Vay nóng Tinvay

Truyện:Thâu Thiên cung - Hồi 01

Thâu Thiên cung
Trọn bộ 11 hồi
Hồi 01: Nhất Nhãn Từ Bi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-11)

Siêu sale Lazada

Vầng tà dương nhuốm lên bầu trời phía tây một mảng màu đỏ thẫm.

Những tia sáng vàng kim phủ xuống rặng núi biếc xanh trùng điệp đang dần trở nên ảm đạm, tựa như khoác lên đó một tấm áo bào.

Một dòng thác đổ thẳng xuống đỉnh núi cao, giữa vách núi cheo leo đột nhiên có một khối đá sắc nhọn tựa kiếm nhô ra chia thác nước thành hai nửa.

Nơi dòng nước và khối đá chạm vào nhau phát ra những tiếng rền vang đầy khí thế. Nhìn từ xa, dòng thác thực giống một dải lụa trắng vắt xuống từ trên đỉnh núi hùng vĩ. Lại gần, hơi nước bốc lên mù mịt, dòng thác hệt như một bức rèm được đan từ vô số những viên ngọc quý.

Trên sườn núi có một bãi đất bằng phẳng rộng chừng mấy trượng. Thác nước chảy đến đây thì tụ lại thành đầm, dưới đáy đầm có một dòng chảy ngầm nên nước trong đầm quanh năm không đầy không cạn, phản chiếu một mảng xanh biếc bạt ngàn xung quanh. Mặt đầm tĩnh lặng như gương có thể nhìn thấy từng gợn sóng nhỏ, tạo thành sự đối lập tới cực tận giữa tĩnh và động với thác nước vẫn đang gào thét không ngừng phía trên.

Bên đầm nước có một tảng đá lớn, trên tảng đá có một chiếc lò đốt. Làn khói bay ra từ trong lò bị gió thổi thành một đường cong uốn lượn, như đang bắt tay với những cành cây rủ xuống mặt đầm. Mùi hương trà như có như không bay tới, vương vất giữa một mảng hơi nước mịt mờ.

Một lão đạo ngồi xếp bằng bên cạnh tảng đá, cây phất trần đặt ngang trên đầu gối, râu tóc lão đều bạc trắng, e là đã phải bảy, tám chục tuổi. Chiếc áo màu xanh trên người khẽ tung bay, chòm râu trắng như cước phất phơ trong gió nhưng lão vẫn cúi đầu tĩnh tọa, không nói một lời, dường như không thể bị lay động bởi bất cứ việc gì trên thế gian này.

Một làn gió nhẹ thổi tới như muốn cuốn hết những ánh chiều tà đỏ rực đang đậu trên từng phiến lá xuống mặt hồ rung rinh sóng gợn. Nơi đáy nước, núi cao kỳ vĩ, xanh biếc một màu, lại thêm thác nước trắng xóa, thực chẳng khác gì tiên cảnh.

Ngọn núi này tên gọi Phục Tàng, nằm cách thành Đông Quy ở vùng Tái Ngoại 1 hơn hai mươi dặm về phía tây.

Thành Đông Quy vốn là một thị trấn nhỏ, nhân khẩu chỉ khoảng vài trăm, thế nhưng nơi này được ông trời ưu ái, lưng tựa vào núi, bên cạnh có sông, thêm

vào đó lại nằm ở vùng giáp ranh giữa Trung Nguyên và Tái Ngoại nên mỗi khi mùa đông giá rét về là các dân tộc du mục bên ngoài biên ải lại đến đây để nghỉ ngơi và thực hiện các cuộc giao dịch, cái tên Đông Quy cũng từ đó mà ra.

Lâu ngày, nơi này dần trở nên quy mô, sau lại có người mang chí lớn dẫn nước về làm kênh, đắp đất làm tường, xây dựng nên một tòa thành lớn. Từ đó, thành Đông Quy trở thành nơi ắt phải tranh đoạt của những kẻ cầm quân.

Đông Quy thành chủ hiện giờ là Trác Phù, một bậc anh tài hào sảng lòng đầy hoài bão, đề bạt sử dụng các nhân tài ưu tú luôn không tuân theo lệ thường.

Thêm vào đó, thành Đông Quy vốn là nơi các tộc người thường xuyên qua lại, có rất nhiều cuộc giao dịch lớn liên tục diễn ra nên thực lực ngày càng mạnh, hiện đã là tòa thành lớn nhất ở khu vực gần ranh giới vùng Tái Ngoại. Những điều này đã trở thành nỗi lo lắng của triều đình người Hán ở Trung Nguyên 2.

Hai năm trước, triều đình đã mượn cớ thành Đông Quy không nộp cống phẩm đúng thời hạn mà phái Đại Tướng quân Minh Tông Việt dẫn quân tới chinh phạt. Sau một thời gian dài chinh chiến, nguyên khí của thành Đông Quy bị tổn thương nặng nề, nhưng vì Đông Quy thành chủ Trác Phù thường ngày yêu dân như con nên các binh sĩ đều dốc hết sức mình, trăm họ đồng lòng liều chết kháng địch, hơn nữa, Đông Quy đệ nhất kiếm khách Hứa Mạc Dương - người phụ trách trấn thủ thành Đông Quy - là một nhân tài cầm quân, lại có tường thành Đông Quy kiên cố để dựa vào nên mới miễn cưỡng cầm cự được đến bây giờ. Nhưng vì lâu ngày không đánh hạ được thành Đông Quy, triều đình của người Hán cảm thấy rất mất mặt, không ngừng phái binh tăng viện, thành bị phá chỉ còn là vấn đề thời gian.

Núi Phục Tàng là một vùng đất bình lặng bên ngoài thành Đông Quy. Mấy trăm năm nay thường xuyên có những bậc tu đạo luyện khí đến đây bế quan tĩnh tu, lâu dần càng tăng thêm linh khí.

Lúc này đang độ tháng Ba, vầng tà dương như sắp lặn, nhìn về phía xa thấy có đứa mục đồng đang dắt trâu quay về.

Dưới ánh chiều tà, bầu trời nơi ngọn núi phía xa thuần khiết không một hạt bụi, hương hoa phảng phất khắp nơi, tiếng chim hót véo von vang lên không dứt, những giống cỏ cây kỳ lạ đứng vươn mình ngạo nghễ hai bên bờ suối uốn lượn quanh co. Tuy Tái Ngoại đang mùa rét lạnh, lại gặp đúng buổi chiến tranh nhưng chẳng ngờ nơi đây vẫn có vẻ đẹp như vùng Giang Nam sông nước.

Nhìn khung cảnh non xanh nước biếc, cảm giác thực giống như chốn bồng lai tiên cảnh, hoàn toàn xa rời thế sự. Ai có thể ngờ, chỉ cách nơi này hơn hai mươi dặm đang diễn ra một cuộc chiến tranh tàn khốc?

Trong sơn cốc tịch mịch đột nhiên xảy ra biến cố, một tràng tiếng vó ngựa dồn dập vọng tới, phá tan sự bình lặng của núi Phục Tàng.

Một con ngựa lao vun vút từ thành Đông Quy về hướng núi Phục Tàng khiến lũ chim chóc vốn đã đi ngủ bị kinh động, nháo nhác bay lên. Con ngựa đó toàn thân dính máu, miệng thở phì phò từng cơn. Người trên lưng ngựa gần như bò rạp xuống yên, không thể nhìn rõ mặt mũi, chỉ có thể nhìn thấy thanh kiếm lấp loáng y cầm trong tay, thân kiếm cũng đã bị máu nhuộm đỏ.

Vừa chạy đến chân núi, vó trước của con ngựa đột nhiên khụy xuống, hất bay người kỵ sĩ cầm kiếm đang ngồi trên lưng ngựa xuống đất.

Người kỵ sĩ khéo léo xoay người để hóa giải bớt lực quán tính nhưng khi đứng thẳng người dậy thì chợt đụng vào vết thương ở bụng, liền loạng choạng lùi về phía sau, phải chống thanh trường kiếm trong tay xuống đất mới miễn cưỡng đứng vững. Nhìn con ngựa yêu ngã trên mặt đất bọt mép sùi ra, tính mạng đã đến hồi nguy cấp, y thầm đau đớn, khẽ thở ra một hơi thật dài, cứ thế nằm ngửa trên mặt đất. Thực ra y không còn sức mà đứng dậy.

Y như vừa bò ra từ vũng máu, khó có thể phân biệt những vết máu loang lổ trên người chỗ nào là của y, chỗ nào là của kẻ địch. Trận chiến ác liệt kéo dài tới ba canh giờ không những khiến y mất người thân, bè bạn, còn hủy diệt đất nước của y. May mà y vẫn giữ được ý chí chiến đấu kiên cường, lại dựa vào thể lực hơn người cùng với võ công bộc phát trong cơn kịch chiến mới có thể liều chết đánh ra ngoài trùng vây, tạm thời thoát khỏi lũ truy binh, trốn tới núi Phục Tàng. Lúc này, thế lực đã hoàn toàn cạn kiệt, y thầm nghĩ mình liều chết chạy đến nơi này là để gặp người đó, nhưng chẳng rõ trước khi hồn về địa phủ còn có thể trèo lên đỉnh núi hay không?

Trên người y có cả thảy hơn mười vết thương lớn nhỏ, dễ thấy nhất có lẽ chính là vết kiếm đâm trên trán, miệng vết thương đã đóng vảy giống như một đạo bùa chú màu đỏ sậm. Nếu nhát kiếm của Tề Truy Thành - kẻ được người trên giang hồ gọi là Chích Lôi kiếm - đâm sâu thêm chừng nửa tấc thì đầu y hẳn sẽ nứt ra, và lúc này, chỉ e y đã là một thi thể lạnh băng rồi.

Thế nhưng đây vẫn chưa phải vết thương nặng nhất. Vết thương nặng nhất nằm ở bên sườn, nơi bị một chưởng của Xuyên Kim chưởng Quý Toàn Sơn quét trúng. Trong lúc kịch chiến giữa đám loạn quân, y không cách nào tránh khỏi mọi sự tấn công, chỉ có thể cố gắng tránh những vết thương chí mạng. Vì muốn né tránh sự tập kích của mấy thanh binh khí nặng, y gần như đã lao thân mình về phía Quý Toàn Sơn lúc này đang tung ra một chưởng toàn lực. May mà một chưởng có thể phá tan vàng đá đó của Quý Toàn Sơn vẫn chưa thể xuyên qua tấm thân còn bền chắc hơn vàng đá này của y.

Nhưng những vết thương đó đều không phải vết thương chí mạng nhất, bởi nếu nói chí mạng thì phải kể tới mũi phi tiêu tẩm độc vẫn đang cắm trên bụng y.

Y thậm chí không dám nhổ mũi phi tiêu, vì sợ một khi nhổ ra, chất độc sẽ lập tức lan vào tâm mạch khiến y mất mạng. Lúc này y đã hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn từ vết thương đó, dòng máu chảy ra cũng mang màu tím đen và có mùi tanh hôi.

Vết thương do phi tiêu gây ra không nặng nhưng điều đáng sợ là chất độc trên phi tiêu, bởi kẻ phóng phi tiêu là Độc Lai Vô Dạng - một cái tên mà người trên giang hồ mỗi khi nhắc đến đều tim đập chân run.

Y cố gắng đưa mắt nhìn về hướng con đường mình tới đây, thấy thành Đông Quy phía đằng xa đã chìm trong biển lửa, chiếu lên bầu trời một mảng màu đỏ rực. "Hứa Mạc Dương, ngươi không thể ngã xuống như vậy! Vợ yêu, con thơ của ngươi đã mất mạng trong tay kẻ địch, ngươi nhất định phải báo thù!"

Người này chính là đệ nhất kiếm khách Hứa Mạc Dương của thành Đông Quy. Thân thể y cao gầy nhưng không hề mang lại cảm giác yếu đuối. Tuy toàn thân đều như tắm máu tươi nhưng cặp mắt y vẫn sáng rực như sao trên trời, ngực lại càng ưỡn lên ngạo nghễ. Có lẽ vì đang gắng sức nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, cơ thịt trên vai và lưng gồ lên khiến cả thân thể như ẩn chứa một ý chí kiên cường, bất khuất cùng với một luồng sức mạnh có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Y lẩm nhẩm gọi tên mình, cố kìm nén nỗi đau mất vợ con, hít sâu mấy hơi để vực lại tinh thần. Sau đó, y ngồi xếp bằng điều tức một hồi rồi gắng sức đứng dậy, tuy bước chân lảo đảo nhưng vẫn kiên định đi về phía đỉnh núi.

Đây là một khe núi rất đẹp. Con đường núi quanh co càng đi càng hiểm trở, vách núi hai bên dựng đứng, những mỏm đá lởm chởm, nhấp nhô nhưng cũng ngợp những bóng cây xanh biếc, còn được điểm xuyết bằng những thứ hoa cỏ kỳ lạ không rõ tên, khung cảnh vô cùng bình yên. Gió thổi vào khe núi phát ra những âm thanh như tiếng chiến mã hí vang, dòng suối khi ẩn khi hiện, tiếng nước chảy róc rách mang tới cho người ta cảm giác như mộng như ảo vô cùng kỳ lạ.

Con đường núi càng đi càng cao, trên những bậc đá mọc đầy rêu xanh. Con đường mang đến cảm giác như vô biên vô tận, không bao giờ kết thúc, nhưng khi bước lên bậc đá cuối cùng, phía trước đột nhiên xuất hiện một khoảng đất bằng. Sự xuất hiện của khoảng đất bằng này không hề mang tới cảm giác mâu thuẫn mà tràn ngập một vẻ tự nhiên như tuyệt tác của trời cao.

Thứ đầu tiên y nhìn thấy là một đầm nước trong veo và một tảng đá lớn, ngồi bên cạnh tảng đá chính là lão đạo kia. Tiếng thác nước chảy rền vang càng làm tôn lên dáng vẻ trang nghiêm của lão đạo.

"Đại sư!" Hứa Mạc Dương đi tới trước mặt lão đạo, quỳ sụp xuống, trong mắt ngập tràn lửa giận. Y khàn giọng nói: "Ba canh giờ trước, thành Đông Quy đã bị đại quân của Minh Tướng quân công phá. Trác thành chủ tử trận đương trường. Thành chủ phu nhân treo cổ tự vẫn. Trác công tử dẫn theo mười tám tùy tùng đầu hàng nhưng lại bị treo đầu trước cửa thành. Lúc này, người của Minh Tướng quân đang tiến hành đồ sát trong thành, e là chẳng bao lâu nữa sẽ đuổi đến đây..." Tuy Hứa Mạc Dương đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho ngày thành Đông Quy bị phá nhưng lúc này, nghĩ đến sự tàn độc của kẻ địch cùng với nỗi đau mất bè bạn, người thân, một kẻ kiên trì và cứng cỏi như y mà cũng không kìm được nước mắt, bật khóc thành tiếng.

Lão đạo như không nghe thấy lời của Hứa Mạc Dương, vẫn thản nhiên ngồi im như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Dưới chân núi đã thấp thoáng có tiếng chiến mã hí vang. Hứa Mạc Dương nôn nóng gọi lớn: "Đại sư, truy binh của Minh Tướng quân đã đuổi tới, xin hãy chỉ cho đệ tử biết bây giờ nên làm thế nào..." Sở dĩ y liều hết sức mình chạy đến núi Phục Tàng chính là vì đã có lời hẹn với lão đạo rằng khi thành bị phá sẽ gặp nhau ở nơi này, nhưng tới tận bây giờ, sau khi đã thoát khỏi trùng vây đến được đây, y vẫn không hiểu rốt cuộc lão đạo có dụng ý gì.

Lão đạo vẫn nhắm mắt ngồi im, chỉ là dường như khẽ thở dài một tiếng như có như không. Đoạn lão khẽ vung cây phất trần, phẩy nhẹ vào chiếc đệm cói ở ngay bên cạnh.

Chiếc đệm cói va vào người Hứa Mạc. Đương khiến y cảm thấy có một luồng khí mạnh ấm áp truyền tới, bao trùm cả thân xác và trái tim, vô cùng dễ chịu. Y thầm thở dài, lúc này truy binh của kẻ địch đang rình mò mai phục, bản thân lại bị thương nặng, thể lực gần như đã cạn kiệt, chẳng còn đường lui nữa.

Y vốn không dám nghĩ tới việc có thể phá vòng vây. Nhìn khuôn mặt hiền từ của lão đạo, tâm trạng y dần trở nên bình tĩnh, liền khoanh chân ngồi xuống chiếc đệm cói, vứt bỏ mọi tạp niệm, bắt đầu chuyên tâm vận công, hy vọng khi truy binh đuổi tới có thể giết thêm vài tên địch. Ban đầu y còn có rất nhiều suy nghĩ, nhưng dần dần lại cảm thấy như có một làn gió mát thổi qua, trái tim bất giác trở nên nhẹ nhõm. Sau đó lại nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim hót líu lo, rốt cuộc y đã tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong 3, hoàn toàn quên đi cuộc chiến đẫm máu vừa rồi.

Cũng chẳng rõ đã bao lâu trôi qua, từ con đường núi chợt vọng lại tiếng bước chân của mấy người. Kẻ đi đầu cười điên cuồng, nói: "Tên họ Hứa kia, mạng ngươi cũng dài thật đấy! Đợi lát nữa ta sẽ tự tay đưa ngươi lên đường, ha ha ha!"

Hứa Mạc Dương mở mắt. Mặt mũi của kẻ vừa nói gầy khô dáng vẻ hung tợn, giọng nói oang oang như tiếng kim loại va vào đá, chính là chủ nhân của nhát kiếm đâm vào trán y - Chích Lôi kiếm Tề Truy Thành. Thù cũ hận mới đồng loạt trào dâng, ý chí chiến đấu của Hứa Mạc Dương tràn ngập trong lòng.

Tuy biết rõ với tình hình lúc này không nên động thủ nhưng y vẫn muốn nhảy bật dậy, xông ra giết địch.

Lão đạo không mở mắt nhưng dường như lại biết được tâm trạng của Hứa Mạc Dương, bèn khẽ đặt cây phất trần lên bờ vai y.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau Tề Truy Thành: "Tề huynh tốt bụng quá, với một kẻ sắp chết mà cũng nói nhiều như vậy. Cứ giết trước rồi có gì tính sau!"

Hai mắt Xuyên kim chưởng Quý Toàn Sơn hõm sâu, mũi khoằm như mỏ chim ưng, chính là đệ nhất cao thủ của người Đột Quyêt trong mấy chục năm nay. Kẻ này tính tình tàn bạo, hiếu sát, thường xuyên dùng chưởng đánh chết người sống để luyện công. Người Tái Ngoại mỗi khi nhắc đến Xuyên kim chưởng Quý Toàn Sơn thì không có ai là không kinh sợ.

Một đám binh sĩ tay cầm trường mâu và lá chắn lần lượt đi tới, bao vây kín xung quanh Hứa Mạc Dương và lão đạo. Chỉ nhìn cách đi lại và chọn vị trí của đám binh sĩ này là biết thường ngày chúng được huấn luyện kĩ càng. Đây chính là đội thân binh Bác Hổ Đoàn dưới trướng Minh Tướng quân.

Một gã hòa thượng béo ú tay cầm thiền trượng, đứng một bên cười hì hì. "A di đà Phật! Bần tăng Thiên Nạn, vừa rồi chưa được qua chiêu với Hứa thí chủ, bây giờ đặc biệt đến đây để siêu độ cho đệ nhất kiếm khách thành Đông Quy."

Gã Thiên Nạn này là phản đồ của chùa Thiếu Lâm, tuy mặt mày tươi cười hỉ hả nhưng không có việc ác gì là không làm, điều khiến người ta càng căm hận là hắn còn thích gian dâm với các bé gái, một điều đại kỵ của người nhà Phật. Thế nhưng võ công của kẻ này rất cao, đã mấy lần người trong võ lâm muốn tiễu trừ hắn mà không được, cuối cùng chùa Thiếu Lâm đã phái viện chủ của Pháp Giám viện là Phong Tùy đại sư đi truy sát Thiên Nạn. Thiên Nạn hay tin thì biết là khó lòng địch nổi bèn quyết định đi theo dưới trướng Minh Tướng quân đang nắm đại quyền trong triều đình, nhưng vẫn không chịu sửa tật cũ, thậm chí vì có chỗ dựa mà càng trở nên càn rỡ.

Hứa Mạc Dương chậm rãi ngẩng đầu, nhưng lại không nhìn về phía ba kẻ đó. Cặp mắt y chỉ nhìn đăm đăm vào một người. Đó là một kẻ trông rất nho nhã, yếu ớt, bộ dạng chẳng khác gì một thư sinh, hắn luôn cúi đầu nhìn bàn tay của mình, trông như rất thẹn thùng, bẽn lẽn.

Đôi bàn tay của gã thư sinh đó láng mịn, thon dài và mềm mại như tay của các vị tiểu thư lá ngọc cành vàng, nhưng Hứa Mạc Dương biết, đôi tay đẹp đến mức như có tà khí này là đôi tay đáng sợ nhất trong giới võ lâm, bởi nó không chỉ phát ra những ám khí nhanh như chớp mà còn có các loại chất độc giết người không thấy máu, đả thương người trong vô hình.

Người này chính là kẻ được các nhân sĩ trên giang hồ gọi là Tướng quân chi độc, xếp hàng thứ ba trong ba đại danh sĩ của phủ tướng quân - Độc Lai Vô Dạng.

"Không ngờ ở vùng Tái Ngoại mà cũng có phong cảnh tuyệt đẹp thế này!"

Độc Lai Vô Dạng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, ngạc nhiên thốt lên. Ánh mắt hờ hững của hắn liếc qua Hứa Mạc Dương, cuối cùng dừng lại trên người lão đạo với vẻ vô cùng nghiêm túc. Sau khi im lặng hồi lâu, hắn dường như nghĩ tới điều gì, cuối cùng khẽ cất tiếng: "Không biết phải xưng hô với vị đại sư này thế nào?" Giọng nói của hắn nhẹ nhàng mà nho nhã, nếu chỉ nghe âm thanh hẳn không ai có thể ngờ kẻ này chính là Tướng quân chi độc danh vang giang hồ, khiến người ta chỉ nghe tên đã thấy kinh sợ.

Lão đạo vẫn không nói một lời, thậm chí còn chưa hề mở mắt, chỉ lẳng lặng ngồi im đả tọa, dường như tất cả mọi chuyện xung quanh đều không liên quan gì tới lão. Thế nhưng Độc Lai Vô Dạng đột nhiên cảm nhận được, sát khí mà đám người Tề Truy Thành, Quý Toàn Sơn và Thiên Nạn đầu đài 4 tỏa ra khi chuẩn bị giết Hứa Mạc Dương đã bị khí độ, vững như bàn thạch của lão đạo đánh tan trong lặng lẽ, chẳng còn sót lại chút nào.

Người này là ai? Không ngờ lại có thể đánh tan khí thế của ba đại cao thủ trong vô hình, hơn nữa còn không để lộ một chút dấu tích!

Độc Lai Vô Dạng thầm kinh hãi nhưng sắc mặt không hề biến đổi, vẫn thản nhiên cất tiếng: "Xin hỏi đại sư, tên Hứa Mạc Dương này thống lĩnh người trong thành Đông Quy đả thương rất nhiều huynh đệ của bọn ta, ta có thể đưa hắn đi không?"

Hứa Mạc Dương giận dữ "hừ" một tiếng. "Dũng sĩ thành Đông Quy chỉ muốn bảo vệ gia đình và vợ con của mình đâu có tàn ác, bạo ngược như Minh Tướng quân không ngờ lại làm chuyện phá thành, tàn sát người vô tội. Huống chi các ngươi đã làm hại vô số người trong tộc ta, món nợ này phải tính thế nào?"

"Câm miệng! Minh Tướng quân thay trời hành đạo, lũ man di các ngươi không hiểu mệnh trời, ngoan cố phản kháng, tội không thể tha, kết cục bây giờ chẳng qua là tự mình chuốc lấy..."

Hứa Mạc Dương lớn tiếng cắt ngang: "Thành Đông Quy xưa nay không tranh đua với đời, chỉ vì bị triều đình đố kỵ nên mới bất ngờ gặp tai họa, không ngờ ngươi còn có mặt mũi nói thay trời hành đạo, thực là đồ không biết xấu hổ!"

"Hứa huynh đã chết đến nơi rồi mà còn cứng miệng vậy sao?" Độc Lai Vô Dạng cười vang mấy tiếng, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng. "Tướng quân xưa nay luôn yêu người tài, nếu Hứa huynh chịu khấu đầu đủ mười cái, thề một lòng đi theo Tướng quân, có lẽ ta còn có thể nói giúp vài câu."

"Phì!" Mặt mày Hứa Mạc Dương tái xanh. Y cầm chắc thanh kiếm trong tay, nói: "Hứa Mạc Dương ta cho dù tài không bằng người nhưng vẫn biết thế nào là coi cái chết như không. Có bản lĩnh bắt ta thì hãy ra tay đi! Chỉ có điều, các ngươi cùng lắm cũng chỉ có thể mang cái xác thề chết không khuất phục của ta về thôi!"

Lão đạo vẫn không mở miệng, cũng không mở mắt nhưng trên mặt lại bất giác lộ vẻ thương xót chúng sinh như có như không khiến người ta nhìn mà lòng sinh tôn kính.

Độc Lai Vô Dạng vẫn tỏ vẻ thản nhiên, quay qua phía lão đạo khẽ nở nụ cười. "Hứa Mạc Dương là người mà Minh Tướng quân chỉ đích danh phải bắt, nếu đại sư nhất quyết bảo vệ hắn, tại hạ Độc Lai Vô Dạng thân mang quân lệnh lại là khách khanh 5 thủ tọa trong phủ tướng quân, nói không chừng đành đắc tội với đại sư thôi!"

Lão đạo dường như không hề nghe thấy, đến mí mắt cũng chẳng chớp một lần.

Thấy lão đạo nghe tên của mình mà mặt không đổi sắc, Độc Lai Vô Dạng lập tức nổi giận đùng đùng. Nếu không vì bộ dạng cao thâm khôn lường của lão, hắn đã sớm ra tay. "Đại sư không thèm nhìn như vậy, có phải đã chắc thắng tứ đại cao thủ dưới trướng Tướng quân không?"

Độc Lai Vô Dạng vừa nói tới đây thì đột nhiên thầm kinh hãi, dường như bản thân tự hỏi tự trả lời như vậy đã khiến khí thế kém đi vài phần. Đây là việc chưa từng xảy ra kể từ khi hắn xuất đạo đến nay.

Phải biết rằng Độc Lai Vô Dạng toàn thân đều là độc, công phu ám khí quỷ thần khó lường cũng có thể sánh với ám khí vương Lâm Thanh, hai thứ ấy kết hợp với nhau sẽ khiến đối thủ còn chưa kịp nhìn rõ tướng mạo của hắn thì đã trúng phải ám khí và chất kịch độc rồi, nào đã có ai có thể ung dung đối mặt với hắn như lão đạo trước mặt đây.

Lão đạo đó rõ ràng chẳng hề động đậy, thế mà trên người lại không có chút sơ hở nào. Trong tay Độc Lai Vô Dạng lúc này đã cầm đầy ám khí, có điều hắn không dám tùy tiện ra tay.

Tâm tư của Độc Lai Vô Dạng xoay chuyển, hắn thầm ngẫm nghĩ xem trong võ lâm, người xuất gia nào có bộ dạng thế này, vậy nhưng vẫn không tìm ra được chút manh mối nào về lai lịch của lão đạo. Trong buồn bực, hắn đã định ra tay nhưng chợt giật mình phát giác bản thân tâm cảnh rối loạn đã phạm vào điều đại kỵ của người luyện võ. Hơn nữa, lúc này hắn còn chưa ra tay mà tâm thần đã kinh nghi bất định rồi, nếu đối phương đột ngột gây khó dễ thì chỉ e bản thân sẽ khó mà tránh được. Vừa nghĩ đến đây, hắn liền không kìm được lùi một bước.

Đám người Tề Truy Thành, Quý Toàn Sơn và Thiên Nạn đầu đà đều thua kém Độc Lai Vô Dạng cả về võ công và kiến thức, lúc vừa lên núi đã bao vây Hứa Mạc Dương và lão đạo kia định tìm thời cơ ra tay, chẳng ngờ trái tim lại bất giác trở nên bình lặng, hoàn toàn chẳng muốn ra tay chút nào. Lúc này nhìn thấy Độc Lai Vô Dạng vô cớ lùi một bước, bọn chúng thầm kinh hãi, cũng không kìm được lùi một bước.

Đám binh sĩ bao vây xung quanh đột nhiên xao động, nhường một lối đi.

Ánh mắt Hứa Mạc Dương vốn luôn nhìn đăm đăm vào khuôn mặt Độc Lai Vô Dạng, thấy hắn đầu tiên là lộ vẻ kinh hãi lùi một bước, sau đó lại đột nhiên tỏ vẻ vui mừng đưa mắt nhìn về phía con đường núi bên dưới, dường như có người nào đó đang lên đây. Hứa Mạc Dương không kìm được, ngước mắt nhìn theo ánh mắt hắn.

Núi Phục Tàng vô cùng đặc biệt. Nếu chỉ nhìn vào dãy bậc thang đá dẫn lên núi thì dù thế nào cũng không thể đoán được trên sườn núi lại có một bãi đất bằng rộng lớn thế này, cứ như thể ngọn núi cao đột ngột bị chia tách làm hai nửa, đứng trên sườn núi và dưới bậc thang đá trên con đường núi thì khó có thể nhìn thấy nhau. Nhìn từ sườn núi xuống thì có cảm giác phía trước là một vách núi dựng đứng không thể thấy được tình hình trên con đường núi, còn nếu đi trên con đường núi, phải bước lên bậc thang đá cuối cùng mới đột nhiên nhìn thấy đầm nước trong veo cùng với thác nước hùng vĩ, khiến người ta có cảm giác tầm mắt bất ngờ được mở rộng.

Nhìn từ vị trí hiện tại của Hứa Mạc Dương, chỉ thấy người đang tới giống như đang chậm rãi bay lên từ dưới vách núi dựng đứng. Thứ xuất hiện đầu tiên là mái tóc đen nhánh buông xõa, chất tóc kỳ lạ phát sáng lấp lánh dưới ánh chiều tà, dường như đó không phải tóc mà là một dải lụa được thêu viền vàng; ngay sau đó lại nhìn thấy một vầng trán rất rộng, đầy khí thế, màu da thì trong vàng xen lẫn đỏ trong đỏ xen lẫn trắng, trong trắng dường như còn có một loại màu sắc lóng lánh đến kỳ lạ; cuối cùng, y nhìn thấy một cặp mắt rực rỡ ánh thần quang khác hẳn với người thường. Trong lòng thầm chấn động, Hứa Mạc Dương đã biết người vừa tới là ai.

Cùng lúc ấy, cặp mắt lão đạo đột nhiên mở bừng mà không có dấu hiệu báo trước. Không hề thấy đôi môi lão mấp máy nhưng những người có mặt rõ ràng nghe thấy một giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng nhưng lại khiến màng nhĩ rung lên ong ong không ngớt: "Minh Tông Việt!"

Như để đáp lại, Minh Tướng quân vừa khéo bước lên bậc thang đá cuối cùng, nơi có thể nhìn thấy người vừa phát ra âm thanh. Ánh mắt hắn cũng đồng thời đón lấy ánh mắt của lão đạo, bên tai vang lên tiếng gọi thẳng tên mình của người đầu tiên ngoài Hoàng thượng trong suốt mười mấy năm nay. Cái sự "nhìn thấy" và "nghe thấy" của hắn đã phát sinh trong cùng một khoảnh khắc, không có trước, cũng không có sau, giữa hai bên không có chút chênh lệch nào, giống như lão đạo đột nhiên gọi ra một Minh Tướng quân. Tất cả mọi việc diễn ra một cách hết sức huyền diệu và kỳ ảo khiến người ta cảm thấy kinh ngạc tột cùng...

Đột nhiên nghe thấy cái tên mà mọi người xưa nay không dám gọi, đám binh sĩ nhao nhao quát lớn, nhất thời át hẳn tiếng chảy ầm ầm của thác nước. Thế nhưng giọng nói của lão đạo kia vẫn không ngừng vang vọng trên sườn núi, trầm lặng, vững vàng, ngưng tụ mãi không tan, như đang gõ vào trái tim của mỗi người.

Lão đạo vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, không hề động đậy, cặp mắt nhìn đăm đăm vào Minh Tướng quân không chớp lấy một lần.

Hứa Mạc Dương cũng trừng mắt, hằn học nhìn Minh Tướng quân - kẻ đã hại mình nước mất nhà tan, chỉ thấy thân hình hắn vô cùng to lớn, mạnh mẽ, vai rộng tay to, eo thon chân dài, trên người khoác một chiếc áo bào thuần màu xanh không có lấy một nếp nhăn. Mỗi cử chỉ của hắn đều hết sức tự nhiên nhưng vẫn tràn đầy khí thế, thần thái toát ra vẻ ung dung, điềm đạm, mang tới cho người ta cảm giác như xa tận nơi chân trời mà rõ ràng đang ở gần ngay trước mắt.

Minh Tướng quân nhìn thẳng vào mắt lão đạo một lát, sau đó lại như vô ý liếc qua phía Hứa Mạc Dương. Hứa Mạc Dương bỗng có cảm giác như bị kim đâm, không kìm được muốn rời ánh mắt, nhưng y đang đầy lòng lửa giận, tuyệt đối không chịu nhận thua trong cuộc đối đầu bằng ánh mắt này nên vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương, rồi sau đó lại cảm thấy ánh mắt của mình đã bị đối phương hút lấy muốn rời đi mà lực bất tòng tâm.

Lão đạo khẽ vung cây phất trần, ngăn giữa ánh mắt của Hứa Mạc Dương và Minh Tướng quân, đoạn hờ hững nói: "Chúc mừng Tông Việt hiền điệt 6 đã luyện thành Hóa Hồn đại pháp. Tuy giết người bằng ánh mắt có phần tà khí nhưng lại đỡ được cảnh máu chảy đầu rơi."

Minh Tướng quân cất tiếng cười ha hả, giọng nói như kiêu ngạo, ngang ngược nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất nho nhã, nhẹ nhàng: "Hóa Hồn đại pháp chẳng qua là thứ võ công kém cỏi của bản môn. Xảo Chuyết sư thúc đã nghiên cứu võ học bản môn mấy chục năm rồi, chắc hẳn càng tinh thông môn này."

Ngoại trừ Minh Tướng quân và lão đạo, những người đang có mặt đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Lão đạo kia ban đầu luôn ngồi im như một gốc cây khô nhưng vừa mở miệng đã khiến lòng người chấn động. Mãi tới lúc này bọn họ mới biết lão có tên là Xảo Chuyết, hơn nữa còn là sư thúc của Minh Tướng quân. Ở trong triều đình, sự xuất hiện của Minh Tướng quân vô cùng đột ngột, trước giờ chưa từng có người nào biết lai lịch của hắn, vậy mà lúc này, trên núi Phục Tàng ngoài thành Đông Quy của vùng Tái Ngoại, đột nhiên lại xuất hiện một vị sư thúc, thực khiến tất cả mọi người thầm chấn động, trong lòng chất chứa đầy nỗi nghi hoặc.

Hứa Mạc Dương lại càng kinh hãi không thôi. Từ bảy năm trước, Xảo Chuyết đại sư đã tới núi Phục Tàng này ẩn cư, không để ý tới sự đời nhưng lại hết sức coi trọng y, còn gián tiếp chỉ dạy võ công cho y. Tuy giữa hai người không có danh phận nhưng trên thực tế đã là thầy trò của nhau.

Kiến thức của Xảo Chuyết đại sư rất uyên thâm, các môn học vấn tam giáo cửu lưu 7 đều biết tới, đặc biệt là về thiên văn thuật lý lại càng tâm đắc, cũng đã truyền dạy cho Hứa Mạc Dương rất nhiều. Nhưng trước giờ lão luôn giữ kín lai lịch của bản thân, tới tận hôm nay Hứa Mạc Dương mới biết thì ra lão là sư thúc của Minh Tướng quân, kẻ đứng dưới một người nhưng trên muôn vạn người trong triều đình của người Hán.

Xảo Chuyết nhìn Minh Tướng quân, khẽ nở nụ cười. "Tông Việt ngươi từ nhỏ đã có thiên tư trác tuyệt, trông thần thái ngươi lúc này thấp thoáng vẻ mâu thuẫn, Hóa Hồn đại pháp lại có thể thoải mái dùng ánh mắt để thi triển, chỉ e Lưu Chuyển thần công đã tư luyện đến cảnh giới Khí Diệt rồi, sao còn phải đòi xem Thiên Mệnh bảo điển cho kỳ được nữa?"

Những lời của Xảo Chuyết đại sư khiến đám người xung quanh như hiểu như không, duy chỉ có Minh Tướng quân là thầm kinh hãi. Môn võ học hắn đắm mình nghiên cứu cả đời có tên gọi Lưu Chuyển thần công, điểm yếu của nó chính là nằm ở hai chữ "mâu thuẫn". Mãi tới hôm kia hắn mới luyện thành tầng thứ bảy mang tên "Khí Diệt" của môn thần công này, vậy mà lúc này lại bị Xảo Chuyết một lời nói toạc ra như vậy, trong lòng không khỏi vô cùng căm phẫn.

Huống chi, trong lời nói của lão còn nhắc đến một môn thần công khác của bản môn: Thiên Mệnh bảo điển. Xảo Chuyết đại sư nói tiếp: "Sức người rốt cuộc cũng có lúc hao tổn hết, vô số vị tiền bối của bản môn đã dốc hết tâm huyết cả đời mà cũng chưa chắc luyện thành một môn thần công, ngươi nên chuyên tâm vào Lưu Chuyển thần công và con đường làm quan của mình đi! Có điều, dù ngươi phong quang vô hạn, có thể hô mưa gọi gió trong triều đình nhưng Lưu Chuyển thần công thì có lẽ cả đời này cũng không thể đạt tới cảnh giới cao nhất đâu..."

Nghe thấy những lời châm chọc đó của Xảo Chuyết đại sư Minh Tướng quân không khỏi giận dữ. Hắn vừa luyện thành tầng thứ bảy của Lưu Chuyển thần công, đang là lúc chí khí cao ngút trời, vốn định đích thân lên núi giết chết Hứa Mạc Dương để lập uy với các tướng sĩ, nào ngờ lại gặp phải đối thủ của mình trong bản môn tại đây. Trên giang hồ, việc tôn sư trọng đạo rất được coi trọng, đã thế Xảo Chuyết đại sư lại luôn tự đặt mình vào vai vế trưởng bối, khiến hắn dù là Đại Tướng quân nhưng cũng không thể không tạm thời nín nhịn.

Từ trên khuôn mặt Minh Tướng quân chẳng thể nhìn ra chút cảm xúc, chỉ nghe hắn nói: "Hai đại tuyệt học của bản môn là Lưu Chuyển thần công và Thiên Mệnh bảo điển đã ra đời mấy trăm năm, vậy nhưng chưa người nào có thể luyện thành tầng thứ chín của Lưu Chuyển thần công, cũng chưa có ai hiểu thấu Thiên Cơ Thần Toán trong Thiên Mệnh bảo điển. Ta nghĩ, nếu tu luyện riêng đã không thể có kết quả, vậy tại sao không hợp nhất hai thứ đó lại mà tham ngộ? Nếu có thể đột phá thì đó cũng một việc giúp cho thần công của bản môn lưu tiếng thơm lại muôn đời."

Xảo Chuyết đại sư không hề tỏ ra yếu thế. "Chưởng môn sư huynh sớm đã nhìn ra ngươi không phải hạng có thể tu tâm dưỡng tính, trục xuất ngươi khỏi sư môn chính vì sợ những môn võ công lợi hại sẽ giúp ngươi đi tàn sát người ngoại tộc khắp bốn phương..."

Minh Tướng quân cất tiếng cắt ngang lời lão: "Việc ta rời khỏi sư môn thực ra còn có ẩn tình, sư thúc tất nhiên không thể hiểu được nguyên cớ bên trong."

Xảo Chuyết cười lạnh, nói: "Sư huynh đã cưỡi hạc về tây bây giờ ngươi nói thế nào mà chẳng được! Dù sao trong Hạo Không môn ta cũng không còn hạng cặn bã như ngươi, Thiên Mệnh bảo điển tuyệt đối không thể để lọt vào tay ngươi."

Cặp mắt phát sáng lấp lánh, Minh Tướng quân ngẩng đầu nhìn trời, cất tiếng cười vang. "Nếu ông đã không chịu nhận ta là người của Hạo Không môn, hà tất còn phải tự xưng là sư thúc như vậy? Huống chi bậc đại trượng phu sinh ra trong buổi loạn thế, tất nhiên phải lấy việc thay trời đi chinh phạt lũ gian đảng và thống nhất giang sơn làm nhiệm vụ của mình. Ông đã nghiên cứu Thiên Mệnh bảo điển hơn ba mươi năm, chẳng lẽ còn không nhận ra đạo lý thiên hạ phân lâu rồi tất hợp sao?"

Giọng nói của Minh Tướng quân mang theo bảy phần uy nghiêm, ba phần ôn hòa, tuy có chút cưỡng từ đoạt lý nhưng lại tràn ngập một thứ khí độ khiến người ta phải tuân phục.

Xảo Chuyết vốn không phải hạng nguời giỏi nói năng, thêm vào đó cũng đã sớm nhìn thấu tình hình lúc này, liền "hừ" lạnh một tiếng rồi không nói gì thêm.

Hứa Mạc Dương đứng dậy, chỉ thẳng tay vào mặt Minh Tướng quân, quát lớn: "Cho dù đại sư giao Thiên Mệnh bảo điển vào tay ngươi, ngươi hiểu được mệnh trời rồi thì cũng có ích gì? Cùng lắm là cho ngươi thêm một cái cớ thay trời hành đạo để đi làm điều ác khắp nơi thôi!"

Minh Tướng quân lạnh lùng đưa mắt nhìn Hứa Mạc Dương. "Thiên Mệnh bảo điển có thể tính toán được khi vận của người ta. Chi bằng Hứa Mạc Dương ngươi hãy bảo Xảo Chuyết tính giúp xem mạng của ngươi còn được mấy canh giờ nữa."

Xảo Chuyết nghe thấy Minh Tướng quân gọi thẳng tên của mình, biết rằng hắn đã quyết ý không nhận mình là sư thúc nữa, bèn cười nhạt, nói: "Bần đạo sớm đã tính ra hôm nay Hứa đại hiệp dù gặp chút gian nan nhưng sẽ không có nguy hiểm gì."

Trong mắt Minh Tướng quân bừng lên những tia sáng rực. "Xem ra ông thật sự không để tâm tới ước định giữa chúng ta rồi!"

Xảo Chuyết đại sư vẫn thản nhiên ngồi đó. "Chín năm trước, chưởng môn sư huynh đột ngột qua đời, ngươi một mình xông vào linh đường, vọng tưởng có thể lấy trộm được Thiên Mệnh bảo điển. Võ công của ta tuy không bằng ngươi nhưng vẫn có thể dùng Cửu Diệu trận pháp nhốt ngươi lại..."

"Ta chẳng qua chỉ muốn đi bái tế sư phụ nhưng ông lại nhất quyết cho rằng ta có ý đồ lâm Thiên Mệnh bảo điển!" Minh Tướng quân lớn tiếng ngắt lời Xảo Chuyết đại sư. Sau khi trầm ngâm một lát, hắn dường như có vẻ không muốn giải thích thêm, bèn nhún vai, nói: "Hơn nữa, võ học trong Thiên Mệnh bảo điển chẳng qua là một số trò vặt vãnh dùng để mê hoặc lòng người. Tuy ông có thể dùng Cửu Diệu trận pháp nhất thời vây khốn ta nhưng võ công lại thua xa ta.

Khi đó chúng ta giao hẹn chỉ cần ông cả đời không sử dụng võ công, ta sẽ không làm khó ông nữa..."

Xảo Chuyết đại sư cất tiếng cười ngạo nghễ. "Ta đã dùng quãng thời gian chín năm để nghiên cứu cách phá giải Lưu Chuyển thần công của ngươi, nếu không nắm chắc, ta há lại tùy tiện hủy bỏ ước định?"

Cặp đồng tử của Minh Tướng quân đột nhiên co rúm lại. "Ông nắm chắc có thể địch lại ta?" Hắn thầm nghĩ, mình quả nhiên đoán không nhầm, xem ra Thiên Mệnh bảo điển tuyệt đối không đơn giản chỉ là những trò bói toán tầm thường có lẽ thật sự có những môn võ học thần kỳ được ghi lại bên trong.

Xảo Chuyết đại sư khẽ nở một nụ cười như đã nhìn thấu thiên cơ. "Tông Việt hiền điệt cứ yên tâm! Mười năm trước ngươi đã được tôn làm thiên hạ đệ nhất cao thủ, lúc này luyện thành tầng thứ bảy của Lưu Chuyển thần công lại càng là danh bất hư truyền. Nếu chỉ xét về mặt võ công, trong thiên hạ này khó có người nào là đối thủ của ngươi."

Thấy Xảo Chuyết đại sư cũng đề cao võ công của mình như vậy, Minh Tướng quân không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ. Lưu Chuyển thần công càng tu luyện càng khó, Minh Tướng quân thiên phú cực cao, trong thời gian mười hai năm đã tu luyện đến tầng thứ năm của Lưu Chuyển thần công, nhưng đến tầng thứ sáu lại mất tới sáu năm, tầng thứ bảy thì mất tới chín năm mới có được thành tựu như hiện giờ. Vậy mà không ngờ Xảo Chuyết đại sư chỉ nhìn thoáng qua đã thấy rõ huyền cơ, Minh Tướng quân không khỏi có chút khâm phục nhãn lực cao minh của lão, lại càng nhận định rằng trong Thiên Mệnh bảo điển còn có những môn kỳ công dị thuật mà mình không biết. Sau khi thầm nghĩ ngợi một hồi, hắn bèn cất tiếng hỏi: "Vậy ông dựa vào cái gì mà nói rằng có thể phá được Lưu Chuyển thần công của ta?"

Xảo Chuyết đại sư khẽ thở dài. "Không phải ta phá, mà có người khác phá."

Cặp mắt Minh Tướng quân lóe lên ánh tinh quang. "Ai?"

Xảo Chuyết đại sư ngẩng đầu nhìn trời. "Ngươi có biết ngày mùng Bảy tháng Tư là ngày gì không?"

Thấy Xảo Chuyết đại sư hỏi một đằng trả lời một nẻo, Minh Tướng quân không khỏi ngây người. Vị sư thúc này của hắn xưa nay luôn có vẻ điên điên khùng khùng nhưng lại thường xuyên làm những hành động đầy trí tuệ, sau khi nghiên cứu môn tuyệt học Thiên Mệnh bảo điển, mỗi câu nói của lão đều ẩn chứa thâm ý sâu xa. Nghĩ vậy, hắn bèn bấm ngón tay tính toán. "Còn hai mươi hai ngày nữa là tới mùng Bảy tháng Tư, lúc đó vừa qua Tết Thanh minh, liệu sẽ là ngày gì đây?"

Xảo Chuyết đại sư như cười mà chẳng phải cười, lại nói ra một câu vang vọng khắp cả vùng đất trống trải, hệt như có một chiếc chuông lớn đang được gõ sát bên tai mỗi người, khiến người ta nghe mà kinh hãi. "Tông Việt ngươi sinh vào khắc Mão giờ Dần, ngày Mười tám tháng Sáu. Tỉnh tiết bất thực, thủy hỏa tương tức, tiềm long vật dụng, dương khí thâm tàng 8, còn ngày mùng Bảy tháng Tư cương trung nhi ứng, nhu đắc trung tế, long uy vu thiên, độ viên nhi hành 9. Ngày này chính là thời điểm bất lợi nhất trong suốt cuộc đời của ngươi."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai hiểu những lời đầu tiên của Xảo Chuyết đại sư nhưng câu nói cuối cùng thì ai cũng nghe ra ý tứ bên trong.

"Câm miệng!" Độc Lai Vô Dạng không kìm được quát lớn một tiếng. Có Minh Tướng quân ở đây, hắn không còn điều cố kỵ gì nữa, bèn chuẩn bị ra tay.

Minh Tướng quân đưa tay ngăn Độc Lai Vô Dạng, nghiêm túc nhìn Xảo Chuyết đại sư. "Ý của ông là sau hai mươi hai ngày nữa ta sẽ gặp nạn sao?"

"Chỉ đáng tiếc, dù ngươi muốn đề phòng cũng không được!" Xảo Chuyết đại sư nở nụ cười điềm đạm nhưng trong giọng nói lại tràn đầy vẻ kiên định. "Kể từ ngày mùng Bảy tháng Tư sáu năm trước, mọi việc đã được trời cao định sẵn rồi!"

Lời của Xảo Chuyết đại sư như cơn sóng dữ khiến mỗi người đang có mặt ở đó đều chấn động. Chẳng ai biết ngày mùng Bảy tháng Tư của sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì nhưng nghe Xảo Chuyết đại sư nói chắc chắn như thế, không có vẻ gì giống hù dọa, một cảm giác huyền diệu tới tột cùng bất giác trào lên tự nơi đáy lòng của tất cả mọi người.

Minh Tướng quân lẳng lặng ngẫm nghĩ một hồi, chợt cất tiếng cười vang.

"Nếu đã không thể tránh được, vậy biết trước thì có ích gì? Ông cũng không cần cố gắng làm nhiễu loạn tâm trí ta. Số mệnh đúng là do trời định nhưng ông hãy nghĩ xem liệu hôm nay bản thân ông có thoát được kiếp nạn không đã."

Xảo Chuyết đại sư khẽ cất tiếng: "Người cần thoát kiếp nạn hôm nay không phải là ta."

Ánh mắt sắc như dao của Minh Tướng quân nhanh chóng liếc qua phía Hứa Mạc Dương rồi lại trở về khuôn mặt của Xảo Chuyết đại sư. Hắn trầm ngâm nói: "Võ công và tâm trí của người này đều chỉ thuộc loại bình bình, vậy mà vì hắn ông lại không tiếc hủy bỏ ước định để đánh một trận với ta, rốt cuộc là tại sao?"

"Huyền cơ bên trong, ai có thể nói rõ ràng được?" Xảo Chuyết đại sư khẽ thở dài một tiếng, chợt nói ra những lời làm chấn động lòng người: "Nếu lấy trăm chiêu làm giới hạn, ngươi có dám đánh cuộc một phen với ta không?"

Minh Tướng quân thoáng ngẫm nghĩ rồi sảng khoái cười vang. "Vậy phải xem là đánh cuộc thắng thua hay sống chết?"

Xảo Chuyết đại sư lại thở dài tiếng nữa, đưa mắt nhìn về phía xa, cất giọng hờ hững: "Nếu ngươi sống đến tuổi như bần đạo, sẽ biết rằng giữa thắng thua và sống chết vốn không có gì khác biệt."

Minh Tướng quân hít sâu một hơi, khoát tay ra lệnh cho đám thuộc hạ dãn rộng vòng vây, đoạn lùi lại nửa bước. "Ta kính ông là trưởng bối, cho ông chút thời gian mà để lại di ngôn."

Xảo Chuyết đại sư khẽ nở nụ cười, cúi đầu chăm chú nhìn cây phất trần trong tay. Dưới ánh nhìn chăm chú của lão, những sợi tơ của cây phất trần đột nhiên dựng đứng, giống như có linh tính bám vào bàn tay Hứa Mạc Dương, kéo Hứa Mạc Dương đến bên cạnh lão.

Lúc này, trên người Hứa Mạc Dương đã trúng phải tuyệt độc của Độc Lai Vô Dạng, còn đang bị bao vây trùng trùng, xung quanh lại có mấy gã cao thủ dưới trướng Minh Tướng quân rình mò như hổ đói, y gần như đã rơi vào tuyệt cảnh.

Nhưng y vốn thuộc loại người trời sinh dũng cảm không sợ chết, vừa rồi nghe cuộc đối đáp giữa Minh Tướng quân và Xảo Chuyết đại sư, vì mải ngẫm nghĩ về những điều huyền cơ ẩn chứa bên trong nên bất giác có chút ngẩn ngơ, sớm đã quên rằng bản thân vẫn đang trong vòng nguy hiểm. Chợt nghe hai người bọn họ nhắc đến mình, Xảo Chuyết đại sư còn vì mình mà công nhiên khiêu chiến với thiên hạ đệ nhất cao thủ Minh Tướng quân, trong lòng y không khỏi vừa cảm kích vừa cảm thấy khó hiểu. Lúc này, Xảo Chuyết đại sư đột nhiên kéo y lại gần, y chỉ cảm thấy có một luồng kình lực thông qua cây phất trần cuồn cuộn tràn tới. Biết trong chuyện này có sự dị thường, y không dám vận công kháng cự. Khi ngẩng lên lại thấy ánh mắt sáng quắc của Xảo Chuyết đại sư đang nhìn chằm chặp vào mình, cặp mắt giống như một hồ nước trong sâu không thấy đáy, khi âm khi dương, khi nhu khi cương, khi mở khi đóng, khi lỏng khi căng...

Hứa Mạc Dương vốn không ngờ chỉ từ ánh mắt này lại có thể nhìn ra những biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cán cây phất trần của Xảo Chuyết đại sư đặt lên hổ khẩu của Hứa Mạc Dương, những sợi tơ chìa ra đâm vào năm đầu ngón tay, mấy luồng nội lực mạnh mẽ mà quái dị chạy qua sáu huyệt Thiếu thương, Thương dương, Thiếu xung, Thiếu trạch, Quan xung, Trung xung truyền vào, lại men theo Thủ thái âm phế kinh, Thủ dương minh đại trường kinh, Thủ thái dương tiểu trường kinh, Thủ thiếu dương tam tiêu kinh, Thủ quyết âm bao kinh và Thủ thiếu âm tâm kinh chạy ngược lên trên, đi qua các huyệt Hợp cốc, Thái uyên, Liệt khuyết, Thần môn, Dương khê, Khúc trì, Thiếu hải, Kiên ngung, chia ra tập hợp tại Nghênh hương, Thính cung, Ty trúc không, sau đó hội tụ ở ấn đường, chạy dọc theo mạch Nhâm đi xuống tới bể khí Đan điền, lại xông ngược lên mạch Đốc, cuối cùng đổ vào Linh đài, Bách hội...

"Ầm!" Hứa Mạc Dương chỉ cảm thấy đầu mình nổ vang một tiếng, sau khoảnh khắc thần trí đã trở nên mơ hồ. Lúc này, cặp mắt của Xảo Chuyết đại sư dường như có một sức mạnh thần bí khiến y không kìm được mà chìm vào một sự tưởng tượng hoang đường, vô số cảnh tượng quái dị nhanh chóng lướt qua trong đầu y...

Y là một đứa bé sơ sinh, bị cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ nơi hoang đã. Một con sói đói lởn vởn ngay bên cạnh, định vồ tới ăn thịt y. Bỗng có một ông lão xuất hiện, chỉ dùng một chưởng đã đánh chết con sói đói...

Dưới ánh đèn đầu ảm đạm, ông lão đó ho sù sụ không ngừng, vừa cố gắng ngồi dậy vừa nhẹ nhàng xoa đầu y. Dường như biết trước nghĩa phụ chẳng còn sống được bao lâu nữa, y không kìm được khóc lớn, gọi: "Cha..."

Một nữ tử u oán nhìn y. Y biết ngày mai nàng sẽ bị gả đi xa, và y cũng biết người nàng yêu là mình...

Trái tim đau đớn như muốn chết, y bước từng bước lên một ngọn núi hùng vĩ, sau đó đi vào một đạo quán, thành kính quỳ xuống trước mặt một lão đạo có mái tóc bạc phơ...

Trước ngọn đèn dầu trên chiếc bàn vuông vức, y là một đạo sĩ trẻ tuổi búi tóc trên đầu, đang miệt mài đọc một cuốn sách đã ố vàng, trên bìa sách có viết bốn chữ triện lớn: Thiên Mệnh bảo điển... Một lão đạo có mặt mũi hồng hào nhưng mái tóc lại bạc phơ lặng lẽ nhìn y.

Y biết đó là chưởng môn sư huynh Vong Niệm đại sư đã mắc bệnh nan y đang nằm trên giường. "Đứa bé Tông Việt này thân thế ly kỳ, ngộ tính cực cao, sau này nhất định sẽ trở thành một kẻ kiêu hùng hô mua gọi gió trên giang hồ. Đây là phúc hay là họa, thực khó có thể đoán trước. Có điều, tuy hắn không còn là người của Hạo Không môn ta nhưng quyết không thể để mặc hắn dùng võ công của bản môn đi gây họa cho thiên hạ..."

Y giằng co với Minh Tướng quân, luồn lách qua những con đường quanh co trong hoa viên. Đánh mãi vẫn không phân thắng bại, cả thể xác và tinh thần y đều mỏi mệt, bèn nói từng chữ một với Minh Tướng quân: "Chỉ cần ngươi lập tức rời khỏi Hạo Không môn, không làm tổn hại tới một cành cây, ngọn cỏ của liệt tổ liệt tông, ta đồng ý với ngươi từ nay về sau sẽ không dùng tới võ công nữa..."

Trên núi Phục Tàng, y ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng phía chân trời rồi lại cúi đầu, phủ phục người xuống sát bàn, vung bút như gió. Cây bút múa may ngang dọc, vẽ ra một cây cung với kiểu dáng đặc biệt, giống hệt vầng trăng khuyết treo cao nơi chân trời phía đông. Tại nơi chính giữa bên trên bức vẽ có đề hai chữ lớn: Thâu Thiên...

Hứa Mạc Dương đột nhiên tỉnh táo trở lại, quay về với hiện thực, lọt thỏm giữa vòng vây của vô số kẻ thù.

Y ngẩng đầu nhìn Xảo Chuyết đại sư trước mặt, thấy lão dường như sau nháy mắt đã già đi mấy chục tuổi, bên lóe mắt xuất hiện đầy nếp nhăn, trong mắt là vẻ oanh liệt một đi không trở lại của bậc tu hành đại từ đại bi một lòng trừ ma.

Tuy chỉ là một ánh mắt, một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng trong lòng Hứa Mạc Dương lại cảm thấy như thế một đời một kiếp đã trôi qua.

Minh Tướng quân thấy sắc mặt Xảo Chuyết vẫn y như cũ, Hứa Mạc Dương thì lại tỏ ra vô cùng xúc động, tuy không hiểu nguyên nhân nhưng rõ ràng hắn đã phát giác ra có chỗ nào đó không đúng lắm. Có điều hắn tự nhận mình mang võ công tuyệt thế, không sợ Xảo Chuyết bày trò gì, thêm vào đó còn có các binh sĩ vây quanh nên đối phương dù mọc cánh cũng khó thoát. Hắn chỉ ngầm vận thần công, đề phòng Xảo Chuyết đột ngột tập kích.

Xảo Chuyết đại sư mỉm cười nhìn Hứa Mạc Dương, sắc mặt hiền từ, hỏi:

"Ngươi hiểu chưa?"

"Đệ tử hiểu rồi!" Hứa Mạc Dương không kìm được dòng lệ nóng, nước mắt nhạt nhòa. Y đột nhiên hiểu ra, Xảo Chuyết đại sư đã dùng Thiên Mệnh thần công chí cao vô thượng đem toàn bộ những kinh nghiệm, cảm ngộ và trí tuệ cả đời truyền vào đầu y. Trong khoảnh khắc vừa rồi, khi cảm xúc của y dâng trào, tư duy hỗn loạn, đắm chìm trong cảnh tượng như mộng như thực đó, Xảo Chuyết chính là y, mà y cũng chính là Xảo Chuyết!

Hứa Mạc Dương không biết tại sao Xảo Chuyết đại sư lại làm như vậy. Y chỉ biết ông lão trước mặt đã dùng một biện pháp khó có thể tưởng tượng được để giúp y hóa giải kiếp nạn lớn nhất trong cuộc đời này, con đường tương lai chỉ có thể dựa vào chính bản thân y mà thôi. Y nhất thời cảm thấy vô cùng kích động, khó có thể khống chế bản thân vội quỳ rạp xuống, vái lạy: "Xin đại sư hãy nhận của tiểu tử một lạy!"

Xảo Chuyết đại sư mỉm cười, để yên cho Hứa Mạc Dương cung kính dập đầu vái lạy mình một cái, sau đó nhẹ nhàng đặt cây phất trần vốn là vật bất ly thân vào tay Hứa Mạc Dương. Lão nhìn cây phất trần bằng ánh mắt đầy thâm ý rồi lại nhìn qua phía Hứa Mạc Dương. "Cây phất trần này tuy là vật vô danh nhưng do ta đặc biệt làm ra, bên trong ẩn chứa linh khí của trời đất cùng với huyền cơ tột cùng. Cán phất trần được làm bằng gỗ cây ngô đồng ngàn năm trên núi Côn Luân, những sợi tơ đều là tơ của con Hỏa Lân Tàm trong Thiên Trì.

Ngươi hãy dùng nó cho tốt..."

Hứa Mạc Dương vâng lời đón lấy cây phất trần, vừa chạm vào liền có cảm giác láng mịn như ngọc, dường như bên trên còn mang hơi ấm cơ thể của Xảo Chuyết đại sư. Một cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời truyền tới, dường như trong cây phất trần có một loại vật chất thần bí nào đó ẩn chứa thiên cơ. Khi y cúi đầu quan sát thật kỹ Minh Tướng quân và đám thủ hạ cũng không kìm được tò mò, lặng lẽ ngắm nhìn cây phất trần bề ngoài tầm thường, không có gì kỳ lạ đó từ xa.

Đúng vào khoảnh khắc tâm trí hai bên đều thoáng xuất hiện sơ hở, Xảo Chuyết đại sư hít sâu một hơi, đột ngột quát lớn một tiếng, đưa tay chụp lấy bàn tay Hứa Mạc Dương, sau đó bật hơi, cất tiếng, vung tay, phát lực. Trong tiếng kêu kinh hãi và ngạc nhiên của cả đám người, Hứa Mạc Dương đã giống như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung được Xảo Chuyết đại sư ném bay lên cao tít trên không trung.

Cú ném ấy đã dùng hết nội lực mà Xảo Chuyết đại sư tu luyện trong mấy chục năm nay. Hứa Mạc Dương bay lên cao tới hơn hai mươi trượng, giống như một con chim lớn bay vọt tới trước thác nước, lao về phía chân núi. Bên tai Hứa Mạc Dương như vẫn còn văng vẳng những lời dặn dò cuối cùng của Xảo Chuyết đại sư: "Đi về hướng đông bắc, tới Tiếu Vọng sơn trang tìm Binh Giáp truyền nhân..."

Sự việc xảy ra đột ngột, ngay đến Minh Tướng quân cũng không kịp ngăn cản. Mới vừa rồi còn tưởng Xảo Chuyết và Hứa Mạc Dương đều ở trung tuyệt cảnh, dù mọc cánh cũng khó thoát, có ai ngờ được Xảo Chuyết trông gầy guộc, ốm yếu lại có thần công kinh người như vậy, chỉ dùng một cú ném đã đưa được Hứa Mạc Dương ra khỏi trùng vây.

Trong tiếng kêu kinh hãi của đám binh sĩ, mấy người bọn Độc Lai Vô Dạng đồng thời lao về phía Xảo Chuyết đại sư chuẩn bị ra tay nhưng lại bị Minh Tướng quân giơ tay ngăn lại.

Sau một hồi lâu im lặng, Minh Tướng quân vỗ tay cười lớn. "Đầu tiên là dùng ước hẹn trăm chiêu để lừa gạt ta, sau đó đột nhiên ra tay cứu người. Sự cơ biến ấy nhìn như vụng về mà còn hơn cả khéo léo, thực không hổ là đối thủ của ta trong chín năm nay. Tiếc rằng dù thế nào hắn cũng chỉ trốn được trong nhất thời, rốt cuộc rồi cũng sẽ lọt vào lòng tay ta." Sắc mặt hắn chợt trở nên nghiêm túc. "Sư thúc đã quyết ý muốn đánh với ta một trận, vậy chi bằng chúng ta hãy thử xem giữa Lưu Chuyển thần công và Thiên Mệnh bảo điển, đâu mới là môn võ học chí cao của bản môn."

Minh Tướng quân quả nhiên không phải hạng tầm thường, tuy vừa thất thế nhưng vẫn chẳng nhụt chí, ngược lại càng thêm tôn trọng đối thủ, thậm chí còn gọi Xảo Chuyết đại sư là sư thúc trở lại.

Từ đầu đến cuối, Xảo Chuyết đại sư chưa từng đứng dậy, vân luôn giữ nguyên tư thế ngồi xếp bằng. Lúc này, lão dường như đã cạn kiệt sức lực, đầu cúi gằm xuống trước ngực, không có chút động tĩnh.

Minh Tướng quân cũng không nôn nóng ra tay mà ngoảnh sang nhìn Độc Lai Vô Dạng. "Hứa Mạc Dương xin giao cho Độc quân, nhất định phải bắt sống. Ta muốn biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Độc Lai Vô Dạng thấy Minh Tướng quân dù vừa thất thế trước mặt các tướng sĩ nhưng mặt vẫn không đổi sắc, phát hiệu lệnh vẫn hết sức rõ ràng, thể hiện rõ khí độ của một bậc đại tông sư, trong lòng không khỏi thầm khâm phục, vội khom người, thưa: "Tướng quân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ không làm nhục mệnh!" Nói đoạn, y không gọi thêm đồng bọn, một mình đuổi theo về hướng Hứa Mạc Dương vừa rời đi.

Minh Tướng quân lại ngoảnh đầu nhìn qua phía Xảo Chuyết đại sư, sắc mặt từ đỏ biến thành trắng, từ trắng biến thành xanh, thay đổi mấy lần.

Xảo Chuyết đại sư vừa rồi vung tay một cái đã giúp Hứa Mạc Dương thoát khỏi vòng vây, các tướng sĩ đều biết mình thất trách, trong lòng thấp thỏm không dám nói gì. Hơn nữa, bọn họ chưa từng được thấy Minh Tướng quân ra tay, lúc này vừa hay có cơ hội thì ai nấy đều cực kỳ phấn chấn, liền chăm chú đứng nhìn từ bốn phía xung quanh.

Xảo Chuyết đại sư vẫn ngồi im, không chút động tĩnh. Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, tại sao trong lúc đối mặt với thiên hạ đệ nhất cao thủ mà Xảo Chuyết đại sư vẫn có thể ung dung như vậy? Lão không cần vận khí chuẩn bị ứng chiến sao?

Sau một hồi lâu tĩnh lặng, phía đằng xa vọng tới tiếng sấm đì đùng, chừng như sắp có mưa.

Sắc mặt Minh Tướng quân lại biến đổi. Sau khi hít sâu một hơi, hắn dần khôi phục lại thần sắc bình thường, ngẩng lên nhìn mảng mây đen đang ùn ùn kéo tới từ đằng chân trời. Khẽ thở dài một tiếng, hắn trầm giọng hạ lệnh: "Về thành!

Không có mệnh lệnh của ta, trong vòng ba ngày tới không người nào được phép đặt chân lên ngọn núi này!"

Trong lòng mọi người đều thầm cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ Minh Tướng quân định buông tha cho Xảo Chuyết đại sư như vậy sao? Nhưng thấy sắc mặt Minh Tướng quân nặng nề, không ai dám hỏi thêm câu nào nữa.

Minh Tướng quân vừa xoay người bước xuống bậc thang đá, một tiếng sấm lớn đột ngột vang lên, cơn mưa rào đổ xuống như trút nước.

Quý Toàn Sơn đánh bạo khẽ cất tiếng hỏi: "Tướng quân, phải xử trí đạo nhân này thế nào đây?"

Trên khuôn mặt Minh Tướng quân thoáng hiện một tia cười gượng. "Sư thúc ta ngộ đạo rồi!"

"Xoẹt!" Một tia sét từ giữa không trung đánh xuống, trúng vào thân thể Xảo Chuyết đại sư. Trong tiếng hô kinh hãi của đám người, thân thể Xảo Chuyết đại sư trong nháy mắt đã tan thành khói bụi.


1Tái Ngoại: nghĩa đen là bên ngoài biên ải, ở đây là chỉ vùng đất phía bắc Vạn Lý Trường Thành - Dịch giả (DG).2Nguyên văn là triều đình nhà Hán, đây có lẽ là sự nhầm lẫn của tác giả, bởi các tình tiết về sau đều chứng tỏ truyện lấy bối cảnh thời nhà Minh. Nhưng cũng phải nói rõ những sự miêu tả ở phần đầu này giống như đang nói về nhà Tây Hán. Ở đây tồn tại một số mâu thuẫn nhất định - DG.3Vật là chỉ các sự vật bên ngoài, ngã là chỉ bản thân. Vật ngã lưỡng vong tức là quên đi cả bản thân và các sự vật bên ngoài. Trong tiểu thuyết võ hiệp, đây được cho là trạng thái tinh thần rất tốt để tu luyện võ công - DG.4Đầu đà: nhà sư đi khất thực.5Khách khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.6Điệt: cháu.7Tam giáo cửu lưu: các trường phái trong tôn giáo, học thuật hay các loại nghề nghiệp trong xã hội.8Tỉnh tiết bất thực có nghĩa là nước giếng trong nhưng không có ai sử

dụng. Thủy hỏa tương tức có nghĩa là nước và lửa hủy diệt lẫn nhau. Tiềm long vật dụng có nghĩa là con rồng ẩn mình thì chớ nên sử dụng. Dương khí thâm tàng có nghĩa là cái khí dương bị ẩn giấu vào nơi sâu kín - DG. 

9Cương trung nhi ứng có nghĩa là có lúc sử dụng cách cứng rắn cũng được người ta ủng hộ. Nhu đắc trung tế có nghĩa là cái mềm mỏng thì sẽ được vững vàng ở ngôi chính giữa. Long uy vu thiên có nghĩa là uy thế của con rồng hiển hiện giữa trời cao. Độ viễn nhi hành có nghĩa là vượt qua một quãng đường dài xa xôi - DG.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-11)


<