Vay nóng Tinvay

Truyện:Sáp huyết - Hồi 076

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 076: Hiệp huyết
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Địch Thanh càng nghĩ càng thấy khó hiểu, lòng càng lúc càng kinh sợ. Con người chẳng phải luôn vì những thứ bản thân không biết mà sợ hãi hay sao?

Hương Ba Lạp - thế ngoại đào nguyên, sao lại biến thành địa ngục thê lương đến thế này?

Triệu Minh không ngừng la hét, như muốn trút hết toàn bộ sức lực ra vậy.

Địch Thanhthấy trán gã ướt đẫm mồ hôi, đồng tử trợn tròn, thì hoảng hốt, vội tang cho Triệu Minh một bạt tai.

Một tiếng "bốp" vang lên. Triệu Minh giật mình, quên cả la hét, cả thân người giống như vừa được lôi lêntừ dưới nước, mặt mày ngơ ngẩn.

Địch Thanhquát:

- Triệu Minh, người chớ có nói nữa, ta không nghe đâu.

Tuy hắn vốn muốn biết bí mật của Hương Ba Lạp, nhưng thấy Triệu Minh như thế này, hắn đâu nỡ lòng nào mà truy hỏi nữa?

Triệu Minh run rẩy, mồ hôi trán tuôn đầm đìa. Gã đột nhiên nắm lấy Địch Thanh:

- Địch tướng quân, ta xin ngài hãy để ta nói tiếp đi. Ngài không biết những năm này, đã bao đêm ta đều nằm mơ thấy ác mộng đâu. Nếu ta không nói ra, chỉ sợ rằng ta sẽ điên lên mất.

Địch Thanh thấy gã vẫn còn nhận ra hắn, mới trầm giọng mà nói:

- Nếu ngươi muốn nói, ta sẽ nghe.

Hắn vỗ vỗ vào vai của Triệu Minh, ý bảo gã thả lỏng người ra chút ít.

Đôi mắt Triệu Minh ánh lên cảm kích, rồi gã nói tiếp:

- Lúc đó, trong lòng ta rất sợ hãi, ta nghe thấy đồng bạn la hét ầm ĩ, giống như bị một con quái vật đáng sợ nào đó bắt lấy vậy, nhưng bọn họ không thể chống đỡ được. Trong thông đạo, tiếng gào thét rất thê lương, giống như mấy ngàn cái còi cùng lúc thổi bên tai vậy. Giọng của các huynh đệ trong tộc bị tiếng rít gào này át mất, không còn nghe rõ nữa.

Triệu Minh toàn thân run rẩy vẫn cố gắng nói tiếp:

- Lúc đó, ta như không thể cử động nổi, nhưng ý thức vẫn còn rất tỉnh táo. Cái cảm giác ấy giống như một cơn ác mộng vậy.

Triệu Minh thở dốc một chút mới nói:

- Rốt cuộc tiếng rít ấy cũng yếu dần đi. Ta đột nhiên nghe thấy thương buôn họ Lịch nói "Thời cơ đã đến rồi." rồi chỉ thấy trước mắt có hai bóng người xẹt qua, chắc chắn là thương buôn họ Lịch và người bịt mặt.

Địch Thanh nhíu mày khó hiểu, nói:

- Thời cơ đã đến, điều này có ý gì?

Triệu Minh ngẩn người lắc đầu:

- Ta không biết, hai người đó nghe thấy âm thanh đáng sợ như vậy mà còn dám đi qua, lúc đó ta thật khâm phục lòng can đảm của họ. Ta chỉ thấy hai người kia đi qua chỗ rẽ, tiếng rít lại vang lên. Ta nghe thấy tiếng la kinh hãi của người bịt mặt "Có chuyện gì vậy?". Sau đó hắn la lên thảm thiết "Đừng bắt ta!"

Tim Địch Thanh đập thình thịch, hắn hận là không thể tận mắt xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

- Người bịt mặt la lên rồi im bặt, ta chỉ nghe thấy có tiếng cười lạnh, phía trước bỗng nhiễn chói sáng lên. Ở đầu kia của thông đạo như có lửa đang cháy hừng hực vậy. Ta nghe thấy tiếng cười cuồng ngạo của thương buôn họ Lịch kia: "Trời xanh không phụ lòng ta."

Địch Thanh vừa kinh hãi vừa thầm hy vọng. Hắn kinh hãi bởi sự điên cuồng của thương buôn họ Lịch, và hy vọng chính là thật sự có người đã vào được Hương Ba Lạp!

- Nhưng tiếng cười của thương nhân họ Lịch kia còn chưa dứt thì tiếng rít lại vang lên, lần này tiếng rít còn lớn hơn nữa, thương nhân họ Lịch kia sợ hãi kêu "Đừng bắt ta!" nhưng hắn vừa kêu xong, thì chẳng có động tĩnh gì nữa. Lát sau ta nghe thấy một âm thanh long trời lở đất, cả lòng núi đều rung chuyển.

Địch Thanh nhíu mày, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, câu "Đừng bắt ta" rốt cuộc là có ý gì?

Triệu Minh hoảng sợ nói:

- Ta thấy cả ngọn núi sắp sập, thì chẳng biết sức lực từ đâu ra, chỉ biết cố men theo khe đá xông ra, liều mạng chạy về phía lúc đi vào. Lúc đó, đá trên núi không ngừng rớt xuống. Trong lòng ta chỉ có một suy nghĩ, đó là phải chạy ngay, mới mong còn được nhìn thấy lão bà nhà ta. Chẳng ngờ đột nhiên có tảng đá lớn rơi xuống, trúng lưng ta. Ta lập tức hôn mê bất tỉnh. Đến lúc tỉnh lại, mất bao công sức mới ra khỏi lòng núi. Thác nước kia không ngờ cũng đã khô cạn. Một chân của ta cũng bị đập gãy.

Địch Thanh nhìn chân của Triệu Minh, giờ mới biết được nguyên nhân vì sao gã què.

Triệu Minh kể hết đầu đuôi câu chuyện xong, cảm thấy dễ chịu đi nhiều. Gã lẩm bẩm:

- Địch đại nhân, ta thật không hiểu, nơi đó rốt cuộc có phải là Hương Ba Lạp không? Truyền thuyết về Hương Ba Lạp vốn không giống như vậy.

Địch Thanh vốn nghi hoặc vấn đề này, đã đang định nói, lại thấy vẻ mặt mệt mỏi của Triệu Minh nên chỉ nói:

- Chuyện đã qua là tốt rồi.

Triệu Minh vốn có thể biết được nơi duy nhất chọn người của Hương Ba Lạp, nhưng Địch Thanh lại không tiếp tục truy hỏi khiến gã vô cùng cảm kích nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Địch Thanh chỉ nhìn bóng mây trên trời xanh, dường như đang nhìn Hương Ba Lạp thần bí.

Hương Ba Lạp rốt cuộc là nơi như thế nào, hắn càng tìm hiểu, lại càng cảm thấy mơ hồ. Trong truyền thuyết, Hương Ba Lạp là tiên cảnh chốn nhân gian, sao nghe Triệu Minh nói lại giống như địa ngục thế?

Tiếng vó ngựa vang lên. Một người cưỡi ngựa từ đằng xa chạy đến, chính là Qua Binh.

Qua Binh mang đến một tin vô cùng chuẩn xác, bây giờ Hàn Kỳ đang ở trong trại Cao Bình ở trấn Nhung Quân.

Nếu như nói trại Nhu Viễn là đội tiền tuyến chống lại Hạ quân trên đường Hoàn Khánh thì trại Cao Bình chắc chắn là đội tiên phong chống lại Hạ quân trên đường Kính Nguyên.

Hàn Kỳ ở trong trại Cao Bình, chẳng phải có nghĩa là đại đao của y đã sắp xuất ra hay sao?

Lúc Địch Thanh nghĩ đến vấn đề này, thì đã đến trại Cao Bình rồi.

Trại Cao Bình phòng bị rất nghiêm ngặt, thành cao, hào sâu. Nhìn từ xa tinh kì tựa như khói lửa, đến gần xem lại cảm giác lạnh lẽo kinh người. Tuy đang là tiết xuân ấm áp, nhưng trại Cao Bình lại tràn đầy sát khí của cuối thu.

Hàn Tiếu đã đợi Địch Thanh ở ngoài trại từ sớm.

Địch Thanh báo cáo tên họ, binh sĩ nhanh chóng đi bẩm báo. Không bao lâu sau, một người đã ra nghênh tiếp bọn họ. Người này thần thanh khí sảng, nước da trắng nõn, chính là Kinh Lược Phán Quan Doãn Thù.

Gió quét sắc như đao, mưa nhọn như tiễn, cát bụi đẩy lui cả tuổi tác, người cũng dần suy mòn.

Nhưng cho dù thế nào, dung nhan và khí phách của Doãn Thù dường như cũng không thay đổi.

Doãn Thù nhìn thấy Địch Thanh, cười ha hả, nói:

- Địch Thanh, nghe nói gần đây ngươi đại náo Diệp Thành, uy phong lắm cơ mà, sao lại đột nhiên đến nơi đây?

Y liếc nhìn Triệu Minh, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Địch Thanh biết Doãn Thù tính tình thẳng thắn, tuy rằng có tranh cãi với Phạm Trọng Yêm, chẳng qua cũng là do bất đồng tư tưởng, chứ không phải xấu xa gì. Hắn liền chắp tay nói:

- Gần đây, Phạm Công nhận được quân văn, biết quân Hạ sợ Kính Nguyên xuất binh, nên phái ty chức sớm đến thông báo cho Hàn Công biết.

Doãn Thù mặt biến sắc, lát sau mới hừ lạnh nói:

- Bọn chúng muốn xuất binh à? Chuyện này không phải rất tốt hay sao? Hàn Công đã đợi lâu lắm rồi.

Trong lúc nói chuyện, Doãn Thù đã dẫn Địch Thanh đến trước trướng trung quân. Địch Thanh không có bảo Triệu Minh đi theo, nên gã biết điều đợi bên ngoài trướng. Địch Thanh cũng bảo Hàn Tiếu ở lại ngoài trướng.

Chưa kịp vào trướng trung quân, Địch Thanh đã chợt nghe thấy tiếng đàn nhạc vang ra. Doãn Thù cười:

- Địch Thanh, Hàn đại nhân đang đãi tiệc các tướng, ngươi đến rất đúng lúc. Nhóm ca múa Bạch Mẫu Đơn này nghe nói là xuất sắc nhất trong chu vi một trăm dặm quanh đây, ngươi thật có diễm phúc mới được xem đấy.

Địch Thanh nhíu mày lại, thầm nghĩ Hàn Kỳ này đúng là thư sinh, vẫn mang bản tính phong nhã của chốn kinh thành. Trên thực tế, Địch Thanh đã quá quen thuộc với chuyện này rồi, năm đó là Phạm Ung, sau là Hạ Tùng, bây giờ là Hàn Kỳ

Quan văn chốn biên ải, ngoại trừ Phạm Trọng Yêm ra, hầu hết đều coi ca múa, thơ từ như một bộ phận cơ thể, không thể tách rời.

Màn trướng được vén lên, cái mà Địch Thanh nhìn thấy đầu tiên không phải là ca múa nhộn nhịp như mẫu đơn trong vườn, mà là Hàn Kỳ đang ngồi trên cao kia.

Địch Thanh chưa bao giờ gặp Hàn Kỳ, nhưng lần đầu tiên thấy người ngồi trên cao kia, hắn đã biết người này chắc chắn là Hàn Kỳ. Chỉ có Hàn Kỳ mới có thể ngạo mạn như thế, chỉ có Hàn Kỳ mới có thể khiến cho chúng tướng lĩnh vốn bướng bỉnh, không chịu thuần phục như Nhậm Phúc phải cung kính như thế.

Địch Thanh đã nghe nói tới Hàn Kỳ từ lâu. Khi còn ở kinh thành, hắn đã nghe về người này qua lời kể của Nguyên Hạo, Trương Viễn, rồi cả Doãn Thù, Phạm Trọng Yêm.

Người này là nhân vật được coi trọng, cũng bởi bản thân y vốn đáng để tự hào.

Năm Hàn Kỳ hai mươi tuổi thi đậu tiến sĩ, sau đó vào phủ Khai Phong, trở thành phán quan của Thiên Độ, giữ chức Ti Gián. Quan lộ rộng thênh thang, không giống với Phạm Trọng Yêm.

*****

Nhưng Hàn Kỳ và Phạm Trọng Yêm giống nhau, đều dựa vào lời can gián mà nổi tiếng. Phạm Trọng Yêm vì can gián mấy phen lên xuống, nhưng Hàn Kỳ lại nhờ vào lời can gián mà nổi danh thiên hạ.

Sau khi thái hậu lâm bệnh qua đời, Triệu Trinh bắt đầu nắm quyền, cảm thấy triều đình thật vô vọng. Hàn Kỳ lúc này dâng lời can gián, nói bốn người của Lưỡng Phủ Chi Trung là Vương Tuỳ, Trần Nghiêu Tá, Hàn Ức, Thạch Trung Lập đều là những kẻ tài hèn sức mọn, ít có đóng góp xây dựng. Y khẳng khái nói ra, khiến cả triều đình đều rúng động.

Những người của Lưỡng Phủ Chi Trung đều là những nhân vật đệ nhất Tống Đình. Hàn Kỳ thẳng thắn khiển trách những người này, ai cũng nghĩ chức quan của y khó mà bảo toàn, nhưng kết quả là, Triệu Trinh bãi miễn hết chức vụ của bốn người Vương Tùy, mà trọng dụng Hàn Kỳ. Sau chuyện này, cả triều đình chấn động, danh tiếng Hàn Kỳ nổi lên như cồn.

Có một số người chỉ cần qua một chuyện, có thể khiến thiên hạ khắc cốt ghi tâm.

Huống chi, chuyện này bất quá chỉ là một trong vô số công trạng trong đời Hàn Kỳ. Lại thêm bao nhiêu tô vẽ thêm cho quầng sáng quanh người y khiến nhiều người thậm chí không dám nhìn thẳng vào y.

Hàn Kỳ nhìn thấy Địch Thanh, vẻ mặt vẫn điềm nhiên, chỉ là chỉ vào một chỗ khá xa và nói:

- Địch Đô Giám, mời ngồi.

Hàn Kỳ hoàn toàn không hỏi Địch Thanh tới đây để làm gì, tựa hồ như trong mắt y, chuyện gì cũng không bằng màn ca múa này. Y là Hàn Công uy danh thiên hạ, cho phép Địch Thanh cùng thưởng thức ca múa với y, đã là nể mặt Địch Thanh lắm rồi.

Địch Thanh chậm rãi ngồi xuống, đảo mắt nhìn qua những người đang xem ca múa. Hắn phát hiện nơi đây có rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Đám người Vũ Anh, Vương Khuê, Chu Quan, Tang Dịch đều có ở đây.

Những người này đều đã từng sánh vai kề bước cùng với Địch Thanh, đã có giao tình từ lâu. Khi biên giới xảy ra chiến tranh, Triệu Trinh phái rất nhiều cấm quân tinh anh ra biên cương. Những người này ở biên cương, đều nhờ lập công mà được thăng chức, có những người chức quan còn lớn hơn Địch Thanh, nhưng đối với ân nghĩa năm đó của hắn, ai cũng đều cảm kích.

Những người này nhìn Địch Thanh, đều mỉm cười. Địch Thanh cũng cười đáp lễ.

Địch Thanh ngồi hàng ghế cuối.

Địch Thanh tuy là đệ nhất tướng trong số thủ hạ của Phạm Trọng Yêm, nhưng hắn chẳng qua chỉ là Binh Mã Đô Giám. Binh Mã Đô Giám là suất thần, cũng coi như là một viên quan được bổ nhiệm lâm thời.

Tống Đình vì đề phòng võ tướng tạo phản, luôn chọn phương pháp phòng thủ, không ngừng đổi tướng lĩnh đến trấn thủ biên ải, chinh chiến. Suất thần chính là kết quả của phương pháp phòng thủ này. Suất thần có nhiều loại, có An Phủ Sứ, Kinh Lược Sứ, Đô Bộ Thự, Bộ Thự, Bộ Kiềm Hạt, Đô Giám, Tuần Kiểm.

Địch Thanh vẫn là Binh Mã Đô Giám, tuy Phạm Trọng Yêm đã cho hắn làm Bộ Thự phụ trách hai đường Hoàn Khánh và Phu Diên, nhưng hắn suy cho cùng cũng chỉ là Đô Giám mà thôi.

Trong quân trướng này, những người cùng chức quan với hắn không ít, chức quan cao hơn hắn lại càng nhiều, do đó hắn chỉ có thể ngồi ghế chót. Hắn uống một hớp rượu, lẩm bẩm nói:

- Có rượu có đồ ăn, ngươi vẫn còn hy vọng cái gì hơn chứ?

Hàn Kỳ thấy Địch Thanh biết phép tắc liền khẽ nhếch miệng cười, khách khí nói với một người kế bên:

- Quốc cữu, mời ngài thưởng thức màn ca múa này.

Hàn Kỳ ngồi bên cạnh một người, trên trán đầy nếp nhăn, tóc bạc, chợt nhìn thì giống như một người già, nhưng nhìn thật kĩ, thì cảm thấy người này rất trẻ.

Tóm lại cho dù nhìn ra sao, người này cũng vô cùng kì quái.

Địch Thanh cảm thấy kì quái, trong lòng nghĩ.

-Quốc cữu gia? người này là em của Hoàng hậu đương triều?

Tuy Địch Thanh khá lâu không về kinh thành, nhưng biết Triệu Trinh phế hậu không bao lâu thì lập Tào Thị làm Hoàng hậu. Tào Hoàng hậu là cháu gái Tào Bân, tướng lĩnh khai quốc của Đại Tống, một vị công thần, có thể nói là xứng đôi với Triệu Trinh

Chẳng biết vì sao Địch Thanh lại nhớ đến năm ấy tại Tập Anh Môn, Triệu Trinh buồn bã, thất vọng, trên miệng nở nụ cười bất đắc dĩ. Hắn không biết Triệu Trinh cưới Tào hoàng hậu, có bị người ta bắt buộc hay không nhưng hắn cũng không muốn biết.

Tào Quốc Cữu đột nhiên nói:

- Không biết Địch Đô giám cười gì vậy?

Tào Quốc Cữu vừa mở miệng, tiếng đàn sáo trong màn trướng chợt lắng xuống.

Bạch Mẫu Đơn cũng không giận nữa, thu bớt vẻ phóng túng lại.

Kì thực rất nhiều người trong trướng cũng đang nhìn Địch Thanh, nhưng Hàn Kỳ cố ý tỏ ra lạnh nhạt, mọi người muốn nói cũng không thể mở miệng nói được.

Mọi người đều biết, Hàn đại nhân và Phạm đại nhân tuy đều là những người tài trấn thủ biên cương, nhưng lại có chút mâu thuẫn, Phạm đại nhân chủ trương phòng thủ, Phạm đại nhân thích tấn công, Hàn Kỳ cố ý lạnh nhạt với Địch Thanh, mọi người tuy không biết, Hàn Kỳ có phải biểu hiện bất mãn hay không, nhưng mọi người đều là thủ hạ của Hàn Kỳ, đương nhiên phải biết thức thời.

Ở đây chỉ có Tào Quốc Cữu không thức thời, tuy sắc mặt Hàn Kỳ trở nên nghiêm trọng nhưng vẫn không nói lời nào.

Hàn Kỳ là một người hết sức cuồng ngạo, cũng có bản lĩnh, nhưng đồng thời cũng là một người biết thời cơ, chỉ có cơ hội xuất hiện, y mới ra tay. Bởi vậy, y không giống như Phạm Trọng Yêm, ngỗ nghịch với Thái Hậu, xúc phạm chọc giận thiên tử, đối nghịch với đệ nhất nhân đương triều Lã Di Giản. Tào Quốc Cữu không có thực quyền gì, nhưng ông ta là hoàng thân, Hàn Kỳ cảm thấy không cần chấp nhất hạng người này.

Hàn Kỳ không biết vì sao Tào Quốc Cữu muốn đến biên cương, y chỉ biết, người này lại rồi, y tỏ ra lá mặt lá trái là được. Hắn càng không hiểu vì sao Tào Quốc Cữu sau khi vào trướng của Địch Thanh thì luôn nhìn chằm chằm Địch Thành, nhưng Hàn Kỳ không nhất thiết phải hiểu điều này.

Con người ở trên đời cái nên biết thì biết, cái cần hồ đồ thì phải hồ đồ, biết nhiều cũng chưa hẳn là chuyện tốt.

Trong doanh trướng trở nên yên tĩnh, Địch Thanh thấy Tào Quốc Cữu nhìn chằm chằm vào mình, liền nói:

- Hạ quan nghĩ đến lời dặn dò trước khi đi của Phạm đại nhân nên bật cười.

Tào Quốc Cữu hiếu kì nói:

- Phạm đại nhân, có phải Phạm Trọng Yêm không? hắn có dặn dò điều gì buồn cười à?

Địch Thanh đột nhiên phát hiện, âm thanh của Tào Quốc Cữu có chút hơi cao, hắn gần như cho rằng Tào Quốc Cữu là một thái giám, nhưng nhìn thấy dưới cằm Tào Quốc Cữu có hàm râu rậm rạp, nên đè nén sự nghi hoặc, trầm giọng nói:

-Phạm đại nhân nói, quân tình khẩn cấp, bảo hạ quan phải đi ngưạ không ngừng nghỉ đến đây, hạ quan cảm thấy, Phạm đại nhân thực sự quá lo lắng rồi, cho nên mới buồn cười.

Tào Quốc Cữu nháy nháy mắt, hầu như không hiểu ý châm chọc của Địch Thanh. Sắc mặt Hàn Kỳ trầm như nước, các tướng quân trong trướng cũng hơi lo lắng.

Nhâm Phúc vỗ án quát to:

-Địch Thanh, ngươi biết cái gì? Hàn đại nhân đã sớm bày mưu tính kế, lần này đãi tiệc các tướng ...

Nói chưa xong, Hàn Kỳ xua tay bảo Nhâm Phúc ngừng lại, thản nhiên nói:

-Địch Thanh, ngươi có quân tình khẩn cấp gì?

Địch Thanh lấy ra thư của Phạm Trọng Yêm dâng lên, Hàn Kỳ nhận lấy, hoàn toàn không mở ra, hỏi:

- Ngươi không ngại nói tóm tắt một chút cho ta biết chứ

Địch Thanh hỏi ngược lại:

- Trước khi hạ quan nói quân tình, xin hỏi một chuyện.

Hàn Kỳ có chút kiêu ngạo nói:

- Chuyện gì?

Địch Thanh thoáng nhìn nhạc sư trong quân và Bạch Mẫu Đơn đã ngừng nhảy múa, nói từng chữ:

- Chẳng lẽ mỗi lần trước khi Hàn đại nhân thảo luận quân tình, đều cần những nhạc sư, vũ nữ thế này sao?

Trong lời nói của Địch Thanh thể hiện chút bất mãn, những tin tức này là do thủ hạ của hắn liều chết mới có được, lỡ như bọn nhạc sư nữ công này biết được thì mất hết giá trị rồi, hắn làm sao đối mặt với các binh sĩ đã hi sinh?

Doãn Thù chau mày, thầm nghĩ rằng tên Địch Thanh này cũng biết điều, té ra Hàn Kỳ lúc ở kinh thành, thì không có rượu thì không vui, không có kĩ nữ lại càng không vui, tác phong này khi đến biên cương cũng vẫn như thế, mặc dù có bớt đi nhưng không hề cấm đoán.

Những quan văn được phái đến Tây Bắc, rất nhiều người đều muốn mang tới làn gió xa hoa lãng phí của kinh thành tới.

Xa như Phạm Ung, gần như là Hạ Tủng, tựa hồ như là cả ngày chỉ uống rượu nghe nhạc, ca múa không ngừng nghỉ, không nghĩ đến nghĩa vụ giữ gìn biên cương.

Doãn Thù thấy, tác phong này của Hàn Kỳ chỉ có thể nói là phong lưu, không thể nói là làm hỏng việc được, bởi vì mấy ngày nay Hàn Kỳ đang tích cực chuẩn bị tác chiến. Địch Thanh lúc này khiển trách không kiêng nể, làm sao Hàn Kỳ có thể nhẫn nhịn được chứ?

Trong lòng Hàn Kỳ vô cùng tức giận, y vốn là Trấn An Phó Sứ Thiểm Tây, cho dù là Hạ Tủng đối với y cũng phải khách khí, không ngờ đến một Đô giám binh mã mà dám bới lông tìm vết trách móc y. Nếu là thời bình, Hàn Kỳ đã ra lệnh chém đầu Địch Thanh từ sớm rồi, nhưng y cảm thấy Tào Quốc Cữu nhìn hắn cảm thấy rất có hứng thú, Hàn Kỳ bình tĩnh trở lại, cố gắng điềm nhiên mà nói:

- Nếu như ngươi muốn ta cho tả hữu lui ra, thì nhất thiết phải nói rõ quân tình, để ta đánh giá xem có đáng phải cẩn thận như thế không?

*****

Địch Thanh lập tức nói:

- Phạm đại nhân muốn hạ quan truyền đạt động thái xuất binh của quân Hạ.

Có một người bên cạnh cười lạnh nói:

-Địch Thanh à, Hàn đại nhân gần đây luôn lưu ý động tĩnh xuất binh của người Hạ, đâu cần ngươi đến nhắc nhở làm chi? chẳng lẽ ...ngươi và Phạm đại nhân thông minh hơn Hàn đại nhân hay sao?

Địch Thanh quay đầu sang nhìn, thấy người vừa lên tiếng cũng là người quen biết cũ, chính là Thường Côn.

Năm ấy Địch Thanh mới vào ban trực, Thường Côn là người lãnh đạo trực tiếp của Địch Thanh, sau đó Địch Thanh thì vẫn không tiến triển gì, còn Thường Côn thì từng bước là nhân vật quan trọng trong triều được Cát Hoài Mẫn tín nhiệm, lúc này gã đang là Tuần Kiểm Tây Lộ Trấn Nhung Quân.

Thường Côn chất vấn, hiển nhiên là có ý nịnh bợ Hàn Kỳ, Địch Thanh nghiêm mặt nói:

- Cổ nhân có nói, "Kẻ trí nghĩ ngàn điều thì vẫn có điều sơ suất, người ngu ngàn lo cũng có một lần được", Hàn đại nhân và Phạm đại nhân cùng nhau gìn giữ biên cương, chống lại quân Hạ, nên phải đồng tâm hiệp lực, trao đổi tin tức cho nhau. Nhắc nhở lẫn nhau, vốn là trách nhiệm của hai bên thôi, sao có lòng khoe khoang chứ?

Thường Côn châm chọc:

- Vậy không biết Địch Đô giám có được tin tức này từ đâu?

Nói dứt lời thì cười ha hả, rất là khinh miệt.

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Tin tức này, là từ chính miệng Thái Uý Hồng Châu Khánh Đa Khắc Dụng nói ra.

Mọi người hơi giật mình, lại có một người hỏi:

- Địch Đô giám xin hãy chỉ giáo? Sao Khánh Đa Khắc Dụng lại nói quân tình cho Địch đô giám biết?

Người đó mặt đen râu dài, Địch Thanh nhận ra gã chính là Cảnh Phó, là một Tham quân.

Cảnh Phó và Quách Tuân là người quen biết cũ, lúc trước Địch Thanh mới đến biên cương, vẫn được Cảnh Phó quan tâm.

Địch Thanh trả lời:

- Mấy ngày trước ta phá thành Kim Thang, giam giữ Khánh Đa Khắc Dụng, lục soát lấy được tin tức từ trong phủ Thái Uý của hắn.

Một người la lớn:

- Địch Thanh, ngươi phá thành Kim Thang rồi à?

Người nói chính là Vũ Anh.

Mọi người chấn động, nghe tin Địch Thanh phá được thành Kim Thang, tâm trạng khác nhau, Nhâm Phúc chỉ cảm thấy Địch Thanh đang khoe khoang, còn trong mắt Thường Côn thì lộ vẻ ghen ghét, còn Vũ Anh thì kinh sợ.

Về phần Vương Khuê, Chu Quan, Tang Dịch đều cảm thấy bùi ngùi, nhớ đến lời của Thiệu Ung lúc trước:

"Địch Thanh, ngươi sẽ là anh hùng trong thiên hạ."

Lúc trước Nhâm Phúc đã huy động không biết bao nhiêu binh mã, tự mình làm giám quân, trù tính mưu lược rất lâu, mới phá được thành Bạch Báo. Thành Bạch Báo bị hủy có thể nói là chấn động thiên hạ, triều đình đại Tống rất vui, Nhâm Phúc cũng nhân vậy được thăng mấy cấp, kiêu căng trước mặt mọi người.

Nhưng Địch Thanh lại âm thầm phá được thành Kim Thang cũng quan trong ngang với Thành Bạch Báo ư? Còn bắt được Thái uý Hồng Châu?

Sau khi Địch Thanh phá được thành Kim Thang thì ngày thứ hai mới báo tin, nên tin tức phá thành Kim Thang vẫn chưa truyền đến tai Hàn Kỳ.

Mọi người khó có thể tin được, nhưng không thể không tin.

Sắc mặt Hàn Kỳ âm trầm khó đoán, Doãn Thù lại cười lớn:

- Khá lắm Địch Thanh, thật là anh hùng. Nếu như có được tin tức từ thành Kim Thang, vậy thì chắc không thể là giả, không bằng nói ra chút đi.

Doãn Thù muốn hoà hoãn không khí lại, tạo lối thoát cho hai bên, thầm nghĩ nếu chủ công Hàn Kỳ biết lôi kéo Địch Thanh, thuận tiện điều động Địch Thanh đến Kính Nguyên lộ, kề vai chiến đấu cùng với Nhâm Phúc, phần thắng sẽ tăng lên rất nhiều. Y liếc mắt nhìn Hàn Kỳ, chỉ mong Hàn Kỳ hiểu được dụng ý của mình.

Hàn Kỳ cuồng ngạo, trong lòng cũng muốn cầu thắng lớn, lập nên uy danh thiên cổ.

Thấy Doãn Thù nhìn sang, Hàn Kỳ đột nhiên cười:

- Địch Thanh, ngươi quả nhiên không phụ kì vọng của triều đình, lần này có thể phá được thành Kim Thang, lòng quân được cổ vũ, hãy uống cạn một chén lớn, lại đây, Bạch Mẫu Đơn, rót rượu cho Địch Đô giám.

Mọi người thấy Hàn Kỳ uống rượu với Địch Thanh, đều thở phào một cái, không khí trong trướng đã có phần dịu đi, Tào Quốc Cữu vẫn trầm lặng, thấy thế cười:

- Tốt, Tốt. Làm việc nhanh gọn, ta nghe thấy, phải say một trận sảng khoái mới được.

Địch Thanh cũng không phải là hạng người lỗ mãng, mới nãy thấy Hàn Kỳ xem xét quân tình như trò đùa, nhịn không được nên mới nhắc nhở, lúc này thấy Hàn Kỳ có ý hoà giải, chắp tay nói:

- Tạ ơn Hàn đại nhân.

Bạch Mẫu Đơn là người vũ công trong trướng, khuôn mặt diễm lệ, dáng người thước tha, bưng bình rượu chậm rãi bước đến, vẻ mặt có chút lẳng lơ, cô ta đến trước mặt của Địch Thanh, sau khi rót đầy rượu xong, nghe nhàng nói:

- Thiếp thân xin kính ban nhi một chung.

Địch Thanh đang định nâng chén rượu lên uống, nghe vậy vô cùng nổi giận, quát:

- Ngươi nói gì?

Bạch Mẫu Đơn kêu "ôi" một tiếng, ngã xuống đất, mọi người cả kinh, không hiểu nguyên cớ vì sao. Lúc Bạch Mẫu Đơn nói, thanh âm rất nhỏ, trừ Địch Thanh ra, không có người thứ hai nghe cô ta nói gì.

Địch Thanh đã nổi giận ra mặt, Bạch Mẫu Đơn dám muốn gọi hắn là ban nhi?

Ban nhi ------tức là chữ xăm trên mặt Địch Thanh, mặt có xăm chữ mà ngay cả một ca kỹ cũng coi thường ư? Hắn đường đường là một Binh Mã Đô Giám, chỉ vì xuất thân từ lính màngay cả ca kỹ thấp hèn cũng có thể châm biếm hay sao?

Lúc này Địch Thanh lại nghe tiếng Dương Vũ Thường vang lên bên tai:

- Huynh ở trong lòng muội ... là một anh hùng cái thế thiên hạ có một không hai, sao có thể chịu sự coi thường của những người đó?

Hắn chinh chiến nhiều năm, nổi danh ở Tây Bắc, nhưng giờ phút này ngay cả một ca kĩ cũng có thể coi thường hắn ư?

Vũ Anh vội la lên:

- Địch huynh...chuyện gì?

Y liên tục nháy mắt, có ý bảo Địch Thanh đừng gây ra xung đột.

Địch Thanh bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng nhìn Bạch Mẫu Đơn, nói:

- Ngươi hãy đem những lời ngươi vừa nói, nói lại một lần cho mọi người trong trướng nghe.

Bạch Mẫu Đơn uất ức đứng lên, nói lớn:

- Thiếp thân... thiếp thânchỉ nói kính ban nhi một chén rượu, chẳng lẽ nói sai hay sao?

Lần này cô ta nói rõ từng chữ, mọi người trong trướng đều nghe thấy, vẻ mặt khác nhau.

Đám người Vũ Anh cũng giống như Địch Thanh đều xuất thân từ binh nghiệp, nghe Bạch Mẫu Đơn nói câu ban nhi, đã tổn hại hơn phân nửa võ tướng trong trướng, tức thì trong lòng cũng vô cùng phẫn nộ.

Chỉ có Hàn Kỳ, Nhâm Phúc, Doãn Thần mấy viên quan cấp cao, thần sắc vẫn còn tự nhiên, trong lòng bọn họ, đám người Địch Thanh, là võ nhân ti tiện, chính là cái đốm.

Đây là gia pháp tổ tông Đại Tống, một số văn nhân này đương nhiên không cảm thấy chỗ nào là sai.

Địch Thanh nhìn Hàn Kỳ, nói từng chữ một:

- Hàn đại nhân... ngài nói Bạch Mẫu Đơn có sai hay không?

Bạch Mẫu Đơn không đợi Hàn Kỳ trả lời, liền cướp lời nói:

- Tối qua lúc thiếp thân (cách phụ nữ ngày xưa khiêm tốn tự gọi mình) và Hàn đại nhân có bình luận rượu, thơ, hào kiệt, Hàn đại nhân có nói ...chẳng qua là những cái đốm thôi, lời thiếp thân là lời nói thực, Hàn đại nhân, ngài không được giở trò vô lại.

Cô ấy cười duyên với Hàn Kỳ, giống như đang làm nũng vậy.

Hàn Kỳ cũng cảm thấy Bạch Mẫu Đơn nói như thế trước mặt các tướng là có điều không ổn, nhưng vì thứ nhất, bất mãn Phạm Trọng Yêm, thứ hai khinh thường Địch Thanh, càng không hài lòng việc Địch Thanh chỉ trích y trước mặt mọi người. Huống chi trước mặt giai nhân, làm thế nào mà chịu đánh mất uy phong được chứ? Nên gật đầu nói:

- Ta nói rồi, ta đương nhiên không giở trò.

Vừa nói xong, trong trướng trở nên xôn xao, Tào quốc cữu chau mày.

Địch Thanh nổi giận, mới vừa quát lớn, đột nhiên nghe thấy bên ngoài trướng ồn ào.

Đây là trại Cao Bình, trọng địa của quân Tống, Hàn Kỳ còn ở đó, ai dám đánh trống reo hò cơ chứ?

Hàn Kỳ đưa mắt nhìn quanh, quát:

- Ai đang ồn ào vậy?

Nhâm Phúc vội vàng đứng dậy, lao ra khỏi doanh trướng. Không lâu sau, Nhâm Phúc dẫn vài tên binh sĩ vào, áp giải một tên, người đó mặt đầy máu, nhưng khó che giấu cái vẻ mặt hung tợn của gã, Địch Thanh vừa trông thấy, liền kêu lên:

- Triệu Minh, sao lại là ngươi?

Ngừơi bị áp giải vào là thủ hạ mà Địch Thanh dẫn đến.

Khoé mắt Triệu Minh bầm tím, khoé miệng vỡ rách, trán chảy đầy máu tươi, rõ ràng là bị người ta xúm lại đánh một trận, y cắn chặt hàm răng, trong mắt đầy oán hận.

Địch Thanh muốn đi đến, Nhâm Phúc cổ tay khẽ vươn ra, đã tháo hết thiết sắt đeo tren lưng xuống. Vốn là Hàn Kỳ bày yến tiệc, theo quy định các tứơng không được mang theo binh đao, nhưng Hàn Kỳ khác hẳn người thường, không để cho các tướng bị gò bó. Nhâm Phúc xem mình có công lao hiển hách, nên bốn lưỡi thiết giản không lúc nào rời thân.

*****

Thiết giản chỉ vào Địch Thanh, hiện ra ánh hào quang, Nhâm Phúc cười lạnh lùng:

- Không ngờ Địch đô giám không để Hàn đại nhân trong mắt, ngay cả thủ hạ cũng chẳng xem anh em trong doanh trại ra gì.

Lúc trứơc ở thành Bạch Báo, trước mặt Phạm Trọng Yêm Địch Thanh đã cướp công của Nhâm Phúc, lần này nắm được sơ hở của Địch Thanh, Nhâm Phúc đương nhiên chuyện bé xé ra to rồi.

Hàn Kỳ tức giận, lạnh lùng nói:

- Nhâm Phúc, là chuyện gì?

Nhâm Phúc nói:

- Khởi bẩm Hàn đại nhân, thủ hạ của Địch Thanh ở ngoài doanh trại khiêu khích gây sự, trong trại ai cũng khuyên y, nhưng đều bị y đánh đập tàn nhẫn, làm trọng thương một người. Mạt tướng bất đắc dĩ mới bắt giữ y.

Hàn Kỳ giận quá mà cười:

- Địch Thanh à, Địch Thanh, xem ra ngươi tự cho là có công lao, nên đã sớm không để bọn ta trong mắt ngươi, người đâu...lôi Triệu Minh ra chém.

Binh sĩ lĩnh mệnh, Địch Thanh vội vàng kêu lên:

- Khoan đã.

Hắn bước lên một bước, Nhâm Phúc miệt thị bảo:

- Địch Thanh, nếu như ngươi không biết nặng nhẹ, chớ trách ta ra tay vô tình.

Địch Thanh quay đầu nhìn Hàn Kỳ:

- Hàn đại nhân, Triệu Minh không phải là hạng người hay sinh sự, trong đây chắc chắn có sự hiểu nhầm, xin hãy để y giải thích.

Triệu Minh nhìn Địch Thanh, trong mắt có ý cảm kích, nhưng vẫn chẳng nói gì.

Hàn Kỳ nghiêm nghị nói:

- Tứơng lĩnh có bướng bỉnh, thì thủ hạ mới không tuân pháp kỉ, cần phải hỏi nhiều nữa hay sao? Người đâu, dẫn Triệu Minh đi, nếu như cản trở, giết ngay không nói nhiều.

Lão biết Địch Thanh không những là mãnh tướng dưới tay Phạm Trọng Yêm, mà còn có quan hệ với thiên tử, ngược lại không muốn vì Địch Thanh ngăn cản con đường làm quan. Nhưng Địch Thanh mấy lần ngỗ nghịch, thậm chí không để Hàn Kỳ trong mắt, nếu như không giết gà cho khỉ xem, chuyện này truyền vào trong kinh thành, lão còn mặt mũi nào với quần thần nữa.

Các tứơng thấy Hàn Kỳ chau mày lại, mặt đầy sát khí, mọi người bất giác nhìn nhau.

Có binh lính vừa định dẫn Triệu Minh đi ra, Địch Thanh quát lớn:

- Đợi đã.

Hắn đột nhiên nhảy ra, đến trước người Nhâm Phúc. Nhâm Phúc đã có phòng bị từ trước, nghe tiếng quát lớn, thiết giản đề vào đầu nện xuống.

Thiết giản đó rất nặng, lay động cả màn trướng lên, tiếng quát cũng rất uy nghiêm, mấy chiếc bát đôi đũa đều rung lên.

Nếu thiết giản kia là nện vào đỉnh đầu của Địch Thanh thì ...

Doãn Thù thất kinh, quát bảo ngừng lại, Địch Thanh bất thình lình giơ tay, chỉ là nắm lấy khuỷu tay của của Nhâm Phúc. Cái thiết giản đó đột nhiên chuyển hướng, nện trên mặt đất."oành" một tiếng vang lớn, dưới đất biến thành một cái hố lớn.

Hoành hành đao pháp, cho dù là trên ngựa hay đi bộ dưới đất, cũng hoành hành không kị ai. Địch Thanh đang nắm khuỷu tay có thể tuỳ ý hành động, trong tay nếu như có con dao, thì đã chém Nhâm Phúc thành hai đoạn từ lâu rồi.

Cánh tay Nhâm Phúc run lên, không đợi công kích lại, Địch Thanh đẩy nhẹ ra, Nhâm Phúc chân bước lảo đảo, nhảy vọt sang một bên. Nhâm Phúc trong nhất thời không thể chống cự, trong lòng vô cùng tức hận, định ra tay, đột nhiên nghĩ:

- Vừa rồi Địch Thanh nếu như có đao trong tay, thì mình đã chết ngay tại chỗ rồi.

Nghĩ đến đây, mới biết Địch Thanh bách chiến bách thắng, quả tiếng đồn không ngoa, trán y mồ hôi đầm đìa.

Địch Thanh đến trứơc mặt Triệu Minh.

Bọn binh sĩ áp giải Triệu Minh, hoảng sợ đi ra. Địch Thanh nắm lấy tay của Triệu Minh, trầm giọng nói:

- Triệu Minh, rốt cuộc là chuyện gì, ngươi mau mau nói ra.

Triệu Minh không đợi nói nhiều, sắc mặt biến đổi, chỉ thấy binh sĩ ào ào vào trong trướng, vây hai người lại, trường thương lô nhô và đầy sát khí.

Hàn Kỳ chậm rãi đứng dậy, nói:

- Địch Thanh, ngươi không nghe quân lệnh, lại còn muốn tạo phản à?

Địch Thanh cứu Triệu Minh một mạng, thành khẩn nói:

- Triệu Minh có quân công, vốn là người đàn ông tốt. Xin Hàn đại nhân hãy tra xét rõ, sau đó hãy phán quyết cũng chưa muộn.

Hàn Kỳ cười lạnh lùng, vẻ mặt kiêu ngạo:

- Chỉ có trạng nguyên ngoài cửa Đông Hoa tiếng tăm lừng lẫy mới là người đàn ông tốt.

Vừa nói xong, trong trứơng trầm lắng, Địch Thanh sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm lại trong mắt đã cháy lên ngọn lửa giận dữ.

Chỉ có trạng nguyên ngoài cửa Đông Hoa tiếng tăm lừng lẫy, mới là người đàn ông tốt.

Đây là câu nói của Hàn Kỳ, cũng là của Tống Đình Chi, cũng là điều đáng tự hào của vô số văn thần của đại Tống. Đại Tống sùng văn khinh võ, trong câu nói này bao hàm tất cả, không sót điều gì.

Cho dù quân công ngươi hiển hách, cho dù ngươi hoành hành ngàn quân, cho dù ngươi võ công cái thế thì thế nào? Chỉ có thể thi đậu văn nhân, mới là đấng nam nhi giỏi.

Đây là tự cao, kiêu ngạo, hay là tự đại kiêu căng? Không có ai bình luận, nhưng lúc này là như vậy, Địch Thanh nhà ngươi được cái gì, xuất thân binh ngũ, làm sao có thể thi đậu trạng nguyên mà vinh quang được?

Doãn Thần vẻ mặt tán đồng, đám người Vương Khuê, Vũ Anh, trong lòng không biết thế nào, cho dù là Nhâm Phúc, cũng khó tránh khỏi ngượng ngùng. Nhưng đây lại là sự thực của Đại Tống, không ai có thể bác bỏ được.

Hàn Kỳ từ trên cao nhìn xuống, thấy Địch Thanh vẫn nắm lấy tay của Triệu Minh, liền uy hiếp:

- Địch Thanh, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đừng bao che thủ hạ nữa, nếu không...ngươi tin không, ta sẽ chém luôn ngươi!

Trong trướng sát khí nổi lên, tuy là tiết xuân ấm áp, nhưng lạnh giá như tuyết.

Triệu Minh ra sức vùng vẫy, khàn giọng nói:

- Địch tứơng quân, ta và ngươi không có quan hệ chó má gì cả. Ngươi bảo vệ ta làm gì, ta làm chuyện gì, có liên quan gì đến ngươi?

Hắn tuy khan giọng, nhưng hai má đã rơi nước mắt.

Đó là chuyện vô cùng chua xót. Đó là nứơc mắt cảm kích.

Triệu Minh nhất thời kích động, không muốn liên luỵ đến Địch Thanh. Y cố gắng thoát khỏi tay của Địch Thanh, bất ngờ lấy đao của một binh sĩ bên cạnh mà tự vẫn.

Địch Thanh giơ tay, tóm lấy tay của Triệu Minh, thở phào nói:

- Ngươi không thể chết.

Tay của Triệu Minh cứng ngắc, răng chảy ra máu, nhưng không giãy giụa nữa.

- Y không chết, thì ngươi phải chết.

Hàn Kỳ thản nhiên nói:

- Địch Thanh, ngươi dĩ hạ phạm thượng, bao che dung túng thuộc hạ làm loạn, cho dù ta chém ngươi, cũng không có gì là sai.

Địch Thanh quay đẩu nhìn Hàn Kỳ, đột nhiên ngửa mặt lên trời mà cười. Tiếng cười truyền vang đi xa, khuấy động vô cùng không dứt.

Sắc mặt Hàn Kỳ biến đổi.

Địch Thanh hai tròng mắt nổi lửa lên, quên đi lời dặn dò của pty, tức giận nói:

- Hàn Kỳ, ngài thực sự cho rằng ngươi tài năng bằng trời, thiên hạ kính trọng ư? Ngài cho rằng ta giống như con kiến để cho người ta giẫm đạp à? không sai, trong mắt ngài, trạng nguyên ở ngoài cửa Đông Hoa mới là ngừơi đàn ông giỏi, nhưng trong mắt Địch Thanh này, Triệu Minh là người đàn ông giỏi. Chức quan ngài cao hơn ta, đọc sách nhiều hơn ta, kiến thức rộng hơn ta, vậy thì sao?

Hắn bỗng nhiên cởi áo, lộ ra các vết thương chồng chất trên ngực, nói lớn:

- Không cần dùng đến đao thương, ta cũng xem thường đao thương, chỉ cần đọc sách, học vấn là có thể chỉ huy bọn ta, xem thường bọn ta, cưỡi lên đầu bọn ta. Nhưng Nguyên Hạo đến đánh, ngài dùng cái miệng có thể khiến y lui binh không? Ngài có thể nhẫn nại, ngài là một đấng nam nhi giỏi, nhưng đừng bắt bọn ta vì ngài mà bỏ mạng quên chết, tận lực chống cự. Không có bọn ta, kỵ binh tinh nhuệ giày xéo, ngài chẳng qua cũng chỉ đứng dưới bậc thềm, cao quý hơn người khác ở chỗ nào? Địch Thanh ta không phải là đấng nam nhi tốt, nhưng đầu đội trời, chân đạp đất, không thẹn với lương tâm. Ta dựa vào hai nắm đấm để có thanh danh ngày hôm nay, bảo vệ bá tánh bình an, ngài có tư cách gì khinh miệt ta?

Mọi người đều đã biến sắc, Hàn Kỳ mặt cũng tái xanh.

Địch Thanh tích tụ dần cơn giận dữ của nhiều năm, phun trào ra một lần.

Hắn vốn khinh việc tranh giành, không tranh cãi, không muốn giận dữ, tuy hắn có minh ước với đế vương, nhưng đến biên cương, cũng là vì một lời hứa-----cuộc đời này không núôt lời.

Địch Thanh hắn vốn là anh hùng cái thế, đệ nhất vô song! Hắn muốn Vũ Thường nhìn thấy, Vũ Thường đã không tin lầm chí anh hùng của hắn.

Tuy đời hắn có hơi chìm nổi, tuy trải qua nhiều đau khổ, thập tử nhất sinh, nhưng hắn không hối hận, không oán than. Một đấng nam nhi tốt, há phải thẹn với trời đất, không hối hận không oán than sao?

Nhưng hắn lúc này, không thể kiềm chế nổi cơn giận, hắn không thể nhịn được nữa, không muốn nhẫn nhịn nữa.

Địch Thanh nghiến răng nói:

- Thành Đại Thuận mười lăm ngày dựng nên, Triệu Minh tận tâm hết mực, trù tính ít nhất mười lăm tháng. Y tàn tật là không giả, y sinh ra bộ dạng xấu xí là không giả, nhưng y có một trái tim cao quý hơn các ngươi nhiều. Y vì bá tánh, dốc tâm toàn lực, không lời oán than. Nếu nay chân tướng không rõ, y có thể sẽ hàm oan chịu nhục, các ngươi ngay đến cả một cơ hội cũng không cho y ư? Hàn Kỳ, cho dù ngài có cuồng ngạo, chức quan có cao, mạng ngươi chỉ có một, mạng của ai cũng chỉ có một mà thôi! Ai cũng không có tư cách khinh thường người khác! Ngài muốn lấy mạng của Triệu Minh, vậy thì lấy mạng mà đổi.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-119)


<