Vay nóng Homecredit

Truyện:Tế hồn câu - Hồi 07

Tế hồn câu
Trọn bộ 32 hồi
Hồi 07: Độc Kế Xảo Liên Hoàn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-32)

Siêu sale Shopee

Màn đêm buông trùm, gió từ ngoài sông thổi vào cảm thấy lạnh càng thêm lạnh. Gió trong khoảng không gian rộng lớn của Hoàng Sa Thần cuốn lên, tạo ra âm thanh vù vù...

Độc Phách và Nam Cung Vũ nhân nại men theo bãi cát, đi về phía trước mà tìm kiếm.

Tuy tia nhìn không bị che khuất nhưng cát vàng phản chiếu ánh nắng làm cảnh vật thật khó phân biệt.

Quay đầu nhìn Độc Phách, Nam Cung Vũ tỏ vẻ biết hối lỗi nói:

- Xem ra còn phải phí sức một chút mới tìm được tiểu tử Uông Bình kia. Đó là do ta định liệu sơ suất mới gây ra tình trạng này, hy vọng đệ không phiền.

Độc Phách cười nói:

- Đệ có gì mà phiền chứ, việc thiên hạ vốn không ai định liệu tính toán được toàn vẹn. Nếu việc nào cũng phán đoán chính xác hết thì chỉ có là thần tiên. Nam Cung huynh, ngân lượng đâu có dễ tìm!

Nam Cung Vũ đưa mắt nhìn xung quanh ra phía xa tức tối:

- Nói thực, ta nghĩ thế nào cũng không ra Uông Bình còn có chiêu này. Mọi việc dàn xếp ổn thỏa, ta thậm chí đã tiến trước rồi, đến lúc then chốt lại bị hắn làm cho màn lửa thế này. Tên cướp con này quả thực không bỏ được thói gian xảo, một mai bắt được, đệ xem ta sẽ xử trí hắn như thế nào!

Độc Phách trầm ngâm nói:

- Nam Cung Huynh, dựa vào bản lãnh họ Uông, hắn không thích đáng bảo quản báu vật đáng giá như thế. Trái lại là tự chuốc lấy phiền não. Đạo lý đơn giản này, đệ tin rằng Uông Bình không thể không hiểu.

Nam Cung Vũ trợn mắt nói:

- Hắn là hạng người gì? Một tên côn trùng bắt gà trộm chó. Dựa vào cá tính của hắn, ngay cả mấy cân đồng hư thiếc mẻ hay miếng ngọc nát hắn cũng không có tư cách sở hữu. Hắn có đem đi bán người ta cũng cho là giả, hắn có thể đi tới đâu mà tìm người mua chứ?

Độc Phách nói:

- Theo đệ, hoặc giả hắn sớm tìm được người mua rồi...

Hơi ngẩn người, Nam Cung Vũ như chợt tỉnh:

- Có lý, Độc Phách đệ nói có lý! Uông Bình thu ngân lượng của ta rồi lại đi liên kết với người khác. Sau đó, đợi chúng ta và Túy Lão Quyền tranh chấp, hắn thừa cơ trộm đi Bích Ngọc Uyên Ương hòng kiếm thêm một tờ ngân phiếu khác?

Độc Phách đáp:

- Đại khái là khi huynh mua hắn, hắn đã động não nghĩ rồi!

Nam Cung Vũ hầm hừ mắng:

- Tên chó chết này!

Độc Phách cười nói:

- Bình tĩnh, huynh nghĩ xem, Uông Bình không thể đủ thời gian mà đào thoát. Lúc đó, chắc chắn hắn phải xác định bọn ta chiếm thượng phong hắn mới ra tay. Huynh biết đó, quá trình bọn ta và Túy Lão Quyền giao phong quá ngắn, Uông Bình lại không có ngựa, trước sau một khắc hắn chạy được bao nhiêu?

Nam Cung Vũ nói:

- Ta biết hắn chạy được không xa. Độc Phách, ta tin rằng chúng ta sẽ bắt được hắn ở gần đây.

Hai người đi đến một đống cát hơi nghiêng, Nam Cung Vũ đang định nhìn xuống, đột nhiên Độc Phách kéo lại, chỉ sang bên trái.

Nam Cung Vũ vội nhìn theo, bắt gặp mấy bóng đen đang phân ra...

Bóng đen phân làm hai, một bóng ngã xuống, một bóng thoái lui.

Nhường mày, Nam Cung Vũ nói:

- Đây là trò chơi gì?

Độc Phách đáp:

- Không chừng bọn ta đã tìm ra họ Uông rồi!

Nam Cung Vũ tinh thần phấn chấn, hay tay dang ra, thân hình giống như một con đại điểu, đằng không ra xa ba trượng. Áo bào phấp phới trong gió, vẽ nên một dải màu bạc, chính xác đáp ngay phía trước bóng đen thoái lui.

Đó là một người vừa to lớn vừa vạm vỡ, mặt nung núc thịt.

Còn bóng đen té dưới đất là một người có khuôn mặt đen đùa như người làm nghề nướng bánh. Nam Cung Vũ vừa nhìn đã nhận ra ngay, quả nhiên là hảo bằng hữu Uông Bình.

Bộ dạng của Uông Bình thật không ổn, bộ mặt đen đùa của hắn biến dạng đến méo xệch, hai mắt lồi ra, miệng ngáp ngáp, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều. Trên ngực áo đỏ bầm một vũng, thân người giật giật như kinh phong.

Nam Cung Vũ không nén được, lắc đầu. Lão biết Uông Bình tuy vẫn còn là người, nhưng trong chốc lát sẽ biến thành người chết.

Tên vạm vỡ kia cơ hồ không thích thú với sự xuất hiện của Nam Cung Vũ, hắn đằng đằng sát khí nhìn lão, trong khi cây truy thủ vấy máu đỏ còn nắm trên tay...

Ho một tiếng, Nam Cung Vũ hất hàm hỏi:

- Uông Bình này là do mi giết?

Tên đó mím môi gật đầu, hung quang trong đôi mắt híp ngày càng dữ tợn. Nam Cung Vũ hòa hoãn nói:

- Tại sao mi giết hắn?

Chủy thủ trên tay hơi nhích động, gã kia trả lời như pháo nổ:

- Không liên quan đến mi! Nếu không cút ngay, cả mi ta cũng giết!

Lúc này, Uông Bình đang trong trạng thánh gần đất xa trời, bỗng nhiên hắn ưỡn người thều thào:

- Tên khác... chạy rồi, mang theo... Bích Ngọc Uyên Ương... chạy rồi!

Nam Cung Vũ còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, yết hầu Uông Bình đã vang lên tiếng ục ục hai mắt trợn ngược, tứ chi co lại rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Tên đại hán cầm trủy thủ hứ một tiếng, đối diện với sự kết thúc một sinh mạng, hắn không có chút động tâm.

Nam Cung Vũ cười híc híc nói:

- Là ngươi giết hắn?

Đối phương thình lình bước lên một bước hùng hổ nói:

- Lão muốn gì?

Nam Cung Vũ chìa hai tay ra nói:

- Ta không muốn làm gì. Đối với chuyện giữa Uông Bình và bằng hữu ta không có liên quan nhưng có một món đồ đối với ta quan hệ rất trọng đại. Bằng hữu! Đôi Bích Ngọc Uyên Ương ngươi mang đi đâu?

Tên đó lắc lắc trủy thủ trên tay, giọng ồm ồm nói:

- Ta không biết!

Nam Cung Vũ hừ một tiếng, chậm rãi nói:

- Nguồn gốc của Bích Ngọc Uyên Ương, ngươi có thể biết, có thể không biết. Nhưng bất luận biết hay không biết, ngươi cũng phải hiểu bảo vật này không phải do bọn mi mà có. Trên giang hồ có một đạo lý, đầu cơ trục lợi không phải là một phương pháp hay. Bằng hữu ra tay ác độc với ta chưa hẳn đã giải quyết được vấn đề!

Tên vạm vỡ giọng điệu cứng rắn nói:

- Bao nhiêu năm nay lão tử dùng phương pháp của mình giải quyết vấn đề. Nếu không tin mi cứ thử xem!

Không chờ Nam Cung Vũ có phản ứng gì, sau lưng tên đó đã vang lên giọng nói lạnh lẽo của Độc Phách:

- Không cần lão thử! Để ta...

Tên đó giật mình ngoắc người lại thét lạc cả giọng:

- Mi là ai?

Độc Phách xòe bàn tay để nắm lấy ngực áo tên đó, động tác không nhanh cũng không chậm. Thậm chí tên đó còn phát hiện ra tiếng gió.

Cước bộ hắn chùn xuống, trủy thủ hướng lên đâm vào ngực Độc Phách. Tốc độ của trủy thủ nhanh hơn nhiều so với tốc độ xuất chiêu của Độc Phách. Chỉ thấy hàn quang hơi lóe lên, thanh trủy thủ đã tiếp xúc với mục tiêu.

Chính lúc này tay trái đã xòe ra của Độc Phách đột nhiên thu lại, chụp đúng vào cổ tay đối phương, từa tựa như một tia chớp. Bàn tay ấy bẻ ngoặt cánh tay của gã kia ngược ra đằng sau...

Sắc diện tên này biến thành đỏ bầm, thân mình thụp xuống, chân phải co lại, đá vào hạ bộ của Độc Phách.

Độc Phách đã sớm đề phòng chiêu này, liền bước ngoặt sang hai bước, rồi nắm chặt Mạch Môn của đối phương nghịt mạnh lên trên.

"Rắc", hán tử vạm vỡ nghe rõ tiếng xương bả vai của mình gãy nát, âm thanh khô khốc ngay cạnh mang tai. Ngay cả một tên vạm vỡ to lớn như vậy cũng không chịu nổi sự đau đớn khi bả vai vỡ nát. Hắn hét to lên một tiếng thống thiết, nửa người quỳ thụp xuống.

Độc Phách tước lấy thanh trủy thủ, nhưng vẫn nắm chặt cánh tay đã mềm nhũn, không buông, một mặt chú mục nhìn Nam Cung Vũ. Chàng muốn xem lão bằng hữu có muốn tra hỏi điều gì không.

Thở dài một hơi, Nam Cung Vũ nhìn gã kia lắc đầu:

- Mi nói xem, vì sao mi lại phải chịu khổ như vậy? Chính là do mi bảo ta thử. Nhưng mi thấy đó ta chẳng cần thử, bằng hữu của ta chỉ cần một chiêu đủ khiến ngươi khiếp đảm rồi.

Tên đó toàn thân đau đến nỗi run cầm cập, quỳ móp một chỗ như kẻ chết rồi, không chịu hé răng lấy một lời.

Nam Cung Vũ tỏ vẻ nhàn hạ nói:

- Lão huynh nghe ta khuyên một câu, hiện nay phải chăng lão huynh đang ra vẻ hảo hán anh hùng? Nếu không thực tâm cùng bọn ta hợp tác, ta đảm bảo lão huynh không an toàn mà rời đi đâu!

Ngay cả hô hấp cũng khó khăn, đầu không ngẩng lên nổi, nhưng tên này vẫn nghiến răng không chịu lên tiếng.

Nam Cung Vũ thấy vậy chau mày, nhìn Độc Phách gật đầu một cái rồi thoái lui hai bước. Bộ áo bào mới của lão, lão vốn rất quý...

Thế là Độc Phách nắm chặt lấy mấy ngón tay ở cánh tay phải, rồi giật mạnh lên, đồng thời đạp mạnh lên lưng hắn mấy cái. Mấy cái đạp này không nhẹ, nó đủ làm cho lục phủ ngũ tạng của tên kia suýt văng ra ngoài.

Một tiếng kêu như heo bị chọc tiết vang lên, nhưng Độc Phách vẫn không buông cánh tay gãy của hắn ra, dường như chàng còn hứng thú với phương pháp này.

Há hốc miệng thở từng hơi, mồ hôi vã ra đầy trán nước miếng chảy ròng ròng, gã đại hán nằm móp xuống đất trông giống như con chó sắp bị đem chôn.

Nam Cung Vũ cười hắc hắc nói:

- Mi muốn tỏ khí phách, ta không phản đối được Nhưng ta nói cho mi biết, lạc thú chỉ mới bắt đầu thôi. Ngươi muốn thưởng thức nữa, bọn ta cũng chẳng hà tiện mà không bồi tiếp đến cùng. Thời gian còn nhiều, những trò vui hơn vẫn còn ở phía trước!

Nói rồi Nam Cung Vũ đưa mắt nhìn Độc Phách. Tên kia vẫn nằm phục dưới đất, chẳng có phản ứng gì.

Độc Phách vẫn nắm chặt mạch môn của cánh tay bị gãy, chàng lại bắt đầu kéo nghịt lại, lần này chàng kéo từ từ, chầm chậm. Chậm đến nỗi đối phương cảm thấy từng đợt sóng thống khổ chụp lên cái kiếp cầm thú của hắn.

Gắng gượng ngóc đầu lên, tên đó rên rỉ:

- Không cần... không cần động thủ nữa... Để ta nói... ta là... ta là Giả Ngưu... Hắc Hổ Giả Ngưu...

Nam Cung Vũ quỳ nửa người xuống mỉm cười nói:

- Thì ra là Giả bằng hữu, cửu ngưỡng, cửu ngưỡng! Thật là người giống như tên, tựa như có hổ uy. Giả bằng hữu, người bạn chạy mất không biết là ai vậy?

Hổn hển một hơi, Giả Ngưu nói đứt đoạn:

- Hắn tên... Đoạn... Đoạn Nhất Phong!

Nam Cung Vũ suy nghĩ một lát, trong đầu không có chút ấn tượng, đoạn nhu hòa hỏi:

- Đôi Bích Ngọc Uyên Ương kia phải chăng là do Đoạn Nhất Phong mang đi?

Giả Ngưu gật đầu, hai gò má đầy thịt xệ xuống, không còn chút nào của "hổ uy".

Nam Cung Vũ hỏi:

- Mang đi đâu?

Giả Ngưu nói:

- Phía Đông nam, là bọn ta... à... là Đầu nhi... Đầu nhi của bọn ta muốn...

Nam Cung Vũ vô cùng nhẫn nại hỏi:

- Đầu nhi của bọn ngươi là ai?

Do dụ một hồi, cuối cùng Giả Ngưu cũng gắng gượng ngẩng đầu nói:

- Khuyết Trảm Kim Đao Đồ Trường Thanh...

Ba chữ này vào tai, Nam Cung Vũ dù muốn cười cũng không còn cười ra tiếng.

Lão cảm thấy bất ngờ hỏi:

- Đồ Trường Thanh là Đầu nhi của bọn ngươi sao? Hắn bình thường quen làm ăn lớn, hơn nữa những năm gần đây nghe nói đã rất phát tài. Sao lại dốc tinh thần mà đổ lên đôi Bích Ngọc Uyên Ương?

Giả Ngưu trầm trầm nói:

- Đại phát tài là việc của hai năm trước, gần đây tình hình đã suy sụp. Hơn nữa, Uông Bình chủ động tìm đến để ngã giá. Đầu nhi của bọn ta không cần lộ diện, rủ tay cũng có đôi Bích ngọc. Lạc thú đến thế sao có thể bỏ qua được? Vả chăng, Bích ngọc trị giá không tồi, quyết không phải là việc mua bán nhỏ.

Nam Cung Vũ nói:

- Giết người đoạt bảo cũng là chủ ý của Đồ Trường Thanh sao?

Giả Ngưu khô khan nói:

- Bọn ta làm vậy thì phương pháp đoạt bảo càng giản đơn.

Nam Cung Vũ cười khổ:

- Không sai, đây quả thực là một phương pháp đoạt bảo giản đơn. Tâm trí, sức lực đều không phí, chỉ một đao là xong. Xem ra Đồ Trường Thanh còn thông minh hơn bọn ta.

Thân run rẩy, Giả Ngưu xám mặt nói:

- Đây là do Uông Bình tự mình tìm lấy, hắn và Đoạn Nhất Phong trước đây có chút giao tình cho rằng có thể thêm ngân lượng ở Đầu nhi của bọn ta.

Nam Cung Vũ mắng một tiếng:

- Đồ đáng chết!

Độc Phách mở miệng hỏi:

- Đến nơi nào có thể chặn đầu được Đoạn Nhất Phong?

Vừa nghe âm thanh của Độc Phách, Giả Ngưu rùng mình ớn lạnh, nhẹ giọng đáp:

- Đầu nhi của bọn ta hiện đang chờ ở Tân Gia điếm. Ngoài Tân Gia điếm, có trạm giao liên là nơi bọn ta hẹn gặp mặt, lão Đoạn hiện giờ...

Độc Phách nhìn Nam Cung Vũ hỏi:

- Huynh có biết cách đến Tân Gia điếm không?

Nam Cung Vũ nói:

- Rất quen thuộc, cách nơi này khoảng năm mươi dặm đường. Chúng ta có thể tìm đường tắt mà đi.

Lời nói vừa thốt, Độc Phách một chân đã bay ra, vừa chuẩn xác vừa độc hại, đá trúng vào cổ sau Giả Ngưu. Xương cổ vang lên tiếng gãy lìa rùng rợn, đầu của tên Giả Ngưu chuyển sang một góc độ kỳ dị.

Độc Phách buông tay, họ giả mềm nhũn đổ xuống như một bao cát.

Không ngờ Độc Phách có thể ra tay tàn độc, Nam Cung Vũ ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao đệ làm vậy?

Độc Phách điềm nhiên nói:

- Giữ lại để làm gì? Đây chỉ là kẻ gây hại, đối với nhiều người mà nói, hắn chính là một tên ác tặc.

Nam Cung Vũ thẳng người, bảo Độc Phách chạy đến nơi giấu ngựa. Lão thầm tính toán đường nào là gần nhất mới có thể chặn đầu Đoạn Nhất Phong, hoặc giả ngăn cản Đồ Trường Thanh.

*****

Tân Gia điếm chỉ là một thôn nhỏ hoang liêu. Từ đầu thôn đến cuối thôn chỉ khoảng mười nóc nhà. Trạm giao liên rất dễ tìm, vì ở ngay đầu thôn. Nhưng trạm này cũ kỹ, rách nát, từ lâu đã không còn dùng đến nữa. Bên trong trạm giao liên không có lấy nửa con ngựa, nhưng bên ngoài lại treo một ngọn đèn vàng leo lét.

Vận khí của Nam Cung Vũ và Độc Phách quả thực không tốt, không thể giữa đường chặn được Đoạn Nhất Phong. Họ đành thúc ngựa chạy nhanh, hi vọng về Tân Gia điếm để tìm được Đồ Trường Thanh.

Đương nhiên, nếu chặn được Đoạn Nhất Phong là một phương pháp tốt, tiết kiệm được nhiều công sức. Còn như muốn lấy thịt trong miệng hổ Đồ Trường Thanh không phải là một công việc dễ dàng gì. Nhưng nhìn thấy ngân lượng, dù nói thế nào cũng không thể buông tay.

Hai người xuống ngựa ở bên ngoài trạm, dua vào đôi chân mạnh mẽ, họ mau chóng đến được trạm ngựa. Họ chợt nhìn thấy một cảnh tượng hoang phế, ngoài cửa treo một ngọn đèn gió.

Hít một hơi, Nam Cung Vũ nhìn kỹ trạm phòng trước mắt tỏ vẻ nghi ngờ:

- Độc Phách, tại sao trong ngoài không thấy ngựa? Còn cái trạm rách nát này dường như đã lâu không dùng đến vậy?

Độc Phách chậm rãi nói:

- Bên trong phải có người!

Nam Cung Vũ quan sát một hồi rồi thấp giọng:

- Sao ta không nhìn thấy? Mẹ nó, bên trong lại ra vẻ huyền bí, cơ hồ không có chút gì khác lạ. Độc Phách, lẽ nào tên Giả Ngưu kia dám gạt bọn ta?

Độc Phách hai mắt không chớp, nhìn đăm đăm vào trạm giao liên âm u hoang lạnh. Chàng nói:

- Nếu trong trạm không có người thì không thể treo ngọn đèn này, phải vào trong thám thính mới biết. Nam Cung huynh, đã đến đây rồi không thể nửa đường bỏ dở!

Nam Cung Vũ nói:

- Bọn ta cùng vào!

Độc Phách phía trước, Nam Cung Vũ phía sau, cùng đi đến cửa trạm ngựa. Dựa vào trực giác, hai người thấy không khí ở đây vừa lạnh lẽo vừa nặng nề. Trong phòng tối om như ẩn tàng một nguy cơ khó đoán.

Sau khi nghe ngóng, Nam Cung Vũ âm thầm nói:

- Có vẻ tà môn, huynh cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.

Độc Phách thấp giọng nói:

- Đáng tiếc, không còn cơ hội truy vấn họ Giả nữa!

Lúc hai người tiếp cận trong vòng ánh sáng của ngọn đèn lồng treo trước cửa, từ trong trạm phòng tối đen bay ra hai bóng người, thân pháp quỷ mị như u linh.

Sau khi hai người xuất hiện, không nói một lời nào, chỉ phân ra đứng hai bên tả hữu.

Hai khuôn mặt ốm yếu, u ám, da dẻ nhăn nheo, không để lộ một chút thất tình lục dục, trông tựa như hai tấm mặt nạ bằng da người.

Độc Phách dừng lại, Nam Cung Vũ cũng tiến lên đứng song song, đồng thời, hai tay nắm chặt cái bọc dài và hẹp đó.

Hồi lâu, hai tên nọ vẫn đứng sừng sững như tượng gỗ thậm chí mắt cũng không nhìn về phía bọn Độc Phách.

Quang cảnh mang nặng mùi tà khí...

Nuốt một ngụm nước bọt, Nam Cung Vũ nói nhỏ:

- Ta không tin hai tên này không nhìn thấy bọn ta, bây giờ phải làm sao?

Độc Phách nhíu mày đáp:

- Tình hình không ổn! Nam Cung huynh, chúng ta có thể tiến vào trong vòng vây đó!

Lúc này, bên trong cửa lại có một bóng người nữa hiện thân. Đó là một người cao lớn khôi ngô, lúc di động giống như một tòa núi nhỏ khiến cho người ta có cảm giác ổn định lạ thường. Dường như với sức lực của chín trâu cũng không kéo ngã nổi hắn.

Ánh sáng đèn dưới mái hiên chiếu sáng hình dạng người đó rất rõ ràng. Mặc áo bào da, khuôn mặt gần như vuông, sắc mặt đỏ nhạt, dưới đôi lông mày hình chữ bát là đôi mắt lấp lánh tinh quang, trên môi còn có một bộ ria rậm.

Hắn đứng đó, khí thế như một tảng đá. Nam Cung Vũ nhìn người đó hỏi:

- Độc Phách đệ, đây là thần thánh phương nào?

Độc Phách lắc đầu nói:

- Dường như không giống Đồ Trường Thanh?

Nam Cung Vũ liếc Độc Phách một mắt:

- Đương nhiên không phải Đồ Trường Thanh, huynh đã gặp hắn một lần, không thể không nhận ra.

Độc Phách nói:

- Đã không phải Đồ Trường Thanh, vậy là người nào? Nam Cung huynh, chúng ta đến đây là để tìm Đồ Trường Thanh!

Nam Cung Vũ yết hầu khô khan nói:

- Lời nói quả không sai, nhưng vị này dường như muốn xông vào chúng ta!

Độc Phách nói:

- Có thể giải thích....

Người cao lớn khôi ngô kia cuối cùng cũng chịu mở miệng, hắn trầm trầm nói, giọng thản nhiên:

- Ta là Túy Phong Đài Ma Đức Sinh, từ sớm đã đến đây! Họ Đồ tại sao lại không đến? Trừ khi đồ vật của họ Đồ là do nhị vị thay hắn mang đến đây!

Ba chữ Ma Đức Sinh vừa lọt vào tai, sắc mặt Độc Phách và Nam Cung Vũ trở nên thật khó coi. Ngoại hiệu của Ma Đức Sinh là Cửu Bộ Đoạt Mệnh, ngoại hiệu này quyết không phải vô cớ mà có. Quả thực nội trong chín bước có thể thâu hồn đoạt mệnh, từ ngày ra chiêu đến nay, hiếm có ngoại lệ.

Độc Phách và Nam Cung Vũ đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy nên lập tức đem chuyện hiểu lầm giải thích rõ. Vô duyên vô cớ kết oan cừu làm gì?

Nam Cung Vũ bước lên vòng tay nói:

- A ha... Ta biết là ai rồi! Thì ra là Túy Phong Đài Ma lão ca! Thật không thể ngờ gặp được Ma lão ca ở đây. Đối với lão ca, tại hạ cửu ngưỡng đã lâu.

Ma Đức Sinh lạnh lùng nói:

- Không cần nịnh bợ! Ý các ngươi đến đây ta hiểu rất rõ. Vừa rồi ta đứng ở bên trong quan sát rất lâu, ta xác định Đồ Trường Thanh không có ở gần đây. Hiển nhiên là nhị vị đã thay hắn mang đến đây ước hẹn. Tốt lắm! Tuy nói họ Đồ xảo quyệt gian trá, nhưng dũng khí của nhị vị quả thực đáng khen. Ta bảo đảm sẽ thành toàn cho nhị vị.

Khẩu khí của đối phương quá kiêu ngạo, Độc Phách nghe xong có ý không hài lòng. Nam Cung Vũ cũng không vui, nhưng chuyện hiểu lầm này, nếu không giải thích cho thỏa đáng một mai truyền ra ngoài thì cười rụng răng không phải chỉ có một mình Đồ Trường Thanh. Vì vậy, Nam Cung Vũ mỉm cười nói:

- Ma lão ca! Lời nói này khiến cho huynh đệ ta cảm thấy hồ đồ. Bọn ta và Đồ Trường Thanh không quen không biết, thậm chí gặp cũng chưa chắc nhận ra, tại sao lại đến đây ước hẹn thay cho hắn? Ma lão ca, trong này e có sự hiểu lầm...

Ma Đức Sinh cứng rắn nói:

- Hiểu lầm? Trời đất bao la, sao có sự hiểu lầm kỳ lạ đến vậy?

Nam Cung Vũ có chút lo lắng nói:

- Bọn ta quyết không dối gạt Ma lão ca. Bọn ta tuyệt đối không có cấu kết với Đồ Trường Thanh, ngay cả việc lão ca và Đồ Trường Thanh có ước hẹn, là việc gì bọn ta cũng hoàn toàn không biết.

Ma Đức Sinh hỏi:

- Thế tại sao các ngươi đúng lúc này lại đến đây? Hơn nữa rõ ràng là có tư thế chiến đấu mà tiến vào?

Nam Cung Vũ cười khổ giải thích:

- Căn nguyên của việc này nói ra hơi dài, chỉ có một lời muốn nói. Bọn ta không có lý do, cũng không có ý đối địch với Ma lão ca, sở dĩ bọn ta đến đây là do có sự trùng hợp, cũng có thể nói bọn ta mắc mưu kẻ khác. Ma lão ca, nói rõ ra bọn ta đến đây cũng là để tìm Đồ Trường Thanh!

Ma Đức Sinh hỏi:

- Bọn ngươi tìm Đồ Trường Thanh để làm gì?

Nam Cung Vũ hơi do dụ, cẩn trọng nói:

- Muốn cùng hắn bàn chuyện mua bán.

Ma Đức Sinh cười nhạt nói:

- Bàn chuyện mua bán? Nói như vậy các ngươi là bằng hữu rồi!

Nam Cung Vũ liên tiếp khoát tay:

- Không, không! Bọn ta và họ Đồ không phải là bằng hữu.

Ma Đức Sinh cao giọng nói:

- Từ lúc bắt đầu đến giờ, bọn ngươi toàn xảo ngôn mị ngữ, mi cho rằng mi không có sơ hở sao? Mi coi ta là loại ngu ngốc bị thịt chứ gì?

Nam Cung Vũ giật mình, không tránh khỏi lộ vẻ thất vọng:

- Ma lão ca, xin đừng nổi giận, nghe ta nói. Ta...

Ma Đức Sinh hét to một tiếng ngắt lời Nam Cung Vũ:

- Bất tất nhiều lời! Tân Gia điếm là một nơi thôn dã, nơi bọn ta đang chiếm đóng là một trạm giao liên hoang phế. Trong đêm lạnh lẽo, bọn ngươi lại đến đây, hơn thế nữa lại với tư thế sẵn sàng giao chiến. Muốn nói bọn mi không biết ta và họ Đồ ước hẹn, ai mà tin? Giả thiết bọn ngươi không phải xông vào họ Ma ta, lẽ nào chỉ vì muốn xông vào trạm giao liên rách nát này mà đến?

Tình thế đến nước này quả thực ngoài dụ liệu của Nam Cung Vũ, lão định thần, thu lại nụ cười, thần sắc nghiêm trang nói:

- Ma lão ca! Tại hạ đã nói rõ rồi, lập trường và ý định đến đây đều đã biểu đạt rõ ràng. Lão ca không thể dựa vào xét đoán đơn phương mà phủ nhận biện giải của tại hạ! Lão ca là nhân vật tiếng tăm trên giang hồ, lý ra càng phải hiểu chuyện. Nếu cứ cố chấp như vậy, e rằng đối với lão ca và ta đều là điều vô phúc...

Ma Đức Sinh nghiêm giọng:

- Lão đang giáo huấn ta?

Nam Cung Vũ nghiêm trang nói:

- Không dám! Chỉ là chân thành giải thích cho Ma lão ca!

Họ Ma chợt hét lên:

- Ma mỗ không nghe!

Độc Phách xòe tay, vỗ nhẹ lên vai Nam Cung Vũ, ra vẻ đồng tình nói:

- Huynh không linh hoạt rồi.

Nam Cung Vũ nói:

- Bạn trẻ, tình hình bây giờ như vậy, bạn còn nói đùa.

Độc Phách bước lên phía trước Nam Cung Vũ đưa mắt nhìn họ Ma rồi nói:

- Dùng lễ để giải thích mấy lần đều bị mi phỉ báng, không nghe. Mi là loại tôn giá gì? Chẳng qua chỉ là một Cửu Bộ Đoạt Mạng Ma Đức Sinh mà thôi. Cũng được, tùy mi, bọn ta đang chờ bồi tiếp.

Họ Ma trầm giọng nói:

- Như vậy mới dứt khoát! Phân minh tỷ võ, thắng bại đều là anh hùng. Dùng lời xảo ngôn nói vòng vo làm gì? Bằng hữu báo tính danh đi Ma mỗ quyết cầu kinh siêu độ cho bằng hữu!

Độc Phách nói:

- Ta họ Độc tên Phách!

Sắc mặt họ Ma không đổi, bình thản nói:

- Độc Nhất Đao?

Độc Phách đáp:

- Đúng vậy!

Hít một hơi thở nhẹ, đôi mắt của họ Ma nhìn đăm đăm vào mái tóc bạc như tuyết của Độc Phách. Giống như đang nói với Độc Phách, lại giống như đang nói với chính mình:

- Là Độc Phách, lẽ ra ta phải sớm chú ý đến mái tóc bạc của hắn!

Độc Phách thản nhiên nói:

- Tuy ta là Độc Phách, nhưng không muốn vô duyên vô cớ giao chiến với các hạ. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy.

Trầm mặc hồi lâu, họ Ma lãnh đạm nói:

- Không! Bọn ta vẫn giao tranh một trận, lời của ta đã nói ra tuyệt không hối hận, dù mi là Độc Phách.

Đôi mắt khép hờ, vừa nhường lên lại buông xuống, Độc Phách nói:

- Ta đã nói rồi! Tùy ý...

Tay trái của Ma Đức Sinh đặt trên lưng, một tiếng "kẻng" vang lên.

Một lưỡi đao sáng loáng, bản bằng bàn tay từ thắt lưng hắn rút ra. Lưỡi đao uyển chuyển, hơi rung động, mũi chúc xuống đất, mặt đao gờn gợn ánh sáng xanh lạnh. Lãnh khí như xuyên qua tim mọi người...

Dưới mái nhà, hai tên đứng im lặng từ đầu bây giờ mới nhảy đến, một tên khom người cung kính nói với Ma Đức Sinh:

- Chủ nhân! Xin để thuộc hạ thay chủ nhân thu thập bọn này!

Ma Đức Sinh lắc đầu nói:

- Các ngươi không phải là đối thủ của Độc Phách, mau lui ra!

Hai người không dám nói nhiều, song song thoái lui. Song lần này bọn chúng không lui về vị trí đứng lúc đầu, chỉ đứng ra sau Ma Đức Sinh với khoảng cách vừa phải, khi cần lập tức có thể ra tay tiếp ứng.

Nam Cung Vũ ghé tai nói nhỏ với Độc Phách:

- Hai tên ba phần giống người, bảy phần giống quỷ này vốn là Sơn Tinh Bì Ngưu và Mị Khách Bì Khôi, thuộc hạ thiết thân của Ma Đức Sinh. Đệ cẩn thận bọn chúng chuyên đánh ám khí. Đương nhiên huynh không chỉ đứng một bên xem kịch, nhưng vẫn phải nhắc nhở cho đệ đề phòng.

Độc Phách cười nói:

- Huynh làm sao có thể đứng một bên mà xem kịch? Đệ muốn trò vui này qua mau.

Nhè nhẹ "phì" một tiếng, Nam Cung Vũ tránh ra một bước, đồng thời âm thầm mở túi da vẫn đem theo.

Ma Đức Sinh chỉ chăm chú nhìn Độc Phách, lưỡi đao mềm mại vẫn chúc xuống, vẫn nhè nhẹ rung động.

Độc Phách mở túi da, lấy ra Tế Hồn Câu, cẩn thận buộc sợi xích bạc dưới cán đao vào cổ tay phải. Sau đó chàng nắm chặt cán đao, cử thanh đao nghiêng nghiêng, đao phong rờn rợn, đao quang như gương.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-32)


<