Vay nóng Tima

Truyện:Kim Điêu thần chưởng - Hồi 68

Kim Điêu thần chưởng
Trọn bộ 78 hồi
Hồi 68: Khoan hồng hai chữ Nhân từ chớ quên
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-78)

Siêu sale Shopee

Sở Vân bước tới mấy bước chọn một chỗ thuận lợi để quan sát ba trận ác đấu đang diễn ra lúc bấy giờ. Trong ba cặp đấu ấy, người đang ở trong tình trạng nguy khốn nhất là Trí Cuồng Sĩ Lương Kiên, lúc ấy không còn khả năng đối phó nữa, thậm chí ngay cả những chiêu thức phòng thủ của một kẻ võ lâm giang hồ cũng không còn khả năng thi thố nữa. Hôm nay vì sao Lương Kiên lại rơi vào thế bại vong, phải chăng ông ta là những đại biểu cuối cùng của Mãng Long hội. Khố Tỵ càng đấu càng hăng, ông ta như một cơn bão tố dồn dập tấn công vào đối thủ. Mặc dù chưa dùng đến binh khí, ông ta cũng đã đè bẹp hoàn toàn đối thủ của mình. Vừa trông thấy Sở Vân và Lãnh Cương đang đứng nhìn mình chiến đấu, Đại Mạc Đồ Thủ càng khấn khởi cao giọng nói:

- Lão thất phu người phải chết!

Lời nói dứt, Khố Tỵ tung ra dồn dập mấy chưởng khiến cho Lương Kiên lảo đảo, liên tiếp bật lùi hơn sáu thước, rồi bỗng ông ta xoay người nhìn về hai phía rồi vận đủ chân khí lên hai cánh tay tung người lên cao chừng sáu trượng rồi vỗ xuống Lương Kiên như một con đại bàng lao xuống bắt chú gà con. Lúc ấy Trí Cuồng Sĩ Lương Kiên bước vội về phía sau hai bước, hai mắt nhắm nghiền, liền chết vung song chưởng đẩy lên. Một tiếng ầm dữ dội vang lên, bụi cát bay mù mịt, Lương Kiên bật lùi ra sau chừng bảy thước lảo đảo té ngồi xuống đất. Đại Mạc Đồ Thủ thét lên một tiếng, thân hình cất lên rồi như một bóng tử thần hiểm ác, song chưởng nhằm vào Thái Dương huyệt của Lương Kiên giáng xuống. Lúc ấy Lương Kiên miệng vẫn còn trào máu tươi run rẩy đứng lên vung song chưởng đón đỡ với một phong thái dũng cảm hiếm có.

Ngay lúc ấy, thời điểm mà tính mạng của Lương Kiên sắp hết, bỗng Sở Vân lạnh lùng buông thõng một câu:

- Tha hắn cho ta!

Mấy tiếng đơn giản đó cất lên như một tiếng sét vang giữa trời xuân khiến cho Khố Tỵ sững người, chưởng lực không kịp thu hồi về nữa, đành phải hướng về một gốc cây cổ thụ cách đó chừng một trượng xuất ra. Một tiếng ầm vang lên, gốc cây cổ thụ ấy đã bị quật gãy tức thì. Trí Cuồng Sĩ há hốc mồm, hai mắt mở to kinh ngạc đứng ngơ ngác một lúc không hiểu tai mình có nghe lộn không?

Sở Vân nhìn Khố Tỵ đang sửng sốt nhìn mình thì mỉm cười nói:

- Khố hoàn chủ, Tam cuồng sĩ đã chết hai, còn vị cuối cùng tha mạng cho hắn cũng được!

Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ dạ một tiếng đưa đôi mắt căm thù nhìn Lương Kiên một cái rồi bước sang một bên lùi lại. Sở Vân nhìn Lương Kiên đang sửng sốt đứng đó nói:

- Lương điện sĩ trước khi động thủ, tại hạ sớm đã nói rõ kết quả trận đấu này, song các vị vẫn cố chấp, ngoan cố đến cùng, các hạ có danh hiệu là Trí Cuồng Sĩ vậy mà các hạ suy nghĩ chẳng sáng suốt tý nào, đã sai lầm dẫn đến không còn cứu chữa nổi. Lương điện sĩ xin hãy nói cho ta biết những người tử thương đang nằm trước mắt chúng ta kia của quý vị, họ đã vì cái gì thế? Cái giá mà họ phải trả xuất phát từ đâu?

Trí Cuồng Sĩ Lương Kiên đôi mắt như mờ đi run run nói:

- Hết rồi! Những tinh anh của Mãng Long hội, máu và mồ hôi của anh em chúng ta từ trước tới nay!

- Ta thật sự không hiểu vì sao trong thiên hạ phải nhìn thấy kết quả rồi mới biết hối hận? Vì trước khi xảy ra sự việc lại không suy xét cho đầy đủ đề phòng con đường rút lui?

Ngay lúc ấy có một tiếng cười cất lên như xé không gian của Cổ Yển La Hán khiến mọi người vội vàng đưa mắt nhìn sang thì thấy một bóng người bước đi xiêu vẹo, tiến về phía họ. Người đó chính là Ngọa vân tiên Trương Phục hai mắt thất thần, mặt như xác chết, tứ chi run rẩy, toàn thân máu chảy ròng ròng, bảy vết thương rộng hoác trào máu ra như suối. Cung Ninh đang đứng chéo về phía trước thanh kiếm trong tay máu còn nhỏ giọt. Cổ Yển La Hán thân hình đã hồi phục lại nguyên trạng đang nở nụ cười toại nguyện.

Sở Vân nhìn Trương Phục như thế thì nói:

- Ông ta đang muốn nói điều gì đó? Trong lòng ông ta chứa đựng biết bao điều bi phẫn? Nhưng còn gì để mà nói, cũng chẳng có gì đáng để bi phẫn! Trương Phục chết không cam lòng, chết không chịu phục đó là điều chắc chắn, vậy thì tổng hợp của những cảm xúc đó là gì? Có thể gói gọn trong một chữ "hận" được chứ?

Sở Vân lại cắt tiếng cười rồi lẩm bẩm:

- Mà cái chữ hận đó đáng ra có thể giải trừ được kia mà.

Rồi Sở Vân bỗng nói lớn:

- Lý Khải, xin hãy dừng tay!

Lúc ấy Lý Khải đang vung trường đao định kết thúc tính mạng của Ngọc Hổ Tiêu Lương bỗng nghe thấy lệnh ấy thì vội thu thế đao rồi nhảy vọt ra ngoài nhìn Tiêu Lương đang ngẩn ngơ đứng chết lặng, cất tiếng khóc nấc lên nghẹn ngào, rồi chạy đến ôm chầm thi thể của Cửu Luân Quân Tử Cổ Phàm một lúc lâu rồi khóc ra nước mắt đứng dậy. Khố Tỵ trợn trừng đôi mắt nhìn Tiêu Lương hứ một tiếng. Sở Vân đưa mắt ngăn lại bình tĩnh nói:

- Thân cừu nan báo, bi phẫn còn đây.. Chỉ trừ có những siêu nhân, ngoài ra ai cũng đều dằn vặt như thế cả. Điều này cũng đừng nên dè bỉu người ta.

Lúc ấy Trí Cuồng Sĩ bước những bước nặng nề đi về phía Tiêu Lương nhẹ nhàng cúi xuống đau xót vô hạn, đặt tay trên vai Tiêu Lương. Sở Vân đưa mắt nhìn mặt hồ phẳng lặng mờ mờ dưới lớp sương sớm trông thật ảo mộng, thật là thanh tân. Một lúc lâu sau Lương Kiên mới ngẩng mặt lên trời lẩm bẩm:

- Trời ơi! Người có nhìn thấy tất cả những điều này không? Có nhìn thấy tử thi nằm kín đất, những kẻ còn sống máu chảy ruột mềm? Thử hỏi trên đời này có chân lý không, có thị phi không? Cuối cùng thì chúng ta cũng trở về với cát bụi bao công sức truy kích tầm cừu là một sai lầm ư? Trời kia hãy nói cho ta biết!

Tiêu Lương khóc nấc lên nói:

- Máu của thúc thúc đã chảy hoài phí thế này sao? Họ làm sao có thể nhắm mắt được, linh hồn họ làm sao có thể yên nghỉ được?

Sở Vân bỗng cất tiếng lạnh lùng nói:

- Trời xanh luôn luôn để mắt đến mọi điều ở nhân gian bất kể điều ấy là thiện hay ác. Tất cả đều là luật nhân quả, người thân của các người, đồng bọn của các người đều vì truy kích tầm cừu nhưng mục đích chân chính là muốn lấy máu và sinh mạng của người khác để làm giàu thành tích của mình, lấy thủ đoạn chém giết để cầu sự bình an cho tâm linh. Con đường họ đi là sai lầm, quá sai lầm, thành thử họ đạt được là sự trừng phạt ấy.

Bỗng Tiêu Lương nhảy vọt lên xông thẳng vào Sở Vân nhưng Khố Tỵ đã lướt đến chặn lại nói:

- Bổn Hoàn chủ đã sớm biết vận mạng của người đến đây là hết!

Khổ Tỵ vừa định hạ sát thủ thì Sở Vân đã vội nói:

- Khố hoàn chủ, lui ra!

Lúc ấy Tiêu Lương đã lao thẳng tới trước mặt Khố Tỵ, khiến Khố Tỵ đằng đằng sát khí gầm lên nhưng không dám xuất thủ, chỉ hừ một tiếng rồi lùi sang bên. Tiêu Lương hai mắt vằn lên những tia máu gào lên:

- Sở Vân, người khéo mồm khéo miệng nhưng không thể khuynh đảo thị phi trộn lẫn trắng đen. Ta hỏi người vì sao hồi ấy người gây thù chuốc oán với Mãng Long hội?

- Ta, Sở Vân không hề chủ động, nhưng vì Mãng Long hội cố tình càn tận sát tuyệt, Bạch sư môn đã tan nát mà các người còn truy sát bốn phương, Sở mỗ đã vì thiện ý mà khuyên nhủ không được nên phải sử dụng võ lực.

- Còn Đại Liễu Bình thì sao?

- Mãng Long hội sử dụng võ lực để uy hiếp và bất chấp võ lâm đạo nghĩa, chủ động khiêu chiến với ta!

- Thủ đoạn của người quá tàn ác, lẽ nào không dùng giết chóc không thể ngăn cản được cuộc chiến à?

- Đúng thế, ta đã hết sức nhún nhường để cầu toàn nhưng từ đầu chí cuối, Mãng Long hội không ngừng, không nghĩ đã dùng cuộc chiến trả lời với ta thì ta chỉ còn biết chiều ý họ mà thôi. Tiêu Lương, người hãy tự hỏi mình nếu như hôm nay, hai bên giảng hòa với nhau có tốt hơn không hoặc nếu đổi chỗ đứng cho nhau thì chúng ta có còn một ai sống sót không, giả dụ trước khi huyết chiến, lực lượng các người mạnh hơn liệu các người có thực sự nhún nhường nhẫn nại đến cùng không? Ngươi thấy đấy, ta đã liệu trước điều này nói ngay trước khi ra tay và bây giờ càng chứng minh lời ta nói là chính xác, ta vốn không muốn nhuộm máu tay ta nhưng các người lại muốn lấy máu ta để tô thắm ngọn cờ của các người. Như thế lẽ nào ta lại khoanh tay chờ chết. Đã lăn lộn giang hồ thì cừu hận và hữu ái luôn hỗ tương, có xông qua núi đao biển kiếm, có biết coi nhẹ danh vọng tiền tài thì mới hiểu được công lý, đạo nghĩa, mới thật sự là một kẻ giang hồ hảo hán chân chính. Nói thật ra, tuổi tác của ta và người không xa nhau mấy, ta mong người suy xét những lời ta nói. Ngày tháng còn dài, sau này lúc ta gặp nhau, người sẽ lấy sự hảo hán để đối đãi cùng ta.

Lúc này Sở Vân quay lại nói với Lương Kiên tay vòng lại thi lễ:

- Ngày tháng còn dài, hy vọng lúc gặp nhau, Lương điện sĩ danh hiệu Trí Cuồng Sĩ sẽ còn xứng đáng với các hạ!

Trí Cuồng Sĩ Lương Kiên lúc này cảm thấy đủ mọi tình cảm lẫn lộn đang xen vào trong lòng, không còn hiểu được những điều Sở Vân nói là đúng hay sai, nên cũng không biết trả lời làm sao!

Sở Vân quay lại nhìn những đồng sự của mình ra hiệu, thế là họ lặng lẽ bỏ đi, không nói thêm một lời, một câu nào nữa.

Tiêu Lương đưa mắt nhìn theo sáu người kia đi cho đến khuất bóng và lắng nghe tiếng vó ngựa phi mỗi lúc một xa, thở dài lẩm bẩm:

- Kiếp giang hồ còn ba chìm bảy nổi, tang thương vật đổi sao dời, nhưng lần này đã để lại một bài học ghi xương khắc cốt!

Lương Kiên nhìn những tử thi rải đầy trên mặt đất lẩm bẩm:

- Chúng ta quá hồ đồ, quá ngu ngốc, bây giờ nhìn thấy những điều này, mới hỏi, ta đã đạt được cái gì, thì đã quá muộn! Đúng, đúng, Sở Vân đã nói đúng. Thôi Lương nhi, ta lo an táng cho những người này thôi.

Thế rồi, hai người một già một trẻ nước mắt vòng quanh lo làm trách nhiệm cuối cùng với những người thân yêu nhất của mình.

Sáu kỵ sĩ trên lưng sáu con tuất mã màu đen phóng đi những người lữ hành bình dị. Cổ Yển La Hán vừa đi vừa xoa xoa lưng mình nói:

- Cái lão Lỗ Hựu Thành độc ác thật, hắn tặng ta vết thương này không nhẹ chút nào! Còn lão Trương Phục nữa lúc sắp chết mà còn thưởng cho ta một cước ra trò, may mà ta đã vận cương khí lên hộ thân, nếu không chắc đã đi toi rồi!

Sở Vân góp chuyện:

- Lão huynh, chúng ta phân công đối địch với các cao thủ như vậy là hợp lý, nếu không thì chúng ta khó mà thắng nổi. Do vậy vết thương của lão huynh chưa nhằm nhò gì so với cả bọn chúng đang nằm sâu dưới lòng đất, à mà lão huynh, lần trước kịch chiến với Ngũ Lôi giáo, vết thương của lão huynh mới khỏi có bảy tám phần thôi, đêm nay kịch đấu nhờ có tinh thần vững vàng nên các vết thương mới không phát tán nổi. Bây giờ qua một lúc lâu cực nhọc tinh thần lại thoải mái nên các vết thương mới có cơ hội hoành hành đó. Bây giờ lão huynh phải lo điều trị bằng linh dược của tiểu đệ, mặt khác lúc nào bình phục rồi hàng ngày học thêm võ công của tại hạ sẽ càng thêm đắc dụng cho cuộc đời lão huynh nữa đấy.

- Ha ha ta biết ta không thể chết được vì có Hoa Đà tái thế bên ta... Ha ha, à bây giờ chúng ta đi đâu nhỉ? - Cổ Yển La Hán lại tươi cười hỏi.

- Lúc này phải đi tìm cỏ độc diệt cho tiệt gốc! - Sở Vân trả lời.

- Nhưng nào biết ai đây?

- Đôi gian phu dâm phụ ấy!

- Nếu thế thì có lẽ không đúng hướng này đâu! Phải là hướng Bắc kia mới phải, sao người lại đi hướng này?

- Lão huynh căn cứ vào kinh nghiệm của tiểu đệ thì chúng ta đi về hướng Nam, nếu không có kết quả thì ngược lại lên hướng bắc, như thế mới có thể gặp được bọn họ, và lần này thì có bảo lưu gì ráo, tiêu diệt sạch sành sanh! Có thể mới yên tâm được!

Cổ Yển La Hán định khuyên Sở Vân chớ quá tàn độc với cặp tình nhân nọ, nhưng nhìn thấy thái độ của chàng rất nặng nề, khẩn trương người không nói được.

Thế rồi họ cứ lầm lũi phóng ngựa mãi cho đến lúc gặp một xóm nhỏ ven đường. Sở Vân và mọi người tiến thẳng vào thôn, tìm tới một khách sạn.

Thấy Cổ Yển La Hán nhìn hũ rượu nuốt nước miếng, Sở Vân nói:

- Chúng ta phải nghỉ lại đây thôi. Mà lão huynh nên cai rượu đi, thật khó mà biết được hậu quả của rượu đấy!

- Rượu thì nóng vì vậy trị được bách độc, chỉ có lợi mà không có hại, sao lại không uống?

Cổ Yển La Hán cãi lại làm mọi người cười ồ lên.

Rồi Sở Vân thuê ba phòng trên gác, yêu cầu đem thức ăn rượu thịt lên phòng và cả nước nóng để tắm gội nữa.

Trưa hôm đó sau khi thay băng thuốc, tắm rửa, ăn uống xong, mọi người đều đi ngủ trưa, riêng Sở Vân không sao chợp mắt được, nên mặc áo đi ra đường. Lúc này mới đầu thu nên trời còn nắng gắt, thời tiết nóng kinh người.

Sở Vân lững thững bước đi dưới bóng râm hàng cây bên đường và nhận thấy có hai lão nhân đầu trọc lốc đang theo dõi chàng với cặp mắt đầy vẻ nghi vấn, ác ý. Họ là hai vị tuổi độ sáu mươi đầu trọc, một gầy một to lớn hung hăng, dáng chừng tỏ vẻ là hai nhân vật giang hồ.

Sở Vân khẽ cười thầm trong bụng rồi cứ bước thẳng tới, sau đó ngoặc sang một hẻm nhỏ, bước chậm rãi tới một mái đình be bé, quay người lại thì quả nhiên thấy hai người trọc đầu đó đã bám theo rồi. Họ biết Sở Vân đã nhìn thấy họ nhưng cả hai cứ bước mạnh tới phía chàng.

Sở Vân hỏi ngay:

- Các vị muốn gặp tại hạ để làm gì?

Một trong hai vị, người to béo trầm giọng nói:

- Lão phu mạo muội, xin được hỏi cao danh quý tánh là gì?

Sở Vân thản nhiên đáp:

- Lãng Tử Sở Vân!

Vừa nghe bốn chứ ấy, hai lão nhân đều giật mình, bước lùi lại sau mấy bước, rồi lão nhân nét mặt nặng nề nọ nói:

- Một trong những thủ tọa của Ngũ Lôi giáo gọi là Thiên Lôi Thủ Châu Huy đệ nhất giáo đầu!

Người gầy ốm kia nói với giọng lạnh lùng:

- Ngũ Lôi giáo Nhị giáo đầu Hỏa Lôi Thủ Vu Nghi!

Sở Vân tỏ ra khiêm tốn nói:

- Từ lâu đã đại danh của nhị vị như sấm động trời xuân, hôm nay được gặp mặt, quả là hân hạnh!

Hai lão nhân nọ cùng nói:

- Sở Vân người hãy trả nợ máu của Ngũ Lôi giáo!

- Quý vị không rõ sự việc thì chớ nên nói mạnh, đừng nên làm những điều quá với sức mình, không nên đòi những giá quá cao!

- Sở Vân chúng ta truy tìm suốt ngày đêm, chịu biết bao gian khổ để bắt người phải chết. Quả nhiên đã gặp người thì chúng ta không còn thất vọng nữa, chúng ta quyết liều mạng cùng người. Ngũ Lôi giáo chúng ta có được như ngày hôm nay là phải trải qua biết bao khó khăn gian khổ, phải lấy máu và mồ hôi và nước mắt của biết bao huynh đệ để có được giá trị ấy, thế mà người đã tàn ác phá tan cơ nghiệp của chúng ta. Nếu ở trường hợp người thì người phải làm sao?

- Người của quý giáo chiếm ưu thế tuyệt đối về nhân mã, chủ động tấn công tại hạ. Bản thân tại hạ không muốn tay mình vấy máu nhưng tại hạ cũng không muốn cho ai lấy máu mình.

- Họ Sở kia, hai tay nhuốm máu mà miệng nói điều từ bi, lúc người vung kiếm tàn sát anh em của lão phu, người có đặt những điều ấy không?

- Trước khi động thủ ta đã rất nhún nhường, nhưng khi sát phạt ta đã nói biết bao điều phải trái. Ta muốn mọi người đều bỏ đi thành kiến và thù hận.

- Sở Vân người chỉ biết phê bình người khác, che đậy sự dã man của mình, người có thấy mỗi lần đại khai sát giới bản thân mình đã xóa bỏ hết thành kiến cừu hận chưa?

- Ta không hề hối hận nhưng không phải một lần ta đã đại khai sát giới, nguyên nhân rất đơn giản. Ta không thể lấy sự khoan dung để đối phó với kẻ địch đang muốn giết ta.

Hai giáo đầu Ngũ Lôi giáo kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy những điều Sở Vân nói rất đáng để họ suy nghĩ, Vu Nghi cất tiếng khe khẽ nói:

- Đại ca, lẽ nào lại làm theo cách này?

Chu Uy đau khổ trừng mắt nói:

- Sở Vân nếu như hai anh em ta và các đệ tử cùng xông lên một lúc liệu có ích không?

Sở Vân vội vàng tiếp lời:

- Chu đại gia người nói đúng lắm! Ta nghĩ rằng lực lượng song phương đều không muốn va chạm nữa, vì như thế máu rơi người chết thật chẳng yên lòng.

Thiên Lôi Thủ Chu Uy đưa mắt nhìn quanh ánh mắt lóa sáng cười nói:

- Những lời người nói rất là quân tử nhưng nếu ta bãi chiến như thế này thì trong lòng lão phu vô cùng áy náy.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-78)


<