Vay nóng Tima

Truyện:Tế hồn câu - Hồi 22

Tế hồn câu
Trọn bộ 32 hồi
Hồi 22: Tam Kiêu Lưu Huyết Quang
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-32)

Siêu sale Shopee

Người trên lưng ngựa buông cương song hành, tâm tình của Độc Phách và Nam Cung Vũ không làm sao thanh thản. Vì lúc này việc họ muốn làm không phải là việc khiến người ta vui vẻ. Quỷ Vương kỳ bọn hung thần ác sát đó đã giăng lướt chờ đợi từ lâu, đó chính là biết núi có hổ vẫn phải xông bừa vào. Vấn đề là ở đây nhưng không đi không được. Người giang hồ đầu tiên trọng chữ ân oán phân minh. Máu của Phi Tinh, mạng của Phi Tinh luôn trói chặt hồn của Độc Phách kích lên lòng oán hận vô biên của chàng. Chàng là người giang hồ, không thể quên chỉ có máu đền nợ máu. Chàng kiên định tin rằng gieo nhân nào phải gặt quả đó.

Sắc trời âm trầm, gió Tây bắc nổi lên. Gió thổi trên thân người mang theo một chút lạnh lẽo.

Nam Cung Vũ khẽ liếc mắt nhìn Độc Phách cố dùng lời để nói:

- Từ khi lên đường đến giờ, đã qua mấy khắc rồi, Độc Phách tại sao đệ không mở miệng nói gì?

Vuốt vuốt lại áo Độc Phách lười nhác hỏi:

- Nói gì?

Nam Cung Vũ nói:

- Thí dụ như không hỏi ta chuyện Chính Thịnh Bì hiệu đem về bao nhiêu tiền thưởng?

Độc Phách nói:

- Đệ vốn cho rằng huynh sẽ chủ động nói cho đệ biết.

Nam Cung Vũ mắng:

- Mẹ nó, ta không quen tính không gấp không chậm của đệ. Việc gì cũng chờ người ta lên tiếng trước. Đệ đoán xem lão tiểu tử Tiền Đồng thưởng cho bọn ta bao nhiêu?

Hơi trầm ngâm, Độc Phách nói:

- Phải hai vạn lượng, không kém bao nhiêu.

Nam Cung Vũ kinh ngạc nói:

- Đúng là hai vạn lượng. Quái dị, làm sao lần này đệ đoán chính xác đến từng cây kim sợi chỉ.

Độc Phách tươi cười nói:

- Đệ hãy còn đoán chính xác hơn nữa. Đệ phán đoán sau khi huynh đem ngân lượng giao trả cho lão Tiền Đồng, lão vô cùng cảm kích, rất có thể đem phân nửa của số tiền đó dâng tặng huynh, đương nhiên huynh không thể tiếp nhận đẩy tới nhượng lui hồi lâu mới đồng ý nhận hai vạn lượng. Kết quả là hai bên cùng hoan hỉ phải không?

Nam Cung Vũ tròn xoe đôi mắt, không dám tin nói:

- Hoàn toàn đều bị đệ nói đúng. Quả là có việc này. Độc Phách, tại sao đệ biết rõ như vậy? Cả diễn biến giống như đệ đang mục kích ở hiện trường. Thực tế đệ vốn không có đi mà.

Độc Phách gõ gõ vào đầu mình cười nói:

- Đơn giản mà vận dụng trí óc một chút. Mười phần đoán đúng hết tám chín. Cá tính, thói quen, đối nhân xử thế của huynh đệ đều hiểu rõ. Còn đại chưởng quầy họ Tiền tuy xuất thân là con buôn nhưng cũng thuần hậu thật thà. Hơn nữa, người ta đã mất đi rồi kiếm lại được đương nhiên hoan hỉ tột cùng, dựa vào mấy điểm đó đoán định, tình hình đại khái thế nào đều có thể tưởng tượng qua. Đơn giản như vậy kể làm gì.

Nam Cung Vũ thở dài chắc lưỡi:

- Quả thật huynh không nghĩ đến họ Độc này lại thông mình như vậy. Văn có văn tài, võ có võ lược dựa vào bản thân của Nam Cung Vũ này không thể so sánh được với đệ.

Độc Phách nói:

- Huynh quá khen, Nam Cung.

Nam Cung Vũ lại nghĩ đến điều gì, vội nói:

- Nhưng mà hai vạn lượng đến tay chỉ có một vạn lượng vị còn phải khấu trừ...

Độc Phách nói:

- Đệ biết, đây là do đệ làm chủ. Nam Cung phần này tính hết cho đệ.

Nam Cung Vũ không vui hỏi:

- Tại sao tính hết cho đệ?

Độc Phách nói:

- Vì tiền do đệ cho Thịnh Dung. Hơn nữa, trước đó không có sự yêu cầu của huynh làm sao bảo huynh phân ra gánh vác. Nam Cung đệ không phải kiêu ngạo, đây tự đáy lòng của đệ phát ra.

"Hừ hừ" Nam Cung Vũ nói:

- Đệ thông minh sáng suốt như thế, sao không đoán ra được cách nghĩ của huynh thế nào. hay là chỉ mình đệ có lòng trắc ẩn, không cho huynh cũng làm việc từ thiện. Làm một việc thiện giống như vậy.

Độc Phách nhàn hạ nói:

- Ý của huynh, đệ rất minh bạch. Một vạn lượng tặng cho Thịnh Dung huynh định gánh lấy năm ngàn lượng, nói cách khác là huynh kiên trì xuất ra phải không?

Nam Cung Vũ ngẩng đầu, ưỡn ngực chậm rãi nói:

- Không sai.

Độc Phách thấp giọng nói:

- Đệ biết huynh còn có cách nghĩ khác. Huynh đệ thủ túc đâu phân của riêng ai. Phúc họa sinh tử cũng đã cùng nhau chia sẻ. Sự thực chứng minh những điều huynh đã làm cũng đều vì đệ.

Trầm mặt một hồi, Nam Cung Vũ trầm giọng nói:

- Chỉ cần đệ hiểu là được rồi.

Độc Phách nói:

- Đương nhiên! Trừ đối với đệ ra, bình nhật huynh đối đãi với người ta chưa từng khẳng khái rộng lượng như vậy.

Nam Cung Vũ cười dở khóc dở nói:

- Mẹ nó. Thật là gậy ông lại đập lưng ông. Không phải là đệ đang mắng ta sao?

Độc Phách cười nói:

- Đây cũng là lời thực, lời thực thường khó nghe.

Khoác khoác tay, Nam Cung Vũ nói:

- Đi! Đi! Không cần tranh chấp chuyện không đâu Không biết đệ có nghĩ qua chưa lần đi Quỷ Vương kỳ Bao Cô lãnh này lấy phương pháp nào mà thi triển với chúng?

Độc Phách khẳng khái nói:

- Nguyên tắc đầu tiên là không trực diện đối trận lực lượng chúng ta không đủ.

Nam Cung Vũ thở dài nói:

- Không chỉ không đủ mà còn kém xa một trời một vực. Chỉ dựa vào hai ta mà đi tập kích toàn bang người ta thực là quá mạo hiểm. Huynh đang nghĩ Quỷ Vương kỳ giờ tất nhiên đã nghiêm trận đợi chờ.

Độc Phách trầm tư nói:

- Nam Cung kế sách cho ngày hôm nay chỉ có trong tối tập kích mỗi lần xuất thủ bất kể gặp tên nào quyết không tha chết. Hơn nữa đối với sự lựa chọn mục tiêu phải khiến địch nhân không cách đoán ra tránh bọn chúng cố thủ. Cứ phản kích lần như vậy thế trận Quỷ Vương kỳ tất loạn.

Nam Cung Vũ tâm sự trùng trùng:

- Kế hoạch hay lắm, chỉ không biết có ý nguyện hay không? Bọn họ có không ít nhân tài mỗi người đều là cao thủ. Hành động vừa triển khai e rằng không dễ dàng như trong tưởng tượng của huynh đệ ta.

Độc Phách nói:

- Đệ biết không dễ nhưng việc do mình làm, được một bước, đỡ một bước.

Ngón tay siết nhẹ dây cương, Nam Cung Vũ nhìn thấy mây mù nặng nề trên bầu trời, sắc trời không tốt lắm.

- Độc Phách, theo huynh bọn ta nhất định không đến Bao Cô lãnh vào đêm tối. Cách nơi đó hơi xa một chút, tìm một nơi dừng chân, thuận tiện thám thính tình hình.

Độc Phách nói:

- Bao Cô lãnh chu vi mấy mươi dặm đều trong phạm vi thế lực của Quỷ Vương kỳ. Huynh nói cách nơi đó hơi xa một chút là bao xa? Nói đúng hơn hiện giờ chúng ta đang ở trong địa bàn của bọn chúng. Phụ cận của Bao Cô lãnh này đều không khác xa bao nhiêu. Trừ phi đi lên phía trước, thì ở đâu cũng vậy.

Nghĩ cũng đúng, Nam Cung Vũ nói:

- Được rồi, bọn ta đi nhanh lên, mau đến Bao Cô lãnh ẩn thân, chỉ cần đừng lộ hình tích chỉ lo đả thảo kinh xà khiến bọn chúng tiên hạ thủ vi cường, bọn ta nuốt không trôi đi đâu cũng được.

Độc Phách cười cười không lên tiếng. Tâm tư chàng cơ hồ đang phiêu lãng nơi đâu. Bộ dạng chau mày nhăn mặt, đầu tóc lại chẳng biết tinh thần u trầm, đầu óc lại chẳng biết chuyển đến chốn nào.

*****

Đây là một nông xá hoang phế, mái đổ tường xiêu, cỏ rậm mọc đầy.

Nông trang tọa xá bên trong một Nông trang nghèo khổ. Mặt đất khô cằn chỉ lưa thưa vài loại hoa màu, xem tình hình nông xá cố nhiên đã lâu không có người ở, ngay cả mấy miếng ruộng khô hình như đã lâu không có người cầy.

Mỗi góc nhà chỉ có ba góc tường đất sụp lở chỉ còn phân nửa miễn cưỡng tránh được sương gió.

Tuy không phải lý tưởng nhưng tốt hơn màn trời chiếu đất nhiều. Hiện giờ Nam Cung Vũ và Độc Phách lợi dụng nó để trú chân.

Đốt sáng một ngọn đèn dầu, dưới ngọn đèn lay lắt, Độc Phách giở một tấm thảo đồ ra cẩn thận nghiên cứu.

Thảo đồ là do Phương Cửu Thọ lúc sắp ra đi, vội vã vẽ lại Trong bản đồ vẽ các vị trí của khẩu đường và các thông đạo của Quỷ Vương kỳ trên Bao Cô lãnh. Kỹ xảo vẽ họa đồ của Phương Cửu Thọ tuy không tốt lắm nhưng các trọng điểm có thể nhìn ra. Xem bản đồ thấy bố trí nội bộ của Quỷ Vương kỳ đại khái đều rõ ca.

Đưa một miếng bánh kẹp thịt cho Độc Phách, Nam Cung Vũ vẫn ngồi dựa tường há miệng nhai ngấu nghiến miếng bánh trên tay mình.

- Đừng có dụng công như vậy, Độc Phách thời gian còn dài hãy ăn cho no rồi hãy tính.

Mục quanh Độc Phách dừng trên tấm địa đồ.

Ngón tay di động trên từng tuyến đường như có điều suy ngẫm nói:

- Quỷ Vương kỳ xây dựng trên đỉnh núi không phải xây theo tùy hứng mà kết cấu bên trong đã được tính toán cân nhắc kỹ lưỡng điều cốt yếu là để phòng thủ. Huynh xem lưỡng tọa nằm ở hai bên tả hữu Tổng đường. Tứ đường chiếm cứ bốn phương là để bảo vệ Tổng đàn chính giữa. Còn Báo phòng nằm ở bên trong phía sau chính là để nhìn xuống toàn cảnh, tiện lợi cho việc tuần sát bên ngoài, rất hợp với nhiệm vụ vốn có của Báo phòng.

Nam Cung Vũ nuốt miếng bánh trong miệng nói:

- Đệ định hạ thủ đầu tiên với bộ phận nào của Quỷ Vương kỳ?

Độc Phách nói:

- Hiện giờ còn chưa thể quyết định, hiện còn nghĩ lại. Nam Cung huynh có nghĩ qua không, khiếm khuyết lớn nhất trước mặt của bọn ta không phải là vấn đề nhân thủ mà là thiếu nội ứng bên trong.

Lấy bình nước bên trong, uống ực một cái Nam Cung Vũ mới quẹt miệng nói:

- Điều này không cần nói. Nếu có người tốt bên trong hành động tiện lợi hơn nhiều. Chí ít bất tất phải mò mẫm trong đêm đoán đông đoán tây khó khăn là ở đây Đến đâu tìm nội ứng chứ?

Độc Phách chậm chạp cắn miếng bánh ăn nhưng chẳng màng đến mùi vị, chàng liên tiếp lắc đầu:

- Khó! Khó! Một chút tiện nghi cũng không có.

Nam Cung Vũ nói:

- Phải chăng Một chút tiện nghi cũng không có. Trước đây còn có Phương Cửu Thọ ngày nay hắn đã lộ hình tích, sớm cao chạy xa bay. Bọn Quỷ Vương kỳ ngoài hắn ra còn có ai quen biết với ta? Biết đi bắt mối với ai? Cho nên, Độc Phách, lời nói này chỉ là lời nói xuông.

Độc Phách duỗi hai chân, trải tấm thảo đồ thẳng tắp trên ghế, đôi mày chàng nhíu chặt hơn:

- Không có nội tuyến đương nhiên hành động có mạo hiểm nhưng nếu thực tại vô kế khả thi cũng đành làm bừa thôi.

Nam Cung Vũ nói:

- Bọn ta vốn đã tính đến nước này, cho nên dù điều kiện không đủ cũng không di hận điều gì.

Độc Phách cười nói:

- Huynh dường như có quen biết với ai?

Xì một tiếng, Nam Cung Vũ trề môi nói:

- Quen biết à? Ta quen biết với ai? Ta lo là để bọn chùng đừng chôn sống bọn ta.

Độc Phách nói:

- Sự tình không đến mức nghiêm trọng vậy đâu Nam Cung, huynh đệ bọn ta đều không kém cỏi, bọn họ càng không có bản lĩnh như vậy một mai đối trận, không ít thuộc hạ của Quỷ Vương kỳ phải lót nền.

Cắn miếng bánh, Nam Cung Vũ nói:

- Chỉ nguyện như vậy.

Ngọn đèn yếu ớt lại bùng lên, trong căn nhà cũ nát bốn bức tường xiêu đổ, mái lá lộ thiên, hơi lạnh bao trùm, gió buốt luồn qua khe hở. Sinh nhai trên giang hồ vốn chỉ có một chữ khổ kết thành.

Nhìn miếng bánh kẹp thịt mới chỉ ăn một đoạn nhỏ Độc Phách vẻ uể oải nói:

- Ngủ sớm chút đi. Đêm nay bọn ta bất động. Phải dưỡng tức tinh thần ngày mai bắt đầu khai đao với bọn Quỷ Vương kỳ.

Nam Cung Vũ co cổ lại thì thầm nói:

- Mẹ nó trong căn nhà rách nát bốn bề gió lọt này càng lúc càng lạnh, đến sáng mai chắc người đông cứng hết.

Độc Phách xếp thảo đồ lại, lạnh lùng nói:

- Chịu khổ cực như vậy chẳng phải là lần đầu. Huynh trước nay tự khoe có thể thích ứng hoàn cảnh hơn đệ, sao bỗng nhiên biến thành yếu ớt vậy?

Nam Cung Vũ trải tấm nệm bông ra, phân nửa trải dưới đất, phân nửa đắp lên người ngáp dài một cái nói:

- Không phải biến thành yếu ớt mà vì liên quan đến tuổi tác, tuế nguyệt không buông tha con người khiến lão anh hùng ngày càng tàn phế, khí chất cũng kém xa khi trước.

Độc Phách trầm mặc rồi lấy chiếc đệm lông của mình trải rộng ra. Đúng lúc chàng định nằm xuống bỗng chợt ngưng động tác hơi quay đầu tựa như nghe đang nghiêng tai lắng nghe điều gì.

Nam Cung Vũ vừa mới nhắm mắt giờ cũng mở ra, tựa cũng như nghe được tiếng động khác thường.

Không sai, bên ngoài mơ hồ có tiếng chân đi. Tiếng chân vô cùng gấp rút, như có người đang chạy bán mạng vậy. Hơn nữa, phương hướng đang xông về ngôi nhà rách này.

Độc Phách ngồi xếp bằng trên tấm thảm cỏ mắt chăm chú nhìn cánh cửa nghiêng ngả trước mặt. Ánh đèn vàng hoét chiếu trên gương mặt lạnh nhạt của chàng. Tóc bạc sáng loáng bao trùm sát khí.

Nam Cung Vũ cũng ngồi bật dậy thuận tay chụp lấy cây thương bên mình, không cao hứng nói:

- Đúng là đồ quỷ! Ở trong nhà rách nát hoang vắng, tiêu điều thế này cũng không ngủ yên. Không biết bên ngoài tên nào có việc gì, nửa đêm canh ba trong ổ ấm úng không chịu ngủ lại tập chạy ra ngoài, ta thấy tám phần là hắn muốn ăn đòn.

Độc Phách thấp giọng nói:

- Chỉ có một người. Phương hướng chạy của người này cơ hồ đang nhắm vào đây.

Mắt nhìn ngọn đèn dầu nằm trên mấy cục đá chồng nhau, Nam Cung Vũ nói:

- Hay là người đã thấy được ánh sáng đèn?

Độc Phách ngẩng đầu:

- Nói chung con người trong lúc nguy hiểm, hoặc lúc cầu xin mới có ý thức chạy về hướng có ánh đèn còn trái lại họ đều tránh xa ánh sáng. Nam Cung, đệ thấy người bên ngoài đang có phiền phức.

Nam Cung Vũ cộc lốc nói:

- Liên quan gì đến bọn ta?

Lúc này bước chân càng gấp tốc tiếp cận phía trước nhà. Nếu tỉ mỉ nghe ngóng, thậm chí có thể phân biệt tiếng chân lảo đảo và tiếng thở hổn hển của người này.

Quả nhiên là bộ dạng của kẻ gặp nạn.

Nam Cung Vũ lẩm bẩm mắng:

- Mẹ nó!

Tung một tiếng, cánh cửa cũ kỹ đã bị người bên ngoài xô bật ra, ánh đèn theo đó không ngừng dao động.

Dưới ánh đèn vàng không ngừng nhảy múc, một tráng hán thân thể khôi vĩ nhưng nhuộm đầy máu té lăn vào. Hai tay hán tử này vẫn nắm chặt đao. Hắn cầm đao chống xuống đất, ngẩng đầu nhìn Độc Phách và Nam Cung Vũ, ánh mắt thất thần cầu cứu. Ngay má trái còn hằn một vệt máu dài.

Nam Cung Vũ giật mình nhảy nom lên, miệng không ngừng chắc lưỡi:

- Chặc chặc, lão huynh này thương thế không nhẹ, huyết nhuộm đầy toàn thân.

Người đó song đao phân ra cầm hai tay. Mặt vuông chữ điền, đau đến méo xệch. Hắn thở hồng hộc, âm thanh run rẩy:

- Nhị nhị vị huynh đài. Bình thủy tương phùng cũng là hữu duyên, cầu nhị vị huynh đài khẳng khái ra tay cứu lấy mạng ta.

Nam Cung Vũ chỉ ra ngoài cửa hỏi:

- Bên ngoài có người truy sát các hạ sao?

Gật gật đầu, vết thương trên má trái bị động tuôn máu tươi, hán tử vô cùng gắng gượng thều thào:

- Sau... phía sau... Ở phía sau... bọn chúng lập tức đuổi đến đây... chúng... chúng có ba tên, đều là loại... loại ác độc... tàn... bạo. Nhị nhị vị huynh đài có... có nghe... nói... nói qua... Viên Hiệp tam kiêu... Người người đuổi đến chính là... chính là bọn chúng.

Nam Cung Vũ kinh ngạc nói:

- Người truy sát huynh đài chính là Viên Hiệp tam kiêu. Ba tên sát thủ này không ở Xuyên Thục làm vương lại chạy đến đây giương oai diễu võ gì? Các hạ tại sao lại vướng với chúng?

Hán tử ngớp ngớp miệng, run run nói:

- Tại hạ... tại hạ có ẩn tình. Nếu... nếu được nhị vị huynh đài ra ra tay tiếp cứu khỏi kiếp nạn này, tự... sẽ bẩm báo... tường tận... căn nguyên... trong đó... Lúc này... không đủ... để tường thuật.

Nam Cung Vũ ngoảnh đầu nhìn Độc Phách thấy chàng không biểu lộ tình cảm gì vẫn đang ngồi yên, bèn lớn tiếng hỏi:

- Ê bằng hữu thế nào?

Độc Phách chậm rãi nói:

- Người này xem ra chẳng phải là kẻ xấu. Hơn nữa, trời còn có đức hiếu sinh, bọn ta giúp hắn một tay.

Nam Cung Vũ nhìn hán tử nói:

- Được rồi, bằng hữu giữa bọn ta tuy không quen biết nhưng nguyện giúp bằng hữu kiếp nạn này.

Hán tử gục gục đầu, hơi thở hổn hển nói:

- Đại ân đại đức của nhị vị, Phùng Đức Ân bất luận sinh tử vĩnh viễn khắc tạc trong tâm.

Nam Cung Vũ bước lên trước đỡ hán tử ngồi dựa vào tường. Tên này bị thương trầm trọng như vậy nhưng vẫn như cũ, hai tay nắm chặt song đao, không chút lơi lỏng. Xem ra người này cũng là một nhân vật cang liệt, kiên cường.

Độc Phách chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng nhất thời bên ngoài vẫn vắng lặng.

Đỡ người đó ngồi xuống xong, Nam Cung Vũ quệt mồ hôi trên trán, thở dài nói:

- Lão huynh này nặng quá!

Quay nhìn Độc Phách lão lại thấp giọng hỏi:

- Thế nào? Có gì không?

Độc Phách cũng thấp giọng nói:

- Bọn họ có thể đến! Hung thủ truy sát mất dấu mục tiêu, ánh đèn nơi đây đương nhiên dẫn dụ bọn chúng đến.

Nam Cung Vũ nói:

- Người này bị thương trầm trọng, Viên Hiệp tam kiêu cũng rõ hắn tất chạy không xa không cần tận lực truy tìm vừa đi vừa nghĩ cũng bắt được vào tay.

Độc Phách hỏi:

- Cái gì gọi là Viên Hiệp tam kiêu? Huynh biết họ?

Nam Cung Vũ đáp:

- Chỉ nghe qua, chưa từng gặp qua. Ba tên đều là ác đạo cự phách, lừng danh ở vùng Xuyên Thục. Võ công cao cường, hành sự gọn gàng tâm tính chúng tàn khốc, lang độc vô biên. Tóm lại ba tên này không phải thiện nhân đánh chúng chẳng có gì phải di hận.

Độc Phách nói:

- Huynh nói như vậy, không đánh cũng không được rồi. Bọn ta cứu người tất nhiên cứu đến cùng.

Nam Cung Vũ bất đắc di nói:

- Mẹ nó, cảnh ngộ nhân sinh quả là khó đoán. Phiền phức của bọn ta còn đang như mớ bòng bong, không biết giải thích thế nào, trái lại giờ phải làm việc thiện. Ai da, ai lai nghĩ đến ở nơi hoang dã như vầy lại gặp phải chuyện phiền phức như vậy. Nói đúng ra, trời cao đã sớm an bài.

Độc Phách mỉm cười không lên tiếng.

Thời gian chầm chậm trôi qua, trong căn nhà rách trừ tiếng thở hồng hộc của hán tử ra, cơ hồ hoàn toàn yên lặng như tờ.

Lai chờ đợi hồi lâu, Nam Cung Vũ không nhẫn nại nữa, nho nhỏ hỏi:

- Tại sao còn chưa đến? Ba tên tà ma rút đầu này e rằng có mưu đồ xảo trá khác.

Độc Phách bình tĩnh nói:

- Đừng nóng! Tâm sự của chúng, huynh nên hiểu rõ. Trước khi tình hình còn chưa rõ ràng, bọn chúng đương nhiên không dễ dàng mạo hiểm. chờ đến lúc ẩn phục trong bóng tối thám thính hư thực trong này xong, bảo đảm không mời cũng đến, huynh muốn ngăn cũng ngăn không được.

Nam Cung Vũ mục quang lướt nhìn cửa, thấp giọng hỏi:

- Đệ nói là mấy người đó hiện ở bên ngoài?

Độc Phách đáp:

- Rất có khả năng.

Xoa mặt, Nam Cung Vũ nói:

- Tại sao một chút động tĩnh đều không có?

Độc Phách cười có mấy phần giễu cợt:

- Nam Cung, huynh cũng là lão giang hồ. Theo đệ lão giang hồ này thậm chí đã hỗn độn đầu óc Giả như người bên ngoài đổi là huynh, huynh có phát giác ra động tịnh không? Viên Hiệp tam kiêu là hạng gì trên giang hồ mà không biết chuyện đơn giản như vậy. Sao có thể để cho huynh phát giác ra tung tích của chúng. Cho nên tình hình vắng lặng trước mặt coi như bình thường. Nếu như mau chóng xảy ra khác lạ thì trái lai đáng xem là không bình thường.

Nam Cung Vũ cười mắng:

- Mẹ nó! Ở đó còn lẩm bẩm huynh trở thành ấu tri như đệ nói từ lúc nào vậy?

Đột nhiên Độc Phách suýt một tiếng nhỏ:

- Đến rồi!

Nam Cung Vũ vội im hơi lặng tiếng, đồng thời lão cũng nghe được tiếng động.

Tiếng động của đôi giày mỏng đạp trên bùn. Rõ ràng có người đi về hướng này. Hơn nữa người mới đến không có ý định giấu diếm hành tung của mình.

Độc Phách vừa nghe kỹ vừa đếm:

- Một, hai, ba không sai, chính là ba người.

Nam Cung Vũ di động mấy bước đến cạnh hán tử ở góc phòng. Ý đồ của lão quá rõ ràng, đương nhiên muốn bảo hộ người này không bị thương hại. Muốn làm được việc này, cự ly là yếu tố quan trọng.

Bước chân bên ngoài dừng ở ngoài cửa.

Sau một lúc yên lặng, ba tên đại hán lưng hùm vai gấu đi vào.

Tên thứ nhất đi vào, mặt thịt nung núc, mắt ti hí, trên cằm mọc một chùm râu dê.

Tên thứ hai đi vào cũng mặt thịt nung núc, trên trán nổi lên một vết thẹo đỏ tím lớn hơn con sâu, lỗ mũi nhọn không biết tại sao khuyết mất một bên.

Tên thứ ba xem ra có phần thanh tú hơn nhưng mặt cũng trắng bệch, mắt híp môi mỏng. Tên này cho ta cảm giác đặc biệt khô lạnh, âm độc.

Ba tên đều có khuôn mặt màu trắng giống nhau. Vừa nhìn dáng dấp chúng ta biết ngay bọn hung thần ác quỷ.

Độc Phách nhìn ba tên vừa bước vào, chàng không chút phản ứng. Chàng vẫn ngồi xếp bằng trên thảm cỏ, hình dạng như tham thiền.

Hán tử ngồi trong phòng, hai mắt đột ngột mở to, chết trân nhìn ba người trước mặt. Tình cảm hắn tựa như đang bị kích động cực kỳ. Hắn không những nghiến răng ken két mà toàn thân còn run bần bật.

Tên có chòm râu dê quan sát Độc Phách rồi mục quang chuyển đến Nam Cung Vũ, gã đè giọng trầm nói:

- Ta nghĩ đến Phùng Đức Ân này, đại khái không quan hệ đến các vị.

Độc Phách không nói, Nam Cung Vũ cười nói:

- Không sai! Bọn ta và hắn không có chút quan hệ gì. Nói chính xác hơn, trước khi hắn vào đây bọn ta không quen biết hắn cũng như không quen biết tam vị.

Tên râu dê gật gật đầu nói:

- Như vậy là tốt rồi.

Nam Cung Vũ hỏi:

- Các vị muốn đưa hắn đi đâu? Xử trí như thế nào?

Đôi mắt hí lộ hung quang, tên râu dê phát nọ:

- Bằng hữu, có liên quan gì đến việc của mi, giang hồ hung hiểm, tốt hơn nên lo việc nhà mình đi.

Nam Cung Vũ mỉm cười:

- Ta trước nay có tánh xấu, sự việc không hỏi rõ quyết không buông tay. Nếu các vị không nói rõ nguyên nhân bên trong, người có ở đây là không sai nhưng các vị đừng hòng mang đi.

Tên râu dê sầm mặt, giọng nặng nề:

- Ngày tháng thái bình khó sống quá phải không? Muốn tìm rắc rối để vui đùa có phải không?

Tên khuyết nửa lỗ mũi hừ lớn một tiếng gầm gừ nói:

- Lão đại, đệ thấy tên rùa rút cổ này muốn khiêu chiến rồi.

Nam Cung Vũ cười như không phải cười thản nhiên nói:

- Bọn ta vốn là hai người sống ở đây, các vị lại xem là hai con gà ngốc, chào hỏi không đáp lời nói không rõ, lại cưỡng ép bằng hữu đang bị thương này. Các vị bất kể là thần thánh phương nào cũng đừng quá hống hách như vậy.

Tên râu dê chú mục nhìn Nam Cung Vũ sát khí bừng bừng:

- Xem bộ dạng của lão là có ý ra mặt cản trở sự tình thay cho họ Phùng?

Nam Cung Vũ cười hắc hắc nói:

- Xem như các hạ đã minh bạch, ít nhiều cũng nhìn ra được định kiến của ta.

Tên râu dê tằng hắng mấy tiếng khàn dục ở cổ Cảnh tượng tựa như một mãnh thú cuồng nộ định phóng lên phía trước.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-32)


<