Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Châu tam kiệt - Hồi 62

Thần Châu tam kiệt
Trọn bộ 85 hồi
Hồi 62: Cổ kiếm tình thâm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-85)

Siêu sale Shopee

Sau lần đối chưởng thứ tư của Âu Dương Siêu với Hỗn Thế Dâm Ma, mọi người đứng ngoài đều chăm chú vào mặt hai người. Lãnh Phương có vẻ hớn hở nói:

- Xem tình hình hiện thời, chưa biết chừng chỉ đấu thêm hai chưởng nữa là Âu Dương Siêu có hy vọng thắng Dâm Ma liền. Quý vị hãy để ý xem sắc khí của y khá hơn Dâm Ma rất nhiều.

Mọi người liền chăm chú nhìn, quả thấy sắc mặt của Âu Dương Siêu hồng hào hơn nhiều.

Kính Nghiêu gật đầu đáp:

- Cứ xem công lực của hai người thì lúc này không ai hơn ai kém hết, nhưng Âu Dương Siêu thiếu hiệp nhờ có lá cờ báu nên Thư mỗ nhận thấy chúng ta vẫn thắng thế hơn Dâm Ma một chút.

Lúc ấy Âu Dương Siêu với Hỗn Thế Dâm Ma cùng nhảy lên, ra tay tấn công nhau. Sau một tiếng kêu bùng, bóng người bay loạn xạ, tiếng kêu la thê thảm nổi lên liên tiếp, mấy chục cái bóng đen bị hất té ngã, máu phọt xuống như mưa, tiếp theo đó là những tiếng kêu la rên rỉ không ngớt.

Biến cố đột ngột như vậy khiến ai cũng phải ngạc nhiên hết sức.

Tuệ Quả đại sư vẫn nắm chặt lấy tay của Sĩ Long đứng yên tại đó. Vậy những bóng đen đó không phải là hình bóng của Sĩ Long thì lại là ai?

Âu Dượng Siêu với Hỗn Thế Dâm Ma cũng đều ngạc nhiên hết sức.

Chỉ có Thư Kính Nghiêu là trông thấy rõ hơn ai hết, ông ta thấy khi hai người vừa ra tay đấu với nhau thì trong rừng Bạch Dương ở cạnh đó bỗng có mấy chục cái bóng người chạy ra nhanh như gió, chưa kịp nhìn kỹ, bọn họ đã chạy ngay vào giữa đấu trường, trong phạm vi chưởng lực của hai người, nên vô hình chung họ đã làm giảm bớt sức lực của hai người.

Nhưng mấy chục người đó đã biến thành vật hy sinh mà chết oan chết uổng, máu me đầm đìa, xác nằm ngổn ngang trông thật thảm thương hết sức.

Lúc ấy Sĩ Long mới nhận ra những kẻ bị hy sinh đó đều là giáo chúng của mình. Y ngạc nhiên hết sức, vội thất thanh la lên:

- Ủa! Thế là nghĩa lý gì?

Âu Dương Siêu cũng nhận ra trong nhóm người bị thương chưa chết có cả Lục Nguyên Thanh, một trong tứ đại đệ tử của Thiên Tâm trang. Chàng cũng kinh ngạc, vội hỏi:

- Lục Nguyên Thanh, các người...

Lục Nguyên Thanh bị gãy tay, chòi cả xương vai ra, y vừa rên vừa đáp:

- Giáo chủ, trong trang đã tới rất nhiều...

Vì quá đau đớn nên y không sao nói tiếp được nữa.

Sĩ Long đau lòng vô cùng, nhìn giáo chúng bị chết oan nằm ở trên mặt đất mà ứa nước mắt ra với giọng nghẹn ngào hỏi:

- Những ai đã tới trong trang?

Nguyên Thanh cố nhịn đau để trả lời:

- Nhiều cao thủ... lắm! Chúng...

Y chưa nói dứt đã có một cái bóng trắng vượt qua trên không lướt tới. Mọi người đều giật mình kinh hãi.

Âu Dương Siêu thấy Nguyên Thanh nói như vậy, chỉ sợ chị em họ Tống địch không nổi, làm mất cây sáo ngọc của mình đi.

Đồng thời, chàng còn lo âu đến cả tính mạng của Tang Tử Tu với Đoàn Băng Dung nữa.

Vì thế chàng phi thân lên chui qua các khe bóng trắng mà tiến thẳng vào tràng sơn trang.

Chàng tưởng bóng trắng là bóng của Minh Châu chứ không sai, nên lúc tới gần, chàng liền kêu gọi:

- Tống cô nương đấy à?

Ngờ đâu, bóng trắng ấy không phải là Minh Châu mà là Băng Dung.

Ngờ đâu, Băng Dung vừa hạ chân xuống đất, mặt đã hờn giận, lớn tiếng đáp:

- Hừ? Phải tôi thì sao? Hiền đệ chỉ biết Tống cô nương thôi, chứ không còn nghĩ đến ai nữa.

Âu Dương Siêu thắc mắc vô cùng, vẻ mặt hoài nghi, vội hỏi lại:

- Đại tỷ chị làm sao thế?

Băng Dung càng tức giận thêm, không để cho chàng nói dứt, lại quát mắng tiếp:

- Ai là đại tỷ của ngươi? Từ nay trở đi chúng ta không còn gì liên can gì với nhau nữa, coi như Đoàn Băng Dung này mù quáng!

Mọi người có mặt tại đó đều là những người có tên tuổi trong võ lâm, nên Âu Dương Siêu bị mắng chửi như vậy hổ thẹn hết sức, nhưng chàng với Băng Dung có tình kết nghĩa với nhau, hai người rất thân mật, đồng thời, chàng cũng đoán biết nàng ta thể nào cũng có sự gì uất ức mới lớn tiếng mắng chửi mình như vậy, nên chàng không dám nổi giận lại, mà chỉ gượng cười hỏi:

- Chị hà tất phải giận như thế? Đầu đuôi câu chuyện ra sao, xin chị cứ nói rõ cho tiểu đệ nghe đi?

- Lại còn hỏi? Mình làm việc gì thì mình biết lấy, còn hỏi người ta làm chi?

Âu Dương Siêu càng ngơ ngác thêm, vội chìa hai tay ra để phân bua:

- Tôi hiểu gì? Mọi việc tôi không hiểu một tí gì hết.

- Ngươi đừng có giả bộ nữa. Ngươi hiểu cũng được mà không hiểu cũng mặc. Cứ biết từ nay trở đi, không gặp mặt thì thôi nếu còn gặp nhau trên giang hồ thì đừng có gọi tôi nữa.

Tôi chỉ biết võ công của tôi thấp kém thật nhưng Đoàn Băng Dung này thể nào cũng phải trả cho được những ân đức.

Nàng càng nói càng tức giận, đến nỗi sau cùng nàng giận quá liền quay mình đi.

Âu Dương Siêu vội nhạy đến trước mặt để ngăn cản lối đi của nàng và hỏi lại ràng:

- Đầu đuôi câu chuyện ra sao, chị nói đi?

Băng Dung vẫn chưa nguôi cơn giận, liền quát hỏi:

- Ngươi định giữ ta làm chi?

Âu Dương Siêu cũng bực mình, liền xua tay mà đáp:

- Ai đã khiêu khích hay bày đặt chuyện thị phi gì ra để chị tức giận như thế? Nhưng xin chị chớ có hiểu lầm!

- Hiểu lầm ư? Sư phụ tôi bị thương nặng cũng là hiểu lầm hay sao?

- Sư phụ của chị ư? Băng Phách phu nhân bị thương đấy à?

- Phải, cám ơn lòng tốt của Âu Dương thiếu hiệp lắm.

- Việc này... có liên can gì đến tôi đâu? Tôi hoàn toàn không hay biết một tí gì.

- Không liên can gì đến ngươi ư? Sao khéo thoái thác thế.

- Băng Phách lão tiền bối tại sao lại bị thương và bị thương ở đâu?

- Bị Tống cô nương của ngươi ban ơn cho, chứ còn ai vào đó nữa...

- Như vậy có liên can gì đến tiểu đệ đâu?

- Nếu không có cây sáo ngọc của ngươi thì con nhãi họ Tống ấy làm gì có đủ tài ba để đả thương nổi sư phụ của ta?

Lúc này Âu Dương Siêu mới vỡ nhẽ, biết Minh Châu đã dùng cây sáo ngọc của mình mà đả thương Băng Phách phu nhân, nên Băng Dung mới tức giận mình như thế. Chàng hiểu rõ chuyện rồi mới bớt lo âu và thắc mắc, liền cười và đáp:

- Ồ, ra là thế đấy?

- Bây giờ ngươi mừng rỡ đấy chứ?

- Việc này quả thật....

- Đừng có cãi nữa. Sự thật đã rành rành ra đấy rồi.

- Vì thế mà chị tức giận tiểu đệ phải không?

- Thầy trò tôi đâu dám giận Âu Dương thiếu hiệp. Nhưng lai lịch của cây sáo ngọc như thế nào, ngươi đã biết rồi, và tôi với cây sáo ngọc có sự liên quan ra sao, ngươi càng hiểu rõ thêm, không ngờ ngươi lại rất khôn ngoan, dùng cây sáo ngọc ấy mà nhờ tay người khác để đối phó với thầy trò tôi, đủ thấy ngươi độc ác biết bao và cũng giỏi mưu mô lắm.

Thì ra, Đoàn Băng Dung là con gái của Thiên Ma Tiên Nương Hoa Bích Dung với Địch Tuyệt Ngọc Địch Lang Quân (chuyện này ở hồi trên đã nói rõ rồi, khỏi cần nhắc nhở lại nữa).

Âu Dương Siêu nghe nói vội biện bạch rằng:

- Cây sáo ngọc là do nàng ta...

- Nàng nào? Nàng là ai? Mà ai là nàng?

- Tống... Tống Minh Châu mượn cây sáo của tôi để chiến đấu với kẻ địch, ngờ đâu...

- Câm mồm? Cho nó mượn ư? Ngươi cho nó mượn cây sáo ư? Nói dối đứa trẻ lên ba cũng không tin.

- Câu chuyện nó là thế đấy, chị không tin thử hỏi mọi người có mặt nơi đây sẽ rõ liền.

- Hà hà... hiếm có thật. Trên thiên hạ này lại có kẻ cho người ta mượn vật báu của sư môn mình như thế. Có bao giờ có người nào lại dễ dàng như thế không. Hơn nữa, chúng ta là anh em kết nghĩa với nhau, cây sáo ngọc là vật báu tiên phụ, người giả bộ lấy lòng truyền thụ cho ta mấy thế sáo, sao không cho ta mượn cây sáo để sử dụng? Thật là ngụy biện!

- Sự thật nó là thế, tôi không nói dối đâu.

- Được lắm? Quả đất tròn, thể nào cũng có ngày gặp nhau.

Nói xong, nàng quay mình đi luôn.

Nhưng khi nào Âu Dương Siêu lại chịu để cho nàng đi, vội đuổi theo để ngăn cản. Ngờ đâu, Lục Minh Kiếm đã nhảy ra cản lối đi của chàng và nói rằng:

- Bạn nhỏ hãy khoan đã!

Thế đi của Âu Dương Siêu vừa nhanh vừa mạnh, suýt tí nữa thì hai người va đụng nhau, nhưng chàng đã kịp thâu chân lại.

Chàng vội hỏi:

- Ngươi định làm gì ta?

Hồn Thế Dâm Ma cười nhạt một tiếng đáp:

- Ta định dứt khoát ngay câu chuyện của chúng ta, đừng để cho nó dây dưa và nảy nở thêm những chi tiết khác.

- Giữa đôi ta có thù oán gì đâu mà phải dứt khoát?

- Thanh Thái Cổ thần kiếm!

- Thái Cổ thần kiếm ư? Đó là vật của Võ lâm Tam tuyệt, người ngoài không có quyền được xen tay vào.

- Ủa! Thế ngộ nhỡ lọt vào tay của Triệu Lê Lãnh thì sao?

- Âu Dương Siêu này đã thề phải lấy cho kỳ được rồi.

- Ngươi thị gì mà tự tin có thể chịu nổi Phiêu Hồn Tuyệt Cốc của Độc Tích Mai Quế?

- Chịu nổi hay không, việc đó không việc gì đến bạn cả.

- Chúng ta đều thị vào tài ba của riêng mình mà cướp lấy cho được thanh bảo kiếm ấy.

Sau này kết quả ra sao, phải xem ở tài ba của người ấy với một phần nào vào sự may mắn nữa.

- Hừ! Ngươi...

Âu Dương Siêu vừa nói, mắt lại nhìn về phía Băng Dung vừa đi khỏi. Chàng vẫn còn thấy cái bóng trắng đang như ẩn như hiện xuyên đi xuyên lại trong bụi cây bạch dương.

Thấy lão Dâm Ma đã nói xong, chàng liền phất tay áo một cái người đã phi lên trên cao, xuyên thẳng vào trong rừng mà đuổi theo Băng Dung ngay, mồm thì kêu gọi:

- Đại tỷ hãy nghe tôi nói đã?

- Ai là đại tỷ mà ngươi cứ kêu là như mèo kêu chó sủa vậy?

Không ngờ cái bóng trắng ấy đột nhiên xuất hiện, chàng định thần nhìn kỹ mới hay người này không phải là Băng Dung mà là Minh Châu, người đã mượn cây sáo ngọc của mình, đang nhìn mình mà tủm tỉm cười.

Âu Dương Siêu vừa trông thấy nàng ta, đã nghĩ đến cây sáo ngọc, vì cho nàng ta mượn cây sáo ấy, mà khiến cho mình phải bị Băng Dung mắng chửi, thật không đáng ư nào. Vì thế, chàng mới hậm hực đáp:

- Ra là cô đấy à? Đưa đây!

- Lạ thật! Đưa cái gì kia chứ?

- Đưa trả cây sáo Bích Ngọc Địch cho tôi!

- Việc gì mà dữ tợn như thế? Tưởng tôi không trả lại cho hay sao?

- Bằng lòng trả thì được rồi, đưa đây!

- Nhưng hãy đợi tôi dẹp xong cường địch đã, rồi tôi trả cho ngay.

- Còn cường địch gì nữa? Cô ở phía trước cành đã chả vây vo mãi rồi là gì?

- Ai nói cho thiếu hiệp nghe thế?

- Điều này cô khỏi cần phải hỏi làm chi! Mau trả lại cây sáo cho tôi đi!

- Thiếu hiệp xem kìa!

Nàng vừa nói, vừa giơ cây sáo ngọc lên, chỉ vào trong rừng bạch dương..

Âu Dương Siêu không biết Minh Châu bảo mình xem cái gì liền nhìn theo về phía đó, thì thấy có một số khá đông người đang thò đầu ló cổ ngó nhìn sang bên này.

Thì ra, trong lúc chàng mãi nói chuyện với Minh Châu, nên không để ý đấy thôi. Thấy vậy, chàng liền hỏi:

- Những người ấy là ai? Là địch hay là bạn?

Minh Châu mỉm cười, với vẻ mặt tinh nghịch, đáp:

- Nếu là bạn thì khi nào họ lại lén lút như thế? Việc mà còn phải hỏi rõ nữa.

Âu Dương Siêu cau mày lại, nói tiếp:

- Với hành vi lén lút của họ như vậy, đủ thấy bọn họ cũng không có cái gì là kinh người hết.

- Chưa chắc!

- Theo ý của cô nương thì...

- Theo ý tôi thì những người đó đều là cao thủ hết, người nào cũng có công lực kinh người.

- Sao cô nương lại cứ khen ngợi người ta như thế, tự làm giảm mất oai phong của mình đi như vậy?

- Cứ xem thân pháp khinh công của họ nhanh như vậy, đủ thấy người nào người ấy đều là cao thủ thượng thặng hết, chứ không có một tay nào là tầm thường đâu.

- Tại sao họ không dám hiện thân ra để so tài cao thấp với cô nương?

Minh Châu tủm tỉm cười, tay múa cây sáo ngọc đáp:

- Cho nên hiện giờ tôi không thể trả được ngay cây sáo ngọc cho thiếu hiệp là thế.

Âu Dương Siêu ngạc nhiên, hỏi lại:

- Việc này có liên can gì đến cây sáo ngọc đâu? Tại sao cô nương lại...

- Lạ thật! Sao người này cứ không chịu nghe người ta nói như thế?

Nàng vừa nói vừa tỏ vẻ đau đớn và u uất, với giọng oán thán nói tiếp:

- Không hiểu tại sao họ đối với cây sáo ngọc này hình như khiếp sợ và cũng e dè, mỗi khi tôi múa cây sáo xông lên tấn công, thì thể nào họ cũng thâu tay không phản công lại, vì vậy nhờ có cây sáo này mà tôi đã chiếm được rất nhiều may mắn. Bằng không, bị họ liên tay tấn công như thế, dù không thua, có lẽ chân tay cũng đã bị rã rời rồi.

Âu Dương Siêu bán tín bán nghi, trợn ngược đôi lông mày lên hỏi tiếp:

- Thế thì lạ thật. Để tôi xem họ là những ai nào?

Nói xong, chàng tiến thẳng vào trong bụi cây bạch dương, mồm thì quát lớn tiếng quát hỏi:

- Những ai đó? Việc gì mà lén lén lút lút như thế?

Chàng vừa quát hỏi xong, thì đã có một đám đông tiến thẳng về phía chỗ chàng đứng.

Chàng cả kinh, vội giơ lá cờ báu lên ngang ngực để đề phòng.

Không ngờ, mấy chục người ấy vừa hiện thân đã lớn tiếng kêu la như sấm động:

- Tham kiến Minh chủ?

Sự thể xảy ra một cách quá đột ngột Âu Dương Siêu cũng phải ngạc nhiên hết sức.

Chàng định thần nhìn kỹ bọn người ấy, rồi đứng ngẩn người ra như kẻ nằm mơ, trong lòng chàng vừa thất kinh vừa mừng rỡ, mồm thì lẩm bẩm nói:

- Tưởng là ai, ra là các ngươi!

Thì ra những người đó là Ngũ đại kỳ chủ của Ngũ Kỳ minh đem theo mấy chục bộ hạ cao thủ như. Cửu anh, Bát kiệt, Thất hổ, Tứ hùng, Tam nghĩa, Song oanh, Song phụng v.v... Họ đứng rất có thứ tự và cùng nghiêm nghị chắp tay chào Âu Dương Siêu, thái độ của chúng rất thành thật và cảm động vô cùng. Âu Dương siêu cảm khái khôn tả, thở dài một tiếng, vì từ khi gặp gỡ ở Hoàng Sơn đến giờ, chàng chưa hề nghĩ tới bọn họ cả, và cứ mải miết bôn ba đây đó, chàng không ngờ bọn người này lại vẫn trung thành và kính phục mình như thế, nên chàng cảm động đến suýt tí nữa thì ứa nước mắt ra, vẻ mặt rầu rĩ, nói:

- Sau khi chia tay ở Hoàng Sơn đến giờ, vì có rất nhiều việc xảy ra, và mỗ thất ý luôn luôn, nên không thể cùng cam khổ với quí vị, thật là nói ra thì hổ thẹn hết sức. Ngờ đâu quí vị vẫn thương và ủng hộ tôi như xưa, nên tôi càng nghĩ càng hổ thẹn với mình.

Chưởng Kiếm Song Tuyệt Đông Phương Hạo, Kỳ chủ của Kim Kỳ minh, buông xuôi tay xuống cung kính đáp:

- Sao Minh chủ lại nói thế? Từ khi Ngũ Kỳ minh chúng tôi đi kiếm mãi mà không tìm thấy Minh chủ đâu hết, chúng tôi đêm ngày nóng lòng như thiêu. Tuy biết công lực của Minh chủ cái thế thể nào cũng không việc gì đâu, nhưng dù sao chúng tôi vẫn nhớ nhung Minh chủ hoài, nên chúng tôi mới rủ nhau kết bọn đi khắp nơi để tìm kiếm. Ngày hôm nay trời có mắt khiến chúng tôi được gặp lại hổ giá ở nơi dây!

Phiêu Miễu Tiên Cô Phương Vô Úy, Kỳ chủ của Ngọc Kỳ minh, cũng vái chào và thỏ thẻ nói:

- Đã lâu chúng tôi không được kết kiến Minh chủ, nay thấy thần thái của Minh chủ lại còn hào hoa hơn trước, thật là may mắn cho Ngũ Kỳ minh. Chúng tôi rất mong từ giờ trở đi Minh chủ đừng có rời khỏi anh em thuộc hạ chúng tôi, đó là tâm nguyện duy nhất của chúng tôi đây.

Dù lòng dạ của Âu Dương Siêu là sắt đá, nghe thấy những lời nói ấy cũng phải rung động, huống hồ chàng là người giàu tình cảm, nên chàng cứ nghẹn ngào không sao nói ra tiếng được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-85)


<