Vay nóng Tima

Truyện:Thiên hạ kiêu hùng - Hồi 0100

Thiên hạ kiêu hùng
Trọn bộ 1078 hồi
Hồi 0100: Nhân vật then chốt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1078)


Lý Tử Hùng trước mắt ước chừng hơn bốn mươi tuổi, nhập ngũ hai mươi lăm năm, vì Đại Tùy lập vô số chiến công... Năm Khai Hoàng thứ sáu, y tham gia trận chiến Trần Bình, là ái tướng tâm phúc của Tây lộ Chủ soái Dương Tố. Y đặc biệt thiện thuỷ chiến, ở Kinh Châu dẫn mười chiến thuyền lớn dùng sào tre dài phá hủy hơn mười chiến thuyền của triều Trần, lập được công lớn. Sau này y được phong làm Thứ Sử Giang Châu. Đầu năm hết nhiệm kỳ quay về kinh báo cáo công tác. Khi Dương Quảng đăng cơ, vừa lúc y đang ở Lạc Dương thăm người thân.

Lần này nhân tư cách và kinh nghiệm trong quân của Dương Nguyên Khánh không đủ, sợ kẻ dưới khó phục tùng, Dương Tố liền đề cử Lý Tử Hùng làm tổng quản U Châu, tiếp nhận quân đội U Châu, Dương Nguyên Khánh làm phó tướng.

Lý Tử Hùng theo cùng lên Châu Bắc, vừa mới đến U Châu liền nghe nói có hai đội sứ giả Hán Vương đồng thời đi vào U Châu, y liền lập tức đoán được, một đội sứ giả trong đó chắc chắn chính là bọn Dương Nguyên Khánh giả trang.

Trong lòng Lý Tử Hùng rất lo lắng. Hai đội sứ giả Hán Vương cùng đến rất dễ dàng bị Đậu Kháng nhìn thấu. Cho nên Đậu Kháng không chuẩn cho bọn họ vào thành, rất rõ ràng là phái người đi tìm Dương Lượng đối chất. Thời gian càng kéo dài, nguy hiểm cũng lại càng lớn. Dương Nguyên Khánh như thế nào mà nghĩ đến giả mạo sứ giả Hán Vương?

Lúc này, phía sau y truyền đến tiếng bước chân, Lý Tử Hùng vừa quay đầu lại, chỉ thấy một gã nam tử trẻ tuổi cao lớn uy vũ đi vào phòng. Y lập tức đoán được đó là cháu nội của Dương Thái Phó, không khỏi thầm khen một tiếng, thật là một tướng quân oai hùng.

Dương Nguyên Khánh vừa thấy Lý Tử Hùng. Người này không phải là tướng lĩnh cao lớn uy vũ, vóc người chỉ trung bình nhưng dáng vẻ bề ngoài của y rất chân thành, vô cùng gần gũi đáng tin cậy.

Trước khi đi ông nội Dương Tố đã nói qua với hắn về Lý Tử Hùng, mang binh đánh giặc là thứ yếu, nhưng về chỉnh biên quân đội y lại đứng đầu. Tháng mười hai năm Khai Hoàng thứ tám, quân Tùyở thượng du Trường Giang bắt được tám ngàn quân đội của đại tướng Thích Sởtriều Trần, do Lý Tử Hùng tiến hành chỉnh biên. Y chỉ dùng một đêm đã chỉnh biên ra sáu ngàn tinh binh, để lại cho Dương Tố ấn tượng vô cùng sâu sắc. Lần này tiếp quản quân U Châu, Dương Tố lập tức liền nghĩ tới y.

Dương Nguyên Khánh tiến lên quì một gối xuống thi lễ:

- Thiên tướng Dương Nguyên Khánh tham kiến Lý Đại tướng quân.

Lý Tử Hùng cuống quít nâng hắn dậy. Dương Nguyên Khánh là đứa cháu mà Dương Tố coi trọng nhất, tuy rằng cho hắn làm phó tướng nhưng y cũng không dám tự cho mình là cấp trên.

- Dương tướng quân không cần đa lễ, chúng ta là tạm thời hợp tác. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.

Dương Nguyên Khánh đương nhiên cũng không muốn bái lạy ai, Lý Tử Hùng không muốn tỏ ra là cấp trên, vậy thì không còn gì tốt hơn.

Nhưng Dương Nguyên Khánh cấp bậc lễ nghĩa cũng rất chu đáo, hắn mời Lý Tử Hùng ngồi xuống, lại sai người dâng trà, lúc này mới thở dài, thẳng thắn nói:

- Không dối gạt Lý tướng quân, hành động lần này của chúng ta đã bị lộ.. Đậu Kháng đã biết chúng ta tới bắt hắn.

Lý Tử Hùng chấn động:

- Việc cơ mật như vậy, là ai tiết lộ?

Kỳ thật trong lòng Dương Nguyên Khánh hiểu rõ, lúc đó có vài người họp, có khả năng tiết lộ tin tức nhất chính là Vũ Văn Thuật, trong những người khác tuy rằng Dự Chương Vương không thích, nhưng không đến mức có cừu địch gì liên quan đến Dương Lượng. Hơn nữa Vũ Văn Thuật đã không giành được vị trí chủ soái, hắn ta có động cơ ở phía sau lưng ném đá xuống giếng, hại mình... chẳng khác gì hại ông nội.

Mặc dù trong lòng Dương Nguyên Khánh biết nhưng hắn cũng không có thể nói với Lý Tử Hùng. Dương Nguyên Khánh cười cười, chuyển hướng lời nói:

- Trên thực tế thời gian chúng ta cũng không nhiều, chậm nhất trong vòng hai ngày chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ. Ta lo lắng nhất là Lý tướng quân không đến. Hiện tại nếu Lý tướng quân đã đến, chúng ta ngày mai hành động.

Lý Tử Hùng không định liệu trước giống Nguyên Khánh như vậy. Y thật sự là một chút căn cứ cũng không có, liền lo lắng hỏi:

- Ngươi có kế hoạch gì?

Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:

- Kế hoạch ta có, ta cam đoan nội trong ngày mai bắt sống Đậu Kháng. Mấu chốt là tiếp thu quân đội, mà hiện tại đại bộ phận quân đội đều ở trong thành. Lý tướng quân suy nghĩ một chút xem nên tiếp thu quân đội U Châu như thế nào?

Sáng sớm, Thiệu Tử Văn lại như mọi ngày đi tới cửa phủ Tổng quản. Nhà của Thiệu Tử Văn cách phủ Tổng quản không xa, chỉ có hai dặm đường. Bình thường gãkhông ngồi xe ngựa mà là cưỡi một con tráng mã màu đen, gã thích nhìn thấy thần sắc kính sợ của người khác đối với gã, khom lưng cúi đầu nịnh nọt gã. Ba mươi năm trước đều là gã kính sợ người khác, khom lưng cúi đầu với người khác, trong lòng bị đè nén đã lâu, nên gã đặc biệt coi trọng thái độ của người khác đối với gã.

Kỳ thật gã tại phủ Tổng quản cũng không có việc gì, Đậu Kháng chỉ có lúc cần chủ ý mới đi hỏi gã. Việc vặt ngày thường gã cũng không quản, chỉ quan tâm hàng tháng nhận hai trăm xâu tiền lương tháng và ba thạch gạo lộc, còn có thịt cá thổ sản vân vân. Cứ năm ngày ba bận sẽ có người đưa vào trong nhà gã, cuối năm còn có một khoản tiền lớn thuê ruộng. Đậu Kháng thưởng cho gã trên năm khoảnh ruộng, đủ để cuộc sống của gã sung túc.

Tuy nhiên người ăn no ấm áp thì sẽ suy nghĩ dâm dục, Thiệu Tử Văn đã có hai phòng tiểu thiếp, trong khoảng thời gian này gã lại nhìn trúng con gái của Điền Nhị Phúc phường đậu hũ phố Đông. Năm nay mười sáu tuổi, xinh đẹp, làn da còn non mềm trắng trẻo hơn cả đậu hũ. Nhưng Điền Nhị Phúc lại gia đình trong sạch, muốn con gái người ta làm tiểu thiếp của mình, Thiệu Tử Văn phải trả giá rất lớn. Không chỉ có như thế, tiền nuôi tiểu thiếp cũng rất tốn, nhu cầu ăn uống ở, trang sức son phấn, còn phải mua một nha hoàn hầu hạ, một tháng ít nhất phải bốn năm mươi xâu tiền. Thiệu Tử Văn có chútthu không đủ chi, chuyện này khiến Thiệu Tử Văn có lòng mà lực không đủ.

Mấy ngày nay Thiệu Tử Văn suy nghĩ làm thế nào để Đậu Kháng thưởng gã một khoản tiền. Đậu Kháng rất có tiền, nhưng để y ra tay ban cho, chính mình phải lo liệu mới được.

Trong lòng Thiệu Tử Văn có chuyện, tốc độ cưỡi ngựa của gã dần dần chậm lại.

- Thiệu tiên sinh!

Bỗng nhiên bên cạnh có người gọi hắn, Thiệu Tử Văn quay đầu lại. Thấy đứng ven đường một người đàn ông tướng mạo thật thà chất phác, da rất đen, bắp chân rắn chắc sáng lên dưới ánh mặt trời, trong ánh mắt đầy sùng kính và tự ti.

Thiệu Tử Văn rất thích cảm giác đó, dáng người gã nhỏ gầy. Loại nam nhân cường tráng này sợ hãi mình tạo cho gã một loại cảm giác cực độ về sự ưu việt. Gã nheo đôi mắt dài nhỏ lại, hỏi:

- Ngươi tìm ta có việc?

Nam tử cào cào sau gáy, thật thà chất phác địa cười lộ ra hàm răng trắng, nói:

- Ta là Hứa thợ rèn ở phố Tây, phụ thân sắp mừng thọ, muốn ta mời tiên sinh viết cho một bức tranh chữ, ta cấp cho tiên sinh năm mươi xâu tiền.

Thiệu Tử Văn nghĩ không biết Hứa thợ rèn tại đường phố phía tây là ai, tuy nhiên khoản lợi nhuận năm mươi xâu tiền khiến cho tim gã đập thình thịch. Bình thường gã viết phúc chữ cho người khác nhiều nhất cũng chỉ có mấy xâu tiền, người này lại đồng ý cấp năm mươi xâu, khả năng còn bao gồm cả bức họa. Nhưng tính cả bức họa, năm mươi xâu tiền cũng rất hào phóng. Gã liền vui vẻ cười nói:

- Ta rất thưởng thức người có hiếu tâm, nếu ngươi hiếu kính phụ thân, ta đây sẽ thanh toàn ngươi, ở nơi nào?

- Ngay tại trong cửa hiệu nhà ta. Phụ thân tuổi già không đi lại được, mời Thiệu tiên sinh lên xe.

Thiệu Tử Văn đã sớm thấy ven đường có một xe ngựa hoa lệ to lớn. Hóa ra là mời mình, tuy rằng một thợ rèn mướn một chiếc xe ngựa như vậy hơi quá xa xỉ, nhưng Thiệu Tử Văn nghĩ cũng là thành ýcủa Hứa thợ rèn này, nếu gã không ngồi, hơi đáng tiếc.

- Được rồi! Ngươi cưỡi ngựa của ta.

Thiệu Tử Văn xoay người xuống ngựa vui vẻ lên xe ngựa, cũng không chờ gã hoàn toàn đi lên xe ngựa, một cánh tay như kìm sắt kẹp lấy cổ gã, một tay kéo gã vào trong xe ngựa làm Thiệu Tử Văn căn bản không kêu ra thành tiếng, một quyền đã ngăn chặn cái miệng của gã lại. Gã vô cùng hoảng sợ, nhìn qua cửa sổ xe ngựa, gã lại thấy Hứa thợ rèn, lúc này trên khuôn mặt thật thà chất phác của Hứa thợ rèn đã biến mất, mà trở nên vô cùng lãnh khốc hung ác. Trong cổ họng Thiệu Tử Văn gào lên một tiếng nào có đạo lý viết tranh phúc chữ được năm mươi xâu tiền?

Thiệu Tử Văn hai mắt bị che, trên đường hỗn loạn hắn cảm giác như xe ngựa ra khỏi thành, đường rất xóc nảy, như thể là con đường lầy lội. Lại đi một hồi lâu, xe ngựa lắc lư một chút, rốt cuộc dừng lại. Hai mắt gã vẫn bị che, không biết mình đang ở nơi nào?

Xe ngựa đứng ở trong một tòa viện, hai gã đàn ông xách gã như xách gà, đem Thiệu Tử Văn từ trong xe ngựa xuống, dây thừng thít chặt khiến xương cốt Thiệu Tử Văn gần như đứt gãy làm Thiệu Tử Văn đau đến kêu thảm một tiếng.

- Giáp Thất, tướng quân nói có thể mở trói cho hắn.

Thiệu Tử Văn lập tức nghe ra khẩu âm này, đây là khẩu âm kinh thành, tâm niệm gã vừa chuyển liền lập tức hiểu, đây tất nhiên là người Thánh Thượng phái tới bắt Đậu Kháng, không ngờ bọn họ hạ thủ từ mình, trong lòng Thiệu Tử Văn cảm thấy một sự sợ hãi khó hiểu.

Dây thừng tháo ra, gã bị mang vào một gian phòng, lập tức vải bịt mắt cũng được tháo xuống, mắt gã hoa lên, một lúc lâu mới khôi phục lại bình thường được. Chỉ thấy ngồi trước mặt gã là một tướng lĩnh trẻ tuổi, dáng người cao lớn, trong ánh mắt có sự uy nghiêm không kể xiết.

- Ngồi đi!

Tướng lĩnh trẻ tuổi giọng điệu nhẹ nhàng khiến tâm Thiệu Tử Văn thoáng ổn định, gã mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng trống không vách tường loang lổ, vách tường được trát bằng bùn đất, trên tảng lớn nhiễm mốc xanh, trên nóc nhà ánh sáng xuyên vào, bao trùm ngói dầu, đây là gian nhà dân cư nông thôn điển hình.

Nhưng xung quanh đứng một vòng toàn người đàn ông cường tráng, thân thể người nào cũng để trần, vạm vỡ, trước ngực lông đen cuồn cuộn nổi lên, bộ mặt hung ác khiến Thiệu Tử Văn kinh hồn táng đảm. Một gã đàn ông đặt một chén trè trước mặt gã, gã run rẩy đưa tay ra cầm lên uống một ngụm.

- Ta họ Dương, phụng mệnh Thánh Thượng tới bắt Đậu Kháng, hy vọng Thiệu tiên sinh phối hợp.

Dương Nguyên Khánh ngồi ở đối diện không chút nào che dấu thân phận và ý đồ đến của hắn. Trong lòng Thiệu Tử Văn run lên, quả nhiên bị gã đoán trúng. Gã kìm nén sự khẩn trương trong nội tâm, hỏi:

- Dương tướng quân cần ta làm gì?

Dương Nguyên Khánh cười cười, vẫy tay, hai gã đàn ông bưng hai chậu đồng tiến lên, trong chậu đồng tất cả đều là thỏi vàng óng ánh, ước chừng hơn hai trăm lượng. Hai chậu lớn thỏi vàng bày ngay trước mặt gã, sáng rực rọi vào khiến mắt gã không mở ra được.

Trong lòng Thiệu Tử Văn nhanh chóng tính ra, một trăm lượng vàng, giá trị mười ngàn nhiều xâu tiền, mười ngàn xâu đó! Tâm gã bắt đầu trở nên nóng rực, nếu gã có được mười ngàn xâu lớn này, gã có thể cưới được bao nhiêu tiểu thiếp?

Khóe miệng Thiệu Tử Văn khẽ dao động, "ực ực!" nuốt xuống một ngụm nước miếng, trong ánh mắt đã không khống chế được ánh lên sự tham lam, dục vọng tham lam của tính người lúc này lộ rõ.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng, Vương Dịch Thừa nói rất đúng, Thiệu Tử Văn này háo sắc tham tiền, vì trăm lượng vàng không tiếc bán đứng chủ nhân hắn.

Tuy nhiên vàng mua chuộc còn chưa đủ, có kẻ nhận tiền lại quay lại đem bán đứng mình, sự việc liên quan trọng đại, Dương Nguyên Khánh không muốn mạo hiểm này.

- Cha!

Trong viện truyền đến một thiếu niên, Thiệu Tử Văn vừa quay đầu lại, chỉ thấycon trai gã yêu thương nhất đang ở trong sân. Thiệu Tử Văn có cả thảy ba đứa con trai, con cả mười lăm tuổi, con thứ mười hai tuổi, con út mười tuổi, đây chính là đứa con mười tuổi của gã.

Sắc mặt Thiệu Tử Văn biến đổi, gã nhảy dựng đứng lên, lại bị đàn ông lạnh lùng cứng rắn đứng bên cạnh ấn ngồi xuống.

- Các ngươi...

Nét mặt Thiệu Tử Văn căng ra đỏ bừng, hằm hằm nhìn Dương Nguyên Khánh chòng chọc, cắn răng nói:

- Các ngươi thả con ta ra.

Dương Nguyên Khánh lại thản nhiên cười:

- Ta cùng với ngươi vốn không quen biết, ba trăm tính mạng người chúng ta đều ở trong tay ngươi, đương nhiên cần một vật làm tin, điều này chẳng lẽ không bình thường sao?

Dương Nguyên Khánh đem hoàng kim chậm rãi đẩy tới trước mặt gã:

- Ngươi có thể lựa chọn, nếu ngươi không muốn làm, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, hoàng kim ta cho người khác, con ngươi sau này sẽ trả lại cho ngươi. Nếu ngươi muốn hoàng kim này, ngươi lập tức tận tâm tận lực thay ta làm việc cho thỏa đáng, tự ngươi lựa chọn đi.

Thiệu Tử Văn chòng chọc nhìn vàng sáng chói trước mắt, dục vọng tham lam lại một lần nữa nổi lên chiếm cứ nội tâm gã. Giờ khắc này, Đậu Kháng mấy năm qua tín nhiệm và giúp đỡ gã đã trở nên không quan trọng gì, tiền tài chiến thắng trung thành.

- Được rồi ta đồng ý làm...

Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1078)


<