Vay nóng Tinvay

Truyện:Âu Dương Chính Lan - Hồi 07

Âu Dương Chính Lan
Trọn bộ 16 hồi
Hồi 07: Miêu Nữ Thi Diệu Kế-Lục Phượng Hoán Nhất Long
5.00
(một lượt)


Hồi (1-16)

Siêu sale Lazada

Đến giữa tháng chạp, cả võ lâm đều biết chuyện Phú Quí hội phục kích Hồng Nhất Điểm đại hiệp trên núi Cửu Hoa sơn, và Hà Lăng hội chủ đã bị Âu Dương Chính Lan biến thành hoạn quan. Khắp nơi đều bàn luận việc này và hết lời chê cười, chế diễu Hà lão tặc. Nhưng chẳng ai biết tin này do chính Cái bang loan ra để giáng một đòn tâm lý lên đầu Phú Quí hội. Và cũng chẳng ai hay một tổ chức thần bí tên Bố Y hội vừa ra đời.

Bang hội này gồm những tay giang hồ hồ áo vải đầy lòng nghĩa hiệp. Họ được trả lương rất hậu nên hoan hỉ tham gia. Họ không biết lai lịch hội chủ của mình, nhưng thông qua các cao thủ quen thuộc như Lôi Đao, Vô Nhân Kiếm Khách, Sơn Đông Tử Phòng, Thanh Long Trảo⬦ cũng có thể đoán ra người ấy là Âu Dương Chính Lan.

Lôi Đao Hứa Hoa đi thăm mộ vong thê ở Bình Lang đã về kịp để tham gia Bố Y hội.

Nguyên tắc tổ chức của Bố Y hội cũng giống như Phú Quí hội, nghĩa là âm thầm hoạt động, thay hình đổi dạng liên tục, nhận biết nhau bằng ám hiệu. Chính nhờ lực lượng này mà cuộc tập kích của Phú Quí hội vào Quí gia trang đêm hai mươi tháng chạp đã bị phát hiện.

Nhân được tin mật báo, Chính Lan và Hỏa chân nhân bố trí mai phục quanh mục tiêu. Những đêm cuối năm tiết trời lạnh như cắt da, tuyết rơi mù mịt. Ba mươi bóng đen bịt mặt vượt tường xây, vào hoa viên phía sau phòng của Quí Thành Lâm.

Bất ngờ, hàng trăm ngọn đuốc bừng sáng, soi rõ đấu trường. Chẳng hề khách sáo, Hỏa chân nhân rải ngay ba trái Đảo Thiên thần đạn giết liền nửa số địch nhân, số sống sót vội tản ra và bị chặn đánh.

Chính Lan nhận ra ngoài Phú Quí hội chủ Hà Lăng còn có một cao thủ rất lợi hại. Lão ta đấu với Hỏa chân nhân chẳng hề thua sút. Lát sau, kiếm quang đỏ hồng lên, tố cáo lai lịch của lão. Chính Lan hốt hoảng quát:

- Đào Hoa cung chủ.

Hà Lăng cười ngạo nghễ:

- Đúng vậy, đêm nay các ngươi đừng hòng thoát chết. Bọn ta vào đây chỉ để dụ ngươi xuất hiện đấy thôi.

Chính Lan hiểu ngay lão còn một lực lượng nữa. Nhưng vẫn thản nhiên so gươm với đối phương. Chàng biết nếu đêm nay không giết được lão để trừ hậu họa thì khó mà yên tâm được khi Phú Quí hội đã liên thủ với Đào Hoa cung. Tuy nhiên, Chính Lan tự lượng không có cách nào thắng nổi. Lần này thiếu yếu tố bất ngờ nên Hà Lăng đã chiếm thượng phong. Lão có đến hơn hoa giáp công lực và pho Diêm La kiếm pháp quỉ dị tuyệt luân, chỉ sau trăm chiêu đã áp đảo Chính Lan.

Ngoài kia, lực lượng thứ hai của bọn tà ma đã vào cuộc. Hàng trăm tên sát thủ lợi hại hung hãn ập đến. Và tiếc thay chúng được đón tiếp rất tận tình bởi đàn ong độc phong đất Miêu Cương.

Phe Bố Y hội, do Lôi Đao và Vô Nhân Kiếm Khách Hách Thiết Xuyên thống lĩnh, đã vây chặt không để một tên đào tẩu. Họ điềm nhiên tàn sát phe đối phương, vì trên đầu đã rắc hương dược nên không bị đàn ong tấn công.

Trong này, Hỏa chân nhân râu tóc dựng ngược, thi triển pho Thiên Hỏa Chiếu Vân chưởng pháp, đẩy ra những đạo kình đỏ rực và nóng như thiêu đốt. Đào Hoa cung chủ phải vận Huyết Ảnh Công đến độ chót, toàn thân phủ sương hồng, mới địch lại Tây Môn Nhỉ. Chân nhân giận dữ gầm vang:

- Thang Chí Quân, dù đêm nay ngươi có sống sót thì Đào Hoa cung cũng bị ta san phẳng.

Họ Thang cười nhạt:

- Thế thì lão đừng hòng thoát chết.

Dứt lời, lão bỏ kiếm, dồn thần công vào song thủ, dùng Đào Hoa Mê Tâm chưởng pháp đối đòn với Tây Môn Nhỉ. Chưởng phong chạm nhau nổ vang rền như sấm.

Lúc này, Chính Lan đã trúng liền hai nhát kiếm vào ngực và đùi. Tuy không chạm gân cốt nhưng máu tuôn xối xả. Hà lão tặc đắc ý cười ghê rợn:

- Chính Lan, để xem ai sẽ cứu được ngươi?

Bất ngờ, từ phía tả có mũi tên vàng bay đến. Hà Lăng cười nhạt vung kiếm gạt ám khí. Nhưng đó không phải là mũi tên mà là một linh vật kỳ tuyệt thiên hạ, chẳng biết sợ gươm đao. Hồng Quan Kim Xà quấn lấy lưỡi kiếm và vươn cổ mổ vào mặt đối phương. Động tác ấy nhanh như điện và vô cùng chính xác. Hà Lăng nghe gò má phải tê dại và đau đớn thấu tim, vội buông kiếm tung mình đào tẩu. Chân Chính Lan đã thọ thương nên chẳng thể đuổi theo. Đào Hoa cung chủ thấy đồng đảng bỏ chạy cũng vội tấn công mạnh một chưởng vũ bão rồi lướt đi mất.

***

Qua tết, trinh sát Bố Y hội báo về rằng Đào Hoa cung đã không còn một bóng người. Phú Quí hội cũng biệt tăm nhưng lại có tin đồn rằng hội chủ Hà Lăng quyết lấy mạng Hồng Nhất Điểm trong cuộc ước hẹn ngày rằm tháng hai. Chính Lan vì danh dự của sư môn, chẳng thể vắng mặt được. Coi như chàng đã tự se dây trói mình. Chàng không sợ chết nhưng thầm tủi hổ bản lĩnh không bằng người.

Tuy nhiên, ngoài mặt chàng vẫn vui vẻ cùng thê thiếp. Cả bốn mỹ nhân đã thấy lại ánh dương quang, hết lòng yêu mến Miêu nữ Liễu Thi Mạn. Chỉ mình nàng Miêu nữ ngây thơ này là không biết mình sắp góa chồng. Một hôm, Thi Mạn vào phòng Tử Quỳnh, thấy nàng đang nhìn tuyết rơi ngoài song mà lệ đổ như mưa, liền nói:

- Vì sao Tây Môn Đại Thư lại khóc? Phải chăng vì chán ghét tiểu muội?

Tử Quỳnh không dấu được tâm sự nặng nề bèn chia sẻ với nàng:

- Tội nghiệp Liễu hiền muội, em đâu biết rằng chỉ còn hơn tháng nữa tướng công sẽ phải quyết đấu công khai với lão quỉ họ Hà. Chàng như nắm chắc cái chết trong tay rồi đấy.

Thi Mạn mỉm cười:

- Tướng công còn trẻ, tu vi không bằng nên chẳng địch lại lão ma. Nhưng chị em ta phải giúp chàng một tay, chứ sao lại chịu thua?

Tử Quỳnh buồn bã đáp:

- Qui củ võ lâm đâu cho phép như vậy.

Thi Mạn đảo đôi mắt tinh anh kề tai Tử Quỳnh thì thầm. Gương mặt Hoàng Hoa Ma Nữ rạng rỡ hẳn, hôn lia lịa lên má Thi Mạn, cười ra nước mắt:

- Hay lắm! Hiền muội quả là phúc tinh của bọn ta.

Hai nàng kéo nhau sang khuê phòng của ba mỹ nhân kia to nhỏ. Chẳng hiểu Thi Mạn có diệu kế gì mà mây đen tan biến cả.

Phần Chính Lan luyện mãi không xong ba chiêu kiếm của Nam Thiên Đại Hiệp Quách Tử Hưng, thất vọng bỏ phế luôn. Chàng quay sang ôn luyện pho Thái Chân kiếm pháp của ân sư.

Gần cuối tháng giêng, bọn người Chính Lan lên đường đến Hà Nam.

Đoàn người nhanh chóng được nhân lên bởi các hào khách đi quan chiến. Họ không bỏ lỡ cơ hội tiếp cận thần tượng Hồng Nhất Điểm và ngắm nghía sáu mỹ nhân xinh đẹp kia.

Trận chiến này vô cùng quan trọng nên thân quyến và bằng hữu của Chính Lan đều tham dự. Nhìn sắc mặt tươi tắn của các vị phu nhân, ai cũng đoán rằng Chính Lan sẽ chiến thắng.

Nhưng bản thân chàng lại không nghĩ vậy. Chính Lan chỉ mong giữ được mạng sống để thê thiếp khỏi phải vấn khăn tang. Chàng nghĩ đến việc dùng Qui Tức Bảo Tâm đại pháp để giả chết. Tuy nhiên, dưới lưỡi gươm của Hà Lăng, khả năng sống sót rất thấp. Lão là người tàn nhẫn tất sẽ không để thân thể chàng được lành lặn. Vì vậy, Chính Lan đã quyết định đổi mạng chứ không chịu sống cảnh tàn phế.

Chàng không biết rằng những người thân của mình đã có kế hoạch khác. Lôi Đao và Vô Nhân Kiếm Khách cùng các cao thủ Bố Y hội chờ chàng ngã xuống là hợp công Hà lão tặc và Phú Quí hội. Họ bất chấp luật giang hồ, quyết liều thân báo thù cho bằng được. Hỏa chân nhân cũng ủng hộ ý kiến này, chấp nhận phế bỏ thanh danh để cứu Chính Lan. Ông vẫn thầm xem chàng là rể nên không để chàng chết được.

Sáng ngày rằm tháng hai, nửa vạn người chen chúc trên chân núi Thiếu Thất để quan sát trận đấu hiếm có. Đấu trường là bãi cỏ rộng ở dưới kia.

Trời vẫn lành lạnh và tuyết rơi nhè nhẹ. Chính Lan cùng các chưởng môn ngồi trên những tảng đá đàm đạo. Khánh Vân chân nhân chưởng môn phái Hoa Sơn cau mày:

- Lạ thực, sao không thấy Hy Văn Cư Sĩ đến tham chiến? Thường thì lão ta chẳng bao giờ bỏ lỡ cơ hội như thế này.

Đại Đầu Cái mỉm cười:

- Lão ta sắp đến rồi đấy.

Nhưng toán kỵ mã đang đi tới lại là phe Phú Quí hội và Đào Hoa cung. Hà Lăng vẫn mang mặt nạ cũ nhưng gò má bên phải lõm xuống. Thi Mạn nói với Chính Lan:

- Tướng công, lão ta đã phải cắt phần thịt bị rắn cắn để khỏi chết. Từ nay lão chẳng còn giả dạng được ai nữa rồi.

Chính Lan mỉm cười:

- Đó là công của hiền muội đấy.

Chàng nhìn mặt người thân lần cuối rồi bước ra giữa bãi trống. Hà lão quỉ cũng xuống ngựa, đến đối diện chàng, cách một khoảng hai trượng. Lão ngửa cổ cười vang, chỉ kiếm vào mặt Chính Lan:

- Hồng Nhất Điểm! Hôm nay lão phu sẽ đòi lại món nợ mà Hoàng Hạc Tú Sĩ đã vay ba mươi năm trước.

Tam ngốc buột miệng:

- Thế lão có đòi món nợ bị thiến hay không?

Mấy ngàn người bật cười hô hố khiến Hà Lăng giận tím mặt. Chính Lan xua tay ra hiệu cho họ im lặng rồi cao giọng:

- Còn ta cũng sẽ rửa mối hận của song thân là phu thê Nhu Diện Phán Quan.

Hà Lăng cười ngạo nghễ:

- Té ra ngươi cũng biết rồi ư?

Chính Lan gật đầu, trầm giọng:

- Đúng thế, lão vì kho tàng Nam Tống nên đã sát hại cha mẹ ta. Nhưng lão sẽ chẳng sống sót mà đến được nơi ấy đâu.

Chính Lan rút kiếm thủ thế, tay tả bắt kiếm ấn đặt lên ngực, kiếm chỉ thẳng ra phía trước. Với tư thế ấy, thân hình chàng lướt nhanh về phía đối phương.

Lão ác ma nhếch mép khinh thường xuất chiêu trước để chiếm tiên cơ. Nhưng Chính Lan đã dùng thế Nhất Hạc Xung Thiên bốc thẳng lên cao và chúi đầu xuống phản kích.

Chàng đã mạo hiểm đến mức để cho kiếm kình chạm áo mới bay lên nên tạo được thế bất ngờ. Chiến thuật này đã được chàng tính toán rất chu đáo, lúc Chính Lan lướt đến, toàn thân công lực dồn vào song cước, tay chẳng có chút chân khí nào cả. Vì vậy, sức bật rất mạnh.

Lão ma đầu thấy mục tiêu biến mất, lập tức đảo bộ sang một bên và cử kiếm đỡ đòn. Lão đâu biết rằng Chính Lan đã quyết tâm đồng qui ư tận?

Chàng thản nhiên lao mình vào lưới kiếm dưới chân, đánh hết chiêu Phù Sinh Trường Hận.

Chính Lan không sợ chết nhưng đối phương thì ngược lại. Lão biết có giết được chàng thì cũng mạng vong nên đành chịu thiệt một chút. Họ Hà nhảy lùi thật nhanh, cắn răng chịu một kiếm vào bắp tay trái.

Quần hùng mừng rỡ hoan hô nhiệt liệt. Nhưng lão ác ma đã dở hết tuyệt nghệ và công lực thâm hậu đánh bạt những chiêu kiếm kế tiếp của Chính Lan. Lão đánh đòn nào chắc đòn đó và không cho đối phương có cơ hội đổi mạng.

Sau gần hai trăm chiêu, khí lực Chính Lan giảm sút, hơi thở dồn dập, mặt tái xanh, trên người đã có bốn vết kiếm thương.

Bỗng chàng nhảy lùi xa hai trượng, đứng im chờ đợi. Hà Lăng đắc ý cười dài, hóa thành luồng kiếm quang bay đến, quyết dùng phép ngự kiếm phân thây đối thủ.

Chính Lan mỉm cười lần cuối, dồn hết toàn lực xuất chiêu Phượng Hoàng Liễn Hỏa, biến thành mũi tên xanh biếc lao thẳng vào màn kiếm ảnh của đối phương. Chiêu này chàng đã từng dùng để đối phó với Đào Hoa cung chủ.

Chính Lan chẳng hề kể đến tử sinh, khẳng khái tìm đến cái chết, chàng rung kiếm điểm nhanh, bất chợt nhận ra màn kiếm kình kia không hề có chút lực đạo nào cả và mũi kiếm của chàng dễ dàng xuyên qua, đâm thủng ngực trái đối phương. Hà Lăng ngã ngửa ra chết tốt, mặt mũi nhăn nhó như phải chịu đựng một nỗi đau đớn rất khủng khiếp.

Tiếng hoan hô nổ ra như sấm dậy, thức tỉnh Chính Lan khỏi trạng thái mơ hồ. Chàng sượng sùng vòng tay cảm tạ quần hùng rồi đi về phía thân quyến. Hỏa chân nhân cười ha hả:

- Chính Lan giỏi thật, đến phút cuối mới thi thố thần công tuyệt thế. Ngươi làm bọn ta lo lắng đến đứng tim.

Đào Hoa cung chủ thấy Hà Lăng võ nghệ cao hơn mình mà còn chết thảm dưới tay Chính Lan, cố nén tiếng thở dài, định quay gót bỏ đi. Nhưng Lôi Đao Hứa Hoa đã quát vang:

- Hỡi đồng đạo võ lâm, hãy nhân cơ hội này giết sạch bọn Phú Quí hội đi thôi.

Hai trăm cao thủ Bố Y hội ùa ra, kéo theo hàng ngàn những người nhiệt huyết. Hỏa chân nhân cũng vung chưởng tấn công Đào Hoa cung chủ. Lát sau Hách Thiết Xuyên cũng xông vào liên thủ với chân nhân, đánh cho họ Thang tối tăm mặt mũi, lão chẳng dám kiên trì, đào tẩu ngay tức khắc. Còn hơn trăm gã thủ hạ Phú Quí hội và Đào Hoa cung đều chết sạch. Lôi Đao chặt phăng thủ cấp Hà Lăng, lột mặt nạ xem thử, thì ra là Hy Văn Cư Sĩ.

***

Trên đường trở lại Nam Kinh, Chính Lan thú thực việc Hà Lăng đột nhiên mất hết chân khí nên mới bị giết. Liễu Thi Mạn vui vẻ giải thích:

- Thiếp cho rằng dư độc của Hồng Quan Kim Xà vẫn còn trong cơ thể lão ta, và phát tác đúng lúc ấy, tướng công chẳng nên áy náy làm gì. Chẳng lẽ chàng lại muốn bọn thiếp phải khóc chồng?

Hỏa chân nhân cười bảo:

- Cổ nhân có câu "thiên bất dung gian," lão họ Hà chết như vậy là rất hợp đạo trời.

Chính Lan nghiêm giọng:

- Nhưng vẫn còn cái hẹn rằm tháng tư này với Đào Hoa cung chủ. Lần này không giới hạn chiêu thức, tiểu điệt chẳng thể nào thoát chết như lần trước,

Sơn Đông Tử Phòng bác ngay:

- Công tử yên tâm, sau cái chết của Phú Quí hội chủ Hà Lăng, Đào Hoa cung chủ đã sợ khiếp vía, chẳng dám đến phó ước nữa đâu.

Mọi người đều khen phải. Nhưng Chính Lan chẳng vui lên được chút nào cả. Làm thân hiệp khách không thể dựa vào vận may hay tình thế, mà phải tự lực tự cường. Chàng cảm thấy mình có lỗi với ân sư Hoàng Hạc Tú Sĩ. Suốt đời ông chưa hề biết ngán sợ một ai, và cũng chẳng hề chiến bại.

Về đến Nam Kinh, Chính Lan bắt đầu khổ luyện, xao lãng cả chuyện gối chăn. Hỏa chân nhân hiểu lòng chàng, mở lời trách móc:

- Ngươi tự hào tinh thông Đạo giáo mà sao vẫn còn nuôi lòng háo thắng? Sư phụ ngươi ở tuổi năm mươi mới mang gươm càn quét tà ma nên chẳng ai địch lại. Còn ngươi chưa đến tam thập mà phải đối phó với bọn lão ma đầu, tất phải kém thế. Đơn giản như vậy mà không hiểu được sao?

Chính Lan tỉnh ngộ, nhận lỗi với Chân Nhân, trở về với cuộc sống gia bình thường của gia đình. Chính Lan định giải tán Bố Y hội nhưng Quí Thành Lâm không cho. Gã giữ lại hai trăm cao thủ ấy, phân bố khắp các cơ sở kinh doanh của mình.

Cuối tháng ba, Đào Hoa cung chủ gởi thư bãi chiến, tuyên bố bỏ qua mối phụ thù vì dẫu sao Hoàng Hạc Chân Nhân cũng đã chết. Lão mong chàng bỏ qua hiềm khích cũ, để lão trở lại Đào Hoa cung. Tất nhiên Chính Lan đồng ý.

Đầu tháng năm, tiết trời mùa hạ oi nồng. Chính Lan rời thư phòng ra phía sau hóng mát. Chàng và thân quyến đã chọn ba trăm mẫu rừng cạnh bờ Trường giang này làm nơi cư trú.

Ngoài cơ ngơi rộng rãi, nơi đây còn có cả một vườn hoa xinh đẹp, kỳ tú. Khu rừng chung quanh tạo cho cảnh vật một vẻ yên tĩnh, thanh nhàn. Chính Lan đã có dịp đi quan sát cả khu vực, nhận ra có rất nhiều loại cây khác nhau. Dường như chủ cũ đã trồng dặm thêm để thay thế cho những cây bị đốn, hoặc mục nát. Lão ta thích sự phong phú nên phối hợp cây cối các miền vào đây, nào du, thu, hoàng lan, thủy sơn, xuân, tùng, bách, liễu, đào⬦

Cách bờ sông chừng trăm trượng có một hồ nước trong vắt, mặt hồ hình tròn đường kính độ năm mươi bước chân lòng hồ được lót đá Đại Lý màu hồng, nước sâu ngang ngực người. Đây là nơi bơi lội, đùa vui trong những ngày hè nắng gắt.

Chung quanh hồ cũng được lát đá và vây kín bởi hàng rào dâm hương hoắc rậm rạp. Chính Lan ngồi xuống thạch đôn, nhìn những đóa hoa đỏ rực rỡ bốn mùa kia, chạnh nhớ đến cố hương. Bên hồ Côn Minh cũng có những bụi cây như thế.

Bỗng chàng nghe có tiếng vật gì gieo xuống thảm lá khô, đoán rằng chú sáo non đã vô tình rơi khỏi tổ. Chính Lan rời khỏi hồ nước đi đến gốc cây xuân già cách đấy vài trượng. Quả thực có con chim non chưa đủ lông cánh đang nằm dưới đất. Chính Lan mỉm cười, nhẹ nhàng nhặt nó, rồi tung mình lên cây. Chàng chuyển tít lên tận ngọn cây, đặt trở lại vào tổ. Cây xuân cổ thụ này cao nhất khu rừng, từ đây có thể nhìn bao quát khắp nơi và thấy cả mặt nước Trường giang. Chàng say mê ngắm dòng sông hùng vĩ trải dài mãi như vô tận về hướng thượng nguồn. Gió sông lồng lộng thổi vào mặt chàng, xua đi cái nóng kinh người.

Chợt Chính Lan nghe tiếng nữ nhân xôn xao nói cười phía dưới, thì ra các nàng đã kéo nhau ra hồ đùa nghịch để tránh nắng.

Trong tòa nhà này giờ đây chỉ còn mình chàng và Hỏa chân nhân là đàn ông. Bọn Lôi Đao, tam ngốc và Hách Thiết Xuyên đã về cố thổ cả rồi. Hỏa chân nhân thì chẳng bao giờ bén mảng đến nơi này. Vì vậy, sáu mỹ nhân thản nhiên trút bỏ xiêm y, chỉ còn tấm yếm mỏng manh. Cả Tây Môn Tố Bình cũng vậy.

Chính Lan đã thấu hiểu tấm chân tình của Tiểu Linh Thố đối với mình và định cưới nàng nên thản nhiên ngắm nhìn, chẳng chút e ngại.

Bào thai trong bụng Thục Nghi đã được sáu tháng. Nàng nhìn vẻ thanh mảnh của chị em với ánh mắt ghen tỵ. Tử Quỳnh vuốt ve chiếc bụng tròn trĩnh của Thục Nghi, vui vẻ nói:

- Nghi muội quả là sung sướng khi sắp được làm mẹ. Bọn ta mong mãi mà chẳng được?

Thục Nghi khoan khoái nhưng giả bộ than thở:

- Mang nặng có gì mà sung sướng, tiểu muội chỉ thấy khổ sở mà thôi.

Trại Tây Thi phá lên cười:

- Thôi đừng giả đò nữa, ta biết Nghi muội rất đắc ý trong lòng.

Thục Nghi đỏ mặt tạt nước vào người Du Mỹ Kỳ. Thế là các mỹ nhân ngư đuổi nhau loạn cả lên, tiếng cười trong vắt vang dội cả rừng cây.

Chính Lan say mê ngắm những thân hình kiều diễm, thầm cảm ơn trời xanh đã ban cho chàng quá nhiều hạnh phúc.

Lát sau, những mảnh yếm ngực đều bị giật đứt, nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Tố Bình còn là xử nử nên thẹn thùng ôm ngực năn nỉ:

- Tiểu muội xin các vị, lỡ tỷ phu ra đến thì sao?

Tử Quỳnh cười ngất:

- Ai chẳng biết ngươi thầm thương trộm nhớ trượng phu của bọn ta? Thôi thì cưới quách cho xong.

Cả bọn đều tán thành vì họ đều yêu mến Tố Bình, không muốn xa nàng. Tiểu Linh Thố thẹn thùng nói:

- Nhưng tỷ phu đâu thèm để ý đến tiểu muội?

Kính Hồ Tiên Cơ mỉm cười:

- Tướng công đã có đến năm vợ, đâu dám mở miệng tỏ tình với ai nữa. Chuyện này để bọn ta thu xếp cho.

Nhưng Tố Bình lại ngoe ngoẩy lắc đầu:

- Tiểu muội chỉ chấp thuận khi các vị chia sẻ bí mật kia. Làm thế nào mà tướng công lại giết được Hà Lăng?

Chính Lan giật mình lắng tai nghe. Ở dưới, Thi Mạn quan sát trước sau rồi nghiêm giọng:

- Việc này tuyệt đối không được để lộ cho tướng công biết. Chính ta đã thả cổ trùng cắn vào tâm mạch của Hà lão quỉ, nhờ vậy tướng công mới sống sót và giết được lão ta.

Chính Lan nghe lòng cay đắng, tủi hổ, chàng không giận họ mà giận mình bất tài. Tiếng Tố Bình lại vang lên:

- Thế mà tiểu muội tưởng Chính Lan là người vô địch?

Thục Nghi giận dữ nói:

- Tướng công mới hai mươi bảy tuổi, làm sao địch lại lão ác ma công lực thâm hậu ấy? Bọn ta chẳng cần đến thanh danh, chỉ cần có chàng mà thôi.

Thi Mạn cười nhạt:

- Trong võ học, chẳng ai dám tự hào mình là vô địch cả. Kẻ đại trí luôn khiêm tốn, lo bảo toàn tính mạng trời ban. Ngay Hoàng Hạc sư bá ngày xưa cũng phải nhờ đến gia sư mới giết nổi Tam Tuyệt Huyết Ma Thang Ưng. Sư bá chẳng bao giờ hổ thẹn về điều ấy, ông tiêu diệt được tai họa cho bách tính và đồng đạo là vui rồi.

Chính Lan như người tỉnh cơn mê, thầm cảm ơn Liễu Thi Mạn. Nàng xuất thân từ chốn núi rừng mà thấu hiểu đạo lý hơn cả kẻ đọc ngàn quyển sách như chàng.

Chính Lan đứng trên chạng ba vận công rú lên cao vút như trút bỏ mọi ưu phiền. Sáu nàng nhận ra chàng, kinh hãi nhìn nhau. Chính Lan phi thân xuống đứng cạnh hồ nước mỉm cười hòa ái:

- Sao các nàng không rủ ta cùng tắm cho vui?

Họ biết chàng không giận, mừng rỡ nói:

- Bọn thiếp tưởng tướng công đang đọc sách.

Chính Lan cởi y phục, bước xuống hồ, đến trước mặt Tố Bình âu yếm hỏi:

- Bình muội có chịu lấy một kẻ bất tài như ta không?

Tố Bình thẹn đỏ mặt, lúng túng che ngực, Chính Lan ôm nàng vào lòng thì thầm:

- Để ta vào thưa với lão gia.

Mọi người vui đùa thêm một lúc nữa mới trở vào. Thay y phục xong, họ kéo nhau lên đại sảnh tìm Tây Môn Nhỉ. Chính Lan kính cẩn nói:

- Tiểu tế muốn gọi lão gia là nhạc phụ đại nhân.

Hỏa chân nhân hoan hỉ gật đầu:

- Trước giờ bần đạo vẫn xem ngươi là rể.

***

Ba tháng sau, Thục Nghi lâm bồn, sinh ra một nam hài rất kháu khỉnh. Chẳng giống phong tục thông thường của bách tính, Chính Lan đặt ngay tên con là Âu Dương Hoàng Hạc. Chàng muốn tưởng niệm đến ân sư của mình.

Ngày đầy tháng Hạc nhi cũng là ngày cưới của chàng và sáu vị phu nhân. Cửu phụ chàng là Tây Thục nhất hùng Chu Điện Kiệt đã sang nhượng hết cơ sở kinh doanh, về Nam Kinh sống chung với chàng. Giang Tô đại hiệp Du Huỳnh, cha của Mĩ Kỳ, và song thân của Kính Hồ Tiên Cơ cũng vậy. Họ đều đã già nên không muốn xa con cháu.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-16)


<