Vay nóng Tima

Truyện:Sáp huyết - Hồi 031

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 031: Vận số
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Lazada

Bát vương gia thản nhiên nói:

- Ta chỉ thấy kì lạ một chút.

- Kì lạ cái gì?

Người kia hiếu kì nói

Bát vương gia nói:

- Ở đây chỉ có hai người chúng ta, cũng không có người thứ ba, vì sao ngươi nhất định cứ phải ngồi sau bức bình phong nói chuyện với ta? Lẽ nào ngươi cảm thấy trà sau bức bình phong ngon và thơm hơn trà ta tự pha?

Người nọ cười ha ha từ phía sau bức bình phong bước ra. Sau bức bình phong không những có trà, mà còn có điểm tâm. Vừa rồi người kia còn ngồi phía sau bức bình phong, uống trà, ăn điểm tâm, xem ra còn thích thú hơn ngồi ở phủ của mình.

Người vừa bước ra này, mắt sáng mày xếch, tuấn tú lịch sự, khóe miệng còn kèm theo một nụ cười, trên mặt có vẻ mặt trang nghiêm. Người đó chính là Triệu Doãn Thăng! Bát vương gia vẫn đang uống trà, Triệu Doãn Vương bước gần lại, ngồi trước mặt Bát vương gia, rót đầy chén trà cho Bát vương gia nói:

- Hoàng thúc, chắc người biết vì sao Triệu Trinh lại đi lăng Vĩnh Định chứ?

Y và Triệu Trinh đều là đồng căn sinh, đều gọi Bát vương gia là hoàng thúc, cũng đều họ Triệu.

Bát vương gia lắc đầu

- Ta chưa hỏi, cũng không cần hỏi

- Tại sao vậy?

Triệu Doãn Thăng nhíu mày.

Bát vương gia lại thở dài nói:

- Bởi ta chỉ muốn sống, còn ngươi...

Ánh mắt của ông lướt qua mặt Bát vương gia một cái, cũng không nói gì thêm.

Triệu Doãn Thăng cười

- Hoàng thúc, ngươi thật sự thông minh đấy

- Người thông minh, sẽ không chịu sự chi phối của ai cả.

Trên mặt Bát vương gia đã biểu lộ sự khổ não.

- Người thông minh cũng sẽ không ngày ngày hoảng sợ bất an.

Tay ông cầm chén trà bỗng run lên, giống như dùng hết sức lực bản thân, mới có thể kìm hãm cơn sợ hãi.

- Doãn Thăng, lúc này ta chỉ có thể cầu xin ngươi.

Triệu Doãn Thăng hài lòng thở dài nói:

- Triệu Trinh cho rằng thúc và hắn cùng một phe, chứ không hề biết, thúc chỉ có một sự lựa chọn, là hợp tác với ta. Chỉ có ta mới có thể đảm bảo tính mạng cho thúc. Nếu không có lời nói của ta, Thái hậu sẽ nhanh chóng tìm cớ để ban cái chết cho thúc.

Bát vương gia không nói gì, nhưng tay không ngừng run rẩy. Triệu Doãn Thăng nhấp một ngụm trà, đột nhiên hỏi:

- Nhưng ta không biết vì sao Thái hậu lại căm ghét thúc thế? Xem ra hận tới mức muốn thúc chết.

Bát vương gia bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi, khan giọng nói:

- Ngươi đừng hỏi ta nữa, ta xin ngươi đấy...

Sắc mặt ông tái mét, thần sắc hoảng sợ, đột nhiên dùng tay bứt tóc, bóp cổ, trong mắt lại tràn ngập sự điên cuồng. Thời khắc này ông tựa như sắp phát điên rồi.. Dường như ông đang mang một nỗi sợ hãi tận trong sâu thẳm và giây phút này mọi thứ mới được giải phóng. Ông không chịu được sự sợ hãi khủng khiếp ấy, chỉ có thể phát điên.

Triệu Doãn Thăng giật mình kinh hãi, nhưng vẫn ngồi yên chỗ đó, không nhúc nhích. Đối diện với một người điên, vẻ mặt Triệu Doãn Thăng đột nhiên trở nên tỉnh táo vô cùng. Y không hề ôn hòa, không có vẻ khiêm tốn nữa, hai mắt sắc lạnh như chim ưng.

Bát vương gia đột nhiên chộp lấy chén trà trên bàn, ấm trà hãy còn nóng nhưng ông lại uống một hơi rồi vứt chén trà đó xuống mặt đất. Trong mắt Triệu Doãn Thăng đầy vẻ kinh ngạc, đứng vội lên. Bát vương gia uống trà xong, ngược lại lại tốt hơn một chút, ông thở dốc, nhìn Triệu Doãn Thăng, khàn giọng nói:

- Ngươi đi đi! Mau đi đi! Sau này đừng đến tìm ta nữa.

Triệu Doãn Thăng nhìn chằm chằm vào Bát vương gia một lát, bỗng nhiên xoay người định đi thì bên ngoài phòng có một ông lão vội vàng tới, là Triệu quản gia của vương phủ. Triệu quản gia nhìn thấy Triệu Doãn Thăng mà như không thấy, vội chạy đến trước mặt Bát vương gia.

Bát vương gia khàn giọng nói:

- Thuốc...thuốc...

Triệu quản gia vội vàng đưa tới một bình sứ, mở nắp bình ra, Bát vương gia nhận lấy chiếc bình sứ đó, một ngụm uống hết thuốc trong đó. Chiếc bình gốm tràn đầy chất lỏng màu đen, nắp bình vừa được nhấc ra, trong phòng nồng mùi hương kì lạ.

Mùi như xạ hương, Triệu Doãn Thăng không thể hít thở nổi, trên mặt lộ ra vẻ kì quái.

Bát vương gia uống xong thuốc, đột nhiên thở phào một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được, ngã xuống. Trên mặt đất còn có mảnh gốm bị vỡ, ông ngã lên đó, trên mình có chỗ bị đứt chảy ra máu nhưng dường như không có cảm giác.

Không ngờ Bát vương gia đã ngủ rồi. Triệu quản gia nhìn Bát vương gia, sắc mặt trắng bệch, lộ ra nét đau thương khó nói, ánh mắt đục ngầu kia đã chan chứa nước mắt, lão nhẹ nhàng băng bó vết thương cho Bát vương gia, hết sức chăm chú, cứ như không hề có sự tồn tại của Triệu Doãn Thăng.

Cuối cùng Triệu Doãn Thăng cũng đi, y chẳng còn cách nào để ở đó thêm nữa, y tuy biết Bát vương gia chỉ bị điên trong tạm thời, nhưng không biết khi phát tác, lại kinh khủng đến thế. Màn đêm buông xuống, trong vương phủ cũng chìm vào bóng tối.

Bát vương gia nằm trên mặt đất, Triệu quản gia ngồi xổm bên cạnh, hai người cứ như âm hồn ở trong sảnh vậy. Bọn họ cũng không hề để ý, trong bóng đêm, còn có những âm hồn bay ra, ngồi ở trên cây bên ngoài tường lạnh lùng nhìn hai bọn họ. Hồi lâu, âm hồn kia mới lắc đầu, từ trên cây bay xuống, nhẹ như lá rơi, theo gió hòa vào với bóng đêm.

***

Địch Thanh nhìn lá rụng, trong lòng tràn ngập sự không đành lòng. Hắn phải rời xa kinh thành, tuy rằng hắn biết mình sẽ không đi quá lâu bởi vì Triệu Trinh sẽ không rời Biện Kinh quá lâu, nhưng sao hắn rời xa Dương Vũ Thường được?

Hắn thích sự dịu dàng của Dương Vũ Thường, thích nụ cười yếu ớt của nàng, thích đôi mắt ướt chăm chú của nàng...

Chỉ cần ở bên Dương Vũ Thường, hắn dù cả ngày không làm gì, trong lòng vẫn tràn đầy niềm vui. Dương Vũ Thường cũng như thế. Tình yêu cuồng nhiệt, ánh mắt đắm đuối còn hơn cả mật ngọt.

Nhưng Địch Thanh không thể không đi. Sáng sớm, mặt trời chưa ló hắn đã vội tới nhà của Dương Vũ Thường. Dường như Dương Vũ Thường cũng cả đêm không ngủ, nàng sớm đã đứng trước cửa như biết chắc Địch Thanh sẽ tới, đúng là người yêu nhau có thần giao cách cảm, rất nhiều điều không thể nói ra nhưng có thể tự hiểu.

Địch Thanh vốn có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng khi nhìn thấy nhìn thấy đôi mắt đen thẳm của Dương Vũ Thường thì lại không nói được gì. Người yêu nhau vốn không cần nói ra những lời mật ngọt. Tấm lòng tuy nhạt nhưng chống lại được sóng gió, tình yêu giả dối ngọt ngào hơn nhưng lại không thể hòa trộn được đau khổ và cay đắng.

Bàn tay mềm mại của Dương Vũ Thường kéo vạt áo của Địch Thanh, lại phủi bụi trên người hắn. Trên người Địch Thanh cơ bản không hề có bụi, Địch Thanh cũng không nhúc nhích, đợi Dương Vũ Thường nhìn lại, Địch Thanh mới phát hiện trong ánh mắt nàng cũng đầy vẻ không đành lòng. Nhưng Dương Vũ Thường không hề nói gì, người đàn ông nàng gửi gắm tình yêu chẳng phải nên vỗ cánh bay cao, có chí lớn, tung hoành khắp nơi sao?

- Ta phải đi rồi

- Vâng

- Ta sẽ nhanh chóng trở về.

- Vâng

*****

- Ta sẽ nhớ nàng hàng ngày.

Địch Thanh dường như rất khó cất lên lời nhưng đó là câu nói ngọt ngào nhất của hắn.

Dương Vũ Thường duyên dáng nhìn ánh mắt của Địch Thanh, cũng không nỡ rời xa:

- Muội cũng thế.

Giọng nói dù nhẹ nhàng nhưng trong đó đã chứa đầy nỗi tương tư không đợi được đến lúc chia tay.

- Huynh phải cẩn thận

- Ừ.

- Nhớ tự chăm sóc bản thân nhé

- Ừ

- Muội đợi huynh quay lại.

Dương Vũ Thường nhẹ nhàng rúc vào trong lòng Địch Thanh, cảm nhận được nhịp tim đang đập dồn kia.

Gió xuân khẽ thổi, tràn đầy không khí li biệt. Địch Thanh ôm ấp thân thể mềm mại, đột nhiên ôm chặt lấy vai Dương Vũ Thường, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mông lung kia, trầm giọng nói:

- Vũ Thường, khi ta quay lại, sẽ tới chỗ Dương bá thúc cầu hôn muội, cưới muội làm vợ. Địch Thanh không tiền không thế, chỉ có tấm lòng này.

Dương Vũ Thường cười, khóe mắt đẫm lệ, nhưng đó là những giọt lệ của niềm vui. Nàng đã đợi câu nói này từ lâu, Địch Thanh cho rằng nói câu đó hơi sớm, còn nàng lại thấy đợi nó thật lâu. Người chất phác như Địch đại ca của nàng, cuối cùng cũng đã không phụ trái tim của nàng, nàng nhìn Địch Thanh, nhưng cuối cùng cũng quyết tâm, khẽ nói:

- Được, vậy Vũ Thường về trước đây, muội không muốn tiễn người đi, nhưng lại thích người khác tiễn mình.

Địch Thanh gật gật đầu, Dương Vũ Thường xoay người bước vào cửa, đầu không ngoảnh lại. Tiếng kẽo kẹt vang nhỏ, cửa son đã đóng, tấm lòng của Địch Thanh sáng như ánh mặt trời đang lên. Đây là hai lần gặp mặt, Địch Thanh hắn đã hiểu được tâm ý của Dương Vũ Thường.

Cũng không nói thêm nhiều, Địch Thanh quay người sải bước rời đi, qua con phố dài, rồi biến mất. Hắn không hề nhìn thấy, lúc hắn rời đi, tấm cửa son đã mở không tiếng động. Đôi mắt đen láy như hồ nước kia đã si ngốc mà trông theo, cứ như cơn gió xuân vậy, đuổi theo bóng dáng của Địch Thanh, không muốn rời mắt.

Gió xuân ấm áp, ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên cao.

Trong một ngày, Địch Thanh đã tới huyện Củng. Khi ở huyện Củng mới biết được Triệu Trinh định đi Lăng Vĩnh Định.

Lăng Vĩnh Định ở huyện Củng.

Huyện Củng cách Biện Kinh cũng không xa, nếu ngựa nhanh thì một ngày một đêm là tới, Triệu Trinh chưa đi xa bao giờ, cũng không quen cưỡi ngựa nhanh, nhưng vẫn hết sức thúc ngụa, trong thời gian hai ngày, đã tới huyện Củng.

Huyện Củng nằm ở giữa vị trí Tây Kinh, Biện Kinh, phía Bắc có Hoàng Hà hiểm yếu, phía Nam có Tung Sơn sừng sững, phía Đông có dãy núi kéo dài, Lạc Thủy từ Tây sang Đông, phong cảnh tuyệt sắc.

Nơi này xưa nay đếu là nơi tranh chấp binh đao, nhưng hiện nay, hoàng lăng đại Tống đều được chôn nơi này.

Không chỉ có lăng mộ tiên đế Triệu Hằng nằm ở đây, còn là nơi chôn cất của cao tổ, thái tổ...

Triệu Trinh ngóng nhìn núi núi non nguy nga, nhưng cũng không biết, mình sau này có được chôn cất ở nơi này không!

Đa phần thị vệ đều là những người mới, những người này cơ bản đều đã được qua sự sàng lọc của Quách Tuân, trọng nghĩa khí, biết cảm ân, im lặng theo sau Triệu Trinh. Bọn họ từ trước đều không nghĩ sẽ có được cơ hội này, nhưng cơ hội khi đã đến, tất cả mọi người sẽ nắm bắt.

Động tĩnh lần này của Triệu Trinh, tuy nói không quá gây kinh hãi nhưng lại khiến quá nhiều người kinh ngạc. Rất nhiều người tin rằng Triệu Trinh chỉ là cải trang đến Lăng Vĩnh Định để tế bái tổ tiên, nhưng Địch Thanh lại cảm thấy chuyện không đơn giản như thế. Vì sao Triệu Trinh lại đến lăng Vĩnh Định? Chỉ e ngoài Triệu Trinh ra người khác không ai biết.

Triệu Trinh cải trang, mọi người đương nhiên cũng không mang theo trang phục của thị vệ. Đám người cứ thúc ngựa mà đi, giống như người hầu cận của công tử nhà giàu có nào đó, lúc này đang du xuân săn bắn.

Do mọi người đi từ hướng Đông đến, muốn đi tới lăng Vĩnh Định thì trước tiên phải qua Củng gia tập, Triệu Trinh vẫn đang gia sức giục ngựa, xem ra chỉ hận một nỗi không thể đến lăng mộ tiên đế ngay được. Nhưng khi đến gần lăng Định Vĩnh, thì lại thả chậm vó ngựa, thần sắc có ý chần chừ.

Bọn thị vệ không hiểu được tâm ý của hoàng thượng, chỉ chú ý tới động tĩnh xung quanh, trước mắt tuy nói thiên hạ thái bình, nhưng lại loạn lạc không ngừng, giáo đồ Di Lặc luôn ở Biện Kinh, xuất ẩn ở Tây Kinh, đám thị vệ không thể không phòng.

Những tên thị vệ này đều vô cùng tôn kính lấy Địch Thanh, bởi mọi người đều biết, nếu không có Địch Thanh đề xuất, bọn họ cho dù có nhẫn nhục thêm mười năm nữa cũng không có được viễn cảnh như hôm nay, trước mặt nhiều người tuy không nói, nhưng trong lòng lại thấy cảm kích khó tả.

Trong đám thị vệ, nếu luận về võ nghệ thì có Vương Khuê mạnh nhất, Địch Thanh tự biết năng lực bản thân, tuy đám thị vệ đều đề cử Địch Thanh cầm đầu hộ vệ hoàng thượng, nhưng Địch Thanh vẫn mời Vương Khuê ra chỉ huy đại cục. Vương Khuê xuất thân binh nghiệp, văn võ song toàn, thấy Địch Thanh thì nhún nhường, cũng không đùn đỡ liền đảm nhận nhiệm vụ hộ vệ hoàng thượng. Gã lệnh cho ba người Địch Thanh, Trương Ngọc, Lý Vũ Hanh hộ giá bên hoàng thượng, lại mời Diêm Văn Ứng, Lý Dụng Hòa phụ trách việc phụng dưỡng ăn uống hàng ngày cho hoàng thượng. Những người còn lại, có người làm trinh sát, có người cản sau, phân bố xung quanh Triệu Trinh, chú ý những người đến gần. Việc sắp xếp như thế này, không khác là mấy so với hành quân tác chiến. Chỉ có điều tác chiến yêu cầu phải thắng, nhưng Vương Khuê chỉ yêu cầu Triệu Trinh được bình yên tới lăng Vĩnh Định, không bệnh tật gì về đến Biện Kinh.

Lần này Triệu Trinh tới lăng Vĩnh Định, ngoài việc cân nhắc thị vệ đi theo ra thì chỉ đem theo hai người cũ là Diêm Văn Ứng, Lý Dụng Hòa. Mọi người đều biết Diêm Văn Ứng là thái giám luôn bên Triệu Trinh, nhưng hoàn toàn không biết Lý Dụng Hòa có lai lịch thế nào.

Lý Dụng Hòa là một Tán Trực, ban đầu khi Địch Thanh gặp gã thì thấy người này trầm mặc kiệm lời với người bên ngoài, nhưng nếu Triệu Trinh lại tin gã, mọi người đương nhiên cũng tín nhiệm gã.

Khi đi ngang qua Cố Gia Tập, Triệu Trinh nhìn thấy ven đường có một tửu quán, dọc đường bôn ba cũng đã có chút đói rồi, liền nói:

- Mọi người ăn chút gì đã, trên đường đi cũng vất vả rồi. Đúng rồi, đem rượu ngon đến cho mọi người cùng uống nào.

Triệu Trinh nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng trong mắt lại càng cảm thấy u buồn, Địch Thanh thoáng nhìn, trong lòng không hiểu được. Thầm nghĩ: "Triệu Trinh đã đến được lăng Vĩnh Định rồi còn lo lắng, suy nghĩ điều gì? "

Vương Khuê gật đầu ra hiệu với Lý Giản, Lý Giản nói với lão bán rượu:

- Mang một cân rượu ngon tới đây, mang thêm cả năm cân thịt dê Phùng Dực, nếu có gà béo cá tươi, cũng mang ra đây luôn đi.

Lão bán rượu khó xử nói:

- Khách quan, ta đây cũng chỉ là cửa tiệm nhỏ, đừng nói là thịt dê Phùng Dực, thịt dê ở địa phương cũng chẳng có đâu ạ.

Hóa ra Đại Tống cấm giết trâu cày, người giàu có đều có thể ăn thịt dê vì đắt, trong thiên hạ có thịt dê Phùng Dực của Thiểm Tây là tươi ngon nhất. Ngự phòng trong triều, hàng năm đều có người từ Phùng Dực đem thịt dê tới cung cấp cho nội cung dùng, Lý Giản lên làm Tán Trực không bao lâu cũng đã thông thuộc mọi quy tắc trong cung, trong lòng nghĩ thánh thượng lúc này, đương nhiên sẽ yêu cầu những thứ tốt nhất, đâu biết được một nơi hẻo lánh như thế này, có đồ để ăn đã là tốt rồi.

*****

Lý Giản có đôi chút khó xử, nhưng Triệu Trinh lại không gây khó khăn gì, nói:

- Có gì mang thứ ấy, chỉ cần ăn no là được rồi.

Lão bán rượu nói:

- Tiểm tiệm chỉ có chút món kho, và chút mì để ăn thôi ạ.

Triệu Trinh mỉm cười nói:

- Thế thì mang lên những món kho đi, mỗi người một bát là được rồi.

Lão già nhìn thấy Triệu Trinh nói thế trong lòng vui mừng, không lâu sau đã mang một vò rượu đi lên. Vương Khuê lấy ra cây kim bằng bạc để thử rượu, thấy rượu không có độc, mới rót rượu cho Triệu Trinh. Khi rót rượu, Vương Khuê liếc xéo xem bên trong tửu quán thấy có người đang dựa vào bàn mà ngủ thì nhíu mày.

Triệu Trinh mang theo một đám người đến quát tháo, những người ngồi bên cạnh thấy thế đã vội tránh đi nơi khác, chỉ có mỗi vị khách kia vẫn say sưa ngủ, hoàn toàn không để ý đến ai. Cứ dựa vào bàn mà ngủ, nhìn không rõ mặt, chỉ nhìn thấy mái tóc đen trên đầu gã, thân hình gày yếu, dường như tuổi còn rất trẻ. Người này là ai? Nếu là thường dân, lại dám to gan thế này sao?

Vương Khuê nháy mắt với vài tên thị vệ, mấy tên kia gật gật đầu, làm bộ như không để ý gì ngồi xung quanh thực khách kia, bọn họ cũng không có ý sinh sự, chỉ là phòng vệ chẳng may có chuyện gì xảy ra.

Triệu Trinh không hề để ý quá nhiều, uống một ngụm rượu, chỉ cảm thấy rượu đó cay vô cùng, ho khan liên tục, nước mắt trực trào ra, liền nói to:

- Rượu ngon!

Gã ở lâu trong thâm cung, lần đầu tiên uống rượu thấy sảng khoái đến thế, chỉ muốn uống cho say, nhưng lòng lại thấy nặng nề, tới lăng Vĩnh Định là vì một bí mật lớn, lại lo một đi không trở lại, vì thế không thể vui vẻ được. Thấy Vương Khuê và mọi người vẫn đang đứng, Triệu Trinh nói:

- Ngồi xuống hết cả đi, đứng làm gì! Rượu này cũng không tồi, các ngươi cũng uống một ít đi.

Vương Khuê nói:

- Thánh công tử, ta đang mang chức trách trong người, không được phép uống rượu. Mọi người đều ngồi xuống ăn mì đi.

Triệu Trinh cải trang vi hành lấy tên là Thượng Thánh. Trước mặt người ngoài Vương Khuê liền gọi Triệu Trinh là Thánh công tử. Đám thị vệ cũng lần lượt ngồi xuống bàn. Triệu Trinh một mình uống rượu cũng không mấy hứng thú, mới gọi thêm Địch Thanh tới uống, đột nhiên nghe thấy có tiếng vó ngựa gấp gáp truyền đến.

Trong lòng Vương Khuê hơi run, đưa mắt nhìn quanh, nhìn thấy đầu đường đằng kia bụi mù lên, có mấy kỵ binh cưỡi như bay tới, người đi đầu cử chỉ hết sức ngông cuồng, mấy người đằng sau ăn mặc như gia đinh, đám người này đang treo trên mình mấy con thỏ và chim trĩ, xem bộ dạng như kết quả từ một cuộc đi săn về.

Tên công tử cầm đầu kia tới bên cạnh quán rượu, ghìm cương ngựa, nói:

- Mấy con thú hôm nay săn được, cứ ăn ở đây luôn đi.

Đám gia đinh đều vui mừng, lập tức xuống ngựa, mới phát hiện trong quán rượu người ngồi kín cả rồi, có một tên gia đinh mập mạp quát:

- Các ngươi ăn xong rồi cút.

Lúc này một số món ăn thị vệ gọi vẫn chưa được mang lên, nghe vậy thì giận dữ, trong bụng nghĩ: "lão mày ăn cơm ở kinh thành còn không có ai dám đuổi, chúng mày chỉ là dân chúng một huyện mà dám kiêu ngạp với lão tử như thế? "

Vương Khuê không muốn nhiều chuyện, dặn dò thuộc hạ:

- Mấy người các ngươi ngồi tụ tập vào với nhau, để dồn ra hai chiếc bàn trống.

Mấy tên thị vệ được chỉ định tuy tỏ vẻ không đồng ý nhưng vẫn đứng dậy chuyển hai chiếc bàn trống ra, nhưng tên gia đinh béo lại được voi đòi tiên, nói với Triệu Trinh:

- Chỗ này của ngươi là tốt nhất, đem bàn trống ra đây đi.

Lời nói của tên gia đinh béo chưa dứt, chỉ nghe "bùm" một tiếng, đã kêu thảm bay ra ngoài.

Mọi người kinh hãi, chỉ nhìn thấy Vương Khuê hạ nắm tay xuống, nói:

- Còn ai dám đòi bàn nữa không?

Vương Khuê vốn tưởng đã giàn xếp ổn thỏa, nhưng thấy đám gia đinh vẫn chỉ vào mũi hoàng thượng, sao có thể chịu đựng được nữa?

Sắc mặt tên công tử thay đổi, thấy đám gia đinh định xông lên phía trước, liền ngăn bọn chúng lại:

- Các vị từ đâu tới?

Vương Khuê không đáp, chỉ hừ lạnh một tiếng, từ từ ngồi xuống, Công tử kia trong lòng tức giận, ngoài miệng thì cười lớn nói:

- Tại hạ làm phiền rồi, các ngươi cứ từ từ ăn đi.

Nói xong liền lên ngựa rời đi, đám gia đinh đem tên béo lên ngựa, cùng rời đi với công tử kia.

Bọn thị vệ trong lúc vui mừng cũng có thấy chút ngạc nhiên, trong bụng nghĩ tên công tử này có vẻ như không phải là loại người dễ đối phó, sao có thể dễ dàng đi như thế được? Địch Thanh lại thường chứng kiến những vụ việc như thế này, lập tức nói:

- Đám người này hơn phân nửa là đi tìm trợ thủ.

Bọn thị vệ đều nói:

- Cứ cho là trăm quân vạn mã, chúng ta phải sợ bọn này sao?

Khi mọi người nói chuyện đều nhìn về phía Triệu Trinh, trong bụng nghĩ: "Hoàng thượng đang ở đây, chúng ta lại là thị vệ nếu thật sự lùi bước thì đúng là bị thiên hạ chê cười."

Vương Khuê thi lễ với Triệu Trinh nói:

- Thánh công tử, tại hạ không thể không ra tay, xin công tử tha tội, trước mắt nên làm thế nào, xin công tử định đoạt.

Trong lòng Triệu Trinh vốn đang phiền muộn, thấy Vương Khuê trừng phạt tên ác nô thì thấy sảng khoái, thản nhiên nói:

- Ăn xong rồi đi tiếp vậy.

Tên công tử kia tuy đang đi tìm giúp đỡ, nhưng Triệu Trinh cũng muốn xem bản lĩnh bọn thị vệ của mình, trong lòng nghĩ ta ở trong cung chạy trốn nhiều rồi, lẽ nào đến nơi này vẫn còn phải trốn.

Vương Khuê đã hiểu dụng ý của Triệu Trinh, dặn dò nói:

- Ăn cơm đi.

Gã chậm rãi chọn mì, ý đã rõ, chính là đợi người của tên công tử kia tới. Đám thị vệ cũng xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử.

Lúc này đột nhiên có người ngái ngủ nói:

- Ôi, trời xanh như cái nắp, che phủ ấy là cao. Ngày tháng cứ qua đi, lui tới không ngơi nghỉ, cây dẫu có muốn lặng, mà gió kia chẳng ngừng, phàm là những người muốn cầu an sao mà khó đến thế.

Mọi người cùng nhìn lại, chỉ nhìn thấy người dựa vào bàn ngủ ban nãy đã duỗi lưng đứng dậy. Người đó trán cao, hai mắt sáng, dưới căm để râu. Gã mặc quần áo bình thường tuy cũng chỉ là vải thô, nhưng lại thoải mái đứng ở nơi đó, nói ra những lời nói đầy hàm ý.

Vương Khuê nhìn thấy người kia cũng đã buông lỏng cảnh giác, không biết vì sao, y luôn cảm giác người kia có thái độ thật thản nhiên, không những không thèm để mắt tới đám thị vệ của Triệu Trinh, mà cũng chẳng thèm để ý tới vạn vật trong thiên hạ, bất cứ ai khi đối mặt với người này, đều rất khó có cảm giác thù địch. Trong mắt của người đó, thâm sâu như đáy hồ nước, dường như đang ẩn chứa một bí mật nào đó.

Ánh mắt người đó quét một lượt về phía mọi người, rồi dừng lại trên người Triệu Trinh, hơi có chút ngạc nhiên, lẩm bẩm nói:

- Ngươi ốc còn không mang nổi mình ốc, sao lại cứ thích gây ra những chuyện không đâu như vậy?

Tim Triệu Trinh đập mạnh, cảm giác người kia đã nhìn thấu tâm can mình, nhất thời chân tay đổ mồ hôi. Người đó đã rời ánh mắt định rời đi. Trong lúc đó thân hình vẫn còn đứng yên, Vương Khuê vẫn tỏ thái độ nghiêm nghị, như hổ nằm trên đồi cao, chỉ e người đó đột nhiên gây khó dễ. Gã tuy cảm thấy người nọ bình thản nhưng bản thân đang làm nhiệm vụ, nên không thể không phòng?

Chỉ nhìn thấy người nọ chậm rãi xoay người, ánh mắt lướt qua thân người Trương Ngọc, Lý Vũ Hanh, và dừng trên người Địch Thanh. Y chỉ nhìn một cái lướt qua đám thị vệ, nhưng khi nhìn thấy Địch Thanh, lại xem xét một lúc, ánh mắt có chút kinh ngạc.

Địch Thanh bị y nhìn tới mức nổi da gà, miễn cưỡng tươi cười, trong một thời gian ngắn cũng không biết nên phản ứng thế nào, người đó lẩm bẩm nói:

"Chuyện đã qua vẫn hướng quay về chỉ điểm,

Tương lai chờ đợi xoay chuyển,

Chắng biết tương lai ai xưng đế,

Mà sinh ra lắm bậc trượng phu! "

Người đó nói giọng rất nhẹ, nhưng Địch Thanh lại nghe thấy rất rõ, nhưng nhất thời không hiểu được ý của người đó như thế nào.

Người nọ chắp tay nói:

- Đại danh của huynh đài?

Địch Thanh ngỡ ngàng nói:

- Địch Thanh

*****

Người đó lẩm bẩm nói

- Địch Thanh...

Bỗng dưng hai mắt sáng lên, thở nhẹ nói:

- Ngươi chính là Địch Thanh?

Ánh mắt của người đó lướt từ trên trán xuống chân Địch Thanh.

Địch Thanh không biết người này luyện công phu gì, chỉ âm thầm đề phòng. Năm ngón tay của người đó bỗng dưng ngừng tính toán. Thở dài nói:

- Địch Thanh, ngươi sẽ là anh hùng trong thiên hạ.

Triệu Trinh và đám thị vệ sau khi nghe xong, đều rất không tán thành. Nếu Địch Thanh là một trượng phu, bọn họ coi như đồng ý, nhưng anh hùng trong thiên hạ, bốn từ này, Địch Thanh sao gánh vác nổi đây?

Địch Thanh cười khanh khách:

- Tiên sinh cứ nói đùa

Trong ánh mắt người nọ đã có ý thông cảm, lại nói:

- Nhưng tiếc là ngươi sẽ gặp nhiều hoạn nạn trong cuộc sống

Địch Thanh chấn động, thất thanh nói:

- Tiên sinh nói lời này là ý gì?

Người nọ lại nhìn Địch Thanh, lắc lắc đầu, lại gật gật đầu nói:

- Nhưng trời xanh sẽ không tuyệt tình như vậy, ngươi sẽ tự hóa giải được.

Người đó nói xong, chậm rãi rời đi.

Bước đi của người đó không nhanh, nhưng chỉ trong chốc lát, đã biến mất dạng.

Mọi người đều cảm thấy người đó nói chuyện giật gân, Vương Khuê thấy người kia rời đi thì thở phào nhẹ nhõm. Địch Thanh cũng không hiểu ra sao, đột nhiên hoảng hồn, rồi bỗng nhớ ra một chuyện, nói với ông lão bán rượu

- Lão trượng, lão có biết người đó tên là gì không?

Lão bán rượu nói:

- Ai da, ngay cả các người cũng không biết hắn là ai sao? Vậy sao hắn có thể đoán mệnh được cho các ngươi?

Trương Ngọc lạnh lùng nói:

- Hắn là ai? Dù sao cũng chẳng phải là hoàng đế?

Ông lão bán rượu cười xòa nói:

- Người đó chằng phải là hoàng đế gì nhưng là thần tiên. Tên là Thiệu Ung, xem tướng rất chuẩn...

Không đợi ông lão nói hết, Địch Thanh và Triệu Trinh cùng đồng thanh nói:

- Cái gì? Đó chính là Thiệu Ung sao?

Triệu Trinh kinh ngạc vô cùng, thầm nghĩ nghe nói Thiệu Ung là thần tiên, giải mộng rất chuẩn, đoán mệnh như thần, nếu không Triệu Doãn Thăng sẽ không nói là mời Thiệu Ung giải mộng. Bản thân luôn muốn được gặp Thiệu Ung, nào biết đã lỡ dịp tốt. Thiệu Ung quả là danh bất hư truyền, chỉ một cái nhìn cũng có thể đoán được hắn đang có tâm sự.

Địch Thanh trong lòng kích động, thân hình run lên bần bật. Người đó đúng là Thiệu Ung?

Hắn đương nhiên đã nghe tới thanh danh của Thiệu Ung, chính là từ miệng Quách Tân mà biết. Thiệu Ung là đệ tử của Trần Đoàn, cũng là người trong lời tiên đoán Ngũ Long, chỉ có Thiệu Ung mới biết được sự kì diệu của Ngũ Long.

"Di Lặc ra đời, tân phật độ kiếp...Ngũ Long xuất hiện, nước mắt không dừng! " Đây vốn là lời tiên tri của Thiệu Ung, rốt cuộc là ý gì, có lẽ chỉ có Thiệu Ung mới biết được!

Hôm nay Thiệu Ung lại nhìn Địch Thanh bằng con mắt khác so với những người còn lại, lẽ nào đã đoán được giữa Địch Thanh và Ngũ Long có bí mật gì chăng? Vì sao Thiệu Ung lại nói trong cuộc đời hắn có nhiều biến cố, lẽ nào trong tăm tối có thiên cơ, có thể đoán được chuyện sau này của hắn? Rốt cuộc Ngũ Long thần bí như thế nào? Tại sao sức mạnh của Địch Thanh hắn tự nhiên xuất hiện rồi tự nhiên lại biến mất.

Tâm tư của Địch Thanh như nước thủy triều dâng, nhất thời tâm tư rối loạn...

Triệu Trinh nói:

- Vương Khuê, nhanh chóng phái người đi mời Thiệu Ung tiên sinh quay lại.

Địch Thanh đang có ý định tự nguyện xin đi mời, nhưng Vương Khuê đã nói:

- Lý Giản, Vũ Anh, hai người các ngươi đi tìm đi.

Lý Giản vốn là thủ hạ của Quách Tuân, làm việc lão luyện, Võ Anh tuổi ít nhưng từng trải, có thể gánh vác nhiệm vụ lớn. Vương Khuê nắm trong tay số cấm binh này cũng đã nắm vững được bản tính của họ, gã định bảo Địch Thanh đi nhưng lại thấy hắn đang hồn bay phách lạc, chỉ sợ hỏng việc, nên không chỉ bảo gì.

Hai người Lý Giản, Võ Anh nhận lệnh, cưỡi ngựa chạy theo hướng đi của Thiệu Ung.

Vương Khuê không nghĩ nhiều như Địch Thanh, chỉ là đang nghĩ tới những điều Thiệu Ung nói " Địch Thanh, ngươi là anh hùng trong thiên hạ"! thì không kìm nổi nhìn Địch Thanh một cái, chỉ thấy Địch Thanh thần sắc hoảng hốt, nhíu mày.

Trong lúc đó, xa xa vang tiếng vó ngựa, sáu bảy con ngựa đang chạy tới trước, đằng sau còn có mười người khác, nhìn trang phục, có vẻ như là người của nha dịch huyện Củng.

Vương Khuê thấy những người này hung dữ, có ý đồ không tốt, lại nhìn thấy tên đi đầu chính là gã công tử kia, trong lòng nghĩ cái gì tới sẽ phải tới, khẽ nói:

- Bảo hộ Thánh công tử!

Đám thị vệ hướng về phía trong, Vương Khuê ưỡn ngực đứng ra, trong lòng cân nhắc: "tên công tử cần sĩ diện không cần mạng sống kia có lai lịch gì mà phái được cả nha dịch thế kia?

Đám nha dịch kia nhìn thấy Vương Khuê sừng sững tại chỗ, như rồng như hổ, rất có uy thế, không khỏi tiến chậm lại, tên công tử đó chỉ Vương Khuê, quát:

- Chính là hắn đã đánh bị thương gia đinh nhà ta, lại còn đánh ta, may mà ta chạy nhanh, các ngươi mau bắt y lại.

Đám nha dịch tiến lên một bước, dẫn đầu là một tên đầu hơi trọc, vung xích sắt quát,

- Các ngươi dám đánh công tử nhà ta! Đúng là không muốn sống nữa rồi. Nếu biết điều thì bó tay chịu trói, đi với bọn ta về nha môn.

Vương Khuê lạnh lùng nói:

- Nếu không biết điều thì sao?

Tên hói đầu đó ngẩn ra, quát:

- Tên to gan lớn mật, lại còn kiêu ngạo như thế, trong mắt ngươi còn có vương pháp không?

Vương Khuê vốn mang nón để che khuất hình xăm, nghe vậy tháo nón xuống, lạnh lùng cười:

- Chắc ngươi biết Vương pháp ở đâu?

Người hói đầu nọ vừa nhìn thấy chữ khắc trên trán Vương Khuê, lẩm bẩm hỏi:

- Ngươi.. ngươi là cấm quân?

Vương Khuê lạnh lùng cởi bỏ vạt áo cẩm vệ, lộ ra trang phục đại nội, chậm rãi nói:

- Ta không chỉ là cấm quân, mà còn là Tiền điện thị vệ, các ngươi còn muốn ta đi cùng một chuyến về nha môn không?

Người hói đầu nọ cuống quýt quỳ một chân xuống đất nói:

- Ty chức không biết thân phận của đại nhân, xin đại nhân thứ tội

Vương Khuê chất vấn:

- Có thân phận thì không cần xử theo công lý sao?

Tên hói đầu nọ chân tay luống cuống không ngừng nói:

- Đương nhiên không phải, đương nhiên không phải.

Gã khó xử, lai lịch của Tiền công tử cũng không nhỏ, nhưng đứng trước một Tiền điện thị vệ, gã chỉ là một nha môn huyện Củng, cho dù có mượn gan trời, cũng không dám đắc tội Vương Khuê.

Tiền công tử thấy thế choáng váng, Vương Khuê lạnh lùng nhìn y một cái, hỏi:

- Huyện lệnh huyện Củng ở đâu?

Tên nha dịch đầu hói vội trả lời:

- Đại nhân, xin đại nhân bỏ qua cho, xin đừng truy cứu.

Vương Khuê nói:

- Ta cũng không muốn truy cứu, nếu như không truy cứu, thì vương pháp ở đâu chứ?

Tiền công tử vốn có ý lùi bước, nhìn thấy Vương Khuê nói thể thì sợ vãi đái ra quần nhưng vẫn cả gan nói:

- Cấm quân thì sao chứ? Lẽ nào cấm quân cũng chưa bao giờ phạm sai lầm? Lời nói của cha ta trước mặt thái hậu cũng còn có trọng lượng, một cấm quân như ngươi thì là cái gì chứ?

Triệu Trinh nói nhỏ với Địch Thanh:

- Lai lịch người này thế nào?

Cuối cùng Địch Thanh cũng định thần lại được nhưng cũng không rõ lai lịch của Tiền công tử, liền buông bỏ những nghi ngờ, quát hỏi:

- Cha ngươi là ai? Cha ngươi ở đây sao?

Đám thị vệ cười ầm lên, Tiền công tử tức giận quát:

- Tiểu tử, ngươi có gan thì đứng ra đây!

Địch Thanh cười khẩy nói:

- Ta có gì mà sợ.

Hắn có hoàng đế là chỗ dựa, thầm nghĩ: "cho dù cha của tên tiểu tử này có là Thiên Vương, ta đây cũng không phải sợ."

Tiền công tử giận dữ, loảng xoảng một tiếng rút kiếm, xông ra chỗ Địch Thanh. Vương Khuê nhìn thấy liền nắm lấy cổ tay của Tiền công tử, lập tức dùng sức bẻ một cái, khóa tay chéo sau lưng. Tiền công tử mặc dù biết chút võ vẽ, nhưng sao có thể là đối thủ của Vương Khuê? Gã ngẹo đầu, thấy cuối đường lại có ba tên kỵ binh đang đi tới, không giấu được niềm vui sướng, hô lên:

- Cha cứu con với!

Trong ba người cưỡi ngựa, một người mặt trắng không râu, một người mặt trắng râu dài, người còn lại sắc mặt ngăm đen. Người mặt trắng râu dài nghe thấy tiếng Tiền công tử tri hô, vội thúc ngựa tới, hỏi:

- Xảy ra chuyện gì thế?

Tiền công tử kêu lên:

- Đám người này không biết là đạo tặc nơi nào, không ngờ lại vây hãm con, cha nhất định phải....

Lời nói chưa dứt, "bốp" một tiếng thật lớn, Tiền công tử bị đánh cho hoa mắt, là bị phụ thân của mình cho một cái bạt tai.

Trong lúc hồ đồ Tiền công tử nhìn thấy phụ thân quỳ trước mặt một công tử, giọng run run nói:

- Thần tiếp giá muộn xin Thánh Thượng thứ tội.

Khi bọn nha dịch đang nghi ngờ, lại thấy Tiền đại nhân run rẩy quỳ xuống gọi công tử kia là Thánh Thượng, tức thì tất cả đều kinh hãi quỳ xuống. Tên đầu trọc run rẩy cả người, không nói thêm được câu gì, Tiền công tử cổ họng như bị tắc há hốc mồm, trước mặt như toàn màu đen, có nằm mơ cũng không nghĩ tới, người gã đắc tội lại chính là Hoàng đế!

Triệu Trinh cười nói:

- Hóa ra là Hiếu Nghĩa Cung Sử, nghe thấy lời nói của lệnh lang, cứ nghĩ mãi, cha y rốt cuộc là ai mà y lại kiêu ngạo như thế?

Người râu dài mồ hôi đầy trán, không ngừng thanh minh nói:

- Thần đáng tội chết, thần quản giáo không nghiêm, đáng bị phạt, mong Thánh Thượng nghiêm trị.

Hóa ra người râu dài đó là Tiền Duy Tế, vốn là công sử của Hiếu Nghĩa Cung huyện Củng, là một Lộc quan không có thực quyền gì. Bản thân Tiền Duy Tế không có gì đáng nói, nhưng anh trai gã Tiền Duy Diễn từng đảm nhiệm Xu Mật Sứ, Tiền Duy Tế cũng ăn hôi theo, cũng có chút quyền lực. Tiền Duy Tế này cực kì biết luồn cúi, năm xưa thân thiết với anh trai Lưu thái hậu là Lưu Mĩ Phàn nên được ngồi vào chức Xu Mật Sứ, sau đó triều thần cực liệt phản đối, nói là ngoại thích không được nắm binh quyền, Lưu thái hậu bất đắc dĩ, mới truất binh quyền của Tiền Duy Diễn.

Triệu Trinh vốn đã chán ghét thân thích của Lưu thái hậu, nhưng nghĩ vẫn còn phải dùng người này nên nhẹ nhàng nói:

- Đứng dậy hết lên đi

Mọi người đứng dậy, Tiền Duy Tế sớm đã xách con đến trước mặt Triệu Trinh, lại đá một cái thật mạnh, rơi lệ nói:

- Xin Thánh Thượng phạt thật nặng thằng con hư hỏng này đi ah, lão thần chỉ có một đứa con trai nhưng...lại dám đắc tội với thánh thượng, lão thần cũng không dám cầu cứu.

Triệu Trinh thở dài nói:

- Tiền Cung sử, sau này chớ để lệnh công tử lại tiếp tục gây chuyện thị phi nữa, chuyện lần này...coi như bỏ qua.

Gã thầm nghĩ: "Vào lăng Vĩnh Định còn cần tên Tiền Duy Tế này chỉ điểm, tha cho con trai y, cũng sẽ khiến y tận tâm làm việc."

Tiền Duy Tế cảm thấy có chút khó có thể tin được, vội vàng dập đầu nói:

- Tạ ơn thánh thượng.

Tiền công tử cũng vui mừng khôn xiết, liên tục dập đầu.

Triệu Trinh nói với người mặt trắng không râu:

- Văn Ứng, trong cung chuẩn bị thế nào rồi?

Hóa ra hai người cùng tới cùng với Tiền Duy Tế là Diêm Văn Ứng và Lý Dụng Hòa.

Triệu Trinh đúng là vi phục xuất tuần, nhưng tế bái tổ tiên vẫn phải dựa theo quy định để tiến hành. Hoàng đế Đại Tống mỗi lần tế lăng đều phải ở Hiếu Nghĩa, Vĩnh An tắm rửa chay giới sau đó mới được làm lễ tế bái.

Triệu Trinh cải trang tới huyện Củng sớm đã để Diêm Văn Ứng đến cung Hiếu Nghĩa tìm Cung Sử để chuẩn bị, còn dặn dò những người này không được làm ảnh hưởng đến người dân. Tiền Duy Tế nghe thấy nói Thánh Thượng đến đây thì nào dám chậm trễ, vội vàng tới, không ngờ thằng con trai kiêu ngạo của mình lại dám ngạo mạn với Hoàng thượng.

Diêm Văn Ứng nói:

- Bẩm thánh thượng, mọi việc đã được chuẩn bị xong rồi

Chỉ đợi thánh thượng tới.

Triệu Trinh định đi trước thì Vũ Anh đã kịp đi tới nói:

- Thánh thượng, không tìm được Thiệu tiên sinh Thiệu Ung, Lý Giản vẫn đang đi tìm, thần về trước báo cáo tình hình.

Địch Thanh có chút thất thần, thầm nghĩ mệnh mình đúng là gặp nhiều trắc trở, chẳng mấy khi có cơ hội được gặp Thiệu Ung, cuối cùng vẫn không được gặp.

*****

Tiền Duy Tế nghe được hai chữ " Thiệu Ung" sắc mặt có chút biến đổi, vội hỏi

- Thánh thượng có chuyện gì thế? Không biết thần có giúp được gì không?

Triệu Trinh nói tóm gọn tính hình lúc nãy kể cho gã nghe, Tiền Duy Tế lập tức nói:

- Xin thánh thượng khởi giá tới cung Hiếu Nghĩa, thần sẽ phái người đi tìm, nếu có tin tức, lập tức bẩm báo Thánh Thượng.

Triệu Trinh bất đắc dĩ, gật đầu nói:

- Được, vậy ngươi phái người đi tìm đi, bọn ta đi đây.

Y lên ngựa trước, Tiền Duy Tế vội đi trước dẫn đường, bọn thị vệ vây quanh, đám người cùng đi về phía cung Hiếu Nghĩa.

Muốn tới cung Hiếu Nghĩa trước tiên phải qua đồi Ngọa Long. Đồi Ngọa Long cảnh thế hùng vĩ, phía Đông giáp núi Thanh Long, đúng là tạo nên thế ngọa hổ tàng long. Khi Triệu Trinh qua đồi, nhìn về dãy núi nguy nga, trong lòng yên lặng cầu khẩn:

- Cầu phụ hoàng phù hộ cho con, sớm được chấp chính. Con có thể lo việc nước ổn thỏa, không phụ vị trí của thiên tử, bảo vệ thiên hạ thái bình.

Phụ thân của Triệu Trinh là Chân Tông Triệu Hằng sớm đã được an táng trong đồi Ngọa Long của huyện Củng, hoàng lăng địa thế thuận lợi, địa thế cao hơn lăng của Thái Tổ Thái Tông, danh ghi Vĩnh Định. Xung quanh lăng Vĩnh Định tùng bách xanh tươi, cây cối um tùm, cứ như dáng đứng thẳng của cây thương dài.

Trước khi Triệu Trinh muốn vào nghĩa trang thì nhất định phải tắm rửa chay tịnh trong ba ngày bởi vậy cũng không thể vào khuôn viên lăng. Dưới sự dẫn đường của Tiền Duy Tế, Triệu Trinh đi tắt qua con đồi, tới trước cung Hiếu Nghĩa Hành rồi mới xuống ngựa.

Vương Khuê nhìn xung quanh cung Hiếu Nghĩa, thấy thị vệ bảo vệ lăng chưa quá mười người, bởi cung Hiếu Nghĩa rất lớn, chỉ sợ phòng bị không chu toàn liền nói với Tiền Duy Tế:

- Tiền Cung Sử, lần này Thánh thượng vi hành xuất cung, thị vệ mang theo không nhiều, chuyện hộ vệ thánh giá...

Tiền Duy Tế vội hỏi:

- Điểm này có thể yên tâm, ta đã thông báo với Trương Huyện Lệnh của huyện Củng, lệnh cho gã điều động người trong huyện tới hộ vệ, hẳn lúc này đã tới bảo vệ lối đi trên đồi Ngọa Long, người bình thường đều không thể ra vào. Thánh thượng dặn dò đây là việc phải làm thật bí mật, bởi vậy ta không dám cho bọn họ đến cung trước để hộ giá.

Vương Khuê mặc dù thấy Tiền Duy Tế suy xét chu toàn, nhưng vẫn không dám khinh suất, liền chia đám thị vệ đi theo làm ba nhóm, thay phiên hộ giá như trong đại nội vẫn thường làm.

Đợi sắp xếp thỏa đáng, Vương Khuê mới nói với Địch Thanh:

- Địch huynh, nghe nói sở dĩ ta có thể được làm Tiền điện, là bởi vì có Địch Thanh huynh tiến cử lên Thánh Thượng?

Địch Thanh cười nói:

- Chỉ là việc nên làm thôi

Vương Khuê lạnh lùng nói:

- Tại hạ và Địch Thanh không quen biết gì nhau, không biết Địch Thanh vì sao lại tiến cử ta vậy?

Địch Thanh nghiêm mặt nói:

- Chính bởi vì ta và ngươi không quen biết nhau, nên ta mới tiến cử Vương huynh. Nhiều năm ở Ma Khám, Vương huynh không than trách phận, tính tình thẳng thắn, nếu Địch Thanh ta không tiến cử người tài như thế, thì tiến cử ai đây?

Vương Khuê nhìn Địch Thanh thật lâu, mới nói:

- Địch huynh, lần này ta được Thánh thượng đề bạt, không thể không báo, sẽ tận tâm bảo vệ thánh thượng được bình an. Nếu Thánh thượng bớt đi lại, áp lực của ta cũng ít đi. Ta biết mối giao hảo giữa huynh và Thánh thượng, không biết huynh có thể ở đây được ba ngày không, đồng thời sẽ canh giữ trước cửa phòng của Thánh thượng, thuận tiện khuyên Thánh thượng chớ tùy ý đi lại nơi này.

Địch Thanh cười nói:

- Chuyện đó có khó gì, huynh yên tâm, cứ để ta lo

Vương Khuê thở phào, thi lễ nói:

- Vậy thì vất vả rồi

Vương Khuê vốn cho rằng khuyên hoàng thượng tĩnh tâm không phải là chuyện dễ, vì thế mới nhờ Địch Thanh giúp đỡ. Không ngờ rằng trong ba ngày này, Triệu Trinh không hề ra ngoài nửa bước, Triệu Trinh luôn ở trong phòng ngủ, không ai biết hoàng thượng đang làm gì trong đó.

Chả mấy chốc đã qua hai ngày, cung Hiếu nghĩa bình an vô sự, đám thị vệ tuy bên ngoài thấy buồn chán, nhưng trong lòng lại thấy vui. Địch Thanh lại cầu nguyện được bình an, để có thể sớm quay về với Vũ Thường.

Tối ngày thứ ba, trăng mới lên, Địch Thanh theo thường lệ canh trước điện, hắn ngồi trước điện, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ánh trăng sáng mờ ảo, lòng thầm nghĩ: "truyền thuyết từ xưa này, trên cung trăng có Ngô Cương phạt Quế, gian nan vất vả, khó gặp được ý trung nhân. Ta cũng chẳng khác gì Ngô Cương, lâu rồi chưa được gặp Vũ Thường, nàng có khỏe không? Nàng nhất định vẫn còn khỏe, vậy còn có điều gì nữa đây? Ôi!

Địch Thanh không khỏi tự trách, lại nghĩ,

- Ta đang nhớ về Vũ Thường, lúc này nàng chắc hẳn cũng đang nhớ ta, chỉ có điều nàng chắc chắn sẽ nhớ đến câu thơ tương tư gì đó, là câu gì ấy nhỉ?

Hắn đang định lấy ra quyển < Kinh Thi> ra để xem, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một bụi hoa đang lắc lư. Địch Thanh hơi run, chăm chú nhìn, thấy bụi hoa lại đứng yên. Vốn định qua đó xem, bỗng dưng nghĩ lại, không nên trúng kế điệu hổ ly sơn. Nói không chừng là gió thổi hoa động, hơn nữa bên ngoài cung chẳng phải cũng có thị vệ canh gác sao, ai có thể ẩn nấp ở đây chứ?

Địch Thanh ngồi yên bất động, thấy mặt trăng đã đi qua giữa trời, chiếu xuống những tia sáng trong trẻo, khóe miệng mỉm cười, trong lòng nghĩ: " Ánh trăng này đang chiếu vào ta, cũng đang chiếu vào Vũ Thường, nàng đang yên giấc rồi chăng? "

Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên, Địch Thanh lấy lại cảnh giác, khẽ nói:

- Sùng Đức

Người đối diện đáp:

- Diên Khánh

Địch Thanh thở phào một cái:

- Ai?

Trương Ngọc cười nói:

- Là ta

Sùng Đức, Diên Khánh đều là cung điện trong đại nội Kinh Thành, Vương Khuê lấy đó làm khẩu lệnh, cung điện đại nội vô số, kẻ cắp trà trộn vô số, tuyệt không biết thế nào mà ứng phó.

Trương Ngọc nói:

- Địch Thanh, thánh Thượng ngủ rồi đúng không?

Địch Thanh quay đầu lại, thấy phòng của Triệu Trinh đèn vẫn sáng, nói:

- Thánh thượng chắc vẫn chưa đi ngủ đâu, người phải khuya mới ngủ.

Trương Ngọc thở dài nói:

- Đúng là làm hoàng đế mệt thật.

Địch Thanh khẽ mắng:

- Lẽ nào ta và ngươi đang trực ở đây cũng không mệt? Được rồi, không cần lo nhiều chuyện thế, giữ vững tinh thần lên nào.

Trương Ngọc đến đây cũng là để thay ca trực với Địch Thanh.

Địch Thanh khai báo vài câu, vẫn là nhớ tới chuyện ban nãy, hắn đi chậm lại bước về phía bụi hoa kia. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, không khỏi kinh ngạc, tay cầm lấy chuôi đao, chỉ nhìn thấy một bóng đen chạy từ phía góc tường đi ra, nhìn thấy hình dáng trông giống một con thỏ, trong bụng nghĩ: "Hóa ra là con thỏ, thế mà làm mình giật nảy cả mình."

Lúc đó mới chịu rời đi, đột nhiên ánh mắt dừng lại chỗ bụi hoa kia.

Lúc này ánh trăng đã chiếu thẳng vào khóm hoa, hương hoa bay trong không khí, Địch Thanh chú ý thấy có hai cành hoa bị giẫm gãy. Địch Thanh quỳ xuống, nhìn cành hoa một lúc lâu, trong bụng nghĩ"Lúc nãy nhất định có người trốn ở đây, nếu là thỏ hoang, tuyệt đối sẽ không giẫm lên cành hoa này, ai đã trốn ở đây? Sao gã có thể trốn được ở đây? Mục đích là gì?

Địch Thanh ngẫm nghĩ, đột nhiên quơ tay vào khóm hoa, từ trên cành hoa nhấc lên một miếng vải, miếng vải đó là lụa, sắc màu tối, hình như là người tới đây trong lúc vô ý, bị cành hoa cào rách quần áo.

Lúc này Địch Thanh đã xác định được nơi này chắc chắn đã có người tới! Rốt cuộc người này là ai mới được?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-119)


<