Vay nóng Tinvay

Truyện:Hình đồ - Hồi 255

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 255: Giang sơn chỉnh thể
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Siêu sale Shopee

Bầu không khí tại Hàm Dương đang vô cùng khác thường!

Hầu như hết thảy mọi người có chút học thức, cũng nhìn ra được Lưu Khám muốn làm chủ Hàm Dương. Nhưng hắn chậm chạp không chịu vào, chỉ ở trong phủ Thừa tướng, dựa vào đạo thánh chỉ cuối cùng của Doanh Hồ Hợi khi còn sống, đảm nhiệm chức vụ Giám quốc, thiết lập lại chế độ thống trị cho Hàm Dương, tất cả đều rành mạch rõ ràng.

Náo động tại Quan Trung dần dần bình tĩnh lại. Hầu như tất cả bách tính tại Quan Trung đều cho rằng Lưu Khám tuyệt đối trung thành với Tần, là cây cột chống trời.

Huyện phủ ở các nơi cũng dồn dập đi tới Hàm Dương, biểu thị ý tứ sẵn sàng để cho Lưu Khám điều khiển. Lưu Khám cũng không làm khó dễ họ, sau khi cố gắng phân tích tình hình một phen, thì đại đa số quan chức đã trở lại bản địa, tiếp tục đảm đương chức vụ đang nắm giữ. Đương nhiên, cũng có một số ít quan chức bị thôi việc, nhưng phần lớn đều là tiểu nhân vật không quan trọng gì, vì lẽ đó cũng không hề sinh ra đợt bão táp nào, hết thảy đều có vẻ nhẹ như mây trôi gió thổi.

Ngày thứ năm, Mông Khắc suất lĩnh bộ binh, đưa linh cữu của Đường Lệ đến bên dưới thành Hàm Dương.

Lưu Khám trang phục toàn thân áo tơ trắng, chân trần đi ra khỏi thành Hàm Dương, cùng Lưu Tín hai người nhấc hòm quan tài vào thành, khiến vô số bách tính Hàm Dương cảm động chảy nước mắt. Người hữu tâm sẽ phát hiện, rất nhiều người Hàm Dương, bao gồm cả thân sĩ gia tộc quyền thế, cùng với quan lại to nhỏ, tất cả đều mọi người đều mặc bạch y, theo Lưu Khám ra khỏi thành nghênh tiếp linh cữu.

Luận phẩm cấp thì Đường Lệ chẳng qua cũng chỉ là một dân thường. Cho dù sau khi chết y được Lưu Khám truy phong làm Văn Tín hầu, thì cũng chỉ là tên truy phong của Đường vương. Quan lại nhà Tần vì sao phải long trọng như vậy? Nói cách khác, điều này cho thấy, Lưu Khám đã nắm trong tay toàn bộ Hàm Dương.

Lưu Khám ở trong phủ Thừa tướng, túc trực bên linh cữu Đường Lệ một đêm. Ngày thứ hai, hắn ra lệnh cho Lưu Tín tự mình bảo vệ linh cữu Đường Lệ đi tới Hàng Kim sơn để chôn cất. Đồng thời, phái người khẩn cấp đi Thành Đô, đem người nhà của Đường Lệ đến Hàm Dương.

Năm nay Đường Lệ đã ngoài ba mươi. Ở Ba Thục nhiều năm, từ lâu cũng đã cưới vợ sinh con, có huyết mạch truyền thừa. Y có ba con trai một nữ, trưởng tử mới năm tuổi. Lưu Khám tự mình viết thư, sai người báo cho Lữ Tu [r Quảng Võ thành, muốn Lữ Tu thu trưởng tử của Đường Lệ là Đường Tiểu làm nghĩa tử, làm bạn học với Vương tử, đảm nhận chức vụ Xá Nhân. Chức trách chính là đi cùng Lưu Tần đến Tứ Hạo môn ở Thương Sơn học tập. Chỉ một điểm này, cũng khiến tất cả mọi người đều nhìn ra tiền đồ rộng lớn của Đường Tiểu. Trong tương lai không xa, Đường gia tất sẽ trở thành một đại tộc quyền thế.

Còn danh tiếng Lưu Khám trọng tình trọng nghĩa, cũng từ ngày đó lan truyền khắp nơi. Sau khi linh cữu của Đường Lệ rời đi Hàm Dương, Lưu Khám lập tức hạ lệnh, phong Mông Khắc làm Hà Tây tướng quân, Vương An làm Trường Sử xuất quân đi bình định loạn lạc ở vùng Hà Tây. Hà tây tướng quân, không được định phẩm trật, thuộc về tạp số tướng quân, nhưng cũng nắm trọng binh trong tay, có thực quyền.

Sau khi Lưu Khám phong thưởng cho Mông Khắc thì lại sai người ở bên cạnh lăng mộ của Thủy Hoàng tại Ly Sơn, thiết lập Y Quan trủng (mộ chôn quần áo và di vật), đem bia mộ của Mông Điềm, Mông Nghị, Phùng Khứ Tật, Phùng Kiếp và Đại Công Tử Phù Tô đặt ở đấy. Tiếp theo lại tế bái những vị trọng thần lúc trước đã bị Doanh Hồ Hợi giết chết. Chẳng qua, Lưu Khám cũng không thể truy phong cho những người này bất kỳ chức quan nào, chỉ có thể lập bia mộ thay họ mà thôi. Hắn dùng phương thức như thế cho thấy hắn cũng không cố ý đến đây để cướp lấy giang sơn của nhà Tần.

Điều này làm cho rất nhiều người cảm thấy mình bị hồ đồ rồi!

Đường vương làm như vậy, đến tột cùng là có ý gì?

Không ít người liên tưởng đến chuyện Tiểu công chúa Doanh Quả Doanh Tần trước đó đã đến Hàm Dương mà bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ hắn muốn Doanh Quả lên tiếp quản ngai vàng?

Chuyện này sao có thể! Mặc dù nói, thời Tần cũng không giống các nhà sau này luôn kỳ thị nữ giới, nhưng để cho một nữ nhân cai quản cả giang sơn là điều họ tuyệt đối không thể tiếp thu được.

Tướng quân Dương Hổ đang đóng quân ở Bá Thượng, lập tức đi tới Hàm Dương, cầu kiến Lưu Khám. Nhưng cũng bị Lưu Khám từ chối khéo, lấy lý do thân thể không khỏe, cự tuyệt không tiếp kiến... Tiếp theo, tại thời điểm Vương An và Mông Khắc chuẩn bị đi tới Hà Tây, cũng muốn gặp mặt Lưu Khám một lần, khuyên bảo Lưu Khám nên tiếp quản Hàm Dương. Nhưng cửa lớn phủ Thừa tướng đóng chặt, vẫn cứ như trước từ chối tiếp kiến.

- Quan Trung từng là giang sơn của Doanh thị, nhưng Doanh thị thất đức, bây giờ tử tôn héo tàn, làm sao có thể để nữ nhân nắm giữ Quan Trung?

Ở trong mọi phố lớn ngõ nhỏ, đều lưu truyền một bài ca như sau:

- Đường vương Lưu Khám cũng không cố ý muốn đoạt lấy Quan Trung. Chỉ là thấy Quan Trung tràn ngập nguy cơ, hắn mới đến Hàm Dương, phụ tá Doanh thị, trừ quân giặt, dẹp yên gian thần ... Một nhánh huyết thống Doanh thị cuối cùng là Tiểu công chúa Doanh Quả đến Hàm Dương, Đường vương điện hạ liền chắp tay nhường Hàm Dương, đem Quan Trung trao trả cho Doanh thị quản lý. Sau đó, hắn sẽ quay lại Bắc Cương Đường quốc.

Như vậy, một hình tượng Đường vương tâm sáng như đuốc cứ như vậy xuất hiện trong lòng bách tính Quan Trung.

- Đường vương trung trực, chính là chủ của Tần Xuyên.

Ở bên trong tửu quán, mọi người nghị luận sôi nổi,

- Bây giờ Doanh Tần đã vong, tin tức để một cô gái đến để nắm chính quyền đã lan truyền ra ngoài, chúng ta có mặt mũi nào để gặp người khác?

- Đúng vậy, lời tiên tri của Long Môn không phải đã nói tất cả, Ngự Long Phi Thiên, sàm việt đương quốc. Lời nói ý nói là Đường vương điện hạ sẽ làm chủ Quan Trung. Mệnh trời đã định, Đường vương sao có thể vứt bỏ bách tính Quan Trung mà không để ý, quay lại Bắc Cương đây?

- Không sai không sai, chi bằng chúng ta đi phủ Thừa tướng cầu kiến Đường vương, xin hắn thay đổi chủ ý.

Chỉ cần có người làm đầu lĩnh, tự nhiên sẽ có vô số người làm theo.

Kết quả là, quanh phủ Thừa tướng càng lúc càng đông người, âm thanh càng lúc càng lớn, mới bắt đầu chỉ mấy chục người, sau đó có mấy trăm người, rồi hơn ngàn người... Một biển người mênh mông cuồn cuộn, đến trước cửa phủ Thừa tướng gào thét.

- Chúng ta muốn cầu kiến Đường vương điện hạ!

Tiếng kêu gào vang vọng khắp bầu trời của phủ Thừa tướng. Nhưng trong phủ Thừa tướng vẫn giữ thái độ im lặng. Đợi thời gian thật dài, dòng người ngoài cửa phủ Thừa tướng càng ngày càng nôn nóng náo loạn thì cánh của lớn cuối cùng cũng được mở ra.

Nhưng người đi ra phủ Thừa tướng cũng không phải Lưu Khám. Có người tinh mắt, lập tức nhận ra người cầm đầu chính là đại tướng dưới trướng Lưu Khám, Đường quốc trung uý Quý Bố bây giờ chấp chưởng chiến sự ở Hàm Dương.

- Chư vị, Đường vương không phải không muốn gặp chư vị, nhưng mà hiện giờ Đường vương thực sự không ở Hàm Dương.

- À?

- Hôm qua nhận được chiến báo từ Hàm Cốc quan gửi đến, trùm thổ phỉ xâm lấn Quan Trung là Lưu Bang đã bị bắt giữ.

Mà ở Hà Bắc, binh mã của Sở Hạng cũng rục rà rục rịch, hiện nay đã vượt qua Hà Thủy, tiến quân về phía Tể Bắc quận... mật thám trước đó báo về, Sở Hạng muốn qua sông để tiến đánh Quan Trung. Vì vậy Đường vương đã suốt đêm lên đường, đi tới Hàm Cốc quan thị sát tình hình địch, chuẩn bị chống chọi với Sở Hạng, bảo vệ Quan Trung dẹp yên quân phản loạn ở miền viễn đông.

Lưu Bang chết rồi?

Y đáng phải chết từ sớm mới đúng!

Sau khi Đường vương điện hạ xua binh nhập quan, thì Lưu Bang kia đã bị xác định chỉ còn một con đường chết...

Vì lẽ đó, khi Quý Bố nói ra tin tức Lưu Bang đã chết cũng không hề gây nên bất kỳ đợt sóng to gió lớn nào. Nhưng câu tiếp theo của hắn thật sự khiến người ta sôi trào, xao động không thôi!

Sở Hạng muốn tấn công Quan Trung? Đó chính là Sát Nhân Vương Hạng Tịch, người ở Cự Lộc đánh tan Vương Ly, tiếp đó lại giết chết mười vạn quân Tần tại Hàm Đan Hiện tại hắn muốn tấn công Quan Trung sao?

Bên ngoài Phủ Thừa tướng tức thì rối loạn. Bách tính sinh sống ở Quan Trung, đối với hung danh của Hạng Tịch tuyệt không xa lạ. Khiến Vương Ly đại bại, chôn sống quân sĩ đã đầu hàng... Bách tính Quan Trung hận Hạng Tịch đến thấu xương, nhưng cũng khiến lòng họ run sợ. Hận chính là, hắn chôn sống hàng binh bại tướng. Đồng thời cũng chính vì điều đó khiến rất nhiều con cháu Quan Trung kinh sợ đến mức, tên Sát Nhân Vương cũng là hạng người tàn độc đến mức tuyệt tình giống như Bạch Khởi. Nếu như hắn tiến vào được Quan Trung, thì phải làm như thế nào đây?

Có thể khẳng định một việc, nếu như Doanh Quả tiếp quản Quan Trung, Lưu Khám rút về Bắc Cương, Tần Xuyên nhất định máu phải chảy thành sông. Doanh Quả chỉ là một tiểu cô nương, làm sao có thể là đối thủ của tên Hạng Tịch như hổ như sói kia được?

Sau khi Quý Bố nói xong, cũng không để ý tới bách tính đang hỗn loạn, lặng yên lùi vào trong phủ Thừa tướng. Cửa phủ loảng xoảng một tiếng đã đóng cửa, cũng khiến cho nhiều người cảm thấy âm thầm sợ hãi...

*****

- Mạn phu nhân, y theo phân phó của ngài, đã đem tin tức Sở Hạng tiến công Quan Trung, lan truyền ra ngoài. Phỏng chừng đến vào lúc này ngày mai, hơn một nửa bách tính Quan Trung đều sẽ biết tin tức này.

Ba Mạn ngồi ở trong lương đình, pha trà thưởng trà.

Nghe Quý Bố nói xong, nàng gật gật đầu, sau đó lại nhìn Quý Bố cười nói:

- Quý Bố, ngươi không cảm thấy kỳ quái vì sao ta lại phải tạo ra khủng hoảng sao?

Quý Bố do dự một chút,

- Ti chức quả thực không biết.

Chẳng qua trước khi Đại Vương lên đường, từng dặn dò mạt tướng phải nghe theo phu nhân điều khiển. Nếu phu nhân đã sắp xếp như vậy, chắc chắn sẽ bắn tên không có đích. Y nói liên tiếp mấy từ phu nhân, lại khiến cho hai gò má của Ba Mạn đỏ bừng, thế nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, mỉm cười nói:

- Đại Vương muốn tranh thiên hạ, làm chủ Quan Trung gần như đã chắc chắn. Thế nhưng hắn từng là thần tử của Doanh Tần, lúc lập lại Đường quốc, cũng đã hướng về Doanh Tần xưng thần. Vì lẽ đó, hắn muốn vào ở Hàm Dương cung, thì phải cần một cái cớ thích hợp, và còn cần thời cơ nữa.

Tuy Doanh Hồ Hợi đã chết rồi, nhưng vẫn đang còn Quả nhi. Tuy là không ít người đều cho rằng, Doanh Quả công chúa không thích hợp để chấp chưởng Quan Trung, nhưng trên thực tế đây, không ít thần tử Doanh Tần trong lòng đang chờ đợi điều này xảy ra. Bây giờ Quan Trung cần ổn định, tuyệt không có thể lại lưu nửa giọt máu. Vì lẽ đó chúng ta nhất định phải tạo thế cho Đại Vương, khiến cho hắn có thể danh chính ngôn thuận làm chủ Hàm Dương cung. Muốn làm được việc này, nhất định phải để Doanh Quả công chúa tự thoái nhượng, bằng không thế tất lại sẽ có một phen rung chuyển.

Quý Bố nhẹ nhàng gật đầu,

- Phu nhân yên tâm, mạt tướng sẽ đem tin tức Đại Vương đã từng chiến thắng Sở Hạng ở Lâu Thương, lan truyền ra ngoài.

Trong này, có một chút mùi vị của âm mưu, nhưng Quý Bố cũng biết rõ, Ba Mạn làm như vậy, trên thực tế là suy nghĩ cho Lưu Khám. Y cũng là Đường tướng, tự nhiên cũng hi vọng Lưu Khám làm chủ Hàm Dương cung. Nhưng Lưu Khám vẫn không chịu tỏ thái độ, khiến cho Quý Bố cũng không biết làm sao cho đúng.

Ba Mạn thở dài một hơi,

- Hi vọng Quả Nhi thông minh, biết được tiến thối, hiểu được chiều hướng phát triển của thếc cục hiện nay, không cho nàng làm ra thay đổi. Nếu như...

Nàng nhẹ nhàng cắn môi dưới, chỉ chốc lát sau thả chén trà đang cầm trong tay xuống,

- Quý Bố, ngươi lập tức phái người thông báo cho Vương Hấp, khiến hắn lưu ý tới hướng đi của Doanh Quả công chúa.

Ý tứ đó cũng là, nếu như Doanh Quả không làm theo lời dặn... , nàng chắc chắn sẽ không chú ý mà tạo nên một chút chuyện ngoài ý muốn với Doanh Quả.

Quý Bố vòng tay tuân mệnh, khom người lui ra khỏi đình nghỉ mát.

Tin tức Sở Hạng sắp sửa tấn công Quan Trung, chẳng khác nào mọc cánh, trong một đêm, đã truyền khắp một nửa vùng Quan Trung.

Quan Trung vừa bình tĩnh, lại một lần nữa trở nên rối loạn. Đối với Hạng Tịch, người Quan Trung cũng không xa lạ gì, từ lúc Hạng Tịch chôn giết binh sĩ đầu hàng đến nay, hình tượng y đã bị truyền lưu thành Ma Vương chuyên ăn thịt người, uống máu người, móc gân người làm chỉ, lột da người làm chăn. Tương truyền, tên Hạng Tịch này thân cao quá trượng, vòng eo tám thước, nắm đấm thật lớn bằng cái chậu rửa mặt, một cái tát có thể đập chết rất nhiều người, há miệng ta là không biết bao người bị ăn tươi nuốt sống.

Một người như vậy, bây giờ lại muốn tiến vào Quan Trung sao?

Ngay khi lòng người bàng hoàng, thì lại có người kể chuyện năm đó Hạng Vũ bại ở Lâu Thương, bị Đường vương đánh cho tơi bời hoa lá, liên tục chiến bại. Trong lúc nhất thời, bách tính Quan Trung giống như đã tìm được người tâm phúc. Nếu như trước đó còn có người tán thành việc Doanh Quả làm chủ Tần Xuyên thì bây giờ nhưng âm thanh đáng thương này đã biến mất không thấy hình bóng.

- Mệnh trời đã định Đường vương phải làm chủ Tần Xuyên...

Mọi việc như thế, càng lúc càng kịch liệt, đồng thời cấp tốc lan tràn ra.

Cùng lúc đó, một nhóm chiến xa chở Doanh Quả, xuất phát tự thành đô, lặng yên đến Hán Trung Nam Trịnh.

Ánh trăng cuối mùa thu, mang theo một tia mông lung huyền ảo, lơ lửng ở giữa bầu trời. Trong hoa viên của phủ nha Nam Trịnh, Doanh Quả trên người mặc một bộ trang phục màu trắng, khoác đấu bồng, bước chậm trong bụi hoa đã héo tàn. Loáng một cái đã qua mấy năm, Doanh Quả cũng đã từ một thiếu nữ trở thành một nữ tử xinh đẹp. Khí chất cao quý sau bao năm chạy trốn đã ít đi mấy phần, nhiều hơn mấy phần thận trọng đoan trang. Phụ thân và các huynh trưởng đều đã chết thảm, bản thân nàng chạy trốn đến tận đẩu tận đâu, lưu lạc Tây Nam, ăn nhờ ở đậu... ngay cả nữ tử ngây thơ, cũng sẽ phải trưởng thành thục.

Doanh Quả cất bước đi vào trong một toà lương đình, nàng vén cái quần dài lên rồi ngồi xuống nhìn vào trong bể nước, đưa tay trêu chọc những con cá nhỏ đang bơi đùa vô tư vô lự ...

- Tiểu Cáp, ta thật sự được trở về sao?

Nàng xuất nhìn đàn cá đang bơi trong bể nước nhẹ giọng hỏi dò.

Tiểu Cáp chính là Cáp Vô Lương.

Khi Ba Thục xuất binh, quyết chiến với Quan Trung, Cáp Vô Lương phụng mệnh đi tới Thành Đô, hộ tống Doanh Quả trở về Hàm Dương.

Nghe Doanh Quả hỏi dò, Cáp Vô Lương vội vàng tiến lên nói:

- Công chúa sao lại hỏi cây này? Bây giờ chỉ có công chúa mang huyết thống của Tiên đế, nếu công chúa không chấp chưởng Quan Trung, thì còn người nào có khả năng chấp chưởng cơ chứ? Hôn quân đã vong, gian thần cũng đã bị thanh trừ ... Công chúa có Đường vương phụ tá, nhất định có thể tái hiện sự nghiệp to lớn như Tiên đế năm xưa, chấn chỉnh lại giang sơn Đại Tần.

- Thật vậy sao?

Hai gò má thanh tú của Doanh Quả, lộ ra một tia u buồn.

Nàng nhẹ giọng nói:

- Ngươi không nên gạt ta, Doanh thị thật sự còn có thể khôi phục được sao? Hồ Hợi trẻ người non dạ, làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý...Cũng đem thanh danh của Doanh thị chúng ta hủy không còn chút gì nữa rồi. Ta không phủ nhận Đường vương là người trung trực, thế nhưng cho dù hắn đồng ý, nhưng bộ hạ của hắn cũng sẽ đồng ý để Đường vương chắp tay trả lại Tần Xuyên cho ta sao?

Doanh Quả nói xong, ngẩng đầu lên nhìn Cáp Vô Lương một chút, rồi nở nụ cười cô đơn.

Nụ cười này, lại khiến cho trong lòng Cáp Vô Lương cảm thấy quặn đau ...

- Đường vương không phải loại người như vậy, công chúa chớ nên hoài nghi... Nếu như, nếu như Đường vương đúng là lòng muông dạ thú, Cáp Vô Lương tất nhiên, tất nhiên...

Hắn lắp ba lắp bắp nói, nhưng nửa ngày cũng chưa nói ra được ý mà hán muốn nói.

- Tất nhiên làm sao?

Doanh Quả nở nụ cười,

- Tiểu Cáp, ngàn vạn không nên nói bậy nói bạ.... hiện giờ đã không giống ngày xưa nữa rồi, Đường vương... đích thật là người có bản lãnh!

Nói xong, nàng quay đầu nhìn vào bể cá đến mức ngơ ngác xuất thần...

Cáp Vô Lương đứng ở dưới bậc thang, không nói một lời.

Sương khuya làm ướt vạt áo của hắn, nhưng hắn cũng không nhúc nhích.

Sáng sớm ngày thứ hai, Doanh Quả đang chuẩn bị leo lên chiến xa để xuất phát, đã thấy huyện lệnh Nam Trịnh vội vội vàng vàng chạy tới, phía sau còn mang theo trăm tên quân lính.

- Công chúa, Trần Thương sáng sớm đã cho người đến nói Quan Trung đang xảy ra loạn lạc, hạ mệnh cho hạ quan tăng thêm hộ vệ cho công chúa, đề phòng bất trắc.

Doanh Quả nghe vậy thì ngẩn ra,

- Quan Trung lại xảy ra chuyện gì?

- Theo sứ giả của Trần Thương đến báo thì Sở Hạng muốn tấn công Quan Trung!

Cáp Vô Lương nhíu mày lại, trầm giọng nói:

- Sở Hạng tấn công Quan Trung, vì sao phải tăng thêm hộ vệ cho công chúa?

- Cái này, cái này... bây giờ Quan Trung lòng người đang hoảng loạn, tựa hồ có chút không yên tĩnh. Hàm Dương lo lắng công chúa có chuyện gì ngoài ý muốn, vì vậy mới...

Không chờ nam Trịnh huyện lệnh nói xong, Doanh Quả đã nhẹ nhàng xua tay, ra hiệu y không nên nói nữa.

- Tiểu Cáp, thân thể của ta có chút không khỏe, không bằng hôm nay dừng lại ở Nam Trịnh thêm một ngày, đợi ngày mai rồi hãy xuất phát.

Trong lòng Cáp Vô Lương cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn cung kính đồng ý.

Mới vừa chuyển hành lý lên chiến xa, giờ lại phải chuyển xuống, Doang Quả ra lệnh cho huyện lệnh Nam Trịnh:

- Xin mời đại nhân mang quân sĩ về. Nếu như ngày mai thân thể của ta khá hơn một chút, thì hãy để bọn họ đến đây hộ tống... Chỉ là, dừng lại ở đây một ngày, lại phải quấy nhiễu đại nhân một phen rồi.

- Đây là chức trách của hạ quan, công chúa chớ nói như vậy.

Huyện lệnh Nam Trịnh cũng không hiểu vì sao Doanh Quả đột nhiên muốn dừng lại thêm một ngày.

Nhưng y cũng không hỏi nhiều, chỉ huy người hỗ trợ tháo dỡ, sau đó trở về phủ nha.

Ở bên trong phủ nha, Doanh Quả im lặng ngồi tại thư phòng, chăm chú nhìn tấm lụa trắng đang trải trên bàn ở trước mặt, không nhúc nhích.

Hồi lâu sau, nàng hít một hơi thật sâu, múa bút viết mấy dòng chữ lên trên tấm lụa trắng. Sau khi viết xong, nàng lấy ra một cái gấm hộp, bỏ tấm lụa trắng vào trong đó, sau đó dán niêm phong, đóng ấn tín của mình. Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Doanh Quả nhắm mắt lại, thở dài một cái.

Có một số việc, dù không muốn đi chăng nữa rốt cuộc cũng phải đối mặt...

*****

Đối với sự tình hỗn loạn ở Quan Trung, Lưu Khám đã không rảnh để bận tâm nữa rồi. Sau khi nhận được tin Lưu Bang qua đời, tảng đá lớn đặt ở trong lòng hắn đột nhiên biến mất không còn tăm tích. Mặc kệ nhân phẩm của Lưu Bang như thế nào thì cũng không thể phủ nhận năng lực của y. Có thể ở trong loạn thế tự quật khởi lập nên một triều đại, riêng chuyện đó cũng đã chứng minh năng lực của Lưu Bang rồi. Mấy lần gặp phải thất bạn thảm hại là mấy lần quật khởi làm nên những kỳ tích ...

Ngươi có thể nói, Lưu Bang là một con gián đánh mãi cũng không chết, nhưng cũng phải cảm phục sự kiên nhẫn của y.

Người chết rồi, ân ân oán oán năm xưa cũng theo gió đi xa. Nói chung, một ngọn núi lớn cuối cùng cũng đã được san bằng. Cái gọi là số mệnh, cũng đang lặng lẽ từ bên trong xảy ra biến hóa đến nghiêng trời lệch đất. Lưu Khám biết được chuyện cần làm, chính là mau chóng giải quyết hỗn loạn, xóa bỏ cái cảnh chinh chiến không ngừng nghỉ này.

Lưu Bang chết rồi, nhưng Hạng Vũ vẫn còn tồn tại và vẫn là một tòa núi lớn, chắn ngang trước mặt hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể mang đến cho hắn uy hiếp to lớn.

Đêm đó, Lưu Khám vừa mới đến Hàm Dương, đã mang theo Lục Giả và Thúc Tôn Thông tới thiên lao của Hàm Dương.

Hàm Dương có hai toà đại lao, trong đó Thiên lao được thủ vệ nghiêm mật nhất. Nó không giống lao ngục phổ thông, được dựng trên mặt đất, mà giấu sâu ở trong lòng đất cách Hàm Dương cung mười ba dặm về phía tây. Trên mặt đất, có một toà từ đường cao hơn ba trượng, tên là Tổ Long từ. Kiến trúc tương tự với từ đường bình thường, đại trạch màu xám đen tường cao hào sâu, lộ ra một cỗ khí tức âm u khủng bố, khiến cho người ta phải kính sợ tránh xa.

Đây là Tổ Long tự do Thủy hoàng đế kiến lập lúc còn đang tại vị, do Từ Thị dựa trên âm dương ngũ hành thiết kế ra. Bởi lúc xây dựng, Từ Thị đã biết công dụng của Tổ Long từ, vì lẽ đó gã đã bỏ hết tâm tư, cũng không dám động tay động chân chút nào. Ở dưới Tổ Long từ chính là Thiên Lao, nên có người gọi là Trấn yêu từ. Hàm nghĩa chính là, Tổ Long trấn áp hết mọi chư hầu yêu nghiệt trong thiên hạ, vĩnh viễn không vươn mình lên được.

Vì lẽ đó người bị giam vào Thiên Lao, nếu không phải là hạng đại phú đại quý, mà là người bình thường thì đừng hòng tiến vào. Từ khi Trấn yêu từ xây dựng tới nay, trước sau chỉ giam giữ các bậc quyền quý của sáu nước hoặc là phản thần của nước Tần. Tóm lại một câu, không phải là đại nhân vật, thì đừng hòng bị giam vào đây. Chỉ là đã tiến vào đây, thì đừng hòng mơ tưởng đến chuyện đi ra ngoài.

Đối với Tổ Long từ, Thủy hoàng đế cảm thấy vô cùng hài lòng. Tiêu hao ngàn vạn quan tiền, vận dụng vô số nhân lực, chu vi dưới lòng đất của Tổ Long khoảng hai mươi trượng vuông có thừa, mới miễn cưỡng xem như đạt được yêu cầu của Doanh Chính. Hơn nữa, hoàn cảnh trong thiên lao ngược lại cũng không tính là quá kém.

Lưu Khám tiến vào Tổ Long từ, dọc theo hành lang tiến xuống, chỉ thấy từng gian lao thất, được trang trí không tầm thường chút nào.

Quan lại trông coi Tổ Long từ còn ở một bên giới thiệu:

- Gian phòng từng giam giữ Tề Vương Điền Kiến, còn lao thất này thì khiến Sở vương mất mạng...

Lưu Khám vừa đi, vừa gật đầu.

- Đại Vương, phía trước chính là người mà ngài muốn gặp.

Còn một người khác, bị giam áp ở tầng thứ hai, người xem..

- Hà công, ngươi cùng Lục tiên sinh đi xuống trước đi, ta ở đây cùng lão hữu nói chuyện một chút rồi sẽ xuống sau.

Thúc Tôn Thông và Lục Giả khom người tuân mệnh, theo ngục tốt đi xuống.

Lưu Khám thì lại đứng ở ngoài cửa một gian tù thất, nhẹ giọng nói:

- Mở cửa ra đi!

Cửa lớn của lao thất dùng gang để chế tạo, nặng đến hơn hai trăm cân. Một khi khóa kín, từ bên trong đừng hòng làm nó lay động được nửa phần, chỉ từ bên ngoài mới có thể mở ra. Ngục tốt vội vàng tiến lên, mở cánh cửa ra. Lưu Khám cất bước đi vào, thân binh canh giữ ở ngoài cửa.

Trong nhà tù đèn đuốc rất sáng. Một tráng hán ngồi ở bên trong, Lưu Khám đi vào, y cũng không nhúc nhích, thậm chí ngay cả con mắt cũng không hề mở.

Lưu Khám cũng không để ý, ngồi xuống chỗ đối diện với tráng hán.

Hắn trầm ngâm chốc lát, thấp giọng nói:

- Lưu Quý chết rồi!

Thân thể tráng hán run lên, hai tay không tự chủ, nắm chặt nắm đấm.

- Lư Quán đã đồng ý đầu hàng... Chẳng qua ta vẫn chưa nghĩ ra được nên xử trí hắn như thế nào. Đám bạn già ngày xưa ở huyện Huyện Bái là Hạ Hầu Anh cũng chết rồi, Chu Bột đã bị ta hạ lệnh ngũ mã phân thây, phơi xác hắn ngoài thành Hàm Dương. Chu Hà cũng đã bị bắt, ta giao cho đường huynh hắn xử trí rồi.

Đường huynh của Chu Hà, chính là Chu Xương.

Ý tứ ẩn trong lời này của Lưu Khám cũng là nói cho đối phương biết:

- Tập đoàn Lưu Bang, đã bị ta phá hủy triệt để! Ngươi hẳn là cảm thấy kỳ quái, vì sao ta đối xử với Chu Bột độc ác như vậy, đúng không? Lão Đường chết rồi... Chết ở trong tay Chu Bột. Nếu ta không giết Chu Bột, lão Đường làm sao có thể nhắm mắt đây? Đồ Tử, nhớ năm đó, chúng ta ở Huyện Bái, là địch cũng tốt, làm hữu cũng được... Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta thực không đành lòng lại phải giết người!

- Đường vương, ngươi đang uy hiếp ta sao?

Tráng hán, chính là Phàn Khoái.

Sau khi bị bắt ở Bá thượng, Phàn Khoái đã bị nhốt vào thiên lao, không thể cùng ngoại giới tiếp xúc. Mà Lưu Khám, đến lúc này cũng mới bớt chút thời gian, trò chuyện với Phàn Khoái.

- Uy hiếp?

Lưu Khám không khỏi nở nụ cười,

- Đồ tử, ngươi cho rằng ngươi có cái gì đáng giá để ta uy hiếp ngươi sao? Luận về vũ dũng, ngươi không sánh được với ta, luận về trí mưu cũng cách biệt rất nhiều. Đừng nói ta không thèm để ý, cho dù là Lưu Quý, cũng quan tâm ngươi lắm sao? Ha ha, ta nghe nói lúc ngươi còn ở bên người Lưu Quý, cũng chỉ làm hộ vệ cho hắn. Cuộc chiến ở Dĩnh Xuyên, Trần quận hay Nam Dương, ngươi đều ở một bên quan sát. Cho tới cuộc chiến ở Võ Quan, người chẳng qua cũng chỉ là một tên tướng vô năng. Ngươi dựa vào sức lực hơn ngườivà máu nóng nhất thời, đánh hạ Võ Quan, cũng không được coi là bản lĩnh. Nếu là ta trấn giữ Võ Quan, chỉ cần tám trăm người cũng đủ để ngăn cản mười vạn đại quân của bọn ngươi ở quan ngoại... Ha ha, Đồ tử, ngươi nói cho ta biết, ngươi ngoại trừ một thân man lực, bị người lợi dụng, có gì đáng giá để ta phải uy hiếp?

Lời này của Lưu Khám, đúng là rất chanh chua, chói tai vô cùng.

Từ sau khi Phàn Khoái bị bắt, tựa hồ tâm như tiều tụy, bị giam nhiều ngày trong Thiên Lao cũng không làm loạn, cũng không kêu gào, giống như một lão tăng nhập định, cả ngày chờ chết. Y đã đoán được Lưu Bang sẽ thất bại, nhưng không đoán được Lưu Bang sẽ chết... Dù sao cùng Lưu Bang tương giao nhiều năm, y biết rõ tính tình của Lưu Bang. Đây chính là kẻ điển hình cho loại người thà mất hết chứ không chịu chết, không nghĩ tới chỉ vì một lần thất bại, đã chết ở Quan Trung.

Nghe thấy Lưu Khám nói thế, Phàn Khoái cảm thấy cơn giận bùng cháy.

- Lưu Khám, ngươi đừng vội làm nhục ta, tuy Phàn Lão Tử không còn gì khác, nhưng cũng là đường đường Tứ đẳng công sĩ.

Công sĩ, là tước vị của Phàn Khoái.

Ý y là: ta dù không còn gì nữa, nhưng vẫn là một vị Công sĩ tước.

Sau khi Lưu Khám nghe xong lời này, lại nở nụ cười,

- Đồ Tử, ngươi là công sĩ tước thì sao?

- Đó là Phàn Lão Tử lấy mạng chém giết để đổi về... Nhớ năm đó, Phàn Lão Tử ở Hà Nam...

Lúc ở dưới trướng Lưu Quý, Phàn Khoái thường xuyên không được trọng dụng, trận chiến năm đó ở Hà Nam chẳng qua chỉ là để y giải quyết nỗi buồn bực trong lòng mà thôi. Nhưng, chiến tích năm đó, cũng vì theo Lưu Khám chinh chiến mới đổi lấy được. Nói cách khác, không có Lưu Khám, Phàn đồ tử cũng chính là bạch thân.

Lưu Khám nhìn khuôn mặt đỏ tới mang tai của Phàn Khoái, không nói một lời.

Mà Phàn Khoái thì lại cúi đầu, cũng không nói câu nào nữa...

Hồi lâu, Lưu Khám đột nhiên đứng dậy,

- Đồ Tử, đi theo ta để chứng minh ngươi không phải tên rác rưởi... Nghĩ thông suốt hãy nói cho ta biết. Sống uất ức cả đời, haay là dốc hết tất cả làm một vố lớn, quang tông diệu tổ, đều do ngươi tự mình lựa chọn. Ta sẽ không giết ngươi, dù sao đã từng là đồng đội, ta không muốn giết ngươi. Ngươi đồng ý lưu lại, thì hãy nói một tiếng, nếu không muốn ta sẽ để cho ngươi đi, bảo trọng!

Hắn xoay người đi ra khỏi lao thất, cũng không để ý đến cảm xúc của Phàn Khoái chút nào.

Cho đến ngày hôm nay, Lưu Khám và Phàn Khoái đã không thuộc về cùng một tầng lớp nữa rồi. Một người là tù nhân, một kẻ là Đường vương cao quý, trong tay nắm Bắc Cương, Quan Trung và Ba Thục, gộp lại cũng quá mười quận, làm sao có thể đứng ngang hàng? Nói ra, lựa chọn như thế nào, là chuyện của Phàn Khoái. Là địch cũng tốt, làm bạn cũng được, tất cả đều dựa vào một ý nghĩ của Phàn Khoái. Mà Lưu Khám cũng sẽ không bao giờ đưa mắt lưu lại ở trên người y nữa.

Phàn Khoái ngây dại ngồi ở trong nhà tù, nhìn theo Lưu Khám rời đi.

Cửa lớn phòng giam cũng không đóng lại tựa hồ chứng minh cho lời nói của Lưu Khám: lựa chọn như thế nào, tất cả đều do y quyết đoán.

Sau khi đi ra khỏi tù thất, Lưu Khám trực tiếp đi xuống tầng thứ ba của Thiên Lao.

Trấn yêu từ tổng cộng có ba tầng. Mặt đất một tầng, lòng đất hai tầng. Giữa mỗi một tầng đều bị cách trở bởi một cái cửa sắt nặng đến hơn ngàn cân. Thủ vệ dưới lòng đất vô cùng sâm nghiêm, nhưng cho dù có thoát ra được đây thì trên mặt đất vẫn còn có binh mã đóng giữ, chạy đằng trời.

Tầng thứ ba, tổng cộng chỉ có mười hai gian, nhưng phần lớn đều trống rỗng, không có người ở. Ở thời kì Thủy hoàng đế, nơi này dùng để giam giữ tôn thất, quan to của các nước khác. Đó là những người được Thủy hoàng đế coi là tai họa cho đời sau, vì lẽ đó thủ vệ càng thêm nghiêm mật, có trăm tên Thiết Ưng duệ sĩ canh giữ. Chẳng qua, hiện nay thì Thiết Ưng duệ sĩ đã trở thành chuyện của khứ, Lưu Khám chỉ phái trú hai mươi người trấn giữ ở đây. Mà mục đích, chính là để tạm giam một người: Trương Lương!

Thúc Tôn Thông và Lục Giả đang nói chuyện với Trương Lương, nhìn qua bầu không khí có vẻ cũng khá là hòa hợp.

Trương Lương bị bắt ở Nghiêu Lĩnh, lúc đó gã đã bị trúng tên được mang về Hàm Dương, lập tức bị giam vào tầng thứ ba của Tổ Long từ.

Sau khi được ngự y điều trị, vết thương đã không đáng ngại.

Tuy nơi này không được nhìn ánh mặt trời, nhưng trong những ngày này Trương Lương cũng cảm thấy thoải mái. Ăn uống tự nhiên không cần lo lắng, có yêu cầu gì, đa số đã cũng được thỏa mãn. Ngoại trừ không thể ra khỏi tầng ba Thiên lao, thì nói chung cũng coi như không tệ.

Sở dĩ sắp xếp như vậy, cũng là do Lưu Cự khẩn cầu.

Lúc trước Lưu Cự đã cùng Lưu Khám trao đổi một phen, đưa ra một yêu cầu cho Lưu Khám: nếu như tương lai, Lưu Khám bắt được Trương Lương, xin đừng hại tính mạng hắn.

Lưu Khám tự nhiên đồng ý.

Một mặt là huynh đệ tương giao nhờ vả, mặt khác, hắn đối với người được lịch sử gọi là Mưu thánh Trương Tử Phòng, cũng có một tia ảo tưởng.

Hôm nay dưới trướng Lưu Khám nhân tài đông đúc.

Văn có Thúc Tôn Thông, Khoái Triệt, Lục Giả tài trí cao tuyệt, võ tướng thì có Quán Anh, Chung Ly Muội, họ là những người có thể một mình chống đỡ cả một phương, tài năng bất tục.

Thế nhưng, từ khi Công Thúc Liêu qua đời, bên người Lưu Khám ít đi một người có thể vì hắn mà mưu tính toàn cục.

Trần Bình cũng xem như là một người tài, nhưng bây giờ hắn ta lại đang ở tái ngoại, phụ trách mưu tính toàn bộ thế cuộc ở tái ngoại cho Lưu Khám, trong lúc nhất thời không thể điều động về.

Nghĩ tới nghĩ lui, thì cũng chỉ có Trương Lương, có thể đảm đương trọng trách.

Nhưng làm thế nào để thuyết phục Trương Lương đây?

Lưu Khám cũng không chắc chắn. Nhưng hắn cũng biết, Trương Lương là một người thông minh, tuy mang thâm cừu đại hận hận với người Tần, nhưng quả thật gã có chân tài thực học. Chỉ nhìn gã trong khoảng thời gian ngắn trợ giúp Lưu Bang nhanh chóng giành được ba quận, tài năng như thế tuyệt không thể khinh thường.

Nhìn cuộc đời chìm nổi của Lưu Bang, sẽ phát hiện một chuyện rất thú vị.

Lúc Trương Lương ở bên cạnh đứng vững ở Tứ Thủy quận dễ như ăn cháo, trong tay tay nắm đến bốn huyện, cũng coi như hào kiệt một phương nhưng Trương Lương vừa đi, Lưu Bang lập tức bị Lưu Khám lừa lấy Huyện Bái. Sau đó, bỏ mạng Lang Gia Đông Hải, phải núp dưới trướng Hạng Lương, không chút đắc chí nào.

Sau khi Trương Lương trở lại bên cạnh y, lại nhanh chóng quật khởi, thậm chí đánh vào Quan Trung...

Cho tới lúc bại trận ở Quan Trung, nói toạc ra không phải mưu tính của Trương Lương có vấn đề, chỉ là xuất hiện một việc bất ngờ. Nếu lúc đó Lưu Khám không thể vượt qua ngàn dặm tập kích bất ngờ, hoặc là sau khi phát hiện tình hình ở Bá Thượng, không thể quyết đoán xuất kích, thì Lưu Bang rất có thể đánh tan quân Tần, thu được thắng lợi.

Nói toạc ra, Trương Lương ở Quan Trung thất bại, không phải bại do người, mà là do ông trời không có mắt.

Nếu như nói trắng ra thì Trương Lương cũng không phải bại dưới tay Lưu Khám, mà là bại dưới tay Công Thúc Liêu đã qua đời.

Vì lẽ đó, khi Lưu Khám đi vào gian lao thất, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm. Cũng không biết, mình liệu có thể thuyết phục Trương Lương đầu hàng không đây?

*****

Khí sắc của Trương Lương đã trở nên tốt hơn.

Ngoại trừ gương mặt có phần xanh xao do vết thương lúc trước bị tên bắn, thần thái của hắn vô cùng mạnh khỏe, dường như chẳng có dáng vẻ suy sụp chán chường của kẻ tù tội.

Lục Giả và Trương Lương là lão bằng hữu. Lúc trước cũng là do nhận lời mời của Trương Lương nên Lục Giả mới xuất núi, chuẩn bị đến Huyện Bái.

Nhưng không ngờ nhầm lẫn thế nào mà y không đi đến Huyện Bái, mà lưu lại Lâu Thương và còn trở thành mưu sĩ quan trọng dưới trướng Lưu Khám.

Thế còn Thúc Tôn Thông?

Tuy ông không quen biết Trương Lương, nhưng thân là truyền nhân của Khổng thánh nhân, học trò của Khổng Phụ, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết với giang sơn.

Ông có thể giúp Lưu Khám thu phục được biết bao nhiêu người, ắt hẳn cũng phải là một người có mưu lược giao tiếp. Trương Lương cũng là kẻ sĩ một bụng thư kinh, hai người bọn họ chỉ cần chốc lát nói chuyện mà đã tựa như tri kỷ. Lúc Lưu Khám bước vào nhà giam, Trương Lương đang nói chuyện tưng bừng vui vẻ với Lục Giả và Thúc Tôn Thông.

Lưu Khám nhẹ nhàng bước vào, lặng lẽ ngồi bên cạnh.

Còn Trương Lương dường như không nhận ra sự xuất hiện của Lưu Khám, tiếp tục trò chuyện với hai người bọn Lục Giả, Thúc Tôn Thông.

Lưu Khám cũng chẳng để ý tới điều đó, chỉ yên lặng ngồi nghe.

Đột nhiên, Trương Lương hỏi:

- Nay Hạng Tịch chuẩn bị đem quân đánh Hàm Cốc, Đường Vương định ứng phó ra sao?

Trương Lương đột ngột chuyển đề tài khiến cho Lưu Khám có cảm giác bất ngờ bối rối. Hắn vốn định tìm một cơ hội thích hợp để khuyên nhủ Trương Lương đầu hàng. Ai ngờ đâu chẳng đợi cho hắn mở lời, tên Trương Lương này đã cướp lời hỏi trước khiến cho Lưu Khám nhất thời chưa biết phải trả lời như thế nào.

Cũng may hắn đã sinh sống trong cái thế giới này hơn mười năm, bất kể là tư tưởng hay trên những phương diện khác, Lưu Khám ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Hắn cũng hiểu rằng câu hỏi ban nãy của Trương Lương trên thực tế là nhằm mục đích muốn kiểm tra hắn. Thời kỳ cuối nhà Tần, kẻ sĩ đương thời chịu những ảnh hưởng của hơi hướng Xuân Thu Chiến Quốc, không chỉ còn là Quân chọn Thần, cũng tương tự Thần cũng có thể chọn Quân. Điều này có những nét khác biệt với việc Quân chọn Thần của thời sau. Nếu như không nhận được câu trả lời vừa ý, thì thần tử hoàn toàn có quyền từ bỏ minh chủ mà ra đi... Thời đại này kẻ sĩ có quyền lựa chọn, kiểm tra đối phương không phải là đặc quyền của đấng quân chủ.

Ngay cả anh minh như Tần Thủy Hoàng, lúc trước chiêu nạp nhân tài cũng từng phải trải qua một phen kiểm tra sát hạch.

Từ những người đầu tiên như Lý Tư cho đến sau này là Công Thúc Liêu và những người khác đều đã từng có một phen khảo hạch Tần Thủy Hoàng trước khi quyết định dốc sức trung thành.

Thậm chí bao gồm cả Lưu Bang, lúc ban đầu Trương Lương lựa chọn y cũng không hẳn là sự lựa chọn nhất thời không suy tính.

Sự khảo hạch của Trương Lương đối với Lưu Bang thậm chí bắt đầu từ rất lâu về trước, từ lúc Lưu Bang vô tình gặp Trương Lương trên đường trốn chạy do bị Lưu Khám truy sát.

Lưu Khám nói:

- Dựa vào thế hiểm trở của Hàm Cốc quan có thể ngăn cẳn được bước tiến của quân Hạng Tịch nước Sở.

Trương Lương nhìn một lượt hai người Lục Giả và Thúc Tôn Thông, đoạn hỏi:

- Hai vị thấy ý kiến của Đường Vương thế nào?

Lục Giả ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Ý kiến của Đường Vương cũng có phần chắc chắn.

Thúc Tôn Thông thì trả lời:

- Ta không rõ binh sự, thật không dám nói hàm hồ.

- Ý kiến của Đường Vương nếu đặt vào khoảng thời gian ba năm trước đây, lúc mà đội quân tinh nhuệ của Quan Trung vẫn chưa bị đánh mất, ắt hẳn chẳng có gì để chê trách. Nhưng tình cảnh hiện nay đã khác, tuy Quan Trung có số dân đông bốn trăm vạn người, lại thêm Bắc Cương và Ba Thục, tổng cộng là bảy trăm vạn người, vậy lại có phần bảo thủ cố hữu. Dựa vào tài chí của Đường Vương, ngài ắt hẳn cũng rõ, tuy Quan Trung có đến tám trăm mẫu đất màu mỡ trù phú, nhưng kể từ khi nhị thế đăng cơ, đất đai bỏ hoang, phục dịch nặng nề. Trong vòng bốn năm đã ba lần giấy binh chinh phạt với quy mô lớn, lại thêm cái loạn họ Trương nước Sở, đã khiến cho bách tính Quan Trung chán ghét chiến tranh... Nay lòng dân Quan Trung vẫn còn có thể dùng đến, nếu như Đường Vương muốn bình định giang sơn thì nên tốc chiến tốc thắng.

Tốc chiến tốc thắng?

Lưu Khám lẽ nào lại không mong muốn tốc chiến tốc thắng.

Nhưng vấn đề ở chỗ, Hạng Tịch nước Sở đang có thế lớn mạnh, làm thế nào để tốc chiến tốc thắng?

- Mong Tử Phòng tiên sinh chỉ bảo, Khám ta nên làm thế nào để tốc chiến tốc thắng?

Khi hỏi câu này trong lòng Lưu Khám cũng có chút đề phòng, cẩn thận.

Sự thay đổi thái độ của Trương Lương khiến cho hắn cảm thấy không nắm rõ được sự tình... Rút cục ý hắn là gì đây? Lẽ nào hắn muốn thần phục ta?

Tuy mục đích lần này đến đây là để hàng phục Trương Lương.

Nhưng Trương Lương quá chủ động, khiến cho Lưu Khám nảy sinh sự nghi ngờ với sự chủ động này.

Trương Lương giơ tay ra, dùng ngón tay nhúng chút rượu, vẽ lên bàn một cái bản đồ địa hình đơn giản.

- Hiện nay, Sở Hạng đang hừng hừng nhuệ khí quay ngang quét dọc một vùng phía Bắc Hoàng Hà, quân binh nhanh chóng sẽ tiến đến Hàm Cốc. Đại Vương muốn ngăn chặn hắn nhập quan, ắt hẳn là điều không thể.

Nhưng cứ theo đà đó thì Đại Vương và Sở Hạng tất sẽ thành thế giằng co.

Trong khi đó Đại Vương chưa có nền móng vững chắc ở Quan Trung, nếu như kéo dài quá lâu chỉ e là bách tính sẽ sinh lòng căm hận, làm hỏng việc lớn.

Lưu Khám khe khẽ gật đầu, Lục Giả và Thúc Tôn Thông cũng thể hiện sự tán đồng.

- Vậy theo ý của Tử Phòng tiên sinh, Khám nên chủ động xuất kích?

Nói đoạn Lưu Khám đột nhiên dừng lại, lớn tiếng gọi với ra phòng ngoài:

- Người đâu, mang bản đồ lại cho ta.

Tấm bản đồ này là vật bất li thân của Lưu Khám, có riêng một tên lính thân cận cất giữ. Lưu Khám vừa dứt lời thì thấy một tên lính thân cận mang theo một tấm bản đồ bước vào trong phòng giam. Hắn mở tấm bản đồ ra, chính là bản đồ địa hình của Quan Trung và Sơn Đông. Lưu Khám nhanh như cắt liếc nhìn một cái:

- Nếu đã như vậy, thì ta sẽ xuất binh ở Huyện Thiểm, lấy căn cứ vùng đất lân cận Quan Hà... Nếu tiến thì có thể phát binh ở Thằng Trì, uy hiếp Lạc Dương; nếu lùi thì có thể trấn thủ Hàm Cốc, giữ lấy cổ họng của Quan Trung... Tử Phòng tiên sinh thấy ý kiến của Khám có chính xác không?

Ánh mắt của Trương Lương lập tức sáng rực lên!

Y chỉ là muốn mở đầu câu chuyện để khảo hạch ý xem ý kiến của Lưu Khám như thế nào.

Nếu như là Lưu Bang cũng sẽ hiểu được ý của Trương Lương; nhưng Lưu Bang sẽ không thể giống như Lưu Khám. Không những có thể hiểu được mà thậm chí còn có thể mưu lược rõ ràng tình tiết ở trong đó.

Điều đáng quý hiếm có nhất là những sách lược mà Lưu Khám nói vô tình lại trùng hợp với ý đồ của Trương Lương.

Huyện Thiểm nay là thuộc vùng Tam Môn Hiệp, tỉnh Hà Nam.

Hơn nữa bản thân chữ "Thiểm" có nghĩa là hiểm yếu, là nơi nguy hiểm thông hành khó khăn. Huyện Thiểm nằm trong lòng dãy núi Hào Sơn, cũng chính là nút cuống họng của Dự Tây (hay còn gọi là Lạc Dương) và Bình nguyên Vị Hà, từ đó mà có tên là "Thiểm". Từ 170 năm trước chịu sự thống trị của Đại Tần, do Tần Hiếu Công cầm quyền cai trị. Từ sau đời Tần Hiếu Công, Huyện Thiểm trở thành một căn cứ quân sự quan trọng.

*****

Đại Tần xuất binh Hàm Cốc Quan thì cần phải lấy Huyện Thiểm làm lô cốt đầu thành.

Quân binh sáu nước tiến đánh Hàm Cốc Quan cũng hi vọng chiếm lấy Huyện Thiểm làm điểm tựa lật đổ Quan Trung.

Có thể nói trong trận chiến giữa Đại Tần và quân sáu nước Sơn Đông, Huyện Thiểm là một quân cờ vô cùng quan trọng.

Thế nhưng sau khi Tần Thủy Hoàng tung hoàng dẹp loạn sáu nước, thống nhất thiên hạ, tầm quan trọng của Huyện Thiểm lại dần dần bị người đời sau lãng quên.

Khi Chu Chương công phá Hàm Cốc Quan, Công Thúc Liêu đã từng nói:

- Chu Chương thật quá may mắn, cũng là do quân lính phòng thủ thiếu nghiêm ngặt, hắn mới vượt qua được Huyện Thiểm công phá Hàm Cốc Quan. Nếu như là thời tiên đế vẫn còn sống thì chỉ cần có hơn một vạn quân thì cũng đủ để đánh cho trăm vạn quân lính thuyền bè của hắn tan tác.

Từ đó có thể thấy tính trọng yếu của Huyện Thiểm.

Cũng chẳng có gì lạ, sau khi thống nhất sáu nước, Tần Thủy Hoàng bị rơi vào thời kỳ khan hiếm nhân tài.

Chu Chương chẳng qua cũng chỉ là một viên tướng bậc trung của nước Sở mà thôi, thậm chí cả Hạng Tịch tinh thông chiến thuật, là người có mưu lược. Rất nhiều người trong số bọn họ đều vô tình hay cố tình lãng quên đi tầm quan trọng của Huyện Thiểm. Không chỉ chư hầu các nước lãng quên, thậm chí ngay cả người Tần cũng bỏ quên Huyện Thiểm.

Trương Lương đặc biệt nhắc đến Huyện Thiểm cũng là muốn mở một con đường cho Lưu Khám.

Hắn trầm ngâm một lúc rồi tiếp tục nói:

- Ta lãnh một đạo quân, sau khi chiếm lĩnh Huyện Thiểm thì sẽ xuất kích kị binh tiến đánh Phong Lăng Quan, tiên sinh thấy vậy có được không?

Phong Lăng Quan tương truyền là nơi an táng của đại tướng Phong Hậu đời Hoàng đế Hiên Viên, chính vì thế mà có tên là Phong Lăng Quan, hậu thế còn gọi là Bến Phong Lăng.

Vùng này cũng là nơi giao nhau của ba vùng: phía Đông Hoàng Hà, Quan Trung và Quận Tam Xuyên, là vùng quân sự trọng yếu.

Thời Chiến quốc, hai nước Tần Vệ nhiều lần giao chiến tại Bến Phong Lăng để tranh giành vùng Quan Trung phía Tây Hoàng hà. Nay vùng đất này cũng bị mọi người lãng quên.

Nếu như Lưu Khám chiếm được Bến Phong Lăng, thì sẽ có thể nối liền được vùng đất phía Đông và phía Tây Hoàng Hà lại với nhau, điều này có ý nghĩa vô cùng chiến lược.

Ánh mắt của Trương Lương lại càng sáng hơn...

Y thích thú cái cảm giác này, một cảm giác mãn nguyện mọi thứ đều được đặt vào đúng vị trí của nó.

Năm xưa y lựa chọn Lưu Bang phần nhiều cũng là do sự hòa hợp về tư tưởng. Nhưng căn cứ theo tình hình hiện nay thì dường như Lưu Khám tỏ ra có phần hiểu ý đồ của y hơn Lưu Bang, hợp tác với những người như vậy ắt hẳn sẽ vô cùng thú vị. Nụ cười trên gương mặt Trương Lương càng thêm rạng rỡ.

Kỳ thực từ khi bị bắt giam, Trương Lương bắt đầu suy nghĩ một vấn đề nghiêm trọng.

Đó là sống hay chết?

Sống, rất đơn giản.

Y tin rằng nếu như mình đầu hàng, Lưu Khám nhất định sẽ không từ chối. Nhưng vấn đề là nếu như y không được Lưu Khám trọng dụng thì sống cũng còn có ý nghĩa gì? Còn nếu lựa chọn chết thì càng dễ dàng hơn! Trên đường áp giải đến Lạc Dương, Trương Lương ít nhất có đến trăm cơ hội để tự vẫn.

Vậy thì y khổ cực học hành đèn sách tưng đấy năm trời, chưa được thể hiện tài năng mà đã toi mạng thì há chẳng phải đáng tiếc hay sao?

Trương Lương của lúc này và Trương Lương của mười năm mười sáu năm trước đã có sự thay đổi về tư tưởng. Đặc biệt sự qua đời của Hán Vương Thành có tác động rất lớn đối với y. Trương Lương được giải thoát khỏi cái tư tưởng bó hẹp tiêu diệt Đại Tần, phục hưng Hàn quốc, bắt đầu hướng tầm nhìn đặt vào việc tung hoành thiên hạ.

Đó cũng là lý do chủ yếu mà y lựa chọn Lưu Bang...

Trương Lương vấn hỏi Lưu Khám là vì muốn khảo hạch xem Lưu Khám có phù hợp với những tiêu chuẩn của y lựa chọn minh chủ hay không; hắn vấn hỏi Lục Giả và Thúc Tôn Thông là muốn biết dưới trướng Lưu Khám có hay không những người sẽ kìm hãm sự phát huy tài năng của y. Rất tốt, phản ứng của Lưu Khám không tệ, còn câu trả lời của Lục Giả và Thúc Tôn Thông cũng khiến cho Trương Lương cảm thấy rất vừa ý. Đương nhiên y cũng biết rằng bản thân mình không thể được Lưu Khám coi trọng như Lục Giả hay Thúc Tôn Thông. Muốn đạt được địa vị như khi còn dưới trướng Lưu Bang chỉ e là điều khó có thể thực hiện được. Vì qua lời kể của Lục Giả, Trương Lương cũng biết rằng chỉ cần Khoái Triệt, Trần Bình vẫn còn thì y rất khó mà có được địa vị của quân sư chính. Nhưng để muốn có được sự coi trọng của Lưu Khám thì cũng không khó khăn gì.

Trương Lương nói:

- Kỳ thực đánh được Huyện Thiểm, chiếm được Bến Phong Lăng không hẳn chỉ là chiến lược đứng từ góc nhìn quân sự.

Lưu Khám vội vàng nói:

- Vậy mong tiên sinh chỉ giáo thêm.

- Đường Vương dựa vào Quan Trung, lấy Bắc Cương và Ba Thục là hai vây cánh, thế tựa như Côn Bằng tung cánh phủ thiên hạ, có thể nói là đạt được trọn vẹn thiên thời.

Nhưng thế lực của Sở Hạng cũng chẳng hề thua kém Đường Vương.

Dưới trướng của hắn có Phạm Tăng, Trần Anh đều là những thần tử mưu lược... Nếu như không thể hàng phục được Hàm Cốc thì ắt hẳn sẽ chuyển sang cố thủ Lạc Dương, chiếm Hà Nam mà đe dọa Tam Tề, bình định Hà Bắc xâm phạm Bắc Cương. Nếu như vậy thì Đường Vương chỉ còn có cách cố thủ, lại thêm sự chán ghét chiến sự của bách tính Quan Trung, Đường Vương không dưới mười năm không bình định được thiên hạ.

Đường Vương thấy sao?

Lưu Khám gật đầu liên hồi:

- Những lời tiên sinh nói rất chính xác.

- Đường Vương chiếm được Huyện Thiểm, thứ nhất có thể đẩy lui quân địch ra ngoài vùng Hàm Cốc, thứ hai có thể trấn tĩnh lòng dân Quan Trung.

- Còn thứ ba?

Trương Lương cười nói:

- Đường Vương bình tĩnh nghe ta nói tiếp.

Nay Sở Hạng xưng uy vùng Sơn Đông, nhưng chư hầu lại không đồng lòng... Đường Vương chiếm được Huyện Thiểm có thể dùng số lượng quân binh ít ỏi để khống chế quân binh Sở Hạng.

Cùng lúc đó tiến hành thuyết phục Tam Tề và Sở Vệ, xuất kích sau lưng Sở Hạng.

Mặt khác Đường Vương chiếm giữ Bến Phong Lăng tức thời có thể đe dọa vùng phía Đông Hoàng Hà, khiến cho binh mã của Sở Hạng ở vùng Hà Bắc nhất thời khó có thể tập trung lại được. Như vậy mà nói thì cục diện Sơn Đông chắc chắn sẽ biến thành một nắm cát rời rạc, khó có thể tập hợp lại được. Sở Hạng chỉ có thể dựa vào Tam Xuyên khó nhọc ứng phó với các đạo quân khác nhau.

Chưa đến một năm, Đường Vương sẽ có thể bình định Sơn Đông, đoạt được giang sơn.

Đây dường như một bàn cờ, Đường Vương nếu đoạt được Huyện Thiểm cũng coi như đi trước một bước có được lợi thế. Bước trước một bước, những bước tiếp theo đều dẫn trước...

Lưu Khám đột nhiên tỉnh ngộ, đứng dậy cúi người hành một lễ với Trương Lương.

- Ta mong muốn mời tiên sinh ra tay trợ giúp, phò trợ ta thắng được ván cờ này, nhưng không biết tiên sinh có đồng ý hay không?

Lúc này Lưu Khám chẳng cần phải xem xét Trương Lương rút cục có mưu đồ gì, có một điều có thể khẳng định rằng hắn ta chắc chắn có tài mưu lược xuất quỷ nhập thần. Việc xác định chiếm đánh Huyện Thiểm càng thể hiện rõ hơn tài năng của Trương Lương. Nếu như không thể hàng phục để sử dụng thì chỉ còn cách phải trừ bỏ gã.

Nói cho đến cùng thì sự khác nhau giữa Trương Lương và Phàn Khoái là quá lớn.

Trương Lương cũng thở phào nhẹ nhõm một cái, đứng dậy chắp tay đáp lễ:

- Lương ta khổ công tìm kiếm minh chủ, nay mang thân tù tội lại có được sự trọng dụng của Đại Vương há lại không dốc sức trung thành phò tá?

Lưu Khám cười lớn, tiến lên trước một bước nắm chặt tay Trương Lương.

- Ta có được Tử Phòng thì đại sự ắt thành!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-267)


<