Vay nóng Tinvay

Truyện:Tống thì hành - Hồi 038

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 038: Tiểu Cao Nha Nội
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Siêu sale Lazada

Công phu người này không thua Nhạc Phi, thậm chí khí lực còn lớn hơn cả Nhạc Phi. Ngọc Doãn không nghĩ rằng gã lại rơi vào trong tay mình.

Còn bên kia Dương Tái Hưng đã quỳ gối trước mặt Trương nhị tỷ:

- Mẹ à, cha đi đâu rồi?

Con nhận được thư của cha mẹ, sau khi xử lý xong chuyện tiền tới Đông Kinh. Vừa vào cửa thì thằng khốn này liền nói lời vô lễ. Con nhất thời giận dữ nên mới động thủ với hắn. Thằng khốn này là ai? Nhưng thực ra hắn cũng có chút khí lực.

- Chớ có nói bậy. Đây là Tiểu Ất ca mà ta đã nói.

Dương Tái Hưng mở miệng nói "thằng khốn", dứt lời cũng nói "thằng khốn" khiến cho Ngọc Doãn không khỏi xấu hổ.

Trương Nhị tỷ càng thêm tức giận, vội lớn tiếng quát:

- Ngươi mà nói lung tung thì đừng trách vi nương giáo huấn ngươi. Còn không mau xin lỗi Tiểu Ất ca và Cửu Nhi tỷ đi. Về sau con ở đây phải nghe theo sự chỉ bảo của Tiểu Ất ca và Cửu Nhi tỷ.

Rõ ràng Dương Tái Hưng là một hiếu tử.

Gã nghe Trương Nhị tỷ nói như vậy thì liền không dám nói như vậy nữa.

Chỉ có điều, bảo gã xin lỗi Ngọc Doãn thì gã có phần không tình nguyện, chỉ đứng đó lề mà lề mề không chịu mở miệng.

Trương Nhị tỷ định khiển trách thì bị Ngọc Doãn ngăn lại.

- Đại Lang thật bản lãnh. Tiểu Ất thật khâm phục. Vừa rồi ta nói sai cho nên Đại Lang mới hiểu lầm. Không thể trách được Đại Lang, không thể trách được Đại Lang.

Có câu người ta kính mình một thước, mình kính người ta một trượng.

Dương Tái Hưng cũng là người biết điều này.

Ngọc Doãn tự nhận sai khiến sắc mặt Dương Tái Hưng cũng đỡ hơn, liền chắp tay nói:

- Tiểu Ất ca, đa tạ trước nay vẫn chiếu cố cha mẹ ta. Vừa rồi ta thật là lỗ mãng, thật vô lễ. Xin hãy thứ lỗi cho ta.

- Không dám, không dám!

Ngọc Doãn kéo tay Dương Tái Hưng, cười ha hả.

Sắc mặt Trương Nhị tỷ lúc này mới khá hơn một chút, rồi giới thiệu với Yến Nô:

- Cửu Nhi tỷ, đây là Đại Lang nhà ta.

- Đại Lang thật là có bản lãnh, Yến Nô khâm phục!

Nếu là hiểu lầm, Yến Nô sẽ không để lại trong lòng.

- Bản lĩnh của Đại Lang là thừa hưởng từ ai vậy?

Dương Tái Hưng ngẩn ra rồi chắp tay nói:

- Là ta học được quyền cước thương bổng từ một lão đạo sĩ ở quê nhà, đã làm cho Cửu Nhi tỷ chê cười rồi.

Dứt lời, hắn đột nhiên nghiêng đầu, hạ giọng nói với Ngọc Doãn:

- Quyền cước của Tiểu Ất không so được với Cửu Nhi tỷ.

Một câu khiến cho Ngọc Doãn đỏ bừng mặt.

Bị người ta coi thường rồi!

Hắn lại không biết nên giải thích như thế nào.

Dương Tái Hưng không mang theo quà cáp gì ngoại trừ cái côn bị Yến Nô đã gãy lúc nãy và một cái bọc.

Ngay sau đó, Ngọc Doãn liền xếp cho Dương Tái Hương ở tại xưởng thịt.

Dù sao thì xưởng thịt có hai tầng, phòng trên lầu cũng đầy đủ. Dương Tái Hưng là người một nhà, tất nhiên là hy vọng được ở chung một chỗ với mọi người, như vậy càng thêm thuận tiện.

- Mã Nương Tử đã đưa tiền.

Yến Nô nói với Ngọc Doãn:

- Vừa rồi khi Mã Nương Tử gặp ta thì liên tục xin lỗi, nói là Bạch Thế Minh kia không hiểu việc nên mới làm việc như thế. Bà ta đã trách phạt Bạch Thế Minh và miễn đi chức vụ của Bạch Thế Minh, còn nói là xin Tiểu Ất ca thứ lỗi.

Ngọc Doãn nghe được thì cười khẩy một cái.

- Bây giờ trả tiền thì còn có ích lợi gì?

Hắn mở rương ra lấy ra một thỏi bạc, cầm trong tay, suy nghĩ một chút.

Mã Nương Tử trả tiền bằng ngân lượng, không giống như Lý Sư Sư trả bằng quan ngân chỉnh tề. Hơn nữa, theo số lượng mà nói thì chỉ nhiều không ít nhưng lại khiến cho Ngọc Doãn sinh làm cảm kích. Thêu gấm thêu hoa thì dễ dàng mà đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó khăn.

Nếu như sớm hai ngày thì Ngọc Doãn còn cảm kích. Tuy nhiên bây giờ...

Ngọc Doãn cầm trong tay thỏi bạc, suy nghĩ một chút, ước chừng thỏi bạc nặng bốn năm lượng.

- Đại Lang mới tới Khai Phong, chắc còn nhiều đồ cần phải mua thêm. Ngươi hãy cầm lấy mà dùng, nếu không đủ thì tới nói với ta.

- Tiểu Ất ca, việc này sao có thể được?

Vợ chồng Dương Nhập Cửu và Trương Nhị tỷ sợ hãi.

Ngọc Doãn cười nói:

- Nhị tỷ đừng vội hỏi nhiều. Đại Lang tới đây giúp ta, sao ta lại có thể nào keo kiệt được? Hãy cầm lấy mà dùng, đừng khách sáo.

Dương Tái Hưng cười, cũng không khách khí nữa, bỏ nén bạc vào trong ngực.

- Một khi đã như vậy, nếu ta còn từ chối thì thật bất lính. Ngay sau kính xin Tiểu Ất ca chiếu cố cho mới phải.

Ngõ Sát Trư, quán Tiêu Tương.

Lã Chi Sĩ mở rộng vạt áo, để lộ bộ ngực có nhiều lông, ôm ấp một cô nàng nửa thân trần, đang ngồi cười cợt với đám bạn bè hư hỏng.

Chén bát trên bàn hỗn độn, không biết là đã uống hết bao nhiêu rượu.

Lã Chi Sĩ ngà ngà say, bàn tay to xoa nắn bộ ngực lõa lồ của cô nàng kia, bộ dạng có vẻ kiêu ngạo.

- Chúc Bát ca ngày mai mở cờ thắng lợi.

- Cạn!

Mấy kẻ đầu gấu nịnh nọt dâng rượu lên chúc.

Lã Chi Sĩ uống một hơi cạn sạch rồi lại ôm cô nàng kia vào trong lồng ngực, hung hăng hôn một cái rồi sau đó toét miệng cười.

- Tất nhiên rồi. Ngọc Tiểu Ất kia làm sao có thể là đối thủ của ta?

- Bát ca nhất định phải giáo huấn thằng kia, phải cho hắn biết thế nào là lợi hại.

Cô nàng trong lồng ngực hắn đột nhiên nói chuyện, trong giọng nói có ý hận thù sâu sắc.

Lã Chi Sĩ nói:

- Người đẹp yên tâm. Ta nhất định dạy dỗ cẩn thận tên Ngọc Tiểu Ất kia. Cái gì mà Ngọc Giao Long! Ngay ta ta sẽ biến hắn thành một con sâu!

- Vậy nô xin kính Bát ca một ly.

Cô nàng bèn giơ chén đua lên miệng Lã Chi Sĩ.

Lã Chi Sĩ lại cười dâm đãng nói:

- Ta cũng phải dạy mỹ nhân uống rượu mới được.

Cô nàng cười một tiếng rồi uống hết chén rượu rồi sau đó ôm lấy đầu của Lã Chi Sĩ rồi dùng miệng đưa rượu sang. Lập tức đám lưu manh không ngừng hú lên những tiếng kì quái.

Dưới ánh đèn, nhìn kỹ lại thì không ngờ cô nàng này chính là nha hoàn Nô Ca bên cạnh thượng hành thủ Tiếu Chi Nhi ở lầu Bạch Phàn ngày xưa.

Nói đến Nô Ca thì cũng thực thê thảm.

Cô nàng bị Tiếu Chi Nhi phạt, vốn còn nuôi cơ hội phục thù.

Nào ngờ Phùng Siêu đấu cầm thất bại trước Ngọc Doãn, Tiếu Chi Nhi không ngờ lại đi theo Phùng Siêu rời khỏi Khai Phong khiến cho Nô Ca tuyệt vọng vô cùng. Nàng ta mới tìm đến thượng hành thủ Phùng Tranh là một người chủ nhân rất soi mói bắt bẻ. Nô Ca đã từng phạm sai lầm nên muốn được ưu ái thêm lần nữa càng thêm khó. Thêm nữa, sau đó Mã Nương Tử biết được Nô Ca có ý đồ bên trong nên càng giận, đuổi Nô Ca ra khỏi lầu Bạch Phàn. Cũng là do trước đây Nô Ca không đối đãi người khác tốt nên không có ai đứng ra cầu xin cho nàng ta. Sau khi bị đuổi ra khỏi lầu Bạch Phàn cũng không có ai đồng ý nhận nàng ta về nên nàng ta đành phải lưu lạc ở đầu đường xó chợ.

Nàng ta không giống Tiếu Chi Nhi là có chút tài nghệ, lại càng không giống đám người Lý Sư Sư, Phong Nghi Nô có bản lĩnh và tài học.

Bây giờ nàng ta đành phải mặt dày cắn răng đưa chân làm gái giang hồ.

Tuy nhiên, không bao lâu, Nô Ca gặp được Lã Chi Sĩ. Lã Chi Sĩ đương nhiên biết Nô Ca, thậm chí còn thích, liền giữ Nô Ca lại bên người, nên hoàn cảnh của Nô Ca ở ngõ Sát Trư có phần khởi sắc.

Chỉ có điều, con gái nhà đàng hoàng, nếu không bất đắc dĩ thì ai muốn làm nghề này?

Nô Ca ghi hận với Ngọc Doãn trong lòng, nghe nói Lã Chi Sĩ đấu với Ngọc Doãn nên bắt đầu khích Lã Chi Sĩ.

Mỹ nhân đã yêu cầu thì Lã Chi Sĩ làm sao có thể cự tuyệt.

Gã uống một ngụm rượu nói với Nô Ca:

- Mỹ nhân không phải bận tâm đến Ngọc Tiểu Ất nữa. Đợi ngày mai ta sẽ quật chết thằng nhãi đấy cho nàng.

- Bát ca, khẩu khí của ngươi thật là lớn!

Lã Chi Sĩ còn chưa dứt lời thì ngoài cửa truyền đến một tiếng lạnh lẽo.

- Kẻ nào không có mắt dám hùng hồn miệng lưỡi?

Một gã lưu manh đứng dậy mở cửa thì người ngoài cửa đột nhiên ra tay, tung một quyền khiến cho gã lưu manh kia ngã bay ra mặt đất.

Một người đàn ông trung niên từ ngoài cửa đi vào, cao chừng 1m75, khí vũ hiên ngang.

Hắn ta mặc một cái áo dài màu xanh đen, eo thắt một cái đai lớn. Người đàn ông trung niên đi vào, lập tức khiến cho mọi người trong phòng cảm thấy có áp lực. Lã Chi Sĩ vừa thấy rõ người đi tới thì lập tức sợ tới mức không dám uống rượu nữa, lập tức tỉnh táo lại.

- Sao lão gia lại tới đây?

- Ở đây "lão gia" không phải là ý phụ thân mà là cách gọi tôn kính bề trên.

Sau khi đi vào nhà, người kia nhìn lướt qua rồi quát lên:

- Không liên quan gì thì tất cả cút ra ngoài cho ta! Có phải các người muốn hại Bát lang hay không?

Mấy tên lưu manh sợ tới mức vội vàng đỡ tên lưu manh mới bị ngã kia dậy rồi luống cuống bỏ đi.

Nô Ca cũng thất kinh, nhặt y phục lên rồi chạy ra ngoài.

Nàng ta nhận ra được người đàn ông này chính là ân sư thụ nghiệp của Lã Chi Sĩ, lực sĩ đô vật tiếng tăm lừng lẫy tại Khai Phong; Tiểu Quan Tác Lý Bảo.

Nếu xét về tướng mạo thì Lý Bảo cũng được xem là mỹ nam tử.

Trên đầy hắn ta vấn khăn, cài một đóa hoa. Tiểu Quan Tác kéo áo ngồi xuống. Lã Chi Sĩ vội vàng cung kính mời rượu.

- Lão gia sao lại có nhã hứng?

- Nhã hứng?

Lý Bảo cười lạnh một tiếng:

- Nếu ta không đến thì chỉ sợ ngày mai ngươi đã gặp nạn.

Hai cánh tay của Lý Bảo dài hơn so với tay của người bình thường. Mặt hắn như quan ngọc, mũi thẳng mồm vuông, chỉ có điều ánh mắt kia có chút lạnh lẽo khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái. Hắn nhấp một ngụm rượu rồi nhìn chằm chằm Lã Chi Sĩ mắng:

- Thằng khốn ngươi thật không hiểu sự. Ngày mai ngươi giao đấu, không nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt lại ở đây uống rượu. Ngươi cũng biết rượu như thứ độc dược xuyên tràng, sắc như đao thép cứa đến tận xương. Ngươi không cẩn thận như vậy, ngày mai khi giao đấu với Ngọc Tiểu Ất, làm sao có thể làm đối thủ của hắn?

Lã Chi Sĩ ngạc nhiên nói:

- Vì sao lão gia nói như vậy?

Ngọc Tiểu Ất kia nói toạc ra cũng chỉ là một lực sĩ cấp ba. Đệ tử cho dù là gì cũng không có khả năng thua hắn.

- Lực sĩ cấp ba?

Lý Bảo cười lạnh nói:

- Vậy là ngươi đã khinh thường Ngọc Tiểu Ất.

Thằng nhãi này lần trước suýt nữa bị ta vật chết, sau đó dường như thay đổi thành người khác. Ta đã bí mật quan sát nó nhiều ngày nay, phát hiện ra không biết từ lúc nào đã luyện thành công phu tầng thứ hai. Tuy nói hắn vừa mới thăng cấp nhưng người phải biết rằng giữa lực sĩ cấp bốn và lực sĩ cấp ba có sự chênh lệch rất lớn. Đừng nói là thằng khốn đó trờ sinh quái lực. Lần trước ngay cả ta thiếu chút nữa cũng trúng đòn của hắn.

Ngươi không để ý như vậy, chắc chắn sẽ thua.

*****

Lã Chi Sĩ hít sâu một hơi, tỏ lòng cảm kích.

- Nếu không có sư phụ báo cho biết, suýt nữa đệ tử bị hắn lừa rồi.

- Hôm nay ta đến, một là bảo ngươi phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, hai là đừng vội giao du với những kỹ nữ này nữa. Sau khi giao đấu xong, ngươi có thiếu gì cơ hội hưởng lạc, sao phải nóng lòng nhất thời như vậy? Ngươi phải biết rằng ngươi là đệ tử của ta, đại diện cho mặt mũi của ta. Mặc dù lần trước ta đánh thắng Ngọc Doãn nhưng dù sao thắng không phải do võ, khó làm cho người ta tâm phục khẩu phục được.

Cho nên lần này ngươi động thủ với hắn là cơ hội quan trọng nhất để biểu diễn đấu pháp chân chính của Lý gia ta.

Trận này ngươi chỉ có thể thắng, không được phép bại. Nếu không sau khi trở về ta sẽ dùng gia pháp với ngươi.

Khuôn mặt Lã Chi Sĩ lập tức trở nên thảm thương.

- Lão gia, không phải là đệ tử không tin, nhưng chỉ có điều...

Lý Bảo khoát tay chặn lại, ra hiệu Lã Chi Sĩ chớ nói thêm gì nữa.

Hắn trầm ngâm một lát rồi lấy trong người ra một cặp thiết gia hỏa đen như mực, giống như được tạo thành từ sắt, có hình nửa vòng tròn, bên trong ánh sáng, bên ngoài còn có một tầng sắc bén.

- Đây là món đồ nhỏ mà lúc trước khi ta giao đấu với đại danh phủ đã có được.

Theo lý thuyết, ta không nên dạy ngươi chiêu này. Nhưng bây giờ cũng là bất đắc dĩ. Đem cái món đồ này bọc ở dưới giày của ngươi khi ngươi tung chiêu ở chân có thể phát huy tác dụng. Tuy nhiên không nên lấy tính mạng thằng nhãi kia, chỉ cần đánh bại Ngọc Tiểu Ất là được.

Lã Chi Sĩ nhận lấy hai món đồ.

Hắn ngẩng đầu cười ha hả nói:

- Lão gia, thứ này hơi nặng một chút nhưng cũng không có gì đáng ngại.

Người yên tâm đi. Có thứ này ngày mai ta nhất định thắng thằng khốn đó. Phải dạy cho ngươi biết đấu pháp của Lý gia không hề kém cỏi Ngọc gia nhà hắn.

Trên khuôn mặt Lý Bảo nở ra một nụ cười lạnh lẽo.

- Việc này như vậy là thuận lợi. Tốt lắm, hãy sớm nghỉ ngoi đi. Ngày mai ngươi hãy đến nhà tìm ta, chúng ta lại bàn tiếp về đấu pháp.

Đừng uống rượu nữa, lại càng không được đi tìm nữ nhân.

Trận chiến ngày mai rất quan trọng! Lúc đó ta cũng đến xem cuộc đấu để khuyến khích ngươi.

Lã Chi Sĩ vội vàng khom người nói:

- Lão gia yên tâm, đệ tử hiểu được nặng nhẹ.

Trời càng lúc càng tối và nổi gió to.

Quan Âm viện ở bên cạnh tiểu viện nhà Ngọc gia vẫn còn sáng đèn.

Yến Nô ngồi xem Ngọc Doãn luyện công, khoác áo khoác ngồi ở ngưỡng cửa may vá dưới ánh đèn.

- Cửu Nhi tỷ!

- Hử?

- Dương Đại Lang kia có thể luyện đến ba tầng công phu không?

Yến Nô ngẩn ra rồi buông kim.

- Công phu của Dương Đại Lang dùng mưu không dùng sức, ngoài mềm trong cứng, trong nhu có cương, toàn thân có cảnh địa, thật là đã luyện tới công phu tầng thứ ba rồi. Chỉ có điều hắn luyện quyền cước bình thường, tất cả công phu trên người hắn đều nhờ thương bổng. Hơn nữa nhìn con đường của hắn đi cũng giống như con đường của Hoàn Hầu, Vương Thiết Thương. Nếu như hắn ra chiến trường thì sẽ là một mãnh tướng thiện chiến dũng mãnh.

Hoàn Hầu, đó là Trương Phi.

Còn Vương Thiết Thương chỉ danh tướng Vương ngạn Chương của Hậu Lương thời kỳ Ngũ Đại.

Sách sử ghi lại, Vương Ngạn Chương lâm trận dũng mãnh, thường cầm thiết thương, người không mặc giáp chắn cho nên người ta gọi là "Vương Thiết Thương".

Ngọc Doãn không biết lai lịch của Vương Thiết Thương nhưng lại biết Hoàn Hầu là ai.

Trong lịch sử, Dương Tái Hưng đúng như lời Yến Nô nói, là một mãnh tướng thiện chiến dũng mãnh.

Tâm tình Ngọc Doãn không nguôi đi được. Tuổi tác của Dương Tái Hưng và hắn cũng không sai biệt lắm. Nhưng gã đã lợi hại như vậy. Còn có Nhạc Phi kia, nghe nói cũng đã luyện tới ba tầng công phu rồi. Bây giờ hắn cũng cố tình luyện đến hai tầng công phu. Tuy rằng trong lòng Ngọc Doãn tự cao nhưng hắn cũng là người không chịu thua kém. Tuy nói rằng hắn không thích đánh đánh giết giết nhưng không có nghĩa là hắn chịu thua người khác, đặc biệt là Nhạc Phi.

Tuy rằng kính nển nhưng trong lòng Ngọc Doãn cũng có ý tranh giành cao thấp với Nhạc Phi.

Cho dù Yến Nô đã dần dần quên Nhạc Phi nhưng Ngọc Doãn vẫn nghĩ không muốn thua Nhạc Phi quá nhiều.

Dường như cảm nhận được sự mất mát trong lòng Ngọc Doãn, Yến Nô hạ giọng nói:

- Tiểu Ất ca đừng vội nổi giận. Tuy nói công phu của Tiểu Ất ca không so sánh được với Dương Đại Lang nhưng nền tảng lại vững chắc hơn hắn. Thêm với bây giờ Tiểu Ất được chân pháp, tất nhiên sẽ mạnh lên nhanh chóng. Xem viễn cảnh của Tiểu Ất ca bây giờ thì không lâu nữa nhất định có thể vượt qua Dương Đại Lang luyện đến ba tầng công phu.

Ngọc Doãn cười cười:

- Chỉ mong vậy!

Hắn đứng dậy, đi đến trong đình viện.

Chỉ thấy một vầng trăng sáng treo cao, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẩy hướng nhân gian.

- Ngày mai là một ngày đẹp.

- Đương nhiên!

- Đợi chuyện này kết thúc, Cửu Nhi tỷ có tính toán gì không?

- Tiểu Ất ca có dự tính gì thì nô theo đó.

- Ừ!

Ngọc Doãn thầm thở dài.

- Tiểu Ất ca có tâm sự?

- Ta đang nghĩ chuyện của Tứ Lục thúc cũng không biết có giải quyết thuận lợi không nữa.

Yến Nô nghe vậy cười cười, không nói gì.

Tình hình phía La Tứ Lục phức tạp, chủ yếu là bởi vì khi ông ra tay có quá nhiều người chứng kiến, chứ đừng nói là thật sự đã giết người. Mà Tiếu Khôn kia tuy rằng đã nhận tiền, hơn nữa còn cam đoan có thể bảo vệ tính mạng của La Tứ Lục, nhưng phủ Khai Phong vẫn chưa có phán quyết, làm sao mà yên tâm cho được. Yến Nô đi đến bên cạnh Ngọc Doãn, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay hắn.

- Tiểu Ất ca đừng lo, người ở hiền sẽ gặp lành, Tứ Lục Thúc sẽ không sao đâu.

- Ừ!

- Vậy nghỉ sớm đi. Hôm nay nghỉ dưỡng sức, mai còn phải đi đấu một trận với Lã Chi Sĩ, đừng để mất thanh danh của a cậu.

Nói thật, mỗi khi nghe Yến Nô dài một câu "a cậu", ngắn một câu "a cậu", Ngọc Doãn luôn không kịp phản ứng.

Ai bảo đời sau này hàm nghĩa a cậu khác với hiện giờ? Cứ gọi một tiếng "công công" thì sao nào? Cứ lúc nào cũng "a cậu". Ngẫm lại quả thật có chút không được tự nhiên, chỉ có điều nhập gia tùy tục, Ngọc Doãn cũng đành phải theo.

- Cửu Nhi tỷ cũng nghỉ ngơi sớm đi.

Ngọc Doãn khẽ khuyên nhủ.

Yến Nô đáp ứng một câu rồi giục Ngọc Doãn trở về phòng.

Đóng cửa lại, nghe trong viện truyền đến thanh âm dọn dẹp đồ đạc, sau đó dần dần yên ắng xuống.

Ngọc Doãn nhắm mắt lại, tĩnh tâm.

Hắn hít sâu một hơi, rồi sau đó dùng lực thở ra khí đục, dựa vào phương pháp hô hấp học được trong Bát Thiểm Thập Nhi Phiên để mình dần dần bình tĩnh lại.

Trận chiến ngày mai chỉ được phép thắng không được phép bại.

***

Một đêm, vô sự.

Trời sáng lại rót vào sức sống phong phú cho Phủ Khai Phong.

Ngọc Doãn vốn định đi cửa hàng để trợ giúp lại bị Yến Nô ngăn lại, bảo hắn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, điều chỉnh trạng thái, lấy sức để buổi tối còn đi giao đấu.

Nhắc tới đây cũng chỉ là một trận giao đấu nho nhỏ mà thôi, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà đặc biệt gây sự chú ý cho nhiều người, khiến trên đường phố nhiều người đang bàn luận không ngừng.

Có ủng hộ Lã Chi Sĩ, cũng có người ủng hộ Ngọc Doãn.

Cho nên, nếu lúc này Ngọc Doãn lại ra cửa hàng chắc chắn sẽ gây ra nhiều chú ý, càng tăng thêm áp lực.

Ngọc Doãn cũng biết ý tốt của Yến Nô, vì thế liền đồng ý với yêu cầu của Yến Nô.

Đợi Yến Nô đi rồi, hắn quét dọn đình viện, thay đổi y phục, đứng luyện quyền cước tại cọc gỗ hình người. Đến trưa, Dương Tái Hưng lại kích động đi vào nhà Ngọc Doãn, gã được Yến Nô nhờ vào cùng luận bàn với Ngọc Doãn.

Bất kể thế nào Dương Tái Hưng cũng đã luyện công phu đến tầng thứ ba.

Dù quyền cước không phải là sở trường của gã nhưng cũng có thể luận bàn chỉ điểm cho Ngọc Doãn.

Gã cầm một cây côn, lặp lại và giao thủ với Ngọc Doãn.

Mỗi khi Ngọc Doãn có sơ hở thì dừng lại chỉ điểm cặn kẽ, khiến Ngọc Doãn thu hoạch khá phong phú.

Hai người bởi vì một trận luận bàn này mà trở nên thân thiết hơn.

- Căn cơ của Tiểu Ất mạnh hơn ta gấp bội.

Trước kia mặc dù ta được sư phụ chỉ dạy, trong nhà lại có rất ít thịt để ăn, phần lớn ta cùng sư phụ dùng món ăn thôn quên, cho nên khí lực ta tuy lớn nhưng lại không kéo dài được như Tiểu Ất. Theo ta thấy chưa tới một năm Tiểu Ất có thể luyện đến tầng thứ ba.

Người ta thường nói nghèo văn giàu võ, đại thể là đạo lý ở điểm này.

Gia cảnh Ngọc Doãn không coi là giàu có, nhưng không phải lo áo cơm, quan trọng hơn là, nhà hắn vốn kinh doanh thịt nên không phải lo không có thịt để ăn. Người luyện đô vật sức ăn rất lớn, luôn có nhu cầu một lượng lớn lương thực.

Ví dụ như Ngọc Doãn sức ăn kinh người là cũng có nhân tố này.

So sánh ra, giống như Dương Tái Hưng và Nhạc Phi, tuy nói luyện được võ nghệ giỏi, nhưng lại không có nhiều thịt để ăn như Ngọc Doãn.

Ăn trấu và ăn thịt đương nhiên khác nhau rất nhiều. Cho nên Nhạc Phi cũng vậy, Dương Tái Hưng cũng thế, khí lực đều không thể kéo dài như Ngọc Doãn. Nghe Dương Tái Hưng nói vậy, trong lòng Ngọc Doãn thấy thoải mái lên rất nhiều. Công thêm hắn có thiện cảm với Dương Tái Hưng nên quan hệ của hai người càng lúc càng thân thiết, thậm chí còn khiến Dương Tái Hưng ao ước không thể cùng kết bái với hắn.

Đến giờ cơm trưa, Hoàng Tiểu Thất đến

Thứ nhất là vì mang đồ ăn cho Ngọc Doãn và Dương Tái Hưng, thứ hai là có chuyện bàn bạc với Ngọc Doãn.

- Cao Thập Tam đã đáp ứng rồi, bằng lòng đến xưởng để hỗ trợ.

- Hắn đã đáp ứng?

Ngọc Doãn nghe vậy vô cùng vui mừng.

Nay trong xưởng có Dương Tái Hưng, cộng thêm Cao Thập Tam, thật sự là có thể yên tâm rồi.

- Đúng rồi, Thập Tam Lang rốt cuộc tên là gì?

Lần nào cũng Cao Thập Tam, Cao Thập Tam, cảm giác không được tự nhiên. Quen biết đã lâu mà vẫn chưa biết tên y là gì?

Hoàng Tiểu Thất ngẩn ra, nghiêng đầu, trầm tư suy nghĩ.

- Câu hỏi này của Tiểu Ất ca, ta thật không biết trả lời thế nào.

Thập Tam Lang là danh hiệu, nhưng mọi người chỉ gọi hắn là Thập Tam Lang mà không nhớ tên thật của hắn. Dù sao cũng từng nghe người ta nói, tổ tiên Thập Tam Lang cũng là nhân vật nổi danh lừng lẫy, sau này không hiểu lý do gì mà gia đạo sa sút, mới trở nên như hiện nay. Nếu không, để ta đi hỏi thăm một chút, thật sự ta không nhớ nổi đại danh của y là gì.

Ngọc Doãn cười nói:

- Thôi, không bằng để ta tự đi hỏi hắn vậy.

Gắp một miếng ăn, hắn đột nhiên nhìn Hoàng Tiểu Thất nói:

- Thất Lang, nói như vậy, ta cũng không biết đại danh của ngươi đâu đấy.

Lời vừa thốt ra khiến Hoàng Tiểu Thất mặt đỏ bừng.

- Đại danh của ta... nói ra thật xấu hổ.

Năm đó cha ta mong ta trở nên nổi bật, cho nên đặc biệt tìm người đặt tên cho ta, tên là Văn Thanh. Văn của văn chương, Thanh của Thanh liên. Đáng tiếc lúc đầu ta không thích đọc sách, ngày ngày ham chơi lêu lổng, khiến cha rất thất vọng mà lại không thể đổi cái tên này. Nếu không phải Tiểu Ất ca hỏi, ta cũng suýt quên cả đại danh của mình, thật là hổ thẹn.

Hoàng Văn Thanh?

Cái tên nghe cũng rất hay.

Ngọc Doãn vỗ vỗ bờ vai của y:

- Thất Lang sao phải coi nhẹ mình?

Mà nay hối hận, vẫn còn kịp.

- Nói rất hay!

Ngọc Doãn vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa tiếng người cười nói.

Theo sát sau, Trần Đông và Lý Dật Phong cùng nhau tiến vào, đi theo có một thiếu niên, quần áo vô cùng hoa lệ.

Ngọc Doãn thấy hai người Trần Đông đến vội đứng lên.

- Đại Lang, Thiếu Dương, sao lại đến đây?

- Ha hả, hôm nay Tiểu Ất giao đấu, sao có thể bỏ qua?

Từng nghe danh hiệu Ngọc Giao Long phố Mã Hành nhưng chưa từng thấy Tiểu Ất động thủ, nên cũng muốn đến cổ vũ trợ uy cho Tiểu Ất. Đúng rồi, còn chưa giới thiệu, vị này là Cao Nghiêu Khanh, thượng xá sinh cùng Trường thái học năm nay thi đậu. Tam Lang đã nghe đại danh Tiểu Ất, nghe nói hai ta tới thăm Tiểu Ất liền tỏ ý muốn đi cùng.

*****

Ngọc Doãn không khỏi ngẩn ra, vội chắp tay chào Cao Nghiêu Khanh.

Nhưng Cao Nghiêu Khanh đã giơ tay ngăn hắn lại:

- Lần trước bên ngoài lầu Bạch Phàn đã từng thấy Tiểu Ất phong thái hơn người, đáng tiếc không được quen biết, nhưng trong lòng cực kỳ ngưỡng mộ. Sau lại nghe người ta nói đến cuộc đấu cầm giữa Tiểu Ất và Phùng Siêu, một bài "Đăng Đài' khiến ta vô cùng kính nể.

Hôm nay nghe Thiếu Dương Đại Lang nói muốn tới gặp Tiểu Ất, ta liền mặt dày đến đây.

Lúc đến vội vàng chỉ mang theo bình rượu vừa lúc có thể nấn ná đợi buổi tối cổ vũ cho Tiểu Ất.

Xem cách nói năng, dáng vẻ này của Cao Nghiêu Khanh cũng không phải nhân vật tầm thường,

Ngọc Doãn trong lòng nghi hoặc, nhưng ngoài miệng lại liên tục nói tạ ơn, gọi Hoàng Tiểu Thất và Dương Tái Hưng khiêng bàn từ trong phòng ra để tiếp đón.

Hai tiểu nhị của cửa hàng Cao Dương Chính mang theo bình rượu đồ ăn đặt lên bàn.

- Tam ca đến cũng đến rồi, sao lại khách khí như vậy?

Khi hắn nhìn hũ rượu đồ ăn kia càng cảm thấy khó hiểu.

Rượu này đồ ăn đều thượng đẳng, là đồ ăn và là rượu ngon nổi tiếng của cửa hàng Cao Dương Chính. Một bàn được bày đầy rượu và thức ăn, ít nhất cũng phải trên mười quan, không phải là người bình thường có thể ăn được. Đương nhiên, dựa vào thân gia hiện nay của Ngọc Doãn, hơn mười quan này cũng không nhiều nhặn gì, nhưng nếu khiến hắn thật sự phải ăn thì cũng có cảm giác đau lòng.

- Cao Tam Lang này có lai lịch thế nào?

Thừa dịp mọi người không để ý, Ngọc Doãn kéo Trần Đông sang một bên hỏi.

Trần Đông thì vẻ mặt mờ mịt:

- Ngươi không biết thân phận của Cao Tam Lang sao?

- Ta sao biết thân phận hắn chứ?

- Thật đúng là kì quái, hôm nay là hắn chủ động yêu cầu đến đây...Vậy Điện Tiền Đô Thái Úy Cao Cầu Cao thái úy, ngươi biết chứ?

Cao Cầu?

Ngọc Doãn không khỏi mỉm cười!

Sao hắn không biết Cao Cầu chứ?

Trên thực tế, ở hậu thế ai mà không biết Cao Cầu?

Đó là một kẻ dựa vào tài đá cầu mà được Hoàng đế Huy Tông yêu thích, từ một kẻ lưu manh phố phường một bước nhảy trở thành trọng thần triều đình của Đại Tống.

Trong Thủy Hử truyện, người này khiến Giáo đầu tám mươi vạn cấm quân Khai Phong Thương bổng Vương Tiến phải mang theo mẹ bỏ trốn lưu vong. Mà con nuôi của Cao Nha nội còn khiến cho Lâm Xung tan cửa nát nhà, đêm chạy tới Lương Sơn...

Tóm lại, ở trong mắt những người đời sau, Cao Cầu lở đầu, chân chảy mủ, hư hỏng, tuy nhiên Ngọc Doãn quả thật không quá tin tưởng.

Bởi vì hắn đã đọc sách sử biết Cao Cầu tuy không học vấn không nghề nghiệp, giỏi nịnh nọt nhưng cũng không quá mức như thế.

Ông ta có ba con trai, con cả Cao Nghiêu Khang, con thứ Cao Nghiêu Phụ, ba đứa con Cao Nghiêu Khanh.

Về phần cách gọi "Cao nha nội", trên thực tế là do Thi đại gia Thi Nại Am tác giả của Thủy Hử truyện bịa đặt ra. Mà tại sao Thi đại gia lại nói xấu Cao Cầu trong "Thủy hử truyện" cũng khiến người đời sau khổ cực đi tìm đáp án.

Tuy nhiên giờ phút này, Cao Nghiêu Khanh lại ở ngay trước mặt khiến Ngọc Doãn thấy bất ngờ thấp thỏm.

Hắn thật sự nghĩ mãi không ra vì sao Cao Nghiêu Khanh lại đột nhiên đến nhà?

Chẳng lẽ...

Cao Nha nội trong Thủy Hử truyện lại vì vợ của Lâm Xung mà khiến Lâm Xung nhà tan cửa nát. Cao Nghiêu Khanh này không phải là... Càng nghĩ cũng chỉ có một có khả năng này. Ngọc Doãn càng nghĩ càng khẩn trương, bất giác nảy sinh sự đề phòng.

- Sao Nha nội lại rảnh rỗi vậy?

Ngọc Doãn cẩn trọng dò hỏi.

Cao Nghiêu Khanh cười ha hả nói:

- Tiểu Ất chớ khẩn trương, hôm nay ở đây không có Cao Nha nội, chỉ có Cao Tam Lang thôi.

Nhắc đến hai nhà ta và ngươi cũng có chút quan hệ sâu xa... Ngày đó sau khi ta nghe đến cái tên Tiểu Ất, liền trở về đề cập với gia phụ. Gia phụ nói năm đó cũng có chút giao tình với lệnh tôn. Khi lệnh tôn còn là Nội Đằng Tử, còn dạy cho gia phụ phương pháp đô vật, đến nay gia phụ vẫn còn nhớ.

Còn có chuyện này sao?

Ngọc Doãn quả thật không rõ lắm.

Thời điểm Ngọc Phi trong hoàng cung làm Nội Đằng Tử, Cao Cầu đã là quan to trong triều.

Chuyện này không nói Ngọc Doãn, chỉ sợ ngay cả Chu Đồng, Chu Yến Nô cũng không rõ lắm. Đường Đường là một Thái úy, mà Ngọc Phi chỉ là một thị vệ trong hoàng cung, khoảng cách quá lớn, cho nên Ngọc Phi cũng sẽ không ghi nhớ trong lòng, mà chưa chắc Cao Cầu đã thật sự để ý.

Nếu thật sự thân thiết như Cao Nghiêu Khanh nói, vậy tại sao nhiều năm mà không ra mặt?

Không đúng, về phương diện này hẳn có vấn đề!

Ngọc Doãn đương nhiên sẽ không đem lời nói thật lòng nói cho Cao Nghiêu Khanh, vẫn biểu hiện bề ngoài tỏ vẻ kinh ngạc.

- Vậy thứ cho Tiểu Ất lúc ấy nhỏ tuổi nên không nhớ rõ.

Cao Nghiêu Khanh cười nói:

- Trước đó không biết, hiện tại chẳng phải biết rồi sao? Nào nào, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.

Ba Thái học sinh ngồi ở bàn, trong đó đã có hai người là con cháu nhà quan.

Bất kể là Hoàng Tiểu Thất và Dương Tái Hưng, đều cảm thấy có chút gượng ép gò bó, vì thế liền cáo từ rời đi trước.

Mà Ngọc Doãn cũng có chút không thích ứng.

Chỉ là khách đã tới cửa, thân là chủ nhân sao có thể cáo lui?

Bất đắc dĩ Ngọc Doãn đành phải cố chịu đựng kìm nén sự bất an trong lòng, đón tiếp Cao Nghiêu Khanh chu toàn

Tuy nhiên nghe Cao Nghiêu Khanh nói chuyện, dường như thật sự là đến để cổ vũ hắn, cũng không có ý tứ gì khác. Trong lời nói chỉ yếu là xoay quanh vấn đề giao tranh buổi tối nay, thỉnh thoảng mới nhắc đến chuyện nhạc luật tao nhã, khiến tâm trạng Ngọc Doãn dần dần bình ổn lại.

- Tài nghệ Kê Cầm của Tiểu Ất là học thầy nào?

Cao Nghiêu Khanh đột nhiên chuyển đề tai, cười ha ha hỏi.

Ngọc Doãn ngẩn ra, vội vàng dùng câu đã chuẩn bị kỹ càng từ chối:

- Chuyện này kể ra dài dòng lắm.

Lúc trước gia phụ còn sống từng kết bạn với một vị chân nhân. Kê Cầm này của ta cũng học được từ vị chân nhân đó.

- Nói như thế, Tiểu Ất còn có những khả năng khác?

- Cũng không hẳn vậy, phần lớn là học nhạc luật.. Ngoại từ Kê Cầm ra thì cũng biết một chút về đàn ngọc.

- Tiểu Ất biết dùng đàn ngọc sao?

Lý Dật Phong kinh ngạc hỏi:

- Sao chưa từng thấy người đàn bao giờ?

Ngọc Doãn gãi gãi đầu, cười khổ nói:

- Đàn ngọc có giá trị ngàn quan, ta chỉ buôn bán nhỏ, sao có thể mua được?

Còn nữa, người như ta vậy, mua đàn ngọc thì tấu cho ai nghe?

Lý Dật Phong ngẫm nghĩ một chút, cũng hiểu.

Đúng vậy, Ngọc Doãn là một kẻ lưu manh nhàn rỗi, là người bán thịt, tấu đàn ngọc thì ai thưởng thức chứ!

Cho dù là Kê Cầm cũng phải nhờ trời đất đưa đẩy mới có cơ hội. Cho nên giải thích này của Ngọc Doãn khiến Lý Dật Phong cũng không nghĩ nhiều.

- Vậy xin hỏi vị chân nhân kia tên là gì?

-Cái này...

Ngọc Doãn đảo tròng mắt, bật thốt:

- Tên của gia sư là Khổng sơn chân nhân!

Khổng Sơn chân nhân?

Cao Nghiêu Khanh lập tức bối rối!

Khổng Sơn chân nhân mà Ngọc Doãn nói chính là sư tổ Trương Khổng Sơn.

Cao Nghiêu Khanh sao có thể nghe tiếng một nhân vật như vậy nên đương nhiên cảm giác có chút mơ hồ...

- Không biết chân nhân nay đã quy tiên chưa?

- Gia sư tu hành ở núi Thanh Thành! Tuy nhiên hiện nay ta cũng không rõ gia sư còn hay đã tạ thế.

Núi Thanh Thành!

Cao Nghiêu Khanh thầm ghi nhớ địa phương này, rồi không truy vấn nữa.

Nhưng từ lúc đó, lại càng khiến Ngọc Doãn thêm nghi ngờ. Hắn thật sự không hiểu Cao Nghiêu Khanh hỏi hắn những điều này là có ý gì.

Tuy nhiên, Cao Nghiêu Khanh thật sự rất có tài học.

Khi cùng y nói chuyện loáng thoáng có thể cảm giác được, y dường như cũng am hiểu đàn ngọc, hơn nữa cũng thuộc truyền nhân phái Kinh Sư Cầm.

Xét trình độ thì người này không hề kém.

Ngẫm lại cũng thế, Hoàng đế Huy Tông vốn là một nhân vật đa tài đa nghệ, tinh thông cầm kỳ thư họa. Cao Cầu lại là một lộng thần, nếu quả thật không học vấn không nghề nghiệp, chỉ sợ cũng rất khó mà nhận được sự tín nhiệm tin tưởng lâu dài của Hoàng đế Huy Tông.

Vậy thì Cao Nghiêu Khanh có tài nghệ như thế cũng không quá kỳ lạ.

Bữa cơm này ăn không được tự nhiên!

Ít nhất Ngọc Doãn cảm thấy không được tự nhiên!

Nhưng Cao Nghiêu Khanh dường như rất thoải mái, còn tỏ ý vô cùng mỹ mãn.

Sau khi cơm nước no nê, y cáo từ với Ngọc Doãn, đồng thời còn nói buổi tối sẽ đi Khoái Hoạt Lâm cổ vũ cho Ngọc Doãn.

- Tiểu Ất vạn lần không thể thua tên Lã Chi Sĩ kia, lần nay ta tin Tiểu Ất sẽ thắng.

- Ta sẽ dốc hết toàn lực.

Ngọc Doãn cười, tiễn Cao Nghiêu Khanh đi ra.

Nhưng khi xoay người vào nhà liền lôi kéo Lý Dật Phong và Trần Đông hỏi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì? Ta chưa bao giờ có liên hệ với nhà Cao thái úy, vì sao đột nhiên đến nhà?

Lý Dật Phong lắc đầu nói:

- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?

Ta còn tưởng rằng Tiểu Ất và họ Cao kia còn quan hệ thân thiết! Tuy nhiên xem ý tứ này của Tam Lang cũng không có ác ý, người đừng lo lắng.

Ngẫm lại, dường như cũng có lý.

Lúc này Ngọc Doãn mới thở phào, nhưng trong lòng vẫn thoáng chút không yên.

Cao Nghiêu Khanh không ở đây, đương nhiên bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều.

Ba người ở trong đình viện trò chuyện, ngâm gió ngợi trăng. Bất giác, thời gian cũng trôi qua nhanh.

Nhưng khi sắc trời đen xuống, Yến Nô và một nhà ba người Dương Nhập Cửu đã quay về.

- Thời gian cũng gần tới rồi, chúng ta nên đi sớm để tránh bị chậm giờ, tiện thể còn làm quen sàn đấu.

- Đúng vậy, hiện tại đến đó vừa lúc sân bãi còn đang nóng có thể xem náo nhiệt!

Lý Dật Phong và Trần Đông cũng vội tán thành.

Ngọc Doãn đứng dậy, hít sâu một hơi.

Hắn gật gật đầu:

- Cũng được, vậy chúng ta đi thôi.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-301)


<