Vay nóng Homecredit

Truyện:Dương Gia Tướng truyền kỳ - Hồi 30

Dương Gia Tướng truyền kỳ
Trọn bộ 51 hồi
Hồi 30: Bát Vương Mang Chiếu Cầu Lục Sứ Tiêu Tán Đại Náo Trần Gia Trang
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-51)

Siêu sale Lazada

Vương Toàn Tiết mang sắc văn, đi ngày đêm tới Nhữ Châu gặp Thái thú Trương Tế cho biết: "Chúa thượng bị vây nơi Ngụy phủ, quân quân chiến bại, nay quần thần bảo tấu, xá tội trước cho Dương Lục sứ, sai mang quân tới cứu giá. Nay mỗ mang xá văn tới đây, mong Thái thú hãy gấp tìm người này. Trương Tế nói: "Lục sứ phạm tội, thủ cấp đã dâng lên triều đình, nay còn Lục sứ đâu mà tìm? Giờ lại sai hạ quan đi truy cứu việc này, thì tìm ở nơi đâu? Tiết sứ hãy mau hồi tấu, đừng để lỡ việc". Toàn Tiết vô cùng buồn bã, liền nói: "Nếu không có được người này ắt chúa thượng khó mà thoát nạn, hạ quan cũng khó về hồi tấu". Trương Tế nói: "Quân phụ có nạn, phận thần tử sao ở yên được. Tiết sứ nếu muốn truy cứu, trừ phi tới Vô nịnh phủ, thì có biết tin tức, Nhữ Châu tôi quyết là không có người này". Toàn Tiết thế là hết cách, chỉ đành rời Nhữ Châu, đi đến Vô nịnh phủ vào gặp Dương Lệnh Bà, báo cho biết thánh thượng xá tội để Lục sứ tới cứu giá. Dương Lệnh Bà nói: "Thủ cấp con tôi chôn đã lâu rồi, sao lại còn có người được? Hoặc các quan vô kế khả thi, mới nói những lời này, để làm yên lòng chúa thượng, Tiết sứ hãy lập tức về hồi tấu, đừng để lỡ việc quân".

Toàn Tiết buồn bã không vui. Hôm sau chỉ đành phi ngựa về lại Ngụy Châu, mở đường máu, tới cửa Đông kêu lớn mở thành. Lý Minh nhận ra là giọng của Vương Toàn Tiết, liền mở thành xông ra, cứu vào trong thành. Toàn Tiết vào gặp Chơn Tông tâu rằng: "Nhữ Châu vốn không có tin tức của Lục sứ, thần lại đến Dương phủ hỏi, đều nói là chết đã lâu rồi" Chơn Tông nghe nói thở dài nói: "Đường đường Trung Quốc, gặp khi trẫm có nạn, lại không có một người dám dẫn quân cứu viện". Lại hỏi kế với quần thần quần thần tâu rằng: "Binh thế như vậy, dù Tử Nha tái sinh cũng vô kế khả thí". Chơn Tông hết sức buồn bã, bỏ cả ăn ngủ. Bát Vương nói: "Việc đã gấp? Thần đành phải thân tới Dương gia đòi Lục sứ. Nếu như không ở đó, cũng triệu các Phiên trấn đến cứu. Duy có bệ hạ và chúng tướng phải giữ chặt thành này. Vua phán: "Quân tình trọng sự, khanh không nên chậm trễ". Bát Vương lĩnh mệnh. Vua liền lệnh Vương Toàn Tiết, Lý Minh đánh mở vòng vây, bảo vệ Bát Vương ra khỏi, hai người lại quay đánh về trong thành, chuyện không có gì đáng nói.

Ở đây nói Bát Vương mang sắc văn, đi đến Vô nịnh phủ vào gặp Dương Lệnh Bà, nói cho biết chúa thượng đang trong lúc nguy cấp, có thể để Lục sứ ra đây, thương nghị việc cứu giá. Dương Lệnh Bà nói: "Ngày trước Vương Tiết sứ tới triệu, lão đây không nói cho biết. Nay điện hạ đã đích thân tới, phải kêu ra mà tương kiến". Rồi lệnh thủ hạ ra hầm ở sau vườn gọi Lục sứ ra, tới sảnh bái kiến Bát Vương. Bát Vương than thở hồi lâu, rồi nói: "Nếu không phải mẹo của ngày trước, hôm nay Quận mã đâu còn?" Lục sứ cảm tạ rằng: "May được điện hạ giúp đỡ, ân sâu khó báo". Bát Vương nói: "Chúa thượng bị vây nơi Ngụy phủ, việc đã rất gấp. Nay có sắc lệnh tới nơi, Quận mã hãy mau đến cứ cứu viện" Lục sứ nói: "Gần đây nghe tin mọi người ở Tam quan đã ai nấy tan mất, làm sao có thể đi cứu ngay được? Để tiểu nhân đi tới trại triệu tập mọi người, mới có thể bàn việc đi cứu". Bát Vương nói: "Không nên chậm trễ, ta vào trong triều điều lấy quân nơi biên giới chờ đợi. Khi ông triệu tập được chúng tướng, sẽ cùng tiến binh". Lục sứ hứa vâng theo. Bát Vương về, Lục sứ cũng từ biệt Dương Lệnh Bà, theo hướng tam quan mà đi. Đúng là:

Thùy giao hào kiệt y nhiên xuất,

Trực hướng Đồng đài cứu giá hồi.

(Ai xui hào kiệt ra đời mãi,

Thẳng tới Đồng đài cứu giá về).

Lục sứ một mình trên đường đi được vài ngày, trước tiên tới Trịnh Châu hỏi thăm tin tức Tiêu Tán, nhưng không ai biết ở đâu. Đi đến Cẩm giang khẩu, chỉ thấy một đoàn nhà sư, vừa đi qua vừa lẩm bẩm gì đó. Lục sứ hỏi rằng: "Các ngài muốn đi đến đâu, sao đều có vẻ không vui?" Nhà sư nói: "Ông đâu biết được việc này. Ở nơi đây có một tên điên, khi phát tác bèn đánh người, quan ty không làm gì hắn được. Hắn luôn nói có đại nhân nào đó của hắn bị triều đình giết chết, chỉ cần gặp nhà sư, liền bắt đi xem kinh tụng kệ, đâu ai dám chống lại? Hôm qua tới chùa chúng tôi và bắt chúng tôi tới làm công quả để siêu độ cho chủ của hắn, bọn chúng tôi chỉ đành nghe theo mà tới". Nghe xong, liền nghĩ thầm đây ắt là Tiêu Tán, liền hỏi rằng: "Người này đang ở đâu nơi đâu?" Nhà sư nói: "Ở trong Tú Châu đường phía thành tây Trịnh Châu, là nơi hắn đang cư trú" Lục sứ nói: "Tôi cùng các ngài tới gặp hắn".

Các nhà sư dẫn Lục sứ tới Tứ Châu đường, gặp khi Tiêu Tán đang nằm trên bệ thờ, ngáy to như sấm. Lục sứ nhìn thấy đúng không sai, liền tới gần lay tỉnh. Tiêu Tán đang ngủ, choàng dậy, mở ra một đôi mắt quái dị, to tiếng quát rằng: "Tên nào mà không sợ chết, dám đến đây chọc phá lão gia!" Lục sứ nạt rằng: "Tiêu Tán không được vô lễ bản quan ở đây". Tiêu Tán nghe xong hết hồn, liền nhảy đến ôm lấy mà nói: "Ngài là người ư? Quỷ ư? Tiêu Tán siêu độ đại nhân lâu rồi mà" Lục sứ cười nói: "Sao lại có chuyện quỷ đến gặp mi vào giữa ban ngày? Nơi này không phải là nơi để nói chuyện, mi hãy đi theo ta". Tiêu Tán vội buông tay rồi sụp lạy, chúng tăng nhân cười thầm rồi tản ra.

Lục sứ dẫn Tiêu Tán ra cầu nơi thành phía Tây, nói cho biết rằng: "Chúa thượng gặp nạn, nay Bát điện hạ mang sắc chỉ đến triệu đi cứu giá, hãy mau đi đến Tam quan, triệu tập chúng huynh đệ cùng đi". Tiêu Tán nghe xong mừng rỡ nói: "Tôi tưởng đại nhân bị triều đình hại, khiến cho chúng nhân không có chủ. Hôm nay lại được gặp lại, thật khoái chết đi được"

Hôm sau, Lục sứ đi qua Nhữ Châu, vào phủ bái kiến Trương Thái thú, nói cho biết việc Bát Vương mang sắc tới kêu đi cứu giá. Trương Tế rất vui nói lại việc Vương Tiết sứ đến. Lục sứ nói: "Quân tình khẩn cấp, tôi phải đến Tam quan triệu tập tiến binh". Trương Tế đồng ý. Lục sứ liền từ biệt Trương Tế ra thành, cùng Tiêu Tán hướng về Tam quan mà đi. Trên đường hai người kể lại cho nhau nghe đầu đuôi mọi chuyện. Đi tới bến Dương gia, trời đang giữa trưa, nhìn ra thấy nước mênh mông mà bên bờ không có một chiếc thuyền nào. Lục sứ đợi rất lâu, hoàn toàn không có ai qua sông liền sai Tiêu Tán đi hỏi thuyền qua sông.

Tiêu Tán vâng lời, đi đến phía thượng lưu, thấy phu thuyền liền hỏi rằng: "Phiền các ngươi đưa sang bờ bên kia, sẽ trả nhiều tiền đò". Phu thuyền nói: "Bến này do Dương Thái Bảo nắm quyền thu tiền, ai dám tự ý đưa đò? Ngươi muốn đi, có thể tới nơi đình ở phía trước mà gặp", Tiêu Tán nghe xong, liền đi đến đình, gặp một đám người đang ở trong đó đánh bạc. Tiêu Tán tới gần nói: "Xin cho thuyền sang bờ bên kia, sẽ trả nhiều tiền đò" Bọn người này ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Tán có bộ tướng dị dạng, đều không trả lời. Tiêu Tán lại lễ phép hỏi lần nữa. Bọn người này mắng rằng: "Đồ cẩu nô thối tha, nói cái gì qua sông với qua đò". Tiêu Tán nổi giận, tung ra đôi nắm đấm sắt, đánh cho bọn này té bò lổm ngổm. Đang muốn tới trước đánh Thái bảo, Thái Bảo theo phía sau mà chạy mất.

Tiêu Tán về gặp Lục sứ, nộ khí vẫn chưa tan. Lục sứ nói: "Mi lại đi gây sự sao?" Tiêu Tán nói: "Lần này thật bị đám này chọc tức vậy! Rõ ràng có thuyền, lại không chịu cho mướn, mà còn dùng lời lẽ nặng mà chửi mắng, bị tôi nổi giận lên, đánh cho bỏ chạy sạch" Lục sứ đang không biết làm thế nào, chợt thấy lũ người kia ai nấy tay cầm gậy ngắn đuổi đến. Tiêu Tán nói: "Để giết bọn giặc này, mà trừ mối hại", liền vác phác đao, xông vào chém giết. Lũ người này không thể chống đỡ, phía sau, Dương Thái Bảo chạy ra, đấu với Tiêu Tán được vài hiệp, bất phân thắng bại. Lục sứ kêu rằng: "Không nên đánh nữa, xin hỏi họ tên tráng sĩ?"

Dương Thái Bảo thu đao về, đứng nguyên tại chỗ, Tiêu Tán cũng dừng tay. Thái Bảo nói: "Ta vốn là người Trịnh Châu, họ Dương tên Kế Tông, tiểu hiệu là Thái Bảo, xin hỏi ông là người ở đâu? Muốn qua sông sao lại sai thủ hạ cố lấy?" Lục sứ nói: "Tiểu nhân vốn là con của Dương Lệnh Công ở Thái Nguyên là Lục lang đây. Nay chúa thượng bị nạn, phải tới Tam quan triệu tập bộ hạ đi cứu giá đi đến bên sông không có thuyền qua, nên muốn mượn trong chốc lát. Tráng sĩ vì sao không thuận cho?".

Thái Bảo nghe xong, bỏ đao xuống, tiến tới trước, lạy mà nói rằng: "Nghe danh đã lâu, chưa được gặp mặt. Hôm nay may được gặp, thật thỏa ước nguyện bình sinh". Lục sứ đỡ dậy, Thái Bảo liền mời Lục sứ về trang trại, mở tiệc khoản đãi, và nói: "Tướng quân nếu không chê, nguyện đem thuộc hạ cùng đến Ngụy phủ cứu giá". Lục sứ vui mừng nói: "Thái Bảo nếu chịu đi theo, là một việc tốt vậy có gì mà không được? Chỉ đợi triệu tập mọi người, liền đến đây gọi" Thái Bảo hứa vâng, đêm đó lưu Lục sứ ở lại nghỉ qua đêm.

Hôm sau, chèo thuyền đưa Lục sứ qua sông, cùng Tiêu Tán đi về Tam quan. Lúc ấy trời vào tháng tư, trên đường nóng nực, cổ nhân có bài từ vịnh:

Thúy bảo sâm si trúc thành kính,

Tân Hà khiêu vũ lệ chu khuynh.

Khúc lan tà chuyển tiểu trì đình.

Phong lạc liêm y quy yến cấp,

Thủy dao phiến ảnh hý ngư kinh.

Liễu tiêu tàn nhật lộng vi tình.

(Bụi trúc biếc so le vạch đường nhỏ.

Sen non nhảy múa lệ son nghiêng.

Quanh co vòng chuyển bờ ao quạnh.

Gió rít én bay cuốn vội rèm.

Nước lay bóng rọi run chim cá

Liễu đưa ngày hết giỡn tạnh mành).

Hai người đi được nửa ngày, ngồi nghỉ dưới tán liễu, Tiêu Tán nói: "Đại nhân hãy dừng ở đây đợi, tôi tới phía trước kiếm quán rượu, mua một bình về để giải khát" Lục sứ đồng ý. Tiêu Tán đi về phía trước, không tìm đâu có quán rượu. Đang bực mình, chợt thấy một đám người gánh rượu thịt đi qua. Tiêu Tán hỏi rằng: "Các ông có bán rượu thịt này không?" Bọn này nói: "Đây là rượu thịt cúng lễ, làm sao bán được!" Tiêu Tán nói: " Cúng lễ gì?" Bọn này nới: "Phía trước có miếu thần của Dương Lục sứ, uy linh hiển hách, làng xóm nhờ đó mà được yên. Chỉ cần có người cầu khấn có ai là không được toại ý. Nên hôm nay mang lễ đến tạ ơn". Tiêu Tán nghe xong cười lớn. Về gặp Lục sứ, nói lại việc này. Lục sứ cười nói: "Sao có chuyện như vậy được?" Tiêu Tán nói: "Người trong thôn nói về hướng Bắc không xa, tôi cùng đại nhân đến đó xem sao?" Lục sứ nghe theo, cùng Tiêu Tán đi tới.

Quả nhiên thấy một tòa miếu, được xây rất là uy nghi. Lục sứ đi vào trong miếu, thấy phía trên có đúc tượng của mình, giống như người sống không khác, hai bên có tượng của 18 viên chỉ huy sứ, hương hỏa vô cùng hưng vượng. Lục sứ chỉ Tiêu Tán nói rằng: "Tượng này là mi đó, thật là giống như thật vậy". Tiêu Tán cười nói: "Tượng của đại nhân còn giống hơn. Tôi ở Trịnh Châu, nổi điên đánh người, thì ra là do chỗ này cúng dưỡng. Đợi tôi xô ngã tượng tôi trước, sau đó xô ngã tượng của đại nhân". Nói xong, vung ra một đấm, đã xô ngã một nửa bức thần tượng sụp xuống. Chạy lên trên điện, xô liền mấy cái tượng của Lục sứ, đều không nhúc nhích được liền cố sức mà xô, tiếng chấn động như đất trời sụp đổ. Những người cầu nguyện đều bỏ chạy hết. Người giữ miếu thấy vậy, bèn lấy kẻng khua ầm lên. Một lát sau, Lưu Siêu, Trương Cái đem hơn 200 người kéo đến trước miếu. Lục sứ nhận ra quát rằng: "Lũ các ngươi làm trò gì ở đây?" Lưu, Trương thất kinh, dập đầu lạy mà nói rằng: "Bọn tôi đều tưởng đại nhân đã chết, hôm nay vì duyên cớ gì lại ở đây?" Lục sứ kể lại việc giả chết, hôm nay phải triệu tập bọn ngươi đi đến Ngụy Châu cứu giá. Lưu, Trương vui mừng nói: "Nếu như thế, mời đến trong trại thương nghị". Lục sứ ra lệnh phá dỡ tòa miếu, đánh đổ tượng thần, rồi theo chúng vào Hổ sơn trại ngồi xuống. Lưu, Trương mở tiệc chiêu đãi. Lục sứ nói: "Nhạc Thắng nay ở nơi nào?" Lưu Siêu nói: "Nhạc Thắng cùng Mạnh Lương lên Thái Hành Sơn tạo phản, xưng là Thảo đầu thiên tử". Lục sứ than rằng: "Không dùng đến ta, các quận làm sao được yên?" liền dặn dò bọn Lưu, Trương chuẩn bị đao, thương, khôi giáp, đợi ở đây, đợi ta chiêu hồi bọn Nhạc, Mạnh liền cùng đi đánh giặc. Lưu, Trương vâng lời.

Lục sứ liền cùng Tiêu Tán đi đến Thái Hành Sơn, đi được một ngày. Mặt trời xế bóng, trời tối dần. Lục sứ nói: "Từ đây đi đều là đường núi cao không có nhà trọ, mi tới thôn ở phía trước tìm nới xin nghỉ trọ" Tiêu Tán vâng lời đi tới trước, đi một khoảng xa, không thấy có người ở, chuyển qua một ngọn núi, thì ra là một thôn nhỏ. Tiêu Tán tới gần, đi vào trong trang sở, thấy một viên ngoại đang ngồi dưới ánh đèn. Tiêu Tán vái nói: "Khách thương đi đường xa, tới đây trời đã tối, phiền công công cho nghỉ trọ một đêm nơi quý trang, xin cảm tạ rất nhiều" Người này nói: "Lúc khác thì nhà tôi đều có thể nghỉ được, hôm nay thì khó mà đón tiếp, ngài nên đến nơi khác mà xin trọ vậy". Tiêu Tán nói: "Đêm đã khuya, xin công công hãy mở phương tiện giúp cho". Chủ nhà nói: "Ngươi có người đi cùng không?" Tiêu Tán nói: "Chỉ có chủ tôi ở ngoài trang, tất cả chỉ có hai người" Chủ nhà nói: "Chỉ hai người thì không sao, hãy nghỉ ở phòng ngoài vậy".

Tiêu Tán liền ra mời Lục sứ vào gập. Chủ nhà thấy Lục sứ tướng mạo đường đường, liền hỏi rằng: "Ngài từ đâu đến?" Lục sứ trả lời rằng: "Tiểu nhân từ Biện Kinh tới đây có công việc muốn đến Thái Hành Sơn". Chủ nhà nói: "Ngài nếu nhắc đến Thái Hành Sơn thì tôi có nỗi oan khó nói". Lục sứ nói: "Có chuyện gì khó nói? Xin hãy nói cho tiểu nhân được biết" Chủ nhà nói: "Lão già này sống ở nơi này, háo danh trọng nghĩa, trong trang này đều là các nhà mang họ Trần, chỉ cách Thái Hành sơn vài dặm đường. Nay trên núi có hai vị thảo đầu cường nhân, một người tên Nhạc Thắng, một người là Mạnh Lương, hiệu xưng thiên tử, chiêu tụ năm, sáu vạn người, đánh phá cướp bóc và hại dân. Lão già này phiêu bạt nửa đời, chỉ có một mụn con gái, bị Mạnh Lương nhìn thấy, đêm nay muốn đến lấy làm vợ. Không cách nào khác đành phải chấp thuận, nếu không người trong xóm khó giữ mạng. Chính là nỗi oan này, không nơi nào thổ lộ" Lục sứ cười nói: "Công công chớ lo, Mạnh Lương là người quen cũ của tiểu nhân, đợi hắn đến, ta tự có cách khiến cho lui". Chủ nhà nói: "Nếu cứu được tiểu nữ khỏi bị nhục, tức là cha mẹ tái tạo vậy". Lục sứ từ biệt ra ngoài chờ đợi.

Đây nói về chủ nhà dặn dò trong nhà bày yến tiệc nghênh tiếp. Khoảng đến canh hai, chợt nghe có tiếng chiêng trống, đèn đuốc sáng rực, người vào báo Mạnh đại vương đã tới. Trần trưởng giả ra ngoài trang nghênh tiếp Mạnh Lương vào sảnh ngồi xuống, tùy tùng đứng dàn ở hai bên. Trưởng giả lạy rằng: "Không đón tiếp từ xa, mong đại vương tha thứ" Mạnh Lương nói: "Ông nay đã là Nhạc phụ của ta, không nên thi lễ" Trưởng giả liền sai người khiêng bàn tiệc đến, cố ý lệnh cho Bách hoa nương tử đến hầu rượu. Thị nữ liền báo: "Nương tử xấu hổ, không chịu đi ra". Trưởng giả nói: "Giờ đã là tướng quân phu nhân, xấu hổ gì chứ, sao không chịu ra đây?" Mạnh Lương nghe được, vô cùng mừng rỡ. Lúc ấy Lục sứ cùng Tiêu Tán cách bên ngoài cửa sổ mà xem, cười thầm nói: "Nếu như không có vương pháp thì mặc cho hắn hoành hành thôn xóm. Hôm nay không phải là ta tới, thật bị hắn gạt mất cô gái này". Tiêu Tán nói: "Để tôi ra đánh gãy một chân của hắn, xem hãn còn làm được chàng rễ không" Lục sứ nói: "Mi ra trước bắt lấy, ta vào liền theo sau" Tiêu Tán nén đã lâu, bèn bước vào sảnh, cho một đá bay hết bàn tiệc, hai tay ôm chặt lấy Mạnh Lương. Mạnh Lương không đề phòng, nhúc nhích không được quát rằng: "Thủ hạ ở đâu" Lâu la vừa muốn xông lên, Lục lang lớn tiếng mắng rằng "Đồ không biết liêm sỉ kia, dám vô lễ như thế sao!" Tiêu Tán liền lôi Mạnh Lương ra ngoài chỉ rằng "Mi xem thử vị này là ai?" Mạnh Lương dưới ánh đèn nhận ra, vội sụp lạy nói: "Đại nhân vì sao lại ở đây, xin hãy tha tội!" Lục sứ nói: "Hãy mau chuẩn bị ngựa, về trại thương nghị việc khởi binh cứu giá".


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-51)


<