Vay nóng Homecredit

Truyện:Nguyệt dị tinh tà - Hồi 02

Nguyệt dị tinh tà
Trọn bộ 31 hồi
Hồi 02: Hồng Y Xú Nương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-31)

Siêu sale Lazada

Từ xa có hai bóng người một lớn một nhỏ đang lướt tới. Xa trông chỉ thấy hai người phảng phất như đang cưỡi gió mà bay. Đầu mũi chân dường như không chấm đất, lướt tới nhanh vô cùng.

Đến gần mới nhìn rõ người có dáng hình cao lớn, toàn thân mặc bộ hồng y. Y phục rất gọn ghẽ, bó sát lấy thân hình khẳng khiu như đoạn cây khô. Tóc vấn cao, búi tóc trĩu xuống theo kiểu thịnh hành nhất của các thiếu phụ phòng khuê đời Đường. Đồ trang sức đung đưa theo gió phát ra những tiếng leng keng rất êm tai. Cách trang sức vốn đã chẳng ra gì, đến lúc nhìn lên mặt thì vẻ xấu xa của bộ mặt khiến người ta kinh tởm. Một cái miệng to đỏ loét những son đặt trên khuôn mặt rổ chằng rổ chịt, đầy nếp nhăn trông tựa như cái chậu máu. Trong đêm khuya mà gặp phải người này thì người ta cứ ngỡ là ma quỉ hiện về. Tuy là một nữ nhân vừa xấu xa vừa quái dị như vậy nhưng võ công đã đạt đến tuyệt đỉnh. Thi triển khinh công chẳng những vai bất động, eo không gãy gập mà đến cả hai chân tựa hồ cũng không co lại nữa.

Lúc này tay hữu của bà ta dắt theo một đứa bé gái tuổi độ mười hai mười ba mà lướt tới. Đứa bé này so với mụ lại vô cùng tương phản. Môi đỏ, mắt sáng, da trắng như tuyết, tóc mềm như mây, má lún đồng tiền, đẹp tựa ngọc nữ cung Dao Trì Tây Thiên.

Sau khi hồng y xú quái bà lướt đến đấy, mụ chẳng thèm liếc nhìn hai người đàn ông đang chiến đấu. Dường như cuộc ác đấu kinh thiên động địa này chẳng phải là điều mụ quan tâm.

Hồng y xú quái bà lướt đến bên vách núi, nhìn xuống phía dưới xem xét. Trên khao?ng trống lớn lúc này là vô số những xác chết của độc trùng, xà thú. Vết máu nhuộm đỏ vách núi, trong hang động. Mụ quét mắc một lượt, chân mày dường như hơi cau lại. Sau đó quay lại nhìn hai người kia, hai hàng chân mày lại càng chau lại.

Tiếp đó, mụ lại nghiêng người về phía cô bé đang chớp chớp cặp mặt tuyệt đẹp, hỏi:

– Cần nhi, con có sợ không ?

Tiếng nói tuy rất khó nghe nhưng ngữ điệu lại rất ôn hoà, mềm mỏng, tựa như lời của mẹ hiền nói với con gái yêu vậy.

Cặp mắt sáng như sao của đứa trẻ đang chớp chớp, đưa mắt nhìn về phía cảnh tượng hãi hùng nơi vách đá, rồi lại chuyển đến nhìn hai người đang ác đấu trên vách núi. Trong mắt nó, hiển nhiên có chút kinh hãi nhưng khi nghe thấy hồng y xú nữ hỏi thì nó bèn lắc đầu, ngẩng lên nhìn xú nữ kia rồi nói:

– Nương nương, hài nhi không sợ.

Hồng y xú nữ kia cười một tiếng, miệng ngoác đến tận mang tai. Sau đó mới nói:

– Vậy thì con hãy đứng yên ở đây để ta qua hỏi hai tên ngốc kia một câu.

Đứa bé gật đầu. Hồng y xú nữ thân hình vừa động đã lướt đến bên mình Trác Hạo Nhiên và Doãn Phàm. Song chưởng đẩy nhẹ vào giữa hai người. Song chưởng tuy không phát ra tiếng gió nhưng lại mang theo một luồng kình lực vô hình.

Chất độc trong người Trác Hạo Nhiên lúc này đã phát tác. Hơn nữa trong lúc dồn hết tâm trí vào cuộc ác đấu nên việc hồng y xú nữ xuất hiện ông không hề biết. Nhưng khi song chưởng của hồng y xú nữ vừa phát ra thì Trác Hạo Nhiên và Doãn Phàm đều cảm thấy một luồng lực đạo kinh nhân ập đến. Cả hai đều cho rằng đối phương có người đến giúp. Trong lòng kinh hoảng, cùng lúc dừng tay. Thân hình thối lui ra sau mấy bước, mục quang chiếu lên người hồng y xú nữ.

Ánh mắt Vạn Diệu Chân Nhân vừa tiếp xúc với hồng y xú nữ, lập tức liền nở nụ cười nói:

– Thì ra là Ôn cô nương đã đến. Không ngờ, thật không ngờ Ôn cô nương không hưởng thụ sung sướng nơi Miêu Cương mà lại lặn lội đến nơi hoang vu này. Nhiều năm trước tại hạ có cùng Ôn cô nương gặp qua một lần, trong lòng vẫn khắc ghi. Càng không ngờ từ bấy lâu đến nay, dường như dung mạo như tiên giáng trần của Oâng cô nương còn chưa thay đổi. Thật đáng ngạc nhiên thay.

Xú phụ nhân được xưng là Ôn cô nương kia chỉ giương hai mắt nhìn Doãn Phàm.

Khi nghe y nói, nét mặt mụ thủy chung vẫn lạnh lùng, chẳng hề thay đổi, không giận mà cũng không vui. Chờ đến khi Doãn Phàm dứt lời, mụ mới lạnh lùng hừm một tiếng nói:

– Tiểu tử, ngươi chỉ được cái miệng hoa ngôn lộng ngữ tâng bốc Ôn Như Ngọc này.

Ta chẳng thèm để tâm đâu.

Khi gọi hồng y xú nữ này đẹp như tiên, trên mặt Doãn Phàm không có một chút thần sắc nào là bỡn cợt cả, y vẫn cung cung kính kính nói:

– Ôn cô nương đến đây có chỉ giáo tại hạ điều gì không ?

Ôn Như Ngọc lại hừm một tiếng, giọng lạnh lẽo:

- Các ngươi đánh nhau thì ta chả quan tâm. Ta chỉ hỏi ngươi, mới rồi trong sơn động kia có phải có một quái vật giống hình ngôi sao năm cánh chạy ra. Hiện giờ nó đã chạy đằng nào rồi ?

Doãn Phàm ồ lên một tiếng. Cặp mắt đảo qua đảo lại, sau đó cười nham hiểm nói:

– Các đó thì kẻ hèn này không được rõ lắm. Tốt nhất là Ôn cô nương hãy hỏi vị này thì sẽ rõ...

Hắn giơ tay chỉ Trác Hạo Nhiên, rồi nói tiếp:

– Vị này chính là danh chấn võ lâm, Trung Nguyên đại hiệp Trác Hạo Nhiên. Có lẽ Ôn cô nương cũng đã biết rồi.

Từ lúc hồng y xú nữ xuất hiện đến giờ, Trác Hạo Nhiên đã nhắm mắt, ngấm ngầm điều tức chân khí. Ông du hiệp thiên hạ lâu năm nên cũng biết xú nữ này ẩn cư tại Miêu Cương, là một nhân vật kỳ quái nhất võ lâm và tự xưng là Hồng Y xú nương Ôn Như Ngọc.

Ôn Như Ngọc tuy tự xưng là xú nữ nhưng bình sinh lại rất ghét người ta gọi mình là xú nữ. Bất luận là ai đi nữa, nếu phạm phải húy kỵ của mụ mà mụ biết được thì sẽ tìm mọi cách giết cho bằng được người đó mới hả giận.

Ngoài việc này ra, mụ chẳng quan tâm đến việc nào cả. Chỉ cần không xúc phạm đến tên húy của mụ thì dù có người nào trước mặt mụ mà giết chết cha của mụ đi nữa thì mụ cũng chẳng thèm để mắt quan tâm tới. Hơn nữa từ trước đến nay chẳng bao giờ mụ đi hành ác mà chẳng có duyên cớ bao giờ. Người trong chốn võ lâm chẳng ai là không biết đến thói xấu này của mụ nên vì thế cũng chẳng ai muốn động chạm đến con người có tính tình vô cùng kỳ quái nhưng võ công lại tuyệt cao này. Vô luận là trước mặt hay sau lưng mụ, ai cũng gọi là Hồng Y nương nương. Thậm chí những kẻ nịnh nọt, bợ đỡ còn tâng bốc gọi mụ là Hồng Y tiên tử nữa.

Do đó Trác Hạo Nhiên biết mụ sẽ không ra tay giúp cho họ Doãn kia. Vì thế ông lập tức vận khí điều tức, vì biết rằng tình thế lúc này chẳng khác nào ngàn cân treo sợi tóc. Sống không được, chết cũng không xong. Chỉ còn cách duy nhất là cùng ma đầu Doãn Phàm liều chết một phen.

Ôn Như Ngọc nghe mấy lời của Doãn Phàm nói xong, sắc mặt vẫn lạnh lùng, mục quang chuyển về phía Trác Hạo Nhiên nhìn từ đầu đến chân một lượt rồi mới lạnh lẽo cất tiếng:

– Tiểu tử, mấy lời ta vừa nói, ngươi có nghe thấy không ?

Trác Hạo Nhiên ngơ ngác. Thực tình ông không chú ý đến xú nữ hồi nãy đã nói gì. Ông vội vàng miễn cưỡng cung tay chào và suy nghĩ mình phải trả lời thế nào để tránh chọc tức người này vì tình thế lúc này không cho phép ông có lời nói khinh xuất nào. Nếu không sẽ không lường trước được hậu quả sẽ như thế nào.

Nào ngờ Doãn Phàm đã cười nhạt một tiếng, nói với giọng nịnh nót:

– Ôn cô nương, Trác đại hiệp oai danh lẫm liệt thì lời nói của người khác, Trác đại hiệp đều bỏ ngoài tai cả.

Ôn Như Ngọc kia quả nhiên hừ lên một tiếng, mục quang lại quét từ đầu đến chân Trác Hạo Nhiên. Sau đó nhắc lại câu nói vừa rồi với giọng giận dữ:

– Ta vừa nói gì ngươi nghe rõ hứ ?

Trung Nguyên đại hiệp danh chấn thiên hạ, đã trải qua biết bao biến cố, nay lại trúng phải khí độc lại bị người ta bức đến cầu sống không được mà cầu chết cũng chẳng cong. Lúc này ông chỉ cảm thấy trước ngực dường như có một tảng đá ngàn cân đè xuống. Nỗi bi phẫn, oán hận, tức giận khiến cho Trác Hạo Nhiên một đời quên mình giúp người, trượng nghĩa hành hiệp, nếu không phải vì sự an nguy của vợ và con trai thì ông đã tuốt kiếm liều chất với hai tên ma đầu này rồi. Nhưng rốt cuộc Trác Hạo Nhiên đã cố gắng, nén giận nói:

– Oân cô nương, vãn bối thân trúng tuyệt độc. Nhất thời hoảng hốt cho nên không có lưu ý đến lời nói của cô nương. Vì thế...

Trác Hạo Nhiên nhất sinh lỗi lạc, quang minh chính đại, mấy lời nói quanh co ủy khúc như thế chưa từng nói qua, mấy lời “xin bỏ qua” làm sao có thể nói ra được. Do đó ông đã bỏ lửng câu nói.

Doãn Phàm lạnh lùng hừ một tiếng. Y đang nghĩ xem nên nói cạnh khóe ra sao để khiến Hồng y nương nương nổi giận, ra tay đối phó với Trác Hạo Nhiên. Y thầm nghĩ:

“Làm thế thì chẳng cần mình phải ra tay mà Trác Hạo Nhiên vẫn bị tính sổ. Lại chẳng mang tiếng là đã giết chết Trung Nguyên đại hiệp. Thậm chí có thể đổ tội cho họ Ôn kia. Sau này cũng bất tất phải lo lắng về chuyện có người tìm đến báo thù cho Trác Hạo Nhiên.” Nào hay trong lúc hắn còn đang mãi suy nghĩ lợi hại, đã nghe thấy tiếng Ôn Như Ngọc cất lên:

– Ta hỏi ngươi con quái vật Tinh Thừ ngàn năm vừa xuyên núi mà ra, giờ này đã biến đâu mất rồi ?

Trác Hạo Nhiên than thầm:

“Xú nữ Ôn Như Ngọc này quả nhiên là người lịch duyệt giang hồ, kiến thức quảng bác. Mụ căn bản vừa mới đến mà đã biết ngay tên của quái vật vừa xuyên núi mà ra. Xem ra nữ ma đầu khiến võ lâm phải nể sợ này quả là danh bất hư truyền.” Trác Hạo Nhiên vừa suy nghĩ vừa cất tiếng:

– Tinh Thừ kia bị vãn bối đả thương hai nơi. Giờ đã chui vào trong núi rồi.

Ôn Như Ngọc lại hừm một tiếng, mục quang chứa đầy vẻ nghi ngờ nói:

– Có thật vậy không ?

Trác Hạo Nhiên miễn cưỡng nén giận, đem câu chuyện ác đấu đến lưỡng bại câu thương giữa quái xà và Tinh Thừ ra, đem chuyện mình đã đả thương Tinh Thừ như thế nào kể hết cho Ôn Như Ngọc. Ôn Như Ngọc ngưng thần chăm chú lắng nghe. Nét mặt lộ vẻ vui mừng nhưng Trung Nguyên đại hiệp nói một mạch bao nhiêu là chuyện như vậy nên khí lực của ông lại càng suy kiệt.

Ôn Như Ngọc quay người đi. Tiếng ngọc đeo trên đầu ngân lên mấy tiếng leng keng, rồi quay đầu lại nói:

– Quái vật kia còn ở dưới đó không ?

Trác Hạo Nhiên gật gật đầu. Thân hình Ôn Như Ngọc khẽ chuyển lập tức lướt đến bên vách núi, dặn dò đứa bé gái xinh đẹp kia mấy câu rồi tung mình xuống dưới vách núi.

Bên này Doãn Phàm đợi Ôn Như Ngọc khuất dạng, mục quang y lóe lên, tựa hồ như sực nhớ ra chuyện gì, đưa mắt nhìn Trác Hạo Nhiên, cười khảy một tiếng rồi cũng lướt theo sau Ôn Như Ngọc mà đi mất. Chuyện này xảy ra khiến cho Trác Hạo Nhiên vô cùng ngạc nhiên. nhưng ông đã đoán ra ngay nguyên nhân. Trong các xác của quái xà kia chắc phải có kỳ trân dị bảo cho nên mới khiến đôi nam nữ ma đầu này nổi lòng tham. Do đó Doãn Phàm mới bỏ qua không đụng tới Trác Hạo Nhiên mà đi kiếm bảo vật trước đã.

Trác Hạo Nhiên vừa nghĩ đến đó bỗng động tâm. Ông quay mình chạy về nơi lúc trước Đỗ Nhất Nương cùng Trác Trường Khanh ẩn thân như phát cuồng lên. Lúc này ông đã thấy chất độc trong người đã phát tác, chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Trác Hạo Nhiên chỉ hy vọng có thể đem vợ con đến một nơi an toàn trước khi ông bỏ mạng nơi hoang sơn này, để họ có thể trốn thoát khỏi độc thủ của ma đầu Doãn Phàm. Trong tương lai cũng vì mình mà phục cừu báo hận.

Vì thế ông đem hết sức tàn còn lại chạy như điên cuồng. Đoạn đường này nếu đem khinh công của ông ra mà nói thì cũng không dài lắm nhưng lúc này ông cảm thấy nó dài ra vạn dặm. Rốt cuộc ông cũng đã đến nơi. Trác Hạo Nhiên chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt độc khí dâng trào trong lồng ngực. Mục quang lướt tứ phía vẫn không thấy bóng dáng tông tích của Đỗ Nhất Nương cùng Trác Trường Khanh đâu cả.

Trác Hạo Nhiên trong lòng lo lắng. Chất độc phát tác càng lúc càng ghê ghớm.

Chân khí cũng bị gián đoán, kinh mạch bị bế tắc khắp nơi. Nhưng tình cảm sâu sắc giữa cha con, vợ chồng lại dười như có sức mạnh thần kỳ thúc đẩy ông. Trác Hạo Nhiên dừng lại hít vài hơi ngắn rồi thân hình lại vọt vê phía trước. Hiện tại Trác Hạo Nhiên giống như một con chim đã bị trúng tên. Càng lúc tiếng hô hấp của ông càng nặng nề đứt quãng. Khi Trác Hạo Nhiên đang sục sạo tìm kiếm khắp nơi phía vách núi.

Đột nhiên...

Trác Hạo Nhiên nghe thấy tiếng người nói lao xao. Phải biết rằng vì ông đã tu luyện lâu năm nên thần trí vẫn chưa mê loạn hoàn toàn. Do đó ông lập tức lướt về phía có tiếng nói đang phát ra.

Ông nhìn thấy ba đồng tử ở đằng sau một tảng đá lớn đang tranh nhau nói. Thấy ông đến chúng đều nhất tề im bặt, giương mấy cặp mặt kinh hãi lên nhìn ông. Mục quang Trác Hạo Nhiên đảo qua một lượt. Trong lòng không khỏi hồi hộp, lo lắng. Thân hình lại lướt tới.

Nguyên lai ông nhìn thấy bên cạnh ba đồng tử có hai người đang nằm co quắp lại.

Rõ ràng là đã bị người ta điểm huyệt. Hai người này chẳng phải ai khác ngoài Đỗ Nhất Nương và Trác Trường Khanh. Trác Hạo Nhiên gầm lên, bổ nhào đến bên mình Đỗ Nhất Nương. Khớp xương trên toàn thân Trác Hạo Nhiên dường như đã rời hết cả ra.

Đầu óc hôn mê, ọe một tiếng, há miệng thổ ra một ngụm máu đỏ bầm.

Đỗ Nhất Nương thấy Trác Hạo Nhiên đã quay lại, trong lòng vừa vui vừa sợ, lại thấy dường như Trác Hạo Nhiên đã bị trọng thương. Trong lòng bà không khỏi kinh hãi.

Nhưng lúc này thân đã bị điểm huyệt. Trừ cặp mắt còn nhìn thấy được ra, toàn thân đều đã bị tê liệt, chỉ có thể nhìn Trác Hạo Nhiên với ánh mắt dịu dàng mà bi ai.

Trác Hạo Nhiên biết lúc này là lúc quyết định sinh tử. Nếu mình không thể trong một thời gian ngắn ngủi mà tự cứu thì chẳng những bỏ mạng tại nơi này mà vợ con cũng phải chịu nhục. Do đó ông thu hết sức tàn, cố gắng giải khai huyệt đạo của Đỗ Nhất Nương. Nhưng lúc này toàn thân như đang bị nghiền ra. Trong da thịt như có hàng vạn con kiến đang cắn xé. Mục quang Trác Hạo Nhiên vừa lướt qua Đỗ Nhất Nương thì đã biết ngay rằng lúc Đỗ Nhất Nương chưa kịp phòng bị liền đã bị điểm trúng huyệt Khí Hải Du. Trong lòng chửi thầm một tiếng rồi đưa tay ra giải khai huyệt đạo cho Đỗ Nhất Nương...

Nào ngờ sau lưng đột nhiên tiếng gió rít lên. Đồng thời hai vai Trác Hạo Nhiên đã bị người nắm lấy. Trác Hạo Nhiên chỉ cảm thấy đau đến tột cùng. Dường như thân thể bị hai hàm sắt siết vào, xương cốt rời ra.

Liền đó đồng thời có hai tiếng người ở đằng sau cùng cât lên:

– Con quái xà kia chạy đằng nào ?

Trác Hạo Nhiên chẳng cần quay đầu lại cũng biết hai thanh âm này phát ra là của Doãn Phàm và Hồng Y nương nương Ôn Như Ngọc.

Trong cùng một sát na ngắn ngủi này, Phi Phụng Hoàng Đỗ Nhất Nương đã vùng dậy. Cặp mắt dữ tợn chỉ vào Doãn Phàm mà chứi:

– Đồ tặc tử đáng phanh thây trăm mảnh, đồ chó lợn... đồ... đồ...

Phi Phụng Hoàng Đỗ Nhất Nương tuy là một nữ tử giang hồ nhưng tính tình thanh nhã, cốt các thanh cao. từ trước đến giờ chưa mở miệng mạt sát một ai cả. Trong lúc tức giận, chửi được hai câu rồi không chửi tiếp được nữa.

Ôn Như Ngọc liếc qua Doãn Phàm lạnh lùng nói:

– Ngươi hãy bỏ tay ra.

Nguyên vừa rồi hai người sục sạo tìm kiếm khắp nơi dưới khe núi cũng chẳng thấy bóng dáng quái xà kia đâu cả. Cả hai đều nổi cơn thịnh nộ, lập tức quay trở lại, đuổi theo Trác Hạo Nhiên, rồi mỗi người một tay, nắm lấy hai vai của Trác Hạo Nhiên, lúc này đã mất hết công lực.

Doãn Phàm cười một tiếng cộc lốc rồi bỏ cánh tay đang nắm giữ Trác Hạo Nhiên xuống, lấy tay xoa đầu đứa trẻ áo vàng lúc này đã chạy đến bên y.

Ôn Như Ngọc lại nhìn Trác Hạo Nhiên, mắt sắc như dao, gằn giọng nói:

– Lời ta hỏi ngươi có nghe thấy không, hử ?

Trác Hạo Nhiên vẫn cúi đầu xuôi tay, chẳng có một tiếng hồi âm, trên mặt Ôn Như Ngọc vốn đã xấu xa quái dị, lúc này lại biến đổi dữ dội, trông như ma như quỉ vì mụ quá tức giận nên mặt mũi đã đỏ rực lên.

Cổ tay Ôn Như Ngọc khẽ giật, một luồng nội lực âm độc đã ào ào trút sang người Trác Hạo Nhiên, mụ gằn giọng:

– Trước tiên ta cho ngươi nếm thử mùi vị Cửu Âm Thác Cốt Thủ, nếu ngươi còn chưa nói, đừng trách bổn cô nương xuống tay độc ác.

Nào ngờ Trác Hạo Nhiên vẫn cúi đầu xuôi tay chẳng thốt một lời, im lặng hoàn toàn. Ôn Như Ngọc cúi đầu nhìn xuống. Hóa ra Trung Nguyên đại hiệp danh chấn thiên hạ, sau khi trúng độc, lại dùng nhiều chân khí, nội lực đối phó với Doãn Phàm, lại thâm trong lòng lo lắng cho vợ con, lúc này tâm trường đã đoạn, hồn lìa khỏi phách.

Vị kỳ nhân nam tử cả đời xả thân vị kỷ, quang minh lỗi lạc này rốt cục đã bỏ mạng nơi Hoàng Sơn.

Phi Phụng Hoàng khí huyết vừa thông đã bật dậy ngay. Lúc này Đỗ Nhất Nương biết Trác Hạo Nhiên đã chết, huyết lệ chan hòa, hét lên một tiếng thảm thiết:

– Xú Nhân Ôn Như Ngọc.

Lúc Đỗ Nhất Nương thốt ra câu chửi thì cũng chính là lúc Xú Nhân Ôn Như Ngọc đang nổi cơn thịnh nộ. Vừa nãy quái bà không đoạt được kỳ trân dị bảo nơi mình quái xà, lửa giận đã chứa đầy, lúc này lửa giận lại càng bốc lên ngất trời.

Nữ ma đầu với uy danh oai khiếp võ lâm này, chỉ lạnh lùng hứ một tiếng, hữu chưởng vỗ nhẹ. Thi thể Trác Hạo Nhiên bị luồng chưởng lực đẩy văng ra xa. Hữu chưởng vừa ra, thân hình đã đâm bổ tới Đỗ Nhất Nương.

Phi Phụng Hoàng Đỗ Nhất Nương cũng là một nữ kiệt, võ công vốn chẳng phải kém, nhưng lúc này khí huyết vừa thông, thần trí lại hỗn loạn, chân lực chưa hồi phục hoàn toàn lại gặp phải nữ ma đầu Ôn Như Ngọc.

Ôn Như Ngọc, một chưởng đánh thốc tới, lực đạo kinh người phong thanh rít lên vù vù. Phi Phụng Hoàng Đỗ Nhất Nương trở tay không kịp, lãnh trọn một chưởng này.

Vạn Diệu Chân Nhân đứng bên cạnh thấy tình thế đó hoàng hốt, hét lớn một tiếng:

– Ôn cô nương, hãy dừng tay ...

Cùng lúc thân hình cũng lay động, vọt tới để cứu Đỗ Nhất Nương thoát khỏi chưởng lực của Ôn Như Ngọc.

Nhưng y đã chậm một bước.

Phi Phụng Hoàng chưa kịp trở tay đã bị chưởng lực kinh nhân của Ôn Như Ngọc đánh trúng, thân hình như diều đứt dây văng ra xa mấy trượng.

Vạn Diệu Chân Nhân Doãn Phàm thở dài một tiếng, đầu ngón chân điểm nhẹ, nghiêng người lướt tới.

Y ngồi xuống cạnh Đỗ Nhất Nương. Chỉ nhìn thoáng qua, y cũng biết rằng Phi Phụng Hoàng Đỗ Nhất Nương đã trúng một chưởng quá nặng, không còn cách nào cứu nổi, hồn lìa khỏi xác rồi.

Y bèn chậm chạp đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Ôn Như Ngọc. Lúc này sắc diện của y đã đổi sang màu xanh xám.

Mục quang của Ôn Như Ngọc cũng đang lạnh lùng quan sát y, dài giọng hỏi:

– Tiểu tử, thế nào ?

Hai người nhìn nhau trừng trừng, hồi lâu vẫn chưa chớp mắt. Mấy đứa trẻ nhỏ đứng bên cạnh kia lòng lại thầm mong sao sư phụ của chúng ra tay giết chết đối phương.

Mấy đứa đồng tử nhỏ tuổi thấy tình hình xảy ra như vậy trong lòng chẳng có chút gì sợ sệt. Tuy cô bé đẹp như tiên giáng trần kia đã nhắm chặt cặp mắt của mình khi sư phụ của nó tung chưởng đánh Đỗ Nhất Nương văng ra xa. Nhưng khi nó mở mắt ra thì dường như trong cặp mắt tinh anh lại như có chút vẻ thương hại.

Thê thảm nhất chính là Trác Trường Khanh, con trai Trung Nguyên đại hiệp, lúc này bị điểm huyệt đang nằm dưới đất. Tuy nó đã bị điểm huyệt nhưng vẫn còn có thể thấy được tất cả diễn biến vừa rồi, chỉ vì thủ cước không thể động cựa, cũng không thể cứu giúp gì cho hai người kia được.

Nhưng trong tâm linh của nó bỗng nhen lên một ngọn lửa của sự cừu hận, nỗi thống khổ và cừu hận này nó đã khắc cốt ghi tâm. Cho đến nhiều năm sau, nỗi thống khổ và cừu hận này biến thành một lực lượng to lớn, khiến rất nhiều người trong võ lâm, vì nỗi thống khổ và cừu hận này mà phải bỏ mạng.

Hiện tại trời đã sáng hẳn, nhưng mặt trời còn chưa lên, gió núi vẫn thổi ào ào, tiết trời âm u ảm đạm.

Doãn Phàm nhìn Ôn Như Ngọc với vẻ độc ác, nhưng dáng vẻ lại như đang thầm tính toán:

“Lúc này Đỗ Nhất Nương cũng đã chết rồi, ta cũng chẳng nên gây thù chuốc oán với Ôn Như Ngọc kia làm gì ?” Suy nghĩ như thế, y cười gượng một tiếng, nhìn Ôn Như Ngọc như muốn nói điều gì, nào ngờ...

Đột nhiên bỗng có một trận cười nổi lên. Tiếng cười gai nhọn xuyên kim phá thạch, khiến cho đồ trang sức trên người Ôn Như Ngọc rung lên, phát ra tiếng leng keng, ba đứa đồng tử kia phải bịt chặt lấy tai.

Doãn Phàm và Ôn Như Ngọc nhất tề đều bị tiếng cười quái dị kinh động. Phải biết rằng những người có võ công đạt đến trình độ như họ, khi nghe thấy tiếng cười này thì biết rằng người phát ra trận cười có công lực cực cao, võ công tuyệt đỉnh.

Họ hoảng hốt nhìn quanh, chỉ thấy một bóng người theo tiếng cười vọt tới, đến trình độ võ công như Vạn Diệu Chân Nhân và Xú nhân Ôn Như Ngọc mà cũng không biết được người này đến từ đâu.

Chỉ thấy trên mình người này khoác một chiếc áo tơi bện bằng cỏ, chân đi một đôi giày rơm, thân hình cao lớn, lưng gù, râu ria trên mặt xồm xoàm. Từ hai con mắt tinh quang phát ra rợn người. Trong tay hữu người này đang cầm xác con quái xà, máu chảy ròng ròng. Quái xà này chính là quái vật đã ác đấu với quái vật Tinh Thừ lúc nãy.

Người này vừa đáp xuống, tiếng cười còn chưa dứt mà mặt mày Doãn Phàm và Ôn Như Ngọc đã biến sắc. Vì trong gầm trời này, ngoài một người ra, không ai có cách phục sức như thế và cũng chẳng ai có cốt cách dáng hình như vậy. Sau khi mục quang Ôn Như Ngọc lướt qua, thân hình bỗng thối lui một trượng, nắm lấy tay nữ đồng tử, lẳng lặng chẳng nói một lời, thi triển khinh công tuyệt đỉnh mà đi mất.

Vạn Diệu Chân Nhân ngớ người ra một lát, cúi mình thi lễ với lão già vừa đến, lùi lại ba bước, đưa tay vẫy ba đứa đồng tử. Ba đứa đồng tử vội chạy đến trước mặt y.

Vạn Diệu Chân Nhân ôm lấy ba đứa trẻ rồi cũng chẳng nói một lời, quay mình lướt về phía sườn núi. Chỉ vài cái nhấp nhô đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Lão nhân cao to, râu ria xồm xoám đứng uy nghi như một pho tượng. Aùo tơi trên người kêu lên phần phật trong gió. Lúc này ông đã dứt tiếng cười, mục quang chiếu theo bóng dáng hai ma đầu vừa đào tẩu. Cặp lông mày rậm cau lại. Sau đó, ánh mắt chuyển đến hai thi thể đang nằm trên mặt đất, nét mặt ẩn chứa vẻ nuối tiếc.

Cuối cùng lão nhân nhìn đến con trai duy nhất của Trung Nguyên đại hiệp đang bị điểm huyệt nằm trên đất. Aáy chính là Trác Trường Khanh. Sau đó lão nhân tiến đến gần, tả chưởng phất nhẹ lên người cậu bé. Trác Trường Khanh chỉ cảm thấy một luồng lực đạo kỳ dị lướt qua. Trong nháy mắt đã có thể cử động lại được. Trác Trường Khanh lồm cồm bò dậy, mắt đầy lệ, nước mắt tuôn trào chan hoà trên khuôn mặt ngây thơ. Từ khi sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nó được nếm mùi cay đắng. Nhưng nỗi cay đắng này đối với một đồng tử bé bỏng mà nói, có lẽ là quá sức chịu đựng.

Hai mắt đứa bé đáng thương này ngước nhìn lên vị lão nhân râu tóc bù xù, cố gắng tự chủ không để bật ra tiếng khóc vì nó luôn được cha mẹ dạy rằng phài làm một nam nhi đại trượng phu, phải giữ cốt cách của một nam nhi trước mặt ngưòi lạ.

Nó bước lên một bước, quì xuống, cung kính lạy lão nhân gù kia một lạy, cất giọng nói:

– Đa tạ Ơn cứu mạng của bá bá.

Dáng điệu của đồng tử khi nói những lời này toát ra vẻ đáng thương đến nỗi người sắt đá đến đâu chăng nữa cũng phải rơi lệ xót thương. Hai hàng chân mày của lão nhân lưng gù dãn ra. Nết mặt lộ vẻ đau xót, toan cất tiếng nói thì đồng tử Trác Trường Khanh sau khi lạy tạ Ơn cứu mạng, lập tức bò đến thi thể cha mẹ, cất tiếng khóc não nề bi ai.

Lão nhân râu rậm trong ánh mắt lộ vẻ trìu mến mà thương xót. Oâng nhìn đứa trẻ vừa khóc vừa nâng thi thể Đỗ Nhất Nương lên đặc cạnh thi thể Trác Hạo Nhiên. Sau đó đứa trẻ đứng trước thi thể cha mẹ lại khóc lên nức nở.

Tiếng gió yếu đi. Bầu không khí tựa hồ như bị tiếng khóc bi ai não nề kia tác động khiến cho cả không gian đều nhuốm màu ảm đạm thê lương. Gió thu cuốn những chiếc lá vàng bên sườn núi bay lên dập dờn trong gió. Vẻ trìu mến trong mục quang của lão nhân lưng gù càng lúc càng nồng hậu. Ông bước tới bên cạnh Trác Trường Khanh, dịu dàng xoa đầu đứa bé. Trác Trường Khanh quay đầu lại, thấy lão nhân nhìn mình. Hơn nữa lão còn cất tiếng nói. Giọng nói tựa hồ màng vẻ thân thiết của cha hoền đối với con thơ:

– Hài nhi, đừng khóc nữa. Người chết chẳng thể sống lại. Con có khóc mấy chăng nữa cũng vô dụng. Con phải biết rằng cha con tuy chết rồi nhưng ông ấy trên chẳng hổ với trời, dưới chẳng thẹn với đất. Tuy đã chết rồi nhưng còn vĩ đại hơn những kẻ đang sống kia. Càng khiến con phải kính phục và noi theo tấm gương của phụ thân, làm một đại trượng phu quang minh lỗi lạc trong đời.

Trác Trường Khanh gật đầu, nước mắt vẫn rơi rơi, dáng vẻ lộ vẻ đau đớn xót xa khiến lão nhân động lòng, không ngăn được tiếng thở dài, cất tiếng như tự than thở:

– Ý trời, ý trời. Nếu như ta không tìm cách lấp huyệt động kia lại thì đâu có xảy ra việc này. Oâi ! Ba mươi năm nay ta không làm tổn thương sinh mạng một ai. Hôm nay suýt chút nữa không ngăn được lòng muốn động đến sát giới...

Tiếng nói của ông từ từ nhỏ lại, sau đó ông nhìn Trác Trường Khanh, ánh mắt lóe lên, trầm giọng nói:

– Hài nhi, đừng khóc nữa. Chúng ta hãy chôn cất thi thể hai người này trước đã.

Sau đó...

Lão nhân lưng gù dường như có dáng chần chừ do dự một chút. Sau đó ngẩng đầu nói với giọng quả quyết:

– Chỉ cần con có quyết tâm và nghị lực, con hãy đi theo ta. Ta sẽ dạy con học thành tuyệt nghệ. Tương lai con có thể báo thù cho phụ mẫu cũng có thể tạo dựng một sự nghiệp lẫy lừng.

Lão nhân lưng gù còn chưa dứt lời, Trác Trường Khanh đã quỳ sụp xuống dưới chân ông.

Đứa trẻ thiên tư tuyệt đỉnh này, lẽ nào lại chẳng biết lão nhân kia là một kỳ nhân tuyệt thế. Lẽ nào lại không muốn làm đệ tử của kỳ nhân tuyệt thế này, học thành một bản lĩnh kinh thiên động địa, để báo cừu cho phụ mẫu. Nhưng nó còn ghi nhớ lời cha mẹ đã dạy:

“Một nam nhi đại trượng phu không cần phải cầu xin bất cứ cái gì của một ai cả.

Trừ phi bản thân có đủ năng lực để báo đáp người ta.” Do đó, dù trong lòng rất muốn nhưng ngoài miệng nói tuyệt nhiên không đá động một lời. Đứa trẻ này tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã có tính cách cương trực, ngay thẳng và quật cường như cha của nó – Trác Hạo Nhiên.

Vậy mà khi lão nhân lưng gù đã tự nói ra mấy lời này, nó không làm chủ được mình, quì sụp xuống, dập đầu nói:

– Bá bà, bất luận có phải chịu khổ cực đến đâu, phải đi bất cứ nơi nào, hài nhi đều muốn theo bá bá học thành tuyệt nghệ, gết chết ma đầu, báo thù cho phụ mẫu.

Lão nhân lưng gù gật gù, nhìn đứa trẻ thông minh tuyệt đỉnh mà lại hiếu nghĩa quật cường này, chỉ thấy nước mắt trên mặt nó còn chưa khôn nhưng thần sắc đã lộ ra vẻ kiên cường quật khởi. Cho nên lão nhân biết rằng sau mười năm trong chốn võ lâm sẽ xuất hiện một hiệp sĩ ân oán phân minh, quang minh lỗi lạc. Trên nét mặt nghiêm nghị của ông lại thấy có nụ cười mỉm. Nụ cười này càng lúc càng hiện rõ rệt. Cuối cùng ông cười lên ha hả nói:

– Được, được. Không ngờ trong những năm cuối đời của Tư Không này lại thâu được một đồ đệ tốt.

Tiếng cười cao vút từng mây, chấn động bầu không khí nơi hoang sơn không một bóng người. Vẻ âm u đã từ từ biến mất, những tia nắng đầu tiên chiếu lên mình một già một trẻ này khiến cho người ta nhìn thấy cứ ngỡ là hai pho tượng thần phủ đầy kim quang xán lạn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-31)


<