Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngũ phụng triều long - Hồi 18

Ngũ phụng triều long
Trọn bộ 32 hồi
Hồi 18: Diệt Tà Cứu Mỹ Nhân
5.00
(một lượt)


Hồi (1-32)

Siêu sale Shopee

Thiên Long đoán rằng đối phương đang thi triển Âm Dương đại pháp nên không dám khinh thị, vận Âm Dương Hòa Hợp thần công đến thập thành công lực sẵn sàng nghênh tiếp.

Chờ tới khi hai luồng khói hắc bạch bao phủ quanh chưởng tâm chừng hai tước, Âm Dương Thần Quân mới phát chưởng.

Thiên Long không chậm trễ, cũng đưa song chưởng hoàn công.

Lần này thì cả hai vận đến tám thành công lực.

Bình! Bình!

Chưởng kình tiếp nhau làm bùng lên cả một quần lửa cùng hai tiếng nổ rền, bụi đá bắn lên làm thạch động tối sầm.

Chờ một lúc khói tan mới thấy Âm Dương Thần Quân bị bức lùi ba bước, đầu tóc tán lạc, da mặt trắng nhợt nay tái đi, những tảng thịt xệ xuống trông rất khó nhìn.

Thiên Long cũng lùi lại ba bước nhưng thần tình vẫn uy nghiêm, mặt không đổi sắc.

Một lúc sau, Âm Dương Thần Quân trấn tĩnh lại nói:

- Tiểu huynh đệ! Trong giang hồ người kháng cự nổi Âm Dương đại pháp mới tám thành công lực của lão phu sợ không nhiều đâu! Bổn Thần quân thừa nhận ngươi là nhân vật xuất sắc nhất trong hắc bạch lưỡng đạo, bất luận tuổi tác! Trong võ lâm đương đại không thể tìm được người nào có thể đào tạo được một đệ tử như ngươi đâu. Ngươi là môn hạ của vị cao nhân ẩn thế nào?

Thiên Long "hừ" một tiếng nói:

- Ngươi hỏi làm gì?

Chàng chợt nghĩ thầm:

- "Trong thạch động nhất định còn rất nhiều cơ quan mai phục khác nữa mà mình không biết gì. Trong khi động thủ, đến khi lão ma tự thấy không địch nổi, phát động cơ quan bí mật mà trốn đi thì làm thế nào? Ta không thể để hắn trốn đi được, xuất thủ quyết không lưu tình!"

Nghĩ đoạn rút ngay Thần Long kiếm ra nói:

- Ác đồ! Chuẩn bị nộp mạng đi!

Thần Long kiếm vừa rút khỏi vỏ, lập tức phát ra hào quang rợp mắt.

Âm Dương Thần Quân kinh ngạc kêu lên:

- Úi chao! Kiếm tốt quá! Hô hô! Thì ra ngươi còn có bảo vật hiếm có này nữa! Xem ra bổn Thần quân hôm nay được lợi to rồi!

Nói xong rút ra một cây Bạch Ngọc tiêu dài hai thước tỏa màu sáng trắng và hàn khí lạnh ngắt.

Cây tiêu này gọi là Hàn Ngọc tiêu được chế từ Hàn Ngọc Vạn Niên vô cùng quý hiếm, là binh khí thành danh của Âm Dương Thần Quân, đã từng lấy mạng cả trăm cao thủ trong cuộc đại chiến ở Bắc Mang sơn sáu mươi năm trước.

Lão ma đầu vừa rồi thi triển tuyệt học Âm Dương đại pháp tới tám thành công lực nhưng vẫn không thắng nổi Thiên Long, biết công lực đối phương không hề thua kém mình và cũng chưa đưa hết công lực.

Lòng tự tin của hắn bắt đầu lung lay.

Nay thấy Thiên Long đưa Thần Long kiếm ra, Âm Dương Thần Quân cũng thi xuất binh khí rất ít khi dùng tới này.

Thiên Long cảm thấy từng đợt hàn khí phát ra từ cây tiêu thâm nhập vào người lạnh ngắt cũng phải kinh tâm, liền vận công đề kháng.

Tuy nhiên chỉ sau chốc lát, từ huyệt Ðan Ðiền chợt bốc lên một luồng nhiệt khí, biết rằng cơ thể đã tự động vận hành Âm Dương Hòa Hợp thần công đối phó, chàng liền thấy yên tâm ngay.

Không những đề kháng mà sau một lúc, chàng cảm thấy cơ thể rất thông sướng, huyệt đạo vận hành điều đặn, công lực truyền vào song chưởng dường như mạnh thêm.

Ðó là hiện tượng Âm Dương Hòa Hợp thần công không những có tác dụng phản kháng mà còn hấp thụ khí âm hàn từ Hàn Ngọc tiêu để tự vận hành.

Chàng vẫn cầm chắc Thần Long kiếm, mắt nhìn đối phương nhưng không có ý xuất thủ, đứng nguyên để cho cơ thể tự động hấp thu khí âm hàn từ ngọn tiêu tiết ra.

Âm Dương Thần Quân thấy vận thêm công lực vào Hàn Ngọc tiêu, tiết thêm hàn khí, thấy đối phương đứng bất động, tin rằng đã bị hàn khí xâm thân đang dốc toàn lực đối phó, trước sau gì cũng đóng băng mà chết, trong lòng vô cùng đắc ý.

Thời gian qua chừng một tuần trà, nghĩ rằng nếu đối phương cho dù huyết khí chưa đông thì nội lực cũng đã tiêu tán hết, Âm Dương Thần Quân cười hích hích nói:

- Tiểu huynh đệ! Thì ra bản lĩnh của ngươi cũng chỉ đến thế thôi! Bây giờ thì một tên có võ công hạng bét cũng khống chế được ngươi, thế mà vừa rồi dám buông lời cuồng ngạo với bổn Thần quân! Tiếc cho khuôn mặt tuấn tú nên tha ngươi khỏi chết, hãy tận tình phục vụ bổn Thần quân thêm một tháng nữa!

Dứt lời vươn tay trái ra biến thành trảo chộp sang Kiên Tĩnh huyệt của chàng.

Công lực của Thiên Long vốn không thua kém đối phương, vừa rồi Âm Dương Thần Quân tiết ra không ít nội lực đều bị chàng hấp thu hết, bây giờ làm sao lão ma thắng được?

Thấy đối phương đắc ý như vậy, chàng chỉ cười thầm.

Chờ khi trảo của Âm Dương Thần Quân chộp gần tới vai, Thiên Long mới phất Thần Long kiếm chém bạt lên.

Lão ma đầu cứ ngỡ muốn khống chế đối phương thì chỉ giống như thò tay vào túi lấy đồ vật, nào có khó gì?

Thậm chí mãi đến khi thanh kiếm lóe lên, hắn vẫn cho rằng đó là hành động tuyệt vọng cuối cùng trước khi thúc thủ chịu trói.

Ðến khi nhận ra tình hình không đúng, định nhảy lui về thì đã quá muộn!

Chỉ nghe "phập" một tiếng, máu chảy chan hòa, Âm Dương Thần Quân rú lên thảm thiết!

Nguyên bàn tay trái của hắn bị chém cụt tới tận khuỷu rơi phịch xuống đất.

Thiên Long sợ đối phương phát động cơ quan trốn mất, liền chỉ kiếm lao tới.

Âm Dương Thần Quân cố nén đau, nhảy lùi lại hai trượng, nghĩ nhanh:

- "Tiểu tử này quá lợi hại! Mau thoát thân đã! Chuyện khác nói sau!"

Hắn ấn tay vào một nút trên vách đá rồi vung Hàn Ngọc tiêu điểm sang Khúc Trì huyệt đối phương.

Thiên Long biết rằng lão quái đã phát động cơ quan, lập tức tăng cường công kích, quyết không thể để đối phương thoát khỏi kiếm mình.

Chợt nghe vách đá chuyển động ầm ầm rồi lộ ra một cánh cửa.

Mặc dù lối thoát đã thông nhưng Âm Dương Thần Quân không sao thoát ra khỏi vòng kiếm ảnh dày đặc để nhảy vào thạch môn được.

Âm Dương Thần Quân vô cùng quẫn bách, không lùi mà tiến, vung thanh Hàn Ngọc tiêu liều mạng đánh vào giữa màn kiếm ảnh.

Choang!

Cây tiêu được chế bằng Vạn Niên Hàn Ngọc không bị chém đứt nhưng lại thoát khỏi tay lão ma đập vào vách động.

Âm Dương Thần Quân chẳng thèm để tâm đến bảo vật tùy thân của mình, lao vào thạch môn.

Thiên Long đã có đề phòng. Lao tới chặn trước mặt phát ra một chưởng.

Âm Dương Thần Quân bị trúng một chưởng vào ngực, bắn xa ba trượng ngã xuống chân vách động.

Thiên Long thở phào một hơi, từ từ tra kiếm vào vỏ.

Âm Dương Thần Quân chống tay gượng đứng lên, dựa vào vách đá cho khỏi ngã, máu miệng máu mũi vẫn tiếp tục tuôn ra.

Hắn ngơ ngác nhìn Thiên Long một lúc như muốn tìm trong con người chàng có chỗ nào siêu phàm mà thắng được mình, một người đã tung hoành giang hồ gần cả trăm năm, hấp thu chân lực tinh huyết của cả hàng trăm cao thủ?

Chừng như không tìm được lời giải đáp, hắn lẩm bẩm:

- Sao có thể như thế được chứ? Với một tên tiểu bối chưa ráo máu đầu mà đánh bại được bổn Thần quân. Thật là chuyện hoang đường! Ta không tin! Ta không tin...

Thiên Long bước lên một bước nói:

- Nhưng có một điều mà ngươi phải tin: đó là bọn tà ma ác đạo nhất định sẽ bị diệt vong!

Mắt Âm Dương Thần Quân chợt lóe lên một tia an ủi:

- Không sai! Tiểu tử ngươi nói rất đúng! Không phải bổn Thần quân bại dưới tay ngươi, mà trời mượn tay ngươi giết ta...

Ðối với bọn ma đầu, suốt đời hành hung tác ác, giết người vô số, cuồng ngạo vô biên như hắn thì trước khi chết có một cái cớ để tự an ủi mình cũng rất có ý nghĩa.

Thiên Long không cần tranh biện, gật đầu nói:

- Tại hạ không phủ nhận. Bất kể ngươi chết bởi tay ai, nhưng cái ác phải bị trừng trị, thế là đủ!

Âm Dương Thần Quân nói tiếp:

- Tiểu tử! Tâm mạch ta đã bị chấn vỡ... bổn Thần quân biết chẳng còn sống được lâu... Trước khi chưa chết muốn hỏi ngươi...

Tới đó chợt bật ho, phun ra một bãi máu, ngừng lại.

Âm Dương Thần Quân sáu mươi năm trước bị quần hùng vây công, đánh rơi xuống tuyệt cốc trăm trượng mà không chết, nay lại ở trong thạch động của hắn đầy rẫy cơ quan, Thiên Long không thể không đề phòng.

Nhưng bây giờ thấy sắc mặt của hắn nhợt nhạt chẳng khác gì tử thi, máu miệng chảy ra đã đóng cục lại, biết hắn sắp đoạn khí đến nơi.

Chàng tiến thêm một bước, gật đầu đáp:

- Các hạ hỏi đi!

Âm Dương Thần Quân lại ho lên một tràng, nhổ ra một bãi huyết nữa, cố sức hít vào một hơi nói:

- Tiểu tử! Lão phu có mang trong người một viên Hỏa Quy Tinh Châu nên mới dùng được Vạn Niên Hàn Ngọc tiêu mà khí huyết không đông lại. Còn ngươi thì sao chịu đựng được hàn khí kinh nhân đó?

Thiên Long đáp:

- Nói cho ngươi biết cũng không sao. Tại hạ luyện Âm Dương Hòa Hợp thần công, vì thế trong người có đủ cả nhiệt khí lẫn hàn khí, âm công và dương công. Ðến một giới hạn nào đó, cơ thể có khả năng hấp thu hàn khí hoặc nhiệt khí rất lớn, chuyển hóa ngay vào các huyệt mạch để đi vào tâm phế hoặc chuyển hóa ra ngoài. Hàn khí từ Hàn Ngọc tiêu của các hạ tuy rất lợi hại, nhưng không đủ thắng nhiệt khí từ Ðan Ðiền tại hạ tự động sản sinh...

Âm Dương Thần Quân ngắt lời:

- Như vậy là ngươi dám cho mình nội công cao hơn lão phu?

- Cái đó thì tại hạ không dám khẳng định, chỉ biết rằng chính công đã thắng tà công.

- Ta không tin!

Thiên Long cười nói:

- Tin hay không thì tùy các hạ vậy!

Âm Dương Thần Quân chợt thở dài lẩm bẩm:

- Ta vốn rất tự cao... không coi ngươi vào đâu... vì thế mà... hôm nay thảm tử... Ta hận trời... trời đã hại ta!

Tới đó ộc lên một tiếng, máu miệng máu mũi tuôn ra ồng ộc, người ngã xuống, mắt dại dần đi nhưng vẫn hướng lên trần động như vẫn còn oán trách trời.

Thiên Long nhìn hắn một lúc, buông tiếng thở dài nói:

- Một tên ma đầu cuồng bạo giết người không chớp mắt như ngươi đáng chết một trăm lần mà còn trách trời, vậy bao nhiêu kẻ bị ngươi hại thì biết trách ai?

Tới đó chợt "à" một tiếng nói:

- Nguy rồi! Cần phải đi cứu người vừa bị hắn bắt về! Không biết trong động phủ này còn bao nhiêu nạn nhân khác nữa?

Chàng đi dọc theo vách đá thấy có hai gian thạch động liền phá cửa vào xem.

Phòng đầu tiên không có người, chỉ có một tấm phản đá, chăn nệm, tủ đá, Thiên Long đoán rằng đây là phòng của Âm Dương Thần Quân.

Vừa mở cửa phòng thứ nhì, chàng kinh hãi kêu lên một tiếng, suýt nữa thì nhảy lui lại.

Trong phòng có ba người gồm một nam hai nữ, trong đó có một đôi nam nữ trần như nhộng đang quấn lấy nhau, thấy Thiên Long vào cũng như không, say sưa trong cơn khoái lạc điên cuồng.

Thiên Long nghĩ thầm:

- "Nhất định Âm Dương lão quái vật cho họ uống chất kích dục, làm tình suốt đêm ngày để hắn hút lấy tinh khí luyện công cho đến khi khô kiệt tinh lực mà chết! Thật là thứ tà công vô đạo, mất hết nhân tính!"

Còn có một nữ nhân bận hồng y xộc xệch hở hang nằm bất tỉnh ở góc phòng, có lẽ là người mới bị bắt về, lão ma còn chưa giải huyệt.

Thoạt tiên, Thiên Long xuất chỉ điểm vào Ma huyệt cho đôi nam nữ kia ngất đi, dùng một tấm chăn phủ lên người họ rồi bàn tính cách giải cứu.

Trước hết giải thoát cho nữ nhân kia, sau đó tìm thuốc giải, nhất định trong người hoặc ở phòng Âm Dương Thần Quân có giải dược.

Nghĩ đoạn chàng tới gần, nhưng chưa kịp xuất thủ giải huyệt bỗng sững người ra, tự hỏi:

- Không biết người nào mà trông quen thế này?

Cúi xuống gần hơn, chàng mới nhận ra người đó không phải ai khác, chính là Hoàng Phủ Tuệ Quân!

Tay đưa lên định giải huyệt bất giác buông thõng xuống.

Thiên Long sực nhớ lại câu chuyện đáng tiếc trong khách điếm ở Trường An.

Lúc ấy chàng vẫn đinh ninh nàng là nam, đến phòng "Quân đệ" để nói chuyện tâm tình, ngờ đâu phát hiện ra nàng là nữ...

Quá hổ thẹn, cả hai cùng sững sờ, sau đó nàng lẳng lặng bỏ đi...

Bây giờ gặp lại nàng trong tình cảnh này, biết xử trí ra sao đây?

Nếu bây giờ mà giải huyệt cho nàng tỉnh lại, chỉ e suốt đời hai người khó mà nhìn được mặt nhau!

Một vấn đề nãy sinh trong đầu chàng:

- Vì sao cô ta đến Khai Phong để bị bắt? Chẳng lẽ cô ấy đi tìm mình?

Ðang nghĩ ngợi không biết xử trí ra sao thì chợt nghe từ ngoài cửa động vang lên những tiếng ì ầm.

Thiên Long kinh dị tự hỏi:

- Chẳng lẽ lão ma đầu này còn có đồng bọn?

Nghĩ thế vận công phòng bị rồi chạy ra ngoài, chợt thấy đôi Kim Mao Hầu chạy đến kêu lí nhí, nhảy cả lên người chàng.

Thiên Long cả mừng hỏi:

- Hay quá! Chính ta đang cần ngươi. Nhưng phu nhân đâu?

Tiếng Thiên Sơn Tử Phụng trả lời bên ngoài:

- Thiếp ở đây! Chàng có xảy ra chuyện gì không?

Thiên Long đáp:

- Ta không sao! Vân muội, Tiền Nhị đâu?

- Ðang canh giữ ngoài cửa động, đề phòng bất trắc...

Tới đó chợt nhìn thấy thi thể Âm Dương Thần Quân, vội hỏi:

- Tướng công, hắn là ai thế?

Thiên Long đến gần nói:

- Hắn là Âm Dương Thần Quân...

Thiên Sơn Tử Phụng kinh hãi kêu lên:

- Chàng nói gì? Âm Dương Thần Quân? Tên đại ma đầu bị quần hùng đánh rơi xuống vực sáu mươi năm trước ư? Làm sao đến giờ mà hắn còn sống?

Thiên Long nói:

- Vân muội! Cái đó để từ từ ta sẽ nói sau. Bây giờ có một việc khó xử, xin muội giúp ta...

Thiên Sơn Tử Phụng nhoẻn miệng cười nói:

- Bây giờ chàng còn học được ở đâu cái giọng khách sáo đó nữa... Nào, có việc khó khăn gì chàng hãy nói đi!

Thiên Long chỉ vào thi thể Âm Dương Thần Quân nói:

- Lão quái vật đó bắt người về đây để luyện Âm Dương đại pháp...

Thiên Sơn Tử Phụng ngắt lời:

- Cái đó thì muội đoán ra rồi, nhưng sao?

- Người mà hắn bắt được từ Hưng Long khách điếm về đây... chính là... Quân đệ!

Thiên Sơn Tử Phụng mở to mắt hỏi:

- Cái gì? Hoàng Phủ Tuệ Quân?

Thiên Long gật đầu:

- Không sai!

Thiên Sơn Tử Phụng gấp giọng hỏi:

- Bây giờ Quân muội ở đâu?

Thiên Long chỉ tay vào phòng nói:

- Cô ấy bị điểm huyệt trong đó. Nàng đưa giúp về khách điếm, đừng nói rằng có ta ở đây...

Thiên Sơn Tử Phụng vội gật đầu:

- Thiếp hiểu rồi!

Nói xong chạy ngay vào phòng, Thiên Long cũng vào theo.

Nhìn thấy Hoàng Phủ Tuệ Quân nằm bất tĩnh, y phục xộc xệch lộ cả da thịt, Thiên Sơn Tử Phụng cười nói:

- Chàng sợ lại xảy ra sự hiểu lầm như lần trước ở Trường An chứ gì? Cứ yên tâm! Công lao này thiếp sẽ nhận tất!

Nói vậy nhưng lại nghĩ thầm:

- "Ðã nói đây là số trời mà! Chàng có tránh cũng không thoát được đâu! Chỉ cần biết mình bị Âm Dương Thần Quân bắt, Quân muội sẽ hiểu ra tất cả, khi ấy chỉ e không lấy được chàng, cô ấy sẽ chỉ còn cách quyên sinh mà thôi. Hơn nữa lần này đến Khai Phong, chỉ e cô ta cất công tìm chàng đấy!"

Nghĩ thế, nàng chỉ sang đôi nam nữ kia hỏi:

- Hai người đó làm sao?

Thiên Long đỏ bừng mặt nói:

- Họ... họ bị...

Thiên Sơn Tử Phụng ngắt lời:

- Liệu có cứu được không?

Thiên Long trấn tĩnh lại nói:

- Chắc họ bị Âm Dương Thần Quân cho uống thuốc kích dục. Ta định tìm giải dược cho họ uống vào rồi lặng lẽ bỏ đi, để họ tự giải quyết lấy hậu quả...

Thiên Sơn Tử Phụng nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Chàng nghĩ như thế là đúng. Nhưng nếu không có giải dược thì sao?

- Ta nghĩ rằng Âm Dương Hòa Hợp thần công có thể cứu được họ. Lúc đó nhờ muội cứu giúp nữ nhân kia.

Thiên Sơn Tử Phụng tán thành ngay nói:

- Ðược! Chàng cứ đi tìm xem, thiếp đưa Quân muội về cho Thanh Thanh và Châu muội săn sóc, sợ để lâu ắt có hại, lát nữa quay lại đây ngay.

Thiên Long gật đầu.

Thiên Sơn Tử Phụng sửa sang lại y phục cho Hoàng Phủ Tuệ Quân rồi cắp lên đi ra cửa động.

Thiên Long ở lại tìm trên người Âm Dương Thần Quân chỉ có một viên Hỏa Quy Tinh Châu nhưng không thấy giải dược.

Chàng vào lục trong phòng hắn thấy ngoài mấy phi bí kíp võ công mà chỉ cần xem ngoài bìa cũng biết là tà công, chàng ném vào chỗ cũ, tiếp tục tìm thấy hai bình dược, một bình có dán nhãn viết Dục Tiên đan, bình kia không viết gì, đoán Dục Tiên đan tất là dâm dược, như vậy bình kia hẳn là thuốc giải, liền đưa sang cho hai nam nữ kia uống vào, giúp họ mặc y phục đường hoàng rồi mới ra khỏi phòng.

Chàng vừa định ra cửa thì chợt hai con Kim Mao Hầu đến kéo áo, chỉ tay về phía cuối động.

Tuy không biết chuyện gì, Thiên Long cũng đi theo chúng.

Ði một quãng, thạch động chợt sáng lên, dọc vách động bên trái có một dãy phòng, trong đó hai phòng lớn đóng kín, một phòng không khóa và một phòng không có cửa ngõ gì.

Thiên Long nghĩ thầm:

- "Xem ra cơ ngơi ở đây không phải là nhỏ, không chừng tên ma đầu này còn có môn hạ đệ tử nữa".

Vào phòng cuối thấy đó là khu nhà bếp rất rộng, nguyên là một ngách động ăn thông vào được sửa sang lại, dùng làm nhà bếp, trong đó có khá nhiều lương thực và thực phẩm, nồi niêu.

Ở đây sáng hơn ngoài kia rất nhiều, Thiên Long hiểu rằng có thể cuối động có ngách thông ra bên ngoài và bây giờ trời đang sáng.

Chàng quay ra khỏi gian bếp thì chợt nghe "két" một tiếng, cửa phòng bên cạnh chợt mở ra, từ trong phòng hai nữ nhân vừa giụi mắt vừa đi ra.

Nhìn thấy Thiên Long, chúng kinh hãi kêu lên rồi nhảy lùi lại.

Thiên Long nhảy tới chặn trước mặt hỏi:

- Các vị là ai?

Hai những, một người chừng hăm bốn hăm lăm tuổi, người kia hai mươi hăm mốt, trông khá xinh xắn.

Cả hai ngây người nhìn Thiên Long một lúc, á khẩu nói:

- Ngươi... ngươi...

Trong phòng chợt có tiếng quát:

- Hai vị nương tử! Ai thế?

Thanh âm của nam nhân.

Thiên Long chợt cảnh giác, nghĩ thầm:

- "Nhất định tên kia là môn nhân của Âm Dương Thần Quân".

Chàng lao ngay vào phòng, thấy một tên trung niên hán tử chừng bốn mươi tuổi, mặt có vết sẹo dài, mắt trái bị chột, trông rất dữ tướng.

Gian phòng khá rộng, kê hai chiếc giường gỗ mộc và một bộ bàn nhỏ, còn có một nữ nhân còn trẻ nằm trên giường, thấy Thiên Long vào sợ hãi kêu lên một tiếng, vơ chăn trùm lại.

Trung niên hán tử chột mắt quát lên:

- Tiểu tử! Còn sớm thế này, ngươi tới đây làm gì?

Thiên Long bình thản hỏi lại:

- Ngươi là ai? Có thân phận gì ở động phủ này? Quan hệ thế nào với Âm Dương Thần Quân?

Hán tử chột mắt "hừ" một tiếng nói:

- Thì ra tiểu tử ngươi mới bị Thần quân bắt về nên chưa biết lễ nghĩa! Nói cho mà biết, bổn nhân chính là Tống Hoành Tống lão gia, Đại tổng quản trong động phủ! Từ nay cứ gọi ta là Tống lão gia hoặc Đại tổng quản nghe chưa?

Thiên Long cười nhạt đáp:

- Nguyên là Tống đại tổng quản. Không ngờ còn có kẻ cam tâm làm nanh vuốt cho tên đại ma đầu tàn hại võ lâm nữa...

Tống Hoành chợt nổi giận rít lên:

- Ðáng chết! Ngươi có biết ăn nói vô lễ như thế với Thần quân là mang tội gì không? Bổn Tổng quản phải giáo huấn ngươi.

Dứt lời lao tới vươn trảo chộp vào ngực Thiên Long.

Ðộng tác của hắn rất nhanh, xem ra thân thủ không kém.

Thiên Long quát:

- Lùi lại!

Dứt lời đưa tả chưởng đẩy nhẹ ra.

Tống Hoành bị chưởng lực đẩy lùi ba bước, trố mắt kinh hãi nhìn đối phương một lúc mới nghiến răng nói:

- Ðã vào đây mà còn làm loạn! Bổn Tổng quản đánh chết ngươi!

Dứt lời đưa song chưởng lên.

Thiên Long nhìn thấy từ chưởng tâm hắn bốc lên hai luồng khói nhạt một hắc một bạch, biết ngay tên này cũng luyện Âm Dương đại pháp, liền xuất song chỉ điểm sang Tống Hoành chưa kịp phát chưởng thì bị Ðạn Chỉ thần công điểm trúng hai vai, xương vỡ nát, máu tuôn ra, đau quá rú lên, loạng choạng lui vào góc phòng.

Thiên Long quát:

- Ác tặc! Ngươi đã giết bao nhiêu người để luyện Âm Dương đại pháp, nói mau:

Tống Hoành giương mắt nhìn đối phương nói:

- Tiểu tử thật không biết sống chết! Lát nữa Thần quân trở về, ngươi có mười cái mạng cũng không giữ nổi đâu!

Thiên Long gằn giọng:

- Cái đó ngươi không phải lo! Hãy lo cho cái cẩu mạng của ngươi trước đã! Bây giờ hãy nói, hai gian phòng bên kia giam giữ những ai? Có bao nhiêu người?

Hai nữ nhân thấy xảy ra động thủ sợ hãi nép vào góc phòng, bây giờ thấy Tống Hoành bị thương liền tranh nhau nói:

- Công tử! Bên kia giam những người bị hại. Xin công tử cứu giúp họ...

Tống Hoành nghiến răng nói:

- Các ngươi dám? Lát nữa Thần quân trở về sẽ không tha đâu!

Thiên Long quay lại hai nữ nhân nhẹ giọng nói:

- Các vị đừng sợ! Âm Dương lão tặc bị giết rồi! Hãy bình tĩnh mà nói đi! ở đây cả thảy có bao nhiêu người bị hại?

Tống Hoành chợt rít lên:

- Tiểu tử! Ngươi đừng nói láo! Thần quân là vô địch thiên hạ, ai có bản lĩnh...

Thiên Long quát:

- Câm miệng!

Dứt lời lại xuất song chỉ điểm ra.

Tống Hoành rú lên, hai đầu gối bị chỉ lực điểm vỡ nát, ngã khuỵu xuống, nhìn Thiên Long bằng đôi mắt phẫn hận nói:

- Tiểu tử! Ta với ngươi vô cừu vô oán...

Thiên Long "hừ" một tiếng nói:

- Ngươi luyện Âm Dương đại pháp, hút tinh khí của bao nhiêu nam nữ trong giang hồ, tội đó chưa đáng chết hay sao?

Hai nữ nhân được Tống Hoành gọi là "thê tử" nghe nói Âm Dương Thần Quân đã chết, lại tận mắt chứng kiến vị công tử này cách không điểm chỉ làm làn phế Tống Hoành, liền can đảm hẳn lên.

Vị lớn tuổi hơn nói:

- Công tử! Tội hắn đáng chết một trăm lần! Tên này đã hại chết không dưới ba mươi người, cả chúng tôi cũng bị hắn làm hại...

Thiên Long ngạc nhiên hỏi:

- Hai vị là... thê tử của hắn mà?

Nữ nhân lớn tuổi hơn phẫn hận nhìn Tống Hoành nói:

- Thê tử gì chứ? Chúng tôi chỉ là công cụ để hắn luyện công thôi! Sau một vài tháng, bị hắn hút hết tinh khí mà chết, sẽ bị hắn ném xác xuống vực sau động, lại đôi nữ nhân khác...

Thiên Long "à" một tiếng nói:

- Thì ra là thế... Ngoài Tống Hoành ra, còn ai là tai sai của Âm Dương lão quái không?

- Không! Tống Hoành lo việc quản lý người và thực phẩm. Còn việc nấu nướng và phục vụ đều do chúng tôi đảm nhiệm.

Thiên Long gật đầu, lại hỏi:

- Ai giữ khóa phòng giam người bên kia?

Nữ nhân lớn tuổi đáp:

- Phòng bên cạnh đây có mười hai thiếu nữ, võ công kém hơn, Âm Dương Thần Quân thưởng cho Tống Hoành để luyện công, do tên chột giữ khóa. Còn phòng kế tiếp có mười lăm người cả nam lẫn nữ, võ công cao hơn, dành cho Âm Dương lão quái. Chìa khóa do lão ta giữ...

Thiên Long nói:

- Vị nào tìm chia khóa giải thoát cho họ đi!

Nói xong bước ra khỏi phòng.

Lát sau, cả ba nữ nhân y phục chỉnh tề chạy ra, một người mở cửa phòng giải thoát cho mười hai nữ nhân, còn phòng bên cạnh bị Thiên Long dùng chưởng đánh vỡ tung.

Một lúc sau, hơn bốn mươi nam nữ trẻ tuổi, y phục chỉnh tề đã tập trung lại. Tất cả đã được ba nữ nhân ở cùng phòng Tống Hoành kể chuyện, liền đến quỳ trước Thiên Long, đồng thanh nói:

- Ða tạ ân nhân cứu mạng! Chúng tôi xin nguyện làm trâu ngựa để báo đáp đại ân!

Bấy giờ trời đã sáng hẳn, Thiên Sơn Tử Phụng và Kim Cương Thần phá tan cửa động bước vào.

Thấy cảnh tượng đó, Thiên Sơn Tử Phụng cười nói:

- Xem ra vị đại ân nhân Ngân Y Thần Long thu được mấy chục môn nhân đệ tử rồi!

Thiên Long cười khổ nói:

- Vân muội! Nàng hãy giải quyết giúp ta, nên quản lý họ thế nào bây giờ?

Thiên Sơn Tử Phụng hỏi:

- Họ đều đã uống giải dược rồi chứ?

Thiên Long đáp:

- Chỉ có hai người bị bức uống Dục Tiên hoàn thôi, bây giờ đã hồi phục cả rồi. Chỉ là họ đều muốn ở lại, chúng ta thì phiêu lãng giang hồ, làm sao mà thu nhận họ?

Thiên Sơn Tử Phụng nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Tướng công, trong động phủ này Âm Dương Thần Quân nhất định có tài sản. Chúng ta tìm lấy chia hết cho họ, bảo kiếm chỗ mà lập nghiệp, hoặc trở về quê sinh sống, tất không đến nỗi khó khăn đâu.

Thiên Long khen phải, y lời làm theo.

Tìm trong phòng của Âm Dương Thần Quân và Tống Hoành, thu được khá nhiều ngân phiếu và vàng bạc châu báu, tổng cộng ước tới năm sáu ngàn lạng, đem chia cho mỗi người một trăm lạng bảo họ về quê hoặc tìm nơi mở nghiệp làm ăn, hoặc trở lại môn phái tùy thích.

Một số nhận tiền xong bái tạ rời đi.

Còn hơn hai mươi người, một phần bị nhục không còn mặt mũi nào trở về, một phần không còn nơi nương náu hoặc cảm đại ân muốn ở lại làm nô bộc báo đáp, quyết không chịu đi.

Thiên Long rất lấy làm khó xử.

Về tiền nong để sinh sống thì còn chưa đáng lo lắm, nhưng mấy phu thê còn phiêu bạt giang hồ, thu nhận thế nào đây?

Kim Cương Thần chợt nói:

- Công tử, phu nhân! Tiền Nhị có thiển ý này, không biết có nên nói ra không...

Thiên Long biết rằng Kim Cương Thần đã từng lăn lộn trong giang hồ gần ba mươi năm, trước đây võ công chỉ vào hạng nhị lưu nhưng kinh nghiệm thì mình cũng như Thiên Sơn Tử Phụng không ai sánh nổi.

Chàng liền nói:

- Ngươi có cao kiến gì cứ nói đi. Ta quả thật đang bí không biết giải quyết thế nào.

Kim Cương Thần nói:

- Tiểu bộc thấy những người này đều có thành ý ở lại với chúng ta, một phần là để quên đi chuyện cay đắng vừa rồi, một phần là muốn báo đáp ân sâu của công tử. Chúng ta cũng nên giúp họ làm lại cuộc đời mới. Ðương nhiên chuyện thu nhận hơn hai mươi người không phải là chuyện đơn giản, nhưng nếu có nhiệt tâm thì chúng ta có thể làm được. Những người này đều biết võ công. Trong thời gian đầu chúng ta sẽ dốc lực huấn luyện, sau đó phân loại để phân công tác thích hợp như hộ vệ, kiểm soát hoặc làm tạp dịch, thích hợp với khả năng từng người. Trước sau gì chúng ta cũng không thể đơn độc mãi được, có thêm người, sau này chúng ta hành khứ giang hồ tiện hơn nhiều.

Thiên Long nhìn Thiên Sơn Tử Phụng hỏi:

- Ý nàng thế nào?

- Theo ý thiếp thì ý kiến đó rất đáng cân nhắc.

Thiên Long nhìn Kim Cương Thần nói:

- Ta cũng thấy đề xuất này phù hợp. Tuy nhiên cần thảo luận thêm với hai vị phu nhân. Ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng để thực hiện kế hoạch. Trước mắt mọi người cứ tạm thời nghỉ lại đây, đã có sẵn lương thực và chỗ trú, ngay chiều nay sẽ có quyết định.

Sau đó Thiên Long cùng Thiên Sơn Tử Phụng trở lại Hưng Long khách điếm.

Sự việc được thỏa thuận nhanh chóng, hai mươi mấy nạn nhân của Âm Dương Thần Quân được thu nhận, giao cho Kim Cương Thần chỉ huy và huấn luyện.

Lúc đó Hoàng Phủ Tuệ Quân đã qua khỏi cơn kích động. Ba vị phu nhân sang biệt phòng của nàng nói chuyện rất lâu, không biết trao đổi những gì, chỉ thấy sau đó vẻ mặt Hoàng Phủ Tuệ Quân tươi tỉnh hẳn lên.

Thiên Sơn Tử Phụng đến thông báo vắn tắt với Thiên Long rằng ba tỷ muội muốn kết thân với Quân muội trong một thời gian để giúp nàng quên đi thảm họa vừa rồi.

Thiên Long không phản đối, cũng không bày tỏ thái độ gì.

*****

Thời gian sau đó, Thiên Long và ba vị phu nhân cùng Hoàng Phủ Tuệ Quân lên ngựa ngao du lân cận khu vực Khai Phong.

Nếu người tinh ý thì sẽ nhận thấy rất ít khi có Kim Cương Thần Tiền Nhị và hai con linh hầu cùng đi, và hầu như họ lấy Hưng Long khách điếm ở tiểu trấn ngoài thành Khai Phong làm trung tâm.

Năm người thích chọn những nơi hoang dã du ngoạn, có khi để ở hẳn trong một thôn trang hẻo lánh cả mười mấy ngày.

Hầu như ngoài những người trong cuộc, không ai biết rằng Thiên Long, ba vị phu nhân và Hoàng Phủ Tuệ Quân đi du ngoạn, ngoài mục đích để bốn tỷ muội kết thân gắn bó thêm với nhau, còn tạo thời gian cho Kim Cương Thần Tiền Nhị hoàn thành nhiệm vụ của mình: cùng Kim Linh và Kim Lợi huấn luyện cho hơn hai mươi môn nhân mới thu nhận ngay tại động phủ của Âm Dương Thần Quân, một mặt sửa sang lại cho khang trang.

Theo nguyên tắc của Thiên Long: quý hồ tinh bất quý hồ đa, cứ mười bữa nửa tháng một lần, Thiên Long và các vị phu nhân đích thân tới đây kiểm tra, huấn luyện và khuyên bảo căn dặn, nên việc học tập của những người này rất có hiệu quả.

Thấm thoát ba tháng trôi qua.

Trong số hơn hai chục người, Kim Cương Thần chọn được chín người cả nam lẫn nữ xuất sắc nhất, báo với công tử là đã học xong võ công cơ bản, đề nghị được truyền thụ võ công nâng cao.

Thiên Long còn cho đệ tử mỗi người mấy viên Trợ Công hoàn và dẫn ba tên đệ tử về tận Càn Khôn động phủ lấy nguyên một thùng Nhũ thạch để tăng công lực.

Sau đó Thiên Long và bốn nữ nhân chuyển đến ở hẳn trong động phủ, theo đề nghị của Kim Cương Thần, truyền thụ cho chín người này Tam Dương thần công, Tam Âm thần công tùy theo nam hoặc nữ, sau đó là hai mươi bốn chiêu trong Long Phụng kiếm pháp.

Ngoài ra Thiên Long và Gia Cát Minh Châu phối hợp huấn luyện cho họ về các loại kiếm trận Lưỡng Nghi, Tam Tài, Tứ Tượng, Ngũ Hành, Bát Quái.

Những người khác vẫn tiếp tục luyện công do Kim Cương Thần phụ trách.

Hoàng Phủ Tuệ Quân rất thích Phi Phụng kiếm pháp, xin Phụng thư truyền thụ cho mình. Ðương nhiên là Thiên Sơn Tử Phụng vui vẻ nhận lời.

Nhờ Trợ Công hoàn và Nhũ thạch, sau mấy tháng khổ luyện chín đệ tử ưu tú nhất có công lực tăng tiến hơn trước rất nhiều.

Sau một năm, cả chín người đã đạt tới năm sáu thành hỏa hầu võ học thặng thừa Tam Dương, Tam Âm và Long Phụng kiếm pháp cũng đạt được thành tựu lớn.

Sau một năm tập luyện đạt được nhiều thành tựu, tuy chưa phải là khai môn lập phái nhưng Thiên Long sắp xếp lại tổ chức để tiện cho mỗi người hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Sau khi thống nhất với ba vị kiều thê, Hoàng Phủ Tuệ Quân và Kim Cương Thần, Thiên Long tạm gọi tổ chức của mình là Long Phụng môn.

Trong số chín đệ tử ưu tú nhất thì có ba nam nhân gọi là Long Sứ, bận bạch y đeo trường kiếm tua bạc, căn cứ theo họ mà gọi, trong đó Trần Long Sứ tuổi lớn nhất, võ công cũng cao nhất đứng đầu, tiếp đó là Trương Long Sứ và cuối cùng là Hà Long Sứ.

Còn sáu thiếu nữ thì gọi là Phụng Sứ, trong đó mỗi vị phu nhân chọn một người làm tùy tùng, y phục giống như mình gọi là Tử Phụng Sứ, Hắc Phụng Sứ, Thanh Phụng Sứ...

Long Sứ và Phụng Sứ gọi chung là Long Phụng Sứ do Trần Long Sứ chỉ huy.

Kim Cương Thần Tiền Nhị được chính thức thăng làm Tổng quản, phụ trách mọi sự vụ, chỉ những vụ tối quan trọng mới báo cho công tử xử lý.

Ðộng phủ được chọn làm căn cứ, được sửa sang lại ngăn nắp bề thế hơn, gọi là Long Phụng biệt phủ.

Ðể bào đảm an toàn và bí mật, trước động được bố thành Tứ Tượng Mê Hồn trận, người không thông hiểu trận này nếu xông vào động sẽ bị giam khốn trong trận cho tới chết không sao thoát ra được.

Có lần Kim Cương Thần và ba tên Long Sứ bẩm trước với Thiên Long xông vào Tứ Tượng Mê Hồn trận, bị khốn trong đó suốt một ngày mới được Thiên Long giải thoát.

Nhân thể, chàng còn dạy luôn cho bốn người, căn cứ vào thực trạng mà giải thích cách bố trận, biến hóa, cách hóa giải.

Mất ròng ra ba ngày, Kim Cương Thần và ba vị Long Sứ mới nắm được cơ bản cách bố trí và phá trận.

Một hôm ba tỷ muội Vân Phụng kéo Hoàng Phủ Tuệ Quân ra chỗ vắng chuyện trò.

Vân Phụng mở lời:

- Quân muội! việc này chúng ta đã từng bàn định với nhau, đến nay muội vẫn giữ nguyên lập trường chứ?

Hoàng Phủ Tuệ Quân đỏ mặt ấp úng:

- Ðương nhiên... tiểu muội không bao giờ thay đổi... chỉ là...

Thiên Sơn Tử Phụng hỏi:

- Muội còn băn khoăn điều gì?

- Còn có... gia phụ và gia mẫu...

Tới đó ngượng nghịu cúi đầu xuống.

Hắc Yến Tử góp lời:

- Theo ý ta thì muội nên quay về nói sơ cho bá mấu biết một chút tâm ý xem lão nhân gia có phản ứng thế nào? Tin rằng bá mẫu yêu quý muội như thế sẽ không phản đối đâu!

Hoàng Phủ Tuệ Quân ngẩng lên đáp:

- Tiểu muội cũng hy vọng như thế. Chi lo gia phụ phản đối... Lão nhân gia rất nghiêm khắc. Nhưng cho dù thế nào thì tiểu muội cũng không phụ tấm lòng ưu ái cưu mang của ba vị tỷ tỷ đâu.

Ba người đang nói chuyện thì chợt thấy Kim Linh chạy tới, vừa kéo áo Thiên Sơn Tử Phụng vừa hoa chân múa tay ra hiệu.

Hoàng Phủ Tuệ Quân ngạc nhiên hỏi:

- Nó nói gì thế?

Thiên Sơn Tử Phụng biến sắc nói:

- Ðộc xà! Có phải thế không?

Kim Linh ở với họ đã nhiều năm, hiểu không ít tiếng người, gật đầu liền mấy cái.

Thiên Sơn Tử Phụng hỏi:

- Ở đâu?

Kim Linh chỉ tay vào thạch động.

Thiên Sơn Tử Phụng nói:

- Trong thạch động có rắn độc hay sao? Thế thì nguy rồi! Châu muội đi gọi tướng công đi! Chúng ta theo Kim Linh xem thế nào...

Ba tỷ muội theo con Kim Mao Hầu đi vào động, đi chừng hơn mười trượng chợt thấy Kim Lợi đứng trước một ngách động gầm gừ trông rất đáng sợ.

Ở đây khá tối, bọn Thiên Sơn Tử Phụng không dám đến gần.

Lát sau, Gia Cát Minh Châu dẫn Thiên Long, Kim Cương Thần và ba tên Long Sứ tới.

Thiên Long đến gần Kim Lợi nhìn vào ngách động nói:

- Không ngờ ở đây còn có một mật đạo nữa! Sau này cần kiểm tra thật kỹ mới được!

Nơi đó thật ra là một ngách cụt, nhưng không biết vì sao mới được mở ra một mật khẩu, bên trong tối om, mùi tanh bốc ra nồng nặc đến buồn nôn.

Thiên Long ra lệnh:

- Kim Lợi, lùi lại!

Con khỉ lập tức lùi ra.

Thiên Long vận nhãn thần bước vào chỗ Kim Lợi vừa đứng nhìn vào.

Thiên Sơn Tử Phụng lo lắng nói:

- Tướng công cẩn thận...

Thiên Long cười đáp:

- Nàng đừng lo, bọn độc xà còn chưa làm gì được ta đâu!

Hắc Yến Tử hỏi:

- Tướng công! Có nhiều không?

Thiên Long đáp:

- Không rõ lắm. Nhưng hình như không ít hơn một trăm con rắn nhỏ.

Bốn nữ nhân kinh hãi kêu lên:

- Nhiều vậy sao?

Thiên Long vẫn ngưng mục nhìn vào, bảo Kim Cương Thần:

- Tiền Nhị! Hãy chuẩn bị mấy ngọn đuốc và lấy trong thùng dược của ta một ít hùng hoàng.

Kim Cương Thần "dạ" một tiếng cùng ba tên Long Sứ chạy đi, lát sau xách tới năm ngọn đuốc sáng rực và một cái túi nhỏ Nhờ ánh đuốc có thể nhìn rõ một cánh cửa bí mật vừa được mở ra để lộ một thông lộ bên dưới khá rộng.

Thiên Long lại ra lệnh:

- Tiền Nhị và Kim Linh, Kim Lợi chuẩn bị theo ta vào, còn Tam Long Sứ chia hùng hoàng ra làm hai phần, mỗi người cầm một nửa đứng cảnh giới ở cửa mật đạo!

Nói xong cầm lấy một ngọn đuốc.

Kim Cương Thần đã cầm sẵn một ngọn, đưa túi hùng hoàng lại cho Trần Long Sứ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-32)


<