Vay nóng Tinvay

Truyện:Chung Vô Diệm - Hồi 68

Chung Vô Diệm
Trọn bộ 77 hồi
Hồi 68: Chung hậu hưng binh phạt Tống Do Minh cầu yết Do Cơ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-77)

Siêu sale Shopee

Nói về canh ba đêm ấy, ba viên nữ tướng và Chung hậu mở cửa thành ra tới Dã Trư Lâm hội binh, Chung hậu phong Liêm Thoại Hoa làm tiên phong, Ngọc Nga, Ngọc Trinh làm tả hữu thanh quân, còn Chung hậu thì cầm ấn Nguyên nhung, chỉ dặm Hà Nam tấn phát.

Đây nói về Tống Nghi vương đương lúc lâm triều, quan Huỳnh môn vào tâu rằng:

-Tề bang Chung Vô Diệm hưng binh tới xâm phạm nước mình, ngoài Bắc nó đã đồn dinh, nên chúng tôi phải mau vào tâu lại.

Nghi vương nghe nói thất sắc, giây lâu mới phán rằng:

- Bữa trước ta có tiếp được biểu văn của Huyết Hồ báo tiệp, nói lập trận Ôn Hoàng tại thành Lâm Tri, sao nay Chung hậu còn tới đây gia phạt.

Nghi vương vừa dứt lời, xảy thấy một vị Tổng binh bước ra tâu rằng:

-Ngu thần xin ra đón địch và coi sự chân giả lẽ nào?

Nghi vương bèn dặn rằng:

-Khanh có đi phải cho cẩn thận, chớ nên khinh dễ Tề binh mà lầm.

Hoa Hưng cúi đầu lãnh mạng, trở về dinh truyền tám viên phó tướng, sửa sang nai nịt, kiểm điểm binh mã xong rồi, phát ba tiếng pháo mở cửa thành xông ra, thẳng tới Tề dinh khiêu chiến.

Còn binh Tề đi được mười lăm ngày đường đã tới kinh thành nước Tống, Chung hậu truyền lịnh đồn binh mới xong, chưa kịp hạ chiến thư thời đã nghe pháo nổ vang trời, biết có địch quân xuất trận. Kế thấy quân vào báo rằng:

-Tống tướng tới dinh tiền khiêu chiến, xin nương nương phát lịnh thi hành.

Ngọc Trinh tâu rằng:

-Thần xin ra ngựa đối địch cùng tướng Tống

Chung hậu nhậm lời. Ngọc Trinh lên ngựa dẫn theo năm trăm binh, phát pháo xông ra tới trận. Hoa Hưng thấy có một viên nữ tướng xuất chinh bèn hỏi rằng:

-Bớ viên nữ tướng, mi tên họ là chi? Vậy chớ nước Tề đã chết hết, không người nên mới sai đàn bà đi đánh giặc sao?

Ngọc Trinh thấy Tống tướng mặt đen như mực, lại cưỡi ngựa Ô truy, đầy mình thiết giáp thiết khôi, cầm cây thiết thương rất hung dữ, bèn đáp rằng:

-Ta đây Ngọc Trinh là danh tự, vợ của Tây Lỗ vương gia, như mày biết danh ta thì phải quy hàng cho sớm rồi ta tâu cùng Chung quốc mẫu tước lộc sẽ ban cho. Nếu chẳng nghe thì xưng họ tên đi đặng ta đưa về âm phủ.

Hoa Hưng cười và đáp rằng:

-Chức làm Tổng binh chiêu thảo, tên gọi là Hoa Hưng. Vậy xin nàng cho ta hỏi: Huyết Hồ nhiều mưu thâm kỳ diệu, tại Lâm Tri đã lập trận Ôn Hoàng, Tuyên vương cùng Chung Vô Diệm đã ngọa bịnh tại sàng, nay còn Chung hậu nào tới đây mà gây họa?

Ngọc Trinh đáp:

-Huyết Hồ dùng kế độc đã bị Thánh mẫu bắt rồi và bốn người học trò của nó bị bắt treo mỗi đứa một nơi, còn Ngô Khởi cũng đã bị phân thây muôn đoạn. Tống binh ngươi mười vạn đều làm quỷ nơi âm ty. Nay Chung hậu đề binh tới đây quyết bắt cho được Nghi vương và Ân Hậu.

Hoa Hưng nghe nói nổi giận hươi thương đâm liền, Ngọc Trinh cũng đưa đao tới đỡ. Đánh luôn ba chục hiệp chưa phân hơn thua, Ngọc Trinh bèn lấy cái Kim Hoàn tế lên, Hoa Hưng ngó thấy thất kinh bỏ chạy. Ngọc Trinh lấy tay chỉ tới mà nói rằng:

-Tống tặc chạy đâu cho khỏi, hãy coi bửu bối của ta.

Kim Hoàn liền bay theo, đánh Hoa Hưng nhào lăn xuống ngựa. Ngọc Trinh buông cương chạy tới cắt lấy thủ cấp đem về, quân Tốn xem thấy chỉnh ghê, Ngọc Trinh bèn thâu binh kéo cờ về trại. Chung hậu xem thấy dâu mình thắng trận thì ngợi khen, rồi sai đem thủ cấp tướng Tống ra bêu trước trại. Xong công việc liền truyền quân dọn tiệc hạ công, ban cho Ngọc Trinh một cặp kim hoa, còn Tống binh vỡ tan chạy về tâu lại cho Nghi vương hay. Nghi vuơng nghe nói Hoa Hưng đã tử trận, bèn rơi lụy mà rằng:

-Vì trẫm làm điều bất nghĩa, nghe lời Báu Lăng Quân, lại thêm tin dụng yêu tăng, bởi cớ ấy mới gây nên họa. Nay văn võ hãy bắt ta trói lại, đem ra dâng cho Chung hậu nương nương, trước là sanh dân khỏi sự tai ương và sau lại bảo toàn xã tắc.

***

Qua ba ngày rồi, Bạch Liên với Chung hậu còn ngồi nghị sự, xảy thấy quân kỳ bài vào tâu rằng: - Sở vương phong cho Do Minh làm chủ soái đem binh tới khiêu chiến trước dinh.

Chung hậu nghe báo cả buồn, biết mình phai vương mang tai nạn, lúc trước lời thầy có dặn: Tới Hoài Nam phải phòng thất sát thần. Chung hậu than thở hồi lâu, Bạch Liên mới khuyên can rằng:

- Sự tai nạn tự nơi trời định, hiền muộn chớ buồn rầu, trong sáu ngày đại hạn sẽ qua, chừng ấy có thuốc tiên gia cứu tử.

Chung hậu bèn biểu Thoại Hoa đưa ấn kiếm ra dâng cho Bạch Liên Thánh mẫu. Bạch Liên lãnh rồi, liền họa ra ba đạo linh phù, một đạo thời đốt hòa cho uống, còn hai đạo gói vào trong tóc cho Chung nương nương. Chung hậu lại biểu mấy vị Vương tức đi theo bảo hộ đề phòng, còn Điền Đơn thì đi tiên phong giáp trận. Điều khiển xong rồi phát ba tiếng pháo. Chung hậu buông ngựa xông ra trước trận. Do Minh sai Ngũ Cường hươi thương đối địch. Chung hậu hỏi:

- Tướng Sở tên họ là gì? Ai gia chẳng giết đứa vô danh, vậy hãy biểu Dưỡng Do Minh ra đây nói chuyện.

Do Minh nghe nói cả cười, Ngũ Cường hươi thương đâm tới, đánh được mười hiệp, Ngũ Cường quất ngựa chạy dài, Chung hậu cũng giục thú đuổi theo. Do Minh nghe rất mừng, bèn lấy cả Đả quỷ thần tiễn tế lên và kêu rằng:

-Chung hậu chớ ỷ thế mà hành hung, hãy xem bửu bối của ta.

Chung hậu nghe nói có phép thì ngửa mặt lên xem, muốn tránh mà không kịp, bị thần tiễn sa xuống trúng nơi vai bên tay mặt. Trong giây lát, Chung hậu mặt mày xây xẩm, gần muốn nhào xuống ngựa.

Điền Đơn tuốt gươm ra bảo giá và đánh với Ngũ Cường còn bốn vị Vương phi nương phò Quốc mẫu về dinh an dưỡng, Do Minh thấy Chung hậu đã bị tên rồi, bèn truyền lịnh áp ra hỗn chiến. Những là Đông Bình vương phu nhân là Sạ Độ Kim, Tảo Tần vương phụ nhân là Hoài Kim Định, Đông Binh hầu phu nhân là Huỳnh Anh, Nam Việt hầu phu nhân là Quan Tố Trinh, Hoài Khanh hầu phu nhân là Trương Túy Bình, Tiểu Nguyên vương phu nhân là Thiên Hoa công chúa, Đại nguyên vương là Cáp Phi Long, Tiểu Nguyên vương là Cáp Phi Hồ, Trấn Giang vương là Tiêu Man, Tảo Tần vương là Thân Vân Long, Đông Bình vương là Vương Cái, Đông Bình hầu là Thạch Phụng, Nam Việt hầu là Lý Kiến Phong, Hoàng Khanh hầu là Bá Trinh, Hoài An hầu là An Thế Long, Võ Dương hầu là Bá An, cùng Hạ Trung, Hạng Trí, Do Nhơn, Đơn Nghĩa, Huyết Hồ, Ngô Khởi, Thân Kiệt, Trương Siêu, Thân Long, Thân Hổ và các tướng khác nữa rất nhiều kể không xiết. Còn bên Tề thời Liêm Thoại Hoa, Đào Kim Định, Mông Ngọc Trinh, Mông Ngọc Nga, Điền Côn, Điền Đơn, Vương Bình, Quốc Anh, Tống Thiên, Tống Vạn, Vương Trung, Vương Nghĩa, Chung Long và Chung Hổ.

Binh Sở tính hết bốn mươi vạn còn binh Tề thời có mười muôn. Hai bên giáp chiến, trời sầu đất thảm, quỷ khóc thần kêu, đánh đã hơn mấy giờ, mà chưa phân thắng bại. Bạch Liên thấy tỷ số xê dịch rất nhiều, e khi cự chẳng kham, liền niệm chú hô phong, trở mặt qua phía Đông nam, hớp không khí phun ra một cái, tức thì gió phía Đông Nam thổi tới, làm cho cây ngả cát bay, Sở binh chẳng biện Đông Tây, cùng nhau ùn ùn bỏ chạy. Trương Túy Bình thấy vậy bèn niệm chú chỉ phong. Mông Ngọc Nga thấy phá phép nổi xung, tế cây Truy hồn chữ lên giữa không trung sáng giới, rồi kêu Sở phụ bảo rằng:

-Hãy xem bửu bối của ta.

Trương Túy Bình chẳng kịp đề phòng bị một cây truy hồn đánh xuống dập đầu, hồn Trương thị chơi chín suối. Năm vị phu nhân Sở xem thấy, đều hươi thương tới đánh nhầu với Ngọc Nga. Ngọc Trinh hươi đao xông ra tế cái Kim cúc lên đánh Huỳnh Nguyệt Anh bị thương, bốn vị phu nhân kia liền thâu binh đem Nguyệt Anh trở lại, Bạch Liên lại niệm chú hô phong, binh Sở thất cơ tở mở. Do Minh thấy đánh không lại bèn minh kim thâu quân sĩ về rồi cùng nhau lấy linh đơn điều trị cho Nguyệt Anh và tẩn liệm thi hài Trương phu nhân mà an táng, rồi về thành đem các sự tâu qua với Sở chúa rằng:

- Vô Diệm đã bị thần tiễn, trong bảy ngày sẽ trừ an mối họa.

Thánh vượng cả mừng, bèn sai quan Lễ bộ đi phong tặng cho Trương Thị phu nhân.

Nói về Bạch Liên nghe bên Sở minh kiểng thâu binh cũng liền truyền lịnh rút quân mình về dinh an nghỉ, Tuyên vương ra tiếp rước ân cần thẳng vào hậu dinh hỏi thăm Chung hậu. Đến nơi thấy hai mắt nhắm híp, miệng thời mở không ra, mặt xanh như chàm, nằm trên long sàng thiêm thiếp, còn chỗ vết thương tứ vi máu chảy, mũi tên còn năm tấc ở ngoài. Tuyên vương xem rồi than khóc kêu trời, không ngờ đem vợ mình đến Hoài Nam mà bỏ mạng. Điền Đơn, Điền Côn và bốn người Vương tức đều lụy ngọc nhỏ sa, cùng nhau than khóc vang nhà, Bạch Liên khi ấy mới phán qua sau trước rằng:

- Bệ hạ chớ nên than khóc, ấy là tai kiếp của nương nuơng đã tới, trong sáu ngày mới đặng hồi dương, khi ấy có một vị tiên nhân đến cứu mạng.

Bạch Liên nói như vậy, Tuyên vương cùng nội nhà mới bớt sự sầu bi.

Điền Đơn khi ấy tâu rằng:

- Lúc con lâm biệt, sư phụ có đưa cho một phong giản thiếp, dặn đến Hoài Nam khi Quốc mẫu lâm nạn hãy mở ra, bây giờ con có đem theo, xin mở xem cho rõ.

Nói rồi lấy thơ dâng cho Tuyên vương xem. Tuyên vương coi thấy có hai câu như vầy:

"Dục cứu Nương nương mạng, tảo thỉnh Văn Khúc Tinh".

Tuyên vương thấy chữ đề như vậy mà không biết Văn Khúc Tinh ở đâu, bèn hỏi Bạch Liên Thánh Mẫu rằng:

- Bây giờ Văn Khúc Tinh ở đâu? Xin tiên cô phán tỏ.

Bạch Liên vội vàng lấy một cây lịnh tiễn, giao cho lão tướng Vương Trung mà dặn rằng:

-Từ đây qua hướng Đông ước chừng ba mươi dặm, có một người ở nơi quán khách bây giờ, ấy là Văn Khúc Tinh. Lão tướng hãy thỉnh về đây, chớ có nên trễ nải.

Vương Trung vâng lịnh vội vã ra đi.

Đây nhắc lại khi Huỳnh Nguyên từ biệt mẫu thân, liền dẫn một đạo binh thẳng tới Du Giang thành, đồn trú lại đó, một mình một ngựa chỉ dặm Hạnh Hoa Tân. Chẳng bao lâu đã đến Khổng Động Sơn, xem thấy Hiển Quang động hoa cười chim nói, cẩm tú khác thường, trước cửa động lại có tấm biển bằng đá, đề bốn chữ: Thánh Thủ Thần Y. Huỳnh Nguyên xem tỏ rõ có ý mừng thầm và nghĩ rằng: Ông Tiên này chắc làm thuốc hay lắm, nếu ta chẳng sớm lên ắt bị Tề thần rước mất. Nghĩ rồi bèn bước thẳng tới, gặp một tên đạo đồng chạy ra hỏi rằng:

- Ngươi có phải là Hoài Nam tiểu tướng, vì mẹ bị tên Quỷ tiễn nên phải tới đây chăng?

Huỳnh Nguyên rất lẹ trí, nghe hỏi như vậy bèn chịu, đáp rằng:

- Đạo huynh nói trúng chẳng sai xin người vào bạch quá với Chơn Nhơn cho tiểu tướng hầu ra mắt.

Đạo đồng nói:

- Sư phụ ta đã biết trước, biểu ta ra đây đón rước đã lâu.

Nói rồi dắt Huỳnh Nguyên vào giữa trung đường mà ra mắt. Huỳnh Nguyên khi đến nơi thấy một người ngồi giữa, đầu trắng như tuyết, râu buột năm chòm, mình mặc đạo bào, chân mang giày đỏ, bèn bước tới quỳ lạy thưa rằng:

- Đệ tử vì thân sanh lâm bịnh, nên phải tới đây cầu thỉnh tiên nhân, như mẹ tôi tật bịnh tiêu trừ, thời ân đức ấy xem tày non biển.

Tôn Thánh chơn nhơn (Biển Thước Thần Y) cười và đáp rằng:

- Quý nhân vì Chung quốc mẫu nên chẳng từ lao khổ mà tới đây, lòng trung hiếu đã động tới trời bần đạo không lẽ từ nan mà chẳng đến.

Nói rồi đi thẳng vào thơ phòng, viết phong thơ để lại và dặn đạo đồng rằng:

- Đệ tử hãy ở nhà giữ động, nay mai có ai tới hỏi thì sẽ đưa phong thư này.

Đạo đồng vâng lịnh, Tôn Thánh chơn nhơn vội vàng lên lưng cọp đi trước, Huỳnh Nguyên nối gót theo sau, đi chẳng bao lâu đã về tới Soái phủ vào sau hậu Sở trà nước xong rồi đi nghỉ ngơi.

Còn lão tướng Vương Trung vâng lịnh đi qua phía Đông được hơn chục dặm, tới kiếm tứ phương dáo dác, chẳng thấy ai ai là Văn Khúc Tinh, bụng đã đói mà rượu lại thèm, bèn vào quán khách tạm dùng một bữa.

Đến quán thấy tên điếm chủ đương cãi với một tên thư sinh, Vương Trung bèn bước lại gần thấy người học trò mình cao tám thước, tướng mạo khôi ngô, biết là người phi thường bèn hỏi rằng:

-Việc chi mà rầy lộn để ta phân xử dùm cho

Điếm chủ thấy người lại can mình mặc áo chiến bào, lưng mang Tru quân kiếm thì biết là người anh hùng hào kiệt, mới phân tỏ rằng:

-Người này không biết liêm sĩ, ở trong quán tôi đã mấy tháng nay, cơm rượu ăn uống no say, chẳng hề trả một đồng một chữ, nay tôi mới hỏi nó, nó lại rầy lộn với tôi xin quan khách xử đoán cho công, ai phải ai chăng cho biết.

Vương Trung mới hỏi tên học trò ấy rằng:

- Người tên họ là chi, vì cớ nào không trả tiền cơm cho chủ quán?

Người học trò rơi lụy và đáp rằng:

-Tôi tên là Tô Tần. Lạc Dương thành quê ngụ vì cửa nhà nghèo khó nên mới đến đỗi này. Dám thưa quý khách thuở bé thơ theo Vương Thiền học đạo, tài kinh luân gồm đủ lược thao, mười năm công nghiệp đã có dư, một thuở công danh chưa gặp hội, anh chị tôi nhiều rúng rảy, tức mình lên nương náu cửa thiền, người chú thứ ba tôi thấy vậy, cho được ít quan tiền tôi mới đi chu du liệt quốc. Tôi có nghe nói Chung vương hậu là người nhân đức, còn Tuyên vương cũng một vị vua hiền, tôi muốn tìm qua tỏ sự kinh quyền, vì lộ phí chưa có tiền chi dụng bởi cớ ấy nên lần lựa ở đây hai tháng, chẳng có là chi trả cho quán chủ ít nhiều, người không rộng dung mắng nhiếc nhiều lời thái quá, xin quý nhân lượng tình suy xét.

Vương Trung nghe nói, mới nghĩ rằng: Thánh mẫu biểu ta đi tìm Văn Khúc Tinh là người ở Lạc Dương, nay ta kiếm đã cùng đường, Văn Khúc Tinh ở đâu chẳng thấy, tên học trò này cũng ở tỉnh ấy mà ra, chắc nó cũng biết được gần xa, để ta đem nó về, tâu cùng Thánh mẫu đặng rõ. Nghĩ rồi bèn hỏi chủ quán rằng:

- Người này thiếu đủ là bao nhiêu? Ta xin trả thế.

Điếm chủ bèn tính hết là ba lượng năm chỉ, Vương Trung nói:

- Có bao nhiêu đó mà khéo làm rộn, thời thơ sanh hãy tới tới đây ăn uống với ta chơi, rồi ra sẽ trả một lần luôn thể.

Tô Tần mặt có sắc thẹn, Vương Trung bèn nắm tay dắt lại mời ngồi, Tô Tần hết lòng cảm tạ! Vương Trung nói:

- Sách có chữ: Tứ hải giai huynh đệ.

Khi đương ăn uống, Tô Tần hỏi rằng:

- Chẳng biết tướng quân tên họ là chi, xin nói cho tiểu sanh sớm biết?

Vương Trung đáp:

-Tôi vốn người nước Tống nay về quy thuận Tề, tên gọi là Vương Trung. Nay vì Chung hậu bị tên Đả quỷ thần, Tiên cô bèn sai đi rước Văn Khúc Tinh, nên mới tới đây mà không biết đâu tìm kiếm.

Tô Tần nói:

-Tôi có nghe Dương Do Minh có thứ tên ấy, thiệt là lợi hại vô cùng, nếu ai bị trong bảy ngày ắt là vong mạng, dẫu thần tiên cũng khó cứu cho lành, nhưng tiểu sanh có một người bạn thiết tên là Biển Thước Thần Y, tu hành tại động Hiển Quang, hay chữa đặng bịnh kỳ nan tạp quái. Vậy để tiểu sinh xin theo tướng quân trở về tâu lại rồi tôi xin đi rước người đạo hữu của tôi xuống cứu mới khỏi.

Vương Trung nghe nói cả mừng, liền kêu điếm chủ tới tính tiền trả hết. Rồi hai người lên lưng ngựa tuốt thẳng về Tề dinh.

Khi Vương Trung dắt Tô Tần về đến quân dinh, vào phục chỉ cho Tuyên vương và Thánh mẫu hay, Thánh mẫu hỏi:

-Lão tướng đã về có kiếm được Văn Khúc Tinh hay chăng?

Vương Trung tâu:

-Tôi tới quán khách, kiếm đà hết sức, gặp một cử tử cũng quê ở Lạc Dương, y biết tới căn bịnh của Nương nương và nói rằng: Y có một người bạn thiết có thần dược điều trị như chơi, vậy nên tôi có dẫn về theo kiến giá, không biết có phải Văn Khúc Tinh là người đó hay không?

Bạch Liên nghe nói cả mừng! Tuyên vương liền triệu Tô Tần vào trướng. Tô Tần tới Huỳnh la trướng, quỳ lạy tung hô xong rồi, Tuyên vương truyền lệnh cho ngồi và nói rằng:

-Trẫm nghe tiếng Tô tiên sanh đã lâu lắm, trong bụng đầy tế thế kinh luân, nay gặp đây cũng là hữu hạnh tam sanh. Quả nhân thiệt rất nên mừng rỡ! Mới đây nghe Vương Trung nói tiên sanh có một người đạo hữu, chữa được cái tên Đả quỷ thần, lời đó giả hay là chân, xin nói cho Quả nhân rõ với?

Tô Tần đứng dậy tâu rằng:

-Tôi có một người anh em bạn, thiên hạ đều gọi là Biển Thước Thần Y, bất kể là căn bịnh chi, người cũng có thần phương điều trị.

Tuyên vương hỏi:

-Vậy chớ người đó bây giờ ở đâu?

Tô Tần tâu:

-Cách ba năm về trước tôi có đi qua nước Việt, lúc trở về ngang qua động Hiển Quang có gặp người, người lại cầm tôi ở đó chơi ít bữa, rồi dặn tôi rằng: Tới năm nay, ngày này tháng này, Tề, Sở giao binh cấu oán, Chung hậu phải bị cái Đả quỷ thần tiễn của Dưỡng Do Cơ, thời ngu thần phải lên động rước người xuống cứu. Bây giờ từ đây lên đó cũng chẳng bao xa cách chừng trăm dặm đường.

Bạch Liên đà biết rõ, Tuyên vương cả mừng vô cùng! Bèn kêu Tô Tần mà phán rằng:

-Tô tiên sanh! Trẫm phong cho khanh Hàn Lâm Viện Thị Giảng Học Sĩ, làm chức Tả thừa tướng Tề triều. Vậy hãy đi cùng lão tướng Vương Trung, tới tiên động thỉnh Thần Y cho gấp mới đặng, Quả nhân sẽ ở nhà trông đợi, tiên sanh đừng có trễ nãi luống công.

Phán rồi bèn truyền nội thần đem áo mão Tề tướng ban cho Tô Tần. Tô Tần lãnh lấy, tạ ơn Thiên tử rồi lui ra, hai người sửa soạn xong, lên ngựa thẳng dong tới động Hiển Quang lập tức.

Hai người đi chẳng bao lâu đã đến trước cửa động, tên Đạo Đồng gặp mặt mừng rỡ, hỏi rằng:

-Tô cử tử tới đây có việc chi?

Tô Tần đáp:

-Ta đến đây ra mắt đạo huynh, vì có việc cần kíp.

Đạo đồng nói:

-Thầy tôi đã đi phương xa rồi, không biết ngày nào người trở về, lúc ra đi có viết để lại một phong thơ dặn tôi ngày nay có ai tới kiếm, thì đưa ra sẽ biết.

Đạo đồng nói rồi, bèn dắt Tô Tần và Vương Trung vào động, lấy thơ đưa ra, Tô Tần mở xem, thấy có tám câu như vầy.

Để lại thơ này dặn cố nhân

Cùng nhau cách mặt đã ba xuân

Vương Trung bỗng gặp người tri kỷ

Thừa tướng vinh phong chức trụ thần

Quốc mẫu bị tên thời dùng mỗ

Tiểu vương nhỏ tuổi biết gì thân

Muốn hay ta ở đâu mà rước

Thành huyện Du Giang phải tới gần

Xem thơ xong rồi, Vương Trung nói:

-Bây giờ chúng ta ở đây cũng vô ích, phải trở qua thành Du Giang rước Thần Y thời hay hơn.

Tô Tần đáp rằng:

- Cha con Huỳnh Cái ở thành Du Giang thiệt là kiêu dũng, chúng ta dầu có tới đó cũng vô công, chi bằng trở về tâu mới Thánh mẫu mới xong, người ắt có thần mưu diệu toán.

Vương Trung không nghe lời, cứ một hai đòi đi tới Du Giang cho được. Tô Tần cực chẳng đã cũng phải nghe theo, cùng nhau tới Du Giang huyện.

Nói về Huỳnh Nguyên từ khi rước Biển Thước đem về tới nay, hàng ngày dọn tiệc rượu vui vầy, còn đêm thời bỏ vào trong tịnh thất, ngoài có năm trăm quân canh giữ, chẳng có thố lộ sự tình. Lúc này đang trà rượu trong dinh, bỗng thấy quân kỳ bài chạy vào phi báo là có một viên Tề tướng xưng rằng tới đây rước Thần y còn đang thảo chiến ngoài thành, xin Tiên phong phát binh cự địch.

Huỳnh Nguyên nghe báo cả cười bèn truyền quân giữ gìn Biển Thước cho cẩn thận rồi cầm chùy lên ngựa, mở cửa thành xông ra (trong lúc này Huỳnh Cái mắc bận việc nhà nên không hay việc gì hết). Huỳnh Nguyên ra ngựa, thấy Vương Trung tuổi tác đã già, bèn hỏi rằng:

-Tướng Tề tên họ là gì?

Vương Trung đáp:

-Ta là Tề quốc Vương Trung lão tướng, tới đây đi rước Thần Y, vậy chớ cháu tên họ là chi, hãy nói đi cho ông biết?

Huỳnh Nguyên đáp:

-Ta là Sở thành vương giá hạ, chức Tiên phong, danh gọi là Huỳnh Nguyên, bốn biển đều nghe tên, ông hãy đi về kẻo chết.

Vương Trung nói:

-Thằng nhỏ đừng nói phát, ta có giết mày cũng nhơ danh, hãy đưa Biển Thước ra đây, bằng không thời chớ trách.

Huỳnh Nguyên nghe nói cả giận, hươi chùy tới đánh Vương Trung, Vương Trung cũng đưa thương ra đỡ, đánh ngựa chưa đầy hai chục hiệp, Vương Trung đuối sức bị trúng một chùy nơi bắp đùi tức thì nhào lăn xuống ngựa. Quân Sở ra bắt trói đem về dinh, Tô Tần thấy vậy thất kinh, quày ngựa chạy bay như gió. Về đến dinh Tề vào tâu tỏ rõ rằng:

- Vương Trung đã bị tướng Sở bắt mà Thần Y cũng bị người ta rước mất rồi.

Tuyên vương nghe nói hỡi ôi, than rằng:

- Ngự thê tánh mạng phen này khó nỗi.

Bạch Liên tâu:

-Thần y tuy là bị Huỳnh Nguyên rước mất mà về sau cũng đem tới đây, xin Bệ hạ chớ ưu sầu mà hao tổn tinh thần.

Tuyên vương nói:

- Nay ngự thê bị thương đã ba bữa, nếu chẳng có thầy ắt hồn phải xuống suối vàng. Vậy bây giờ phải sai tướng tới Du Giang công phá, rước Thần Y cho đặng mới xong.

Bạch Liên y lời, Điền Côn bước ra lãnh mạng. Kế đó lại thấy vợ chồng Điền Đơn cũng ra xin đi, Bạch Liên nói:

- Một mình Điền Côn cũng đủ, đi nhiều có khi trở ngại quân cơ, đôi ba ngày đó hãy đợi chờ, rồi ta sẽ cho đi ứng tiếp.

Khi Điền Côn đắc lịnh, liền cầm thương lên ngựa, dẫn theo tám viên phó tướng và ba ngàn binh thẳng tới Du Giang, sai quân tới dưới thành khiêu chiến.

Còn Huỳnh Nguyên khi bắt đặng Vương Trung, bèn thâu binh về thành, quan Tri huyện ở thành ấy là Châu Văn, liền dọn tiệc hạ công. Đương khi hai người ngồi ăn uống, bỗng thấy quân kỳ bài vào báo rằng:

- Có tướng Tề tới Bắc môn khiêu chiến, nên chúng tôi vào thưa lại cho Tiên phong hay.

Huỳnh Nguyên nghe báo buông chén đứng dậy. Châu tri huyện can rằng:

-Như có tướng Tề đến, xin hãy đợi qua ngày mai, chớ bữa nay trời đã gần tối rồi, phần thời tiểu tướng quân cũng có hơi rượu.

Huỳnh Nguyên nói:

- Sự say rượu chẳng có sao mà ngại, để tôi bắt tướng Tề cho quan huyện cười chơi.

Nói rồi truyền quân phát pháo khai thành, cầm ngăn chùy xông ra trước trận. Điền Côn thấy tướng Sở tuổi vừa hai sáu, tướng mạo phi phàm, bèn nói rằng:

- Bớ Huỳnh Nguyên, đừng có ỷ sức, để ta bắt sống mi cho mi coi.

Huỳnh Nguyên nghe nói tức cười và biết Điền Côn là một người võ nghệ cao cường, bèn hỏi:

- Bớ Điền Côn, mi có tài chưa hay giỏi ra sao mà dám tới đây đối địch với ta, như người đánh đặng ăn, thời ta sẽ đưa Thần Y giao lại, bằng người liệu bề địch với ta không nổi, thời đi về đừng có đánh đập làm chi mệt sức.

Điền Côn nghe nói nổi giận liền giục ngựa hươi ngân thương đâm tới, Huỳnh Nguyên cũng đưa chùy ra ngăn đỡ. Chốn sa trường anh em đánh lộn, thiệt như cọp với rồng gặp hội mưa mây, người tay cao lại gặp kẻ cao tay, hơn trăm hiệp chưa phân thắng bại. Lúc này trời cũng đã tối, Châu tri huyện minh kiểng thâu binh, hai đàng ai về dinh nấy, đợi tảng sáng nhứt trướng sanh tử.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-77)


<