Vay nóng Tinvay

Truyện:Nguyệt dị tinh tà - Hồi 10

Nguyệt dị tinh tà
Trọn bộ 31 hồi
Hồi 10: Sát nhân giấu mặt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-31)

Siêu sale Lazada

Còn chưa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu khủng khiếp. Quần hào trong gian phòg cả thảy đều biến sắc mặt.

Khoái Đao Đinh Thất chỉ một bước đã lao vút ra cửa, song chưởng cùng lúc vung lên. Chỉ nghe “binh” một tiếng, đã thấy hai cánh cửa gỗ ngoài cửa lớn đã bị đánh bay ra ngoài.

Đinh Thất cũng tung theo chưởng mà lướt ra ngoài, mục quang quét loang loáng khắp nơi thì thấy hàng ngũ đại hán của kdh vẫn đứng yên bất động nhưng sắc mặt của họ đều lộ vẻ kinh hoàng ghê gớm.

Đâu kia của con lộ, đội hình đã rối loạn, đao quang nhấp nhô. Nhưng trên con lộ rộng thênh thang, dưới bóng đêm mù mịt này lại chẳng thấy một bóng người nào khác ngoài các huynh đệ trong kdh.

Thân hình Đinh Thất lại lao về phía đầu lộ, bên tai vẫn còn nghe thấy những tiếng la hét thê thảm liên miên bất tuyệt. Những đại hán tay cầm trường đao lần lượt từng người từng người một thay nhau ngã xuống.

Nhưng bốn phía vẫn vắng lặng. Cửa của các nhà ven đường lúc trước còn hé mợ thì giờ này đều đã đóng lại im ỉm. Rõ ràng là họ chỉ cầu sao cho mình đừng bị rắc rối, chẳng có ai muốn tham gia vào trường náo loạn này cả.

Mục quang của Thần Đao Cung Kỳ bỗng lóe lên. Oâng khẽ vặn người bay vèo lên mái nhà. Thân hình cha con họ Vân lướt như bay đến cạnh Khoái Đao Đinh Thất, một mặt tra xét khắp nơi, mặt khác cúi xuống xem xét thương thế của các huynh đệ kdh đã ngã xuống.

Chỉ thấy mấy đại hán đó, trước ngực đều có một lỗ tròn lớn, máu tươi đang ồng ộc chảy ra. Rõ ràng là bị trúng ám khí. Nhưng ám khí đó là vật gì, từ nơi nào phát ra thì lại chẳng có ai nhìn thấy. Vân Trung Trình trở tay lại rút thanh Long Vân Nhuyễn Kiếm ra yểm trợ cho Vân Khiêm. Ánh mắt ông vẫn quét khắp noi, chỉ nhìn thấy mấy đại hán kia vẫn thi nhau mà ngã xuống.

Cho dù ông có dùng hết mục lực thì cũng không thể nào phát hiện được kẻ phóng ám khí đang ẩn náu nơi nào.

Oâng không thể ngăn nổi một luồng khí lạnh lẽo phát ra từ tận đáy lòng mình.

Song mục của Khoái Đao Đinh Thất đã đỏ ngầu, long lên sòng sọc. Cây đao trong tay phát ra hàn quang lấo lánh, chạy hết đầu này đến đầu kia như một kẻ điên rồ. Đao ảnh lúc này đã bao bọc khắp thân hình ông. Tuy các huynh đệ của Đinh Thất đang đâu lưng vào nhau mà múc tít thanh trường đao trong tay hầu tránh khỏi ám khí nhưng ám khí của địch nhân tực hồ vô ảnh vô thanh, lại như có mắt, xuyên qua ánh đao trùng trùng mà đánh tới họ.

Khắp con lộ trùng trùng đao quang. Tiếng la hét thê thảm đợt này vừa dứt thì đột kia lại nổi lên. Nhưng những đại hán của kdh vẫn quay lưng vào nhau, đứng dưới lòng đường, không một ai bỏ chạy cả. Trác Trường Khanh ngấm ngầm thán phục kỷ luật nghiêm minh của kdh. Đột nhiên thân hình chàng đã như một vì sao xẹt mà lao vút đến trước mặt một đại hán. Chàng thò tay ra chộp một cái, mục quang đảo kháp nơi, rồi đột nhiên lui lại phía sau, xòe tay ra xem. Chỉ thấy một viên sắt tròn màu đen nhỏ như con muỗi, xung quanh viên sắc bỗng nhiên bung ra tám cái gai nhọn.

Tuy chàng mới bước chân vào giang hồ nhưng với sự khổ luyện không ngừng trong vòng mười năm, cộng thêm được cao nhân chỉ dạy đã khiến chàng biết đến hết thảy các võ công của mọi môn phái trong võ lâm. Cho nên khi Xuyên Trung Dương Nhất Kiếm vừa mới xuất thù thì chàng liền biết ngày là môn hạ của Nga Mi phái.

Nhưng lúc này chàng cũng không ngăn được phải chau mày, nhăm mặt. Dù chàng có lục tung ký ức, cố moi óc cũng không nhớ được lai lịch của thứ ám khí trong tay chàng. Cách chế tạo ám khí này rất tinh xảo, uy lực lại vô cùng bá đạo khiến chàng không khỏi nảy sinh nỗi ghê sợ trong lòng.

Thời gian trôi qua. Mặt trăng đã lặn nhưng trời chưa sáng hẳn. Mặt đất lúc này càng mù mịt, cảnh vật tối thẫm một màu.loại ám khí cực nhỏ kia xuyên qua màn đêm nên rất khó nhận thấy. Nó lại có hình tròn nên tiếng xá gió có thể nói là hầu như không có. Nếu chàng không phải là một cao thủ có thính lực phi phàm và tài nghệ cao siêu thì làm sao có thể phát hiện ra nó được. Đáng ngại hơn nữa là khi ám khí này tiếp xúc với da thịt thì lập tức bung ra tám cái gai nhọn sắc. Dù là người đã luyện thành Kim Cương Bất Hoại cũng e rằng khó có thể chịu nổi loại ám khí cực nhỏ này.

Trên con lộ thẳng tắp rộng thênh thang, nhà cửa hai bên đường đều đã đóng kín mít nên Khoái Đao Đinh Thất vốn cho rằng người của mình đông, nếu cùng ở trong một gian phòng thì sẽ khó mà động thủ khi bị tấn công đột ngột. Do đó ông mới bố trí tất cả huynh đệ của mình trên con lộ. Nhưng lúc này nhưng đại hán trong kdh đều biến thành cái bia sống cho ám khí của kẻ địch vô hình. Chạy không được, trốn cũng không xong nên tuy Khoái Đao Đinh Thất có hối hận vì quyết định si lầm của mình nhưng đã quá muộn để cứu vãn tình thế rồi.

Đao quang lấp loáng khắp con lộ. Số đại hán ngã xuống đã gần nửa. Nỗi sợ của nnkk mỗi lúc một dâng cao. Oâng hét lớn một tiếng, kiếm quang vun vút mạnh bạo hẳn lên. Một đạo kiếm quang xanh lè tực như dải lụa đang chập chờn phấp phới quanh mình ông.

Khoái Đao Đinh Thất vừa khua thanh đao, triển động thân hình dò xét khắp nơi vừa giận dữ gầm lên:

– Vị bằng hữu nào hãy xuất đầu lộ diện ra đi, mặt đối mặt mà cùng ta đánh một trận. Nếu vẫn còn lén lút như thế thì đừng trách ta đem cả tám đời họ hàng tổ tông của ngươi ra mà chửu.

Khắp nơi vẫn chẳng có một tiếng nào đáp lại ngoài tiếng thóa mạ của Đinh Thất đang âm vang trên đường. Các đại hán còn lại cuối cùng không kềm được sự kinh hoàng, ào lên một tiếng rồi mạnh ai nấy chạt tán loạn khắp nơi.

Nhưng thế thì lại càng khiến cho họ chết nhanh hơn nữa. Trong cảnh hỗn loạn đó chỉ có một mình Trác Trường Khanh là bình tĩnh, lạnh lùng. Mục quang chàng dò xét khắp nơi, chỉ thấy ám khí dường như từ bốn phương tám hướng bắn tới nhưng chàng không thể thấy rõ được phương hướng chuẩn xác của chúng.

Từ cổ chí kim, trong võ lâm chưa từng có một cuộc tàn sát hàng loạt tàn khốc đến thế, cũng chưa từng có một loại aám khí nào ghê gớm như vậy. Nên biết rằng loại am khi này phải tốn rất nhiều công sức mới có thể chế tác được một cái. Lúc này đang ào ào bay tới thì thật không biết được phải tốn biết bao nhiêu nhân lực để chế tạo được từng ấy ám khí.

Đột nhiên...

Trác Trường Khanh huýt lên một tiếng lanh lảnh. Thân hình chàng như thần long thăng thiên, bay vọt lên cao. Trong không trung bỗng chuyển người một cái đã chuyển ngang ba thước.

Sau đó bay vút về bóng đen dưới hàng hiên khách điếm cạnh đường, nhanh như chớp tung ra một chưởng. Một luồng chưởng phong mãnh liệt tực như nghiêng sông giốc bể đánh ra. Chỉ nghe sầm một tiếng, mái hiê chìa ra ngoài của căn khách điếm lập tức đổ ập xuống, vô số gỗ đá thi nhau rơi xuống, bụi bốc mù trời.

Ngay lập tức thân hình Trác Trường Khanh cũng lao thẳng vào đám bụi đang bốc lên cuồn cuộn.

Bỗng nhiên có một bóng người chênh chếch lướt ra, thân thủ cực nhanh. Trong khoảnh khắc thân hình Trác Trường Khanh lao đến thì y đã từ trong đám đổ nát mà bay đi.

Thân hình Trác Trường Khanh vừa lướt đến, trông thấy tình hình này, mũi chân khẽ điểm lên hàng hiên đổ nát, lướt đi nhanh như tên bắn đuổi theo người kia như hình với bóng.

Aùnh mắt của chàng đảo một lượt thì thấy trên mái nhà có một cái xác cùng một thanh trường đao sáng lóe nằm ngang cạnh đó. Chẳng cần phải nhìn kỹ, chàng cũng biết đó chính là Thần Đao Cung Kỳ mới khi nãy hãy còn nói chuyện với chàng.

Một luồng cảm xúc bi ai và thương tiếc bỗng trào dâng trong lòng nhưng chàng lại không có thời gian để tra xét nữa, vì bóng người ở đàng trước chỉ mới thấp thoáng đã thấy lướt ra rất xa, chỉ còn in lại trên trời tối thẫm một bóng mờ.

Cho đến hiện giờ Trác Trường Khanh vẫn chưa thật sự động thủ với bất kỳ một ai cả nhưng chàng luôn biết rõ võ công của mình tuy chưa thể nói là đã xuất thần nhập hoá nhưng trong chốn võ lâm cũng đã là cao thủ tuyệt đỉnh rồi.

Vậy mà lòng tin vào võ công của chàng lúc này đã hơi dao dộng vì đối thủ trước mắt khinh công rất ảo diệu, chẳng kém chàng bao nhiêu. Trong màn đêm, chỉ thấy bóng người này như một làn khói mỏng, theo gió mà đi. chàng chỉ có thể thấy được bóng mà không nhìn rõ được thân hình người này ra sao.

Màn đêm sâu thẳm, đen như mực. Đây chính là hiện tượng phái có trước khi bình minh xuất hiện. Chẳng bao lâu nữa vầng thái dương rực rỡ sẽ từ từ nhô lên ở đằng đông, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Chỉ thấy trong màn đêm đen thẫm có hai bóng người, một trước, một sau, đang lướt đi như sao băng. Cái tốc độ kinh người này chính là khinh thuật Thượng Ưng Phi Hành đã tuyệt tích giang hồ gần một trăm năm nay, tực hồ không có gì có thể đuổi kịp được.

Trong thời khác sau, khi hai óng người đui nhau đã mất hút thì dưới hàng hiên đổ nát hoang tàn kia lại có hai bóng hình phóng tới, hướng về phía bóng dáng đã mất hút của Trác Trường Khanh mà đuổi theo.

Tuy khinh công của hai người này còn kém họ một chút nhưng cũng đủ để coi là tuyệt đỉnh khinh công. Vân Trung Trìnhcầm thanh Long Vân Nhuyễn Kiếm lập tức đằng thân vọt lên nhưng cũng không thể đuổi kịp họ.

Sự hỗn loạn và huyên náo trên lộ cũng dịu hẳn đi ngay sau đó. Khoái Đao Đinh Thất cầm ngang thanh trường đao trong tay, mục quang trống rỗng nhìn lên bầu trời. Chân trời phương đông đã từ từ lộ ra màu trắng bạc.

Với mười năm khổ luyện võ công, bền bĩ không ngừng, lại thêm trí thông minh tuyệt đỉnh và được Tư Không lão nhân truyền thụ tuyệt học kinh nhân, công lực của Trác Trường Khanh lúc này như sóng bể trào dâng, hết đợt này đến đợt kia toếp nối, liên miên bất tuyệt.

Thân hình chàng càng lúc càng nhanh. Khoảng cách giữa chàng với bóng người trước mặt đã được rút ngắn lại. Vì chàng cất bước hơi chậm, vả lại tinh thần bị phân tán trước cái chết của Thần Đao Cung Kỳ nên lúc này chàng vẫn cách bóng người trước mặt khoảng ba trượng. Khoảng cách ba trượng tuy không phải là quá xa nhưng hiện tại thì cũng khó mà đuổi kịp.

Trong chớp mắt, bức tường thành Lâm An đã hiện ra trước mặt. Bóng người phía trước bỗng quay ngoắt về mé tả, rồi đột nhiên vọt lên cao gần ba trượng.

Lâm An chính là một thành một thành nổi tiếng thời cổ đại, tường thành rất cao, so với kinh đô Mạt Lăng cũng chẳng thua kém chút nào, bóng người kia tuy vọt lên ba trượng nhưng vẫn còn cách đầu thành một đoạn ngắn.

Trác Trường Khanh mừng thầm, tăng thêm kình lực dưới chân phóng vút tới, thí thấy thân hình của người phía trước đã dán vào tường thành, nhoáng một cái đã lên tới đầu thành rồi.

Thân hình Trác Trường Khanh cũng đã vọt lên, tuy chàng biết rằng mình làm như thế rất dễ bị người khác ám toán, nhưng chỉ cần chàng có một chút do dự thì sẽ chẳng còn cách nào có thể điểm kịp bóng người trước mặt, đây chính là lúc phải quyết đoán kịp thời không còn thời gian để cân nhắc tính toán.

Cú nhảy tận lực này khiến thân hình chàng như thần hạc xung thiên bay vọt lên những ba trượng, tà áo xé gió, phong thanh rít lên. Lúc này thế vọt đã hết, bỗng lại thấy hai tay chàng vung lên, thân hình chàng đã lại vọt tiếp lên nữa, với khinh công võ lâm hiếm thấy này so với khinh công của bóng người phía trước còn cao hơn một bậc.

Trên đầu thành, đột nhiên có một giọng nói trong trẻo khe khẽ cất lên:

—Hảo công phu.

Trác Trường Khanh hơi ngạc nhiên một chút, chàng sử dụng toàn lực chuyển thân hình quay ngoặc về bên phải, nhẹ nhàng đáp xuống một cái ụ trên tường thành, mục quang lập tức lướt đi một lượt.

Chỉ thấy trên một cái ụ khác đối diện với mình là một bóng người thanh mảnh, tóc bới cao, tà áo phấp phới, trong bóng tối mờ mờ tuy không nhìn rõ mặt mũi lắm nhưng chàng đã cảm thấy người này rất đẹp, trong đời chàng chưa một lần thấy qua.

Chàng không khỏi sửng sốt vì chàng không ngờ rằng người có khinh công tuyệt diệu như vậy lại là một giai nhân đẹp như tiên giáng trần.

Giai nhân tuyệt sắc này cúi chào, khe khẽ cuời rồi hỏi:

—Các hạ đuổi theo tiểu nữ làm gì?

Luc này chàng không thể nào hình dung ra được một giai nhân tuyệt sắc phảng phất như tiên giáng trần này lại là hung thần lạnh lùng tàn nhẫn khi nãy. Trong lòng chàng hỗn loạn như có trăm mối tơ vò, nói không nên lời.

Phải biết rằng, tuy là người cực kỳ thông minh nhưng rốt cục chàng cũng chỉ mới dấn thân vào chốn hồng trần, ứng biến đối phó với nhân tình thế thái đương nhiên còn nhiều bỡ ngỡ, huống hồ biến cố này xảy ra vượt qua mọi dự đoán của chàng.

Làn thu ba của giai nhân lưu chuyển, khóe miệng xuất hiện một nụ cười cực kỳ xinh đẹp, ngân nga giọng hỏi:

—Trời tối thế này, các hạ và tiểu nữ vô oán vô cừu, làm sao mà lại đuổi theo gấp gáp như thế, phải chăng các hạ muốn làm gì?

Nói đoạn, giai nhân đưa tay lên che miệng.

Trác Trường Khanh liền thấy một cánh tay trắng muốt như ngọc bạch lộ ra khỏi ống tay áo, chàng định thần lại, ngầm hít một hơi dài rồi cất giọng sang sảng nói:

—Tuy tại hạ không có thù oán gì với cô nương cả nhưng tại hạ lại muốn hỏi một câu: Các huynh đệ Khoái Đao Hội cùng với cô nương có cừu hận như thế nào mà cô nương lại nỡ đuổi tận giết tuyệt đến vậy?

Giai nhân tuyệt sắc kia bỗng bật cười một tiếng, tay hữu như nhẹ gỡ đám tóc mai đang bị gió thổi tung lên, khẽ nói:

—Các hạ nói gì? Ta không hiểu.

Trác Trường Khanh nhớ đến cảnh tượng thê thảm của các tay chân trong Khoái Đao Hội khi nãy, một luồng lửa giận bừng bừng bốc lên, gằn giọng:

—Vừa rồi cô nương ẩn trốn trong bóng tối dưới hàng hiên, dùng ám khí bá đạo mà giết các đại hán không có lấy một chút lực phản kháng nào, lúc này cô nương lại còn nói ra mấy lời thế này, thật khiến cho tại hạ có chút khó hiểu.

Ngờ đâu giai nhân tuyệt mỹ kia tay đỡ má đào, đầu khẽ cúi, dáng điệu dường như không để ý gì đến lời chàng nói, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, cười duyên dáng:

—Tiểu nữ nghĩ ra rồi, khi trước cô cô tiểu nữ có nói qua về Khoái Đao Hội rằng họ đều là những thứ mạt hạng xấu xa, chuyên đi cướp bóc và bức hiếp thiên hạ, chẳng lẽ mấy đại hán bị người ta đánh chết từng người một lại chính là người trong Khoái Đao Hội?

Thiếu nữ nói xong lại giơ hai cánh tay xinh xắn ra, khẽ vỗ, lại nói:

—Tiểu nữ cảm thấy rất hài lòng đó! Té ra mấy người đó đều là bọn cường đạo cả, vốn tiểu nữ còn đang tiếc thay cho bọn họ đấy.

Dáng điệu của giai nhân trông lại tựa như một đồng tử ngây thơ trong sáng, không vướng chút bụi trần.

Trác Trường Khanh cười nhạt nói:

—Không sai, mấy người vừa nãy bị cô nương xuống tay dùng ám khí giết chết chính là những hảo hán trong Khoái Đao Hội.

Giai nhân tuyệt sắc bèn «ồ» lên một tiếng kinh ngạc, thò một ngón tay trắng muốt ra, chỉ vào cái mũi thon mà thẳng tắp của mình, nói với giọng sửng sốt:

—Cái gì, các hạ nói ta giết họ à?

Nàng khẽ giơ cổ tay lên, lấy tay bịt chặt lấy tai mình, mắt mũi nhắm tịt cả lại, hàng lông mi cong vút, che phủ cặp mắt đen láy lại nói tiếp:

—Lơi này tiểu nữ không dám nghe, từ nhỏ tới lớn, tiểu nữ không nỡ giết một con kiến, vậy mà các hạ lại nói tiểu nữ là giết người.

Giai nhân bỗng nhiên xòe hai bàn tay nõn nà ra trước mặt Trác Trường Khanh mà nói:

—Các hạ nhìn đi, xem có giống bàn tay sát nhân không?

Trác Trường Khanh không tự chủ được, chàng khẽ liếc mắt nhìn thì thấy mười ngón tay búp măng thon nhỏ, trắng muốt rũ xuống hòa với cánh tay thon thả tạo thành đường cong tuyệt vời, móng tay đỏ tươi như sắc hoa hồng, càng làm nổi bật màu trắng như ngọc ngà của bàn tay. Chàng không khõi than thầm một tiếng, thực tại chàng cũng không tin hai cánh tay ngọc này đã giết người, nhưng việc vừa mới xảy ra chính mắt trông thấy, lại không thể không tin.

Khi nãy chàng đứng bên đường lặng im quan sát khắp nơi thì thấy từ dưới mái hiên một vật tròn nhỏ màu đen mắt người khó thấy bắn ra cho nên chàng đã tung mình phát ra một chưởng.

Chàng lại định thần, điểm lại tình huống xảy ra khi nãy một lượt, đoạn cất cao giọng:

—Thực tai hai bàn tay này không giống bàn tay sát nhân, nhưng tại sao cô nương lại lẫn trốn kỹ càng dưới mái hiên nhà kia? Nếu cô nương nói từ nhỏ đến lớn cô nương không nỡ giết cả con kiến nhỏ thế thì tại sao khi nhìn thấy quá nhiều nguời chết trước mắt, cô nương lại chẳng sợ hãi chút nào?

Tuyệt sắc giai nhân bèn cười hì hì, đem hai bàn tay mà rút vào trong ống tay áo cười nói:

—Ai da, thật không ngờ với cái bộ mặt khờ khạo của các hạ mà lại có thể nói được những lời như thế, đây thật là nhìn người không thể nhìn qua diện mạo được.

Trác Trường Khanh sầm mặt lại cười nhạt:

—Tai hạ đã nói cái gì thì lời lời đều cực kỳ nghiêm trọng, nếu cô nương còn hý lộng tại hạ như thế thì đừng trách tại hạ không khách sáo.

Thiếu nữ này luôn tự phụ là tuyệt sắc vô song, tất cả nam nhân mà nàng đã gặp vừa thấy mặt nàng thì đã điên đảo thần phách, lúc này khi thấy Trác Trường Khanh mặt mày sắt lại, lạnh như tiền, nói ra mấy lời tựa hồ chẳng coi nàng là cái thá gì cả khiến nàng không khỏi có chút sững sờ, cơ hồ cho rằng thiếu niên anh tuấn đứng trước mặt này là một người mù, có mắt không tròng. Nhưng sau khi hơi sửng sốt, thiếu nữ đã lập tức lấy lại dáng vẻ vốn có của mình, khẽ cười nói rằng:

—Lơi của tiểu nữ nói, từng câu từng câu đều là thật cả! Nếu các hạ không tin thì các hạ khám người tiểu nữ thử coi trên người tiểu nữ có mang ám khí nào không?

Khi nàng phất ống tay áo, hai tay giơ lên cao, áo quần lụa là trên người đều nâng lên theo.

Một trận gió thổi qua khiến bộ hồng y tha thướt kia dán chặt vào người thiếu nữ, chỉ thấy thân mình mềm mại, nét ong gợi cảm, vóc liễu thon thon, quả khiến rung động lòng người.

Trác Trường Khanh là người thiên tư tuyệt đỉnh, há phải là kẻ thô lỗ không biết gì đến cái đẹp? Chỉ là chàng thừa hưởng ở phụ thân tính tính nóng nảy, là một nam nhi chí cương chí mãnh, xem trọng việc phân biệt thiện ác hơn chuyện phân biệt đẹp xấu. Tuy chàng biết người thiếu nữ đang đứng kia là một mỹ nhân hiếm thấy trên thế gian, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh thê thảm của mấy người trong Khoái Đao Hội thì sắc đẹp vô song trước mắt cũng biến thành cực kỳ xấu xa đê tiện. Cách nhìn của chàng đối với xấu đẹp có lẽ có chút khác người, nhưng nếu là người có bản lãnh thì đều xem trọng vẻ đẹp bên trong hơn sắc đẹp ben ngoài.

Chàng «hừm» một tiếng lạnh lẽo, ánh mắt dán chặt cào thân hình mỹ nữ, lạnh lùng nói:

—Tai hạ không biết cô nương có phải là xem thường nhân mạng không mà sao sau khi giết bao nhiêu người như thế lại còn có thể cười đùa cợt như...

Giai nhân tuyệt sắc khẽ chau mày liễu, buồn bã than lên một tiếng, khẽ nói:

—Huynh đài này sao lại vẫn không tin tiểu nữ nhỉ. Ôi, các hạ có biết không, bình sinh tiểu nữ chưa từng cười đùa với bất cứ người đàn ông nào.

Đôi làn thu bà của nàng nhìn Trác Trường Khanh như oán như hờn.

Trác Trường Khanh chỉ thấy tim mình thót lên một cái, một luồng cảm giác khó tả từ trong đáy lòng nổi lên, cái cảm giác khó nói này, chàng chưa từng trải qua bao giờ. Do dó, chàng thở dài một tiếng, trong thoáng chốc, chàng lại cảm thấy người thiếu nữ nhỏ nhắn trước mặt không thể nào có thể gây ra được một thảm kịch đẫm máu vừa qua.

Luc này, phương Đông đã lộ sắc hồng nhạt. Mặt đất đang một màu tối thẳm cũng từ từ chuyển sáng, những hàng quán trong thành qua một đêm náo loạn đã lục đục mở cửa, một ngày mới bắt đầu với tiếng gà gáy, tiếng chó sủa vu vơ, đâu đó những làn khói mỏng bốc lên.

Trên tường thành, hai người vẫn đứng nhìn nhau không nói nửa lời.

Làn thu ba của giai nhân khẽ chuyển, thì thấy đằng xa xa dưới chân thành có hai bóng hồng y đang lướt tới nhanh như chớp, khóe miệng thiếu nữ đột nhiên khẽ nở một nét cười lạnh lẽo, vẻ u oán trong chớp mắt bỗng biến đâu mất nhường vào đó là một tiếng cười như băng đá:

—Nếu các hạ không tin lời ta nói, thì các hạ cứ coi như ta đã giết mấy người kia cũng được.

Cùng với lời là một chưởng vung lên, ngọc chỉ đột nhiên phóng thẳng tới trước Trác Trường Khanh.

Trác Trường Khanh còn đang ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy chưởng kia đã đánh tới huyệt Trầm hương cạnh mũi mình rồi.

Chiêu này phát ra nhanh khó tả, chẳng những Trác Trường Khanh không thể đoán trước được mà chàng cũng không ngờ được vị cô nương nói cười ngọt ngào, mi thanh mục tú, liễu yếu đào tơ này lại ra tay ác độc như vậy.

Trong lúc kinh hoảng, thân hình chàng cũng theo phản ứng mà thối lui hai bước, lại thấy giai nhân tuyệt sắc kia cười nhạt một tiếng, ống tay áo gấp lớp trên cổ tay đột nhiên bung ra mang theo một luồng lãnh phong lạnh thấu xương, lại

cung tới trước mặt Trác Trường Khanh, mũi chân thoăn thoắt điểm nhẹ, thân hình thiếu nữ đã từ ụ đất mới đứng khi nãy lướt nhẹ đến chỗ Trác Trường Khanh.

Một chiêu này lại càng vượt ra khỏi dự đoán của Trác Trường Khanh, hiện tại chàng đã lâm vào thế cùng, hết đường thối lui.

Trong mắt của thiếu nữ xinh đẹp kia dường như đang lộ vẻ rât đắc ý.

Nào ngờ Trác Trường Khanh đột nhiên vọt lên không, khẽ vặn người đảo tay ra một chiêu «Huy Phong Thủ» mạnh bạo phóng tới tay áo lụa đang phấp phới trong gió kia. Chưởng phong như đao, chưởng thanh rít lên veo véo.

Mục quang thiếu nữ biến đổi đột ngột, lắc cổ tay cuộn ống tay áo lại, trong khi vóc liễu khẽ vặn lại đã dùng tay kia phóng ra hai chưởng, gót sen điểm lên đầu thành, bỗng tự nghiêng người đá thốc ra một cước.

Chẳng những thân pháp của thiếu nữ xinh đẹp này rất quỷ dị mà chiêu thức lại biến hóa cực nhanh, lưỡng chưởng nhất cước này tựa hồ như cùng phát ra một lúc vậy. Hơn nữa, tuy chưởng thế có vẻ mềm mại nhu nhuyễn song chưởng phong lại ào ào đổ tới như sóng gầm bể cả, rõ ràng trong từng chiêu thức đều hàm chứa nội lực kinh người.

Trác Trường Khanh khẽ nhướng mày, lắc mình chuyển nhẹ, thủ chưởng đột nhiên rụt lại, nhanh như gió thổi, thân hình chàng từ trong chưởng phong cước ảnh của thiếu nữ kia chênh chếch lướt ra ngoài. Chỉ mới lướt nhẹ, thân hình chàng đã vọt ra ngoài hai trượng.

Giai nhân tuyệt sắc kia tựa hồ có chút kinh ngạc, bỗng nhiên dừng tay, quay người lại nhìn đã thấy thiếu niên tuấn tú khôi ngô này đã đứng trên ụ đất đầu thành đằng sau mình từ hồi nào rồi. Nàng bèn bĩu môi cười khẩy nói:

—Có phải các hạ muốn bắt tiểu nữ để báo thù thay cho Khoái Đao Hội chẳng? Hiện tại giờ, tại sao các hạ không...

Nào ngờ Trác Trường Khanh bỗng gầm lên một tiếng:

—Chính thế.

Tả chưởng vung mạnh, lưỡng chỉ trỏ giữa cong cong, ra một chiêu «Thám lệ thủ châu» điểm tới song mục của giai nhân, cạnh chưởng của hữu chưởng kích tới vai tả.

Lơi thiếu nữ xinh đẹp còn chưa dứt, nàng không ngờ đối phương nói đánh thì đã đánh rồi, tuy nàng còn nhỏ tuổi nhưng lại xảo quyệt hơn Trác Trường Khanh nhiều. Khi nãy, lúc Trác Trường Khanh cuống cuồng đuổi theo, tuy nàng không muốn gặp mặt người khác nhưng ỷ vào khinh công cao tuyệt của mình, bèn cho

rằng đương nhiên người ta không thể đuổi kịp mình, cho nên cũng không thèm để tâm, nàng chỉ muốn bỏ xa người kia mà thôi.

Ngờ đâu Trác Trường Khanh đuổi tới bén gót, nàng khẽ liếc nhìn mới phát hiện khinh công người đuổi theo mình cực kỳ ảo diệu chẳng kém mình chút nào, thực đáng để có thể gọi là tuyệt đỉnh. Nàng vốn là người thông minh nhanh trí, sau một hồi suy nghĩ phán đoán thì biết mình không thể bỏ rơi người ta dễ dàng được nên đã dừng chân đứng chờ trên tường thành.

Nguyên nàng còn muốn thừa lúc người này bay lên đầu thành đột nhiên kích ra một chưởng, ắt hẳn người đó sẽ táng tại chân thành nhưng khi nàng vừa thấy thân pháp của người này thì bèn đổi ý.

Đến khi nói chuyện với Trác Trường Khanh nàng vẫn còn ngạc nhiên về võ công cao tuyệt của chàng nên còn chưa xuất thủ, nhưng lòng đã ngấm ngầm ẩn tàng sát cơ. Sau đó nàng thấy có hai người là tay chân của mình từ đàng xa đi đến, bèn không chút chậm trễ, đột ngột kích ra một chưởng.

Nhưng lúc này, khi vừa thấy Trác Trường Khanh xuất thủ, trong lòng ngấm ngầm kinh sợ, chỉ thấy trong chưởng thế đang kích tới của đối phương hàm súc tiềm lực cương mãnh, vượt ra ngoài mọi suy tính của nàng. Lúc đó nàng mới biết tuy khinh công của Trác Trường Khanh vô cùng ảo diệu, nhưng lại chưa phải là sở trường của chàng, nếu nói riêng về khinh công thì chàng không hơn gì mấy, nhưng nếu luận về nội lực thì nàng còn xa mới đuổi kịp Trác Trường Khanh.

Trác Trường Khanh dùng toàn lực phát ra hai chưởng, ào ào đánh tới thân hình kiều diễm của thiếu nữ kia, nhưng nàng lại vẫn đứng ngớ ra đó không né tránh cũng chẳng phản công, dường như trong lòng Trác Trường Khanh đang có chút hối hận, e rằng một chưởng một chỉ của chàng dùng lực quá mạnh mà đánh chết thiếu nữ này.

Phải biết diện mạo của chàng tuy vì nỗi bất hạnh của mình cùng với nhiều năm khổ luyện trên hoang sơn mà biến đổi ra vẻ tàn nhẫn lạnh lùng, kỳ thực chàng lại là người rất đa cảm. Lúc này, mặc dù cảm thấy thiếu nữ cười nói vô thường, tính tình dường như rất độc hiểm, nhưng thủy chung chàng lại không nỡ đả thương một thiếu nữ mới lần đầu gặp mặt.

Ý nghĩ vừa phát, chàng còn đang muốn thu hồi chưởng lực, nào ngờ đột nhiên thân hình thiếu nữ bỗng ngửa ra, hai ống tay áo đang cuốn lại cũng đột nhiên tung ra.

Chớp mắt chỉ thấy hồng ảnh đầy trời, hai ống tay áo mang theo hàn phòng đã từ bốn phía tràn về phía chàng.

Nơi họ đang đứng là trên đầu thành, chu vi ụ đất lớn không quá ba thước, tuy đứng theo thế cài răng lược nhưng khoảng cách giữa hai người cũng cách nhau không quá ba thước. Cho nên trong lúc họ động thủ, lúc nào cũng để ý tới hạ bàn, chỉ cần khinh suất một chút, cho dù thân pháp và võ công có cao diệu đến đâu chăng nữa, nhất thời cũng khó tránh khỏi thọ thương.

Nhưng lúc này, hai ống tay áo của thiếu nữ cũng đã thi triển rồi và chúng chẳng khác nào đao kiếm, khi động thủ liền đã chiếm rất nhiều thuận lợi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-31)


<