Vay nóng Tinvay

Truyện:Thanh triều ngoại sử 2 - Hồi 034

Thanh triều ngoại sử 2
Trọn bộ 125 hồi
Hồi 034: Dục hỏa thiêu thân (thượng)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-125)

Siêu sale Shopee

Nữ thần y theo hai công công ra tới Khôn Ninh môn, hai bên cổng trồng hai cây bách cao to, bấy giờ trên trời trăng sáng vằng vặc, ánh trăng xuyên qua kẽ lá in xuống đất như những đám sao sạ.  Ba người đi xuyên qua Khôn Ninh môn.  

Trên con đường trở về viện thái y tứ bề vắng vẻ trông thật buồn nhưng nữ thần y như đã ở tột đỉnh của nỗi buồn, chẳng còn nỗi buồn nào lớn hơn thế nữa.  Nàng vừa đi vừa nghĩ tới Tần Thiên Nhân, không biết bây giờ chàng ở đâu, có đang nhìn bầu trời đêm này không?  Nàng nhớ chàng nhiều, nỗi nhớ từng giây từng phút giày vò tâm trí nàng, ước gì từ bầu trời đầy sao chàng đột nhiên xuất hiện.  Nàng sẽ ngay lập tức ôm chầm lấy chàng, ôm thật chặt để chàng cứ ở đây mãi mà không thể đi xa nữa, không thể khiến cho nàng phải tiếp tục nhớ mong nữa. Nhưng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ bởi vì lúc này đây chàng đã ở rất xa nàng.  

Nữ thần y để mặc cho những giọt nước mắt của mình nối tiếp nhau lăn dài trên má nàng. Nước mắt thì chỉ cần đưa tay quệt đi là hết, nhưng còn nỗi nhớ, phải làm thế nào để nàng hết nhớ chàng đây?  Dù đã hứa với lòng rằng nàng sẽ thật mạnh mẽ để tiếp tục sống nhưng có đôi khi nàng không thể chiến thắng nổi nỗi nhớ chàng đến cồn cào. 

Nữ thần y lặng lẽ đi theo hai công công như một cái xác không hồn, mắt cứ nhìn ra xa xa tìm về một không gian xa xôi.  Còn đang xúc động, hai cánh cổng của viện thái y hiện ra trước mắt nàng.  Viện thái y cách sân khấu Đông Vân khá xa nhưng từ nơi nữ thần y đứng vẫn có thể trông rõ đèn đuốc sáng trưng, còn tiếng đàn hát thì rình rang.  Mà cũng chẳng sao, bấy lâu ở trong chốn long xà hỗn tạp đằng nào nàng cũng không ngại nhiễu âm.

Lúc ba người vượt qua khoảnh sân rộng dùng làm nơi phơi thuốc chợt thấy một bóng đen đứng chắn lối lên hành lang.  Tới gần mới phát hiện là Tiêu Phong, hai công công vội cúi chào chàng.  Nữ thần y cũng lau nước mắt cúi chào, sau đó nàng lách sang một bên để tiếp tục đi về phòng thì bỗng nhiên nữ thần y cảm giác cổ tay trái của nàng bị nắm lấy.

Nữ thần y thoáng giật mình, luống cuống rút tay về nhưng Tiêu Phong siết cổ tay nàng mạnh thêm, miệng bảo hai công công:

- Tất cả các người lui hết ra.

Hai công công nghe giọng Tiêu Phong trầm trầm pha chút hối thúc, không dám chậm trễ, gật đầu lĩnh mệnh, xoay mình lúp xúp chạy đi.  

Còn lại hai người, nữ thần y thử rút tay nàng ra khỏi tay Tiêu Phong vài lần nữa nhưng chàng vận sức nắm rất chắc.

- Nàng giỏi lắm – Tiêu Phong nhìn nữ thần y bằng vẻ mặt không hài lòng nói - Khẩu ngữ rất nhanh nhạy, sắc bén, lần trước cũng chỉ vì một lời nói của nàng đã hại chết một viên tướng đắc lực của ta.  Xem chừng trong cung này nàng dư sức tự lo cho bản thân nàng.  Uổng công tối nay bản tướng hay tin đã vội vã tới cung Khôn Ninh để giải nguy cho nàng.

Nữ thần y nghe nhắc Khẩu Tâm, ngẩng đầu lên quắc mắt với Tiêu Phong nói:

- Phường vô loại như hắn chết là đúng!  Hạng người bội tình bội nghĩa như hắn hại chết bao nhiêu huynh đệ đã cùng hắn vào sinh ra tử cho dù có chết thêm một ngàn lần đi nữa cũng không đủ làm người ta hả dạ!

Nữ thần y nói xong những lời độc địa đó, trong lòng nàng cảm giác thỏa mãn như đã trả được mối thù ấp ủ từ bấy lâu nay.  

Tiêu Phong nghe nữ thần y nguyền rủa Khẩu Tâm, đứng im như một cây khô chết lịm từ bao giờ nhìn nàng.  Chàng nhớ trước khi trận đánh Nam lộ Thiên sơn diễn ra, chàng đã hứa thu thập và chiêu mộ Khẩu Tâm.  Khi đó chàng thiết nghĩ phải nhất tiễn tận dụng con người Khẩu Tâm, nhưng chỉ vì một câu nói của nàng chàng đã mất đi một tướng tài!  Tiêu Phong lại nghĩ tới bấy lâu nay chàng muốn làm gì thì làm, chẳng có ai dám ngăn cản chàng.  Chàng cũng rất coi trọng lời hứa và tín nghĩa, đây là lần đầu tiên phải ngậm đắng chịu thua bởi vì một câu nói của một nữ nhân như vậy.  Tiêu Phong suy nghĩ đến đây, cặp chân mày chau lại nhìn nữ thần y.

Nữ thần y thấy Tiêu Phong không nói gì với nàng chỉ đứng nhìn nàng chằm chằm, bèn giật tay nàng về và xô cái xác vô hồn của Tiêu Phong sang một bên.

Trước khi bỏ đi, nữ thần y còn lẩm bẩm thêm một vài lời nguyền rủa Khẩu Tâm.  Nhưng nàng chưa đi được quá ba bước chân, cổ tay nàng lại bị Tiêu Phong nắm giữ.  

Tiêu Phong giật ngược nữ thần y lại buộc nàng phải quay mặt lại đối diện chàng.  Nhưng cũng chỉ bấy nhiêu, kế đến chàng vẫn giữ im lặng nhìn nàng.

Nữ thần y ngẩng đầu nhìn lên Tiêu Phong, nàng định gằn giọng nói gì đó nhưng chợt nhớ lúc nãy vì có sự xuất hiện của chàng, nàng mới được Hiếu Trang cho phép ra về.  Cơn giận của nữ thần y dịu xuống, mặc dầu nàng vẫn chẳng có hảo cảm với người đàn ông này chút nào.

- Khẩn xin tướng quân buông tay tiểu nữ ra – Nữ thần y cố dùng giọng nói hết sức dịu dàng nói – Đêm nay tiểu nữ còn vài việc bận, nếu ngài không có gì sai bảo tiểu nữ xin phép cáo lui trước.

Tiêu Phong chẳng những không buông tay nữ thần y ra mà còn tiếp tục nhìn nàng trân trân.  Chợt, Tiêu Phong dấn tới một bước đứng sát vào người nữ thần y.  Nữ thần y theo phản xạ giật lùi lại. Tiêu Phong lại tiến theo.  Nữ thần y lùi nữa, cho đến khi nàng thấy mình bị kẹt dựa vào tường.  Tiêu Phong chống hai bàn tay của chàng lên tường, đặt hai bàn tay chàng ở hai bên vai nữ thần y ép sát nàng vào tường.  Do nữ thần y thấp hơn Tiêu Phong gần một cái đầu nên chàng phải cúi người xuống để nhìn vào mắt nàng.

Cả hai đứng im trong khoảng cách rất gần, gần đến nỗi nghe được cả hơi thở từ nhau.

Cơn giận của nữ thần y vừa dịu xuống lại bùng lên, mở to mắt ngó Tiêu Phong.  Mặt mày nữ thần y cũng đỏ tía lên, trong mắt nàng chứa đầy những tia tức tối dành cho chàng nhưng sâu trong đáy mắt cũng hiện lên những tia bất an.  

Thật lâu sau hai người vẫn còn nhìn nhau.  Nữ thần y tiếp tục nhìn Tiêu Phong trừng trừng, nhủ bụng người đàn ông này dáng điệu chính nhân quân tử nhưng hai mắt thăm thẳm u ám khiến nàng không xác định được trong đầu chàng đang nghĩ gì.

Một hồi sau mọi tức giận và phẫn nộ trong lòng nữ thần y đều xẹp đi cả, bỏ lại vẻ bất an trên khuôn mặt khi nàng nghe Tiêu Phong nói:

- Nàng có biết tối nay nàng đã gây nên nhiều phiền phức không?  Tam mệnh đại thần sẽ không từ một cơ hội nào để dò thám cho rõ hư thật về câu chuyện giữa hai ta, bất kể là ai trong ba người ấy nếu bóc trần được mối quan hệ bịa đặt giữa hai ta, nàng và ta đều không thoát khỏi họa sát thân.

Tiêu Phong dứt lời, tia bực bội trong mắt chàng tan biến, mỉm cười nói:

- Mà nếu nàng muốn trở thành người của bản tướng quân chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ tức tốc đi tìm thái hoàng thái hậu thí hôn, hà cớ bày ra nhiều trò...

Tiêu Phong chưa nói hết lời, gương mặt nữ thần y chảy dài nói:

- Sao cơ?  Ngay cả ngài cũng nghi oan tiểu nữ ư?  Ngài thật sự nghĩ tiểu nữ là người đã bỏ con rối vào thư phòng hoàng thượng ư?

Tiêu Phong nheo mắt nhìn nữ thần y hỏi lại:

- Nàng thật sự không có một chút oán hận triều đình muốn làm hại hoàng thượng ư?

- Đúng là tiểu nữ vô cùng oán hận triều đình nhưng hoàng thượng chỉ là một đứa trẻ - Nữ thần y lắc đầu nói - Làm sao tiểu nữ có thể nhẫn tâm sát hại một đứa trẻ?  Ngài tin tiểu nữ cũng được không tin cũng mặc nhưng tiểu nữ thật sự không làm.

- Không làm thật sao?

- Không làm.

Nữ thần y lắc đầu.  Tiêu Phong gật gù.  

Nữ thần y nói rồi, chờ một chút, không thấy Tiêu Phong nói gì với nàng nữa tưởng rằng chuyện hiểu lầm giữa hai người đã được giải quyết.  Nàng bèn nhè nhẹ hụp người xuống, nhè nhẹ lòn dưới cánh tay phải của Tiêu Phong để rời đi.  

Nhưng lần này nữ thần y cũng chỉ vừa đi được vài ba bước chân, Tiêu Phong đột ngột chụp lấy đôi vai nàng từ phía sau, xoay nàng lại và ấn nàng vào tường.  

Tiêu Phong ép chặt mặt nữ thần y vào giữa hai bàn tay chàng, đồng thời cũng nâng mặt nàng lên buộc nàng phải nhìn lên đôi mắt rực lửa của chàng và nghiêm giọng nói: 

- Cho dù nàng có làm chuyện đó hay không lúc ở cung Khôn Ninh nàng cũng không nên lợi dụng ta.  Nàng quá đáng lắm nàng có biết không?  Vì muốn cứu lấy bản thân, trước bao nhiêu người nàng đã ngang nhiên biến ta thành một kẻ phong lưu?

Nữ thần y hạ giọng nói:

- Tiểu nữ biết lúc đó tiểu nữ làm như vậy thật là quá đáng nhưng tiểu nữ thật sự đã hết cách.  Tam mệnh đại thần cứ khăng khăng đòi tiểu nữ phải đưa ra nhân chứng.  Tiểu nữ lại nghe Khang Nạp thân vương nói ngài đi vắng trong suốt buổi ca kịch nên mới nói thế, xin lỗi ngài, tiểu nữ thật lòng xin lỗi ngài.

Nữ thần y dứt lời, cả mừng thấy Tiêu Phong nhìn nàng ra chiều thông cảm và hạ đôi tay xuống.  

Nhưng Tiêu Phong không để nữ thần y mừng quá lâu, sau khi chàng hạ tay xuống gằn giọng nói:    

- Nàng nghĩ làm lỗi rồi dễ dãi nói một câu tạ lỗi là xong à?  

Tim nữ thần y đập thình thình, toàn thân nàng cũng căng lên cảnh giác.  

Tiêu Phong tiếp:

- Cũng vì câu nói của nàng mà khi tam mệnh đại thần trở về sân khấu Đông Vân đã nói với mọi người bản tướng là một kẻ phong lưu, nàng đã làm tổn hại danh tiếng của ta, nàng nghĩ ta có nên đòi bồi thường từ chỗ nàng không?

Nữ thần y đứng chưa tới cằm Tiêu Phong, ngước đầu lên nghẹn giọng hỏi lại:

- Tướng quân muốn tiểu nữ bồi thường thế nào?

Tiêu Phong nhìn đôi môi căng mọng đang run rẩy trước mặt chàng.  Bao cảnh tượng xưa vụt lướt qua trong đầu chàng, lúc hai người bị vây trong vòng vây của bọn sói lang ở A Lạp Sơn Khẩu nàng cũng tựa vào lòng chàng run rẩy thế này... 

- Nàng nghĩ bản tướng muốn sao?

Tiêu Phong nói, khóe miệng chàng hơi nhếch lên, tựa cười mà không phải cười.

Nữ thần y im lặng.

Tiêu Phong chờ một chút, thật sự nở nụ cười rồi định nói với nữ thần y nàng có thể đi, nhưng ngay khi chàng mở miệng định nói nàng hãy đi đi, trong mình chàng đột nhiên bùng lên một dòng nhiệt hừng hực như lửa.  Tiêu Phong không tự chủ được giơ tay vuốt ve một bên má nữ thần y, sau đó mấy ngón tay chàng miết theo chân mày nàng.  

Nữ thần y gạt tay Tiêu Phong ra khỏi mặt nàng, nhưng Tiêu Phong còn nhanh hơn nên trước khi nữ thần y kịp vùng ra, một tay chàng đã vòng qua eo nàng khóa nàng lại.  Bàn tay còn lại của chàng nâng cằm nàng lên buộc nàng phải ngửa mặt lên.  

Nữ thần y hoàn toàn không thể phản kháng trước sức mạnh của Tiêu Phong, mặt nàng bị chàng giữ yên và tay chàng khóa người nàng lại.  Nữ thần y còn đang tìm cách giãy ra, thì Tiêu Phong đặt một nụ hôn thật sâu lên môi nàng, chàng hôn nàng mãnh liệt như muốn ghìm nàng vào tường.  Lần này Tiêu Phong không dịu dàng như khi chàng hôn Phi Nhi ở trong căn phòng trọ gần chùa Đàm Giá, mà nóng bỏng dữ dội, như thể nhớ nhung cả đời đều bùng nổ trong một nụ hôn.

Thật lâu sau, có tiếng thở hổn hển vẳng lên, hiển nhiên hai đôi môi đã tách rời.

Tiêu Phong nhìn gương mặt đỏ bừng của nữ thần y, mắt nàng khi tức giận mở rất to, chàng trông nàng lúc này, vẻ mặt vừa tức tối vừa có vẻ đau khổ xen lẫn một chút sợ hãi, càng khiến cho chàng cảm thấy nàng thêm cuốn hút.  

Quả thật trong lòng nữ thần y vô cùng đau khổ, nàng không thể tin được mình vừa bị cướp đi nụ hôn đầu đời.  Tuy nhiên ngay sau đó nữ thần y cau mày, cơn phẫn uất làm nàng quên mất cơn sợ hãi, rít lên:

- Ngài nghĩ ngài là ai?  Là quan nhất phẩm, là cao thủ võ lâm thì có quyền giở trò với người khác à? 

Nữ thần y dứt lời vung tay lên và giáng mạnh xuống.

Bốp! 

Cú đánh thứ nhất, Tiêu Phong im lìm để nữ thần y tha hồ phát cáu. Sang cú đánh thứ hai thì đáng tiếc chàng không phải thiện nam tín nữ, lập tức bắt lấy cổ tay nữ thần y bẻ quặt ra sau lưng nàng. 

Tiêu Phong vẫn ép tấm lưng nữ thần y sát vào tường, mắt chàng ánh tia chế giễu, đoạn chàng chồm tới, chạm môi chàng vào một bên má nàng nói:

- Còn nhớ lúc ở trong phủ Viễn nàng đã bảo Tiểu Thúy đi tìm ta không?  Đêm đó nàng đã ra sức quyến rũ ta, bây giờ được lòng ta rồi lại giở trò kháng cự hả? 

Nữ thần y nhớ lại chuyện đêm đó, nửa ngượng nửa giận, nàng chưa kịp mở miệng trả lời thì trong mình Tiêu Phong lại dâng lên cơn ham muốn cao độ, chàng lại cúi đầu, dùng môi chàng bịt kín miệng nữ thần y.  Nữ thần y liên tục cựa quậy tìm cách thoát ra, nhưng nàng càng cựa quậy, càng khiến hạ thể Tiêu Phong thêm kích thích.

Nữ thần y nấc lên trong miệng khi Tiêu Phong dùng lưỡi chàng định tách môi nàng ra để thám hiểm mọi ngóc ngách trong miệng nàng bằng lưỡi.  Nhưng Tiêu Phong thử mấy lần mà nữ thần y vẫn ngoan cố mím môi thật chặt, chàng bèn luồn hai tay vào áo nàng.

Đôi bàn tay của Tiêu Phong rờ rẫm tới đâu nữ thần y vặn vẹo thân mình để lẫn tránh.  Nhưng khi hai bàn tay chàng đặt ở trên ngực nàng và dùng sức xoay bóp, nữ thần y trân mình bật tiếng kêu khẽ.  Thừa lúc môi nàng hé ra, tuy rất hẹp nhưng cũng đủ chỗ cho chiếc lưỡi nóng bỏng len vào trong miệng và quấn lấy lưỡi nàng.

Tiêu Phong tiếp tục sờ soạng hai bầu ngực nữ thần y, mỗi dao động đều mang đến cho nàng khoái cảm nhưng nữ thần y vẫn tiếp tục vặn vẹo thân mình để lẫn tránh.  Ngay khi hai nụ hồng nho nhỏ không tuân theo ý nàng nữa, chúng trở nên cứng rắn, dựng đứng ngạo nghễ trên hai đồi núi thì Mẫn Mẫn ở đâu chạy đến quát nói: 

- Phủ Viễn tướng quân! – Mẫn Mẫn nắm lấy cánh tay Tiêu Phong kéo chàng ra khỏi nữ thần y nói thêm - Ngài đang làm gì thế?  

Lúc nãy từ đằng xa Mẫn Mẫn trông thấy Tiêu Phong ôm một người con gái, rồi thấy chàng khóa môi người con gái đó, Mẫn Mẫn cảm giác tim nàng như vỡ ra, phải cố gắng lắm nàng mới có thể chạy lại tách hai người đó ra.

Đầu óc Tiêu Phong vẫn còn trên mây, không đáp lời Mẫn Mẫn.  

Về phần nữ thần y nhân lúc nàng trông thấy Mẫn Mẫn và A Lan xuất hiện, Mẫn Mẫn hỏi chuyện Tiêu Phong, nàng bèn xoay mình chạy nhanh như bay.

Còn lại ba người trên hành lang, A Lan nhìn Mẫn Mẫn nói:

- Có phải cô gái đó là cô gái được thái hoàng thái hậu mời vào cung chữa bệnh cho hoàng thượng không?

Mẫn Mẫn như không nghe, hai mắt vẫn mở to nhìn Tiêu Phong nói:

- Hai người đang làm gì thế? 

Tiêu Phong vẫn không đáp lời Mẫn Mẫn, chàng gỡ bàn tay Mẫn Mẫn ra khỏi tay chàng rồi cúi xuống nhặt một miếng ngọc lên cất vào áo.  

Mẫn Mẫn cau có nói:

- Không biết trong lòng ngài có xem Tân Nguyên là vị hôn thê của mình không mà lại đi diễn cái cảnh hoạt ái với một nữ nhân khác ngay trong cung?  Ngài có còn nhớ Tân Nguyên là ai không?

Bấy giờ Tiêu Phong mới lên tiếng.

- Cách cách yên tâm - Tiêu Phong nói - Hạ quan không phải hạng người bắt cá hai tay, khi Tân Nguyên cách cách trở về hạ quan sẽ đi tìm thái hoàng thái hậu từ hôn.

- Để cưới đứa con gái đó à?

Tiêu Phong gật đầu, Mẫn Mẫn lắp bắp:

- Ngài... ngài có điên không?  Sao lại đi cưới một đứa con gái không một chút địa vị làm phu nhân?  Với thân phận của nó, làm tiểu thiếp cho ngài còn chưa xứng, ngài làm như vậy chẳng phải bôi nhọ cả dòng họ Tế Nhĩ Ha Lãng của mình ư?

Tiêu Phong thản nhiên nói:

- Đêm đã khuya, có lẽ Đài Nã phúc tấn đang tìm cách cách khắp nơi, cách cách hãy về đi.  

- Vậy còn ngài?  Biết đêm đã khuya sao không xuất cung về phủ Viễn đi?

Tiêu Phong nghe tiếng đàn hát vẫn còn phát ra từ hướng ngự hoa viên, biết tiệc còn chưa tàn, đáp:

- Lúc nãy cách cách hỏi hạ quan đang làm gì, hạ quan đang tìm cách lấy lòng người hạ quan yêu, nàng ấy bỏ đi rồi, hạ quan đi tìm nàng ấy đây.

Tiêu Phong nói xong ôm quyền bái Mẫn Mẫn rồi men theo dãy hành lang bỏ đi.

A Lan nhìn theo Tiêu Phong nói: 

- Bây giờ phải làm sao đây cách cách?  Xem chừng li rượu của cách cách bắt đầu có tác dụng rồi.

Lại nói đến nữ thần y chạy một mạch về đến phòng ngủ của nàng, căn phòng cuối cùng nằm phía đông viện thái y, sập cửa lại dựa lưng vào cửa thở dốc.  Trên môi nàng vẫn còn phảng phất dư vị ấm áp của môi Tiêu Phong và hơi thở của chàng cũng vẫn ngự trị chưa tan.  Nữ thần y khép mắt lại, đặt tay lên ngực giữ trái tim đang đập như điên cuồng.

Căn phòng ngủ của nữ thần y bày biện rất đơn giản, một chiếc giường, một cái rương đựng áo quần và chiếc bàn tròn với bốn cái ghế gỗ, quanh tường đều dán giấy trắng. Hai bức tranh biển cả mù sương treo trên tường.  Màu trắng của vách tường hòa với màu hồng đào của cánh cửa và cửa sổ tạo thành nét hài hòa.

Một hồi sau trong phòng có tiếng tằng hắng.  Nữ thần y vẫn đứng yên tựa lưng vào cửa như không hề nghe thấy, vẫn còn lẩn mẩn nghĩ ngợi, chỉ đến lúc có bóng người hiện ra nàng mới giật mình.  Nữ thần y bỏ tay xuống ngỡ ngàng, chớp chớp mắt nhìn chiếc bóng ngồi bên chiếc bàn ở giữa gian phòng, không rõ chàng vào phòng khi nào?  Cửa sổ mở nên ánh trăng hắt vào phòng, đêm nay trăng rất sáng.  Tiêu Phong ngắm gương mặt ngơ ngác pha lẫn khó chịu của nữ thần y, mắt nàng to đen long lanh.  Chàng ngồi yên trên ghế như bị choáng ngợp bởi nét đẹp ấy.

Hai người nhìn nhau không chớp, cuối cùng nữ thần y lên tiếng:

- Đây là phòng ngủ của nữ nhân!  Tướng quân xin ngài ra ngoài!

Tiêu Phong nghe nữ thần y lớn tiếng vẫn không đứng dậy, cứ ngồi lì trên ghế nói:

- Ta biết nhưng ta đến để nhờ nàng coi mạch.

Lời của Tiêu Phong khiến nữ thần y nóng mặt, nhưng sau đó nàng nghĩ chỉ cần nàng ra khỏi căn phòng là sẽ có nhiều đường tháo chạy, bằng không nếu nàng ở trong căn phòng này một mình...

- Ai bệnh thế?

Nữ thần y nói.

- Một người rất quan trọng.  Tuy rằng đôi mắt người đó có thần, môi cũng không tím tái, sắc mặt khỏe mạnh bình thường nhưng thật sự bên trong bệnh nặng lắm rồi.

- Thế à?  Vậy bây giờ chúng ta đi. 

Nữ thần y nói.  

Tiêu Phong nhìn cô gái có khuôn mặt thanh tú.  Váy hồng đào, áo hồng đào thêu hoa trắng. Một sự phối hợp giữa trắng với hồng. Đẹp!  Chàng nghĩ.  Tiêu Phong mỉm cười một mình. 

- Ngài dẫn tiểu nữ đi coi mạch cho người đó đi.

Nữ thần y không thấy Tiêu Phong dịch chuyển, lại nói.

- Khỏi đi! – Tiêu Phong nở nụ cười thật tươi, trả lời - Bệnh nhân đang ngồi trước mặt nàng đây!

Nữ thần y im lặng, Tiêu Phong vẫn tươi cười nói:

– Nàng đừng nhìn bề ngoài mà lầm, nếu không ra tay cứu ngay ta chết mất.  

Nữ thần y không trả lời.  Tiêu Phong nói:

- Sao?  Nàng không tin ta sắp chết đến nơi rồi à?

Nữ thần y vẫn không trả lời, Tiêu Phong lại nói:

- Ta cũng không biết bệnh này gọi là gì nữa nhưng nghe nói rất phổ biến, triệu chứng của nó là trong ngực thấy đau đến không nhịn được, mất ngủ liên miên.  Những điều ta vừa nói đều là thật cả đấy.

Tiêu Phong nói rồi, tự nhiên chàng nghĩ đến những năm tháng không có nàng quả thật chàng bị mất ngủ triền miên, với chàng hằng năm mùa mưa sao cứ kéo dài mãi, trời thỉnh thoảng nắng tốt lại đổ ào xuống, lại còn chở thêm cái không khí lạnh lẽo, cô đơn... Bây giờ gặp lại nàng, trước mắt chàng hiện ra hình ảnh Thiên sơn với những bãi cỏ, con suối và những tia nắng của mặt trời ấm áp...

Nữ thần y nhìn Tiêu Phong, những lời nói vừa rồi và nụ cười của chàng không có vẻ dối trá, lừa gạt nàng, nàng cũng nhìn thấy một thoáng buồn ở khóe mắt chàng.  

- Bệnh này của đại nhân - Nữ thần y lắc đầu nói - Xin thứ lỗi tiểu nữ không có thuốc chữa đâu.

Tiêu Phong gật đầu nói:

- Nàng có.  Chỉ mình nàng có thuốc chữa.  Trước kia ta cũng sống yên phận lắm, trầm lặng, nhiều lúc khiến người khác có cảm giác như không có sự hiện diện của ta trên cõi đời này. Đến lúc gặp nàng ta mới biến thành một con người khác, vui vẻ hơn.  Sau đó nàng lại bỏ đi, ta liền bị chứng mất ngủ ngay.  Mất đến ba năm ta mới tìm lại được nàng.  Từ khi gặp lại được nàng ta đã thấy khỏe lại rồi.  Bây giờ không còn nhức đầu, không choáng váng nữa.

Tiêu Phong dứt lời, nữ thần y vẫn lắc đầu nói: 

- Tiểu nữ không biết ngài đang nói gì!  

- Nàng không hiểu thật à?  Cần ta giải thích thêm à?

Nữ thần y đưa tay lên bịt đôi tai nàng lại nói:

- Tiểu nữ không hiểu cũng không cần nghe giải thích, không muốn nghe!

- Nàng không hiểu thì phải nghe giải thích thêm chứ, hay để ta chứng minh cho nàng thấy nhé?

Tiêu Phong nói, và sau đó chàng đắn đo một chút, cởi áo choàng ra.  Nữ thần y thấy Tiêu Phong cởi áo choàng ra, nàng đứng tim bất thình lình, sau đó nàng bỏ hai bàn tay đang bịt đôi tai của nàng xuống, hít một hơi tự trấn tĩnh, rồi bật tiếng cười khẽ.

Tiêu Phong nghe tiếng cười của nữ thần y chững lại nhìn nàng.  Nữ thần y nói:

- Ngao Bái nói quả thật chẳng sai, đúng là hôm nay Phủ Viễn tướng quân ngài bận rộn với cuộc đua ngựa ở biệt viện lại còn phải dự yến tiệc và đi coi ca kịch mãi cho đến tận khuya, thê thiếp thì ở ngoài cung, hiện muốn giải tỏa mà e không về kịp nên đến tìm tiểu nữ, ngài là quan nhất phẩm, quyền hành cao ngất trong cung nên nếu muốn cưỡng ép dân nữ cũng chẳng có tư cách gì phản đối. 

Tiêu Phong im lặng trước những lời châm biếm của nữ thần y.

Nữ thần y hếch chiếc cằm của nàng lên, cười nhạt thêm lời:

- Thế nào?  Khi ngài hoan lạc có muốn đóng cửa sổ hoặc kéo rèm lại không?  Lại nữa ngài thích ân ái ở ngay trên chiếc bàn này hay là trên giường? 

Khẩu khí của nữ thần y mạnh mẽ gấp mấy lần cảm giác thực trong nàng lúc này.

Tiêu Phong ngỡ ngàng trước những lời nói dồn dập từ nữ thần y.  Thật sự khi nãy chàng định đưa trả miếng ngọc mà nàng đánh rơi trên hành lang viện thái y rồi ra về.  Nhưng không nhớ để chỗ nào trong áo nên mới cởi ra cho dễ tìm.  Không ngờ nàng lại phản ứng như thế với chàng.

Tiêu Phong yên lặng nhìn xuống đất một chút ngước lên nhìn nữ thần y, nhủ bụng chắc do nàng vẫn còn phẫn nộ vì nụ hôn vừa rồi của chàng.  Tiêu Phong nghĩ đoạn, khoác áo choàng vào lại, đứng lên nhưng không thể bước đi giữa khung cảnh trớ trêu này, không làm sao bước đi được.

Tiêu Phong nhìn nữ thần y, trước mắt chàng bây giờ vẫn là khuôn mặt rất trong sáng và ngây thơ, mắt đen nháy, mi cong dài, mũi cao, đôi môi lôi cuốn dù khi không cười.  Nhưng những lời nói vừa rồi của nàng... Bấy lâu chàng cứ nghĩ nàng là cô gái gần như chỉ là một con sông nhỏ lặng lờ uốn khúc, không có sóng gió.  Ngờ đâu nàng cũng biết nói những lời như thế, tràn ngập chuyện phong lưu!

Tiêu Phong chớp mắt vài lần để chắc chắn người con gái này chính là người mà chàng ban ngày thầm thương ban đêm trộm nhớ.  Sau hồi biết chắc chàng không nhìn lầm, Tiêu Phong thấy nữ thần y thú vị bèn chậm rãi tiến lại gần nàng. 

Điệu cười cợt nhả đông cứng trên môi nữ thần y, nàng dịch sang trái một bước.  Thái độ phóng túng ban nãy của nàng bây giờ chuyển sang bất an.  Nữ thần y cảm giác như có một áp lực vô hình nào đó trong phòng đè nặng lên đầu nàng, nghĩ trong ớn lạnh "không xong rồi!  Dĩ độc trị độc chẳng có tác dụng gì với người đàn ông này, mình phải làm sao bây giờ?" 

Tiêu Phong thấy nữ thần y tránh né thì không tiến lên nữa nhưng vào ngay lúc chàng dừng chân lại, li rượu của Mẫn Mẫn khiến cho máu chạy rào rạt khắp châu thân chàng.  Tiêu Phong đứng lại mà mắt vẫn dán vào nữ thần y, ánh mắt chàng trân trối quét từ mặt nàng xuống chân nàng, nhủ bụng cả đời chàng đã từng gặp rất nhiều nữ nhân, trong đó đương nhiên là có không ít các cô gái xinh đẹp quyến rũ nhưng vừa gặp đã yêu khiến cho trái tim chàng đập thình thịch chỉ có duy nhất một mình nàng.  Nàng, một người con gái mắt sáng mày cong, nụ cười khi nãy của nàng như mang theo dư vị của mùa xuân tràn ngập căn phòng chật hẹp.  Nàng xinh đẹp rạng ngời là thế, lại nói những lời phong tình, khiến trái tim chàng bắt đầu loạn nhịp.  Tiêu Phong mường tượng thân hình nữ thần y phía sau lớp áo quần...  Lại nghĩ đến nàng vẫn còn là một xử nữ, trong người chàng trào lên một cảm giác vô cùng hưng phấn.  Nỗi đam mê, khao khát, hết thảy đều đổ dồn xuống hạ thể...  Bây giờ thì chàng mới tin câu nói khi một người đối diện với thứ tình cảm mà họ cố đè nén trong một thời gian dài thì họ sẽ không thể khống chế được nó như họ nghĩ.  

Lại nói đến nữ thần y còn đang lo lắng về những lời nói của nàng đã dắt nàng đi quá đà, Tiêu Phong đã vươn tay ra, túm lấy cổ tay nàng kéo nàng lại gần chàng, sau đó, chàng dang đôi cánh tay rắn chắc của chàng vòng qua eo nàng ôm ghì lấy nàng. 


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-125)


<