Vay nóng Tinvay

Truyện:Sáp huyết - Hồi 037

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 037: Cung biến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Lazada

Mọi người gấp rút đi đường, một ngày nọ rốt cục cũng về tới kinh thành. Trời sắp hoàng hôn, sắc tà dương như máu.

Địch Thanh tâm sự nặng nề, suốt dọc đường đi đều nghĩ ngợi, cuộc hành trình đến Vĩnh Định Lăng lần này gây cho hắn quá nhiều hoang mang. Tại sao Huyền Cung lại được bố trí như thế? Tại sao Thiên thư lại trống rỗng? Thanh đao của Lý Tồn Hiếu, bộ hài cốt của vị cao tăng, tượng phật không có mặt, hình thức mai táng chôn đứng của Triệu Hằng...

Những điều này đều là những việc kỳ quái do Tiên đế tạo nên, Địch Thanh tạm thời gác qua một bên. Nhưng, rốt cuộc thứ Triệu Trinh muốn lấy là gì? Dấu tay trên chiếc bàn đá là do ai để lại? Âm hồn trong cung Triều Thiên rốt cục có phải là Triệu Hằng hay không? Lý Thuận Dung tuy là đã nói rất nhiều chuyện, không giống nói dối, nhưng biểu hiện của bà ta cho thấy, dường như vẫn che dấu điều gì đó. Làm thế nào mà Lý Thuận Dung có thể thoải mái ra vào Huyền Cung?

Mỗi lần nghĩ đến những việc này, Địch Thanh đều cảm thấy đầu óc tê liệt, cảm thấy quái quỷ mờ mịt. Hắn vô duyên vô cớ bị cuốn vào chuyện này, là phúc hay là họa?

Đương nhiên, nếu hắn cũng có thể quên hết tất cả như những thị vệ kia, thì nói không chừng có thể coi chuyến hành trình đến Vĩnh Định Lăng như là một giấc mơ mà thôi, nhưng hắn làm sao mà quên được?

Nhưng Quách Tuân, Diệp Tri Thu làm thế nào mà có thể vừa lúc may mắn lọt được vào đế lăng? Theo lý mà nói, bọn người Quách Tuân không thể đoán được trước sự tình, cũng không nên tiến vào lăng mộ."Hương Ba Lạp" mà Quách Tuân nói đến là có ý gì? Tại sao "Hương Ba Lạp" lại khiến Dạ Nguyệt Phi Thiên rúng động đến như vậy? Địch Thanh dường như hiểu được ra nhiều điều, nhưng cũng mơ hồ thêm nhiều chuyện.

Tất cả những nghi hoặc này, chỉ cần gặp được Quách Tuân, là sẽ được giải thích. Địch Thanh tạm thời gác lại, nhưng có một chuyện khiến hắn không thể gác lại, đó là trong thạch thất màu trắng bạc, tại sao lại có một nửa miếng ngọc bội?

Tại sao nửa miếng ngọc bội đó lại hoàn toàn khớp với nửa miếng ngọc bội mà Dương Vũ Thường đưa cho hắn? Chiếc hộp màu trắng bạc đặt cạnh miếng ngọc bội đó lại là thứ gì?

Chẳng lẽ Tiên đế Triệu Hằng lại có liên quan đến cha đẻ của Dương Vũ Thường? Địch Thanh nghĩ đến đây thì đầu óc như muốn nổ tung.

Không lý nào cha của Dương Vũ Thường lại là Triệu Hằng?

Địch Thanh tự cảm thấy óc tưởng tượng của mình quá đỗi phong phú, có chút khó tin, nhưng thấy Biện Kinh đã ở ngay trước mắt, nghĩ đến việc sẽ gặp lại Dương Vũ Thường, những hoang mang dẹp bỏ hết, trong lòng phấn khích. Đi gặp Dương Vũ Thường, là hơn hết thảy.

Mọi người đến trước cổng thành, Địch Thanh còn đang định tự quyết định, cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, thì Triệu Luật đã chạy tới, nói:

- Địch Thanh, cuối cùng các người đã về đến nơi. Thánh thượng có chỉ, nói các người về đến nơi, lập tức vào cung.

Địch Thanh có chút hụt hẫng, nhưng cũng biết là phải lấy công vụ làm trọng, không quên hỏi lại một câu:

- Quách Chỉ huy đâu?

Triệu Luật nói:

- Quách Chỉ huy cũng ở trong cung.

*****

Địch Thanh nghe vậy thở phào, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần có Quách Tuân ở đó, thì không chuyện gì là không thể giải quyết được, dù Quách Tuân cũng chỉ là một Điện tiền Chỉ huy sứ bình thường, quyền vị thua xa những người trong lưỡng phủ.

Mọi người vào Biện Kinh, tiến vào thành nội, đang vội đi tới đại nội thì chợt nghe phía trước có tiếng huyên náo, dân chúng chặn ngang trên đường, đám người bọn họ cưỡi ngựa không cách gì qua được.

Địch Thanh ghìm cương ngựa, nghe thấy dân chúng nói:

- Thê thảm quá, mười bảy mạng nhà họ Tiền, bị người ta giết sạch ngay giữa thanh thiên bạch nhật.

Địch Thanh rùng mình, hỏi:

- Nhà họ Tiền nào vậy?

Người dân vừa nói thấy cấm quân hỏi mình, thấp thỏm nói:

- Là nhà của Cung sứ Tiền Duy Tế...

- Ai giết người nhà của hắn?

Địch Thanh thất kinh hỏi.

Người nọ vội nói:

- Quan gia, làm sao mà ta biết được? Phủ Khai Phong đang điều tra đó, không liên quan đến ta đâu.

Nói đoạn ông ta bèn quay người bỏ đi, không dám nhiều lời nữa.

Địch Thanh nghiêm mặt, thầm nghĩ, Tiền Duy Tế mới bị bắt mấy ngày trước vì tội tạo phản, sao hôm nay gia quyến ở kinh thành đã bị giết hết không chừa một ai? Nếu nói việc này không liên quan gì đến chuyện tạo phản của Tiền Duy Tế thì ai mà tin nổi. Nhưng, nếu như có liên quan, thì bọn người đó sao lại có được tin tức nhanh như vậy, và ý định của bọn chúng là gì?

Mọi người ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, thực ra trong long ai cũng đều có suy nghĩ giống như Địch Thanh. Ít nhiều bọn họ cũng có biết về việc Tiền Duy Tế tạo phản, nên đều nghĩ, ai muốn giết Tiền Duy Tế?

Triệu Luật có vẻ vẫn bình tĩnh, nói:

-Chớ lo mấy chuyện không đâu, đi thôi.

Mọi người vòng đường khác mà đi, vào đến đại nội, nhờ cung nhân đi bẩm báo, không lâu sau Triệu Trinh tuyên vào gặp. Nhưng Triệu Trinh chỉ ra lệnh cho hai người Địch Thanh, Trương Ngọc vào gặp, còn những người khác đều đợi ở bên ngoài.

Địch Thanh, Trương Ngọc mới bước vào cung, đã nghe thấy có tiếng huyên nào từ đằng trước truyền đến. Hai người đưa mắt nhìn nhau, không biết ai mà lại dám ồn ào trong cung cấm như vậy.

Bước thêm vài bước, thấy phía trước có tiếng nữ nhân the thé kêu lên:

- Lã Di Giản, ngươi đứng lại đó cho ta!

Địch Thanh giật mình kinh hãi, Lã Di Giản là nhân vật số một trong lưỡng phủ đương triều, mà lại có người dám quát nạt ông ta như vậy?

Hắn định thần nhìn kỹ, thấy một nữ nhân đang hai tay chống nạnh, lông mày dựng ngược. Địch Thanh than thầm, thầm nghĩ "dưới gầm trời này, chắc cũng chỉ có nữ nhân này mới dám vô lễ với Lã Di Giản như vậy".

Nữ nhân đó chính là Quách Hoàng hậu!

Tuy Địch Thanh chỉ mới gặp qua Quách Hoàng hậu một lần, nhưng cũng đã được biết, trong cung hiện nay, người nắm quyền lực lớn nhất là Lưu Thái hậu, còn người nóng tính nhất chính là Quách Hoàng hậu này.

Quách Hoàng hậu đang nhìn một người đầy căm tức, Địch Thanh nhìn theo hướng của nàng ta, cũng muốn xem xem nhân vật số một của lưỡng phủ rốt cục có bộ dạng ra sao.

Địch Thanh sớm đã được nghe đến đại danh của Lã Di Giản, thậm chí việc hắn được thăng làm Tán trực, cũng có liên quan đến Lã Di Giản, những từ trước đến giờ chưa từng gặp mặt qua.

Người ở phía đối diện với Quách Hoàng hậu dáng người tầm thước, tuổi traạc ngũ tuần (năm mươi), vầng trán nhô cao, đầu mày khoáng đạt. Địch Thanh thoạt nhìn, chỉ cảm thấy diện mạo của Lã Di Giản có chút quái dị, nhưng nhìn kỹ lại, thì thấy thần thái người này hết sức điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức có vẻ không giống người.

Nếu nói Quách Hoàng hậu là một ngọn núi lửa, thì không nghi ngờ gì nữa, Lã Di Giản chính là núi băng. Thần sắc của ông ta lúc nào cũng có vẻ khiêm tốn hoà nhã, nhưng trong sự khiêm tốn hoà nhã đó lại có một vẻ cô độc cao ngạo và lạnh lùng.

Cho dù là đứng trước mặt Quách Hoàng hậu, thì vẻ cô độc kiêu ngạo của Lã Di Giản cũng không hề giảm. Ông ta tỏ ra cung kính, nhưng là sự cung kính đối với cái áo mà Quách Hoàng hậu khoác trên người.

- Hoàng hậu có gì chỉ bảo vậy?

Lã Di Giản đã dừng bước, bình tĩnh hỏi.

Quách Hoàng hậu cười lạnh, nói:

- Lúc nãy ngươi nói gì với Thánh thượng?

Lã Di Giản nói:

- Việc quân việc nước.

- Việc quân việc nước gì?

- Nếu Hoàng hậu thích, thì có thể đi hỏi Thánh thượng. Gia pháp của tổ tiên đã dạy, hậu cung không được can dự triều chính, thần cũng không dám phá hoại quy củ của tổ tiên.

Lã Di Giản điềm tĩnh, không chút sợ hãi nói.

Quách Hoàng hậu giận dữ nói:

- Ngươi đừng có lúc nào mở mồm ra cũng Thánh thượng, ngươi chớ cho rằng ta không làm gì được ngươi!

Lã Di Giản không để ý đến lời doạ nạt, thản nhiên nói:

- Thần không dám. Nhưng nếu Hoàng hậu không có chuyện gì, thần xin cáo lui.

Quách Hoàng hậu thiếu chút nữa là bị thái độ của Lã Di Giản làm cho tức phát điên, hét lớn:

- Lã Di Giản! Ngươi đợi đấy, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ cho ngươi thấy hậu quả của việc đắc tội với ta ngày hôm nay.

Lã Di Giản cũng không đối đáp lại, hành lễ rồi lui đi. Quách Hoàng hậu vọt tới trước cung, Diêm Văn Ứng ngăn lại, nói:

- Hoàng hậu, Thánh thượng... muốn gặp người khác, không gặp... người.

Cơn giận của Quách Hoàng hậu không phát tác được, một bạt tai giáng thẳng xuống mặt Diêm Văn Ứng, mắng:

- Cẩu nô tài! Lã Di Giản dám vô lễ với ta, đến cả ngươi cũng dám to gan như thế, muốn tạo phản sao?

Diêm Văn Ứng ôm mặt nói:

- Hoàng hậu, thần chẳng qua chỉ là phụng mệnh Thánh thượng làm việc thôi...

Quách Hoàng hậu cười lạnh, nói:

- Lại là một kẻ mở miệng ra là Thánh thượng! Ngươi đừng có tưởng là ta không trị được ngươi.

Lời nói chưa dứt, đột nhiên bàn tay vươn ra, hai ngón tay nhắm thẳng tròng mắt của Diêm Văn Ứng mà móc tới.

Diêm Văn Ứng giật mình kinh hãi, cuống quýt thối lui, không cẩn thận té ngã ra đất.

Quách Hoàng hậu ha hả cười lớn, nói:

- Cẩu nô tài, xem ngươi còn dám ngăn ta không?

Đoạn nàng ta cất bước đi vào trong cung, đám cung nữ thái giám thấy vậy, ai còn dám ngăn? Quách Hoàng hậu đi thẳng một mạch vào trong điện.

*****

Địch Thanh, Trương Ngọc cũng không muốn gây chuyện phiền phức, nên chỉ lẳng lặng đi theo đằng sau. Diêm Văn Ứng thấy hai người bọn họ bước vào, không hề ngăn cản, nhưng trong mắt ánh lên một nét cổ quái.

Quách Hoàng hậu còn chưa vào đến trong điện, đã nghe boong boong mấy tiếng đàn, đến khi bước vào đến nơi, thì thấy Triệu Trinh đang ngồi trên ngai vàng, Quách Tuân thì đang ngồi bồi tiếp bên dưới, trên bàn có rượu, có nữ nhân đang ôm đàn ngọc, chơi một khúc nhạc. Nữ nhân đó tư sắc không có gì xuất chúng, nhưng ngón đàn điêu luyện hơn người.

Triệu Trinh sớm đã nghe tiếng ồn ào náo động bên ngoài cung, nhưng không buồn nhúc nhích, thấy Quách Hoàng hậu đi vào cũng chỉ nói:

- Hoàng hậu đến đó ư?

Quách Hoàng hậu nhìn thấy thần sắc lạnh nhạt điềm tĩnh của Triệu Trinh, trong lòng không khỏi giật mình đánh thót một cái.

Quách Hoàng hậu và Triệu Trinh bái phu thê nhiều năm, sớm đã quen với với cái kiểu bảo sao nghe vậy của Triệu Trinh. Triệu Trinh tuy là thiên tử, nhưng trong mắt Quách Hoàng hậu, cũng chẳng khác gì với những ông chồng sợ vợ bình thường khác. Nhưng hôm nay gặp lại, Quách Hoàng hậu đột nhiên phát hiện ra, cái ông chồng nhu nhược này không ngờ lại bớt đi một phần nhu nhược, nhiều thêm một phần tự tin.

Là điều gì đã đột nhiên khiến cho Triệu Trinh trở nên tự tin như vậy? Tuy trong lòng Quách Hoàng hậu có chút hoảng sợ, nhưng dù sao cũng quen thói ngang ngược nhiều năm, không cam chịu xuống nước, nói:

- Thánh thượng, thiếp đã đây.

Triệu Trinh không nói gì, chỉ nhìn vào ly rượu. Quách Hoàng hậu cả giận trong lòng, thầm nghĩ mình với Triệu Trinh có vẻ chẳng giống phu thê, mà giống như oan gia hơn.

Quách Tuân đối với Quách Hoàng hậu thì không dám chậm trễ, sớm đã đứng dậy thi lễ. Cơn giận của Quách Hoàng hậu đang không có chỗ phát tác, thấy vậy cười nói:

- Thị vệ nội cung có thể ở lại trong cung cấm từ lúc nào vậy? Chẳng lẽ muốn tạo phản sao?

Vốn dĩ ra cung cấm là nơi ở của hoàng đế, hoàng thái hậu, mỗi khi đêm đến, các thị vệ đều phải tránh xa, cổng cung khóa chặt, tất cả mọi việc trong cung cấm đều do thái giám phụ trách. Hôm nay trời đã khuya, mà Triệu Trinh vẫn giữ cấm quân trong cung, quả thực là một hiện tượng rất không bình thường.

Quách Hoàng hậu chỉ là quen thói càn quấy, buột miệng nói ra, nhưng thấy Triệu Trinh thoáng thay đổi sắc mặt, bàn tay cầm chung rượu thậm chí hơi run lên, không khỏi sinh nghi, kêu lên:

- A, chẳng lẽ đã bị thiếp đoán đúng rồi hay sao?

Quách Tuân không nói gì, Triệu Trinh cũng yên lặng, nhưng ý nghĩa ẩn chứa trong sự yên lặng đó, quả thật khiến cho người ta kinh sợ. Một sự hoang mang khó tả dấy lên trong lòng Quách Hoàng hậu, đột nhiên nàng ta trở nên mềm mỏng, nói:

- Thực ra uống vài chén rượu với thị vệ trong cung, cũng là việc thường tình giúp giải khuây...

Cuối cùng Triệu Trinh cũng nói:

- Trẫm cảm tạ ơn cứu giá của Quách Tuân, nên mới bày tiệc mời hắn vài chén. Thực ra không chỉ có Quách Tuân, mà còn có bọn người Địch Thanh cũng có phần.

Thấy Địch Thanh, Trương Ngọc đã bước vào trong cung, Triệu Trinh nói:

- Địch Thanh, Trương Ngọc, đến cả đây uống vài chén nào.

Địch Thanh, Trương Ngọc và Triệu Trinh đã cùng nhau vào sinh ra tử, thầm nghĩ cùng uống vài chén cũng không có gì. Hai người nhận lấy chén rượu, uống cạn, mà không hề biết rằng, kể từ khi Đại Hán lập quốc đến nay, võ tướng đều không được coi trọng, việc Triệu Trinh uống rượu với thị vệ, có thể nói là chuyện kinh thiên động địa chưa từng có.

Triệu Trinh lại nói:

- Bọn Vương Khuê đâu? Gọi cả đến đây, tối nay trẫm và các ngươi không say không thôi.

Sớm đã có thái giám đi truyền gọi bọn người Vương Khuê. Triệu Trinh tuy tỏ ra rất hoà nhã với đám thị vệ, nhưng đối với Quách Hoàng hậu lại coi như không thấy.

Cơn lửa giận của Quách Hoàng hậu lại bốc lên đỉnh đầu. Nhưng Triệu Trinh không truyền gọi nữ nhân, nên nàng ta cũng không có cớ gì để bộc phát, đành rũ tay áo một cái, nghênh ngang bỏ đi.

Đêm lạnh như nước, nơi chân trời chẳng biết tự khi nào đã kéo mây đen, ngay sau đó là gió lạnh thổi tới, có vẻ như muốn đổ mưa.

Quách Hoàng hậu bị một cơn gió lạnh, sự nóng nảy trong lòng dường như cũng bình tĩnh lại đôi chút. Đột nhiên nghĩ tới chuyện đêm nay Thánh thượng đột nhiên phá vỡ quy tắc trong cung, không chỉ có Quách Tuân ở lại đó, mà bọn người Địch Thanh cũng được gọi cả vào cung, rốt cục là Hoàng thượng đang toan tính điều gì? Chẳng lẽ Hoàng thượng thật có ý muốn gây bất lợi cho ta sao? Lúc mới rồi, nàng đột nhiên rút đi, thực ra là vì trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Rồi đột nhiên Quách Hoàng hậu ớn lạnh trong lòng, thầm nghĩ không đúng, ta dù sao cũng không có thù oán to lớn gì với oan gia. Cái tên oan gia này, bình thường tuy không đến chỗ ta qua đêm, nhưng cũng không đến mức phải tìm người đến đối phó ta. Nhưng trong cung, nếu người hắn muốn đối phó không phải là ta, thì chẳng lẽ lại là muốn đối phó với Thái hậu sao? Nghĩ đến đây, Quách Hoàng hậu cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu, khắp người lạnh toát.

Nàng tuy là có bất hoà với Triệu Trinh, nhưng dù sao cũng là Hoàng hậu. Triệu Trinh và Thái hậu đấu đá, bất luận là bên nào bị tổn thất, thì Hoàng hậu là nàng đây cũng mất nhiều hơn được. Mới nghĩ đến đây, Quách Hoàng hậu đã thấy sốt ruột vô cùng, nghĩ bụng, cái tên oan gia này, ra ngoài một chuyến về, bụng dạ cũng trở nên dã tâm hơn. Không được, ngày mai ta phải đi nói cho Thái hậu biết, để Thái hậu khuyên nhủ hắn, tốt nhất là mọi người cứ chung sống hoà bình như trước kia.

Trong lòng Quách Hoàng hậu tâm sự nặng nề, đi về hướng tẩm cung.

Phía chân trời đột nhiên có tiếng sấm rền vọng đến, bầu không ngột ngạt, mưa lớn sắp trút xuống.

Triệu Trinh ngồi ở trong điện, nghe tiếng sấm rền, đột nhiên sắc mặt hơi thay đổi, cánh tay cầm chén rượu cũng có chút rung động. Khoảnh khắc đó, trong mắt ngài dường như ánh lên chút chờ mong, chút kinh hãi, có phấn chấn và cũng có cả bất an...

Rốt cục là Triệu Trinh đang nghĩ gì? Không ai biết. Bởi vì tất cả thị vệ đều đang cắm đầu uống rượu, ngay cả Quách Tuân cũng đang ngồi ngẩn người trước chén rượu. Nghe thấy tiếng sấm, trên mặt Quách Tuân đột nhiên hiện lên một nét hồi tưởng, nhưng anh ta cũng không nhìn Triệu Trinh.

Chỉ có Địch Thanh là để ý đến Triệu Trinh. Địch Thanh len lén nhìn Triệu Trinh, trong lòng nghĩ đến một vấn đề mà mọi người đều nghĩ, Triệu Trinh giữ thị vệ lại trong cung để làm gì?

Đúng lúc này, có cung nhân nói:

- Thánh thượng, Dương Hoài Mẫn cầu kiến.

Bên cạnh Thái hậu có ba tên thủ hạ đắc lực, một người là Cung phụng La Sùng Huân, một người là Đô tri Dương Hoài Mẫn, người còn lại là Phó đô tri Giang Đức Minh. Triệu Trinh nghe nói có Dương Hoài Mẫn đến, ánh mắt chớp động, nói:

- Cho ông ta vào.

Dương Hoài Mẫn lắc mông đi vào:

- Thần khấu kiến Thánh thượng.

Những viên nội thị trong cung này lúc mới vào cung có thể có ít nhiều khác biệt, nhưng sau nhiều năm bị hoạn, đều có dáng đi giống như vịt, tiếng nói the thé.

Triệu Trinh đưa mắt nhìn về phía Quách Tuân, thấy Quách Tuân gật gật đầu, bèn ngồi thẳng lưng dậy, nói:

- Dương Đô tri, ngươi đến đây có việc gì?

Dương Hoài Mẫn nói:

- Khởi bẩm Thánh thượng, Thái hậu biết Quách Chỉ huy sứ có công cứu giá ở Củng huyện, nên đặc biệt cho triệu kiến Quách Chỉ huy đến cung Trường Xuân hỏi han vài việc. Quách Chỉ huy, mời ngài đi với ta một chuyến.

Triệu Trinh thấy Dương Hoài Mẫn to gan không hỏi xem mình có cho phép hay không, trong lòng nổi giận. Quách Tuân chầm chậm đứng dậy, liếc nhìn Triệu Trinh một cái, ánh mắt hàm chứa ngàn vạn ý nghĩ. Địch Thanh ở bên thấy vậy, giật mình, thầm nghĩ đêm nay Quách đại ca và Hoàng thượng nhất định sẽ làm gì đó. Quách Tuân đi đến bên cạnh Địch Thanh, cũng không nói nhiều, lẳng lặng duỗi ngón tay chỉ về hướng Triệu Trinh, gật gật đầu rồi đi. Địch Thanh hiểu là Quách Tuân muốn mình nghe theo sự căn dặn của Triệu Trinh, tim hắn chẳng hiểu vì sao, đập mạnh liên hồi.

Địch Thanh thầm lấy làm lạ, thầm nghĩ lúc ở Củng huyện, bản thân mình trải qua mấy lần vào sống ra chết, cũng không khẩn trương như thế này, sao lần này lại cảm thấy lo sợ bất an như vậy? Chẳng lẽ, đêm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Sấm dậy vang trời, không mưa, không khí khô nóng ngột ngạt. Đại nội vốn sơn son thiếp vàng là thế, mà trong đêm đen tối nặng nề này, đột nhiên trở nên có chút âm u lạnh lẽo.

Quách Tuân theo Dương Hoài Mẫn đi ra khỏi cung vua, lập tướng hướng thẳng tới cung Trường Xuân mà đi, suốt dọc đường đi im lặng không nói một lời, khi gần đến cung Trường Xuân, Dương Hoài Mẫn đột nhiên nói:

- Bao nhiêu năm nay Quách Chỉ huy nhiều lần kiến lập kỳ công, nhưng lại không được thăng tiến mấy, ta cũng cảm thấy bất bình thay cho Quách Chỉ huy.

Quách Tuân nói:

- Thăng tiến cũng được, không thăng tiến cũng chẳng sao, ăn bổng lộc của vua thì phải chia sẻ ưu phiền với vua.

Dương Hoài Mẫn nói:

- Quách Chỉ huy, hôm nay ta thấy tâm trạng Thái hậu vui vẻ, chỉ cần Quách Chỉ huy có ý, thì ta có thể xin cho ngươi một cơ hội thăng tiến nữa.

Quách Tuân nói:

- Thắng tiến hay không, thiết nghĩ triều đình sẽ tự có đánh giá, Quách mỗ không muốn phá hỏng quy củ.

Dương Hoài Mẫn nhếch miệng cười, không nói gì thêm nữa, trong lòng thầm nghĩ, cái tên Quách Tuân này không biết hay dở! Khó khăn lắm mới được Thái hậu coi trọng, thế mà hắn lại không biết điều, chả trách bao nhiêu năm nay, vẫn cứ chỉ là một viên Điện tiền Chỉ huy sứ.

Khi mọi người đến trước cung Trường Xuân, Dương Hoài Mẫn không bẩm báo nữa, mà dẫn Quách Tuân đi thẳng vào cung. Trong cung đèn đuốc sáng choang, Thái hậu vẫn ngồi phía sau rèm châu, đang thưởng thức trà với một người khác phía bên kia bức rèm châu.

*****

Quách Tuân nhận ra người đó, tên gọi Lý Tuân Úc, vốn là Phò mã Đô uý, có thể coi như có mối quan hệ thông gia với Thái hậu.

Những năm gần đây, đa phần thời gian Thái hậu đều ngồi sau rèm, kể cả lần trước, khi gặp gỡ sứ giả Bất Không của Thổ Phiên, Thái hậu cũng không hề lộ diện. Quách Tuân nghĩ đến điểm này, không khỏi cảm thấy quái lạ.

Quách Tuân vừa nghĩ, vừa quỳ một gối xuống, nói:

- Thần tham kiến Thái hậu.

Qua bức rèm châu, có thể thấp thoáng nhìn thấy Lưu Thái hậu đặt chung trà xuống, câu đầu tiên là:

- Quách Chỉ huy, ngươi muốn tạo phản sao?

Sau khi Địch Thanh rời khỏi cung vua, Triệu Trinh cho Thượng mỹ nhân lui xuống, chỉ giữ lại thái giám thân cận trong cung.

Đám thị vệ cảm thấy trong lòng vừa bất an, vừa phấn chấn. Phải biết rằng, kể từ sau sự kiện "chén rượu tước binh quyền" ở thời Thái tổ, triều đình chưa từng có võ tướng nào được dùng lễ này tiếp đãi, mà đối tượng của "chén rượu tước binh quyền" đều là những hàng Úy chấn tám phương. Còn những người đang ngồi đây, chẳng qua chỉ là mấy tên Điện tiền thị vệ mà thôi, lại có thể có cơ hội cùng uống rượu với Hoàng đế, quả là vinh dự một đời.

Triệu Trinh nâng chén rượu lên, nói:

- Trẫm đi đế lăng một chuyến, không ngờ lại gặp phải biến cố đáng sợ, nhiều người trung thành hộ giá phải bỏ mạng, mỗi lần nghĩ lại, trẫm đều thấy trong lòng không yên. Trước tiên, trẫm xin kính những thị vệ đã mất một chén, thay cho lời xin lỗi.

Nói đoạn nâng ly uống một hơi cạn.

Mọi người không nói nhưng ai nấy đều cảm động, cùng với Triệu Trinh uống cạn chén rượu.

Cung nhân lại rót đầy một chén rượu cho Triệu Trinh, Triệu Trinh nâng ly rượu, nói với những người đang có mặt:

- Lần này trẫm hành sự lỗ mãng, liên lụy đến các khanh, trẫm tạ lỗi với các khanh.

Các thị vệ nhất loạt đứng lên, cùng hô không dám.

Vương Khuê nói:

- Thánh thượng, bọn chúng thần đều là nhờ Thánh thượng cất nhắc, thân là Điện tiền thị vệ, chức trách chính là bảo vệ Thánh thượng, sớm đã không còn để ý đến chuyện sống chết nữa, lời này của Thánh thượng, quả thật chẳng khác nào giết chết chúng thần. Sau này Thánh thượng có gì sai bảo, bọn chúng thần dù có lên núi đao, xuống biển lửa, muôn chết cũng không từ!

Gã nói rất thẳng thắn chân thành, nhưng trong lời nói lại hàm chứa ý nghĩa rất sâu xa.

Địch Thanh ở bên nghĩ, Vương Khuê cũng biết đêm nay Thánh thượng có việc cần làm, nên dùng lời nói để ám chỉ rằng, sẽ tuân theo một cách vô điều kiện. Còn về phần ta, Quách đại ca bảo ta phải nghe theo sự sai bảo của Thánh thượng, ắt hẳn sớm đã định sẵn việc.

Định sẵn việc gì, Địch Thanh không hề biết. Nhưng cứ nghĩ, bao năm nay Quách Tuân quan tâm chăm sóc cho hắn như thế, là nhiệt huyết dâng lên, cũng nói:

- Vương Khuê nói không sai, nếu Thánh thượng có gì sai bảo, bọn chúng thần đâu lý gì lại không tuân theo.

Các thị vệ khác cũng nói:

- Nếu Thánh thượng có gì sai bảo, bọn chúng thần xin nguyện tuân theo!

Trong thoáng chốc, trong Đế vua nhiệt huyết sôi trào, tinh thần của mọi người dâng lên mãnh liệt.

Triệu Trinh khẽ mỉm cười, nói:

- Hay lắm, vậy uống cạn chén rượu này đi.

Thấy mọi người đã uống cạn, Triệu Trinh lại nói:

- Dùng cơm thôi.

Các thị vệ đều hiểu được dụng ý của hai người Vương Khuê, Địch Thanh, cho nên uống ít rượu, ăn nhiều cơm.

Sau khi Địch Thanh ngồi xuống, không hiểu vì sao mà mí mắt giật giật, tâm trí không yên, càng lúc càng sợ hãi. Nhưng rốt cục là vì chuyện gì, thì hắn cũng không rõ.

Trương Ngọc ngồi bên cạnh, thấy hắn không yên, bèn quan tâm hỏi:

- Địch Thanh, ngươi không sao chứ?

Địch Thanh lắc đầu, nói:

- Không sao đâu.

Hắn uống liền hai chén rượu, lúc này mí mắt mới thôi không giật nữa. Hắn lại nghĩ: "lâu lắm rồi không gặp Vũ Thường, không biết nàng ấy thế nào rồi". Nhớ đến cô nương dịu dàng như nước, yểu điệu như Nghê Thường đó, trong lòng Địch Thanh dâng lên một dư vị ngọt ngào.

Triệu Trinh tay cầm chén rượu, nghĩ thầm: "lòng trung thành của đám người này không giả, nếu quả thật phải ra tay, thì chỉ có thể trông cậy vào bọn họ mà thôi. Nhưng mà Thái hậu người, ôi, chỉ hy vọng bên chỗ Quách Chỉ huy được như mong muốn của ta, nhưng mà, nếu Quách Chỉ huy không thành, chẳng lẽ ta thật sự phải...". Nghĩ đến đây, cánh tay Triệu Trinh không kìm được, lại run lên một cơn.

Những đợt sấm rền càng dồn dập, từng tiếng một như vang ngay bên tai, sắc mặt Triệu Trinh đã có chút tái nhợt.

Quách Tuân nghe Thái hậu hỏi một cách đầy hoài nghi mà mặt không biến sắc, trầm giọng nói:

- Không biết vì đâu mà Thái hậu nói ra lời này?

Lưu Thái hậu phía sau rèm nói:

- Hôm nay Thánh thượng triệu ngươi vào cung, lại giữ lại một đám thị vệ trong cung cấm, không biết là có ý gì?

Quách Tuân chậm rãi nói:

- Chắc là Thánh thượng cảm kích sự trung thành của các thị vệ, cho nên mới mời mọi người vào uống rượu thôi.

Lý Tuân Úc ở bên cạnh nói:

- Người xưa dạy rằng "Lễ không dưới thứ nhân, hình không thượng Đại Phu" (lễ nghĩa không phải là thứ dùng áp dụng với kẻ dưới, hình phạt không đụng được đến quan cao), hành động này của Thiên tử thật không thích hợp.

Quách Tuân cười nói:

- Lời của cổ nhân nói, ý là "lễ nghĩa không coi thứ dân là thấp kém, hình phạt không nể nang bậc Đại Phu", vốn nghĩa là mọi người như nhau. Thánh thượng làm vậy, cũng vừa hay đúng ý người xưa vậy.

Lý Tuân Úc hơi đỏ mặt. Cái chức Phò mã Đô úy này của y, thực ra là nhờ Thái hậu nâng đỡ, chứ bản thân thì chẳng có tài cán gì. Y vốn muốn bắt bẻ Quách Tuân, chẳng ngờ lại để cho Quách Tuân giúp mình sửa sai, nhất thời không thể đối đáp lại gì.

Lưu Thái hậu nói:

- Những thị vệ đó chẳng qua chỉ là một đám người thô lỗ, Thánh thượng ngồi cùng bọn họ dù sao cũng không ổn.

Quách Tuân nói:

- Thái hậu, người xưa từng dạy rằng "ngọc bất trác, bất thành khí; nhân bất học, bất tri nghĩa" (ngọc không mài, không ra ngọc; người không học, không biết nghĩa). Thánh thượng sống trong cung thời gian dài, tuy có bậc đại nho dạy dỗ, nhưng rốt cục vẫn ít gần bách tính, khó mà thấu hiểu được những khó khăn của bách tính. Lần này Thánh thượng xuất cung vi hành, tuy là có chút không thỏa đáng, nhưng nhờ có tổ tiên phù hộ, nhờ có ơn đức của Thái hậu, mà hóa nguy thành lành. Thiết nghĩ, sau khi trải qua đận gian nan này, Thánh thượng sẽ càng tiến thêm một bậc, càng có căn cơ để trị vì thiên hạ.

Lưu Thái hậu khẽ nhíu mày, nhất thời trầm mặc không nói năng gì. Thầm nghĩ, cái tên Quách Tuân này không chỉ võ nghệ cao cường, mà lời ăn tiếng nói cũng hết sức sắc sảo, quả là khó đối phó. Trước kia, văn thần đều là vì kiêng kỵ này nọ mà không dám nói lời thẳng trước mặt Lưu Thái hậu, còn Quách Tuân thì dấu kim trong nệm, khiến cho người ta không thể tìm ra một chút sai sót.

Hóa ra, Thái hậu biết được sau khi Triệu Trinh quay trở về, giữ Quách Tuân ở lại trong cung, thì trong lòng có chút bất an, lại nghe nói bọn người Địch Thanh cũng theo vào thì lại càng không yên.

Lưu Thái hậu hiểu rõ căn bệnh trong lòng mình, căn bệnh trong lòng của bà ta đương nhiên là Lý Thuận Dung! Lưu Thái hậu đương nhiên biết, mẹ đẻ của Triệu Trinh không phải là mình, mà là Lý Thuận Dung đang canh giữ lăng mộ cho cái thây ma Triệu Hằng kia.

Không có ngày nào mà bà ta lại không nhớ điều này. Lúc trước, bà ta nhờ vào Triệu Trinh mà bước lên ngôi Thái hậu, nhưng hiện nay, bà ta thực rất lo sợ...

Còn sợ cái gì, thì chỉ có bản thân Lưu Thái hậu là hiểu rõ. Bà ta chậm chạp không chịu đăng cơ, người khác đều cho rằng vì bà ta lo sợ miệng lưỡi người đời, sợ quần thần cản trở, nhưng chỉ có bà ta biết là không phải thế.

Cái tên Quách Tuân này, nhìn thì có vẻ khoáng đạt, nhưng thực ra lại rất thận trọng, dường như không để ý đến chuyện gì, nhưng khi đứng trước thị phi thì lại hết sức kiên định.

Trầm ngâm thật lâu sau, Lưu Thái hậu mới hỏi:

- Quách Chỉ huy, còn nhớ lời thề năm xưa không?

Bà ta không nhắc là lời thề gì, nhưng bà ta biết là Quách Tuân sẽ hiểu.

Quách Tuân trầm giọng nói:

- Thần nhớ, không dám làm trái.

Lưu Thái hậu khẽ thở ra một hơi, bà ta biết Quách Tuân là loại người một lời nói nặng tựa ngàn cân, lời đã nói ra thì nhất định sẽ thực hiện, điều này cũng giúp cho bà ta cảm thấy yên tâm.

Không ngờ, ngay sau đó Quách Tuân nói:

- Thái hậu có nhớ lời hứa với Tiên đế năm xưa không?

Sau rèm vang lên một tiếng "bộp", chung trà rớt xuống đất. Chỉ thấy phía sau rèm, Lưu Thái hậu đứng bật dậy, tức giận nói:

- Quách Tuân, sao ngươi dám ăn nói với ta như vậy?

Quách Tuân cúi đầu, nói:

- Thần không dám, thần chỉ là tận trung làm việc mà thôi.

Lý Tuân Úc quát lớn:

- Quách Tuân to gan, lại dám vô lễ với Thái hâu! Người đâu!

Không đợi y nói thêm, Lưu Thái hậu ở phía sau rèm đã quát:

- Lý Đô úy! Từ khi nào mà ngươi có cái quyền ra lệnh thay ta vậy?

Lý Tuân Úc vốn chỉ định vỗ mông ngựa để lấy lòng, ai dè lại vỗ trúng vó ngựa, cuống quýt nói:

- Thần nhất thời nóng lòng, mong Thái hậu tha tội.

Cung Trường Xuân lại trở lại yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng thở. Lưu Thái hậu ở phía sau rèm dường như đang thở dốc, một lúc lâu sau mới nói:

- Được, được lắm! Quách Tuân... ngươi rất trung thành.

Quách Tuân còn chưa trả lời, đã nghe thấy có tiếng cung nhân bẩm báo:

- Thái hậu, Diệp Bổ đầu của phủ Khai Phong là Diệp Tri Thu đã đợi ở ngoài điện.

Lưu Thái hậu nói:

- Truyền vào.

Diệp Tri Thu bước nhẹ vào, sau khi hành lễ, Thái hậu nói:

- Diệp Tri Thu, vụ tượng Phật ở Đại Tướng Quốc Tự bị hủy, hiện giờ ngươi đã điều tra thế nào rồi?

Sắc mặt Quách Tuân thoáng thay đổi, đột nhiên nhớ đến vụ Ngũ long, trong lòng thấp thỏm không yên. Vốn anh ta chẳng có chuyện gì phải thẹn với lòng, duy nhất chỉ có vụ Ngũ long là tự ý hành động, thậm chí còn cầu xin Diệp Tri Thu đừng lấy Ngũ long từ trên người Địch Thanh.

Thái hậu hỏi như vậy, chẳng lẽ là...

Quách Tuân không nghĩ tiếp, cũng không nhìn Diệp Tri Thu, chỉ nghe thấy Diệp Tri Thu trả lời rành mạch từng chữ một:

- Thái hậu, đã có manh mối của Ngũ Long.

Triệu Trinh nâng chén rượu lên, nhưng lại không uống, đêm nay hắn còn có việc phải làm, tất nhiên là không thể uống say. Các thị vệ cũng không dám uống nhiều, đều lo ăn cơm với thức nhắm, đợi Triệu Trinh sai bảo.

Vài người trong lòng đã nghĩ, Thánh thượng thần sắc thận trọng như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn đối phó với Thái hậu?

Trong lòng Địch Thanh lại nghĩ, Thánh thượng luôn coi trọng hiếu nghĩa, bình thường không bao giờ có nói một câu xấu về Thái hậu, trước mắt vẫn chưa biết Lưu thái hậu không phải là mẹ đẻ của hắn, sẽ không mạo hiểm làm chuyện bất lợi cho Thái hậu để nghe thiên hạ thóa mạ đâu. Nhưng nếu không phải là đối phó với Thái hậu, vậy thì hắn giữ thị vệ ở lại trong cung rốt cục là để làm gì?

Chẳng biết là đã trải qua bao lâu, đèn nến trong cung từ chỗ sáng tỏ, rồi mờ, rồi tắt. Triệu Trinh thấy trên trời mây đen dầy đặc, nhưng tiếng sấm lại càng lúc càng thưa, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, đột nhiên nói:

- Trẫm có một sinh mẫu (mẹ đẻ), một dưỡng mẫu (mẹ nuôi), hẳn chuyện đó các ngươi đều đã biết?

Tất cả mọi người đều gật đầu, nhưng không hiểu Hoàng thượng muốn nói đến điều gì.

Triệu Trinh nói:

- Sinh mẫu của trẫm là Đại nương nương, dưỡng mẫu của trẫm là Tiểu nương nương, đối với trẫm đều có ơn trọng như núi. Trẫm cảm kích ơn đức của hai vị mẫu hậu, đến hết đời này, tuyệt không làm chuyện gì bất kính với họ, cho dù nhỏ nhất. Sau này, nếu như các ngươi đụng phải người của hai vị Thái hậu thì nhất định phải chiếu cố nhiều hơn một chút, tuyệt đối không được đắc tội.

Các thị vệ đều ngớ người, nhưng cũng đồng thanh đáp:

- Tuân chỉ.

Triệu Trinh gật gật đầu, chưa kịp nói gì thêm thì có thái giám vội vã bước vào, gấp gáp nói:

- Thánh thượng, không hay rồi, Hoàng hậu nổi cáu ở trong hậu cung, đến mức đốt rèm của tẩm cung, lửa cháy lớn rồi.

Mọi người cả kinh, đứng bật cả dậy, chỉ đợi Triệu Trinh ra lệnh một tiếng là sẽ lao đi dập lửa. Triệu Trinh thản nhiên nói:

- Để bọn họ dập lửa là được rồi, cứ để cho Hoàng hậu gây chuyện, đừng làm trở ngại bọn ta uống rượu.

Thái giám nọ có chút do dự, Triệu Trinh quát:

- Còn không lui xuống?

Thái giám không dám nói gì thêm, vội lui xuống. Triệu Trinh nâng chén rượu lên, chỉ nói:

- Nào, uống rượu.

Các thị vệ chỉ còn biết nâng chén rượu lên cho có, thầm nghĩ, Thánh thượng đối với Quách Hoàng hậu quả là không có lấy một chút tình nghĩa phu thê nào. Cung Hoàng hậu bị cháy, theo lý mà nói thì cũng nên hỏi thăm một chút. Nhưng những suy nghĩ đó đều chôn chặt trong lòng, ai mà nói ra?

Triệu Trinh đột nhiên hỏi:

- Các người đều đã lấy vợ chứ?

Các thị vệ người đáp lấy vợ rồi, người đáp vẫn chưa, nhất thời nhốn nháo cả lên. Triệu Trinh cười, nói:

- Nếu đã cưới vợ, có con trai, thì sau này nhớ báo tên lên. Những người chưa lấy vợ thì ngày mai đến nội khố lĩnh năm mươi lượng bạc, coi như là quà mừng của trẫm.

Các thị vệ mừng rỡ, những người đã lấy vợ đều hiểu rằng, chỉ cần báo tên lên, bất luận là con mình lớn hay bé, đều có thể nhận được bổng lộc mà sống. Những người chưa lấy vợ thì lại nghĩ, tuy năm mươi lượng bạc cũng không phải là một con số nhỏ, nhưng quan trọng là đó là được Thánh thượng ban tặng, quả là một vinh dự không thể diễn tả nổi.

Triệu Trinh ra sức lôi kéo những người này, là lại có dụng ý khác, thấy Vương Khuê từ đầu tới cuối không nói gì, hỏi:

- Vương Tán trực, ngươi thì sao? Đã có ý trung nhân chưa?

Vương Khuê nói:

- Hung Nô còn chưa diệt, thì làm gì có nhà?

Mọi người liền trầm hẳn xuống, cảm thấy trong câu nói bình thản này trào dâng ý chí. Hóa ra đây là lời của Hoắc Khứ Bệnh nói với Hán Vũ Đế. Năm đó, thời Hán Vũ Đế, Hung Nô hoành hành, Hoắc Khứ Bệnh nhiều lần đánh dẹp Hung Nô, chiến công hiển hách. Sau khi Hoắc Khứ Bệnh trở về, Hán Vũ Đế muốn xây sửa phủ đệ cho Hoắc Khứ Bệnh, Hoắc Khứ Bệnh bèn trả lời một câu như vậy. Vào thời Đại Tống, tuy thế lực Hung Nô đã suy giảm, nhưng ở biên cương phương bắc lại có Khiết Đan nổi lên, người họ Hạng của Tây Bắc đảng lại nhiều lần khơi mào chiến sự, ý của Vương Khuê là phải diệt trừ những thế lực này xong mới thành thân.

Triệu Trinh kích động trong lòng, cười nói:

- Thật khó có được người hùng tâm tráng chí như Vương khanh gia, nếu trẫm chấp chưởng triều chính, nhất định sẽ trọng dụng các khanh, đánh tan nghịch tặc!

Đoạn ngài quay sang phía Địch Thanh, nói:

- Địch Thanh, ngươi có ý trung nhân chưa?

Địch Thanh cười nói:

- Thần thì không có dã tâm như Vương Tán trực, đã có ý trung nhân rồi.

Triệu Trinh cười, nói:

- Không thành thân cũng tốt, thành thân cũng không tệ. Nếu quả thật không thể diệt được phiên bang, chẳng lẽ cả đời không lấy vợ hay sao? Ý trung nhân của khanh là ai? Trẫm có biết không?

Địch Thanh nói:

- Nàng ấy chỉ là một dân nữ, chắc Thánh thượng không biết đâu.

Triệu Trinh mỉm cười nói:

- Vậy nếu có cơ hội, phải đưa vào trong cung cho trẫm nhìn xem. Trẫm muốn xem xem, tên tiểu tử ngươi lừa được cô nương tốt của nhà nào.

Mọi người đều cười, bầu không khí ngột ngạt trong cung nhất thời hòa hoãn đi nhiều. Địch Thanh cũng cười một cách ngây ngô, trong lòng cảm thấy hết sức ngọt ngào.

Triệu Trinh tuy khóe miệng cũng cười, nhưng trong mắt lại không có một chút nét cười nào. Trong lòng thầm nghĩ, dưới gầm trời này chỉ cần là một người con gái, bất luận là ai e rằng cũng đều hơn Quách Hoàng hậu. Nghĩ đoạn, không cưỡng nổi hướng ánh mắt nhìn về phía cung Trường Xuân. Triệu Trinh thầm nghĩ "đã lâu như thế rồi, bên chỗ Quách Tuân ra sao rồi? ". Ngài đưa tay sờ vào Thiên Thư trong ngực áo, thần sắc thoáng có chút lo lắng.

Đúng lúc đó, có cung nhân bước vào bẩm báo:

- Khởi bẩm Thánh thượng, Bát Vương gia cầu kiến.

Lưu Thái hậu nghe nói đã có tung tích của Ngũ long, rúng động, hỏi:

- Ngũ long ở đâu?

Diệp Tri Thu không nhìn Quách Tuân, trầm giọng nói:

- Theo như thần được biết, kẻ năm xưa làm hỏng bức tượng Phật trong Đại Tướng Quốc tự tên gọi là Dạ Nguyệt Phi Thiên. Người này vốn là thủ hạ của Tây Bình vương Nguyên Hạo, cũng chính là Thiên Dạ Xoa, người tài giỏi bậc nhất trong Bát bộ.

Lưu Thái hậu chau mày, nói:

- Ta không cần biết hắn là ai, ta chỉ hỏi ngươi Ngũ long ở đâu?

Bà ta không hề kiêng dè, bởi vì bà ta biết Quách Tuân cũng có biết về Ngũ long.

Thần sắc Diệp Tri Thu vẫn bất động, nói tiếp:

- Dạ Nguyệt Phi Thiên đánh lén Thánh giá ở lăng Vĩnh Định, Quách Chỉ huy đã giết hắn. Thần không tìm thấy Ngũ long trên người Dạ Nguyệt Phi Thiên.

Quách Tuân đột nhiên cảm thấy Diệp Tri Thu nói quả là rất khéo. Diệp Tri Thu không nói dối Thái hậu, nhưng điều y nói và điều mà Thái hậu muốn hỏi hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-119)


<