Vay nóng Homecredit

Truyện:Tình kiếm - Hồi 017

Tình kiếm
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 017: Kiếm linh thụ nghệ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Lazada

Mấy ngày sau đó, Nhược Hư vừa đi vừa đắm chìm trong sự kỳ diệu của võ học. Hoa Thiên Tinh mặc dù thường như tiểu cô nương trêu đùa Nhược Hư, nhưng khi dạy võ công cho hắn lại rất chăm chú cẩn thận. Hiện tại nàng đang dạy cho Nhược Hư một vài điều căn bản về cách vận dụng nội công, khinh công, nguyên lý về các loại võ công, ám khí nhưng lại không dạy chiêu thức thủ pháp cụ thể, nàng nói là võ công do nàng sáng tạo ra vốn không có chiêu thức. Nhược Hư cũng chẳng còn cách nào khác, trước tiên chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ bảo của nàng.

Nhược Hư vốn được trời ban cho trí thông minh cực cao, chỉ là ngày trước chẳng hiểu vì sao lại học võ công không được, bây giờ lại có thể học tốt đến như thế, vượt hẳn trước kia, làm cho Hoa Thiên Tinh cũng phải liên tục tán thưởng không thôi. Bất quá Hoa Thiên tinh cho rằng với sức học nhanh chóng của Nhược Hư như vậy, nàng sẽ sớm chẳng còn gì để dạy. Với lại, hiện tại nàng cũng không thể dạy nhiều, cho nên nàng muốn Nhược Hư trước hết phải tập cho tốt công phu cơ bản đã. Nhược Hư lúc này ngày càng tín nhiệm nàng nên nàng nói cái gì hắn cũng tự nhiên nghe theo.

Tín nhiệm thì tín nhiệm, bất quá với tính cách của Hoa Thiên tinh, Nhược Hư suy nghĩ mãi cũng chẳng ra, nàng lúc thì giống một tiểu cô nương chỉ mới hơn mười tuổi, lúc lại như một lão bà già dặn, làm cho Nhược Hư cũng chẳng biết đâu là tính cách thực của nàng, hoặc giả cả hai loại này đều không phải.

Bảy ngày sau, dù trải qua phong trần nhưng tinh thần vẫn sáng láng, Nhược Hư xuất hiện trong thành Vũ Xương. Hắn hiện tại đang ở lầu hai của Hoàng Hạc tửu lâu, tựa vào song cửa, mà nơi đối diện tửu lâu lại chính là Đại Giang tiêu cục, hắn đã ngồi ở đấy nửa ngày trời nhưng vẫn không thấy một ai ra vào. Tấm bảng lớn treo phía trước Đại Giang tiêu cục vẫn lấp lánh như cũ, có điều ngoài hiên lại vắng vẻ. Nhược Hư nghe ngóng một chút mới biết được, nửa tháng trước trong một đêm toàn bộ người của Đại Giang tiêu cục đều bị mất tích, sinh tử không rõ, mà những kẻ ở quanh đấy vào đêm đó lại chẳng nghe thấy tiếng động nào vang lên. Vì vậy, lúc này tất cả mọi người đều sợ hãi chẳng dám đi vào. Tiểu nhị kia vừa nãy còn than thở, tửu lâu này trước kia vốn đông khách, bây giờ vì nguyên nhân của Đại Giang tiêu cục nên số người tới đây cũng giảm đi ít nhiều, chỉ là mấy ngày nay không biết vì nguyên nhân gì mà khách khứa tới lại đông hơn.

"Đệ đệ, trên tửu lâu có không ít người là cao thủ võ lâm đấy". Thanh âm Hoa Thiên Tinh truyền đến lòng hắn, hắn nhìn lướt qua mọi người trên tửu lâu, phát hiện rằng bọn họ tựa hồ cũng như hắn, đều đang vô tình hữu ý nhìn vào cánh cổng lớn của tiêu cục phía đối diện.

"Bọn chúng xem ra tới vì Thanh tỷ" Nhược Hư thầm nghĩ trong lòng.

"Đương nhiên, bất quá mục đích của bọn họ và ngươi không giống nhau, có thể bọn họ sẽ gây bất lợi cho Thanh tỷ của ngươi đó" Hoa Thiên tinh nói.

"Kẻ nào dám làm tổn thương Thanh tỷ, ta giết hắn ngay!" Nhược Hư trong lòng hừ lạnh một tiếng.

"Đệ đệ à, bây giờ võ công ngươi còn chưa cao đến thế đâu, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của bọn chúng!" Hoa Thiên tinh dịu dàng nói.

Nhược Hư còn muốn nói điều gì nữa, đột nhiên cảm giác có người đang đi tới chỗ hắn, ngẩng đầu lên thì phát hiện ra một lão đầu cao gầy, đôi mắt híp lại, tóc tai bù xù, có vẻ lôi thôi.

"Tiểu huynh đệ, ngươi nhìn phía đối diện đã nửa ngày rồi, có trông thấy gì không?" Lão nhân ấy ngồi xuống chỗ đối diện với Nhược Hư, nở một nụ cười bí hiểm.

"Tiền bối đã nhìn ta nửa ngày, cũng không thấy gì cả sao?" Nhược Hư bình thản hỏi lại.

"Tiểu huynh đệ, ngươi có muốn vào bên trong xem xét không?" Lão nhân cười cười có chút xấu hổ, nhìn về phía cánh cửa đối diện của Đại Giang tiêu cục hỏi.

"Vậy tiền bối có muốn đi hay không?" Nhược Hư lại ném cho hắn một vẻ mặt khó chịu.

"Không muốn, ta đương nhiên không muốn rồi" Lão đầu cười giễu.

"Thế à, tại hạ thật ra lại rất muốn vào đấy!" Nhược Hư mỉm cười nói.

Lão nhân rùng mình, tựa hồ như không nghĩ là Nhược Hư trả lời như vậy, ánh mắt lờ mờ đột nhiên sáng lên, lão đã nhìn thấy thanh kiếm trên tay Nhược Hư.

"Tiểu huynh đệ, thanh kiếm trên tay ngươi có thể để ta xem không?" Trong giọng nói của lão nhân có chút vội vàng.

"Không thể". Nhược Hư lạnh nhạt nói, trong lòng thầm nảy sinh kinh hãi, chẳng lẽ lão nhân này đã nhìn ra thanh kiếm trên tay mình chính là Tình kiếm?

"Vậy tiểu huynh đệ ngươi có thể rút ra cho ta xem một chút được không?" Lão đầu vẫn không cam lòng.

"Thật có lỗi rồi, tiền bối, thanh kiếm này là vật mà thê tử ta tặng, ta không thể tuỳ tiện đưa cho người ngoài xem được". Nhược Hư khẽ mỉm cười, khởi thân đứng dậy "Tại hạ đến nơi đối diện quan sát, tiền bối nếu có hứng thú thì có thể cùng đi?"

"Ấy ấy, không cần đâu, tiểu huynh đệ ngươi đi là được rồi!" Lão đầu cười gượng, lộ ra hàm răng vàng khè.

"Đệ đệ, ngươi thật sự muốn tiến vào hay sao?" Nhược Hư tính tiền rồi xuống lầu, trực tiếp hướng thẳng đến nơi đối diện, Hoa Thiên tinh có chút lo lắng hỏi.

"Ta có cảm giác, Thanh tỷ cũng đang ở bên trong" Nhược Hư đứng trước cửa Đại Giang tiêu cục, chỉ cần bước thêm một bước nữa là tiến vào bên trong, hắn tựa hồ cảm giác ở phía đối diện có vô số ánh mắt đang chăm chú theo dõi hắn.

Nhược Hư khẽ hít vào một hơi, cuối cùng cũng cất bước đi vào, tiến qua một khoảng sân rộng vào đến đại sảnh, trên bàn thờ có vài tấm linh vị được đặt kề nhau.

"Phụ thân Giang Thiên Khiếu chi linh vị"

"Huynh Giang Lăng Phong chi linh vị"

"Muội Giang Tiểu Nguyệt chi linh vị"

Cảnh tượng đập vào mắt khiến Nhược Hư giật mình, tuy nhiên hắn có thể xác định, Giang Nguyệt Thanh quả nhiên đã trở về nơi đây, đột nhiên hắn ngửi thấy chút hương thơm thoang thoảng từ mấy nén hương còn cháy dở trên lư hương.

"Thanh tỷ, nàng ở đây sao?" Nhược Hư khẽ khàn hô gọi, nhưng chẳng có tiếng đáp lại.

"Thanh tỷ, ta biết nàng nhất định ở nơi này, nàng ra gặp mặt ta có được không? Ta thật sự rất nhớ nàng mà!" Thanh âm Nhược Hư có chút nghẹn ngào, mười ngày rồi, đã mười ngày trôi qua rồi, cứ lúc nào ngừng luyện võ, hắn lập tức lại nhớ tới Giang Thanh Nguyệt, hai người mặc dù mới ở chung vài ngày ngắn ngủi, nhưng mà trong hoạn nạn nảy sinh cảm tình thì làm sao có thể dùng thời gian để cân đo nặng nhẹ chứ?

"Thanh tỷ!" bỗng nhiên Nhược Hư xoay người lại trông về phía cửa, nhưng hắn lại thất vọng, ngoài cửa quả nhiên có người nhưng đáng tiếc không phải là Thanh tỷ của hắn mà là một người xa lạ.

"Ngươi là ai?" Sự thất vọng lớn lao khiến cho Nhược Hư dâng lên một nỗi phẫn nộ khó hiểu, hắn lạnh lùng nhìn người ở ngoài cửa.

Người kia không nói gì, lại bước về phía trước vài bước, tiến vào đại sảnh, lúc này Nhược Hư mới phát hiện đằng sau hắn nguyên lai còn có vài người, tăng đạo ni tục đều có cả.

Người xuất hiện trước tiên kia toàn thân vận một bộ nho sam màu xanh, khuôn mặt có một chút uy nghi lại có vài phần phiêu dật, còn lại bốn người phía sau hắn gồm có một trung niên hòa thượng khoát áo cà sa vàng, một ni cô xinh đẹp trên dưới ba mươi tuổi, một trung niên đạo sĩ, ngoài ra còn một gã trung niên nam tử vận tục trang màu lam.

"Xin hỏi công tử, người quan hệ thế nào với Giang gia?" văn sĩ rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng có phần ôn hòa nhưng cũng mang ngữ khí chất vấn.

"Ta trước hết muốn biết các hạ là ai?" Nhược Hư liếc nhìn năm người nói.

"Hỗn xược, dám nói với Diệp đại tiên sinh như vậy à!" gã tục trang nam tử quát lên, hòa thượng kia lại niệm một tiếng phật hiệu, ni cô thì khẽ nhíu mày một chút, còn đạo sĩ thì chẳng có phản ứng gì.

"Tại hạ mới hành tẩu giang hồ, kiến thức có chút hạn hẹp, Diệp đại tiên sinh là ai tại hạ vốn không biết, bất quá tại hạ cũng không ưa cái việc đối với người khác lại khúm núm khép nép như vậy" Nhược Hư lạnh lùng nói, đối với người này hắn vốn chẳng có hảo cảm gì hay ho, hơn nữa việc không tìm thấy Giang Thanh Nguyệt khiến cho tâm tình hắn không được tốt lắm, làm sao mà nói lời dễ nghe cho được.

Nam tử áo lam kia biến sắc, đang muốn phát tác nhưng văn sĩ trung niên nhẹ nhàng ngăn y lại.

"Lão phu Diệp Bất Nhị, giang hồ coi trọng gọi là Diệp đại tiên sinh, cùng mấy vị bằng hữu là Thiếu Lâm Viên Năng đại sư, Võ Đang Thanh Phong đạo trưởng, Nga Mi Tuệ Vân sư thái và Thanh Thành Trịnh Hành Anh huynh, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?" Văn sĩ trung niên khiêm tốn hỏi.

Nhược Hư có chút rùng mình, Diệp Bất Nhị cái tên này hắn đã từng nghe qua, võ công y tuy không cao nhưng địa vị trên giang hồ rất lớn, gọi là Trí thánh, bình thường vẫn hay được gọi là Diệp đại tiên sinh, không tưởng được lại ngẫu nhiên gặp y ở chỗ này, hơn nữa đằng sau còn có bốn cao thủ trong bảy đại môn phái theo cùng, xem ra sự tình tựa hồ chẳng hề đơn giản.

"Tại hạ Hoa Nhược Hư, xin ra mắt Diệp đại tiên sinh" Nhược Hư hạ giọng xuống, có chút thi lễ.

"Đại Giang tiêu cục áp tiêu, ba mươi bảy mạng người đều không ai sống sót, mà trong nhà phụ nữ và trẻ con đều mất tích, gây nên chấn động lớn trên giang hồ, Lão phu ngày trước cùng Giang cục chủ có một chút giao tình, vì vậy cùng với mấy vị võ lâm đồng đạo ở đây, muốn vì Đại Giang tiêu cục đòi lại chút công đạo" Diệp Bất Nhị ngữ khí có chút chua xót, nói tiếp: "Chỉ là nhiều ngày trôi qua như vậy cũng chẳng có biện pháp gì, giang hồ đồn rằng Giang đại tiểu thư là người duy nhất còn sống cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, cho nên chúng ta tiện thể đến nơi này chờ đợi, vừa rồi gặp Hoa công tử bước vào, cho nên chúng ta tới hỏi thăm một chút, xem Hoa công tử có thể cho chúng ta một vài manh mối được không?"

"Giả nhân giả nghĩa, trước đây lúc Thanh tỷ gặp nguy hiểm, sao chẳng thấy bóng dáng các ngươi?" Nhược Hư trong lòng thầm nghĩ.

"Giang hồ đồn rằng, Hoa công tử chính là tình lang của Giang đại tiểu thư, không biết có phải như vậy không?" Tuệ Vân sư thái ở bên cạnh đột nhiên hỏi.

"Ta cũng đang đi tìm Thanh tỷ, nàng ấy rời khỏi ta cũng một đoạn thời gian rồi" Nhược Hư trong lòng phiền muộn, chậm rãi nói.

"Hoa công tử có biết Giang đại tiểu thư đi đến địa phương nào không?" Diệp Bất Nhị trầm ngâm một chút rồi nói.

"Nếu ta biết, ta có phải đi tìm khắp nơi không?" Nhược Hư tức giận nói: "Tại hạ đi trước một bước, mấy vị ở lại cứ thong thả" Chẳng biết vì nguyên nhân gì, gặp lại mấy người này hắn chung quy cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là thái độ hống hách khinh người của Trịnh Hành Anh.

"Đứng lại!" vẫn là Trịnh Hành Anh lên tiếng, "Diệp đại tiên sinh chưa hỏi xong!"

"Diệp đại tiên sinh được coi là võ lâm đệ nhất trí giả, có chuyện gì mà không tự mình giải quyết được chứ?" Nhược Hư lạnh giọng nói: "Huống hồ, có ai quy định ta không thể không trả lời vấn đề của Diệp đại tiên sinh ư? Còn các hạ lại có tư cách gì bắt ta nhất định phải đứng lại?"

"Hoa Nhược Hư, ngươi nghĩ ngươi là ai?" Trịnh Hành Anh tức giận không ít, lớn giọng nói.

"Vậy các hạ nghĩ mình là ai? Đây là Đại Giang tiêu cục, không phải là Thanh Thành của ngươi, ngươi lấy tư cách gì mà khoa chân múa tay với ta chứ?" Tâm tình Nhược Hư kỳ thật đã chẳng tốt đẹp gì, nhân lúc này hắn bốp chát lại ngay không chút khách khí.

"Hoa công tử, đừng nổi giận như vậy, Trịnh huynh cũng chỉ hi vọng sớm đòi lại công đạo cho Đại Giang tiêu cục mà thôi" Diệp Bất nhị thở dài nói: "Trịnh huynh, Hoa công tử, mọi người đều vì Đại Giang tiêu cục, xin đừng vì chút việc nhỏ mà làm tổn thương tình cảm của mỗi bên chứ?"

Nhược Hư chẳng thèm quan tâm đến mấy người này, chậm rãi bước ra khỏi Đại Giang tiêu cục, trong lòng dâng lên một cơn sầu muộn, hắn cảm giác là Giang Thanh Nguyệt đang ở gần đây nhưng nàng lại trốn tránh hắn, hắn phải làm sao mới tìm được nàng?

"Tiểu huynh đệ, nhanh vậy mà ngươi đã ra rồi sao?" Nhược Hư lại trở lên tửu lâu, lão nhân kia vẫn đang ung dung ngồi ở vị trí cũ, gặp hắn đi lên tựa hồ tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Chẳng lẽ tiền bối hy vọng ta không trở ra nữa sao?" Nhược Hư nhìn lão một cái rồi ngồi xuống vị trí cũ ban nãy của mình.

"Sao có thể chứ? Tiểu huynh đệ ngươi hiểu lầm mất rồi!" Lão nhân vẻ cười hiền lành.

"Hoa huynh đệ, hóa ra nhà đệ ở chỗ này, ta có thể tìm được đệ rồi" Trước cửa tửu lâu đột nhiên vang lên một thanh âm kinh hỉ, Nhược Hư quay đầu lại nhìn, trên mặt lộ ra nét cười.

"Phong đại ca, sao huynh lại tới đây?" Người đến là Phong Bình, vốn muốn bắt kịp nên hắn đã sớm đuổi theo Nhược Hư, có điều hắn lại không ngờ được Nhược Hư chẳng hề ở trọ, còn hắn lại đi đến khắp các khách điếm mà nghe ngóng, tự nhiên là tìm không thấy người, kỳ thật hắn đã đến thành Vũ Xương trước cả Nhược Hư.

"Hoa lão đệ, ta cố ý đến tìm đệ đó" Phong Bình ngồi xuống bên cạnh Nhược Hư, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, vừa huyên thuyên đủ thứ chuyện vừa hớp thêm vài hớp rượu lớn.

"Phong đại ca, người cùng Tuyết đại tiểu thư..." Nhược Hư thận trọng dò hỏi.

"Hoa lão đệ, thật sự mà nói ta phải cảm tạ đệ, Phiêu Phiêu nàng ấy đã chấp nhận ta rồi!" gương mặt Phong Bình lộ ra nét ôn nhu, giọng nói tràn ngập vẻ hưng phấn không kiềm chế được: "Hoa Lão đệ, Phiêu Phiêu nói cho ta hay, rằng đệ có thể sẽ gặp nguy hiểm, cho nên ta đến đây để giúp đỡ đệ" Phong Bình lại ngoác miệng cười bảo.

"Này, Hoa lão đệ, đệ và lão đầu này có quen biết à?" Phong Bình rốt cuộc cũng phát hiện ra lão nhân kia, kinh ngạc hỏi.

"Cũng kể như vừa quen biết thôi" Nhược Hư có chút cười khổ, xem ra lão nhân này cũng chẳng phải người thường.

"Này, tửu quỷ, quen biết với ta thì có mất mác gì nào?" Lão nhân kia bất mãn nói.

"Hoa lão đệ, ta nói cho đệ biết, lão đầu này mới chân chánh là kẻ trộm đồ của người khác, ta bất quá chỉ trộm rượu mà thôi, còn hắn hễ cái gì đáng giá là trộm hết, đệ phải cẩn thận một chút, trên người có bảo bối gì cũng đừng nói cho hắn biết kẻo hắn trộm đi mất" Phong Bình chẳng thèm lý đến lão ta nữa, tự mình khuyên bảo Nhược Hư.

"Này, tên tửu quỷ chết toi, ngươi không cần huỷ hoại thanh danh của ta chứ, ai nói thứ gì đáng giá ta đều trộm hết?" Lão nhân kia đối với Phong Bình chính đang cực kỳ bất mãn.

"Không phải sao? Ngươi chẳng phải trước đây đã từng nói với ta là cả một đồng bạc cắc ngươi cũng ăn trộm sao?" Phong Bình cuối cùng cũng đã để ý đến hắn.

"Ngươi... ngươi... ngươi... Tên tửu quỷ chết bằm, đều là chuyện của ba mươi năm trước, phải biết Vân Cửu ta hiện nay đường đường là Thâu Thánh, những vật bình thường chẳng thể lọt vào pháp nhãn của lão nhân gia, ta mà trộm của ai chính là đã để cho kẻ ấy vài phần mặt mũi rồi!" Lão nhân kia, hay chính là Vân Cửu ra chiều dương dương đắc ý.

"Cái gì mà Thâu Thánh chớ, còn không phải là một tên trộm vặt à?" Phong Bình như tạt một chậu nước lạnh vào đầu lão.

Nhược Hư mỉm cười nhìn hai người bọn họ nháo loạn cả lên, cảm giác bọn họ đúng là một đôi trái tính trái nết, bất quá cảm tình với họ nói chung cũng không tệ. Tên tuổi Vân Cửu trên giang hồ thật ra cũng khá nổi tiếng, cùng với Phong Bình bài danh trên Nhân bảng, có điều Vân Cửu lại đứng sau Phong Bình, xếp ở vị trí thứ chín, cùng với danh tự của y cũng có phần tương xứng. Cũng bởi có mặt Phong Bình cho nên Nhược Hư cùng vân Cửu cũng dần dần bắt chuyện với nhau.

"Hoa lão đệ, bây giờ ta diễn cho ngươi xem một chút kỹ thuật của ta nhé". Vân Cửu cười hắc hắc, bàn tay mở ra, nhưng lại khiến cho sắc mặt của lão đang lúc cao hứng lại trở nên trắng bệch, nguyên lai trong lòng bàn tay lão lúc này chính là khối ngọc bội mà Tô Đại Nhi đã tặng cho Nhược Hư.

"Hoa lão đệ, mau, ngươi mau lấy về đi" Vân Cửu hoảng kinh đem miếng ngọc bội nhét trở lại vào tay Nhược Hư, hệt như trên tay lão đang cầm lúc nãy chính là một con độc xà vậy.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-177)


<