chí vẫn còn mỏi mệt, uể oải nói:
- Có khách đến thăm phải không?
Thanh Thanh mở nắp hộp ra, mặt tươi cười như hoa nở. Bên trong có một cái thiệp đại hồng, viết rằng: “Ngu giáo đệ Mẫn Tử Hoa bái.” Thanh Thanh để thiếp ra ngoài.
Có một tờ văn tự nhà và một tờ giấy khai những đồ đạc. Thấy Mẫn Tử Hoa giữ lời hứa như vậy, Thừa Chí cũng cảm thấy không yên vội thay quần áo để đi bái tạ. Ngờ đâu, Mẫn Tử Hoa và người nhà dọn đi hết rồi, và đi đâu không ai biết cả. Chiều hôm đó, Uyển Nhi cho người sang quét dọn và bày biểu cho nữ tỳ đến hầu hạ Thanh Thanh, còn đem cả người bếp, người trồng cây, tùy tòng, phu canh, phu ngựa, vân vân, sang giúp việc nữa. Hồng Thắng Hải thì làm Tổng quản. Thừa Chí nói:
- Tiêu tiểu thơ tuổi tuy còn nhỏ nhưng làm việc chu đáo lắm.
Thanh Thanh bịt miệng cười nói:
- Nếu cô ta đến căn nhà này làm phu nhân thì tối biết bao.
Biết nàng lại giở giọng ghen, Thừa Chí chỉ mỉm cười không nói gì.
Sau canh hai tối hôm đó, Thừa Chí và Thanh Thanh lấy tờ địa đồ của Kim Xà Lang Quân để lại, nghiên cứu. Căn nhà đó có nhiều nơi đã thay đổi, nhưng đại để vẫn còn giống trong bản đồ.
Hai người mừng quá căn cứ lời dặn trong bản đồ tìm tới chỗ để của. Thì ra nơi đó là ở trong phòng củi. Thừa Chí gọi chàng Câm tới. Hai người khuân hết củi trong phòng ra ngoài, lấy xẻng cuốc tới đào. Thanh Thanh cầm kiếm đứng ngoài cửa phòng canh gác. Đào được nửa tiếng đã chạm đá. Thừa Chí ra hiệu cho chàng Câm ngừng tay.
Hai người bỏ xẻng cuốc sang bên, lấy tay bới những đất cát cho tới khi trông thấy một tảng đá lớn, nâng tảng đá đó lên, thấy bên dưới có một cửa hang lớn. Nghe thấy tiếng kêu rú mừng rỡ của Thừa Chí, Thanh Thanh vội chạy vào xem.
Thừa Chí nói:
- Chú hãy gác bên ngoài giây lát rồi hãy vào.
Nói đoạn, chàng đốt hai bó rơm khua vào trong hang, chờ cho uế khí tan hết mới theo bực thang đi xuống. Dưới ánh sáng lửa chàng trông thấy mười các hòm sắt lớn bày thành một hàng dọc, hòm nào cũng có khóa và khóa lại, còn chìa khóa thì tìm mãi không thấy.
Chàng Câm chạy lại nâng thử hòm đồ đó, thấy cái nào cũng nặng chình chịch. Xem lại tờ bản đồ, Thừa Chí thấy góc trái có vẽ một con rồng vàng nho nhỏ, đoán ra ngay là cái gì, liền cầm cuốc theo chỗ đào xuống, chỉ mấy cuốc đã thấy cái hộp sắt, hộp này không có khóa. Chàng nghĩ tới những hộp của Kim Xà Lang Quân để lại, trong đều có tên độc liền lấy dây buộc vào vòng sắt trên nắp, rồi lùi ra phía xa giựt mạnh đầu dây, nắp hộp mở ra liền, nhưng không thấy có tên độc bắn ra.
Một lát sau, chàng cầm đuốc đến soi, thấy trong hộp có một chuỗi chìa khóa và hai tờ giấy. Một tờ giấy trên viết: “Chú trẫm nổi loạn, võ thần đều đầu hàng, duy có Ngụy Quốc Công Từ Huy Tổ là trung thành đáng khen. Những của báu trong nội phủ đây, hấp tấp ra đi, trẫm không kịp đem theo, Ngụy Công coi giữ cho trẫm để sau này phục quốc làm quân phí. Kiến Văn đệ tứ niên lục nguyệt.” Đọc xong tờ giấy, Thừa Chí mới hay những vật báu này là của vua Kiến Văn nhà Minh, bị chú cướp ngôi và bỏ chạy để lại. Thừa Chí lại đọc đến tờ giấy thứ hai thấy một bài thơ của vua Kiến Văn bôn tẩu bốn mươi năm lại trở về đất Kim Linh, lúc ấy trời đã trải qua bốn đời vua, từ người chú là vua Vĩnh Lạc truyền ngôi cho Hồng Hy, rồi đến Tuyên Đức, sau cùng đến Chính Thống và lúc này vua Kiến Văn đã ngoài sáu mươi tưổi rồi.
Chí khí cướp lại ngôi báu đã tiêu tan, nhìn những vật báu cũ này, trong lòng cảm khoái vô cùng mới làm bài thơ này để tỏ rõ tâm sự như trên, rồi cắt tóc đi tu. Sau không biết ở đâu và chết tại đâu. Tờ bản đồ này đã qua bao nhiêu tay không hiểu tại sao lại lọt vào tay Kim Xà Lang Quân.
Thừa Chí lấy chìa khóa ra mở nắp hòm sắt, lúc mở nắp hòm lên, thấy ánh sáng chói lọi. Hòm nào cũng chất đầy bảo ngọc, trân châu, mã não, phỉ thúy, cái nào cũng là quý giá cả. Thừa Chí đem chìa khóa ra đưa cho Thanh Thanh, canh gác hộ nàng để nàng vào xem. Nàng cũng mừng rú lên.
Thừa Chí bước vào hỏi rằng:
- Những vật báu này là năm xưa Minh Thái Tổ cướp bóc của dân gian. Bây giờ chúng ta dùng nói để làm gì?
Gần gũi nhau lâu ngày, Thanh Thanh đã hiểu ý chàng nếu biết tỏ ra hơi có chút ích kỷ, tham lam, là bị chàng khinh thị, mối tình dang díu bấy lâu nay sẽ tan vỡ tức thì nên nàng trả lời rằng:
- Của này lấy của dân thì phải trả lại cho dân.
Thừa Chí cả mừng nắm lấy tay Thanh Thanh mà nói:
- Chú thật là tri kỷ của tôi. Có bao nhiêu tài báu, chúng ta có thể giả dạng con nhà giàu có lên Bắc Kinh làm một việc lớn lao. Vua Minh bóc lột của dân, chúng ta dùng nói trợ giúp cho Sấm Vương đánh đổ vua Minh. Như thế gọi là gì nhỉ?
Thanh Thanh cười nói:
- Gọi là “Dĩ tứ chi mâu, Công tử chi thuẫn” (nghĩa là dùng mâu của anh đâm chiếc thuẫn của anh).
Thừa Chí cười nói:
- Phải lắm, phải lắm, chúng ta mau mau thu xếp đi.
Ba người liền khuân mười cái hòm về phòng Thừa Chí và lấp bằng cái hang nọ. Làm xong, trời đã gần sáng, ai nấy mồ hôi ướt đẫm quần áo.
← Hồi 11 | Hồi 13 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác