Vay nóng Tinvay

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0098

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0098: Khách Thắng Cư mỗi người đều có một mục đích riêng phải đạt được
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Vài công tử áo gấm đi vào cửa chính của Khách Thắng Cư vẻ mặt cơ hồ giống nhau, đều mang theo chút khinh miệt không hề che giấu nhìn về phía biên quân bên này. Bởi vì đương kim Bệ hạ tâm huyết sôi trào, những quân nhân xuất thân Hàn Môn này cứng rắn cướp đi một nửa số danh sách gia nhập Diễn Vũ Viện từ trong tay con cháu quý tộc, thời khắc ý chỉ vừa ban mâu thuẫn đã nảy sinh không thể ngăn cản được nữa.

Vương gia Giang Nam là danh môn đương thời, tại tiền triều Vương gia từng có bảy Tể tướng, bốn quốc công, mười mấy Huyện hầu Hương hầu, tiền triều Thế Phiệt Vương gia là đứng đầu. Tuy rằng sau khi Đại Tùy lập quốc Vương gia dần dần thất thế, nhưng nội tình thế gia mấy trăm năm vẫn không thể khinh thường đấy. Tại thời kỳ tiền triều, duy nhất có thể đánh đồng với Vương gia là Tạ gia Giang Nam. Vận mệnh của hai danh môn này không kém bao nhiêu, từ sau khi Đại Tùy thay thế tiền triều địa vị của hai nhà trong triều đình đều rút xuống như nước sông, nhất là thời Thiên Hữu Hoàng đế Dương Dịch đảm nhiệm, quan viên Tam phẩm trở lên không có ai xuất thân từ hai nhà này nữa. Không có quan trong triều, đây là một điềm báo một gia tộc hoàn toàn suy bại.

Nhưng không hề nghi ngờ chính là, tại địa phương, Vương gia vẫn còn lực ảnh hưởng không gì sánh bằng.

Vương Định là một trong những người trẻ tuổi trung văn võ học đều xuất sắc trong thế hệ này của Vương gia, phụ thân gã từng đảm nhiệm Quận thừa, lại chỉ dừng lại ở chức quan Tứ phẩm khó tiến thêm nữa, phụ thân vì chấn hưng Vương gia, từng ký thác kỳ vọng lớn lao lên người Vương Định, không tiếc một số tiền lớn mời Báchọc đại nho đến dạy, lại mời đại gia có danh tiếng cao trên võ lâm chỉ đạo tu hành.

Vương Định cũng không phụ trọng vọng của cha mình, ngay từ lúc còn niên thiếu tài danh đã lan rộng khắp Giang Nam, nhưng chính là bởi vì còn trẻ thành danh, tính tình khó tránh khỏi cao ngạo.

Lần này tới đế đô, gã có hai chuyện nhất định phải đạt được.

Tiến vào tam giáp trong cuộc thi Diễn Vũ Viện, cưới con gái của Húc Quận Vương Dương Khai là Dương Vi Hà làm vợ. Tuy rằng Húc Quận Vương không hề đáp lại cửa hôn nhân này, nhưng Vương Định biết nếu muốn con đường làm quan của mình trải rộng bằng phẳng, cưới con gái của Húc Quận Vương không thể nghi ngờ là một đường tắt. Gia tộc cũng cực kỳ trọng thị chuyện này, không những mời được một vị lão thần danh vọng trong triều đình làm người mai mối, thậm chí còndâng sớ xin Hoàng đế bệ hạ.

Vương Định tâm cao khí ngạo dĩ nhiên không hề có chút thiện cảm nào đối với nhóm biên quân tụ tập ở Khách Thắng Cư này. Nhắc đến, hôm nay là gã cố ý đến đây để xem những quân nhân biên quân nghèo kiết hủ lậu này đến Khách Thắng Cư ăn chùa rượu và thức ăn, trong mắt gã những quân nhân này thật sự là không biết xấu hổ làm người ta không chịu nổi.

Tiểu nhị Khách Thắng Cư cực thông minh, vội vàng đón đám người Vương Định lên nhã gian lầu hai. Vương Định lườm những biên quân này một cái, thanh âm không nhỏ nói một câu với tiểu nhị:

- Lát nữa nếu những quân nhân công huân của Đại Tùy này uống rượu không đủ, các ngươi cứ mang rượu lên, rồi tính bạc vào hết chỗ ta. Lời gã vừa nói ra mang theo ý tứ khiến người khác khó chịu.

Tiểu nhị hạ thấp giọng đáp ứng, trong lòng tự nhủ Vương công tử ngươi tội gì gây thêm phiền toái chứ? Những quân nhân này uống rượu nhiều thì sao, ngươi lại đến châm chọc, nếu thật sự gây náo loạn thì Khách Thắng Cư chúng ta không gánh vác nổi đâu.

Mạc Tẩy Đao biến đổi sắc mặt, trợn trừng mắt đi về phía trước một bước, Phương Giải đưa tay kéo tay áo y, khẽ lắc đầu. Mạc Tẩy Đao hừ lạnh một tiếng, ngồi lại ghế, đẩy miệng một vò rượu, cầm lên đổ vào miệng.

Vừa lúc đó, người đi vào sau cùng theo đám người Vương Định đã thu hút sự chú ý của tất cả binh lính biên quân. Người này dáng người khôi ngô, lạc tai hổ tu, ánh mắt rất lớn, vai rộng lưng hẹp, mặt vuông, kiếm mi mắt trợn, trên người không phải mặc áo gấm mà là phục sức Lữ Soái biên quân Đại Tùy.

- Là Vương Duy!

Trương Cuồng hạ thấp giọng nói bên tai Phương Giải:

- Lữ soái biên quân thành Bạch Thủy, y là người của Đại tướng quân La Diệu, tuy rằng cũng xuất thân Hàn Môn nhưng người ta tốt xấu đều có bối cảnh.

- Là Vương Duy hàng năm đều mang binh tàn sát vài thôn trấn người Man ư?

Phương Giải không kìm nổi hỏi. - Chính là y!

Trương Cuồng lạnh hừ lạnh một tiếng nói:

- Sau khi y tới đế đô cũng không hề lui tới với các huynh đệ xuất thân biên quân, mà cả ngày ở cùng đám công tử thế gia, thật là đáng khinh, người ta coi y là chó săn để sai khiến, y lại cảm thấy thích thú, mất hết thể diện biên quân chúng ta. Hôm qua ta bảo vài huynh đệ đi mời y, y nói thác không rảnh, hóa ra là đi nịnh bợ đám người Vương gia Giang Ninh, chẳng trách không chịu đến đây uống rượu với chúng ta.

Mạc Tẩy Đao lắc lắc đầu hạ giọng nói:

- Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, không ép buộc, nào... chúng ta uống rượu!

Y giơ bình rượu lên, uống một hơi hết một nửa. - Phương huynh đệ, ngươi thật sự đã diện kiến Bệ hạ rồi?

Trương Cuồng chuyển đề tài hỏi Phương Giải.

Phương Giải gật đầu nói:

- Gặp rồi, nhưng ta nhát gan, không dám ngẩng đầu, đến hiện tại cũng không rõ hình thức Bệ hạ như nào nữa.

Trương Cuồng cười cười nói:

- Đổi lại là ta, chỉ sợ cũng sẽ phủ phục trên mặt đất không dám ngẩng đầu.

Mạc Tẩy Đao lại không đáp lời, chỉ có điều nghiêng đầu lạnh lùng nhìn đám người Vương Định đang đi lên cầu thang, dường như cảm nhận được ánh mắt của y, Vương Định đang đi lên thang lầu bèn dừng bước, nhìn thoáng qua bên này hừ mộttiếng, quay lại cúi đầu nói với đồng bạn vài câu gì đó.

Phương Giải kéo Mạc Tẩy Đao cười nói:

- Mạc đại ca ở đâu?

- Dịch trạm.

Mạc Tẩy Đao trầm mặc một hồi đáp:

- Đám quỷ nghèo kiết xác chúng ta còn có thể ở đâu nữa? Sau khi Binh bộ báo bị, người không có tiền có thể vào dịch trạm để nghỉ. Xem như triều đình có chiếu cố đối với biên quân chúng ta, một ngày ba bữa, cũng không lo đói bụng.

Phương Giải "ừ" một tiếng, trong lòng lại không kìm nổi vừa động. Lúc trước mình tới Binh bộ báo bị, không ai nói với hắn có thể vào dịch trạm để nghỉ. Chỉ sợ lúc đó người của Binh bộ đã tính kế với hắn rồi. Dù sao nếu hắn vào dịch trạm, muốn giết hắn khó hơn rất nhiều. Mà nếu hắn ở lại nhà trọ, xuống tay dễ dàng hơn.

Bỗng nhiên hắn bật cười, cười mình tới đế đô thật đúng là được đãi ngộ không tầm thường.

Thoạt nhìn thành đế đô công bình quang minh, với hắn mà nói lại là nơi cạm bẫy đầy rẫy, một khi không cẩn thận, có lẽ sẽ rơi vào hố sâu không rút ra được.

Đám người Vương Định lên lầu hai chọn một nhã gian sát đường, sau khi chỉ bảo tiểu nhị đưa rượu và đồ ăn lên, Vương Định khoát tay áo có chút không kiên nhẫn nói:- Đóng cửa lại, nghe thấy thanh âm của đám quỷ nghèo kiết xác bên ngoài là phiền lòng rồi.

Vương Duy đứng một bên chưa ngồi xuống lập tức đóng cửa lại, thái độ cung kính.

- Vương Duy à, ngươi thật khác với chúng.

Vương Định nhìn y cười nói:

- Không nói đến ngươi là người dưới trướng Tả Tiền Vệ La đại tướng quân, xuất thân của ngươi cũng hẳn là một nhánh của Vương gia ta. Về sau ngươi không cần lui tới với đám người này, tránh cho tục khí vấy lên người.

- Vương công tử nói rất đúng, ta sẽ làm theo.

Vương Duy hơi hơi nghiêng người về phía trước khiêm tốn nói.

- Ngồi đi ngồi đi.

Vương Định tùy ý khoát tay áo nói:

- Nếu dẫn ngươi theo, sẽ không coi ngươi là người ngoài. Bữa rượu hôm nay không phải không có lý do, lát nữa con trai độc nhất của La đại tướng quân là La Văn tướng quân danh đầu Diễn Vũ Viện năm nay sẽ tới. Ngươi là lão binh của La lão tướng quân, lát nữa gặp Tiểu La tướng quân cần phải thân cận nhiều hơn. Bữa tiệc hôm nay là ta cố ý xin Tiểu La tướng quân đến để tiễn ngài ấy. Ngài ấy được bệ hạphong làm Lang tướng Tòng tứ phẩm, ít ngày nữa sẽ rời kinh đến nhậm chức Hữu Kiêu Vệ trong quân Tây Bắc.

- Vương huynh thật khiến người khác kính nể!

Một công tử áo gấm không kìm nổi vỗ tay nói:

- Nếu không phải ngươi nói không ai đoán được ý nghĩa của tiệc rượu hôm nay, không ngờ có thể mời được La Văn công tử, đổi lại người khác sao có thể được diện lớn như vậy chứ!

Vương Định xua tay cười cười nói:

- Đâu có đâu có, gia phụ và La lão tướng quân coi như là bạn tri kỉ quen biết cũ, ta với tiểu La Tướng quân lúc còn niên thiếu từng chơi đùa với nhau, nhớ năm xưa lúc y gặp rắc rối, ta cũng gánh không ít tiếng xấu thay y. Cho nên người khác mời ykhông được, nhưng thể diện của ta y vẫn phải cấp đấy.

Đang nói, bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa phòng.

- Ai?

Vương Duy hỏi.

- Vương công tử, ta là người truyền lời cho đại nhân.

Tiểu nhị giữ cửa của Khách Thắng Cư hạ thấp giọng nói:

- Vừa rồi tiểu La Tướng quân phái người đến, nói hôm nay có chuyện quan trọng không thể đến được, thật sự mong các ngài thứ cho. Lời nói này khách khí, nhưng không khác vả một cú vào mặt Vương Định.

Vương Định biến sắc, cực kỳ khó coi.

Vương Duy thấy gã ngượng ngùng, vội vàng nói:

- Hẳn là Binh bộ có chuyện quan trọng rồi, dù sao tiểu La Tướng quân sắp đi Tây Bắc, Binh bộ còn rất nhiều việc cần bàn giao an bài...

- Câm miệng!

Vương Định trừng mắt nhìn y, cảm giác trên mặt nóng bỏng. Chính bởi vì trong lòng xuất hiện cảm giác bị sỉ nhục, y càng giận đám biên quân líu ríu bảy mồm tám mỏ ở bên ngoài vọng vào. Nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông mặt sẹo nhìn mình, trong lòng y không kìm nổi lạnh run lên. - Vương Duy, ngươi có biết Lữ Soái biên quân bị mù một mắt kia là ai không?

- Biết!

Vương Duy vội vàng cúi đầu nói:

- Y tên là Mạc Tẩy Đao, là một đội trưởng thám báo của Phượng Hoàng đài Đông cương, bởi vì lập chút công lao trước khi đến đế đô đã được thăng làm Lữ Soái. Người này tu vi không tầm thường, hơn nữa có chút uy tín trong biên quân. Lần tụ hội biên quân tại Khách Thắng Cư này chính là y thu xếp đấy. Người này là thí sinh xuất thân quân vũ, rất có hy vọng tiến Tam giáp. Không những tu vi cao thâm, hơn nữa làm người cực âm hiểm giảo trá.

- Phượng Hoàng đài?Vương Định nhíu nhíu mày, dường như nhớ ra cái gì đó:

- Chính là tên lẻn vào Đông Sở diệt cả nhà người ta đúng không? Biết chuyện này lại không nhớ tên người này, mù một mắt, nói vậy chính là bị lúc ở đó... Nếu quả thật là y thì rất đáng lưu ý một chút.

- Một bao cỏ, sao có thể sánh với Vương huynh chứ.

Một người ngồi bên cạnh Vương Định rót cho gã một chén rượu, cười cười nói:

- Vương huynh mới là nhân tuyển tiến vào Tam giáp, đám biên quân này không phải là đối thủ của Vương huynh.

- Không thể không đề phòng nha.

Vương Định ngẫm nghĩ một chút, nhìn về phía Vương Duy hỏi:- Ngươi hiểu rõ người này không?

Vương Duy lắc đầu nói:

- Không biết, chỉ có điều nghe nói tu vi của y hẳn đã vượt qua Lục Phẩm, nhiều thí sinh xuất thân quân vũ như vậy, hẳn là không ai thắng được y rồi.

- Người này... nếu không tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện... có mạnh mẽ thì có ích gì?

- Chẳng lẽ Vương huynh nghĩ đượ biện pháp dạy tên này một bài học ư? - Dạy một bài học?

Vương Định cười lạnh nói:- Vậy thì lợi cho y rồi. Vương Duy, lát nữa ngươi xuống mời Mạc Tẩy Đao lên, nói vừa rồi ta có mấy câu đắc tội y, muốn nhận lỗi với y.

- Cái gì?

Những người đang ngồi đều giật mình kinh hãi.

- Vương huynh cần gì phải hạ mình chứ?

Lập tức có người khuyên một câu.

- Ha ha.

Vương Định cười cười, ngoắc Vương Duy đến thì thầm vài câu. Sau khi VươngDuy nghe xong sắc mặt biến đổi lớn, không kìm nổi lui về sau một bước liên tục khoát tay nói:

- Vương công tử, đây chính là tội bị bắt vào đại lao. Một khi không cẩn thận, ngay cả ta cũng bị dính vào, không ổn không ổn.

- Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?

Vương Định khoát tay áo nói:

- Đi đi, chỉ cần ngươi làm xong việc này, ta sẽ có trọng tạ. Nói tới, Mạc Tẩy Đao xảy ra chuyện sẽ không thể tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện, không phải ngươi cũng mất đi một đối thủ mạnh nhất hay sao? Không có y áp chế ngươi, vị trí thí sinh quân vụ đứng đầu còn ai có thể đoạt từ trong tay ngươi được nữa?

Vương Duy ngẩn ra, do dự trong chốc lát nói:- Nếu Vương công tử để mắt ta, ta cũng không thể phụ tín nhiệm của ngài. Tuy nhiên... nếu đã ra tay thì đừng để lối thoát. Trong đám người phía dưới có mấy người cũng đều có bản lĩnh, Lữ Soái biên quân thành An Nguyên Trương Cuồng, Đội phó thám báo thành Phan Cố Phương Giải, hai người kia đều là đối thủ nặng, muốn làm... phải cùng làm hết!

- Quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi!

Vương Định cười ha ha, vẻ mặt đắc ý.

...

... Ngay lúc Vương Định yêu cầu Vương Duy hành động, người ngồi trong nhã gian cách vách bọn họ khẽ nhíu mày. Tuy rằng Vương Định khi bày ra kế hoạch với Vương Duy tính kế đám người Mạc Tẩy Đao đã cố gắng hạ thấp âm thanh tới thấp nhất, nhưng với tu vi của ông ta sao mà không nghe rõ được. Thấy sắc mặt của ông ta không hài lòng, nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện cũng đầy căng thẳng trong lòng.

- Chỉ Huy Sứ... Ngài để cho ta làm chuyện, ta không dám tự tiện làm chủ, hay để ta bẩm báo gia phụ rồi mới định đoạt tiếp?

Ở Đại Tùy, được xưng là Chỉ Huy Sứ không đến vài người.

Người sắc mặt âm trầm này chính là Trấn Phủ Sứ Tình Nha Hầu Văn Cực. Mà ngồi đối diện ông ta, chính là La Văn tay đang run lên nhè nhẹ. Hầu Văn Cực không để ý tới giọng điệu cầu xin của La Văn, mà chỉ thấp giọng phân phó với bên ngoài:

- Bảo Lưu Thiên hộ mang một đoàn thị vệ lại đây, cứ chờ bên ngoài, không được tới gần, lát nữa nói không chừng sẽ có nhiễu loạn lớn.

- Vâng!

Phi Ngư Bào thân tín của ông ta lập tức lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.

- Tiểu La Tướng quân, ngươi vừa nói cái gì? Thật ngại quá, bất chợt quên mất, ngươi lặp lại lần nữa được không?

- Tôi nói... việc này tôi không dám tự tiện làm chủ. La Văn không yên lòng đáp.

- Không sao.

Hầu Văn Cực khoát tay ôn hòa cười nói:

- Ta không vội, dù có chờ thêm ba năm năm năm cũng không sao. Ngươi hẳn biết giấy Tuyên Thành của Tùng Mặc Trai Đại Tùy vô cùng tốt, bảo tồn vài chục năm thậm chí trăm năm cũng sẽ không hư. Ngươi còn trẻ, ta cũng chưa già, cho nên... không vội.

Ông ta nhìn phần khẩu cung trên bàn, cười.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1228)


<