Vay nóng Tinvay

Truyện:Yên chi bảo đao - Hồi 23

Yên chi bảo đao
Trọn bộ 28 hồi
Hồi 23: Băng Cung
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-28)

Siêu sale Shopee

Phùng Viên nói:

– Nói rất đúng, dẫu sao một người chỉ có một mạng mà thôi. ăn no một chút mới có sức để liều mạng. Nào, mọi người hãy cùng cạn ly.

Hà Lăng Phong và Phí Minh Châu cũng cầm đũa lên, bắt đầu ăn uống.

Đồng lão lão tất nhiên là không đói, nhưng cũng uống với họ vài chung.

Chẳng bao lâu, Hoa Cầm và Vưu nhị nương cũng đã quay trở lại, nhưng bọn họ chỉ đứng hầu bên cạnh mà thôi. Ngoài ra không thấy có một ai ra vào nội sảnh.

Rượu được vài tuần, Đồng lão lão mới bắt đầu lên tiếng:

– Đối với nội tình Mê cốc các vị cũng đã biết ít nhiều. Đương nhiệm Cốc chủ Đường Tiểu Tiên, nhất định chắc cũng đã nói với các vị về việc giải tán Trưởng Lão viện, các lão lão muốn tranh quyền với Cốc chủ và có ý muốn đoạt chức bảo tọa Cốc chủ. Về việc này trước tiên ta cần phải giải thích sơ lượt. Vậy các vị cứ vừa ăn vừa nghe ta nói về quá trình hình thành Cốc chủ của bổn cốc như thế nào?

Trong miệng Phùng Viên ngốn đây thức ăn, nhưng lão ta vẫn lên tiếng nói:

– Lão lão cứ việc nói, bọn ta đang lắng nghe đây.

Đồng lão lão đằng hắng mấy cái rồi mới từ từ nói:

– Tổ sư bổn cốc di huấn rằng, địa vị Cốc chủ là cao nhất và phải do nữ nhân đảm nhận, cho nên bất kỳ một Cốc chủ nào trước khi trưởng thành đều phải chịu sự giám sát của Trưởng Lão viện. Sau khi Cốc chủ trưởng thành phải được cứ hành tuyển phối đại lễ, cũng do Trưởng Lão viện chủ trì. Nói trắng ra một chút, Cốc chủ tuy địa vị cao nhất, nhưng thực quyền thì nằm trong tay Trưởng Lão viện. Chỉ có sau khi thành hôn, trong khoảng thời gian Cốc chủ tương lai vẫn còn nhỏ chưa có thể kế vị được, Cốc chủ đương nhiệm mới có thực quyền trong tay, có thể không chịu sự khống chế của Trưởng Lão viện.

Phùng Viên cứ cúi đầu lo ăn uống, dường như không hề chú ý lắng nghe.

Đến lúc này, lão ta đột nhiên xen vào hỏi:

– Thế nào gọi là tuyển phối đạo lễ.

Đồng lão lão nói:

– Tuyển phối chính là tuyển chọn phu quân cho Cốc chủ. Đây cũng chính là vì Cốc chủ đời sau an bày.

Phùng Viên lại hỏi:

– Người thế nào mới đủ tư cách làm phu quân của Cốc chủ?

Đồng lão lão nói:

– Phàm những ai là nam tử chưa thành hôn sống ở trong cốc, đều có tư cách được tuyển chọn. Đương nhiên đối với dung mạo, hình dáng, trí lực của những người được tuyển chọn đó, đều do Trưởng Lão viện quyết định. Sau đó mới được cho phép tham dự tranh đua.

Phùng Viên nói:

– Cách tranh đua ra sao?

Đồng lão lão nói:

– Cách tranh đua này rất đơn giản. Sau khi Cốc chủ trưởng thành, Trưởng Lão viện bắt đầu để ý đến những thanh niên tuấn tú ở trong cốc, để chuẩn bị cho việc tuyển chọn. Sau khi chọn lựa được trên mười người, Trưởng Lão viện mới cử hành tuyển phối đại lễ. Trong ngày hôm đó, toàn bộ mọi người trong cốc đều ca hát nhảy múa và vui chơi. Nếu như Cốc chủ chọn được một thanh niên nào vừa ý, liền mang tràng cầu hoa đeo vào cổ người đó. Người ấy lập tức trở thành phu quân của Cốc chủ và ngay đêm hôm đó đã có thể thành thân được. Nhưng người thanh niên kia chỉ có thể lưu lại ở trong nội viện ba ngày mà thôi. Sang ngày thứ tư phải dời ra bên ngoài viện đợi lệnh.

Phùng Viên nói:

– Tại sao phải như vậy?

Đồng lão lão nói:

– Bởi vì trong viện toàn là nữ nhân. Người thanh niên kia chỉ có trách nhiệm truyền thừa đời sau mà thôi. Nếu như sang tháng thứ hai mà vẫn chưa có tin vui, có thể triệu người thanh niên kia vào trong nội viện ba đêm nữa. Giả sử như trong một năm mà vẫn chưa có tin vui, như vậy phải tiến hành cuộc tuyển phối khác.

Dường như Phùng Viên rất có hứng thú về vấn đề này, nên liền hỏi tiếp:

– Nếu như đứa bé sau khi sanh ra không phải là nữ thì sao?

Đồng lão lão nói:

– Giả dụ sau khi sanh ba lần vẫn không phải là nữ cũng phải tiến hành cuộc tuyển phối khác. Còn những đứa bé nam kia sẽ do bên phía chàng trai nuôi dưỡng. Đến khi nào Cốc chủ sanh được một bé nữ, khi ấy Cốc chủ với chàng thanh niên kia mới thật sự được xem như phu thê.

Phùng Viên cười cười nói:

– Những chuyện này chẳng khác chuyện ong bướm.

Đồng lão lão nói:

– Vì lời di huấn của tổ tiên, không thể không làm như vậy được.

Phùng Viên nói:

– Nhưng các hạ nói cho bọn tại hạ nghe những việc này là có dụng ý gì.

Đồng lão lão nói:

– Ta nói những lời này chỉ hy vọng các vị hiểu được quá trình hình thành Cốc chủ của bổn cốc. Điều này chứng minh rằng Trưởng Lão viện tuyệt đối không phải muốn tranh giành quyền lực với Cốc chủ. Bởi vì Đường Tiểu Tiên tuy là Cốc chủ nhưng vẫn còn chưa thành hôn, nên phàm tất cả mọi việc đều phải nghe theo Trưởng Lão viện. Những lời của Đường Tiểu Tiên đều là những lời có ý khiêu chiến. Đường Tiểu Tiên làm như vậy là vì muốn các vị giúp sức cho mình để đạt dược mục đích phản cốc khinh tổ mà thôi!

Phùng Viên ngạc nhiên nói:

– Đường Tiểu Tiên là Cốc chủ, mà còn phản cốc hay sao?

Đồng lão lão nói:

– Vừa rồi ta đã nói qua, Cốc chủ chẳng qua chỉ là danh phận chứ không có nhiều thực quyền. Nhưng mà Đường Tiểu Tiên tuổi tác tuy nhỏ, dã tâm lại rất lớn. Tiểu Tiên bất mãn với những qui định của tổ tiên định ra, cho rằng quyền lực của Trưởng Lão viện cao hơn Cốc chủ nên muốn giải tán Trưởng Lão viện, để tập trung quyền lực vào trong tay mình. Vì vậy Đường Tiểu Tiên không ngần ngại cấu kết với người bên ngoài đàn áp đồng môn.

Phùng Viên cười nói:

– Đây là chuyện nội bộ của các người, đâu có quan hệ gì với bọn tại hạ. Vả lại bọn tại hạ cũng chẳng có sức lực để giúp ai cả, và càng không có ý muốn tham dự vào những chuyện thị phi như vầy.

Đồng lão lão nói:

– Nếu như Phùng đại hiệp không can dự vào, thì việc đó tốt biết mấy. Đáng lẽ ra các vị không nên mang Yên Chi bảo đao trao cho Đường Tiểu Tiên để giúp Tiểu Tiên đối kháng lại Trưởng Lão viện.

Phùng Viên lắc đầu nói:

– Bọn tại hạ chỉ dùng Yên Chi bảo đao để đổi lấy Hồng Tụ đao quyết và sự bình an rời khỏi Mê cốc này. Ngoài ra không hề có ý hợp tác với Cốc chủ.

Đồng lão lão nói:

– Nếu là như thế, Trưởng Lão viện cũng có thể dùng điều kiện giống như vậy để trao đổi với các vị, không biết các vị có đồng ý hay không?

Phùng Viên nhún vai nói:

– Đáng tiếc bảo đao chỉ có một, hơn nữa bọn tại hạ đã giao bức họa đồ cất giấu bảo đao cho Đường Tiểu Tiên, không có cách gì lấy lại được.

Đồng lão lão nói:

– Việc này đâu có gì khó. Phùng đại hiệp có thể vẽ lại một bức họa đồ khác giống y như vậy. Ta bảo đảm cũng sẽ tặng mọi người Hồng Tụ đao quyết và hộ tống mọi người rời khỏi Mê cốc một cách an toàn.

Phùng Viên nói:

– Những lời này có thật hay không?

Đồng lão lão nói:

– Đương nhiên là thật rồi!

Phùng Viên nói:

– Chỉ cần tại hạ trao cho các hạ một bức họa đồ, giống y như vậy các hạ sẽ lập tức đưa bọn tại hạ rời khỏi Mê cốc ngay?

Đồng lão lão nói:

– Đúng vậy!

Phùng Viên dường như hơi bị bất ngờ, lão suy nghĩ một hỏi rồi nói:

– Tại hạ đồng ý. Nhưng bọn tại hạ phải rời khỏi Mê cốc trước. Khi nào đến cửa Mê cốc tại hạ sẽ trao bức họa đồ cho các hạ, như vậy các hạ có làm được hay không?

Đồng lão lão nói:

– Tất nhiên là làm được. Nhưng nếu như không có gì bảo chứng, ta làm thế nào có thế tin dược sau khi ra khỏi cốc, Phùng đại hiệp có giữ lời hứa hay không? Hơn nữa không biết bức họa đồ kia có phải là thật không chứ?

Phùng Viên nói:

– Vậy theo ý của các hạ như thế nào?

Đồng lão lão nói:

– Nếu theo ý ta, ta đương nhiên muốn lấy được Yên Chi bảo đao trước rồi mới đưa các vị rời khỏi cốc. Nhưng nếu là như vậy, các vị hiển nhiên cũng không thể tin tưởng được. Vậy thì chúng ta nên tìm ra một biện pháp lưỡng toàn mới được. Để hai bên không ai bị thiệt thòi cả.

Phùng Viên nói:

– Đúng vậy. Lão lão là người biết chuyện, tại hạ xin muốn được nghe ý kiến của người trước.

Đồng lão lão nói:

– Thật tình mà nói, nếu chiếu theo qui định của bổn cốc các vị tuyệt đối không bao giờ có cơ hội để rời khỏi Mê cốc. Bởi vậy giả sử ta có đưa các vị ra khỏi cốc, cũng chỉ có thể bằng cách âm thầm mà thôi. Chứ không thể nào công khai bước ra được.

Phùng Viên nói:

– Về điểm này bọn tại hạ rất hiểu.

Đồng lão lão nói:

– Ta nghĩ, điều mà các vị cảm thấy khó khăn chính là không cách nào giải phá được Hồng Tụ đao quyết. Nếu như có thể lãnh hội được sự huyền diệu của Hồng Tụ dao quyết. Đến lúc ấy, ta sẽ tạo cơ hội cho các vị thoát ra ngoài.

Không biết biện pháp này các vị có đồng ý hay không?

Phùng Viên trầm ngâm một hồi, nói:

– Lão lão sẽ tạo cơ hội như thế nào để cho bọn tại hạ thoát thân? Không biết lão lão có thể tiết lộ ra cho bọn tại hạ biết hay không?

Đồng lão lão nói:

– Sau khi các vị trao cho ta bức họa đồ, ta sẽ an bày cho các vị một chỗ ở thật an toàn và yên tĩnh, để các vị yên tâm luyện tập Hồng Tụ đao quyết. Đợi đến khi lấy được bảo đao, Trưởng Lão viện sẽ triệu tập tất cả cư dân ở trong cốc để cử hành tuyển phối đại lễ cho Đường Tiểu Tiên. Trong lúc mọi người ca hát vui đùa, các vị có thể âm thầm rời khỏi cốc.

Phùng Viên liền vỗ tay một tiếng khen:

– Kế hay. Chúng ta cứ quyết định như vậy. Mau lấy giấy bút cho tại hạ.

Đồng lão lão vô cùng mừng rỡ, liền vội đích thân đi chuẩn bị giấy bút. Thậm chí còn kêu Hoa Cầm và Vưu nhị nương tạm thời thối lui, để đề phòng bại lộ tin tức.

Hà Lăng Phong nhìn thấy xung quanh không có người liền vội thấp giong nói:

– Lão đại ca khoan vội vã đã. Đồng lão lão này rõ ràng...

Phùng Viện hạ giọng cắt ngang:

– Đừng để ý đến bà ta. Dù sao đấy cũng chỉ là một lão nhân mà thôi. Cứ để mặc cho bọn họ cùng nhau tranh giành.

Bức họa đồ đã được vẽ xong. Đồng lão lão xem qua một lượt, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng. Bà ta liền an bày bồ câu đưa tin ra ngoài ngay.

Sau đó quay sang căn dặn Hoa Cầm:

– Mau đi chuẩn bị mọi thứ để ta đích thân dẫn ba vị đây đến nơi luyện tập đao pháp.

Không bao lâu, Hoa Cầm trở lại hồi báo:

– Bẩm lão lão, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị.

Đồng lão lão mặt mày tươi cười đưa tay ra nói:

– Mời ba vị đi theo ta!

Vừa bước ra ngoài nội sảnh, đã có bốn phụ nữ mặc hồng y viền xanh đứng phía ngoài đợi sẵn. Trên tay mỗi người đều có ôm một chiếc bao lớn.

Mọi người lợi dụng bóng đêm đi xuyên qua hậu viện, hướng thẳng về phía cuối cốc. Càng đi về phía trước đường càng khó đi, cảnh vật càng hoang vu hơn.

Dần dần ngay cả khói trong làng cũng không còn nhìn thấy nữa.

Hà Lăng Phong đột nhiên cảm thấy bồn chồn, thấp giọng nói:

– Lão đại ca, tình hình không ổn rồi. Đại ca có nhìn thấy đất ở đây không?

Phùng Viên cúi đầu xuống nhìn lập tức biến sắc mặt.

Nhưng Phí Minh Châu nhìn thấy không có gì khác biệt, vội hỏi:

– Đất ở đây như thế nào?

– Đất ở đây không giống đất ở phía trước cốc. Càng đi sâu vào trong màu đất càng sậm. Nhưng bây giờ đã biến thành màu đen. Hơn nữa, ở đây ngoài đất đá ra gần như một ngọn cỏ cũng không thể sanh trưởng được.

Phí Minh Châu vẫn không hiểu nói:

– Đây là đo duyên cớ gì?

Hà Lăng Phong nói:

– Nơi mà chúng ta được đưa đến có thể chính là Băng cung và hầm lửa.

Phí Minh Châu toàn thân chấn động. Cuối cùng nàng cũng đã hiểu.

*****

Nơi đây chính là đáy cốc. Bên dưới những vách đá là một dãy thạch thất, có tất cả ba người phụ nữ ở. Cả ba người phụ nữ này tuổi tác đã rất lớn, thân phận cũng không phải nhỏ. Trong đó có hai người là sứ giả mặc hồng y viền xanh.

Còn người kia là thân phận Trưởng lão mặc hồng y viền bạc.

Vị trưởng lão kia tuổi ngoài bát tuần, đầu tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt nhìn vẫn còn trẻ. Hai mắt bà ta sâu hoắm, hóa ra bà ta bị mù.

Còn hai người sứ giả tuổi trạc tứ tuần, cả hai cũng đều bị mù.

Đồng lão lão vừa dẫn mọi người đến trước dãy thạch thất, cả ba người phụ nữ đã ra bên ngoài nghênh đón.

Phàm những người mù đều rất thính tai.

Đồng lão lão tỏ vẻ rất cung kính với vị trưởng lão kia, thân mật nói:

– Phó tỷ, đã lâu không đến thăm người. Lâu nay vẫn khỏe chứ?

Nhưng Phó lão ngược lại lạnh lùng trả lời:

– Vẫn y như vậy, có thể ăn uống được xem như đã vui lắm rồi.

Đồng lão lão nói:

– Phó tỷ thật là có phúc, không giống tiểu muội bận rộn từ sáng đến tối cũng không biết là bận đến lúc nào mới hết. Có lúc muốn ngồi xuống ăn một chút cũng không có thời gian.

Phó lão lão liền cắt ngang:

– Hôm nay ngươi đến hậu cốc này thật ra để làm gì?

Đồng lão lão nói:

– Tiểu muội hôm nay đặc biệt đưa ba người này đến đây.

Phó lão lão đưa tay ra nói:

– Hãy đưa Yếu Hiệu bài đây!

Đồng lão lão lấy từ trong người ra một chiếc thẻ bài nhỏ bằng đồng, mỉm cười trao cho thiếu phụ đứng ở bên cạnh. Người thiếu phụ kia mới trao chiếc thẻ bài trao lại cho Phó lão lão.

Chiếc thẻ bài không lớn nhưng ở giữa có một cái lỗ, kiểu dáng cũng rất là đặc biệt.

Phó lão lão cẩn thận sờ một hồi rồi lên tiếng hỏi:

– Mấy người?

– Ba vị!

– Mấy nam, mấy nữ?

– Hai nam, một nữ.

– Có cần phải phân riêng ra không?

– Không cần, bọn họ đều là người một nhà cả – Tốt!

Phó lão lão đưa chiếc thẻ bài lên nói:

– Để vật này ở lại đây, bây giờ ngươi có thể thối lui.

Đồng lão lão nói:

– Phó tỷ, ba vị khách đây công phu không phải tệ. Phó tỷ nên tiếp đãi chu đáo một chút.

Phó lão lão hừ một tiếng lạnh lùng nói:

– Yên tâm đi, lão già này tuy hai mắt không được tiện lắm, nhưng chưa bao giờ không hoàn thành trách nhiệm của mình.

Đồng lão lão kêu đưa ba chiếc túi cho bọn Phùng Viên, mỉm cười nói:

– Ba vị, ta chỉ đưa các vị đến đây thôi, còn tất cả những việc khác đã có vị Phó lão lão đây an bày cho các vị. Hy vọng các vị có thể chuyên tâm luyện tập đao pháp. Những thứ này đều cần dùng đến cả, xin các vị hãy nhận lấy.

Phí Minh Châu nói:

– Nơi đây là đâu mà Đồng lão lão lại chuẩn bị cho bọn tại hạ chu đáo như vậy?

Đồng lão lão nhún vai mỉm cười nói:

– Không phải ba vị muốn tìm một nơi thật yên tĩnh và bí mật để luyện Hồng Tụ đao quyết hay sao? Đây chính là nơi luyện đao tốt nhất.

Nói xong Đồng lão lão cùng bọn thủ hạ quay lưng bỏ di. Phí Minh Châu trầm giọng nói:

– Phùng đại ca, Hà đại ca, chúng ta đã bị gạt rồi. Họ Đồng quả thật không có ý tốt.

Phùng Viên không nói không rằng, lão vội vàng mở thử một chiếc túi ra.

Bên trong là một phần lương khô và mấy bộ đồ ngự hàn rất dày.

Lão mở tiếp hai chiếc túi còn lại, toàn bộ đều giống như nhau.

Hà Lăng Phong thở dài một tiếng:

– Băng cung luyện đao. Đây chính là Băng cung.

– Không sai!

Phó lão lão tiếp lời chàng:

– Đây chính là Băng cung.

*****

Băng cung cực lạnh, bên trong thạch thất cũng lạnh một cách ghê gớm.

Ba người đều mặc áo ngự hàn vào, bước theo Phó lão lão và hai sứ giả vào trong thạch thất.

Thần sắc của ba người nữ phụ mù này còn lạnh lùng hơn cả cái lạnh bên trong thạch thất. Vậy mà trên người họ chỉ mặc độc nhất một chiếc áo mỏng mà thôi.

Chỉ dựa vào điểm này cũng đã biết ba người phụ nữ mù này, đều có một nội lực vô cùng thâm hậu.

Cho nên lúc nay bọn Phùng Viên đã hoàn toàn bỏ ý định đào tẩu.

Sau khi bước vào bên trong thạch thất, Phó lão lão trước tiên hỏi danh tánh ba người. Sau đó lấy ra ba hoàn thuốc nói:

– Các người đã biết Băng cung, chắc cũng từng nghe nói qua hầm lửa. Nhưng để cho các ngươi được công bằng, già này sẽ nói sơ lượt cho các người biết một số việc.

Ba người đều im lặng không dám lên tiếng, cơ hồ bọn họ đã không còn hứng để cầu sống nữa.

Phó lão lão lại nói tiếp:

– Băng cung, hầm lửa đều là những kỳ cảnh của bổn cốc, cũng là nơi cất giấu bảo tàng châu báu của bổn cốc. Tuyệt thế kỳ học Hồng Tụ đao quyết cũng nằm ở trong Băng cung! Nhưng bên trong Băng cung cực kỳ lạnh, giọt nước rơi xuống sẽ thành băng ngay. Cho dù là người có võ công cao siêu đến đâu cũng không thể nào sống ở trong đấy đến sáu canh giờ được.

Nói đến đây, Phó lão lão đưa ba hoàn thuốc lên nói:

– Nhưng phàm những ai bước vào trong Băng cung, bổn cốc đều tặng cho một viên tâm đơn này. Sau khi uống viên tâm đơn này vào, mọi người có thể kháng cự lại với cái lạnh được thêm sáu canh giờ nữa. Hay nói cách khác, các ngươi có thể sổng được ở trong Băng cung đến mười hai canh giờ. Có được khoảng thời gian này, có thể ung dung luyện tập đao pháp, cũng có thể nghĩ cách để thoát thân.

Cả ba người họ không lên tiếng nói gì, nhưng cả ba đều đang tập trung lắng nghe, hiển nhiên là bọn họ vẫn còn mang hy vọng có thể thoát thân được.

Phó lão lão lại nói:

– Băng cung chỉ có thể bước vào mà không bao giờ có cửa để bước ra.

Cửa duy nhất có thể bước ra được khỏi Băng cung, chính là đi xuyên qua hầm lửa.

Hơn nữa, thời gian chỉ trong vòng mười hai canh giờ mà thôi. Giữa hầm lửa và Băng cung chỉ cách nhau có một hang động. Bên trong hầm lửa, lửa cháy quanh năm không nghỉ. Đừng nói là con người, cho dù là sắt thép cũng phải chảy ra.

Nếu như các ngươi có thể thông qua được hầm lửa, thì các ngươi không chỉ học được tuyệt thế đao pháp bất truyền của bổn cốc mà còn được mọi người dân trong cốc kính mến, đồng thời còn là phu quân của Cốc chủ.

Tuy nhiên, từ khi lập cốc đến nay, chưa có một ai vượt qua được Băng cung và hầm lửa một cách bình yên vô sự. Tất cả mọi người đều đã vùi thây ở trong đấy.

Nói đến đây, bỗng nhiên bà ta cười cười nói:

– Thôi được rồi, những điều cần nói ta đã nói hết. Nếu như các ngươi còn gì thắc mắc, ngay bây giờ có thể nêu ra. Ta sẽ giải thích cho. Còn nếu như không có nghi vấn gì, ta sẽ đưa các ngươi vào trong Băng cung.

Phí Minh Châu nhìn Phùng Viên và Hà Lăng Phong, đột nhiên nước mắt tuôn trào.

Phùng Viên vỗ vai Phí Minh Châu gượng cười nói:

– Tiểu Châu Tử, đừng sợ, mỗi người dù sao cũng chỉ chết có một lần. Một ngôi mộ nóng lạnh giống như vậy dù có dùng bao nhiêu vàng bạc cũng không thể nào mua được.

Lúc này Phí Minh Châu đâu còn tâm trí để nghe lão ta nói gì, nàng đã khóc thành tiếng tự nãy giờ.

Ngược lại sắc mặt Hà Lăng Phong vẫn thản nhiên, không hề có biểu hiện gì.

Một lát sau, chàng mới từ từ nói:

– Tại hạ muốn hỏi Phó lão lão hai việc.

Phó lão lão nói:

– Ngươi cứ hỏi.

Hà Lăng Phong nói:

– Việc thứ nhất, ba hoàn thuốc lão lão trao cho bọn tại hạ phải chăng thật sự có hiệu nghiệm.

Phó lão lão nói:

– Đương nhiên là hiệu nghiệm, già này có thể không cho các ngươi ba hoàn thuốc này, như vậy đâu cần phải gạt các người làm gì? Nếu như các ngươi không tin, khi bước vào trong Băng cung lập tức uống vào ngay thì trong mười hai canh giờ, ngươi tuyệt đối sẽ không cảm thấy rất lạnh.

Hà Lăng Phong gật gật đầu nói:

(thiếu 1 đoạn, trang 157- 160 cuốn 5) ... thanh đao trong tay Phí Minh Châu đồng thời đẩy nàng chếch vào bên trong.

Phùng Viên liền vội bước vào đưa tay đỡ lấy nàng. Cả thân người đều lọt vào bên trong.

Ầm!

Cánh cửa đã đóng sầm lại, chia sơn động ra thành hai đoạn.

Phí Minh Châu liền đưa tay lên che lấy mặt, khóc nức nở nói:

– Phùng đại ca, Hà đại ca, thế là chúng ta đã hết. Chúng ta nhất định sẽ bỏ mạng ở trong Băng cung này.

Hà Lăng Phong bình thản nói:

– Cho dù biết sẽ chết cũng không cần khóc như vậy.

Phí Minh Châu ngẩng đầu lên nói:

– Hà đại ca, tại sao huynh không có một chút sợ hãi gì cả? Lẽ nào Hà đại ca đã có cách thoát thân rồi sao.

Hà Lăng Phong lắc đầu nói:

– Tại hạ không sợ, chỉ vì sợ hãi chẳng cứu được tính mạng của mình. Hơn nữa tại hạ hiểu được, phản kháng không hề có tác dụng gì cả, cho nên không cần phải làm những chuyện này. Bây giờ chúng ta phải dùng hết toàn trí lực để tìm ra một lối thoát thân.

Phí Minh Châu vừa khóc nói:

– Nhưng mà Băng cung và hầm lửa, rõ ràng là con đường chết. Chúng ta tuyệt đối không thể nào còn sống để bước ra ngoài.

Hà Lăng Phong nói:

– Chúng ta chưa thử qua, làm sao biết không có thể ra ngoài được chứ?

Phí Minh Châu nói:

– Hà đại ca không nghe bà ta đã nói qua hay sao? Từ lúc có Mê cốc đến bây giờ chưa từng có ai sống sót bước ra khỏi Băng cung và hầm lửa.

Hà Lăng Phong nói:

– Đó chỉ là bà ta nói mà thôi, chứ chưa chắc từ cổ chí kim không có người vượt qua được. Tại hạ nghĩ nhất định đã từng có người vượt qua thông đạo này.

Phí Minh Châu nói:

– Tại sao Hà đại ca biết được?

Hà Lăng Phong nói:

– Nếu như không ai vượt qua được, tại sao bọn họ biết được Băng cung và hầm lửa kia có thể thông ra bên ngoài cốc. Tại sao biết được đâu chính là con đường duy nhất để thoát ra khỏi Mê cốc?

Phí Minh Châu sửng sốt ngạc nhiên, bất giác ngưng khóc lại suy nghĩ một hồi nói:

– Có thể bọn họ nói như vậy để gạt người ta mà thôi.

Hà Lăng Phong nói:

– Nếu là như vậy, thì năm đời tổ tiên của những người ở trong Mê cốc đã không đặt ra qui định, hễ bước ra được khỏi cốc sẽ được mọi người trong cốc kính mến.

Phí Minh Châu không còn lời để nói cả.

Hà Lăng Phong nói:

– Từ điều này có thể thấy Băng cung và hầm lửa chỉ là một lối ra gian nan nguy hiểm mà thôi. Người đời trước có thể đi ra được, chúng ta chưa chắc không thể ra được.

Phùng Viên nói:

– Có lý, chúng ta thử đi tìm xem sao?

Nhưng Hà Lăng Phong lại xua tay nói:

– Khoan đã. Tìm đương nhiên là phải tìm rồi, nhưng không thể lỗ mãng như vậy được.

Phùng Viên nói:

– Vậy chứ theo ý lão đệ phải tiến hành như thế nào?

Hà Lăng Phong nói:

– Trước tiên chúng ta phải nghiêm khắc khống chế thời gian còn lại, như vậy mới có hi vọng thoát hiểm.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-28)


<