Vay nóng Tima

Truyện:Sáp huyết - Hồi 062

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 062: Tin dữ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Mãi cho tới khi Thạch Đà biến mất, Địch Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi hắn đã dốc toàn lực khiến cho ngực đau đớn.

Có thể đẩy lùi Thạch Đà đã là chuyện may mắn lắm rồi.

Đúng lúc này, có tiếng kêu sợ hãi vọng tới. Địch Thanh mới quay đầu đã thấy vô số bóng đen ập tới. Cuồng phong cuồn cuộn bốc lên những thứ trên mặt đất với khí thế kinh người.

Địch Thanh kinh hãi, theo bản năng lộn người, ôm lấy Phi Tuyết mà lăn hai vòng. Thoáng cái, hắn đã lăn xuống theo sườn cát.

Khi hắn cứu người, tất cả chỉ dựa vào phản ứng. Nhưng khi lăn xuống, Địch Thanh chợt phát hiện ra mình phạm phải một cái sai lầm trí mạng.

Địch Thanh không nên rời khỏi đội buôn.

Hắn và Phi Tuyết lăn theo cồn cát xuống dưới thì dễ nhưng muốn đi lên so với lên trời còn khó hơn.

Trận cuồng phong như bốc cả mặt đất lên cao, coi vạn vận như cỏ rác. Trong tình hình như vậy thì biện pháp cầu sinh tốt nhất đó là ở cùng một chỗ với đội buôn, yên lặng chờ bão cát qua đi.

Nếu không có đội buôn, chỉ dựa vào sức một mình mà đối đầu với ông trời quả thực là điều không thể.

Mây đen, cuồng phong, cát vàng quấn với nhau khiến như cả sa mạc như một cái chảo nóng đang rang đậu. Con người rơi vào đây thật sự là nhỏ bé và bất lực.

Cuồng phong không hề có dấu hiệu dừng lại nhưng Địch Thanh cũng đã kiệt sức. Hắn cũng chẳng còn cách nào để quay lại chỉ biết để cuốn theo cuồng phong. Sa mạc thể hiện sự uy nghiêm của nó so với sự tưởng tượng của hắn còn dữ dội hơn nhiều.

May mắn là trong lúc lăn xuống, hắn túm được một túi nước.

Đợi cho tới khi cơn bão cát giảm xuống, Địch Thanh rũ cát bụi trên người rồi quay đầu nhìn. Bàn tay còn lại của hắn vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Phi Tuyết.

Địch Thanh chỉ sợ Phi Tuyết không chịu nổi. Nhưng trong đám cát vàng mù mịt, hắn chỉ thấy được một đôi mắt trong suốt, hết sức bình tĩnh. Phi Tuyết ngậm miệng, ấy Địch Thanh quay sang thì nhìn về phía khác.

Địch Thanh cảm thấy kinh ngạc không hiểu cô gái này đã trải qua chuyện gì mà có thể bình tĩnh trong hoàn cảnh như vậy.

Cuồng phong liên tục quất tới kéo theo cát chạy đá bay quật lên người hết sức đau đớn.

Hai người thuận gió bôn ba, chẳng biết bao lâu mới tìm được một cái vách đá để ngồi xuống. Nhờ có vách đá ngăn cản cuối cùng thì bọn họ có thể thở được một chút. Sắc trời tối sầm, lúc này đã là ban đêm nhưng cát vàng mù mịt khiến cho ban đêm vẫn có chút ánh sáng.

Địch Thanh thở hổn hển còn Phi Tuyết cũng bị cát dính đầy mặt. Tuy nhiên sợi dây lưng màu lam của nàng vẫn không dính một hạt bụi. Ánh mắt vẫn ngời sáng như trước.

Sau khi Địch Thanh ngồi xuống, liền suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào. Phi Tuyết hơi liếc nhìn cái túi nước trong tay Địch Thanh rồi nhìn cát vàng ngập trời mà nói:

- Hiện tại chúng ta đang ở giữa sa mạc Mao Ô Tố.

Địch Thanh hết sức nghiêm túc, hắn hiểu được ý của Phi Tuyết. Cho dù cả hai người qua được cơn bão này nhưng chắc chắn cũng không thể nhìn nước. Mà cả hai lại chỉ có một cái túi nước, nên cho dù thế nào cũng không đủ dùng. Thậm chí chỉ để một người dùng cũng không đủ.

Dưới vũ điệu của cơn bão cát khiến cho toàn bộ sa mạc tưởng như đều rung chuyển.

Địch Thanh cũng run theo cơn bão, mất một lúc lâu mới nói:

- Do ta hại ngươi.

Nếu hắn không nắm lấy Phi Tuyết thì nàng cũng không thể rơi xuống cồn cát. Phi Tuyết đi theo đội buồn khả năng sống sẽ lớn hơn nhiều.

Ánh mắt của Phi Tuyết đột nhiên có chút mờ mịt không hiểu nàng đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, Phi Tuyết nhìn Địch Thanh một cách bình tĩnh:

- Tại sao ngươi không nói... do ta hại ngươi? Nếu ta không đưa ngươi đến đây thì ngươi cũng không gặp nạn.

Địch Thanh nở nụ cười chua xót:

- Con người ta trải qua bao nhiêu chuyện đâu có chuyện nào giống nhau.

Phi Tuyết đột nhiên hỏi:

- Ngươi có tin vào số mệnh không?

Địch Thanh nhớ tới lời tiên đoán của Thiệu Ung, nhớ tới Dương Vũ Thường mà thở dài không nói nhiều. Nếu không có Vũ Thường thì hắn có tin số mệnh hay không cũng có khác gì đâu?

Phi Tuyết nhìn gương mặt tiều tụy của hắn, một lúc sau mới nói:

- Nếu như ngươi tin vào số phận thì ngươi sẽ không chết. Ta đã xem và biết ngươi sống rất lâu.

Địch Thanh ngạc nhiên nhìn Phi Tuyết rồi lên tiếng hỏi:

- Vậy còn ngươi?

Phi Tuyết chợt nở nụ cười. Nét mặt của nàng vẫn hết sức bình tĩnh, khi nói chuyện không hề che đậy sự sợ hãi. Địch Thanh thấy Phi Tuyết cười chợt cảm nhận có một chút gì đó cô đơn trong nụ cười của nàng.

Phi Tuyết nở nụ cười thì đầu tiên là mắt cười rồi sau đó là tới đôi môi. Khi cười, đôi môi nàng cong lên khiến cho người ta ngơ ngẩn, bão cát cũng phải ghen tị.

Đường cong trên khuôn mặt nàng khiến cho sa mạc hoang vắn lại có một chút gì đó thân thiết, bi ai. Có điều nụ cười đó chỉ thoáng hiện lên trong giây lát rồi biến mất.

Nhất thời, Địch Thanh không hiểu tại sao Phi Tuyết lại cười? Trong lòng nàng chẳng lẽ cũng có chuyện buồn hay sao?

Phi Tuyết thôi không cười mà nói lại:

- Con người có ai là không chết đâu?

Địch Thanh chỉ biết cười khổ mà chẳng biết nói thế nào.

Trận gió dường như đã bớt đi một chút. Địch Thanh và Phi Tuyết nhân lúc áp lực gió giảm đi liền dựa vào vách đá rồi nhắm mắt lại. Bóng đêm buông xuống kéo theo cơn lạnh của sa mạc. Địch Thanh lại nghe thấy Phi Tuyết dùng thứ ngôn ngữ quái dị kia mà ngân nga bài hát buồn bã của mình.

Bài hát buồn bã vang lên khiến cho sa mạc hoang vu lại càng thêm lạnh lẽo, hiu quạnh.

Cuối cùng, Địch Thanh không nhịn được lên tiếng:

- Ta nghe ngươi và người đánh xe đều hát bài hát này. Rốt cuộc thì nó có ý nghĩa gì?

Vốn hắn cứ tưởng Phi Tuyết sẽ không trả lời, không ngờ nàng lại lên tiếng:

- Đây là một ca khúc ở quê nhà của ta.

Nàng lại thấp giọng hát nhưng lần này là tiếng Trung Nguyên nên Địch Thanh có thể hiểu được.

Tiếng ca vang lên khiến cho Địch Thanh không ngờ lời của nó cũng cô quạnh như vậy.

(Thảo thương thu, thiền như lộ, mộ tuyết thần phong vô y trụ. )Cỏ cây vào thu sầu một bóng. Dãi tuyết dầm sương chẳng chỗ nhờ.

(Anh hùng tổng tự khổ, hồng nhan dịch trì mộ, giá nhất thân, nan đào mệnh sổ!)Anh hùng nan khó, hồng nhan trải bóng chiều. Thương thân khó qua mệnh.

Ngọc môn thiên sơn xử, hán tần quan nguyệt, chích chiếu trần sa lộ... (Thiên sơn trải Ngọc môn, Hán Tần vọng nguyệt, bụi đầy bước chân... )

Phi Tuyết hát xong, hai mắt nhắm nghiền không nói thêm lời nào.

Địch Thanh nghe hiểu được ý của bài hát mà ngây người. Lời bài hát rất đơn giản nhưng trong đó bao hàm không biết bao nhiêu cảm khái của đời người. Hắn quay đầu nhìn Phi Tuyết thấy nàng vẫn trầm tĩnh thì chỉ muốn hỏi xem Phi Tuyết có lai lịch thế nào? Tuổi của nàng còn nhỏ vậy mà tâm tư tại sao lại trầm lắng như thế?

Địch Thanh rất muốn hỏi nhưng cuối cùng quá mỏi mệt nên chìm vào giấc ngủ.

Trước khi ngủ, hắn thấy Phi Tuyết đã ngủ say liền đặt túi nước dưới chân nàng. Nếu như cả hai cùng phải chết thì tại sao lại không dồn hết sức để giữ một người?

Hắn hy vọng Phi Tuyết khi đi cũng mang theo túi nước. Ngay cả khi chìm vào giấc ngủ, hắn cũng mang theo cái suy nghĩ đó. Cho tới khi mở mắt, trống ngực Địch Thanh chợt đập nhanh.

Dường như ý thức được chuyện gì đó, Địch Thanh liền quay đầu thì thấy nàng đã không còn bên cạnh. Cái điều này thật ra cũng nằm trong dự đoán của Địch Thanh.

*****

Hắn thiếu Phi Tuyết một cái mạng. Cho dù nàng có dẫn hắn vào hoang mạc nhưng Địch Thanh vẫn không hề oán giận, hắn hy vọng nàng có thể sống sót.

Điều khiến cho tim Địch Thanh đập thình thịch đó là Phi Tuyết không còn ở đó nhưng túi nước thì vẫn còn.

Địch Thanh chỉ thấy cứng người, run rẩy giơ tay ra nhấc túi nước thì thấy nước vẫn còn nguyên. Phi Tuyết đi rồi nhưng nàng không hề lấy một giọt nước. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế này, không có nước thì làm sao mà sống?

Địch Thanh mở túi nước, nhìn xung quanh thì đột nhiên gào lên:

- Phi Tuyết! Ngươi ở đâu? Phi Tuyết! Ngươi đi đâu rồi?

Âm thanh của hắn vọng lên cao, vang khắp hoang mạc. Tuy nhiên trời xanh vô tình, đáp lại chỉ có cát bay mà không có Phi Tuyết.

Địch Thanh từ từ quỳ xuống nhìn túi nước mà hai mắt đầy tơ mắt. Hắn không hiểu được tâm tư của con gái... Hóa ra cho tới tận bây giờ, hắn vẫn không hiểu.

Cuồng phong gào thét khiến cho trời đất mờ mịt. Đôi môi của Địch Thanh khô nứt biến thành màu đen, cổ họng cũng không nói được nữa. Trong mấy ngày qua, hắn vẫn tìm kiếm Phi Tuyết trong sa mạc.

Tuy nhiên gió to đã che kín toàn bộ dấu vết khiến cho hắn không hề thấy được lấy một dấu chân hay bóng người. Trận gió lốc đó so với việc giết hại còn đáng sợ hơn. Trong trời đất, dường như chỉ có một mình hắn bước đi trong sa mạc.

Khi hắn ngã xuống, nước trong túi vẫn còn nguyên chưa hề mất một giọt.

Địch Thanh mệt mỏi nằm trong hoang mạc, để mặc cho bão cát che phủ mình. Khi đó, hắn không hề cảm thấy cái chết buông xuống. Khi gió cát dừng lại, bầu trời trở nên xanh trong như cũ.

Trời xanh giống như sợi dây lưng mà Phi Tuyết buộc bên mình.

Hóa ra đã là sáng sớm. Mọi chuyện như chưa hề có gì xảy ra. Cứ như bão cát xuất hiện trên sa mạc cũng như một cái vuốt ve âu yếm vậy.

Lồng ngực Địch Thanh cảm thấy đau và nóng, cần có nước để làm dịu. Nhưng không ngờ hắn không hề có suy nghĩ uống nước.

Mặt trời lên cao. Bão cát trong mấy ngày qua đã cuốn sạch bụi đất trong trời đất chỉ còn lại cát vàng trải dài ngàn dặm hoang vắng. Địch Thanh nhắm mắt lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng ưng kêu.

Địch Thanh từ từ mở mắt thì thấy trên trời cao đột nhiên xuất hiện một bóng đen. Bóng đen đó từ từ to dần trong giây lát kéo theo một cơn gió. Một con chim kền kền từ trên cao bổ xuống đầu Địch Thanh.

Kền kền ăn thịt thối để sống. Thứ sinh linh này có thể sống sót được trong biển cát của tự nhiên.

Con kền kền kia khó khăn lắm mới tới gần Địch Thanh.

Địch Thanh vẫn thản nhiên, xoay cổ tay rút đao chém tới.

Con chim cảm thấy nguy hiểm, vội vàng vỗ cánh bay lên cao nhưng ánh đao sắc lạnh đã bao phủ lấy nó.

Sau một tiếng kêu thê lương, máu tươi bắn tung tóe đồng thời con chim cũng bay ra tới mấy trượng. Tuy nhiên con chim còn chưa rơi xuống đất, Địch Thanh đã đón được nó mà uống ngay máu từ vết đao.

Địch Thanh cố gắng dùng sức hút lấy máu của con chim. Sau khi cảm thấy có một dòng nước ấm chui vào bụng khiến cho sức khỏe của hắn từ từ sống lại. Mặc dù tạm thời hắn giữ được mạng nhưng tiếp theo hắn không biết phải làm như thế nào.

Tiếp tục tìm kiếm Phi Tuyết hay là sao? Nàng không có một giọt nước, cũng chẳng có võ công cao thâm, đi trong hoang mạc chẳng khác nào một bông hoa nhỏ bé. Địch Thanh hắn có thể sống sót của Phi Tuyết thì sao?

Vốn Địch Thanh cảm thấy tuyệt vọng nhưng nghĩ tới đôi mắt trấn tĩnh của nàng, hắn cảm thấy nàng không thể chết được.

Trong lúc hoang mang, Địch Thanh chợt nghe ấy có tiếng rên rỉ. Tiếng rên đó tuy nhỏ nhưng khi lọt vào tai Địch Thanh lại chẳng khác nào tiếng sét ngang tai.

Phi Tuyết? Nàng ở gần đây sao?

Hắn quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy cách đó mấy trượng có một đôi chân thò ra. Đôi chân thon nhỏ thực sự là đôi chân của con gái.

Địch Thanh kích động vội vàng chạy tới. Vừa chạy hắn vừa kêu to:

- Phi Tuyết! Ngươi cố gắng chịu đựng.

Địch Thanh cởi vỏ đao định gạt cát nhưng rồi hắn lại thò tay xuống để làm.

Hắn chỉ sợ làm cho Phi Tuyết bị thương.

Thoáng cái, Địch Thanh đã nhanh chóng thấy được vai của nàng nhưng hắn nhanh chóng thất vọng. Khuôn mặt của người thiếu nữ đó đầy cát nhưng không thể che khuất làn da trắng như tuyết của mình. Nàng đang nhắm mắt, hai hàng lông mi trong gió hơi run run...

Thiếu nữ đó không phải là Phi Tuyết! Nàng là ai? Tại sao lại bị lạc trong hoang mạc?

Đôi môi của nàng đã khô nứt không còn một chút máu. Có lẽ cảm nhận được có người bên cạnh liền cố gắng thốt lên:

- Nước... nước...

Địch Thanh nhìn túi nước rồi cuối cùng nhẹ nhàng nhỏ ít nước vào môi của thiếu nữ...

Cuối cùng thiếu nữ cũng mở mắt, thấy Địch Thanh thì theo bản năng liền giẫy dụa. Địch Thanh ôm lấy eo nàng rồi sau đó đặt nàng ngồi xuống. Hắn nhặt lấy con chim ưng, ngơ ngác nhìn như đang suy nghĩ điều gì đó.

Vốn thiếu nữ hơi sợ hãi nhưng thấy Địch Thanh như vậy thì nở nụ cười:

- Ngươi cứu ta?

Nàng có thể nhận ra Địch Thanh không có ác ý. Mà nụ cười của thiếu nữ có phần cao quý tuy nhiên cũng không phải do cố gắng thể hiện.

Địch Thanh nói đầy mất mát:

- Có lẽ ta không nên cứu ngươi.

Thiếu nữ nhíu mày:

- Tại sao?

Ánh mắt của nàng không giấu được sự kinh ngạc vì lần đầu tiên có một nam tử đối xử với mình theo thái độ như vậy.

Địch Thanh nói:

- Ta cứu ngươi nhưng ngươi lại phải chết một lần nữa thì chẳng phải là đau khổ hơn hay sao?

Thiếu nữ biến sắc nhìn quanh chỉ thấy toàn là cát vàng. Trầm lặng một lúc, nàng mới lên tiếng:

- Ngươi có còn nước không?

- Nước này cũng không phải để cho ngươi uống. - Địch Thanh thở dài:

- Nhưng vừa rồi... ta đành phải cho ngươi một chút nước.

Hắn chìa tay ra, đưa con ưng chết mà nói:

- Cái này cho ngươi... ta cũng chỉ có thể cho ngươi chừng đó.

Thiếu nữ nhìn con chim chảy đầy máu thì lắp bắp nhưng nàng nhanh chóng hiểu được ý của Địch Thanh liền nói:

- Ngươi có nước tại sao lại để cho ta uống máu chim? Ta... ngươi bán nước cho ta... Ta cho ngươi một trăm lượng vàng.

Thấy Địch Thanh nhìn mình, thiếu nữ ngạc nhiên nói:

- Ngươi nhìn cái gì?

Địch Thanh nói:

- Ta chỉ muốn nhìn xem ngươi giấu một trăm lượng vàng ở đâu?

Tới lúc này, thiếu nữ mới nhận ra quần áo tả tơi của mình liền theo bản năng rụt chân lại, nói:

- Ngươi bán cái áo ngoài cho ta, ta cho ngươi một trăm lượng vàng. Ta nói được thì làm được. Khi ra khỏi sa mạc, ta sẽ đưa vàng cho ngươi.

Địch Thanh nhìn nét mặt tự tin của nàng thì cảm nhận thiếu nữ này có khả năng xuất thân cao quý thì đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Địch Thanh ném một nửa con chim lên cát rồi không nói nhiều hút máu từ thịt của nó. Hắn còn phải sống sót nên hồi phục sức khỏe rồi nói tiếp. Hắn cố gắng kìm chế cảm giác ghê tởm khi cắn miếng thịt chim.

Thịt chim kền kền rất thô ráp, Địch Thanh cắn mãi mới được.

Thiếu nữ thấy thái độ của Địch Thanh như vậy thì đầu tiên là tức giận rồi sau đó là sợ hãi. Tuy nhiên khi nhìn thấy Địch Thanh ăn được mấy miếng, nàng mới phát hiện ra mấy ngày qua mình cũng chưa ăn gì.

Nghĩ tới đây, bụng thiếu nữ lập tức sôi lên sùng sục. Cho dù là người cao quý tới mấy thì cũng phải ăn cái gì đó.

Nửa con chim ưng dính đầy cát, lông còn chưa nhổ, nội tạng vẫn chưa vất khiến cho thiếu nữ cảm thấy ghê tởm. Tuy nhiên cuối cùng thì cơn đói cũng chiến thắng sự ghê tởm. Cho dù người có cao quý tới mấy thì vì sự sống cũng có đôi khi phải làm nhưng chuyện không thể ngờ được.

Thiếu nữ đưa con chim lên cắn một miếng. Mùi máu tanh xộc lên mũi khiến cho nàng suýt chút nữa thì nôn. Tuy nhiên đói bụng mấy ngày khiến cho nàng cố gắng nuốt xuống. Ăn được mười miếng, thiếu nữ hồi phục được một chút sức lực. Nàng dõi mắt ra xa chỉ thấy cát vàng mênh mông thì hơi sợ hãi. Thiếu nữ quay sang Địch Thanh rồi dịch lại gần hắn một chút, đồng thời lên tiếng hỏi:

- Này! Ngươi... tên là gì?

Địch Thanh cũng chưa trả lời mà đang nghĩ:" Con chim này bay tới từ phía Tây. Nó cũng phải uống nước vậy chắc chắn phía đó có nước. Đi theo hướng đó hẳn là có đường sống."

Thiếu nữ đã hạ cái tôi xuống không ngờ Địch Thanh lại kiêu ngạo không trả lời mình thì cảm thấy rất tức giận. Nàng đang định quát to tuy nhiên nghĩ lại đành phải bỏ sự kiêu ngạo của mình xuống mà nói:

- Ta... chúng ta có thể sống ra khỏi sa mạc này không?

Địch Thanh lắc đầu đứng lên.

Thiếu nữ thấy Địch Thanh định đi thì cuống quít kêu lên:

- Này! Ngươi đưa ta ra khỏi sa mạc, ta... ta cho ngươi một ngàn lượng vàng.

Địch Thanh đã để ý thấy một chân của thiếu nữ để trần, chân kia vẫn còn có một cái ủng da. Cái ung đó được may bằng kim tuyến, giữa hơi lõm xuống như trước đây từng khảm một cái gì đó như là kim cương.

Chỉ cần một chiếc giầy như vậy, Địch Thanh có làm Chỉ huy sứ cả đời cũng không thể kiếm được.

Địch Thanh không biết thiếu nữ đó là ai nhưng hắn tin nàng có thể trả tiền.

Tuy nhiên bây giờ thì tiền có ý nghĩa gì? Hắn chưa bao giờ nghĩ tới nó.

Thiếu nữ thấy Địch Thanh không để ý thì sợ hắn bỏ mình lại. Trong cái sa mạc mênh mông này, thiếu nữ biết nếu không có Địch Thanh thì mình không sống được.

Đảo mắt một cái, thiếu nữ đột nhiên nói:

- Ngươi có biết Thạch Đà không?

Thấy nét mặt của Địch thanh khác lạ, thiếu nữ nghĩ tìm được điểm yếu của hắn liền nói:

- Ta chính là muội muội của Thạch Đà. Ngươi nhất định phải cứu tôi. Nếu không cho dù ngươi có ra khỏi sa mạc thì huynh ấy cũng không bỏ qua cho ngươi.

Địch Thanh nhíu mày rồi bước đi. Thiếu nữ vừa sợ vừa giận. Nàng từ nhỏ tới giờ chỉ quen sai khiến cơ bản không coi đàn ông trong thiên hạ ra cái gì. Lần đầu tiên vào sa mạc đã trải qua tất cả những chuyện như bão cát, ác mộng, tử vong. Khi nàng nhìn thấy Địch Thanh thì vẫn còn kiêu ngạo, thầm nghĩ lệnh cho người thanh niên này cứu mình. Nhưng thấy Địch Thanh không chịu uy hiếp, không bị dụ hoặc, thân phận của nàng không còn lấy một chút tác dụng thì vừa cuống vừa tức mà òa khóc.

Không biết bao lâu, cô gái thấy xung quanh yên tĩnh thì sợ hãi vội ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Địch Thanh vẫn còn đứng đó nàng lại khóc to:

- Ta chỉ muốn sống mà không được hay sao?

- Tất nhiên là được. Nhưng ta cũng cần phải sống. Ta có chân để đi, ngươi có chân... cũng có thể đi.

Thiếu nữ kinh ngạc, suy nghĩ một lúc rồi hiểu được ý của Địch Thanh. Nàng cắn răng đứng dậy, khập khiễng bước tới bên cạnh hắn. Có điều mặt trời thiêu đốt khiến cho cát vàng nóng bỏng. Thiếu nữ bước trên cát vô cùng khó khăn. Địch Thanh đột nhiên giơ tay giật lấy một miếng váy của thiếu nữ.

Thiếu nữ sợ hãi lùi lại nói:

*****

- Ngươi định làm gì?

Địch Thanh đặt miếng vải dưới chân thiếu nữ rồi nói:

- Nếu ngươi muốn đi thêm vài bước thì tốt nhất cuốn cái chân lại đi.

Thiếu nữ hiểu được liền dùng miếng váy bọc lấy chân. Trong lòng nàng mặc dù có chút hận Địch Thanh nhưng cũng có phần cảm kích. Có điều không biết tại sao, nước mắt của nàng lại rơi xuống.

Địch Thanh vừa suy nghĩ xuất thân của thiếu nữ vừa nhìn về phía vầng thái dương mà tính giờ sau đó bước về hướng Tây.

Vốn Địch Thanh có thể đi về phía Đông. Chỉ có đi theo hướng đó hắn mới có thể về lại Địa Cân trạch, vượt qua Hoành Sơn rồi tới Hạ châu. Nơi đó mới coi như là nhà của hắn. Tuy nhiên hắn lựa chọn đi về phía Tây là bởi vì hắn biết Phi Tuyết chắc chắn sẽ đi về phía đó. Cho dù thế nào, Địch Thanh cũng phải gặp lại Phi Tuyết một lần.

Mặc dù Phi Tuyết hết sức lạnh lùng nhưng Địch Thanh biết mình nợ nàng rất nhiều.

Thiếu nữ khiếp đảm đi theo sau lưng Địch Thanh, đồng thời cố gắng chịu đựng. Nàng hiểu được nếu không đi theo Địch Thanh thì chỉ sợ có thể chết bất cứ lúc nào.

Cát vàng trải dài tới tận cuối chân trời. Trời đất vô tận, nếu chỉ một người đi lại giữa không gian này chắc chắn sẽ vô cùng cô đơn mà người ngoài cuộc không thể nào hiểu được.

Địch Thanh không muốn biết thân thế của thiếu nữ tuy nhiên nàng lại hứng thú đối với hắn. Mặc dù mệt thở không ra hơi nhưng thiếu nữ vẫn không quên hỏi:

- Này... rốt cuộc thì ngươi là ai? Ngươi có phải là thủ hạ của Thạch Đà hay không?

Dường như nàng rất quen thuộc với Thạch Đà cho nên thấy Địch Thanh như vậy làm cho nàng khẳng định hắn có chút quan hệ.

Địch Thanh không trả lời lại. Nàng đảo mắt một cái rồi lại nói:

- Này...

- Ngươi cứ gọi ta như vậy là được rồi... - Địch Thanh lên tiếng.

Thiếu nữ cười nói:

- Nhưng ngươi không thể gọi ta là này, như vậy rất dễ lẫn lộn...

Nàng chờ Địch Thanh hỏi tên mình. Bởi vì khi nàng ở phủ Tây Bình, không biết bao nhiêu người muốn được tới gần nhưng nàng vốn kiêu ngạo nên chẳng thèm ngó tới.

Còn bây giờ, Địch Thanh lại giống như một đám mây trắng ở ngay trên đỉnh ngọn núi nhìn thì tưởng như gần mà lại rất xa.

Nàng cắn răng, dậm châm rồi nói:

- Ta tên là Đan Đan! Không phải là Đan trong đan sa mà là Đan trong cô đơn. Đan Đan! Có điều hay chữ Đan đứng cạnh nhau thì lại không cô đơn nữa có đúng không?

Nàng cảm thấy thú vị nên nở nụ cười.

Địch Thanh không cười mà bước từng bước một.

Đan Đan nhanh chóng ngậm miệng. Nàng phát hiện ra nói chuyện thật sự khó chịu. Cái nóng của sa mạc thiêu đốt mồ hôi, năng lực và tình cảm. Váy của nàng vốn được làm từ lụa hạng nhất ở Giang Nam nhưng chỉ một lúc đã không còn dùng được...

Tơ lụa bị hỏng chỉ một chút sau đã để lộ đôi chân thẳng tắp của nàng. Nàng không sợ Địch Thanh nhìn thấy chân mình mà chỉ sợ hắn không nhìn. Nhưng Địch Thanh vẫn không quay đầu lại. Cả hai người đi tới trưa, cuối cùng Đan Đan không nhịn được ngã xuống đất, cầu xin:

- Ngươi còn nước... cho ta một ngụm được không?

Địch Thanh lắc đầu nói:

- Đây không phải là nước...

- Thế là cái gì? - Đan Đan ngạc nhiên hỏi.

Địch Thanh trả lời:

- Là... Tuyết....

Đan Đan rùng mình. Nàng không hiểu rõ lời của Địch Thanh lắm nghe như là chữ "huyết..." Tuy nhiên nàng vẫn cố gắng nói:

- Cho dù là máu... cũng cho ta uống.

*****

Nàng không ngờ được có lúc mình lại như vậy. Chưa bao giờ phải chịu tủi thế này khiến cho Đan Đan lại rơi lệ.

Địch Thanh cũng nằm xuống, mỏi mệt nói:

- Không được.

Đan Đan cắn răng thầm hận, không hiểu nổi Địch Thanh là người thế nào. Nàng định giật lấy túi nước nhưng sợ thanh đao trong tay Địch Thanh. Không biết bao lâu, Đan Đan cố gắng đứng dậy nói:

- Đi thôi.

Nàng loạng choạng sắp ngã nhưng biết nằm xuống đây thì chỉ có một con đường chết.

Địch Thanh thở phào nói:

- Chờ một chút.

Đan Đan tức giận nói:

- Chờ cái gì? Chờ chết sao? Ngươi không đi ta đi.

Nàng cố sức đi được hơn mười trượng nhưng không nghe thấy có tiếng động phía sau. Quay đầu lại, nàng thấy Địch Thanh nằm ngửa trên cát thì vừa cuống vừa giận cũng nằm lên cát mà khóc.

Tuy nhiên nàng muốn khóc mà không khóc được, chỉ thầm nghĩ:

- Cố gắng chịu đựng chẳng bằng chết đi cho xong.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng mỗi lần nghĩ tới cái chết là nàng lại run rẩy. Đan Đan nằm trên cát hơi liếc về phía Địch Thanh thì thấy hắn vẫn nằm im không nhúc nhích như là đã chết. Đan Đan thầm rủa cho hắn chết đi nhưng lại sợ Địch Thanh chết thật.

Không biết trải qua bao lâu, Đan Đan đang mơ màng thì trong không trung đột nhiên vang lên tiếng chim kêu. Đan Đan cố gắng mở mắt thì thấy một con kền kền đang bổ xuống người mình liền vội vàng kêu to.

Tiếng kêu của nàng còn chưa dứt thì một ánh đao đã lóe lên chia con chim ra thành hai nửa. Máu tươi bắn cả lên người Đan Đan.

Cây đao cắt đứt đôi con chim vẫn tiếp tục xoay thêm mấy vòng trong không trung rồi cắm vào cồn cát.

Đan Đan sợ quá gần như ngất xỉu. Khi nàng ngẩng đầu lên thì thấy Địch Thanh đi tới nhặt một nửa con chim mà hút máu. Đan Đan mới hiểu ra liền cầm lấy một nửa con chim nữa, làm theo Địch Thanh.

Sau khi máu chim vào trong thân thể, Đan Đan tỉnh táo hơn rồi đột nhiên nói:

- Ta hiểu rồi.

Địch Thanh không để ý tới, cầm xác con chim mà đi tới nhặt trường đao.

Đan Đan đi theo sau Địch Thanh mà nói:

- Võ công của ngươi rất cao... Đám bằng hữu của ta ít người bằng ngươi. Không phải ngươi đang đợi chết mà là giả chết chờ kền kền tới để uống máu của nó mà ra khỏi sa mạc đúng không?

Địch Thanh không trả lời, Đan Đan lại nói:

- Đúng rồi! Ta hiểu rồi. Chim ưng mặc dù nhanh nhưng chúng cũng phải uống nước. Vì vậy mà hướng kền kền bay tới chắc chắn có nước. Kền kên bay tới từ phía Tây, ngươi đi về phía đó. Cho dù thế nào chỉ cần chúng ta cố gắng tới được chỗ đõ, tìm được nguồn nước là có thể sống sót.

Địch Thanh cũng không ngờ được Đan Đan cũng rất thông minh. Đan Đan hưng phấn tới mức mặt hồng lên:

- Chỉ cần ngươi có khả năng chém chim thì chúng ta tiếp tục đi là có thể sống được. Ta thật sự quá thông minh.

Nhìn gương mặt đen của địch Thanh, Đan Đan vội hỏi:

- Có điều ta chỉ là người thông minh thứ hai. Ngươi còn thông minh hơn ta.

Địch Thanh cũng chẳng buồn giải thích, bước tới một cồn cát. Hắn chợt nhìn thấy một cái gì đó liền vội vàng đi tới.

Cách đó không xa không ngờ có một bàn tay lộ ra.

Địch Thanh đi tới gần thì thất vọng. Cái bàn tay đó rất thô không phải bàn tay của Phi Tuyết. Đan Đan cũng đi tới, sợ hãi nhìn Địch Thanh.

Cảm nhận người đó vẫn còn sống, Địch Thanh liền bới cát lôi người đó ra. Khi nhìn thấy mặt người đó, Địch Thanh liền ngẩn người. Đan Đan không nhìn rõ khuôn mặt người đó liền hỏi:

- Hắn còn sống không?

Địch Thanh trả lời:

- Hắn còn sống. Ngươi hẳn là biết người này.

Đan Đan cảm thấy ngạc nhiên:

- Làm thế nào mà ta biết? Ngươi biết... Ta chắc chắn không biết.

Đột nhiên nghĩ tới một khả năng đáng sợ khiến đôi môi Đan Đan run run rồi toàn thân run theo...

Địch Thanh xoay khuôn mặt người đó về phía Đan Đan rồi nói:

- Đây chẳng phải là đại ca Thạch Đà của ngươi sao?

Người bị chôn trong cát chính là ác ma của sa mạc - Thạch Đà.

Địch Thanh không thể ngờ được Thạch Đà cũng bị vùi trong cát. Chuyện này cũng giống như một con cá lại bị chết đuối khiến cho người ta ngạc nhiên. Trước đây, mặc dù Địch Thanh chưa nghe thấy tên của Thạch Đà nhưng khi đi qua sa mạc cũng biết cái đạo lòng lang dạ sói. Càng là những người như Thạch Đà thì việc thích ứng với thời tiết còn hơn cả lạc đà. Nhưng người như vậy làm sao lại bị chôn ở trong cát?

Thạch Đà vẫn chưa chết. Địch Thanh bới y ra liền nhanh chóng phát hiện nguyên nhân y bị vùi ở đây.

Toàn thân Thạch Đà có ít nhất cả chục vết thương. Y bị vùi ở đây không phải vì sa mạc mà là do trọng thương. Lúc trước, Địch Thanh đối đầu với Thạch Đà cũng biết đao pháp của người này rất tốt, ở trong sa mạc ít người làm được cho y bị thương. Vậy ai làm cho Thạch Đà bị thương?

Địch Thanh suy nghĩ một lúc cũng không để ý tới việc Đan Đan sợ hãi.

Chẳng phải nàng cũng là muội muội của Thạch Đà hay sao? Tại sao thấy đại ca bị thương lại kinh hãi như vậy?

- Nước... nước...

Đôi môi Thạch Đà hơi động nhưng vẫn chưa mở mắt.

Địch Thanh do dự một chút nhưng cũng chuẩn bị cứu Thạch Đà. Hắn không phải là bồ tát nhưng cũng biết muốn tìm được Phi Tuyết thì nhất định phải có y.

- Không được cho y nước. - Đan Đan thấy Địch Thanh định cứu Thạch Đà liền hét to.

Địch Thanh nghiêng đầu sang chỗ khác:

- Hắn chẳng phải là đại ca của ngươi sao? Tại sao ngươi không cứu hắn?

Sắc mặt của Đan Đan hết sức quái dị:

- Hắn không phải là đại ca của ta. Hắn là ác quỷ. Chính hắn đã bắt ta vào sa mạc. Ta van ngươi... ngươi không nên cứu hắn.

Nàng liên tục lùi lại, định bỏ chạy nhưng rồi không dám. Rời khỏi Địch Thanh thì nàng chỉ có một con đường chết. Tuy nhiên đứng ở đây thì lại cảm thấy sợ hãi.

Địch Thanh nhíu mày, cuối cùng cũng nhỏ một giọt nước vào miệng Thạch Đà.

Nước mắt Đan Đan rơi xuống đồng thời lên tiếng:

- Ngươi sẽ phải hối hận. Hắn là một tên ác quỷ. Nếu ngươi giết hắn rồi đưa đầu hắn tới phủ Hưng Khánh thì ít nhất cũng phải được cả ngàn lượng vàng. Nhưng nếu ngươi cứu hắn thì sau này sớm hay muộn cũng bị hắn cắn lại.

- Thế những lời của ngươi vừa rồi... đều là nói dối đúng không? - Địch Thanh hỏi ngược lại.

Đan Đan cứng người, run rẩy nói:

- Ta... không muốn lừa ngươi. Ta chỉ không muốn ngươi bỏ tay lại. Ta... rất sợ...

Nước mắt nàng tuôn rơi lã chã, vô cùng đáng thương.

Địch Thanh quay đầu lại nhìn Thạch Đà chằm chằm, một lúc sau mới nói:

- Ta muốn hỏi hắn một chuyện.

Đan Đan vội vàng kêu lên:

- Chỉ cần ngươi đưa ta ra khỏi sa mạc thì ngươi có chuyện gì ta cũng có thể giúp ngươi. Thật sự, ngươi phải tin tưởng ta.

Nàng hết sức nôn nóng, âm thanh đầy sự lo sợ. Nhưng thấy mí mắt của Thạch Đà hơi động liền vội vàng im lặng, lùi về phía sau. Ánh mắt của nàng lúc này tràn ngập sự thù hận.

Thạch Đà mở mắt ra thấy người đứng bên cạnh là Địch Thanh thì kinh ngạc. Địch Thanh thu túi nước, đưa con chim ứng cho Thạch Đà. Thạch Đà lập tức hiểu ý của Địch Thanh liền cầm lấy cắn. Nhìn y ăn thịt chim ưng đầy dữ tợn. Sắc mặt Đan Đan tái nhợt trốn sau lưng Địch Thanh.

Thạch Đà bị thương nặng, vết thương trên đùi còn nhìn thấy cả xương. Bên hông cũng có một vết thương như nhìn thấy cả ruột. Tuy nhiên y giống như một tảng đá, bị thương như vậy mà vẫn không chết. Sau khi y tỉnh táo lại, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.

Sau khi ăn hơn mười miếng, Thạch Đà mới dừng lại mà nói:

- Ngươi cứu ta nhưng ta không cảm ơn ngươi. Ta không cầu ngươi cứu ta.

Địch Thanh cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ nói:

- Ta cứu ngươi cũng là vì ngươi có thể nói cho ta một chuyện. Tất nhiên, nói hay không là quyền của ngươi.

- Chuyện gì?

- Đi cùng ta có một cô gái, mà ngươi đã gặp. Khi bão cát xuất hiện, ngươi có thấy cô ấy không?

Mi mắt của Thạch Đà hơi giật giật:

- Cô ấy là thế nào với ngươi?

Địch Thanh nói:

- Ta đang hỏi ngươi.

Thạch Đà cười lạnh:

- Thì sao?

Địch Thanh xoa xoa hai tay rồi nói:

- Chẳng sao cả. Được rồi! Cảm ơn.

Hắn bỏ Thạch Đà đó rồi xoay người rời đi. Đan Đan mừng rỡ vội vàng đi theo Địch Thanh nhưng vẫn không quên nói một câu:

- Nếu ngươi không ngại thì cứ đi theo chúng ta.

Nàng định dùng cách khích tướng. Nàng biết mạc dù Thạch Đà độc ác nhưng lại là người kêu ngạo."Mặt ta dính đầy cát thế này, có thể Thạch Đà không nhận ra ta."

Thạch Đà thấy Địch Thanh đi xa thì sắc mặt thay đổi mấy lần. Địch Thanh không nói gì với y, chỉ cần bỏ mặc thì với những vết thương của mình nếu không ai giúp đỡ mà muốn sống thì khó hơn lên trời. Thấy Địch Thanh càng lúc đi càng xa, Thạch Đà không kìm được vội vàng nói:

- Sau đó ta chưa từng gặp lại cô ấy... nhưng nếu thương thế của ta tốt hơn, ta có thể giúp ngươi tìm được.

Đan Đan thầm kêu khổ. Địch Thanh xoay người, nói vọng lại:

- Ngươi có đi được không?

Thạch Đà cắn răng nói:

- Có thể.

Mặc dù y là ác quỷ nhưng cũng là một con người cứng rắn. Cho dù bị trọng thương như vậy nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, giật vạt áo mà băng qua vết thương. Cây đao của y đã mất, nhưng vỏ đao vẫn còn. Thạch Đà lấy vỏ đao làm gậy cố gắng đi theo Địch Thanh.

Thạch Đà đi theo Địch Thanh cũng đơn giản là để ý tới cái túi nước trong tay hắn.

Đan Đan lẩm bẩm nói:

- Nước này hai người miễn cưỡng sử dụng, ba người chỉ sợ không đủ.

Địch Thanh lẩm bẩm:

- Một người chẳng phải tốt hơn sao?

Đan Đan lập tức kêu lên một tiếng. Nàng vốn rất sợ hãi Thạch Đà. Thấy y không thèm để ý tới mình thì mặc dù tức giận nhưng vẫn cảm thấy thoải mái hơn. Nàng thầm nghĩ:" Hắn không nhận ra ta. Chờ khi ra khỏi sa mạc, ta sẽ nói với ca ca cho dù là Thạch Đà hay Mộc Đà thì cũng biến thành Tử Đà.

Tuy nhiên dù sao thì nàng cũng trải qua một số đau khổ nên cơ bản không dám hy vọng ánh mắt của Thạch Đà độc ác như vậy mà không nhận ra mình. Thạch Đà không nói gì tới nàng cũng là vì không đánh lại Địch Thanh mà thôi.

Mối quan hệ giữa ba người có một sự tinh tế. Mạc dù cả ba đi cùng nhau nhưng suy nghĩ lại khác nhau. Cả ba đi tới tận hoàng hôn nhưng vẫn không hề có một con kền kền nào xuất hiện.

Thạch Đà biết kền kền mượn khí bay lượn, sau khi mặt trời lặn sẽ không xuất hiện. Nhưng y cũng không lo lắng bởi vì biết Địch Thanh sẽ không để cho mình chết.

Địch Thanh chia con kền kền ra thành ba phần, chi cho Thạch Đà một ít. Thạch Đà cũng chẳng khách khí cố gắng nuốt vào bụng. Nếu bàn về năng lực sinh tồn trong sa mạc thì y còn mạnh hơn Địch Thanh mấy phần.

Đan Đan hy vọng Thạch Đà bị nghẹn chết nhưng đáng tiếc là không được.

Trong đêm, mây mù bao phủ bầu trời nên không nhìn thấy trắng sao. Mọi người không nhận rõ phương hướng nên nghỉ lại. Bọn họ phải tiết kiếm sức lực vì biết nếu đi vô định trong sa mạc thì thậm chí có khả năng mất mạng.

Cả ba người tìm một cồn cát tránh gió, tạm thời tránh rét. Trong sa mạc, ban ngày trời nắng chói chang nhưng tới đêm nhiệt tản đi rất nhanh khiến cho không khí lại trở nên lạnh thấu xương. Thạch Đà ngồi như một tảng đá, y đã quen với thời tiết của sa mạc. Thể chết của Địch Thanh cao lớn, mặc dù bôn ba mệt mỏi nhưng thương thế cũng trở nên tốt hơn, chịu rét không thành vấn đề. Chỉ có Đan Đan là co người lại, khi tới đêm khuya liền lặng lẽ dịch tới bên cạnh Địch Thanh.

Mặc dù nàng cũng sợ lạnh nhưng còn sợ Thạch Đà hơn. Mặc dù Địch Thanh lạnh lùng nhưng cũng là người. Còn Thạch Đà là một tảng đá, là ác ma, là quỷ dữ chứ không phải là người.

Đêm dài từ từ trôi qua, cuối cùng ánh nắng đầu tiên cũng xuất hiện.

Đan Đan mở mắt nhìn về phía chân trời, cảm nhận sự yên tĩnh của sa mạc rồi ưu tư nhìn Địch Thanh. Thấy Địch Thanh không còn bên cạnh thì giật nảy mình, suýt chút nữa nhảy vọt dậy. Nhưng khi Đan Đan nhìn thấy Địch Thanh ngồi trên cồn cát nhìn về phương xa thì nàng lại ngây người.

Xưa nay nàng quen được nịnh nọt, ở trong sa mạc nhiều ngày cũng sửa được chút tính tình. Vốn nàng chỉ cảm thấy Địch Thanh ương ngạnh nhưng khi thấy hắn cô đơn ngồi đó thì lại cảm thấy cho dù hắn có ngồi giữa cả vạn người, đứng trong một cái chợ đông đúc nhất thì cũng khó xóa đi nét cô độc trên gương mặt.

Đan Đan nhìn Địch Thanh, nhất thời quên mất mình đang ở sa mạc.

Địch Thanh thấy Đan Đan đứng dậy thì phủi bụi đất trên người chuẩn bị đi về phía Tây. Thạch Đà cũng đã đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Đan Đan một cái rồi tập tênh đi theo Địch Thanh.

Đan Đan mới bước đi, đột nhiên đá phải một cái gì đó làm cho nàng lảo đảo. Cúi đầu xuống, Đan Đan chợt phát hiện dưới chân có một chiếc hài. Chiếc hài đó cũng không đẹp đẽ chỉ dùng dây khô và lôi chim bện lại rất đơn sơ nhưng thật sự là cần thiết đối với Đan Đan.

Đan Đan mừng rỡ xỏ nó vào chân, cảm giác lông chim mềm mại xoa chịu cơn đau thì hết sức kích động.

Từ nhỏ tới giờ nàng đã đi cả trăm ngàn cái giầy nhưng chưa có cái nào vừa ý như hôm nay.

*****

Giầy đương nhiên không thể tự nhiên xuất hiện. Đan Đan thầm nghĩ:" Chắc chắn không phải cái loại người như Thạch Đà làm. Trong sa mạc chỉ có ba người, không phải mình làm vậy thì chỉ có cái tên đầu gỗ kia làm. Thực sự không ngờ hắn còn khéo tay đến vậy."

Đan Đan vẫn chưa biết tên của Địch Thanh chỉ gọi bừa. Có thêm cái giầy khiến cho sự can đảm của nàng tăng lên, bước nhanh theo Địch Thanh.

Hoang mạc càng lúc càng nắng gắt. Ba người lặng lẽ từ từ bước đi. Vốn Địch Thanh cũng không khẳng định được đi theo hướng này có ra được khỏi sa mạc hay không nhưng thấy Thạch Đà không nói gì thì biết mình đi đúng hướng.

Cho dù Thạch Đà có tàn nhẫn đền mấy thì cũng sẽ không mang tính mạng của y ra để đùa.

Khi tới gần trưa, Địch Thanh lại làm trò cũ, giả chết chờ kền kền tới ăn thịt rồi phóng đao giết chết. Thạch Đà thấy vậy thì biến sắc.

Lúc trước, Thạch Đà và Địch Thanh giao thủ bị hắn cắt gẫy xương sườn, nhưng cũng chưa phục. Có điều thấy gió bão nổi lên đành phải lui bước. Trong lòng Thạch Đà nếu thật sự liều mạng y không nghĩ thua Địch Thanh. Tuy nhiên khi thấy phi đao của Địch Thanh sắc bén như vậy, Thạch Đà mới thực sự run sợ, thầm nghĩ tâm cơ của Địch Thanh rất sâu, còn che giấu thực lực.

Thạch Đà không biết Địch Thanh mới chỉ hồi phục thương thế, nhưng nghĩ Địch Thanh lạnh lùng như vậy nên lại càng thầm đề phòng. Y cảm thấy ảo não trong mấy ngày qua thật sự đen đủi. Y và Địch Thanh giao thủ cho dù có gió bão nhưng vẫn có thể tự tin trốn được. Có điều không ngờ trên đường y lại gặp phải kình địch. Hơn mười tên thủ hạ của y bị đối phương giết chết, bản thân bị trọng thương. Y liều mạng bỏ chạy mất đi con ngựa, lạc hướng. Qua mấy ngày, nếu không có Địch Thanh xuất hiện thì một tên ác ma lững lẫy trong sa mạc có thể đã chết.

Tuy nhiên cho dù có trở về thì trong nhà vẫn còn một tên Diêm Vương, y nên về đâu? Thạch Đà nghĩ tới đây thì liếc trộm Đan Đan mà nở nụ cười lạnh.

Cả ba người dựa vào con chim mà chống được một ngày. Đan Đan đói tới mức không chịu nổi. Khi tới buổi trưa ngày hôm sau, không để cho Địch Thanh ra hiệu đã nằm xuống.

Điều lạ lùng đó là Địch Thanh lại không nằm xuống. Đan Đan thấy vậy cảm thấy khó hiểu liền hỏi:

- Này... hôm nay ngươi không giả bộ chết hay sao?

Địch Thanh đứng trên cồn cát nhìn về phía cuối hoang mạc mà nét mặt có phần mừng rỡ. Thạch Đà thì lạnh lùng nói với Đan Đan:

- Ngươi không biết nhìn hay sao? Ngươi đúng là đồ con gái từ thanh lâu ra không có việc gì là chỉ biết nằm xuống.

Đan Đan đỏ mặt lên, giận quá nói:

- Thạch Đà! Rồi sẽ có một ngày ta sẽ bắt ngươi phải trả giá vì những gì hôm nay.

Thạch Đà đảo mắt một cái rồi mỉm cười:

- Ngươi có thể đợi tới được cái ngày đó không?

Trong lúc cả hai đang đấu khẩu thì Địch Thanh đột nhiên lên tiếng:

- Thạch Đà! Đã tới sào huyệt của ngươi?

Thạch Đà giật mình, nói một cách chậm rãi:

- Còn xa...

Địch Thanh vung đao một chút rồi nói:

- Ta cảm giác được trong gió có hơi nước. Phía kia có màu xanh đậm cứ tưởng là hoa mắt. Nhưng thấy ngươi có chút lo lắng thì chắc là cảm giác được gần về tới nhà rồi đúng không?

Thạch Đà không tin nổi cảm giác của Địch Thanh lại nhạy bén tới vậy. Tuy nhiên thấy hắn nói ra tâm sự của mình thì ánh mắt trở nên dữ tợn. Tuy nhiên nhìn thanh đao trong tay Địch Thanh cuối cùng y đành onis:

- Đúng không xa... Tới đó rồi, ta nhất định sẽ chiêu đãi ngươi.

Địch Thanh hạ đao xuống:

- Thạch Đà! Ngươi và ta không thể ăn tiệc. Ta cũng hy vọng gặp gỡ rồi chia tay tốt đẹp. Nếu ngươi có thể giúp ta tìm được bằng hữu thì ta cảm tạ ngươi.

Thạch Đà ừ một tiếng rồi quay sang nhìn Đan Đan mà nói:

- Đi thôi.

Cả ba người tiếp tục đi. Đi không xa lắm thì bọn họ bắt đầu thấy có những bụi gai trên sa mạc, mặc dù rất thưa nhưng cũng mang tới hy vọng cho con người. Đi tiếp về phía trước, màu xanh càng lúc càng nhiều thêm rồi sau đó bọn họ liền gặp được một cái ốc đảo.

Không khí tươi mát ập vào mặt khiến cho Địch Thanh và Đan Đan cảm thấy dễ chịu.

Những ngày qua khiến cho cảnh tượng xung quanh đối với họ có chút xa lạ. Tuy nhiên đối với một người vượt qua được cái chết uy hiếp, khó khăn lắm mới tìm được một cái ốc đảo trong sa mạc thì thật sự là vui sướng không bút nào kể xiết.

Màu xanh đậm nổi lên giữa sa mạc khiến cho lòng người êm dịu.

Màu xanh mang tới hy vọng của sự sống cho con người.

Địch Thanh hít lấy hít để bầu không khí tươi mát. Bất chợt có tiếng vó ngựa lao tới rất nhanh. Địch Thanh nghiêm nghị ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có hơn mười người lao tới bao vây Địch Thanh và Đan Đan.

Vó ngựa, mã đao xuất hiện khiến cho ốc đảo chợt tràn ngập một bầu không khí tử vong của sa mạc.

Tới lúc này, Địch Thanh mới nhận ra chẳng biết từ lúc nào, Thạch Đà đã tụt lại vài bước, hiện giờ đang đứng giữa đám ngựa.

Biến hóa xảy ra nhưng Địch Thanh vẫn hết sức bình tĩnh, nói:

- Thạch Đà! Hóa ra ngươi tiếp đãi ta thật tốt là thế này đây?

Hắn nở nụ cười trào phúng nhưng vẫn đảo mắt đánh giá tình hình.

Phía Tây ốc đảo có rất nhiều lều trại. Nơi này mới nhìn giống như thế ngoại đào nguyên tuy nhiên đào viên lại là của Thạch Đà. Y sẽ không cho người khác tới rồi lại đi.

Sắc mặt của Đan Đan trắng bệch, lẩm bẩm nói:

- Ta nói rồi... ngươi sẽ phải hối hận.

Địch Thanh chưa kịp trả lời, Thạch Đà đã lên tiếng:

- Ngươi nhầm rồi. Hắn sẽ không phải hối hận, chỉ cần hắn mặc kệ ngươi thì ta sẽ coi hắn là thượng khách. Sau này muốn đi hay hoàn toàn tự nhiên.

Tới giờ, Đan Đan mới hiểu được Thạch Đà đã nhận ra mình nhưng làm như không biết là vì chưa tới lúc. Đan Đan sợ hãi đứng yên bên cạnh Địch Thanh, túm chặt lấy áo của hắn. Mặc dù Đan Đan không nói gì thêm nhưng ánh mắt thể hiện rõ sự cầu khẩn.

Nàng chỉ có thể dựa vào Địch Thanh.

Địch Thanh nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói:

- Ngươi chặn đánh các thương đội trong sa mạc là để tìm Đan Đan?

Hắn nghĩ tới lúc Thạch Đà cướp các đội buôn lục lọi vật phẩm thì ra là sợ Đan Đan ẩn nấp ở bên trong.

Thạch Đà nói một cách ngắn gọn:

- Đúng vậy.

Địch Thanh cảm thấy khó hiểu nói:

- Nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện. Tại sao ngươi phải làm khó cho nàng?

Đan Đan đột nhiên đỏ mặt kêu lên:

- Ta không phải là đứa nhỏ.

Nàng nhìn Thạch Đà đầy hung dữ:

- Thạch Đà! Ta biết ngươi không có can đảm bắt ta. Nhất định có người sai khiến ngươi. Ngươi có thể nói cho ta đó là ai. Ta sẽ nói ca ca ta phái người giết chết họ... Sau này coi như chưa có gì xảy ra.

Địch Thanh giật mình không hiểu tại sao Đan Đan lại nói vậy. Chẳng lẽ Thạch Đà cũng là tay sai của người khác?

Sắc mặt của Thạch Đà vẫn thản nhiên, chỉ nói gằn từng chữ:

- Ngươi nhầm rồi. Ta có đủ cái can đảm đó.

Y lập tức chỉ vào Địch Thanh quát:

- Ngươi... mời... tránh ra.

Thạch Đà nói xong liền tung người rút lấy một thanh đao trên cái yên ngựa rồi hoành đao mà đứng. Vết thương của y rất nặng nhưng chỉ cần vẫn còn hơi thở sẽ không bỏ qua cho Đan Đan.

Vốn cả ốc đảo đang dào dạt sức sống nhưng lúc này lại khiến cho người ta ngửi thấy mùi tử vong. Hơn mười người cưỡi ngựa đều lạnh lùng quan sát. Bọn chúng tới đây không ai lên tiếng nhưng có thể thấy được rằng chỉ cần Thạch Đà ra lệnh thì chúng sẽ liều lĩnh xông lên.

Địch Thanh sờ sờ mũi đao mà nói:

- Nếu ta không cho thì sao?

Sắc mặt Đan Đan đang tái nhợt nhưng ánh mắt chợt lóe lên tia sáng. Nàng thật sự không ngờ được cả thiên hạ lạnh lùng tối tăm này lại có người vì nàng.

Thạch Đà chớp mắt rồi nở nụ cười lạnh lùng:

- Tốt lắm.

Y cũng biết Địch Thanh sẽ không cho phép. Địch Thanh và y là hai loại người hoàn toàn khác nhau.

Thạch Đà biết Địch Thanh lợi hại cũng không muốn ra tay. Nhưng y lại phải ra tay. Bởi vì Đan Đan có ý nghĩa quá lớn đối với y. Y giơ cây trường đao lên, chuẩn bị ra lệnh tấn công.

Địch Thanh vẫn lạnh lùng đứng đó. Đan Đan không còn sợ hãi nữa mà ngây người nhìn Địch Thanh. Nàng thầm nhủ trong lòng:" Ta cứ nghĩ trên đời này ngoại trừ ca ca ra không còn có người đàn ông thứ hai nào đối xử tốt với ta như vậy. Không ngờ được mặc dù hắn không biết thân phận của ta nhưng lại dám đối đầu với Thạch Đà vì ta.

Đan Đan đột nhiên nở nụ cười mà chỉ nhìn Địch Thanh. Trong tích tắc, nàng như quên mất sự nguy hiểm của mình.

Có lẽ đối với nàng mà nói thì sống cũng được mà chết cũng thế. Một người con gái nếu có một người đàn ông nguyện chết vì mình thì còn có gì đáng sợ nữa?

Đám mã tặc bắt đầu bao vây lấy Địch Thạch. Đúng lúc Thạch Đà chuẩn bị vung đao thì đột nhiên có một người phi ngựa tới. Thạch Đà nhìn thấy vậy vội quát to:

- Khoan đã.

Đám mã tặc thu đao, dừng lại thế tấn công. Tên kỵ sĩ đang lao tới liền kêu lên:

- Thạch Đà! Phi Ưng tìm ngươi.

Đối với một tên ác ma sa mạc như Thạch Đà vậy mà âm thanh của y không hề có lấy một chút khách khí.

Khóe miệng Thạch Đà hơi giật giật rồi nói:

- Ta đang bắt người. Chờ chút nữa mới qua được chứ?

Địch Thanh ngạc nhiên không ngờ Thạch Đà cũng có thể thương lượng.

Tên kỵ sĩ kia nói đầy kiêu căng:

- Ngươi cùng với người kia tới đó.

Địch Thanh nhìn kỵ sĩ chằm chằm. Không hiểu tại sao nhưng hắn lại có cảm giác quen thuộc. Tên kỵ sĩ đó vẫn che mặt. Gương mặt đó hoàn toàn xa lạ đối với Địch thanh nhưng vì sao hắn lại cảm giác như đã từng gặp? Địch Thanh cảm thấy ngạc nhiên đồng thời hiếu kỳ không hiểu Phi Ưng là ai mà có thể ra lệnh cho Thạch Đà.

Thạch Đà lên tiếng:

- Phi Ưng có thể ra lệnh cho ta nhưng không chắc có thể ra lệnh cho người khác.

Viên kỵ sĩ kia mỉm cười:

- Phi Ưng tính toán biết ngươi và người kia nhất định sẽ tới.

Địch Thạch liền nở nụ cười trào phúng:

- Vậy thì chưa chắc.

Ánh mắt tên kỵ sĩ trở nên nghiêm túc, nhìn Địch Thanh mà nói:

- Ngươi chính là người trở về cùng với Thạch Đà hay sao?

Địch Thanh nghe thấy vậy thì cảm thấy nghi hoặc, thầm nghĩ nếu đã gặp qua thì tại sao người đó lại không biết hắn? Nghĩ đi nghĩ lại, Địch Thanh cười thầm vì bản thân đã thay đổi diện mạo cho nên y không nhận ra mình cũng chẳng có gì là lạ.

Thấy Địch Thanh gật đầu, viên kỵ sĩ nói:

- Chuyện tới nước này, ngươi phải tới gặp Phi Ưng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-119)


<