Vay nóng Tima

Truyện:Chu Nhan - Hồi 28

Chu Nhan
Trọn bộ 49 hồi
Hồi 28: (không tựa)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-49)

Siêu sale Shopee

Trong lúc Tô Ma còn đang hôn mê trong đại doanh Kính Hồ thì Chu Nhan đã bay đến bắc Vân Hoang. Sau cơn mưa dưới chân núi Cửu Nghi chập chùng sương phủ giống như lớp màn khổng lồ bao phủ lấy bạch điểu cùng người con gái vừa đáp xuống núi.

"Sư phụ đâu?". Chân Chu Nhan vừa chạm đất đã nhịn không được, hỏi: "Người ở đâu?".

Thần điểu Trùng Minh bay tới đây từ Đế đô ngàn dặm, đã hao hết sức lực rồi, bực dọc lắc mình một cái, hất cô gái trên lưng xuống đất giống như giũ sạch bụi bặm bẩn thỉu trên lưng mình. Bốn mắt đỏ như máu trợn lên.

Nàng liếc mắt một cái, đã biết nó hận mình lắm, nhất thời cúi đầu xuống.

Hoàng hôn buông xuống, trên đỉnh thần miếu xa xa thấp thoáng vài đốm sáng. Thần điểu Trùng Minh kêu một tiếng, vỗ cánh bay vút lên, Chu Nhân lập tức nhấc chân đuổi theo. Dọc theo đường đi nàng không gặp một ai, núi Cửu Nghi vắng vẻ gần như không người. Quả nhiên là Đại Tư Mệnh vì để ngăn cách ngoại nhân đã điều chuyển toàn bộ thần quan rời khỏi.

Thần điểu Trùng Minh bay hết một vòng, cuối cùng đáp xuống ở bảo đỉnh truyền quốc trước đại miếu, quay đầu lại nhìn nàng một cái, biểu cảm trong bốn con ngươi vừa như tức giận lại vừa như chờ đợi.

"Sao?". Chu Nhan thở mạnh hỏi: "Sư phụ... sư phụ ở bên trong à?".

Trong đại điện tối om chỉ có vài ánh nến khi mờ khi tỏ, vô số mành rèm phơ phất, nhìn sao cũng không thấu bên trong. Thần điểu Trùng Minh cúi đầu, sốt ruột dùng mỏ đẩy nàng, ý bảo nàng vào trong đi.

Bị đẩy một cái, Chu Nhan chợt hoảng hốt, cảnh tượng này dường như... dường như nàng đã từng gặp rất lâu, rất lâu trước đây.

Đúng vậy, khi đó sư phụ đang ngồi một mình trong hang đá, quay mặt vào tường. Lúc đó nàng mới có bảy tám tuổi. Lúc ấy thần điểu Trùng Minh cũng thúc giục nàng vào trong gặp người kia như lúc này. Hết thảy đều giống nhau như đúc, chỉ là lần này trong mắt thần điểu Trùng Minh chỉ có oán hận.

Trong lòng Chu Nhan lẫn lộn đủ loại cảm xúc, nàng cẩn thận đẩy cửa thần miếu bước vào. Cánh cửa lim vàng nặng nền bị đẩy ra phát ra tiếng kẽo kẹt.

"Có... có ai không?" Chu Nhan đi vào, nhỏ giọng hỏi.

Không có ai, cả đại điện trống trơn, chỉ có ngọn đèn trước đàn tế phát ra ánh sáng lờ mờ. Nàng cứ tưởng khi mình đẩy cửa đi vào sẽ nhìn thấy sư phụ toàn thân đầy máu, cho nên đã lấy hết dung khí trước. Nhưng mà trong thần miếu Cửu Nghi không có ai. Không biết Đại Tư Mệnh đã đặt sư phụ ở nơi nào. Nàng đi thẳng đến tận cùng bên trong mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn thấy tượng song thần cực lớn.

Đã năm năm kể từ lần cuối cùng nàng rời khỏi nơi đây, khi đó nàng đi theo sư phụ vừa thoát khỏi nguy hiểm dưới vực thẳm Thương Ngô, mà thần miếu Cửu Nghi bỗng dưng ra lệnh đuổi khách, muốn đưa nàng lúc ấy mới mười ba tuổi xuống núi. Đương nhiên nàng không chịu, cứ ở trong thần miếu khóc sướt mướt, sống chết thế nào cũng không chịu buông tay sư phụ, không biết mình đã sai ở đâu.

"A Nhan... con không sai gì cả, chỉ là đã đến lúc mà thôi!".

Sư phụ đứng dưới tượng thần thở dài một hơi, giọng nói mang theo vẻ phức tạp khó tả: "Mọi sự trên đời đều có thời hạn, gặp gỡ hay chia ly cũng vậy, mà duyên phận của chúng ta đến hôm nay cũng đã hết rồi".

"Không! Vẫn chưa hết!" Nàng tức giận chết đi được, lớn tiếng kháng nghị: "Duyên phận của chúng ta, cả đời cũng không hết!".

"Cả đời?" Sư phụ tựa như hơi giật mình: "Điều đó là không thể!".

Lúc bị đưa xuống núi, lên xe ngựa, nàng khóc thương tâm muốn chết."Sư phụ, người nhất định phải tới thăm con!"

Y trầm mặc giây lát, cuối cùng gật đầu.

"Nói lời phải giữ lấy lời!" Nàng mừng rỡ nín khóc mỉm cười: "Ở Tây Hoang lạnh lắm, có nhiều đồ ăn ngon, đợi người đến con nhất định sẽ đưa người đi thăm thú bằng hết. À, còn có... con nhất định sẽ giới thiệu Uyên với người. Huynh ấy tốt lắm!".

Mặc cho nàng líu ra líu ríu nói nhiều như vậy, nhưng sư phụ vẫn không trả lời, đôi mắt vị thần quan trẻ nhìn xa xăm, lẳng lặng đưa tay lên, cài Ngọc Cốt trong suốt lên mái tóc nàng. Ánh mắt dịu dàng như vậy... đó là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy. Thế mà sư phụ lại lừa nàng. Nàng rời khỏi núi Cửu Nghi đã năm năm, nhưng sư phụ chưa từng hiện diện trước mắt nàng. Năm nào nàng cũng ở Thiên Cực Phong thành háo hức chờ đợi, nhưng người chưa từng một lần thực hiện lời hứa kia.

Năm thứ nhất, nàng chuẩn bị một xe đồ ăn ngon, tổ chức tiệc săn bắn. Đợi đến khi tuyết phủ kín đường, nhưng người vẫn không đến, cũng không giải thích vì sao thất hẹn.

Năm thứ hai, nàng nhịn không được bèn nhờ phụ vương lấy danh nghĩa Xích vương gửi thư đến núi Cửu Nghi mời người đến Tây Hoang. Thế nhưng thần quan lại nói, công việc bận rộn, nhẹ nhàng từ chối.

Nàng tức giận lắm, đập hỏng cả thanh đao mà phụ vương thích nhất.

Năm thứ ba, nàng tức giận đến mức không quan tâm đến thể diện, lại viết một phong thư để hạc giấy chuyển thư đến Cửu Nghi, nhiệt tình thúc giục sư phụ sớm đến Thiên Cực Phong thành. Thế nhưng năm đó người hồi âm rằng bởi vì mới trở thành Đại thần quan nên không thể xuống núi.

Năm thứ tư, năm thứ năm... dần dần, cho dù là một người đơn thuần như nàng cũng hiểu rằng sư phụ sẽ không đến thăm mình. Mà người kia sau khi nàng rời đi lại trở về động tiếp tục khổ hạnh tu hành, sống ngăn cách với đời. Lúc nàng mới rời khỏi Cửu Nghi, nàng còn có chút khổ sở, tay sờ ngọc cốt trên tóc tự nhủ: Chờ đến năm sau nàng sẽ đến Cửu Nghi thăm sư phụ, để người đỡ cô độc.

Nhưng mà dù sao lúc ấy còn nhỏ tuổi, nàng thường nghĩ việc gì cũng nhanh chóng quên đi. Nữ tử như nàng thích nhất là náo nhiệt, sau khi trở lại vương phủ, gặp được chúng bạn mỗi ngày tụ tập cưỡi ngựa săn bắn đuổi chim ưng, chơi đến quên trời quên đất, quên luôn cả ngày tháng, làm sao còn nghĩ đến việc vượt ngàn dặm xa xôi đến thăm sư phụ. Huống chi là chính người không muốn đến đây, là chính người không muốn tới hay cố tình tránh nàng? Chỉ riêng điều này thôi cũng khiến nàng cảm thấy bực bội.

Nàng cần gì phải đổi nhiệt tình lấy lạnh lùng? Bởi thế tới năm thứ năm, ngay cả thư nàng cũng lười viết. Nàng nghĩ, có lẽ người đã quên mình từ lâu rồi.

Nhiều năm như vậy trôi qua, ở trong lòng nàng, hình tượng của sư phụ vẫn luôn cao xa mà đạm mạc, giống như đỉnh núi tuyết trắng trên cao, trăng lạnh dưới nước, chỉ có thể trông mà không thể chạm vào.

Thế nhưng một người lạnh lùng như vậy, vì sao vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, lại nói với nàng câu đó?

"Ta thích nàng... A Nhan... tuy rằng nàng vẫn luôn sợ ta...".

Lời nói cuối cùng ấy như một mũi dao đâm thẳng vào tim nàng.

Năm năm sau, Chu Nhan một mình đứng ở trong thần miếu nhịn không được hơi run rẩy. Đúng vậy, nàng không thể không nghĩ về nó, mỗi lần nhớ tới cảnh tượng sinh ly tử biệt hôm ấy, trái tim nàng lại như xé rách thành hai nửa.

"Đừng khóc, đây là kết cục tốt nhất! Chúng ta đều có ân báo ân, có oán báo oán. Cả đời này từ nay về sau hai ta không còn nợ nhau. Đợi kiếp sau..."

"Đợi kiếp sau cái gì? Đợi kiếp sau gặp lại ư?"

Không! Nàng không thèm cái kiếp sau hư vô mờ mịt đó. Linh hồn có thể lưu chuyển bất diệt, mà con người lại chỉ sống có một đời này. Nếu có kiếp sau thì nàng cũng giống như nước chảy mây trôi, không còn là nàng của bây giờ nữa. Nàng chỉ cần sống ở đời này, bảo vệ người quan trọng nhất.

Bất luận thế nào, cho dù phải mất đi tính mạng, nàng cũng muốn cứu sư phụ trở về.

Nghĩ đến đây, Chu Nhan rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn tượng thần, yên lặng nắm chặt tờ giấy trong tay, trên đó viết Tinh Hồn Huyết Thệ.

Tinh Hồn Huyết Thệ, đó là huyết chú cao nhất, có thể nghịch sinh tử chuyển rời sao, được viết trong cuốn sách dạy chú thuật mà sư phụ đã cho nàng trước đây, sau khi cứu nàng ra khỏi Hoắc Đồ Bộ. Lúc ấy sư phụ đã xé trang này khỏi cuốn sách, khiến nàng nghi hoặc lắm.

Ánh nến bập bùng chiếu sáng trước tượng thần, đó là đèn Thất Tinh mà thần miếu Cửu Nghi dùng để trấn sơn. Theo truyền đó, nó được hoàng đế khai quốc của Không Tang để lại. Bảy ngọn nến tượng trưng cho lục bộ Không Tang cùng dòng máu đế vương.

Lúc này, nến sáng lên, nhưng bên trong thần miếu lại không một bóng người. Ngón tay Chu Nhan đan vào nhau, ở trong tay áo kết thành ấn. Nàng cẩn thận bước về phía đèn Thất Tinh. Nhưng mới bước được vài bước, nàng đã nghe thấy một tiếng động rất nhỏ. Đèn Thất Tinh lặng yên chuyển động.

Những chân nến bằng đồng cực lớn bắt đầu tự di chuyển một cách lỳ lạ. Mỗi một ngọn đèn giống như cánh tay vươn tới hư không, chầm chậm lớn dần lên. Trên bảy giá nến cắm bảy ngọn nến sáng rực. Nhưng ở tâm mỗi ngọn nến dường như có thứ gì đó đang bập bùng, khác hẳn ánh sáng của những ngọn nến bình thường.

Chu Nhan bình tĩnh nhìn lại, bỗng nhiên nhịn không được kinh hô một tiếng. Đúng vậy, ánh sáng toát ra không phải là ánh nến. Bảy luồng sáng kia hóa ra là bảy phách, chẳng lẽ là Đại Tư Mệnh dùng pháp thuật, phong ấn bảy phách của sư phụ trong đèn Thất Tinh?

Chỉ là nếu bảy phách ở đây, vậy ba hồn ở phương nào?

Nghĩ đến đây, nàng chợt ngẩng đầu, nhìn hoa sen trong tay thần Sáng Thế. Bên trong nhụy sen có ánh sáng rực rỡ chuyển động, ba luồng ánh sáng trắng tụ lại một chỗ, nhàn nhạt như sắp biến mất. Chu Nhan hít sâu một hơi bỗng nhiên hiểu ra: Chẳng lẽ ba hồn bảy phách của sư phụ chính là ở chỗ này? Vậy thân thể người đang ở nơi nào?

Trong không khí tĩnh lặng tuyết đối, chỉ có ánh mắt của thần Sáng Thế cùng con ngươi màu đồng của thần Hủy Diệt đang lặng lẽ nhìn vào nữ tử duy nhất trong đại diện trống trải, mang theo một vẻ thần bí khó hiểu.

Chu Nhan cùng tượng thần nhìn nhau một lát, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống.

"A Nhan, con mạnh mẽ hơn con nghĩ rất nhiều. Hãy nhớ, chỉ cần con muốn, thì con có thể làm được, không bao giờ là muộn!".

"Thật ư? Chỉ cần mình muốn, là có thể làm được, không bao giờ là muộn ư?".

Giờ khắc này Chu Nhan không còn nghĩ tới chuyện gì khác, tâm tĩnh như nước, khoanh chân ngồi xuống trong vòng kết giới. Dưới đèn Thất Tinh, nàng mở trang giấy mỏng ra, chỉ một trang giấy thoạt nhìn có vẻ như là một tờ giấy trắng, nhưng khi nàng nhắm mặt lại để mở ra thiên nhãn chăm chú nhìn vào, thì trên trang giấy liền hiện ra hai mươi tám chữ.

Nhưng thật kỳ lạ, mỗi một chữ đều thật mới mẻ với nàng. Cẩn thận nhìn lại, phát hiện mỗi chữ được tạo ra bởi vô số chữ siêu nhỏ. Trong nháy mắt, khi nàng nhìn vào, những chữ nhỏ này lại như vật sống, nhảy nhót chuyển động nhân lên gấp bội.

Trong chớp mắt, nó nhân lên vô tận giống như sao trời đột nhiên rơi xuống bay hỗn loạn.

Nàng tập trung quan sát, thân thể hơi lay động. Nàng đã thấy qua tình cảnh này, lần thứ hai nhìn lại, tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không trống đỡ được.

Cảm giác đó thật khó mà miêu tả.

Khi nàng mở ra thiên nhãn để cảm nhận thì lập tức thấy bản thân giống như một đứa trẻ sơ sinh mờ mịt nhìn vũ trụ rộng lớn, thấy được sự nhỏ bé của mình như lạc vào giữa hư không mênh mang.

Đó là một tình cảnh của một hạt bụi sững sờ khi phải đứng trước trời cao vô tận.

Trong cơn choáng váng, Chu Nhan cố gắng hết sức nhìn chằm chằm vào những đốm sáng nhỏ, thay đổi không ngừng, cẩn thận phân tích chúng, rồi đột nhiên giật mình.

Sự tụ hợp và phân tán của những đốm sáng này, không phải giống hệt như những vì sao trong bầu trời ư?

Một khắc sau, Chu Nhan bỗng nhiên hiểu ra: Những gì viết trên giấy không phải là hai mươi tám ký tự, mà là hai mươi tám chòm sao lưu chuyển dưới vòm trời qua mỗi đêm.

Dùng linh hồn của chính mình liên hệ với các vì sao, dùng máu làm vật dẫn, rót vào hai mươi tám chòm sao để điều khiển quỹ đạo của các vì sao. Nguyệt Ly, Vu Tất, Mê Hoặc, Thủ Tâm, hồn phách tự do cùng tinh tú, sức mạnh ý chí sánh ngang trời đất, có thể thay đổi quỹ đạo các chòm sao mà nghịch thiên cải mệnh.

Trong khoảnh khắc đó, nàng đã hiểu được ý nghĩa của tất cả các chữ kia.

Chu Nhan kết ấn đặt hai tay trước ngực, dùng thuật ly hồn phóng thích ba bồn bảy vía của bản thân, gắn kết với các vì tinh tú, cả trái tim và linh hồn của nàng xuất phát từ chòm Thanh Long phía Đông, tương ứng với bảy đêm, bắt đầu đi qua: Dốc, Cang, Đê, Phòng, Tâm, Vỹ, Cơ – tên các chòm sao trong hai mươi tám vì sao. Sau đó là chòm Chu Tướng phía Nam, chòm Bạch Hổ phía Tây, chòm Huyền Vũ phía Bắc, cuối cùng là Thái Vy, Tử Vy, Thiên Thị, ba ngôi sao trung tâm, hết thảy sao trời đều bị nàng đi qua lần lượt. Nàng dùng toàn bộ trái tim cảm nhận biến ảo trên trời cao, hai tay cũng biến ảo thật nhanh kết ấn, dần dần bắt đầu cộng hưởng với tâm trí, đưa tinh tú đi theo quỹ đạo.

Đây là một quá trình cực kỳ khó khăn, bởi mỗi một liên kết với chòm sao đòi hỏi dồn hết tinh lực của bản thân. Nàng có thể cảm nhận thấy mình đang bay qua hai mươi tám sao, hòa nhập với cả bầu trời đầy sao.

Cuối cùng nàng hướng về một ngôi sao mờ nhạt, đó là ngôi sao số mệnh của sư phụ, đã sắp sửa rơi xuống.

Nhưng đúng vào thời khắc then chốt, lúc nàng sắp chạm đến ngôi sao số mệnh của sư phụ thì bỗng nhiên có vô số ánh sáng từ trên trời giáng xuống, xuyên qua thân thể nàng, hồn phách của nàng bị đánh trúng rơi xuống.

Toàn thân Chu Nhan đột nhiên chấn động, mở to hai mắt, hồn phách bị phân tán trở về cơ thể, cả người nàng cong về phía trước, hộc ra một ngụm máu.

"Không! Vẫn chưa được!". Bằng vào linh lực của nàng hiện giờ, vẫn không thể nào khống chế được các vì sao.

Trên mặt đất Chu Nhan chật vật chống đỡ thân thể, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Sao sáng giống như ngọc không hề di chuyển, chỉ lạnh lùng nhìn xuống như cười nhạo kẻ không biết tự lượng sức mình.

Cho dù nàng là châu chấu đá xe, kiến càng rung cây, thì nàng vẫn muốn thử một lần.

Chu Nhan yên lặng lau vết máu trên khóe môi, chật vật bò dậy từ dưới đất lên, bắt đầu kết ấn lần nữa.

Lần này nàng muốn thử tiến vào từ vị trí chòm Chu Tước phía Nam, xem có thể thay đổi gì không. Thế nhưng không đến ba canh giờ sau, nàng lại bị thiên đạo đánh bại, lại nôn ra máu, lại bò lên.

Nàng lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, mãi cho đến khi sao trời biến mất, bình minh dần lên, thì nàng mới sức cùng lực kiệt mà ngã xuống, nằm im bất động.

Trong thần miếu Cửu Nghi trống trải, chỉ có hai vị thần lặng lẳng cúi đầu nhìn nữ tử không ngừng cố gắng hết lần này đến lần khác. Một người ánh mắt màu đồng, một người con ngươi đen láy, yên tĩnh như nhật nguyệt.

Trong thần miếu âm u, một cơn gió nhẹ thôi qua, có một bóng trắng hạ xuống.

Thần điểu Trùng Minh xuyên qua bức màn hóa thành một con chim tuyết nhỏ bay vào trong thần miếu, đứng trên đèn Thất Tinh. Thần điểu cúi đầu nhìn Chu Nhan đã sức cùng lực kiệt nằm trên mặt đất, bốn con mắt đỏ như máu giật giật, nó kêu lên một tiếng.

Nó đậu trên người Chu Nhan bỗng nhiên vươn cổ mổ mạnh một cái vào vành tai của nàng.

Người nửa tỉnh nửa mê bừng tỉnh, vừa mới định động đậy thì đột nhiên có một vật gì đó rơi xuống từ trên vạt áo. Hóa ra đó là một chùm quả màu đỏ, giống như quả nho nhưng lại có mùi hương rất kỳ lạ, trong bóng tối thế mà lại phát ra ánh sáng máu đỏ.

"Quả Mộng Hoa đỏ ư?" Chu Nhan sợ run lên, đây là linh dược quý hiếm sinh trưởng trên đỉnh Mộng Hoa, là loại quả chỉ xuất hiện ở trên núi đá, được loài kỳ cùng bảo vệ, hít khí trời, uống sương tiên, một trăm năm mới kết trái một lần, chính là mơ ước cả đời của những người tu hành. Năm đó sư phụ vì khảo nghiệm tu vi của nàng, đã từng cho nàng một mình lên núi hái thuốc. Kết cục nàng bị kỳ cùng tấn công, thiếu chút bị rơi xuống vách núi.

Nàng bỗng nhiên hiểu ra.

"Chim bốn mắt, đây là do ngươi hái về sao?".

Trùng Minh kêu lên một tiếng, đảo cặp mắt, ngay lúc đó Chu Nhan phát hiện dưới cánh phải của nó dường nhiên rướm máu như bị thứ gì đó cào rách.

"Ngươi bị kỳ cùng làm bị thương sao?" Nàng lắp bắp sợ hãi: "Có nặng lắm không?".

Trùng Minh không để ý tới nàng, chỉ dùng mỏ đẩy chùm quả đến trước mặt nàng, dùng bốn con mắt đỏ như máu, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, nó phát ra một tiếng kêu khó hiểu, giống như là thúc giục và cảnh cáo. Sau đó nó quay đầu, xuyên qua màn trướng bay đi.

Nhìn trời bên ngoài đã sắp sáng, trên núi Cửu Nghi được bao phủ một lớp sương mỏng tựa như tiên cảnh.

Nàng bỏ quả đỏ vào trong miệng, quả đỏ ngay lập tức hóa thành một dòng nước trong, giúp nàng bổ sung nguyên khí.

Đúng vậy, sư phụ từng nói qua, nàng mạnh mẽ hơn nàng tưởng, chỉ cần là điều nàng muốn nhất định có thể làm được, chưa bao giờ là muộn.

Lời sư phụ nói chưa từng sai, có phải hay không?

*****

Trong khi tiểu quận chúa Xích tộc đang nỗ lực tu luyện trên núi Cửu Nghi, muốn nghịch chuyển thiên mệnh, thì phủ Xích vương ở Diệp Thành lại là một mảnh hỗn loạn.

Trước đó vài ngày, giữa cuộc phản loạn của Phục Quốc Quân, Chu Nhan quận chúa nửa đêm rời đi không tiếng động, qua chục ngày vẫn không thấy trở về. Tổng quản đã phái rất nhiều người đi tìm, gần như đã lục tung cả Diệp Thành rồi vẫn không thấy tung tích của quận chúa, thì đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Đúng lúc nước sôi lửa bỏng thì Xích vương lại trở về.

"Một đám phế vật!" Xích vương rít gào như sấm, râu tóc đều dựng hết cả lên.

"Rõ ràng đã dặn các ngươi trông coi nó, vậy mà còn để tiểu nha đầu này trốn thoát được. Giữ các ngươi lại để làm gì chứ? Kéo hết ra ngoài chém cho ta!".

"Vương gia tha mạng!" Đám người hầu nha hoàn nhất thời quỳ rạp xuống, Xích vương như sợ mình sẽ không thể kiềm chế được cơn tức giận sẽ thật sự giết người, bèn dặn quản gia tiếp tục tìm người, quay đầu rời khỏi phủ.

Ông ta không mang theo một ai, rẽ qua rẽ lại rất nhiều ngõ nhỏ một cách quen thuộc.

Đến khi lần thứ hai thấy bóng, thì ông đã xuất hiện ngay trước phủ Bạch vương.

"Xích huynh! Chờ huynh đã lâu!". Trong phòng có một người đã ngồi sẵn, không ai khác chính là Bạch vương, trong tay ông ta là một bức thư.

"Có một tin tốt muốn nói cho ông!" Đại Tư Mệnh vừa rồi đã xin được ý chỉ của Đế quân, cho phép Thời Ảnh rời bỏ thần chức.

"Thật không? Đúng là có bản lĩnh thật!" Xích vương trả lời một câu đại khái.

"Nhưng tiểu tử này cho dù không phải thần quan thì cũng chắc gì đã bằng lòng trở về làm Hoàng đế? Có cái rắm ý!".

"Sao hôm nay Xích huynh lại có vẻ tức giận như vậy?" Bạch vương có chút ngạc nhiên.

"Con gái ta mất tích đâu rồi ấy!". Xích vương nghiến răng nói: "Tìm mấy ngày nay cũng không thấy người đâu. Ông nói xem có thể không sốt ruột được không?".

"Hóa ra lại là vì tiểu quận chúa. Xích huynh quả thật là anh hùng khí đoản, tình trường nhi nữ quá!". Bạch vương thở dài, không thể không buông chính sự ra trước, khéo léo an ủi bằng hữu.

"Lệnh thiên kim không phải là nữ tử bình thường, lại có pháp thuật cao thâm. Người bình thường không thể làm gì con bé đâu. Bình thường nó cũng đâu gây thù chuốc oán với ai, bây giờ mất tích chắc là nhất thời ham chơi, trốn đi mà thôi. Xích huynh không cần quá lo lắng, ta lập tức bảo Phong Lân đích thân dẫn người ra ngoài tìm xem."

Xích vương thở dài: "Đa tạ!".

"Không cần cảm ơn!". Bạch vương nở nụ cười: "Sớm muộn cũng là người một nhà mà".

"Haiz, đừng nói chuyện này bây giờ". Xích vương vừa nghe tới những lời này cũng phiền não không thôi: "Ta lo lắng con bé là nghe được tin tức hai tộc muốn liên hôn, cho nên mới bỏ nhà trốn đi. Lần trước nó đào hôn, lần này lại gả nó cho Bạch Phong Lân, chỉ sợ lại..."

Nghe được lời này, sắc mặt Bạch vương không khỏi có chút hờn giận, nhưng giọng nói lại thản nhiên: "Phong Lân nhà ta tuy rằng ngu dốt, nhưng tốt xấu gì cũng là trưởng tử Bạch tộc, hiện tại là tổng đốc Diệp Thành. Đối với lệnh thiên kim, cũng không tính là không xứng chứ?".

"Không phải, đương nhiên không phải". Xích vương tính cách hào phóng, nói chuyện không chú ý chi tiết, giờ phút này hiểu được sự tức giận của đồng sự mới vội vàng nói: "Chỉ là con gái ta bướng lắm, không chịu nghe lời ta đâu. Nếu nó lại giận dỗi mà bỏ nhà trốn đi. Bên ngoài gặp điều gì bất trắc...".

"Yên tâm!". Bạch vương trấn an đồng sự: "Quận chúa khả năng cao là muốn trốn ra ngoài du ngoạn một vòng, chờ thêm vài ngày nữa tự nhiên sẽ trở lại thôi".

"Thế nhưng tình hình bây giờ không giống như trước đây. Phục Quốc Quân tạo phải nơi nơi là giết chóc". Xích vương sốt ruột, nôn nóng không thôi: "Ông xem, ngay cả Hoàng thái tử cũng mất tích trong cuộc hỗn loạn này, đến nay không rõ tung tích. Bên ngoài có nhiều lời đồn, ngay cả ông và tôi cũng không tránh khỏi liên quan!".

Vừa mới nói những lời này, Xích vương lại dừng lại, nghi ngờ nhìn thoáng qua Bạch vương.

Trước đây không lâu, thái tử Thời Vũ trốn ra khỏi cung, cùng với Tuyết Oanh quận chúa cải trang đến Diệp Thành vi hành, không may lại gặp phải phản loạn Phục Quốc Quân. Trong lúc hỗn loạn Tuyết Oanh quận chúa và Hoàng thái tử bị lạc nhau. Tuyết Oanh quận chúa thì chật vật về được tới phủ Tổng đốc, thế nhưng Hoàng thái tử thì mất tích không dấu vết luôn. Trong cung dấy lên tin đồn, trong số đó có một câu nói, ngụ ý rằng Bạch vương là người thao túng phía sau. Xích vương gần đây thân cận với Bạch vương, không khỏi bị lôi vào cuộc. Xích vương nóng nảy tự nhiên cảm thấy oan uổng, nhưng Bạch vương thì lại bình tĩnh thoải mái, không quan tâm đến những lời đồn đại ấy.

"Đạn pháo không có mắt, lúc ấy Diệp Thành hỗn loạn như vậy, Hoàng thái tử lại không mang theo hộ vệ tùy thân, gặp chuyện không may cũng là điều có thể hiểu được". Bạch vương thở dài, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi: "Nói không chừng đám người Thanh vương cũng không tìm ra Hoàng thái tử đâu".

"Cái gì?" Xích vương trấn động: "Ông... ông rốt cuộc biết chuyện gì?".

"Ta? Ta không biết gì hết" Bạch vương nở nụ cười: "Nhưng ta có dự cảm!".

"Dự cảm?" Xích vương nhất thời nói không ra lời: "Chẳng lẽ là ông..."

"Ta cũng không có cái lá gan đó" Bạch vương lập tức lắc đầu phủ nhận.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi". Xích vương thở nhẹ một hơi, âm thầm lau mồ hôi lạnh: "Nếu ông thật sự trực tiếp xuống tay xuống Hoàng thái tử, thì đúng là cả gan làm loạn quá rồi. Lỡ như...".

"Lỡ như..." Bạch vương liếc mắt nhìn đồng sự một cái, ánh mắt sắc như đao.

"Nếu ta thật sự làm chuyện này, chẳng lẽ Xích huynh lâm trận lùi bước?".

Những lời này nói thật sắc sảo, Xích vương chần chừ một lát, lắc đầu: "Cung đã lên nỏ, thì không quay đầu. Hiện tại chúng ta đã là người đứng chung một thuyền, sao có thể còn đường lui? Chỉ là nếu đã làm chuyện như thế thì thật sự rất nguy hiểm. Trực tiếp xử lý Thời Vũ, bức huynh muội Thanh vương đến tuyệt cảnh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì".

Bạch vương bật cười, ngữ khí sâu xa: "Bức thì bức, xem kết quả thế nào!".

Xích vương trầm mặc, chỉ nói: "Thế nhưng Tuyết Oanh lại thích Hoàng thái tử như vậy...".

"Thì sao? Ta không để tâm đến một nữ nhân đâu". Giọng nói Bạch vương bình tĩnh lạnh lùng: "Nó vốn sẽ được gả cho Thời Vũ làm hoàng hậu Không Tang, nhưng hiện tại không thấy Thời Vũ, thì ta lại tìm cho nó một vị hôn phu khác. Chỉ là... nghe nói từ khi Liễu phu nhân của em vợ Tứ vương mất, ông ta cũng chưa có tái giá..."

"Tuyết Oanh quận chúa là thanh mai trúc mã của Hoàng Thái tử, bọn họ sao có thể chấp nhận lấy người khác chứ?". Xích vương nghe xong ý định của Bạch vương thì không khỏi lắc đầu cười khổ: "Gả cho em vợ của Tứ vương? Chắc ông ta cũng đã năm mươi rồi chứ? Thay đổi đến như vậy, ông không thấy tội cho con gái của mình sao?".

"Xích huynh chỉ có mỗi một cô con gái, khó trách anh hùng đoản khí, nhi nữ tình trường". Bạch vương bật cười không cho là đúng: "Thân là con trong vương thất vốn nên hiểu được nghĩa vụ của mình. Cho dù là hôn sự của chúng ta trước đây chẳng lẽ cũng do chính mình làm chủ sao?".

Xích vương sửng sốt nhất thời câm nín không trả lời được. Chỉ vì sự sắp xếp của cha mẹ trước đây mà ông đã khiến cho mẫu thân của Chu Nhan phải chịu uất ức nhiều năm, mãi cho đến khi chính phi qua đời thì mới có thể đường đường chính chính sửa sai với người mình yêu. Nghĩ đến đây, ông không khỏi thở dài nói: "Chính bởi vì năm xưa chúng ta phải chịu đau khổ đó, mới không nên để cho bọn nhỏ phải chịu oan ức như vậy nữa".

"Thật sao?" Bạch vương nghe ý tứ của đồng sự nhịn không được bật cười: "Không nghĩ tới Xích huynh một anh hùng hào kiệt ngang dọc vẫy vùng, thế mà tâm tư lại đơn giả như vậy? Quận chúa Chu Nhan hẳn là kiếp trước chăm tích đức lắm, nên kiếp này mới được đầu thai đến nhà ông".

Hai vị vương gia ở trong phòng to nhỏ, thì ngoài cửa phòng một thiếu nữ khẽ lấy tay bị miệng, toàn thân run rẩy khi nghe được mấy lời đó. Nàng nhanh chóng quay đầu trở ra, chưa đi được mấy bước nước mắt đã chảy ròng ròng xuống đất, khóc không thành tiếng. Một ma ma đang đôn đáo tìm nàng khắp nơi, giờ khắc này lại thấy nàng đã khóc lóc ngã dưới vườn hoa tường vi, vội vàng đi lên nói: "Tuyết Oanh quận chúa, người... vừa mới trở về giữa loạn quân, thân thể còn chưa khỏe đâu, sao đã đi lại lung tung rồi. Nền đất lạnh như vậy, mau đứng lên đi, đừng khiến cho vương gia và vương phi lo lắng".

"Lo lắng? Bọn họ mặc kệ sống chết của chúng ta mới đúng!". Tuyết Oanh quận chúa không quay đầu lại, đi vào bên trong, lấy tay bưng mặt nghẹn ngào: "Đằng nào cũng chết, chi bằng hôm nay chết luôn đi!".

"Quận chúa, chờ khóc chớ khóc, mắt sưng lên sẽ không đẹp nữa". Vị ma ma không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể vội vàng cười an ủi, chọn những chuyện mà nàng thích nghe để nói: "Con xem, hôm nay thương nhân Trung Châu lại tới, nghe nói họ có ngọc bích vô cùng đẹp, trong đó còn có một chiếc vòng tay, vừa hay ghép lại chiếc vòng trên tay quận chúa, vô cùng xứng đôi, quận chúa có muốn đi xem không?".

"Quận chúa Tuyết Oanh từ nhỏ thích nhất là ngọc ngà châu báu, mỗi lần tâm tình không tốt, chỉ cần Bạch vương tặng con gái một đống trang sức là có thể làm cho nàng nín khóc mà mỉm cười ngay lập tức".

Nàng nghe ma ma nói thế thì quả nhiên ngưng khóc, nhưng mà đương lúc ma ma nghĩ rằng tâm tình quận chúa chuyển biến tốt, thì đã thấy nàng đột nhiên dậm chân, tháo chiếc vòng trên cổ tay xuống ném xuống đất, khóc ròng nói: "Một đôi cái gì chứ, hiếm lạ cái gì chứ, chết rồi thì cần gì".

"Ôi!" Ma ma chấn động vội vàng chạy tới nhặt chiếc vòng lên, đây chính là chiếc vòng tay giá vạn lượng vàng chứ chẳng đùa. Thế nhưng bà vẫn không kịp, chỉ nghe "choang" một tiếng, chiếc vòng quý đã vỡ tan tành. Ma ma đau lòng kêu trời kêu đất, mà Tuyết Onah quận chúa lại dửng dưng đứng trong hoa viên, nghĩ đến những lời phụ vương mới nói, nghĩ đến người yêu không biết ở nơi nào, tay nắm chặt chiếc khăn, khóc đến không thể thở nổi, chỉ hận không thể lập tức biến mất khỏi vương phủ. Chỉ là nàng không phải người có bản lĩnh như Chu Nhan, bị tưởng cao vây quanh, không cánh làm sao có thể bay ra ngoài?

Chuyện đến hiện giờ đã không còn do nàng quyết định. Nàng thà làm ngọc vỡ chứ không muốn làm ngói lành. Nhưng mà, điều Tuyết Oanh không biết là vào lúc này, Chu Nhan – người có bản lĩnh trong tâm trí nàng kia – đang ở thần miếu Cửu Nghi nơi Cực Bắc, hết lần này đến lần khác đang rơi vào tuyệt vọng cùng bất lực chưa từng có.

*****

Lại thất bại lần nữa, ba hồn bảy vía của Chu Nhan bị hất từ trong tinh đồ bay ra, bật trở lại trong thân thể. Mỗi một lần hồn phách rời khỏi và trở lại thân xác đều là một lần đau đến vạn tiễn xuyên tâm, Chu Nhan ngã trên nền đất lạnh băng của thần miếu một lần nữa, trán đập vào góc chân đèn, làm cho máu tươi chảy ra nhễ nhại.

"Vẫn... vẫn chưa được à?". Nàng lẩm bẩm giơ tay lên, lau đi máu tươi đang chảy đầm đìa, cảm thấy mệt mỏi đến không mở nổi mắt, ngón tay run lẩy bẩy, ngang cả đứng dậy còn khó khăn chứ đừng nói đến kết ấn.

Mấy ngày nay, nàng nhốt mình trong thần miếu, ngày đêm dùng Tinh Hồn Huyết Thế khống chế tinh thần, cố gắng thay đổi quỹ đạo của các vì sao – nhưng mà thứ đáp lại nàng lại chỉ là thất bại liên tiếp.

Mỗi lần nàng dùng linh hồn dung nhập vòm trời, dùng sức lực của mình vừa chạm đến ba cõi, cố gắng bắt đầu xoay chuyển sao trời, thì tất cả linh lực đều khô kiệt, trơ mắt nhìn ngôi sao của sư phụ ở cách đó không xa lại không cách nào chạm tới. Chỉ còn một chút thôi mà nàng vẫn không sao qua được cửa này.

Đã thử qua hơn trăm lần vẫn không có kết quả.

Lẽ nào thật sự như lời Đại Tư Mệnh, nếu như thể lực không đủ, thì không thể nào nắm bắt được Tinh Hồn Huyết Thệ, ngược lại còn bị cấm chú phản kích? Nàng khoe khoang khoác lác trước mặt Đại Tư Mệnh mà không ngờ chính mình không đủ sức, không thể nắm bắt pháp thuật sâu nhất trong mấy chục ngày này.

Nàng đã đánh giá mình quá sao, sư phụ cũng đánh giá nàng quá cao.

Chu Nhan nằm gục trên mặt đất của thần miếu, run run ngẩng đầu lên nhìn tượng thần. Đèn Thất Tinh vẫn sáng, ba hồn giữa đài sen vẫn lưu chuyển, thất phách ngưng tụ, thuần thiết mà an tĩnh.

Đã gần một tháng, kỳ hạn hồn phách tan biến sắp hết, nếu cho đến lúc ấy nàng vẫn không có cách nào đột phá, thì ba hồn bảy vía này sẽ tán loạn, thì sẽ không kịp cứu sư phụ trở về.

Vừa nghĩ đến đây, thân thể nàng run lên bần bật, lại hộc ra một ngụm máu, trước mắt tối dần.

Không biết đã hôn mê bao lâu, gió đang chầm chậm chuyển động, có một bóng trắng lướt qua.

Thần điểu Trùng Minh thu cánh đáp xuống đất, nhả quả đỏ trong miệng ra, ngậm lấy cổ áo nàng, nâng thân thể xụi lơ của nàng lên, bốn con mắt đỏ rực nhìn vào thiếu nữ đang hôn mê, thở dài một hơi.

Thần điều dùng mỏ gảy thiếu nữ, kêu vài tiếng "cục cục" nhỏ, cố gắng đánh thức nàng. Nhưng mà Chu Nhan thật sự quá mệt mỏi, chốc lát sau vẫn chưa tỉnh lại, nhắm mắt không động đậy nằm trên người nó. Trùng Minh chuyển động chiếc cổ to, cúi đầu nhặt một chùm quả đỏ lên, dùng mỏ nghiền nát ra, thả lủng lẳng trước miệng Chu Nhan, để chất lỏng rơi vào miệng nàng.

Một lúc lâu sau, Chu Nhan mới dần đần tỉnh lại.

"Trùng Minh?". Nàng sức cùng lực kiệt mở mắt, đập vào mắt nàng là bốn con mắt đỏ như máu, vội vã áy náy nói: "Sao vậy, ta lại ngủ sao? Xin lỗi...".

Nàng suy yếu giãy dụa, chạm vào thân thể mềm mại của thần điểu mà đứng lên. Nhưng mà chớp mắt sau, thần điểu Trùng Minh bỗng nhiên run lên, tựa như đau đớn.

"Làm sao vậy?" Chu Nhan lấy làm kinh hãi, thu tay về, đột nhiên phát hiện trên tay của mình dính đầy máu tươi. Máu này chảy ra từ cánh của thần điểu Trùng Minh, nhuộm đỏ cánh chim trắng như tuyết. Trong máu còn chứa màu xanh lá khó thấy, giống như tảo biển lan ra, hạ xuống từ dưới cánh.

"Ngươi bị thương sao? Ngươi lại bị Cùng Kỳ tấn công à?".

Thần điểu Trùng Minh không nói gì, chỉ dùng mỏ ngậm một chùm quả lên, ném vào trong lòng bàn tay nàng, bốn mắt nhìn nàng, cục cục một tiếng.

"Ta không ăn, ngươi ăn đi!". Chu Nhan lại lắc đầu, giơ một chùm quả đỏ lên, đưa tới bên miệng của nó: "Lần này ngươi bị thương nặng quá, không chữa trị thì không được đâu".

Thần điểu Trùng Minh bỗng nhiên rụt đầu, tránh khỏi tay nàng, giương cánh muốn bay đi. Đột nhiên nghe rầm một tiếng, Trùng Minh quét cánh qua, ngã vào một ngọn đèn Thất Tinh đang thờ phụng hồn phách.

Trong khoảnh khắc này, cả người và chim đều hoảng hốt.

"Chết rồi!". Chu Nhan la thất thanh, gần như cùng một lúc với Trùng Minh lao tới. Trong cây đèn vốn dĩ đang lưu chuyển thứ gì trong suốt, hẳn là do Đại Tư Mệnh thiết lập, bên trong ẩn chứa sức mạnh lưu giữ hồn phách. Dưới cú đâm này, nước chảy giữa hư không, ngọn đèn chợt tối đi.

Đèn đó chứa hồn phách, nếu như bảy hồn suy vi...

Trong khoảnh khắc đó, không biết lấy sức lực từ đâu ra, Chu Nhan bỗng đứng phắt dậy.

Bất chấp thân thể còn chưa khôi phục, nàng run rẩy đưa tay lên, dùng hết toàn bộ sức lực bắt đầu sử dụng Tinh Hồn Huyết Thệ một lần nữa: Mười ngón tay giao nhau giữa trán, nhanh chóng kết ấn, chỗ đầu ngón tay xẹt qua để lại một chùm sáng chói mắt. Đúng vậy, đây là cơ hội cuối cùng, cho dù hi sinh cả tính mạng cũng phải thành công.

Nàng nhanh chóng dốc hết linh lực, để ba hồn bảy vía thoát khỏi thân thể.

Linh hồn hô ứng với sao trời, ngón tay dắt quỹ đạo sao, tìm được ngôi sao số mệnh của sư phụ trong hệ sao Tử Vi. Nàng rót linh lực men theo trời sao, dốc hết toàn lực muốn tiếp cận nó, nhưng mà, khi sắp chạm đến ngôi sao kia, sức mạnh trong thân thể nàng lại đột nhiên khô kiệt.

Không thể nào, đây là cơ hội cuối cùng rồi, bất luận thế nào cũng phải thành công.

Đèn Thất Tinh trên đất đang dần dần tắt, tượng trưng cho sinh mạng biến mất. Khoảnh khắc kia, Chu Nhan cảm thấy toàn thân run rẩy, tựa như bản thân cùng dần chết đi. Chỉ thiếu có chút nữa thôi là nàng có thể chạm vào ngôi sao đó rồi, nhưng vì sao nàng vẫn không cách nào đột phá chút khoảng cách ít ỏi ấy?

Ngay trong khoảnh khắc đó, trước mắt bỗng nhiên có một bóng trắng lướt qua, cả người nàng bỗng nhiên nhẹ bẫng.

Trong khoảnh khắc then chốt ấy, thần điểu Trùng Minh chợt bay tới, không nói một lời nhấc nàng lên, vung cánh bay vào giữa trời đêm.

"Trùng Minh... làm sao vậy?" Nàng thất thanh: "Ngươi muốn làm gì?".

Thần điểu Trùng Minh không nói gì, chỉ hùng hục đập cái cánh bị thương, cõng nàng bay nhanh về phía bầu trời đêm. Gió rít sắc nhọn gào thét bên tai, giống như lưỡi dao cứa qua mặt nàng, từng tầng mây trắng tan rồi lại tụ, nàng cứ bay vút lên chín tầng trời bằng tốc độ nhanh như chớp ấy.

"A!". Chu Nhan bỗng hiểu ra: "Ngươi... ngươi muốn giúp ta sao?".

Đúng vậy, chỉ còn chút xíu khoảng cách nữa thôi là linh lực của nàng có thể chạm được tới ngôi sao chiếu mệnh của sư phụ rồi. Để bù đắp một khoảng cách chút xíu ấy, Trùng Minh không tiếc dốc hết sức lực đưa nàng lên tận chín tầng trời.

Lúc này trời đã sắp sáng, sao trời lúc tỏ lúc mờ, trăng nghiêng mình chạy về phía Tây, còn ngôi sao chiếu mệnh của sư phụ thì nghiêng nghiêng sắp đổ, sắp mờ đến gần như không thể nhìn thấy nữa.

Nhưng từ trên chín tầng trời nhìn lên, nó đã ở cách mình rất gần rồi.

Không biết đã qua bao lâu, khi không khí xung quanh cũng bắt đầu loãng dần, gió lạnh như dao sắc cắt qua mặt, thì tốc độ của Trùng Minh cũng bắt đầu chậm lại, trên cánh giống như buộc một cục sắt nặng trĩu, mỗi một lần vỗ cánh đều như dốc hết sức lực. Chu Nhan có thể thấy máu độc bắt đầu tràn ra từ vết thương của nó, khiến cho một bên cánh chim trắng muốt biến thành màu đen. Nhưng không thể trì hoãn nữa, phải nắm bắt thời khắc này đây!

Chu Nhan hít một hơi thật sâu, ở trên lưng thần điểu nhắm hai mắt lại, một lần nữa đưa ngón tay lên, trịnh trọng kết ấn ở giữa trán.

Đúng vậy, thành bại ở ngay lúc này.

Nếu như ở trên chín tầng trời sử dụng cấm chú vẫn không thành công, để hồn phách sư phụ tiêu tán, thì nàng cũng không muốn trở lại thế gian này nữa, cứ nhảy thẳng từ trên lưng chim xuống là được rồi.

Nàng kết ấn thật nhanh, dùng hết sức lực cuối cùng trong thân thể.

Dùng niệm lực bay qua ba chòm hai mươi tám sao, lần thứ hai liên kết với chòm sao màu tím kia. Đó là ngôi sao chiếu mệnh của sư phụ, đang chớp tắt dần rơi.

Chu Nhan dùng Tinh Hồn Huyết Thệ, dốc hết toàn lực tiếp cận ngôi sao kia, cố gắng kéo nó về vị trí cũ. Nhưng mà cố thử vài lần đều không có kết quả. Khi nàng cảm giác được sự kiệt quệ lần nữa, thì thần điểu Trùng Minh dưới chân nàng kêu lên một tiếng chói tai, bỗng nhiên tăng tốc bay vút lên.

Máu tươi từ cánh của nó liên tục nhỏ xuống, thần điểu không để tâm đến, chỉ cõng thiếu nữ trên lưng, dốc sức đưa nàng đến gần ngôi sao kia hơn.

Sắp tới rồi... sắp tới rồi!

Khi bầu trời đầy sao đang ở ngay trước mắt, Chu Nhan đã trắng bệch mặt mày, không tiếc rủi ro tổn hao nguyên thần, dốc sức hướng tới ngôi sao kia, cuối cùng cũng cảm thấy liên kết được thành lập, vượt qua được chút khoảng cách cuối cùng ấy, chạm tới ngôi sao số mệnh của sư phụ rồi!

Khoảnh khắc kia Chu Nhan cố gắng cắn răng một cái, máu tươi từ đầu lưỡi chảy ra.

Nàng giơ tay lên, chấm đầu ngón tay lấy máu, nhanh chóng vẽ ra một tấm phù chú, đồng thời bắt đầu đọc chú ngữ bằng đôi môi rỉ máu.

Trăng sao khắp trời xoay tròn trước mắt, dần dần đi vào phạm vi ảnh hưởng của nàng. Nàng mở rộng hai tay, dùng cấm chú tối cao hiến tế máu tươi của mình cho trời cao, rót vào ngôi sao chiếu mệnh của sư phụ.

Khoảnh khắc ấy, Tinh Hồn Huyết Thệ bắt đầu khởi động.

Dưới tinh không, ngôi sao số mệnh của nàng chợt lóe sáng, phát ra ánh sáng màu đỏ, soi sáng thiên địa. Lấy ngôi sao đó làm trung tâm, sao trời bốn phía bắt đầu hơi rung động, dần tụ tập về phía nàng.

Chuyển động rồi... chuyển động rồi... cả bầu trời đầy sao, không ngờ lại chuyển động theo sự điều khiển của nàng!

Trong nháy mắt ấy, Chu Nhan rốt cuộc cũng hiểu được câu "Ngũ Hành tương sinh, Lục Hợp hô ứng" mà sư phụ từng nói qua, sức mạnh trong trời đất mạnh mẽ, nước biển cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng ào đến, rót vào thân thể nàng. Nàng dùng linh hồn mình điều khiển sức mạnh khổng lồ này, rót ánh sáng rực rỡ từ ngôi sao chiếu mạng của mình, liên kết thẳng với ngôi sao yếu ớt của sư phụ.

Hai ngôi sao thay đổi quỹ đạo trong nháy mắt, vừa động đậy đã kéo ngôi sao sắp tắt kia rời khỏi quỹ đạo của mình.

Cả biển sao đã thay đổi trong chớp mắt.

Khoảnh khắc ấy, trời cao phát ra tiếng nổ ầm ầm. Bầu trời chợt sáng như tuyết, rồi lại chợt ảm đạm.

Biển sao khắp trời đều đang lắc lư, giống như muốn rơi xuống. Giữa quang ảnh chói mắt đó, Chu Nhan cũng không nhịn được nữa khẽ buông tay, ngã thẳng từ trên lưng Trùng Minh xuống. Cùng lúc đó, thần điểu Trùng Minh không còn sức lực đậu lại giữa trời, một chiếc cánh đã hoàn toàn biến thành màu đen, giữa sấm sét rợp trời, ngã thẳng từ trên cửu tiêu xuống.

Nàng và Trùng Minh song song ngã từ trên trời xuống, như sao băng rơi xuống đại địa.

Trong lúc rơi xuống, Chu Nhan dần dần chìm vào hôn mê. Thứ sau cùng lọt vào mắt nàng là vô số sao trời lượn vòng tròn, chảy xuống như một cơn mưa sao. Nàng biết đó là hư ảnh, là huyễn ảnh của những ngôi sao bị thay đổi quỹ đạo, dần dần chết đi, chỉ dừng lại giây lát rồi sẽ biến mất giữa thời không.

Trong khoảnh khắc rơi từ trên chín tầng trời xuống, Chu Nhan đã quên đi nỗi sợ hãi chết chóc, trong con ngươi phản chiếu trời đêm lấp lánh, lòng chỉ có một ý niệm sau cùng: Phải rồi! Sư phụ... cuối cùng con cũng làm được rồi!

Trong thần miếu Cửu Nghi, đèn Thất Tinh chợt sáng choang, tỏa ra sấm sét rợp trời. Bảy hồn bị sức mạnh vô hình kích thích, đang dần tắt chợt sáng rực lên, hòa với tam hồn rơi trên mặt đất, ngưng tụ lại giữa trời đêm, trở về trong ngôi sao màu tím đang đang sáng lại một lần nữa kia.

Sao trời đã thay đổi, vận mệnh cũng thay đổi.

Từ đó về sau, trên trời dưới đất, tất cả đều đã khác rồi!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-49)


<