Vay nóng Tima

Truyện:Danh môn - Hồi 322

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 322: Thị sát xưởng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Siêu sale Lazada

Chốc lát sau, tên thị vệ dắt một con chó tới. Hiệt Kiền Già Tư ấn đầu con chó xuống và đem đổ rượu ở trong cái bình kia vào miệng nó. Rất nhanh sau đóm con chó giật giật mấy cái, rồi tuyệt khí mà chết.

" Bọn người Đại Đường chết tiệt, dám hãm hại Khả Hãn chúng ta" Hiệt Kiền Già Tư hung hăng ném cả bình rượu đổ văng ra mặt đất: " Các ngươi lập tức điều binh, đem toàn bộ bọn người Đại Đường kia bắt hết lại cho ta"

Lúc này không khí trong toàn quân doanh đã như sôi trào lên hết cả, vô số binh lính hướng về phía đại trướng của công chúa Đại Đường mà vọt tới đầy giận dữ. Bùi Minh Viễn ở bên này nghe thấy có những tiếng dị động nên cũng lao ra khỏi lều trướng, thì cũng vừa lúc có mấy chục con chiến lao đến chỗ hắn ta. Dược La Cát Linh ngồi ở trên ngựa hô to: " Các người chạy mau, Hồi Hột đã phát sinh nội loạn. Hiệt Kiền Già Tư đã phái người đến để giết các ngươi đấy, hãy mau chạy về phía đông ngay đi. Ta sẽ phái người bảo vệ cho các ngươi rời khỏi đây"

Bùi Minh Viễn sớm đã có sự chuẩn bị rồi, thế cho nên Dược La Cát Linh vừa nói là hắn đã tung mình lên ngựa, hướng Dược La Cát Linh cao giọng nói: " Chúng ta cũng nhận được tin tức, có gần tám vạn đại quân Hồi Hột đang tiến thẳng về Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý. Nhất định là Hiệt Kiền Già Tư muốn đảo chính chiếm đoạt ngôi vị Khả Hãn rồi"

Sau khi khản cổ nói cho Dược La Cát Linh biết tình hình, thì Bùi Minh Viễn liền quất ngựa, nhắm thẳng hướng đông mà chạy đi, và rất nhanh chóng, bóng dáng của hắn đã biến mất trong màn đêm. Dược La Cát Linh sửng sốt hồi lâu, mà ngây người không có bất cứ phản ứng gì. Rồi bỗng nhiên, ông ta lại ra roi, quất mạnh vào chiến mã, nhắm hướng đông bắc mà chạy đi như điên. Tháng mười hai năm Đại Trị thứ năm, trong cái đêm mà Hồi Hột tiến hành nghênh đón công chúa Đại Đường, thì cũng là đêm mà Trung Trinh Khả Hãn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Tô Nhĩ Mạn và Hiệt Kiền Già Tư đã gài tang vật, vu oan cho công chúa Đại Đường cố tình dùng rượu độc để ám hại Trung Trinh Khả Hãn. Điều này đã khơi dậy sự tức giận vô cùng mãnh liệt của phe quân đội và thương nhân Túc Đặc. Bọn chúng rối rít yêu cầu được đuổi giết công chúa và đoàn sứ giả của Đại Đường. Nhưng nhờ có Dược La Cát Linh nhìn thấy được tình thế nguy ngập, nên đã dẫn theo toàn bộ người trong bổn tộc bảo vệ cho công chúa Đại Đường an toàn chạy thoát khỏi Hồi Hột. Và ngay sau cái chết của Trungg Trinh Khả Hãn, các thế lực ở Hồi Hột như quân đội, người Túc Đặc, Ma Ni Giáo đều nhất trí ủng hộ việc tôn tướng quốc Hiệt Kiền Già Tư lên làm tân Khả Hãn của Hồi Hột. Ngay sau khi Hiệt Kiền Già Tư đăng vị, ông ta đã chính thức tuyên bố hủy bỏ việc hôn sự với Đại Đường, và còn nói rõ Đại Đường và Hồi Hột từ nay sẽ là kẻ thù của nhau, đồng thời hủy bỏ tất cả các điều ước hữu hảo mà Khả Hãn tiền nhiệm đã từng kí kết với Đại Đường. Song song với đó, Hiệt Kiền Già Tư lại có nhiều hành động thể hiện rõ tư tưởng " thân Đại Thực" như: Lấy công chúa Đại Thực và lập nàng ta làm Khả Đôn, phái sứ giả sang Ba Cách Đạt để chính thức kết minh cùng Đại Thực. Có thể nói sau vụ chính biến ở Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý vừa qua, Hồi Hột đã chính thức nghiêng hẳn về phía Đại Thực rồi.

Trong tháng này tuyết rơi tại Trường An nhiều hơn so với các năm trước, cơ hồ mỗi ngày đều có những bông tuyết bay bay, cũng không dày đặc, những bông tuyết này bay múa trên không trung, rơi trên mặt đất, tạo nên một tầng tuyết hơi mỏng.

Ngày thứ ba sau tết Nguyên Tiêu, có vài cỗ xe ngựa do vài ngàn vũ lâm quân hộ tống rời thành Trường An, hướng về phía Đông nơi Tân Phong huyện, xe ngựa đi qua một bờ ruộng, cách đó không xa có một loạt tiếng cười cười nói nói truyền đến, trên chiếc xe ngựa màn xe được kéo ra, Lý Kỳ tò mò nhìn cảnh sắc phương xa.

Cánh đồng lúa ở phía xa xa, một nhánh sông Vị Hà chảy xuyên qua cánh đồng, đứng hai bên bờ sông có thể dễ dàng bắt gặp guồng nước cao lớn, lúc này trời bắt đầu lại có tuyết rơi, hoa mai cùng bông tuyết bay trên không trung tạo thành một mảnh tuyết vụ mông lung. Phương xa cảnh sắc trở nên không rõ rệt, cách đường cái không xa có khoảng hơn mười nông dân đang ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi uống nước. Bọn họ nói chuyện với nhau, mặc cho tiếng gió, bông tuyết rơi trên vai, rơi trên đồng lúa ở bên cạnh bọn họ. Bọn họ cũng không cảm thấy phiền hà, ngược lại càng thêm vui vẻ.

Lý Kỳ vươn tay, cảm nhận những bông tuyết phất phới trong suốt ngoài cửa sổ xe. Bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào mu bàn tay hắn, lập tức hòa tan, cảm giác lạnh buốt khiến cho hắn nở nụ cười.

- Điện hạ đang cười gì vậy?

Sư phó Lý Bí cùng ngồi xe với hắn buông bức thư trong tay, ghé vào trước cửa sổ xe cười hỏi hắn.

- Khi chúng ta đi ngang qua thành Trường An toàn nghe thấy lời phàn nàn đối với việc tuyết rơi không dừng. Các thương nhân nói đường xá lầy lội khó đi, phàn nàn thời tiết không có ngày nào đẹp, ảnh hưởng đến việc buôn bán của họ. Tuy nhiên khi ra khỏi thành đến đồng ruộng này, lại nghe thấy nông dân ngợi khen bông tuyết, ta liền nghĩ, ông trời nên nghe ai, đến tột cùng là công thương quan trọng, hay là nông nghiệp quan trọng.

Lý Kỳ năm nay đã mười bốn tuổi, sau năm nay hắn sẽ không ở lại trong hậu cung nữa mà sẽ tới Ung Vương phủ của Thập Vương, mỗi ngày cùng bách quan vào triều. Tuy nhiên hắn phải tới Hoằng Văn quán ở Đông cung đọc sách, mỗi ngày học xong sẽ tới nội cung thỉnh an mẫu hậu, sau đó lại quay về vương phủ. Từ sau sự kiện leo cây lần trước, Trương Hoán vô cùng coi trọng sự phát triển giáo dục của con mình, cách hai ba ngày hắn sẽ chọn một việc nào đó do quan dân dâng tấu chương, sao thành bản phụ sai người đưa cho con đọc, xem con trai khi xem xong tấu chương sẽ phát biểu ý kiến của mình thế nào. Hoặc có khi hắn xuất ngoại thị sát, cũng nhất định mang theo con trai, giúp hắn ngoài việc học chữ, cũng có thể ra ngoài tìm hiểu một số việc. Hôm nay Trương Hoán đi Tân Phong huyện thị sát một xưởng dệt, đặc biệt mang theo con trai đi cùng.

Lý Bí thấy Lý Kỳ nói chuyện rất có hứng, rõ ràng là ý nghĩ của mình, lại đổ cho ông trời. Hắn cười cười nói:

- Đây không phải vấn đề bên nào nặng, bên nào nhẹ. Dân chúng phải theo thời tiết, nông nghiệp giống như trời, mà đất nước lấy tài làm phú, công nghiệp chính là đất, cũng có thể coi như âm dương, nông nghiệp là dương, công thương là âm. Nếu âm thịnh dương suy, mọi người đều theo thương đi kiếm tiền, triều đình muốn cổ vũ canh chức, sẽ tăng thuế áp thương.

Còn nếu dương thịnh âm suy, sẽ ảnh hưởng đến tài chính của triều đình. Cho nên triều đình vừa muốn giảm thuế thích hợp, lại muốn nâng cao sự tích cực của công thương, đương nhiên âm dương phối hợp là tốt nhất. Ngươi xem phụ hoàng ngươi đều làm như vậy, mười ngày trước mang theo ngươi đi thị sát thủy lợi, nói chuyện với nông dân tại đồng ruộng, hôm nay lại mang ngươi đi thị sát xưởng dệt, đây là hai sự phối hợp. Vì thế người chấp chính quan trọng không phải làm đại sự gì, mà là có thể phát hiện ra các vấn đề đang tồn tại trong luật pháp, tiến hành giải quyết ổn thỏa, làm cho Đại Đường có thể nhanh chóng khôi phục thực lực của đất nước, ngươi hiểu chưa?

Lý Kỳ dường như suy nghĩ cái gì, gật gật đầu

- Hôm trước ta xem một quyển tấu chương, là Hộ bộ thị lang viết, nói rằng từ mấy năm trước Trung Nguyên mở rộng trồng bông, đến nay nguyên liệu sung túc, triều đình bắt đầu khuyến khích người dân Quan Trung, Hà Đông hai khu thương nhân xây dựng nhà xưởng, kết quả có rất nhiều tá điền vào thành làm công, trong các trang viên xuất hiện tình trạng đồng ruộng bỏ hoang. Ở Quan Trung và Hà Đông có không ít nơi xuất hiện tình trạng bán tháo đất, hoặc là giảm tiền thuê xuống. Trong lịch sử hẳn chưa từng thấy qua, trăm năm nay đất đai Đại Đường luôn xuất hiện vấn đề về khế đất, ta quả thực rất cảm khái, xem ra phát triển công thương không phải là không có lợi.

Lý Bí nở nụ cười:

- Đây thực ra là do phụ hoàng ngươi cùng vài vị tướng quốc suy tính sâu xa mà có kết quả này. Mấy năm trước đầu tiên là nghiêm khắc loại bỏ chế độ nông nô, kê biên tài sản của hơn mười gia đình chống lại việc phế nô quyền quý, thậm chí ngay cả gia đình Quách Tử Nghi cũng bị xử phạt năm vạn xâu tiền, tịch thu tám vạn khoảnh đất. Sau đó tại Giang Hoài, Giang Nam, Ba Thục thu điền sản, dùng chỗ cao lương đó làm nguồn cung cấp lương thực cho Đại Đường. Đồng thời tiến hành khai thác mỏ bạc, thực hành chế độ đóng thuế, dùng tiền mặt đóng thuế, bức bách tất cả các gia đình có dư nhân khẩu phải làm cho công thương. Bởi vậy, dân chúng không làm ruộng cũng có cơm ăn, có một con đường khác để sống, ai còn nguyện ý làm tá điền để bị người khác bóc lột nữa? Những gia đình không còn trồng trọt, lại dư thừa nhân khẩu, thêm vào đó lại mất đi ý nghĩa của trồng trọt, hàng năm vẫn phải nộp một khoản thuế đất, cho nên trong hai năm qua việc đất đai không còn nghe nói đến nữa, thì ra là vì nguyên nhân này.

Lý Kỳ trầm ngâm một lát, lại hỏi:

- Bây giờ là do thiếu dân cư, nếu như tương lại dân cư đạt tới mức tám trăm vạn hộ như thời Khai Nguyên cường thịnh, thậm chí còn nhiều hơn, lương trồng trọt không đủ nuôi sống những người trong nước, khi đó liệu có thể tạo nên nhu cầu đất đai hơn không? /span>

*****

Việc này ngươi không cần lo lắng, thiên hạ rộng lớn không có gì không thể, nếu sản lượng lương thực cao hơn trồng trọt, tựa như bông, nếu không phải học được cách trồng loại bông vải và kỹ thuật dệt ở Ai Cập, vải Bạch Điệp cũng sẽ không có giá cả như hôm nay. Ngoài ra, vùng Tây Thổ bao la, dân cư nếu gia tăng có thể di dân đến phương tây. Đây là nguyên nhân chính phụ hoàng ngươi dùng lực lượng cả nước để gây chiến tranh, không chỉ là do mỏ bạc đang mang lại lợi ích chiến lược cho Đại Đường, quan trọng hơn là phải bảo vệ lãnh thổ quốc gia Tây Vực, đây là một cách giải quyết mâu thuẫn trong nước.

Sư phó giảng giải từng bước khiến cho Lý Kỳ được mở rộng suy nghĩ, hắn nhìn bông tuyết đang bay qua ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư thật sâu.

Giữa trưa, đoàn xe mới tới Tân Phong huyện, Tân Phong huyện từ sớm đã nhận được tin tức, sáng sớm đã chờ tại dịch trạm ở ngoài thành năm dặm chuẩn bị chờ đón hoàng thượng giá lâm, giữa trưa không bao lâu long giá hoàng thượng rốt cục đã đến.

Năm trước Trương Hoán đến nơi này thị sát, chủ yếu là vì Tân Phong huyện có một nhà xưởng dệt Quách Ký, có khoảng hai ngàn máy dệt, thuê hơn bốn nghìn công nhân, không chỉ dệt thành công vải Bạch Điệp, còn dệt được lụa nhẹ, hàng hóa cung không đủ cầu, mang đến lợi nhuận to lớn cho chủ xưởng, cũng mang lại khoản thu từ thuế khả quan cho Tân Phong huyện. Đây là một phường dệt điển hình, gây sự chú ý rộng khắp toàn triều.

Lần này cùng đi thị sát với Trương Hoán còn có công bộ thượng thư Lý Hàm, thiếu phủ giam lệnh Dương Trung Hòa, công bộ thị lang Tống Liêm Ngọc, cả đoàn người chầm chậm dừng trước trạm dịch, huyện lệnh Tân Phong cuống quit chào đón, quỳ xuống trước long giá:

- Thần huyện lệnh Tân Phong huyện Vương Hồng Hưng khấu kiến bệ hạ.

Cửa xe kéo ra, Trương Hoán xuống xe ngựa, thấy một mình hắn tới trước, không khỏi khẽ mỉm cười nói:

- Vương ái khanh hãy bình thân

- Tạ bệ hạ

Vương huyện lệnh đứng lên, lại nói:

- Thần nhận được thư cấp tốc từ triều đình, nói hoàng thượng không muốn quấy nhiễu dân chúng, thần đã sắp xếp xong xuôi hết thảy.

Dứt lời, hắn chỉ chỉ vài cỗ xe trong trạm dịch xe ngựa cách đó không xa

- Đợi lát nữa bệ hạ có thể ngồi xe ngựa vào thị trấn, phường dệt Quách Ký Công đã đông, khi bệ hạ tới, dân chúng trong thành sẽ không biết.

Trương Hoán gật nhẹ đầu:

- Vậy làm phiền ngươi

Hắn quay đầu lại hướng phía xe ngựa con trai nhìn nhìn, Lý Kỳ cũng đã xuống xe ngựa, phía sau là Lý Bí, Trương Hoán cười cười với con trai, nói:

- Hoàng nhi đói bụng rồi sao?

- Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần đã ăn chút điểm tâm trong xe, hiện tại không đói bụng

- Tốt lắm, chúng ta đổi xe ngựa, đi sớm về sớm.

Đoàn người đổi xe ngựa tại trạm dịch, dưới sự bảo hộ của hơn ba trăm vũ lâm quân tiếp tục đi tới thị trấn, một lát sau, đoàn người tiến vào huyện Tây Môn. Vào đến cửa thành, trên đường cái người người lui tới, có phần náo nhiệt, thực tế hồ thương rất nhiều, bọn họ đều là thương nhân trực tiếp đến phường dệt Quách Ký mua hàng, tiến vào phường dệt Quách Ký trước, từ xa đã nghe thấy tiếng máy dệt.

Phường dệt Quách Ký mới xây dựng tổng cộng có bốn phường nhỏ, trong đó lớn nhất là phường dệt ở cửa Tây. Diện tích khoảng 100 mẫu, có một tường viện dài bao quanh, chủ xưởng Quách Đông là thương nhân Trường An, nên gọi là Quách Phủ, do hai trăm thương nhân lập nên từ bốn năm trước. Chỉ trong ngắn ngủi vài năm đã phát triển trở thành phường dệt quy mô lớn với hai nghìn máy dệt. Hôm qua y cũng đã biết hôm nay hoàng thượng sẽ tới thị sát xưởng của y, mặc dù đã hơn nửa năm rồi, y đã tiếp đãi vài khách buôn quan lớn từ triều đình, nhưng lần này là hoàng thượng tự mình đến thị sát, quả thực khiến y kích động đến mất ngủ cả một đêm.

Sáng sớm y đã đứng chờ ở trước cửa lớn, trong sân đã được quét dọn sạch sẽ, đợi cả một buổi sáng liền có cảm giác giống như đã đợi vài chục năm rồi. Khi hắn vừa định đi ăn cơm trưa, ngoài cửa lớn liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó một nha dịch chạy vội đến, thấp giọng hô:

- Đến rồi, đến rồi, nhanh mở cổng chính!

Chủ xưởng Quách Đông khẩn trương đến mức như tim muốn nhảy ra ngoài, y đi tới phía trước mở cửa chính ra, chỉ thấy bên ngoài đã bị một nhóm binh lính bao vây, vài người đang đi về hướng cửa chính, bên trái chính là Vương huyện lệnh, y nhận ra hắn, một người khác là thiếu phủ giám lệnh Dương Mẫn đã từng đến đây vào tháng 11 năm trước, y cũng nhận ra, còn người nam tử đi ở chính giữa khoảng ba mươi mấy tuổi, đang mặc một trường bào trắng, đầu đội mũ, trên mặt luôn phảng phất nét cười, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng thân thiết, bên cạnh hắn còn có một thiếu niên mười mấy tuổi đi cùng.

Quách Đông tim đập thình thịch, y biết rõ người này chính là Đại Đường hoàng đế, y liền tiến lên phía trước quỳ xuống:

- Thảo dân Quách Phủ khấu kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!

Vương huyện lệnh vội vàng giới thiệu với Trương Hoán:

- Bệ hạ, hắn chính là chủ phường dệt Quách Ký Quách Phủ, người Trường An.

Trương Hoán vội vàng sai người đỡ hắn đứng dậy, khẽ cười nói:

- Trẫm hôm nay cải trang vi hành, Quách chủ không cần đa lễ.

- Tạ bệ hạ, thần không nói với người trong xưởng hôm nay bệ hạ tới, hết thảy đều giống như ngày thường, xin bệ hạ đi theo ta.

Dứt lời, hắn đi lên phía trước đẩy một cánh cửa khác:

- Bệ hạ, xin đi hướng này.

Trương Hoán nhẹ gật đầu, đi hai bước, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, quay đầu hỏi y:

- Trẫm nghe nói ngươi có một đứa con trai đang tòng quân tại Toái Diệp, có phải không?

Quách Đông chủ cuống quít đáp:

- Con trai thứ của thảo dân tham gia Toái Diệp tòng quân, mấy hôm trước có gửi thư về, nói hắn rất tốt, còn lập công được khen thưởng không ít.

- Trẫm cũng có một nghĩa tử đang ở Toái Diệp tòng quân, lần này cũng lập công, bọn nhỏ có tiền đồ, người làm cha chúng ta cũng cảm thấy vẻ vang.

- Vâng! Hai ngày trước Binh bộ phái người khua chiêng gõ trống, đem một bó hoa hồng treo trước cửa nhà ta ở Trường An, không biết có bao nhiêu người hâm mộ ta.

- Trẫm tại sao không có?

Trương Hoán quay đầu cười nói với Lý Hàm:

- Khi nào về trẫm phải kháng nghị với Binh bộ một chút, bọn họ rõ ràng đã quên đưa hoa hồng cho trẫm. Tất cả mọi người đều nở nụ cười, Quách Đông chủ thấy hoàng thượng hòa ái dễ gần, tâm trạng khẩn trương cũng dần dần biến mất, đưa Trương Hoán vào trong phường dệt. Từ bên ngoài nhìn vào rất nhỏ, nhưng bên trong lại chiếm một diện tích thật lớn, năm tòa nhà dài song song với nhau, mỗi phòng có ba trăm máy dệt, mấy trăm công nhân đang làm ở bên trong, phần lớn là nữ tử trẻ tuổi, đồng nhất mặc quần màu trắng, nhìn từ xa, căn phòng trắng như tuyết, vô cùng đẹp mắt.

Trương Hoán cùng mọi người đi vào một gian phòng, một dàn máy rất to, thanh âm vang dội, nơi này là phường dệt Chức Bạch Điệp, mỗi một máy đều có một khung lớn bày ở bên cạnh, bên trong những máy khác là từng lớp lớp sợi bông, có hai người đang thao tác máy, một người ban ngày canh cửi, buổi tối nghỉ ngơi, còn lại một người buổi tối canh cửi, ban ngày nghỉ ngơi. Như vậy máy dệt sẽ cuộn liên tục không cần nghỉ ngơi, mặt khác lại có vài chục người phụ trách vận chuyển theo đoàn, vải vóc ... ngoài ra còn có vài người đốc công mặc y phục đen, các nàng phụ trách đếm từng sản phẩm của mỗi công nhân.

Mọi người đều đang chuyên chú canh cửi, đối với việc Trương Hoán đi tới, không ai lưu tâm, mấy tháng nay quan lớn triều đình tới thăm không ít, các nàng cũng quen rồi.

- Ngươi trả cho các nàng bao nhiêu tiền công?

Đứng trước một máy dệt lớn, Trương Hoán cất giọng hỏi.

- Còn xem các nàng có thể dệt được bao nhiêu, bình thường ta trả giá tiền công là hai mươi văn tiền một thớt vải. Các nàng mỗi ngày làm năm canh giờ, nếu kỹ thuật thuần thục mỗi ngày có thể dệt được mười bảy bố, tính ra là hai trăm văn tiền, một tháng có thể được sáu xâu tiền, nhưng đại bộ phần để có thể lĩnh được ba đến năm xâu tiền gì đó, hơn nữa ta còn cung cấp lương thực, chợ phía đông Trường An bán a hoàn cũng chỉ nhiều như vậy thôi, giá này là hợp lý rồi. Rất nhiều người tranh nhau đưa nữ nhân tới, thậm chí còn có cả nữ nhân Trường An.

- Sao ngươi lại nghĩ tới mở xưởng ở đây, tại sao không mở xưởng ở Trường An?

Bên cạnh Lý Kỳ chen miệng vào hỏi.

Quách Đông chủ biết vị thiếu niên này chính là trưởng tử của hoàng thượng, Ung vương điện hạ, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, đây sẽ hoàng đế kế tiếp. Hắn không dám chậm trễ, vội vàng cung kính nói:

- Thưa điện hạ, chủ yếu là vì vật liệu Trường An quá đắt, mua đất ở tỉnh khác rẻ hơn, do đó ta đến Phong huyện, lúc này giá đất chỉ bằng một nửa ở Trường An, hơn nữa cũng cách Trường An khá gần, bởi vì hàng hóa của ta cung không đủ cầu, chợ phía đông Trường An và cửa hàng phía Tây đều tự mượn xe đến chở hàng, lại bớt được một số phí chuyên chở cho ta.

- Thì ra là thế.

Lý Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, hắn ngẫm lại rồi hỏi:

- Vừa rồi ta thấy trên đường cái có rất nhiều Hồ thương, dường như là đến mua hàng của ngươi, vậy bọn họ trực tiếp đến mua tại đây liệu có lợi hơn hay đi chợ phía Đông sẽ lợi hơn?

- Không phải, không phải.

*****

Quách Đông chủ vội vàng khoát tay.

- Giá cả đều như nhau, đây là luật lệ, ta không thể bán thấp hơn so với chợ phía Tây, nếu ta không tuân thủ, tất cả các cửa hàng sẽ không mua hàng của ta, chỉ có điều nếu trựa tiếp mua hàng của ta ở đây thì có thể mua nhiều hơn một chút, hơn nữa hàng lại có đủ, những hồ thương kia đều là những người nôn nóng.

Mọi người vừa nói vừa đi, Trương Hoán lại đột nhiên ngồi xổm xuống hỏi một nữ công nhân dệt tuổi còn nhỏ:

- Ngươi một tháng có thể kiếm được bao nhiêu?

Nữ công nhân kia mặt đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Ta mới tới nửa năm, còn chưa thuần thục, tháng trước kiếm được ba mươi lăm tiền.

Một xâu tiền tiêu chuẩn là một trăm văn, nói cách khác nàng buôn bán sẽ lời ba xâu năm trăm văn, một viên quan cửu phẩm tiền lương cũng chỉ năm xâu tiền, tất nhiên, huyện úy có thể thu được tiền đất đai và lương thực, nhưng kể cả như vậy, cũng là không tồi.

Trương Hoán đứng lên, nói với Quách Đông chủ:

- Chúng ta đi xem dệt khinh dung đi.

Khinh dung hay còn gọi là sa mỏng vô hoa, trước mắt hiện lên một loại sa nhẹ nhất, cầm trong tay không cảm giác được gì, nhìn thợ may dệt, tựa như một tầng sương mù bình thường, loại sa dệt này cực kỳ trân quý, đáng lẽ chỉ có Bạc Châu có hai phường dệt thế gia, đề phòng kỹ thuật dệt bị lộ ra ngoài, hai phường dệt thế gia này thông hôn với nhau để không cho kỹ thuật tiết lộ ra, tuy nhiên vào sáu năm trước khi Trung Nguyên loạn lạc, Bạc Châu cũng bị đánh tới, hai phường dệt thế gia này có vài người chạy trốn tới Trường An. Quách Đông chủ nhận được tin tức, liền bỏ ra số tiền lớn để học kỹ thuật từ trong tay một gia đình trong đó, hiện tại sa mỏng này là hàng hóa hắn kiếm lợi nhất, cung không đủ cầu, giá cả rất cao, đơn đặt hàng đã sắp xếp đến tận tháng mười năm này, cả khu Quan Trong cũng chỉ có phường dệt Quách Ký có thể làm ra loại sa mỏng này.

Hiện tại xưởng dệt khinh dung của Quách Đông chủ chỉ có ba mươi nữ công nhân dệt, mỗi người đều do hắn tỉ mỉ lựa chọn, thân thế trong sạch, hơn nữa đều có khế ước với hắn, sẽ không đem kỹ thuật truyền ra ngoài, tương tự thu nhập của các nàng cũng là cao nhất, người cao nhất mỗi tháng thậm chí có thể đạt được hai mươi xâu tiền.

Ra khỏi cửa chính xưởng Bạch Điệp, lỗ tai cảm thấy an tĩnh lại, xưởng dệt khinh dung nằm một mình trong sân, hơn nữa lại có tường bao quanh xưởng, cách xa các xưởng khác, có người gác, ngoại trừ quan lớn triều đình đến tham quan, người khác ai cũng không được phép vào.

Vào cửa, Trương Hoán thấy trong này canh gác sâm nghiêm, liền cười nói với mọi người:

- Xem ra, nếu Quách Đông chủ giữ bí kíp trân quý như vậy, chúng ta không nên tiến vào.

Quách Đông chủ liền vội vàng khom người nói:

- Hoàng thượng đi vào thì không sao, loại sa mỏng này kỹ thuật hết sức phức tạp, người ngoài nghề xem cũng không hiểu?

Trương Hoán đi tới trước cửa sổ, thấy bên trong gian phòng lớn cũng truyền đến tiếng máy dệt rất nhỏ, ba mươi nữ công nhân đang chăm chỉ dệt lụa mỏng, hắn quay đầu cười nói với Quách Đông chủ:

- Trẫm có một yêu cầu không an phận muốn mời Đông chủ đáp ứng.

Quách Đông chủ sợ tới mức vội vàng quỳ xuống:

- Bệ hạ xin cứ nói, thảo dân sao dám không đáp ứng.

- Là thế này.

Trương Hoán trầm ngâm nói:

- Hoàng hậu của trẫm vô cùng thích loại sa mỏng này, nàng cũng lập một nhóm cung nữ trong cung dệt sa mỏng, nhưng dù làm thế nào cũng không được như phường dệt, lần này trẫm tới thị sát, hoàng hậu đã đặc biệt dặn dò trẫm thỉnh một nữ công nhân tiến cung làm thầy dạy, không biết có được không?

Quách Đông chủ nội tâm nhảy dựng lên, như thế này chính là truyền kỹ thuật dệt sa mỏng đi. Hắn sao dám không đáp ứng, chỉ đành cắn răng nói:

- Yêu cầu của bệ hạ, thảo dân nào dám không đáp ứng, thảo dân nhất định sẽ phái nữ công nhân ưu tú nhất tiến cung dạy nghề.

Dứt lời, hắn nói với đốc công:

- Đi kêu Ngô nương tới đây.

Hắn lại quay đầu nói với Trương Hoán:

- Ngô nương trượng phu là quân nhân, năm trước bị điều đến An Tây tham chiến, thân thế rất trong sạch, xin bệ hạ chờ một lát. Một nữ tử trẻ tuổi mặc quần trắng bị dẫn tới, Trương Hoán từ xa nhìn thấy nàng, thấy nàng chỉ khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, bộ dáng thanh tú, đến gần cảm thấy nàng có chút quen mặt, giống như đã gặp ở đâu, Ngô nương kia tiến lên đối diện với Trương Hoán, nàng cũng sững sờ, đột nhiên quỳ xuống cao giọng nói:

- Tiểu nữ tử khấu kiến hoàng đế bệ hạ.

Trương Hoán chần chờ hỏi:

- Trẫm thấy ngươi có chút quen mắt, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi?

- Bệ hạ đã quên sao? Năm đó bệ hạ từng thị sát tại Vũ Uy việc di dân đến Thiên Bảo huyện, cha ta cùng bệ hạ đã nói chuyện về guồng nước, bệ hạ lúc đó còn cho ta một danh thiếp.

Trương Hoán nghĩ lại, sau đó đây chính là người phụ nữ tới Kim Thành cáo trạng, lật lại việc Trần Bình tham ô lương thực cứu tế, hắn cười ha ha nói:

- Thật sự là nhân sinh nơi nơi khó gặp, chúng ta lại có thể gặp nhau tại đây. Trẫm nhớ rõ ngươi họ Lưu, mau đứng lên, tại sao ngươi lại ở đây?

Ngô nương cũng hết sức cao hứng, nàng đứng lên nói:

- Phu gia của tiểu nữ tử họ Ngô. Hắn chính là một thân binh năm đó chém bị thương cha ta, bị bệ hạ xử phạt. Hắn áy náy lương tâm, thường xuyên tới chiếu cố chúng ta, thời gian dài sau này, tiểu nữ tử gả cho hắn, cũng sinh hai đứa con trai, hắn là người huyện Phụng Thiên, tích công được thăng làm đô uy, năm trước bị điều đến chiến tranh An Tây, hai đứa con hiện nay đều đang học ở Trường An, ta liền tới đây làm công, kiếm tiền trả học phí cho bọn chúng.

Trương Hoán nghe thấy thân binh của hắn biết sai có thể sửa, trong nội tâm cảm thấy vô cùng vui mừng, hắn liền cười nói với Ngô nương:

- Thật sự là khéo, thê tử của trẫm đang muốn mời một vị nữ công dệt sa mỏng tiến cung dạy các nàng tài nghệ dệt, Quách Đông chủ đã giới thiệu ngươi cho trẫm, ngươi nguyện ý đi không? Trẫm sẽ không bạc đãi ngươi, chỉ khoảng nửa năm, ngươi có thể tùy lúc xuất cung đi thăm con của ngươi.

Ngô nương nghĩ nghĩ liền gật đầu đáp:

- Tiểu nữ nguyện ý tiến cung dạy hoàng hậu nương nương kỹ thuật dệ sa mỏng.

- Hảo, ngươi đi thu thập đồ đi, chờ một lát trẫm phải về cung.

Trương Hoán quay đầu nói với Quách Đông chủ:

- Lần này trẫm đến thị sát cũng muốn nghe một chút ý kiến của thương nhân các ngươi, cảm thấy luật pháp triều đình có chỗ nào không hợp lý, cứ việc nói ra, trẫm muốn nghe lời nói thật.

Quách Đông chủ liền vội vàng khom người thi lễ nói:

- Thảo dân cảm thấy hiện tại triều đình đối với thảo dân đã rất rộng rãi, tuy nhiên thảo dẫn cũng thấy quả thật có hai điểm nho nhỏ không hợp lý lắm.

Có người đưa một chiếc ghế nằm cho Trương Hoán, hắn ngồi xuống, để cho Lý Kỳ ngồi bên cạnh mình, sau đó nói với Quách Đông chủ:

- Quách Đông chủ mời nói.

Quách Đông chủ nghĩ nghĩ liền nói:

- Thảo dân muốn nói về phần lớn các loại pháp lệnh triều đình áp dụng cho các thương nhân, có rất nhiều điểu mâu thuẫn. Năm kia có gian thương Hà Đông bán trà giả hãm hại dân chúng, triều đình liền áp đặt tất cả thương nhân Hà Đông đều không được bán trà, điều này thật sự là không hợp lý, đây là việc thứ nhất, ngoài ra thảo dân năm ngoái từng mở một nhà xưởng ba trăm máy móc tại Dương Châu, bên này phường dệt Quách Ký của ta ở Trường An đã đăng ký thương tịch, dựa theo chiếu thư Khánh Trị năm thứ mười ba quy định, xưởng ở Dương Châu có thể cùng nộp thuế ở Trường An, nhưng Diêm Thiết giám ở Dương Châu bên kia lại nói ta mở xưởng tại Dương Châu, theo chiếu thư Đại Trị năm thứ hai quy định, ta phải nộp thuế tại Dương Châu. Theo lý nếu dùng quy định Đại Trị làm bản chính, nhưng quy định Khánh Trị năm thứ mười ba lại không có hủy bỏ, kết quả ta phải đồng thời nộp thuế cả hai bên, bất đắc dĩ ta đành phải đổi tên xưởng ở Dương Châu, đăng ký thương tịch tại Dương Châu, chỉ có thể làm như vậy. Phường dệt Quách Ký này của ta đã nổi tiếng khắp nơi, theo ý của thảo dân, liệu triều đình có thể chỉnh sửa một quyển thương luật đầy đủ, không cần phải thay đổi hạ chiếu liên tục được không.

Trương Hoán trầm tư một lát rồi nói:

- Chuyện này trẫm biết, lại nói trong "Luật Vĩnh Huy" cũng có liên quan, chỉ là không đầy đủ, tháng trước trẫm đã hạ chỉ, lệnh cho Thôi tướng quốc đứng đầu Hình bộ, đem một số pháp lệnh bổ sung thêm, trong đó có cả thương luật, tương lại Đại Đường ta xử án hết thảy dùng "Luật Vĩnh Huy" này làm chuẩn, bất luận kẻ nào cũng không được tự ý vi phạm, nếu có vi phạm, cần trình báo Hình bộ cân nhắc quyết định. Ngươi nói tới những tình huống này, có thể ghi thành văn thư, Hình bộ tất nhiên sẽ tiếp thu.

Quay về Trường An đã là hoàng hôn, thị vệ đưa Ngô nương mang về cung, Lý Kỳ cũng trở về Ung Vương phủ của mình, còn Trương Hoán thì đi thẳng tới ngự thư phòng gặp các thần tử của mình, hôm nay một ngày không có trong triều, hẳn là tích lũy không ít tấu chương. Vừa đi tới cửa, hoạn quan An Trung Thuận liền vội vàng tiến lên bẩm báo:

" Bệ hạ, Hàn Quốc công chúa đã trở lại."

" Hàn Quốc công chúa?"

Tin tức này đột nhiên tới làm cho Trương Hoán ngây ngẩn cả người, trước đó một chút tin tức hắn cũng không biết.

" Nàng hiện tại ở đâu? Còn Bùi Minh Viễn? Hắn cũng trở về sao?"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-340)


<