Vay nóng Tinvay

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 1180

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 1180: Cá sấu lớn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Lazada

Đây là một trận chiến mà Phương Giải đánh phí suy nghĩ nhất từ trước đến giờ. Từ lúc hắn lãnh binh tới nay, đối mặt với vô số kẻ thù.

Giữa những kẻ đó cũng không thiếu cường giả, nhưng vô luận bất luận trận chiến nào trước đây, vô luận bất kì địch nhân nào trước đây cũng không thể sánh bằng tình huống hiện tại.

Cho dù là lúc đối mặt với Mông Nguyên Đại Hãn Khoát Khắc Đài Mông Ca, Phương Giải đều không từng lo lắng như vậy. Bởi vì, hắn không hiểu biết về kẻ thù của mình. Trên chiến trường có thể sử dụng sách lược bên ngoài, Phương Giải không có gì phải lo lắng.

Nhưng trong thế giới này, chiến tranh cho tới bây giờ cũng không phải là trận chiến đơn thuần.

Có một số thời điểm một người có thể thao túng cả chiến cuộc.

Tỷ như, nếu Vạn Tinh Thần nguyện ý thì lão có thể tùy tùy tiện tiện xử lí ngay thủ lĩnh bên địch nhân. Đương nhiên, lúc Đại Tùy mới vừa lập quốc lão cũng làm như vậy đấy. Năm đó Đại Tùy Thái tổ hoàng đế Dương Kiên khởi binh phản Trịnh, bên cạnh hoàng đế Trịnh quốc cũng là cao thủ như mây.

Vạn Tinh Thần một người một thanh kiếm, không chỉ bảo vệ Dương Kiên bình an vài chục năm mà thậm chí còn khiến tất cả các khách giang hồ mọi nơi đều kinh hồn táng đảm.

Sau lại Dương Kiên chỉ muốn thoát khỏi sự khống chế của Thông sách cổ viện lại là nhờ sự phát huy bởi thanh kiếm của Vạn Tinh Thần. Được không?Không được một kiếm giết. Tu vi của Phương Giải bây giờ đã rất mạnh, tuy rằng còn không bằng Vạn Tinh Thần năm đó, nhưng trên giang hồ cũng tốt, trên chiến trường cũng tốt, hắn đều có thể chiếm cứ chủ động.

Nhưng Lai Mạn mà hắn phải đối mặt lúc này lại là kẻ có đại nghị lực, đại nhẫn tâm đem bản thân cải tạo thành một thứ gì đó không rõ. Nếu so với kẻ thù hùng mạnh vô số lần, đương nhiên có thể không nhìn ưu điểm hay khuyết điểm gì của địch nhân, cứ trực tiếp giết đi qua là được.

Cũng không cần suy xét cái gì kế sách, không cần lo lắng cái gì mưu lược.

Đã từng có người nói rằng, trước mặt thực lực tuyệt đối bất luận cái gì âm mưu quỷ kế đều là một truyện cười. Nhưng, bây giờ không phải là loại tình huống này. Một trận chiến này không những liên quan đến sự thành bại tồn vong của Hắc kỳ quân mà càng liên quan đến sự sinh tử tồn vong của toàn bộ thiên hạ Trung Nguyên.

Lai Mạn khả năng thật sự phải về trong nước giải quyết một chuyện, nhưng khi y có cơ hội tiêu diệt quân chủ lực của Hắc Kỳ Quân sau đó tiến tới tiếp tục xâm lược Trung Nguyên thì y cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội đó. Sau khi giao thủ trận đầu tiên, Hắc Kỳ Quân thoáng chiếm ưu thế. Phá hỏng kế hoạch hỏa công của Lai Mạn, phá hủy công thành thú do quân Agoda kiến tạo, sau đó còn tiêu diệt hơn một vạn binh lính quân đội đế quốc AgodaMột trận chiến này, đánh ra sĩ khí. Vài ngày sau đó đều gió êm sóng lặng. Phương Giải đứng ở trên tường thành, nhìn về phía doanh địa liên miên bất tân nơi xa xaTừ quy mô thì thấy quân đội Lai Mạn mang đến lần này ít nhất cũng trên dưới sáu trăm ngàn.

Phương Giải đoán, Lai Mạn thậm chí có khả năng vốn là tính toán mang theo sáu trăm ngàn đại quân này quay về bản thổ, nhưng mà một số chuyện đã thay đổi mục đích này.

Một trận nếu Lai Mạn cảm thấy không có ích lợi gì đáng giá để đánh tiếp, có lẽ y cũng sẽ mang theo đám người bỏ chạy.

- Chủ Công!Liêu Sinh bước nhanh lại đây nói:

- Tin tức mới vừa nhận được, thủy quân của bọn Agoda kia quả nhiên mang theo không ít nhân mã nghĩ vòng ra phía sau chúng ta chặn đánh đội ngũ của Tán Kim Hậu, tuy nhiên đã bị thủy quân chúng ta chặn lại tại trên thủy lộ.

Quân nước ngoài hiện tại không quá hiểu biết về thủy quân của chúng ta cho nên đánh giá thấp lực lượng của chúng ta.

Hai vị tướng quân Đoạn Tranh và Trịnh Thu liên thủ chặn hạm đội của quân nước ngoài lại.

Sau trận chiến đấu kịch liệt, hai bên đều thối lui cỡ mười dặm tiếp tục giằng co.

- Hạm đội người nước ngoài vận chuyển quân đội cập bờ đổ bộ gần đây lại bị kị binh của Trần Định Nam tướng quân ngăn lại, sau khi ác chiến một trận, quân đội người nước ngoài liền rút về trên thuyền. Phương Giải gật gật đầu. May mắn, hắn suy tính đủ nhiều. Đội ngũ của Tán Kim Hậu đều là bộ binh, hơn nữa cực kỳ mệt mỏi, dưới loại tình huống này nếu đột nhiên bị tập kích, tổn thất khẳng định không hề nhỏ.

Xem ra Lai Mạn cũng là một người rất trọng thị vấn đề tình báo, bằng không y cũng không thể biết rõ về tình trạng của đội ngũ Tán Kim Hậu được.

Điều quân nước ngoài kia có khả năng không biết nhất chính là thực lực thủy quân của Hắc kỳ quân. Lúc trước, trên đường thủy tại sông Trường Giang, thủy quân của Hắc kỳ quân từng giao chiến một lần với hạm đội của quân nước ngoài, nhưng lần đó, dưới sự trợ giúp của người tu hành nên toàn bộ quân của người nước ngoài đều bị giết sạch, do đó không hề có tình báo gì được đưa về.

Hơn nữa lúc kia Lai Mạn còn chưa tới, cho dù có tình báo cũng là đưa đến trong tay Plens. Lần này cũng ít nhiều nhờ vào thủy quân, bằng không kị binh của Trần Định Nam chưa chắc theo kịp. Sau khi nghe được tình báo, Phương Giải cũng coi như nhẹ nhàng thở ra, trái phải hai mặt đều phải suy xét đến.

Hơn nữa còn phải đề phòng việc Lai Mạn xoay người chạy mất. Phương Giải tuy rằng chưa từng gặp qua Lai Mạn, cũng chưa từng tiếp xúc với y nhưng hắn có thể đoán được Lai Mạn là một người có tính cách như thế nào.

Nếu như chiến sự thật sự bất lợi lời mà nói...

Thì việc Lai Mạn vất bỏ mấy chục vạn quân tinh nhuệ này, một mình quay về đế quốc Agoda cũng không phải là không thể được. Tương đối mà nói, lựa chọn của Lai Mạn còn nhiều hơn so với Phương Giải nhiều.

- Có tin tức gì từ thành Trường An gửi đến đây không?Phương Giải hỏi. Liêu Sinh ra chút theo không kịp ý nghĩ của Phương Giải, hơi chần chừ một chút y mới trả lời:

- Tin tức vẫn là ngày hôm qua, mật thư Kiêu kỵ giáo đưa tới từ thành Trường An chỉ có mấy chữ... Đô thống thấy Mã Thiên hộTin tức này, Phương Giải đã biết từ ngày hôm quaTrần Hiếu Nho và Mã Lệ Liên đã gặp mặt. Lúc rời khỏi thành Trường An, Phương Giải từng nói với Trần Hiếu Nho rằng, nếu có một ngày lúc sự tình xuất hiện biến hóa cực lớn, y liền phải đi gặp Mã Lệ Liên.

Chỉ cần Trần Hiếu Nho đi gặp Mã Lệ Liên, đã nói lên trong thành Trường An quả thật đã đến thời điểm rất mấu chốtHắn không có nói cái gì nữa, lại tiếp tục đem tầm mắt nhìn về phía trận doanh của quân đội đế quốc Agoda bên kia....... Thành Trường AnMiếu Phu Tử. Độc Cô Văn Tú rất bình tĩnh ngồi tại trước mặt những người này, phong cách trang hoàng của căn phòng bí mật này rất đơn giản thô bạo, vách tường là do bạc đúc thành, cái bàn đều là vàng ròng cả.

Chính là như vậy, thế là đủ rồi.

Trong miếu Phu Tử rách nát không biết bao nhiêu năm, thậm chí có như vậy một chỗ xa hoa đến vậyCái ghế của Độc Cô Văn Tú đặt một mình đối diện với những người đó, những người đó ngồi xếp thành một hàng tại trước mặt hắn, thoạt nhìn thật giống như các lão gia của tam đường hội thẩm, mà Độc Cô Văn Tú chính là tên phạm nhân sẽ bị thẩm vấn.

Hắn biết rõ, chính mình ngồi ở đây cũng chẳng qua là miễn cưỡng đi đến, còn không có chân chân chính chính hiểu rất rõ nơi này.

*****

Những kẻ ngồi trước mặt, hắn không nhận ra bất kì ai cả.

- Độc Cô đại nhânNgười thân thiết chào hỏi với Độc Cô Văn Tú trước chính là một người trung niên, tại sau khi ngồi xuống, sắc mặt lão liền trở nên có chút phát lạnh.

Người này nói chính mình cũng họ Độc Cô, nhưng Độc Cô Văn Tú dù có suy nghĩ cỡ nào cũng không biết được là trong gần hai trăm năm qua, trong thành Trường An có đại nhân vật khó lường nào họ Độc CôNhưng, có thể ngồi ở chỗ này thì làm sao có thể đơn giản được.

- Lại nói tiếp, có lẽ giữa ta và ngài còn có chút quan hệ. Trung niên nam nhân sờ sờ cái đầu trọc lóc của mình, như cười như không nói với Độc Cô Văn Tú:

- Có lẽ ngài đang thật tò mò, trong thành Trường An có quyền, có thế cũng không có một nhà nào họ là Độc Cô cả.

Tên của ta là Độc Cô Bính Văn.

Tính về trước hai trăm năm cũng quả thật tìm không ra bóng dáng của gia tộc Độc Cô... Theo ta được biết nhà ngươi là ở quận Thường Nhạc, Giang Nam.

Ba trăm sáu mươi năm trước, một chi thứ của gia tộc Độc Cô từ phía bắc di chuyển tới Giang Nam rồi định cư tại quận Thường Nhạc.

Cho nên ta mới nói, giữa ngươi và ta vẫn còn có chút quan hệ. Nghe lời như thế, sắc mặt Độc Cô Văn Tú lập tức đổi đổi.

- Hậu tộc Trịnh quốc?Hắn theo bản năng hỏi một câu.

- Đúng thế. Độc Cô Bính Văn cười thật tự hào, nói:

- Tất cả mọi người đều nghĩ gia tộc Độc Cô của chúng ta đã sớm rút lui khỏi sân khấu lịch sử, kỳ thật đây chẳng qua là bộ dáng gia tộc cố ý làm ra để bảo vệ chính mình mà thôi.

Ta hiện tại nói một chút cho ngươi biết... Bùi Diễn từng thật nổi danh tại dưới tay Dương Dịch, ngươi biết không? Tổ tiên Bùi gia của bọn họ chỉ là nô tài của gia tộc Độc Cô chúng ta mà thôi.

Trước lúc Trịnh quốc diệt vong, trưởng bối của gia tộc liền biết thiên hạ phải thay đổi, bì bảo hộ ích lợi của gia tộc mà bắt đầu từng bước rời khỏi triều đình...

Lúc kia, gia tộc cố ý làm ra đến một ít hy sinh nho nhỏ, ví dụ như vị hoàng hậu họ Độc Cô cuối cùng bị biếm vào lãnh cung.

Chỉ có như vậy, mọi người mới sẽ tin tưởng Độc Cô gia tộc phải xong đời. Lão chậm rãi nói:

- Nhưng gia tộc Độc Cô tích lũy mấy trăm năm nói xong liền có thể xong sao? Chẳng qua là tiền bối chủ động thối lui đến chỗ tối mà thôi, loại sự tình này, không vài người có thể tới được cấp độ có thể biết.

Bên trong tổ tiên của Bùi Diễn có một người là quản gia của gia tộc Độc Cô chúng ta.

Sau khi gia tộc Độc Cô rời khỏi triều đình liền bắt đầu toàn lực tài bồi Bùi gia, khiến người của Bùi gia dần dần tiến vào triều đình, thế cho nên hơn hai trăm năm về sau, Bùi gia đã là một trong mười gia tộc đứng đầu thành Trường An

- Nhưng nô tài vẫn cứ là nô tài!Độc Cô Bính Văn nói:

- Hiện tại, ta đã nói cho ngươi biết về một chút bí mật, như vậy ta cũng muốn biết một ít về bí mật của ngươi.

Dựa theo đạo lý, ngươi thật không có lí do gì để phản bội Phương Giải.

Dù sao thân phận lúc trước của ngươi cũng quả thật không hơn dân chúng bình thường cái gì, là Phương Giải đem ngươi đề bạt từ một gã thư sinh trở thành một đại nhân vật cầm quyền trên triều đình, vậy, lí do của ngươi là gì đây?Lão nhếch chân lên, lẳng lặng chờ đợi đáp án của Độc Cô Văn Tú.

- Bởi vì bảo mệnhĐộc Cô Văn Tú hít vào một hơi thật sâu, giọng điệu bình tĩnh nói:

- Lúc Đại Trịnh lập quốc, một nhóm người đi theo hoàng đế Trịnh quốc sớm nhất kia không có mấy người được chết già cả.

Lúc Đại Tùy lập quốc, cũng là như vậy.

Ta hiện tại quyền cao chức trọng, đó là bởi vì Phương Giải cần ta có quyền cao chức trọng.

Một khi Phương Giải trở về đăng cơ xưng đế, hắn liền muốn thu hồi toàn bộ quyền lợi trong tay của ta đi... Mà thu hồi đi, hắn liền phải đề phòng ta cảm thấy bất mãn.

Luôn đề phòng một người thật là một chuyện vất vả, không bằng giết cho lẹ. Độc Cô Bính Văn cười thật lớn:

- Ngươi nhưng thật ra nhìn thấu triệt. Lão quay đầu nhìn về phía vài người khác:

- Hậu sinh này của Độc Cô gia, coi như thành thật. Lão già ngồi bên cạnh lão khẽ nhíu mày, trầm mặc một hồi rồi nói ra:

- Ngươi nói cũng chưa sai, đây là kết cục mà ngươi sớm đã định trước.

Chỉ cần ngươi còn đi theo Phương Giải, sớm muộn gì kết cục của ngươi cũng thế thôi.

Nhưng ta không tin ngươi...

Ta cảm giác, cảm thấy ngươi còn có cái bí mật gì đấy còn chưa nói ra.

Có thể bước vào cánh cửa này này không có nghĩa là có thể dung nhập nơi này, khoảng cách để ngươi trở thành người nơi đây còn xa lắm.

- Bạch lãoĐộc Cô Bính Văn có chút bất mãn nói:

- Người này là ta tự mình phụ trách thẩm tra đấy, phía trước phía sau tỉ mỉ điều tra, chẳng lẽ Bạch lão có ý là ta cũng đáng bị hoài nghi hay sao?Lão già được gọi là Bạch lão ôn hoà hồi đáp:

- Độc Cô gia của các ngươi bây giờ là không người kế tục, cho nên ngươi vội vã tuyển một ít người trẻ tuổi tiến vào ta không phản đối.

Nhưng, ngươi làm vẫn cứ quá qua loa đại khái một chút.

- Ta kính lão một tiếng Bạch lão cũng chỉ vì lão lớn tuổi mà thôi. Độc Cô Bính Văn cười lạnh nói:

- Ý của lão có phải là nói Độc Cô gia chúng ta hiện tại có thể bắt nạt hay không?Lão già biến sắc, hiển nhiên cũng có phần kiêng kị Độc Cô Bính Văn này.

Lão lắc đầu nói:

- Ý tứ của ta chỉ là... Cẩn thận mới có thể khiến con thuyền có thể dùng đến vạn năm. Độc Cô Bính Văn nói:

- Người này ta sẽ tự mình trông coi.

Nếu hắn quả thật không thể tin, tự nhiên là do người của gia tộc Độc Cô chúng ta diệt trừ.

- Vậy là tốt rồiLão già nói:

- Đừng quên, đây là thời điểm rút dây động rừng

- Bạch lão quá cẩn thận rồi. Một nam nhân khoảng ba mươi mấy tuổi đứng lên cười cười nói:

- Tên Phương Giải kia bất quá là một kẻ không có căn cơ.

Bây giờ thoạt nhìn hắn binh hùng tướng mạnh, là bởi vì hắn đủ khẳng khái, biết lôi kéo lòng người.

Nhưng một khi hắn xảy ra vấn đề gì, những kẻ tụ tập tại bên cạnh hắn lập tức sẽ tan tác ngay.

Đừng có nghĩ hiện tại tu vi của hắn không tồi liền sẽ không có người làm gì được hắn... Tầng nước mà hắn biết đến, vẫn là quá nông cạn mà thôi. Người nam nhân này cười cười nói với Độc Cô Văn Tú:

- Ngươi có thể nghĩ đến mức đó, chứng tỏ ngươi là một người thông minh.

Thế lực sau lưng những người đang ngồi tại đây có bao nhiêu, ngươi khả năng còn không rõ ràng lắm.

Ta giới thiệu với ngươi một chút đi... Lời Độc Cô huynh mới nói ngươi cũng nghe được rồi đấy.

Bùi gia bất quá là một con rối bị Độc Cô gia nắm trong tay mà thôi, chuyện này nếu lộ ra bên ngoài sẽ tạo ra một cơn lốc.

Nhưng, người ở đây giới thiệu xong ngươi liền sẽ minh bạch, này căn bản không phải là một trận lốc mà là một trận thiên tai. Y chỉ chỉ chính mình, nói:

- Ta tên là Diệp Mãn Văn, Diệp gia cũng có gia tộc làm con rối, họ Ngu. Y chỉ chỉ lão già:

- Gia tộc của Bạch Lão, bốn trăm năm trước thời Đại Chu quốc đã cho ra bảy vị Tể tướng, mười ba vị Đại tướng quân.

Sau đó vì Chu quốc diệt vong mà mai danh ẩn tích, kỳ thật...

Vẫn luôn tồn tại.

Hiện tại, gia tộc con rối trong tay Bạch Lão là Lưu gia.

Lưu gia thật là một gia tộc không được việc, chỉ có một người bây giờ còn miễn cưỡng lên được mặt bàn, chính là Lưu Ân Tĩnh bên trong Hắc Kỳ quânNội tâm Độc Cô Văn Tú chấn động mạnh một cái!Diệp Mãn Văn ngồi xuống lần nữa, cười nói:

- Hiện tại ngươi biết, cái gọi là thiên hạ của Dương gia, kỳ thật vẫn luôn là thiên hạ của chúng ta.

Lúc trước tên Tang Loạn kia làm ra một cái Thông sách cổ viện... Ha hả...

Là chúng ta cảm thấy có chút thú vị, vả lại có thể khống chế được càng nhiều cục diện hơn cho nên mới phái một chút tiểu nhân vật không được xếp hạng qua đó, ai ngờ đến Thông sách cổ viện đó lại làm được không tệ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1228)


<