Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 440

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 440: Huyết tẩy Du Quan
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

- Oanh, oanh, oanh thành tro cho ta!

Tần Tiêu nghiến răng nghiến lợi quát to:

- Oanh đủ nửa canh giờ, đại quân công thành!

Thanh âm tiếng nổ bạo đinh tai nhức óc vang thật lớn, làm cả Du Quan đều chấn động.

Mỗi người cảm giác dưới chân mình phát run, không khí trong thiên địa cũng chấn thành từng đợt sóng lan tràn. Tần Tiêu nhìn thấy Du Quan tràn ngập khói lửa, trong lòng dâng lên cảm giác thiết huyết đầm đìa.

Bị hỏa nỗ sàng không ngừng oanh kích, trên tường thành khói đen cuồn cuộn, cơ hồ không thấy bóng người. Dưới thành tràn đầy gạch vụn phiến đá, chồng chất vô số thi thể. Đại kỳ bị gió tạc rách nát theo gió bay loạn, thật lâu sau mới rơi xuống.

Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa, híp mắt cười lạnh:

- Một đám hèn nhát! Hạ lệnh, tiền quân công thành!

Trống trận ầm vang, tù và thổi lên, năm ngàn tiên phong Đường quân xông thẳng về phía trước, tiếng kêu rung trời. Mỗi tổ hai mươi người, mười người hộ thang mười người trèo tường, bắt đầu công thành. Hơn hai trăm cây thang đáp lên tường thành Du Quan, sĩ tốt dũng mãnh kéo hoành đao bắt đầu leo lên.

Người trên thành nhìn thấy Đường quân đã công kích, hoảng hốt bắt đầu phản kích.

Cung tên, hòn đá, cây gỗ không ngừng hướng Đường quân tạp xuống.

Tần Tiêu nhìn thấy binh lính của mình bị nện rơi xuống kêu to thảm thiết, trong lòng sôi gan tức giận quát:

- Hoàn Tử Đan, mang ba ngàn kỵ xạ thủ Hổ Kỵ sư cho bọn hắn biết chút thứ tốt!

- Dạ!

Hoàn Tử Đan trầm giọng đáp, cắm phượng sí lưu kim đang dưới đất, giương lên thiết tí nỗ, vung tay:

- Xung phong!

Hơn ba ngàn kỵ binh chạy chồm ra ngoài, xếp thành hình trứng bên dưới Du Quan, cung tên tinh chuẩn bắn ra, trên đầu thành vang lên thanh âm kêu to thảm thiết. Áp lực tiên phong công thành nhất thời suy giảm, tốc độ trèo thành nhanh hơn rất nhiều.

Tần Tiêu nhìn thấy biểu diễn xuất sắc của Hổ Kỵ sư, ý cười càng đậm, sát khí lan tràn.

Hổ Kỵ sư bắn ra hai đợt tên, sức chống cự trên tường thành yếu hơn rất nhiều. Nhưng Du Quan thật sự quá cao, sức công thành khó khăn thật lớn. Cây thang quá dài khiến binh sĩ leo lên không đứng vững, huống chi còn phải ứng phó với cung tên lẫn hòn đá giáng xuống.

Tần Tiêu lập tức hạ lệnh:

- Trung quân thiên binh, bắt đầu công thành!

- Dạ!

Hơn hai trăm người nhảy xuống ngựa, chạy nhanh tới tường thành trước mặt. Trên thiết tí nỗ của mỗi người đều có dây nỗ. Đầu dây có đại móc sắt đặc chế, sau khi bắn ra dây nỗ có thể thoải mái khảm vào trên mặt đá hoặc là ôm cứng chặt chẽ. Nhờ vào thân thủ nhanh nhẹn quỷ dị của thiên binh, thật nhanh là có thể leo lên đầu thành. xem chương mới tại tunghoanh(. )com

Nhất thời trong đại quân công thành xuất hiện một nhóm bộ đội kỳ dị như thế. Trên thân mặc áo giáp màu đen, vác một thanh trường đao, thân thủ quỷ dị cực kỳ linh hoạt. Một mũi tên bắn ra dây thừng bám chặt lập tức leo lên, nhìn qua chẳng khác gì khỉ vượn.

Chờ khi người trên thành phát hiện ra nhóm bộ đội kia, họ đã bám lên đầu tường, mỗi người phi thân vung đao chém giết tới!

Tần Tiêu hưng phấn kích quyền:

- Làm rất tốt! Có bọn họ lên đầu tường, Du Quan đã xong một nửa. Hạ lệnh nổi trống, nhanh hơn tiến độ công thành! Trong vòng một canh giờ chiếm lĩnh Du Quan!

Trống trận Đường quân ầm ầm vang lên, mặt đất phát run, sĩ khí Đường quân đại chấn. Thiên binh công lên đầu thành đều dùng một địch trăm, vung đao chém giết.

Máu tuôn như suối, mạng người như cỏ rác. Có bọn họ hỗ trợ, tiến độ công thành rõ ràng nhanh hơn, đã có thật nhiều Đường quân công lên cổng lầu.

Tần Tiêu vung tay:

- Tiếp tục nổi trống, năm ngàn trung quân tiếp tục công thành!

- Giết ah!

Tướng sĩ trung quân cùng lao tới Du Quan, kỵ binh thành bộ binh, bỏ ngựa, vung đao đăng thành.

Đúng lúc này phía tây Du Quan hỗn loạn, tiếng kêu rung trời, người Tân La loạn thành một mảnh. Trong hỗn loạn cửa thành mở rộng, hơn trăm thiên binh tả xung hữu đột đại chiến với binh lính Tân La ngay cửa thành như đi vào chốn không người.

Tần Tiêu vung lên phượng sí lưu kim đang, quát to:

- Toàn quân đột kích, giết vào cướp quan!

- Giết ah!

Đường quân còn lại theo sát Tần Tiêu rống to hướng cửa thành lao đi. Người Tân La thủ cửa tây nhất thời hoảng sợ oa oa kêu to, bỏ chạy tán loạn. Tần Tiêu mang binh mã tiến vào, cơ hồ không gặp chút lực cản.

Cùng lúc đó cửa tây mở rộng, một đội Đường quân giết vào, viên đại tướng cầm đầu nhảy xuống ngựa vung đao, không ngừng chém người như chém cỏ. Những người Tân La gặp phải hắn chỉ hận thiếu một đôi chân, không kịp chạy trốn.

Tần Tiêu nhất thời vui mừng cười ha hả:

- Lý Tự Nghiệp! Đại đầu quỷ, ngươi dám đến giành công lao với lão tử!

Lý Tự Nghiệp đã sớm nhìn thấy Tần Tiêu, nhanh chóng hướng bên này đánh tới, mạch đao như gió, chém người vô số.

Tần Tiêu cùng Mặc Y giết tới bên người Lý Tự Nghiệp, đã không còn binh sĩ Tân La, không chết cũng đã chạy thoát.

Tần Tiêu nhảy xuống ngựa hung hăng nện một quyền vào ngực Lý Tự Nghiệp:

- Hắc đản, lão tử nhớ ngươi muốn chết!

Lý Tự Nghiệp ha ha cười to, chấn đến lỗ tai mọi người muốn điếc. Hắn cũng hung hăng nện một quyền lên ngực Tần Tiêu:

- Đại soái, ta cũng nhớ ngươi ah!

Không ngờ Tần Tiêu đau đến kêu to, bật lui ra sau hai bước. Mặc Y tức giận nhảy ra chỉ vào Lý Tự Nghiệp mắng:

- Tên quỷ liều lĩnh, đánh trúng vết thương của đại soái!

- Bị thương sao?

Lý Tự Nghiệp mở to hai mắt nhìn, tràn đầy lo lắng thấp giọng hỏi Mặc Y:

- Có bị thương nặng không?

Tần Tiêu nhe răng nhếch môi hừ vài tiếng, đi tới nói:

- Đừng nghe nàng, nàng nói thật khoa trương thôi. Một chút tổn thương còn chưa chết được. Hắc đản, sao ngươi cũng công tới lúc này? Không phải ngươi đang đóng tại U Châu sao?

- U Châu có gì mà thủ? Mấy tên Tân La đến gây rối đã bị lão Lý này chém sạch sẽ!

Lý Tự Nghiệp hào sảng nói:

- Trương Cửu Linh cho ta thủ hà cốc Loan Hà, chờ thời cơ phối hợp đại soái tấn công Du Quan, tiểu bạch kiểm kia cũng có thủ đoạn ah, biết trong hai ngày này ngươi sẽ đánh tới Du Quan, bảo ta mang người chờ ở gần nơi đây. Chỉ cần nghe trống trận của ngươi, ta sẽ đục nước béo cò, hắc hắc!

- Ha ha, hiện tại ngươi đã phục hắn rồi đi?

Tần Tiêu cười ha hả:

- Tiểu bạch kiểm kia có bản lĩnh đi? Lại biết đem cả hang ổ Khiết Đan đều bưng! Được rồi, hiện tại không vô nghĩa với ngươi, để hai đội ngũ cùng công thẳng chiếm quan!

Lý Tự Nghiệp mở to hai mắt, có chút nghi hoặc:

- Đại giết hại?

- Phải, đại giết hại!

Tần Tiêu cười lạnh, trầm giọng nói:

- Người Tân La ở trong Du Quan không lưu, toàn bộ giết chết!

- Trời ạ, hơn hai vạn người đó ah!

Lý Tự Nghiệp thấp giọng cả kinh kêu lên:

- Không phải ngươi luôn chủ trương không lạm sát sao? Lần này vì sao...

- Lần này không gọi là lạm sát!

Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng:

- Lần này giết, đều là kẻ đáng chết!

Lý Tự Nghiệp chớp mắt nhìn nhìn mấy phó tướng đi theo bên cạnh Tần Tiêu, sắc mặt mỗi người sát khí đằng đằng, nghĩ thầm binh mã Tân La thật sự chọc giận Tần Tiêu, vì vậy nói:

- Được, lúc công thành ta không làm được tác dụng gì, chuyện giết người thì ta lành nghề. Quy củ cũ, người ác ta đi làm, công thành cho ngươi làm, người để ta tới giết!

*****

- Tùy ngươi!

Tần Tiêu không khỏi bật cười:

- Ngươi dẫn theo bao nhiêu người?

- Một vạn!

Lý Tự Nghiệp nói:

- Tất cả đều là bộ binh. Tuy rằng lực trùng kích không bằng thiết kỵ của ngươi, công thành có lẽ không lợi hại bằng, nhưng giết người thì rất thuận tay. Không nói nữa, ta đi làm thịt người đây!

Dứt lời Lý Tự Nghiệp nhảy lên ngựa chuẩn bị rời đi, trong lúc vô tình nhìn thấy chiến mã Tần Tiêu đang cưỡi, không khỏi cả kinh nói:

- Quái, Đại Kim Mã bảo bối của ngươi đâu?

Tần Tiêu khẽ run lên, lại cười một tiếng:

- Trận vong rồi!

Lý Tự Nghiệp ngẩn ngơ, lập tức thở dài:

- Con ngựa thật tốt ah... trân phẩm của vườn thượng uyển hoàng gia đâu!

Ngừng một chút, hắn nhìn người bên cạnh nói:

- Hai người các ngươi hiện tại đi đem Đại Uyển lương câu ta đang nuôi đưa tới cho đại soái, ta không cầu tài không háo sắc, chỉ thích dưỡng ngựa tốt. Mấy con ngựa kia tuy rằng không thể so sánh với Đạm Kim Mã, nhưng xem như có thể sử dụng. Trong chốc lát ngươi tự chọn đi, vừa ý con nào ta tặng ngươi con đó!

Tần Tiêu cười ha ha:

- Không thể tưởng được ngươi còn hào phóng như vậy, được rồi, ngươi đi đi.

Lý Tự Nghiệp vung đao thúc ngựa:

- Được, ta đi đây. Các huynh đệ, theo ta tiến lên giết sạch đám hầu tử kia!

Vừa mới chạy được vài bước, Lý Tự Nghiệp chợt dừng lại, quay ngựa, nhìn qua như có gì muốn nói với Tần Tiêu, nhưng vẫn có chút do dự.

Tần Tiêu xoay người lên ngựa, phất tay:

- Có chuyện rồi nói sau, chiếm quan quan trọng hơn!

Lý Tự Nghiệp gật gật đầu, trong ánh mắt có chút quấy nhiễu, thậm chí có chút bi thương.

Tần Tiêu ngây ra: Hán tử kia xảy ra chuyện gì? Giống như một phụ nhân yếu đuối, không phải lại xảy ra chuyện gì không tốt chứ?

Tần Tiêu hồi phục tinh thần, hạ lệnh:

- Ban lệnh! Người Tân La chống cự không đầu hàng, toàn bộ giết không tha! Hiện tại bắt đầu thanh tẩy Du Quan, thẳng đến khi nào giết sạch binh lính Tân La cuối cùng, tận lực bắt sống quan chức, tướng quân Tân La!

- Dạ!

Các tướng hô ứng, chạy chồm tản ra.

Trong Du Quan nhất thời biến thành núi thây biển lửa, nhân gian địa ngục. Không chút thương hại, không chút đồng tình, chỉ còn tàn sát!

Hai canh giờ sau sắc trời đã tối, tiếng hò hét trong Du Quan dần dần yếu bớt.

Các thiên binh đã dọn dẹp xong trú tướng lâu của Du Quan, trói chặt quan tướng, đợi Tần Tiêu đi vào xử lý.

Tần Tiêu giẫm lên cầu thang đầm đìa máu tươi, một tay cầm chuôi đao, một tay cầm roi ngựa, đi thẳng tới trú tướng lâu. Hai trăm thiên binh đi cùng, sắc mặt đẫm máu nhưng không ai bị thương. Tần Tiêu hài lòng mỉm cười gật đầu, các thiên binh quỳ một gối, quát lớn:

- Đại Đường thiên binh, thiên hạ vô địch!

- Ah? Tốt!

Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười:

- Ai dạy các ngươi nói?

Thiết Tam ở phía sau cười đáp:

- Người Khiết Đan nói, sau cuộc chiến tại Sĩ Hộ Chân Hà, tù binh Khiết Đan nói. Hiện tại đã truyền khắp Liêu Đông, mỗi người đều biết.

Tần Tiêu mỉm cười gật đầu đi vào nội đường.

Trên mặt đất có mười mấy người Tân La bị trói chặt đang quỳ. Có võ tướng cũng có quan văn. Mười mấy người đều cúi đầu, còn đang lạnh run.

Tần Tiêu lạnh lùng hỏi:

- Cao Văn Giản đâu?

Một võ tướng nuốt nước bọt, ra sức trấn định nói:

- Vương gia, Cao Văn Giản hóa trang thành bình dân bỏ lại Du Quan cùng hai vạn đại quân, trốn về Tân La.

- Mẹ nó!

Tần Tiêu oán hận phun một ngụm:

- Tướng quân lại bỏ rơi binh lính của mình trốn chạy! Ta hỏi ngươi, kế tiếp các ngươi có an bài cùng kế hoạch ra sao?

Võ tướng râu quai nón nói:

- Vốn Cao Văn Giản an bài An Đông đô hộ phủ phái thêm bốn vạn đại quân cứu viện xuất phát đến Du Quan tiếp ứng. Không ngờ đại quân đi tới gần Bạch Lang cốc đã gặp phải thiết kỵ Đường quân phục kích nên không đến kịp. Cao Văn Giản biết được binh mã tại Du Quan đã không còn đường lui, vì vậy bỏ trốn về Bạch Lang cốc muốn mang theo bốn vạn đại quân bị ngăn cản ở đó trở về An Đông đô hộ phủ.

Tần Tiêu cùng Hoàn Tử Đan, Thiết Tam đều cười – chính là Quách Tri Vận! Nhất định là thiết kỵ của Quách Tri Vận đã phát huy tác dụng!

Tần Tiêu cũng không cảm thấy chán ghét võ tướng đầy râu kia, dù sao hắn nói ra một tin tốt lành.

Tần Tiêu phất tay cho binh tốt đi vào áp giải nhóm tù binh kia, đem trong phòng thu thập sạch sẽ.

Hắn kéo Lý Tự Nghiệp, mang theo Mặc Y vào hậu đường ngồi xuống. Ba người châm bình trà, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tần Tiêu cười hỏi:

- Được rồi, hôm nay không nói những chuyện về Tân La nữa. Hắc đản, gần đây ngươi vẫn khỏe chứ, tình huống bên U Châu thế nào?

- Ta vẫn tốt, đã lành hẳn, có năng lực xông pha chiến đấu rồi. Có thể ăn thịt uống rượu, tráng như một con trâu, người trong nhà đều tốt.

Lý Tự Nghiệp nói một tràng, nhưng ánh mắt lại mơ hồ, giống như có nỗi khổ âm thầm.

Tần Tiêu nhướng mày:

- Ngươi đang giấu diếm gì đây? Ta hỏi ngươi tình huống U Châu hiện tại thế nào? Du Quan bị đổ suốt nửa tháng, ta không nhận được tin tức gì.

Lý Tự Nghiệp uống vài hớp trà, có chút khẩn trương nói:

- U Châu... hiện tại rất tốt. Tân La đánh tới, bị lão Lý ta đây cùng các huynh đệ Tả Uy Vệ bình định. Lá gan tiểu bạch kiểm Trương Cửu Linh thật ghê gớm! Đột Quyết Tả Hiền Vương Khuyết Đặc Lặc dẫn theo bốn năm vạn hỏa lực tập trung ở ngoại cảnh Hề tộc, hắn không chút e ngại còn phái Đỗ Tân Khách mang người đánh vào mông Khiết Đan. Quả nhiên đúng như hắn sở liệu, chờ sau khi các ngươi tiêu diệt Khiết Đan, người Đột Quyết còn chưa đánh vào mà ngược lại thối lui.

- Phải, khả năng nhìn xa của Trương Cửu Linh thật vô cùng xuất sắc, liệu tiên cơ kẻ địch. Hắn đã liệu định người Đột Quyết sẽ không tiếp tục vạch mặt cùng Đại Đường mà toàn diện khai chiến. Khuyết Đặc Lặc sao, tiểu tử này còn lên làm Tả Hiền Vương, xem ra thân ca của hắn trở thành Khả Hãn, cũng không hề bạc đãi hắn, để cho hắn chỉ huy binh mã hãn quốc đi dọa nạt Nhiêu Nhạc đô hộ phủ, chính là vì sợ Hề tộc sẽ đánh qua Khiết Đan. Di, vì sao ngươi lại đánh trống lảng vấn đề đây, ta hỏi ngươi, U Châu thế nào.

- Nga? Ha ha! Phải, phải...

Lý Tự Nghiệp khô khốc cười, qua loa tắc trách vài câu, nhìn vào ánh mắt Tần Tiêu có chút khiếp đảm nói:

- U Châu đích thật xảy ra chút chuyện nhỏ...

Tần Tiêu biến sắc:

- Vấn đề gì?

- Khụ!

Lý Tự Nghiệp ấp úng một lúc, nói:

- Khi Doanh Châu vừa xảy ra chuyện, người Tân La từ Kiến An thành xuyên đường thủy đi tới Du Quan... đồng thời còn có một đội nhân mã Tân La từ Đô Lý trấn xuất phát, qua eo biển thẳng cắm tới sau U Châu...

- Cái gì?

Tần Tiêu nhất thời cả kinh, thanh âm đề cao:

- Sau đó thế nào?

- Sau đó...

Lý Tự Nghiệp khẩn trương nói:

- Sau đó Tân La thừa dịp công hãm Doanh Châu, thẳng bức Dịch Châu, vây quanh thành trì!

- Con mẹ nó!

Tần Tiêu giận dữ rít gào như sấm, một quyền nện thẳng lên bàn. Ngay Mặc Y cũng kinh hoảng kêu lên:

- Muội muội cùng Ngọc Hoàn đang ở Dịch Châu!

Lý Tự Nghiệp hoảng sợ nhảy dựng lên, liên tục xua tay nói:

- Ngươi... các ngươi đừng kích động! Nghe ta nói hết lời!

- Được, ngươi nói!

Tần Tiêu ổn định tâm thần nhìn Lý Tự Nghiệp.

Lý Tự Nghiệp ngập ngừng nói:


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-456)


<