Vay nóng Tima

Truyện:Loạn thế phong vân – Phượng tường Tam quốc - Hồi 182

Loạn thế phong vân – Phượng tường Tam quốc
Trọn bộ 250 hồi
Hồi 182: Bất Ngờ Gặp Gỡ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-250)

Siêu sale Lazada

Sĩ tử Kinh châu đóng vai trò quan trọng trong sự cai trị của Tào Tháo ở đây sau này, ngoài ra còn có một loại người nữa cũng quan trọng không kém, chính là sơn dân tộc thiểu số ở Kinh châu. Sản vật ở Kinh châu có thể kém hơn Dương châu một chút, nhưng khoáng sản, dược liệu chỉ hơn chứ không kém. Trên đất Giang Đông, Sơn Việt cùng Tôn Sách đánh nhau long trời lở đất, nhưng Lưu Biểu đối với sơn dân dị tộc lại dùng chính sách yên dân. Đương nhiên, số lượng sơn dân ở đây không nhiều như người Sơn Việt, hơn nữa quan hệ giữa các tộc lại rất phức tạp, không phải bất đắc dĩ sẽ không liên kết đối kháng người thống trị. Nguyên nhân các thế hệ cai trị Kinh châu không muốn so đo với bọn họ ta cũng biết, vì đại đa số khoáng sản, dược liệu, gỗ đều do các tộc ít người này nắm giữ, dù sao sản xuất thổ sản chính là kế sách sinh tồn của họ.

Trong tình huống này, là một thương nhân chuyên buôn bán nguyên liệu và dược phẩm, tất nhiên phải giao thiệp với thủ lĩnh các dị tộc. Mỗi lần tới Kinh châu, ta đều tới gặp một hoặc vài đầu mục sơn dân, trong mấy năm qua, ta đã lần lượt đi hết tất cả các ngọn núi trong chu vi ba trăm dặm quanh thành Tương Dương, gặp mặt tất cả các đầu mục, thiết lập giao tình. Mục đích đầu tiên đương nhiên là thu mua dược liệu quý hiếm, dần dần bắt đầu trao đổi một số mặt hàng phạm pháp, đôi bên cùng có lợi. Ta luôn luôn giữ chữ tín, tài vật không chỉ cung cấp kịp thời, hơn nữa giá tiền rất cao, lễ vật cũng toàn hàng xa xỉ. Hơn nữa ta đại triển y thuật ở chỗ bạn họ, đối với tất cả từ trên xuống dưới đều nhiệt tình, đám tiểu nhị của ta cũng vậy, không xem thường, cũng không sỉ nhục bọn họ. Ta lại hạ lệnh, chỉ cần những sơn dân này xuống núi gặp khó khăn, đều có thể tới dược điếm Đức Tường tìm giúp đỡ. Bởi vậy, mấy năm trôi qua, giao tình giữa sơn dân dị tộc ở Kinh châu và ta đã không đơn thuần là việc làm ăn, mà là bằng hữu, tất nhiên ta chính là khách quý của tất cả các thủ lĩnh dị tộc lớn nhỏ trong vùng.

Thường xuyên ra vào địa bàn sơn dân, muốn về Tương Dương phải đi qua Kinh sơn. Lần đầu đi qua Kinh sơn, trong lòng ta đã ghi nhớ nơi này, đó là thánh địa trong lòng ta, là nơi trú ngụ của thần tiên. Nghĩ cũng không ra Vũ ca ca xây Mai Hoa sơn trang với hình dáng gì, cũng nghĩ không ra bảy ngôi mộ nằm sát cạnh nhau trông thế nào, nhưng cứ nghĩ tới lại thấy đau lòng. Lúc ta lấy được dũng khí tìm tới khe núi bí ẩn nơi Vũ ca ca có lẽ đã dựng Mai Hoa sơn trang, đập vào mắt là gần trăm gốc mai tập trung thành một khoảng lớn. Lúc ta tới đó, vừa đầu tháng chạp, trong rừng mai đã có hoa nở, mùi hương đẹp đẽ và tĩnh mịch tỏa ra bốn phía, phảng phất như lời mời gọi lặng lẽ; những đóa hồng mai, lục mai nụ hoa nở rộ, khẽ run run, nửa xấu hổ nửa hờn dỗi, giống như trách cứ ta đã tới quá muộn. Khu rừng mai này, lập tức đã chiếm được lòng ta, một loại khí tức thanh khiết lập tức ôm lấy ta, khiến lòng ta ngập tràn cảm giác bình thản, ấm áp.

Sau khi rời núi, ta lập tức dặn Ngưu lão ở trong rừng mai dựng một căn nhà nhỏ. Sau này mỗi lần tới Kinh châu, ta đều về đây ở vài ngày, tránh xa tất cả mọi người, buông xuống mọi ngụy trang, hoàn toàn thả lỏng chính mình. Căn nhà ở đây cũng trở thành căn cứ bí mật của ta, xây dựng nơi này, mua gia nhân đưa tới đây, đều do ta lựa chọn, người bên cạnh ta không hề biết. Người nơi này có ba nữ sáu nam, đều là người bị bọn buôn người vứt bỏ do bệnh tật được ta cứu về. Loạn thế gây ra tình cảnh hỗn loạn, rất đông người phải bỏ nhà đi tha hương, khiến bọn buôn người có cơ hội càng ngày càng ngông cuồng ngang ngược. Đây là chuyện một mình ta dốc sức cũng không thể giải quyết, chỉ có thể hết sức cứu được ai thì cứu. Ta đặt lại tên cho bọn họ, muốn bọn họ đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ. Một là chỗ này cần người, hai là muốn bọn họ được giải thoát khỏi những bi kịch trước kia.

Người duy nhất biết lai lịch của ta là quản gia Ngưu lão, là năm đó ta đi tìm Từ Thứ, cứu được từ đống người chết bên đường. Lòng trung thành của lão khiến ta rất yên tâm, Lúc ở chỗ này, ta khôi phục lại thân phận nữ nhi, bởi vậy người ở đây ngoại trừ Ngưu lão, đều chỉ biết ta là nữ chủ nhân của bọn họ, vì nguyên nhân sức khỏe, thường cách một thời gian mới tới đây nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày. Ngưu lão lần đầu tiên thấy hình dáng của ta cũng bất ngờ, sau đó luôn ngậm chặt miệng. Với lão mà nói, ta là nam hay nữ không quan trọng, quan trọng là, ta là ân nhân cứu mạng của lão, huống chi ta để lão ở đây, chính là tin tưởng vô hạn, chỉ bằng hai điểm này, đủ cho lão dám chết vì ta. Ta cũng chính vì rất vừa ý lão, vừa ý với lòng trung thành của lão mới dám dùng.

Lần này đến Kinh châu, mỗi tháng ta đều đến Mai hoa tiểu cư ở vài ngày, thuận tiện tới suối nước nóng cách đó không xa điều dưỡng thân thể. Suối nước nóng ở đây nằm ngay sau rừng mai, giống như một mặt gương đồng trơn bóng khảm vào khe núi, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nhàn nhạt như có sương khói bao quanh, xa xa như mây mù bay lượn, nhìn như chốn tiên cảnh. Xung quanh cỏ xanh mọc đầy một mảnh sắc xanh nhạt, mới mẻ mà ướt át, kéo dài tới tận bên bờ suối. Mấy tảng đá hình thù kỳ lạ, tình cờ rải rác các nơi, vô ý mà xen lẫn vào nhau hết sức thú vị, thỉnh thoảng có một dòng nước chảy qua, giống như tinh linh chơi đùa bên tảng đá.

Suối nước nóng này không lớn, nó nằm gọn bên trong sơn tuyền, xung quanh còn rải rác mấy con suối khác lớn nhỏ không đều nhau. Nói cũng thật kỳ lạ, nước nơi này luôn ấm áp, mùa hè độ ấm không cao, mùa đông đôi khi rất nóng, đôi khi lại ấm áp, ta thích nhất tới đây vào buổi sáng, bất kỳ mỏi mệt hay bất an đều sẽ biến mất. Lại nói, hơn mười năm giả nam trang, khiến thân thể ta ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, đặc biệt là làn da. Bởi vậy đến nơi đây, rửa sạch khuôn mặt, dùng một ít dược vật dưỡng da, đặc biệt ngâm suối nước nóng vào buổi sáng, cảm giác thật sự rất thư thái.

Mùa xuân tháng ba thời tiết đẹp vô cùng, rừng mai đã là xuân xanh mơn mởn, vô số loài hoa không biết tên quanh sơn tuyền nở rộ. Buổi trưa hôm đó trời bỗng mưa to, khiến không khí được thanh tẩy càng thêm tươi mát, mùi hoa nhàn nhạt, hương cỏ xanh ngọt ngào khiến người thêm say lòng, dòng suối quanh năm mịt mờ hơi nước sương mù lại càng mờ mịt, khiến nơi này thoạt nhìn như nơi ở của thần tiên. Sau giờ ngọ, ta tới suối nước nóng hưởng thụ mùi vị đẹp đẽ này. Ngâm mình trong suối, thả lỏng thân thể phiêu du dưới nước, ta có chút thỏa mãn nhìn bóng mình trên mặt gương: gấm Tứ Xuyên màu đỏ bao lấy thân thể, bên ngoài là một tầng lụa mỏng vàng nhạt lung lay; hai bàn tay đặt ngang trước ngực trải qua gần nửa năm ngâm thuốc đã không còn thô ráp như ban đầu. Da thịt hé lộ dưới tầng lụa mỏng, giống như tuyết trắng trong suốt; một đôi chân trắng nõn vắt lên cùng một chỗ, lưu động theo dòng suối, chậm rãi lúc lên lúc xuống. Nhưng những vết sẹo trên người làm thế nào cũng không xóa được hết, khiến cho ta có chút tiếc nuối.

Đám Hiểu Xuân đang vui đùa ầm ĩ xung quanh, tuổi các nàng cũng không lớn, lại đã trải qua thảm kịch nhà tan cửa nát, bị lừa gạt bán qua bán lại vô cùng khổ cực, nên đặc biệt trân trọng cuộc sống hạnh phúc ta đem tới cho mình. Thấy các nàng đã thoát khỏi cơn ác mộng kia, ta cũng rất vui mừng, đợi qua vài năm nữa sau khi chúng ta chiếm được Kinh châu, ta sẽ an bài thật tốt cuộc sống của các nàng.

Hiểu Xuân thấy ta mỉm cười nhìn các nàng, nàng bơi lại, nhẹ nhàng giúp ta chải vuốt làn tóc phiêu tán trong nước: "Chủ tử, người đẹp quá, giống như thần tiên vậy."

Ta mỉm cười, đối với việc các nàng vừa rửa mặt chải đầu cho mình vừa than thở cũng đã quen: "Lại nữa rồi, các ngươi không phiền, ta nghe cũng thấy phiền."

"Chủ tử vốn xinh đẹp mà!"

Ta cười nhạt: "Đó là các ngươi ít kiến thức. Nếu các ngươi gặp phu nhân của Giang Đông Ngô hầu Tôn Bá Phù cùng Chu Công Cẩn, mới biết thế nào là đẹp. Ôi, các nàng mới thật là đẹp..." Trong lòng có chút buồn bã ảm đạm lướt qua.

Hiểu Xuân nhẹ tay dịu dàng: "Chúng em chưa từng gặp, vậy không tính. Không biết hạng người nào mới xứng đôi với chủ tử đây!"

Ta trở tay khẽ đánh nàng: "Nha đầu này. Bình thường đều do ta làm hư các ngươi, loại chuyện này do các ngươi làm chủ được sao? Ta nói bao nhiêu lần rồi, chuyện riêng của ta, các ngươi đừng nghĩ cũng đừng hỏi. Thế nào? Không nhớ sao?"

Hiểu Xuân le lưỡi: "Không dám, chủ tử, vết sẹo trên vai người đã nhạt đi nhiều."

Ta cười cười, kéo lụa mỏng che bờ vai lại: "Ừ. Hiểu Xuân, bắt các ngươi ở lại chỗ không người này, các ngươi có quen không? Nếu buồn chán, bảo Ngưu lão đưa các ngươi rời núi chơi một chút."

Hiểu Xuân nhìn đám tỷ muội đang vây lại cười nói: "Chúng em không muốn đi thì có! Bên ngoài đều là người xấu, chỉ có chủ nhân đối xử tốt với chúng em. Các tỉ muội nói có đúng không?" Giáng Tuyết và Phong Hà đều gật đầu.

Ta lắc đầu, nhắm hai mắt lại, không hiểu sao lại nghĩ tới Dị. Người như vậy, ánh mắt trong suốt như vậy, khí chất vân đạm phong thanh như vậy, sao lại làm sát thủ? Hắn mới chỉ nghe nói về ta, đã đem hài tử phó thác cho ta, đó là loại tin tưởng thế nào. Có đôi khi ta nghĩ, nếu ta chết trong tay hắn, hắn sẽ làm gì? Thu lượm hài cốt hay giúp ta chiếu cố người nhà? Thế gian này luôn có những chuyện bất đắc dĩ như vậy.

Cũng đang bất đắc dĩ còn có Lưu Kỳ, sau khi trở về, nên hiến kế để Lưu Kỳ đi Giang Hạ "tránh họa". Phía Giang Hạ, từ sau khi Vương Uy, Văn Sính rút quân về, vẫn thỉnh cầu Lưu Biểu cử Thái thú mới, bọn họ cũng sợ Giang Đông tiến quân lần nữa. Nhưng lựa chọn Thái thú cho Giang Hạ, có liên hệ chặt chẽ với nội bộ Kinh châu, Lưu Biểu mãi không thể ra quyết định. Trong nửa năm qua, tình cảnh Lưu Biểu càng lúc càng khó khăn, ngay trước khi ta tới, Lưu Kỳ còn bị Lưu Biểu gọi vào dạy dỗ mắng mỏ một trận, hình như Thái phu nhân lại thổi gió bên gối với Lưu Biểu gì đó, Lưu Kỳ tức giận lại say lớn ba ngày.

Vẫn là Sĩ Tiếp ở Giao Châu thông minh, không đắc tội ai, trong loạn thế vẫn vững vàng bảo vệ chính mình, bảo vệ Giao Châu. Tào Tháo đã nhận được lời hứa trọn đời trung lập của Sĩ Tiếp chưa? Ông ta nhận được lời hứa này hẳn sẽ vô cùng cao hứng, dù sao nếu Giao Châu giữ thế trung lập, đối với việc chúng ta đánh Giang Đông và Ích châu đã ít đi một việc phiền toái. Về yêu cầu của Sĩ Tiếp không đụng chạm tới địa vị của hắn ở Giao Châu, hoàn toàn có thể đồng ý. Đừng nói trong loạn thế tốt nhất nên giữ nguyên người chủ quản một vùng đất, cho dù vào lúc thiên hạ thống nhất, cũng hết sức tránh xảy ra biến động, như vậy mới có lợi cho việc ổn định nhân tâm.

Đám Hiểu Xuân thấy ta nhắm mắt, biết ta cần nghỉ ngơi không dám quấy rầy nữa, lần lượt lên bờ tránh đi. Ta nhàn nhã chìm trong nước, không nhìn thấy ngọn núi vốn thiếu bước chân người, lại xuất hiện hai thân ảnh. Lúc bọn họ từ xa nhìn thấy suối nước, đều hưng phấn nhìn nhau, nhanh chân bước lại gần. Chưa tới nơi, hai người đều giật mình thấy trong làn sương mùi lượn lờ trên mặt suối, có một bóng dáng màu đỏ lơ lửng nổi lên.

Đến lúc tới gần, bọn họ mới nhìn rõ, người trong nước là một nữ tử. Phút chốc hai người đều cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng nữ tử trong nước lại không có chút phản ứng. Nhìn một lúc, người thanh niên vốn đã định quay đầu tránh đi sắc mặt chợt ngưng trọng, bắt đầu cẩn thận quan sát người trong nước. Chỉ thấy vóc dáng nàng giữa lớp tơ lụa thân hình thon dài nhẹ nhàng; dung nhan xinh đẹp, lông mày cong cong như vầng trăng, đôi mắt phía dưới nhắm chặt, chỉ có làn mi dài run nhè nhẹ; sống mũi cao vút, đôi môi đỏ mọng, dịu dàng khả ái. Trong sương mù mờ mịt vây quanh, một nửa thân thể nữ tử chìm trong nước, hai tay đặt trước ngực, tóc đen xõa tung, người phiêu du trên mặt nước, vừa động vừa bất động.

Ban đầu còn tò mò và hâm mộ, trong tình huống biến đổi có chút kỳ dị, hài tử mặc trang phục thư đồng nhìn người trong nước bắt đầu run rẩy: "Công, công tử, đó là... Đó là..."

Người thanh niên lại quan sát một chút nữa, người trong nước vẫn không hề cử động, hắn nhíu mày, đi tới bên mép nước. Thư đồng lập tức túm lấy vạt áo hắn: "Công tử, đừng. Đó là người chết!"

Người thanh niên kia lắc đầu: "Cũng không thể để nàng cứ vậy trong nước. Vớt lên rồi tính tiếp."

Hàm răng tên thư đồng va lập cập: "Công, công tử, đẹp như vậy, không giống người, lỡ, lỡ không phải người chết, mà là yêu quái, chuyên dụ dỗ..."

Người thanh niên dừng bước, suy nghĩ một chút rồi thở dài: "Chẳng lẽ thật sự là yêu tinh? Có yêu tinh đẹp như vậy sao?"

Tiểu thư đồng gật mạnh: "Có, nhất định có. Công tử, lão nhân gia nói, trong núi có nhiều yêu quái biến thành mỹ nữ ăn thịt người. Trưa nay đột nhiên mưa lớn con đã thấy không ổn, chẳng lẽ... Do nó làm ra? Công tử, đừng nên qua đó tốt hơn, chúng ta đi nhanh lên."

Người thanh niên nhìn người trong nước, thật sự không kìm nén được lòng hiếu kỳ, nói với tiểu thư đồng: "Chẳng lẽ thấy rồi lại mặc kệ? Nếu như là người chết, cũng nên đem chôn cất." Rồi đẩy tay tiểu thư đồng ra, lập tức xuống nước.

Ta ở trong nước đang chuẩn bị thong thả nghỉ ngơi một chút, nghe có tiếng bước chân ta cũng không để ý, tưởng Hiểu Xuân các nàng. Ai ngờ, tiếng bước chân dừng một hồi lâu, lại có tiếng nam tử nói chuyện. Ban đầu ta cũng định nhanh chóng đứng dậy, nhưng nghe được bọn họ thảo luận chuyện ta là người chết hay yêu tinh, trong bụng bật cười. Lúc trước, đám Hiểu Xuân khi thấy ta trôi trên mặt nước, cũng tưởng ta chết đuối, sợ tới mức khóc lớn một hồi, hai người này rõ ràng bị ta hù sợ.

Cười thầm trong lòng, ta lại cố tình trêu đùa, quyết định ổn định chính mình, hô hấp chậm lại, duy trì tư thế nằm yên không nhúc nhích. Nghĩ thầm chẳng qua là người qua đường, bọn họ sợ sẽ bỏ đi, miễn cho mọi người xấu hổ, để bọn họ đồn ra ngoài nơi này có yêu tinh ẩn nấp với ta càng tốt. Lại không ngờ, họ không bỏ đi như ta nghĩ, lại tõm một tiếng, có người nhảy vào nước. Ngay sau đó là tiếng thét kinh thiên động địa: "Công tử, đừng, mau trở lại."

Ồ? Thật sự dám xuống sao? Ta giật mình, không thể duy trì thân hình bất động trên nước nữa, mở to mắt nhìn, lại thấy một người đang cố sức bơi lại phía ta. Ta sao có thể để hắn vớt lên bờ, đã tới mức này, đành gấp rút chân đạp tay vung bơi ra ngoài tránh người đang tới.

Cử động của ta lại làm hai người vô cùng sợ hãi, tiểu thư đồng trên bờ hét to một tiếng rồi ngã phịch xuống đất. Người thanh niên dưới nước ngẩn người, nửa ngày mới nói được một câu: "Ngươi, ngươi còn sống?"

Ta bật cười khanh khách, nhẹ nhàng thư giãn thân thể, vươn người bơi về bờ, vừa quay đầu tạt nước vào người kia nghịch ngợm cười: "Ta không phải người chết, chỉ là một con khỉ mặt xanh."

Đợi ta bơi về tới bờ, quay đầu nhìn lại, người kia còn đang ở trong nước hất đầu, giống như không thể tin nổi vào mắt mình. Còn tiểu thư đồng thấy ta lên bờ, bị ta hù sợ tới mức té lùi từng bước về phía sau, giống như ta là một yêu tinh trong núi muốn ăn thịt hắn vậy, khiến ta càng không thể ngừng cười.

Một lát sau, người trong nước chậm rãi bơi lên bờ, tiểu đồng lập tức trốn ra sau hắn, không ngớt lời gọi Thái thượng lão quân linh tinh. Tính trẻ con của ta nổi lên, cố ý nhe răng trợn mắt dọa hắn: "Người nơi nào tới, dám phá đám thanh tĩnh của bản cô nương."

Tiểu đồng thật sự bị ta dọa, kêu lên oai oái. Người thanh niên kia vội che miệng hắn, cười khổ nói với ta: "Bất kể cô nương là tiên hay phàm, đừng dọa đứa nhỏ này nữa được không?"

Ta nín cười nửa ngày cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Nghe hắn nói vậy nén cười hỏi: "Lá gan của ngươi lớn thật, lại không sợ ta, sao ngươi biết ta không phải khỉ mặt xanh yêu quái mà lại là tiên hay phàm? Chẳng lẽ ta không phải yêu quái sao? Ngươi không sợ ta ăn thịt các ngươi?"

Tiểu đồng kia nghe một chữ ăn, sợ tới mức ngồi sụp xuống đất rên rỉ. Người thanh niên nhìn ta trả lời: "Thánh nhân từng nói, thế gian vạn vật có thiện mỹ, ác giả. Người xinh đẹp tất nhiên không hại người, kẻ lòng dạ ác độc hại người, sao có dung nhan mỹ lệ như vậy được? Cô nương gương mặt như thiên tiên, dù không phải phàm nhân, chắc cũng là tiên tử trên trời xuống đây du ngoạn."

Ồ, công phu vỗ mông ngựa thật giỏi, lợi hại hơn cả ta. Ta cười nói: "Ngươi nói ta thế, rốt cuộc là khen thật lòng hay lo lắng ta là yêu quái sẽ ăn thịt ngươi? Trước tiên nịnh nọt ta, sau đó cầu ta tha cho con đường sống ư?"

Thanh niên kia cũng không phủ nhận lời ta nói, mà đứng đắn trả lời: "Cứ theo cô nương nghĩ thôi. Phương pháp này cũng không phải là phi quân tử."

Ta cười: "Có ý tứ. Nếu công tử đã nói rõ, ta còn trêu các ngươi không phải thành tiểu nhân sao? Được rồi, tiểu gia hỏa, ta có nói ta là người bình thường, ngươi cũng không tin. Cho nên chỉ nói, ta sẽ không ăn ngươi, cũng không hại ngươi. Ngươi không cần sợ như vậy chứ?"

Tiểu đồng run run trả lời: "Thật sao? Ngươi là người thường? Không gạt ta chứ?"

Ta còn chưa trả lời, Hiểu Xuân các nàng đã trở về, mỗi người đều cầm một bó hoa hái trong núi. Đột nhiên nhìn thấy hai người lạ đứng trước mặt ta, các nàng đều chấn động, vội vọt tới. Hiểu Xuân bảo vệ trước mặt ta, cảnh giác đánh giá người thanh niên. Còn tiểu đồng lúc Hiểu Xuân các nàng xuất hiện, lại bắt đầu run.

Thanh niên kia thấy Hiểu Xuân các nàng, cười khổ một cái, thi lễ với ta: "Cô nương nếu không còn trách chúng ta vô tình mạo phạm, tại hạ xin cáo từ."

Tiểu đồng nghe hắn nói vậy, nắm chặt bọc đồ trong tay, bắt đầu lui bước về sau, chỉ đợi ta nói một câu sẽ lập tức bỏ chạy. Thấy bộ dáng sợ hãi của hắn, ta xì một tiếng lại bật cười, nói với người thanh niên: "Là các ngươi không đi, ta cũng không nói không tha cho các ngươi." Hai người đều thở phào nhẹ nhõm, thật sự xoay người định đi.

Ta đảo mắt cười nói tiếp: "Nhưng ta cũng không nói các ngươi có thể đi."

Người thanh niên nhướng mày, định nói gì đó, ta cười giải thích: "Công tử đừng giận, ta chỉ đùa chút thôi. Ta thấy không chỉ có công tử, tiểu thư đồng kia cả người đã ướt đẫm, sợ là bị ngấm mưa phải không? Không dối công tử, nhà của ta ở ngay gần đây, hai vị có muốn tới nhà ta thay trang phục khô ráo, tránh cảm lạnh không?" Ta sớm đã nhận ra, người thanh niên xuống nước, cả người ướt đẫm còn giải thích được, y phục của tiểu đồng kia cũng ướt đẫm, chắc chắn là bị mưa rừng thấm ướt. Hai người đi tới đây, chỉ sợ là do gặp mưa mà lạc đường.

Thanh niên kia lắc đầu: "Không cần, chúng ta rời núi sẽ tới nơi rồi. Đa tạ, cáo từ."

Ta vội liên tiếng giữ chân: "Công tử, nhà ta thật sự cách đây không xa, nếu công tử không chê, cứ đến nhà ta tìm một một đồ thay đi được không? Khí trời tuy không lạnh, nhưng các ngươi như vậy sẽ cảm lạnh mất. Đặc biệt là tiểu thư đồng của ngươi, tuổi còn rất nhỏ."

Người thanh niên do dự dừng lại. Tiểu đồng kia lắc đầu tỏ vẻ phản đối. Ta biết hắn còn sợ hãi, cười nói với hắn: "Tiểu đệ đệ, ta thật sự không phải yêu quái đâu, là người thôi. Vừa rồi là trêu ngươi cả đấy."

Tiểu đồng càng không ngừng lắc đầu: "Người gạt ta. Nếu thật sự là người, làm sao trôi trên mặt nước được? Lại xinh đẹp như vậy nữa."

Ta luôn thích trẻ con, vừa rồi chẳng qua muốn đùa một chút, thấy hắn bị dọa, cũng có chút ngượng ngùng, nghiêm túc trả lời: "Ta thật sự là người, tuy rằng xinh đẹp nhưng không phải yêu quái đâu. Về phần trôi trên mặt nước, đơn giản lắm, chỉ cần để thân thể nằm ngang ra, không nhúc nhích, hô hấp từ từ, sẽ làm được. Nếu ngươi có hứng thú, ta sẽ dạy ngươi, cam đoan ngươi có thể học ngay."

Tiểu đồng đảo mắt: "Thật sao?"

Ta gật đầu: "Thật, ta tuyệt đối không lừa ngươi."

Tiểu đồng nhìn Hiểu Xuân các nàng vẫn không nói gì, nghĩ một hồi lại nói: "Ta vẫn không tin. Nếu các người là người, sao lại toàn nữ tử?"

Ta cùng đám Hiểu Xuân đều bật cười. Người thanh niên có chút xấu hổ về tiểu đồng nhát gan của mình, liền nói với hắn: "Ngốc, các nàng tới tắm, sao có thể có nam nhân đi theo."

Ta cười khuyên hắn: "Công tử nếu tin tưởng chúng ta, tốt hơn theo chúng ta về nghỉ tạm một đêm. Ta biết chút y thuật, sẽ nấu canh trừ lạnh cho hai người, xua tan hàn khí. Nếu không, sợ nếu mắc bệnh sẽ không tốt. Lại nói, nơi này rất bí mật, ngoại trừ nhà của ta, chung quanh mấy chục dặm không có ai. Trời sắp tối rồi, các ngươi sợ cũng không kịp rời núi, ban đêm trên sơn đạo rất nguy hiểm, sao không tới nhà ta nghỉ một đêm, mai rời núi cũng không muộn."

Hai người còn chút do dự, Hiểu Xuân cười lớn nói: "Có đi hay không tùy các người. Trời sắp tối rồi, chúng tôi cũng phải về. Chủ chân, mau về thay đồ, đừng để lạnh." Nàng bước lên đỡ ta đi, lại quay đầu cười nói: "Không phải tôi dọa các người đâu, trong rừng trên núi này, tới tối nói không chừng có hổ hay yêu quái xuất hiện thật đấy, chớ trách chúng tôi không nhắc nhở."

Tiểu đồng bị lời nàng nói khiến giật mình, cầu khẩn nhìn người thanh niên. Người kia suy nghĩ một chút, cuối cùng bất đắc dĩ thi lễ với ta: "Chỉ sợ nhà cô nương không tiện lắm."

Ta mỉm cười đáp trả: "Không ngại. Trong nhà có nam tử, cũng có phòng khách trống, công tử không cần thận trọng như vậy."

"Như vậy xin quấy rầy cô nương."

Từ vách núi vòng qua, chính là rừng mai, hai người theo chúng ta tới rừng mai, chân tiểu đồng lại run lên, chúng ta cười thầm không thôi. Trái lại người trẻ tuổi nhìn quanh một vòng, thần thái không chỉ không sợ hãi, ngược lại rất tự nhiên bình thường. Sau khi vào rừng mai, hắn tán thưởng nhìn bốn phía, trong mắt tuy có một tia nghi ngờ, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt thôi. Ta liên tiếp quay đầu đánh giá hắn, hắn lại tựa như không để ý, khi thì cười nhạt đón ánh mắt ta, khi thì nhìn cây mai bên cạnh, không nói lời nào. Vóc dáng của hắn cao lớn hơn người phương nam bình thường, thân hình đều đặn, khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan đoan chính, hai mắt nhìn quanh, ánh mắt sáng rực khác thường, mũi cao thẳng, khóe miệng mím chặt có chút nhếch lên, biểu hiện ý chí kiên định. Trên người hắn toát ra một loại khí tức thanh nhã của quân tử, không tương xứng với tuổi tác của hắn. Dần dần, một thân ảnh quen thuộc trùng lặp hiện lên trước mắt ta. Lúc ta nghĩ ra đáp án này, trong lòng khiếp sợ không thể nói thành lời, khiến ta không dám quay đầu nhìn hắn nữa.

Rất nhanh chóng đã về tới nhà, nhìn người ra nghênh đón, tiểu đồng run rẩy sờ soạng Ngưu lão nửa ngày, cuối cùng cũng tin tưởng chúng ta tuyệt đối là người, không phải yêu quái, khiến đám Hiểu Xuân lại được một trận cười. Để Ngưu lão đưa bọn họ đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi, ta tự mình đi chuẩn bị, cũng sắp xếp lại suy nghĩ đang hỗn loạn của mình, xem phải ứng phó người trước mắt – chính là Gia Cát Lượng – thế nào. Suy nghĩ chu đáo rồi, ta thay trang phục, đổi một thân quần áo màu lam nhạt, khoác một tầng lụa mỏng màu lam, vấn tóc lên, dùng hai cây ngọc trâm cố định lại, lại gắn thêm một đóa hoa mẫu đơn màu lam nhạt bên tóc mai. Dặm ít phấn nhạt, nhẹ tô một nét mày, khẽ nhấp chút son hồng, nhìn người trong gương hoàn toàn hài lòng rồi mới ra khỏi phòng.

Trở lại tiền sảnh thấy Gia Cát Lượng cùng tiểu thư đồng đã ở đó, quần áo đã thay xong. Nhìn hai người khiến ta không nhịn được che miệng cười trộm. Gia Cát Lượng thân hình tương đối cao, y phục của mấy người nhà này đều không vừa với hắn, bởi vậy bên dưới quần ngắn mất một đoạn, lộ ra chân chỉ đi giày, không đi được tất; còn tiểu thư đồng y phục trên người rộng thùng thình ôm kín lấy hắn, hắn không thể không dùng tay kéo vạt áo tránh quệt xuống đất, khiến dáng đi rất không tự nhiên.

Thấy chúng ta không nhịn được cười, tiểu thư đồng mặt đỏ lên, lén lút nhìn ta rồi lập tức cúi đầu, không biết than thở câu gì đó, khiến Gia Cát Lượng hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái. Gia Cát Lượng bước vào nhìn thấy ta, trong nháy mắt bị kinh ngạc, dĩ nhiên là vì vẻ đẹp của ta lúc này khác với vừa nãy không giống nhau. Có điều sau khi hắn ngồi xuống, ánh mắt đã tự nhiên trở lại, không lộ ra chút điểm bất an hay ngại ngùng, giống như bản thân hắn chưa hề gặp phải sự cố nào, cũng như chưa nhìn thấy bất cứ thay đổi nào. Sớm đã biết đánh giá và hiểu biết của Vũ ca ca đối với hắn, ta cũng chưa từng thấy qua người trấn định tự nhiên được như thế, sự khâm phục trong lòng ta lại sâu thêm một tầng.

Đợi Gia Cát Lượng an vị xong, ta mới khẽ mở đôi môi đỏ mọng tỏ vẻ áy náy: "Thật ngại quá, nơi này không có xiêm y thích hợp với công tử, khiến khách quý bị thiệt thòi rồi."

Gia Cát Lượng rướn người một chút, lại cười nói: "Thế này là tốt rồi, đa tạ cô nương thu nhận giúp đỡ, nếu không chủ tớ chúng ta đêm nay hẳn phải ngủ trong núi rồi."

"Ở đây chẳng qua là nơi nghỉ chân, vì không có khách qua lại, chuẩn bị không chu đáo, chỗ nào sơ sài xin công tử chớ trách." Ta tiếp tục khách sáo.

Gia Cát Lượng mỉm cười nhìn sang, đôi mắt sâu thẳm, lấp lánh như ánh sáng phản chiếu trên mặt nước. Trong nháy mắt hắn nhìn tới, ta cảm giác trong lòng mình có thứ gì đó xẹt qua, nụ cười của hắn vô cùng ấm áp, khiến người ta có cảm giác gần gũi, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn một chút, đây là hiện tượng chưa bao giờ có. Cảm giác trong nháy mắt này khiến ta giật mình, vội bình tĩnh lại, đã nghe hắn khách sáo trả lời: "Cô nương thật sự quá khách khí. Chúng tôi tới đường đột như vậy, cô nương không trách chúng tôi vô lễ, còn cho nơi ăn chốn ở thoải mái thế này, phải là tôi xin cô nương hiểu và bỏ qua mới phải."

Người lễ độ nho nhã như vậy, ta nhìn sao cũng không giống loại cảm giác Trung Hoa đệ nhất tướng có thể sắp đặt ngàn vạn người trong lòng bàn tay (Vũ ca ca bình luận). Hay là, Gia Cát Lượng chưa rời núi nên chưa luyện ra khí chất khiếp người đó chăng? Ta vẫn sẽ không xem thường hắn, đừng nói Vũ ca ca tôn sùng hắn, Tư Mã Huy lúc đàm luận về hắn đều mang vẻ mặt đắc ý và cảm khái, lúc Thạch Thao nói đến hắn, giọng điệu vừa bội phục vừa ghen tị, chỉ bằng việc hắn vừa khiến tim ta đập rộn lên, cũng khiến ta không thể coi thường đối thủ lớn nhất này.

Nhìn Gia Cát Lượng, ta khôi phục sự tùy ý lúc ở bờ suối, cười nói: "Công tử sao lại khách sáo như vậy. Ta thấy công tử cũng không phải người quá giữ lễ, chúng ta đừng khách sáo nữa, nếu không rất khó chịu."

Gia Cát Lượng cũng cười: "Cô nương so với lúc ở bờ suối khách khí hơn nhiều. Khách theo chủ, nếu cô nương khách khí như vậy, tại hạ tất nhiên càng phải khách khí hơn."

Ta vội cười nói: "Nếu như vậy, không nên khách khí tốt hơn, ta không quen nói chuyện như thế. Đúng rồi, công tử, chủ tớ hai người vì sao lại tới đây vậy? Nơi này hẻo lánh, ban đêm lại có dã thú ẩn mình, đi lại rất nguy hiểm."

Gia Cát Lượng khẽ lắc đầu: "Không dám dối cô nương, trưa nay chúng tôi bị trận mưa to làm kinh hãi mà lạc đường, đi bừa mới tới đây. Cũng không ngờ lại gặp..."

Ta cười khẽ: "Không trách công tử. Nơi đây vốn bí mật, không có người vào ra, cử chỉ của chúng ta có chút thất lễ. Đã khiến công tử giật mình."

Gia Cát Lượng cũng cười, trong mắt hiện lên tia sáng linh động: "Thân thủ của cô nương trên nước, tại hạ chưa từng thấy qua, mới tạo ra hiểu lầm."

Ta nghĩ đến bộ dạng ngẩn người của hắn trong nước, suýt nữa cười thành tiếng, vội bịt miệng lại. Gia Cát Lượng mặt có chút hồng lên, hạ tầm mắt không nhìn thẳng vào ta, rõ ràng biết ta đang nghĩ gì. Ta cũng có chút nóng mặt, dù sao trong tình trạng đó, đối mặt với một nam tử, nói thế nào cũng có chút...

Một lát sau, vẫn là ta bình tĩnh lại trước, khẽ cười một tiếng, giả bộ hỏi hắn: "Không biết công tử là nhân sĩ nơi nào? Đi qua núi này hay là..."

Gia Cát Lượng cũng khôi phục lại bình thường, nghe ta hỏi vậy cũng không giấu giiếm, nhấc tay cúi đầu thi lễ: "Tại hạ Nam Dương Gia Cát Lượng, từ chỗ một bằng hữu trở về nhà, đi qua nơi này."

Ta cố ý "A" một tiếng: "Công tử có phải là Khổng Minh tiên sinh danh Ngọa long?"

Lần này Gia Cát Lượng hơi giật mình: "Cô nương biết tại hạ? Vậy cô nương là..."

Ta đem những lời đã nghĩ từ trước nói ra: "Ta tên Triệu Vân. Tài danh tiên sinh đừng nói phạm vi mấy trăm dặm quanh thành Tương Dương, đến khắp đại giang nam bắc ai mà không biết. Triệu Vân có phúc, lại gặp được tiên sinh."

Gia Cát Lượng hơi đỏ mặt: "Chỉ là hư danh, hư danh mà thôi."

Ta che mặt cười: "Hư danh của tiên sinh, chỉ sợ người khác có được sẽ vô cùng mừng rỡ! Triệu Vân tuy là nữ tử, cũng kính ngưỡng tiên sinh từ lâu. Ngưu thúc, Hiểu Xuân, hôm nay khách quý đến nhà, các người phải chuẩn bị cho cẩn thận."

Gia Cát Lượng vội vàng xua tay: "Không cần phiền toái vậy, Lượng không đảm đương nổi, không đảm đương nổi."

Hiểu Xuân cười bước lên: "Đã sớm chuẩn bị rồi, mời khách quý nhập tiệc!"

Gia Cát Lượng cười khổ: "Các cô nương cũng quá nhiệt tình, Lượng thật sự là không dám hưởng."

Ta cười lớn nói: "Nơi sơn dã, chỉ sợ cũng không có cái gì tốt đãi khách quý, chẳng qua cố hết sức thôi. Xin mời tiên sinh mau nhập tiệc! Hiểu Xuân, các người chiếu cố cho tốt vị tiểu huynh đệ này. Nhớ rõ, đem thảo dược nấu thành canh, nhớ cho nhiều đường, trẻ nhỏ thường sợ đắng."

Tiểu thư đồng nhếch miệng: "Tôi không lạnh, không muốn uống thuốc. Còn nữa, tôi không phải trẻ con."

Chúng ta đều cười lớn vì cái tính trẻ con của hắn. Khẽ khàng ngồi xuống, ta nói với tiểu thư đồng: "Tiểu đệ đệ, ngươi nghe lời đi. Không lạnh, không có nghĩa là không sinh bệnh. Yên tâm, thuốc một chút cũng không đắng đâu, chúng ta đều phải uống. Còn nữa, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta bảo bọn họ dạy ngươi cách nổi trên mặt nước, không động cũng sẽ không chìm."

Nhãn cầu của tiểu thư đồng đảo không ngừng, tất nhiên đã động tâm. Sau khi nhìn khuôn mặt tươi cười bất đắc dĩ của Gia Cát Lượng, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn ta: "Vậy người phải giữ lời đó!"

Ta cười đắc ý, muốn thu phục một đứa trẻ vẫn rất dễ dàng: "Đương nhiên. Vậy ngươi tin tưởng ta không phải yêu quái chưa?"

Tiểu thư đồng gật đầu, nhìn một hồi lại thật thà nói: "Nhưng vẫn không giống người."

Ta cười: "Vậy ngươi phải cẩn thận, nếu chọc ta không vui, có thể ăn ngươi đấy!"

Tiểu thư đồng nhấc đầu, hướng ta làm mặt quỷ, khiến mọi người không ngừng cười lớn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-250)


<