Vay nóng Homecredit

Truyện:Xích Bát Vô Tình - Hồi 28

Xích Bát Vô Tình
Trọn bộ 42 hồi
Hồi 28: La Gia Trang Đại Loạn
5.00
(2 lượt)


Hồi (1-42)

Siêu sale Shopee

Tiêu Kỳ Vũ tuy có nghe nói đến bốn nhân vật thành danh giang hồ này "Đông Khổ, Tây Cam, Nam Toan, Bắc Lạt", song chưa từng gặp qua người nào.

Bấy giờ hai người rơi vào im lặng, qua một lúc Tiêu Kỳ Vũ mới lên tiếng hỏi:

- Thẩm huynh, La trang chủ đi lâu chưa?

- Chừng nửa tháng!

- Bao lâu mới về?

- Đại sư huynh nói đi lâu lắm cũng không quá một tháng. Nếu như hai tháng chưa thấy về tất là đã gặp nguy hiểm, có lẽ vĩnh viễn không trở về nữa!

- Ông ta gọi Thẩm huynh về đây làm gì? Nếu như người trong La gia trang xộc vào đây gặp huynh, huynh có còn giả mạo La trang chủ được nữa không?

- Giả được ngày nào hay ngày đó. Đại sư huynh muốn tại hạ đến đây thực chất cũng chỉ miễn cưỡng mà thôi, nếu như địch nhân đến xâm phạm, thì bằng vào hư danh "Khoái Đao" này cũng chống cự được đôi chút. Cho nên lão đại La Tương đến cầu kiến, bị Cáp Đạt cự tuyệt!

Tiêu Kỳ Vũ gật đầu trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Thẩm đại hiệp, vừa rồi huynh đọc những câu thơ kia là có ý gì?

- Tiêu lão đệ, tại hạ mượn mấy câu "Hoàng hôn đai quần cởi, tịch mịch Ô thước bay" để nói cảnh ở đây, tuy ở đây không có chim Ô thước, nhưng cũng có Cửu cung điểu..

Tiêu kỳ vũ lặng người, nói:

- Thẩm huynh chừng như đã nhìn thấy hết..

Thẩm Giang Lăng gật đầu nói:

- Tại hạ ẩn thân trong La gia trang, tuy không ra mặt xử trí bất cứ một chuyện gì, thế nhưng lại ngầm theo dõi mọi chuyện khắp trong trang viện. Ai.. ai bảo Khoái Đao ta lại đến đây thế thân cho La đại sư huynh!

Tiêu Kỳ vũ chau mày nói:

- Thẩm huynh, nữ nhân tuổi còn thanh xuân mà đã chịu cảnh góa bụa, thực khiến người ta không khỏi cảm thông, lẽ nào cừ được!

- Đương nhiên, vừa rồi tại hạ chỉ nói đùa đó thôi. Thẩm mỗ lẽ nào không hiểu được nhân tình đi phá đám? Đừng nói là Tam thiếu phu nhân vô tình, mà dù cho cố ý chăng nữa...

Tiêu Kỳ Vũ xua tay nói:

- Không, không! Cô ta không biết võ công, tuyệt đối không thể cố ý. Nhưng... chuyện này nên chấm dút ngang đây, xin chớ nhắc đến nữa. Còn về chuyện con chim Cửu cung điểu kia. Thẩm huynh có biết người nào nuôi nó hay không?

- Không biết, trong La gia trang chừng như không có nuôi chim. Có một lần Nhị thiếu phu nhân nuôi một con Họa mi, nhưng La lão gia không đồng ý, ông ta nói đem chim nhốt trong chiếc lồng sắt là chuyện vô nhân đạo. Nhị thiếu phu nhân nói, cô ta sẽ làm cho nó một chiếc lồng chim lớn để cho Họa mi có thể bay tới bay lui trong đó một cách thoải mái. Ngươi thử nghĩ xem La lão gia đáp lại thế nào?

- Tại hạ làm sao đoán được?

Thẩm Giang Lăng cười nói:

- Ông ta nói, La gia trang này đủ lớn chưa, có thể tự do như bên ngoài hay không?

"A" Tiêu Kỳ Vũ thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên, gật đầu nói:

- Một câu thâm thúy! Đúng là một vị nhạc phụ thấu hiểu nhân tình, lại rộng lượng!

Tiêu Kỳ Vũ nghĩ lại, đúng là Nhị thiếu phu nhân hôm qua nói với chàng điều này, La lão trang chủ và cả lão phu nhân đều từng nói khéo, thị ý cho hai nàng dâu góa đang còn tuổi thanh xuân không cần phải thủ tiết thờ chồng.

- Thẩm huynh, nói đến chuyện người thế huynh có còn nhớ đến hai mẹ con đang ngày đêm mong mỏi chờ huynh đến thắt ruột hay không?

Thẩm Giang Lăng nghe Tiêu Kỳ Vũ nhắc đến chuyện này thì nét mặt sa sầm, gật đầu nói:

- Đương nhiên là nhớ, tại hạ khi nào lại quên..

- Người xưa thường nói: "Vợ đẹp không bằng vợ hiền, tiền nhiều không bằng nhà yên". Thẩm huynh có được một vị hiền thê như thế, mà lại nhẫn tâm bỏ đi lang bạt, tuy nói là lôi kéo hết kẻ thù vào mình, nhưng liệu như thế có đúng hay không chứ?

Thẩm Giang Lăng chau mày hỏi:

- Nói vậy là thế nào?

- Cho dù Thẩm huynh lôi kéo kẻ thù lánh xa thê tử, nhưng thê tử làm sao biết được? Nhưng huynh từng nghĩ đến xem thê tử của mình sống qua những ngày tháng chờ đợi dài đăng đẳng như thế nào chưa?

- Tiêu lão đệ, ta nghĩ năm xưa nếu như Tử Yến lấy ngươi thì thực là hạnh phúc!

- Thẩm huynh, sao lại nói ra câu này?

- Tiêu lão đệ, xin chớ nên hiểu lầm. Thẩm mỗ nói câu này từ thâm tâm, bất luận là nhân phẩm hay võ công Thẩm mỗ đều không bằng Tiêu lão đệ, đến như chữ "tình" thì cũng không kiên định thủy chung như ngươi!

- Nhầm rồi! Thẩm huynh, huynh chia tay vợ con rời xa gia đình, cố kéo kẻ thù đi nơi khác, nén nỗi đau trong lòng để chia ly, vì an toàn của thê tử mà hy sinh, đó mới chính là kiên định chân tình. Chỉ có điều cách ấy tại hạ không tán đồng.

- Chẳng lẽ chuyện ta lôi kéo kẻ thù đi nơi khác để cho mẹ con Tử Yến sống những tháng ngày bình an là sai hay sao?

- Thẩm huynh cho rằng bọn họ thực sự bình an hay sao? Bọn họ tuy cuộc sống hàng ngày bình yên, nhưng trong lòng thì vĩnh viễn không có một giây phút nào bình yên được!

Thẩm Giang Lăng nhún vai nói:

- Chuyện này cũng giống như chuyện lão đệ ngươi với Tư Mã Hoàn Thúy ngày đêm mong chờ bên bờ Ly Giang, chúng ta đều vì chuyện người khác mà đành để cho một nữ nhân đau buồn chờ đợi..

- Thật xin lỗi! Thẩm huynh, tại hạ không giống như huynh, tại hạ không hề cho mình là đúng khi bỏ đi, để cho cô ấy phải chịu buồn khổ đợi chờ..

Thẩm Giang Lăng thở dài nói:

- Kẻ đa tình trong sinh tử không thay lòng đổi dạ, kẻ thích dọc mưa nắng chẳng rời sách! Tiêu lão đệ, sự kiên tâm của ngươi thực khiến cho ta bội phục, có điều ta cần nhắc nhở ngươi, trong thời gian còn ở La gia trang này, số đào hoa của ngươi chẳng phải dừng lại ngang đây..

Bọn họ nói chuyện với nhau đến đó, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng người la thét quát tháo vọng vào:

- Lại đến nữa rồi!

Tiêu Kỳ Vũ đứng lên nói nhanh:

- Tại hạ ra xem thế nào!

Lại nói, lúc này Hộ viện là Lương Anh vừa mới đi tuần quanh một vòng, ra khỏi thông đạo chợt nhận ra trước mặt người có người chắn đường, người này thân vận hắc bào, đầu trùm túi vải hoa, chung quy không nhận ra đối phương diện mạo như thế nào. Lương Anh quát hỏi:

- Ai?

Hắc y nhân không đáp, lạnh giọng hỏi lại:

- Có phải trong La phủ vừa có một vị đại phu họ Tiêu vào ở không?

Lương Anh tức giận đanh giọng hỏi:

- Ngươi là người nào?

- Không phải hỏi lôi thôi, ta hỏi ngươi có hay không?

- Có thì sao? Không có thì sao?

Hắc y nhân ánh mắt quắc lên gằn giọng:

- Ngươi còn lải nhải thì chớ trách ta không khách khí!

Lương Anh chẳng chịu kém, "Hừ" một tiếng lạnh giọng nói:

- Ngươi vốn đã chẳng biết khách khí là gì, nhanh báo tính danh ra rồi chịu trói!

- Xéo!

Miệng thét ra một tiếng, thân hình lướt nhanh tới, tay tráo chộp thẳng vào ngực áo Lương Anh. Nhưng Lương Anh đã đề phòng, thấy động liền né người tránh, nhưng vẫn chậm.

"Bốp" một tiếng, tay tráo đối phương chộp trúng vào vai, song Lương Anh vẫn vùng ra được, vội thoái người lại sau hai bước. Hắn nghĩ không biết đối phương là kẻ nào mà lại ra tay bá đạo như thế, quay người vừa chạy vừa la lớn:

- Có gian tế xâm nhập!.. Có gian tế xâm nhập..

Đột nhiên nghe sau lưng "Bùm" một tiếng, một ngọn lửa cháy bùng lên, vừa lúc này Lương Anh đã chạy rẽ vào đệ nhị viện, vừa lúc gặp Hộ viện Trần Sung.

Trần Sung vội vàng múc nước trong chum dập tắt lửa cứu mạng Lương Anh, thế nhưng trên lưng Lương Anh vẫn bị bỏng nặng.

Lại nói, trong lúc này Ngô Khải theo lời "Xà Bì" Vĩ Thất xuống nhà bếp kiếm chút gì ăn đêm. Nào ngờ, Ngô Khải vừa xuống đến cửa nhà bếp thì nhìn thấy một người đứng dưới bóng cây bên thông đạo.

Ngô Khải chỉ nghĩ giờ này xuất hiện nơi đây chỉ có Nội tổng quản Liễu tam cước tuần tra, cho nên vội bồi một nụ cười tươi ngay.

- Liễu tổng quản.. xin Tổng quản thương cho bọn tôi trực đêm vất vả.. đêm dài lại lạnh thấy đói bụng..

Hắn vừa đi tới vừa nói, nhưng nói đến đó thì chợt nhận ra người này không phải là Nội tổng quản Liễu tam cước liền trở giọng thét hỏi:

- Í ngươi... ngươi là ai?

Giờ mới nhận ra người kia thân vận hắc bào, đầu trùm kín chỉ chừa hai ánh mắt sắc lạnh, trầm giọng nói:

- Chớ hoảng! Chỉ cần ngươi đáp thật lời ta chẳng làm khó gì ngươi..

Ngô Khải lắp bắp trong miệng:

- Ngươi là ai?

- Ngươi bất tất hỏi han nhiều! Ta hỏi ngươi, La gia trang gần đây có một vị đại phu họ Tiêu vào ở đúng không? Người ấy hiện ở tại phòng nào?

- Ngươi hỏi làm gì?

- Hừ! Ngươi nên ngoan ngoãn một chút, ngươi không đủ tư cách hỏi ta!

Ngô Khải cũng chẳng phải nhân vật tầm thường, bình tĩnh nói:

- Tiêu đại phu vừa đến, còn chưa kịp bố trí nơi ăn ở, cho nên tạm ở trong gian phòng cạnh bên nhà bếp..

- Được! Dẫn đường!..

Hắc y nhân nói như ra lệnh.

Ngô Khải ứng thanh đáp một tiếng, thoái lùi hai bước, rồi đột nhiên chui nhanh vào trong bếp mất dạng.

Hắc y nhân không đề phòng đến điều này, đoán rằng đối phương nhất định chuồn ra theo cửa sổ phía sau.

Nghĩ thế liền rảo chân đi vòng lui sau, quả nhiên nhìn thấy cửa sổ bếp mở toang, nhưng người thì chẳng còn nhìn thấy đâu nữa.

Hắc y nhân nhìn quanh, lại thấy một gian phòng nhỏ nằm cạnh bếp, liền bước tới đẩy cửa xem thế nàọ..

Chẳng ngờ, cửa vừa bật mở thì "vù vù" mấy bóng đen bổ ra với tướng gầm gừ hung tợn, thì ra một lũ chó nhà thấy bóng người lạ liền nhảy ra tấn công.

Hắc y nhân không đề phòng đến điều này, bị lũ chó năm con cắn trúng mấy chỗ nhưng hắc y nhân không phải là tay tầm thường, lách nhẹ người đã có thể tránh qua được lũ chó.

Khi lũ chó quay trở lại định tấn công lần thứ hai, hắc y nhân chẳng để cho chúng đến gần, vung tay ném mạnh một cái, chỉ nghe "Bốp, bốp, bốp" bốn năm tiếng nổ vang lên, cả năm con chó trúng hỏa đạn phát cháy lăn lóc trên đất tru tréo náo loạn.

Hắc y nhân chửi đổng mấy tiếng, rồi tung chân phóng đi, đằng sau đã nghe thấy tiếng người láo nháo, hiển nhiên người trong La gia trang nghe náo loạn chạy tới.

Tiếp liền đây đó vài nơi trong La gia trang phát nổ bốc cháy, bóng người chạy nháo nhào, tiếng người la thét hùa nhau cứu hỏa inh ỏi, phút chốc cả La gia trang trở nên náo động.

Hắc y nhân ném hỏa đạn phóng hỏa mấy nơi, chính khi thấy loạn định tháo thân thì gặp phải La Phong xuất hiện, thét lớn:

- Gian tế, ngươi định chuồn ư?

Hắc y nhân thấy có người chặn đường, chẳng nói câu nào liền nhảy người tới vung tay phát tráo như một chiêu vừa rồi tấn công Lương Anh.

Đánh nhau qua mấy chiêu, La Phong trúng đối phương một cước thân hình lảo đảo, hắc y nhân định nhảy tới ra thêm một chiêu hạ La Phong, thì phía sau nghe tiếng người reo hò chạy tới. Nghĩ thoát thân là cần thiết, mới bỏ La Phong tung nhanh người qua khỏi tường thành biến mất.

Hắc y nhân chừng như nghĩ đêm nay không có thu hoạch gì lớn, nên thoát thân ra ngoài chẳng hề dừng người lại, chạy một hơi đến ngôi từ đường của La gia cách trang viện chừng nửa dặm.

Đến gần cửa tường đường, hắc y nhân định nghỉ chân một chút, nhưng chưa kịp ngừng chân thì đột nhiên có tiếng cười nhạt sau lưng nói:

- Cẩu tặc, ngươi chuồn nhanh thật đấy!

Hắc y nhân quay người lại thì thấy từ trên tán tùng một nhân ảnh lướt xuống, thoạt trông nhận ra ngay là một thiếu nữ thân hình mảnh khảnh.

- Hừ! Cô nương ngươi là ai?

Thiếu nữ bước tới cách hắc y nhân chừng một trượng mới ngừng chân lại, cười nhạt nói:

- Bổn cô nương mà ngươi không nhận ra sao? Ngươi đúng là có mắt như mù, bổn cô nương chính là nữ thiếu chủ nhân La gia trang đây!

- A, thì ra là Đại tiểu thư! Thực là vạn hạnh, bán dạ thâm canh phùng mỹ nữ, hắc hắc.. còn gì hơn..

Nguyên thiếu nữ này chính là Đại tiểu thư La Y Hương, vừa rồi đến từ đường đốt nhang như mọi đêm, vừa bước chân ra thì nhìn thấy trong trang viện có ánh lửa, định chạy về thì lại nhìn thấy một bóng người phóng tới hướng này.

La Y Hương trong đầu thoáng nghĩ nhanh, tung người lên nấp trên thân cây, đến khi nhận ra hắc y nhân đầu trùm kín thì đoán chắc là gian tế vừa gây loạn phóng hỏa trong bổn trang, liền xuất hiện chặn đường:

- Cẩu tặc, nộp mạng..

La Y Hương phẫn nộ thét lớn, "soạt" một tiếng tay vừa rút kiếm đã lướt lên phóng ra một chiêu tấn công ngay.

Nên biết, La lão trang chủ kiếm thuật thành danh, nhưng đáng tiếc từ sau khi phu phụ ông phản mặt nhau, con cái đều thiên vị La lão phu nhân, cho nên hấp thu kiếm pháp từ La Kiện Hành không nhiều.

Đương nhiên, La lão phu nhân thân thủ cũng không thua kém gì La Kiện Hành, chỉ có điều sở hoác khác nhau, binh khí cũng không giống. Chung quy nhi tử luyện kiếm có phần không tinh.

Lúc này La Y Hương một kiếm ra chiêu "Thiên Ngoại Lai Hồng" một chiêu ba thức, hắc y nhân binh khí chưa ra, chỉ nhảy người né tránh.

La Y Hương liền trở kiếm hóa chiêu công liên tiếp bảy tám chiêu nhưng vẫn chưa bức được đối phương ra binh khí, bất giác trong lòng vừa thấy thẹn lẫn phẫn nộ. Lại nghĩ thêm vạn nhất địch không lại mà bị đối phương khống chế, thì không biết rơi vào tình cảnh nào?

Hắc y nhân vừa tránh một chiêu kiếm, cất tiếng cười sàm sỡ nói:

- La đại muội, ta thấy chớ nên đánh nữa, hãy đi theo ta thì hơn! La gia tuy lớn đấy, nhưng muốn tìm được một chàng rể môn đăng hộ đối thì chẳng dễ đâu, nếu để qua vài năm nữa, người già ngọc cũ, biến thành gái lỡ thì rồi thì quỷ thèm! Hắc hắc.. đến lúc đó.. Hắc hắc...

La Y Hương hỏa nộ tam trượng, thét lớn:

- Đồ vô liêm sỉ, bổn cô nương cho ngươi chết chẳng toàn thây!

Miệng nói, tay múa kiếm lên vu vù tấn công liên hoàn bốn năm chiêu mà chiêu nào chiêu nấy đều là chiêu hiểm.

Thế nhưng, mặc cho La Y Hương cố gắng thế nào vẫn không làm gì nổi hắc y nhân, ra chiêu càng nhiều mà lòng càng tức giận, thì tự nhiên càng lộ sơ hở.

Vốn cô ta có thể ứng phó được bốn năm mươi chiêu, thậm chí có thể đến cả trăm chiêu, nhưng giờ mới qua ba mươi chiêu thì đã nao núng tay chân, trong một chiếu tấn công không thành, bị trúng một chưởng của đối phương, thân hình La Y Hương lảo đảo ngã xuống đất bất tỉnh.

Hắc y nhân cất lên một tràng cười đắc ý, bước đến cúi người xuống định dùng hai tay ẵm cô ta lên...

Nhưng đột nhiên...

Một bóng người lướt nhanh đến, tung cước đá thẳng vào giữa mặt hắn.

Người này thân vận áo xám, đầu cũng trùm kín nên không nhận ra là ai.

Hắc y nhân bị đá bất ngờ, tay thủ đánh bạt ra gạt chiêu cước đối phương, định bụng bước thoái đối phương hai bước rồi bắt La Y Hương làm con tin khống chế đối phương.

Tính toán tuy không tồi, nhưng chẳng may gặp phải đại hành gia. Một cước tung ra không hề thay đổi, chỉ thấy gối chân linh hoạt quay chân biến chiêu nhanh nhẹn như một cánh tay, hắc y nhân không kịp trở thì nghe "Bốp" một tiếng trúng vào trán khiến thân hình lảo đảo.

Một cước này chẳng nhẹ chút nào, hắc y nhân thấy đầu óc choáng váng, kịp thốt lên nói:

-Ngươi.. là ai?

- Hắc!.. Khó chịu lắm nhỉ? Thế mới biết đánh người bị người đánh thế nào chứ?

- Chẳng lẽ.. ngươi chính là.. Tiêu.. đại phu?

- Hắc!....

Người kia chẳng hề đáp lại, chỉ cất tiếng cười nhạo.

Hắc y nhân tức giận, gầm lên:

- Ngươi chết!

Nói rồi, hắn gắng gượng rút ngọn roi da ra, vung lên múa vun vút quất tới liền bảy chiêu, mà toàn là chiêu sát thủ.

Người kia quả nhiên không ai khác ngoài "Xích Bát Vô Tình" Tiêu Kỳ Vũ.

Chàng nhìn thấy đối phương ra chiêu sát thủ thì trong lòng phát nộ, đồng thời chàng lại không muốn đối phương nhận ra mình, nên quyết định nhanh tay hạ đối phương.

Hắc y nhân nhuyễn tiên ra được mấy chiêu thì đã bị Tiêu Kỳ Vũ bắt đầu roi trong tay, hắn chỉ kịp nhận ra một luồng kình lực cực mạnh hất hắn văng ngược lên không rơi xuống, tiếp liền mấy huyệt đạo trên người bị phong bế, thân hình bất tỉnh nhân sự.

Vừa lúc này thì Tiêu Kỳ Vũ nhận ra La Y Hương trở người tỉnh lại, chàng vội vàng nhảy người nấp đi.

La Y Hương vừa mở mắt ra, nhìn quanh một vòng rồi vùng nhảy người đứng lên.

Mã bộ còn chưa vững thì giật mình chấn động khi nhận ra hắc y nhân nằm trên đất, nhớ lại mọi chuyện vừa rồi bất giác phát run, cho đến khi nhìn lại mình thấy y phục vẫn bình thường mới hơi yên tâm là chưa bị làm nhục. La Y Hương bước tới bên người hắc y nhân, giơ tay giật mạnh chiếc túi tùm đầu hắn ra.

La Y Hương thấy hắc y nhân hôn mê bất tỉnh, nhìn quanh thì chẳng thấy bóng người nào, trong lòng thấy lạ không biết vì sao hắn lại ra thế này?

Nhưng hắn từ trong La viện chạy ra, nhất định là gian tế, huống gì vừa rồi còn định làm nhục cô ta, trước mắt cần thanh trừng hắn rồi tính sau.

Nghĩ thế, cầm kiếm chĩa thẳng vào ngực hắc y nhân, đoạn dùng chân đá thốc giải khai huyệt đạo cho hắn.

Hắc y nhân chỉ là một thanh niên tuổi chừng hai lăm hai sáu, vừa tỉnh lại nhìn thấy kiếm chĩa vào ngực thì phát hoảng quýnh quýnh tay chân, thốt lên:

- La cô nương, xin hạ thủ lưu tình..

La Y Hương "hừ" một tiếng lạnh lùng hỏi:

- Uy phong của ngươi vừa rồi biến đâu mất rồi? Cẩu tặc, ngươi là kẻ nào?

- Cô nương bất tất hỏi nhiều.

- Vì sao ta lại không hỏi nhiều?

- Tiểu khả là đệ tử của "Mai Hoa Tam Lộng"..

La Y Hương "à" lên một tiếng, giọng châm chọc nói:

- Không ngờ Bùi Phương lại còn có tên cẩu đồ như ngươi! Hừ.. giờ ngươi định chết như thế nào đây?

- Cô nương tha mạng! Tại hạ thực không có gan mạo phạm cô nương, vừa rồi vì nhất thời ngu muội mà có lời không đúng..

La Y Hương giơ tay cắt ngang lời hắn hỏi:

- Vừa rồi ngươi bị ai khống chế huyệt đạo?

- Một người đầu trùm kín, chừng như là người trong quý trang..

- Ngươi không nhận ra người này là ai sao?

- Không.. không biết.

La Y Hương lại hỏi:

- Bùi Phương phái ngươi đến đây phóng hỏa đúng không?

- Không dám giấu gì cô nương, chẳng phải gia sư phái tiểu khả đến đây, mà là nhị sư huynh Tư Mã Khâm phái đến.

- Là tên Tư Mã Khâm chuyên dùng hỏa đạn làm ám khí ấy ư?

- Đúng thế! Trước khi đi nhị sư huynh giao cho tiểu khả mười mấy viên hỏa đạn, bảo tôi trước khi rời La gia trang ném hất gây náo loạn cho quý trang một phen.

"Hừ" La Y Hương dằn giọng đầy tức giận, mũi kiếm nhích tới thêm một chút, xem ra đã chạm vào da thịt đối phương khiến cho hắc y nhân phải nhích người lui.

- Ngươi tên họ là gì?

- Tiểu khả Lâm Phong, là đệ tử cuối cùng của gia sư.

- Ngươi nói lần này ngươi lẻn vào bổn trang phóng hỏa gây náo là không phải chủ ý của Bùi Phương?

- Đúng thế! Thực tình thì gia sư không có mặt ở nhà, tất cả mọi chuyện đều là do chủ ý của nhị sư huynh.

- Vậy sư phụ ngươi đâu?

- Không biết đi đến đâu, nhưng nghe nói.. gia sư đi hái thuốc..

La Y Hương trầm giọng quát:

- Lâm Phong, trả lời cho thực thì may ra ta còn tha mạng ngươi lần này!

Lâm Phong vội gật đầu nói:

- Xin cô nương cứ hỏi, điều gì tôi biết nhất định sẽ nói hết.

- Được! Ta hỏi ngươi, nhị ca và tam ca ta mất tích, nhất định có liên quan đến sư môn của ngươi, đúng chứ?

- Điều này tôi chưa từng nghe nói đến.

- Chẳng phải cha đến tìm sư phụ ngươi là gì?

Lâm Phong gật đầu đáp:

- La lão gia đúng là có đến, nhưng gia sư đã đi hái thuốc, gia sư tỷ mới động thủ với La lão gia, nhưng chừng như La lão gia không muốn mang tiếng lớn hiếp nhỏ, nên chỉ đánh nhau mấy chiêu thì bỏ đi..

La Y Hương "hừ" một tiếng gằn giọng nói:

- Ngươi nói không thực lời, nhị ca và tam ca ta nhất định đã chết dưới tay sư phụ và sư tỷ ngươi!

Lâm Phong một mực lắc đầu kêu lên:

- Quả thực tôi chưa từng nghe nói đến, mà thậm chí gia sư không bao giờ đi làm chuyện này.

- Vì sao?

- Trước đây, tôi thường nghe gia sư nói, phu phụ La lão trang chủ rất hiểu lầm lão nhân gia, muốn giải thích cung không giải thích được..

- Câm miệng!

La Y Hương thét lên cắt ngang lời Lâm Phong rồi lạnh giọng nói:

- Nếu như không có lệnh bà ta thì sư huynh, sư tỷ ngươi có dám sai ngươi đến phóng hỏa La gia trang hay không? Hừ... thế còn lần trước ai đến gióng trống gây náo loạn bổn trang?

- Hình như là Đại sư tỷ "Ngọc Đới Phiêu Hương" Lãnh Ngạo Cúc!

La Y Hương buông rõ từng tiếng lạnh lùng nói:

- Được! Giờ thì ngươi nói đi, ngươi muốn chết thế nào thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Lâm Phong hơi run lên, mắt ngưng nhìn La Y Hương nói:

- La cô nương, tôi đúng là có tội, nhưng cũng chỉ là người phụng mệnh hành sự, tội không đáng chết, huống gì tôi vốn không hề dối cô nương nửa lời!

La Y Hương "hừ" một tiếng nói:

- Ngươi đúng là một tên cẩu tặc hèn nhát, ngươi càng sợ chết thì ta càng muốn giết ngươi!

- La cô nương, nếu như tôi tội đáng chết thì vừa rồi người kia đã ra tay giết mất rồi, tuyệt không chỉ điểm huyệt mà thôi!

- Hừ! Thế ngươi cho rằng người kia là ai?

- Tôi cũng không biết, có điều theo tôi phán đoán thì không có khả năng là người trong quý trang, vì nếu là người trong quý trang thì chẳng cần phải bịt mặt. Người này thân thủ cao cường, xem ra đại tỷ và nhị sư huynh tôi chẳng phải là đối thủ!

La Y Hương ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Ngươi chịu nhận cái chết thì hơn! La gia bị ngươi phóng hỏa tổn thất nghiêm trọng!

Nói rồi, mũi kiếm thốc tới định hạ thủ kết liễu Lâm Phong.

Nhưng đúng lúc ấy, đột nhiên một vệt đen bay tới nhanh như lưu tinh, chỉ nghe "boong" một tiếng, mũi kiếm bị bắn bật mạnh ra ngoài.

Lâm Phong như sống lại trong tay thần chết, vội lồm cồm vừa bò vừa chạy ra.

La Y Hương bị bất ngờ chẳng phòng kịp, nhưng quyết không buông tha cho Lâm Phong, trở kiếm nhảy tới chém bứa xuống.

Lâm Phong thân hình còn chưa đứng vững thì ánh kiếm thép đã đến trước người, hắn vội ngã người lăn tròn xuống đất tránh kiếm.

- Cẩu tặc, nộp mạng đi!

La Y Hương chém liền mấy kiếm vẫn bị Lâm Phong lăn người né được, trong lòng tức giận quyết ra sát chiêu "Thu Phong Tảo Địa" thế kiếm ào ạt, như thu phong lướt tới, xem ra Lâm Phong khó bề thoát chết...

Đúng lúc ấy, lại một vệt đen khác từ bên trái bay tới, "boong" một tiếng nữa, thế kiếm đang lướt tới bị bắn mạnh văng ra ngoài khiến cho cổ tay La Y Hương tê dại.

Lâm Phong thấy thoát chết trong gang tấc, liền tung chân cắm đầu phóng chạy thục mạng.

Khi La Y Hương hoàn hồn bình tĩnh lại, thì Lâm Phong đã cao chạy xa bay, cô ta tức giận hậm hực thét lên:

- Kẻ nào lén lút ngăn cản bổn cô nương?

Rừng khuya im lặng, chỉ có tiếng gió đưa lá cây xào xạc, tịnh không một bóng ma.

La Y Hương hỏi thì hỏi, nhưng trong lòng cũng đã thấy sợ, nếu không phải là ma mà là người thì người này thân thủ rất thâm hậu, nghĩ thế liền xách kiếm quay đầu chạy về trang.

Lại nói, trong La gia trang sau một hồi náo loạn, do Tôn Tư Chí và Nội, Ngoại tổng quản chỉ huy chữa lửa mới yên ổn.

Trong đại sảnh, Đại thiếu phu nhân và La lão phu nhân đang ngồi nói chuyện gian tế xâm nhập phóng hỏa. Lâm Yến từ ngoài chạy vào nói:

- Lão phu nhân, lửa cháy sáu bảy nơi, nhưng đều đã được dập tắt..

La lão phu nhân hỏi:

- Lão đại đâu, sao cả nửa buổi mà chẳng nghe thấy tiếng nó?

Đại thiếu phu nhân mặt nghiêm túc nói:

- Đúng thế! Mẹ, con đi quanh tìm mà không thấy anh ấy đâu cả, hỏi Nội Ngoại tổng đường và Tôn tiên sinh cũng đều không ai biết.

La lão phu nhân lại hỏi:

- Thế còn lão tứ?

Lâmyến nói:

- Tứ thiếu gia đang bận đốc thúc cứu hỏa.

Vừa nói đến đó thì lại thấy lão tứ La Phong từ ngoài bước vào.

- Mẹ....

La lão phu nhân hỏi ngay:

- Phong nhi, ngươi có thấy đại ca ngươi đâu không?

La Phong nói:

- Đại ca có lẽ cảnh giới sau kho lương thực, đại ca nói địch nhân phóng hỏa chừng như nhằm vào kho lương thực là chính.

- Phong nhi! Mẹ hỏi con, từ sau khi xuất hiện địch nhân phóng hỏa đến giờ, con có thấy lão đại không?

La Phong lắc đầu nói:

- Không! Không thấy.. Mẹ, thế nhưng mẹ cứ yên tâm! Đại ca là người rất cơ cảnh, lại có võ nghệ cao cường, cư như bọn gian tế tối nay quyết chẳng phải là đối thủ của đại ca.

- Phong nhi! Nhanh thông báo cho Quang Đình và Liễu Trực lập tức phái người đi khắp nơi tìm lão đại, tìm thấy thì bảo nó nhanh đến đây gặp mẹ!

- Mẹ! Mẹ tốt nhất chớ quá lo lắng, xưa nay đại ca được xem như là một Gia Cát Lượng trong La gia trang chúng ta, đại ca..

La lão phu nhân trầm giọng cắt ngang lời La Phong:

- Nhanh đi!

- Vâng, con đi ngay!

Lần này hắn mới chịu đi.

La lão phu nhân trong lòng hết sức bất an, vì La Tương vốn là người con có hiếu nhất. Thường khi hễ có chuyện gì thì ngay lập tức La Tương đã đến vấn an mẫu thân nhưng đêm nay trong trang viện phát hỏa náo loạn cả buổi, thế mà không thấy La Tương đến, đây là một chuyện trái thường.

Trong tứ viện.

Một bóng người lướt nhanh vào như làn khói xám.

Cáp Đạt vừa nhìn thấy lập tức hạ tấn thủ thế chờ đợi, nhưng khi đến gần nhận ra bóng người kia chính là vị "Xích Bát Vô Tình" Tiêu Kỳ Vũ mới thở phào, thâu thế nói:

- Tiêu gia... bên ngoài tình hình thế nào?

- Yên tâm! Đối phương chừng như chỉ tới thăm dò thực lực đề kháng trong trang thế nào thôi..

Tiêu Kỳ Vũ vừa nói vừa bước chân vào nhà.

"Khoái Đao" Thẩm Giang Lăng đứng bên giường, vừa nhìn thấy Tiêu Kỳ Vũ bước vào liền hỏi ngay:

- Tiêu lão đệ, có phát hiện ra tung tích địch nhân hay không?

Tiêu Kỳ Vũ không đáp mà hỏi lại:

- Thẩm huynh thì sao?

Thẩm Giang Lăng nhún vai tự cười giễu mình, nói:

- Chẳng được tích sự gì, chạy tới chạy lui chẳng nhìn thấy rõ gì cả, nhưng... chừng như đối phương không nhiều người..

Tiêu Kỳ Vũ nói:

- Chỉ có một người!

Thẩm Giang Lăng thoáng chút ngạc nhiên nói:

- Chỉ có một người mà dám đến La trang phóng hỏa ư?

- Thì chẳng phải đã đến đó sao, đồng thời còn phóng hỏa đốt trang!

Tiêu Kỳ Vũ hơi ngừng, rồi nói tiếp:

- Còn nữa, mọi người trong trang chừng như đang bổ đi tìm La lão đại, nghe nói kể từ khi trong trang phát hỏa cho đến giờ chẳng ai nhìn thấy bóng dáng La lão đại đâu cả. Thẩm huynh có nhìn thấy không?

- Không!

"Khoái Đao" Thẩm Giang Lăng đáp một tiếng nặng nề, nói:

- Với một người thông minh và thận trọng như La lão đại, lẽ nào lại xảy ra chuyện..

- Thẩm huynh, tôi phải về phòng đây, tránh có người đến tìm không thấy sinh nghi..

Nói rồi, Tiêu Kỳ Vũ quay người đi ra khỏi tứ viện về phòng.

Quả nhiên không ai, chàng vừa vào phòng chưa lâu thì đã thấy Bao Quang Đình và Ngô Khải gõ cửa bước vào, hỏi ngay:

- Tiêu đại phu, có nhìn thấy Đại thiếu gia của chúng tôi không?

- Không!

Tiêu Kỳ Vũ tỏ ra kinh ngạc hỏi lại:

- Đêm nay nghe nói trong trang bị cháy, Đại thiếu gia lẽ ra không nên rời trang mới đúng chứ?

- Vâng, vâng!

Bao Quang đãng giọng nặng nề nói:

- Tiêu đại phu, nghe nói gian tế đêm nay vào phóng hỏa không quá năm ba tên, bổn trang hỗn loạn, nếu như địch nhân quả thực xâm phạm gây hấn thì không biết kết cục thế nào? Thế mà thiếu gia đến giờ vẫn không thấy mặt mũi đâu!

Tiêu Kỳ Vũ nói:

- Điều này.. À, hay là Đại thiếu gia truy theo địch nhân?

- Đại thiếu gia lẽ ra nên hiểu đạo lý "chó cùng đường chớ đuổi" mới đúng! Lời đại phu nói cũng rất có khả năng, đã thế tôi xin cáo từ trở về bẩm báo với lão phu nhân cho người đuổi theo...


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-42)


<