Vay nóng Homecredit

Truyện:Sáp huyết - Hồi 067

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 067: Đan Đan
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Dã Lợi Vượng Vinh trái lại bình tâm trở lại, thở dài nói:

-Không sai, ta rất sợ ngươi, nhưng ta thật sự rất muốn tìm thấy Hương Ba Lạp, nhưng ngươi xưa nay không cho phép bọn ta tìm kiếm...do đó lúc Cốc Tư La phái người tìm đến ta, ta đã chọn đồng ý liên thủ với y. Ta biết rằng, chỉ có giết chết ngươi, mới có thể có được Hương Ba Lạp, nhưng ngươi thắng rồi, ta thua rồi.

Hai tay mở ra, nhìn thi thể phủ khắp điện nói:

-Thắng làm vua thua làm giặc, xưa nay cũng chẳng có gì để nói. Ở đây có rất nhiều người, đáng lẽ không phải chết.

Ánh mắt Nguyên Hạo như kim, nhìn chằm chằm vào Dã Lợi Vượng Vinh nói:

-Người không đáng chết đều chết cả, thế người đáng chết thì thế nào?

-Người đáng chết, cũng mau chóng chết thôi.

Dã Lợi Vượng Vinh trái lại điềm tĩnh hẳn đi

-Xưa nay ngươi giết người đều chọn tên, người không đáng giết, cho dù quỳ dưới chân cầu xin ngươi, ngươi cũng không dùng tên. Ngươi nói phải, ta mãi cứ không ra tay, bởi vì ta thật sự rất sợ chết, nhưng bây giờ...ta ngược lại thấy rất hiếu kỳ, ngươi sẽ chọn mũi tên nào để giết ta đây?

Vốn dĩ ông ta rất tò mò, kế hoạch tại sao lại thất bại, bởi vì bất luận nhìn theo góc độ nào, chuyện mà Nguyên Hạo biết được quá nhiều rồi.

Trong kế hoạch này chắc chắn có một móc xích đã bị trật ra, như vậy mới khiến ông ta phải kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, nhưng rốt cục là khâu nào đây? Dã Lợi Vượng Vinh không biết.

Nhưng Dã Lợi Vượng Vinh đã không còn quan tâm nữa, một người sắp chết, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy? Mặc dù ông ta nham hiểm, xảo quyệt, nhưng dù sao cũng là một trong Cửu Vương Long Bộ, trước khi chết cũng không muốn quá ư hèn nhát.

Ngón tay của Nguyên Hạo dịu dàng lướt qua ba mũi tên, đột nhiên búng một cái, ngón tay đã rời khỏi các mũi tên.

Trong tay gã không có tên.

-Ta giết ngươi làm gì nhỉ? Nhiều khi sống lại còn khó chịu hơn cái chết. Trái lại vừa rồi ngươi còn đáng để ta dùng một mũi tên, nhưng bây giờ...ta còn nhất thiết phải xuất tên không?

Trong mắt Nguyên Hạo đầy vẻ nhạo bang, nói xong, xoay người bỏ đi, vung vẫy tay áo, chẳng mang theo nửa hạt bụi trần.

Ánh mặt trời chiếu rọi vào từ ngoài điện, không chiếu tới người của Dã Lợi Vượng Vinh.

Ông ta cứ đờ đẫn đứng ngay ra trong điện, chẳng ai thèm ngó ngàng. Mái tóc bạc nơi thái dương đã như nhuộm sương, nếp nhăn trên mặt ông càng như dao khắc. Nhẹ nhàng khom người xuống, nhìn một thi hài trên đất, Dã Lợi Vượng Vinh tự lẩm bẩm:

-Lúc đầu ngươi khuyên ta buông tay, khuyên ta lùi một bước, nhưng ta không nghe ngươi, thật sự là vì...ta đã không thể lui được nữa.

Thi thể đó mở to mắt, mũi bị cắt đi, mềm nhũn treo bên mặt, dữ tợn đáng sợ khó lòng tả xiết. Đó là thi thể của Lãng Mai, tuy gã đã dốc toàn lực, nhưng việc thích sát diễn ra không bao lâu, liền chết trên tay vệ sĩ giáp vàng của Nguyên Hạo.

Dã Lợi Vượng Vinh nhìn con mắt đơ như mắt cá của Lãng Mai, vất vả nhặt lên một thanh đao thép nhuốm máu, lẩm bẩm nói:

-Hương Ba Lạp? Có lẽ...

Bỗng nhiên cười một cái, trong mắt xẹt qua niềm vui khó tả. Sau đó ông ta một đao đâm vào bụng mình, chậm rãi ngã xuống đất...

Xem ra ông ta đã được giải thoát, cuối cùng cũng hiểu ra..... nhiều khi, chết không phải chuyện đau đớn nhất, sống mới đau khổ!

Lúc tỉnh lại, nhất thời Địch Thanh không biết mình đang ở chỗ nào.

Hắn nhiều lần sinh tử, nhưng đều có thể từ chỗ chết tìm được đường sống, đây chẳng phải là do ông trời còn chưa muốn hắn chết sao? Địch Thanh nghĩ đến đây, nội tâm cảm thấy chua xót, trong mắt lại hiện lên sự kinh ngạc. Thời điểm hắn tỉnh lại, vốn tưởng rằng không chết thì cũng đang ở trong nhà giam...

Nhưng hiển nhiên nơi này không phải là nhà giam.

Vách tường xanh nhạt mang theo phần lạnh lẽo, trên nóc nhà màu xanh da trời lại vẽ mấy đám mây trắng, tấm màn màu tím, sắc điệu có phần lạnh nhạt nhưng lại mang khí tức cao quý.

Hắn còn không ngờ là mình đang nằm trên một cái giường.

Địch Thanh cảm nhận được thân thể còn mệt mỏi, nhưng cảm giác choáng váng đã qua. Hắn trúng độc trâm, bị vây bắt chờ chết. Nhưng một khắc sau, hắn đã tốt rồi, còn được ngủ một giấc ngon lành. Địch Thanh không dám xác định đây là mộng cảnh hay hiện thực?

Cố gắng ngồi dậy, Địch Thanh đột nhiên chấn động, đưa mắt nhìn khắp phòng, mới phát hiện trong phòng còn có một người.

Người đó lẳng lặng ngồi ở góc phòng, lúc Địch Thanh cố gắng ngồi dậy, người đó mới xoay đầu lại, lẳng lặng nhìn Địch Thanh.

Địch Thanh thấy người kia bình tĩnh như thế, thiếu chút nữa cho rằng người đó là Phi Tuyết. Nhưng ngay lập tức hắn phát hiện, người đó không phải là Phi Tuyết. Nhưng hắn cảm giác được, người kia có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời không thể nhớ được là đã gặp nhau ở đâu, hắn có quen biết người kia sao?

Người đó là một cô gái, đang mặc một cái quần thun màu tím, tóc búi như mây, một cây ngọc trâm cắm vào một khe hở nghiêng. Nàng giống với căn phòng này, giản dị, trong sáng, cao quý nhưng thanh lịch, thanh lịch nhưng lại lạnh lùng.

Nàng có màu da trắng như ngọc, lại thêm chiếc quần tím trợ giúp, giống như là một mỹ nhân được điêu khắc từ bạch ngọc. Nàng có hàng long mi dài, đôi mắt sáng, yên bình như nắng hè trong u cốc. Nhưng vào những lúc nàng bất động, lại lạnh lẽo như băng.

Địch Thanh nhìn nàng, nàng nhìn Địch Thanh. Cả hai đều im lặng.

Trong phòng, yên lặng, lạnh nhạt, còn tràn ngập màu tím huyền bí...

Địch Thanh chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng cũng phá vỡ không khí im lặng, mở miệng nói:

-Công chúa Đơn Đơn?

Cuối cùng hắn cũng nghĩ ra người con gái này là ai, nhưng hắn không dám khẳng định. Ai có thể nghĩ nữ tử tinh quái, tính tình luôn biến đổi ở trong sa mạc kia và thiếu nữ cao quý, trầm mặc này là cùng một người?

Thiếu nữ không trả lời mà hỏi ngược lại:

-Ngươi là ai?

Nếu nàng là Công chúa Đơn Đơn, sao có thể thoát khỏi tay Phi Ưng? Sao lại không biết Địch Thanh? Chẳng lẽ bởi vì lúc này Địch Thanh vẫn còn hóa trang trên khuôn mặt nên nàng không nhận ra Địch Thanh?

Địch Thanh nghĩ đến đây, vốn không nên thừa nhận thân phận, bởi vì như vậy hắn mới có cơ hội sống sót, nhưng hắn vẫn nói:

-Ta là Địch Thanh.

Rốt cuộc thiếu nữ cũng mỉm cười, trong nụ cười hiện lên nét cô đơn:

-Ngươi đã là Địch Thanh, vậy ta chính là Công chúa Đơn Đơn rồi.

Ánh mắt Địch Thanh chớp động:

-Nếu ta không phải là Địch Thanh?

Công chúa Đơn Đơn lạnh lùng nói:

-Nếu ngươi không phải Địch Thanh, hiện tại ngươi đã bị ném ra ngoài.

Sau khi nói xong, nàng nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn một cây nến đỏ ở trên bàn.

Nến đỏ rơi lệ, vốn không nhìn rõ, Công chúa Đơn Đơn lại rơi vào im lặng.

Địch Thanh cẩn thận cân nhắc tâm tư của cô gái này, thầm nghĩ, "Nàng là muội muội Nguyên Hạo, chắc cũng biết ta muốn ám sát đại ca nàng. Nhưng vì sao nàng không giao ta cho Nguyên Hạo?"

Địch Thanh nghĩ mãi không ra, nhịn không được bèn hỏi:

-Vì sao ngươi lại cứu ta?

Công chúa Đơn Đơn thản nhiên nói:

-Không tại sao.

Nàng lấy cái ngân trâm, đâm vào giữa ngọn nến, cây nến vỡ tung, ánh lửa văng bắn ra bốn phía, càng làm hồng thêm mái tóc và làm nổi bật khuôn mặt trắng muốt kia.

Địch Thanh ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn vào màn đêm tối tăm, lại chuyển qua nóc nhà xanh thẳm. Loại cảm giác này thật là quái dị.

Một lúc sau, Đơn Đơn buông ngân trâm xuống, nghiêng đầu lại, thờ ơ nói:

-Cả đời này, ta đã hai lần mất giày.

Ngay lúc này, nàng đột nhiên nói đến giày. Nhất thời, Địch Thanh không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể im lặng.

Đơn Đơn nhìn Địch Thanh, ánh mắt mông lung, dường như cất giấu một điều gì đó:

-Trong sa mạc, giày của ta rơi mất một lần, lần đó... ngươi giúp ta làm chỉ giày.

Thấy Địch Thanh không nói gì, Đơn Đơn lại nói:

-Lúc ta còn nhỏ, trốn tránh phản loạn trong tộc, cũng bị mất giày.

*****

Địch Thanh thầm nghĩ, "Đơn Đơn này thoạt nhìn rất cô đơn, nhưng không đơn giản. Rốt cuộc bằng cách nào mà nàng ta có thể trốn thoát khỏi tay Phi Ưng? Chẳng lẽ... Phi Ưng thật sự bán rẻ Dã Lợi Vương?

Địch Thanh thầm nghĩ, Đơn Đơn lẩm bẩm nói:

-Lần đó quân đội của phụ vương bị đánh tan, đại ca mang theo ta trốn đi. Nếu không nhờ có đại ca bảo vệ, ta đã chết từ lâu rồi.

Địch Thanh biết đại ca mà Đơn Đơn nói chắc chắn là Nguyên Hạo, còn không rõ tâm tư của Đơn Đơn, có điều vẫn lẳng lặng lắng nghe.

-Sau đó chạy trối chết, trên đường ta bị rơi mất đôi giày. Đại ca không rảnh để đi tìm, liền cõng ta chạy đi. Khi đó huynh ấy đã gần kiệt sức, ta cầu xin huynh ấy bỏ ta lại, huynh ấy nhất định không chịu. Huynh ấy nói ta là muội muội thân thiết của huynh ấy, tuyệt đối sẽ không bỏ ta lại...

-Sau đó chúng ta rơi vào một mảnh cát chảy trũng, cùng nhau chìm xuống. Nếu không phải do ta làm huynh ấy mệt mỏi, chắc chắn huynh ấy chắc chắn có thể trốn thoát. Có thể do ông trời không tuyệt lòng người, cát chảy không cướp đi mạng sống của chúng ta, chúng ta xuyên qua dòng cát chảy, rơi vào không gian tối đen, ta đã thất lạc huynh ấy...

Khi Địch Thanh còn trầm tư suy nghĩ, Đơn Đơn đã rời khỏi phòng. Đan Phượng Các này thật lớn. Từ trong phòng muốn đến tiền sảnh phải đi qua hai lần cửa. Địch Thanh chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa thật mạnh của Đơn Đơn, sau đó căn phòng liền trở nên yên tĩnh.

-Không gian kia tuyệt đối là hắc ám. Không nghe thấy bất kì âm thanh nào, không có một tia sáng nào. Có người nói, địa ngục rất đáng sợ, nhưng cô đơn còn đáng sợ hơn địa ngục. Có đôi khi... cô đơn, tĩnh lặng giống như bị ngàn vạn con kiến cắn nuốt thân thể của ngươi, nhưng ngươi lại không thể trốn tránh. Ngươi... sẽ không hiểu được cái loại cảm giác đó đâu.

Đột nhiên Địch Thanh lên tiếng:

-Ta hiểu.

Hắn nói rất thành khẩn. Thấy Đơn Đơn nhìn lại, ánh mắt đã khác đi. Hắn sợ cô đơn, nhưng không thể không đồng hành cùng cô đơn. Từ sau khi Dương Vũ Thường rời xa hắn, hắn vẫn luôn sống một cách cô độc. Hắn cũng không ngờ, Đơn Đơn cũng từng trải qua cảm giác này.

Thân thể mềm mại của Đơn Đơn run rẩy, nhìn Địch Thanh. Nàng biết Địch Thanh không nói dối. Nàng nhìn thấy được, dù là lúc điên cuồng hoan lạc giữa một đám người, Địch Thanh vẫn rất cô đơn.

Thật ra từ lúc ở đại mạc, nàng đã nhìn ra điều này.

Ánh sáng từ ngọn nến chiếu lên bốn vách tường, khói bay nhè nhẹ trong căn phòng, dường như cũng là màu xanh đấy...

Ánh mắt Địch Thanh rời đi, nhìn vào ánh sáng từ ngọn nến, đột nhiên nói:

-Cho nên sau khi ngươi thoát khỏi đó, liền sơn nóc nhà thành trời xanh mây trắng? Ngươi sợ ác mộng lại xuất hiện, ngươi muốn khẳng định, thời điểm mình mở mắt ra, không phải là trong cơn ác mộng kia?

Đơn Đơn nhìn bốn vách tường ở xung quanh, nhẹ nhàng gật đầu nói:

-Ngươi đoán đúng. Lúc còn ở đó, ta đã nghĩ, cả đời ta không muốn phải sống trong bóng tối. Nhưng khi ta bị bao phủ bởi bóng tối, lần mò tiến về phía trước, ta lớn tiếng gọi tên của ca ca, ta thà chết trong vòng tay của người thân, bởi vì chỗ chúng ta có một truyền thuyết, chết bên cạnh người thân, kiếp sau còn có thể gặp lại.

Nàng nói một cách nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt như sáng lên, giống như ngọn nến phát ra đốm lửa nhỏ, đó là một loại nước mắt tình cảm.

Lần này Địch Thanh không nói gì, hắn chợt nghĩ đến lúc trước Đơn Đơn muốn chết, đã nói với hắn, "Nếu ông trời muốn ta phải chết, ta hi vọng... có thể chết trên tay ngươi. Ngươi đã cứu ta, lại giết ta. Đời này kiếp này chúng ta sẽ không thiếu nợ nhau?" Chẳng lẽ, khi đó, Đơn Đơn đã xem hắn là người thân?

Hắn thực sự không đoán được tâm tư của thiếu nữ áo tím này. Hắn cũng không muốn đoán nữa.

Rất lâu sau, Đơn Đơn nói tiếp:

-Trong hoàn cảnh đó, ta không ngừng sờ soạng, không ngừng khóc lóc gọi tên đại ca, gọi đến khi cổ họng khản đặc, nói không ra tiếng, nước mắt cũng cạn khô. Lúc đó, ta bỗng hận đại ca, hận huynh ấy không nên cứu ta, cứ để ta chết đi, chẳng phải mọi chuyện đều xong hết hay sao?

Địch Thanh thấp giọng nói:

-Khi đó ngươi vẫn còn là trẻ con, nghĩ như thế nào... Cũng không sai.

Đơn Đơn khẽ cắn vành môi đỏ mọng, cắn đến khi nó có chút trắng bệch, cứ như vậy nhìn Địch Thanh, hồi lâu sau mới nói:

-Sau đó ta nói chuyện này với đại ca, huynh ấy cũng nói giống ngươi.

Địch Thanh nhớ đến người mũ đen áo trắng, nhớ đến cây cung lớn và mũi tên bện lông vũ, lại nhìn Đơn Đơn, đột nhiên hắn có cảm giác chắc chắn là Nguyên Hạo này cũng rất phức tạp.

Người đứng đầu vùng Tây Bắc, giết người không chớp mắt, lại quan tâm đến muội muội như vậy?

Bốn bức tường màu xanh, ánh nến đỏ lạnh.

Đơn Đơn nhìn nến đỏ, buồn bã nói:

-Sau đó, lúc ta tuyệt vọng đến gần phát điên, đại ca của ta đột nhiên xuất hiện, đã mang tới thanh âm, mang tới ánh sáng... Ta cũng thoát khỏi cảm giác cô đơn này. Từ đó về sau, ta rất sợ cô đơn, cũng rất sợ chết. Sợ chết một mình ở một nơi xa lạ.

Địch Thanh cảm thấy chuyện xưa kể ra còn có chút không rõ ràng.

Đơn Đơn bị rơi vào dòng cát chảy ở nơi nào? Vì sao Nguyên Hạo lại không bị gì? Làm thế nào mà y có thể tìm được muội muội? Còn có một điểm rất quan trọng, tại sao Đơn Đơn lại kể những chuyện này với một người hoàn toàn xa lạ? Tất cả mọi việc, đều không rõ ràng, nhưng Đơn Đơn cũng không nói tiếp

Mặc dù muốn biết, nhưng Địch Thanh cũng không hỏi.

Đơn Đơn lại hỏi:

-Sao ngươi không hỏi ta, vì sao ta lại kể chuyện này cho ngươi nghe? Vì sao ta có thể trở về từ đại mạc? Hiện tại đại ca của ta thế nào? Chẳng lẽ ngươi không có chút hiếu kì nào sao?

Trống ngực Địch Thanh đập mạnh:

-Có một câu ta muốn hỏi nhất, Hương Ba Lạp đang ở đâu?

Nguyên Hạo, Dã Lợi Vượng Vinh đều biết Hương Ba Lạp, theo bản năng, hắn cho rằng Đơn Đơn cũng sẽ biết y.

Nhưng Địch Thanh không nghĩ tới, khi mà Đơn Đơn nghe được cái tên Hương Ba Lạp sẽ có phản ứng mạnh như vậy. Đơn Đơn đứng thẳng lên, gào lên thảm thiết:

-Sao ngươi lại biết Hương Ba Lạp? Ngươi tìm Hương Ba Lạp làm gì?

Trong lòng Địch Thanh sôi trào, hắn đã khẳng định chắc chắn Đơn Đơn cũng biết Hương Ba Lạp.

-Ngươi thật sự biết Hương Ba Lạp ở đâu?

Sắc mặt Đơn Đơn trắng như bạch ngọc, thấy Địch Thanh hỏi, lại tái nhợt như tuyết. Nàng run rẩy, chăm chú nhìn Địch Thanh, nói từng chữ:

-Ta biết.

Địch Thanh vui mừng, chưa kịp hỏi thì Đơn Đơn đã nói một cách dứt khoát:

-Nhưng ta sẽ không cho nói cho ngươi biết! Ta sẽ không nói cho ngươi nghe một chút gì!

Trong lòng Địch Thanh kinh ngạc, tràn đầy thất vọng, không tra hỏi nữa. Hắn có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đơn Đơn, ánh mắt nghi hoặc lo sợ. Chẳng hiểu tại sao, hắn chỉ cảm thấy trong lòng Đơn Đơn tràn ngập sự hoảng sợ. Địch Thanh cảm thấy buồn bã, bi thảm nói:

-Tốt! Vậy xem như ta chưa từng hỏi đi.

Đơn Đơn hơi thở dốc, dường như còn chưa thoát khỏi sự sợ hãi, nhìn thấy ánh mắt bi thương đến cực điểm của Địch Thanh, không kìm được liền hỏi:

-Vì sao ngươi lại tìm Hương Ba Lạp?

Địch Thanh trả lời:

-Ngươi không nói cho ta biết Hương Ba Lạp ở đâu, tại sao ta phải cho ngươi biết lý do?

Ánh mắt lo sợ và nghi hoặc của Đơn Đơn liền biến thành phẫn nộ, tiến lên vài bước, trừng mắt nói:

-Ngươi trúng kịch độc, tuy rằng đã được giải, nhưng trong bảy ngày không thể dùng sức. Bây giờ ngươi đang ở Đan Phượng lầu, chỉ cần ta hô một tiếng, sẽ có hộ vệ trong cung xông tới chặt ngươi thành thịt vụn, ngươi có tin không?

Địch Thanh nhìn Đơn Đơn một lúc, gật đầu nói:

-Ta tin!

-Vậy ngươi còn không nói?

Đơn Đơn đắc ý nói.

*****

Địch Thanh lắc đầu:

-Ta không nói!

Đơn Đơn có chút ngạc nhiên, khuôn mặt tái nhợt như bạch ngọc trở nên đỏ ửng vì phẫn nộ. Địch Thanh yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có trăng, trăng sáng đêm dài.

Không biết trôi qua bao lâu, sự phẫn nộ trong mắt Đơn Đơn đã tan hết, đột nhiên nói:

-Ta biết ngươi định dùng phép khích tướng, ngươi muốn ta giao ngươi cho đại ca của ta. Ngươi muốn biết bí mật của Hương Ba Lạp? Hừ, ngươi muốn biết, ta càng không cho ngươi biết. Ngươi muốn gặp đại ca của ta, ta sẽ đem ngươi ra khỏi cung.

Nàng cố gắng tạo ra dáng vẻ hung ác nhưng thật sự không giống, Địch Thanh cũng đành thở dài.

Đơn Đơn nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Địch Thanh, đột nhiên kìm lại, không nói nữa, sắc mặt trở nên lạnh lẽo:

-Ngươi có biết... vừa rồi ta phát lời thề gì?

Nàng bắt đầu hung dữ, lại giống với tiểu cô nương không hiểu chuyện, nhưng lúc tỉnh táo, lại giống với ngọn núi băng, tự đẩy người khác ra xa mình cả ngàn dặm.

Địch Thanh lắc đầu, cũng lười nói nhiều.

Đơn Đơn lẩm bẩm:

-Ta mới thề, nếu như ngươi gạt ta, không thừa nhận là Địch Thanh, ta sẽ giết ngươi. Nếu ngươi không gạt ta, ta sẽ nhớ kỹ ngươi đã từng cứu ta ở sa mạc, sẽ đưa ngươi ra khỏi cung, để ngươi tự sinh tự diệt.

-Không phải là ta không muốn lừa ngươi, chỉ có điều vừa rồi cảm thấy không thể lừa được ngươi.

Địch Thanh nói một cách thản nhiên.

-Ngươi không cần xem ta là một người vĩ đại, vì vậy ngươi không cần vì không cứu được ta mà canh cánh trong lòng.

Đơn Đơn trừng mắt nhìn Địch Thanh:

-Ngươi nghĩ ta không có bản lãnh đưa ngươi ra ngoài sao? Hừ! Hôm nay ta sẽ cho ngươi xem ta có bản lãnh này không.

Địch Thanh lại im lặng, hắn thấy được, Đơn Đơn cô đơn, cao quý, hay thay đổi, tùy hứng, nhưng vốn không muốn giết hắn.

Đúng lúc này, bức rèm che được mở ra, có tỳ nữ đi vào nói:

-Thưa Công chúa, Bộ chủ Càn Đạt Bà đã tới.

Tỳ nữ kia có đôi môi hồng, hàm răng trắng, khuôn mặt khá mĩ lệ.

Trong lòng Địch Thanh trở nên khẩn trương. Hắn nhớ rõ, trận chiến năm đó ở lăng Vĩnh Định, Vương Khuê từng nói:

-Trong tám Bộ mà Nguyên Hạo lập ra, mọi người ở trong bộ phận Càn Đạt Bà và Khẩn Na La đều tinh thông nhạc lý. Bộ phận Càn Đạt Bà đều là nữ, mỗi người đều giỏi ca múa...

Bộ chủ Bộ Càn Đạt Bà tới đây làm gì?

Địch Thanh cố gắng xuống giường, nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương có chút xa lạ, đột nhiên phát hiện ra bộ râu trên mặt đã không còn, mà quần áo trên người cũng được đổi thành một bộ quần áo mềm mại như tơ. Địch Thanh giật mình kinh hãi, đưa tay sờ bụng, sờ ngực, không ngờ Ngũ Long đã không còn.

Mồ hôi Địch Thanh tuôn ra, thầm nghĩ Ngũ Long vẫn luôn ở bên người mình, sao giờ lại không thấy? Chẳng lẽ Đơn Đơn nhân lúc mình hôn mê, thay đổi quần áo của mình đã tiện tay cầm Ngũ Long đi?

Ngũ Long liên quan đến Hương Ba Lạp, hắn không thể đánh mất.

Tâm trạng hắn trở nên khẩn trương, không thua gì lúc đối địch với Nguyên Hạo. Địch Thanh không kìm nổi bước vài bước ra ngoài, muốn gặp Đơn Đơn để hỏi việc này. Mới đi tới bức rèm che, chợt nghe thấy tiếng một người con gái:

-Đơn Đơn, ngươi tìm đến tỷ tỷ có chuyện gì vậy?

Giọng nói kia như tiếng róc rách của dòng nước, mang theo một loại phong tình khó tả.

Giọng nói truyền qua cánh cửa, vốn rất nhỏ, nhưng thính lực của Địch Thanh rất nhạy bén nên nghe được khá rõ. Sau khi nghe được giọng nói kia, thân thể Địch Thanh chấn động, bước chân dừng lại, hắn nhận ra, người vừa nói chính là Bộ chủ lần trước ngồi kiệu đến Đan Phượng Các.

Giọng nói vô cùng quen thuộc càng làm cho Địch Thanh khẳng định hiểu lầm trong lòng. Hắn đứng thẳng lên, muốn bước đi, nhưng chân nặng như đeo tạ ngàn cân, khóe miệng lộ ra nụ cười chua xót.

Chỉ nghe thấy Đơn Đơn nói:

-Trương tỷ tỷ, muội có việc nhờ tỷ, tỷ nhất định phải giúp muội nha.

Địch Thanh thầm nghĩ;

-Trương tỷ tỷ? Ôi... Hóa ra nàng đúng là người của Nguyên Hạo. Nguyên Hạo dùng trăm phương ngàn kế đưa nàng đến kinh thành để làm gì? Ồ, những người nàng tiếp xúc đều là quan lại quyền quý, tất có thể dò hỏi một chút tin tức Đại Tống... Nguyên Hạo sớm đã có tâm đối địch với Đại Tống, mật thám được phái ra chắc không chỉ có mình nàng ta.

Đang suy nghĩ, Địch Thanh lại nghe Trương tỷ tỷ nói:

-Đơn Đơn, đại ca muội chính là Đế Thích Thiên, nơi này còn có việc mà hắn không thể giải quyết hay sao?

Đơn Đơn vội la lên:

-Không được, không được để huynh ấy biết chuyện này.

Nàng kia "Ồ" lên một tiếng, một lúc lâu sau mới nói:

-Đó là việc gì?

Địch Thanh nghe Đơn Đơn nói:

-Trương tỷ tỷ, muội thích một nam nhân, nhưng đại ca lại không thích hắn, còn cho người trừng phạt hắn. Lúc này người hắn mang trọng thương, muội đem hắn giấu ở trong phòng, nhưng làm sao để đưa hắn ra ngoài thì không có cách nào. Muội biết tỷ thông minh hơn muội gấp trăm lần, tỷ thay muội nghĩ ra một biện pháp nha.

Trong lòng Địch Thanh chấn động, thầm nhủ: "nàng ta đang nói ta sao? Nha đầu kia thường hay nói dối, không tin được."

Trương tỷ tỷ trầm mặc thật lâu, sau đó nói:

-Đơn Đơn... Muội cũng rõ tính tình của đại ca muội. Nếu y biết muội gạt y tự ý làm việc... Chỉ sợ không tốt lắm.

Ngay lập tức, Đơn Đơn nói:

-Tỷ yên tâm, nếu chuyện này bại lộ, muội sẽ gánh mọi hậu quả, tuyệt đối không liên lụy đến tỷ. Trương tỷ tỷ, tỷ thương muội nhất, lần này nhất định phải giúp muội một chút.

Trương tỷ tỷ trêu chọc nói:

-Thì ra Đơn Đơn cũng đã lớn, cũng có nam nhân vừa ý. Không biết rốt cuộc người đó là ai, có thể để tỷ tỷ nhìn qua một chút hay không?

Đơn Đơn đùn đẩy:

-Người này đen thui, có gì tốt đâu mà xem.

Sau đó nói tránh đi:

-Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ có biện pháp nào không?

Trương tỷ tỷ thấp giọng nói:

-Biện pháp hả... thật ra rất đơn giản.

Nàng ra vẻ chần chừ, Đơn Đơn vui vẻ nói;

-Kìa, nói mau đi.

Địch Thanh ở trong phòng nghe được, trong lòng không biết nên cười hay khóc, thầm nghĩ, so với Trương tỷ tỷ kia, Đơn Đơn chỉ là một đứa trẻ khờ dại mà thôi. Nếu Trương tỷ tỷ kia biết người nàng cứu là Địch Thanh hắn, không biết có trở mặt vô tình hay không?

Trương tỷ tỷ cười nói;

-Nếu tỷ mạo hiểm giúp muội, muội sẽ cảm tạ tỷ thế nào đây?

Đơn Đơn nói:

-Thế nào cũng được. Nhưng tỷ là Bộ chủ bộ phận Càn Đạt Bà, đại ca cũng rất coi trọng tỷ, cần gì cũng có nha.

Đột nhiên Trương tỷ tỷ thở dài:

-Đơn Đơn muội tử đã có ý trung nhân, nhưng tỷ tỷ đã có đâu.

Đơn Đơn thẳng thắng nói:

-Lo liệu xong hết rồi, tỷ nhìn trúng người nào, nói với muội một tiếng. Muội sẽ bảo đại ca lập tức trói người đó đưa đến trước mặt tỷ.

Trương tỷ tỷ không nhịn được cười khúc khích:

-Hóa ra nam nhân mà Đơn Đơn muội vừa ý, hiện tại cũng bị trói lại, cho nên không dám để cho ta gặp mặt nha.

Đơn Đơn lại bắt đầu trầm mặc, thật lâu sau mới buồn bã nói:

-Muội hận không thể trói hắn lại. Tỷ tỷ... nhưng... muội lại nhất định phải đưa hắn đi. Muội... không muốn để đại ca giết hắn. Tỷ tỷ... người mau nói ra biện pháp đi, nếu không muội sẽ đi tìm người khác.

Trương tỷ tỷ nói:

-Người khác? Đó là người nào?

Bên ngoài phòng đột nhiên im lặng, một lát sau, Trương tỷ tỷ cười nói:

- Được rồi, ta không đùa muội nữa. Sắp tới thời gian Ngột Tốt đăng cơ, phải ở giới đài tự trì trai lễ Phật, lệnh cho ta trọng chỉnh lễ nhạc, nói cái gì "Vương giả chế lễ mua vui, nói phải hợp với người dân". Đại ca muội cảm thấy, âm nhạc lễ nghi Đại Tống rườm rà phức tạp, không thích hợp với vùng Tây Bắc mở rộng, muốn ta sửa Quốc nhạc lại cho đơn giản hơn một chút. Cứ cách vài ngày là tỷ lại phải đến giới đài tự gặp Ngột Tốt bẩm báo tiến trình. Ngày mai muội có thể lấy cớ cùng tỷ đến giới đài tự lễ Phật, đem ý trung nhân của muội đặt trong kiệu mang ra ngoài, thử hỏi không danh chính ngôn thuận sao?

Đơn Đơn vui vẻ nói:

-Quả nhiên tỷ tỷ rất thông minh.

Trương tỷ tỷ thở dài nói:

-Thật ra đương nhiên là muội đã nghĩ ra loại biện pháp này rồi, nếu muội mang hắn ra ngoài, ai dám ngăn cẳn chứ? Muội muốn kéo tỷ tỷ vào, là tại sao chứ?

Đơn Đơn buồn rầu nói:

-Ôi... Tỷ còn nói muội không nghĩ. Hiện giờ, mỗi lần muội ra ngoài có không ít thị vệ đi theo, muội có mắng chửi cũng không đi. Nếu muội xuất cung một mình, bọn họ sẽ nghi ngờ.

Trương tỷ tỷ nói:

-Bởi vậy muội mới kéo tỷ vào? Đơn Đơn... Ngột Tốt cũng là lo lắng cho an nguy của muội...

Không nói thêm nữa, nhẹ giọng cười nói:

-Tốt lắm, tỷ tỷ phải đi rồi. Ngày mai sáng sớm sẽ đi, không làm phiền muội và tình nhân nói lời tạm biệt nữa.

Địch Thanh nghe đến đó, xoay người quay về giường. Không bao lâu sau, nghe thấy tiếng cửa vang lên, Đơn Đơn đã đến. Thấy Địch Thanh ngồi ở giường, Đơn Đơn lạnh lùng nói:

-Ngươi đi đâu? Muốn bỏ trốn sao?

Địch Thanh nói tránh đi:

-Đồ đạc của ta ở đâu?

Đơn Đơn ra vẻ kinh ngạc hỏi:

-Cái gì vậy?

Địch Thanh lập tức nói:

-Là cái bi đen, mặt trên có khắc hai chữ Ngũ Long.

Đơn Đơn không chút để ý nói:

-Đó là cái gì?

Địch Thanh nhìn Đơn Đơn, thành khẩn nói:

-Nói thật, ta cũng không biết đó là cái gì. Nhưng đối với ta, đồ vật đó vô cùng quan trọng.

-Nhưng ngươi không biết vật này có tác dụng gì sao?

Đơn Đơn giơ tay ra, Ngũ Long đã nằm trong lòng bàn tay. Ngũ Long có màu đen nằm trên bàn tay nõn nà, đầy sâu kín.

Địch Thanh không giơ tay lấy lại, nhìn Ngũ Long, trong mắt hiện lên nét đau khổ, lắc đầu.

Trong mắt Đơn Đơn hiện nên hào quang kì dị, vứt Ngũ Long cho Địch Thanh:

-Đồ đạc của ngươi ta không them.

Địch Thanh nhận lấy, trong lòng hoang mang. Vì sao Đơn Đơn phải lấy đi Ngũ Long? Vì sao lại vui vẻ trả lại cho hắn?

Địch Thanh nhìn kĩ bi đen, nhận thấy không sai, chậm rãi cho bi đen vào trong ngực.

*****

Đơn Đơn nhìn hắn đầy nghi ngờ, giọng mỉa mai hỏi:

-Không phải đồ giả sao? Ngươi xem như bảo bối, nhưng ở trong mắt người khác cũng chỉ là cây cỏ thôi.

Nói xong liền xoay người rời đi, đi được vài bước thì dừng bước nói:

-Ngày mai... ta sẽ đưa ngươi ra khỏi cung, cho ngươi thấy bản lĩnh của ta. Ngươi đừng nghĩ có thể trốn khỏi tay ta đi tìm ca ca ta. Hừ! Chỉ sợ ngươi vừa rời khỏi nơi này một bước, lập tức bị chém thành thịt vụn.

Nhưng sau khi nói xong, Đơn Đơn lại có chút hối hận. Thầm nghĩ Địch Thanh đen thui này thoạt nhìn rất quật cường, nếu không cho là thật, như thế nào có thể cho là phải?

Giờ có thể thay đổi khuôn mặt Địch Thanh, nhưng không thay đổi được khí phách cứng cỏi của hắn. Thời điểm ở sa mạc, Đơn Đơn cũng đã biết tính cách Địch Thanh. Nhưng đã nói ra, nàng không muốn thay đổi, sau khi ra khỏi phòng, khó tránh khỏi có chút lo sợ.

May mắn là Địch Thanh không có hành động gì.

Đơn Đơ đã không ngủ suốt một đêm, ôm chăn dựa vào bên giường, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.

Đợi cho đến lúc bình minh, Đơn Đơn thấy nắng sớm chiếu vào mới hoảng hốt bừng tỉnh, không nghe thấy Địch Thanh ở bên trong có động tĩnh gì, có chút giật mình. Chân trần nhảy thẳng xuống giường, vội vàng chạy tới. Cửa phòng được đẩy ra, nhìn thấy Địch Thanh đang nhìn mình, trong tay hắn vẫn đang cầm Ngũ Long.

Đơn Đơn có chút ngượng ngùng, lại có chút đắc ý nói;

-Địch Thanh, hôm nay ta sẽ đưa ngươi xuất cung. Chẳng phải ngươi vẫn cho rằng ta không có năng lực cứu ngươi sao?

Địch Thanh thầm nghĩ:

-Ta nói lời đó lúc nào?

Vốn định hỏi lại chuyện Hương Ba Lạp, nhưng lại nghĩ đến vẻ mắt của Đơn Đơn tối qua, cuối cùng đành nhịn xuống không hỏi nữa. Mặc dù Đơn Đơn khi lạnh lùng, khi thì ra vẻ độc ác, nhưng Địch Thanh chỉ cảm thấy nàng còn là một đứa nhỏ không hiểu chuyện.

Hương Ba Lạp thần bí như thế, Đơn Đơn có thể biết được bao nhiêu?

Đơn Đơn thấy Địch Than him lặng, cho là hắn khinh miệt, không kìm nổi kêu lên:

-Ta đưa ngươi ra ngoài, tuy nhiên là bởi vì ở sa mạc ngươi đã cứu ta. Ngươi cho ta nước uống, ta giải độc cho ngươi. Ngươi đưa ta tới ốc đảo, ta liền mang ngươi xuất cung. Đời này kiếp này, ta không muốn thiếu nợ ân tình của ngươi, ngươi cũng đừng cho là ta thích ngươi rồi.

Nói xong câu sau cùng, sắc mặt nàng đỏ bừng, dường như trong mắt vẫn còn hung ý. Nhưng cả người run rẩy, không nói thêm được gì.

Hồi lâu sau Địch Thanh mới nói:

-Ta hiểu được.

Đơn Đơn bực bội dậm chân:

-Ngươi hiểu được cái gì? Cái gì ngươi cũng không hiểu! Ta ghét ngươi, cái tên tự cho là đúng, kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại. Lần này ngươi ra khỏi cung, lăn đi thật xa, chớ có trở về, bằng không ta là người đầu tiên giết ngươi.

Không đợi Địch Thanh trả lời, một nha hoàn tiến vào, thấp giọng bẩm báo:

-Công chúa, nàng đến đây...

Trên mặt Đơn Đơn có toan tính, lập tức mang theo nha hoàn đi ra ngoài. Một lát sau, nha hoàn kia lại đến, nói:

-Vị này... Công tử, mời đi bên này.

Nha hoàn kia không giám nhìn thẳng vào Địch Thanh, nhưng trong khóe miệng hiện nên tiếu ý, hiển nhiên là cảm thấy quan hệ của Đơn Đơn và Địch Thanh có chút cổ quái và thú vị.

Địch Thanh không biết là phúc hay họa, bỏ qua suy nghĩ, đi ra khỏi phòng. Lúc đến phòng khách, nhìn thấy hai cỗ kiệu đang đỗ ở đây. Bên cạnh một cỗ kiệu là một cô gái có phong thái vô cùng tao nhã.

Nữ tử kia dùng lụa mỏng che mặt, nhưng càng tôn thêm vẻ phong tình.

Nàng cứ lẳng lặng nhìn Địch Thanh, mặc dù không nói câu nào, nhưng từ khi nhìn thấy Địch Thanh, đôi mắt liền tràn đầy mê hoặc và kinh ngạc.

Địch Thanh trấn định bước qua, chậm rãi đứng bên kiệu, không rên lên một tiếng. Mặc dù hắn đã thay đổi dung nhan, nhưng chỉ sợ vừa lên tiếng đã bị nàng kia nhận ra.

Hắn và nàng kia, vốn đã biết nhau.

Không ngờ nàng kia cũng không nói gì, chỉ dùng ngón tay như ngọc chỉ vào trong cỗ kiệu. Địch Thanh vén màn kiệu lên, định đi vào ngồi, thân hình liền khựng lại.

Người ngồi trong kiệu chính là Đơn Đơn.

Tuy Địch Thanh biết chắc chắn Đơn Đơn cũng sẽ xuất cung, nhưng thấy cỗ kiệu không rộng lắm, sau khi lên kiệu chỉ sợ phải ngồi lên đùi Đơn Đơn, sao có thể bước lên được?

Khuôn mặt Đơn Đơn đỏ ửng, thấy Địch Thanh do dự không lên, cười lạnh nói:

-Ngươi sợ?

Lách người sang một bên nói:

-Ngươi ngồi sau ta đi.

Lúc này Địch Thanh mới phát hiện ra cỗ kiệu thiết kế rất khéo léo, nhìn từ bên ngoài có vẻ hơi hẹp, nhưng ở phía sau vẫn còn có khoảng trống, một người có thể ngồi được. Nếu Đơn Đơ không lách sang một bên, Địch Thanh cũng không phát hiện ra chỗ huyền bí của cỗ kiệu.

Trong lòng Địch Thanh khẽ động, thầm nghĩ Trương Bộ chủ thật sự muốn giúp Đơn Đơn sao? Rốt cuộc nàng ta có ý định gì?

Không do dự nữa, Địch Thanh nghiêng người tới phía sau Đơn Đơn rồi ngồi xuống. Tuy cỗ kiệu thiết kế khá khéo léo, nhưng dù sao không gian cũng có hạn, hai người ngồi trước sau, mặc dù tai và tóc không chạm vào nhau, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng thở.

Trong kiệu trở nên yên tĩnh.

Hai người đều im lặng để tránh xấu hổ. Nhưng mà, trong kiệu thực sự quá yên tĩnh, cho dù là nhịp tim đập cũng có thể nghe thấy.

Đời này, Địch Thanh chưa từng đối mặt với cục diện khó ứng đối như thế. Địch Thanh thở chậm lại, chỉ sợ hơi thở phun ra chạm vào chiếc gáy trắng như bạch ngọc của Đơn Đơn. Đột nhiên, hắn phát hiện mái tóc Đơn Đơn hơi run run, sau đó nhìn thấy gáy nàng ửng đỏ, hơi thở có chút dồn dập.

Địch Thanh cúi đầu xuống, không nhìn. Nhưng mùi thơm tinh tế vẫn truyền vào mũi hắn.

Cỗ kiệu được nâng lên, lắc qua lắc lại như ở trên mây.

Đơn Đơn ngồi ở phía trước, khuôn mặt đỏ rực như hoa trên núi, trái tim đập loạn như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Mặc dù nàng cố làm ra vẻ không sợ trời không sợ đất, nhưng ở đời này, cũng chưa từng quá thân thiết với nam tử nào như vậy.

Nhưng chẳng biết tại sao, nước mắt lại chảy dọc theo hai má xuống dưới. Rốt cuộc nàng thương tâm điều gì, chỉ có mình nàng biết. May mắn, Địch Thanh không nhìn thấy nét mặt của nàng. Đơn Đơn thầm nghĩ, nhưng sâu trong nội tâm, không biết đây là hạnh phúc hay bất hạnh?

Đường xá bóng loáng như tơ lụa, như nước chảy đi. Không biết bao lâu sau, cỗ kiệu ngừng tạm, thế nhưng ngừng hẳn lại.

Trong lòng Địch Thanh rùng mình, nghe thấy phía ngoài có người hỏi:

-Trong kiệu là Trương Bộ chủ sao?

Có người quát:

-Mắt ngươi không mù, sao không nhận ra kiệu của Bộ chủ.

Người ở phía trước hiển nhiên là thị vệ trong cung, lại hỏi:

-Nhưng cỗ kiệu phía sau là ai?

Giọng của Trương Bộ chủ vang lên:

-Là Công chúa Đơn Đơn. Hôm nay Công chúa cùng ta tới giới đài tự thắp hương lễ tạ thần phật.

Thị vệ kia vội nói:

-Bộ chủ, ngài có thể xuất cung, nhưng Công chúa thì không được. Ngột Tốt đã có lệnh, vì bảo vệ an toàn của Công chúa, mấy ngày nay, không thể để Công chúa xuất cung.

Trong lòng Địch Thanh trầm xuống, phát hiện không ổn, chưa kịp nghĩ nhiều đã thấy Đơn Đơn ngồi phía trước bước ra ngoài.

Người ngăn Trương Bộ chủ và Đơn Đơn đúng là Ngự tiền thị vệ trong cung. Trong tâm của y, chỉ nghe lệnh của Ngột Tốt, còn đang suy nghĩ làm cách nào khuyên Đơn Đơn trở về, không nghĩ màn kiệu vừa vén lên, Đơn Đơn đã đứng trước mặt y.

Thị vệ kia giật nảy người, thấy công chúa Đơn Đơn đỏ bừng mặt, vội lùi ra phía sau hai bước, quỳ một chân nói:

-Điện trực Ngộ Hạo tham kiến Công chúa.

Mặt ngọc của Công chúa Đơn Đơn đang đỏ, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận, đột nhiên nói:

-Ngươi thật sự rất nghe lời của đại ca ta nha.

*****

Ngô Hạo cười nói:

-Ty chức được Ngột Tốt để ý, đương nhiên phải cúc cung tận tụy.

Khóe miệng Công chúa Đơn Đơn nở nụ cười, lại nói:

-Đao của ngươi không tồi nhà, cho ta xem được không?

Ngô Hạo sao dám từ chối, vội vàng cởi đao xuống, hai tay dâng lên:

-Công chúa muốn xem xin cứ việc cầm về xem. Nơi này gió lớn, kính xin Công chúa khởi giá hồi Các.

Y vẫn không quên chức trách của mình, không có đao, nhận lại là được rồi. Nếu có thể khuyên Đơn Đơn trở về, đó chính là công lớn.

Công chúa Đơn Đơn cười khanh khách:

-Hóa ra chẳng những ngươi rất nghe lời đại ca ta mà đối với ta cũng rất tốt...

Ngô Hạo vội hỏi:

-Ty chức trung thành và tận tâm, vì Ngột Tốt... và Công chúa muôn chết không từ.

Người này cũng có tài ăn nói, bộ dáng nịnh nọt.

Đơn Đơn chậm rãi rút đao ra nói:

-Tốt lắm, vậy người... đi chết đi!

Giọng nàng đột nhiên trở nên bén nhọn thê lương, nhưng lại chém một đao về hướng Ngô Hạo.

Ngô Hạo giật nảy người, vội vàng nhảy ra. Có điều, Đơn Đơn ra tay quá đột ngột, mặc dù thân thủ của y không tệ, vẫn bị một đao này chém vào tay, máu chảy đầm đìa.

Ngô Hạo vội hô to:

-Xin Công chúa dừng tay!

Đơn Đơn dùng hai tay cầm đao, "vù vù", lại chém thêm mấy đao nữa. Ngô Hạo vội vàng trốn tránh, Đơn Đơn quát lên:

-Không phải ngươi nói vì ta muôn chết không từ sao? Còn không đứng lại để ta chém đầu? Ngươi là một tên lừa gạt! Ta nói cho đại ca, nói ngươi bất trung với chúng ta, sẽ chém ngươi thành ngàn mảnh!

Ngô Hạo vừa sợ vừa giận, thầm nghĩ Nguyên Hạo lạnh lùng vô tình, cho dù là vợ con cũng giết không sai, nhưng lại cực kỳ yêu thương cô muội muội này. Nếu thật sự Đơn Đơn muốn Nguyên Hạo giết y, cũng rất có khả năng. Nhưng giờ này khắc này, làm sao y có thể giơ cổ chịu chém?

Thị vệ bên cạnh đã sớm nhìn thấy, nhưng cũng không có ai dám tiến lên, sợ rước họa vào thân. Nếu chẳng may Công chúa điêu ngoa chuyển hướng, chém lên người bọn họ, chẳng phải là rất oan uổng sao?

Trương Bộ chủ cũng chỉ ngồi trong kiệu, không ra ngoài giải vây.

Ngô Hạo không kìm được hô to:

-Trương Bộ chủ cứu thuộc hạ.

Đơn Đơn cười lạnh nói:

-Cho dù là Thiên Vương lão tử đến đây, cũng không cứu được ngươi.

Lời còn chưa dứt, mũi đao đã bị một ngươi giữ lấy. Đơn Đơn tức giận, ấn mạnh hai tay, nhưng đơn đao kia như chém vào bên trong nham thạch, lại không chút sứt mẻ.

Một cánh tay khô gầy kẹp lấy đơn đao, những ngón tay cứng như sắt. Vẻ mặt chủ nhân của cánh tay này buồn tẻ, đôi tròng mắt toàn một màu trắng đục.

Người kẹp lấy đơn đao lại là một người mù.

Đơn Đơn nhìn thấy người đó. Không hề sợ hãi mà tức giận kêu lên:

-Dã Lợi Trảm Thiên, ngươi chớ xen vào việc của người khác, bằng không ta chém cả ngươi! Ngươi đừng tưởng rằng đã cứu ta về là ta phải nghe lời ngươi.

Trong lòng Địch Thanh run lên, thế mới biết, hóa ra La Hầu Vương Dã Lợi Trảm Thiên một trong Long Bộ Cửu Vương cũng đến nơi này.

Dã Lợi Trảm Thiên không chết!

Hóa ra Đơn Đơn có thể trở về từ đại mạc, là được Dã Lợi Trảm Thiên cứu về. Quả thật là Dã Lợi Trảm Thiên có năng lực này. Phi Ưng, Thạch Đà kia giờ này sao rồi?

Mặc dù Địch Thanh và Dã Lợi Trảm Thiên chỉ mới giao thủ có một lần, nhưng biết người này cực kì quỉ dị, chỉ bằng Công chúa Đơn Đơn, sợ rằng không thể làm khó y.

Dã Lợi Trảm Thiên không trả lời, nhưng lại buông năm ngón tay ra. Đơn Đơn lại vung đao chém tới. Một người ở bên cạnh lên tiếng làm hòa:

-Công chúa bớt giận, có chuyện gì mà phải nổi nóng như vậy? Nếu bọn chúng đắc tội với Công chúa, bản Thái sư làm chủ cho người.

Địch Thanh vừa nghe thấy âm thanh kia, trở lên nghiêm nghị. Người ở bên ngoài, chính là thủ hạ của Nguyên Hạo, Thái sư kiêm Trung thư lệnh Trương Nguyên.

Sao Trương Nguyên cũng đến đây vậy?

Khóe miệng Địch Thanh nở nụ cười tràn đầy chua xót. Dư độc vẫn còn trên người hắn, lúc này không thể phát lực, nếu bị những người này phát hiện hành tung, chỉ có thể ngồi chờ chết.

Nghe thấy Đơn Đơn ở bên ngoài nói:

-Tên cẩu thị vệ này không cho ta xuất cung, Trung thư lệnh, ngươi giúp ta chém hắn.

Trán Ngô Hạo đầy mồ hôi, vội hỏi:

-Thái sư, ty chức chỉ phụng lệnh làm việc thôi mà.

Trương Nguyên mỉm cười nói:

-Lệnh là chết, người là sống. Ngột Tốt không muốn Công chúa xuất cung, là lo lắng cho an nguy của nàng. Có Trương Bộ chủ ở đây, ngươi cần gì phải ngăn cản? Công chúa, mời lên kiệu, thần tiễn người xuất cung.

Y chậm rãi đi tới trước cỗ kiệu, chủ động xốc mà kiệu của Đơn Đơn lên.

Tim Đơn Đơn gần như ngừng đập.

Trong kiệu không có người!

Dường như Trương Nguyên có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhấc màn kiệu lên, trong lòng thầm nghĩ, thích khách ở Điện Thiên Hòa rốt cuộc giờ đang ở nơi nào? Hóa ra phản loạn Điện Thiên Hòa, Dã Lợi Vượng Vinh tự sát, tất cả dư đảng đã được bình định. Duy chỉ có người từ trên xà ngang của Điện lao xuống ám sát Nguyên Hạo là không có tung tích.

Căn cứ vào sự bảo vệ nghiêm ngặt của thị vệ trong cung, người đó muốn trốn ra ngoài cũng không phải chuyện dễ. Vừa rồi Trương Nguyên chỉ sợ thích khách trốn ở trong kiệu của Công chúa Đơn Đơn, uy hiếp Công chúa nên mới vén màn kiệu lên. Nhưng trong kiệu không có người, tuy khiến y thất vọng, nhưng cũng yên tâm.

Công chúa Đơn Đơn đợi một lát, lúc này mới vừa cười vừa bước lên kiệu:

-Có thể khiến Thái sư tự mình vén màn kiệu, loại vinh hạnh bậc này chỉ sợ đại ca ta cũng không được. Hôm nay ta nhận được mà vừa mừng vừa sợ.

Trương Nguyên lại cười nói:

-Nếu Công chúa thích, thần ngày ngày nhấc màn kiệu vì Công chúa thì có ngại gì? Chỉ sợ ít ngày nữa, dù cho thần có đồng ý thì cũng có người không chịu.

Mặt Đơn Đơn cũng hơi đỏ lên, thầm nghĩ tên này già mà không đứng đắn, cũng dám lấy bổn Công chúa ra nói giỡn? Nhìn thấy khuôn mặt cáo già của Trương Nguyên, Đơn Đơn có chút chột dạ, vội nói:

-Tốt! Ta xuất cung trước, cũng không phiền đến Thái sư đưa tiễn.

Cỗ kiệu được nâng lên, vội vàng rời đi. Trương Nguyên vẫn mỉm cười nhìn cỗ kiệu. Đợi cho cỗ kiệu đi xa, sắc mặt Trương Nguyên lại trở nên âm trầm.

*****

Dã Lợi Trảm Thiên ở bên cạnh nói:

-Tại sao Thái sư lại lo âu như vậy?

Thiếu chút nữa Trương Nguyên muốn giơ tay lên trước mặt Dã Lợi Trảm Thiên, xem người này có mù thật không, vì sao còn sáng suốt hơn người tinh mắt?

Nhưng cuối cùng cũng nhịn được sự kích động này, Trương Nguyên lại mỉm cười nói:

-Lão phu ngồi qua cỗ kiệu.

Lời y nói thật vô nghĩa, nhưng Dã Lợi Trảm Thiên vẫn cô quạnh như trước, chỉ à lên một tiếng. Dường như Dã Lợi Trảm Thiên chưa bao giờ để bất cứ chuyện gì ở trong lòng, cho dù là lúc trước đệ đệ của y chết, y cũng không có quá mức bi thương.

Trương Nguyên giận dữ nói:

-Gần đây lão phu có hơi mập lên, bởi vì ít đi lại.

-Tuy Thái sư ít đi lại, nhưng ánh mắt càng tinh tế rồi.

Dã Lợi Trảm Thiên nói một câu không rõ ràng.

Trương Nguyên nhíu lông mày, có thể thấy được ánh mắt xám trắng như người chết của Dã Lợi Trảm Thiên, lại cười lớn nói:

-Đúng vậy! Bốn tên nâng kiệu kia thể cốt cũng không tệ, cho dù là nâng ta, bước chân cũng chưa chắc nặng nề như vậy. Huống chi... Công chúa Đơn Đơn cũng không mập.

-Thái sư muốn nói... Trong kiệu còn một người nữa sao?

Đột nhiên, Dã Lợi Trảm Thiên hỏi.

Trương Nguyên ho khan vài tiếng:

-Đúng là lão phu có nghi ngời này.

Dã Lợi Trảm Thiên hỏi:

-Tại hạ tuy là người mù, nhưng điều Thái sư nghi ngờ không đúng. Nếu trong kiệu còn có người, vậy vừa rồi ngài vén màn kiệu lên, sao lại không nhìn thấy?

Trương Nguyên cau mày nói:

-Lão phu cũng đang nghi ngờ điều này...

Dã Lợi Trảm Thiên thản nhiên nói:

-Ta nghe nói Biện Kinh phồn hoa, biết trong ngõa xá (khu vui chơi giải trí) có một loại ảo thuật, rõ ràng là trong rương có người nhưng lại có khả năng làm cho người khác không nhìn thấy. Cái loại ảo thuật này cũng gần giống với thủ thuật che mắt của các nước Tây Vực, có thể lợi dụng ánh sáng, màu sắc và thùng. Màu sắc và kết cấu thùng, khiến cho người ta tưởng là đã nhìn thấy toàn bộ thùng, nhưng thật ra chỉ thấy phân nửa. Mà không gian thừa ra này, cũng đủ cho một ngưởi ẩn thân rồi.

Ánh mắt Trương Nguyên sáng lên, vội nói:

-Chẳng lẽ nói... Cỗ kiệu kia cũng giống với chiếc thùng đó sao, bên trong có tường kép sao? Trong lúc này nếu thật có người ẩn giấu, có thể là ai? Có thể gây bất lợi với Công chúa hay không?

Trong giọng nói của y tràn đầy vẻ lo lắng, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm Dã Lợi Trảm Thiên lại không có chút lo lắng nào.

Đợi lúc lâu sau, không thấy Dã Lợi Trảm Thiên lên tiếng trả lời, cũng không thấy chút biến hóa nào trên mặt Dã Lợi Trảm Thiên, rốt cuộc Trương Nguyên cũng không nhịn được hỏi:

-Chẳng lẽ lão phu nói không đúng sao?

Dã Lợi Trảm Thiên nói:

-Thái sư là người Hoa Âm đúng không?

Trương Nguyên không nghĩ đến việc Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên hỏi một câu như vậy, một lúc sau mới nói:

-Đúng vậy, vì sao La Hầu Vương lại hỏi vậy?

Y vốn là người ổn định vững chắc, nhưng khi nghe thấy hai chữ "Hoa Âm", trong mắt có chút phiền muộn.

Dã Lợi Trảm Thiên nói:

-Ta nghe người ta nói, Thái sư vốn là người Trung Nguyên, lúc trước còn trẻ, khí thịnh, rất có tài hoa. khí phách lỗi lạc, tự xưng là có tài như Tô Tần, Trương Nghị, hơn nữa còn vung kiếm trượng nghĩa, hành hiệp trượng nghĩa khiến người ta ca tụng. Tuy nhiên vào kinh thành dự thi vài lần đều không đậu, nên quyết định vứt bút tòng quân, lại bị người bên cạnh Tống soái nghi ngờ mới phẫn nộ mà tiến đến Tây Bắc, sau khi gặp được Ngột Tốt, dựa vào một bụng kế sách, mới được Ngột Tốt trọng dụng?

Trương Nguyên chậm rãi nói:

-Những người có cảnh ngộ như lão phu mà đến vùng Tây Bắc, nhiều không đếm xuể. Ngột Tốt dùng người chỉ cần có tài, triều Tống chủ yếu là dùng người thân.

Trương Nguyên nói ra những lời này, bên trong chứa đầy cảm xúc. Do Nguyên Hạo xây dựng quan chế, ngoại trừ quân quyền, những chức vị còn lại cũng có đến phân nửa là người Hán đảm đương. Những người Hán đó, rất nhiều người là năm đó không thành công dưới triều Tống. Mà ở triều Tống, bây giờ hối lộ trở thành trào lưu, hiện tượng mua quan diễn ra nghiêm trọng, tuy có thể trúng cử bằng dự thi, trở thành người vượt Long Môn, nhưng cũng nhanh chóng bị nhuốm chàm, cuối cùng trở nên hủ bại.

Dã Lợi Trảm Thiên nói:

-Nếu Thái sư đã từng đi qua Biện Kinh, tâm tư lại tinh tế, đương nhiên sẽ không xa lạ với thùng ảo thuật giấu người, bằng không, vừa rồi cũng không cố ý đề cập với ta việc cỗ kiệu có sức nặng không bình thường. Nhưng nếu Thái sư đã phát hiện ra, vì sao không lập tức nói ra?

Sắc mặt Trương Nguyên biến hóa, phát hiện ra tuy rằng Dã Lợi Trảm Thiên bị mù, nhưng đầu óc thì vô cùng thông minh sắc bén.

Dã Lợi Trảm Thiên lại nói:

-Đương nhiên là Thái sư cũng biết trong kiệu còn một người, cũng sợ người nọ uy hiếp Công chúa Đơn Đơn, cho nên mới tự tay vén lên màn kiệu của Công chúa Đơn Đơn, mong đợi phục ma.

Trương Nguyên thở dài:

-Lúc này có La Hầu Vương, lão phu mới có can đảm này.

Dã Lợi Trảm Thiên thản nhiên nói:

-Nhưng Thái sư phát hiện trong kiệu không có người, lại có khoang ngầm, rất nhanh đã hiểu ra, không phải là Công chúa Đơn Đơn bị uy hiếp, mà là muốn giấu một người đưa ra ngoài. Căn cứ vào ý nghĩ của Thái sư, người này chắc chắn không phải là thích khách, bởi vì Công chúa Đơn Đơn không thể... bảo hộ một thích khách ám sát Ngột Tốt. Mà cỗ kiệu của Trương Bộ chủ ở đằng trước, hiển nhiên cũng hiểu đã được Trương Bộ chủ ngầm đồng ý. Công chúa đã lớn, nói không chừng là đang trong lúc riêng tư gặp gỡ tình lang. Nếu như ngươi vạch trần sự việc tại chỗ, chỉ sợ chọc giận Công chúa Đơn Đơn, sẽ liên lụy đến chức quan của ngươi. Bởi vậy ngươi ngươi dùng lời nói để ám chỉ, muốn xem chút phản ứng của Công chúa Đơn Đơn, nếu Công chúa đỏ mặt, vậy là Thái sư đã đoán trúng.

Trương Nguyên nói không ra lời, càng thêm nghi ngờ Dã Lợi Trảm Thiên này có thực sự bị mù không? Nếu y là người mù, sao có thể hiểu rõ biểu hiện của mọi người như vậy.

Dã Lợi Trảm Thiên nói tiếp:

-Ngươi không muốn đắc tội với Công chúa, nhưng lại không yên tâm về sự an nguy của Công chúa, nên cố ý nói chuyện này cho ta biết, nghĩ ta cũng có chút đầu óc, không chừng có thể hiểu ý tứ của ngươi, xông ra bảo vệ Công chúa, nhìn xem trong kiệu là người nào, như vậy ngươi không cần gánh trách nhiệm, cũng không cần bảo vệ Công chúa. Nếu sau này có ai biết việc này, đều dựng thẳng ngón cái mà tán dương Trung thư lệnh một tiếng rồi.

Khuôn mặt nho nhã của Trương Nguyên như bị đấm một quyền, cười lớn nói:

-Không nghe La Hầu Vương nói, lão phu còn không biết ngài có suy nghĩ phức tạp như vậy nha.

Trong lời nói của y mang theo ý chê bai, ám chỉ Dã Lợi Trảm Thiên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

-Vậy sao?

Dã Lợi Trảm Thiên không mặn không nhạt nói:

-Ta là người mù, cũng không thông minh, phụ sự mong đợi của Thái sư, không hiểu được trái tim của người quân tử như Thái sư. Một khi đã như vậy, kính xin Thái sư mang phần tâm tư này nói cho người khác nghe đi. Tại hạ xin được cáo lui trước.

Y lập tức xoay người rời đi, cũng không thi lễ.

Trương Nguyên nhìn chằm chằm bóng dáng Dã Lợi Trảm Thiên đến khi không thấy gì nữa, lúc này mới lẩm bẩm nói:

-Nếu ngươi đã không lo lắng, vậy cũng cho rằng người trong kiệu không phải thích khách, ta đây còn quan tâm làm gì?

Y vỗ vỗ vạt áo, giống như đem toàn bộ phiền não phủi đi hết, trên mặt lại xuất hiện nụ cười thản nhiên.

Lúc này có một binh sĩ vội vã chạy tới, thấp giọng nói:

- Thái sư, người kia đến.

Tinh thần Trương Nguyên rung lên, vội nói:

-Dẫn ta đi gặp!

Sắc mặt y trở nên ngưng trọng, mơ hồ còn có chút phấn chấn. Tên binh sĩ vội vàng bước đi.

Trương Nguyên vốn rất đa mưu túc trí, mặt không hiện vui buồn, lần này trả lời thận trọng như thế, binh sĩ bên cạnh nhìn thấy, cũng khó khăn suy đoán người đến là ai?

Hai cỗ kiệu xuất cung, ra khỏi thành, thẳng tới Giới Đài Tự ngoài thành nam.

Nếu nói Đại Tướng Quốc tự là quốc tự của Đại Tống, thì Giới Đài tự kia cũng là quốc tự trong lòng người Đảng Hạng.

Lúc này, phía đông người Đảng Hạng có Đại Tống, tây nam có Thổ Phiên, nam có Đại Lý, phía tây cũng có các nước dân tộc Hồi Hột. Các quốc gia này đều theo Phật giáo, người Đảng Hạng cũng không ngoại lệ.

Phật giáo của người Đảng Hạng vốn chia làm hai phái Thiền tông và Mật tông. Mặc dù Thiền tông được truyền bá rộng rãi và phổ biến, nhưng ảnh hưởng của Mật tông cũng không thể xem thường.

Bản thân Nguyên Hạo cũng là một phật tử.

Giống như một người có hùng tâm tráng chí bừng bừng, ở bên trong người Đảng Hạng, không những sùng bái Phật giáo, thậm chí còn tinh thông Phật lý.

Từ lúc Nguyên Hạo cầm quyền tới nay, vì để phát triển Phật giáo, không những rộng rãi tìm kiếm Xá Lợi rồi bố trí ổn thỏa, còn sửa chữa Phật động, Phật tháp và chùa chiền. Nhờ Nguyên Hạo phổ biến rộng rãi, không khí thờ tín Phật của người Đảng Hạng cực kỳ sâu nặng.

Giới Đài Tự là nơi mà Nguyên Hạo thường lui tới. Trải qua sự phát triển lớn mạnh suốt mấy năm qua, nếu nói về sự huy hoàng rực rỡ thì có kém hơn Đại Tướng Quốc Tự ở Biện Kinh, nhưng bàn về khí thế rộng rãi, bảo tướng trang nghiêm thì có thể đứng ngang với Đại Tướng Quốc Tự.

Ra khỏi thành nam, phía trước có dãy núi trùng điệp. Vòng qua chân núi, chỉ thấy bầu trời xanh ngát trải dài đến ngàn dặm.

Lầu đài, đình các chiếm cứ lưng chừng núi, Giới Đài Tự đã xuất hiện Phật tích.

Hai cỗ kiệu ngừng lại, Trương Bộ chủ xuống kiệu trước, thấp giọng nói:

-Đơn Đơn, đã đến lúc này rồi, chẳng lẽ muội còn muốn đen hắn tới Giới Đài Tự?

Màn kiệu được vén lên, Đơn Đơn ngồi trong kiệu, vẻ mặt nhăn nhó, lại xen lẫn vài phần thương cảm. Phía sau nàng, một vách ngăn được kéo ra, lộ ra một hốc tối, Địch Thanh ngồi ở bên trong.

Trương Nguyên đoán không sai, trong kiệu đúng là có hốc tối. Trước lúc Trương Nguyên vén màn kiệu lên, Địch Thanh ấn vào cái nút ở sườn dưới của kiệu, một tấm vách vô thanh vô tức xuất hiện, chắn trước mặt Địch Thanh.

Địch Thanh biết thiết kế của cỗ kiệu, đơn giản là nhờ lúc Đơn Đơn xuống kiệu, có nói một câu:

-Cỗ kiệu có hốc tối.

Địch Thanh thấy thời điểm Đơn Đơn ra ngoài, mặt đỏ như gấc. Cũng không ai biết, rốt cuộc là Đơn Đơn đỏ mặt vì phẫn nộ hay bởi vì một nguyên nhân nào khác.

Đơn Đơn đã biết cỗ kiệu có hốc tối, vì sao không cho Địch Thanh ẩn núp ngay từ đầu?

Địch Thanh không cần nghĩ nhiều, rất nhanh chóng tìm được cái nút kia.

Vách ngăn kia thiết kế rất khéo léo, màu sắc giống hệt với mặt sau của cỗ kiệu. Nếu nhìn thẳng, tuyệt đối không nhìn ra kiệu có thêm một ngăn nữa. Nhưng Địch Thanh vẫn rất lo lắng, hắn sớm nhận ra Trương Nguyên và Dã Lợi Trảm Thiên đều là loại người có tâm tư tinh tế. Nói về xảo trá, Đơn Đơn không phải là đối thủ của hai người này.

Nhưng điều làm Địch Thanh cảm thấy kì quái, Trương Nguyên và Dã Lợi Trảm Thiên lại giống như không phát hiện ra điều gì. Địch Thanh cảm thấy có chút kì quái, nhưng nếu hắn đã ra khỏi thành, cũng tạm thời đem nghi vấn đó bỏ sang một bên.

Ra khỏi cỗ kiệu, Địch Thanh nhìn thấy sương sớm cuối thu. Hoa cỏ đã tàn, nhưng cành lá của nhưng cây xanh ở ngọn núi xa xa vẫn còn um tùm. Trương Bộ chủ liếc mắt nhìn Địch Thanh, dường như trong mắt ẩn giấu tình ý nhàn sầu. Nhưng ánh mắt nàng nhanh chóng dời đi, xoay người đi ra xa. Dường như nàng muốn cho Đơn Đơn một chút không gian, lại giống như không muốn nhìn Địch Thanh.

Những phu kiệu đều im lặng. Những phu kiệu này đều là thủ hạ của Trương Bộ chủ, biết được cái gì nên hiểu, cái gì phải nhất định giả vờ như không biết.

Cuối cùng Đơn Đơn cũng ra khỏi kiệu, mặt đỏ ửng, lại trắng tựa sương thu. Nàng lẳng lặng đi về phía nam, được một lát, bỗng nghe thấy tiếng nhạn kêu, không kìm được bèn ngẩng đầu nhìn lên.

Đó là một con nhạn lạc đàn, quanh quẩn ở không trung, nhưng rồi vẫn phải bay về hướng nam.

-Chim nhạn bay về nam, vẫn còn ngày trở lại.

Đơn Đơn đột nhiên nói.

Địch Thanh ở ngay phía sau Đơn Đơn, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lên trời, trời cao ở cực xa. Hắn không nói gì thêm, Đơn Đơn cũng giống như không nói chuyện với hắn. Hắn thầm nghĩ, sau đó xoay người lại, chào từ biệt với Đaqn Đan.

Bỗng nhiên Đơn Đơn quay người lại, trong mắt lộ ra hung ý:

-Nhưng ngươi đi rồi, nhất định là sẽ không trở lại. Ngươi cứu ta một lần, ta cứu ngươi một mạng. Ngươi dẫn ta ra khỏi hoang mạc, ta đã mang ngươi ra khỏi cung. Từ nay về sau vĩnh viễn không thiếu nợ nhau, không còn liên quan gì nữa!

Địch Thanh thầm nghĩ:

"Có lẽ ta sẽ trở lại, nhưng lúc đó... Chỉ sợ ta và ngươi còn có hoàn cảnh khó hơn hôm nay."

Sắc mặt Đơn Đơn lại đỏ lên, môi bị hàm răng cắn đến trắng bệch, bàn tay nắm chặt, cả người có chút run rẩy:

-Ngươi là kẻ thù của đại ca ta. Cả đời này ta nợ ân tình của hai người, một là đại ca của ta, người còn lại chính là ngươi. Ta có tình với ngươi, nhưng lại có lỗi với đại ca ta. Bởi vậy, nếu ngươi còn dám đến, nói không chừng... ta sẽ là người đầu tiên giết chết ngươi.

Cuối cùng Địch Thanh cũng mở miệng nói:

-Ta hiểu!

-Thế nên, tốt nhất là ngươi chạy nhanh đi, đi càng xa càng tốt. Hiện giờ người ngươi vẫn còn dư độc, vài ngày nữa mới có thể dùng sức. Trong mấy ngày này, nếu ngươi bị người khác làm thịt thì không liên quan đến ta.

-Thanh âm của Đan Đan khẽ run run.

Địch Thanh mỉm cười nói:

-Nếu ngươi có thể trốn thoát khỏi tay Phi Ưng, đương nhiên ta cũng sẽ sống bằng sức mình. Trời giá rét... ngươi sớm trở về đi!

Đơn Đơn lạnh lùng nói:

-Ta không cần ngươi quan tâm.

Địch Thanh không còn lời nào để nói, xoay người định chạy đi, nhưng đột nhiên lại nói:

-Đơn Đơn, bất kể sau này thế nào, ta cũng sẽ luôn nhớ đến ơn cứu mạng của ngươi. Ngươi là cô nương tốt, ta rất cám ơn ngươi.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Đơn Đơn hiện nên chút rạng rỡ, như sông hết sương mù, như người vừa tỉnh sau giấc mộng.

Địch Thanh cũng không để ý, xoay người bước đi, nhưng mới đi được vài bước, đột nhiên Đơn Đơn kêu lên:

-Này!

Địch Thanh dừng lại, nhưng không xoay người lại:

-Còn có chuyện gì sao?

Gió thu lạnh, gió thu ngưng.

Địch Thanh nhìn thu ý nồng đậm, gió thu rít gào, giống như hồng nhan tiều tụy, mộng vỡ hào hùng, trong lòng chỉ muốn "Vũ Thường, ta không có chết. Quách đại ca, ta không có báo thù cho ngươi."

Đơn Đơn nhìn bóng lưng tiêu điều, sắc mặt lại trở nên trắng nõn, móng tay đều cắm vào da thịt nhưng không hề cảm thấy đau đớn.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-119)


<