Vay nóng Tima

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0873

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0873: Toái cốt nhân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Lúc Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo tới thành Tín Dương là vào buổi chiều hôm sau. Nhìn khuôn mặt hơi tái của ông ta, đủ thấy đoạn đường này ông ta đuổi theo vất vả như thế nào, hai hàng lông mày mang theo vẻ uể oải. Trước sau gần hai tháng, đuổi từ An huyên tới Hoài Nam Đạo rồi tới Tiểu Thắng Sơn, lộ trình mấy ngàn dặm. Tuy cuối cùng không thể đuổi kịp Đại Tự Tại, nhưng chuyến đi này không phải là không thu hoạch được gì. Ít nhất, đã biết được mục đích của Đại Tự Tại.

Ngô Nhất Đạo vào thành hỏi thăm một chút, liền biết Phương Giải đang ở trên thành quan sát tình hình địch bên kia sông.

Đỗ Định Bắc đứng bên cạnh Phương Giải. Tuy người này mặc áo giáp của Hắc Kỳ Quân, nhưng do chưa có công lao gì nên từ áo giáp nhìn không ra chức quan. Lần này Phương Giải lớn mật dùng Đỗ Định Bắc đánh một trận, khiến cho không ít người sợ hãi. Hiện tại trong Hắc Kỳ Quân không thiếu danh tướng, chẳng hạn như phó thống lĩnh Lý Thái của Phi Báo Quân, dù đã đi theo Phương Giải đánh mấy chục trận chiến lớn nhỏ, nhưng cũng chưa từng được tự mình chỉ huy tác chiến.

Tuy nhiên mọi người cũng biết rằng trận chiến này không khó đánh. Cho dù đối phương có một Tây Sơn tiên sinh thần bí thì sao chứ? Trong tay Tôn Anh Điển chỉ có hơn hai vạn binh mã, với lại trang bị kém cỏi.

Cho nên mọi người có thể đoán được, Phương Giải đang dùng cơ hội lần này kiểm tra nhân tài. Nếu có thể vì một trận chiến không quá quan trọng, mà phát hiện ra một tướng tài, vậy thì thu hoạch đó còn lớn hơn đánh thắng trận này.

Trước khi tới đây Ngô Nhất Đạo đã nắm rõ tình huống, biết Phương Giải bắt đầu dùng Đỗ Định Bắc mang từ Đông Cương tới. Ngay cả ông ta cũng phải giật mình. Ông ta gặp qua thiếu niên kia, tuy nhìn ra được thiếu niên này có chút tài học, nhưng thiên hạ có rất nhiều ngươi có tài học, không phải ai cũng có thể lãnh binh.

Dùng cát đá đùa nghịch trận pháp và thực sự lãnh binh tác chiến là hai việc hoàn toàn khác nhau. Bày trận trên cát chỉ là trò chơi, còn lúc chân chính chiến đấu, chiến sự thay đổi trong nháy mắt, giao cho một người không có kinh nghiệm chỉ huy như vậy liệu có tạo thành tổn thất lớn hay không?

Phương Giải nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn, thấy là Ngô Nhất Đạo liền cười nói:

- Lần này Tán Kim Hầu vất vả rồi, trằn trọc mấy ngàn dặm, chưa kịp nghỉ ngơi thì lại tới Tín Dương.

Ngô Nhất Đạo cúi người thi lễ:

- Thuộc hạ làm việc bất lợi, cuối cùng không thể bắt được kẻ kia.

- Nào có dễ dàng như vậy!

Phương Giải lắc đầu nói:

- Đại Tự Tại có tu vị cực cao, hơn nữa có chuẩn bị mà tới. Người như y, nếu muốn giấu diếm hành tung, không ai có thể tìm được dễ dàng. Hầu gia có thể tìm được tung tích của y, đã là hết sức rồi. Cho dù tự ta đi, chỉ sợ cũng không làm tốt bằng Hầu gia.

Ngô Nhất Đạo cũng không khách sáo, đi tới bên cạnh Phương Giải, liếc nhìn Đỗ Định Bắc một cái:

- Chủ Công định dùng hắn?

Đỗ Định Bắc biết Tán Kim Hầu có địa vị như thế nào trong Hắc Kỳ Quân, liền vội vàng thi lễ. Ngô Nhất Đạo khoát tay, sau đó chắp tay nói:

- Thuộc hạ hiểu tâm tư yêu người tài của Chủ Công, thuộc hạ cũng hiểu trận chiến này sẽ không xảy ra biến cố gì. Nhưng dù sao chuyện này liên quan tới hàng nghìn hàng vạn sinh tử của binh lính, Chủ Công làm vậy chẳng phải có chút qua loa đại khái sao?

Phương Giải nhìn Đỗ Định Bắc, nói:

- Ngươi đi chuẩn bị đi, ta muốn nói chuyện với Tán Kim Hầu một lúc.

Trong lòng Đỗ Định Bắc không phục, nhưng y biết Tán Kim Hầu hoài nghi không phải là không có lý. Y cũng từng nghĩ qua, nếu y đổi vị trí với Phương Giải, y chắc chắn sẽ không để cho một thiếu niên chưa từng lãnh binh chỉ huy chiến đấu.

- Thuộc hạ cáo lui!

Đỗ Định Bắc khiêm tốn thi lễ, sau đó lui xuống.

- Chủ Công, mặc dù thiếu niên này có tài học, nhưng một người chỉ có lý luận suông nếu không trải qua vài lần hun đúc thì vẫn chưa thể dùng được. Chủ Công muốn dùng hắn, không bằng để cho hắn quan sát trận chiến này?

Ngô Nhất Đạo là một trong số ít người trong Hắc Kỳ Quân có thể nói thẳng suy nghĩ của mình. Bởi vì ông ta biết làm vậy không phải là bất kính với Phương Giải, mà ngược lại là tôn kính Phương Giải.

- Ta biết các ngươi lo lắng điều gì.

Phương Giải cười cười:

- Tuy nhiên, ta đã tuyên bố chuyện này ra ngoài rồi. Giờ thủ quân ở bên kia sông đều biết ta phái một thiếu niên mười sáu tuổi mới lần đầu lãnh binh chỉ huy cuộc chiến. Chiến thư cũng được mang qua sông, chẳng lẽ ta còn cơ hội thay đổi?

- Chủ Công...đây là ý gì?

Ngô Nhất Đạo thực sự không hiểu mục đích của Phương Giải. Nhục nhã chủ tướng đối phương như vậy, đối phương tất nhiên căm tức, khiến cho trận chiến này càng thêm thảm thiết. Ba nhà Tôn, Lưu, Triệu vốn liên thủ chống cự Hắc Kỳ Quân, ba phương vì bảo tồn thực lực, khẳng định ngay từ đầu sẽ không dốc hết toàn lực. Nhưng Phương Giải hạ chiến thư như vậy, chỉ sợ người của Tôn gia sẽ thẹn quá hóa giận, khiến trận chiến này càng thêm khó khăn.

- Tôn gia thổi phồng một đứa con bất hiếu là Tây Sơn tiên sinh, ta liền đưa ra một đứa con có hiếu Đỗ Định Bắc nghênh đón.

Hắn nhìn Ngô Nhất Đạo, cười nói:

- Có phải rất thú vị không?

...

...

Ngô Nhất Đạo nghe Phương Giải nói ra tính toán của mình, ông ta mới thoải mái hơn. Sách lược của Phương Giải quả thực khiến ông ta bất ngờ. Đây vốn không phải là kế sách thiên hạ vô song gì, thậm chí có chút cũ kỹ. Nếu bình thường thì bên địch đã sớm phòng bị, nhưng sự xuất hiện của Đỗ Định Bắc khiến chuyện này bắt đầu trở nên thú vị.

- Kế này của Chủ Công, có thể khiến những kẻ bên kia bờ tức chết.

Ngô Nhất Đạo không nhịn được cười:

- Nếu là vậy, việc tuyên dương Đỗ Định Bắc vẫn chưa đủ. Tí nữa thuộc hạ sẽ phái người rêu rao hơn nữa, kêu gọi dân chúng tới bờ sông xem cuộc chiến, để nhìn tiểu tử Định Bắc của Hắc Kỳ Quân chúng ta lợi hại, hay là đứa con bất hiếu Tây Sơn của Tô Bắc Đạo kia lợi hại.

Phương Giải chỉ bờ bên kia, nói:

- Ưu điểm lớn nhất của Tô Bắc Đạo là nó có thể thành nơi giảm xóc. Sau khi Đại Tự Tại đầu phục Dương Kiên, trận chiến giữa Dương Kiên và La Đồ kỳ thực đã rõ ràng. Hiện tại ta bỗng nhiên nghĩ tới một việc, việc này chắc Đại Tự Tại cũng đã tính kế từ trước.

- Việc gì?

Phương Giải nói:

- Đại Tự Tại cố ý để lộ tung tích ở thảo nguyên, tìm tới ta và Hạng Thanh Ngưu, thứ nhất là vì y tu luyện công pháp gì đó, nhất định phải giao thủ với người có tu vị cao. CHỉ khi trọng thương, y mới có thể lột da. Thứ hai, nếu có cơ hội giết ta và Hạng Thanh Ngưu, y tất nhiên sẽ không bỏ qua. Thứ ba, tám chín phần là đánh yểm trợ cho những người Phật tông khác. Y vừa xuất hiện, liền hấp dẫn tầm mắt của chúng ta, khiến cho những người khác của Phật tông có thể an toàn rời đi...Một công ba việc, trí tuệ của người này thật không thể khinh thường.

- Có Đại Tự Tại và cao thủ Phật tông hỗ trợ, Dương Kiên không khó để chiếm Liễu Châu. Tô Bắc Đạo chính là chiến trường tương lai, ta phải cam đoan Tây Nam không bị phá hư. Chỉ cần Tây Nam củng cố, cho dù thua một, hai lần, ta vẫn còn căn cơ.

- Chủ Công tính toán rất đúng.

Ngô Nhất Đạo nghĩ một lát rồi nói:

- Thuộc hạ đã để Liêu Sinh ở lại Hoài Nam Đạo bên kia, nếu Tiểu Thắng Sơn và thành Liễu Châu phân ra thắng bại, tin tức có thể lập tức truyền về. Nếu có rất nhiều người của Phật tông tiến vào Tiểu Thắng Sơn, thì người của Kiêu Kỵ Giáo cũng có thể kịp thời truyền tin về.

Phương Giải gật đầu:

- Giao cho Liêu Sinh là đúng người đúng việc, có thể phái thêm người hỗ trợ cho y.

- Hầu gia!

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi hỏi:

- Ngươi từng nghe nói qua người tu hành nào biến thái như Đại Tự Tại không? Lột xác giống như rắn lột da...chỉ sợ mỗi lần lột xác, tu vị của y đều tăng tiến. Biện pháp này quả thực khiến cho người ta khó mà tưởng tượng nổi. Ta chưa bao giờ nghe nói qua.

*****

Ngô Nhất Đạo nghĩ một lúc rồi nói:

- Thuộc hạ cũng chưa từng nghe nói tới biện pháp đó. Nhưng mấy ngày nay thuộc hạ một mực điều tra, nhớ mang mang trong sách cổ có ghi tới thoát thai hoán cốt, dường như có chút tương tự, nhưng chỉ tương tự ở một số chỗ.

Ngô Nhất Đạo vừa nhớ lại vừa nói:

- Vào thời Đại Trịnh, có người viết một cuốn Giang Hồ Dị Chí, ghi lại là những chuyện quái dị trong giang hồ. Có người nói cuốn sách này là bịa đặt, cũng có người nói giang hồ không thiếu chuyện quái la, có lẽ cuốn sách là thật.

- Giang Hồ Dị Chí?

Đây là lần đầu tiên Phương Giải nghe thấy tên cuốn sách này.

Ngô Nhất Đạo lấy một cuốn sách từ ống tay áo đưa cho Phương Giải:

- Hiện tại rất khó tìm cuốn sách này rồi. Cuốn này là lúc thuộc hạ đi qua Hoài Nam Đạo thì ngẫu nhiên nhìn thấy ở một hiệu sách ven đường. Chính vì nhìn thấy cuốn sách này, cho nên mới chợt nhớ tới mình từng đọc qua. Có một chuyện xưa trong đó có nhiều chỗ tương tự.

Ông ta lật tới một trang đưa cho Phương Giải:

- Toái cốt nhân!

Phương Giải nhận lấy nhìn, phát hiện cuốn Giang Hồ Dị Chí giống như một cuốn tiểu thuyết hơn.

Ngô Nhất Đạo nói:

- Thuộc hạ đã đọc cuốn sách này từ rất nhiều năm trước, có một số chuyện còn nhớ rõ. Toái cốt nhân này là nói tới một quái nhân Tây Vực, lúc sinh ra yếu ớt nhiều bệnh. Có một lần không cẩn thận rơi xuống vách núi, ngay cả y cũng tưởng rằng mình chắc chắn sẽ chết. Kết quả là toàn bộ xương cốt của y đều gãy, nhưng y không chết, ngược lại nhân họa đắc phúc. Trong khoảng thời gian rất ngắn, xương cốt của y tự động hồi phục, không cần lang trung nối xương, tự khôi phục như ban đầu.

- Sau lần té ngã này, y phát hiện cơ thể của mình càng thêm cường tráng. Những kẻ vốn ức hiếp y, y có thể tùy tiện đánh bại. Bởi vì trước kia có nhiều người bắt nạt y, cho nên lúc thân thể của y trở nên cường tráng, y bắt đầu trả thù. Y đánh trọng thương không ít người, kết quả khiến cho nhiều người tức giận mà đuổi giết. Những người đó bao vây rồi đánh y đầy thương tích. Mọi người tưởng rằng y đã chết, kết quả là y vẫn khỏe mạnh, hơn nữa càng thêm cường tráng. Sau khi trở về, trong một đêm y giết toàn bộ người trong thôn.

- Y phát hiện ra thể chất đặc biệt của mình, nên lại nhảy xuống núi, kết quả là khôi phục, hơn nữa lực lượng trở nên lớn vô cùng. Về sau y nhập ngũ, trở thành một vị Đại tướng quân nổi tiếng của Tây Vực.

Ngô Nhất Đạo cười nói:

- Tuy nhiên đây chỉ là chuyện xưa, khả năng là không có thật.

Phương Giải tùy ý lật vài trang xem, cũng thấy những người kỳ quái mà cuốn sách nhắc tới chưa chắc có thật. Có mấy người thì có vẻ đáng tin, nhưng phần lớn là hoang đường ly kỳ.

- Nếu Đại Tự Tại có thể chất như vậy, chỉ sợ y đã giết Đại Luân Minh Vương từ lâu.

Ngô Nhất Đạo nghĩ một lúc rồi nói:

- Y chỉ việc nhảy xuống núi, mỗi lần lại mạnh hơn. Lặp đi lặp lại như vậy, chỉ sợ Đại Luân Minh Vương đã không còn là đối thủ của y rồi.

- Nếu là...

Phương Giải bỗng nhiên nhíu mày:

- Lúc đầu chính y cũng không biết mình có thể chất đó? Sau khi giả chết ở Đại Luân Tự thoát khỏi sự khống chế của Đại Luân Minh Vương, y mới phát hiện mình trở nên mạnh mẽ hơn lúc trước...

Ngô Nhất Đạo hơi sửng sốt, bỗng nhiên rùng mình:

- Nếu quả thực như vậy, thì khi phát hiện ra thể chất đặc biệt của mình, chỉ sợ y sốt ruốt muốn làm mình bị thương...giống như...hiện tại y đang làm.

Ngô Nhất Đạo càng nghĩ càng kinh hãi, trong lòng không thể bình tĩnh:

- Y rời khỏi Đại Luân Tự, không ngừng tìm người đánh nhau tới thập tử nhất sinh, sau đó lột da. Điều này khá giống với Toái cốt nhân kia. Đợi cho tu vị của y mạnh tới một mức độ nào đấy, y sẽ tìm tới người đại tu hành tuyệt đỉnh của thế gian này để quyết chiến. Chẳng hạn như...La Đồ. Chẳng hạn như...Dương Kiên?

Trong lòng Phương Giải chấn động, lẩm bẩm nói:

- Nếu đúng là như vậy, ta liền hiểu ra vì sao y dám đi gặp Dương Kiên mà không sợ Dương Kiên giết rồi...Bởi vì từ đầu tới cuối, y đã muốn quyết chiến với một người như Dương Kiên...

...

...

Chiến thuyền của thủy sư tới chậm hơn dự tính ba ngày. Với quân luật nghiêm khắc của Hắc Kỳ Quân, chuyện như vậy rất ít khi xảy ra. Tuy đã tới mùa hè, nhưng chưa có trận mưa lớn, đường sông cũng ít gió, thời gian dự tính là dư dả, nhưng thủy sư vẫn tới muộn. Điều này khiến cho người ta khó hiểu.

Càng khó hiểu là, Phương Giải không hề trách cứ tướng quân thủy sư Trịnh Thu một câu nào.

Các tướng lĩnh trong Hắc Kỳ Quân đều hiểu về Phương Giải. Bình thường lúc nói đùa với các thuộc hạ, Phương Giải căn bản không quan tâm tới tôn ti. Những chuyện như ngồi xuống đất ăn cơm với binh lính, Phương Giải làm không ít lần. Nhưng chỉ cần liên quan tới quân vụ, Phương Giải yêu cầu rất nghiêm khắc. Thái độ khác thường lần này thật khiến người ta không rõ.

Hơn nữa Trịnh Thu vừa tới liền được Phương Giải gọi vào thư phòng. Trải qua nửa canh giờ mới đi ra. Cũng không biết hai người thảo luận cái gì.

Tuy nhiều người phát hiện chuyện này không tầm thường, nhưng tâm tư của Đỗ Định Bắc lại không đặt ở đó. Luc này trong lòng y, ngoại trừ khẩn trương ra thì chính là hưng phấn, hưng phấn không gì bằng. Đã lâu rồi Trung Nguyên chưa từng xuất hiện một ví dụ như y.

Hơn một trăm năm trước, Thái Tông Hoàng Đế kế vị, đề bạt Lý Khiếu, một người xuất thân hàn môn không có tiếng tăm gì. Mà lúc đó Lý Khiếu chỉ mới mười mấy tuổi. Cả triều văn võ đều không thể lý giải vì sao Thái Tông Hoàng Đế lại làm như vậy. Không nói tới Lý Khiếu xuất thân hàn môn, về mặt lý lịch cũng không có gì nổi bật.

Lúc ấy Đại Tùy mới lập, nhân tài trẻ tuổi rất nhiều. Vậy mà Thái Tông Hoàng Đế lại chọn một người không hề nổi bật, lúc ấy tạo nên làn sóng dữ dội. Tuy Thái Tổ Dương Kiên giết không ít công thần, nhưng dù sao không thiếu tướng quân khai quốc còn sống, mà hậu đại của những người này nhờ có bậc cha chú dạy bảo, cho nên cũng muốn thể hiện tài năng.

Lý Khiếu mười mấy tuổi được Thái Tông Hoàng Đế ủy thác trọng trách huấn luyện tân binh. Đây vốn là việc chỉ có lão tướng có công huân mới được đảm nhiệm. Hơn nữa lần huấn luyện này kéo dài mười năm. Trong mười năm, Lý Khiếu ăn ở trong quân doanh, không đánh một trận chiến nào. Trong mười năm nay, không ít triều thần chỉ trính qua. Có lẽ vì để cho đám triều thần câm miệng, Thái Tông Hoàng Đế đã bảo Lý Khiếu tham gia cuộc thi Diễn Võ Viện. Vừa thi liền đoạt giải nhất, chín môn xuất sắc, thành tích quả thực khiến cho người ta kinh ngạc.

Mười năm sau, chưa lập một công lao nào Lý Khiếu được Thái Tông Hoàng Đế phong làm tam phẩm Đại tướng quân. Đây quả thực là một việc khiến cả triều văn võ không thể chấp nhận. Chức Tam phẩm Đại tướng quân, rất nhiều lão thần lúc trước từng đi theo Thái tổ Hoàng Đế tranh giành thiên hạ, chiến công hiển hách cũng không có được địa vị đó.

Người trẻ tuổi không có thân phận cao, hơn nữa không có một chiến công nào, chưa tới ba mươi tuổi đã được đề bạt làm một trong mười sáu Vệ Đại tướng quân. Chuyện này quả thực giống như một giấc mơ.

Sau khi Thái Tông Hoàng Đế đề bạt Lý Khiếu làm Đại tướng quân, liền lệnh cho ông ta mang theo mười vạn tân binh tới hồ Phiên huấn luyện thủy sư, kiến tạo chiến thuyền. Lại qua năm năm, Lý Khiếu mới hơi ba mươi tuổi nhưng đã lãnh binh mười lăm năm.

Vào đúng sinh nhật 33 tuổi của Lý Khiếu, triều đình bỗng nhiên ban tới ý chỉ. Thái Tông Hoàng Đế tấn phong Lý Khiếu làm Nhất Đẳng Hầu Tước, cả triều đều chấn động!

Nhưng không đợi đám triều thần phản đối, Thái Tông Hoàng Đế bỗng nhiên hạ chỉ nam chinh!

Lý Khiếu được bổ nhiệm làm Chinh Nam Hành Quân Tổng Quản, Chư Lộ Binh Mã Đại Nguyên Soái, chỉ huy mười vạn tân binh cùng với chiến binh mười vệ nam chinh. Một số lão tướng cũng phải nghe theo sự chỉ huy của ông ta! Trong ý chỉ của Thái Tông Hoàng Đế nói rất rõ ràng, ai phản đối Lý Khiếu thì chính là phản đối hắn. Ai không nghe theo hiệu lệnh thì chính là kháng chỉ bất tuân.

Chuyện kế tiếp mọi người đều biết, Lý Khiếu 33 tuổi suất quân xuôi nam, thủy sư mà do một tay ông ta tạo lên nghiền nát thủy sư của Nam Trần được coi là thiên hạ vô song. Trường Giang được người Nam Trần coi là lạch trời thì biến thành phần mộ của thủy sư Nam Trần. Sau khi qua sông, tân binh do một tay Lý Khiếu huấn luyện tuy lần đầu tiên chân chính đi lên chiến trường, nhưng khí thế mặc kệ quân địch là ai lập tức thể hiện ra.

Mười vạn tân binh, chỉ mất một tháng liền dẹp yên Hoài Nam Đạo, hướng thẳng thành Giang Đô.

Đó là một niên đại danh tướng xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Sau thời đại các công thần khai quốc, có vài chục người xuất hiện rạng rỡ như sao trên trời. Đám con cháu nhà tướng kia ở trận chiến diệt Trần, không ai chịu thua ai, liều mạng xông về phía trước. Quân đội Đại Tùy nghiền ép quân đội Nam Trần thành bột mịn, khiến cho người ta phải nhìn những tướng lĩnh trẻ tuổi với cặp mắt khác xưa.

Nhưng không hề nghi ngờ rằng, nếu như các con cháu nhà tướng kia là ánh sao rực rỡ, thì Lý Khiếu chính là ánh trăng, tỏa ra ánh sáng không ai có thể chắn được. Mà Thái Tông Hoàng Đế chính là mặt trời, tạo ánh sáng cho mặt trăng.

Lý Khiếu dùng thời gian 5 năm chiếm lấy Giang Nam, để lại cho Đại Tùy hơn nửa giang sơn.

Ông ta dùng 15 năm ngủ đông, 5 năm rung động!

Tuy về sau vì công lao của Lý Khiếu quá lớn, Thái Tông Hoàng Đế không thể không rút ông ta khỏi Giang Nam tới phòng thủ vùng đất Tây Bắc khô cằn. Nhưng những gì Lý Khiếu trải qua, chính là sự khích lệ với các đệ tử hàn môn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1228)


<