Vay nóng Tinvay

Truyện:Trảm Lư bảo kiếm - Hồi 02

Trảm Lư bảo kiếm
Trọn bộ 50 hồi
Hồi 02: Trời xanh nước biếc-Tâm tình trong đêm khuya
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-50)

Siêu sale Shopee

Ngọn đèn rung động một hồi lại sáng tỏ như trước, nhưng sau tấm màn không thấy có phản ứng gì cả, nên Tư Mã Ngạn rùng mình kinh hãi, vội vận Thiên Thông Thần Công, môn nội gia tuyệt học để lắng tai nghe. Vì môn Thiên Thông Thần Công này có thể nghe thấy bất cứ một tiếng động nào dù nhỏ đến như muỗi kêu cũng có thể nghe rõ ràng mồn một. Tuy vậy chàng vẫn không nghe thấy hơi thở của giai nhân kia.

Lắng tai nghe hồi lâu, chàng mới nhận định giai nhân ấy quả hồn đã rời khỏi xác thật rồi. Lúc này chàng mới từ từ tiến tới gần, vén mùng the của nàng ta lên xem. Không những trông thấy rõ nàng ta đang nằm yên ở trên giường, mà chàng còn thấy một tờ giấy ở bên cạnh cái gối san hô nữa. Không cần phải suy nghĩ, chàng cũng biết lá thư của nàng ta để lại cho mình rồi.

Chần chừ giây lát, Tư Mã Ngạn từ từ giơ tay ra cầm lá thư kia lên, thấy bút tích trong lá thư này, tuy cùng một tuồng chữ như những lá thư khác, nhưng lại rất thảo, đủ thấy những chữ trên đây để viết trong lúc sắp chết, nên mới không được đẹp như những lá thư trước.

chàng đi tới gần ngọn đèn, cúi đầu khẽ đọc lá thư ấy:

"Đêm Tết Đoan Ngọ, tôi ở Nga Mi về, một mình ngồi trước ngọn đèn, cảm thấy cô độc nên chịu đựng không nổi. Tôi nghiến răng, nghiến đến mỏi mồm, nhai tương tư, nhai đến chán miệng, liền nghĩ đến cái chết để cáo biệt cõi trần gian nhơ nhuốc này.

Đáng lẽ chết rồi là việc gì cũng dứt khoát hết, nhưng tôi không thể chết một cách đầu óc vẫn còn vướng vít một việc. Việc đó là tôi đã chót hẹn ước với bạn vào đêm Trung Thu rồi. Nên tôi mới cố nhịn mọi sự đau khổ sống thêm mười ngày để lợi dụng hoàn cảnh thiên nhiên xếp đặt mấy việc đón bạn.

Người đàn bà nào cũng quý sắc đẹp của mặt mình, tất nhiên tôi cũng thế. Nhất là tôi có bộ mặt mà người ta vẫn thường gọi là thiếu nữ này. Tôi có hẹn ước với bạn lẽ dĩ nhiên tôi phải để cho bạn được gặp mặt tôi một lần. Khi nào tôi lại chịu để cho bạn được trông thấy một bộ mặt như ác quỷ dạ xoa hay sao? Vì vậy tôi mới phải uống Đông Tâm Cửu Độc Thảo. Vật này, tuy là thứ thuốc độc mạnh nhất trên đời nhưng nó có thể để cho xác người được tươi đẹp luôn trăm ngày.

Bạn là người có đủ: trí, nhân, dũng, tín, quả thực là một đại trượng phu và kỳ nam tử hiếm có trên thế gian này, nên tôi mới vui lòng tặng bạn cuốn VÔ Tướng Chân Kinh của tôi Làm thế nào để lấy được cuốn chân kinh ấy mà không bị nguy hiểm?... Tôi không kịp viết rõ cách lấy ấy cho bạn nữa, vì chất độc của Đông Tâm Của Độc Thảo đã bắt đầu lâm nguy, tay của tôi đã run, đầu của tôi đã váng...

Sau cùng dưới cái giường này của tôi đã chất đầy củi khô rồi, xin bạn cứ cầm ngọn đèn..." Lá thư ấy còn thiếu chút ít chưa hoàn thành và hiển nhiên là tuyệt bút cuối cùng của thiếu nữ đang nằm ngủ giấc dài ở trên giường.

Tư Mã Ngạn đọc xong lá thư ấy phấn khởi Vô cùng, hai mắt tia hai luồng sáng chói lọi Vì chàng thị mình học thực uyên bác nên biết mỹ nữ đang nằm ở trên giường chưa chết hẳn còn có hy vọng cứu sống. Nhưng sinh cơ ấy của nàng ta rất viễn Vông đến hầu như tuyệtvọng vậy?

Chưa có ai sau khi chết rồi chưa cho vào quan tài và chưa an táng mà có thể bảo tồn được như sống qua hết mùa hè nóng hổi như vậy?

Nhưng riêng có Đông Tâm Cửu Độc Thảo là có thể làm cho xác của người ta tươi tốt như thế thôi. Người uống thứ Đông Tâm Cửu Độc Thảo rồi liền ngủ say ngay như rắn rết ngủ cả mùa Đông vậy và cũng như chết giả trong một trăm ngày. Nhưng qua trăm ngày đó vẫn chưa cho uống thuốc giải độc thì người đó chết giả hóa chết thực và thi thể cũng thối nát luôn.

Tư Mã Ngạn tính đốt ngón tay nhận thấy nàng ta định chết vào ngày Tết Đoan Ngọ nhưng vì phải sống thêm mười ngày để bố trí mọi việc đối phó mình nên đến tận ngày mười lăm tháng năm nàng mới tự tử, như vậy từ đó đến nay mới được đúng ba tháng.

Trong ba tháng ấy thì hai tháng thiếu một tháng đủ, cộng tất cả cũng chỉ có tám mươi tám ngày thôi. Nói tóm lại còn những mười hai ngày nữa mới đủ con số trăm ngày. Nếu trong thời gian mười hai ngày ấy, chàng kiếm được thuốc giải Đông Tâm Cửu Độc Thảo cho nàng uống thì nàng vẫn còn hy vọng sống lại. Nhưng thế gian này chỉ có Đại Hoàn Đơn mới có thể chữa khỏi chất độc ấy thôi. Mà Đại Hoàn Đơn lại là Bách Thiện Thiền Sư, một vị kỳ hiệp vào hồi hơn trăm năm trước chế luyện thành, hiện giờ chỉ còn một viên thôi và đang ở trong tay ai? Hiện giờ người đó ở đâu? Không ai hay biết hết.

Nếu thiếu nữ nằm trên giường chết thực có lẽ Tư Mã Ngạn thể nào cũng theo dị trí của nàng ta mà lâm nguy. Nhưng bây giờ nàng ta đã chết thực đâu? Nên chàng chần chừ giây lát, tay cầm ngọn đèn lên định thiêu đốt lại nghĩ bụng:

"Chả lẽ tôi lại nhẫn tâm thiêu đốt một tuyệt sắc giai nhân còn sống được mười hai ngày nữa như thế này hay sao? " Vừa nghĩ chàng vừa đi tới trước giường ngắm nhìn một hồi lâu lại khẽ buông mùng xuống và lui ngay ra bên ngoài. Chàng cài then cửa của nội thất xong trong đầu bỗng nẩy nở hai vấn đề như sau:

"Vấn đề thứ nhất là: không biết viên thuốc duy nhất Đại Hoàn Đơn kia có còn hay không? Hiện giờ viên thuốc ấy ở trong tay ai? Người ấy hiện giờ ở đâu? Vấn đề thứ hai là: thiếu nữ đang nằm trên giường này là ai? Người đàn ông phụ bạc nàng ta là ai?" Chàng suy đi nghĩ lại hai vấn đề ấy lại nẩy nở thêm năm nghi vấn nhưng nghĩ mãi chàng vẫn không giải quyết nổi một nghi vấn nào cả. Dưới sự băn khoăn và thương tiếc chàng chỉ có một cách thở dài thôi. Một lát sau chàng từ từ rút thanh bảo kiếm của nàng nọ tặng cho ra xem, thấy lưỡi kiếm có ánh sáng chói lọi làm lóe mắt của chàng nên chàng đoán chắc thanh kiếm này phải là một thanh cổ kiếm rất sắc bén.

Tư Mã Ngạn đang ngắm nghía thanh bảo kiếm sực nghĩ tới cuốn VÔ Vi Chân Kinh mà nàng nọ đã hứa tặng cho mình.

Lên núi Thiên Mụ phó ước mà tự dưng được một thanh bảo kiếm với một cuốn chân kinh như vậy không riêng gì Tư Mã Ngạn, dù là ai cũng phải mừng rỡ Vô cùng. Nhưng lòng luyến tiếc thương hại thiếu nữ đang nằm ở trên giường đã làm lu mờ sự sung sướng kia ngay. Vì sắc đẹp của nàng ấy quả thực khuynh quốc khuynh thành lẫn văn tài Nói về võ học ba năm trước võ công của nàng đã cao siêu hơn chàng rất nhiều rồi huống hồ là ngày nay? Nói đến văn học chỉ xem mấy lá thư của nàng để lại cũng đủ thấy sức học của nàng giỏi như thế nào rồi. Nhất là những chữ trên thư lại càng tuyệt đẹp nữa. Nói về thông minh cơ trí của nàng lại càng cao diệu vì tám mươi tám ngày trước đây nàng đã suy đoán được mọi hành vi của chàng từ khi bước chân leo lên núi Thiên Mụ này như thế nào thực không sai một ly một tí nào hết. Một thiếu nữ xinh đẹp và tài ba như thế, nay bỗng lìa cõi trần ai như vậy Tư Mã Ngạn không thương tiếc khóc lóc sao được?

Trong phòng tối om, đèn lửa u ám không có cách gì cứu cho mỹ nhân thoát chết, Tư Mã Ngạn lại càng rầu rĩ thêm. Đang lúc ấy bỗng có tiếng thú dữ rú kêu vọng tới, chàng đã nhận ra, đó là tiếng rú kêu của con phí phí lông vàng, nhưng tiếng kêu của nó rất thê thảm, chàng đoán chắc thể nào cũng có tai biến gì xảy ra con thú ấy mới kêu la thảm khốc như vậy? Chàng vội ra bên ngoài đưa mắt nhìn bốn xung quanh nhưng chỉ thấy nước hồ yên lặng chứ không thấy vẻ khác lạ gì hết.

Chàng đang ngạc nhiên lại nghe thấy con phí phí kêu lên một tiếng như thế nữa và lần này còn bi đát hơn nhiều. Chàng nhận xét lại mới hay tiếng kêu ấy ở bên bờ hồ bên kia và ở trong trận pháp Thiên Hương Đan Quế vọng ra. Muốn biết rõ nguyên nhân chàng vội phi thân vượt qua mặt hồ tiến thẳng vào trong rừng quế để xem sao.

Khi vào tới trận pháp chàng thấy con phí phí đang quỳ ở dưới đất hai tay chắp lên ngực hình như đang vái lạy, nhưng trên đầu của nó có một vết thương rất sâu, lưng nó tựa vào gốc cây. Chàng tiến tới gần mới hay con khỉ ấy đã bị người ta đánh chết rồi.

Thấy tấm thảm kịch ấy chàng cau mày lại đưa mắt nhìn bốn xung quanh và lớn tiếng quát hỏi:

- Ai đã tới đây đánh chết con thú như vậy? Xin mời ra đây tương kiến?

Chàng hỏi luôn mấy tiếng như vậy mà không thấy ai trả lời cả, nhưng chàng văng vẳng nghe thấy có tiếng chân đi rất khẽ và tiếng tà áo bay phất phới trước gió ở phía đằng trước vọng tới. Chàng vội rảo cẳng đuổi theo về phía đó ngay. Khi ra tới thạch thất bên ngoài chàng thấy ánh sáng hạt châu vẫn còn, mọi vật vẫn y nguyên riêng có cuốn VÔ Vi Chân Kinh là mất dạng thôi. Thấy thế chàng càng tức giận thêm lại giở hết tốc lực khinh công ra đuổi theo về phía trước tiếp. Chàng đã đuổi ra tới cửa hang động rồi mà chỉ thấy mặt trăng đang lơ lửng thôi, chứ không một bóng người nào cả.

Đang lúc vừa kinh hãi vừa tức giận, chàng bỗng nghe thấy phía sau lưng có tiếng kêu "ùm ùm". Chàng vội quay người lại nhìn mới hay cửa hang đã tự động bế tắc rồi.

Lòng kinh hãi tức giận của chàng hóa thành đau đớn, rầu rĩ khôn tả vì lúc này chàng có muốn nhìn lại mặt của giai nhân tuyệt sắc kia cũng không được nữa. Chuyện vừa xảy ra như một giấc mơ và chuyến đi phó ước núi Thiên Mụ này của mình cũng không khác gì một giấc mộng huyền kỳ. Nhưng sự thực đã cho chàng hay sự vừa trải qua đó chỉ tựa như mộng chứ không phải là mộng thực vì trong tay của chàng lúc này đã có thêm một thanh kiếm cổ khác hẳn lúc mới tới.

Tư Mã Ngạn rút thanh kiếm ra khỏi bao thấy thân kiếm sáng lóe mắt, khiến chàng lại liên tưởng đến những chuyện kỳ ảo ở trong hang vừa rồi.

Chàng đang ngắm nghía nhìn lưỡi kiếm, bỗng trong bụi thông chỗ cách chàng hơn hai trượng có ba mũi gai bạc đang nhắm nơi đơn điền của chàng bắn tới. Tuy ba mũi ám khí ấy tới một cách rất im lặng thực, nhưng khi tới chỗ cách chàng hơn trượng chàng đã hay biết ngay. Chàng liền cười nhạt một tiếng, khẽ rung động thanh kiếm một cái, giở luôn thế Lý Nhược Long Môn ra (cá chép nhảy qua cửa rồng) chỉ nghe thấy có ba tiếng kêu "keeng keeng keeng" rất khẽ. Ba mũi kim khí màu bạc ấy đã rớt ngay xuống dưới vực thẳm.

Lúc ấy trong bụi cây thông có một cái bóng người nhanh như điện chớp cắm đầu chạy thẳng ngay.

Trông thấy tung tích của địch rồi khi nào Tư Mã Ngạn chịu để cho đối phương tẩu thoát? Nên chàng quát tháo:

- Bạn kia hãy khoan bước!

Chàng đã rảo cẳng đuổi theo người nọ ngay. Chàng giở Thiên Long Thân Pháp ra không quản ngại nguy hiểm đâm bổ xuống dưới vực thẳm để đuổi theo kẻ địch.

Ngờ đâu chàng vừa phi vượt qua bụi thông đã thoáng trông thấy trong bụi còn có một thiếu nữ áo xanh thân hình rất mảnh khảnh đang ngồi ở trong đó. Chàng biết đã trúng phải kế dụ địch của đối phương rồi, trong lòng kinh hãi Vô cùng, bụng bảo dạ rằng:

"Nguytai!' Thiếu nữ áo xanh ấy cười khỉnh một tiếng giơ tay lên búng, lại có ba mũi ám khí màu vàng sáng chóe nhắm sau lưng chàng bắn tới.

Tư Mã Ngạn tự biết không còn cách gì tránh né đành phải dồn hết thần công vào cánh tay phải, cánh tay của chàng đã cứng như sắt ngay nhưng không hiểu ám khí của đối phương làm bằng thứ gì tuy trông bé nhỏ như ba mũi kim mà thần công của chàng không sao chống cự lại được. Nên cánh tay của chàng đã bị ba mũi ám khí ấy bắn trúng ngập vào da thịt. Chàng cảm thấy chỗ vết thương lạnh buốt và hơi tê tái biết ngay ám khí đó có chất độc nên chàng kinh hoảng thầm. Chàng lại vận sức vào cánh tay phải thử xem nhưng cánh tay ấy đã mềm nhũn cả năm ngón tay cũng vậy. Tiếp theo đó, thanh bảo kiếm của thiếu nữ nọ tặng cho đang cầm ở bên tay phải bị tuột tay rơi ngay xuống vực thẳm sâu hơn trăm trượng ở ngay chỗ cạnh đó rồi dần dần chàng lại thấy tâm thần mê man mình mẩy mềm nhũn và mỏi mệt như buồn ngủ vậy. Chàng thị có công lực thâm hậu vội trấn tĩnh tâm thần liền tuột ngay xuống dưới vách núi nhưng chỉ tuột được hơn mười trượng, chàng không sao gượng được nữa, đầu óc choáng váng, hai mắt đổ đom đóm, chàng biết phen này tính mạng của mình không sao bảo toàn được nữa. Nhưng khi người ta gặp nguy nan lúc sắp chết đến nơi, ý niệm cầu sống bao giờ cũng mạnh hơn lúc thường nhiều, nên trong lúc chàng hơi mê man sắp sửa bất tỉnh, mặc dầu hai mắt vẫn lờ mờ nhưng chàng vẫn thoáng thấy chỗ cạnh khe núi có một sợi mây màu đỏ đang lơ lửng. Khi nào chàng chịu bỏ lỡ cơ duyên duy nhất, chàng vội giơ tay ra chộp lấy sợi dây đỏ như lửa kia luôn.

Khi đã nắm được sợi mây vào tay rồi, Tư Mã Ngạn mới yên chí mình thoát chết nên thần trí của chàng mất theo luôn và bất tỉnh nhân sự ngay.

Cũng không biết trải qua bao lâu, thấy bên tai có tiếng gió thổi vào cây thông kêu "veo veo", Tư Mã Ngạn mở hai mắt ra nhìn nhưng vẫn còn thấy choáng váng chàng phải nhắm mắt lại. Tuy vậy khi chàng vừa mở mắt nhìn chàng đã mang máng trông thấy mình hình như đang nằm ở trên một cái chõng bằng trúc trong một căn nhà lá rất sạch sẽ, bên cạnh chõng có một ông già mặc áo vàng đang ngồi nhìn mình.

Quả nhiên chàng vừa mới nhắm nghiền hai mắt lại đã nghe thấy bên tai có tiếng nói rất ôn hòa rói vào tai rằng:

- Vừa rồi lão đệ thực là cửu tử nhất sinh và vết thương độc của lão đệ nặng Vô cùng, bây giờ lão đệ mới khôi phục thần trí, tối ky nhất là giận dữ và xúc động, dù có oan cừu gì lớn đến đâu lão đệ cũng nên gác sang một bên. CỔ nhân đã dạy "quý hồ rừng xanh vẫn còn, lo gì không có củi đốt?" Xin lão đệ hãy tạm đừng mở mắt và lên tiếng vội, hãy uống chén Cửu Chuyển ích Nguyên Ngọc LỘ của lão đã, rồi lão đệ hãy nghỉ ngơi giây lát xong hãy kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho lão nghe.

Tiếng nói đó vừa dứt Tư Mã Ngạn đã thấy người ta đút một ống tre vào mồm, chàng liền hút ngay và thấy mồm miệng rất thơm tho, tinh thần sảng khoái Vô cùng.

ông già áo vàng chờ chàng hút xong bát linh dược đó, lại dùng hai tay xoa bóp cho chàng một hồi. Chàng cảm thấy hai bàn tay của ông ta nóng như lửa thiêu và rờ tới đâu xương cốt huyệt đạo của mình khoan thai khôn tả.

Nửa tiếng đồng hồ sau, ông già áo vàng ngừng tay mỉm cười, nói tiếp:

- Bây giờ lão đệ đã có thể từ từ mở mắt ra nhìn và nói chuyện được rồi.

Tư Mã Ngạn nghe lời vội mở mắt ra nhìn thấy chỗ mình đang nằm quả thực là một căn nhà lá vừa lớn rộng vừa sạch sẽ, trong nhà, vách có treo đờn và câu đối. Ngoài nhà có tiếng kêu của thác nước vọng vào. Chàng còn thấy ông già áo vàng ngồi cạnh mình tuổi trạc năm mươi, mặt mũi thanh kỳ, đôi mắt rất sáng, chàng vội lên tiếng cảm ơn ông ta đã cứu mình thoát chết và hỏi:

- Thưa cụ nơi đây là đâu và cụ quý tính danh là gì?

ông già áo vàng mỉm cười đáp:

- Nơi đây là Hoa Đỉnh Phong ở trên núi Thiên Đài.

Nghe thấy ông già nói Hoa Đỉnh Phong, trên núi, Tư Mã Ngạn lại sực nhớ tới vừa rồi ông ta cho mình uống Cửu Chuyển ích Nguyên Ngọc Lộ, chàng chỉ hơi suy nghĩ đã vỡ lẽ liền hỏi tiếp:

- CÓ phải cụ là đệ nhất danh y đương thời biệt hiệu là Thanh Nang Thần Tú Gia Cát tiền bối đây không?

ông già áo vàng mỉm cười:

- chính lão là Gia Cát Nhân đây, tính thích nghiên cứu các cách chữa bệnh nên mới y hiểu ý đạo. Còn biệt hiệu là Thanh Nang Thần Tú đó là của các bạn bè tặng cho, nhưng vừa rồi lão đệ gọi lão là đệ nhất danh y đương thời thì lão không dám nhận. Lão đệ với lão không liên quan gì về tôn phái của nhau, vậy chúng ta nên coi nhau như bạn vong niên, từ giờ trở đi lão đệ đừng có gọi lão là tiền bối như thế nữa.

- Cụ diệu thuật nhân tâm, tiếng tăm lừng lẫy đương thế, hà tất phải quá khiêm hòa với một hậu sinh tiểu bối như thế.

- Nếu lão đệ cứ cương quyết như vậy lão biết nói năng làm sao, nhưng chưa thỉnh giáo tính danh và lai lịch của lão đệ?

- Tiểu bối họ Tư Mã tên Ngạn.

Gia Cát Nhân kêu "ồ" một tiếng lại ngắm nhìn Tư Mã Ngạn một hồi rồi mới nói tiếp:

- Tam Dương Thần Công cái thế Vô song, đường đường quân tử, nguy nguy xuất trần! Hân hạnh thực! Hân hạnh thực! Thế ra Tư Mã lão đệ còn có một biệt hiệu lừng danh tám phương là Ly Cấu Thư Sinh đấy?

Thấy ông già khen mình như vậy, Tư Mã Ngạn càng hổ thẹn thêm, hai má đỏ bừng, gượng cười, đáp:

- Xin Gia Cát tiền bối không nên quá khen tiểu bối như vậy, nếu không được tiền bối ra tay cứu giúp lúc này tiểu bối đã toi mạng từ lâu rồi.

Gia Cát Nhân lại hỏi tiếp:

- Lần này, Tư Mã lão đệ bị ai ám lại như thiên Tư Mã Ngạn ngơ ngác một hồi rồi lắc đầu. Gia Cát Nhân lại hỏi tiếp:

- Lão đệ không biết ai đã tấn công lén mình ư! Nhưng lão đệ cũng phải biết lão đệ trúng phải ám khí gì?

Tư Mã Ngạn càng thẹn thêm lại lắc đầu lần nữa. Gia Cát Nhân thấy vậy khẽ buông tiếng thở dài và nói tiếp:

- Lão đã đoán trước lão đệ thể nào cũng trả lời như vậy, vì ám khí mà lão đệ bị bắn trúng là Diêm Vương Trích đã tuyệt tích võ lâm gần ba mươi ba năm rồi.

Tư Mã Ngạn nghe thấy nói đến cái tên Diêm Vương Trích giật mình kinh hãi ngơ ngác nhìn Gia Cát Nhân và hỏi:

- Thưa lão tiền bối có phải Diêm Vương Trích là ám khí độc đáo của Hồng Phấn Diêm Vương Cơ Ngọc Hà đã hoành hành từ hồi ba mươi năm về trước phải không?

Gia Cát Nhân gật đầu đáp:

- Lão đệ nói rất đúng!

Tư Mã Ngạn kinh ngạc Vô cùng và cũng không kém thắc mắc nói tiếp:

- Nghe nói Diêm Vương Trích là của Hồng Phấn Diêm Vương dùng mười ba thứ thuốc tuyệt độc chế luyện thành, nhưng y thị chế tạo rất ít mà ngay cả bổn thân y thị cũng không có thuốc giải, hễ bắn trúng người nào chỉ hơi thấy một chút máu là người đó mất tri giác rồi thiếp đi mà chết.

- Thứ ám khí đó rất lợi hại nếu chỉ dùng những linh đơn của lão chế luyện với tài ba của lão thì không sao giải nổi chất độc kỳ dị này.

Thấy ông già nói vậy Tư Mã Ngạn ngạc nhiên Vô cùng, vội hỏi tiếp:

- Theo lời nói của lão tiền bối thì tiểu bối không sao thoát chết được, vậy tại sao tiểu bối lại may mắn lành mạnh như thêm - Lần này lão đệ được thoát chết một nửa là nhờ có linh dược của lão, nhưng còn một nửa là nhờ khúc Hổ Phách Vạn Linh Đằng ở trong tay lão đệ.

Tư Mã Ngạn càng ngạc nhiên thêm, vội hỏi tiếp:

- Cái gì là Hổ Phách Vạn Linh Đằng chứ?

- Hổ Phách Vạn Linh Đằng là một món kỳ dược chỉ riêng núi Thiên Mụ mới có thôi.

NÓ có thể chữa khỏi bất cứ thuốc độc gì nhưng tính nó rất thông linh nên nó biết lẩn trốn, vì vậy rất khó tìm thấy. Lão đã đi khắp dãy Thiên Mụ rồi mà vẫn không sao tìm kiếm thấy, không hiểu lão đệ làm sao lại có một khúc như thế. Nếu lão đệ lấy được cả gốc của nó thì dù người đã chết rồi cũng có thể cứu sống lại được.

Tư Mã Ngạn biết mình đã lành mạnh rồi liền từ từ ngồi dậy rồi kể lại Gia Cát Nhân nghe sau khi mình bị kẻ Vô danh dùng Diêm Vương Trích bắn trúng cả người lẫn kiếm cùng rơi xuống vực thẳm. Trong lúc người còn chưa hoàn toàn mê man, mình đã thuận tay chộp được một sợi mây đỏ như máu...

Gia Cát Nhân nghe xong tắc lưỡi khen ngợi:

- Tư Mã lão đệ may mắn thực, sợi dây đỏ như máu đó chính là Hổ Phách Vạn Linh Đằng mà lão vừa nói, mà cũng nhờ nó mà lão đệ mới thoát chết. Nhưng tiếc thay lần này nó bị hoảng sợ như vậy thì không biết đến bao giờ nó mới lại xuất hiện!

Tư Mã Ngạn mỉm cười, hỏi:

- Lão tiền bối đã có tiếng là Thần Y tất nhiên phải thiện nhận thức bách thảo?

- Lão đã nói rồi lão không dám nhận hai chữ Thần Y đó nhưng còn về dược vật thì lão cũng biết khá nhiều.

- Xin lão tiền bối cho biết chất độc của Đông Tâm Cửu Độc Thảo như thế nào?

- Nếu người lỡ uống phải Đông Tâm Cửu Độc Thảo thì người đó sẽ bị chết giả trăm ngày, trăm ngày ấy như ngủ say vậy, xác không bị rữa, nhưng trong trăm ngày đó mà không tìm được thuốc cứu chữa thì người ấy sẽ chết thực và thi hài cũng sẽ thối rữa ngay.

- Thưa lão tiền bối có phải ngoài Đại Hoàn Đơn ra không còn thuốc gì có thể cứu Chữa được chất độc của Đông Tâm Cửu Độc Thảo đấy không?

- Nói đến Đại Hoàn Đơn thì viễn Vông khó kiếm Vô cùng, phong thanh trên đời này chỉ còn có một viên thôi và hiện giờ ở trong tay ai không ai hay biết hết và cũng không biết người ấy đã dùng viên linh dược ấy hay chưa? Ngoài Đại Hoàn Đơn còn có Hổ Phách Vạn Linh Đằng nếu kiếm được cả gốc của cây mây ấy thì cũng có thể chữa khỏi được chất độc của Đông Tâm Cửu Độc Thảo.

Tư Mã Ngạn nghe nói cả mừng bụng bảo dạ rằng:

"Như vậy nàng ta vẫn chưa phải là không có thuốc cứu chữa.'/ Thấy chàng vừa hỏi xong lại cau mày suy nghĩ Gia Cát Nhân liền mỉm cười hỏi:

- CÓ phải lão đệ đã có bạn nào đã lỡ uống phải Đông Tâm Cửu Độc Thảo đấy không?

Tư Mã Ngạn đang mừng thầm thấy Gia Cát Nhân hỏi như vậy mặt đỏ bừng ấp úng đáp:

- Tư Mã Ngạn có một vị tri kỷ quả đã uống nhầm Đông Tâm Cửu Độc Thảo. Nếu lão tiền bối có thể cứu được người bạn đó thoát chết thì tiểu bối không bao giờ dám quên ơn.

Gia Cát Nhân lắc đầu đáp:

- Vừa rồi đã nói rồi, ngoài Đại Hoàn Đơn ra chỉ có Hổ Phách Vạn Linh Đằng mà phải lấy được cả gốc nó mới mong có thể giải trừ được chất độc của Cửu Độc Thảo thôi, chứ lão không có cách gì cứu chữa được thứ thuốc độc kỳ lạ ấy.

Tư Mã Ngạn thở dài một tiếng, mặt biến sắc, hai mắt ứa lệ luôn. Gia Cát Nhân thấy vậy vừa cười vừa hỏi tiếp:

- Lão đệ là người có chí nhưng lão đệ không nên quá đau lòng như thế, đã chắc đâu bạn của lão đệ không có linh dược cứu chữa?

Lúc ấy Gia Cát Nhân nói như vậy Tư Mã Ngạn ngạc nhiên:

- Vừa rồi lão tiền bối nói là không đủ sức giải độc...

Gia Cát Nhân vừa cười vừa đỡ lời:

- Tuy lão không đủ tài giải được chất độc ấy nhưng có thể làm cho chất độc của Đông Tâm Cửu Độc Thảo chậm lâm nguy trong một thời gian khá lâu.

Tư Mã Ngạn ngạc nhiên không hiểu, Gia Cát Nhân lại nói tiếp:

- Lão có một khúc rễ cây hoa nhài nghìn năm. Lấy rễ cây ấy tán nhỏ cho quý bạn uống, như vậy có thể ngủ thêm một năm nữa. Như thế, bạn có thể ung dung đi kiếm Đại Hoàn Đơn hay Hổ Phách Vạn Linh Đằng để cứu chữa cho quý bạn, chứ không bị câu nệ trong một trăm ngày như trước nữa.

Tư Mã Ngạn cả mừng, vội cảm ơn luôn, Gia Cát Nhân lại mỉm cười, hỏi:

- Hiện giờ quý bạn đang ở đâu? Uống lầm phải Đông Tâm Cửu Độc Thảo từ bao lâu rồi?

- Bạn của tiểu bối ở trong cái hang bí mật trên ngọn núi Thiên Mụ. Nàng ta uống phải thứ cỏ độc ấy vào ngày mười lăm tháng năm, cách đây đã có tám mươi tám ngày. Như vậy chỉ còn có mười hai ngày nữa là chất độc của thứ cỏ độc sẽ phá hủy thân thể của nàng liền!

- Từ đây đi tới núi Thiên Mụ phải đi mất hai ngày đường, và lão đệ nằm mê man ở trong nhà tranh này của lão đã được ba ngày rồi. Vậy chúng ta phải đi ngay mới được.

Vì tới đó cũng chỉ còn đúng năm ngày nữa là đủ kỳ hạn trăm ngày đấy!

Thấy Gia Cát Nhân nói như vậy, chàng càng lo âu thêm. Vì cửa ra vào bí động đã bị lấp mất rồi, vậy làm thế nào trong năm ngày ấy tìm ra đường lối khác để vào được trong bí động nọ. Bằng không nếu quá thời hạn thì dù có rễ cây hoa nhài nghìn năm, hay là Đại Hoàn Đơn cũng chỉ Vô ích thôi!

Thấy chàng tỏ vẻ lo âu như vậy, Gia Cát Nhân vội lấy thanh bảo kiếm đã nhặt được trao trả cho chàng và thu xếp các thứ cần dùng, rồi cùng chàng rời khỏi Hoa Đỉnh Phong trên núi Thiên Đài mà đi núi Thiên Mụ ngay.

Trong khi đi đường, Tư Mã Ngạn cảm ơn Gia Cát Nhân đã cứu mình thoát chết, liền kể rõ hết câu chuyện của mình với câu chuyện của nàng nọ cho ông ta nghe.

Nghe xong Gia Cát Nhân cũng phải thở dài một tiếng:

- Lão tự tin rất nhiều kinh nghiệm giang hồ và biết rất nhiều chuyện của võ lâm nữa.

Nhưng còn chủ nhân ở trong hang động bí mật với người đàn ông phụ bạc kia, và thậm chí cả Thúy Mi Yêu Nữ gây nên tấn thảm kịch, lão đều không hay biết. Lần này nếu lão miễn cưỡng tận chút hơi sức và nhờ có rễ hoa nhài ngàn năm để giữ cho chủ nhân của hang động bí mật tạm khỏi chết hẳn, rồi chờ một ngày kia lấy được Đại Hoàn Đơn hay kiếm được Hổ Phách Vạn Linh Đằng, đem tới cứu chữa cho nàng ta, để lão đệ thực hiện được một mối giao tình kỳ tuyệt trần gian, và câu chuyện đó thế nào cũng sẽ trở nên một giai thoại lưu truyền thiên cổ.

Tư Mã Ngạn nghe thấy ông ta nói như vậy, phấn khởi Vô cùng, hai mắt tỏ vẻ đầy hy vọng. Nhưng chờ tới khi hai người đi tới sườn núi thẳng tuột của núi Thiên Mụ, thì tất cả những sự hào hứng ấy của hai người đều hóa thành một mối sầu khổ.

Thì ra Tư Mã Ngạn với Gia Cát Nhân leo núi vượt non, tận hết tâm lực trong năm ngày liền, mà không sao tìm thấy đường lối vào trong hang động bí mật nọ.

Đêm khuya hôm hai mươi bảy tháng năm, mặt trăng lần xuống, trên trời tối om như mực. Tư Mã Ngạn đứng ở trước vách núi, mà lần đầu tiên chàng tới đã thấy cửa ngõ hiện ra, giơ tay áo lên lau chùi nước mắt, cất giọng rất rầu rĩ nói với Gia Cát Nhân rằng:

- Gia Cát lão tiền bối, bây giờ tiểu bối mới biết sức người không thể nào thắng được Trời. Ngày hôm nay đã vừa đúng một trăm ngày sau khi nàng uống Đông Tâm Cửu Độc Thảo rồi.

Gia Cát Nhân nghe thấy chàng ta nói như thế cũng cau mày lại lắc đầu thở dài một tiếng vàđỡlời:

- Nếu ngày giờ của lão đệ tính toán không sai lầm thì chỉ đến lúc mặt trời ló lên là chủ nhân của hang động bí mật ấy sẽ bị tiêu tan. Một kiếp hồng nhan, chỉ trong nháy mắt thôi, tấm thân ngọc ngà của nàng sẽ hóa thành một đống xương khô ngay.

Tư Mã Ngạn lau chùi nước mắt xong, nghiến răng mím môi nói tiếp:

- Tiểu bối vẫn chưa chịu nản chí, chưa tới lúc mặt trời ló ra tiểu bối vẫn quyết không chịu thua và quyết nỗ lực tới cùng.

Nói xong, chàng vận hết công lực vào cánh tay phải, múa kiếm chém mạnh vào vách đá, chỗ mà trước kia có cửa ngõ xuất hiện.

Người là một vị anh hùng tuyệt đời, mà kiếm là thần vật thiên cổ, nên nhát kiếm nào chém xuống là đá trên vách bị sứt mẻ và vỡ lở ngay, đom đóm lửa bắn tung tóe, thêu dệt thành một bức họa chói lọi ở trong đêm tối.

Gia Cát Nhân thấy vậy cũng phải ứa nước mắt, đau lòng hộ chàng Vô cùng. Đồng thời ông ta nghĩbụng:

"Mối tình của Ly Cấu Thư Sinh Tư Mã Ngạn với chủ nhân hang động bí mật ở nơi đây quả thật là kỳ diệu Vô cùng." Lúc ấy vách đá đã bị băm nát nhưng vẫn chưa thấy cửa ngõ của hang động bí mật xuất hiện. Tư Mã Ngạn đã cảm thấy mỏi mệt và bên phía Đông cũng đang sáng tỏ dần.

Gia Cát Nhân thấy thếthở dài một tiếng vàbuột miệng nói:

- Mối tình này đành để trở nên sự hồi nhớ vĩnh viễn vậy, chứ không còn cách gì nữa.

Tư Mã lão đệ cũng nên ngừng tay đi, và nên coi mối tình duyên rất trong sạch ấy như là một cuộc ảo ảnh, hay là một giấc mộng Xuân thôi.

Tư Mã Ngạn ngửng đầu nhìn lên trên trời, thấy bên phía đông Thái Dương đã bắt đầu nhô lên, biết mình có tốn công thêm cũng Vô ích thôi, nên chàng thở dài một tiếng, lao mạnh bảo kiếm vào vách đá một cái, thanh kiếm ấy đã ngập cán. Gia Cát Nhân thấy cử chỉ của chàng như thế thất thanh hỏi:

- Sao lão đệ lại ném bảo kiếm ấy đi như thiên Tư Mã Ngạn đau lòng khôn tả, những hạt lệ anh hùng cứ nhỏ ròng xuống ướt cả tà áo, mắt nhìn thẳng vào cán kiếm đang cắm ở trên vách đá, vẻ mặt rầu rĩ, thủng thẳng đáp:

- Hương hồn của nàng còn hoảng hốt, giấc mộng đẹp đã thành một giấc mơ. Tiểu bối không muốn đeo thanh kiếm mà hễ trông thấy nó là đau lòng nát dạ ở cạnh người, vì sợ trông thấy nó là bao nhiêu hùng tâm tráng chí của mình cũng sẽ bị tiêu tan ngay.

Gia Cát Nhân vỗ tay, lớn tiếng cười và đỡ lời:

- Phải lắm! Phải lắm! Để lão kể cho lão đệ nghe một câu chuyện này, mong lão đệ nghe xong hãy tạm dẹp mối tình duyên bi đát và viển Vông này sang bên, rồi phấn chấn khí khái anh hùng lên để làm một việc lừng danh thiên hạ thì hơn.

Tư Mã Ngạn dùng tay áo chùi lệ rồi hỏi tiếp:

- Chuyện gì thêm Xin lão tiền bối cứ nói đi - Tư Mã lão đệ nên biết gần đây trên giang hồ mới có ba người xuất hiện tiếng tăm khá lừng lẫy tên là Vân Mộng Tam Kỳ...

- Tuy tiểu bối chưa được gặp họ nhưng đã nghe người ta nói võ công của họ tuy khá cao, nhưng họ không phải là người chính phái.

- Ba người ấy nếu bảo họ là chính cũng không phải mà bảo là tà cũng không phải nốt.

Khi nào họ ẩn phục lâu ngày muốn hoạt động là xuất hiện một vài ngày ngay. Lần này cũng vậy họ đã định cử hành một đại hội lấy tên là Vân Mộng Tranh Kỳ ở ngay chỗ ở của họ trên bờ hồ Lương Tử tại Vân Mộng Trạch. Ngày giờ khai mạc đại hội ấy họ đã quyết định vào cuối năm nay.

- Thưa lão tiền bối, hai chữ "tranh kỳ" đó có phải là chuyện họ định tỉ thí võ công đấy không?

- Nếu chỉ đấu võ không thì còn lý thú gì nữa! Mà cũng không thể dùng hai chữ "tranh kỳ" được. HỌ đã định một quy tắc kỳ lạ, là bất cứ ai tham dự đại hội ấy cần phải đem ra cho mọi người xem một báu vật trân kỳ mới được.

- Dự đại hội ấy có điều gì là hay không?

- Vân Mộng Tam Kỳ thâu thập những báu vật kỳ lạ của những người dự hội lại, vật nào cũng viết rõ tên chủ nhân của nó và bày la liệt ở trên võ đài. Sau đó rút thăm đấu võ, hễ người nào thắng thì được lấy báu vật của người bị bại.

- Luật lệ này kể cũng lý thú đấy. Như vậy, nếu người nào tài ba xuất chúng nhất, có phải là thắng được hết Vô số vật báu kỳ lạ không?

Gia Cát Nhân gật đầu đáp:

- Người trong võ lâm, đa số là tự phụ và tham lam nữa, cho nên cuối năm nay thể nào cũng có rất nhiều hào hùng đương thời tề tập ở Vân Mộng, nhất là ba vật báu hãn hữu của Vân Mộng Tam Kỳ dùng để trao giải càng hấp dẫn thêm.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-50)


<