← Hồi 255 | Hồi 257 → |
Biết rồi, thám mã đi đầu lui ra đi.
Tần Tiêu nói:
- Tất cả binh lính trở về làm tốt công tác chuẩn bị để ứng chiến. Hai cánh tả, hữu chuẩn bị cung thủ, đề phòng nghiêm mật, đồng thời nhìn về phía cờ hiệu trên tướng đài, nếu cờ hiệu động thì vạn tên cùng bắn; cờ hiệu không động thì tất cả không được nhúc nhích. Kỵ binh ở chính giữa, giữ vững trên yên ngựa không được nhảy xuống, lui ra đằng sau trăm bước chờ lệnh, nghe lệnh mà hành động.
- Dạ!
Bảy thiên tướng lập tức lên tiếng rồi di chuyển, ngay lập tức công việc trong trại bận rộn cả lên. Kỵ binh chính giữa đều tụ tập đến tướng đài điểm quân cùng soái trướng, trên tay của mỗi người đều cầm một Trường mã sóc, đeo Phụ giác cung ở trên lưng, thần sắc của mỗi người rất nghiêm trang, một bộ sắp sửa chuẩn bị chiến tranh đánh nhau với địch nhân.
Một hồi gió cát thật lớn ở sa mạc thổi tới, chữ soái kỳ "Tần" ở sau lưng bay phấp phới, bức tranh Hoàng Long cũng ngang ngược bay lên, nhìn rất uy vũ.
Trong nháy mắt, cả đội quân ở trong trại đều giương cung bạt kiếm, trong lòng mỗi người điều nhóm lên một ngọn lửa, trong không khí dường như ẩn chứa một luồng khí mạnh mẽ nào đó khiến làm cho người ta có cảm giác sôi trào khí huyết cùng hương vị hưng phấn.
Quách Tử Nghi cầm Phương Thiên Họa Kích trên tay, trên người mặc hoàng kim minh quang giáp, hai mắt sáng như lửa đứng ở bên người Tần Tiêu, suy tư một lúc rồi mới nói:
- Đại tướng quân, nếu như người Đột Quyết không có tấn công, chỉ muốn quấy nhiễu thì chúng ta làm sao bây giờ?
- Như vậy chúng ta cũng phải chuẩn bị thật tốt trước khi gặp địch nhân.
Tần Tiêu nói:
- Chủ lực cách chúng ta cũng khoảng tám mươi dặm, ở giữa còn có một Linh Vũ huyện cùng Sa Minh huyện, ít nhất phải bốn năm canh giờ nữa mới đến được đó. Nhưng lại phải xây dựng phòng ngự cùng đóng quân. Nếu người Đột Quyết thừa dịp chủ lực của ta ở xa tới mệt mỏi đang nghỉ ngơi thì đột nhiên tới quấy nhiễu như vậy sẽ không tốt cho lắm.
Tần Tiêu âm thầm suy tư một lúc, nói với Hình Trường Phong:
- Dẫn người đi ra ngoài tìm hiểu, ta muốn tin tức mới nhất của người Đột Quyết. Sau đó, tung ra hỏa mù khiến cho bọn họ không nhìn thấy được.
- Dạ!
Hình Trường Phong ôm quyền đồng ý, ba mươi mốt người phi thân lên ngựa, cầm trường đao thúc ngựa rời khỏi tướng đài, Tần Tiêu bảo dựng thẳng lệnh kỳ lên, cửa trại mở rộng ra, cự lộc bành bài từng người rút lui qua bên cạnh, các tướng sĩ đặc chủng doanh tinh thần phải luôn thanh tịnh, Tần Tiêu đứng ở trên tướng đài, sau đó chậm rãi tản bộ qua lại, Phượng Sí Lưu Kim Đang được Vạn Lôi dựng thẳng, cùng soái kỳ đứng chung một chỗ, một hình ảnh rạng rỡ và uy vũ.
Một lúc lâu sau, từ phía Tây, phía trên đại mạc có một trận cát bay bốn phía, cuồng phong gào thét. Trừng đợt gió lớn kèm theo cát bụi tập trung xông tới đây. Hai cung thủ tả, hữu đã thay đổi người rồi, mà người Đột Quyết vẫn không thấy tiến lên tấn công.
Đúng lúc này, ở phía trước trại có một con ngựa đang phi tới đây với tốc độ rất nhanh, nhìn ở xa thì thấy có ngọn cờ xí chòm sao Thương Long chuyên dụng của đặc chủng doanh!
Di Niết Khả Hãn sao? Trong lòng Tần Tiêu có chút nghi ngờ: Sao lại không phải là Mặc Xuyết cùng Khuyết Đặc Lặc, mà lại là Di Niết Khả Hãn cơ chứ? Nghe danh tiếng thì dường như là con của Mặc Xuyết, vương tử hoàng tộc sao? Tám trăm Khung Lư, mà ít nhất cũng có một hai vạn người, xem ra là mới vượt từ bên sông Hoàng Hà kia sang đây, hoặc là một mực đóng tại ven bờ Hoàng Hà không có rút lui. Địa vị của tên này thật đúng là không nhỏ chút nào!
Tần tiêu vung tay lên:
- Tiếp tục dò xét!
Người thứ nhất trong đặc chủng doanh rời khỏi trại không được bao lâu thì người thứ hai liền phi ngựa chạy đến:
- Báo Đại tướng quân, mười tên thám mã Đột Quyết đã bị Hình tướng quân âm thầm bắt gọn. Năm nghìn Du kỵ dừng bước, đứng ở phía Bắc hai mươi lăm dặm. Chủ lực là Di Niết Khả hãn án binh bất động, còn đang ở trong đồn trú, nhưng mà đã chỉnh trang chuẩn bị xong hết rồi.
- Tiếp tục dò xét!
Tần Tiêu lớn tiếng hạ lệnh:
- Tất cả binh lính làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu!
Hàng ngàn tiếng rầm vang thật lớn, tất cả đạo thương tiến kích đều dựng thẳng lên. Hai bên tả, hữu tiến doanh cùng kỵ binh trang bị Giác cung cùng nỏ giác cung, tất cả đều hiện ra sẵn sàng bắn tên bất cứ lúc nào.
Trong nội tâm của Tần Tiêu dường như đang sôi trào máu lên, nhưng mà bản thân cũng có chút buồn cười: Vương tử Đột Quyết đến đây sao? Lấy loại thám mã vứt đi này đòi đấu với đặc chủng doanh được đào tạo thành "gián điệp tin tức chiến tranh", đây không phải ở trong hầm cầu mà đốt đèn vậy không phải là tự mình tìm đến cái chết hay sao?
Trước hết ta sẽ cho các người biến thành ruồi bọ không đầu! Chỉ cần ngươi hôm nay không cố kỵ mà dám giết ta, thì sẽ biết rõ thủ hạ Tả Uy Vệ của Tần Tiêu ta lợi hại như thế nào!
Chỉ trong thời gian một nén nhang, liên tục có ba gã thám báo phi ngựa hồi báo.
- Đột Quyết mang năm nghìn kỵ quân tiếp tục thẳng tiến đến trại quân ta! Khoảng cách không đến hai mươi dặm!
- Mười lăm dặm!
- Mười dặm! Hình tướng quân đã bắt lại toàn bộ thám mã thám báo cũng với người mang tin tức về hồi báo với kỵ quân của đại quân bên Đột Quyết, ngay cả ngựa cũng không thể chạy thoát.
Tần Tiêu nắm chặt hai tay thành quyền, hưng phấn quát:
- Được lắm! Đột Quyết man nô cũng thật là quá coi thường Đại Đường rồi, không có tin tức mà cũng dám mạo muội tiến quân, còn tưởng là dễ dàng khi dễ chúng ta như quân Linh Vũ sao! Đô Úy lục quân, tiến lên nghe lệnh!
Cờ lục quân vung lên thật cao, Đô Úy lục quân thúc ngựa tiến lên, chắp tay nghe lệnh. Tay cầm cờ, đao phủ uy phong lẫm liệt đứng bên cạnh Tần Tiêu, sắp bắt đầu chiến đấu rồi!
- Các huynh đệ.
Nhiệt huyết Tần Tiêu sôi trào, dùng sức mang Phượng Sí Lưu Kim Đang đập ở trên đài, lập tức phân thành hai nửa, bụi trắng bay nhẹ, đột nhiên vang lớn:
- Người Đột Quyết giết chết cha mẹ, huynh đệ của chúng ta, bắt thê thiếp tỷ muội của chúng ta, đoạt vàng bạc và tài bảo của chúng ta, bây giờ phải làm sao?
- Giết!
- Giết sạch bọn họ.
Vạn người cùng nói, thanh âm vang động trời cao!
- Nhìn thấy trong thành toàn là máu tươi và xương trắng, tưởng tượng đến bọn họ là thân nhân của mình! Đột Quyết man nô! Chúng ta có thể tha cho bọn họ được sao?
- Báo thù rửa hận! Báo thù rửa hận!
Toàn quân nghiến răng nghiến lợi, nộ khí khắp trời, tàn phá bữa bãi khiến cát tựa hồ như bị kinh sợ mà bỏ chạy, tiếng gió càng lớn.
- Tốt!
Tần Tiêu lớn tiếng nói:
- Năm nghìn kỵ quân tiên phong người Đột Quyết này đã thành bò cạp mắt mù và diều bị đứt dây! Các huynh đệ, thời khác kiến công lập nghiệp đã tới, giết bọn họ đến mảnh giáp cũng không còn! Phía dưới, nghe theo quân lệnh của ta đây!
Tần Tiêu lấy ra binh phù:
- Tả Hữu quân Hậu quân lên sẵn tên, lắp tên vào nỏ, đóng ở hai bên trái phải doanh trại.
*****
Còn lại bốn quân trước sau trái phải theo bổn tướng thống lĩnh trung quân chiến đấu, giết sạch quân tiên phong của Đột Quyết man nô, giết cho tơi bời tan tác! Một ngàn kỵ binh bên trái doanh trại, hiện tại mai phục bên trái ở ngoài trại năm dặm theo hướng bắc, một ngàn kỵ binh một phải doanh trại thì mai phục bên phải ở ngoài trại năm dặm theo hướng Bắc. Huynh đệ trong quân trước đây nguyên là kỵ binh nay sửa lại làm bộ binh, cầm mạch đao cùng đoàn bài bày trận ở trước, Hậu quân theo sát phía sau cầm cung khảm sừng cùng cung khảm sừng nỏ bảo hộ cho trận mạch đao, bổn tướng tự mình thống lĩnh kỵ quân. Ở mạch đao trận áp trận gì đó, đến lúc đó chỉ cần nghe thấy tiếng pháo vang lên thì toàn bộ đồng thời xua quân đánh lén vây quanh, một người cũng không thể để bọn họ đào tẩu! Nghe rõ chưa?
- Hiểu rõ!
Đô Úy lục quân đều đứng dậy tiến lên tiếp nhận tiết phù binh mã. Lập tức, vạn người trong quân doanh, hàng ngũ tả hữu xuất phát, nhưng một chút cũng không hỗn loạn.
Đông, tây quân trại thanh long, bạch thú môn, hai ngàn kỵ binh chạy bộ ra, trong nháy mất liền biến mất trong tầm mắt. Chiến mã kỵ binh tiền quân đều lập tức tập trung vào, một người mang theo mạch đao, do Vạn Lôi thống lĩnh bày trận.
Tần Tiêu đứng ở trên đài điểm tướng, trông thấy đại quân ngay ngắn trật tự tập hợp xong trong tức khác thì trong lòng đều vô cùng thỏa mãn, trong chiến tranh mà dẫn đầu một đội quân như vậy thì thật đúng là quá mạnh!
Đứa nhỏ Sa Trá trung thành kia thật đúng là số khổ, nắm trong tay Linh Vũ quân, đội quân tinh nhuệ của Đại Đường mà lại bị người Đột Quyết đánh thành như thế, thật sự là làm mất mặt Đại Đường! Hiện tại ta muốn lấy lại mắt mũi cho Đại Đường.
Một trận chiến này ta nhất định phải bất động thanh sắc diệt sạch toàn bộ năm nghìn kỵ binh của quân Đột Quyết, nâng cao sĩ khí quân Đường bị nhục.
Một tên thám báo cuối cùng phi ngựa đến báo:
- Kỵ binh quân Đột Quyết bày trận tập kết ở trại bắc cách năm dặm, đang chuẩn bị đánh tới quân ta!
- Tốt! Trở về nói với Hình Trường Phong, phải cắt đứt hoàn toàn tiền phong và chủ lực của Đột Quyết, cho dù là một con ruồi bay qua cũng phải dùng nỏ sắt bắn rớt cho ta!
- Sao? A!
Tên lính thám báo ngạc nhiên ngẩn ngơ:
- Bắn thiệt sao?
Lập tức liền đỏ mặt, nở nụ cười:
- Mạt tướng biết, mặt tướng sẽ truyền lại lời của tướng quân!
Dứt lời liền phi thân lên ngựa chạy vội đi.
Thần kinh Tần Tiêu vốn căng thẳng lại bị một chuyện nhỏ xen vào khiến cho được nới lỏng bớt. Âm thầm thở dài một hơi, nói với chính mình: Ta là chủ soái, thời điểm vào trận chiến chỉ huy, nhất định phải cố gắng giữ tỉnh táo mới được!
Tần Tiêu nới với bên cạnh:
- Quách Tử Nghi!
Tinh thần Quách Tử Nghi chấn động, bái ở dưới đài:
- Đại tướng quân, Tử Nghi nghe lệnh!
- Cho ngươi 1500 kỵ binh, dàn trận ở cánh tả trận mạch đao. Chỉ cần đợi tiếng trống của bổn tướng vừa truyền ra thì ngươi liền dẫn quân ra giết sạch, làm thịt Đột Quyết man nô!
Dứt lời, Tần Tiêu liền đưa quân lệnh phù cho Quách Tử Nghi.
Quách Tử Nghi mừng rỡ, tiếp nhận binh phù quát lớn:
- Tử Nghi nhất định sẽ anh dũng giết địch, không phụ sự tin cậy của Đại tướng quân!
Tần Tiêu liếc mắt nhìn vài tay kỳ bài bên cạnh, phát hiện bọn họ không có biểu hiện ra cái gì bất mãn cả. Hiện tại xem ra những người Tả Vệ Uy này thật đúng là người có năng lực trong sa trường, đối với cách làm "Nhận lệnh bất nhận nhân" trước trận chắc là không có gì dị nghị. Quân lệnh vừa ra thì ai dám không tuân. Để cho hậu sinh Quách Tử Nghi còn trẻ như vậy, hơn nữa lại là một thân màu trắng bình dân dẫn theo một đội quân ra trận cũng là đặc biệt phá lệ rồi, nhưng những người này cũng không hề tỏ vẻ ra có gì bất mãn cùng kinh ngạc.
- Kim cổ thủ, hào giác binh!
Tần Tiêu nói:
- Nén hết khí lực của các ngươi lại, sau đó nhìn cờ hiệu của ta, đánh trống vang lên rung trời, dọa cho đám người Đột Quyết khiếp đảm.
- Dạ!
Hơn mười vạn người cùng kêu to rống lên.
Tần Tiêu cầm Phượng Sí Lưu Kim Đang, xoay người cỡi Đạm Kim mã:
- Các huynh đệ toàn quân, theo bổn tướng ra trận.
Quay lại nhìn thấy Mặc Y cũng liên tục theo bên Tả Vệ quân lấy được Tuyết mã, toàn thân nàng mặc áo bào trắng, áo giáp bạc xách theo một cây thiết thương, cũng đi theo ra ngoài. Tần Tiêu hơi nhíu mày liếc mắt nhìn nàng, Mặc Y quật cường lắc đầu, từ phía sau Tần Tiêu đi đến bên phải hắn. Trong lòng Tần Tiêu nóng ruột, cũng không muốn làm trò mở miệng gọi nàng trở về trước mặt mọi người, thấp giọng nói:
- Sau khi khai chiến thì đứng gần ta một chút.
Mặc Y khẽ gật đầu, cầm thật chặt thiết thương lạnh như băng trong tay. Hiện tại binh khí quân Đường phần lớn là đều dùng nước sơn để sơn thương, có chút uy mãnh, hoặc là dùng cây Mã giáo to dài tám trượng (thước đo nhà Đường tương đương với tám thước, ước chường khoảng hai mét rưỡi) như quân kỵ binh chủ lực tả Vệ dùng Mã Giáo chiếm được bảy thành. Mặc Y dùng thiết thương thế này là do thời điểm tới kinh thành đã lấy từ chỗ Điền Trân. Điền Trân có thói quen dùng đao cùng thiết thương, chuôi này toàn thân đỏ rực rỡ gắn trên cán thương trắng như tuyết, vốn là để chuẩn bị sẵn cho mình, không ngờ là bị Mặc Y nhõng nhẽo đòi cho bằng được.
Gió dần lớn, cát vàng tung bay, đuôi cờ mang chữ Tần khẽ vuốt qua mặt Mặc Y, xẹt qua khuôn mặt thanh tú lãnh diễm của nàng, tăng thêm một tia thần bí cùng vũ mị.
Tần Tiêu nghiêng mắt liếc nhìn nàng một cái, trong lòng có chút bận tâm: Cho dù có võ công nhưng lên chiến trường đối mặt với ẩu đả loạn xạ và bắn lén, đâm sau lưng thì rất dễ dàng bị giết chết. Mặc Y.... Có phải muội quá hiếu chiến rồi không? Cho dù muội có tránh ở trong soái trướng thì cũng không ai dám nói gì hay cười nhạo muội, sao lại khổ như thế chứ?
Ba ngàn người cầm mạch đao bố trí tốt trận thế, thi đấu trong ngày tuyết rét lạnh nên trên mặt từng Tả Vệ binh dũng mạnh phẫn nộ có một tầng hàn khí khắc nghiệt. Bên cạnh hai cánh là Tần Tiêu cùng Quách Từ Nghi đều tự thống lĩnh 1500 kỵ binh. Cửu chiến mã tựa hồ như cũng cảm giác ra khí tức chiến đấu nên móng ngựa nôn nóng cào cào vào trên mặt đất, từ trong mũi thở ra một làn nhiệt khí. Tần Tiêu đeo bao tay, nắm chặt Phượng Sí Lưu Kim Đang, gác nó trên lưng ngựa, cảm giác trong lòng bàn tay túa ra từng luồng nhiệt khí, đơn giản kéo hắn nhét vào trong ngực giáp. Tay nắm đến trên cán băng hàn tạo ra một đợ hàn ý tàn khốc, ngược lại làm cho nhiệt huyết trên người càng thêm sôi trào.
Sau một lát, nhìn thấy phía xa có một lớp khói bụi nổi lên bốn phía, mặt đất phát ra hồi chấn động rất nhỏ, người Đột Quyết, đến đây.
Tần Tiêu kẹp chặt bụng ngựa đi đến trước trận mạch đao. Mặc Y cũng bọn người tiên phong, lính liên lạc cũng theo thứ tự đuổi kịp. Cả trung tâm chỉ huy lập tức nâng lên tuyến đầu chiến trường.
Ngựa Đột Quyết đều nổi tiếng cuồng dã nên lỵ binh Đột Quyết vẫn luôn kiêu ngạo.
Nếu theo như cách nói của bọn họ thì phải là "Kỵ binh Đột Quyết là lang, đội quân địch nhân là dê"!
*****
Lúc này xem ra kỵ binh Đột Quyết đích xác là vô cùng hung hãn, đều cùng lao nhanh đến, bờm ngựa tung bay.
Người Đột Quyết mặc áo giáp bằng da đầu đội da nỉ, mã tấu cùng trường dư bay máu trong tay, gào thét mà đến. Mặt trước có cờ hình sói, mặt sau bằng da, giống như là một đám sói đói đi ra từ rừng núi sâu thẳm.
Lòng Tần Tiêu không tự chủ được thình thịch kinh hoàng đứng dậy:
- Giờ khác này cuối cùng đã tới! Vũ khí lạnh sa trường, đối chiến với dã lang xâm lược Đột Quyết.
Một người tiên phong đứng sau lưng Tần Tiêu nhịn không được nhẹ nhàng nói:
- Đại tướng quân, người hẳn là nên ở phía sau mạch đao trận, không thể tự mình tiến lên.
- Không sao.
Tần Tiêu cười nhạt nói:
- Trận chiến này ta muốn cho Đột Quyết man nô biết rõ trong quân Đại Đường còn có Tần Tiêu ta.
Nhìn kỹ người tiên phong kia một chút, một hán tử hơn ba mươi tuổi, tướng mạo cao lớn thô kệch, uy mãnh, râu mọc dày, mang thêm mười phần vị nam nhân, trên lưng vác một thanh đao, không còn binh khí khác. Tần Tiêu hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Mạt tướng là La Vũ Phong, người bảo vệ soái kỳ trong Tả Vệ quân.
- Ừ.
Tần Tiêu nhẹ gật đầu:
- Soái kỳ không thể đổ, trái phải theo sát ta...
- Đại tướng quân yên tâm.
Thanh âm La Vũ Phong run sợ nói:
- Mạt tướng dù có bị chặt nát cũng sẽ dùng thân thể tàn giữ cho soái kỳ kiêu ngạo dựng đứng, tung bay giết hết man nô Đột Quyết trên chiến trường.
- Hảo hản tử!
Tần Tiêu nhẹ giọng cắn răng nói, khí huyết sôi trào trong lòng, thật là một quân nhân tốt của Đại Đường.
Bầy sói Đột Quyết lao nhanh đến rất gần, cách Tần Tiêu và đội Mạch Đao một mũi tên liền dừng lại, lang kỳ đi tới trước vài bước, chợt xuất hiện một tướng, đầu nhẵn nhụi, xách một cây gậy sắt có nanh sói, kêu lên với Tần Tiêu bên này:
- Chỉ có mấy ngàn người mà dám ngăn cản ta sao? Sa Trá trung nghĩa đích cốt đầu, năng cú nã lai xao đại cổ sao? Hoàng đế của các ngươi nhất định là muốn giết chết đám ngu ngốc các ngươi, ha ha ha.
Binh lính Đột Quyết đi theo sau hắn cười ha hả một lúc, cũng không quan tâm có nghe hiểu gã đầu trọc nói tiếng Hán hay không.
Tần Tiêu nhìn kỹ một cái, mỉm cười đứng dậy: Đây không phải là Lực Hạ Đạt bị ta bẻ sạch bảy răng hàm tại túc vũ đình ở Trường An hay sao? Trách không được hắn ta nói tiếng Hán giỏi như thế, nhưng vẫn có một chút không lưu loát, giống như người nói đớt, ha ha!
Tần Tiêu nhẹ kẹp chặt bụng ngựa một chút, rung rung roi ngựa trên tay, vỗ nhè nhẹ yên ngựa, trêu tức nhàn nhã nói:
- Thật sự là nhân sinh hà xứ bất tương phùng! Ta tưởng là ai mà có văn hóa như vậy, nói tiếng Hán được đâu ra đó, thì ra là đệ nhất "dũng sĩ" Đột Quyết _ Lực Hạ Đạt tướng quân. Thật sự là thất kính quá.
Toàn thân Lực Hạ Đạt chấn động, trợn tròn tròng mắt rướn người về phía trước, kinh ngạc kêu lên:
- Tần.... Tần! Chữ này lão tử nhận ra, là chữ Tần! Ngươi là Tần Tiêu!
- Ha ha! Quả nhiên là có văn hóa, thế mà còn nhận ra chữ Hán.
Tần Tiêu mắng, cười lớn tiếng nói:
- Chỉ là thật đáng tiếc, con mắt thật giống như lỗ đít, bổn tướng mặt khôi giáp vào sẽ không nhận ra. Sao, ngươi còn bao nhiêu cái răng, muốn bổn tướng giúp ngươi giải quyết sạch sẽ mấy cái còn lại không?
Lực Hạ Đạt vô thức sờ soạng miệng, lập tức nổi hỏa trong lòng. Lúc trước bị Tần Tiêu đánh cho răng rơi đầy đất rất mất mặt, về sau càng đau đớn nhiều, ngay cả thịt cũng không thể ăn mà chỉ có thể húp cháo.
Cừu nhân gặp mặt, vô cùng đỏ mắt!
Lực Hạ Đạt rống to một tiếng:
- Tiểu bạch kiểm nam mọi rợ, bổn tướng hôm nay sẽ lấy cái đầu chó của ngươi, báo thù rửa hận! Tiểu bạch kiểm, ngươi đừng chạy, có giỏi thì tới đây cùng gia gia chiến đấu trên ngựa, gia gia sẽ tới lấy đầu chó của ngươi!
Dứt lời liền liều lĩnh thúc ngựa chạy về phía trước!
- A, muốn đấu một mình sao?
Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng, tuy rằng hiện tại chiến trận đã sớm không còn thịnh hành một mình chiến đấu như thế này nhưng ngươi muốn tới, thì việc gì ta phải sợ ngươi chứ? Mày kiếm dựng lên, mãnh liệt kẹp bụng ngựa, cầm Phượng Si Lưu Kim Đang chạy vội đi ra ngoài.
Tướng sĩ hai quân đều có chút sửng sờ: Đây là sao chứ? Đại quân đánh một mình, đây là định chơi nổi một mình đấu sao?
Trán Mặc Y đổ mồ hôi từng giọt, tâm hồn thiếu nữ loạn chiến một hồi: Tên Hạ Lực Đạt này ngày thường lẫm liệt, khí thế hơn người, lớn hơn Tần Tiêu một vòng, gậy sắt nanh sói trong tay sợ là nặng hơn trăm cân, nếu không cẩn thận bị đánh trúng thì sẽ liền....
Lực Hạ Đạt nhớ tới khuất nhục ngày đó khiến lửa giận muốn nổ cả mắt, gậy sắt nanh sói trong tay như thái sơn, đập tới trước mặt Tần Tiêu.
Trong lòng Tần Tiêu hiểu rõ, nếu như dùng Phượng Sí Lưu Kim Đang của mình liều mạng với gậy sắt nanh sói của hắn thì có chịu thiệt, nói không chừng ngay cả binh khí cũng bị nện rớt, bị thương đầy người! Vì vậy nên khẽ nghiêng người, Phượng Sí Lưu Kim Đang chậm rãi lướt qua bên cạnh, hóa giải lực đạo của hắn, hàn quang lưỡi đao chợt lóe liền bổ vào người Lực Hạ Đạt.
Một gậy của Lực Hạ Đạt thất thủ, trong lòng kinh ngạc vì Tần Tiêu trốn thoát nhanh lẹ, lúc nãy lực gậy của mình đưa tới đã dùng quá mạnh không kịp thu về, rồi lại bị Tần Tiêu đập tới một đao, quá sợ hãi. Chật vật co rụt tay lại, cảm giác trên đỉnh đầu có một trận gió xẹt qua làm lạnh cả người. Suýt chút nữa hồn bay lên trời, liền giục ngựa của mình chạy về.
Tần Tiêu cũng không đuổi theo, tự thúc ngựa trở về. Các tướng sĩ quân Đường lập tức phát ra một hồi rống to như núi:
- Đại Đường! Đại tướng quân! Đại Đường! Đại tướng quân!
Trên mặt Tần Tiêu mang nụ cười, trông thấy Hạ Lực Đạt thở hổn hển liền đem roi ngựa trong tay giơ cao lên:
- Mạch Đao trận, tới đi!
- Rống, rống rống!
Ba ngàn người cầm mạch đao, do Vạn Lôi dẫn đầu, cùng nhau kêu rống tiến về phía trước.
Lực hạ Đạt chưa hết kinh hồn, các chiến sĩ Đột Quyết sau lưng bởi vì chủ tướng bị người khác một chiêu đánh bại chật vật trốn về mà bị áp chế, nghe thấy tiếng rống to như sấm liền có chút kinh hãi cùng bạo động. Bên tướng bên cạnh lớn tiếng nói:
- Đại tướng quân, lên đi, liều mạng với bọn nam mọi rợ đi.
Lực Hạ Đạt mơ hồ cảm thấy trên đỉnh đầu có cảm giác mát, nhưng chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ còn cách liều mạng, rống to một hồi:
- Các huynh đệ, giết! Giết sạch hết quân Đường! Xách đầu bọn chúng trở lại!
Kỵ binh Đột Quyết giống như hồng thủy tuôn ra. Tần Tiêu mang theo người tiên phong đã về tới cánh tả kỵ binh, nhìn thấy đội Mạch đao ngang nhiên không sợ mà giống như máy ủi đất đẩy về phía trước, tức thì quyết chiến với kỵ binh Đột Quyết!
Đại hãm đao dài hơn hai mét ùn ùn chém giết đi tới! Nhân hòa Mã lập tức tứ chi cất lên, máu khỏa cát vàng!
Hò hét chấn động rung trời, tiếng người Đột Quyết như mũi tên xé gió sắc nhọn chói tai, xuyên thấu qua đầu và cổ họng bọn lính quân Đường!
Tần Tiêu lớn tiếng nói:
- Truyền lệnh, tả hữu kỵ binh đi qua hai bên cạnh đánh. Nổi trống trợ uy, phóng nâng pháo hiệu, phục binh nổi lên bốn phía!
*****
Lệnh kỳ được truyền ra lập tức truyền khắp, tạo thành tiếng vang rung trời, chấn động lòng mọi người. Sau khi ba tiếng pháo nổ vang lên, Tần Tiêu lớn tiếng rống:
- Huynh đệ toàn quân, theo ta tiến lên giết hết, băm vằm đầu chó của bọn Đột Quyết man nô.
Một tiếng này vừa hô xuống dưới thì trong đầu Tần Tiêu vang lên một âm thanh vo ve, toàn bộ đều trống rỗng, chỉ còn lại một chữ ghi bằng máu to:
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Ba ngàn kỵ binh chạy từ hai bên trái phải chạy tới, tiến vào chiến đoàn, người Đột Quyết vạm vỡ không hề có chút e sợ nào cả, phân chia ra đón chào hai bên.
Phượng Sí Lưu Kim Đang trong tay Tần Tiêu, lúc này đã thành mãnh thú, mơ hồ nắm tay, phảng phất như không liên quan đến mình, thành một máy móc tràn đầy điện năng.
Vung keng chém giết, máu tươi vẩy ra, đầu bay lên không, tứ chi bị nghiền nát!
Một màn này không ngừng lặp lại, xuất hiện trước mắt Tần Tiêu.
Nếu dùng một từ ngữ để hình dung tâm cảnh của hắn thì phải là chết lặng! Đến nơi này thì tánh mạng giống như là lá rụng yếu ớt tựa như địa ngục, không có thời gian tự hỏi cùng chuẩn bị! Chỉ có chết chóc!
Hai người binh lính Đột Quyết, mỗi người cầm một cây thương đâm vào hướng Tần Tiêu, hai chân Tần Tiêu kẹp chặt bụng ngựa, khẽ xoay Phượng Sí Lưu Kim Đang trong tay, chém thương của hai người đó thành hai đoạn. Thừa dịp bọn họ hết sức kinh ngạc và bối rối liền rống một tiếng to, nghiêng mình chém xuống. Một người bị chém từ cổ đến vai phải, một người thì từ cánh tay đến hông, vỡ thành vài khúc.
Máu tươi điên cuồng phun lên trời, tứ chi run rẫy rơi xuống mặt đất. Chảy ra cái gì đó màu đỏ đỏ vàng vàng, thậm chí còn nhìn thấy dạ dày của một người mới không lâu vừa ăn thịt bò.
Máu rơi trên cát vàng, mặt trời lặn dần.
Ba người thúc ngựa vây tới giết Tần Tiêu, chấp soái kỳ trong quân La Vũ Phong khua đao lên đỡ một thương, Mặc Y sau lưng cũng đỡ một thương, mềm mại kêu lên một tiếng đâm xuyên ngực mộ tên binh lính Đột Quyết bên phải! Tinh thần Tần Tiêu chấn động, cũng bất chấp lau đi máu chảy trên mũ giáp, một kim keng đổ ập xuống, chém tới trước mặt một binh lính Đột Quyết. Lập tức con mắt người kia mở cực to, đưa thương lên ngăn cản nhưng đâu thể chống đỡ được. Tần Tiêu vừa chém xuống dưới đập cây thương thành hai đoạn, uy lực không giảm mạnh mẽ đập xuống dưới. Phượng Sí Lưu Kim Đang mạnh mẽ đập xuống đỉnh đầu hắn, lập tức một luồng khí vọt ra, máu tươi văng ra, ngay cả con ngựa kia cũng cảm thấy thân thể khuỵa xuống, không tự giác mềm nhũn quỳ xuống một chân.
Đam Kim Mã nghe được mùi máu tươi, thấy cảnh giết chóc liền trở nên hưng phấn cùng táo bạo. Hí dài một tiếng, xê dịch tại chỗ một chút, chân sau vừa nhấc đá ra ngoài, đá con ngựa của người Đột Quyết đang "cúi đầu xưng thần" ra ngoài, đau nhức kêu lên một tiếng ngã về phía sau.
Huyết khí trong lòng Tần Tiêu đều muốn chui ra, chỉ hận vẫn chưa thống khoái! Mặc Y cùng soái tử kỳ theo sát hộ tống hắn, nửa bước cũng không dám rời đi.
Tần Tiêu giương mắt nhìn thoáng qua trận, Man Ngưu lợn rừng Lực Hạ Đạt kia đang dùng gậy sắt trong tay tra tấn bộ binh quân Đường trong trận Mạch đao, trong lòng vô cùng giận dữ, mãnh liệt vỗ ngựa, hướng tới chiến trận quyết tâm giết chết Lực Hạ Đạt.
Binh lính giáp công quân Đường tiến đến đều gặp keng mà ngược lại, hoặc chết hoặc tàn, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, biển máu khắp nơi.
Một ít Hoàng Long, soái kỳ chữ Tần bay phấp phới trong cái bụi đẫm máu, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Nữ tử áo giáp bạc sáng chói, toàn thân lại giống như dạ xoa đẫm máu, một thanh ngân thương đã chọc thủng cổ họng của tên man nô Đột Quyết thứ sáu, trong cổ chảy ra máu tươi giống như hoa mai bay lả tả trong tuyết, nhìn thấy mà giật mình, nhưng cảnh đẹp ý vui này giống như chỉ là phụ cho người phụ nữ này.
Tâm của Mặc Y bị mất phương hướng, mất phương hướng trong chiến trường đầy máu, bị lạc ở nơi giết chóc không ngừng, bị lạc ở chỗ người nam nhân kia, không thể địch nổi khí phách cùng cuồng vọng trong đó.
Cuồng vọng! Đó là cuồng vọng và tự tin kinh khủng! Ai còn có thể đánh bại một thân lực lượng và trí tuệ hoàn mỹ như vậy, nam nhân cho dù trời sập cũng bệ nghễ không sợ hãi!
Đây không phải là ý nghĩ yêu thương, ôn nhu mà là trong vai một chiến sĩ chiến đấu, phát ra từ sâu trong lòng sự sùng bái và rung động.
Lúc đầu, đây chính là chiến trường! Đây là chiến trường tựa như bất luận tánh mạng của chúa tể nam nhân nào.
Gậy sắt huy huy đập vỡ đầu quân Đường, khắp nơi cuồng tiếu Lực Hạ Đạt! Tới gần!
Tần Tiêu mãnh liệt thúc vào bụng ngựa, ra sức cầm cương, Đạm kim mã ngầm hiểu ý, bay lên không trung khàn giọng hí dài, Phượng sí lưu kim đang uống máu như điên đang bổ tới đầu Lưu Hạ Đạt!
Lực Hạ Đạt lập tức quá sợ hãi, dựng gậy sắt lên nghênh đỡ, sau đó ra sức đẩy, miễn cưỡng đẩy lực đạo đi. Tập trung nhìn lại, lại thấy tiểu bạch kiểm xinh đẹp vừa rồi giờ lại biến thành sát thần tà ma với con mắt đỏ bừng, Phượng sí lưu kim đang cứ như vậy lướt qua ngàn quân lần nữa bổ tới đầu vai, cần cổ của mình.
Lực Hạ Đạt tuyệt địa khàn giọng rống phản kích lại, nghênh tiếp một gậy, hỏa tinh bắn ra bốn phía, hai tay run lên!
Không kịp để cho hắn thở, Tần Tiêu hét lớn một tiếng, Phương Sí Lưu Kim Đang giống như
Lực Hạ Đạt cảm giác trong ngực vô cùng đau nhức, mở trừng hai mắt, gậy sắt trong tay rơi xuống lập tức, trừng mắt nhìn hận không thể nuốt sống Tần Tiêu.
Lực Hạ Đạt cảm giác được tính mạng của mình ngày càng yếu đi, đây là cảm giác ban đầu khi chết!
Quân Đường và binh lính Đột Quyết bên cạnh đều có chút ngây ngốc khi nhìn thấy khuôn mặc lạnh như sương, sát khí bắn ra bốn phía của Tần Tiêu, cùng vẻ mặt dữ tợn, đáng sợ, tuyệt vọng, oán hận của Lực hạ Đạt.
- Lực Hạ Đạt!
Tần Tiêu rống lớn một tiếng:
- Đây là cái giá lớn cho việc phạm vào Đại Đường ta!
Tần Tiêu rống to một tiếng, hai tay phát ra ngàn cân chi lực, vung thi thể Lực Hạ Đạt lên như túm một con diều bình thường, đập tới trước mắt người Đột Quyết!
Lập tức, một mảng im lặng!
Người Đột Quyết nghẹn ngào kinh hoảng kêu to. Nhưng trên ngựa, lại phẫn nộ mãnh liệt bổ qua hướng Tần Tiêu bên này!
Mày kiếm Tần Tiêu nhíu lại, không chút nào lùi bước nghênh tiếp địch.
Đột Quyết điên cuồng vung dao cùng trường thương, giống như quái thú giương nanh múa vuốt, hướng toàn thân Tần Tiêu đập tới. Một tên người Đột Quyết xoay người xuống ngựa, dùng đao chém vào móng ngựa Đạm Kim mã. Đạm Kim mã cực kỳ thông minh nhảy thân lên tránh, sau đó nhấc chân lên đá vào trước mặt người Đột Quyết nọ khiến hắn lập tức ngã về phía sau, trên mặt sưng bầm ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra.
Trong lòng Tần Tiêu giận dữ, dám đả thương bảo mã của ta! Hai chân thúc vào bụng ngựa, Đạm Kim mã cũng đang giận dữ hí lên một tiếng phóng tới người Đột Quyết kia, Tần Tiêu nghiêng người chém một nhát, chém người này thành hai đoạn. Đạm Kim mã còn giận không tiêu liền đá bay mấy khúc của người này.
Mặc Y sau lưng kêu lên một tiếng sợ hãi, Tần Tiêu cũng cảm giác sau lưng vang lên tiếng gió.
*****
Tay trái trở tay rút đao, phi đao tuyệt luân chém ra phía sau, "răng rắc" một tiếng, một thanh trường thương bị chặt làm hai đoạn. Tên Đột Quyết kia kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, trước ngực đã bị một thanh thiết xuyên thấu. Máu tươi phun ra từng tia đỏ thẫm, phun chảy ra ngoài.
Mặc y rút thương quay về, nhanh chóng liếc Tần Tiêu một cái, thấy hắn bình yên vô sự thì tâm hồn thiếu nữ liền an tâm một chút. Khóe mắt nhìn thấy hàn quang lóe lên, bên trái có một tên đâm thương tới, Tần Tiêu giục ngựa đi đến hai bước, chém về phía bên phải của nàng, lập tức bổ một tên Đột Quyết từ đầu xuống, rớt ngựa ngã xuống khiến Mặc Y và toàn bộ thân ngựa đều bị nhuộm thành một màu huyết hồng.
- Tập trung tinh thần!
Tần Tiêu nghiêm nghị hét lớn, trợn mắt trừng Mặc Y một cái.
Thiết thương trong tay Mặc Y không ngừng vung lên, hơi gật đầu một cái. Trong lòng cũng đột nhiên xuất hiện một loại xúc động muốn khóc, loại: "Điềm ngôn mật ngữ" này cũng chỉ có mình ta mới có thể nghe được, cho dù là Tiên nhi hắn yêu thương nhất cũng không thể nghe được.
Đường quân nhìn thấy Tần Tiêu chém Lực Hạ Đạt liền cùng rống to lên, sĩ khí chưa từng có trương lên! Trên tay mỗi người đều có thêm sức lực, mỗi người đao thương đều nhiều hơn một đạo tử vong!
- Giết!
Quân Đường không tự giác cùng rống to kêu lên, khí xâu cầu vồng, từng đợt chấn động.
Người Đột Quyết giống như là kẻ phát điên, liều lĩnh đánh giết tới hướng Tần Tiêu bên này.
Tiếng trống vang vọng, tiếng kêu giết vang trời, phục binh hai bên tả hữu đánh tới rồi!
Người Đột Quyết nhìn thấy tình huống này, đã là một đám ác lang như rắn mất đầu, lập tức đem giao tính mạng ra, một tia lửa giận và sức lực cuối cùng từ trong mạch máu phát ra, quơ trường đao và trường dư, liều chết đấu cùng quân Đường.
Ở bên trong chiến trận, mạch đao trận liền đập một tên kỵ binh Đột Quyết, vung hắn ra làm hai đoạn, sau đó ném mạch đao đi, thả người nhảy lên thất liệt mã kia, rút ra trường đao đặc chế riêng cho đặc chủng doanh, tùy ý cười to một hồi:
- Bảo bối, hôm nay ta sẽ làm cho ngươi mở mắt, giết, giết sạch hết tất cả!
Cánh tay sắt giương lên, hàn quang lẫm liệt, lập tức đầu một tên binh lính Đột Quyết chỉ còn một bên. Nhưng trên ngựa thì có bốn năm kỵ binh vây quanh hắn, đao thương đều đâm về hướng hắn.
Vạn Lôi điên cuồng cười to:
- Đến đây đi, đến đây! Lũ tạp chủng! Gia gia sẽ tiễn các ngươi đi gặp Diêm Vương!
Hàn quang lóe lên, lập tức trên cổ một tên binh lính Đột Quyết xuất hiện một vết máu, chờ đến khi hắn kịp phản ứng thì máu tươi trong cổ đã phun ra, yết hầu nổ ra, cả đầu lắc lư rớt về phía sau!
Người Đột Quyết đỏ mắt, ngang nhiên không sợ đánh giết tới hướng Vạn Lôi. Một tên đánh tới Vạn Lôi liền bị vây lại chính giữa trận, ngoài vòng tròn có một tiếng thét dài:
- Vạn Lôi tướng quân, tiểu chất cũng tới rồi!
Hồng ảnh bạo phát, hàn quang chợt hiện, một tên binh lính Đột Quyết bị đâm thủng cổ họng, trở mình rớt xuống ngựa. Quách Tử Nghi cưỡi thân ngựa cưỡng hãn đen như than xuất hiện ở trong trận, cùng xuất hiện tả hữu Vạn Lôi, phương thiên họa kích như du long quỷ vũ, hàn quang lệ ảnh làm khiếp đảm tâm hồn người.
- Hảo tiểu tử, lợi hại!
Vạn Lôi hét lớn:
- Quả là không uổng công đại tướng quân thương người! Chém vài cái đầu chó mang trở về, hiếu kính với sự phụ của ngươi!
- Dạ!
Quách Tử Nghi cắn răng một cái, phóng ngựa đi, nhân mã như điên, bay qua khoảng cách, cánh tay của một người Đột Quyết đột nhiên bay lên trời, kêu thảm thiết.
Quách Tử Nghi chém tới một đao, chém đứt đầu của hắn, lập tức cổ người nọ giống như một loại chốt mở phòng cháy chữa cháy, phun ra phóng lên trền bầu trời, nhuộm hồng áo bào trắng, áo giáp bạc của Quách Tử Nghi.
Vạn Lôi giống như là đã ăn thuốc kích thích, hai tay nắm cắn dài của đại đao, phóng ngựa vợt tới trong chiến trận chém giết, trái chém phải bổ, tựa như quái thú!
Tần Tiêu chém Lực Hạ Đạt nên người Đột Quyết chém tới hướng hắn, quân Đường cũng tự giác vây hướng soái kỳ, tạo thành một chiến trường tập trung chém giết.
Một tiếng còi vang lên, một mũi tên bắn lén bay tới, Tần Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, lại nghe thấy phía sau lưng có một tiếng kêu rên, ngực chưởng kỳ sử La Vũ Phong bị trúng tên.
Trong lòng Tần Tiêu run sợ, hét lớn một tiếng, quét Kim Đang xuống dưới, mở ra được binh lính Đột Quyết đang xúm lại ngăn cản, quay đầu lại nói rằng:
- Có sao không?
La Vũ Phong cương ngạnh cắn răng, vung đao lên chém đuôi tên, chỉ còn mũi tên chen vào ở áo giáp cắm ở trên người, máu tươi chảy ra ồ ồ, ngang nhiên lớn tiếng nói:
- Không chết được.
- Tốt!
Tần Tiêu mãnh liệt hít một hơi, sức lực trên người giống như là vĩnh viễn không bị suy kiệt, hùng dũng đi tới:
- Đến đây đi lũ tạp chủng, cho các ngươi nhìn xem thế nào là nam nhân Đại Đường.
Máu tươi trước ngựa La Vũ Phong phun ra xối xả, rơi trên thân ngựa, nhưng hắn vẫn như đang thủ hộ tính mạng, ôm thật chặc mặt đại kỳ, quơ đao trong tay muốn chém thương bọn người Đột Quyết
Tần Tiêu nhìn thấy tình huống liền cưỡi ngựa tiến đến bên người La Vũ Phong, chém xuống một keng liền chém một kẻ Đột Quyết thành hai đoạn, đầu cũng bị rơi xuống.
Đạm Kim mã vô cùng hưng phấn, kinh hoàng bước đi, Phượng Sí Lưu Kim Đang trong tay Tần Tiêu điên cuồng múa may, ngăn cản hết tất cả các mũi tên bắn lén, che chở sau lưng chưởng kỳ sử Phủ Hoàng Long bay múa, chữ "Tần" bay múa! Tại đây phiến sát lục trường thượng, phảng phất như một ngọn gió cảnh, dùng tính mạng và máu tươi của người Đột Quyết đổ vào, phấp phới bay trong gió!
Giết trong trận chính là Vạn Lôi cùng Quách Tử Nghi. Tam tướng tăng thêm một phụ nữ, bốn người nhập lại tạo thành một đoàn đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi, vọt tới chính giữa giết chết bọn người Đột Quyết.
Đó là một soái kỳ lao nhanh, soái kỳ điên cuồng! Vĩnh viễn không ngã dưới soái kỳ!
Ngàn vạn linh hồn đàn ông chết trận biên cường đều ở trên soái kỳ! Soái kỳ biểu tượng cho chi hồn chiến sĩ Đại Đường uy trấn biên thùy! Giống như là một bàn ủi đỏ nung, đánh bại kỳ binh Đột Quyết, tùy ý xung phong liều chết, đến mức người ngã ngựa đổ mới có thể ngăn cản.
Người Đột Quyết hung hãn như lang, rốt cuộc đã e sợ vì cái gì mà lại có loại tướng quân giống như sói ma vậy chứ? Vì sao Đường quân trước kia giống như đậu hũ mà giờ khắc này biến thành quái thú cường hãn, vì sao chủ soái của mình vẫn chậm chạp chưa đến tiếp viện chứ?
Người Đột Quyết tin tưởng giống như tường mục đất, bị bẻ gãy, nghiền nát, sụp đổ trước những mãnh thú!
Sống, ta muốn còn sống! Đây là lời trong lòng, bản năng của người Đột Quyết. Đến khi người Đột Quyết đầu tiên bắt đầu thúc ngựa lui về phía sau, vị "Lang địa tín nhiệm" của bọn họ rốt cuộc biến thành cứt chó, vô cùng tanh tưởi!
Phục binh tứ phương làm cho bọn họ ngay cả cứt chó cũng không có chó! Bao quanh công giết qua, vây người Đột Quyết giống như vây con chuột trong thùng sắt, muốn nhảy lên chạy trốn nhưng không thể được!
Bọn họ khoe khoang có móng vuốt sói cường đại, cũng chỉ có thể sử dụng với dân chúng Đại Đường mềm yếu, ở người bình thường. Còn trước mặt mãnh thú tả Vệ quân cường hãn.
← Hồi 255 | Hồi 257 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác