Vay nóng Homecredit

Truyện:Thánh Tâm ma ảnh - Hồi 20

Thánh Tâm ma ảnh
Trọn bộ 29 hồi
Hồi 20: Giảo Kế Thành Công
5.00
(2 lượt)


Hồi (1-29)

Siêu sale Lazada

Đồng Uyển Nhược nói:

- Cô nương yên tâm, lão ta không thể hại ta đâu, vả lại cô nương là người sáng suốt nên phải biết rằng chuyện này không thể lấy dũng khí mà thành...

Thượng Quan Phụng lắc đầu, nói:

- Dù nói thế nào thì ta cũng không thể bỏ đi một mình...

Đồng Uyển Nhược nghiêm túc nói:

- Lẽ nào cô nương muốn khiến người thân đau lòng mà kẻ thù lại khoái chí?

Thượng Quan Phụng rùng mình, nhất thời bế khẩu trầm mặc.

Kim Ngọc Dung mỉm cười, nói:

- Hài nhi, cô ta đã không muốn đi thì ngươi hà tất phải miễn cưỡng cô ta!

Đồng Uyển Nhược nghe như không nghe, nàng nhìn Thượng Quan Phụng và nói tiếp:

- Cô nương, ta nắm chắc là lão ta không thể hại ta, vả lại dù ta có chết thì điều đó cũng chẳng lấy gì làm tiếc, cô nương sao có thể hy sinh một cách vô ích như vậy?

Thượng Quan Phụng nhướng mày, định nói thì Đồng Uyển Nhược đã trầm giọng nói tiếp:

- Cô nương, đừng để ta ray rứt cả đời, và cũng đừng để đại ca của ta đau khổ cả đời.

Thượng Quan Phụng biến sắc, nàng do dự một lát rồi gật đầu, nói:

- Đã vậy thì ta đành nghe theo lời Hạ Hầu cô nương thôi...

Đồng Uyển Nhược cảm thấy nhẹ nhõm, trên mặt thoáng hiện vẻ tươi cười.

Thượng Quan Phụng quay sang nói với Kim Ngọc Dung:

- Lão tặc, nếu lão dám động đến một sợi tóc của Hạ Hầu cô nương thì ngày sau...

Kim Ngọc Dung cắt lời, nói:

- Cô nương, hổ dữ không ăn thịt con, đừng quên cô ta là nữ nhi do ta sinh ra!

Thượng Quan Phụng không nói thêm nữa, nàng điểm mạnh chân xuống đất rồi tung người lên không lướt đi.

Nhìn bóng Thượng Quan Phụng dần khuất trong màn đêm, Kim Ngọc Dung mỉm cười đắc ý, lão từ từ nhìn sang Đồng Uyển Nhược rồi nói:

- Hài nhi, ta lại nghe lời ngươi một lần nữa...

Đồng Uyển Nhược nói:

- Tuy lão vì Ngọc Thiềm Thừ mà không thể không nghe, nhưng ta cũng xin nhận lãnh phần ân tình này, ta sẽ không để cho lão thiệt thòi đâu, lập tức trả cho lão ngay thôi!

Kim Ngọc Dung nói:

- Hài nhi, giữa cha con thì nói gì đến chuyện thiệt thòi không thiệt thòi, lại nói gì đến trả hay không trả...

Đồng Uyển Nhược nói:

- Nói vậy là lão có thể không cần Ngọc Thiềm Thừ chăng?

Kim Ngọc Dung cười cười, nói:

- Hài nhi, sở dĩ ta cần Ngọc Thiềm Thừ là không phải vì mình ta mà vì hai cha con chúng ta, hài nhi nghĩ xem, một khi kẻ thù bức đến...

Đồng Uyển Nhược nói:

- Ta hiểu, dưới tổ thủng không còn trứng nguyên, da không còn thì lông cũng chẳng tồn tại.

Kim Ngọc Dung gật đầu, nói:

- Đúng thế, đúng thế, hài nhi, chính là đạo lý này!

Đồng Uyển Nhược lạnh lùng nói:

- Nhưng ta không tin lời của lão và ta cũng không sợ chết.

Kim Ngọc Dung chẳng biết làm thế nào nên đành nói:

- Vậy thì đành tùy hài nhi ngươi thôi.

Đồng Uyển Nhược cười nhạt, nói:

- Lão thừa biết ta không thể thất tín với lão...

Kim Ngọc Dung cắt lời, nói:

- Hài nhi, điều đó chỉ có thể nói rằng tự trong đáy lòng ngươi đã thừa nhận ta là phụ thân sinh ra ngươi.

Đồng Uyển Nhược nói:

- Đó là lời lão nói chứ không phải ta.

Nói đoạn, nàng cất bước đi qua bên trái.

Kim Ngọc Dung cũng không nói gì thêm, lão vội đi theo sát phía sau...

Đi được một quảng thì Đồng Uyển Nhược dừng lại bên cạnh một gốc cây, nàng dựa vào gốc cây lớn và nói:

- Ngọc Thiềm Thừ chôn dưới gốc cây này, lão tự tay đào lấy vậy!

Kim Ngọc Dung vẫn chưa vội, lão nhìn xung quanh và hỏi:

- Hài nhi, ngươi giấu nó ở đây chăng?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Sự thực là như vậy, tin hay không tùy lão!

Nói đoạn, nàng chuyển bước tránh sang một bên.

Kim Ngọc Dung vội cười cười, nói:

- Hài nhi, sao ta có thể không tin? Ta chỉ không ngờ...

Đồng Uyển Nhược cười nhạt, nói:

- Nếu lão ngờ được thì đâu cần ta dẫn lão đi tìm, và có lẽ ta đã không còn trên thế gian này!

Kim Ngọc Dung thở dài, nói:

- Hài nhi, tùy ngươi muốn nói thế nào thì nói, dù sao cũng có ngày rồi ngươi sẽ hiểu tất cả!

Lời dứt thì lão bước đến gần gốc cây, cúi người định dùng hai tay đào đất, đột nhiên lão quét mục quang nhìn lên và khẽ gọi:

- Người đâu!

Trong màn đêm có tiếng người đáp, kế đó là một bóng đen như hắc ưng lướt đến, đó là một hắc y hán tử trung niên, bên hông có đeo trường kiếm. Người này nói:

- Tham kiến lão chủ nhân và cô nương, xin lão chủ nhân sai bảo!

Kim Ngọc Dung lạnh lùng chỉ tay nói:

- Ngọc Thiềm Thừ chôn dưới gốc cây này, ngươi hãy đào lên cho ta xem!

Hắc y hán tử đáp một tiếng rồi lấy trường kiếm ra đào bên dưới gốc cây, chớp mắt đã đào được một lỗ sâu hơn thước.

Kim Ngọc Dung quan sát rồi nói:

- Hài nhi, sao vẫn không thấy...

Đồng Uyển Nhược nói:

- Ta chôn sâu đến bốn, năm thước, mới đào chừng đó thì làm sao thấy?

Kim Ngọc Dung không nói nữa, lão ra hiệu cho hắc y hán tử đào tiếp!

Một lát sau, xung quanh gốc cây đã có một chiếc hố sâu bốn đến năm thước, bỗng nghe "keng" một tiếng, đó là tiếng va chạm giữa trường kiếm và vật gì đó bằng kim thuộc.

Trong mắt Kim Ngọc Dung lóe dị quang, lão khẽ phất tay, hắc y hán tử lập tức ngừng đào, Kim Ngọc Dung nhìn qua Đồng Uyển Nhược và hỏi:

- Hài nhi, đụng rồi phải không?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Có lẽ không sai, ta cất nó trong một hộp sắt rồi mới chôn...

Kim Ngọc Dung nhìn qua hắc y hán tử nói:

- Mau gạt đất ra xem!

Hắc y hán tử cắm trường kiếm qua một bên rồi dùng hai tay gạt đất một cách thận trọng, hồi lâu sao trong hố đã xuất hiện một chiếc hộp sắt.

Kim Ngọc Dung vội nói:

- Mau lấy hộp lên đây!

Hắc y hán tử lại cẩn thận nhấc chiếc hộp ra khỏi mặt đất rồi đứng lên, nhưng hắn vừa đứng vững thì đột nhiên nghe "ầm" một tiếng, chiếc hố khoét sâu và rộng ra tứ phía, bùn bay đất chạy, cảnh tượng kinh người.

Kim Ngọc Dung cả kinh thất sắc, lão vội phi thân lướt qua một bên. Lúc này hắc y hán tử kêu thảm một tiếng rồi quăng chiếc hộp sắt, tay ôm bụng, người ngã ra đất, hắn kêu la giẫy giụa một lúc rồi nằm yên bất động.

Kim Ngọc Dung định thần nhìn lại thì thấy thân mình hắc y hán tử bê bết máu tươi, hai chân và bụng đập nát, chết không toàn thây! Trên mặt lão luôn biết sắc, thân mình run run, lão nhìn qua Đồng Uyển Nhược và nói:

- Hài nhi, nguy hiểm quá, nếu ta sơ ý đã tự nhận lấy...

Đồng Uyển Nhược thản nhiên như không có chuyện gì.

Nàng lạnh lùng nói:

- Vì đề phòng người lấy trộm nên khi chôn Ngọc Thiềm Thừ ta cũng chôn kèm theo thuốc nổ, dây dẫn nối liền vào hộp sắt, chỉ cần động đến hộp sắt thì thuốc nổ lập tức phát tác, bây giờ nó đã nổ rồi, chỉ đáng tiếc người chết lại là hắn.

Sắc diện Kim Ngọc Dung cực kỳ khó coi, nhưng lão liền gượng cười, nói:

- Hài nhi, nếu ta không cẩn thận thì suýt chút nữa ngươi phạm vào đại sai...

Đồng Uyển Nhược cắt lời, nói:

- Không cần nói nhiều, bây giờ Ngọc Thiềm Thừ mà lão cần đã ở trong chiếc hộp sắt bên cạnh lão, ta đã mất bùa hộ mệnh, muốn giết thì lão ra tay đi!

Kim Ngọc Dung lướt tới nhặt chiếc hộp lên rồi lui trở lại mà không nói gì, ngay lúc đó bỗng nhiên có mười hắc y nhân mang kiếm từ trong bóng tối lướt đến như chớp, vừa thấy cảnh tượng trước mắt thì hắc y nhân đứng đầu ngạc nhiên nói:

- Lão chủ nhân, đây là...

Kim Ngọc Dung lạnh lùng cắt lời:

- Một người qua đây!

Một người trong bọn đáp lời rồi bước tới trước.

Kim Ngọc Dung đưa chiếc hộp sắt ra và nói:

- Qua bên kia rồi mở nó ra, cẩn thận đấy!

Hắc y nhân này nhận lấy hộp sắt rồi lướt qua bên trái chừng hơn trượng.

Bấy giờ Kim Ngọc Dung mới nhìn hắc y nhân đứng đầu và nói:

- Hắn vì ta mà hy sinh, chết tất tráng liệt, mau đưa về hậu táng.

Hắc y nhân đứng đầu đáp một tiếng rồi khẽ phất tay, lập tức có hai người từ phía sau bước tới khiêng thi thể hắc y hán tử đi!

Hắc y nhân bên trái cũng vừa mở xong chiếc hộp sắt mà không có chút nguy hiểm nào, bên trong là một phiến Ngọc Thiềm Thừ xanh lục sáng óng ánh. Hắn kinh ngạc vội kêu lên:

- Lão chủ nhân, đây là...

Kim Ngọc Dung thản nhiên nói:

- Ta biết, đem qua đây!

Hắc y nhân kia vội chạy lại, hai tay nâng hộp sắt đưa lên.

Kim Ngọc Dung xuất thủ nhặt phiến Ngọc Thiềm Thừ bỏ vào tay áo, song mục lấp lánh dị quang, trên mặt tươi cười đầy vẻ mãn nguyện.

Lão quay sang nói với Đồng Uyển Nhược:

- Hài nhi, cảm ơn ngươi, chúng ta đi thôi!

Trên mặt Đồng Uyển Nhược hơi có vẻ nghi hoặc, nàng nói:

- Ngọc Thiềm Thừ đã đến tay, lão không giết ta sao?

Kim Ngọc Dung thở dài, nói:

- Hài nhi, trên đời này có ai giết con của mình sinh ra đâu?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Lão vẫn cho rằng ta là cốt nhục của lão?

- Hài nhi không phải ta cho rằng mà là sự thật như vậy, ta cũng không miễn cưỡng ngươi phải tin ngay, ta muốn ngươi từng bước từng bước tin ta là phụ thân của ngươi...

- Lão nên biết rằng, điều đó rất là khó!

- Đúng vậy, nhưng chỉ cần có thể làm cho ngươi tin, chỉ cần có thể khiến ngươi đừng coi phụ thân của mình là kẻ thù nữa thì ta không sợ khó, hài nhi, đi thôi, chúng ta trở về thôi.

Nói đoạn, lão bước tới trước đưa tay dìu lấy nàng.

Đồng Uyển Nhược muốn tránh nhưng cuối cùng nàng cũng để cho Kim Ngọc Dung dìu mình chậm rãi đi ra ngoài, bọn hắc y nhân lặng lẽ theo sau. Nhưng đi chưa được mấy bước thì đột nhiên Đồng Uyển Nhược dừng lại, nàng chăm chú nhìn Kim Ngọc Dung và nói:

- Tại sao lão không đập vỡ phiến Ngọc Thiềm Thừ đó ra xem thử?

Kim Ngọc Dung mỉm cười, nói:

- Hài nhi, phiến Ngọc Thiềm Thừ này rất có giá trị, ta cũng thích vẻ lóng lánh như pha lê của nó, đập vỡ đi há chẳng đáng tiếc lắm ư?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Lão không định lấy Tàng Chân đồ trong bụng nó ra à?

Kim Ngọc Dung nói:

- Chúng ta cần là cần trang Tàng Chân đồ này, đâu có lý nào lại không lấy ra? Nhưng lúc đầu đã có người có thể bỏ nó vào mà không làm tổn hại Ngọc Thiềm Thừ thì tất phải có cách lấy ra tương tự, ta phải về nhà rồi mới thử.

- Tại sao phải chờ đến lúc trở về rồi mới thử?

- Hài nhi, tại sao phải lấy ra tại nơi này chứ? Tiếng nổ vừa rồi e rằng đã kinh động không ít người, chúng ta phải sớm rời khỏi nơi này...

Đồng Uyển Nhược lắc đầu, nói:

- Vì bản thân ta, tốt nhất là lão hãy lấy nó ra xem ngay bây giờ đi!

Kim Ngọc Dung ngạc nhiên hỏi:

- Hài nhi, sao lại nói vậy?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Vậy thì ta nói rõ hơn một chút, vì sinh mạng của chính ta...

Kim Ngọc Dung chau mày nói:

- Hài nhi, nói vậy nghĩa là sao? Ngọc Thiềm Thừ đã đến tay, nếu ta có ý giết ngươi thì vừa rồi ta đã hạ thủ, tại sao...

Đồng Uyển Nhược cười nhạt, nói:

- Hoặc giải lão còn có tính toán khác!

- Ta còn có tính toán gì?

- Có thể lão không cho ta chết một cách nhanh chóng, lão sẽ dùng một thứ thủ pháp còn đáng sợ hơn cái chết để đối phó ta, vì vậy ta không thể không...

- Xem ra, đích thị là mẫu thân ngươi hại hai cha con chúng ta không ít, tại sao ngươi tin mẫu thân ngươi như vậy mà không chịu tin ta một chút nào? Hài nhi, không cần bảo ta lấy ra xem, có gì cứ nói đi, ta nghe đây!

- Vậy thì ta nói cho lão biết, tuy lão thủ đắc Ngọc Thiềm Thừ này, nhưng có cũng như không, nó chẳng có ích gì đối với lão, lão hiểu chứ?

Kim Ngọc Dung rất bình thản, lão mỉm cười, nói:

- Hài nhi, ngươi muốn nói trong ruột nó trống không chăng?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Không, trong ruột Ngọc Thiềm Thừ đích thực là có Tàng Chân đồ.

Kim Ngọc Dung nói:

- Vậy, là Tàng Chân đồ giả, không thật chăng?

Đồng Uyển Nhược lắc đầu, nói:

- Là trang Tàng Chân đồ thật!

- Vây sao nó có thể vô dụng đối với ta?

- Vì trong đó chỉ có nửa trang Tàng Chân đồ, không có nửa trang kia, bất kỳ người nào cũng không thể án theo đồ hình mà tìm đến nơi chôn cất bảo vật.

- Nếu quả thật chỉ có nửa trang thì đích thị là có cũng như không, chỉ có điều, hài nhi, ta không tin, ta không tin ngươi có thể đối xử với phụ thân ngươi như vậy!

- Không tin thì lão có thể đập Ngọc Thiềm Thừ ra xem, hoặc giả tìm cách lấy Tàng Chân đồ ra xem.

Kim Ngọc Dung biến sắc, lão nói:

- Nói vậy là thật sao?

Đồng Uyển Nhược thản nhiên nói:

- Vốn là sự thật mà!

Kim Ngọc Dung lại càng biến sắc, râu tóc không gió mà động đậy, thần thái kinh người.

Tuy nhiên, trong chốc lát lão lại làm ra vẻ đau khổ và nói:

- Hài nhi, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?

Đồng Uyển Nhược lạnh lùng nói:

- Rất đơn giản, vì sự an nguy của chính ta!

Kim Ngọc Dung kêu lên một tiếng bi thương rồi nói:

- Hài nhi, chuyện đã đến nước này, lẽ nào ngươi vẫn không tin...

Lão buông tiếng thở dài rồi nói tiếp:

- Được rồi, hài nhi, tùy ngươi muốn nói thế nào cũng được, từ nay về sau ta không ép ngươi nữa, ngươi tin cũng được, không tin cũng được, rồi cũng có một ngày ngươi sẽ hiểu rõ, dù ngươi không coi ta là phụ thân của ngươi nhưng ta vẫn luôn coi ngươi là cốt nhục của ta...

Lão trở tay lấy phiến Ngọc Thiềm Thừ ra, đoạn dùng hai ngón tay kẹp mạnh một cái, Ngọc Thiềm Thừ vỡ nát, ngọc vỡ rơi tứ tung, trong tay lão chỉ còn một cuộn giấy nhỏ. Lão lắc đầu cười thảm rồi nói:

- Cường địch bức tới nơi, nguy cơ đã treo trước mắt mà hài nhi ngươi chỉ cho ta nửa trang Tàng Chân đồ vô dụng thế này, xem ra cha con chúng ta phải ngộ độc thủ rồi! Tấm thảm kịch nhân luân sắp trở thành hiện thực rồi, ta còn gì để nói nữa đây? Chỉ đàh liều mạng già này thôi!

Lão dùng hai ngón tay xoắn mặnh một cái, cuộn giấy nhỏ lập tức nát vụn rơi xuống đất, lão đưa tay dìu Đồng Uyển Nhược và nói:

- Hài nhi, từ nay không nhắc đến Tàng Chân đồ nữa, đi thôi!

Đồng Uyển Nhược vẫn bất động, nhưng thân hình nàng run run, nàng nói:

- Tại sao lão lại hủy nửa trang Tàng Chân đồ đó?

Kim Ngọc Dung nói:

- Hài nhi, nó đã làm cho sự hiểu lầm giữa hai cha con chúng ta ngày càng sâu thêm, ta không cần nó nữa, từ nay về sau đành dựa vào sức già này mà liều mạng với chúng thôi!

Đồng Uyển Nhược nói:

- Nếu biết rằng, không có Tàng Chân đồ thì lão không thể luyện thành công lực tuyệt thế, không có công lực tuyệt thế thì tuyệt đối lão không thể thắng cái gọi là kẻ thù của lão!

Trên mặt Kim Ngọc Dung đầy vẻ đau khổ, lão gật đầu nói:

- Ta biết nhưng ta thà chết trong tay kẻ thù chứ không thể để cho nữ nhi của ta coi ta là kẻ thù mà dẫn đến thảm kịch nhân luân.

Thân hình Đồng Uyển Nhược càng run dữ dội hơn, giọng nói cũng run run:

- Lão là phụ thân của ta thật sao?

Kim Ngọc Dung cất giọng bi thương nói:

- Hài nhi, ta không muốn miễn cưỡng ngươi nữa...

Đồng Uyển Nhược nói:

- Không cần lão miễn cưỡng, ta tin rồi!

Kim Ngọc Dung lắc đầu, nói:

- Hài nhi, hay là chờ sự thật...

Đồng Uyển Nhược nói:

- Sự thật đã quá đủ rồi!

- Hài nhi, đừng quá vội, vạn nhất ngày sau lại có thay đổi thì ngươi chịu không nỗi đâu!

- Ta đã tin thì ngày sau không thể có thay đổi gì nữa!

- Thật không hài nhi?

- Đồng Uyển Nhược này, xưa nay nói một câu là chắc một câu!

- Thế những lời mẫu thân ngươi nói...

Đồng Uyển Nhược thản nhiên nói:

- Có thể lão nói đúng, bà ta vì hận lão nên mới tạo ra thù hận giữa chúng ta, tạo ra bi kịch giữa cha con để báo thù!

Kim Ngọc Dung run run thân hình, khóe mắt rưng rưng ngấn lệ, lão cúi đầu lặng lẽ một lúc rồi mới ngẩng lên gạt nước mắt và nói:

- Hài nhi, đây là ngày mà ta đã đợi mười mấy năm rồi, thật không dễ...

Đồng Uyển Nhược nói:

- Ta đã nói rõ rồi, ta không lấy việc mình là nữ nhi của lão làm vinh hạnh.

Kim Ngọc Dung lắc đầu, nói:

- Không cần, hài nhi, chỉ cần ngươi thừa nhận ta là phụ thân của ngươi thì dù có chết ta cũng mỉm cười mà nhắm mắt, tội nghiệt của bản thân ta, tự ta sẽ gánh chịu...

Lão lắc đầu cười gượng rồi nói:

- Thực ra, đó có thể gọi là tội nghiệt sao? Hạ Hầu Nhất Tu bất nhân đối với ta thì ta bất nghĩa đối với hắn, nhân quả tuần hoàn, nhất báo hoàn nhất báo, đó là chuyện rất công bằng...

Đồng Uyển Nhược nói:

- Sao Hạ Hầu Nhất Tu lại bất nhân đối với lão?

Kim Ngọc Dung nói:

- Hài nhi, ngươi không nên biết quá nhiều về ân oán của đời trước, ngươi cũng không có nghĩa vụ phải gánh vác, vả lại, người chết thì mọi sự đều hết, Hạ Hầu Nhất Tu đã chết nhiều năm rồi nên ta không muốn chỉ trích hắn nữa!

Đồng Uyển Nhược nói:

- Nếu lão coi ta là nữ nhi của lão thì lão nên nói mới phải!

Kim Ngọc Dung gượng cười, nói:

- Hài nhi, làm chi mà khó thế? Thôi được, ta nói cho ngươi biết vậy, nhưng nơi này không an toàn, chúng ta lên xe rồi hãy nói, được không?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Đây là nhà của mình, tại sao phải bỏ đi!

Kim Ngọc Dung lắc đầu, nói:

- Hài nhi, rốt cuộc thì ngươi cũng còn trẻ người non dạ. Đồng Thiên Hạc đã chết, ngươi bảo ta lấy thân phận gì tái xuất hiện ở Kim Lăng này chứ? Thiên hạ rộng lớn thế này, chúng ta còn nhiều nơi để đi, tạo lập cơ nghiệp mới, chỉ cần tránh được kẻ thù thì lo gì không được vui vẻ mà sống?

Đồng Uyển Nhược trầm mặc bế khẩu, Kim Ngọc Dung nói tiếp:

- Hài nhi, đi thôi!

Nói đoạn, lão dìu Đồng Uyển Nhược đi ra cổng. Sau khi hai người lên xe thì lão xa phu lập tức ra roi giục ngựa. Bọn hắc y nhân chia nhau hộ tống tiền hậu tả hữu. Xe lăn bon bon, vó ngựa lốc cốc, phá tan màn đêm tĩnh lặng của Kim Lăng thành.

Đồng Uyển Nhược khai khẩu:

- Bây giờ có thể nói chưa?

Kim Ngọc Dung hỏi lại:

- Hài nhi, ngươi muốn biết thật à?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Nếu không thì ta chẳng hỏi đến lần thứ hai!

Kim Ngọc Dung thở dài, nói:

- Được rồi, hài nhi, ngươi nghe nhé, mẫu thân ngươi chỉ biết ta đoạt thê tử của Hạ Hầu Nhất Tu, nhưng bà ta đâu biết trước đó Hạ Hầu Nhất Tu đã đoạt thê tử của ta.

Đồng Uyển Nhược kinh ngạc hỏi:

- Hạ Hầu Nhất Tu cũng đoạt thê tử của lão à?

Kim Ngọc Dung gật đầu, nói:

- Đúng vậy, hài nhi, ngươi có biết thân phận của ta năm xưa là gì không?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Thiên Diện thư sinh Kim...

Kim Ngọc Dung cắt lời, nói:

- Đó chỉ là danh hiệu của ta, nhưng trong võ lâm rất ít người biết thân phận của ta...

Lão ngừng giây lát rồi nói tiếp:

- Trong chốn cùng sơn ác thủy, sơn lam chướng khí ở Nam Hoang, có một chốn đào nguyên mà ta đặt tên cho nó là Bách Hoa cốc, trong cốc có một tòa cung điện tuyệt mỹ, ta đặt tên cho nó là "Ôn Nhu cung"...

Đồng Uyển Nhược nói:

- Có lẽ đó là sản nghiệp của lão?

Kim Ngọc Dung gật đầu, nói:

- Không sai, hài nhi, chủ nhân Ôn Nhu cung chính là Thiên Diện thư sinh Kim Ngọc Dung ta, người trong võ lâm chỉ biết Kim Ngọc Dung là một võ lâm hào khách, nhưng rất ít người biết Kim Ngọc Dung lại có một tòa cung điện như vậy, càng không biết Kim Ngọc Dung có một vị thê tử phong hoa tuyệt đại, mỹ mạo yêu kiều, và có một sản nghiệp to lớn, thực lực với ba trăm hồng y kiếm thủ đã có thể địch với phân nửa võ lâm thiên hạ...

Đồng Uyển Nhược nói:

- Sao trước đây không hề nghe lão nói?

Kim Ngọc Dung gượng cười, nói:

- Chuyện đau lòng đứt ruột như vậy thì ai muốn nhắc lại chứ?

- Chuyện đau lòng đứt ruột à?

- Đúng vậy, hài nhi, bi phẫn đủ biến ta thành kẻ muốn giết sạch người trong thiên hạ, đau xót đủ khiến ta thành kẻ không muốn sống kiếp sống thừa này nữa, chuyện Hạ Hầu Nhất Tu đoạt thê tử của ta xảy ra tại cung điện đó...

- Lão ta biết lão có những thứ đó à?

- Đâu chỉ là biết? Hắn vốn là người ở trong Ôn Nhu cung!

- Ta hiểu rồi, lão ta là một trong số ba trăm hồng y kiếm thủ của lão!

Kim Ngọc Dung lắc đầu, nói:

- Không, hài nhi, hắn là kẻ đứng đầu Bát vệ trong cung!

Đồng Uyển Nhược hỏi lại:

- Đúng đầu Bát vệ trong cung? Là cận vệ của lão à?

- Không sai! - Kim Ngọc Dung gật đầu nói - Nhưng tên cận vệ ngoài mặt tỏ ra tuyệt đối trung thành này lại có âm mưu làm loạn trong lòng, dụ dỗ mê hoặc thê tử của ta, cướp đi phân nửa tài sản của ta...

Đồng Uyển Nhược buột miệng hỏi:

- Dụ dỗ? Lẽ nào nói rằng bà ta cũng đồng ý...

Kim Ngọc Dung gượng cười, nói:

- Hài nhi, lúc đó Hạ Hầu Nhất Tu cũng phong lưu tuấn tú như vị Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Ma tự xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử ngày nay, huống hồ ta thường hành tẩn trên giang hồ, một lần đi là nửa năm hoặc một năm? Vị kiều thê của ta khó lòng nhẫn nại...

Lão lắc đầu nói tiếp:

- Hài nhi, có những điều ta không tiện nói với ngươi, nhưng dù không nói thì có lẽ ngươi cũng hiểu, ta không trách bà ta, ai bảo ta cứ mãi bỏ bà ta vò võ trong cung một mình? Ta chỉ hận Hạ Hầu Nhất Tu, ta coi hắn như thủ túc, đãi hắn như huynh đệ, vậy mà hắn...

Dường như quá khích động nên giọng của lão tắt nghẽn nơi cổ họng.

Đồng Uyển Nhược nói:

- Vì thế cho nên lão cũng đoạt thê tử của lão ta?

Kim Ngọc Dung nói:

- Ăn miếng trả miếng, chẳng phải sao?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Vốn chẳng có gì sai, nhưng thê tử của lão ta có tội tình gì chứ?

Kim Ngọc Dung nói:

- Hài nhi, công phu của Hạ Hầu Nhất Tu tuyệt không kém ta, nếu ta tìm hắn sống mái một trận thì nhất định dẫn tới thế lưỡng bại câu thương, vả lại ta cũng muốn hắn nếm mùi vị tủi nhục, phẫn nộ, bi thương, đau khổ, căm hận của việc bị người ta đoạt thê tử.

Đồng Uyển Nhược trầm mặc một lúc rồi nói:

- Phu quân tác nghiệt, lại báo ứng lên người thê tử, đạo trời sao lại bất công thế? Lão nói Hạ Hầu Nhất Tu đoạt thê tử của lão, vậy mẫu thân của ta là người nào?

Kim Ngọc Dung nói:

- Mẫu thân của ngươi là vợ trước của hắn, sau khi đoạt kiều thê của ta thì hắn xây một tòa kim thất khác giấu vào đó, vì vậy thủy chung mẫu thân ngươi không biết chuyện này...

Đồng Uyển Nhược nói:

- Thảo nào không nghe mẫu thân ta nhắc đến!

Kim Ngọc Dung tiếp lời:

- Vì vậy nên mới nói là mẫu thân ngươi chỉ biết ta đoạt thê tử của Hạ Hầu Nhất Tu, mà không biết Hạ Hầu Nhất Tu đã từng đoạt thê tử của ta, không biết hắn là một phu quân không trung thực!

Đồng Uyển Nhược nói:

- Vì thế nên Hạ Hầu Lam chỉ biết lão đoạt nghĩa mẫu của hắn, hại nghĩa phụ hắn nhà tan cửa nát, cuối cùng hoành kếm tự vẫn mà không biết nghĩa phụ của hắn cũng...

- Không sai, hài nhi! - Kim Ngọc Dung nói - Những hành động tựa như loài cầm thù này thì làm sao hắn có thể nói cho Hạ Hầu Lam biết?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Sợ rằng có nói thì Hạ Hầu Lam cũng không thể tin!

- Điều đó đương nhiên! - Kim Ngọc Dung nói - Ai lại không tin tưởng người thân của mình chứ?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Vậy thê tử của lão bây giờ ở đâu? Còn sống không?

Kim Ngọc Dung gật đầu, nói:

- Bà ta vẫn còn sống khỏe mạnh cùng nữ nhi của bà ta và Hạ Hầu Nhất Tu, hiện đang đi khắp nơi tìm ta để phục thù cho cái gọi là phu quân của bà ta...

Đồng Uyển Nhược "à" một tiếng rồi nói:

- Không lẽ cường thù mà lão nói là...

- Đúng vậy, hài nhi! - Kim Ngọc Dung gật đầu gượng cười, nói - Chính là bà ta!

Đồng Uyển Nhược cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Không ngờ bà ta quay ngược lại báo thù cho Hạ Hầu Nhất Tu...

- Hài nhi! - Kim Ngọc Dung cắt lời, nói - Một khi kiều thê ân ái bên gối mà thay lòng thì bà ta sẽ coi người từng là phu quân của mình là cái gai trong mắt, hận không thể băm người đó ra làm ngàn mảnh, lột da róc xương người đó, huống hồ lang quân tuấn tú của bà ta đã vì ta mà chết?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Thật là một nữ nhân không biết xấu hổ, bà ta kêu bằng...

Kim Ngọc Dung nói:

- La Sát phu nhân Bạch Như Băng.

Đồng Uyển Nhược lạnh lùng "hừ" một tiếng rồi nói:

- Ngày sau nếu ta gặp bà ta...

Kim Ngọc Dung cắt lời, nói:

- Hài nhi, nếu gặp bà ta thì hai cha con ta không thể không chết!

Đồng Uyển Nhược nói:

- Công lực của lão không bằng bà ta à?

Kim Ngọc Dung gượng cười, nói:

- Nếu cao hơn bà ta thì ta còn sợ gì chứ?

Đồng Uyển Nhược trầm mặc một lúc rồi đột nhiên cất giọng run run gọi:

- Phụ thân...

Kim Ngọc Dung rùng mình, lão vội hỏi lại:

- Hài nhi, ngươi vừa gọi gì thế?

Đồng Uyển Nhược nhỏ lệ, nàng nói:

- Phụ thân, hài nhi không biết người có đoạn ân tình bi thảm như vậy...

- Hài nhi! - Thân hình Kim Ngọc Dung run run, lệ già nhỏ xuống, lão nói - Hai tiếng "phụ thân" này ta đã chờ nghe mười mấy năm rồi, hài nhi... hài nhi...

Lão đưa hai tay run run ôm lấy đầu Đồng Uyển Nhược ấp vào lòng...

Trong chớp mắt đó, song mục Kim Ngọc Dung lấp lánh dị sắc, trên môi nở nụ cười thâm hiểm khó hiểu, trên mặt lộ vẻ tà dâm, chỉ đáng tiếc là Đồng Uyển Nhược không thấy!

Hồi sau, Kim Ngọc Dung mới thoa đầu Đồng Uyển Nhược và vỗ vỗ vào vai nàng, đoạn lão gạt nước mắt rồi nói:

- Hài nhi, đừng khóc nữa, mau lau nước mắt đi, nếu ngươi khóc thì vi phụ càng thêm đau lòng, chuyện quá khứ không nên nhắc lại nữa, bất luận thế nào ngươi cũng là nữ nhi ngoan của ta, vi phụ tuyệt không trách ngươi, được rồi, hài nhi, mau ngẩng mặt lên cho vi phụ xem nào!

Đồng Uyển Nhược nghe lời ngẩng đầu lên, trên mặt nàng đẫm lệ, hai mắt hơi đỏ, trông cứ như một đóa hoa lê vừa trải qua cơn mưa thật đáng thương. Kim Ngọc Dung thấy vậy thì lại thêm một phen xúc động. Bỗng nhiên lão bật cười rồi nói:

- Hài nhi, thế mới là một nữ nhi ngoan ngoãn biết nghe lời cha...

Đồng Uyển Nhược gạt nước mắt, rồi nói:

- Phụ thân, lẽ ra người không nên hủy nửa trang Tàng Chân đồ đó...

Kim Ngọc Dung lắc đầu, thở dài rồi nói:

- Chỉ cần vãn hồi được hài nhi thì ngay cả sinh mạng vi phụ cũng chẳng tiếc, huống hồ là nửa trang Tàng Chân đồ vô dụng đó?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Nhưng không có Tàng Chân đồ thì làm sao phụ thân có thể...

Kim Ngọc Dung chau mày rồi mỉm cười, nói:

- Sinh tử có số, phú quý tại trời, vi phụ đã hủy nửa trang Tàng Chân đồ đó thì còn biện pháp gì nữa đây? Xem ra, không chừng đành phải liều với bà ta một phen thôi!

Đồng Uyển Nhược lắc đầu, nói:

- Thừa biết không địch lại mà vẫn làm liều là hành vi của kẻ bất trí, hơn nữa phụ thân không thể bại trong tay bà ta...

Kim Ngọc Dung buông tiếng thở dài rồi nói:

- Hài nhi, vậy ngươi nói xem ta phải làm thế nào đây?

Đồng Uyển Nhược trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Phụ thân, bà ta truy đuổi có gắt không?

Kim Ngọc Dung nói:

- Bà ta truy tìm khá gắt gao, nhưng nếu vi phụ muốn trốn tránh bà ta trong nhất thời thì không phải chuyện khó, hài nhi, ngươi có diệu kế gì chăng?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Hài nhi muốn dùng nửa trang Tàng Chân đồ còn lại để thử xem?

Kim Ngọc Dung sáng mắt hẳn lên, lão nói:

- Hài nhi, thử cái gì?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Thử xem có thể tìm được nơi chôn giấu bảo vật hay không!

Kim Ngọc Dung lắc đầu, nói:

- Hài nhi, thiên hạ rộng lớn thế này, chỉ dựa vào nửa trang Tàng Chân đồ thì e rằng không dễ!

Đồng Uyển Nhược nói:

- Điều này hài nhi biết, nhưng trước mắt chúng ta chỉ có một cách này để đi!

Kim Ngọc Dung do dự một lát rồi nói:

- Thôi được, thử xem cũng tốt, nếu có thể dựa vào nửa trang Tàng Chân đồ còn lại mà tìm ra được nơi chôn giấu bảo vật thì đó là nhờ vào vận khí cực may của hai cha con ta...

Lão ngừng lại rồi nói tiếp:

- Hài nhi, thế nửa trang Tàng Chân đồ kia ở đâu?

Đồng Uyển Nhược đỏ mặt, nàng nói:

- Phụ thân, chuyện này phải tìm vị Thượng Quan cô nương kia thôi!

Kim Ngọc Dung giật mình, lão vội nói:

- Cái gì, hài nhi đã cho cô ta nửa trang Tàng Chân đồ đó rồi sao?

Đồng Uyển Nhược gật đầu, nói:

- Đúng vậy, nhưng cô ta không biết đâu!

Kim Ngọc Dung ngẩn người rồi ngạc nhiên hỏi:

- Hài nhi, nói vậy nghĩa là sao?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Trước khi cô ta đi, hài nhi cho cô ta một con chim câu đưa thư và bỏ vào một túi gấm, nửa trang Tàng Chân đồ đó được hài nhi giấu giữa hai lớp vải của túi gấm...

Kim Ngọc Dung vội hỏi:

- Hài nhi không nói với cô ta chứ?

Đồng Uyển Nhược lắc đầu, nói:

- Không...

Kim Ngọc Dung thở dài, nói:

- Hài nhi thật hồ đồ, vạn nhất cô ta thả bồ câu đưa thư rồi thuận tay ném luôn chiếc túi gấm...

Đồng Uyển Nhược lại lắc đầu, nói:

- Điều đó không thể, hài nhi đã dặn dò cô ta, nói rằng chiếc túi gấm đó quý giá vô cùng, ngàn vạn lần phải bảo quản cẩn thận, do đó cô ta sẽ không ném đi đâu!

Kim Ngọc Dung nhẹ nhõm, lão nói:

- Mong là như vậy, nhưng tại sao hài nhi không nói rõ với cô ta...

Đồng Uyển Nhược nói:

- Hài nhi muốn gặp Hạ Hầu Lam rồi mới nói rõ tại đương trường, sau đó lấy hai nửa Tàng Chân đồ hợp lại thành một bản đồ hoàn chỉnh. Chẳng ngờ cô ta không tìm được Hạ Hầu Lam, đương thời hài nhi cũng quên nói cho cô ta biết...

Kim Ngọc Dung lắc đầu, nói:

- Cũng may là cô ta chưa tìm được Hạ Hầu Lam, nếu không trang Tàng Chân đồ đó há chẳng rơi vào tay hắn sao, và hai cha con ta tất sẽ ngộ độc thủ...

Lão chau mày suy nghĩ rồi nói tiếp:

- Hài nhi, biển người mênh mông, trời đất bao la, lại không biết Thượng Quan Phụng đi đâu thì làm sao tìm? Đến khi nào mới có thể tìm được?

Đồng Uyển Nhược khẽ cúi đầu, nàng nói:

- Phụ thân, tất cả chỉ tại hài nhi...

Kim Ngọc Dung vội nói:

- Hài nhi, chớ có nói thế, chuyện này không trách ngươi được...

Lão đổi giọng nói tiếp:

- Không nhắc đến nữa, lập tức dốc toàn lực tìm Thượng Quan Phụng là được, bất luận thế nào cũng phải tìm cho bằng được cô ta trong một quãng thời gian ngắn, nên biết là chúng ta đã trốn tránh quá lâu rồi!

Đồng Uyển Nhược nói:

- Thế thì chúng ta đi đâu tìm cô ta?

Đột nhiên Kim Ngọc Dung khẽ quát hỏi:

- Đến nơi nào rồi?

Bên ngoài xe có người đáp:

- Bẩm lão chủ nhân, trước mắt là Mạt Lăng Quan!

Kim Ngọc Dung nói:

- Bảo bọn chúng một tiếng rồi dừng xe nghỉ ở Mạt Lăng Quan!

Đồng Uyển Nhược không nhịn được, nên hỏi:

- Phụ thân có biện pháp gì chăng?

Kim Ngọc Dung gật đầu, nói:

- Vi phụ có biện pháp rồi, mà biện pháp này cũng không tệ!

Đồng Uyển Nhược vội hỏi:

- Là biện pháp gì?

- Hài nhi, đừng vội, đến Mạt Lăng Quan nghỉ ngơi rồi hãy nói!

- Tại sao phải nghỉ ngơi ở Mạt Lăng Quan?

- Vì người và ngựa đều mệt mỏi rồi, vả lại Thượng Quan cô nương tuy đã rời Kim Lăng nhưng với cước trình của cô ta thì tuyệt đối chưa rời Kim Lăng quá xa, vì vậy đây là nơi tốt nhất để ra tay, hiểu không hài nhi?

- Hài nhi hiểu dụng ý của phụ thân, chỉ có điều biện pháp đó...

- Vi phụ chẳng nói rồi sao? Đợi đến Mạt Lăng Quan rồi hãy nói!

Đồng Uyển Nhược trầm mặc một lúc rồi nói:

- Không cần biết phụ thân dùng biện pháp gì truy tìm Thượng Quan cô nương, hài nhi chỉ muốn thương lượng với phụ thân một chuyện...

Kim Ngọc Dung nói:

- Nói đi, hài nhi, chỉ cần ngươi nói thì không chuyện gì vi phụ không theo!

- Đa tạ phụ thân! - Đồng Uyển Nhược nói - Sau khi tìm được Thượng Quan cô nương, tốt nhất là để hà nhi nói chuyện với cô ta...

Kim Ngọc Dung tiếp lời:

- Hài nhi sợ ta sẽ...

- Không phải vậy! - Đồng Uyển Nhược nói - Một nữ nhi như cô ta, luận cho cùng cũng là hậu sinh vãn bối của phụ thân, vậy thì phụ thân sao có thể làm gì đối với cô ta? Ý hài nhi muốn nói là để hài nhi đòi cô ta chiếc túi gấm thì tốt hơn, vì đó là vật của hài nhi, hơn nữa...

Kim Ngọc Dung cắt lời, nói:

- Cũng không thể để cho cô ta biết sự hiểu lầm giữa hai cha con chúng ta đã được hóa giải, đúng không?

Đồng Uyển Nhược nói:

- Đúng thì đúng nhưng không nhất định phải sợ cô ta biết, phụ thân biết rằng, tự nhien là cô ta tin tưởng Hạ Hầu Lam, chuyện này không thể vài ba lời mà giải thích rõ ràng được, do đó tốt nhất là đừng để cô ta biết!

Kim Ngọc Dung gật đầu, nói:

- Hài nhi suy nghĩ rất đúng, nhưng vạn nhất cô ta không muốn trả thì sao?

Đồng Uyển Nhược lắc đầu, nói:

- Cô ta không phải hạng người đó, vả lại cô ta không có lý do gì mà không trả!

- Hài nhi, vi phụ nói là vạn nhất!

- Chuyện này không có vạn nhất!

- Nếu cô ta đã phát hiện nửa trang Tàng Chân đồ đó thì sao?

- Không, cô ta không thể phát hiện...

- Hài nhi, đó là vạn nhất rồi hơn nữa ngươi còn nhắc nhở cô ta như vậy...

Đồng Uyển Nhược ngớ người, nàng hỏi:

- Hài nhi nhắc nhở cô ta điều gì?

Kim Ngọc Dung nói:

- Một chiếc túi gấm đáng giá là bao? Vậy mà ngươi lại nói với cô ta rằng chiếc túi gấm này quý giá vô cùng. Ta lo một khi cô ta lưu ý thì tất sẽ phát hiện ra, hài nhi nên biết, Thượng Quan...

(thiếu trang) Kế đó, trong xe yên tĩnh một lúc, nhưng bên ngoài vẫn nghe tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe lăn bon bon trong màn đêm tịch lặng...

Thái Thạch Cơ là một danh lam cổ tích của vùng hạ lưu sông Trường Giang, thuộc địa phận tỉnh An Huy. Chu vi có đến năm mươi dặm, cao gần trăm trượng, phía Tây giáp đại giang, ba mặt đều có suối trong chảy quanh, tên núi là Thúy Loa sơn! Trên Thái Thạch Cơ có Thái Bạch lâu rất nổi danh, vì thế mà Thái Thạch Cơ này rất có duyên với thi nhân. Sở dĩ tòa lầu này có tên thi tiên Lý Bạch là vì lầu có ba tầng, trông từ xa rất giống hình Lý Bạch say nằm.

Thái Bạch lâu tuy không cao bằng Hoàng Hạc lâu, mặt sông cũng không rộng như Giang Hán, nhưng xung quanh có Thiên Môn, Tây Lương giả sơn vắt ngang qua bầu trời, như thơ Lý Bạch:

"... Đăng cao chuẩn quan thiên địa giang Đại giang mang mang khứ bất hoàn Hoàng vận vạn lý động phong sắc Bạch ba cửu đạo lưu tuyết sơn..."

Tạm dịch:

"... Lên ca trông khắp cõi đất trời Sông rộng mênh mang chảy tuyệt vời Ngàn dặm mây vàng xao xuyến gió Chín sông sóng bạc tuyết non ngời..."

Hoặc "Trên từ Bạch Đế thái vân gian Thiên lý Giang lăng nhất nhật hoàn..."

Tạm dịch:

"Sáng rời Bạch Đế rạng tầng mây Ngàn dặm Giang Lăng đến một ngày "

Tả cảnh sông như thế thì thật là tuyệt vời!

Lúc này tại Thái Bạch lâu có ba người, một nam hai nữ đang ngồi, nam là thanh y khách tuấn tú tuyệt luân, phong độ phiêu dật phóng khoáng. Còn nữ, vị trung niên bạch y mỹ phụ, một vị là bạch y thiếu nữ tuyệt sắc. Ba người này chính là Hạ Hầu Lam và hai mẹ con La Sát phu nhân Bạch Như Băng, Bạch Tố Trinh.

Thần sắc Hạ Hầu Lam hơi nhợt nhạt, hai mắt thất thần, rõ ràng là rất uể oải, chàng ngẩn người nhìn ra khoảng không ngoài lầu đến độ xuất thần!

(thiếu một trang) - Tại hạ căn bản không suy nghĩ thì có gì là kỹ với chẳng kỹ?

Bạch Như Băng biến sắc, bà nói:

- Vậy người ngồi ngẩn người nãy giờ...

Hạ Hầu Lam nói:

- Tại hạ đang ngắm phong cảnh tuyệt mỹ của vùng này!

Bạch Như Băng lạnh lùng nói:

- Ta đưa ngươi đến đây không phải để ngắm cảnh...

Hạ Hầu Lam tiếp lời:

- Nhưng tại hạ đã nói rồi, đích thực là nghĩa phụ của tại hạ đã...

Bạch Như Băng cắt lời, nói:

- Kết quả suy nghĩ của ngươi vẫn là câu đó sao?

Hạ Hầu Lam thản nhiên:

- Bạch tiền bối, vì đó là sự thật!

- Ta không tin lão ta đã chết, càng không tin lão ta có dũng khí hoành kiếm tự tuyệt!

- Tiền bối cố chấp không tin thì tại hạ cũng chẳng biết làm thế nào, tại hạ nói rồi, tại hạ nguyện gánh chịu tất cả thay cho nghĩa phụ, tùy tiền bối xử trí!

- Ngươi tưởng ta không thể làm như vậy chăng?

- Tại hạ không nói thế, tiền bối đã phải chịu những điều mà một nữ nhân khó có thể chịu đựng được, do đó không cần nghĩ cũng biết thù hận trong lòng thâm sâu đến mức nào, nên tự nhiên phải...

Bạch Như Băng cắt lời, nói:

- Vậy tại sao ngươi không chịu nói ra chỗ lão ta ẩn thân?

Hạ Hầu Lam nói:

- Tiền bối, không phải tại hạ không chịu nói mà sự thực là người đã khuất núi nhiều năm rồi, nếu tiền bối buộc tại hạ không thể không nói thì tại hạ chỉ có thể nói rằng, hiện nay tiên sư đang viễn du ở tây thiên cực lạc...

Bạch Như Băng lại biến sắc, bà khẽ quát:

- Hạ Hầu Lam...

Hạ Hầu Lam cắt lời, nói:

- Tiền bối, nếu tiên sư còn tại thế thì tại hạ dám nói vậy sao?

Bạch Như Băng cười nhạt, nói:

- Nếu tránh được kẻ thù mà không chết thì lời gì lại không thể nói?

Hạ Hầu Lam hơi biến sắc, chàng thở dài, nói:

- Tiền bối không tin thì cũng đành vậy!

- Đương nhiên là ta không tin!

- Thế thì như tại hạ đã nói, thầy nợ trò trả, tùy tiền bối xử trí thế nào tại hạ cũng cam nhận.

- Được, trước tiên ta đòi nợ trên thân ngươi, thành toàn cho đồ đệ trung thành ngươi!

Nói đoạn bà vẫn ngồi nguyên vị nhưng xuất trảo thủ chụp về phía Hạ Hầu Lam.

Hạ Hầu Lam nhắm mắt lại, không nói không rằng! Trên mặt Bạch Tố Trinh thoáng vẻ kinh hoảng và khẩn trương, nàng vừa định kêu lên thì đột nhiên Bạch Như Băng triệt thủ, cười nhạt rồi nói:

- Hạ Hầu Lam, ngươi đoán chắc là ta tự tiếc thân phận, không thể hạ thủ với hàng hậu sinh vãn bối, đặc biệt là đối với một kẻ chẳng có chút công lực như ngươi bây giờ, vì vậy nên ngươi mới bình thản...

Bạch Tố Trinh thở phào nhẹ nhõm, song mục vội nhìn xuống đất!

Hạ Hầu Lam mở mắt ra và nói:

- Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình...

Bạch Như Băng nói:

- Không cần cám ơn ta, dù ngươi là cốt nhục của Hạ Hầu Nhất Tu thì ta cũng không thể hạ thủ với ngươi, huống hồ ngươi chỉ là nghĩa tử và là đồ đệ của lão ta? Cứ xem như ta tin lão ta đã chết, vậy cho ngươi biết, lão ta được chôn ở đâu?

Hạ Hầu Lam biến sắc, chàng nói:

- Người chết thì trăm sự đều hết, dù có thâm thù đại hận cũng nên hóa giải, lẽ nào tiền bối vẫn không tha?

Bạch Như Băng nghiến răng nói:

- Ta tha cho lão ta thì mối hận thù bị bỏ rơi của ta tìm ai để báo đây?

Hạ Hầu Lam nói:

- Tiền bối, thầy nợ trò trả, xin tiền bối cứ trút hận thù lên đầu Hạ Hầu Lam này...

Bạch Như Băng khẽ quát:

- Hạ Hầu Lam, ngươi chớ có ép ta!

Hạ Hầu Lam nói:

- Tiền bối, xin thứ lỗi cho tại hạ to gan nói thẳng, tiên sư bỏ rơi tiền bối, đó là chỗ không đúng của tiên sư...

- Đâu chỉ là không đúng? - Bạch Như Băng nói - Lão ta còn là một kẻ đáng chết vạn lần!

Hạ Hầu Lam bình thản nói tiếp:

- Bây giờ tiên sư đã khuất núi nhiều năm rồi, nếu tiền bối vẫn không chịu bỏ qua thì đó là chỗ không phải của tiền bối vậy!

Bạch Như Băng lạnh lùng hỏi lại:

- Ta không phải ư? Ta báo mối thù bị bỏ rơi là chỗ không phải của ta ư?

Hạ Hầu Lam nói:

- Báo thù này là điều nên làm, nhưng tiền bối, tiên sư đã mất nhiều năm rồi, bây giờ tiền bối vẫn không chịu bỏ qua thì đó là một chuyện khác.

- Ngươi muốn ta bỏ qua tất cả sao?

- Tiền bối cho rằng không nên ư?

- Ngươi muốn ta ngậm hờn mà chết, chết không nhắm mắt chăng?

- Tiền bối, tiên sư đã chết, mà hoành kiếm tự vẫn, hận thù trong lòng tiền bối cũng nên vì vậy mà tiêu tán mới phải!

Bạch Như Băng cười nhạt, nói:

- Ngươi nói nghe dễ dàng quá nhỉ, nếu ngươi là ta...

Hạ Hầu Lam nói:

- Tại hạ tuyệt không nói đến bốn chữ báo thù rửa hận nữa!

Bạch Như Băng nói:

- Đó là vì ngươi chẳng phải là ta!

Hạ Hầu Lam buông một tiếng thở dài rồi nói:

- Tiền bối, cổ nhân có câu: phu thê một ngày ân nghĩa trăm năm...

Bạch Như Băng khẽ quát:

- Lão ta bất nhân, sao có thể trách ta bất nghĩa?

- Cố nhiên, tiền bối, nhưng tiên sư đã hoành kiếm tự vẫn, như vậy vẫn không thể chuộc được lỗi lầm trước đây sao?

- Đáng tiếc đó không phải là lão ta hối hận với việc làm sai trái của mình cũng chẳng phải là cảm thấy hối hận đối với ta!

- Làm sao tiền bối biết là không phải?

- Thế làm sao ngươi biết đó là phải? Rõ ràng lão ta đối với thê nhi của mình...

Hạ Hầu Lam cắt lời, nói:

- Tiền bối, lẽ nào điều đó phải nói ra miệng mới phải?

Bạch Như Băng nói:

- Cố nhiên là không cần, nhưng ta không tin lão ta làm như vậy là hối hận đối với ta...

Hạ Hầu Lam tiếp lời:

- Tiền bối chỉ cố chấp báo thù rửa hận, nhưng có một chuyện này chẳng hay tiền bối có nghĩ đến hay không?

- Chuyện gì? - Bạch Như Băng lạnh lùng hỏi.

Hạ Hầu Lam nhìn qua Bạch Tố Trinh và nói:

- Bạch cô nương có phải là cốt nhục của tiền bối và tiên sư hay không?

Bạch Tố Trinh càng cúi đầu thấp xuống.

Bạch Như Băng lạnh lùng gật đầu nói:

- Không sai, nhưng lão ta không xứng...

Hạ Hầu Lam nói:

- Không luận xứng hay không xứng, Bạch cô nương là nữ nhi do tiên sư sinh ra, đó là sự thật như sắt thép mà tiền bối không thể phủ nhận.

Bạch Như Băng nói:

- Không thể phủ nhận thì sao nào?

Hạ Hầu Lam chậm rãi nói:

- Bạch tiền bối đưa Bạch cô nương đi khắp nơi tìm tiên sư báo thù rửa hận nếu tiên sư còn tại thế, và tiền bối tìm được người, một khi đao kiếm tuốt ra, thù hận báo được thì xin hỏi lúc đó Bạch cô nương sẽ rơi vào cảnh ngộ như thế nào?

Bạch Như Băng ngớ người, nhưng bà liền cười nhạt, nói:

- Người tìm lão ta báo thù là ta!

Hạ Hầu Lam nói:

- Nhưng Bạch cô nương là cốt nhục của nhị vị!

Bạch Như Băng lạnh lùng nói:

- Lão ta bỏ rơi hai mẹ con ta, ta không nhận lão ta là chồng, cô ta cũng không nhận lão ta là cha!

Hạ Hầu Lam nói:

- Tiền bối, dù nói thế nào thì một giọt máu đào cũng hơn ao nước lã!

Bạch Như Băng biến sắc, bà nói:

- Nhưng trong người cô ta chỉ có thù hận lưu chảy mà thôi, không tin ngươi cứ hỏi cô ta!

Hạ Hầu Lam lắc đầu, nói:

- Tiền bối, tại hạ không muốn làm khó Bạch cô nương...

Trong mắt Bạch Như Băng lấp loáng hàn quang, bà nói:

- Ngươi muốn nói là cô ta sợ ta, ta ép cô ta sợ ta chăng?

Hạ Hầu Lam nói:

- Tại hạ không dám, tại hạ không nói như vậy!

Bạch Như Băng nhìn sang ái nữ bên cạnh và nói:

- Trinh nhi, tự ngươi nói cho hắn nghe đi!

Bạch Tố Trinh cảm thấy chấn động toàn thân, nàng không ngẩng đầu lên và cũng không nói gì!

Bạch Như Băng chau mày khẽ quát:

- Trinh nhi, ngươi có nghe ta nói gì không?

Thân hình Bạch Tố Trinh bắt đầu run run, nàng vẫn không ngẩng đầu lên.

Bạch Như Băng biến sắc, bà định quát tiếp thì Bạch Tố Trinh ngẩng đầu lên, song mục rưng rưng ngấn lệ, sắc diện nhợt nhạt.

Nàng cất giọng run run nói:

- Mẫu thân nói không sai, hài nhi không nhận người cha này, cũng không có người cha này, đối với lão trong lòng hài nhi chỉ có thù hận, chỉ có thù hận mà thôi!

Nói đoạn, nàng lại cúi đầu xuống.

Bạch Như Băng nhìn qua Hạ Hầu Lam và cười nhạt, nói:

- Ngươi nghe thấy chưa?

Hạ Hầu Lam gật đầu, nói:

- Nghe rồi, nghe rõ ràng từng câu từng chữ một!

Bạch Như Băng nói:

- Vậy bây giờ ngươi phải hiểu rằng...

- Tại hạ hiểu! - Hạ Hầu Lam thản nhiên cắt lời, nói - Tiền bối là một vị cao nhân sáng suốt nên cũng phải hiểu rằng trong tương lai Bạch cô nương sẽ gánh chịu hậu quả như thế nào là tùy vào sự cảm nhận mà hiện nay tiền bối ép cô ta cảm nhận. Tại hạ cho rằng tiền bối làm như vậy không phải là báo thù rửa hận mà là tự tay hủy hoại cuộc đời nữ nhi của mình.

Bạch Như Băng tái mặt, bà quát hỏi:

- Hạ Hầu Lam, ngươi nói gì?

Hạ Hầu Lam thản nhiên nói:

- Tiền bối đã nghe rồi, tại hạ không nói sai, tiền bối hà tất phải tự lừa dối mình?

Bạch Như Băng tức run người, bà lạnh lùng nói:

- Hạ Hầu Lam, ngươi dám nói ta như thế ư? Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?

Hạ Hầu Lam cười cười, nói:

- Bây giờ tiền bối muốn giết tại hạ thật dễ như trở bàn tay, nhưng tiền bối, nếu tại hạ sợ chết thì đã không mạo hiểm gây cho tiền bối phẫn nộ!

Bạch Như Băng phất hữu thủ lên và nói:

- Hạ Hầu Lam, ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao?

Hạ Hầu Lam nhắm mắt, thản nhiên nói:

- Mời tiền bối hạ thủ!

Bạch Như Băng nộ khí xung thiên, tức đến độ không nhịn được nữa, bà vừa định đẩy hữu thủ ra thì đột nhiên nghe Bạch Tố Trinh kêu lên:

- Mẫu thân, hắn nói không sai!

Bạch Như Băng sững người, ngọc thủ bất giác ngừng lại giữa chừng, bà trừng mắt nhìn qua Bạch Tố Trinh và quát hỏi:

- Trinh nhi, ngươi nói cái gì?

Bạch Tố Trinh đầy vẻ khiếp sợ, nhưng rốt cuộc nàng vẫn đủ dũng khí để nói:

- Mẫu thân, hắn nói không sai!

Bạch Như Băng biến sắc, đột nhiên bà ngửa mặt cười khan rồi nói:

- Không ngờ nữ nhi của ta cũng dám nói như vậy trước mặt ta!

Ngọc thủ phất ra như chớp, "bốp" một tiếng, trên mặt Bạch Tố Trinh hiện lên năm dấu ngón tay đỏ rực, nàng đứng ngẩn người bất động!

Bạch Như Băng chỉ tay quát:

- Cút, ta không có nữ nhi như ngươi, cút, cút, nếu không ta...

Một bên môi của Bạch Tố Trinh đã rướm máu, ánh mắt nàng đầy vẻ khiếp sợ, đột nhiên nàng đưa tay bịt mặt rồi quay người bỏ chạy ra ngoài Thái Bạch lâu!

Bạch Như Băng lại quát:

- Hai ngươi không được ngăn cản cô ta!

Dưới Thái Bạch lâu liền có người đáp lại một tiếng!

Bạch Như Băng nhìn sang Hạ Hầu Lam, song mục đột hiện sát cơ, thần thái kinh người, ngọc thủ của bà ta lại đưa lên lần nữa!

Hạ Hầu Lam thản nhiên nói:

- Tiền bối vẫn muốn giết tại hạ à?

Bạch Như Băng nghe cũng như không nghe, ngọc thủ từ từ đưa đến trước.

Hạ Hầu Lam nói:

- Lẽ rằng tiền bối còn chưa biết tiền bối đã giết nữ nhi của mình rồi, lẽ ra tiền bối phải cảm nhận được những gì trong ánh mắt cô ta trước lúc bỏ đi!

Bạch Như Băng dường như không có một chút phản ứng, ngọc thủ vẫn từ từ đẩy tới trước!

Hạ Hầu Lam nhướng mày nói:

- Hổ dữ không ăn thịt con, chỉ vì một chút thù hận trong lòng mà tiền bối nỡ đối xử với nữ nhi của mình như vậy, lòng dạ của tiền bối thật quá tàn nhẫn, nếu cô ta rơi vào tay Kim Ngọc Dung...

Bạch Như Băng rùng mình, đột nhiên ngọc thủ trở ngược rồi khẽ phất ra, thân hình Hạ Hầu Lam bay thẳng ra sau, va đánh sầm vào lan can, cũng may là Bạch Như Băng chỉ dùng một thành chân lực!

Bà ta đứng lên nhìn Hạ Hầu Lam nằm chổng gọng bên lan can và nói:

- Nếu nữ nhi của ta xảy ra điều gi thì tất cả là tại ngươi đấy, ta sẽ lột da rút gân của ngươi, sau đó băm ngươi ra thành ngàn mảnh, nghiền nát xương ngươi thành tro!

Bà xuất chỉ thủ khống chế huyệt đạo Hạ Hầu Lam rồi tung người xuyên qua Thái Bạch lâu mà phi thân đi!

Có hai bóng người theo sát phía sau bà ta, đó là Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì!

Hạ Hầu Lam miệng có thể nói, tai có thể nghe, mắt có thể nhìn nhưng tứ chi lại không thể động đậy, chàng nhìn Bạch Như Băng phóng đi mà bất giác lắc đầu gượng cười.

Một mình chàng bị giam tại Thái Bạch lâu bên cạnh Trường Giang, phúc họa thật khó đoán, và cũng chẳng biết bị khống chế huyệt đạo đến bao lâu.

Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Ma ngày xưa tung hoành thiên hạ, uy chấn võ lâm, bây giờ bị hại đến nỗi không đủ sức trói gà, thử hỏi làm sao chàng không lắc đầu gượng cười chứ?

Một mình chàng nằm đó, lặng lẽ đếm thời gian trôi đi, chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên chàng nghe có tiếng ngân nga kỳ quặc theo gió bay lại, một kẻ nào đó đang ngâm bài Tương Tiên Tửu của Lý Bạch:

"Quân bất kiến, Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đảo hải bất phục hồi....

Nhân sinh đắc ý tu tận hoan Mạc sử kim tôn không đối nguyệt...

Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng Thiên kim tán tận hoàn phục lai...

... Chung cổ soạn ngọc bất túc quý Đản nguyên trường túy bất nguyện tĩnh Cổ lai thánh hiền gia tĩnh mịch Dung hữu ấu giả lưu kỳ danh..."

Tạm dịch:

Anh chẳng thấy:

Dòng nước Hoàng Hà đổ tự trời Tuông phăng ra bể chẳng quay về...

... Người đời đắc ý cứ vui say Chớ để chén vàng suông ánh nguyệt Trời đã sinh ta thì chẳng bỏ Nghi vân tiêu hết lại đầy tay...

... Chuông trống cổ bàn đâu đủ quý?

Chỉ mong say mãi, tỉnh chi người!

Hiền thánh năm xưa đều vắng vẻ Chỉ còn làng rượu tiếng để đời!

Giọng ngâm rất quái đản nhưng rất có lực khí, tựa như một mũi tên bắn vào không trung.

Hạ Hầu Lam nghe vậy thì phấn chấn tinh thần, lại có một giọng khác ngâm tiếp, cũng một bài khác của Lý Bạch nhưng hơi khó nghe:

Khí ngã khứ giả, tác nhật chi nhật bất khá lưu Loạn ngã tân giả, kim nhật chi nhất đa phiền ưu Trường phong vạn lý tống thu nhạn Đối thử khả dĩ hàm cao lâu Trừu đao đoạn thủy thủy cánh lưu Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu Nhân sinh tại thế bất xứng ý Minh triêu tản phát lộng biên chu Tạm dịch:

"Bỏ ta đi mất, ai mà giữ được ngày qua ngày Làm lòng ta rối, bao nhiêu phiền muộn chất hôm nay Gió đưa cánh nhạn thu muôn dặm Đối cảnh, lầu cao đốc chén sang Rút dao chém nước, nước càng chảy Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm Cuộc sống đời này không thỏa ý Sớm mai xõa tóc đạo thuyền chơi".

Giọng ngâm như phá thạch xuyên vân, rất có kình khí. Rõ ràng đây là hai nhân vật võ lâm. Và cũng rõ ràng là hai nhân vật này rất thích thơ Lý Bạch. Hiển nhiên hai người nay đang đối tửu ngâm thơ.

Bỗng nhiên Hạ Hầu Lam chau mày vì chàng nghe có tiếng bước chân loạng choạng không ổn đi từ xa đến gần, đó là tiếng chân của hai người lên Thái Thạch Cơ rồi lại lên Thái Bạch lâu!

Hai người loạng choạng tiến thẳng lên tầng trên cùng của Thái Bạch lâu, mùi rượu bốc ra nồng nặc.

Nhưng điều khiến người ta phải dựng tóc gáy nổi da gà là tướng mạo của hai người nay.

Vị bên trái, niên kỷ trên dưới ngũ tuần, thân hình vừa mập vừa lùn, trông chẳng khác một quả cầu thịt biết chuyển động. Tứ chi vừa to vừa ngắn, thân mặc thanh y cũ kỹ và rách nát, đầu tóc rối bời như tổ quạ. Khuôn mặt tròn như mặt nguyệt, sắc diện đỏ bừng bừng, hai mắt ti hí say lờ đờ, dường như vĩnh viễn không thể mở lớn ra được. tay cầm một hồ lô tửu vừa bước chệnh choạng vừa ngửa cổ uống rượu ướt đẫm cả râu và chảy xuống y phục.

Vị bên phải vừa gầy vừa nhỏ, miệng nhọn hàm khỉ, niên kỷ cũng sắp xỉ ngũ tuần, hai mắt láo liêng, dưới cằm lưa thưa mấy sợi râu dê, thân mặc hắc y rộng thùng thình, đầu đội một chiếc mũ nhỏ như dán trên chóp, xem ra chỉ cần một luồng gió nhẹ là có thể thổi bay lên mây, trong tay cầm một chiếc đùi chó nướng cháy đen.

Hạ Hầu Lam vừa thấy hai nhân vật quái gở như vậy thì vội vàng quay mặt nhìn ra ngoài lan can.

Thực ra cũng chẳng cần như vậy, bởi lẽ hai tục khách kia căn bản chẳng để mắt tới chàng, bọn họ bước đi như chốn không người.

Sau khi lên lầu thì cả hai cùng ngồi bệt xuống, lão mập béo nhấp ngụm rượu rồi nhìn qua lão gầy ốm, nói:

- Lão Ngãi, đây là nơi nào vậy?

Lão gầy cắn một miếng thịt chó rồi vừa nhai vừa nói:

- Không biết!

Thì ra cả hai lão đều không biết đây là nơi nào!

Lão béo cố gắng trừng mắt và nói:

- Hoang đường, không biết sao lôi ta đến?

Lão gầy làm ra vẻ ngớ ngẩn, lão chớp chớp song mục và nói:

- Đông Phương lão nhi, ngươi quan tâm chi đến chuyện đây là đâu? Dù sao thì nơi này cũng không tệ, có thể ngồi uống mà không bị ai quấy rầy là tốt rồi, lúc say thì nơi nào lại ngủ chẳng được?

Lão béo gật đầu, nói:

- Đúng! Đúng! Ngủ dậy rồi phủi đít mà đi, mặc nó là nơi nào!

Thế là hai lão không ai nói nữa, hồ lô rượu chuyền ra, đùi chó chuyền lại, người uống kẻ ăn, trông rất khoái chí. Qua một lúc, chợt nghe lão gầy nói:

- Đông Phương lão nhi, mau nhìn xem! - Lão chỉ tay về phía Hạ Hầu Lam ngoài lan can và nói - Còn có người đến sớm hơn chúng ta đấy!

Lão béo ngạc nhiên nói:

- Ở đâu? Ta không tin!

Nói đoạn lão cũng quay đầu lại, vừa thấy Hạ Hầu Lam thì lão ngẩn người rồi nói:

- Tiểu tử này đến đây hồi nào, tại sao vừa rồi chúng ta không nhìn thấy?

Thái Bạch lâu tuy rộng, nhưng chưa đến nỗi không thấy một người to lớn nằm thế kia!

Lão gầy lắc đầu và nói:

- Ta cũng không thấy, ta cũng không thấy, Đông Phương lão nhi, sao hắn lại bất động?

Lão béo ngoác miệng cười rồi nói:

- Trông bộ dạng tiểu tử này thì có lẽ là một tú tài hoặc là tao nhân mặc khách, cũng đến đây uống rượu tiêu sầu như bọn ta, và đã uống say lăn ra ngủ...

- Không đúng, không đúng! - Lão gầy lắc đầu, nói - Đông Phương lão nhi, ta chẳng ngửi thấy mùi rượu gì cả!

Lão béo ngớ người một lúc rồi đưa tay vò đầu, hồi lâu sau, lão chau mày với vẻ nghi hoặc và nói:

- Vậy tiểu tử này làm gì ở đây, trông cách ăn mặc thì cũng chẳng phải kẻ cùng đường ngửa tay ăn xin nguyên một chỗ ngủ cũng không có...

- Đông Phương lão nhi!

Lão gầy trừng mắt kêu lên:

- Không xong rồi, tiểu tử này chẳng biết từ đâu chạy đến đây xuôi tay nhắm mắt, đợi lát nữa có người nhìn thấy nói chúng ta tham tiền hại hắn thì hỏng bét, mau đi thôi...

- Thối tha!

Lão béo trừng mắt nói:

- Rõ ràng ta nhìn thấy tiểu tử này còn thở!

Lão gầy ngạc nhiên nói:

- Nói vậy chẳng phải hắn đã...

Lão béo tiếp lời:

- Có lẽ là giả chết!

Lão gầy ngập ngừng một lát rồi nói:

- Vậy, Đông Phương lão nhi, ngươi gọi hắn thử xem!

- Gọi hắn làm gì?

- Hỏi thử xem tại sao hắn giả chết?

- Đông Phương lão nhi, theo ta thấy thì chắc chắn là tiểu tử này bị điếc rồi!

- Sao ngươi biết hắn bị điếc?

Lão gầy cười hì hì, nói:

- Ngươi không thấy hắn nằm trơ trơ bất động ở đó sao? Nếu không điếc thì tại sao bọn ta nói nửa ngày mà hắn chẳng có chút phản ứng gì?

Lão béo hừ một tiếng rồi nói:

- Không nghe ta nói là hắn giả chết sao? Đã giả chết thì còn có phản ứng được sao?

Lão gầy ngớ người một lát rồi nói:

- Được, cứ để hắn giả, ta lấy đùi chó cho hắn thử xem!

Nói đoạn lão định quăng chiếc đùi chó nướng đen thui về phía Hạ Hầu Lam.

Lão béo vội xuất thủ ngăn lại và nói:

- Lão Ngãi, không được!

Lão gầy ngẩn người, tay dừng lại giữa chừng, lão hỏi:

- Sao không được?

Lão béo nói:

- Chẳng trách người ta nói ngươi ngốc, nếu tiểu tử này cũng thích uống rượu nhắm thịt chó, ngươi quăng lại, hắn nhặt lấy ăn sạch đùi thịt chó thì bọn ta ăn cái gì?

Lão gầy lại ngớ người, buông tay xuống rồi gật đầu, nói:

- Đúng, đúng, không thể thử, không thể thử, không thể thử, vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?

Lão béo nói:

- Ta thấy tiểu tử này chẳng phải hạng tốt lành gì, hắn giả chết cứ để hắn giả, chúng ta ăn uống là chuyện của chúng ta, ăn uống xong chúng ta phủi mông bỏ đi, để hắn nằm một mình ăn sương uống gió vậy!

Lão gầy lại ngớ người rồi gật đầu, nói:

- Đúng, đúng, Đông Phương lão nhi, ngươi khá lắm, ý kiến hay, ý kiến hay!

Lão béo cười hì hì, nói:

- Đương nhiên phải hay rồi, người ta nói ta cuồng nhưng chỉ có chính ta mới biết ta không cuồng!

- Vậy...

Lão gầy lại chớp chớp mắt và hỏi:

- Người ta đều nói ta ngốc, Đông Phương lão nhi, ta có ngốc thật không?

Lão béo gật đầu, nói:

- Ta thấy ngươi ngốc thật sự, nhưng có ngốc thật hay không chỉ có chính ngươi mới hiểu được thôi!

Lão gầy gật đầu, nói:

- Nói rất đúng, nói rất đúng, ta chẳng ngốc tý nào cả, ai cũng không lừa được chiếc đùi chó này của ta!

Hai con người thế này mà ngâm nga tuyệt thi của Lý Bạch sao?

Qua một hồi đối đáp thì hai lão tiếp tục ăn uống!

Qua một lúc lâu, đột nhiên lão béo ngẩng đầu lên và ngạc nhiên nói:

- Lão Ngãi, quái lạ!

Lão gầy ngơ ngác hỏi:

- Đông Phương lão nhi, cái gì quái lạ?

Lão béo nhìn qua Hạ Hầu Lam và nói:

- Tiểu tử này trầm tĩnh thật!

- Điều đó không quan trọng, ta có biện pháp khiến hắn không thể trầm tĩnh nữa!

- Lão Ngãi, ngươi có biện pháp gì?

- Chửi hắn vài câu cho hắn nghe ngứa tai chơi!

- Không ăn thua gì, ta thấy tiểu tử này da mặt dày, tai nặng, sợ rằng ngươi chửi rách cả miệng cũng không làm cho hắn động đậy!

- Vậy... phải làm thế nào?

Lão béo suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Ta có một chủ ý hay, nhất định là hắn phải động đậy ngay!

Lão gầy vội hỏi:

- Chủ ý gì?

Lão béo nói:

- Ngươi lấy một miếng thịt chó nhé vào miệng hắn thử xem?

Lão gầy vội ôm đùi chó vào lòng và lắc đầu nguầy nguậy, lão nói:

- Không được, không được, ta không nỡ bỏ một miếng nào cả!

Lão béo nói:

- Ngươi không nỡ thì chẳng còn biện pháp nào rồi!

Lão gầy ngập ngừng một lát rồi nói:

- Đông Phương lão nhi, nếu hắn ăn thật thì chúng ta há chẳng phải bị ăn ít một miếng sao?

Lão béo lắc đầu nói:

- Trông bộ dạng tiểu tử này, hắn không giống người ăn thịt chó đâu!

Lão béo nói:

- Vậy thì để ta thử một miếng xem!

Nói đoạn lão cầm chiếc đùi chó và khệnh khạng đứng dậy!

Đến nước này thì Hạ Hầu Lam không thể bất động nữa, chàng quay đầu qua và chau mày nói:

- Nhị vị đủ rồi, cứ giữ lại mà ăn đi!

Lão gầy giật thót cả người, lão vội lui ra sau và nói:

- Ngươi đừng hù người ta có được không? Muốn nói mà chẳng chào hỏi trước một tiếng.

Lão béo híp mắt cười hì hì và nói:

- Thế nào lão Ngãi, có linh không?

Lão gầy không trả lời, lão bỏ miếng thịt chó lỡ cắn trước đó vào miệng, rồi vừa nhai vừa nhìn Hạ Hầu Lam, nói:

- Tiểu tử, ngươi thật sự chưa chết à?

Hạ Hầu Lam gượng cười, nói:

- Người chết thì sao có thể nói được?

Lão gầy ngớ người rồi nói:

- Đúng rồi, đúng rồi, người chết thì không thể nói...

Lão trừng mắt lên rồi nói:

- Vậy căn cớ gì tiểu tử ngươi phải giả chết hù dọa người ta?

Hạ Hầu Lam cười cười, nói:

- Tại hạ nào có giả chết, chẳng qua chỉ không thể động đậy mà thôi, bình sinh tại hạ và nhị vị không quen biết thì làm sao chào hỏi nhị vị?

Lão gầy liên thục gật đầu và nói:

- Có lý, có lý...

Lão quay sang nói với lão béo:

- Đông Phương lão nhi, hắn nói là hắn không thể động đậy!

Lão béo nói:

- Ta nghe rồi, nhưng tiểu tử này chẳng những biết giả chết mà còn biết lừa người, hai chúng ta sống đến chừng này tuổi, hắn có thể lừa được sao? Không có ai dùng dây trói buộc hắn thì tại sao hắn không thể động?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-29)


<