Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1699

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1699: Binh lâm thành hạ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Hoàn Nhan Tông Hàn đi theo Bạt Ly Tốc tới một khu đồng cỏ bên cạnh đường sông, chỉ thấy hơn năm trăm người tráng niên đang đứng ở đó.

Bạt Ly Tốc chỉ tay về phía những tráng hán đó, nói: - Đô Thống, đây chính là năm trăm người đánh cá ta vừa mới chiêu mộ tới, bởi vì địa khu này nhiêu đường sông, hơn nữa thuyền bè qua lại cũng rất nhiều, kỹ năng bơi của những người này đều là lợi hại bậc nhất.

Hoàn Nhan Tông Hàn gật gật đầu, nhìn về hướng bọn họ, khẽ mỉm cười, vung tay lên, nói: - Đưa lên đi.

- Vâng.

Chỉ thấy mười mấy thanh niên trai tráng mang một đám thùng nặng trịch đi tới.

- Mở ra.

Cái rương này vừa mở ra, bên trong tất cả đều là lăng la tơ lụa, vàng bạc tiền đồng.

Hoàn Nhan Tông Hàn hướng tới những người đó nói: - Các vị, Hoàn Nhan Tông Hàn ta chính là một kẻ vũ phu, chỉ biết ra trận giết địch, không quá biết ăn nói, ta cũng không nói nhiều nữa, người nguyện ý đi theo Hoàn Nhan Tông Hàn ta, liền tiến lên lấy chút tiền vật trở về cho người nhà, không muốn thì cứ tiếp tục trở về làm người đánh cá, người chèo thuyền như cũ. Đây khả năng chính là phí an gia.

Mấy trăm người cao thủ dưới nước nhìn chung quanh một chút, đột nhiên một người đi ra, cầm lấy một cuộn vải bố mang theo, hai tay lại nhấc lên một nắm vàng bạc đồng, bởi vì đều là trộn lẫn ở cùng một chỗ, nhiều ít thì phải xem vận khí, nhưng chỉ một nắm này thôi, cũng không ít nha, gặp may mắn hơn một chút, thì có thể là con số mà cả đời bọn họ cũng kiếm không ra.

Có người mở đầu rồi, những người còn lại kia cũng lần lượt tiến lên, dù sao trước sau gì cũng chết mà.

Con người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, hiện giờ nơi nơi đều đang đánh nhau, chỗ này vốn là dựa vào thủy lộ mà sống, nhưng bây giờ, mậu dịch cũng đã đình trệ rồi, bọn họ cũng mất đi kế sinh nhai, hơn nữa cho dù bọn họ không đi theo Hoàn Nhan Tông Hàn, chỉ sợ cũng không thể tránh khỏi chiến hỏa, cùng với như thế, còn không bằng tòng quân, nói không chừng còn có thể lăn lộn ra một vài thứ gì đó, hiện tại Hoàn Nhan Tông Hàn tự mình tiến đến chiêu mộ dũng sĩ, đây đối với bọn họ mà nói là một cơ hội tốt, huống hồ còn có tiền, ngu sao mà không kiếm.

Trong nháy mắt, hơn mười hòm tài vật kia đã bị bọn họ lấy đi không còn một mống.

Hoàn Nhan Tông Hàn vừa lòng gật đầu, lại nói: - Các ngươi đã đều nguyện ý đi theo ta, vậy nhất định phải phải thề sống chết trung thành với ta, cuộc đời ta ghét nhất là loại người hai mặt, nhưng ta cũng sẽ không bạc đãi những người trung tâm với ta, ta hứa với các ngươi, chỉ cần các ngươi có thể ở trên chiến trường giết địch lập công, các ngươi liền có được vô cùng mỹ nữ và tiền vàng để hưởng dụng.

Đây là phương thức rất đơn giản thô bạo, nhưng không ai có thể ngăn cản được sức hấp dẫn của tiền vàng cùng mỹ nữ. Mọi người lập tức cùng hô lên: - Chúng ta nguyện thề sống chết trung thành với Đô Thống.

- Tốt lắm.

Hoàn Nhan Tông Hàn gật gật đầu, nói: - Các ngươi đem mấy thứ này mang về cho người nhà trước đã, sáng sớm ngày mai tập hợp tại đây.

- Tuân mệnh.

Những người này ôm bọc vàng bạc hưng phấn đi về.

Bạt Ly Tốc thấp giọng nói:

- Có muốn ta phái người đi nhìn bọn họ hay không?

Hoàn Nhan Tông Hàn lắc đầu nói: - Không cần, trên đời này ngoại trừ đầu bếp thối kia, vẫn chưa có người nào dám đùa với Hoàn Nhan Tông Hàn ta, đoán chừng bọn họ cũng không có gan này.

Đám người Di Thứ Bảo, Nậu Oản Ôn Đô rửa mặt xong, lại ăn một chút điểm tâm, mới đi đến đại trướng trong thôn trang kia.

Hoàn Nhan Tông Hàn liếc mắt nhìn quét các tướng sĩ một cái, nói: - Những sự tình trong một tháng vừa rồi, hãy quên hết đi, ta cũng không tính toán truy cứu, hiện giờ chúng ta đều tháo xuống gánh nặng trên vai, không cần lại đi e dè nhiều lắm, chúng ta chỉ có một mục đích, chính là tiến công kẻ thù và tiêu diệt kẻ thù.

Nậu Oản Ôn Đô bị quân Tống vây khốn lâu như vậy, trong lòng đang nghẹn một cục tức, vội vàng ôm quyền nói: - Ta nguyện làm Đô Thống tiên phong.

Hoàn Nhan Tông Hàn cười gật đầu nói: - Lúc này mới giống nam nhi Nữ Chân ta, tốt, ta liền phái ngươi làm tiên phong.

Di Thứ Bảo hỏi: - Ta nghe nói chủ lực nam triều vẫn còn ở Vân Châu, còn có hoàng đế của bọn họ cũng đến đây, nếu không chúng ta tiêu diệt trở về chủ lực Vân Châu trước, nếu như có thể bắt lấy hoàng đế của bọn họ, vậy nam triều sẽ là vật trong lòng bàn tay chúng ta.

Bạt Ly Tốc nói: - Ngươi nghĩ cũng quá đơn giản rồi, nếu Hoàng đế đối phương dám ngự giá thân chinh, sao lại dễ tiêu diệt như vậy cơ chứ.

Hoàn Nhan Tông Hàn gật gật đầu nói: - Hồi công Vân Châu, cũng không phải là cử chỉ sáng suốt, chủ lực nam triều ở Vân Châu hơn xa chủ lực quân ta, hơn nữa xa trận của bọn họ đích xác lợi hại, chúng ta muốn tiêu diệt một chi đoàn xe này, chỉ sợ phải đấu bằng sạch tất cả chủ lực của mình, chúng ta nhất định phải tập trung binh lực lấy ưu thế binh lực toàn diệt kẻ thù, như thế chúng ta liền có thể ép cho hao tổn tới mức thấp nhất, chứ không phải tìm kiếm chủ lực quân địch để quyết chiến, ở Vân Châu chúng ta có tường thành chắc chắn, nhân mã sung túc, tạm thời còn không cần chúng ta lo lắng.

Nậu Oản Ôn Đô hiếu kỳ nói:

- Vậy không biết Đô Thống tính toán tiến công nơi nào?

- Nơi này. Hoàn Nhan Tông Hàn chỉ tay về hướng bản đồ.

Các tướng sĩ đưa đầu lại gần, vừa nhìn: - Tân Châu?

Hoàn Nhan Tông Hàn lắc đầu nói: - Nếu ta muốn công chiếm Tân Châu, vậy còn không bằng ta trực tiếp phái binh đi cứu viện các ngươi, ý của ta là tiêu diệt quân địch ở địa khu này, nếu chúng ta có thể tiêu diệt kẻ thù nơi này, là có thể ngăn cản được liên hệ giữa Quy Châu, Nho Châu và Vân Châu, do đó đánh tan từng nơi một.

Di Thứ Bảo nói: - Nhưng quân địch cũng có không ít nhân mã đóng ở Tân Châu, hơn nữa còn là Chiết Gia Quân.

Hoàn Nhan Tông Hàn cười nói: - Binh lực bọn họ tuy nhiều, nhưng đột nhiên được đến một mảnh thổ địa lớn như vậy, tất nhiên sẽ chia đi chiếm lĩnh, đây chính là cơ hội của chúng ta.

Nậu Oản Ôn Đô vừa nghe đến Chiết Gia Quân, trong lòng lửa giận nhất thời bạo phát đi ra, nói: - Đô Thống có điều không biết, Chiết Khả Tồn kia rất vô sỉ, đào hầm ở khắp bờ, xây dựng cải tạo thành lũy, kéo hàng rào gỗ, còn muốn an trí đại bản doanh ở trên đường sông, không dám ra quyết chiến cùng chúng ta, dựa vào xây dựng thành lũy mà tiến lên.

Hoàn Nhan Tông Hàn trừng hai mắt, nói: - Đó là bởi vì bản thân ngươi ngu xuẩn, quân địch xây dựng thành lũy ở nơi nào, để chờ ngươi tới tiến công, hy vọng ngươi tới tiến công, ngươi cũng thật sự chạy tới tiến công, vậy không phải ngươi tự đưa tới cửa cho quân địch đánh sao? Ta vẫn thường nói với các ngươi, hai quân giao chiến, ngươi vĩnh viễn cũng không được làm những chuyện mà kẻ thù hy vọng ngươi làm nhất, mà phải làm những chuyện mà địch nhân không hy vọng ngươi làm nhất, mặc kệ đây có phải là ưu thế của ngươi hay không, chỉ cần là điều mà kẻ thù không hy vọng nhìn thấy, mặc dù là không am hiểu cũng có thể chuyển hóa được thành ưu thế.

Binh thư của người Hán ta đã xem không ít, nhưng chỉ cần nắm giữ bát tự, là có thể làm được đến mức không gì không đánh được, bách chiến bách thắng, bát tự này chính là Tôn Tử nhắc tới đấy, xuất kỳ bất ý, đánh úp. Càng là tiến công khi địch nhân không nghĩ tới, hy vọng thắng lợi lại càng lớn, kẻ thù hy vọng chúng ta cùng bọn chúng đánh trận địa chiến, chúng ta liền cố tình không cùng bọn chúng đánh trận địa chiến, đây chính là lý do duy nhất chúng ta cho các ngươi lui binh, bởi vì đây là điều mà kẻ thù không hy vọng nhìn thấy nhất, hiện tại chúng ta muốn tiến công chỗ nào thì có thể tiến công chỗ đó, đây mới là chiến thuật mà người Nữ Chân chúng ta am hiểu nhất.

Nói xong gã khinh thường cười, lại nói tiếp: - Ta nghe nói Chiết Khả Tồn kia đem đại bản doanh an trí ở trên đường sông, các ngươi có biết vì sao gã làm sao như vậy không?

Bạt Ly Tốc nói: - Người Nữ Chân chúng ta không có sở trường tác chiến trên mặt nước, mà người phương nam thông hiểu kỹ năng bơi lội, bọn họ đem đại bản doanh an trí ở trên đường sông, liền không có hậu cố chi ưu, có thể sử dụng càng nhiều nhân mã đến tiến công chúng ta, bởi vì chúng ta cho dù đánh vòng ra phía sau bọn họ, cũng không thể đánh chiếm được đại bản doanh của bọn họ, bởi vì chiến mã của chúng ta không thể lao đi ở trên mặt nước được.

- Không sai.

Hoàn Nhan Tông Hàn cười nói: - Thái tổ khi còn tại thế, từng nói rằng, trên đời này không có kẻ thù không thể chiến thắng, cũng không có thành trì nào công không phá được, thành trì dù có chắc chắn cũng nhất định sẽ có sơ hở, mà sơ hở lớn nhất của một chi quân đội nam triều, chính là doanh trại trên mặt nước mà bọn họ tự cho là không thể công phá.

Nậu Oản Ôn Đô kinh ngạc nói: - Đô Thống muốn cùng bọn họ quyết chiến ở trên mặt nước?

- Vì sao không thể.

Hoàn Nhan Tông Hàn tự tin nói: - Nếu ngay cả ngươi đều cảm thấy kinh ngạc như thế, như vậy người phương nam khẳng định càng không thể tưởng tượng được, trước đó ta đã nói, càng là tiến công khi địch nhân không nghĩ tới, phần thắng lại càng cao.

Bạt Ly Tốc đột nhiên nói: - Nhưng hiện giờ bọn họ đã phá được Tân Châu, có lẽ sẽ trú binh ở Tân Châu.

Hoàn Nhan Tông Hàn cười ha hả, thẳng lắc đầu nói: - Trước mắt thì sẽ không, bởi vì bọn họ nhất định sẽ nóng lòng phá được bốn phía yếu trại quan khẩu, là đang ở vào trạng thái tiến công, đóng quân trong thành, việc điều binh ngược lại càng thêm phiền toái, hơn nữa địa phương Chiết Khả Tồn đóng quân chính là giao thông yếu đạo, chiếm cứ nơi này bọn họ tiến thoái tự nhiên, nghe nói tiếp tế tiếp viện của bọn họ đều là đi bằng đường thủy, cho nên khẳng định bọn họ chỉ điều phái chút ít binh mã vào thành, hơn nữa khẳng định bọn họ cũng sẽ cho rằng bên trong thành còn không an toàn bằng trên mặt nước, Nói xong gã hừ một tiếng, nói: - Chiết Gia Quân đại danh đỉnh đỉnh? Ta mượn bọn họ đến tế cờ, thổi lên kèn phản công của chúng ta.

Chiết Gia Quân uy danh lan xa nha, chính là cờ xí về lực lượng quân sự của Đại Tống, bất kể là người Khiết Đan, hay là người Đảng Hạng, nghe đến danh hào của Chiết Gia Quân, đều phải kiêng kị ba phần, nhưng Hoàn Nhan Tông Hàn thì chính là một tên tính tình táo bạo, lúc trước khi gã đánh Thái Nguyên, chính là đánh với Chiết Gia Quân, nếu lúc ấy không có Chủng Sư Trung lãnh binh đuổi tới, thì Chiết Khả Tồn đã có thể Game Over rồi, ngươi còn không phải trâu bò sao, đánh cho thân binh của ta ngay cả cửa thành cũng không dám ra ngoài, đó là đám người lão Đại ta không ở đây, nếu ta ở đây, các ngươi sao có thể kiêu ngạo như thế, ta sẽ tiêu diệt các ngươi trước.

Lời này vừa nói ra, một đám tướng sĩ lập tức dựng thẳng sống lưng, hiện tại lão Đại đến đây rồi, có người tâm phúc, bọn họ mang tâm tình kích động chờ mong Hoàn Nhan Tông Hàn dẫn dắt bọn họ một lượt tiêu diệt quân Tống.

Hiện giờ Tông Trạch trước mắt vẫn chưa hay biết gì, cũng không biết Hoàn Nhan Tông Hàn đã ra khỏi thành rồi, bởi vì đại quân bọn họ đã binh lâm thành hạ rồi, cũng không sợ cái đạo lý thời điểm mấu chốt, Thống soái đi ra nữa, cho nên trên dưới quân Tống không một người nghĩ đến.

Hôm nay quân Tống rốt cục có thể nhìn xa đến tường thành Vân Châu rồi, kích động a, lệ nóng lưng tròng a, dù sao các loại vẻ mặt đều có, thật giống như lại tới đây, Vân Châu thành này chính là bọn họ lấy được rồi.

Nhưng ngày đầu tiên hãm thành cũng sẽ không nóng lòng tiến công, mà là bày trận dưới thành, dưới thành toàn là cơ bắp, lính hậu cần dĩ nhiên là phải xây dựng cơ sở tạm thời, tìm hiểu hoàn cảnh bốn phía.

Ở bên trong binh pháp, trình độ cao nhất là cái gì, chính là điều mà Tôn Tử nhắc tới, là không cần đánh mà khiến kẻ địch khuất phục.

Cái gì gọi là không cần đánh mà khiến kẻ địch khuất phục đây?

Đơn giản ngoại giao, dụ dỗ a, lừa a, dọa a.

Cho nên, quân Tống tới giờ, đối ngoại là tuyên bố năm mươi vạn đại quân, dù sao khoác lác cũng không phạm pháp mà, nhưng ngươi phải khoác lác có mánh lới, co khí thế nha, năm người ngươi đứng dưới thành, nói mình có năm mươi vạn đại quân, người khác cũng sẽ không tin nha, vậy làm thế nào để xây dựng ra khí thế kia đây, chủ quản hậu cần Lý sư phó liền lấy ra bản lĩnh xuất chúng, lăng xê ấy mà, là điều hắn am hiểu nhất đấy.

Hắn cho binh lính đem cờ Nhật Bất Lạc cắm đầy toàn quân, chiến xa loại nhỏ mỗi góc một cái, chiến xa cỡ lớn cắm mười sáu lá quốc kỳ, một mực nhìn lại, cờ xí như rừng, có xu thế thiên quân vạn mã, đừng nói năm mươi vạn, một trăm vạn cũng có a.

Ở trong tư tưởng chiến tranh của Lý sư phó, cuộc chiến này toàn bộ đều nhờ vào khoác lác.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<