Vay nóng Homecredit

Truyện:Lục Chỉ cầm ma - Hồi 28

Lục Chỉ cầm ma
Trọn bộ 49 hồi
Hồi 28: Hồi 28
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-49)

Siêu sale Lazada

Đàm Nguyệt Hoa vừa nghe qua câu nói của đối phương thì không khỏi thầm kinh hãi, cất giọng thất thanh hỏi rằng:

- Trong võ lâm có lời đồn đãi bảo là tại Quỷ Cung nơi Bắc Mang Sơn, người có khinh công cao tuyệt nhất không phải là Quỷ Thánh Thạnh Linh mà chính là Quỷ Nô. Vậy người ấy chính là ông bạn đây hay sao? Gã đàn ông nghe qua rất ngạc nhiên nói:

- Thực chẳng ngờ con người như tại hạ mà cũng có lời đồn đãi trong võ lâm nữa sao? Đàm Nguyệt Hoa thực tình đáp:

- Tuy khinh công của các hạ chẳng phải là cao cuờng số một trong võ lâm, nhưng sự thật thì cũng ít thấy lắm. Do đó, việc đồn đãi về các hạ trong chốn giang hồ thì có gì là lạ.

Người ấy gượng cười nói:

- Tại hạ xin cảm tạ lời khen tặng ấy của cô nương. Nhưng ngoài thuật khinh công ra thì tại hạ chẳng còn sở trường nào khác cả.

Đàm Nguyệt Hoa cũng đã có sự nhận xét ấy từ trước, nên cất giọng kinh dị hỏi:

- Thế tại sao ông bạn lại có thể rèn luyện nên thuật khinh công kỳ tuyệt đó? Người ấy cất tiếng than dài, song im lặng không đáp chi cả.

Qua một lúc khá lâu, y mới lại cất tiếng than:

- Việc ấy nếu kể ra thì rất dài dòng.

Đàm Nguyệt Hoa biết người đàn ông đó trả lời như vậy chắc chắn trong quá khứ của đời y đã gặp bao nhiêu chuyện đau buồn, nên không muốn nhắc lại nữa.

Nàng chỉ biết được đối phương là người không có ác ý với mình, là nàng yên tâm rồi.

Bởi thế, nàng im lặng không nói chi nữa, nhắm mắt lo việc dưỡng thương và chẳng mấy chốc thời gian đã trôi qua một canh giờ.

Phàm người am hiểu võ công khi vận dụng chân khí để chữa trị thương thế, thì khoảng thời gian được xem là quan trọng nhất chính là khoảng một canh giờ đầu tiên, khi tiến hành việc chữa thương. Nếu trong khoảng thời gian đó không bị ai quấy rầy, thì chắc chắn võ công sẽ được khôi phục hẳn lại một nửa. Kế đó còn một nửa khác tùy ở thương thế của người ấy nặng nhẹ, nhanh thì năm hôm, chậm độ mười ngày, tất cũng sẽ Chương phục như cũ.

Do đó, sau một giờ ngồi yên điều nguyên vận tức, Đàm Nguyệt Hoa đã thấy đỡ đi một nửa rồi, khi nàng mở mắt ra nhìn liền có một bóng người lướt sát qua mình, nhẹ nhàng như một làn khói và người đó chính là Quỷ Nô.

Nàng trông thấy hắn ta đi đến một góc nhà phía trái bưng một chiếc mâm bằng đá lướt tới trước nàng và quay mặt đi chỗ khác nói:

- Đàm cô nương, có lẽ cô cũng đói bụng rồi, vậy xin dùng đỡ những thức ăn này. Ở giữa núi rừng hoang dã, không sao tìm được thức ăn ngon.

Đàm Nguyệt Hoa cúi đầu nhìn xuống thấy trên chiếc mâm đá có ly nước suối trong xanh, nửa con gà rừng quay chín, mùi thơm nức mũi. Ngoài ra, lại còn có một bát cơm to, tuy đấy là cơm gạo đỏ, nhưng mùi thơm cũng ngào ngạt. Hơn nữa lại còn có mấy trái cây chín thật tươi ngon.

Đàm Nguyệt Hoa nói:

- Thực tôi đã làm nhọc công ông bạn quá! Ông bạn làm thế nào tìm được nhiều thức ăn như thế này? Song chẳng hay ông bạn đã dùng chưa? Quỷ Nô vội vàng đáp:

- Tôi đã ăn xong rồi.

Đàm Nguyệt Hoa đưa tay đỡ lấy chiếc mâm đá rồi đặt ngay xuống chiếc ghế đá trước mặt.

Quỷ Nô nhanh nhẹn quay lưng bước nhanh đi nơi khác. Đàm Nguyệt Hoa nhìn thấy Quỷ Nô hành động hết sức lẹ làng, nên trong lòng lại càng kinh dị hơn. Nhưng vì nàng đã bôn ba vất vả suốt một ngày một đêm, giờ đây lại phải ngồi yên lo vận công điều tức, chữa thương đến cả canh giờ, bụng đói như cào nên im lặng cầm thức ăn lên nhai ngấu nghiến, chẳng mấy chốc nàng ăn hết sạch cả mâm. Sau đó nàng cảm thấy tâm thần phấn chấn trở lại như thường.

Khi Đàm Nguyệt Hoa đã dùng xong, Quỷ Nô lại nhanh nhẹn lướt tới dọn mâm đi. Và khi hắn lướt đến gần, Đàm Nguyệt Hoa bất thần nàng vung tay chụp thẳng vào vai của hắn nhanh như chớp.

Thế chụp ấy của Đàm Nguyệt Hoa thực vô cùng cao tuyệt. Nếu các cao thủ trong võ lâm nhìn thấy tất sẽ nhận ra ngay đấy là Huyền Võ Tam Nã, tức một thế chụp vô cùng kỳ tuyệt từng nổi danh khắp giang hồ.

Thế nhưng Đàm Nguyệt Hoa mới vừa vung tay chụp tới, đã thấy Quỷ Nô lùi thân người trở lại nhanh như gió và lách tránh ngang hơn một trượng rồi.

Đàm Nguyệt Hoa vì thấy Quỷ Nô lúc nào cũng có vẻ thập thò, không dám nhìn thẳng vào mặt mình, nàng đoán biết đối phương tuổi tác chắc chắn hãy còn trẻ, có lẽ suýt soát tuổi mình mà thôi, nên mới có ý định xuất kỳ bất ý, chụp vào vai hắn ta cốt để đùa giỡn với hắn ta.

Nhưng chẳng thể ngờ thế chụp ấy của nàng không thể chụp trúng hắn, nên khiến nàng cảm thấy tự ái trong lòng. Nàng định đứng phắt dậy để đuổi theo hắn, chẳng ngờ ngay lúc đó, nàng bỗng nghe từ phía ngoài gian phòng có tiếng gào khóc vọng đến.

Đàm Nguyệt Hoa vừa nghe được tiếng gào khóc ấy thì sắc mặt liền biến hẳn.

Vì những tiếng gào khóc vô cùng quái dị đó khi lọt vào tai người ta liền khiến cho tâm trạng người nghe phải phập phồng, Chương hộp, và nghe là biết ngay đấy chính là môn tuyệt công của Quỷ Cung, kỳ thuật Quỷ Khốc Thần Hiệu.

Như vậy chắc chắn là có những cao thủ ở Quỷ Cung đang tiến đến gian phòng đá này.

Qua giây phút kinh ngạc, nàng liền đứng phắt dậy và cùng lúc đó, Quỷ Nô cũng vừa quay người ngó lại...

Đây là lần đầu tiên Đàm Nguyệt Hoa trông thấy rõ diện mục của Quỷ Nô.

Nhưng Quỷ Nô vừa nhìn thẳng vào Đàm Nguyệt Hoa cũng không khỏi sửng sốt.

Thì ra khuôn mặt hắn ta xấu xí không làm sao tả xiết được.

Đàm Nguyệt Hoa vừa nhìn thẳng vào mặt của Quỷ Nô thì cơ hồ không thể tin được trên đời này lại có người diện mạo xấu xí đến mức đó.

Vì hắn ta có một khuôn mặt đen như đít chảo, lại có những sợi lông đỏ hoe mọc lưa thưa khắp nơi, đôi mắt to và lộ, tròng mắt màu vàng úa, mũi xẹp, miệng lớn, răng thưa lại thô kệch, thực xấu xí vô cùng.

Đàm Nguyệt Hoa trông thấy Quỷ Nô vừa nhìn thấy mặt mình một lượt, là hắn vội vàng quay mặt đi nơi khác, nên đoán biết tại sao đối phương từ mấy hôm rồi không chịu để mình trông thấy mặt.

Căn cứ vào điểm ấy thì thấy được tâm địa của Quỷ Nô rất lương thiện. Nhưng giờ đây tiếng Quỷ Khốc Thần Hiệu của cao thủ Quỷ Cung cứ mỗi lúc một gần hơn. Vậy phải giải thích như thế nào về trường hợp đó? Đàm Nguyệt Hoa suy nghĩ trong giây lát, bèn cất giọng gay gắt hỏi:

- Quỷ Nô, ngươi đưa ta đến đây phải chăng là có ý định hãm hại ta? Quỷ Nô nhanh nhẹn quay người lại, song vẫn cúi gầm đầu.

Đàm Nguyệt Hoa trông thấy sắc mặt vốn đen đúa của hắn bỗng trở nên đỏ gay, đôi tròng mắt cũng lóng lánh ánh lệ, cất giọng mếu máo đáp:

- Đàm cô nương, nếu tôi có lòng dạ ấy thì bị thiên tru địa diệt đi! Đàm Nguyệt Hoa cũng tin lời của Quỷ Nô là đúng sự thật, song nàng lại tiếp tục truy hỏi hắn:

- Nếu thế thì tiếng gào khóc kia là của ai thế? Quỷ Nô nói:

- Đấy chính là nhị vị công tử của đại ân nhân của tôi, chẳng rõ tại sao hai vị ấy lại rời khỏi núi Võ Di trở về đây.

Đàm Nguyệt Hoa nghe Mang Sơn Song Quỷ cùng kéo đến nơi này không khỏi hết sức cuống quýt. Vì nếu nàng bị bọn họ phát giác được thì chắc chắn không làm sao tránh khỏi một trận phong ba to tát. Do đó, nàng vội vàng hỏi:

- Quỷ Nô, ở đây có chỗ nào lẩn trốn không? Quỷ Nô đáp:

- Thưa có.

Trong khi hai người đang nói chuyện với nhau, thì hai người nghe tiếng gào khóc quái dị kia đã tiến đến sát trước cánh cửa rồi đứng yên lại. Đồng thời, trên cánh cửa đá lại nghe có tiếng gõ cộp, cộp thực to và có tiếng của Câu Hồn sứ Thạnh Tài kêu to rằng:

- Quỷ Nô, ngươi có đấy không? Quỷ Nô vội vàng cúi người đáp:

- Thiếu chủ nhân, có Quỷ Nô đây.

Thạnh Tài nói:

- Hãy mau mở cửa ra, anh em ta có việc này muốn hỏi ngươi.

Quỷ Nô cung kính đáp rằng:

- Tôi tới đây.

Đàm Nguyệt Hoa đứng cạnh đấy, trông thấy thái độ của Quỷ Nô đối với Mang Sơn Song Quỷ lúc nào cũng tỏ ra cung kính, sợ hãi thì trong lòng càng kinh hoảng. Nàng thấy Quỷ Nô đã đi đến bên cạnh cửa đá và đưa tay định mở then cài ra. Đàm Nguyệt Hoa hết sức cuống quýt, nàng chẳng dám nói chi cả. Trái lại nàng chỉ khẽ giậm chân tỏ ý phản đối mà thôi.

Nhưng khi Quỷ Nô bước sát đến cánh cửa thì mới quay đầu ngó lại, rồi đưa tay chỉ thẳng về phía chiếc giường đá cạnh đấy.

Đàm Nguyệt Hoa rất thông minh nên vừa nhìn thấy đã hiểu ý Quỷ Nô muốn ra hiệu cho mình lẩn trốn ra phía sau chiếc giường đá ấy.

Bởi thế nàng liền sử dụng thân pháp lướt thẳng về phía đó nhanh như gió. Đến nơi, nàng trông thấy ở phía sau chiếc giường đá có một khoảng trống rộng không tới một thước mộc. Hơn nữa, chiếc giường đá ấy kê sát vào một góc nhà rất kín đáo nên chắc chắn khó ai phát giác. Đàm Nguyệt Hoa vội vàng chui ngay vào khoảng trống đó ẩn mình ngay.

Nàng vừa mới nằm yên đã nghe tiếng cánh cửa chuyển kèn kẹt và thấy Quỷ Nô mở to cánh cửa ra.

Đàm Nguyệt Hoa từ trong chiếc giường đá kín đáo đưa mắt lên nhìn ra, thấy hai gã Mang Sơn Song Quỷ là Thạnh Tài, Thạnh Phú, kẻ cầm gậy tang, người cầm Chiêu Hồn Phướn nhanh nhẹn lướt thẳng vào nhanh như một cơn gió.

Khi vào đến gian phòng đá, hai gã liền ngồi chễm chệ ngay trên ghế, đồng thanh nói:

- Quỷ Nô, thứ Thạch Tủy Trấp của ngươi ở đây, hôm nay đã đúng ngày giờ rỉ ra, trong ba năm nó mới rỉ ra một lần, thế tại sao ngươi không mang ra cho hai anh em ta dùng? Đàm Nguyệt Hoa nghĩ lâu nay có nghe người ta đồn đãi, bảo rằng thứ Thạch Tủy ấy là một thứ linh dược quý báu chẳng kém chi Vạn Tải Không Thanh và Thạch Trung Hoàng Tử.

Tuy thứ Thạch Tủy đó không thể sánh kịp với hai thứ linh dược vừa nói trên, nhưng nếu dùng được nửa ly đầy thì thân người sẽ trở nên nhẹ nhàng, công lực bản thân được bồi bổ thêm gấp mấy lần.

Nhưng có điều là thứ Thạch Tủy đó chỉ trong trường hợp may mắn mới gặp được nó mà thôi. Hơn nữa nó từ đá rỉ ra, nếu không dùng ngay tức khắc thì chỉ sau mấy canh giờ nó sẽ biến thành đá cứng.

Đàm Nguyệt Hoa không sao tưởng tượng nổi là trong gian phòng đá này lại có vật quý, mà người trong giới võ lâm hằng mơ ước.

Trong khi nàng còn đang nghĩ ngợi, thì lại nghe Quỷ Nô lên tiếng đáp:

- Nhị vị công tử đến thực không may, vì thứ Thạch Tủy đó đúng ra vào năm nay nó sẽ rỉ ra, nhưng vì Quỷ Nô không được biết trước nhị vị công tử sẽ đến, đồng thời vì nó là vật không thể để lâu, nên vừa rồi Quỷ Nô đã uống hết cả rồi.

Thạnh Tài hừ lên một tiếng lắc đầu nói:

- Tiểu quỷ! Ngươi muốn giở trò trước mặt anh em ta chẳng được đâu. Anh em ta hỏi ngươi để lấy Thạch Tủy, ngươi lại bảo không có. Vậy trong chốc lát đây, cha ta tới hỏi ngươi, ngươi cũng trả lời là đã dùng rồi hay sao? Quỷ Nô nói:

- Đại ân nhân cũng định tới đây nữa hay sao? Thạch Phú cười nhạt nói:

- Lẽ tất nhiên. Thôi hãy lấy Thạch Tủy ra đi nào.

Quỷ Nô cúi gằm mặt xuống nói:

- Thật sự là tôi đã dùng đi rồi, tôi làm sao lại dám giấu giếm trước mặt nhị vị công tử.

Thạnh Phú lại hừ một tiếng, bất thần vung chiếc gậy tang trong tay lên, giáng thẳng xuống chiếc bàn đá nghe một tiếng bốp, nạt rằng:

- Chỉ khéo nói bá láp. Chả lẽ anh em ta không biết ngươi từ nhỏ tới lớn đã dùng thứ Thạch Tủy ấy nhiều lần rồi, nên thân mình mới nhẹ nhàng như một con chim én, vậy ngươi có cần chi dùng thêm nữa? Sao không mau đi lấy ra cho anh em ta? Quỷ Nô đối với Mang Sơn Song Quỷ hai người hung tợn hống hách ấy, chẳng những không hề dám lên tiếng cãi lại, mà còn tỏ vẻ kiêng sợ, rụt rè, dường như hắn rất khiếp phục đối phương, qua một lúc thật lâu hắn mới ấp úng rằng:

- Sự thật... tôi đã dùng rồi...! Vừa nói hắn vừa đưa mắt liếc nhanh về phía Đàm Nguyệt Hoa đang lẩn trốn.

Lúc ấy trong lòng Đàm Nguyệt Hoa vốn còn đang ngờ vực, nên khi thấy ánh mắt của Quỷ Nô liếc về phía mình, thì trong lòng nàng bừng hiểu ra mọi lẽ.

Thì ra vừa rồi khi nàng vận nguyên điều tức xong, Quỷ Nô bưng một mâm thức ăn cho nàng dùng, có một ly nước trong xanh mà nàng tưởng là nước suối ấy, lại chính là Thạch Tủy.

Thảo nào mà nàng vừa uống ly nước ấy vào người liền cảm thấy mát rượi cả tạng phủ, thân thể lại nhẹ nhàng, dễ chịu vô cùng. Như vậy, chắc chắn thương thế của nàng sẽ được bình phục nội trong ngày hôm nay mà thôi.

Quỷ Nô bằng lòng mang Thạch Tủy cho nàng uống, thì lẽ tất nhiên hắn ta không còn đâu để đưa ra cho Mang Sơn Song Quỷ dùng nữa, hắn ta mới phải tự nhận là mình đã uống rồi và như vậy chắc chắn hắn sẽ bị hai tên ác quỷ đó hành hạ.

Đàm Nguyệt Hoa vừa suy nghĩ trong, lòng không khỏi hoang mang. Vì giữa Quỷ Nô và nàng từ trước đến nay chẳng hề quen biết nhau. Dù cho vừa rồi nàng xả thân cứu mạng hắn ta tại gian nhà đồ sộ kia, song đấy cũng chẳng phải là cái ơn to tát. Hơn nữa, trước đây hắn ta đã bám sát theo nàng để ngăn chặn không cho nàng xâm nhập vào Quỷ Cung, tỏ ra hắn đã có ý tốt đối với nàng ngay từ lúc đó.

Vậy trong một trường hợp đôi bên không quen biết, mà cũng không có bà con thân thích, thế tại sao hắn ta lại lo lắng cho nàng như vậy? Đàm Nguyệt Hoa nhìn thấy hai tên Thạnh Tài và Thạnh Phú đang tác uy tác phúc với Quỷ Nô, trong lòng hết sức bất bình. Nếu vừa rồi nàng không nghe hai tên ác quỷ đó bảo là Quỷ Thánh Thạnh Linh cũng sẽ đến nơi, thì có lẽ giờ đây nàng đã bước ra đánh cho chúng một trận rồi.

Lúc ấy Thạnh Tài bỗng đứng lên quát rằng:

- Quỷ Nô, ngươi thực không bằng lòng đem Thạch Tủy ra chăng? Quỷ Nô vội vàng cúi gầm đầu, không dám lên tiếng trả lời ra sao cả.

Liền đó ngọn Chiêu Hồn Phướn trong tay Thạnh Tài bỗng hạ thấp xuống và quét thẳng trở lên nghe một tiếng vút, nhằm tấn công thẳng về phía Quỷ Nô.

Nhưng Quỷ Nô vội vàng nương theo luồng kình phong của ngọn Chiêu Hồn Phướn phát ra phi thân bay bổng lên cao lách tránh khỏi chiêu công của Thạnh Tài.

Ngay lúc đó ngoài khung cửa có tiếng quát khẽ rằng:

- Hãy dừng tay.

Đàm Nguyệt Hoa vừa nghe tiếng quát đó, trong lòng không khỏi thầm kinh hãi.

Nàng vội vàng đưa mắt nhìn thấy một lão già ăn mặc cổ quái, diện mạo uy nghi, đang bước vào gian phòng đá. Và lão già đó không ai khác hơn là Quỷ Thánh Thạnh Linh.

Thạnh Tài nghe cha mình quát to bèn buông thỏng hai tay đứng yên không dám tấn công Quỷ Nô nữa.

Quỷ Thánh Thạnh Linh trợn mắt nhìn về phía hai hắn ta, cất giọng lạnh lùng nói:

- Từ bấy lâu nay ta đã nói cho chúng bây rõ, Quỷ Nô vì nhớ cái ơn cứu mạng của ta, nên mới cam tâm chịu làm nô bộc cho ta, chứ kỳ thực tài khinh công của nó cao cường tuyệt đỉnh, hơn nữa nó lại có cây Hỏa Huyền Cung thần diệu vô song, vậy nếu thật sự đánh nhau thì chúng bay chưa chắc là địch thủ của nó. Nhưng nó nể mặt ta nên mới không đánh lại các ngươi, thế vì lẽ gì các người gặp nó lại ra tay hiếp đáp nó như thế? Những lời răn dạy đó đã làm cho Mang Sơn Song Quỷ phải gục đầu, luôn miệng vâng dạ.

Đàm Nguyệt Hoa nghe thế trong lòng lấy làm lạ, không hiểu tại sao Quỷ Thánh Thạnh Linh lại tỏ ra là người đứng đắn đàng hoàng đến mức ấy? Quỷ Nô cúi mình nói:

- Ân nhân tuy nói vậy nhưng kỳ thực tiểu nô có khi nào dám ra tay đánh nhau với nhị vị công tử.

Quỷ Thánh Thạnh Linh bước tới thò tay vỗ nhẹ lên vai của Quỷ Nô mấy lượt nói:

- Ngươi chớ nên quá dè dặt.

Nói đến đây đôi mắt màu xanh biếc của lão ta bỗng chiếu lập lòe một thứ ánh sáng kỳ dị cất giọng nói:

- Ủa! Trong sơn động này dường như còn có một người lạ nào thì phải? Đàm Nguyệt Hoa nghe thế vội vàng thụt đầu ẩn kín, nín thở im lặng ngay.

Quỷ Nô lên tiếng đáp:

- Nào... có ai đâu? Quỷ Thánh Thạnh Linh nghiêng tai lắng nghe trong giây lát, rồi lướt người đi khắp gian phòng đá một vòng, nhẹ nhàng như gió thoảng. Kế đó lão ta lại trở về vị trí cũ đứng yên.

Thân pháp của lão ta tuy không linh động bằng Quỷ Nô, nhưng cũng hết sức cao tuyệt.

Tiếp đó, lão ta lại lên tiếng nói:

- Lạ thực! Vừa rồi không hiểu vì sao ta bỗng cảm thấy dường như có người lạ trong gian phòng này.

Đàm Nguyệt Hoa đang ẩn mình sau chiếc giường đá không khỏi thầm kêu: "Nguy hiểm thực!" Đồng thời nàng cũng hết sức khâm phục Quỷ Thánh Thạnh Linh. Lão ta tuy là một nhân vật thuộc tà phái, nhưng quả tài nghệ đúng với lời đồn đãi từ lâu. Lão ta chẳng hề trông thấy hình bóng của Nguyệt Hoa, thế mà bất thần lại có thể phát giác ra trong gian phòng đá này có một người lạ mặt đang ẩn mình. Như vậy, lẽ tất nhiên lão ta phát giác được tiếng hơi thở của nàng, và do đó cũng đủ thấy thính giác của lão ta tuyệt đỉnh đến đâu.

Quỷ Thánh lại lên tiếng hỏi:

- Quỷ Nô, gian nhà đồ sộ ấy tại sao bây giờ lại biến đổi như thế? Quỷ Nô đáp:

- Tiểu nô thực tình không biết vì nguyên do nào.

Quỷ Thánh suy nghĩ trong giây lát lại hỏi:

- Quỷ Nô, vị chủ nhân của gian nhà đồ sộ ấy đã ba bốn lượt sai người đến cửa Quỷ Cung, nói thẳng là muốn bắt ngươi đem về, vậy ngươi có biết rõ vị chủ nhân của ngôi nhà ấy là ai không? Đàm Nguyệt Hoa nghe câu hỏi đó của Quỷ Thánh, mới biết là sau khi nàng rời khỏi gian nhà đồ sộ đó thì cả khu nhà đã bị cháy thành tro bụi rồi.

Nếu bảo đấy là hỏa hoạn thì chắc chắn không thể nào cháy nhanh đến như thế. Việc ấy rất có thể là do chủ nhân đã nổi lửa đốt khắp bốn bên để thiêu rụi nó mà thôi.

Vị chủ nhân của ngôi nhà đồ sộ đó có một trình độ võ công quái dị khó lường. Nếu Đàm Nguyệt Hoa không nhờ mang hết nội lực ra chống trả lại với tiếng đàn đáng sợ của đối phương, thì có lẽ trước khi nàng thấy được diện mục của hắn là đã bị chết mất mạng tại đấy rồi.

Một nhân vật bản lãnh cao cường đến mức đó, vậy thử hỏi có ai lại dám tìm đến gây sự với hắn ta nữa? Do đó, chắc chắn khu nhà ấy đã bị thiêu hủy do lệnh của chủ nhân mà thôi.

Sở dĩ hắn ta ra lệnh thiêu hủy khu nhà đồ sộ của mình, chính là vì đám người của Đàm Nguyệt Hoa đã vô tình thâm nhập và đã phát giác được sào huyệt bí mật của hắn ta.

Nhưng qua câu hỏi của Quỷ Thánh thì Đàm Nguyệt Hoa thấy tựa hồ là hắn đã biết một phần nào về hành tung và lai lịch của vị chủ nhân ngôi nhà đồ sộ đó. Song nàng không hiểu tại sao Quỷ Nô lại biết được như vậy? Đàm Nguyệt Hoa có thể khẳng định là vị chủ nhân của ngôi nhà đồ sộ ấy chính là một nhân vật có liên quan rất chặt chẽ đến những mối đại loạn hiện nay trong võ lâm. Do đó, nàng càng chú ý nghiêng tai lắng nghe hơn.

Sau đó Quỷ Nô lên tiếng đáp:

- Tiểu nô thật sự không được biết.

Giọng nói của Quỷ Thánh có vẻ bực tức hỏi rằng:

- Ngươi thật sự không biết hay sao? Thế tại sao hắn ta cứ đến tìm ngươi mãi vậy? Quỷ Nô suy nghĩ một chốc đáp:

- Rất có thể vì hắn ta biết tiểu nô hành động lanh lẹ, lại có sở trường sưu tập những vật kỳ quái hiếm có trên đời, nên muốn bắt tiểu nô về phục vụ cho hắn cũng không biết chừng.

Quỷ Thánh Thạnh Linh cất giọng lạnh lùng cười khanh khách nói:

- Rất có thể như vậy lắm.

Qua giọng nói của lão ta, chứng tỏ lão ta không tin lời giãi bày của Quỷ Nô.

Nhưng vì lão ta là người rất biết rõ cá tính của Quỷ Nô, một khi hắn không chịu nói thì dù có cưỡng ép đến mức nào, hắn ta cũng không khi nào chịu nói thêm. Bởi thế, lão ta không hỏi chi thêm nữa, trái lại chỉ lên tiếng dặn dò rằng:

- Quỷ Nô, ngươi ở đây nếu biết được có ai định đến Quỷ Cung thì hãy cấp tốc báo ngay cho ta được rõ, không nên chậm trễ.

Quỷ Nô lên tiếng vâng lệnh. Quỷ Thánh Thạnh Linh liền đứng dậy khoát tay về phía Mang Sơn Song Quỷ nói:

- Chúng ta hãy trở về Quỷ Cung thôi.

Kế đó, Đàm Nguyệt Hoa lại nghe có tiếng cánh cửa đá chuyển động kèn kẹt và chẳng mấy chốc sau lại nghe có tiếng của Quỷ Nô nói to rằng:

- Đàm cô nương, giờ thì có thể bước ra được rồi.

Đàm Nguyệt Hoa từ phía sau chiếc giường đá nhảy ra, song trong lòng hết sức lo lắng, sắc mặt lộ vẻ kém vui. Nàng có ý định xâm nhập vào Quỷ Cung để cứu người và đinh ninh là mình sẽ hành động được tương đối dễ dàng, vì các cao thủ trong Quỷ Cung đều kéo cả đến ngọn Tiên Nhân Phong tại núi Võ Di. Do đó, mặc dù trong Quỷ Cung cạm bẫy tầng tầng lớp lớp, đâu đâu cũng nguy hiểm khó lường, nhưng nếu không có số người của Quỷ Thánh ở nhà thì nàng vẫn có nhiều hy vọng hành động thành công hơn.

Thế mà giờ đây Quỷ Thánh Thạnh Linh đã trở về Quỷ Cung và tất cả số cao thủ trong Quỷ Cung cũng đang ùn ùn kéo hết về đây. Nếu nàng vẫn quyết tâm xâm nhập vào Quỷ Cung để tiến hành mọi việc thì quả là một chuyện nguy hiểm không thể lường.

Nhưng khổ nỗi Đàm Nguyệt Hoa đã nhận lời với người ta rồi, mặc dù nàng biết khả năng của mình không đủ, song vì đã lỡ cưỡi lên lưng cọp rồi, bây giờ không thể nào tuột xuống được nữa.

Quỷ Nô đóng kín cánh cửa đá rồi hỷ hả nói:

- Đàm cô nương, bọn họ đã đi hết rồi.

Hắn ta cười tít toát nên trông khuôn mặt lại càng xấu xí vô cùng. Lúc ấy, tuy trong lòng Đàm Nguyệt Hoa đang buồn phiền nghĩ ngợi, nhưng thấy thế cũng phải phì cười.

Sau đó nàng ta lại lên tiếng than dài nói:

- Quỷ Nô, ngươi đối xử tốt với ta như thế khiến ta vô cùng cảm kích. Ngươi đã biếu cho ta dùng Thạch Tủy, vậy có lẽ thương thế của ta sẽ hoàn toàn bình phục nội trong ngày nay mà thôi. Như vậy cũng chẳng còn bao lâu nữa chúng ta sẽ phải chia tay ai đi đường nấy rồi.

[mất hai trang ## và ##]... Quỷ Thánh Thạnh Linh và cũng chớ nên tự xưng danh hiệu là Quỷ Nô nữa.

Trên mặt của Quỷ Nô thoáng hiện vẻ tươi cười, nhưng liền đó lại cất tiếng than rằng:

- Đàm cô nương, mấy năm gần đây tuy tôi được biết người ân nhân của tôi có nhiều hành động không chính đáng. Nhưng khổ nỗi vì ông ấy là một đại ân nhân của tôi, nên tôi không làm sao không dính dấp đến ông ta được. Đồng thời, tôi cũng không thể sửa đổi danh hiệu được.

Đàm Nguyệt Hoa tự nghĩ trước khi thương thế của mình được hoàn toàn bình phục, tất không thể nào mạo hiểm xâm nhập vào Quỷ Cung. Vậy tại sao mình không nhân thời gian này dưỡng thương và hỏi thăm về thân thế Quỷ Nô cho biết.

Hơn nữa, qua câu hỏi vừa rồi của Quỷ Thánh thạnh Linh chứng tỏ Quỷ Nô là kẻ biết được ít nhiều về lai lịch của chủ nhân căn nhà đồ sộ kia, vậy nếu mình tìm hiểu được ít nhiều về nhân vật đó cũng chẳng phải là vô ích.

Bởi thế Đàm Nguyệt Hoa bèn bước tới một chiếc ghế đá, ngồi xuống nói:

- Quỷ Nô, hiện giờ chúng ta thành bằng hữu, vậy ngươi có thể nói cho ta biết về thân thế của ngươi được không? Quỷ Nô nghe thế thì lộ vẻ mừng rỡ cất tiếng cười to, nhảy bổng lên khoảng không đến gần một trượng, cười nói:

- Đàm cô nương, cô... cô bảo tôi cũng có tư cách làm một người bạn với cô chăng? Đàm Nguyệt Hoa cười đáp:

- Chúng ta đều là người trong võ lâm, vậy tại sao lại không có tư cách làm bạn với nhau? Đôi mắt của Quỷ Nô lại càng sáng rực, hắn tung tăng khắp gian phòng đá, thân mình hắn ta trông nhẹ nhàng như một làn khói mỏng. Qua một lúc thật lâu, tình cảm trong lòng hắn mới lần lắng dịu trở xuống.

Hắn đưa chân bước đến cạnh Đàm Nguyệt Hoa, ngồi yên xuống nhìn thẳng vào nàng một Chương lâu rồi lên tiếng:

- Đàm cô nương, cô thực là một người tốt.

Quỷ Nô từ trước đến nay vì tự biết diện mục mình quá xấu xí, nên trong lòng lúc nào cũng có tự ti mặc cảm, ít khi muốn để cho người chung quanh thấy rõ được mặt thật.

Trong khi đó, Nguyệt Hoa lại là một cô gái xinh như hoa, đẹp như ngọc và nếu đem diện mạo của hai người để so sánh thì thực chênh lệch nhau một trời một vực.

Giờ đây, Quỷ Nô trông thấy thái độ của Đàm Nguyệt Hoa hoàn toàn không để ý đến diện mạo xấu xí của mình, hơn nữa nàng lại bảo giữa đôi bên trở thành bạn hữu của nhau khiến Quỷ Nô vui mừng không tả xiết! Cùng với sự vui mừng đó, hắn ta lại còn có một sự cảm kích thầm kín trong lòng chắc chắn không ai có thể lãnh hội nổi tình cảm đó của hắn ta cả.

Vì kể từ khi Quỷ Nô còn nhỏ cho đến khi khôn lớn, đây là lần thứ nhất mà hắn ta được một người đối xử bình đẳng với hắn ta, xem hắn ta là một người bằng hữu.

Việc đó đối với Quỷ Nô thực quý báu hơn tất cả mọi vật trên đời này.

Đàm Nguyệt Hoa trông thấy Quỷ Nô vui mừng, liền cười cười nói:

- Việc đó chẳng có chi quan hệ cả. Quỷ Nô, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Quỷ Nô nghe thế liền cúi mặt xuống tựa hồ hắn rất thẹn thuồng, hắn nói nho nhỏ:

- Tôi năm nay hai mươi hai tuổi, nhưng chẳng biết được cái chi cả.

Đàm Nguyệt Hoa cười nói:

- Ngươi lại nói thế nữa. Trong võ lâm hiện nay tên tuổi của ngươi đã nổi như cồn, vậy hà tất phải tỏ ra khiêm tốn tới mức đó? Quỷ Nô há hốc mồm, cười ngặt nghẽo một lúc rồi lên tiếng:

- Kể từ lúc tôi có sự hiểu biết đến giờ thì vẫn ở mãi trong động đá này. Ngoài tôi ra chỉ còn có một bộ xương khô nữa mà thôi.

Đàm Nguyệt Hoa kinh hãi hỏi:

- Một bộ xương khô? Quỷ Nô gật đầu:

- Đúng thế...! Theo sự phán đoán của tôi thì bộ xương khô ấy chắc chắn là một thân nhân của tôi đó. Trước đây có lẽ người ấy đã đem tôi đến gian phòng đá này rồi chết đi bỏ lại tôi một mình trơ trọi.

Đàm Nguyệt Hoa kinh ngạc:

- Nếu thế thì ngươi ăn thức chi để lớn lên? Quỷ Nô cười tự nhiên đáp:

- Trong những năm đầu tiên tôi không làm sao nhớ rõ được nữa, song chắc chắn là tôi không có ăn thứ chi, ngoài uống Thạch Tủy từ trong một cái vú đá nhỏ rỉ ra. Thạch Tủy tuy rất ít nhưng tôi dùng mãi vẫn không khi nào cạn, bảy tám năm gần đây nguồn Thạch Tủy mới dừng chảy liên tục như trước, phải đợi đến ba năm nó mới rỉ ra một lần.

Đàm Nguyệt Hoa gật đầu nói:

- Nếu thế thì ta thật là may mắn, trong dịp đến đây lại được uống Thạch Tủy.

Quỷ Nô mỉm cười, nói tiếp rằng:

- Khi tôi được mười tuổi thì mới có đủ sức mạnh để mở toang cánh cửa đá này ra. Tôi dùng chiếc Hỏa Huyền Cung đi săn bắn kiếm thú rừng về ăn thịt, chiếc cung ấy trước đó được bộ xương khô kia nắm chặt trong tay. Hơn nữa vì ngay từ lúc nhỏ tôi chẳng hề ăn thức chi ngoài dùng Thạch Tủy để lớn dần nên cơ thể nhẹ nhàng, hành động nhanh nhẹn khó ai có thể phát hiện được.

Đàm Nguyệt Hoa nói:

- Nếu vậy Quỷ Thánh Thạch Linh tại sao lại trở thành một người ân nhân cứu mạng của ngươi? Quỷ Nô đáp:

- Cuộc sống của tôi đã trôi qua một cách bình thản như vừa nói và kéo dài được độ sáu bảy năm. Suốt trong thời gian đó tôi chỉ mang cung tên đi săn bắn thú rừng, lúc trông thấy có người lạ đến là tôi vội vàng tìm nơi để lẩn trốn ngay. Nhưng cách đây bốn năm, chẳng hiểu vì lẽ gì tôi lại thấy can đảm hơn nên đã rời đi xa và đã phát giác được một ngôi nhà đồ sộ...

Đàm Nguyệt Hoa nghe đến đây không khỏi giật mình hỏi:

- Một ngôi nhà đồ sộ? Nếu thế có phải ngôi nhà mà chúng ta đã vào trú mưa ngày hôm qua chăng? Quỷ Nô gật đầu đáp:

- Chính là ngôi nhà đó.

Đàm Nguyệt Hoa vội vàng hỏi tiếp:

- Ngươi đã thấy được chi trong gian nhà đó hãy mau nói cho ta nghe nào? Quỷ Nô đưa mắt nhìn qua Nguyệt Hoa mấp máy đôi môi như muốn nói chi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Qua một lúc thật lâu hắn ta mới lên tiếng:

- Đàm cô nương, nếu không nói ra thì không được hay sao? Đàm Nguyệt Hoa cất giọng quả quyết như dao chém sắt, đáp rằng:

- Không thể không nói được.

Quỷ Nô lộ sắc mặt kinh dị hỏi:

- Tại sao lại thế? Đàm Nguyệt Hoa bèn đem việc Phi Hổ Lữ Đằng Không ở thành Nam Xương nhận áp tải một món hàng hết sức quái dị, đến những biến động gần đây trong võ lâm, cùng một cuộc họp mặt mà mãi đến giờ phút này vẫn chưa được biết kết quả ra sao? Nhất nhất đều nói lại tỉ mỉ cho Quỷ Nô nghe.

Quỷ Nô nghe xong nói:

- Nếu thế thì tôi phải nói việc này. Thật ra tôi không hề muốn nhắc lại việc ấy nữa.

Ngày hôm đó, khi tôi tiến tới trước cửa của khu nhà đồ sộ ấy và đưa mắt quan sát mọi nơi.

Vì lòng hiếu kỳ nên tôi lẻn vượt qua tường rào, tiến thẳng vào trong. Nhưng tôi mới vừa xâm nhập đến khu vườn thì bất thần nghe có một tiếng gào thảm thiết vang lên. Hơn nữa, tiếng gào thảm thiết đó...

Quỷ Nô nói đến đây thì lắc đầu liên tiếp mấy cái, sắc mặt lộ vẻ kinh hoàng nói tiếp:

- Từ đó cho đến nay tôi hãy còn nhớ thực rõ tiếng gào thảm khốc đó đã vang lên từ gian đại sảnh khiến tôi phải đứng sửng sờ một lúc thực lâu mới tiếp tục phi thân lẻn vào đấy để xem qua. Tôi thấy nơi đó có một người khắp châu thân dính đầy máu tươi đang đứng giữa gian đại sảnh...

- Song tại gian đại sảnh ấy còn có chi nữa không?

- Dĩ nhiên còn có một số người nữa đang nằm sóng sượt trên mặt đất.

Đàm Nguyệt Hoa vội ngắt lời hỏi:

- Số người nằm trên mặt ấy gồm có tất cả bao nhiêu? Họ là những nhân vật nào? Quỷ Nô đáp:

- Tất cả có năm người, nhưng lúc đó tôi không nhìn rõ lắm. Song có điều tôi biết chắc là năm người đó đều bị thương trầm trọng, khắp người bê bết máu tươi, tôi không trông rõ được diện mạo của họ, tôi chỉ thấy người đang đứng tại gian đại sảnh có đôi mắt chiếu ngời ánh sáng hung tợn nhìn chòng chọc vào năm người kia và qua một lúc sau, bất thần ngửa mặt lên trời cười to khanh khách. Lúc bấy giờ tôi cảm thấy hết sức sợ hãi, và không còn đủ can đảm nhìn khung cảnh hãi hùng ấy nữa. Nhưng bất thần lúc đó tôi lại được thấy một vật đã khiến tôi phải nán lại rình xem mọi việc xảy ra...

Đàm Nguyệt Hoa càng nghe càng lấy làm hứng thú. Vì nàng cảm thấy người đàn ông đang ngửa mặt cười ấy, rất có thể là gã ma đầu hiện đang gây rối trong võ lâm.

Bởi thế, nàng hối hả hỏi:

- Thế ngươi đã thấy vật chi? Quỷ Nô đưa mắt nhìn thẳng vào Đàm Nguyệt Hoa rồi quay người lướt đi nhanh như gió đến sát một chiếc nghế đá, cúi người xuống lấy ra một cái hộp gỗ vuông dài lên. Kế đó, hắn ta lại nhanh nhẹn lướt sát đến bên cạnh Đàm Nguyệt Hoa, trao cho nàng xem chiếc hộp gỗ ấy.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-49)


<