← Hồi 12 | Hồi 14 → |
La Như Long tay phải cầm thanh trường kiếm, chạy đi như tên bay, trong lòng thầm quyết một điều: "Kẻ nào dám đuổi theo ta, ta sẽ liều một trận sống còn!".
Tiếng quát tháo và tiếng tà áo phất trong gió nghe như sát bên tai.
Bỗng có một người đáp xuống trước mặt, đó chính là Biện Quảng Nguyên.
Lão ta vươn tay chụp vào La Như Long, cất giọng cười cuồng vọng:
- Tiểu tử, ngươi không muốn đến Biện gia bảo làm thượng khách thì hãy nạp mạng đây!
La Như Long lách mình né tránh, vung tay tấn công tiếp ba đường kiếm.
Ánh kiếm loáng lên như điện xẹt, uy thế của "Lôi Đình kiếm" quả thật kinh hồn.
Biện Quảng Nguyên cũng là một nhân vật danh chấn vùng Ao Đông, đâu dễ gì để người ta hạ sát. Lão phá lên một tràng cười ghê rợn, thập trảo giương ra bổ đến vùng yếu hiểm trên người La Như Long.
Huynh muội Biện Khởi Phụng kịp thời chạy đến, cô ta lao người vào Biện Quảng Nguyên gào khóc:
- Phụ thân, để cho chàng ta đi! Phụ thân muốn đánh thì cứ đánh con đây!
Phía bên kia, Biện Khởi Giao cũng bổ nhào đến vây quanh lấy lão ta.
La Như Long thấy mấy mươi tên đại hán hùng hổ chạy đến, chàng vội nhún mình lao vút đi...
Chạy không biết bao lâu, La Như Long quay đầu nhìn lại, hình như không còn người nào bám theo, chàng vừa dừng chân ở dãy cỏ bên đường, bất ngờ có giọng cười âm hiểm vang lên bên tai:
- Tiểu tử kia, "Lạc Phách thư sinh" Thiệu Quang này đợi ngươi ở đây đã lâu, hãy ngoan ngoãn cúi đầu tuân thủ theo ta!
Mới nghe giọng, La Như Long biết ngay đó chính là gã trung niên mũi ó mắt diều hâu, tay cầm quạt lông khi nãy.
Chàng nghĩ rằng nếu giằng co cũng vô ích, không bằng nhanh ra tay khi gã không phòng bị.
Thoáng nghĩ xong, chàng hét một tiếng, vung kiếm lao người tới...
Nhưng không thấy bóng dáng đối phương đâu cả?
Thiệu Quang biến hóa như quỷ mị, La Như Long linh cảm đại sự chẳng lành phát sinh, thầm kêu "Thôi rồi!". Chàng quay đầu lại...
Thiệu Quang đã đứng sau lưng, nhe hàng răng cười như một bóng ma.
Kiếm chiêu thi triển vừa rồi chẳng nhằm nhò gì gà ta, luận về khinh công thân pháp, chàng còn thua xa. Bây giờ chàng chỉ còn sử dụng chiêu "Lão Ngưu Phá Xa" may ra thắng được.
Thanh trường kiếm vẫn múa lượn như rồng, trong đầu chàng thầm nghĩ: "Chiêu Lão Ngưu Phá Xa này đánh không thắng ngươi, xem ra ta không còn kế nào để thi triển nữa, phải theo ngươi về Biện gia bảo thôi!"
Tuy nghĩ vậy, nhưng miệng lại nói hào hùng:
- Thiệu sư gia, chỉ một mình ngươi cũng dám hù dọa ta hả? Không khéo thêm vài tên nữa để ta tiện ra tay một thể.
La Như Long đã ngầm vận toàn bộ chân lực tụ ở tay trái, chỉ cần Thiệu Quang nhúc nhích là chiêu "Lão Ngưu Phá Xa" sẽ xuất ra ngay.
Thiệu Quang cất giọng cười xảo quyệt:
- Muốn khống chế ngươi ta không cần động thủ, ngươi xem chiếc quạt "Tiêu Dao thập nhị phiến" này đủ hiểu!
Chiếc quạt trong tay phát động, một chiêu đã tống xuất ra.
Mười tám luồng binh nhẫn vù vù bay đến La, Như Long cũng biết rất nhiều quỷ chiêu, xảo kế trên giang hồ, nhưng dùng quạt này để biến thành binh nhẫn, không những chàng chưa từng thấy mà cũng chưa bao giờ nghe.
Vì sẵn tính hiếu kỳ, La Như Long muốn quan sát kỹ thế chiêu quái lạ này, nên chiêu "Lão Ngưu Phá Xa" chàng đã quên thi triển mất. Cũng thật lạ lùng, thấy luồng binh nhẫn bay rất nhẹ nhàng, nhưng La Như Long chỉ thấy có một luồng kình lực ập đến trước ngực, khiến cho chàng đứng cũng không vững.
Chiêu "Lão Ngưu Phá Xa" không thi triển kịp, La Như Long liền ngửa người, dùng chiêu thức "Lý Ngư Đảo Phiên Ba" tung người về phía sau.
Thiệu Quang đâu chịu tha trong cơ hội này, gã ta cười gằn một tiếng, thân hình lao đến như hổ vồ mồi, chiếc quạt phất thẳng đến trước ngực chàng.
Thời gian chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, La Như Long còn thiếu kinh nghiệm khi lầm cường địch, xem ra nguy hiểm đã đến nơi.
Vừa thi triển chiêu "Lý Ngư Đảo Phiên Ba", chân lực còn chưa ổn định, chàng chỉ biết đứng nhìn luồng binh nhẫn bức cận đến sát trước ngực. Cũng trong giây phút này, một bóng người từ trên không đáp xuống trước mặt, một tiếng quát vang lên, vung tả chưởng đánh thốc đến Thiệu Quang cùng luồng binh nhẫn đang trên đà lao đến. Tay phải người đó nắm lấy áo La Như Long, cả hai cùng bay ra ngoài mấy trượng.
La Như Long kinh hồn thất phách, vừa định tĩnh tinh thần, chàng nhìn xem người đã ra tay cứu mệnh đó là ai...
Người này cũng là một trung niên tuổi độ bốn mươi, vận trang phục nho sinh màu xanh da trời, thần thái phiêu dật, tay trái cầm chiếc quạt xếp gọng sắt.
La Như Long tròn xoe đôi mắt nhìn vị nho sĩ trung niên, ông ta cũng quay sang đáp một nụ cười.
Vị nho sĩ trung niên này La Như Long đã có gặp mặt rồi, ông ta chính là Thiết Phiến thư sinh, nhân vật nổi danh của phái Côn Lôn.
La Như Long định có lời tạ ân, Thiệu Quang đứng trước mặt đã cất giọng cười hăn hắc:
- Tưởng rằng ai lại dám xía vào chuyện thị phi của Thiệu mỗ, thì ra là Côn Lôn Tần đại hiệp. Chúng ta ít có cơ hội gặp mặt, những mong Tần đại hiệp không nên can dự vào chuyện hôm nay!
Thiết Phiến thư sinh chưa mở lời, đã thấy Thần Trượng bà bà xuất hiện bước đến. Bà ta kéo lấy La Như Long, nói vội:
- Ngươi đứng chết đây làm gì, đi!
Thiệu Quang đâu để chàng an nhiên rời khỏi nơi này, thoắt người lao đến chặn trước mặt, gằn giọng:
- Hừ! Hôm nay người đến đây thí mạng thật không ít. Muốn đi hả? Không dễ gì đâu.
Thần Trượng bà bà phẫn nộ quát:
- Ngươi chỉ được tác oai tác quái với bọn ngưu xà, đứng trước mặt lão bà ngươi không tự liệu thân phận mình hả?
"Xẹt" một tiếng động nhỏ, Biện Quảng Nguyên cũng xuất hiện ở đấu trường. Lão ta phá lên cười:
- Lão huynh chẳng lẽ cũng không tự lượng sức mình, muốn giương uy trước mặt Thần Trượng bà bà. Tiếp chiêu!
Song chưởng vù vù thốc ra...
Thần Trượng bà bà buông La Như Long ra, hai tay múa tít cây thiền trượng nghênh tiếp chiêu của đối phương.
Cây thiền trượng khua vùn vụt, gió bạt ra tứ phía, hai cao thủ như hai làn khói vờn lấy nhau không nhận ra đâu là thiền trượng đâu là người.
Thiệu Quang liền lách người đến La Như Long, giở giọng thâm hiểm:
- Tiểu tử, ngươi tội lút đầu, nạp mạng đây!
Thiết Phiến thư sinh Tần Trọng Minh ngang người qua, chỉa thiết phiến đến trước Thiệu Quang, cười lạt:
- Thiệu huynh đã muốn vậy, Tần mỗ tiếp vài chiêu!
Cây thiết phiến khống chế cây mao phiến của Thiệu Quang, song phương cùng xuất chiêu. Tuy chiêu thức khác nhau, nhưng khi người ta nhìn thấy như trời đất quay cuồng.
La Như Long cũng là con nhà võ, nên nhìn bốn người giao chiến bất phân thắng bại. Một bên là chưởng đấu với thiền trượng, đất bay mù trời. Một bên là dùng "phiến" đấu "phiến", thi triển kỳ chiêu, thân pháp lỳ kỳ. Chàng cốt âm theo dõi các chiêu thức, quên mất cả hiểm nguy đang ở bên người.
Đột nhiên giọng của Thần Trượng bà bà cất lên:
- La Như Long, ngươi không thừa cơ trốn thoát, còn đứng đó làm gì? Đi theo quan lộ hướng Nam sẽ có người tiếp ứng, nhanh lên!
La Như Long mới giật mình ứng thanh một tiếng, rồi vút người lao nhanh về quan lộ hướng Nam...
Gió lùa heo hắt, bóng cây là tà, La Như Long mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, đâu dám lơi lỏng tinh thần?
Thiết Phiến thư sinh và Thần Trượng bà bà xuất hiện, La Như Long biết rằng các cao thủ bạch đạo đã đến vùng này rồi.
"Đường dài biết sức ngựa, lâu ngày rõ lòng người". Cho đến bây giờ chàng mới hiểu ra bạch đạo và hắc đạo phân biệt ở chỗ nào.
La Như Long không những mang mối huyết cừu như biển, mà còn giữ lấy vật kỳ bảo võ lâm, sứ mạng thần thánh chấn hưng võ lâm trong vô hình lại gánh nặng lên vai chàng.
Dù trong đầu cuồn cuộn bao dòng suy nghĩ như sóng trào, nhưng không làm chậm bước hành trình, chợt chàng phát giác điều gì lạ, vội dừng chân lại ngay.
Một giọng nói rít lên bên tai:
- Tên tiểu tử này tuy nhỏ nhưng thính nhĩ không tồi. Ra tay nhanh!
Lập tức có tiếng hét lớn, sáu bóng người nhất tề đáp xuống.
Bọn họ chính là "Tuyết Phong nhị tẩu" và "Vạn Dương tứ bá".
Nhận ra sáu tên này, La Như Long chậm người đi nhiều. Chàng vung kiếm, quát:
- Ai cản đường ta sẽ chết, nếu không sợ chết cứ xông ra đi!
Giờ đã có kinh nghiệm, La Như Long không dám chần chừ, thanh trường kiếm trong tay hoa lên như chiếc cầu vồng chắn đỡ phần trước, chàng sấn bước đến đối phương.
Tay trái ngầm vận kình lực, chỉ cần một tên bước đến, nhất định sẽ được nếm mùi chiêu "Lão Ngưu Phá Xa".
Cả sáu tên nhảy vọt ra hai bên né tránh, lão quái Bái Tẩu chợt cất giọng:
- Chúng ta liên thủ để hạ gục tên tiểu tử này, không thể để nó thoát.
Một tiếng hét vang lên, người lao bổ đến La Như Long đầu tiên chính là Bái Tẩu có tâm cơ ác độc đó.
Bái Tẩu chỉ có một chân, khi búng người lao đến, tay vung ống tẩu nghênh tiếp đường kiếm của La Như Long.
"Keng" một tiếng chát cả tai, La Như Long cảm thấy vùng hổ khẩu bị tê rần, thanh trường kiếm như muốn tuột khỏi tay...
Khi La Như Long tiếp xuất kỳ chiêu ra thì lão ta đã vọt người tránh xa.
Một chiêu "Lão Ngưu Phá Xa" đã vô hiệu...
Từ phía trái, Lang Tẩu và bọn "Vạn Dương tứ bá" tiếp xông vào. Lúc này La Như Long nhanh như chớp giương ngũ chỉ xuất một chiêu "Lão Ngưu Phá Xa".
Bị đánh bất ngờ, bọn kia không tránh kịp. Người lãnh luồng chỉ phong đầu tiên chính là Hắc Diện Kim Cương Hòe Nguyên, thanh đao tuột khỏi tay, gã đứng sững như trời trồng.
Người thứ hai chính là Hoàng Diện Kim Cương Ngưu Miễn, gã ta ư hử một tiếng, trợn mắt há miệng đứng yên bất động.
Sáu người đã bị khống chế hết hai, La Như Long đỡ phần lo lắng, chàng vung tay sang bên trái, bọn kia dạt trở lui, quay sang bên phải, mấy tên bên phải cắm đầu lùi lại.
La Như Long lòng căm phẫn, bọn hắc đạo đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Chàng liền vận lực ở tay trái xuất tiếp ra một chiêu "Lão Ngưu Phá Xa" áp đến bốn tên đang bao vây.
Lang Tẩu đang trên đà xông vào đã bị chỉ lực của La Như Long quét trúng, lão ta đứng khựng người lại như tượng gỗ.
Ba tên bị khống chế, bọn còn lại đâu dám xông đến phạm hiểm, vội vàng tránh ra xa.
La Như Long sấn bước đến trước mặt ba tên đã bị phong bế huyệt đạo, thanh trường kiếm đưa lên, lạnh giọng nói:
- Bây giờ ta chỉ cần vung kiếm, hồn các ngươi sẽ qui miền cực lạc. Nhưng ta không cần giết, chỉ cho các ngươi lưu lại một cái gì làm kỷ niệm, còn tính mạng ta tha cho đấy!
Thanh trường kiếm loáng lên "xoẹt, xoẹt, xoẹt"...
Ba tên bị khống chế huyệt đạo kinh hãi rú lên một tiếng, sáu vành tai rơi ngay xuống đất.
Lập tức có một bóng người cầm kiếm lao nhanh đến La Như Long...
Đối đầu với bọn lang hổ này La Như Long đâu dám khinh suất, bọn người đó chưa đến nơi chàng đã lách người nhảy ra ngoài năm xích, ngũ chỉ giương lên, năm luồng chỉ phong xuyên không khí phóng đi...
Người đang xông đến đó chính là Thanh Diện Kim Cương Chữ Tử Bưu, gã ta cũng bị phong bế huyệt đạo.
La Như Long hừ một tiếng, thanh kiếm vụt nhanh, hai vành tai gã bay mất. Chàng cất giọng lạnh như băng:
- Còn vị nào có nhã hứng dám đến vuốt râu hùm nữa xem.
Thấy bọn họ nghệch mặt đứng yên, La Như Long phóng người lao đi, quay đầu lại nói:
- Lần sau tiếp lọt vào tay ta, ta không cần xẻo tai, mà lấy luôn cả tính mạng các ngươi.
"Tuyết Phong nhị tẩu" cũng là những nhân vật lừng danh, nhìn La Như Long thản nhiên ra đi, trong lòng hằm hằm tức giận nhưng không dám hé môi.
La Như Long cứ lướt người đi nhanh trên quan lộ. Vầng trăng lơ lửng trên đầu, lúc này đã gần giờ Tý, khu trấn Mã Gia phố đã hiện ra trước mặt.
Băng qua Mã Gia phố, chỉ còn cách Mân huyện chưa đầy ba mươi dặm.
Mới ra khỏi khu trấn lặng ngắt không có một ánh đèn, đột ngột có hai bóng người xuất hiện.
Phát hiện có người chắn đường, La Như Long liền vận lực ở hai tay, chuẩn bị xuất chiêu...
Bỗng nghe giọng của Biện Khởi Phụng hớt hải kêu lên:
- Gì vậy? Lẽ nào Long tiểu ca không nhận ra người sao?
La Như Long ngớ người đứng nhìn, thì ra là huynh đệ họ Biện.
Biện Khởi Giao vào bên đường dẫn theo con tuấn mã, mỉm cười nói:
- Long đệ đệ, huynh muội ta tặng ngươi con tuấn mã này, để giúp ngươi trên bước hành trình. Ta tin rằng trên đường đi sẽ có người tiếp viện. Có huynh muội ta đi theo e rằng thêm bất tiện cho ngươi.
La Như Long từ khi rời khỏi La Trung Sơn đến nay, trong lòng luôn âm thầm bao đau khổ, thiếu hụt tình thương. Lúc này thấy huynh muội họ Biện đứng đợi giữa đêm trường để tặng ngựa cho mình, tình cảm của họ cao quý như vậy không cảm động sao được? Mắt chàng rưng rưng hai giọt lệ châu.
Biện Khởi Phụng tinh ý, thấy La Như Long mang tâm trạng buồn khổ như vậy, cô ta bước đến gần nắm lấy tay chàng an ủi:
- Long tiểu ca bất tất thương tâm, lần này tiểu ca đi tin rằng sẽ có thiên phò nhân trợ. Chỉ là... mong tiểu ca không nên hận phụ thân tôi. Chúng ta còn có ngày gặp nhau!
Vốn cô ta muốn tỏ đôi lời an ủi La Như Long, nhưng nói chừng nào đôi dòng lệ châu lại lăn dài trên má chừng đó, giọng tắt nghẽn đi.
La Như Long cũng không thẹn là đấng nam nhi đội trời đạp đất, chàng cố nén hai dòng nước chảy, nhảy lên lưng ngựa, chấp tay gượng cười:
- La Như Long ta lần này đến Nam Hải, nếu lấy được kỳ bảo trong tay, khổ công luyện thành, quả thật không thể quên được ơn của huyền huynh muội. Tạm biệt!
Dứt lời, chàng vung roi, con tuấn mã giương vó lướt bụi trần lao đi.
Thời gian này La Như Long như đang sống trong cảnh mộng. Trải qua trường đời, chàng đã nhận thức rõ được giữa thiện và ác.
Trong đầu chàng mang biết bao nỗi cảm xúc sầu tư, nhiều lúc muốn nghiêng lòng rớt hết, nhưng lúc này đơn độc một mình, biết cùng ai để thổ lộ, biết cùng ai để bày tỏ.
Chợt có tiếng nói:
- Ngươi nhanh qua huyện Mân, đi liền cả đêm, không thể ở lại huyện thành này được!
- Đi suốt cả đêm sao?...
La Như Long quay nhìn đến phía huyện thành mờ mịt, ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Không thể dừng lại ở huyện Mân hả?
Phổ An hòa thượng đưa tay, lập tức có một vị lão tăng bước ra, trong tay cầm ba bọc giấy nhỏ và một bình nước. Cả hai vị cùng bước đến, nói:
- Bần tăng đã chuẩn bị thức ăn cho tiểu thí chủ, xin tiểu thí chủ đổi hướng đi ngay, không thể chậm trễ.
La Như Long nhận lấy rồi tròn xoe đôi mắt hỏi:
- Đại sư, dám chắc ở huyện Mân này có người ngầm ám hại vãn bối hay sao?
Phổ An gật đầu tiếp lời:
- Đúng vậy! Hắc đạo võ lâm ngoài bọn "Dao Sơn nhị xú", "Thiên Sơn song sát" đã lộ diện, bây giờ còn có thêm ba mươi cao thủ hộ tống quái xa, lại có cả "Thiên Mục tam hung" và những tay đại ma đầu nổi tiếng khác.
- Tiểu thí chủ nếu không đổi hướng đi, tất nhiên sẽ gặp hung nhiều cát ít.
Vừa nói, lão hòa thượng vừa nắm dây cương dẫn ngựa rẽ sang một đường tắt, đưa tay chỉ về phía trước, nói tiếp:
- Tiểu thí chủ tiến theo con đường này, không quá mười dặm sẽ gặp quan lộ thẳng về hướng Nam. Huynh đệ bần tăng sẽ hộ tống tiểu thí chủ một đoạn đường.
Không có gì để nói, La Như Long cho ngựa phóng đi...
Chàng nhìn xung quanh, không sai, chín vị cao tăng khi ẩn khi hiện theo bên chàng, với tình thế này khả năng có đại sự vô cùng nguy hiểm chứ chẳng nghi.
La Như Long mở bao nhỏ trong tay ra, trong bao có thức ăn khô, chàng bỏ vội vào miệng mấy miếng rồi nhấp vài ngụm nước, cảm thấy thấm đượm cổ họng.
Bất chợt có giọng nói vang lên:
- Ha ha, đúng như ta dự liệu! Nhóc kia chớ ỷ vào chín lão tăng Thiếu Lâm đó làm gì, đưa bảo vật ra đây lão phu sẽ tha mạng cho.
Lập tức có hơn hai mươi bóng người lao vút ra như làn mưa tên bắn xuống đương trường...
← Hồi 12 | Hồi 14 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác