Vay nóng Tinvay

Truyện:Thủy tinh cầu - Hồi 009

Thủy tinh cầu
Trọn bộ 110 hồi
Hồi 009: Trận Đấu Sanh Tử
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-110)

Siêu sale Shopee

Người bịt mặt nói giọng lạnh lùng như băng tuyết:

- Ta là môn nhân của tổ chức giết người!

Vương Hoa thoáng nghe bốn chữ "tổ chức giết người" suýt nữa đã bật cười ngay, nhưng Điền sư gia lại thoáng ngạc nhiên, buột miệng nói:

- Ngươi chính là đội viên của Đội sát nhân.

- Đúng thế, Điền sư gia! Ngươi có biết chăng bản đội ngoại trừ chuyên giết người, ngoài ra còn chuyên môn lý nhân sự của người khác nữa.

- Đúng thế, Điền mỗ đã sớm nghe nói điều này.

Bây giờ đến lượt Vương Hoa kinh ngạc thật sự rồi. Hắn không ngờ trên chốn giang hồ này lại có thật danh xưng Sát Nhân Tổ Chức như thế. Trông tình hình thì tiếng tăm của tổ chức này khá khét tiếng là đằng khác.

Người bịt mặt lạnh lùng nói:

- Điền sư gia, thế thì quý Quan chủ đâu?

- Quan chủ ta không được khỏe lắm!

- Ta muốn gặp y một chút.

- Điều này không thể phục lệnh được.

Người bịt mặt cười lạnh lùng nói:

- Đương nhiên ta đã tiên liệu được việc này rồi. Việc thứ ba là ta từng nghe nói võ công của ngươi xuất sắc nhất trong Thông Thiên quan. Trong thư từ của ta đã nói tới điều này.

Điền sư gia cười nhạt, nói:

- Thật là một vinh dự lớn lao cho Điền mỗ đã được các hạ xem trọng như thế. Nhưng Điền mỗ nghĩ lý do vì sao mà các hạ đã đến bản quan nộp mạng như thế?

- Đương nhiên phải có lý do rồi!

- Các hạ cứ nói xem sao?

- Điều thứ nhất, họ Điền ngươi đã hại hai người nữ nhân, mà hai nữ nhân này đều là tuyệt sắc giai nhân. Điền sư gia có cần ta đọc tên tuổi của họ chăng?

- Không cần thiết, họ Điền này đã biết hai người nữ nhân mà ngươi vừa nói là ai.

- Ngoài ra còn hai việc nữa, việc thứ nhất, nghe nói ngươi đã giết chết hai người...

- Hai người nào?

- Người thứ nhất là Thiên Tâm Thủ Vương Phong!

Vương Hoa lại giật bắn người lên lần nữa.

Điền sư gia hỏi lại:

- Sao ngươi lại biết được như thế?

- Thiên Tâm Thủ Vương Phong đã không xuất hiện giang hồ hơn năm năm rồi. Một gia đình y gồm có ba người đã vắng mặt tại Thông Thiên quan, rõ ràng ngươi đã giết chết họ rồi.

- Còn một người nữa là ai?

- Vương Bán Tiên.

- Vương Bán Tiên ư?

- Đúng thế! Chính là Vương Bán Tiên. Năm xưa Vương Bán Tiên đi vào quý quan không thấy quay trở ra. Điền sư gia, địa vị ngươi ở trong Thông Thiên quan tối cao, đã cầm quyền sanh sát tất cả, chẳng đề cập đến Vương Trung làm gì. Như Thiên Tâm Thủ và Vương Bán Tiên đều là nhất đại kỳ sĩ, vì lý do gì ngươi đã giết chết họ như thế?

Điền sư gia nghe nói thế ngẩn người tại chỗ ngay.

Lời nói của người bịt mặt chẳng những khiến Điền sư gia sửng sốt mà ngay cả Vương Hoa cũng ngây người tại chỗ luôn.

Điền sư gia thoáng ngạc nhiên giây lát, sau đó lạnh lùng nói:

- Chính ngươi đến đây với mục đích này chăng?

- Đúng thế, Điền sư gia, ta đã nói bản đội ngoại trừ việc chuyên môn giết người, ngoài ra còn chuyên đi lý nhân sự của thiên hạ.

- Nhưng các hạ đã chọn lầm đối phương rồi!

- Điền sư gia, chúng ta cứ thử đụng nhau xem thì biết lầm hay không lầm liền.

Hình như người bịt mặt tự xưng là đội viên Sát Nhân đội này chẳng xem số lượng cường địch đã có mặt trên hiện trường này ra gì hết.

Đương nhiên nếu quả thật đối phương là đội viên Sát Nhân đội, y ắt phải có một bản lãnh kiếm người chứ chẳng sai.

Đại quan chủ Chương Thiếu Đường lạnh lùng gầm hét nói:

- Điền sư gia, đối phương đến tìm ngươi thì ngươi giải quyết phức cho rồi, còn đứng đó nói lôi thôi với y làm gì như thế?

- Vâng... thưa bẩm Đại quan chủ, hạ tọa có một điều không thể chẳng nói trước.

- Điều gì thế?

- Người đến bản quan trong đêm nay có lẽ chẳng phải chỉ có mỗi một vị này đâu!

Người bịt mặt lạnh lùng gầm thét một tiếng nói:

- Điền sư gia, ngươi cứ yên tâm. Chỉ cần một mình ta cũng dư sức đối phó với các ngươi rồi.

Dứt lời, bóng người chớp nhoáng một cái, nhảy tới tấn công vào người Điền sư gia nhanh như cắt. Vương Hoa nấp trong bóng tối bất giác giật mình nhủ thầm:

- "Thân pháp của y quả nhiên thần tốc kinh người thật."

Ngay lúc người bịt mặt xuất thủ phóng ra một chưởng thì Điền sư gia cũng đã tấn công một chiêu phòng thủ trước mặt ngay.

Thình lình...

Chương Thiếu Đường lạnh lùng thét lớn một tiếng:

- Tuần Quan trưởng lão đâu?

Một lão nhân áo xanh lùn mập lập tức bước ra, cung kính nói:

- Hạ tọa có mặt.

- Ngươi lập tức ra lệnh tuần hành xung quanh bản Quan mau.

- Vâng!

Tức thì Tuần Quan trưởng lão đã phân phối hơn mười người mặc áo xanh đến các nơi tuần tra luôn. Hiện trường chỉ lưu lại ba người áo xanh mà thôi.

Bỗng nhiên Chương Thiếu Đường như nghĩ ra điều gì, y lập tức lượn mình chạy về một tòa lầu ở hướng bên trái ngay. Vương Hoa mặt lộ sát khí cùng phi thân âm thầm chạy theo phía sau Chương Thiếu Đường luôn.

Chỉ trong tíc tắc, Chương Thiếu Đường đã đến gần tòa lầu ấy. Thình lình sau lưng y vang tới một tiếng hét lạnh lùng:

- Dừng lại.

Chương Thiếu Đường theo bản năng tự nhiên đã dừng bước lại ngay. Bóng người thấp thoáng một cái thì Vương Hoa đã lướt tới đứng chặn đường của y ngay.

Chương Thiếu Đường bất giác giật mình thụt lùi ra sau một bước.

Khi y trông thấy rõ ràng người đứng ở phía trước, suýt nữa đã buộc miệng kêu to lên, y hoảng hốt nói:

- Chính.. ngươi ư?

Vương Hoa cười lạnh lùng, gật đầu nói:

- Đúng thế, Chương Thiếu Đường! Chính là tiểu tử bệnh hoạn ta đây.

- Ngươi...

- Chương Thiếu Đường ngươi không ngờ ư?

Chương Thiếu Đường cười lạnh lùng nói:

- Phải, quả thật Chương mỗ không ngờ vậy!

- Chương Thiếu Đường, ngươi có biết ta là ai chăng?

- Ai?

- Thế nào? Ngươi chẳng đoán ra được sao?

- Phải, ta chẳng đoán được ngươi là ai hết.

Vương Hoa mặt lộ sát khí, cười lạnh lùng nói:

- Chương Thiếu Đường, ngươi còn nhớ Vương Phong có một đứa con trai chứ?

- A! Ngươi...

- Đúng thế, ta chính là Vương Hoa đây!

Bỗng nhiên Chương Thiếu Đường bình tâm tỉnh trí lại, nói:

- Họ Vương kia, quả thật Chương Thiếu Đường này hết sức ngạc nhiên. Đồng thời ngươi đã có bản lãnh ra khỏi bí lao như thế lại khiến ta kinh ngạc hơn nữa. nhưng ngươi làm thế này chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết ư?

Vương Hoa cười lạnh lùng nói:

- Chương Thiếu Đường, tại sao ngươi phải mưu hại Thông Thiên Thần Quân và tại sao lại sát hại cả phụ mẫu ta nữa?

- Ngươi cứ xuống địa phủ hỏi phụ mẫu ngươi thì biết ngay!

Vương Hoa nghiến răng kêu ken két nói:

- Chương Thiếu Đường, ta hoàn toàn hiểu rõ mưu kế của ngươi rồi. Lúc nãy Vương Hoa ta không giết ngươi chính là để chứng minh việc này đây, ngươi hiểu rồi chứ?

- Chứng minh việc gì thế?

- Chứng minh hư thật của thang thuốc ra sao?

- Ngươi... ồ, ta hiểu rồi! Ngươi vào bí lao chính vì...

- Đúng thế, Chương Thiếu Đường! Ta không làm như thế thì làm sao vào bí lao gặp Vương Bán Tiên được chứ?

Gương mặt giảo quyệt của Chương Thiếu Đường khẽ cười, nói:

- Ta phải kính phục lá gan của ngươi...

Vương Hoa lạnh lùng gầm hét nói:

- Chương Thiếu Đường, trước khi ngươi nằm xuống ta muốn hỏi ngươi một điều nữa.

- Ngươi cứ nói!

- Người bịt mặt bận bộ đồ đỏ đã mật nghị với ngươi lúc nãy là ai thế?

- Ngươi nói sao?

- Thế nào? Ngươi giật mình nữa ư?

- Ngươi... ngươi...

Chương Thiếu Đường cả kinh chẳng nói ra lời gì hết.

Vương Hoa đắc ý cười lạnh lùng nói:

- Thế nào? Ngươi đã ngạc nhiên vì ta trông thấy việc đó ư?

Chương Thiếu Đường kinh hoàng thụt lùi ra sau một bước, nói:

- Ngươi... nghe nói hết mọi việc rồi ư?

- Có gì lạ đâu? Ngươi cứ khai đi, người đó là ai?

Mặt lộ sát khí, Chương Thiếu Đường cười nham hiểm nói:

- Ngươi... không còn cơ hội để biết gì nữa!

Dứt lời, kêu "keng" một tiếng, trường kiếm đã ra khỏi bao ngay. Ánh kiếm lành lạnh bỗng chớp nhoáng một cái, tấn công vào người Vương Hoa luôn.

Chương Thiếu Đường đã liều mạng tấn công ra một chiêu, thế kiếm thần tốc mãnh liệt kinh người gớm.

Vương Hoa hét lớn tiếng nói:

- Chương Thiếu Đường, ta bảo ngươi nợ máu phải trả bằng máu mới thôi!

Trong tiếng gầm hét thì Vương Hoa đã nhanh như cắt phản công một chưởng ngay.

Chương Thiếu Đường thì liều mạng công chiêu, còn Vương Hoa thì quyết chí trả thù, nên hai người đã tấn công toàn những chiêu sát thủ kinh người ghê gớm.

Võ công của Chương Thiếu Đường quả nhiên chẳng phải tầm thường. Thanh kiếm trong tay vũ lộng liên tiếp toàn những tuyệt chiêu kỳ ảo vô song làm cho Vương Hoa bất giác đã phải thụt lùi ra sau ba bước liền.

Thình lình...

Vương Hoa gầm hét một tiếng, tung mình lên cao bổ xuống một chưởng thật kinh người vào đầu Chương Thiếu Đường.

Thế chưởng mạnh như vũ bão, bóng người thấp thoáng nhanh như điện xẹt, hai người song song tách ra ngay.

Chương Thiếu Đường mặt hơi biến sắc.

Còn mặt mày Vương Hoa thì tái mét.

Chương Thiếu Đường cười lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, võ công của ngươi quả thật ra ngoài sức tưởng tượng của ta...

- Chương Thiếu Đường, ngươi sẽ còn bất ngờ hơn nữa.

Vương Hoa nói chưa hết lời bỗng hắn thò tay vào ngực áo lấy một thanh binh khí ra.

Đó là hai thanh tiểu thiết bổng, dài độ một thước.

Chương Thiếu Đường thoáng ngạc nhiên giây lát.

Vương Hoa cầm một đoạn trong hai thanh thiết bổng nhỏ bé ấy, kéo dài ra uốn lại thành một chiếc vòng sắt hình tròn, tay trái cầm chiếc vòng sắt, còn tay phải thì cầm tiểu thiết bổng.

Vương Hoa cười lạnh lùng nói:

- Chương Thiếu Đường, ta hỏi ngươi một lần nữa. Tại sao ngươi đã mưu hại gia phụ như thế?

- Ngươi xuống âm phủ hỏi thì biết ngay.

- Người bịt mặt bận đồ đỏ ấy là ai thế?

- Ngươi chớ thắc mắc điều này làm gì?

Vương Hoa gầm hét một tiếng nói:

- Thế thì ngươi hãy tiếp chiêu xem nào!

Vương Hoa đã căm phẫn vô cùng, hắn vừa dứt tiếng gầm hét thì thanh thiết bổng trong tay đánh tới nhanh như cắt.

Thanh thiết bổng này chẳng những có thể sử dụng thay kiếm, mà diệu dụng vô cùng kỳ tuyệt. Chỉ thấy ánh sáng xẹt một cái thì thanh thiết bổng đó đã bổ vào người Chương Thiếu Đường một cách mãnh liệt vô cùng.

Chương Thiếu Đường cũng vung trường kiếm nghinh chiêu ngay.

Bóng người xen lẫn với ánh sáng binh khí thấp thoáng giao kết nhau trông thật kinh người.

Chỉ trong nháy mắt, hai bên song song đã công ra hơn vài chục hiệp.

Thình lình...

Một tiếng "hự" nhẹ vang lên, cả hai bóng người Vương Hoa và Chương Thiếu Đường đã đồng thời song song nhảy lùi ra sau. Chỉ thấy trước ngực Vương Hoa bị trường kiếm rạch một đường máu dài cả ba tấc.

Còn cánh tay trái của Chương Thiếu Đường thì bị thanh thiết bổng của Vương Hoa kích trúng sâu cả tấc, máy chảy tua tủa.

Cả hai người đều toát mồ hôi trán, mặt mày tái mét.

Họ vẫn chăm chăm mắt nhìn vào nhau.

Thân người họ từ từ di động, chuẩn bị xuất thủ kích đấu lần nữa.

Trường kiếm từ từ nhấc lên.

Thanh thiết bổng và chiếc vòng sắt của Vương Hoa cũng một trước một sau chuẩn bị thế khởi thủ.

Khoảng cách hai người xích lại gần hơn... chắc chắn giữa hai người sẽ sắp diễn ra một trận ác đấu khốc liệt nhất.

A! Ánh kiếm bỗng chớp lên như điện xẹt.

Đồng thời chiếc vòng sắt của Vương Hoa cũng tấn công thần tốc ngay.

Hai luồng sáng lạnh chạm vào nhau trông thật kinh người.

Cả đôi bên đều gom hết sức bình sinh tấn công, chỉ thấy ánh sáng chớp lên một cái, hai người lại tung mình cùng lúc nhảy lùi ra sau lần nữa.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-110)


<