Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô độc chiến thần - Hồi 062

Cô độc chiến thần
Trọn bộ 266 hồi
Hồi 062: Xác nhận quân công
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-266)

Siêu sale Lazada

Lai Ôn Tư Khắc đứng đối diện đại đội 5, cao giọng hô:

- Các vị chiến sĩ Đế quốc anh dũng, các ngươi vất vả rồi! Công trạng của các ngươi sau khi được chứng minh xong sẽ được xác nhận phần thưởng.

Nghe nói như thế, các binh sĩ sửng sốt một chút liền hưng phấn lên. Hắc, mở miệng nói là chiến sĩ Đế quốc, chẳng phải là nói vấn đề thân phận đã được giải quyết rồi sao? Xem ra vẫn là phủ nguyên soái hành động nhanh gọn, vừa tới là xác nhận được thân phận của mình, còn như các bộ khác, sợ rằng cả tháng cũng chưa giải quyết xong.

Hai sĩ quan cấp tá phía sau Lai Ôn Tư Khắc nghe vậy, đều nhíu mày thoáng nhìn lẫn nhau, một người trong đó tiến lên, nhỏ giọng nhắc nhở Lai Ôn Tư Khắc:

- Trưởng quan, thân phận bọn họ còn chưa có kết quả xác nhận.

Lai Ôn Tư Khắc cười nói:

- Thân phận bọn họ không có vấn đề. Gã Thiếu úy kia ta nhận biết, hắn nguyên là người của sư đoàn thân vệ nguyên soái, lệnh tấn cấp hắn còn do chính ta tuyên đọc kia.

Nói rồi, chỉ hướng Khang Tư tiếp:

- Ta giới thiệu cho các ngươi một chút?

Hai gã thiếu tá nhìn nhau lần nữa, đồng thời lắc đầu nói:

- Tạm thời đừng giới thiệu thì tốt hơn, miễn cho có người chỉ trích công tác của chúng ta. Đúng rồi, đồng thời cũng mong Trưởng quan đừng biểu hiện nhiệt tình quá mức với Thiếu úy kia.

Tuy rằng Lai Ôn Tư Khắc cũng hiểu người tới đây xác nhận quân công, kiêng kị nhất chính là có quan hệ với người được xác nhận, chỉ là cũng không để ý thầm nghĩ: "Sao mà người quân bộ phái đi lần này nghiêm túc như thế? Trước đây đều không phải chỉ làm cho ra vẻ thôi sao?"

Dù nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng vì kiêng dè phải giữ hình tượng trước mặt sĩ quan địa phương, nên cũng gật gật đầu không nhắc tới nữa.

Hai gã Thiếu tá lập tức nghiêm mặt làm lạnh, nói với Khang Tư:

- Thiếu úy, vui lòng đưa chứng cớ các người lập công ra.

Tuy rằng Khang Tư chưa từng trải qua xác nhận quân công, nhưng hắn cũng biết phải làm gì. Chào một quân lễ xong hắn lấy một tờ văn kiện đưa ra:

- Trưởng quan, đây là ghi chép quân công của đại đội 5.

Tiếp theo hắn phất tay ra hiệu, Uy Kiệt cùng mấy đội trưởng hậu cần, lập tức dẫn theo quân hậu cần kéo theo hơn 600 lính hầu, đồng thời còn kéo một chiếc xe ngựa chạy ra đằng trước.

Khang Tư vừa ra hiệu bảo lính hậu cần đem các thứ trên xe ngựa xuống, vừa nói:

- Trưởng quan, nơi đại đội 5 chúng ta cư trú gặp phải địch nhân phục kích, quân công chúng ta lập được, do ở trên đại thảo nguyên phải vội vã về nước, thời gian cấp bách, cho nên cũng không lưu lại được chứng cớ gì.

Đối với lời Khang Tư nói, tuyệt đại bộ phận binh sĩ đại đội 5 đều cảm thấy hết sức đáng tiếc, ban đầu nếu không phải khẩn trương như vậy, khẳng định có thể kiếm được mấy ngàn cái đầu, đâu như bây giờ chỉ còn trăm cái chứ.

Chỉ là cũng không có vấn đề gì, chỉ cần quân công tung hoành địch quốc, cũng đã đủ để mộng tưởng của họ thành sự thật. Có điều cũng thật đáng tiếc, nếu như những chiếc xe ngựa và tuấn mã kia không phải do thiếu úy Khang Tư cá cược thắng được, mà do đại đội cướp lấy, sợ rằng lại thêm một quân công thật to nữa.

Chính vì nguyên nhân đó, đám binh lính cũng không ham phần tấm bản đồ do cá cược mà thắng được kia.

Chẳng qua sĩ quan kia tuy biết đó là tài sản cá nhân của Khang Tư, nhưng đố kị thì không tránh được. Cũng vì đố kị nên sau khi trở về an toàn bọn họ mới không chịu để Khang Tư tiếp tục lãnh đạo nữa.

Một gã Thiếu tá vẻ mặt đầy thần sắc khinh miệt đang ghi chép quân công đại đội 5. hắn chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy các thứ binh hậu cần vừa bày ra, không ngờ là một đám đầu người đã qua xử lý, thần sắc thống khổ trên từng cái đầu lâu đều được bảo lưu lại, nhìn thấy khiến người ta không rét mà run.

Sắc mặt gã Thiếu tá lập tức biến đổi, bụm miệng ụa một tiếng, mà gã Thiếu tá còn lại tuy rằng đúng lúc che trước người hắn, miễn cho trò hề này bị người ta nhìn thấy, nhưng hắn cũng quay đầu sang một bên sắc mặt cực kỳ khó coi.

Nhìn bộ dáng hai gã Thiếu tá này, mọi người ở đây, bao gồm cả các Tướng quân đều sửng sốt: Đây là chuyện gì chứ? Các sĩ quan này đi kiểm tra quân công, mà vừa nhìn thấy đầu người lại nôn mửa?

Lai Ôn Tư Khắc lắc đầu thở dài bất đắc dĩ, đã sớm nghe nói đám đệ tử quý tộc ở Đế đô dựa vào quan hệ gia nhập vào quân đội, hơn nữa còn chuyên môn lựa chọn chức vị an toàn nhẹ nhàng công lại to, không ngờ lại là sự thật.

Nhìn hình dáng hai tên Thiếu tá này, còn coi là quân nhân sao? Lại còn dám đảm nhiệm chức vị xác nhận chứng cớ quân công?

Hai gã Thiếu tá kia cũng cảm giác bầu không khí có biến hóa, đương nhiên hiểu là có chuyện gì, cố nén khó chịu, tên Thiếu tá ghi chép quân công đảo mắt ngó lơ, ngữ khí có chút chán ghét nói:

- Ai biết được những cái đầu này có phải là của người dân thường hay không chứ.

Gã Thiếu tá còn lại lập tức đánh trống lãng:

- Thiếu chủ Tinh Tự kỳ cùng hai tên Thiên phu trưởng là cái nào chứ?

Hắn có chút bất mãn liếc nhìn đồng bạn, nghĩ rằng dồng bạn của mình có vẻ quá ngu ngốc.

Nếu dùng đầu dân thường để giả mạo công trạng cũng không phải không được, nhưng tuyệt đối không thể dùng để giả mạo người nổi danh. Nếu người ta dám nói giết một thiếu chủ Mục kỳ cùng Thiên phu trưởng, khẳng định phải có chuyện như vậy, không lẽ sợ người ta không biết còn ráng lộ ra ngoài?

Làm sao mà lại nói lời ngu ngốc như thế chứ? Dù là bị người giao phó chèn ép một chút công tích của đại đội này, nhưng cũng không cần làm trắng trợn như vậy chứ.

Cứ cho rằng ngươi có chỗ dựa vững chắc thì có thể tùy tiện đắc tội với người ta sao? Ai biết được hiện tại chỉ là một tên tiểu binh, mấy chục năm sau có thể trở thành một quý tộc hay không? Đến lúc đó người ta tính lại nợ cũ, vậy chẳng phải là mình xui xẻo sao?

Tuy rằng lời chất vấn của gã Thiếu tá kia rất nhỏ, nhưng mấy người Khang Tư đứng hàng đầu đều nghe rõ ràng.

Khang Tư thì không sao, Âu Khắc là người lớn tuổi bình thường rất chững chạc nhưng lúa này hai mắt đã bốc hỏa, những người khác thì nghiến răng ken két. Phải biết rằng lấy đầu của người dân bình thường để giả mạo chiến công là ác độc nhất, nếu chuyện bị lộ, tuyệt đối có thể khiến đương sự thân bại danh liệt. Người này nói như vậy, còn không phải là cố ý chửi thẳng vào mặt bọn họ sao?

Nếu như hiện giờ không phải còn trong quá trình xác nhận quân công, bản thân họ nhất định sẽ liều chết kháng nghị.

Lúc gã Thiếu tá kia nói lảng sang chuyện khác, mọi người liền nhịn xuống, nhưng chuyện kế tiếp, lại khiến cơn giận của mọi người không thể phát tác được.

- Ừ, lấy đầu của phu trưởng trở lên ra đây.

Gã Thiếu tá nói.

Binh hậu cần đại đội 5 lập tức tuân mệnh hành sự, từng cái đều có ghi chép, hơn nữa bình thường đều do các binh hậu cần bảo quản, cho nên rất dễ dàng đưa các đầu của đám phu trưởng trở lên sang một bên.

Gã Thiếu tá nôn khan kia, thật vất vả mới khôi phục lại bình thường, cau mày tính toán con số đầu lâu, ánh mắt quái dị liếc Khang Tư, tiếp đó nhìn sang phía binh hậu cần nói giọng khác lạ:

- Các ngươi hay quá nhỉ, 2 Thiên phu trưởng, 20 Bách phu trưởng, 200 Thập phu trưởng, xem ra chỉ một đại đội các ngươi, lại tiêu diệt hoàn toàn cả đội quân 2000 người kia đấy!

Một đội trưởng hậu cần lão luyện, đương nhiên biết ý của Thiếu tá kia nói là ý gì, chỉ có điều hắn cũng không động nộ, ngược lại vẻ mặt nịnh nọt nói:

- Trưởng quan anh minh, đám phu trưởng Mục Kỳ kia đều là một đám không muốn sống tiến đánh ngay chính diện, hơn nữa khi mà đám binh sĩ của chúng đều đã bỏ chạy rồi, bọn chúng lại tử chiến không lùi, cho đến khi toàn bộ chết trận. Cho nên đầu của hai tên Thiên phu trưởng mới bị chúng ta thu cắt hoàn chỉnh. Ngài nếu còn không tin, có thể mời người quen thuộc Tinh Tự Mục Kỳ tới nhận cho rõ.

- Ngươi!

Gã Thiếu tá căm tức nhìn gã đội trưởng này.

Nhưng gã Thiếu tá còn lại kéo hắn, đồng thời mỉm cười nói:

- Đúng vậy! Nếu hai bên có tranh chấp, như vậy đúng là cần phải tìm người hiểu biết tới xác nhận một phen. Cho nên việc xác nhận quân công những chiếc đầu này tạm thời để đó, đợi khi tìm được người quen thuộc Mục kỳ rồi tiếp, dù sao hai người chúng ta đối với người Mục Kỳ cũng không quen thuộc lắm.

Lời vừa nói ra, khiến mọi người đại đội 5 đều choáng váng, ngươi đã không quen thuộc Mục Kỳ, vậy sao còn tới đây để xác nhận công trạng nữa chứ?

Tuy rằng mọi người tức giận, nhưng cũng không có cách nào kháng nghị, bọn họ không quen thuộc Mục Kỳ, ngươi còn muốn thu được quân công đại biểu đầu người? Chờ xác nhận thân phận mấy chiếc đầu kia rồi nói.

Không để ý tới các binh hậu cần ôm một đống đầu lâu ngẩn người, hai gã Thiếu tá đi tới trước mặt đám lính hầu do Uy Kiệt dẫn đầu, lật xem một chút quân công ghi chép lại, hỏi Uy Kiệt:

- Những tù binh này đều là kẻ xâm chiếm Khố Long trấn?

Uy Kiệt vội gật đầu nói:

- Đúng vậy, vốn có gần ngàn người, chỉ là băng ngang qua đại thảo nguyên, giờ chỉ còn lại 600 người thôi.

Uy Kiệt sợ các lính hầu này bị chụp thân phận tù binh mà giết đi, cho nên bỏ thêm một câu:

- Bọn họ đã đầu phục quân ta, trên đường đã tham dự mấy mươi lần chiến đấu.

Gã Thiếu tá kia lòng dạ thâm sâu, lắc lắc ngón tay, cười nói:

- Không cần lo lắng, dựa theo ghi chép, chúng ta không có quyền xử trí bọn họ, bởi bọn họ đều là lính hầu của Thiếu úy Khang Tư, cho nên tù binh bị bắt này không tính là quân công.

Mọi người tiếp tục choáng váng lần thứ hai, Uy Kiệt càng không nhịn được nói:

- Tại sao lại như vậy? Bắt được tù binh rồi biến thành lính hầu, sao lại không có quân công? Hẳn là quân công lớn hơn nữa chứ? Đó là tăng cường sức mạnh tác chiến mà!

Gã Thiếu tá bên kia cười ác ý nói:

- Hắc hắc, không có cách nào, quy định là như thế, nếu như các ngươi không biến bọn họ thành lính hầu, mà là áp giải chúng trở về, như vậy phần quân công này coi như tồn tại. Hắc hắc, có phải rất đáng tiếc không?

Nghe như thế, mọi người căm tức nhìn gã Thiếu tá này, kẻ ngu mới có thể bằng bốn năm trăm người áp giải hơn 1000 tù binh chạy qua vạn dặm thảo nguyên về đây! Không thu bọn họ làm lính hầu, chỉ bằng vào bốn năm trăm quân Đế quốc, sợ rằng chưa đi bao xa đã bị những Mục Kỳ đó diệt sạch rồi.

Tương Văn đi lại sát bên Âu Khắc hỏi:

- Đại thúc, có quy định như vậy sao?

Âu Khắc lắc đầu cười khổ:

- Ta sao mà biết, nhưng theo lý là không có khả năng xuất hiện loại quy định này. Dù sao theo Uy Kiệt nói, bắt được tù binh rồi biến thành lính hầu có khi quân công còn lớn hơn nữa, nào có khả năng ngược lại bắt địch nhân làm tù binh thì quân công lớn hơn chứ.

- Vậy sao lại thế này?

Tương Văn hỏi.

- Ôi, ngươi không nhìn ra sao? Bọn họ là cố ý nhắm vào chúng ta mà.

Âu Khắc lắc đầu bất đắc dĩ.

- Là chuyện bản đồ dẫn phát ra?

Tương Văn rất thông minh lập tức nói.

- Ngoại trừ đám quỷ kia, còn ai lại nhắm vào chúng ta, ngươi đi bảo Uy Kiệt câm miệng lại. Đại nhân không nói gì, hắn không cần náo loạn nữa.

Âu Khắc thở dài, tuy rằng không cam lòng thay Khang Tư, nhưng thấy bộ dáng lơ đễnh của Khang Tư chỉ còn biết thở dài.

Nếu như đại nhân làm căng, vậy sẽ đắc tội triệt để với tên quyền quý kia, vẫn nên nhịn cục tức này lại, sau đó làm rõ quân công là được. Dù sao bằng thực lực của đại nhân, làm thế nào lại dễ dàng bỏ qua chuyện như thế. Chỉ sợ những tên kia trù dập đại nhân rồi?

Gã Thiếu tá còn tiếp tục cười hì hì nói với Uy Kiệt:

- Đương nhiên, nếu như các ngươi ngần ngại đám lính hầu này, có thể giải trừ tư cách lính hầu của bọn chúng, trở thành nô lệ bán đi, tin là đến lúc đó mỗi người trong đại đội 5 đều có phần vài đồng kim tệ. Điều này hẳn sẽ được nhiều người tuyển chọn chứ? Chỉ sợ Thiếu úy Khang Tư không nỡ để các vị có thêm một khoản thu nhập mà thôi.

Uy Kiệt bị Tương Văn kéo lại, chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt không lên tiếng.

Nghe những lời này, trong lòng mọi người không nhịn được chửi ầm lên:

- Mẹ nó! Chia rẽ ly gián cũng không cần trắng trợn như vậy chứ? Bán lính hầu tư nhân làm nô lệ để chia tiền cho mọi người? Kẻ ngu cũng không làm như vậy!

Lai Ôn Tư Khắc nhíu chặt mày, bởi hắn phát hiện tên Thiếu tá tới xác nhận quân công, hình như có ý nhằm vào đại đội 5, có lẽ nói đúng ra là nhằm vào Khang Tư.

Khang Tư thu được bao nhiêu quân công, hắn không để ở trong lòng, hắn lưu ý là Quân bộ biết rõ nguyên soái rất coi trọng Khang Tư, cũng rõ rành rành thân phận Khang Tư được xác nhận. Nên lần xác nhận quân công này chỉ là qua loa mà thôi, vì sao Quân bộ lại phái hai tên cố ý phá hoại này tới?

Không phải là nói trong Quân bộ có người cố ý muốn phá hủy mặt mũi của nguyên soái hay sao? Hắn chuẩn bị đi lên dò xét ngọn ngành.

Các sĩ quan ở đây, tuy biết hai Thiếu tá này nhằm vào Thiếu úy Khang Tư kia, nhưng không một ai biết đây là không nể mặt mũi nguyên soái, cho nên căn bản không để tâm tới, ai sẽ vì một Thiếu úy nho nhỏ mà đắc tội với quý khách kinh thành chứ?

Nhiều sĩ quan ở đây, chỉ có Lữ đoàn trưởng lữ đoàn 1 nấp ở một bên thầm cười trộm.

Vào lúc này, hai tên Thiếu tá kia đã đặt ánh mắt lên hơn trăm chiếc xe ngựa cỡ lớn đặt trong doanh trại, cùng với hơn 7000 con tuấn mã cao cấp, nếu có người đứng đối diện với bọn họ, có thể phát hiện trong mắt hai vị này toát ra ánh sáng tham lam nóng bỏng.

Gã Thiếu tá cười nhạo Uy Kiệt đó, nuốt nuốt nước miếng, cố nặn ra dáng tươi cười, chỉ vào xe ngựa và tuấn mã tán thưởng:

- Đây là chiến lợi phẩm các ngươi xâm nhập đại thảo nguyên sao? Không tệ không tệ, đúng là quân nhân Đế quốc anh dũng. Được, để chúng ta tính toán xem có gì không.

Bọn họ nóng ruột như thế cũng không kỳ quái, dựa theo quy định, chiến lợi phẩm thống nhất nộp lên trên, do cấp trên quy đổi thành kim tệ, sau đó lấy ra 5 phần để khen thưởng quân đội thu được chiến lợi phẩm.

Đừng thấy khen thưởng một nửa là rất nhiều, kỳ thật bên trong có mưu tính, chỉ đơn giản một con số chiết khấu, như là đem thiên lý mã biến thành lạc đà, vàng ròng biến thành đồng thau, có thể tưởng tượng béo bở biết bao nhiêu. Cho nên có thể hiểu các vị này vì sao lại đỏ mắt.

- Xin lỗi, Trưởng quan, phần lớn những xe ngựa, tuấn mã cùng với vật tư này, đều là do Khang Tư đại nhân ở sòng bạc đại thảo nguyên thắng cược được. Hoàn toàn là tài sản tư nhân, thuộc về đại đội chỉ có những thứ này.

Âu Khắc giành nói trước, ôn tồn hữu lễ nói xong, phất tay ra hiệu: mấy người lính hậu cần liền dẫn tới 300 con tuấn mã và 3 chiếc xe ngựa, vật phẩm trên xe ngựa vốn là mấy món lương thực, muối ăn mang theo từ doanh trại cũ.

Nhìn thấy những lương thực và muối này, gã Thiếu tá kia càng rống to hơn:

- Ngươi có lầm hay không? Mấy cái lương thực mắm muối này mà là chiến lợi phẩm? Ngươi...

Âu Khắc mỉm cười cắt đứt lời tên Thiếu tá:

- Xin lỗi, trưởng quan, những thứ này không phải chiến lợi phẩm, mà là vật tư đại đội vì không để địch nhân chiếm đoạt mà được chúng ta mang theo mà thôi.

Tên Thiếu tá kia lập tức choáng váng.

Còn tên Thiếu tá lòng dạ thâm trầm kia lập tức hỏi:

- Vũ khí đâu? Vũ khí đại đội phân phối đi đâu rồi? Có phải bị các ngươi bán đi rồi? Không thì các ngươi lấy đâu tiền vốn đặt cược?

Tên Thiếu tá kia cũng khôi phục lại, hắn vội nói:

- Không sai! Nếu những vật tư kia đều là dùng vật tư đại đội kiếm được, cũng là thứ của quân đội, toàn bộ phải thu lại nộp lên trên.

Âu Khắc vẫn tiếp tục duy trì dáng tươi cười trả lời:

- Xin lỗi, Trưởng quan, vũ khí đại đội ở trong chiến đấu tổn hại một bộ phận, còn lại ở trong doanh trại bị người ta cướp đi. Phần lớn vũ khí hiện có đều thuộc sở hữu riêng của Khang Tư đại nhân. Còn những vật tư này, là Khang Tư đại nhân tham dự đánh cược chiến đấu với đàn sói ở đại thảo nguyên, dùng võ lực thu được.

Âu Khắc ở đây dùng mẹo tráo đổi, dù sao nói cho cùng, tiền vốn lập nghiệp của Khang Tư, vẫn còn là vật tư của Đế quốc mà.

Hai gã Thiếu tá không rõ quá trình diễn ra, cho rằng thật sự là Khang Tư dùng võ lực kiếm được, lập tức ngậm miệng lại.

Bọn họ không hoài nghi đống vật tư này làm sao có được, đánh cướp? Vài mạng người như vậy cướp được bao nhiêu vật tư, ngoại trừ cá cược ra thật không có biện pháp nào thu được nữa.

Dù sao bọn họ cũng mơ hồ biết một chút sự tồn tại của chợ mã tặc ở đại thảo nguyên.

Các binh sĩ đại đội 5 biết rõ mọi chuyện, một là không cảm thấy sĩ quan dùng vật tư cho chuyện riêng có gì sai, hai là bọn họ tận mắt thấy Khang Tư đẫm máu anh dũng chiến đấu, kiếm được một lượng lớn vật tư mới giúp bản thân họ an toàn trên đoạn đường dài băng qua đại thảo nguyên. Trong tâm họ đều cho rằng những vật tư này là tư hữu của Khang Tư đại nhân, cảm kích Khang Tư lấy vật tư ra dùng chung còn không kịp, đâu có lý nào đứng lên phản bác cách nói của Âu Khắc?

Đám sĩ quan tuy rằng rất đố kị Khang Tư, nhưng trong lòng họ cũng cùng cách nghĩ như các binh sĩ, bọn họ nếu không phải thật sự là kẻ vong ân phụ nghĩa, sẽ không có khả năng đứng ra chứng minh tố cáo chuyện thay đen đổi trắng.

Thấy hai tên Thiếu tá còn muốn cố sức quấy nhiễu loạn bậy, Lai Ôn Tư Khắc vừa lúc đi lên, chặn trước hai người bọn họ nói khẽ:

- Huynh đệ, cho chút mặt mũi có được hay không, nói thế nào Khang Tư cũng xuất thân từ phủ nguyên soái!

Hai gã Thiếu tá biến sắc, gã Thiếu tá hơi ngốc kia quay đầu một bên ngó lơ, còn gã Thiếu tá lòng dạ thâm sâu, lại mỉm cười khẽ nói:

- Trưởng quan, chớ trách chúng ta, dù sao là chuyện người khác nhờ. Nhưng cứ yên tâm, chúng ta chỉ là hơi làm khó một chút, dù sao chỉ riêng quân công tung hoành qua đại thảo nguyên đã rất lớn. Hơn nữa những cái đầu kia tuy rằng đa phần không thể xác nhận, nhưng 1 cái thiếu chủ 2 cái Thiên phu trưởng có thể xác nhận được, hai hạng quân công này cũng đã rất to rồi. So ra chút quân công đám lính hầu kia sẽ không tính là gì, ngài nói sao?

Nghe nói như thế, Lai Ôn Tư Khắc lăn lộn Đế đô đã quá lâu, lập tức cho rằng đây là có người không thích nhìn Khang Tư lập ra công lao lớn như vậy, mà cố ý tới tìm Khang Tư gây chuyện.

Lai Ôn Tư Khắc dám xác định, người sai khiến này, chính là hậu trường đám cao quan bị xử phạt ở quân đoàn 20, dù sao một cao quan phía trên gặp xui xẻo, mà đám vai nhỏ bên dưới không những không bị kéo theo, ngược lại lập công lớn. Bởi vậy phàm là cùng đám cao quan này có chút quan hệ, khẳng định đều sẽ không thích nhìn tiểu nhân vật này nổi bật, cho hắn chút phiền toái là việc bình thường.

Có cách hiểu này, Lai Ôn Tư Khắc thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai cũng không phải tới tìm nguyên soái gây chuyện, chỉ là không nhìn vừa mắt tiểu nhân vật Khang Tư này thôi.

Hơn nữa nghe giọng điệu tên Thiếu tá này, người giật dây hắn cũng không dám quá phận, phần lớn quân công của Khang Tư vẫn được xác nhận, nếu thế thì không có vấn đề gì nữa.

Lai Ôn Tư Khắc không biết, công lao lớn nhất của Khang Tư đã sớm bị người ta cướp đi rồi.

Thấy đã khiến thân tín nguyên soái chú ý, bọn họ cũng không dám làm bậy tiếp, ghi chép xác nhận xong, mời mấy Tướng quân xem qua một chút, tiếp theo là đọc kết quả xác nhận quân công trước mặt đại đội 5.

Lần xác nhận quân công này có tính cao cấp, cần có ít nhất một Trung tướng và mấy Thiếu tướng theo dõi.

- Trải qua Phủ nguyên soái ra lệnh quân bộ cho phép, tiến hành xác nhận thành tích quân công đối với nguyên là đại đội 5 liên đội 5 lữ đoàn 5 sư đoàn 5 quân đoàn 20.

Gã thiếu tá kia hơi phấn khởi lớn tiếng ngâm nga:

- Hiện kết quả xác nhận như sau: Thiếu úy Khang Tư chém được thủ cấp thiếu chủ Tinh Tự kỳ Phi Mục Kỳ Minh quốc cùng thủ cấp hai gã Thiên phu trưởng: Chấp nhận chiến công!

- Các thủ cấp còn lại tình báo không rõ nên tạm thời đình chỉ xác nhận, ngày sau xác nhận lập tức thừa nhận sau.

Nghe tới đây, các binh sĩ đại đội 5 đều choáng vàng, đây chẳng phải có nghĩa mấy người bọn họ một điểm quân công cũng không có? Nghĩ tới đây, các binh sĩ không nhịn được bắt đầu rối loạn.

Nhận thấy bầu không khí bên dưới không hay, tên Thiếu tá vội nói tiếp:

- Chỉ là, không thể bởi vì tình báo chúng ta không rõ mà cự tuyệt thừa nhận chiến tích. Trước khi chiến tích được thừa nhận, chiếu theo ghi chép quân công đại đội 5 báo lên trên tiến hành thăng cấp hư hàm, sau khi thành tích được tán thành lập tức chuyển thành thực hàm.

Lời này khiến các binh lính sửng sốt, tiếp theo lại vui vẻ.

Hư hàm chính là chỉ quân công đã được Quân bộ xác định, nhưng bởi vì vấn đề thời gian còn chưa ghi lại hồ sơ cũng như phát ra công bố. Cấp trên là để cổ vũ ngươi, cấp trước cho ngươi một quân hàm thăng cấp, chỉ là tiền lương và quyền lực vẫn giữ như cũ trước khi thăng cấp mà thôi.

Nói như thế quân công của mình kỳ thật đã sớm được xác nhận rồi? Chỉ là không tìm được nhân chứng xác nhận mà thôi?

Nghe như vậy, Lai Ôn Tư Khắc cũng sửng sốt, hắn còn tưởng rằng hai tên Thiếu tá kia chỉ cho Khang Tư thăng cấp, mà mặc kệ những binh sĩ bên dưới chứ, hiện giờ thoáng cái lại dựa theo quân công ghi chép cho binh sĩ thăng chức?

Xem ra, bọn họ cũng hiểu làm hơi quá đáng sẽ dẫn tới binh biến.

Gã Thiếu tá cảm giác được những ánh mắt nóng bỏng ở phía dưới, hắn có chút đắc ý, giọng ngâm nga càng thêm hăng hái, nhưng cũng phải đợi tràng diện bình ổn xong mới nói tiếp:

- Đại đội 5 băng ngang qua đại thảo nguyên vạn dặm: Quân công xác nhận!

Quân công này không cần phải xác nhận nữa, chỉ cần xác nhận thân phận Khang Tư, cái quân công này không chạy đi đâu được, cho nên binh sĩ đại đội 5 cũng không lo lắng điểm quân công này bị từ chối. Nhưng bởi sau khi xác nhận quân công hoàn tất xong, kế tiếp chính là việc quyết định mình sẽ được nâng lên quân hàm nào, cho nên lập tức vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh.

- Ôi, tên Thiếu tá này thật là giảo hoạt, sau khi hắn làm lộn xộn một hồi, quân công bắt tù binh quân địch liền không còn nữa. Hiện giờ được xác nhận: thì một cái là quân công chúng ta lâm trận giết địch, một cái là quân công đi qua đại thảo nguyên, toàn bộ những cái khác không còn nữa.

Âu Khắc than thở.

Tương Văn, Uy Kiệt đối với chuyện này chỉ có thể cúi đầu không nói, dù sao quân công lớn nhất - dâng lên bản đồ đã sớm bị người ta đoạt đi, hiện giờ thịt không còn, kiếm chút canh có còn hơn không.

- Sau đây là danh sách tuyên bố thăng cấp.

Tên Thiếu tá tính cách hào hứng vừa nói xong, toàn trường một trận yên tĩnh, mọi người dựng thẳng tai lên. Hắn quét mắt nhìn mọi người đầy vẻ đắc ý, sau đó mới chậm rãi đọc:

- Đội trưởng đại đội 5 Thiếu úy Khang Tư - Lôi Luân Đặc, chém được hai gã Thiên phu trưởng Phi Mục Kỳ Minh quốc Tinh Tự kỳ, quân hàm thăng 1 cấp; chém được một thiếu chủ Tinh Tự kỳ Phi Mục Kỳ Minh quốc, quân hàm thăng 1 cấp; suất lĩnh quân đội bôn ba vạn dặm đi qua Phi Mục Kỳ Minh quốc, quân hàm thăng 1 cấp; chúc mừng ngài, Thiếu tá Khang Tư.

Hiện tại chỉ là lúc thông báo mà thôi, phải chờ một thời gian dài. Đến khi quân công trải qua ghi chép, xuất hiện trong hồ sơ cá nhân ở Quân bộ, lúc này mới tính là thật sự thăng cấp hoàn tất, lúc đó mới được phát quân hàm xuống, tiền lương và quyền lực mới được đề cao tương ứng.

Khang Tư đối với việc thăng chức Thiếu tá cũng không có vui vẻ gì, chỉ là khi tiếp nhận hư hàm thì nói vài câu mà thôi. Ngược lại 5 tên thân vệ vẻ vui mừng hiện rõ trên gương mặt, nhao nhao nhìn trên vai Khang Tư, quân hàm Thiếu tá hai sợi kim tuyến ngang qua một con ngân ưng.

Duy làm họ bất mãn, chính là quân hàm này của Khang Tư chỉ là hư hàm, hơn nữa dù là không có gì bất ngờ, ít nhất cũng phải cuối năm tổng kết, Quân bộ mới phát ra quân hàm chính thức.

Ngoại trừ Khang Tư nhảy 3 cấp liên tiếp thu được quân hàm Thiếu tá ra, đa phần những người khác đều được thăng liền 2 cấp, trong đó còn có không ít người chỉ thăng 1 cấp.

Nhưng dù là vậy, những người còn sót lại của đại đội 5 tất cả đều đã thành sĩ quan, có mấy người tăng thành Thiếu úy, như Kiệt Lạp Đặc thì trở thành Trung úy.

Chỉ có điều kỳ quái là hai tên Thiếu tá mang danh ban phát quân hàm cùng các quan tướng đương trường, tất cả đều coi việc quy phạm quân lệnh tự ý rời quân doanh như không tồn tại. Hành động này của bọn họ, càng khiến cho những người đại đội 5 như Âu Khắc đều cho rằng Kiệt Lạp Đặc bám chân những người có địa vị cao.

Nhưng mà 5 thân vệ xuất thân nô bộc, dựa theo quân công tối thiểu cũng là một hạ sĩ, nhưng không biết là hai Thiếu tá kia cố ý hay sao, chỉ để cho 5 người bọn họ khôi phục tự do, cũng chỉ gán thêm cái quân hàm binh nhì.

Vốn Khang Tư còn muốn đứng ra giải thích một chút, nhưng bị bọn Âu Khắc ngăn cản, đối với bọn họ mà nói, quân hàm mình cao thấp hoàn toàn không quan trọng.

Các binh sĩ tuy rằng còn có chút không hài lòng, dù sao bọn họ cũng nghĩ quân công mình vẫn bị giảm trừ không ít, nhưng đây là xác nhận quân công chính thức, có ý kiến thì thế nào? Ngược lại chỉ thiệt bản thân, thôi thì quên đi.

Thấy công bố quân hàm đã kết thúc, viên Trung tướng dẫn đầu mấy Thiếu tướng, lập tức nhiệt tình bắt chuyện với ba vị sĩ quan cấp tá tới từ kinh thành, mời đến bản doanh sư đoàn nghỉ chân vài ngày. Những chiến sự anh dũng của đại đội 5 Khang Tư, sớm bị bọn họ ném qua một bên không lý tới nữa.

Lai Ôn Tư Khắc thịnh tình khó từ gật đầu đồng ý, mà lúc hai tên Thiếu tá đồng ý, cũng nói với Khang Tư:

- Thiếu tá Khang Tư, bởi ngươi hiện tại không có nhiệm vụ tác chiến, cho nên mời lập tức đi tới Đế đô, đợi nhận đất phong thưởng.

Vốn dựa theo quy củ xưa, chỉ có thu được thực hàm mới được nhận đất phong, chỉ là người sau khi được phong hư hàm, đa phần đều tác chiến trên chiến trường. Hơn nữa hiệu suất công tác của quân bộ cực kỳ chậm chạp, chờ xác nhận quân hàm chính thức xong, Hội nghị ngự tiền khai mạc thảo luận ban thưởng khối đất phong nào, người được phong thưởng thường đã sớm chết trận sa trường rồi.

Cho nên vì không để xảy ra trường hợp người được phong thưởng đến chết cũng không nhìn thấy được mảnh đất có thể truyền lại cho con cháu: nên từ lâu đã cải tổ lại thành ra hư hàm cũng có thể được sắc phong đất thưởng.

Các sĩ quan cấp tá ở đây, bao gồm cả Lai Ôn Tư Khắc đều lộ vẻ nhớ lại chuyện cũ mà sợ.

Bởi bọn họ đều biết đợi đến khi được sắc phong lãnh địa, là một chuyện phi thường thống khổ. Tuy rằng Hội nghị ngự tiền hiệu suất công tác cao hơn so với Quân bộ, nhưng cũng không cao bao nhiêu, hơn nữa Hội nghị ngự tiền hoàn toàn không có cửa sau cho ngươi lo lót, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi.

Nếu như có thể nhận được đất phong tốt, vậy thì không sao cả, chỉ là ngẫm lại bè đảng đám thành viên Hội nghị ngự tiền kia, sẽ không có khả năng phong thưởng chỗ địa phương tốt cho sĩ quan, cho nên tự hiểu đất phong sắp được thụ hưởng không có bao nhiêu mong đợi. Có thể nói sĩ quan lãnh đất phong, tuyệt đối là một sự dày vò thống khổ không thể nào tránh né được.

Tuy rằng không rõ lắm vì sao trên mặt các sĩ quan bỗng nhiên xuất hiện thần sắc cổ quái như thế, nhưng Khang Tư không lưu ý, chỉ là nhìn hai Thiếu tá hỏi:

- Ta tự mình một người đi Đế đô?

Hai thiếu tá mỉm cười:

- Đương nhiên không, ngươi có thể mang theo tài vật tư nhân, thân vệ của ngươi, lính hầu của ngươi cùng đi. Nhưng phải nhớ kỹ, hộ vệ của ngươi cũng chỉ có 130 người mới được phép mang theo vũ khí, những người hầu khác tuyệt đối không thể mang theo vũ khí đi vào Đế đô. Hãy nhớ kỹ điểm này, không thì đừng trách chúng ta không nhắc nhở ngươi.

Nghe nói như thế, đám sĩ quan cấp tá đều cười hà hà nhìn Khang Tư, lại nhìn hơn 600 lính hầu. Trên mặt hiện rõ vẻ mừng trên tai họa của người khác.

- Uy Kiệt, tại sao sắc mặt mấy sĩ quan kia là lạ vậy?

Tương Văn hỏi Uy Kiệt bên cạnh.

Uy Kiệt tràn đầy nghi hoặc nói:

- Ta cũng không biết, lẽ nào bọn họ cho rằng các lính hầu này trái với quy định, khiến đại nhân rước lấy phiền phức? Chuyện này không có khả năng mà, nói thế nào kỷ luật bọn họ đều nghiêm minh, chỉ cần đại nhân lên tiếng, bọn họ căn bản sẽ không làm ngược lại.

Lai Ôn Tư Khắc không thể nhắc nhở thẳng thắn, hắn quanh co lòng vòng nói:

- Khang Tư, ngươi chuẩn bị dẫn bao nhiêu người đi Đế đô? Ngài Trung tướng có thể đưa cho ngươi giấy thông hành, nên nhớ trong lúc chờ đợi sắc phong lãnh địa, ngươi phải tự mình phụ trách phí dụng sinh hoạt hằng ngày của các tùy tùng mình.

Không biết Khang Tư có nghe rõ ý tứ trong lời này không, hay là vẫn không để ý, lại trực tiếp nói:

- Các thân vệ và lính hầu.

Lai Ôn Tư Khắc ngẩn người, Khang Tư này lúc nào biến thành ngốc như thế? Không phải đã nói cho hắn phải tự mình phụ trách phí sinh hoạt cho thủ hạ, sao còn mang theo một đám người nhiều như vậy?

"Không nói hiện giờ ngươi còn là Thiếu tá hư hàm, dù là quân hàm chính thức thì thế nào? Một Thiếu tá quân lương mỗi tháng chỉ có 65 kim tệ, có thể nuôi được bao nhiêu người? Hơn nữa, phiên hiệu đội quân ngươi ở xa ngoài ngàn dặm, muốn quân lương đi đâu lấy! Lẽ nào ngươi ở trên thảo nguyên vơ vét được một khoản?"

Tương Văn thông minh đương nhiên hiểu rõ lời Lai Ôn Tư Khắc nói, hắn len lén kéo ống tay áo Khang Tư, chỉ là sau khi thấy Khang Tư khẽ lắc đầu, hắn cũng không lưu ý tiếp mặt này nữa.

Mà Âu Khắc vẫn một bộ dáng như trước, đứng yên một bên không hé môi.

Về phần Lôi Đặc, Lôi Khải, Uy Kiệt ba người này, lại chỉ biết ngây ngốc ở yên tại chỗ, huyễn tưởng cuộc sống trở lại Đế đô, tuy rằng bản thân chỉ là một binh nhì, nhưng thế nào cũng là quân chính quy, không còn là nô bộc nữa.

Khang Tư sao lại không biết ý của Lai Ôn Tư Khắc chứ? Chỉ là hắn biết nếu hắn chỉ chọn riêng ra danh sách 130 hộ vệ, các lính hầu còn lại, khẳng định sẽ bị sư đoàn tỉnh Văn Tây này tiếp thu, sư đoàn địa phương tiếp thu họ xong sẽ làm gì, nghĩ là biết ngay.

Nếu như họ đã đầu nhập vào mình, như vậy bản thân phải có trách nhiệm dẫn bọn họ đi tiếp.

Đừng xem bình thường Khang Tư cái gì cũng không quan tâm, nhưng với tính cách của hắn: chỉ cần dựa vào hắn, hắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Nếu như không cần hắn, hắn sẽ lẳng lặng ra đi.

Giống như hắn thi hành luật thời chiến, trở thành chủ quan đại đội 5, đã vắt hết óc dẫn đại đội 5 an toàn trở về, mà đại đội 5 đồng loạt tỏ vẻ không tiếp nhận hắn chỉ huy, vậy hắn lập tức buông bỏ bọn họ, để bọn họ tùy ý tự sinh tự diệt.

Tính cách như vậy, đã khiến hắn có thể bình tĩnh đối đãi với người đã vứt bỏ mình. Chuyện phản bội mình như vậy, đổi lại là người khác, nếu không phải hận bản thân hận trời trách đất, chỉ sợ chính là mắng cha chửi mẹ kẻ khác, lại còn cả ngày nghĩ đến chuyện báo thù rửa hận.

Thấy Lai Ôn Tư Khắc còn muốn nói, Lữ đoàn trưởng số 1 nói với Sư đoàn trưởng vài câu, Sư đoàn trưởng nhận nhiệm vụ đứng ra nói:

- Nếu Thiếu tá Khang Tư quyết định như thế. Vậy không thành vấn đề, bản quan sẽ cấp cho ngươi chứng minh, đồng thời cũng trả lại vũ khí cho ngươi.

Nói xong, liền viết một tờ công văn, đồng thời nhanh chóng lấy con dấu sư đoàn ấn xuống.

Nhìn thấy thế, Lai Ôn Tư Khắc cũng không nói gì nữa, dù sao nếu như Khang Tư khốn cùng thất vọng, tin rằng ngài nguyên soái sẽ không ngồi yên không lý tới.

Cứ như vậy, ba vị quý khách kinh thành Lai Ôn Tư Khắc, ở lại tỉnh Văn Tây hưởng thụ mấy ngày phong lưu nơi tái ngoại.

Khang Tư thì nộp lên trên vật tư và tư kim còn dư lại của đại đội. Xong hắn mang theo 5 tên thân vệ, 600 lính hầu, 5 tên thú y, 100 mã phu, một con hắc lang, một tên Lưu Bân mặt mày cáu bẩn, 7000 con chiến mã, 20 con thiên lý mã, 150 chiếc xe ngựa to lớn bên trong chứa đầy vật tư, lên đường đi tới Đế đô.

Lúc Khang Tư đi, ngoại trừ 25 binh hậu cần lưu luyến không rời ra, các binh sĩ khác đều bị sĩ quan áp chế không tới đưa tiễn.

25 người đưa tiễn 700 người cùng một số lớn xe ngựa chiến mã, cảm giác rất là quái dị.

Về phần ba người Lai Ôn Tư Khắc, cũng không lo lắng Khang Tư người được xác nhận quân công, lại tới Đế đô trước cả người đi xác nhận quân công, bởi vì Khang Tư đi đường mang theo tới hơn 150 chiếc xe ngựa cùng 7000 chiến mã, hỗn loạn như vậy có thể đi nhanh cỡ nào? Cho nên vẫn cứ an tâm hưởng thụ chiêu đãi của sư đoàn địa phương.

Đến khi ba người Lai Ôn Tư Khắc phải trở về Đế Đô, gã Thiếu tá đọc lệnh thăng cấp kia dưới sự chứng kiến của Sư đoàn trưởng, lần thứ hai tuyên đọc một phần điều lệnh, các binh sĩ đại đội 5 còn sót lại dựa theo biên chế tiểu đội, bị phân tán vào trong quân đồn trú ở quanh tỉnh Văn Bắc, mà 25 binh hậu cần càng thảm hại hơn, trực tiếp án theo biên chế đội ngũ điều đến các đơn vị đồn trú.

Các binh sĩ đại đội 5 tùy rằng không tình nguyện, nhưng đây là quân lệnh chính quy, tuyệt đối không phải đồ giả, hơn nữa quân đoàn 20 đã sớm bị chia cắt loạn xạ, căn bản không có người thu lưu bọn họ, bọn họ đành chịu chỉ còn cách tuân lệnh đi theo con đường chinh chiến của mình.

Tin rằng không tới bao lâu, bọn họ sẽ hoàn toàn tiêu thanh biệt tích.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-266)


<