← Hồi 162 | Hồi 164 → |
Nếu như theo lời của An Kỳ thì Đường Lệ hiện đang có mặt ở Quan Trung chứ không phải ở quận Ba.
Hơn nữa, Lưu Khám cũng không thể tìm ra được lý do vì sao Đường Lệ lại đến Tần gia làm thực khách. Tước vị? Hắn đã có rồi! Tiền bạc? Có lẽ cũng chẳng phải là vì lý do này. Tuy Đường Lệ không có được tiềm lực tài chính vững vàng dồi dào như Thẩm Thực Kỳ, Lưu Khám, nhưng trong người không đến nỗi thiếu tiền. Hơn nữa, Thẩm Thực Kỳ hiện giờ cũng đang ở quận Ba, nếu quả thực hết tiền tiêu, Đường Lệ chỉ cần đến Giang Dương một chuyến là sẽ có ngay hơn chục dật tiền vàng.
Nhưng vì sao hắn lại ở Giang Châu làm thực khách?
Lưu Khám và Đường Lệ chơi thân với nhau đã lâu, những ngày mới quen gần như là ngày ngày bên cạnh nhau như hình với bóng.
Nên Lưu Khám tin bản thân mình không thể nhận nhầm người. Nếu như quả thật đúng là Đường Lệ, thì chắc hẳn có chuyện gì đó khiến cho hắn không thể không lưu lại Giang Châu.
Tối hôm đó, Tần Mạn bày tiệc tiếp đãi Lưu Khám nhưng không có nhiều người tham gia tiệc rượu, chỉ có vài người mà đại đa số đều là thân tín của Tần Mạn.
Những phòng khác của Tần gia đều vắng mặt… Tần Mạn giải thích, đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ, đợi sau khi Tần Thanh trở về nhất định sẽ tổ chức đại tiệc mời Lưu Khám, đến lúc đó tất cả các phòng của Tần gia đều phải tham dự. Còn bữa tiệc hôm nay chỉ là cá nhân Tần Mạn đứng ra tổ chức.
Quy tắc của những gia đình quý tộc quả thật rất nhiều!
- Mạn tiểu thư, Nhị thúc của muội và những người khác cũng đều vắng mặt sao?
Trong bữa tiệc, Lưu Khám làm ra vẻ vô ý hỏi một câu như vậy.
Tần Mạn cười nói:
- Ồ, Mông thúc hiện đang ở Lãng Trung. Cức thúc thường xuyên ở Thành Đô, chủ yếu giao du với người dân tộc Đê. Nếu như không có chuyện gì đặc biệt, hoặc vì phụng mệnh của bà nội, các thúc ấy rất ít khi về đây. Còn nhị thúc hiện cũng đang không có mặt ở điền trang. Hồi giữa năm, những người Ba thổ dân của vùng núi Đại Ba có ý muốn làm loạn. Nhị thúc hiểu rõ vùng ấy, nên phụng mệnh bà nội đi tới đó xem xét tình hình.
Tính ra thì cũng sắp quay về rồi.
Thời gian gần đây không nghe thấy có người nhắc đến sự việc của vùng núi Đại Ba, chắc hẳn mọi chuyện đã được giải quyết rồi.
- Ra là vậy!
Lưu Khám làm ra vẻ đã hiểu chuyện, gật gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Dù gì thì đó cũng là chuyện nội bộ gia đình của Tần gia, người ngoài như hắn không tiện hỏi thêm. Bữa tiệc rượu đó mọi người ăn uống vô cùng thoải mái. Mưa suốt cả ngày, đến khuya thì ngớt, mây đen tan đi, chỉ còn một vài làn mây mỏng lưu luyến trôi bồng bềnh trên bầu trời đêm, khiến cho ánh trăng tươi sáng càng trở nên mờ mờ ảo ảo.
- Mạn tiểu thư…
- Uhm?
Ánh trăng trong trẻo, lướt nhẹ phủ lên làn da trắng ngần và cặp lúm đồng tiền của Tần Mạn.
Chắc hẳn là do uống hai chén rượu, nên trên gương mặt nàng phảng phất chút ánh hồng tươi của men rượu, càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng quyến rũ.
Lưu Khám chần chừ một lúc, rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Hôm nay ta có nghe Ba Văn kể chuyện, dường như những thực khách của nhà muội cũng có sự khác biệt?
- Khác biệt?
Tần Mạn ngạc nhiên một chút, rồi ngay lập tức cười nói:
- Huynh chắc hẳn muốn nói đến những thực khách của nhị thúc… Thực ra thực khách trong Tần gia đại bộ phận đều là của nhị thúc. Bà nội bình sinh tương đối giản dị, không thích thú việc nuôi thực khách, dưỡng sĩ tử. Chỉ là vì không cưỡng lại nổi sự nhiệt tình của nhị thúc nên mới đồng ý nuôi thực khách.
Những thực khách đó hầu như là do nhị thúc quản lý.
Bà nội rất ít khi tham gia quản lý việc đó, trừ phi là người của vùng Vu Minh, Ba Thục, thường thì bà nội còn quan tâm một chút. Lâu dần thì thành tình cảnh như hiện nay. Nhưng có điều hai năm gần đây, bà nội hình như có ý định chỉnh đốn lại tình hình thực khách trong nhà. So với hai năm trước kia thì lượng thực khách đã giảm đi đáng kể.
Có thật là muốn chỉnh đốn hay không?
Lưu Khám khẽ cau mày, trong lòng bất giác sinh nghi.
Có thể nhận thấy Tần Thanh dường như đang rèn luyện Tần Mạn trở thành người thừa kế của mình. Nhưng trong nhà có quá nhiều thực khách, lại đều chịu sự quản lý của Tần Chỉ, nhị thúc của Tần Mạn. Sau này khi Tần Mạn chính thức lên nắm quyền, những thực khách này… Xem chừng Tần Thanh đã cảm nhận thấy có gì đó không ổn.
Đây chính là cách giúp Tần Mạn trừ bỏ chướng ngại vật!
Lưu Khám ngẫm nghĩ thầm trong lòng, nhưng những lời này không thể nói ra được. Theo như cách nói của Tần Mạn, thì dường như muội ấy rất tôn trọng Tần Chỉ. Nếu lúc này mà nói ra thì nghiễm nhiên bị coi là kẻ tiểu nhân. Hơn nữa cứ coi như Tần Mạn nghe lời hắn đi chăng nữa thì chuyện này nên làm thế nào.
Chẳng nhẽ lại nói với Tần Mạn:
- Muội nên cẩn thận nhị thúc của muội!
Tần Thanh chắc hẳn đã có sự chuẩn bị, cũng chẳng cần hắn phải lo lắng.
- Mạn tiểu thư, dù gì thì cũng cần một khoảng thời gian nữa Tần phu nhân mới trở về đây. Ta định mấy hôm tới sẽ đi Giang Dương một chuyến, đã rất lâu rồi không được gặp mặt bọn Thẩm Thực Kỳ, cũng rất nhớ bọn họ. Người nhà của Quán Anh cũng đang ở Giang Dương, trước khi lên đường hắn có nhờ ta qua thăm nom. Đợi sau khi Tần phu nhân về thì e là không còn đủ thời gian… Chẳng bằng ta trước hết đi Giang Dương một chuyến giải quyết xong mọi việc, rồi quay về đợi lão phu nhân.
Cặp mày thanh tú khẽ nhíu một cái, Tần Mạn nghĩ một lát rồi nói:
- Cũng ổn! Phải mất một thời gian nữa bà nội mới về đến Ba Thục. Huynh đi Giang Dương cũng chẳng ảnh hưởng gì, chỉ có điều muội không thể đi cùng huynh được. Việc trong nhà cần muội quản lý thu xếp, đợi qua mấy hôm nữa nhị thúc trở về, muội sẽ đi Giang Châu tìm huynh cũng không muộn.
Gia đình phú hộ đúng là có nhiều việc phải quản lý.
Lưu Khám hiểu rõ điều này, cười nói:
- Nếu đã vậy thì ta sẽ đợi đón muội ở Giang Dương!
Tiệc rượu kéo dài đến giờ Tuất mới kết thúc, Tần Mạn cảm thấy chao đảo, dường như cũng đã say. Tức thì có đứa hầu gái thân cận dìu nàng lảo đảo đi về phòng.
Ba Văn cũng đi theo bọn Lưu Khám về phòng nghỉ.
Đám người Khoái Triệt đều đã ngủ rồi. Nhưng Lưu Khám nằm trên phản trở mình liên hồi mà vẫn không sao ngủ được. Lúc thì thấy hình ảnh của Đường Lệ, lúc thì lại nghĩ đến tình hình trước mắt của Tần gia. Nhị thúc của Tần Mạn… chỉ e là không đơn giản như Tần Mạn đã hình dung, tính tình phòng khoáng, chính trực ư?
Nếu quả thật đúng như vậy, thì tại sao Tần Thanh lại muốn cắt giảm thực khách?
Có thể chỉ là ngẫu nhiên, nhưng nếu như Tần Thanh thực sự đã nhận thấy điều gì đó nên mới xuống tay loại bỏ những thực khách của Tần Chỉ… Có quá nhiều uẩn khúc trong chuyện này. Lưu Khám đương nhiên chẳng đến nỗi quá lo lắng chuyện này, cho dù tên Tần Chỉ đó rất có tài đi chăng nữa, nhưng chỉ cần Tần Thanh còn sống một ngày thì Tần Chỉ cũng chẳng thể làm chuyện xấu gì được. Nếu ngay đến cả con trai mình còn không trị được, Tần Thanh sao có thể quản lý được cả một gia nghiệp to lớn nhường này?
Nhưng, tại sao Đường Lệ lại ở đây?
*****
Lưu Khám quả thật rất hiếu kỳ!
Nhưng trừ phi Đường Lệ chủ động đến gặp, bằng không Lưu Khám cũng chẳng có cách nào liên lạc với y.
Bởi vì Lưu Khám hiện đang là khách của Tần gia, là một mục tiêu quá rõ ràng. Nếu như hắn chủ động đi tìm Đường Lệ, lỡ không may làm hỏng việc của hắn thì lại chẳng càng thêm phức tạp?
Lưu Khám có thể chắc chắn một điều rằng Đường Lệ đã biết tin Lưu Khám đang ở Tần gia.
Trong bữa tiệc, Lưu Khám nói với Tần Mạn về việc đi Giang Dương phần cũng là vì hy vọng Đường Lệ nhanh chóng bắt liên lạc với hắn.
Vốn dự tính sẽ là một chuyến đi thảnh thơi, chẳng ngờ rằng…
Nghĩ đoạn Lưu Khám thở dài một tiếng.
Cốc, cốc, cốc!
Dường như có người đang gõ song cửa sổ.
Lưu Khám ngay tức khắc bừng tỉnh, lật người ngồi dậy, hỏi nhỏ một tiếng:
- Ai!
Bên ngoài cửa sổ không có ai trả lời, chỉ thấy có người khoét một lỗ trên cửa giấy sau đó vứt một miếng vải vào. Lưu Khám vội vàng bước tới nhặt nó lên.
Sau đó mở cửa thì chỉ nhìn thấy trong góc sân sau có bóng một người lướt qua, ngay tức thì biến mất không thấy hình dáng đâu.
Tuy chỉ là liếc mắt nhìn một cái nhưng Lưu Khám đã nhận ra ngay, đó chính là lão bộc thân cận vẫn theo hầu Đường Lệ.
Lưu Khám ngay lập tức đốt đèn, đưa miếng vải ra chỗ ánh sáng để đọc. Trên đó viết sáu chữ theo lối viết Lệ thư: “Thìn khắc Đại Túc Tụ kiến” (Giờ Thìn gặp mặt ở Đại Túc Tụ). Ngay lập tức Lưu Khám nhận ra đó là bút tích của Đường Lệ, chẳng vì lý do nào khác, mà chỉ vì cả nước Đại Tần này chỉ có không hơn tám người biết viết chữ theo thể chữ Lệ.
Trình Mạc, Lưu Khám thì đương nhiên không nói làm gì.
Khoái Triệt, Tào Tham đã từng học qua một thời gian, Tư Mã Hỉ, Thích Cơ theo học Trình Mạc chắc hẳn cũng biết viết.
Ngoài ra thì chỉ còn Đường Lệ mới có thể viết thể chữ Lệ. Thậm chí bọn Lữ Thích Chi và Trần Bình cũng chỉ biết qua chứ không biết viết.
Hiện ở Tần gia, ngoài Lưu Khám và Khoái Triệt ra thì chỉ còn có Đường Lệ mà thôi.
Đại Túc Tụ là tên một địa danh.
Lưu Khám cất miếng vải, lấy trên giá sách xuống một tấm bản đồ, nhanh chóng tìm ra được vị trí của Đại Túc Tụ, chính là nằm ngoài thành Giang Châu hai mươi năm dặm về phía Tây Nam.
Xem ra Đường Lệ quả thật biết được tin tức của ta, hẹn gặp vào ngày mai.
Cũng tốt, dù gì cũng liên lạc được rồi, không cần phải hao tâm tổn trí nữa.
Lưu Khám thờ phào một tiếng, thổi tắt đèn, nằm trên phản nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Lưu Khám dậy từ rất sớm, nhưng Tần Mạn còn thức dậy sớm hơn. Hai người cùng dùng bữa sáng, sau đó Lưu Khám bèn cáo từ lên đường.
Nhưng Lưu Khám không mang toàn bộ binh lính theo.
Hắn chỉ mang theo Khoái Triệt và năm mươi kị binh Lâu Phiền, Lâm Tô và hơn hai trăm kị binh, còn lại thì lưu lại điền trang Tần gia.
Không nói rõ được lý do vì sao, thứ nhất là vì Lưu Khám đi thăm bọn Thẩm Thực Kỳ chứ không phải đi đánh trận, không cần mang theo tất cả binh lính. Thứ hai là vì Lưu Khám có một dự cảm rằng có lẽ Tần Mạn sẽ cần dùng đến số binh lính này, còn dùng như thế nào? Vì sao lại dùng? Lưu Khám cũng chẳng thể nói rõ được.
Lưu Khám trao đổi, dặn dò riêng với Lâm Tô.
Sau đó tạm biệt Tần Mạn, cùng với Khoái Triệt rời khỏi điền trang.
Thời tiết Ba Thục quả thật biến đổi khó lường. Tối qua vẫn còn cảm thấy ngày mai sẽ trong xanh nhiều nắng, nhưng sáng sớm hôm nay lại tí tách tí tách mưa.
Lưu Khám xác định rõ ràng hướng đi, sau đó quất ngựa lao đi vun vút trong làn mưa.
Khoảng gần đến giờ Thìn, đoàn người bị một con sông chặn ngang đường không đi được. Nước sông cuồn cuộn, xoáy sâu, xuôi dòng mà ào ào chảy xiết.
- Theo như ký hiệu trên bản đồ thì đây chắc hẳn là Đại Túc Tụ rồi!
Lưu Khám hãm ngựa lại, chăm chú nhìn bốn xung quanh, nơi đây bóng người hiếm hoi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mờ mờ đằng xa có hình dáng của làng mạc.
Nếu muốn tới Giang Dương thì chỉ còn cách qua sông.
Trên sông không có một cây cầu nào, chỉ nhìn thấy không xa trước mặt có một chiếc thuyền đang bồng bềnh trôi.
Thuyền không lớn, mỗi lần có thể chở được năm người và năm con ngựa.
Khoái Triệt nói nhỏ:
- Lúc đi ta có hỏi thăm Ba Văn, tới Giang Dương thì chỉ còn cách đi qua Đại Túc Tụ. Đô úy, xem ra chúng ta phải ngồi thuyền rồi.
- Gọi nhà thuyền lại đây!
Lưu Khám tính toán một lát, năm mươi người qua sông e là phải cần đi mười mấy lượt mới được, ít nhất cũng phải mất tới hơn nửa ngày.
Chẳng trách Giang Châu không cách xa Giang Dương, nhưng Ba Văn nói cần phải mất tới năm sáu ngày. Nghĩ đoạn Lưu Khám xuống ngựa.
Lúc này thuyền phu cũng đi tới trước mặt Lưu Khám.
- Khách quan, sông này có tên là Đại Túc Thủy, mỗi lượt khứ hồi mất nửa canh giờ. Nếu như chở người, thuyền của lão có thể chở được hai mươi người, mỗi người hai đồng tiền… Nhưng nếu chở ngựa qua sông thì một con ngựa mất sáu đồng tiền, hơn nữa cả đi cả về phải tính là hai chuyến.
Lão thuyền phu này cũng quả thật biết tính toán chi li. Lưu Khám cũng chẳng mặc cả giá với hắn.
- Vậy thì nhanh chóng chuẩn bị, trước khi trời tối phải đưa tất cả sang được bờ bên kia.
Lưu Khám nói đoạn nhưng mắt thì nhìn xung quanh một lượt, không nhìn thấy bóng dáng của Đường Lệ đâu… Không lẽ hắn đã bị phát hiện?
- Khách quan, hiện giờ trên thuyền đã có hai người rồi.
Lão thuyền phu nói:
- Nên lượt đi đầu tiên chỉ có thể chở được bốn người và bốn ngựa thôi.
Trên thuyền có hai người?
Lưu Khám chợt giật mình một cái, ánh mắt vui mừng, ngay lập tức nói với Khoái Triệt:
- Lão Khoái, ta đem theo người sang trước, huynh ở đây thu xếp và sang sau cùng nhé.
Nói xong, hắn dắt con ngựa Xích thố lên thuyền.
Ba tên lính kị binh dắt theo ba con ngựa cùng lên thuyền với Lưu Khám. Sau khi lên trên thuyền, Lưu Khám dùng tay ra hiệu, ba tên lính ngay tức khắc hiểu ý của hắn. Bọn chúng lấy lý do trông ngựa bèn đứng trên mạn thuyền. Còn Lưu Khám thì vén tấm rèm lên đi vào trong khoang thuyền.
← Hồi 162 | Hồi 164 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác