Vay nóng Homecredit

Truyện:Thượng Ngươn kiếm pháp - Hồi 20

Thượng Ngươn kiếm pháp
Trọn bộ 46 hồi
Hồi 20: Rồng Mắc Cạn Tôm Lờn Mặt
5.00
(một lượt)


Hồi (1-46)

Siêu sale Lazada

Thiếu Lâm tự...

Toà cổ tự uy nghi nằm lưng chừng dãy Thiên sơn với những đỉnh núi chót vót, ngỡ như muốn đâm thọc len tới những tầng mây xanh cao ngất. Khi nhật quang sụp xuống, thì tiếng đại hồng chung lại được gióng lên, tạo cho không gian vốn đã tĩnh lặng lại càng thêm phần thanh vắng, bởi tiếng chuông đồng ngân xa.

Thiên Hải sửa lại y trang, rảo bước theo những bậc tam cấp bằng những khối đá. Cứ đi được trăm bậc thang thì Thiên Hải lại gặp một vị cao tăng Thiếu Lâm ngồi kiết đà với vẻ mặt trầm tư, suy tưởng.

Chàng nghĩ thầm:

"Mình hẳn khó mà ngồi được như những vị cao tăng này".

Thiên Hải dừng bước trước mặt một vị cao tăng khi thấy có một con kiến đang bò trên đầu vị cao tăng đó. Thiên Hải nhìn vị cao tăng đó một lúc rồi toan đưa tay bắt con kiến. Vị cao tăng Thiếu Lâm mặc dù nhắm mắt, nhưng vẫn nhìn thấy hành động của Thiên Hải, liền niệm phật hiệu:

- A di đà phật. Thí chủ đừng hại đến những sinh vật bé nhỏ, hãy để nó yên.

Thiên Hải rụt tay lại:

- Vãn bối thấy con kiến trên đầu đại sư, chỉ muốn bắt nó thôi, để đại sư được tự nhiên tham thiền nhập định.

- Ða tạ thí chủ... Bần tăng chịu đựng được.

Thiên Hải mỉm cười nghĩ thầm.

- Ðại sư chịu đựng được, nhưng Thiên Hải thì đã thấy ngứa đầu rồi.

Thiên Hải vừa nghĩ, vừa ôm quyền xá:

- Ðại sư đã không muốn Thiên Hải giúp thì vãn bối cáo từ.

Thiên Hải tiếp tục đi lên Thiếu Lâm tự. Chàng đến được cổng tam quan thì đã nghe thấy tiếng đại hồng chung gióng lên ba hồi. Tiếng chuông như thể thôi thúc các vị cao tăng Thiếu Lâm phải quay trở lại toà "Ðại Hồng bảo điện".

Thiên Hải nhìn về phía toà Ðại Hồng bảo điện. Phía trước Ðại Hồng bảo điện là một ngôi tháp uy nghi, với đỉnh tháp nhọn hoắt tựa một mũi giáo khổng lồ.

Thiên Hải chậm rãi, rảo bước tiến về phía Ðại Hồng bảo điện.

Từ trong Ðại Hồng bảo điện, một vị cao tăng bước ra. Vị cao tăng đó vừa lần chuỗi hạt, vừa xá Thiên Hải. Chàng ôm quyền đáp lễ, rồi nói:

- Vãn bối là Chu Thiên Hải, đến Thiếu Lâm Tự vì có chuyện muốn diện kiến Giác Chân phương trượng đại sư.

- A di đà phật. Thí chủ muốn gặp Phương trượng đại sư, chẳng hay có chuyện gì?

- Vãn bối có một vật muốn trao cho Giác Chân đại sư.

- A di đà phật. Xin hỏi thí chủ, vật mà thí chủ muốn trao lại cho Phương trượng, đó là vật gì?

Thiên Hải nghe vị cao tăng hỏi, không khỏi lúng túng. Chàng nghĩ thầm:

"Cái vật mà tại hạ định trao cho Phương trượng đại sư là một cành trâm của một nữ nhân Bách Hoa Lầu. Nếu để cho tăng biết thì hẳn Phương trượng Giác Chân chẳng thể nào giữ được chức vị Phương trượng..

Nghĩ như vậy, Thiên Hải mỉm cười từ tốn nói:

- Vật mà vãn bối đem đến Thiếu Lâm tự do một người uỷ thác, chỉ giao cho Phương trượng đại sư mà thôi, còn tuyệt nhiên không được giao cho ai.

Vị cao tăng buông tiếng thở dài rồi nói:

- A di đà phật. Bần tăng là nghinh tân khách Tri Giới hoà thượng, có thể thay đại sư huynh tiếp nhận món đó.

Thiên Hải ôm quyền xá:

- Ðại sư miễn thứ. Vật vãn bối đưa đến, chỉ có thể giao cho Phương trượng. Tuyệt nhiên không thể giao cho bất cứ người nào, nếu không phải là Giác Chân đại sư.

- A di đà phật, đến ngay cả bần tăng, thí chủ cũng không thể giao vật đó?

- Ðại sư miễn thứ. Vãn bối đã nhận sự uỷ thác của người chủ nhân vật này.

Thiên Hải đảo mắt nhìn quanh rồi nói:

- Trước khi vãn bối lên Thiếu Lâm, đã có hẹn với một người lên đây trước. Xin hỏi đại sư lão Thần cái Mộc Ðịnh Can đã lên đây chưa.

- A di đà phật. Mộc Ðịnh Can tiên sinh có lên đây và đã đi rồi.

Thiên Hải cau mày:

- Vãn bối có hẹn với lão Thần cái trên này mà.

- CÓ thể Mộc tiên sinh có chuyện phải đi, nên không chờ được thí chủ. Thí chủ đã lên đến Thiếu Lâm Tự, bần tăng mời thí chủ lên tịnh xá nghỉ ngơi, rồi sẽ bẩm báo với Phương trượng sau.

Thiên Hải ôm quyền:

- Ða tạ đại sư.

Sau đó hoà thượng sai chú tiểu đưa Thiên Hải đến gian tiểu cốc phía sau hậu viên.

Thiên Hải tự rót trà ra chén uống. Chàng vừa nhấp ngụm trà vội phun ra nhăn mặt nhìn bình trà.

Chàng nghĩ thầm:

"Mình đã quen uống rượu rồi hay sao mà uống trà lại đắng quá thế này.

Thiên Hải đặt túi xuống bàn, ngồi chờ.

Tiếng đại hồng chung lại vang lên đập vào thính nhĩ Thiên Hải, tiếng khánh chuông lần này khiến cho Thiên Hải bực bội, bởi vì nó quá thô và vang dội.

Chàng nghĩ thầm:

"Nếu mình là hoà thượng, đánh chuông còn hay hơn cái gã hoà thượng này." Tiếng chuông vừa dứt thì Tri Giới hoà thượng cùng một vị lão tăng tuổi đã ngoài thất thần xuất hiện. Tri Giới hoà thượng đi trước, vị cao tăng kia đi sau.

- A di đà phật. Bần tăng đã đưa Giác Chân Phương trượng đã gặp thí chủ.

Thiên Hải nhìn Giác Chân đại sư. Ðôi mắt của lão đại sư cứ như bị chảy ghèn nhướn lên không nổi, tay cầm thiền trượng, báu vật của thiền môn Thiếu Lâm cứ run run.

Thiên Hải ôm quyền xá Giác Chân đại sư:

- Vãn bối là Thiên Hải bái kiến đại sư.

Chàng vừa xá, vừa liếc trộm vị cao tăng Thiếu Lâm mà nghĩ thầm:

"ôi, chao ôi! Cái lão hoà thượng lùm khum này, thế mà lại được Minh Nguyệt tỷ tỷ gởi tặng trâm vàng nạm ngọc. Nữ nhân nghĩ cho cùng cũng lạ thật. Nếu đem lão Giác Chân đại sư so với Chu Thiên Hải thì lão ấy đâu thể nào sánh bằng.

Thiên Hải nghĩ vậy, mặt bất giác nhăn lại.

Tri Giới hoà thượng từ tốn nói:

- A di đà phật. Giác Chân sư huynh vốn bị lãng tai, không nghe thí chủ nói.

Thiên Hải bước đến bên Giác Chân đại sư, chàng ghé miệng vào tai lão hoà thượng:

- Giác Chân đại sư, có nghe vãn bối nói không?

- N ghe... nghe...

- Nghe là tốt rồi. Vãn bối cứ sợ đại sư điếc, mà không còn nghe được thôi.

Tri Giới hoà thượng lên tiếng:

- A di đà phật. Sư huynh của bần tăng nay đã cao niên, không còn minh mẫn như xưa nữa, thí chủ miễn thứ.

- Vãn bối hiểu. Phàm những bậc cao niên đều như thế thôi.

- A di đà phật. Thí chủ đã gặp được sư huynh rồi?

- à! Ðúng rồi, vãn bối đã diện kiến Giác Chân đại sư, nhưng...

Tri Giới hoà thượng cướp lời chàng:

- Nhưng sao?

- Vãn bối thất vọng quá.

- A di đà phật. CÓ gì mà thiếu hiệp thất vọng?

Thiên Hải nhìn Giác Chân đại sư.

- Ðại sư!

Giác Chân đại sư ngẩng mặt ngớ ngẩn, đôi mắt ti hí thoạt nhướn lên rồi sụp xuống.

Trông lão đại sư như những trưởng lão, chẳng còn đủ sức giữ đôi mi khỏi sụp xuống.

Thiên Hải nhìn lại Tri Giới hoà thượng.

- Vãn bối cứ tưởng đâu sẽ gặp được một vị cao tăng cốt cách hơn người, ví như Phật tổ Như Lai trong cái pho tượng đặt trên Ðại Hồng bảo điện, nhưng...

Tri Giới hoà thượng cười mỉm, lần chuỗi hạt, niệm phật hiệu, nói:

- A di đà phật. Thế mới nói hồng trần này là cõi vô thường phù du, chỉ có cảnh giới niết bàn là cõi vĩnh hằng trường sinh, thoát khỏi vòng sinh tử luân hồi.

Thiên Hải buông một tiếng thở dài.

Tri Giới hoà thượng nhìn Thiên Hải nói tiếp:

- Ðại sư huynh của bần tăng dù là Phương trượng Thiếu Lâm, đức cao trọng vọng vẫn chưa thoát khỏi cảnh sinh tử luân hồi, nên vẫn còn luẩn quẩn trong vòng sinh tử bịnh lão. Thí chủ đừng để tâm đến.

Thiên Hải hỏi Tri Giới hoà thượng:

- Ðại sư! Giác Chân phương trượng đại sư già như thế này, sao không để cho đại sư an hưởng tuổi già, còn bắt người đảm đương chức vị Phương trượng làm gì? BỘ Thiếu Lâm không còn cao tăng nào nữa sao?

- A di đà phật. Thí chủ quan tâm đến Thiếu Lâm, bần tăng rất cảm kích. Mặc dù biết đại sư đã Cao niên, nhưng chúng cao tăng vẫn để người đảm đương chức vị Phương trượng, bởi qui giới của phật môn. Khi nào đại sư huynh viên tịch thì mới được thay người khác đảm đương chức vị của người.

- Hoá ra là vậy.

Thiên Hải gãi đầu nhìn lại Giác Chân đại sư, nghĩ thầm:

"Thật là khó hiểu. Minh Nguyệt hẳn đã quá chán nản nam nhân rồi hay sao, mà lại chọn vị hoà thượng hết gân cốt này để trao thân gởi tình." Ý niệm đó, khiến Thiên Hải buột miệng nói:

- Chẳng thể nào hiểu nổi.

Nghe Thiên Hải thốt ra câu đó, Tri Giới hoà thượng liền hỏi:

- A di đà phật. Thí chủ không hiểu điều gì?

Thiên Hải giả lả nói:

- À à! Vãn bối chỉ buột miệng thốt vậy thôi. Ðạo lý của phật môn quá cao siêu, khiến cho vãn bối khó hiểu thế mà.

- A di đà phật. Chỉ có người của Phật môn mới hiểu thấu đạo sinh tử luân hồi của đấng Như Lai.

- thế nào vãn bối cũng phải thụ huấn đạo phật môn của đạo sư.

- A di đà phật. Bần tăng sẽ không tiếc rẻ thời gian đối với thí chủ.

Thiên Hải ôm quyền.

- Ða tạ đại sư.

Thiên Hải quay lại, lấy chiếc túi vải rồi bước đến trước mặt Giác Chân đại sư:

- Phương trượng! Vãn bối được sự uỷ thác của người ta, đem vật này đến cho Phương trượng, mong Phương trượng nhận lấy.

Giác Chân đại sư ngẩng lên nhìn Tri Giới hoà thượng.

Tri Giới hoà thượng khẽ gật đầu rồi nói:

- Ðại sư huynh! Hãy nhận lấy.

Giác Chân đại sư đưa cánh tay run rẩy đón lấy túi vải trên tay Thiên Hải. Chàng khẽ lắc đầu, buông một tiếng thở dài.

Tri Giới đại sư nhìn Thiên Hải, nói:

- Trời đã tối, thí chủ có lưu lại tệ xá này, bần tăng cho người dọn cơm chay khoản đãi thí chủ.

Thiên Hải khoát tay:

- Vãn bối chắc đi ngay, đại sư đừng bận tâm.

- A di đà phật, bần tăng thỉnh cầu thí chủ lưu lại Thiếu Lâm. Sau khi hội ý với các cao tăng Thiếu Lâm, bần tăng có chuyện muốn nói với thí chủ.

- Thôi được. Vãn bối sẽ lưu lại đây, sáng sớm mai lên đường.

Tri Giới hoà thượng nhìn Thiên Hải, từ tốn nói:

- Thí chủ lưu lại tệ cốc này, có thiếu gì cứ bảo với bần tăng.

- Vãn bối thấy không thiếu gì đâu.

- A di đà phật. Bần tăng cáo từ.

Thiên Hải chờ cho Tri Giới hoà thượng dẫn Giác Chân đại sư ra ngoài mới quay lại bàn. Thuận tay bưng lấy chén trà, Thiên Hải mới sực nhơ đây không phải là chén rượu, chàng nhìn chén trà rồi đặt trở lại bàn.

Bước lại bên Ô cửa sổ, Thiên hải nhìn về phía rừng tùng bao bọc chung quanh toà Ðại Hồng bảo điện mà nghĩ thầm:

"Cái lão Giác Chân hoà thượng lụ khụ như thế kia, vậy mà được Minh Nguyệt lưu tâm, nghĩ cũng tức cười. Không biết lão làm cách gì khiến cho Minh Nguyệt để tình đến lão chứ? Gái kỹ lâu quả là khác thường, dám không chừng muốn xuất gia đầu phật làm ni co.

Ý niệm đó khiến Thiên Hải bật cười, buột miệng nói:

- Lão hoà thượng Giác Chân mà thu nạp Minh Nguyệt, chắc mấy vị cao tăng ngồi thiền ngoài kia, e khó mà đắc đạo đến cõi niết bàn để hầu phật tổ, mà lại giống như lão.

Chàng nhăn mặt, bật cười:

- Mỗi lão hoà thượng Thiếu Lâm đều có một cây gậy để dùng làm thiền trượng. VÕ lâm trung nguyên sẽ có một ngôi sao bắc đẩu với những vị cao tăng chuyên chống gậy kè kè một bên là một vị ni cô, lúc nào cũng bốc mùi hương phấn nóng bỏng.

Thiên Hải thốt dứt câu, bật cười một mình. Chàng không sao nén cười, bởi những ý tưởng dung tục do mình nghĩ ra.

Nhìn cánh rừng tùng đang chìm trong bóng tối, Thiên Hải càng suy nghĩ mông lung.

Chàng bâng quơ nghĩ đến Xảo Nhi rồi Thánh Nữ nương nương, Mộc Ðịnh Can lão Ngươn Nhi, Dao Bội Như, Du Mạn Ngọc...

Thiên Hải mình sẽ đi đâu nhỉ?

Thiên Hải xoa trán nghĩ:

"Ngày mai rời Thiếu Lâm, mình sẽ đi đâu nhỉ. Trở về Ðoạn Hồn sơn chăng? Trở về đó chỉ làm phiền Dương Yên Thượng đại phu mà thôi. Ðến Hoạt Thần giáo, biết đâu mà đến.

Thiên Hải lắc đầu.

- Mai rồi tính, giờ thì đi nghỉ là hay nhất.

Thiên Hải quay bước, toan đặt mình lên chõng tre để dỗ giấc ngủ qua đêm thì Tri Giới hoà thượng bước vào với mâm cơm chay.

- A di đà phật.

Thiên Hải vội đứng lên bước đến, ôm quyền xá:

- Phiền đại sư quá.

- A di đà phật. Bần tăng là tri tân khách thì phải có bổn phận lo cho thí chủ.

Thiên Hải mỉm cười nói:

- Vãn bối không quen ăn chay và uống trà.

- A di đà phật. Bần tăng biết người trong võ lâm không thích dùng cơm chay của nhà phật. Nhưng trên Thiếu Lâm chỉ có cơm chay, duy rượu thì chỉ có một bầu duy nhất, bần tăng đem biếu thí chủ.

Thiên Hải đón lấy mâm cơm, nói:

- Vãn bối vô cùng cảm kích, chỉ cần có bầu rượu này thôi, vãn bối có thể dỗ giấc ngủ qua đêm.

- Bần tăng cáo lui.

- Vãn bối không dám phiền đại sư.

Tri Giới hoà thượng vừa lui bước, Thiên Hải đặt mâm cơm chay xuống bàn, mở nắp bầu rượu tu luôn một hơi dài. Chàng xuýt xoa nói:

- cỏ rượu là tốt cho mình rồi.

ôm cả bầu rượu, Thiên Hải bước đến chõng tre, rồi dốc chổng bầu, tu luôn hai hơi liền. Chàng nhìn bầu rượu, nói:

- Tửu lượng của mình không khéo đã tăng lên rồi, không chừng phải thụ giáo tuyệt nghệ thiên tửu bất tuý của Mộc Ðịnh Can Thần cái.

Chàng vừa nói dứt câu thì mặt mày xây xẩm, tứ chi bải hoải nhấc không nổi. Thiên Hải lắc đầu:

- Mình mới uống chưa được nửa bầu mà đã say rồi ư? Ðâu có chuyện là như vậy được Thiên Hải nói dứt câu thì nằm duỗi dài ra trường kỷ, tứ chi không sao nhấc được nữa. Bầu rượu tuột khỏi tay Thiên Hải lăn lông lốc.

Chẳng lẽ trong rượu có độc? Cao tăng Thiếu Lâm mà lại dụng độc ư? Làm gì có chuyện đó. Thế tại sao tứ chi mình bải hoải như thế này?

- A di đà phật.

Tiếng niệm phật hiệu cất lên ngoài cửa thảo cốc, Thiên Hải quay mặt nhìn. Chàng chói tay gượng ngồi nhưng không sao nhấc nổi mình lên.

Tri Giới hoà thượng bước vào, nhìn Thiên Hải.

- Thí chủ đã trúng Nhục tán, không ngồi dậy nổi đâu.

Thiên Hải cau mày:

- Ðại sư nói như thế, hoá ra vãn bối đã bị trúng độc rồi ư?

- Trông bầu rượu bần tăng trao cho thí chủ có Nhục tán. Người bị trúng nhục tán, tứ chi bải hoải, tê liệt không thể nào nhấc lên được.

Thiên Hải trừng mắt:

- Vãn bối đã có công lặn lội đến đây trao vật, sao đại sư lại hạ độc vãn bối?

Chàng "hừ" nhạt một tiếng:

- Thiếu Lâm cao tăng mà lại dụng độc công... chuyện này lạ lắm đó. Nếu thiên hạ biết, chẳng còn xem Thiếu Lâm là bắc đẩu võ lâm đâu. Ðại sư mau lấy giải dược cho vãn bối.

Tri Giới hoà thượng nghiêm mặt nhìn Thiên Hải. Lão gằn giọng nói:

- Thí chủ đã trao đúng vật người gởi đến chứ.

- Vãn bối đâu có trảo báu vật, mà đại sư hỏi câu đó chứ.

Tri Giới hoà thượng lấy cành trâm đặt lên bàn.

- Vật này người ta uỷ thác cho thí chủ mang đến Thiếu Lâm là cây trâm đính dạ hạ minh châu này?

- Không sai... Chính là cây trâm đó.

Tri Giới hoà thượng sa sầm mặt, rít lên the thé.

- Thí chủ định bỡn cợt với bần tăng đó à?

- Vãn bối không bỡn cợt với đại sư đâu.

Tri Giới hoà thượng hừ nhạt một tiếng.

- Thí chủ coi bần tăng là ai mà bỡn cợt chứ.

Thiên Hải tròn mắt.

- Hê! Vãn bối đâu dám bỡn cợt với đại sư. Vật mà vãn bối đem đến Thiếu Lâm là vật riêng của Giác Chân đại sư, chứ đâu của đại sư đâu.

Cây trâm của nữ nhân mà trao cho Phương trượng Thiếu Lâm à. Thí chủ đâu phải là kẻ cuồng tâm.

- Tất nhiên vãn bối không phải là người cuồng tâm rồi, nhưng cũng không phải là kẻ gian trá để trao vật của người.

- Thí chủ không phải hạng người gian trá, mà lại trao cái thứ tầm thường này cho đại sư huynh Giác Chân hừ?

- Hê! Hẳn là Phương trượng đại sư quá già, nên lẩm cẩm không nhận ra thôi.

Tri Giới hoà thượng rít lên:

- Ngươi nói vậy có ý gì?

Thiên Hải ngơ ngác:

- Tại hạ đâu có ý gì đâu.

Tri Giới hoà thượng hục hặc gằn giọng nói:

- Bần tăng biết ngươi đã trảo đồ.

- Ðại sư! Giới quy của phật gia răn dạy người hành giả là không được ngậm máu phun người. Ðừng vội vã trút những lời vô cớ lên Thiên Hải chứ.

Chàng hất mặt, nói tiếp:

- Chỉ có Giác Chân đại sư mới biết được ý nghĩa của cây trâm đính hạt dạ minh châu.

Thiên Hải nói xong, liên tưởng đến bộ mặt nhăn nhúm của Giác Chân mà bật cười thành tiếng. Chàng vừa cười, vừa nói:

- Hẳn lão đại sư không dám nhận kỷ vật của người đó thôi. Ðại sư cứ đi hỏi lại sư huynh của đại sư thì biết.

Nghe Thiên Hải vừa nói, vừa cười, Tri Giới hoà thượng bất giác tức giận. Lão sấn bước đến trước mặt Thiên Hải.

- Ngươi định bỡn cợt bần tăng đó à?

Tri Giới hoà thượng vừa nói, vừa dựng đứng hữu chưởng to như chiếc quạt mo.

Thiên Hải hốt hoảng thét lên:

- Hây! Ðại sư...

Tri Giới hoà thượng từ từ hạ hữu chưởng xuống nhìn Thiên Hải.

- Ðúng ra ngươi phải đem đến pho kiếm phổ Thượng Ngươn ỷ thiên mới phải. Ðằng này ngươi lại bỡn cợt, trao cho Thiếu Lâm cây trâm của kỹ nữ. Tội ngươi có đáng chết không?

Thiên Hải nhăn mặt:

- Cái gì là pho Thượng Ngươn ỷ thiên kiếm pháp. Vãn bối chỉ nhận trâm thì trao trâm. Chuyện này đại sư có thể hỏi lại Giác Chân Phương trượng.

Tri Giới hoà thượng "hừ" nhạt một tiếng rồi nói:

- Ngươi sẽ được gặp Giác Chân đại sư huynh.

Tri Giới hoà thượng nói xong, quay bước bỏ ra ngoài. Còn lại một mình, Thiên Hải suy nghĩ:

"Tại sao lão Tri Giới hoà thượng lại đòi Thượng Ngươn ỷ thiên kiếm. Kiếm pháp đó của họ Diệp trao cho mình, chứ đâu phải của Minh Nguyệt." Thiên Hải còn đang suy nghĩ mông lung, thì từ ngoài, bốn gã sải đồng bước vào.

Chúng xăm xăm đến xốc nách chàng mang đi. Thiên Hải gắn hỏi:

- Bốn vị định đưa tại hạ đi đâu đây. Ðừng có đưa tại hạ đi quẳng xuống vực núi nhé.

Làm điều đó, bốn vị có tu vi đến trăm năm cũng khó mà thành chánh quả.

Mặc cho Thiên Hải muốn nói gì thì nói, bốn chú tiểu vẫn khiên chàng đi. Thiên Hải thấy họ khiên mình đi theo một con đường mòn đi lên núi. Càng lên cao, chàng càng nghe tiếng gió rít bên tai mình.

Thiên Hải nghĩ thầm:

"Không lẽ mấy gã trọc này định đưa mình lên đỉnh núi, rồi quăng xuống vực?" Ý nghĩ đó khiến Thiên Hải muốn dùng thuật "Phi ma độn hình" để đào thoát, nhưng khốn nỗi tứ chi như bị liệt, chẳng còn theo ý của chàng nữa.

Chàng nhăn nhó nghĩ:

Mình bị biến thành phế nhân bởi nhục tán của lão trọc Trí Giới rồi ư? Trí Giới hoà thượng ơi! Nếu thiếu gia thoát qua kiếp nạn này, sẽ tính sổ với lão.

Thiên Hải được bốn chú tiểu khiêng vào một cái hang, chàng không còn cảm nhận được tiếng gió rít bên tai, mà thay vào đó là ánh sáng nhập nhoạng phát ra từ cuối đường hầm.

Bốn gã tiểu đồng khiêng Thiên Hải vào một thạch phòng hàm ếch, chúng đặt chàng nằm xuống. Cùng lúc tiếng âm thanh leng keng phát ra, rồi một giọng nói ồn ồn phát lên:

- Bọn trọc kia! Bọn bay mang ai vào đây nữa đó. Không biết Ở đây đã quá chật rồi à?

Các ngươi mở xích cho lão phu mau.

Bọn tiểu đồng đứng lên nhìn về phía bóng tối. Một gã lên tiếng:

- Tri Giới đại sư đưa gã này xuống làm bầu làm bạn với gã đó.

Bốn gã tiểu đồng nói dứt câu rồi bật cười lui bước.

Trong bóng tối, giọng nói kia rất rõ ràng:

- Lão phu mà ra khỏi đây thì lũ trọc các ngươi chẳng có chỗ để cạo đầu đâu.

Tiếng xích sắt khua leng keng, trong khi bọn tiểu giới tử bỏ chạy hối hả ra ngoài, nhưng không quên đem theo giá lạch lạp gắn trên vách đá. Bóng tối dày đặc, sau khi bọn tiểu sái đem giá bạch lạp đi. Thiên Hải có cảm giác mình đang Ở trong bụng một con quái vật, chẳng bao lâu nữa sẽ chết.

Ý nghĩ đó khiến Thiên Hải ớn lạnh cột sống. Chàng buột miệng chửi đổng:

- Mẹ kiếp! Lũ hoà thượng lếu láo này, chẳng biết đâu là phải là trái. Làm ơn mắc oán.

Dùng độc hại thiếu gia đâu phải là người chân chính. Thế mà cũng đòi vỗ ngực xưng tên là chánh đạo Thiếu Lâm tự. Mẹ kiếp bọn trọc.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-46)


<