← Hồi 294 | Hồi 296 → |
Âu Dương ở bên rìa rừng rậm đụng mặt cấm quân đang lục soát, cấm quân gặp Âu Dương mừng rỡ. Vội vàng đưa Âu Dương đến đại doanh tạm thời cách đó không xa. Âu Dương liền căn dặn bọn họ, rừng rậm không có phát hiện bất cứ dị thường nào, tạm dừng lục soát rừng rậm, tập kết bên ngoài chờ mệnh lệnh khác.
Đại doanh tạm thời loạn thành một đoàn, Ngô Giới, Lưu Thương Mang, quan văn võ tướng theo ngự giá đang ở nơi đại doanh riêng của mình cải vả, truy cứu trách nhiệm, chỉ trích lẫn nhau. Mà một nhóm người căn bản không có một thủ lĩnh, ngươi đông nói một câu, ta tây bồi thêm một câu, một bên là trốn tránh trách nhiệm bản thân, một bên là tăng thêm trách nhiệm người khác, mãi đến khi Âu Dương đến.
Âu Dương vừa đến, bọn họ liền có chủ định của mình. Cho dù là chức quan, uy vọng, trình độ sủng ái, Âu Dương đều có thể đảm đương nổi lão đại tạm thời của bọn họ. Nhưng mọi người không ngờ, Âu Dương xiêm y rách nát sau khi gọi tất cả mọi người lại với nhau, câu nói đầu tiên chính là một tin dữ:
" Hoàng thượng không còn rồi."
" Hả..."
Tất cả mọi người vẻ mặt không thể tin được.
Âu Dương kỹ càng chỉ ra vết thương trên tay bản thân bởi vì cứu trợ hoàng đế, còn bị hoàng đế nắm đến bị thương. Âu Dương giải thích tình hình lúc ấy, vốn cho là thế cục đã khống chế ổn thỏa, nhưng không ngờ có hai thuyền người Nữ Chân đuổi giết đến nơi. Cuối cùng chỉ có thể là lặn xuống nước tránh né. Hoàng đế không hiểu thủy tính, mặc dù miễn cưỡng tránh được hai thuyền, nhưng cũng không có nổi lên nữa. Âu Dương trôi nổi mấy dặm tìm kiếm, không có chút tung tích nào của hoàng đế.
Âu Dương vừa nói hết lời, mọi người càng náo loạn hơn. Có kẻ khóc, có kẻ muốn chết, có kẻ dập đầu... Mọi người đều rối rít tỏ vẻ trung thành với hoàng đế.
" Yên lặng một chút."
Âu Dương nói:
" Chúng ta đều là rường cột Đại Tống, mặc dù còn chưa thấy long thể hoàng thượng, nhưng cũng phải có dự định nhất định. Tránh để cho Đại Tống tốt đẹp lại tranh chấp lần nữa, binh hoang mã loạn, sinh linh đồ thán."
Đây là lẽ phải, Ngô Giới tiêu chuẩn đạo đức tương đối cao nói:
" Đại nhân cứ việc phân phó."
" Ngươi lựa chọn một tướng lĩnh tìm kiếm long thể, tìm người kín miệng có thể tin tưởng, đây là chuyện quan trọng nhất."
Âu Dương nói:
" Nội vệ Lưu Thương Mang."
" Có ty chức."
" Ngươi lát nữa phái ngươi mang thư tín của ta đưa cho Hàn đại nguyên soái, hơn nữa phái người mang thư cho Lưu tướng quân quân lộ Vĩnh Hưng, Trương tướng quân quân lộ Hà Bắc, Nhạc tướng quân hạm đội Hàng Châu."
Âu Dương nói:
" Ta cũng không gạt tạm thời, ta muốn cầu bọn họ ràng buộc bộ đội trực thuộc mình, dẹp yên địa phương, tạm thời lấy quân lệnh giám quốc triều đình làm chuẩn, nếu vi phạm pháp lệnh tất cả đều xử theo luật không tha như nhau."
Lưu Thương Mang ôm quyền:
" Vâng."
" Đưa tin cho Lý Cương Lý đại nhân triều đình, Từ Xử Nhân giám quốc, để cho bọn họ âm thầm thảo luận với các vương gia, chọn lựa thái tử tiếp nhận vương vị."
Âu Dương nói:
" Lưu Thương Mang, chuyện này còn phải nhờ nội vệ của ngươi đi đưa tin. Để ngăn chặn triều đình rung chuyển, và sau khi chọn thái tử các vương gia không phục. Đại Lý Tự và Ngự Sử đài đem quyền giám thị thuộc về ta, tạm thời do Tông Trạch phụ trách. Thống lĩnh cấm quân Đông Kinh Chu Đạt do giám quốc thống lĩnh, ưu tiên nghe theo mệnh lệnh bắt bớ của Đại Lý Tự."
Âu Dương an bài như vậy, tất cả mọi người tương đối hài lòng. Đầu tiên Âu Dương không có ý niệm nhân bất kỳ cơ hội nào đoạt quyền. Mọi người đều biết quân lộ Vĩnh Hưng cũng đều bị hắn kích động đi đánh Mông Cổ. Ai cũng có thể nhìn ra Âu Dương có uy vọng rất cao trong quân. Âu Dương từ bỏ quyền lợi thống lĩnh các quân, còn để các tướng lĩnh ràng buộc bản thân, lấy mệnh lệnh triều đình làm chuẩn, đã nói lên con người Âu Dương không có tư tâm. Người không có tư tâm nếu nói ra rồi, sẽ luôn tương đối dễ dàng làm cho người tin phục.
Sự kiện đột nhiên như vậy, sẽ có khả năng rất lớn dẫn đến nội loạn, căn nguyên nội loạn chính là binh loạn. Ba lộ quân, một lộ hải quân khống chế chín phần cấm quân Đại Tống, chỉ cần bốn lộ này không loạn, trong nước muốn loạn cũng không loạn lên nổi. Còn loạn đến triều đình, các đại thần liên hệ cùng các vương gia có ý nhòm ngó ngôi vị hoàng đế, tiến cử hoàng đế mới. Như vậy rất dễ dàng bởi vì ủng hộ đối tượng bất hòa, mà dẫn đến mâu thuẫn. Âu Dương trong tín thư bảo mọi người chính, hoàng tách ra, là một lựa chọn vô cùng sáng suốt. Chọn người nào làm hoàng đế là triều đình nói là được, chứ không còn là hoàng gia nói là được nữa.
" Ngô tướng quân."
Ngô Giới ôm quyền:
" Có mạt tướng."
" Quách dược sư chạy thoát, rồi sau đó phát sinh chuyện Nữ Chân tập kích sát hại hoàng thượng. Cho nên có một số việc không thể không phòng."
Âu Dương căn dặn:
" Ngươi dẫn người đêm tối đi Thông Châu, bắt Đồng Quán và thân tín của hắn, đưa đến chỗ Hàn đại nguyên soái tạm thời giám thị
" Mặt khác báo cho bên dưới, toàn lực truy nã Quách dược sư. Bây giờ nói là ai sau đã là quá muộn rồi, tương lai cho dù mọi người cho rằng là lỗi của ta, ta cũng sẽ gánh vác. Nhưng trước mắt quan trọng nhất là ổn định Đại Tống, đừng để giống như Đường Huyền Tông, xuất hiện rung chuyển quốc gia phá hoại cục diện tốt đẹp, đây chính là chức trách làm thần."
Mọi người đồng loạt nói:
" Chờ đợi Âu tướng chỉ đạo."
Dưới sự dẫn dắt của Âu Dương, công việc khắp mọi mặt triển khai toàn diện. Âu Dương dùng thân phận hữu tướng phát ra công văn, mặc dù không có hiệu lực ý nghĩa ý nghĩa pháp luật, nhưng tất cả mọi người vô cùng nể tình. Cũng khéo, bộ đội tinh nhuệ Đại Tống toàn bộ ở gần đây. Ngày thứ ba, Âu Dương lấy cớ tìm kiếm Trương Tam, Lý Tứ, vào thời gian và địa điểm đã hẹn sẵn dùng xe ngựa đón ba người kia.
Ngày thứ tư, Âu Dương lên đường trở về triều thương nghị đại sự, vận dụng chính là hai trăm cấm quân quân lộ Hà Bắc làm hộ vệ. Chuyện nơi này Âu Dương phó thác cho Lưu Thương Mang, Ngô Giới, Trần Quy ba người phụ trách.
Ngày thứ năm, Âu Dương đuổi theo bọn Trương Tam, Triệu Ngọc được bí mật chuyển đến trên xe ngựa Âu Dương ngồi. Mọi người một đường đi xuống hướng nam.
...
Âu Dương bưng cơm nhìn Triệu Ngọc bị trói bịt miệng nói:
" Không cho phép phát ra tiếng, đồng ý thì gật đầu, phản đối thì lắc đầu."
"..."
Triệu Ngọc gật đầu.
*****
Âu Dương mở miệng bao của nàng ra, đưa đến một thìa cơm. Triệu Ngọc sau khi ho hai tiếng nói:
" Cho dù ta không gọi, chẳng lẽ buổi tối ngươi còn muốn để ta qua đêm ở trên xe ngựa?"
" Sẽ không, trên người ngươi chỗ nào cũng hôi."
Âu Dương ngẫm lại nói:
" Được rồi, hay là đi khách điếm, để ngơi tắm rửa một cái rồi ăn cơm nữa."
Âu Dương nói xong, nhét lại bao bố. Rồi sau đó ôm Triệu Ngọc lên, úp mặt vào trong ngực mình, phong độ mà xuống xe. Triệu Ngọc miễn cưỡng nhìn thấy bốn tên lính ở cửa khách sạn đối với hành vi bị kèm hai bên rõ ràng như vậy của mình mà làm như không thấy. Triệu Ngọc vô cùng không cam tâm dùng sức đá mấy cái, cược naofcungx đá vào trên người một tên cấm quân sĩ binh. Nhưng mấy người binh lính kia hừ cũng không hừ một tiếng, chào hỏi:
" Đại nhân"
"Ừ"
Âu Dương căn dặn:
" Mẹ này có chút cương liệt, không dễ thuần phục. Ngươi bảo đầu bếp đưa rượu và đồ ăn đến phòng ta, còn có nước tắm."
Binh sĩ ôm quyền:
"Dạ"
Triệu Ngọc thế mới biết hết thảy cũng đều là phí công, đừng nói những binh sĩ này không biết mình, cho dù bọn họ trước kia gặp qua mình, cũng không dám đem Hoàng đế với mỹ nữ mà Âu Dương cướp bóc được này cho là một người. Không chỉ có ở cửa, binh lính bên trong cùng với Hỏa Kếm chưởng quầy đều làm như không thấy hành vi của Âu Dương.
Âu Dương rất thuận lợi khiêng Triệu Ngọc đến gian phòng của mình, dạo này chỉ cần có gan lớn chứ không có chuyện không dám làm. Âu Dương thả Triệu Ngọc ở trên giường, buông vải mành xuống, rồi sau đó mình ra ngoài uống một ngụm trà. Hỏa Kế còn có binh sĩ nối đuôi nhau mà vào, có người đưa rượu và thức ăn, có người đưa nước tắm. Trong phòng hối hả không ngừng, không có ai nghĩ đến cách bọn họ chỉ có một tấm mành chính là Hoàng đế cửu ngũ chí tôn.
Đợi mọi người đi rồi, Âu Dương đến thăm, rồi sau đó lấy xuống vật ở trong miệng Triệu Ngọc hỏi:
" Ngươi có muốn ta giở trò vô lại hay không?"
" Hừ"
Triệu Ngọc hừ mũi. Nàng không ngu ngốc đến mức đi gọi cứu mạng, ở nơi này gọi đến hư cổ họng cũng không người nào để ý đến ngươi.
" Ngươi nếu muốn ta giở trò vô lại thì ta sẽ giúp ngươi tắm rửa. Ngươi nếu không muốn, thì tự mình tắm rửa đi, một hồi thì tự ăn cơm."
" Buông ra đi."
Triệu Ngọc nói:
" Hơn nữa lại nói trẫm cho dù chạy đi, chỉ sợ cũng chỉ là bị người nhìn thấy thân thể mình mà thôi."
" Bệ hạ anh minh."
Âu Dương mở mảnh vải buộc chặt tay chân của nàng ra, rồi sau đó nhìn chỗ bị tụ huyết hỏi:
" Đau không?"
" Đương nhiên là đau"
Triệu Ngọc còn chưa có nếm qua khổ ải như vậy bao giờ."
"Ừ, vậy chứng tỏ tế bào thần kinh không có bị hoại tử."
Âu Dương giúp đi đến xoa nhẹ mấy cái, bị Triệu Ngọc đẩy ra.
Triệu Ngọc đi đến bên thùng nước tắm nói:
" Nhắm mắt lại"
"..."
Âu Dương nhắm mắt lại, đến mức này sao? Đã nhìn n lần rồi còn bày đặt thẹn thùng.
Triệu Ngọc không có nhân cơ hội chạy trốn, mà là thành thật cởi quần áo, nhẹ nhàng hòa thân thể mình vào trong nước. Âu Dương nói:
"Lát nữa ta cũng muốn tắm, ngươi đừng đi tiểu ở trong đó."
"..."
Triệu Ngọc suýt nữa bị lời này làm cho sặc chết. Lời này là để người nói sao? Triệu Ngọc quay đầu căm tức nhìn Âu Dương.
"..."
Âu Dương lau mồ hôi lạnh:
" Ngươi nếu thật sự không nín được, vậy thì cứ đi tiểu đi."
"..."
Triệu Ngọc cam đoan, đến ngày mình trở về làm hoàng đế, nhất định phải khiến Âu Dương tiểu tiện suốt ba ngày.
Triệu Ngọc tắm rửa xong, Âu Dương xuống nước, Âu Dương thật ra không quá nguyện ý dùng nước tắm của người khác, cho dù là mỹ nữ. Có điều đây đang ở lầu hai, đổi lại nước tắm không có đơn giản như vậy. Vì vậy liền tắm rửa qua loa coi như là xong.
Lúc Âu Dương tắm rửa Triệu Ngọc cũng không chạy trốn, mà ở trước bàn ăn cơm. Âu Dương nhìn ra được, Triệu Ngọc tâm sự rất nặng nề, ăn cơm hoàn toàn không yên lòng. Vì vậy đưa tay qua, ở sau lưng nàng xoa bóp hai bả vai. Kỹ thuật xoa bóp của Âu Dương không phải là quá giỏi, ngành nghề mát xa ở Tống Triều cũng không phát đạt. Giống như Triệu Ngọc vậy, nhiều nhất là đấm bóp chân đấm lưng, nào có hưởng thụ qua kỹ thuật như của Âu Dương. Âu Dương mới động mấy cái mà Triệu Ngọc đã nhắm mắt lại, đầu dựa vào trên người Âu Dương, thở dốc.
Lúc Triệu Ngọc tắm rửa, Âu Dương đã tâm viên ý mã, thấy biểu hiện câu dẫn bây giờ của Triệu Ngọc, liền ôm thân thể nàng đi vào trong giường.
...
Nữ nhân mây mưa xong, hi vọng nghe thấy nam nhân lời ngon tiếng ngọt. Nam nhân mây mưa xong, hi vọng ăn một chút gì đó, hút điếu thuốc, hoặc là ngủ. Chuyện này nghe ra có vẻ như là ăn cháo đá bát, nhưng sau khi làm xong thật sự đã hết sạch sức lực. Âu Dương cũng là nam nhân, cũng không phải làm một nam nhân quá chu đáo, sau khi làm xong việc liền ngã đầu đi nằm ngủ.
" Âu Dương..."
Âu Dương trong mộng cười một tiếng, mơ hồ nói:
" Bảo bối, phải để cho nam nhân của ngươi nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai mới có thể tái chiến biết không?"
" Thật sao?"
Âu Dương đột nhiên cảm giác được cổ lành lạnh, vội vàng mở to mắt, chỉ thấy Triệu Ngọc thân thể trần truồng cười mê hoặc nhìn mình. Tay phải của nàng cầm lấy một thanh chủy thủ áp ở trên cổ họng của mình. Âu Dương vội nói:
" Bệ hạ, ngươi đã tỉnh."
Chủy thủ kia không phải là vũ khí tùy thân của mình sao?
Tay trái Triệu Ngọc lôi kéo chăn hỏi:
" Ngươi cảm thấy chúng ta còn có quan hệ quân thần sao? Chờ ta về làm Hoàng đế lại, ta sẽ lặng lẽ nhốt ngươi ở trong cung. Sau khi chơi ngán sẽ giết chết."
" Đao thương không có mắt, trước lấy ra có được hay không?"
Máu trên cổ Âu Dương đã sắp chảy ra. Không cần Triệu Ngọc dùng sức, chỉ cần thân thể Triệu Ngọc cúi xuống, mạng nhỏ của Âu Dương sẽ đi tong luôn. Rồi sau đó Triệu Ngọc nhất định sẽ bởi vì chuyện sát hại nhất phẩm đại thần mà định tội, chỉ cần thoáng một cái, Triệu Ngọc đã có thể khôi phục thân phận của mình.
" Lấy ra?"
Triệu Ngọc lắc đầu:
" Giết ngươi, ta liền có thể về làm Hoàng đế lại."
" Kỳ thật bây giờ không phải là tốt lắm sao, ngươi có thể bớt đi mấy năm làm Hoàng đế, nhiều thêm mấy năm làm nữ nhân."
Âu Dương nói:
" Nếu qua thêm mười năm, ngươi đến lúc hoa tàn ít bướm mà muốn thu tay lại làm nữ nhân, chỉ có thể dùng tiền để mua nam nhân mà thôi."
← Hồi 294 | Hồi 296 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác