Vay nóng Homecredit

Truyện:Võ lâm ngũ bá - Hồi 31

Võ lâm ngũ bá
Trọn bộ 86 hồi
Hồi 31: Vượt Biển Tìm Em
5.00
(2 lượt)


Hồi (1-86)

Siêu sale Lazada

Khưu Xứ Cơ liền hỏi:

- Thưa sư phụ, mấy ngày trước sư phụ chẳng vừa bảo là nhất định khoanh tay chẳng quản đến chuyện làm của Châu sư thúc kia mà? Thế hôm nay sao sư phụ lại đổi ý như thế?

Trùng Dương thở dài:

- Thầy định không can dự, nhưng chuyện đã đến lại không thể khoanh tay mà ngó lơ cho đành. Thầy chỉ có y là sư đệ duy nhứt, không lẽ nhìn y bị nguy hiểm ở xa xôi mà chẳng ra tay cứu giúp, thì còn gì là đạo nghĩa đệ huynh? Thầy quyết định xuống núi, các con ở nhà khá chuyên cần luyện tập cùng giữ gìn trước sau cho cẩn thận.

Mặt trời vừa lú khỏi ngọn núi, thì dưới chân núi Tung Sơn trên đường quan đạo đã thấy một đạo sĩ giày cỏ nón rơm, lưng đeo trường kiếm tay cầm phất trần, đang lững thững đi về hướng Đông. Vị đạo sĩ ấy chính là Vương Trùng Dương chân nhân vậy!

Lần này chàng rời khỏi Tung Sơn men theo quan lộ Kim gia trại, qua Phụng Dương tới Chuẩn thành, rồi đến Diên Thành huyện mướn một hải thuyền trương buồm trực chỉ về Ôn Châu. Trên đoạn đường vượt biển ấy, chàng tìm cách làm quen với bọn thủy thủ trên thuyền để hỏi thăm rành rẽ về Song quái trên miền Đông Hải.

Một thủy nghe nhắc đến tên Đông Hải song quái, liến "À" lên một tiếng và đáp:

- Đạo trưởng định hỏi hai con quái vật Âm Trường Giang, Âm Trường Hà đấy ư? Từ hai năm nay chúng co đầu rút cổ ở lì mãi trên Lục Hoành đảo, không dám ra oai tác quái nữa. Vì gần đây, trên Đông Hải bỗng xuất hiện một vị quái khách, đánh cho bọn chúng một trận tơi bời không còn manh giáp nên chúng hoảng sợ mà không dám ló đầu ra khỏi biển nữa.

Trùng Dương lạ lùng hỏi:

- Ủa! Bản lãnh của Song quái này rất cao cường, danh tiếng hung ác chấn động khắp xa gần, ai dám đến vuốt râu cọp của chúng lại còn có thể đánh chúng một trận tơi tả vậy? Sợ lời ấy không thật chăng?

Gã thuyền phu ấy tức bực đáp:

- Kẻ giỏi vẫn còn kẻ giỏi hơn, núi cao vẫn có núi cao hơn. Ông tưởng tài nghệ của Đông Hải song quái là vô địch, không ai thắng nổi bọn họ sao? Vậy lể tôi kể đầu đuôi cho ông nghe chơi!

Nói đoạn phùng môi nhướng mắt thuật lại cho Trùng Dương nghe những sự việc trải qua trên Lục Hoành đảo.

Thì ra hai anh em Song quái đã mười năm qua dọc ngang bá chiếm dọc một miền Đông Hải, gây ra không biết bao nhiêu tội ác tày trời, tàn sát ngư dân, cướp thương thuyền giết người như rạ, khiến cho ngư dân khắp miền ấy chẳng còn ai dám héo lánh đến khu vực phụ cận của Lục Hoành đảo. Mọi người đều căm hận Song quái đến thấu xương khắc cốt nhưng không có cách gì để diệt trừ chúng được.

Cách đây độ hai năm, đột nhiên trên Đông Hải xuất hiện một thư sinh tự xưng là Hoàng Dược Sư, không hiểu chàng từ đâu đến mà rất giàu có, chở theo một số vàng bạc và gia nhân, chiếm cứ ngọn đảo Đào Hoa cách Lục Hoành đảo chỉ có năm mười dặm, cất nhà lập trại, phá rừng trồng cây, để lập căn cứ lâu dài trên đảo Đào Hoa ấy.

Đông Hải song quái đã quen nết ngang tàng, đâu có khứng chịu cho ai xâm nhập đến cận giang sơn của mình, nên lập tức thống lãnh một đoàn thủ hạ đến Đào Hoa đảo định dùng vũ lực để trục xuất gã thư sinh họ Hoàng kia ra khỏi giang sơn của riêng mình.

Nào ngờ bản lĩnh của vị họ Hoàng rất cao diệu, chàng chỉ dùng thanh Ngọc tiêu trên tay để giao đấu với anh em Song quái, không đầy vài mươi hiệp anh em Song quái bị thư sinh họ Hoàng đánh cho một trận thừa chết thiếu sống, nếu chẳng nhờ lớp áo da cá che chở bên ngoài thì hai người đã bỏ mạng dưới ống Ngọc tiêu rồi!

Hai anh em Song quái phải ba chân bốn cẳng cùng bọn thủ hạ thoát nhanh xuống thuyền, trương buồm chạy như giông mới thoát khỏi sự tàn sát của gã họ Hoàng. Từ đó về sau chúng không còn dám xuất đấu lộ diện nữa. Mới vừa đây, nghe đâu như bọn chúng vượt biển vào Trung Nguyên để làm gì không biết?

Vương Trùng Dương lúc ấy mới vỡ lẽ tại sao anh em Song quái cực xa ở miền Đông Hải mà phải lặn lội đến Tung Sơn để cướp đoạt chân kinh Cửu Âm.

Thì ra bọn chúng định rèn luyện thèm bản lãnh để mong phục thù Hoàng Dược Sư vậy?

Trùng Dương lại hỏi thêm tình hình trên Đào Hoa đảo, gã thủy thủ lắc đầu nói:

- Tình hình của Đào Hoa đảo như thế nào chúng tôi thật không rõ được? Vì nghe một số người nói lại thì tánh khí của ga họ Hoàng cũng cổ quái không kém anh em Song quái chút nào!

Trùng Dương nghe xong câu chuyện trên, chàng có một dự tính. Thuyền đến bến Ôn Châu, chàng liền đi ngay vào thành Ôn Châu tìm mướn một chiếc hải thuyền cùng tám thủy thủ giả là vận chuyển, vận hành hàng hóa đến biển Đại Hải.

Trùng Dương lại ứng trước một số tiền khá rộng rãi để tiến hành chuyện ấy.

Thói thường có tiền mua tiên cũng được nên không đầy nửa ngày, chiếc hải thuyền đã đủ mọi nhu cầu cần thiết, rời khỏi Bến Ôn Châu và tuân lệnh của Trùng Dương trực chỉ ra biển cả mênh mông. Lúc thuyền đến vịnh Hàn Châu, Trùng Dương bỗng nhiên ra lịnh cho họ quay mũi tàu chạy về hướng Lục Hoành đảo.

Bọn thủy thủ trên thuyền liền náo động lên, nhất định không chịu vâng lời.

Trùng Dương đã biết trước chuyện sắp xảy ra như vậy, nên chàng liền sa sầm nét mặt lại quát lớn:

- Ta phí tiền bạc để mướn các người, tất nhiên ta có quyền muốn đi đâu các người phải vâng theo đấy. Các người cả gan trái lệnh ta phải không? Hãy xem thủ đoạn của ta đây.

Nói xong chàng xòe tay vung ra một chưởng phong đánh thẳng lên đầu ngọn cột buồm trên cao tít, nghe rắc một tiếng, ngọn cột buồm lớn như cái miệng đấu như bị lưỡi búa lớn chặt phải gẩy lìa một đoạn ngắn độ hai thước rồi rơi nhanh xuống biển như một mũi tên đánh "ầm" một cái, bọt nước bắn lên trắng xóa.

Bọn thủy thủ đều kinh sợ há hốc mồm ra nhìn. Trùng Dương mặt lạnh như băng, nghiêm trang nhìn mọi người và nói tiếp:

- Các người còn tên nào không chịu quay thuyền sang Lục Hoành đảo, ta sẽ lập tức cho kẻ ấy nếm ngay một chưởng, thử xem xương đầu của các người có cứng như cột buồm kia không?

Bọn thủy thủ mục kích tuyệt kỹ công phu của Trùng Dương vừa biểu diễn đều lúc này đều khiếp vía tột độ, ngẩn người ra nhìn Trùng Dương như nhìn một quái vật. Trong bọn có một gã làm gan nói hỏi Trùng Dương.

- Thưa đạo trưởng Lục Hoành đảo là sào huyệt của Song quái hung ác kia, mà từ bấy lâu nay bọn họ nghiêm cấm không cho bất kỳ thuyền bè nào đến gần bờ của họ trong vòng năm dặm, nếu thuyền bè nào vi phạm luật lệ là bị chết ngay.

Đạo trưởng buộc chúng tôi khai thuyền đến Lục Hoành đảo, vạn nhứt bị Song quái bắt giết chúng tôi thì làm sao đây.

Trùng Dương nghiêm sắc mắt đáp:

- Đừng nói xàm! Có ta trên thuyền này thì nhất định bọn Song quái không dám động tới một sợi lông chân của các ngươi. Cứ yên tâm theo lệnh của ta quay mũi đến Lục Hoành đảo. Bần đạo là kẻ xuất gia không chịu khinh xuất giết người, nhưng nếu trong bọn ngươi có kẻ nào không tức thời thì bần đạo đành phạm giới sát sanh vậy!

Bọn thủy thủ nghe Trùng Dương cương quyết như thế, chỉ còn cách phú số mạng cho trời mà quay thuyền trực chỉ đến Lục Hoành đảo.

Nhờ trời tốt lại thêm thuận gió, nên thuyền lướt chạy như bay trên mặt biển, không đầy một ngày đã đến vùng phụ cận Lục Hoành đảo.

Bọn thủy thủ người nào người nấy cũng nơm nớp lo âu vì bọn đồ đệ của Đông Hải Song Quài rất hay giả dạng thủy quái để đục thủng đáy thuyền, hoặc lén lút kéo người xuống biển để dìm cho chết. Khi nào thấy một chiếc đầu người xam xám của bọn người áo da nổi lờ đờ trên mặt biển chính là dấu hiệu của tử thần, không phương gì sống sót.

Nhưng lạ thay, thuyền tiến gần Lục Hoành đảo từ khoảng cách mười dặm, đến ba dặm cho tới lúc chỉ còn cách bờ biển có một dặm, vẫn không thấy bọn đồ đệ của Song quái xuất hiện.

Tất cả bọn thủy thủ trên thuyền đều hết sức ngạc nhiên. Trùng Dương cũng lạ lùng không kém. Phút chốc thuyền đã cặp bến. Trùng Dương là người đầu tiên nhảy lên bờ và kêu gọi bọn thủy thủ đồng leo lên theo nhưng bọn thủy thủ thà chết chứ chẳng dám leo lên. Vương Trùng Dương thấy không còn cách nào cưỡng bức họ theo mình, nên chỉ một mình đi sâu vào trong đảo.

Chàng nhắm theo hướng ngọn núi giữa đảo mà đi lần tới, bỗng thấy trên ngọn núi, bên một động thật lớn, ngổn ngang những xác chết, la liệt khắp trên mặt đất, có trên năm sáu mươi nhân mạng.

Những tử thi ấy chết đã lâu, nên mùi hôi thúi xông lên ngộp mũi, thịt da họ đã rữa ra.

Trùng Dương trong lúc bất ngờ giật mình đánh thót, sau khi đình tỉnh thần trí, chàng không quản mùi thúi muốn nôn ọe kia, tiến lên quan sát để tìm nguyên nhân cái chết của bọn họ.

Chàng liên tiếp lật mấy tử thi, liền phát giác trên thân mình của nạn nhân, có ghim mấy mũi kim vàng óng ánh. Trùng Dương lập tức rút những mũi kim ấy ra xem chàng cảm thấy những mũi kim này rất quen mắt. Chàng sực nhớ lại một sự việc ba năm trước, lúc chàng thuê thuyền đi ngang qua Huỳnh Hải, giữa đường ghé vào một hoang đảo. Trên hoang đảo ấy có bày một Thạch trận Kỳ Môn. Chàng tiến sâu vào trong thạch trận để thám thính liền bị một quái thân áo xanh đeo mặt nạ da người, nhảy ra đánh lén. Qua vài chiêu giao đấu, quái nhân áo xanh liền ném ra một nắm kim vàng, chàng sử dụng "bài vân tự" công phu đánh rớt những mũi kim vàng ấy.

Sau đó chàng liền nhặt vài mũi cất giữ bên mình để làm kỷ niệm, hiện giờ chàng còn đem theo bên mình...

Trùng Dương liền móc ra đối chiếu với những mũi kim vàng trên thi thể của các nạn nhân kia. Quả nhiên giống nhau như khuôn đúc.

Trùng Dưng nghĩ thầm trong bụng:

- "Ồ! Đông Hải song quái cùng trên sáu mươi đệ tử sao đồng chết tất cả nơi đây? Phải rồi, phải rồi, phải rồi thủ phạm giết Đông Hải song quái và bao nhiêu sinh mạng nơi đây chính là người mình đã gặp được trên hoang đảo ở Hoàng Hải. Chu choa! chẳng lẽ y chính là cái gã Hoàng Dược Sư bá chiếm trên Đào Hoa đảo đấy chăng? Hừ! chắc là gã rồi chứ không ai?".

Khám phá được manh mối trên, Trùng Dương liền nhanh chân trở lại bờ biển. Nào ngờ về đến chỗ đậu thuyền, Trùng Dương ngạc nhiên đến lặng người ra.

Chiếc hải thuyền mà chàng thuê đến đây đã đi đâu mất, có lẽ bọn thủy thủ trên thuyền rút lui khỏi Lục Hoành đảo. Trùng Dương hết sức căm giận trong lòng.

Nhưng thuyền đã đi mất rồi, dù căm giận cách mấy cũng vô ích mà thôi!

Biển cả mênh mông như thế này dù chàng có bản lĩnh thông thiên đi nữa cũng chẳng thể bay vượt qua một đại dương rộng bao la. Trùng Dương là một nhân vật võ công cái thế, nhưng gặp trường hợp lưỡng nan chàng cũng cảm thấy lo âu sốt ruột vô cùng...

Chàng liền men theo bờ bể Lục Hoành đảo đi mãi hơn nửa vòng đảo. May mắn thay, số mạng chàng còn đỏ, nên trong một lòng núi nhô ra bãi biển về hướng Bắc của Lục Hoành đảo, Trùng Dương đã tìm thấy sáu chiếc thuyền nhỏ neo sẵn trong vịnh núi thiên nhiên ấy.

Trùng Dương biết chèo thuyền nhưng kinh nghiệm của sóng gió trên biển khơi, chàng thật hoang mang không một tí kinh nghiệm, nếu gặp phải sóng to gió lớn thì với chiếc thuyền nhỏ mong manh như chiếc lá nhấp nhô trên biển kia thì trong nháy mắt sẽ lật chìm ngay và con người Trùng Dương võ công tuyệt đỉnh kia sẽ là miếng mồi ngon cho loài kình ngư của miền đại hải này.

Kể ra mạng vận của Trùng Dương rất lớn nên khiến cho thuận gió đưa tấp thuyền Trùng Dương đến hải vực của Đào Hoa đảo.

Trùng Dương chợt nhìn thấy trước mặt hiện ra một hòn đảo cỏ cây xanh ngắt một mầu, khác hẳn với quang cảnh của Lục Hoành đảo. Trên đảo này có bàn tay người điểm tô thêm hoa thơm cỏ lạ, vừa nhìn thấy biết ngay trên đảo có dấu chân người.

Trùng Dương hết sức mừng rỡ vội bẻ lái cho thuyền cặp bến. Chàng thấy trong rừng hoa có bóng người thấp thoáng rồi có hai gã ăn mặc theo lối gia nhân bước ra.

Đây là hai gã thuộc hạ câm của Hoàng Dược Sư. Trùng Dương chân nhân lúc đầu chưa hiểu được căn cội hai người nên bước tới trước để hỏi thăm. Nào ngờ hai gã gia bộc ấy cứ ô... ô... a... a.. luôn miệng và lắc đầu lia lịa chẳng thành tiếng nói gì cả. Trùng Dương lạ lùng, lưu ý nhìn kỹ thì té ra lưỡi của hai người đều bị cắt lưỡi mà trở nên câm không nói chuyện được. Trùng Dương rùng mình ngạc nhiên thì ngay trong lúc ấy từ trong rừng hoa có tiếng cười sang sảng vang lên. tiếp theo đấy Hoàng Dược Sư từ trong lùm cây nhảy vụt ra nhìn Trùng Dương cười tủm tỉm.

Trùng Dương và Hoàng Dược Sư đã qua hai lần gặp mặt nhau, lần thứ nhất trên hoang đảo ở Huỳnh Hải, lần thứ hai trên đỉnh núi Hoa Sơn, nhưng cả hai lần Hoàng Dược Sư đều mang mặt nạ, chưa lần nào Trùng Dương thấy được bộ mặt thật của y...

Tuy vậy, với hai mũi kim vàng kia, cũng đủ Trùng Dương hiểu rõ người trước mặt mình là Hoàng Dược Sư chứ chẳng là ai khác, nên chàng vội chắp tay chào hỏi và nói:

- Vô lượng thọ Phật, "Trong đồi Kỳ La chôn thần kiếm, giữa tiếng trống tiêu có Khách Tinh", không ngờ chúng ta hôm nay được hạnh ngộ!

Hoàng Dược Sư cười ha hả:

- Đạo trưởng nhớ dai thật. Đấy chẳng qua là những hành vi lếu láo của tiểu đệ, đạo trưởng không chê là may lắm rồi! Đạo trưởng quả xứng là Trùng Dương chân nhân, đại danh oai trấn khắp thiên hạ!

Trùng Dương khiêm tốn đáp:

- Tôn giá khen quá lời, lần này bần đạo không ngại đường xa trăm dặm đến đây, là vì tiểu sư đệ...

Hoàng Dược Sư liền ngắt lời:

- Đạo trưởng khỏi lo âu, lịnh sư đệ hiện ở trên đảo này!

Trùng Dương thật không ngờ Châu Bá Thông lại lưu lạc trên đảo này, nên mừng rỡ cười lên ha hả và nói:

- Ồ, Tệ sư đến đến Đào Hoa đảo từ lúc nào. Hoàng huynh làm sao mà biết được mặt y.

Hoàng Dược Sư đáp:

- Do tiểu đệ thỉnh từ Lục Hoành đảo đến đây, chúng tôi kết giao bằng hữu với nhau. Lịnh sư đệ đã lưu lại đây trên chín ngày rồi.

Trùng Dương đâu có biết rằng sư đệ mình bị Hoàng Dược Sư câu lưu để làm người mẫu cho y luyện tập võ công nên chàng liền trả lời:

- Vậy xin Hoàng huynh vui lòng dẫn đường cho tôi được gặp mặt tệ sư đệ một chốc.

Vương Trùng Dương ngờ rằng sư đệ mình bị thương trên Lục Hoành đảo, được Hoàng Dược Sư đưa về đây thuốc thang và dưỡng thương cho nên mới thốt ra lời vừa rồi.

Hoàng Dược Sư cười nhẹ một cái và nói:

- Đâu dám nhọc lòng đến khách quí, để tiểu đệ mời Châu huynh ra vậy?

Nói xong liền quay ngoắt thân hình, len lỏi trong đám rừng hoa mù mịt, thấp thoáng mấy cái phi thân đã liền mất tăm tích Trùng Dương tưởng y có tốt trọng đãi mình nên nén lòng chờ đợi bên ngoài khu rừng hoa.

Hoàng Dược Sư vào cho Châu Bá Thông hay tin Trùng Dương đến đảo Đào Hoa tìm chàng, nào ngờ Châu Bá Thông nheo mắt nghĩ ngợi giây phút rồi đáp:

- Sư huynh ta đến đây thì đã sao? Ta hơn bốn ngày trời được lòng tốt của mi hậu đãi, nên chẳng có một hột cơm vào bụng! Hiện giờ ta chưa ăn vỏ cây no lòng, nên đi không được! Mi kêu sư huynh ta vào đây vậy..

Hoàng Dược Sư hết sức sốt ruột, y lần này đày đọa Châu Bá Thông lắm điều, chỉ vì ý chí cứng cỏi của Châu Bá Thông chứ thật ra y chẳng có lòng thù oán gì Châu Bá Thông cả. Vạn nhất nếu Trùng Dương rõ được sự việc này, sợ e có thể thành ra chuyện oán thù nên y liền xuống nước:

- Thôi đừng ăn vạ nữa, mau đi ra cho rồi!

Châu Bá Thông dù chết cũng chẳng chịu bước ra, cứ tiếp tục gầm đầu nhâm nhi mớ củ chuối kia, chẳng thèm ngó ngàng gì Hoàng Dược Sư cả.

Hoàng Dược Sư thấy Châu Bá Thông định bắt chẹt mình, trong lòng nóng nảy không chịu được. Y liền sử dụng "Cầm Nã pháp" giơ tay chộp vào xích mạch thôn quang của Bá Thông. Châu Bá Thông ơ hờ không phòng bị, hốt hoảng vung mạnh cánh tay định thoát thủ pháp cầm nã của đối phương.

Ngờ đâu Châu Bá Thông vì liên tiếp bốn ngày nay chẳng có hột cơm vào bụng, lửa đói đã đốt phân nửa sức lực trong cơ thể chàng, nên sự vùng vẫy kia yếu xìu như không.

Hoàng Dược Sư bóp mạnh năm ngón tay vào cánh tay Châu Bá Tháng một cái rồi lôi chàng đứng dậy gọn gàng. Châu Bá Thông cảm thấy tê dại cả nữa bên người. Chàng mất đi tự chủ, bị Hoàng Dược Sư lôi đi tuồn tuột rê qua đông, quẹo sang tây, quanh đi lộn lại trên ba bốn mươi lượt mới đến bờ biển của Đào Hoa đảo.

Trùng Dương nhìn thấy Châu Bá Thông vẫn an nhiên lành lặn thì cả mừng kêu lên:

- Sư đệ!

Châu Bá Thông đợi Hoàng Dược Sư vừa buông tay mình ra chàng lập tức quát mắng liền:

- Đồ mọi thúi, mi bỏ đói lão gia hơn bốn ngày trời!

Miệng thì quát mắng hai chân đã phi lên đá thốc vào bụng đối phương.

Hoàng Dược Sư khẽ thấp thoáng một cái, hai chân của Châu Bá Thông đá rớt vào khoảng không. Châu Bá Thông tức tối định vung chân đá tiếp cho đỡ tức, Trùng Dương vội quát to ngăn lại:

- Sư đệ không được vô lễ!

Châu Bá Thông liền tru tréo lên:

- Sư huynh, anh em chúng ta hợp sức đánh cho thằng mọi này một trận. Y bắt tôi giam lỏng trong khu rừng hoa trên chín ngày lại không cho tôi ăn cơm, bắt tôi phải ăn tre non, vỏ cây củ chuối để đỡ lòng, tâm địa của y sâu hiểm bất trắc lắm, trừ cái giống độc hại này cho rồi.

Trùng Dương bèn hét lớn:

- Sư đệ hãy bình tĩnh, đừng loạn động Đoạn qua sang hỏi Hoảng Dược Sư:

- Hoàng huynh, có chuyện như vậy sao Hoàng Dược Sư gật đầu đáp:

- Không sai Y bèn đem chuyện Châu Bá không không chịu nói rõ sự kiện về Cửu Âm chân kinh, nên cố ý ngược đãi giam cầm chàng để làm cái bàn đạp cho y luyện võ, nhứt nhứt mỗi chi tiết đều thuật rõ cho Trùng Dương nghe.

Hành động của Hoàng Dược Sư vừa qua quả là một sự khinh nhờn Trùng Dương thái quá và làm tổn thương đến danh dự của Toàn Chân phái rất nhiều, nhưng Trùng Dương vẫn giữ sắc nhặt ôn hòa như thường, đợi y nói dứt, vừa định mở miệng đáp lời, Châu Bá Thông đã hớt lời:

- Sư huynh, đừng nghe lời xảo ngữ của tên mọi vàng ấy, y bảo là bất kỳ người nào bước chân lên Đào Hoa đảo của y nhất định phải để cái lưỡi của mình lại cho y làm vị thuốc. Sư huynh có thấy gia nhân trên toàn đảo này người nào củng bị y cắt lưỡi thành câm hết chăng. Y còn định cắt cái lưỡi của tôi nữa đấy!

Trùng Dương chắp tay lại, nói với Hoàng Dược Sư:

- Xin với Hoàng huynh vậy, quyển Cửu Âm chân kinh ấy hiện do bần đạo cất giữ. Bần đạo đã phí biết bao nhiêu tâm huyết mới khám phá được nơi chôn giấu bí mật ở chân núi Hoa Sơn và tìm cách đem về. Nhưng khổ nỗi khi đọc qua Chân Kinh, thì thấy toàn ghi chú những võ học công phu rất độc hại và tàn nhẫn, không hợp đạo người. Cho nên bần đạo đã phát thệ trước hoàng thiên quyết đem Chân Kinh ấy thu cất, chẳng dám cống hiến với thế nhân, đề phòng những kẻ tâm thuật bất chính học được tuyệt kỹ trong kinh văn thì bá tánh càng gánh chịu thêm thống khổ tai ương mà bần đạo gián tiếp chịu trách nhiệm của tội ác đó vậy!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-86)


<